1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 24: Trắc phi khác nhau
      Tháng sáu vừa qua, tiến nhập tam phục ngày, Lâm An thành sau giờ ngọ nóng đến mức muốn ra khỏi cửa, trong phòng băng bồn đặt ở bốn góc, nhè tản ra cảm giác mát mẻ.

      Tương Như Nhân nằm ở ghế đệm ngủ được, ngồi dậy muốn gọi Thanh Thu rót nước, cửa bên trong phòng mở ra, vào là thân ảnh màu tím.

      Tương Như Nhân ngồi ghế đệm có chút kinh ngạc, nửa ngày mới xuống giường hường Tô Khiêm Dương hành lễ, "Điện hạ, ngài tới."

      Trong mắt Tô Khiêm Dương Tương Như Nhân ăn mặc thân áo ngủ lụa mỏng, cổ áo có chỗ còn gập , lộ ra chiếc cổ trắng mịn, gương mặt hơi phiếm hồng, hai tròng mắt còn mơ hồ vì giấc ngủ, chưa thanh tỉnh, phảng phất đối với việc đến trở tay kịp.

      Từ góc độ của nhìn tiếp, phấn hồng lượn quanh ở xương quai xanh có phen phong tình khác, vài sợi tóc rũ xuống kèm theo động tác của nàng khiến quần áo cùng da thịt có chút ma sát, hình như là ở người của đảo qua tia vi ngứa.

      Do tâm truyền tới cảm giác làm ngẩn ra, Tô Khiêm Dương lập tức kéo nàng đến bên giường, "Đánh thức nàng sao?"

      " có đâu." Tương Như Nhân lắc đầu, "Vừa nằm xuống, có gì buồn ngủ."

      Nhìn thấy chỗ phiếm hồng ở vành tai nàng, Tô Khiêm Dương khóe miệng gơi chút cười, ngoài phòng trời còn sáng, ôm nàng ngồi xuống, "Vậy bồi bản cung nằm lúc."

      Tương Như Nhân trong đầu lên bốn chữ 'Ban ngày dâm tuyên', người bị kéo nằm xuống giường, chỗ góc áo bị nắm lấy, Tương Như Nhân khẽ động, chỗ cổ áo liền nới rộng, khắp vai đều lộ ra trong khí, vô tình nút buộc lúc này tuột ra khiến áo ngoài rũ xuống.

      Tóc dài chung quanh rối tung, mang theo chút quyến rũ.

      Nửa ngày, Tô Khiêm Dương ho tiếng, trấn định bản lĩnh đem y phục của nàng kéo lên, trong thanh lộ ra tia khàn khàn, "Đừng để bị lạnh."

      Những chỗ bị hơi lạnh nơi đầu ngón tay đụng vào khiến Tương Như Nhân có chút xấu hổ, nàng cúi đầu rụt thân thể tới gần lồng ngực , lại nghe được tiếng tim đập dồn dập nhanh hơn của .

      Hai người hiểu trong lòng mà , duy trì kia tư thế hồi, thẳng đến bình ổn xuống , Tô Khiêm Dương mới thay đổi tư thế, để nàng tựa vào cánh tay của mình chỗ, cư cao chút tựa vào giường.

      Tương Như Nhân là nghĩ khí này rất lúng túng, toại tìm đề tài để , "Điện hạ phải là tiến cung sao, hôm nay lại trở về sớm vậy? "

      "Hôm nay tan triều sớm, nhưng mà lúc lâm triều thấy Tương quốc công."

      "Mẫu thân gởi thư tổ phụ ngày gần đây thân thể ôm bệnh , tuổi già luôn luôn có chút ốm đau, phải chú ý chăm sóc lắm mới miễn cưỡng lâm triều được mấy ngày." Tương Như Nhân cũng giấu diếm, cuối năm ngoái đến đầu xuân năm nay, thân thể tổ phụ cũng còn tốt.

      Tô Khiêm Dương gật đầu, đến nàng bên này, "Nhị ca nàng hình như đến bây giờ vẫn chưa có vào chầu?"

      Tương Như Nhân nghiêng người qua chọn vị trí thoải mái dựa vào, "Nhị ca sáu tháng cuối năm mới Hàn Lâm Viện, hôm nay còn theo phụ thân học mà."

      Tô Khiêm Dương cúi đầu thấy nàng hơi hí mắt ra vẻ mặt hưởng thụ, khẽ cười, "Tương quốc công cùng Tương đại nhân phẩm vị thấp, thế nào lại để nhị ca nàng phải Hàn Lâm Viện, ít ra cũng phải tiến vào Quang lộc tự chứ? "

      "Đây là chức vị quan, cũng phải so gia thế, nhị ca phải tự thi vào Hàn Lâm Viện mới được, từ thấp làm lên, tổ phụ cùng phụ thân cũng hỗ trợ, có bản lĩnh làm đến chức quan lớn gì, xem nhị ca có khả năng mới đạt được, tổ phụ cùng phụ thân lúc đó có thể dìu dắt thêm, nếu chỉ là gối thêu hoa, vậy thà là ở nhà thành ngây ngốc, đừng ra ngoài gây tai họa cho người khác mới đúng." Tương Như Nhân vùi giữa cánh tay mở mắt lầm bầm.

      Tô Khiêm Dương nghe khẩu khí nàng bang lý bất bang thân, nụ cười mặt càng sâu, "Theo như nàng , vậy nhị ca nàng phải là bản thân từng bước lên? Nếu muốn hết khổ, vậy cũng trải qua ít năm mới thành." Có của cải dồi dào như vậy,hậu thuẫn vũng chắc như thế, ít ra cũng là bắt đầu từ nơi tệ mới phải, chuyện này cũng tính là bí mật gì, trong triều này là gia thế có chút của cải đều muốn tử tôn được công việc béo bở, là việc xấu chiếm đa số.

      Tương Như Nhân lúc này mở to mắt, đáy mắt nét mặt vô cùng nghiêm túc, "Đó là tự nhiên, cũng chỉ có từ tầng thấp nhất từng bước lên, mới có thể càng biết mọi mặt. Người có uy vọng đại thần là ngay lúc đầu đều đứng từ vị trí này, bọn họ tích lũy kinh nghiệm cùng học thức mà những người trẻ có, muốn hết khổ, mấy năm như vậy ắt thể thiếu."

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng đáy mắt chợt lóe sáng, bỗng nhiên ngẩn ra, những gì nàng chính là những điều nghĩ, chỉ là nghĩ tới những lời này lại là từ trong miệng nàng ra.

      nữ tử lại có kiến giải sâu xa như vậy, ít sáng suốt, nếu là nam tử, nhất định có thể cùng trò chuyện hợp, nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử a.

      Cuối cùng, Tô Khiêm Dương nghĩ có chút tiếc nuối, đưa tay vuốt tóc của nàng, "Nàng nhiều đạo lý như vậy, nhị ca nàng nhất định là lại."

      Tô Khiêm Dương mang theo ít trêu chọc, Tương Như Nhân thu lại trịnh trọng, ngượng ngùng nở nụ cười, lúc còn ở Tương gia, ngoại trừ tổ phụ cùng phụ thân, đúng là ai có thể qua nàng, về phần nhị ca, nàng từ chủ ý liền lớn, bọn họ khác lắm là luôn nghe theo nàng.

      "Nào có, nhị ca mồm mép thế nhưng lợi hại." Tương Như Nhân dứt khoát bắt đầu đùa giỡn lại, vùi đầu vào trong ngực , khẽ hừ tiếng, "Điện hạ ngài phải là buồn ngủ sao, bây giờ có thể ngủ."

      Tô Khiêm Dương cứ như vậy thấy nàng vùi ở trong ngực của mình bất động, vừa rồi còn bộ dáng vẻ thành thục ổn trọng, chỉ chớp mắt liền xấu hổ làm nũng, đưa tay vào trong ổ của nàng cù chút.

      Ai ngờ Tương Như Nhân sợ nhột , phản ứng rất lớn, trực tiếp đứng dậy muốn chạy trốn, chỉ nghe thấy 'Roạt' tiếng, áo ngủ vừa mới được kéo lên chút, nay trực tiếp rách đôi rơi xuống, lộ ra hơn nửa thân nàng, phập phồng mơ hồ có thể thấy được bầu ngực căng tròn.

      Tương Như Nhân vội vớt áo ngủ lên muốn che lại nhưng lại càng là giấu đầu hở đuôi, căn bản giấu được, nàng lúng túng cười cười, xiết chặt mấy mảnh vải trong tay , "Điện hạ, thiếp thay bộ khác."

      Tô Khiêm Dương bình tĩnh liếc qua trước ngực nàng, đưa tay đem nàng kéo vào trong lồng ngực mình, nét mặt tự nhiên, "Bản cung biết ngày nóng, ngươi ngủ khó chịu, cởi gấp như vậy, cần gì phải đổi lại."

      xong, lại trực tiếp nhắm mắt ngủ!

      Tương Như Nhân dựa lưng vào sao có thể ngủ , cúi đầu liếc mắt nhìn vải vóc trong tay, khóc ra nước mắt, lúc nào y phục này lại giòn như thế. . .

      Đến chạng vạng lúc Tương Như Nhân tỉnh lại, thái tử rồi, nàng cũng là lúc sau lại chịu nổi mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Đứng lên đến bên cửa sổ, bên ngoài có chút tối, gió nổi lên nhìn như muốn mưa.

      Thanh Thu bưng trà lạnh tới, "Điện hạ mới vừa bao lâu."

      Tương Như Nhân ở bên cửa sổ đứng hồi, uống qua chén trà lạnh, người tỉnh ít, quay đầu lại hỏi nàng, "Tương gia dạo này thế nào? "

      "Đại thiếu gia thành thân ngày hai mươi bốn tháng tám, hôm nay Lâm An thành ít người về việc này, còn có, hai ngày trước Đông Hỉ ngăn được thư. " đến nửa câu sauThanh Thu dừng chút, đem thư buổi chiều vừa đưa tới giao cho Tương Như Nhân.

      Tương Như Nhân cầm trong tay, tin tức Tương gia đích trưởng tôn thành thân, vị kia ở Lục vương phủ làm sao biết, biết thế nào lại có động tác, đây là phong thư thứ hai sau khi nàng và thái tử phi cầu tình, ngày trôi qua ở Lục thế tử phủ đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở mà khiến nàng cần nhiều lần như vậy tìm an ủi người đại ca.

      "Nếu hôn sắp tới, đem hạ lễ chuẩn bị chút, trước đem đồ vật đưa tới ." Tương Như Nhân đem thư đặt ở bàn, Thanh Thu lấy phong thư trước ra rồi cùng đặt vào hộp gỗ...

      Đến đêm Tô Khiêm Dương lại tới.

      Cũng là tuổi còn trẻ khí thịnh , hai hồi qua , Tương Như Nhân là miễn cưỡng muốn nhúc nhích, nhưng ra Tô Khiêm Dương có vài phần chưa thỏa mãn, Tương Như Nhân ghé vào gối, Tô Khiêm Dương vi nghiêng người nhìn mặt nàng ửng đỏ, đưa tay từ từ xoa đầu vai của nàng.

      Trải qua gần nửa năm ở chung, Tương Như Nhân cũng là hiểu thói quen giường này của , ràng còn chưa muốn ngũ đâu, xoay người đến gần , tựa như trả thù cắn cái vào cánh tay .

      Tô Khiêm Dương cười đưa tay giơ cằm của nàng lên, tay kia đem lưng của nàng ôm vào mình, lấy chân đẩy hai chân của nàng ra.

      Tương Như Nhân cam lòng há miệng, Tô Khiêm Dương cười ra tiếng, "Cầm tinh con chó?"

      Tương Như Nhân hừ hừ tiếng, "Cầm tinh con mèo ."

      Vừa dứt lời, kèm theo động tác của chính là tiếng rên khẽ của nàng...

      Hôm nay ngày hai mươi tư tháng tám, Tương gia đại hỷ , Tương gia đích trưởng tôn thành thân.

      Khách đến chúc mừng rất nhiều, Tương Như Nhân là trước khi bái đường mới đến, ở phía sau viện cùng Tương phu nhân trò chuyện hồi, lại qua tân phòng nhìn vị tân đại tẩu này, tiệc tối xong, Tương Như Nhân trở về thái tử phủ.

      Ăn xong dược hoàn Thanh Thu cầm tới, Tương Như Nhân sớm ngủ, cũng phải đợi thái tử tới, mấy tháng này, trong phủ an bài thị tẩm đều là dựa theo ngày dễ trúng nhất mà làm, thái tử thành thân bốn năm chỉ có con trai, cũng là nên vội vàng.

      Cuối tháng tám, khí trời mát mẻ ít, Lâm An thành đặc biệt sớm có khí trời mùa thu, nhưng cách Lâm An thành hơn trăm dặm, giải đất ven sông Tần cũng liên tiếp mưa xối xả nửa tháng, có vẻ là muốn dừng.

      Thái tử phụng mệnh sông Tần, sớm ở đó còn có Cố gia đại thiếu gia cùng với mấy người quan viên trước đây ủng hộ tu sửa sông Tần.

      Trận mưa này đột nhiên tới, mãi vào đầu tháng chín mới dừng, may mắn trước đây Cố gia đại thiếu gia thỉnh chỉ tu sửa Tần sông, chỉ bảo vệ được các thôn phụ cận, còn bảo vệ được phần lớn đồng ruộng, giảm bớt tổn thất.

      Hồi triều, hoàng thượng liền tán thưởng Cố gia đại thiếu gia, thăng quan ấn chức, rất phong quang.

      Tháng chín Trung thu yến, trong cung vui mừng, biên quan báo nguy.

      Ngủ đông sáu năm Bắc Đồ lần thứ hai đến phạm, hai thành đóng gần Bắc Đồ là Dương quan và Hành quan báo nguy.

      Hoàng thượng triệu tập các đại thần thương nghị việc này, Lâm An thành phố lớn ngõ đều truyền nhau nổi lên tin tức sắp đánh giặc.


      Thái tử bên trong phủ, tin tức này tại hạ người trong bị truyền, bắc đồ cùng đại nay đình chiến sáu năm, hôm nay lớn như vậy giơ đến phạm, mặc dù là đánh được Lâm An thành, nhưng đối với thói quen bình ninh cuộc sống bách tính mà , nhiều ít vẫn còn có chút ảnh hưởng.


      Trong phủ thái tử lưu truyền tin đồn bắc đồ cùng đại nay đình chiến sáu năm, bây giờ lại xung đột lớn như vậy, mặc dù là đánh được tới Lâm An thành, nhưng đối với thói quen cuộc sống an bình của bách tính mà ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng.

      Sáng sớm Dao Hoa các thỉnh an, ngay cả thái tử phi cũng đến chuyện này.

      "Biên quan chiến gấp gáp, chúng ta ở Lâm an cũng giúp được gì, bản cung suy xét chút, cũng chỉ có quyên chút tiền tài vì bách tính Dương quan cùng Hành quan mà góp chút sức mọn." Thái tử phi nhìn mọi người .

      "Đây là việc thiện, nương nương phân phó rất phải" Mấy vị lương nhân đều hưởng ứng, thái tử phi nhìn về phía Trương Thấm cùng Tương Như Nhân, Trương Thấm thể gì, Tương Như Nhân càng là sao, chỉ là quyên ít bạc, đoạn cười , "Nương nương đầu, chúng ta tất nhiên theo."

      Thái tử phi cười, "Trong cung Hoàng hậu nương nương cũng đề nghị, các phi tử bất luận nhiều hay ít đều xem như là dốc hết phần tâm, ba ngày sau các ngươi phái người đem danh sách tới, bản cung ở đây ghi danh chung đưa hoàng cung, xem như là chút tâm ý của phủ chúng ta." Đưa nhiều đưa ít cũng số nhất định, cần công bằng, cho nên thái tử phi cũng có ý định lập tức làm ngay để các nàng tỏ thái độ ra nhiều hay ít.

      Nghe thái tử phi như vậy, trong đó mấy cái nét mặt thoáng thư giãn ít, ngồi phía bên trái Tần lương nhân nhìn môi Kim lương nhân ngồi đối diện, ân cần , "Kim lương nhân ngươi sao chứ, ta nhìn ngươi sắc mặt ổn? "

      Bị gọi đến tên Kim lương nhân lập tức ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn về nàng, có chút cẩn thận, vội vàng lắc đầu, vừa muốn mở miệng miệng nôn khan ra tiếng. . .
      lehanh, tart_trung, cass_moon30104 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 25: Kim lương nhân có thai
      Kim lương nhân có tin vui.

      Đối với thái tử phủ mà , đây coi như là chuyện vui có giá trị nhất từ khi Trương trắc phi sẩy thai tới nay.

      Thỉnh an trước mặt mọi người nôn khan, thái tử phi mời thái y đến chẩn, đúng là có tin vui, lúc này cách quỳ thủ tháng trước của Kim lương nhân cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi.

      Các viện nghe đều tặng quà chúc mừng, thái tử sau đó cũng là trực tiếp Thiên Hương uyển thăm nàng ta, nhắc tới cũng là Kim lương nhân vận khí tốt, nàng là người mới, lại là người cuối cùng thị tẩm, trước sau số lần cộng lại vẫn chưa đầy hai bàn tay, người khác vẫn chưa có tin gì lại để cho nàng trước.

      Tin tức truyền tới trong cung, Hoàng hậu nương nương cũng phái người ban thưởng, để Kim lương nhân hảo hảo dưỡng thai, an an tâm tâm sinh hạ hài tử. . .

      Bên trong Thiên Hương uyển, Kim lương nhân vừa tỉnh dậy, đến khi nhũ mẫu Vương ma ma tới, Kim lương nhân muốn xuống giường uống chén nước bị nha hoàn hầu hạ bên cạnh cản lại, "Tiểu thư ngài cứ nằm, có cái gì sai sử chúng nô tì là được."

      Kim lương nhân theo bản năng sờ sờ bụng, nàng chỉ là buổi sáng dậy trễ kịp ăn sáng, vội vã chạy thỉnh an, bị Tần lương nhân gọi hỏi khẩn trương mới có thể nôn khan, ngẫu nhiên lại chẩn ra là có tin vui.

      "Hương Phù, ta ràng là chỉ vừa quá ngày nguyệt tháng trước có mấy ngày thôi , thái y có khi nào chẩn sai rồi ? " Nàng tháng trước cũng chỉ hầu hạ thái tử hai đêm.

      Hương Phù nhìn tiểu thư nhà mình mơ mơ màng màng, nở nụ cười, "Cái gì mà có thể chẩn sai, loại tình này thái y làm sao dám chẩn sai, là tiểu thư ngài hồng phúc Tề Thiên."


      Vương ma ma thay nàng rót nước tới, đưa cho Kim lương nhân, trong giọng có chút vui mừng, "Nếu tiểu thư có thể sinh hạ con thứ, tại thái tử phủ tiểu thư liền thêm phân lượng, tương lai vào cung tuyệt đối cũng bị bạc đãi."

      Kim lương nhân tiếp nhận cái chén, đáy mắt có chút mong mỏi, "Thực có thể sao, phía trước còn có nhiều vị tỷ tỷ như vậy." Tính gia thế tính tình cảm, nàng cũng sánh bằng.

      "Dĩ nhiên, tiểu thư có thai đây thực, hôm nay ngài phải hảo hảo dưỡng thân thể, chờ sinh ra thứ tử, thái tử điện hạ đối với tiểu thư ngài tốt hơn." Vương ma ma cảm giác tiểu thư nhà mình từ đến lớn chưa tính là thông minh nhất, tướng mạo cũng phải xuất chúng nhất nhưng là vận khí tốt nhất, hôm nay có thai, những ngày sau này nhất định tốt hơn.

      Bị Vương ma ma an ủi như thế, nét mặt Kim lương nhân thoáng ngượng ngùng vẻ thiếu nữ hoài xuân, nàng cũng chẳng qua mới mười lăm tuổi, đối với nàng mà thái tử chính là tất cả.

      Kim lương nhân nghĩ ngợi, ngoài phòng cung nữ bẩm báo, là Diệp lương nhân đến thăm nàng.

      Sau khi mời vào, Kim lương nhân vội sai Hương Phù bày ghế cho Diệp lương nhân, Diệp lương nhân nhìn nàng nằm ở giường vàng ngọc dao, cười híp mắt ngồi xuống, "Muội muội lần này coi như là hết khổ."

      Kim lương nhân ngượng ngùng cúi đầu, "Tỷ tỷ đừng như vậy, thái tử điện hạ đến chỗ tỷ rất nhiều, rất nhanh tỷ tỷ cũng có tin thôi."


      Diệp lương nhân đáy mắt lên chút ghen tỵ, rất nhanh thu lại, hơi chua xót , "Ta chẳng qua là lương nhân thôi, nào có vận khí tốt như ngươi vậy." Thị tẩm mới vài lần hoài thai.


      Kim lương nhân thấy nàng như vậy, có chút luống cuống, biết làm thế nào tiếp, Diệp lương nhân lập tức nở nụ cười, " ngươi vận khí tốt ngươi còn mất hứng?"

      Kim lương nhân lắc đầu, giật giật miệng, luôn cảm thấy Diệp tỷ tỷ cùng mình vào phủ này hôm nay có chút kỳ quái.

      "Ta và ngươi cùng vào phủ, khi còn trong cung cũng là ở chung nên ở đây chỉ có ngươi là ta có thể trò chuyện." Diệp lương nhân giọng có chút buồn vô cớ, thái tử phi tôn quý, hai vị trắc phi vẫn là cao hơn so với các nàng, các nàng cũng thể tùy ý trò chuyện, còn có mấy người lương nhân tuy là phẩm cấp như mình, nhưng vào phủ sớm hơn, như thế nào cungx kà lão nhân so với các nàng, làm sao có thể bình đẳng chuyện với nhau.

      Kim lương nhân ngẩng đầu nhìn nàng, cảm giác như vậy nàng cũng có, trước đây khi nàng còn chưa được thị tẩm cảm giác bị lập đặc biệt này còn ràng hơn nhiều, có ai để chuyện cho nên mới phải đè nén, đêm thể chợp mắt liền bị bệnh, hôm nay nghe Diệp lương nhân như vậy nảy ra cảm giác đồng bệnh tương liên, đưa tay kéo tay Diệp lương nhân lại, thành khẩn , "Diệp tỷ tỷ nếu phải ghét bỏ, có thể thường đến chỗ ta, tại phủ thái tử này, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

      "Ngươi thời có thai, ta thể thường xuyến đến. Ngươi cũng phải nhàm chán, thái tử điện hạ thường đến thăm ngươi." Diệp lương nhân vẻ rộng lượng.

      "Tỷ tỷ đừng như vậy, nếu là điện hạ tới chỗ này, ta nhất định với điện hạ, để điện hạ đến trò chuyện với tỷ tỷ." Kim lương nhân thấy Diệp lương nhân đáy mắt đơn liền an ủi.

      "Đứa ngốc." Diệp lương nhân đáy mắt có ý cười, giận trách.

      Hai người trò chuyện hồi, thấy sắc trời tối sầm, Diệp lương nhân đứng dậy ra về, Kim lương nhân phân phó Hương Phù tiễn nàng.

      Chờ Diệp lương nhân rời khỏi, Vương ma ma nhìn vẻ mặt vô tâm của tiểu thư nhà mình thở dài, "Tiểu thư, ngài trăm triệu lần thể ở trước mặt điện hạ để đến chỗ Diệp lương nhân, đây chính là ngài tự tìm phiền toái! "

      Kim lương nhân lưu ý lắm, thấy nàng lo lắng như vậy, cười , "Nhũ mẫu là suy nghĩ nhiều, điện hạ thể qua đêm ở đây, ta chỉ thuận miệng nhắc tới, làm sao gây ra gì cho mình."


      Vương ma ma vẫn cảm thấy thích hợp, "Tiểu thư vẫn là nên cùng thái tử phi và hai vị trắc phi thân cận chút, Diệp lương nhân tâm tư quá nặng."

      "Nhũ mẫu!" Kim lương nhân giọng có chút trách cứ, "Ta và Diệp lương nhân cùng nhau vào phủ, lúc tuyển tú nàng cũng chiếu cố nhiều đến ta, làm sao có thể như vậy về nàng."

      Tiểu thư đơn thuần, chưa trải khổ, Vương ma ma khuyên thế nào cũng làm nên chuyện gì, chỉ có thể tự mình đề phòng chút. . .

      Bên này Diệp lương nhân trở về Lan Tâm uyển, vừa vào cửa liềm đuổi tất cả cung nữ chỉ giữ lại ma ma, Diệp Vãn Sương tức giận ngồi ở tháp mềm, dằn mạnh chén trà lên bàn, sắc mặt tốt.

      bên Điền ma ma tiến lên trấn an, "Lương nhân phóng khoáng tâm, rất nhanh rồi hoài thai hoàng tự, đến lúc đó có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa cho người, người còn e ngại Kim lương nhân sao? "

      Diệp Vãn Sương hừ tiếng, "Ta mà sợ nàng? Nàng chỉ là vận khí tốt, Ngự Sử nữ nhi mà thôi! "


      "Lương nhân nghĩ như vậy là được rồi, làm sao lại tức giận thế này, ngài mới vào phủ chưa bao lâu, chuyện Kim lương nhân mang thai, người nên nóng nảy nhất cũng phải ngài." Điền ma ma thấy sắc mặt nàng chậm chậm, rót thêm cho nàng chén trà nữa.


      Diệp Vãn Sương cầm lấy cái chén, cười nhạo, " cũng phải, dù là vị kia ở Ấn Nguyệt các vội, nhưng vị nào đó ở Linh Lung các vào phủ còn sớm hơn chúng ta, thẳng ra số lần nàng thị tẩm so với ta cùng Kim lương nhân cộng lại còn nhiều hơn."

      Con người đều là như thế! Gia thế so lại, thân phận so tới, nhan sắc so cũng biết là bằng, chỉ đành cố gắng tìm điểm gì đó để đè người ta xuống tgì trong lòng mới thấy thoải mái hơn được.

      " nay Kim lương nhân có thai, điện hạ tới chỗ lương nhân nhiều hơn, lương nhân nên nắm chặt cơ hội này." bên Điền ma ma hợp thời nhắc nhở.

      Diệp Vãn Sương để ly xuống, trong giọng có chút khinh thường, " phải là mang thai thôi sao, đúng là cho rằng có thể sinh hạ nhi tử liền bước lên trời? Cũng phải có cái mệnh này mới được!" . . .

      Trong phủ thái tử đối với chuyện Kim lương nhân hoài thai đều là mặt tỏ ra cao hứng, đến Linh Lung các Hứa ma ma chẳng còn muốn khuyên Tương Như Nhân nữa, đúng giờ Thanh Đông mang thuốc đến là ăn, trong phủ này ngoại trừ thái tử chắc cũng chỉ có Tương Như Nhận là tâm chúc phúc.

      Đến tối, sau khi rửa mặt, Tương Như Nhân cầm quyển sách dựa vào giường đọc chút chuẩn bị ngủ, ngoài phòng Tử Yên truyền lời, là thái tử điện hạ tới.


      Tương Như Nhân có chút kỳ quái, mới vừa xuống giường, thấy thái tử tiến đến, sắc mặt tựa hồ là được vui, sai Thanh Thu chuẩn bị nước nóng, tự tay cởi áo khoác cho , "Điện hạ hay là tắm trước chút?"

      như thường ngày, Tô Khiêm Dương cứ đứng ở đó nhìn Tương Như Nhân, nhìn đến mức nàng thấy kỳ quái, nhịn được hỏi, "Điện hạ làm sao vậy?"

      Tô Khiêm Dương mặt có chút cười mà cười, "Nàng hỏi xem bản cung vì sao trễ thế này mới đến đây sao? "

      Tương Như Nhân suy đoán ở đâu vui, toại cười kéo vào phòng rửa mặt, "Điện hạ muốn đến lúc nào đến lúc đó thôi."

      Tô Khiêm Dương nhìn bên trong mắt của nàng có chút ý tứ hàm xúc, theo nàng rửa tay rồi lại rửa mặt, "Nàng hiếu kỳ bản cung vì sao trễ như thế này mới đến chỗ nàng? "

      Tương Như Nhân lòng ai thán tiếng, là phiền phức, dứt khoát ngẩng đầu nhìn , " Điện hạ có thể cho thiếp biết vì sao trễ như thế điện hạ mới tới chỗ thiếp ?"

      Tương Như Nhân giọng mang theo chút bất đắc dĩ, giống như nghĩ đây là cố tình gây , thực có cách nào cho nên mới theo ý của mà hỏi, cuối cùng còn nháy mắt cái, tựa hồ muốn , thế này ngươi hài lòng chứ?


      Tô Khiêm Dương bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình nhất thời khá hơn nhiều, ra khỏi phòng rửa mặt, đổi qua áo ngủ, Tô Khiêm Dương uống xong nước Thanh Thu bưng tới, lúc này mới với Tương Như Nhân, "Bản cung giờ Dậu nửa khắc từ Dao Hoa các ra, qua Ấn Nguyệt các, sau lại Thiên Hương uyển, cuối cùng là đến chỗ nàng."

      Hơn nữa thời điểm mới vừa mới tới vẻ mặt được thoải mái, Tương Như Nhân có thể kết luận, cũng phải đường lao lực xong mới tới chỗ nàng.

      Tương Như Nhân quyết định giả ngu, lên giường tựa ở người , "Thảo nào điện hạ trễ như thế mới đến chỗ thiếp, điện hạ mệt hay , thiếp xoa bóp cho ngài." xong Tương Như Nhân đứng dậy đặt tay lên vai .

      ràng là nhìn ra chút gì lại hết lần này tới lần khác muốn giả bộ hiểu gì, Tô Khiêm Dương nhìn nàng cứ thế giả ngu, cũng phá, khóe miệng gợi lên chút cười, xoay người để cho nàng xoa bóp.

      Tương Như Nhân điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay khoát lên bả vai của , bóp mấy cái lại hỏi, "Điện hạ, lực đạo này thích hợp chưa?"

      Tô Khiêm Dương ừ tiếng, Tương Như Nhân ấn xuống lực đạo này từ từ cho thả lỏng.

      Lực tay Tương Như Nhân nặng, thỉnh thoảng tóc nàng còn quẹt qua cổ , khiến cơn buồn ngủ vừa đến lại quét tới chút ngứa ngáy trong lòng.

      hưởng thụ phần này cảm giác, trong phủ này nữ nhân đều thông minh, nhưng mà ở chỗ nàng, còn hưởng thụ thêm được cảm giác tự tại.


      Vốn là dự định ở Dao Hoa các ngủ lại, thái tử phi rộng lượng, để xem Trương trắc phi, đến Ấn Nguyệt các, chưa được vài câu nhắc tới Kim lương nhân có thai, Trương trắc phi cũng rộng lượng, để thăm Kim lương nhân hôm nay mới vừa chẩn ra hỷ mạch.

      Lại từ Ấn Nguyệt các Thiên Hương uyển, Kim lương nhân thấy đến rất cao hứng, vốn cũng có ý định lưu lại, ngồi hồi muốn , kết quả là lại thêm người rộng lượng, Kim lương nhân trong lời lại muốn chỗ Diệp lương nhân ngủ lại.


      hay! Tất cả nữ nhân trong phủ thái tử này của đều rộng lượng.

      Cũng để ý có hù dọa Kim lương nhân hay , Tô Khiêm Dương mặt đen lại rời khỏi Thiên Hương Uyển, đường đường thái tử điện hạ buổi tối tìm chỗ ngủ cũng bị mất, đường trở về Phượng Dương các, nhìn thấy Linh Lung các cửa còn trong đèn, Tô Khiêm Dương liền trực tiếp quẹo vào.

      Tương Như Nhân xoa bóp lát, Tô Khiêm Dương xoay người kéo nàng nằm xuống, chuyện kế tiếp, đó chính là thả màn tắt đèn. . .

      Sáng sớm hôm sau, bầu khí thỉnh an ở Dao Hoa các có chút quái dị, mọi người chuyện phiếm nhiều, còn có cái Kim lương nhân, biết là cao hứng hay là thế nào, viền mắt lên chút thâm quầng, hình như cả đêm ngủ. . .
      SiAm, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 26.A: làm chết
      Thái tử phi thân thiết nhắc Kim lương nhân, "Nếu là thân thể khó chịu, mấy ngày nay nhất định phải đến chỗ bản cung, hài nhi trong bụng quan trọng hơn."

      Kim lương nhân lắc đầu mặt thoáng chút khiếp ý, "Tạ nương nương quan tâm, thiếp chỉ là nhất thời mất ngủ, có gì khó chịu."

      Thái tử phi xem nàng còn có vẻ mang theo tính trẻ con, nở nụ cười, "Cao hứng tới đâu cũng thể mất ngủ, nếu còn ngủ được, phải mời thái y qua nhìn cái khai mấy liều thuốc an thần mà dùng."

      Kim lương nhân cười trừ, nàng nào phải cao hứng ngủ được, tối hôm qua thái tử điện hạ phủi tay rời , sắc mặt trầm dọa người khiến nàng buổi tối lo lắng hãi hùng ngủ nổi.

      "Còn phải dựa nhiều vào các vị muội muội nỗ lực vì thái tử phủ thêm con nối dòng." Thái tử phi phía chính phủ câu như vậy, người ngồi đều gật đầu nghênh hợp, chỉ là Trương trắc phi miễn cưỡng còn có vẻ muốn chuyện, Tương Như Nhân trước sau như ít , mấy người lương nhân hai mặt nhìn nhau, bầu khí quái dị như vậy, cũng liền thông minh câm miệng .

      Ngồi thêm chút nữa mọi người giải tán.

      Kim lương nhân đường, khuôn mặt nhắn có chút khổ não.

      Phía sau truyền đến tiếng gọi của Diệp lương nhân, Kim lương nhân quay đầu lại, Diệp lương nhân tràn đầy quan tâm nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

      Kim lương nhân chậm bước, nhè , "Diệp tỷ tỷ, ta chọc điện hạ mất hứng."

      Diệp lương nhân nét mặt khẽ giật mình, Lan Tâm uyển cách khá xa, sáng sớm nàng cũng biết tối hôm qua đến tột cùng chuyện gì xảy ra, xem Kim lương nhân này nét mặt, cười an ủi nàng, "Ngươi có thai hoàng tự, điện hạ làm sao sinh giận dữ với ngươi chứ, cần nghĩ nhiều như vậy."

      Hai người về phía trước , nửa ngày, Kim lương nhân ngẩng đầu nhìn nàng, "Diệp tỷ tỷ, nếu ta sai có phải nên hướng điện hạ nhận lỗi ?"

      Diệp lương nhân bình tĩnh nhìn nàng, trong lòng khỏi suy tính vài phần, vẻ trẻ con mặt này đến tột cùng là ngây thơ hay là giả ngu, cuối cùng, nàng kéo tay Kim lương nhân, cười híp mắt nhìn nàng, "Đều ngươi bây giờ là người quý giá, nhận lỗi với điện hạ khó gì, đến đây, ta dạy cho ngươi." . . .

      Liên tiếp vài ngày, thái tử đều ngủ lại Linh Lung các.

      Mấy người đương thực ra trong lòng cũng rất thắc mắc, đêm đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, sau đó đều hỏi mấy người trực đêm.

      Lúc thái tử Thiên Hương uyển sắc mặt được tự nhiên, ra khỏi Thiên Hương uyển sắc mặt càng là trầm xuống, nhất định là ở Trương trắc phi cùng Kim lương nhân xảy ra chuyện gì.

      Nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, ai biết được.

      Bên trong Linh Lung các.

      Tương Như Nhân cùng Tô Khiêm Dương hành xong, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chẳng biết khi nào bắt đầu mưa, tiếng nước mưa tích tích lịch lịch, dưới mái hiên đèn chiếu sáng mảng lộ ra bậc thang ướt nhẹp.

      Tháng mười trời lạnh, nước mưa giữa đêm theo gió thổi vào mặt lạnh cả người, Tương Như Nhân thuận tay đóng cửa sổ, ngồi xuống sạp, để Thanh Thu đem cháo nóng đưa cho mình.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng tự tay múc hai chén bưng đến trước mặt mình, cầm lấy cái muỗng nếm thử miếng, hưởng thụ " tệ." Nhìn đối diện Tương Như Nhân chậm rãi ăn cháo trong chén, giống như con mèo ăn đồ ăn thích.

      Tô Khiêm Dương là hoàng tộc, trong hoàng cung đồ ăn vốn tinh tế, bản thân của mặc dù xoi mói nhưng thái tử phủ thường ngày đồ ăn cũng đều là theo như tốt nhất mà làm, nhưng sau khi thấy được chuyện ăn uống của Tương Như Nhân mới phát , người đối với chuyện ăn uống cũng có rất nhiều cầu, là biết thêm được ít bởi trước mắt cũng là người có sở thích về vấn đề này, phải nàng chính là chuyên gia.

      Tương Như Nhân lời nào ăn xong cháo, ngẩng đầu mới chú ý tới nhìn mình, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, thoáng nhìn chén còn lại ít, ân cần , " hợp khẩu vị điện hạ sao?"

      Tô Khiêm Dương cười khẽ, buông cái muỗng xuống, ưu nhã đứng dậy vào phòng rửa mặt, lưu lại cho nàng câu "Quá no lát ăn được nữa."

      Tương Như Nhân giật mình, nửa ngày tỉnh táo lại, mặt đỏ lên. . .

      Sáng sớm hôm sau, Tương Như Nhân bắt đầu tới hầu hạ thái tử rời giường lâm triều, ăn xong bữa sáng, từ Linh Lung các ra hướng đến Dao Hoa các, sắc trời còn chưa sáng lắm, cả đêm mưa đến sáng sớm vẫn còn mưa bụi phảng phất.

      Thanh Thu che dù cho nàng, thời điểm ngang qua Phượng Dương các, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Tương Như Nhân nhìn lại, bước nhanh tới đúng là Kim lương nhân, bên cung nữ che dù cho nàng vừa vừa có chút thở hổn hển, mặt còn nhắc nhở nàng, "Lương nhân cẩn thận, ngày mưa đường trơn trượt."

      Có lẽ là gấp, Kim lương nhân gương mặt đỏ bừng, tới phía sau Tương Như Nhân hai bước thả chậm cước bộ, hành lễ với Tương Như Nhân "Tương trắc phi."

      Tương Như Nhân gương mặt dịu dàng nhìn nàng ta, nét mặt ngây thơ giống như Tương Tâm Viện ở nhà, trong lòng sinh ra chút hảo cảm, cười , "Thân thể nặng nề lại vội vã như vậy làm cái gì, còn sớm mà."

      Kim lương nhân ngẩng đầu nhìn nàng, có chút khẩn trương, "Ta... thiếp sợ ngày mưa trễ quá tốt."

      "Mới giờ này làm sao lại muộn, nếu cùng nhau vậy. " Tương Như Nhân đề nghị như vậy, Kim lương nhân nhìn thoáng qua Phượng Dương các, sắc mặt buông lỏng chút, nàng cứ thế bước theo phía sau cách khoảng, tiến lên, cũng tiếp lời.

      Tương Như Nhân khẽ thở dài, thái tử trầm mặt rời khỏi Thiên Hương uyển đến bây giờ vẫn chưa gặp lại Kim lương nhân, xem ra là dọa nàng ít, theo lý mà tại có thai chính là trân quý nhất, thế nào đến chỗ Kim lương nhân lại có vẻ ủy khuất như vậy.

      đường gì, đến Dao Hoa các, những người còn lại đều chưa tới.

      Thái tử phi vì các nàng chuẩn bị khương trà, Tương Như Nhân bưng ở trong tay uống từ từ, chờ người khác tới.

      lúc sau người đến đông đủ, thái tử phi mới bắt đầu chính , "Mấy ngày sau Lục hoàng tử đầy tháng, Kim lương nhân thân thể bất tiện liền lưu lại trong phủ, những người khác theo bản cung cùng tiến cung ."

      Ngồi ở phía dưới Tần lương nhân mở miệng, "Nương nương, thiếp tham dự, ngày hôm qua tự nhiên lại cảm phong hàn, vào trong cung sợ là quấy rầy hoàng tử."

      Thái tử phi thấy nàng như vậy, gật đầu, " như vậy ngươi liền lưu lại ."

      Last edited: 4/4/16
      SiAm, lehanh, song ngư7 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Tuần này có đám cưới người nhà mà công việc lại bận nên mình xin lỗi trước các bạn vì tiến độ của tuần tới này nhé! Hic hic
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 26.B
      xong cái này, thái tử phi hỏi thăm chút Kim lương nhân thân thể, lâu sau liền giải tán.

      bao lâu thái tôn đến đây thỉnh an, thái tử phi ôm đến bên cạnh mình sờ sờ đầu của , "Sáng sớm ăn cái gì?"

      Tô Ngạn Tuần dựa vào Triệu Nhị, báo cáo về đồ ăn sáng, ý nghĩ trong sáng, năng ràng.

      Nhìn thông minh như vậy, Triệu Nhị vui mừng cười, "Mấy ngày nữa tiến cung, ngươi hãy chung với phụ vương ngươi."

      Tuy còn nhưng Tô Ngạn Tuần bị giáo huấn về trách nhiệm cùng ý nghĩa ngôi vị hoàng đế, tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê, vẫn gật đầu, "Tuần Nhi theo phụ vương thăm hoàng gia gia."

      Triệu Nhị ôm nhi tử hôn cái, "Ngoan, trở về ."

      Tô Ngạn Tuần theo nhũ mẫu ra ngoài, Triệu Nhị mặt có chút ủ rũ, đứng lên vào gian trong, Phương ma ma theo vào, "Nương nương, Thiên Hương uyển tất cả đều ổn, Kim lương nhân là người thức thời."

      Triệu Nhị lắc đầu, nàng nghĩ phải là chuyện Kim lương nhân, thái tử nhiều ngày đều ngủ lại Linh Lung các, cũng chỉ tới chỗ nàng lần, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại có chút bất an.

      "Nương nương, thái tử Linh Lung các nhiều lần, Tương trắc phi có thể nuốt lời hay ? " Phương ma ma nhìn thấu tâm tư nàng, từ khi trong phủ thêm vị trắc phi hai vị lương nhân, tâm trong lòng nương nương cũng nhiều hơn.

      "Ta lo lắng nàng nuốt lời." Tương trắc phi dám cam đoan như vậy, nàng tin tưởng nàng ta nuốt lời, biết rốt cuộc nàng bất an điều gì.

      Triệu Nhị tới giường vừa nhìn bức tranh bình phong, hoa mẫu đơn nở rộ, Triệu Nhị nhìn chằm chằm những cánh bướm vô cùng sống động phía hoa mẫu đơn, bỗng nhiên ý thức được nàng bất an là vì thái tử đến Linh Lung các liên tục.

      Cho đến giờ, thái tử đối với các nàng đều xem như là mưa móc chia đều, cực hiếm có chuyện lưu lại viện nào liên tiếp mấy ngày nhưng bắt đầu từ khi Tương trắc phi vào phủ, hình như có chút thay đổi. . .

      Đêm nay, thái tử có công nên ở lại Phượng Dương các, đến viện của ai.

      Ban ngày cứ thế rấm rích mưa , đến buổi tối mưa mặc dù ngừng nhưng đường vẫn còn ướt, bên trong Phượng Dương các đốt đèn, bốn phía yên tĩnh, có động tĩnh gì.

      Cách đó xa loạt tiếng bước chân, dưới ánh đèn, hai đạo nhân ảnh chậm rãi tới gần, đến cửa Phượng Dương các ngừng lại, Kim lương nhân tiếp nhận hộp đựng thức ăn trong tay cung nữ, hít vào hơi rồi "Ngươi chờ ta ở đây."

      "Lương nhân, để nô tỳ bồi ngài vào thôi, hôm nay đường trơn trượt dễ ." Cung nữ lo lắng nhìn nàng, Kim lương nhân suy nghĩ chút gật đầu, "Cũng được."

      Hai người vào, từ cửa viện đến gian trong cũng gần, phải vòng qua bồn hoa.

      Thái tử thích yên tĩnh nên bên trong Phượng Dương các người hầu hạ nhiều lắm, lúc này còn cắt giảm nhiều hơn, lúc các nàng tiến vào cửa và đường đều gặp ai.

      Kim lương nhân nhìn ánh sáng nguy hiểm từ gian phòng, nhịp tim bỗng đập liên hồi, siết chặt khăn tay, đây là lần đầu tiên nàng tới Phượng Dương các.

      Chân đạp đường mòn mang theo tiếng nước lẹp bẹp, vòng qua bồn hoa, Kim lương nhân muốn phân phó cung nữ ở đây chờ, bỗng từ rừng cây cao tầm nửa người đối diện bồn hoa truyền đến trận huyên náo, Kim lương nhân cùng cung nữ nhất tề nhìn sang, bỗng nhiên cùng lúc đó cái bóng màu đen chợt từ trong bụi rậm phi ra, nhào về phía Kim lương nhân.

      Tiếng thét chói tai vang lên, "Aaa!"

      Tô Khiêm Dương ở bên trong thư phòng xem công văn nghe được tiếng thét chói tai chợt vang lên, nhướng mày, bên thị vệ rất nhanh mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, cung nữ đỡ Kim lương nhân ngã dưới đất đứng lên, "Điện hạ, hình như là lương nhân."

      Tô Khiêm Dương buông công văn, đứng dậy, " ra xem chút."

      Khi Tô Khiêm Dương vừa bước ra ngoài nghe tiếng các cung nữ hầu hạ ở Phượng Dương các cũng đến rồi, xuống bậc thang, Tô Khiêm Dương thấy đĩa và điểm tâm rơi đầy đất, còn có Kim lương nhân run lẩy bẩy trong lòng cung nữ.

      Thoáng nhìn tà váy nàng dính bùn ướt thành mảnh, Tô Khiêm Dương nhíu mày sâu hơn, "Chuyện gì xảy ra? "

      Phảng phất là tìm được người trong lòng, nghe thấy tiếng Tô Khiêm Dương, Kim lương nhân khóc nức nở nhìn qua, ủy khuất hô tiếng "điện hạ".

      "Thái tử điện hạ, lương nhân vừa muốn đưa tới cho điện hạ ít thức ăn, tới đây bỗng nhiên trong bụi rậm thoát ra con mèo đen làm kinh hãi đến lương nhân." Hương Phù vội giải thích, đỡ Kim lương nhân, gương mặt lo lắng.

      "Nàng sao chứ? " Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua rừng cây, tầm mắt trở lại người Kim lương nhân, Kim lương nhân vừa định có việc gì, mặt vừa khôi phục chút hòng hào lại đột ngột trắng bệch, dưới bụng trận đau đớn, "Đau ~ "

      Trong lòng Hương Phù, Kim lương nhân ôm bụng vẻ mặt thống khổ, thân thể chậm rãi tuột xuống đất hầu như đứng được, bên hai cung nữ vội vàng đỡ nàng vào phòng, còn lại chạy thái tử phi bẩm báo, theo thị vệ kia mời thái y.

      Phượng Dương các cách Dao Hoa các rất gần, thái tử phi nghe xong bẩm báo vội vã chạy tới, trong phòng Kim lương nhân ôm bụng, cắn chặt môi vẻ mặt tái nhợt nằm giường.

      kịp hỏi nhiều cái gì, thái tử phi sai người xem thái y đến chưa, tới ra ngoài, thấy Tô Khiêm Dương trầm mặt đứng ở đó, tới ôn nhu , "Điện hạ yên tâm, Kim lương nhân là người có phúc khí."

      Tô Khiêm Dương , nếu phải Kim lương nhân trong bụng còn có hài tử, sớm phủi tay rời , hầu như buổi tối đường đều ướt, nàng là người mang thai lúc này lại ra ngoài, hết lần này tới lần khác chọn ngay lúc này tới tặng đồ, rốt cuộc nàng tâm cơ quá nặng hay lag quá ngu xuẩn.

      Thái y tới rất nhanh.

      Kim lương nhân vẫn đau đớn, bắt mạch xong, thái y báo với thái tử người có việc gì, hài tử cũng có việc gì, chỉ là bị chút kinh hách động thai khí, tĩnh dưỡng vài ngày là được.

      Thái tử phi thở phào nhõm, Tô Khiêm Dương nghe thế thần sắc nghiêm nghị trực tiếp phân phó "Chờ nàng ta đỡ đuổi về Thiên Hương uyển , có hài tử mà biết kiêng kỵ như thế, nàng hãy tĩnh dưỡng trong viện cho đến khi sinh."

      Thái tử phi ngẩng đầu, nét mặt khẽ run, nhìn thái tử rời khỏi gian phòng, quay đầu lại ngắm Kim lương nhân trong phòng, đáy mắt có chút đáng tiếc, tĩnh dưỡng đến sinh, đây khác gì cấm túc a.
      Last edited: 4/4/16
      SiAm, lehanh, tart_trung8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :