1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
      Đến hoàng cung, Vĩnh Thọ cung bái kiến hoàng hậu, Diệp thị nhìn Tương Như Nhân sau lưng nhi tử, lộ ra chút hài lòng cười, "Phụ hoàng ngươi lâm triều xong cũng muốn tới đây, các ngươi ở lại nghỉ ngơi hồi, còn chưa dùng qua bữa sáng phải , cùng bản cung ăn ít."

      Tô Khiêm Dương gật đầu, Tương Như Nhân tự nhiên cũng cái gì, theo thiên điện, sớm có cung nhân chuẩn bị xong bữa sáng, bàn lớn bày bảy tám dạng thiện điểm, số lượng nhiều lắm, nhưng quý ở tinh xảo, hôm nay trong triều đề xướng tiết kiệm, Hoàng hậu nương nương tử là muốn làm gương tốt.

      "Ngồi , cùng ăn thôi." Hoàng hậu thấy Tương Như Nhân muốn ở trước mặt nàng phụng dưỡng, kéo tay nàng chút để cho nàng ngồi cạnh Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Tô Khiêm Dương, lập tức quay qua hoàng hậu khom người, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."

      Diệp thị nhìn Tương Như Nhân thêm vài lần, xem ra là hảo hài tử biết giữ quy củ, như nàng, cũng luôn luôn là người biết quy củ, nghĩ xong, mặt ý cười đậm thêm vài phần, "Dùng bữa thôi mà, cần đa lễ quá, thoải mái chút là được rồi."

      Tương Như Nhân cười đáp ứng, cho dù là dùng được tự nhiên mặt mũi nét mặt nàng cũng phải là dùng cách thoải mái, bắt đầu trấn định nội tâm, Tương Như Nhân duy trì nụ cười cùng hoàng hậu dùng xong bữa sáng.

      lâu sau, hoàng thượng hạ triều đến Vĩnh Thọ cung, hiền hòa như hoàng hậu, hoàng thượng so với thái tử nhiều hơn chút uy nghiêm, đó là bao năm dưỡng thành hơi thở của thiên tử, vô hình trung làm người ta thần phục. xong vài câu liền ban thưởng.

      Kế tiếp là Duyên Thọ cung vấn an Thái hậu.
      Thái hậu lễ Phật nhiều năm, trong Duyên Thọ cung so với các cung đều yên tĩnh hơn, Tương Như Nhân theo vào trong điện, lão ma ma thân tín mời bọn họ đến nội điện sau tòa phật, chung quanh tràn ngập khí tức đàn hương.

      Thái hậu có vẻ nhiệt tình hơn, quanh năm lễ Phật khiến giữa hai đầu mày ánh lên nét hiền từ, nhìn Tương Như Nhân, cười trêu Tô Khiêm Dương, "Tiểu tử thối, ngươi thực là đời trước tu luyện tốt phúc khí."

      Khẩu khí của Thái hậu hết sức thoải mái, giống như tổ mẫu trong gia đình bình thường cười đùa tôn nhi, nhưng vì là hoàng gia nên có vẻ có vài phần khác biệt.

      Tương Như Nhân thấy Tô Khiêm Dương mặt thoáng qua bất đắc dĩ, vội cười từ trong tay Tử Yên phía sau nhận lấy quyển kinh Phật đưa cho thái hậu.

      "Thái hậu nương nương, đây là tâm ý của thần thiếp. "

      Lão ma ma bên cạnh Thái hậu tiếp nhận kinh Phật mở ra trước mặt thái hậu, vừa nhìn, tay vẫn trải, câu cửa miệng buột ra "xem chữ như xem người", thái hậu tuổi đời lớn như vậy tất nhiên nhìn ra được bản sao này bỏ ra ít tâm tư, nhướng mày nhìn nàng, "Chính tay ngươi chép?"

      Tương Như Nhân gật đầu, "Năm ngoái thần thiếp theo mẫu thân Nam Sơn tự, trong mấy ngày cầu phúc theo đại sư chép kinh văn này, xin người đừng chê cười thần thiếp."

      "Tuổi còn lại có tính tình trầm ổn như vậy, đúng là khó có được." Thái hậu tán dương câu, cuối cùng nhìn về phía Tô Khiêm Dương, "Tiểu tử thối, cũng là Như Nhân hiểu chuyện, cũng chưa bao giờ thấy ngươi sao cho ta quyển."

      Đầu năm mới Tương Như Nhân chợt nghe mẫu thân thái hậu nương nương này trong hoàng cung là ngoại lệ, câu nệ tiểu tiết, tính tình rộng rãi, hôm nay xem cách nàng chuyện với thái tử, thêm nhìn thái tử phản ứng, xem ra đây cũng là chuyện thường ngày.

      Đây cũng là lần đầu tiên Tương Như Nhân thấy thái tử kinh ngạc.

      Thường ngày thái tử luôn điềm tình, đến trước mặt thái hậu ngoại trừ bất đắc dĩ còn lại cũng là bất đắc dĩ, Tương Như Nhân thấy thái hậu thân thể kiện khang bộ dáng nhắc nhắc lại, đáy mắt có chút kính nể, cũng chính là vị mẫu nghi thiên hạ như vậy mới có thể dưỡng ra vị minh quân như thế.

      Từ Duyên Thọ cung ra, cũng gần tới giờ dùng cơm trưa, sáng sớm chỉ ở Vĩnh Thọ cung bồi hoàng hậu ăn vài thứ, ăn lại nhiều lắm, hơn nữa hôm qua ăn cơm ít, Tương Như Nhân trong bũng có chút khó chịu.

      Ra khỏi cung lên xe ngựa, Tô Khiêm Dương tựa hồ là nhận ra, nhìn nàng cái nhàn nhạt , "Hồi phủ liền trước dùng bữa."

      Tương Như Nhân gật đầu, Tô Khiêm Dương bắt được đáy mắt nàng lóe lên ý cười, tiếp theo bồi thêm câu, "Lão nhân gia khen ngươi chép kinh văn tốt, ngươi chép thêm mấy quyển, cũng là thay bản điện hạ tẫn hiếu."
      Tương Như Nhân, ". . ." . . .

      Về tới Linh Lung các, thái tử sang chỗ thái tử phi, Tương Như Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào cái, để ma ma phục vụ trong phòng cùng cung nữ đều ra ngoài, Tương Như Nhân cơ hồ là nửa nằm tháp mềm, ngay cả Tử Yên giúp gỡ giày cũng nhúc nhích.

      Hứa ma ma tiến vào thấy nàng như vậy cười , "Tiểu thư của ta, ngài đây là dự định ăn cơm sao."

      Tương Như Nhân nghiêng mặt nhìn các nàng, hữu khí vô lực, "Ăn, sao lại ăn." ăn no thế nào kham nổi buổi thỉnh an chiều.

      đói bụng lại có người khác, Tương Như Nhân thoải mái ăn rất nhiều, Tử Yên cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thư nhà mình như vậy, cười rót đưa cho nàng chén trà.

      Tương như nhân uống xong chén canh, rốt cục no, "Giờ nào rồi? "

      bên Thanh Thu nhìn thoáng qua sa lậu "Vừa qua khỏi buổi trưa."

      Tương Như Nhân khẽ thở dài cái, "Chuẩn bị chút, thỉnh an thái tử phi." . . .

      Thời điểm Tương Như Nhân đến Dao Hoa các có ba vị lương nhân của thái tử ở đó, cung nữ ngoài cửa mời nàng vào trong phòng.

      Tương Như Nhân hướng thái tử phi kính trà hành lễ, rồi tiếp nhận hành lễ từ các vị lương nhân, ngồi xuống vị trí thứ hai ở bên tay trái.

      Triệu Nhị cười nhìn nàng, "Sáng nay tiến cung mệt chắc ngươi mệt lắm rồi."

      Tương Như Nhân cười lắc đầu, "Đa tạ thái tử phi quan tâm."

      Triệu Nhị nhìn Tương Như Nhân mặt đỏ ửng, đều là người từng trải, tự nhiên minh bạch nàng trải qua chút gì, "Trong phủ chúng ta cũng chỉ có mấy người, đều là người nhà, ngươi nếu ngại, liền gọi ta tiếng tỷ tỷ là được rồi. "

      Nghe thái tử phi như vậy, Tương Như Nhân cũng liền thuận theo gọi tiếng tỷ tỷ.

      lát sau từ cửa truyền tới thanh của Trương Thấm, chưa thấy bóng người nghe thấy tiếng, Trương Thấm cười tới, "Xin lỗi a tỷ tỷ, ta tới chậm, để ta xem vị nào là tân muội muội? " vào gian phòng quét vòng, tầm mắt rơi vào người Tương Như Nhân, khuôn mặt Trương Thấm lúm đồng tiền, "Ai nha, ta sáng nay trong vườn hoa thế lại nở đẹp như vậy, nguyên lai đều là dư quang của muội muội, mỹ nhân đây mà."

      Người trong phòng đều nở nụ cười, nữ tử ngồi đối diện Tương Như Nhân che miệng cười , "Trong phủ này, Trương tỷ tỷ là miệng ngọt nhất, mở miệng hoa liền nở."

      Trương Thấm làm bộ tức giận trừng mắt liếc nàng ta, hướng phía thái tử phi hành lễ, chân thành tới bên cạnh Tương Như Nhân ngồi xuống, thái tử phi cười mắng nàng, " trễ như vậy mới tới, ngươi còn biết xấu hổ mà ."

      Trương Thấm có vẻ vài phần thèm để ý, "Sáng nay thức dậy thân thể có chút khỏe, nghĩ chắc là trong dạ dày được thoải mái, dùng bữa trưa xong nghỉ ngơi chút cũng trễ mất.

      Vài câu đó của nàng đem tất cả quan tâm đều dời đến người nàng, Triệu Nhị ân cần nhìn nàng, "Nên mời thái y tới xem chút."

      " vội" Trương Thấm cười ha hả , tay chỉ , " Đừng để đoạt mất nổi bật của tân muội muội."

      Nếu lúc đầu câu để Tương Như Nhân đối với nàng sản sinh hảo cảm, kế tiếp câu này, Tương Như Nhân khỏi châm chước vài phần, muốn cướp nổi bật sao, vậy cần ở ngày đầu tiên nàng vào cửa liền khiến mọi người nghĩ mình như 'Có' dấu hiệu. Nhìn Trương Thấm mặt cười, Tương Như Nhân thong dong trả lời, "Trương tỷ tỷ đùa rồi, cần chú ý thân thể nhiều hơn, sớm mời thái y nhìn chút cho an tâm."

      Trương Thấm nhìn Tương Như Nhân kia so với mình tuổi trẻ xinh đẹp, chút trêu chọc lúc đầu liền phai nhạt rất nhiều, "Tương muội muội quả nhiên tri kỷ."

      Hình ảnh nhà hoà thuận vui vẻ cho thấy thái tử phi biết cách chủ trì, hậu viện tỷ muội ở chung hòa hợp.

      Thái tử phi cùng Trương trắc phi cùng được ban hôn nhưng vào phủ trước sau kém nhau ba tháng, ba lương nhân, trong đó Vương lương nhân vào phủ được năm, Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân đều vào phủ hơn hai năm.

      Nhưng mà thái tử đại hôn bốn năm, cho tới bây giờ cũng chỉ có con trai, Trương trắc phi cùng ba vị lương nhân đều chưa có gì, nhìn như vậy, thái tử con nối dòng còn rất đơn bạc. . .

      Trò chuyện nửa canh giờ, Triệu Nhị nhắc tới chuyện thường ngày trong phủ thái tử, "Trong cung cũng phái ma ma cùng cung nữ xuống, bản cung cấp cho ngươi ma ma và hai cung nữ, Lưu ma ma đối với thái tử phủ rất quen thuộc, nếu thấy còn chưa người sai việc, ngươi cứ với bản cung."

      Người Tương Như Nhân mang tới thực ra đủ rồi, nhưng nghe thái tử phi như vậy, nàng cũng ứng thừa xuống, toàn bộ Linh Lung các đều là người của nàng, xem ra hôm nay còn được vậy.

      Lại trôi qua nửa ngày, mọi người cáo lui, Tương Như Nhân vừa mới đứng dậy, Trương Thấm liền đứng ở bên cạnh nàng, "Ta cùng với muội muội tiện đường, cùng thôi."

      "Vâng." Tương Như Nhân gật gật đầu, hai người làm bạn ra khỏi Dao Hoa các.

      Vốn đều là thục nhân, dọc theo đường cũng có gì để , thẳng đến trước phượng dương các, Trương Thấm bỗng nhiên mở miệng, "Ngươi tới Phượng Dương các sao?" đợi Tương Như Nhân trả lời, Trương Thấm lại cố nở nụ cười, "Xem ta hỏi vấn đề gì này, ngươi mới vào cửa ngày đầu tiên mà."

      Tương Như Nhân cười cười, tầm mắt dừng ở Phượng Dương các, đó là xây dựng y như trong cung, tuy rằng lớn bằng, nhìn qua khí thế cũng kém, bên tai truyền đến tiếng Trương Thấm thở dài, "Tuổi trẻ tốt, nhìn đến muội muội ngươi, ta liền nghĩ tới bản thân năm đó vừa mới vào phủ thái tử." Thiên chân, ảo tưởng.

      "Tỷ tỷ dung nhan vẫn như trước, làm sao có thể như vậy chứ." Này cũng xem như nịnh hót, bốn năm mà thôi, chưa tới hai mươi, đứa cũng chưa sinh, làm sao có thể già.

      Trương Thấm nhàng lắc lắc đầu, xem Tương Như Nhân dung nhan chỉ lớp phấn mỏng, kéo tay nàng nở nụ cười, "Ta cũng xong, sắc trời còn sớm nữa, nhanh trở về chuẩn bị , vài ngày này điện hạ ở lại chỗ ngươi, đây chính cơ hội tốt khó có, qua mấy ngày này, về sau phải còn tùy phúc phận. "

      Nhìn thân ảnh Tương Như Nhân xa, mặt Trương Thấm thoáng nét đơn, nàng đố kỵ, nữ tử này so với nàng tuổi còn trẻ đẹp, lại vào ở tại Linh Lung các, sau đó nàng lại có cảm giác đồng bệnh tương liên vì là trắc phi giống nhau, ngày qua ngày cùng chờ mong người.

      Đưa tay nhàng xoa bụng, rốt cuộc là có tin, hay là có tin. . .
      SiAm, song ngư, tart_trung5 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 17: Tâm tư khác
      Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, cách thời gian ăn bữa tối chẳng qua chỉ còn canh giờ, Tương Như Nhân đổi thân xiêm y, lát sau liền có ma ma đưa bữa tối đến cho nàng "Hôm nay nương nương cùng điện vào cung, thái tử phi làm chủ chọn bữa tối cho nương nương rồi, đây là các món ăn sáng mai, xin nương nương xem qua và quyết định."

      Tương Như Nhân giương mắt xem, đúng là ma ma thái tử phi đưa đến, liền cười, "Lưu ma ma phải , sau này còn nhiều chuyện phải làm phiền ngươi, danh sách đồ ăn mỗi ngày giao cho Bạch ma ma quyết định là được rồi."

      Lưu ma ma tuổi khoảng chừng ba mươi bốn, ở trong phủ thái tử nuôi tốt, nhìn qua sạch và lanh lợi, thấy Tương Như Nhân như vậy, vội vàng cười khiêm tốn, đem danh sách đồ ăn sáng giao cho Bạch mama hầu hạ bên cạnh, kế đó lui ra ngoài.

      Tương Như Nhân liếc nhìn Tử Yên, nàng ta liền ra bên ngoài gọi Thanh Thu cùng Lưu ma ma vào, trong phòng đứng bốn năm người, Tương Như Nhân nghiêm mặt , "Các ngươi đều là người ta mang tới từ Tương phủ , trong phủ làm vuệc lâu nên đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, về phần người bên trong Linh Lung các, chờ ba ngày lại mặt qua ta gọt dũa bớt."

      Lưu ma ma gật đầu, "Tiểu thư ngài yên tâm, bản thân chúng ta chú ý quan sát bọn họ." . . .

      lúc lâu sau Tô Khiêm Dương tới, giống như các cặp phu thê mới tân hôn, Tô Khiêm Dương ít nhất phải ở Linh Lung các vài ngày.

      Lưu ma ma dẫn người bày món ăn hầu hạ bên cạnh, bởi vì buổi trưa từ trong cung trở về ăn nhiều, bữa tối Tương Như Nhân liền ăn ít chút, trong phòng tiếng động, chỉ có chiếc đũa va chạm vào chén phát ra tiếng vang .

      Tô Khiêm Dương tiếp nhận chén trà, thoáng nhìn giữa chén Tương Như Nhân còn thừa lại non nửa, giương mắt nhìn nàng, "Thích ăn cái gì nàng cứ thêm vào danh sách."

      "Thiếp buổi trưa tham ăn hơn chút." Tương Như Nhân cũng dám dấu diếm, thành .

      Tô Khiêm Dương đáy mắt ánh lên tia hiểu , đứng dậy, Lưu ma ma dẫn người dọn bàn lui xuống.

      Trở lại bên trong phòng, sắc trời chẳng qua mới ngã về chiều, vẫn còn sớm để ngủ, cuối cùng nên tìm chuyện gì đó để làm chút, Tương Như Nhân suy nghĩ xem thái tử thích cái gì, Tô Khiêm Dương tới giá sách bên phải bình phong, sáng sớm nay bọn Thanh Thu dọn dẹp xong, còn có bày thêm chút vật trang trí trong ngày thường Tương Như Nhân thích.

      Tô Khiêm Dương nhìn từng tầng , có chút kinh ngạc, nữ nhi gia thích xem này tuyết nguyệt bí thư rất ít, vâyj mà đây còn có cả địa vực danh nhân, du ký bản chép tay, thậm chí còn có luận cùng lịch sử chính luận, các loại sách binh pháp.

      đối với Tương quốc công vẫn là kính nể , người này tuổi trẻ theo tổ phụ giành được giang sơn, tiếp đó lại trợ giúp phụ hoàng kiến quốc lập nghiệp, hai con trai cũng là do bồi dưỡng thập phần xuất sắc, nghĩ tới bồi dưỡng tôn nữ cũng đặc biệt như thế.

      "Điện hạ, bằng bây giờ thiếp thân bồi ngài chơi cơ được ?" Khi nhìn đến phía bên trái phía sau truyền đến thanh của Tương Như Nhân, quay đầu lại nhìn cạnh cửa sổ dọn xong bàn cờ, các viên trắng đen được đặt ở hai bên.

      Tô Khiêm Dương cất bước qua, trực tiếp ngồi xuống bên cờ đen, Tương Như Nhân vuốt chút làn váy, ngồi xuống theo.

      Cầm quân cờ êm dịu trong tay, mặt Tô Khiêm Dương thêm chút hiền hoà, ngẩng đầu ý bảo nàng trước trước.

      Tương Như Nhân cầm lấy viên đặt lên bàn cờ, Tô Khiêm Dương đáy mắt lên chút hứng thú, theo sau hạ xuống viên rồi hỏi chuyện giá sách, "Làm sao lại thích xem Chu quốc du ký thư? "

      Tương Như Nhân ngẩng đầu, cười trả lời, "Thần thiếp có chút sở thích, thường ngày dù là luôn phải ở trong nhà nhưng đối với thế giới bên ngoài có chút hiếu kỳ." Nàng đây là chưa mang ra hết toàn bộ sách thích, nếu toàn bộ đều bày ra đây cái giá làm sao đủ.

      thích xem hay vì mà ra vẻ, Tô Khiêm Dương hỏi thêm vài câu liền biết, vô tình trong lúc Tô Khiêm Dương cùng nàng về Chu quốc du ký, cờ cũng đánh được nửa ván.

      Cũng chính là tùy ý cúi đầu liếc mắt nhìn, Tô Khiêm Dương phát bàn cờ số lượng cờ đen vơi khá nhiều, quân đen có xu thế sắp sửa thua trận.

      Thú vị nơi Tô Khiêm Dương đáy mắt càng đậm, xem ra là khinh thường nàng, cầm lấy quân cờ đặt xuống, thái độ nghiêm túc hơn.

      Tương Như Nhân khóe miệng gợi lên chút cười, nếu muốn hiểu biết nhiều hơn về ai đó chơi cờ là biện pháp rất tốt, thấy thái tử nghiêm túc, liền cũng trịnh trọng hơn, có ý muốn nhường...

      Bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua, bàn cờ còn lại mấy quân cờ, Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, lúc này xem Tương Như Nhân thần sắc có chút thưởng thức, nữ tử có thể cùng đánh cờ tới mức này, nàng là duy nhất.

      Đúng lúc Thanh Thu hầu hạ bên cạnh bưng trà lên, dọn bàn cờ , Tô Khiêm Dương tay cầm chén trà nhìn nàng hơi có chút tựa vào kia, hứng thú chưa tan, "Kỳ nghệ tầm thường."

      Tương Như Nhân từ tháp đứng lên, hướng phía hành lễ, cũng hề khách khí nhận lời khen "Đa tạ điện hạ khích lệ."

      Tô Khiêm Dương phảng phất là thấy được con mèo, giữa lười nhác mang theo ít kiêu căng, nhìn như với ngươi tâm phục khẩu phục, rồi lại lộ ra chút kiệt ngạo lùi, khiến ngươi ngừng muốn tìm tòi, chinh phục.

      Tâm động thủ động, Tô Khiêm Dương trực tiếp đưa tay kéo Tương Như Nhân vào trong lồng ngực mình, chỉ nghe thấy tiếng thở , cúi đầu nhìn lại, người trong ngực mặt kia đỏ lên thành màu tôm chín, nơi nào còn có nửa phần bộ dáng vừa nhận lời khen kiêu ngạo đâu.

      khỏi khiến Tô Khiêm Dưng lòng càng thích thú, nở nụ cười.

      Chuyện nam nữ đối với nàng mà vốn là rất xa lạ, nghe tiếng cười kia của , Tương Như Nhân đỏ mặt dứt khoát ở trong ngực đứng dậy, xấu hổ nhắm hai mắt lại, khi dễ người a.

      Bọn Thanh Thu vào lúc Tô Khiêm Dương cười liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tương Như Nhân nghĩ làm thế nào đứng lên, bên tai liền bay tới thanh lạnh lùng của "Là muốn bản điện hạ ôm ngươi qua sao? "

      ràng cảm giác được người trong lồng ngực mình cứng đờ, Tô Khiêm Dương đùa nàng nữa, buông lỏng tay ra, Tương Như Nhân mới từ trong ngực đứng lên, đỏ mặt lui lại mấy bước.

      Bị đùa giỡn!

      Lúc này đêm khuya. . .

      Ngày thứ ba lại mặt, Tương Như Nhân sáng sớm dậy thỉnh an thái tử phi trước, trở lại Linh Lung các,Hứa ma ma các nàng thu thập xong, bên Tử Yên hướng phía cửa nhìn thoáng qua, nhàng thầm tiếng, "Thái tử điện hạ cùng tiểu thư trở về sao? "

      Thanh Thu véo nàng chút, ánh mắt cảnh cáo nàng được thêm gì nữa, Tương Như Nhân quay đầu lại liếc nhìn nàng, giọng bình thản, "Đó là đãi ngộ mà thái tử phi mới được hưởng! "

      Tử Yên cúi đầu đứng ở phía sau Thanh Thu, nàng cho rằng hai ngày này tiểu thư cùng thái tử điện hạ sống chung hòa hợp như thế, thái tử phải bồi tiểu thư cùng nhau trở về mới đúng.

      Tương Như Nhân cũng biết nha đầu kia là vì mình bất bình, nhưng quy củ chính là quy củ, có những thứ là thay đổi.

      Ra khỏi thái tử phủ, chưa qua canh giờ đến Tương phủ, ở cửa Tương phu nhân đứng chờ từ sớm, thấy nữ nhi khí sắc tệ, Tương phu nhân yên tâm rất nhiều.

      Buổi trưa lúc ăn cơm người nhiều lắm, Tương lão gia tử bọn họ bàn, Tương Như Nhân theo mẫu thân cùng người Nhị phòng ngồi bàn.

      Lý thị ngồi đối diện Tương Như Nhân thường hay ngẩng đầu nhìn nàng, mặt cúi đầu cùng Tương Tâm Tuệ gì đó.

      Cơm nước xong, Thiệu thị muốn dẫn Tương Như Nhân quay về viện của mình chuyện riêng lúc, mới ra khỏi cửa sảnh, Lý thị mang theo ba nữ nhi ra từ cửa khác, vừa vặn đụng mặt.

      "Ta bây giờ thế nào kỳ quái như thế, nguyên lai là thái tử cũng đến, nữ nhi xuất giá ba ngày lại mặt, làm sao có thể có con rể bên cạnh? " Lý thị nhìn Tương Như Nhân, trong giọng có vài phần hả hê, miệng còn tiếp tục gả con tốt hay cũng phải xem ba ngày lại mặt con rể có về hay .

      Tương Như Nhân đối với Nhị thẩm hiểu chuyện này cũng chẳng cho sâc mặt tốt "Nhị thẩm đúng là hồ đồ , thái tử cũng là có thể tùy ý bố trí sao, ta khuyên ngươi hãy quản cái miệng này cho tốt, ăn sai lo nhưng sai đến lúc đó ai cứu được ngươi."

      Lý thị thấy nàng khí thế còn cường ngạnh như vậy, muốn lại hai câu thấy tiểu nữ nhi của bản thân, Tương Tâm Viện vẻ mặt vui mừng nhìn Tương Như Nhân, trong lòng giận, kéo nàng qua vỗ cái vào gáy, "Cười cái gì!"

      cái vỗ bất ngờ ngày khiến Tương Tâm Viện bị hù dọa, nàng đỏ mắt ủy khuất nhìn Lý thị, mẫu thân vì sao bỗng nhiên nổi giận với mình.


      Thiệu thị nhìn được "Đệ muội, ngươi sao lại trú giận lên hài tử, xem xem dọa nó sợ rồi kìa. "


      Lý thị đánh xong liền hối hận, con của mình nàng tất nhiên đau lòng, nhưng nghe Thiệu thị như thế khuyên nhủ, trong đầu chính là tràn đầy vui, "Ta thích quản thế nào là chuyện của ta." Dứt lời, kéo Tương Tâm Viện trưcj tiếp về viện của mình.

      Nghe Tương Tâm Viện đường khóc nức nở xa, Thiệu thị có chút lo lắng với Tương Như Nhân, " Nhị thẩm ngươi tính tình chính là nóng nảy như vậy, Tâm Viện cũng mười tuổi, làm sao có thể đánh là đánh."

      Tương Như Nhân nở nụ cười, "Mẫu thân, ngài còn thay nàng lo lắng, ba nữ nhi nàng quý như sinh mạng, thế nào nỡ đánh, chừng mang về dỗ thế nào ấy chứ."

      Thiệu thị nghe nàng nghĩ như thế, cũng cười theo, "Ba hoa, có quy củ."

      Tương Như Nhân nhận, đối với Nhị thẩm nàng đúng là tôn trọng nổi, là người hiểu chuyện, lại dưỡng nữ nhi cũng giống nàng ta, may là các nàng tốt số, phải là đích tôn, cũng cần gả cho người phức tạp, cả đời như thế an an ổn ổn, tự có người ở đằng trước vì các nàng hộ giá hộ tống, nhưng các nàng lại còn biết đủ . . .

      Buổi tối, Tương Như Nhân từ trong viện Tương lão gia tử ra, tản bộ từ từ quay về Tạ Thủy các.

      Khi đến cửa Tạ Thủy các, con đường khác Tương Cảnh Nhạc vội vã tới, nhìn thấy nàng mở miệng, "Ngươi tìm ta?"

      Tương Như Nhân gật đầu, hai người vào đình trong Tạ Thủy các, Thanh Đông chuẩn bị xong nước trà bưng lên.

      Tương Cảnh Nhạc mới vừa từ bên ngoài trở về, có vẻ vội vội vàng vàng, cầm lấy chén trà uống ngụm, "Thái tử đối tốt với ngươi chứ?"

      Tương Như Nhân tiếp nhận Thanh Thu đưa lo sưởi tới, "Tốt, ta là phi tử của , làm sao đối với ta tốt đây. " Này người trong phủ thái tử, có ai lại thái tử tốt.

      Tương Cảnh Nhạc gật đầu, "Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua bắc thành, biết ngươi hôm nay trở về, buổi chiều ta liền ngừng vó ngựa chạy về."

      Từ khi Tương lão gia tử phân phó để Tương Cảnh Nhạc theo học giải quyết công việc vặt trong tộc , Tương Cảnh Nhạc còn nhàn rỗi, nhưng cuối năm sau tháng sáu vào Hàn Lâm Viện , lúc đó mới là bận rộn.


      "Nhị ca, sau này ngươi phải so với đại ca càng nỗ lực học mấy thứ này."

      " cái gì ngốc vậy, sau này nhà ta đều là giao cho đại ca quản, ta chỉ là ở bên hiệp trợ, thế nào cũng là nên đốc xúc đại ca hảo hảo nỗ lực chứ. " Tương Cảnh Nhạc cười a a, đối lời của nàng lưu ý lắm.


      Tương Như Nhân thở dài hơi, "Lẽ nào ngươi nghe ra được ý tứ tổ phụ sao? "

      Tương Cảnh Nhạc còn cho là nàng nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn đến mặt muội muội thần sắc ngưng trọng, nụ cười kia mặt cũng thu liễm, "Ngươi là lời tổ phụ hôm trừ tịch?" Tương Cảnh Nhạc bản thân châm chước vài phần, "Nhưng phải là vì để ta trợ giúp đại ca sao? "

      "Dùng phương pháp gì để trợ giúp đại ca chẳng được, vì sao phải trước mặt mọi người chỉ điểm ngươi, nhị ca, bất luận tổ phụ trong lòng rốt cuộc cân nhắc cái gì, ngươi theo phụ thân, nhất định là phải toàn lực mà học, có lẽ ngày sau, Tương gia này giao cho đại ca."


      Tương Cảnh Nhạc bị lời của nàng hù ít, nhiều năm như vậy đại ca vẫn được cho là tộc trưởng kế nhiệm mà bồi dưỡng, sau này là nhận lại từ phụ thân, làm sao có thể buông ra như thế, nhưng Tương Cảnh Nhạc rất ràng, muội muội bao giờ đem chuyện này ra giỡn, cũng vô duyên vô cớ nhắc tới.

      "Đại ca cũng có làm chuyện gì để tổ phụ thất vọng, có phải ngươi lo lắng nhiều quá rồi ? " Tương Cảnh Nhạc trái lo phải nghĩ như cũ nghĩ khó tin, Tương Như Nhân chậm rãi phun ra cái tên, "Kỳ Tố Như."

      "Nàng ta phải xuất giá, cũng là Lục thế tử phi rồi, sao còn liên quan gì tới đại ca chứ!". Ấn tượng Tương Cảnh Nhạc đối với Kỳ Tố Như cũng chỉ là dáng vẻ nàng nhu thuận cười tủm tỉm.


      Tương Như Nhân hừ tiếng, "Nàng ta xuất giá, nhưng vẫn tác động đến tâm tư của đại ca, tương lai giả sử có cái gì vạn nhất, lẽ nào Tương gia chúng ta lại bị nàng nắm mũi dẫn sao, đại ca tâm tính như vậy làm sao có thể khiến tổ phụ thất vọng, tưởng giấu diếm được, nhưng dưới Tương phủ này có thể giấu diếm tổ phụ việc gì?"

      Nữ nhân kia có bao nhiêu khả năng Tương Cảnh Nhạc biết, nhưng nghe cũng ít, từ cổ chí kim thua ở trong tay nữ nhân còn ít sao, nếu đại ca người hồ đồ, đừng tổ phụ lo lắng, chính là nghe cũng thấy đáng tin cậy.


      Tương Như Nhân thấy nghe hiểu được, trong giọng tăng thêm vẻ khẩn thiết, "Xem như là ta nghĩ quá nhiều cũng được, ta gả vào phủ thái tử, tình trong nhà, nếu nhị ca quan tâm còn có thể dựa vào ai đây?" . . .
      SiAm, tart_trung, lehanh9 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
      Buổi chiều hôm sau, Tương Như Nhân trở về phủ thái tử, đêm đó thái tử ở lại bên trong Dao Hoa các dùng bữa, đến thời điểm ngủ mới đến Linh Lung các.

      Tương Như Nhân đem sách xem dở để xuống, đứng dậy hầu hạ thái tử thay y phục, sau phen mây mưa đêm cũng khuya.

      Tựa ở trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân hoàn toàn buồn ngủ, nghe phía truyền tới tiếng hít thở bình ổn, nàng mở mắt nhìn mảnh giường ám sắc, tỉ mỉ quan sát gương mặt kia.

      Ngay cả lúc ngủ cũng thể nhìn thấy được vẻ bình yên gương mặt , nàng nhìn thấy vùng đầu mày vẫn hơi nhíu lại.

      Thái tử chính là hoàng tử có tính tình giống hoàng thượng nhất. Có lẽ từ theo bên người hoàng thượng học tập. Vào lúc lạnh lùng khó có thể thân cận được. Cũng dễ để thăm dò tâm tư của .

      Giả sử bỏ qua bên tất cả thân phận, chỉ là phu thê tầm thường, cũng xem là tấm chồng tốt, thông minh, sáng suốt.

      Nhưng phủ thêm tầng thân phận hoàng gia, giữa bọn họ luôn khoảng cách vĩnh viễn thể vượt qua, có thể dành cho các nàng chỉ là sủng ái cùng che chở ở mức nào đó, mà các nàng lại cần phải nỗ lực hết mình để mến mộ cùng tôn trọng , mặc dù là như vậy trao đổi nhưng vẫn có người nguyện ý phục họa cùng qua.

      như vậy, Tương Như Nhân khẽ thở dài hơi, điều nàng có thể làm, chính là vững vàng bảo vệ trái tim mình, cũng chỉ khi tâm còn là của mình mới có thể thành thạo mà sống. . .

      Ngày trôi qua rất nhanh, đến tháng ba, Lâm An thành náo nhiệt ngoại trừ việc vui liên tiếp còn có đại tuyển tú.

      Đến tuổi này của hoàng thượng, tôn tử cũng có, chọn phi tử tiến cung hầu hạ mình là thứ yếu, phần nhiều là chọn cho con trai của mình, thậm chí là làm mai cho ít thanh niên tài tuấn chưa có hôn trong triều, nối dây tơ hồng, giữa tháng ba Lâm An thành giống như là mở hồi bách hoa thịnh yến, đám thiếu nữ tuổi thanh xuân như đóa hoa ngày xuân nở rộ làm cho Lâm An thành càng thêm mấy đạo khí vui mừng.

      Đầu tháng tư, những người qua được vòng sơ tuyển đều trở về, còn sót lại đây đều có thể trở thành phi tử, có thể được ban hôn, càng có có thể trở thành cung nữ, từ nay về sau có tiếng tăm gì.

      Hôm nay thái tử phi từ trong cung trở về mang theo hai nữ tử, là Hoàng hậu nương nương ban cho thái tử hai vị lương nhân.

      Lúc xế chiều Tương Như Nhân liền gặp được hai vị này, đều là đôi mỹ nhân, trong đó vị còn họ Diệp, tựa hồ là từ trong gia tộc hoàng hậu chọn vào.

      Trương Thấm vẫn tư thái kia, vui vẻ nhìn, "Sau này thái tử phủ cũng còn vắng lạnh nữa rồi." Dứt lời tầm mắt nhìn về phía Tương Như Nhân, vị này mới vào phủ bao lâu, lại tặng thêm hai người, năm đó khi nàng vào phủ chính là cách năm mới có Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân, vào cùng đợt tuyển tú này, chỉ có thể là vận khí nàng tốt.

      Trong phòng bầu khí hoà thuận vui vẻ, thái tử phi an trí cho các nàng ở biệt uyển, kế tiếp chính là hướng thái tử bẩm báo, xem thái tử tâm tình, chọn ai hầu hạ hôm nay. Đương nhiên cũng có thể đến chỗ ai.

      Lúc rời thái tử phi giữ lại Trương Thấm, chờ tất cả mọi người ra, Triệu Nhị dỡ xuống uy nghiêm, ân cần nhìn Trương Thấm " Quỳ thủ của ngươi cũng muộn, nên mời thái y xem chút thôi."

      Trương Thấm giật giật khóe miệng muốn vài câu ngăn lại, nhưng thấy nàng đáy mắt thành quan tâm, cuối cùng lại "Cũng phải bị muộn lần đầu, có gì lại làm trò cười."

      Quỳ thủ trễ hai tháng, sau năm sáu ngày nàng liền mời thái y tới bắt mạch, nhưng phải tin vuu, hai ngày sau quỳ thủ lại tới.

      Tình huống như vậy năm ngoái cũng diễn ra, Trương Thấm tất nhiên mong có hài tử, nhưng cũng muốn vội vội vàng vàng mời thái y tới cuối cũng lại làm trò cười cho người ta.

      "Sao lại làm trò cười, con nối dòng vốn là chuyện lớn, hôm nay thái tử phủ con nối dòng đơn bạc, Hoàng hậu nương nương lại ngay lúc Tương muội muội vào phủ chưa được ba tháng liền ban thưởng hai người đến cũng là vì việc này mà thôi." Hoàng hậu đều là thay thái tử sốt ruột.


      "Đó phải là rất tốt sao, nhiều người nhiều sức, ta nhìn hai người muội muội là rất có khả năng, nhất định có thể giải ưu."


      Triệu Nhị nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, "Bản cung cùng ngươi tỷ muội nhiều năm, tất nhiên là hy vọng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử."


      Trương Thấm nở nụ cười có chút châm chọc, "Thái tử phi lời này khỏi quá mức thánh mẫu , chẳng phải bởi vì ta sinh hạ hài tử hợp tâm ý ngài hơn sao, nếu để cho Tương muội muội đoạt trước, sợ rằng ngài đêm đều thể chợp mắt."

      Triệu Nhị nét mặt nhất thời có chút bối rối, biết là bị tức giận bởi nàng vô lý, hay là bởi vì bị nàng đoán đúng tâm .


      Trương Thấm đứng lên, cảm động ban đầu lúc này cũng mất, tỷ muội nhiều năm? Từ lúc vào phủ, khi nàng ở trước mặt mình tự xưng 'Bản cung' nó cũng chầm chậm phai nhạt rồi.


      Nửa ngày, Triệu Nhị cất tiếng, "Tiểu Thấm, ngươi nhất định phải như vậy mới vui vẻ sao? "

      Trương Thấm đáy mắt thoáng động dung, cuối cùng chỉ là cười ha ha tiếng, "Thái tử phi phải là tỷ muội nhiều năm của ta sao, vậy hẳn là rất hiểu tính tình ta, thay vì quan tâm ta có thể hay thuận lợi sinh hạ hài tử, thái tử phi bằng bản thân nỗ lực thêm hoàng tự nữa, dù sao từ trong bụng thái tử phi sinh ra mới là danh chính ngôn thuận đích trưởng tử. "


      xong, Trương Thấm trực tiếp ra khỏi Dao Hoa các, cũng quay đầu lại.

      Triệu Nhị ngồi ở đó, khẽ thở dài hơi, "Vài chục năm tính cảm tỷ muội, quả nhiên là thể quay về?"

      Ma ma hầu hạ bên cạnh vội khuyên nhủ, "Nương nương, ngài cần để bụng, ngài là thái tử phi, làm như vậy tự có đạo lý của ngài, là Trương nương nương nàng nghĩ ra mà thôi."

      Triệu Nhị lắc đầu, nghĩ bụng người hiểu chỉ sợ là nàng, còn Trương Thấm sớm suy nghĩ minh bạch.

      Đúng lúc này, từ cửa cung nữ vội vã đến, nhìn thấy Triệu Nhị, quỳ mặt đất vẻ mặt lo lắng, "Nương nương, hoàng tôn ngất rồi! "

      Triệu Nhị thân hình thoắt cái vội vã qua, kéo bên Phương ma ma ra ngoài, "Mau, nhanh mời thái y." . . .


      Đêm đó, thái tử chỗ hai người lương nhân mới vào cửa qua đêm, mà là canh giữ ở Dao Hoa các.

      Lúc hoàng tôn luyện chữ bỗng nhiên té xỉu, đến đêm khuya mới tỉnh lại, thái y là ngồi viết chữ quá lâu dẫn đến huyết mạch thông, xét đến cùng đều là hoàng tôn thân thể quá yếu ớt.


      Xế chiều ngày thứ hai, Tương Như Nhân Dao Hoa các thăm hoàng tôn, hơn hai tuổi hài tử sắc mặt tái nhợt nằm ở giường, còn có thể nhu thuận chào hỏi người đến thăm, bộ dáng kia, thập phần khiến người ta đau lòng.

      Lúc này gặp thái tử phi, nghe là vì canh giữ hoàng tôn suốt đêm, buổi trưa bị thái tử dứt khoát khuyên nghỉ ngơi.

      Thời điểm hoàng tôn ra đời thân thể rất suy nhược, ba năm qua vẫn là chén thuốc ngừng dưỡng, bệnh nặng bệnh , thế nhưng hôm qua té xỉu như vậy là lần đầu tiên.

      Muốn làm vua của nước để bồi dưỡng, thân thể hoàng tôn như vậy đúng là tối kỵ.

      Ở Dao Hoa các ngây người lúc Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, sai Thanh Thu nhắc nhở tốt người phía dưới, bầu khí trầm thấp như vậy, chừng còn kéo dài đến mấy ngày. . .

      Ba ngày sau đó, thái tử đều lưu lại Dao Hoa các, nhi tử còn bệnh, thái tử nào có tâm tư chỗ hai người mới kia, trong cung hoàng thượng hoàng hậu biết việc này, cũng phái người tới hỏi thăm.

      Buổi tối ngày thứ tư, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an, "Thái tử điện hạ cát tường." Tương Như Nhân nhanh thay xong quần áo từ trong nhà kề ra, Tô Khiêm Dương bước vào phòng.

      Thấy tóc nàng còn ướt, Tô Khiêm Dương bước đến tháp mềm bên cửa ngồi xuống, bảo nàng cứ hong khô tóc trước.

      Tương Như Nhân lại quay trở về nhà kề, chờ nàng thu thập xong ra cũng qua khoảng thời gian uống cạn chén trà.

      Trong phòng bầu khí có chút nặng nề, Tương Như Nhân biết vì sao lại đến đây, nhưng là ràng mấy ngày nay tâm tình cũng được tốt.

      Suy nghĩ chút, Tương Như Nhân từ giá lấy hai quyển sách tới bên cửa sổ ngồi xuống, Tô Khiêm Dương nghỉ ngơi mở mắt ra, hướng nàng vẫy tay, Tương Như Nhân lại dời chút, ngồi xuống bên cạnh .

      Cầm lấy quyển sách bên cạnh, Tương Như Nhân mở ra tờ, nhìn cười , "Thiếp thấy có vài đoạn thú vị, điện hạ muốn xem ?"

      Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mái tóc dài thoang thoảng mùi hương của nàng, tiếp theo tay kia khoác lên eo nàng, liếc mắt nhìn sách tay Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương lạnh nhạt mở miệng, "Nàng đọc ."

      Tương Như Nhân tay cầm sách ngừng lại, hít hơi, nhận mệnh đọc đoạn tương đối thú vị mà trước đây nàng xem qua.

      Tô Khiêm Dương tựa lên đệm , bên tai là giọng đọc dễ nghe của Tương Như Nhân, kèm theo đó là mẫu chuyện xưa có chút khôi hài độc đáo, nét mệt mỏi mặt Tô Khiêm Dương giãn ra vài phần, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Trôi qua thời gian ước chừng nén nhang, Tương Như Nhân đọc có chút mệt mỏi, dừng lại quay đầu nhìn sang thấy ngủ.

      Dựa như thế cũng có thể ngủ cho thấy mấy ngày nay phải mệt mỏi đến nhường nào.

      Tương Như Nhân ý bảo Thanh Thu cầm chăn tới, vừa định đắp cho , lúc đắp đến hông tay nàng hơi căng thẳng Tô Khiêm Dương tỉnh lại.

      Tương Như Nhân thấy đánh thức vội "Điện hạ, hay là người lên giường nghỉ ngơi ."

      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua mảnh chăn trong tay nàng, buông lỏng tay ra, " cần, ngươi nghỉ ngơi sớm , bản cung còn có việc." xong, liền đứng lên trực tiếp ra.

      Thanh Thu cùng Tử Yên hầu hạ trong phòng thấy thế kinh ngạc, điện hạ thế nào tới rồi lại ?

      "Tiểu thư? " Tử Yên cẩn thận gọi tiếng.

      Tương Như Nhân đem chăn đặt ở bên, nét mặt thản nhiên, " còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi."

      Thanh Thu đưa chăn qua, ngoài phòng Hứa vào, thấy Tương Như Nhân chuẩn bị rửa mặt, giọng hỏi, "Tiểu thư, điện hạ tại sao lại rời ? "

      Tương Như Nhân đưa tay ngâm vào chậu nước, thấy các nàng đều vẻ mặt khẩn trương, nở nụ cười, "Điện hạ cũng chưa nghỉ lại đây! "

      Hứa ma ma cầm lấy khăn giúp nàng lau tay, "Lời là như vậy nhưng cũng tới nơi rồi. "

      "Hôm nay thân thể hoàng tôn vừa mới tốt hơn, điện hạ chỉ là tới ngồi lúc, nhũ mẫu đừng lo lắng quá." Tương Như Nhân cũng nghĩ ra lý do gì khác. Nàng có chọc giận , mà tỉnh dậy lại rời , chỉ có thể vốn có ý định ở lại đây qua đêm.
      Hứa ma ma cái gì nữa, các nàng nghĩ tới là ý nghĩa khác, mấy ngày nay thái tử điện hạ tới viện của ai cả. Bây giờ lại tới chỗ của tiểu thư trước tiên, đủ để chứng minh thái tử coi trọng tiểu thư, nhưng mà người lại , cũng làm cho các nàng ràng lắm thái tử điện hạ đối với tiểu thư đến tột cùng là có ý gì. . .

      Hai ngày sau Tương Như Nhân thỉnh an thấy thái tử phi tâm tình khá hơn, lúc rời Tương Như Nhân cũng thấy Trương trắc phi xuất , có chút kỳ quái, hỏi Lưu ma ma mới biết được Trương trắc phi sáng nay thân thể ôm bệnh .

      Này đúng là chuyện lại thêm chuyện, ngừng nghỉ.


      Về tới Linh Lung các, Tương Như Nhân phân phó Bạch ma ma mang theo chút đồ bồi bổ đưa Ấn Nguyệt các, Bạch ma ma lúc trở lại cho nàng biết Trương trắc phi chỉ là nhiễm phong hàn chút.


      ngờ rằng đến chạng vạng ngày thứ hai, Tương Như Nhân lại nghe được tin tức Trương trắc phi đẻ non.
      SiAm, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
      Lúc này mới vừa bày xong các món ăn, vừa chuẩn bị ăn Tương Như Nhân nghe được tin tức này, hồi lâu đều phản ứng kịp, " phải là bị nhiễm phong hàn sao? "

      Hứa ma ma nhắc nàng chút, "Thái y vừa tới, thái tử phi chạy qua, tiểu thư, có phải là người cũng nên qua nhìn chút? "

      Tương Như Nhân định tâm lại, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, " có thái tử phi rồi, chúng ta chỉ làm loạn thêm, chờ ngày mai xem sao."

      Lưu ma ma đưa đũa lên, Tương Như Nhân liếc nhìn hai cung nữ sau lưng nàng, phân phó Bạch ma ma, "Phái người Ấn Nguyệt các hỏi thăm chút, xem có cần hỗ trợ gì hay ? "

      Bạch ma ma ra tìm Thanh Đông, Tương Như Nhân như thường ngày từ từ ăn xong bữa tối, thẳng đến Lưu ma ma dẫn theo hai người cung nữ thu dọn đồ đạc, Tương Như Nhân sai Hứa ma ma dẫn cung nữ rời , giữ Lưu ma ma lại.

      Tay cầm chén trà, Tương Như Nhân tựa ở tháp mềm có vài phần lười nhác, "Lưu ma ma, ngươi tới phủ thái tử bao nhiêu năm rồi?"

      Lưu ma ma cung kính đứng ở bên, "Hồi nương nương, nô tỳ là khi thái tử đại hôn trong cung phái tới phủ thái tử, được bốn năm."

      "Như vậy phủ thái tử, Lưu ma ma chắc là rất quen thuộc."

      "Đây là chức trách của nô tỳ."

      Tương Như Nhân nhìn ma ma khiêm cung này, quan sát nàng hai tháng, xem như là tính tình biết nhẫn nhịn.

      Vốn được phái đến viện của bản thân chắc là phải có chút nội quyền trong tay, như thế nào cũng được xem là lão nhân trong phủ, lại là thái tử phi chính miệng .

      Nhưng hai tháng này Tương Như Nhân chỉ để nàng phụ trách chuyện ăn uống hàng ngày, để cho nàng làm thêm cái gì khác, tuy nhiên hề thấy nàng có chút thiếu kiên nhẫn nào, ngược lại hai cung nữ lại tỏ ra bất bình trước.

      Tương Như Nhân cũng biết thu chỉnh những người này phải ngày hai ngày là có thể thành, có thể dùng Lưu ma ma hay còn cần phải xem ít ngày.

      "Chuyện của Ấn Nguyệt các, Lưu ma ma cũng biết chứ?" Tương Như Nhân hề vòng vo, trực tiếp hỏi nàng ngày hôm qua Ấn Nguyệt các có chuyện gì xảy ra, Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tương Như Nhân, thần sắc bình thường đáp, "Hôm qua Trương nương nương thân thể ôm bệnh , bữa tối phòng bếp hướng Ấn Nguyệt các tặng dược thiện canh gà ác, có điều là nguyệt của Trương nương nương đến, ma ma trực đêm khuya hôm qua Trương nương nương bỗng nhiên bụng quặn đau, suốt đêm đều xin chỉ thị từ thái tử phi, chẳng biết tại sao đến buổi chiều hôm nay mới mời thái y."

      Tương Như Nhân vẻ mặt ngưng trọng vài phần, nếu thái y chẩn đoán là sẩy thai, hẳn là có sai, nhưng Trương trắc phi làm sao có thể đem sẩy thai trở thành nguyệt ?

      "Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc ." Nghĩ xong, Tương Như Nhân để Lưu ma ma ra.

      Lưu ma ma từ Linh Lung các về hướng phòng bếp, đường gặp trước hai người cung nữ bị Hứa ma ma mang , hai người cung nữ nhìn thấy nàng rất cao hứng, người trong đó gọi Tước Nhi lấy lòng thay Lưu ma ma cầm đồ tay, "Ma ma, nương nương lưu lại người lâu vậy? "

      bên Lan bổ sung, "Nhất định là nương nương nhìn trúng ma na."

      Tước Nhi gật đầu, "Ma ma là thái tử phi phái tới, vừa là lão nhân trong phủ, nương nương làm sao có thể trọng dụng, chúng ta đều phòng bếp xách đồ ănhai tháng rồi, ma ma, có phải cuối cùng sau này chúng ta cần phải làm nữa hay ?"

      Lưu ma ma vỗ đầu Tước Nhi cái, " bậy, nương nương tự có tính toán, đến phiên các ngươi nghĩ sai, Tước Nhi, nhanh đem đồ đưa phòng bếp, Lan theo ta! "

      Tước Nhi được vui, Lưu ma ma trừng mắt liếc nàng, nàng mới cam tâm tình nguyện mà hướng phòng bếp đến, Lưu ma ma quay đầu lại nhìn Lan , "Tước Nhi bậy ngươi đừng liều lình mà hùa theo, xảy ra chuyện gì cũng có ai bảo vệ được các ngươi, Tiểu Thúy phòng bếp trước đây cùng ngươi ở chung phòng, các ngươi quen biết như vậy, Ấn Nguyệt các có tin tức gì, bản thân ngươi nên lanh trí chút."

      Làm cung nữ có thể theo bên người Lưu ma ma, thế nào đều phải là ngu, Lan vội vàng gật đầu, theo sau lưng nàng. . .

      Đến buổi tối, Thanh Đông trở lại.

      "Tiểu thư, Trương nương nương sáng sớm hôm qua thân thể khỏe, thấy hồng lại tưởng kinh nguyệt, liền phân phó làm chút dược thiện, khuya hôm qua Trương nương nương đau bụng dữ dội, có cung nữ xin chỉ thị thái tử phi, vốn muốn mời thái y nhưng bị Trương nương nương cự tuyệt, hôm nay sáng sớm nương nương thân thể khá hơn chút, ngờ buổi chiều đau bụng hơn, thái tử phi liền trực tiếp mời thái y, Trương nương nương bị sẩy thai."

      Thanh Đông qua Ấn Nguyệt các chỉ là phụ giúp, trong phòng rốt cuộc thái y chẩn đoán bệnh gì đó nàng cũng ràng lắm, chỉ từ bên trong Ấn Nguyệt các nghe được ít.

      "Xem ra hôm qua cũng có dấu hiệu sẩy rồi." Từ khi thấy hồng đến đau bụng hôm nay cũng cả ngày, sớm chút biết được có lẽ rơi vào kết quả như vậy.

      "Trước đây nghe sư phụ , lão nhân gia người cùng sư tổ đến khám bệnh tại nhà gặp được ít trường hợp như vậy, so với thường ngày kinh nguyệt bị muộn, có chút sinh non chỉ là đau bụng rất , giống như cảm giác khi kinh nguyệt tới, được coi trọng, có đúng lúc chạy chữa đem tử thai trong cơ thể xử lí sạch , dễ hạ xuống bệnh căn."

      Nghe Thanh Đông phân tích, Tương Như Nhân thở dài, "Thái tử ở Ấn Nguyệt các?" . . .

      Bên trong Ấn Nguyệt các, Trương trắc phi ở trong phòng nghỉ ngơi, bên trong nhà kề sát vách, Tô Khiêm Dương trầm mặt đứng ở đó cũng lời nào, bên Triệu Nhị cùng ma ma thấp giọng phân phó, hồi ma ma rời .

      Lại qua hồi, ma ma mang theo thái y tiến vào, trong phòng người hầu hạ còn lại đều lui ra ngoài, thái y hướng Tô Khiêm Dương hành lễ, "Gặp qua thái tử, thái tử phi."

      "Vương thái y, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" trở lại cái liền nghe được chuyện như vậy, làm sao lại bỗng nhiên sẩy thai.

      "Thứ cho thần thẳng, thái tử điện hạ, Trương trắc phi nương nương phải là lần đầu sẩy thai." Vương thái y lời này vừa ra, Tô Khiêm Dương cùng Triệu Nhị sắc mặt cũng thay đổi, Trương trắc phi vào phủ gần bốn năm, chưa từng phát có thai, sao lại từng sẩy thai?

      "Trương trắc phi nương nương mạch tượng hiển hư, hình như có trầm tích, căn cứ nương nương mấy năm nay liền chẩn tình hình, cung hàn này phải được năm rồi, năm ngoái tháng tám nương nương cũng có hồi kinh nguyệt bị trễ, cũng có gì khác thường, thần hỏi qua nương nương, trước lúc này, năm ngoái tháng năm kinh nguyệt nương nương từng muộn ba ngày, nương đau bụng đổ mồ hôi, nhưng vô ý nghiêm trọng, thần cả gan suy đoán, hồi tháng năm Trương trắc phi nương nương phải là có nguyệt mà là đẻ non."

      lúc lâu, Tô Khiêm Dương trầm giọng , " Sau đó vì sao chẩn ra? "

      Vương thái y phía sau lưng phát lạnh, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, "Sau đó nương nương mời thái y đến đây chẩn đều là vào lúc có kinh nguyệt, mạch tượng vốn là suy yếu, bọn thần cũng chỉ có thể nhìn ra nương nương thể hư, thể biết được chuyện nương nương sẩy thai trước đó."

      Nếu phải lúc này đây nghiêm trọng mời thái y tới, sợ rằng vẫn như cũ biết.

      "Vương thái y, hôm nay tình hình làm sao, có thể trị?" Triệu Nhị lên tiếng hỏi thái y.

      "Lần này Trương trắc phi nương nương sẩy thai, thần mở phương thuốc, chờ những thứ sạch trong người ra ngoài hết, mở lại bổ phương, điều dưỡng thêm thân thể nương nương mới có thể khôi phục." Chuyện như vậy Vương thái y cũng gặp nhiều, trong cung nếu có phi tử kinh nguyệt tới chậm đều luôn thông báo đúng lúc, coi như là gặp phải sinh non cũng kéo dài lâu như vậy mà biết.

      Triệu Nhị nghe có thể khôi phục, yên tâm ít, "Vương thái y, cần phải điều dưỡng bao lâu?"

      "Ngắn hai năm."

      Trong phòng bầu khí lại buồn bực vài phần, ngắn hai năm, lâu là đến khi nào, thái y cũng dám cam đoan.

      "Nguyên nhân sẩy thai là gì?"

      "Thái tử điện hạ, nguyên nhân là từ năm ngoái, hôm nay chỉ sợ là thể tra ra." Vương thái y chính là sợ chết cũng phải ra tình hình thực tế, hôm nay trắc phi nương nương thân thể là bị hao tổn, lúc nào có thể dưỡng hảo cũng dám cam đoan, chuyện năm trước, khó nghe chút, cho là bị hạ độc hôm nay cũng khó mà kiểm chứng.

      Tô Khiêm Dương hỏi thêm gì nữa, phất phất tay, ma ma mang theo vương thái y rời .

      Triệu Nhị nhìn thái tử, nét mặt có chút khổ sở, "Điện hạ, đây đều là lỗi của thần thiếp, nếu thần thiếp có thể sớm chút mời thái y đến đây chẩn bệnh, liền phát sinh chuyện như vậy, đây đều là sơ sẩy của thiếp." Vừa Triệu Nhị trực tiếp quỳ xuống.

      lúc lâu, Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi là có sai."

      Triệu Nhị thân thể run lên cái, "Thần thiếp có tội, là thiếp hại Trương muội muội."

      "Trương trắc phi tính tình ương ngạnh, ngươi biết nàng như vậy, nên thuận theo nàng." Tô Khiêm Dương giọng có chút nghiêm khắc.

      lúc lâu, Tô Khiêm Dương đem nàng đỡ lên, nét mặt mặc dù buông lỏng nhưng giọng hòa hoãn ít, "Ngươi cũng cần trách cứ bản thân quá nhiều."

      Triệu Nhị nghe như thế an ủi, trong nháy mắt đáy mắt liền ươn ướt, run giọng gọi, "Điện hạ."

      "Chuyện hôm nay chính là bài học, nàng là thái tử phi, chính là quy củ phủ thái tử, ở chỗ này, mọi việc phải chiếu đến quy củ, phải là có thể làm theo ý mình."

      Triệu Nhị gật đầu, điện hạ cư nhiên biết mình trong ngày thường đối với Trương muội muội nhường nhịn rất nhiều, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Tô Khiêm Dương vỗ vỗ vai của nàng, "Ta xem nàng ấy, nàng trở về ." . . .

      Tô Khiêm Dương vào nội thất, trong phòng tản ra mùi thuốc đông y, Trương Thấm ngủ mà là nằm đó ngây người nhìn nóc giường.

      Nhìn thấy tiến đến, gương mặt tái nhợt của Trương Thấm thoáng cười, "Điện hạ, xin thứ cho thiếp thể đứng lên thỉnh an ngài." Tô Khiêm Dương ngồi xuống mép giường, vuốt mặt của nàng, "Bớt . "

      Trương Thấm vẫn là nhịn được rơi lệ, ai có thể biết nàng có bao nhiêu chờ mong cái thai, nhưng lần lại lần thất vọng khiến nàng e ngại... cuối cùng lại để chuyện này trở thành trò cười.

      Tô Khiêm Dương nhàng lau nước mắt cho nàng "Trước dưỡng tốt thân thể, rồi lại có thôi. "

      Trương Thấm vừa cười, trong mắt còn đẫm nước mắt, "Đến lúc đó điện hạ còn đến nơi này, trong phủ nhiều người mới như vậy, sau này còn có thể sao, điện hạ ghét bỏ thiếp tuổi già sắc suy."

      Trương Thấm trong khẩu khí tia ủy khuất, tia làm nũng, Tô Khiêm Dương ngắt chút mũi của nàng, "Ngươi đây là tự chèn ép mình cũng là chèn ép bản điện hạ. "

      Cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay nàng, Trương Thấm đáy mắt thêm chút quyến luyến, nam nhân trước mắt tựa hồ là đối với mình chưa bao giờ ôn nhu như thế, nàng tham luyến cảm giác như vậy, ngực thầm nghĩ muốn càng nhiều hơn.

      Thế là nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, má phải dán tại cái tay kia của Tô Khiêm Dương nắm tay nàng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống đến tay , nóng người.

      "Điện hạ, thiếp hầu hạ ngài bốn năm ." Nửa ngày, Trương Thấm thào xong, "Thiếp vẫn luôn muốn vì ngài sinh đứa , nhưng là bụng thiếp tốt."

      Kèm theo lời của nàng, tay Tô Khiêm Dương bị nàng dán vào ươn ướt, Trương Thấm đắm chìm trong cầu mong khỏi bi thương, nghẹn ngào dứt.

      Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút động dung, phải là người bạc tình, Trương Thấm cùng thái tử phi vào phủ, hầu hạ mình cũng mấy năm nay, cũng thích nàng tính tình trực lai trực vãng, dáng vẻ kệch cỡm. Hôm nay thấy nàng thương tâm thành như vậy, Tô Khiêm Dương cũng đau lòng.

      " tại dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn, mấy thứ này nên suy nghĩ tới." Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, Trương Thấm tự nhiên dựa đến trong ngực , "Điện hạ, đêm nay có thể ở lại đây cùng thiếp hay ? "

      Tô Khiêm Dương vuốt tóc nàng, "Được."

      Trương Thấm khóe miệng lên chút cười, mặt tái nhợt có tia đỏ ửng, híp mắt, tựa ở trong ngực , muốn phá vỡ phần an hòa này. . .
      SiAm, lehanh, song ngư7 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nàng chăm chỉ quá
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :