1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 174: Hãy gọi trẫm 'lão gia'
      ra Hạnh Xương cung này cùng Tương Như Nhân quan hệ là sâu. Lúc trước Triệu tiểu dung phái người kê đơn Lục hoàng tử trước đây cũng ngụ ở Hạnh Xương cung, giờ còn ở trong cung này là Kim chiêu viện cùng cái quý nhân.

      Cung nữ mang quần áo Hoán Y cục là tiểu cung nữ trong Hạnh Xương cung. Cũng cần rốt cuộc hầu hạ ai, chỉ nhìn cách đơn thuần nàng nghe lệnh bởi ai, kết quả liền rất ràng .

      "Nương nương, vậy là Kim chiêu viện sai cung nữ kia tìm ma ma cắt bỏ dây thừng." Tử Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng thể là cái quý nhân tiếng tăm kia muốn cho nương nương xấu mặt được.


      "Thời điểm cung nữ kia tìm cung ma có thể có người bên ngoài nhìn thấy?" Tử Hạ lắc đầu, "Bí mật vô cùng, cũng chỉ có cung nữ cùng ma ma kia biết."


      " Vậylúc đưa bạc, có thể lưu lại cái túi tiền gì khoing?" Tử Hạ tiếp tục lắc đầu.

      Tương Như Nhân cười lạnh, "Chỉ bằng ma ma đó là cung nữ du là Kim chiêu viện sai sử, chứng cớ này chỉ sợ là đủ."

      "Ý nương nương là... ma ma kia cố ý đến Hạnh Xương cung, làm cho nương nương hoài nghi Kim chiêu viện? " Tử Hạ cảm thấy điều này rất có khả năng, nương nương cùng Kim chiêu viện trước đây là có liên lụy gì.


      "Tất nhiên phải." Tương Như Nhân đứng lên, lúc này trời sáng, ngự hoa viên kia hẳn là bắt đầu bày bàn ghế mở tiệc "Bổn cung hoài nghi thế nào, nghi ngờ thế nào? Ai có thể chứng minh lời ma ma kia , ai có thể chứng minh ma ma kia nhận bạc là Kim chiêu viện phái người đưa qua? Bình thường người các cung đưa quần áo Hoán Y cục là đổi, luônvài người như vậy, chỉ chứng cớ này, bằng vào lời ma ma kia đủ."


      Đây là làm công khai, ngươi cũng có thể đoán được là ai, nhưng chính là thể định tội, bởi vì cũng đủ căn cứ chính xác. Nếu là lèm nhèm chất vấn, còn dễ dàng bị người trả đũa, ngược lại khóc kể chính mình bị oan uổng, chuyện như vậy còn thiếu sao.


      Tương Như Nhân thần sắc bình tĩnh vô cùng, "Buổi chiều thu yến bắt đầu, chiêu của ma ma kia có thế nào. Bổn cung còn sợ nàng hạ chiêu tiện bắt bớ người. Phái người xem chừng các nơi, được ra cái sai lầm gì."

      Tử Hạ vội, Tương Như Nhân lại để cho Phùng Áng hỏi thăm chút cung ma này thường ngày thái độ làm người như thế nào, ngoài cung có thể có người nhà, gia cảnh như thế nào. Hoán Y cục nhiều cung ma như vậy, có thể tuyển người này, hẳn là cũng phải có lý do . . .

      Thu yến bắt đầu vô cùng thuận lợi.

      Bên kia tiền điện tiếng nhạc tấu lên, cung nữ mang thức ăn lên mặc thân cung trang thanh lịch, nối đuôi nhau mà vào, tư thái tao nhã, phối hợp tiếng nhạc kia, động tác đơn giản này vào đáy mắt mỗi vị đại thần đều là loại hưởng thụ tuyệt vời.

      Mà bên trong ngự hoa viên, cũng là các cung nữ thân cung trang thanh lịch mang thức ăn lên, đài diễn tấu, còn lại là cầm tiêu hợp khúc.


      Đây là các thế gia tiểu tư tìm được danh sách tham gia thu yến, am hiểu đàn cổ, am hiểu địch tiêu. Tương Như Nhân sớm phân phó người quý phủ thông tri, cũng đều là thế gia tiểu thư tới tuổi định hộn, có cơ hội triển lộ tài năng, tất nhiên đều là làm hết sức.


      Hoàng hậu lại đây ngây người phút đồng hồ cũng chưa tới bị thái tử phi phụng dưỡng quay về Cảnh Bhân cung, mặt là trang dung nặng nề đều che dấu được thần sắc có bệnh.


      Bầu trời tối đen, yến hội qua nửa, hết thảy như thường. Tương Như Nhân nhìn Kim chiêu viện, nếu phải cẩn thận nhìn, cũng phát được Kim chiêu viện thỉnh thoảng giả bộ vô tình ngẩng đầu nhìn.


      Cái hướng kia, đều là treo từng chiếc đèn lồng, chẳng qua mấy dây thừng kia vào sáng nay lại đổi qua đám, được gia cố lại.


      Thẳng đến khi thu yến sắp lúc kết thúc, có thể là nhận ra cái gì, Tử Hạ báo lại, là Hạnh Xương cung có người Hoán Y cũ mượn cớ tìm hiểu cung ma kia có ở đó hay .




      Sau khi nghe hồi bẩm, bộ dáng Tương Như Nhân nhìn Kim chiêu viện vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng giơ giơ lên, "Vậy Bổn cung cũng có oan uổng nàng." Cũng là nàng xem thường Kim chiêu viện. Kim phu nhân ngày xưa ở tiềm để đứng trước mặt mình nhát gan cám ơn, giờ sớm thấy, còn lại đúng là kẻ vô cùng có lòng dạ.



      Tương Như Nhân khỏi nghĩ sâu, lúc trước Điền chiêu dung vì Ngũ hoàng tử bỗng nhiên đến nàng nơi này cầu tình, có phải hay cũng là Kim chiêu viện ra chủ ý.


      "Nương nương, vậy Kim chiêu viện kia? " Tử hạ thấp giọng hỏi.

      Tương Như Nhân cười nhìn tiết mục biểu diễn bàn, phân phó , "Thả cung ma kia ra, lần có bị phát , tự nhiên có lần tiếp theo, chờ nàng lòi đuôi." . . .


      Thu yến tổ chức hết sức thuận lợi, người tham gia yến hội là biết, trong chuyện này ma ma chủ phụ trách các nơi có bao nhiêu thận trọng.


      Tương Như Nhân vẫn bồi tới khi yến hội chấm dứt, lúc này mới quay về Chiêu Dương cung.


      Lúc này là đêm khuya, Hứa ma ma mang theo mấy ma ma chủ tiến đến hồi bẩm mọi việc thu thập thỏa đáng. Tương Như Nhân sai các nàng đem các khí cụ dùng qua này đều đặt qua nơi, phái người trông coi.

      Thanh Đông chuẩn bị nước xòn, Tương Như Nhân hảo hảo tắm rửa, cảm xúc căng thẳng hơn nửa tháng rốt cục có thể thả lỏng.


      Ngày hôm sau dậy chỗ hoàng hậu hồi bẩm chuyện thu yến. Hoàng hậu vẻ mặt mệt mỏi, nghe xong nàng , chính là gật gật đầu, "Thuận lợi là tốt rồi."


      Tưoeng Như Nhân xem vẻ mặt nàng giờ, cảm giác ra lời. giống như người trước đây luôn ý chí chiến đấu hiên ngang đột nhiên suy sụp. Lúc trước thái tử phi đẻ non đều có làm cho hoàng hậu bệnh thành như vậy, Ngũ hoàng tử đối với nàng mà , có trọng yếu như vậy sao?


      Hoàng hậu ngoắc ma ma phụng dưỡng bên cạnh lấy đồ vật này nọ, ma ma kia còn hỏi nàng câu là cái gì. Hoàng hậu mày nhăn lại, chung quy có phát hỏa, lần, ma ma kia mới vội vàng mang thứ đó lấy tới.


      Hoàng hậu chỉ vào thứ gì đó bày trong hộp, "Bổn cung cũng còn cái gì hảo tặng, ngươi cũng thiếu cái gì, đây là tinh dầu lần trước Bắc Đồ tiến cống tới, trộn lẫn chút trong nước ấm rửa mặt, như vậy rửa mặt khi trời lạnh có thể đề phòng khô khốc." Tinh dầu như vậy Tương Như Nhân vậy cũng có, bất quá thứ được tiến cống tới, đồ ở nơi này của hoàng hậu nhất định là tốt nhất.


      "Thần thiếp tạ nương nương ban thưởng." Tương Như Nhân cho Thanh Đông mang thứ đó nhận lấy, hoàng hậu cười cười, "Cảm tạ cái gì, Bổn cung bị bệnh, ngươi liền bận rộn"

      "Nương nương thân mình rất nhanh có thể tốt lên." Tương Như Nhân rất chân thành, ngoài phòng Thái tử phi mang theo cung nữ vào, trong tay bưng chén dược, Tương Như Nhân liền hợp thời cáo từ, rời khỏi Cảnh Nhân cung. . .



      Thu yến qua ba bốn ngày, Phùng Áng đem tình huống của Trần ma ma ở Hoán Y cục kia hỏi thăm ràng. Cũng là người ở Lâm An thành, tiến cung rất lâu, luôn ở Hoán Y cục, bên dưới mang theo năm sáu cái cung nữ. Nhưng lương tháng so với các tư cục trong cung đều thấp hơn rất nhiều.


      Trong nhà có già trẻ, ngày thực bình thường, thậm chí có chút khổ. Bởi vì chút bạc Trần ma ma đưa ra ngoài còn là chưa đủ cho đại ca nàng đổ vào sòng bài.


      ra là tháng trước, theo hàng xóm các nàng , bỗng nhiên trong nhà liền thịt cá đầy đủ. Tẩu tử của Trần ma ma còn mua nhiều vải về làm quần áo, rồi trang sức, cho mấy hài tử thêm trang phục và phục sức, còn tìm người tu sửa nhà cửa.

      Chỗ Trần gia này cùng Kim gia là quan hệ cực kỳ xa, người Trần gia cũng có cùng người Kim gia lui tới. Phùng Áng đem tin tức hỏi thăm xong, "Dựa vào tiểu nhân thấy, đây là do biết được trong nhà Trần ma ma tình trạng tốt, nên ở trong cung trực tiếp chọn."

      "Từ nay về sau hơn tháng Bổn cung xuôi nam, có động tĩnh gì, ngươi ở trong cung chú ý ít động tĩnh. Xuôi nam trở về cũng sắp tháng mười hai. Nếu là hoàng hậu bệnh đỡ, chuyện thế này cũng ít." Phùng Áng lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, Tương Như Nhân lại quay trở vào. Việc này cũng nên mở miệng cùng hoàng thượng, có bằng chứng, như thế nào đây.


      Ngoài phòng đều Bình Ninh và Dung nhi đến, biết được nàng muốn theo Hoàng Thượng xuôi nam, Bình Ninh biết thể theo nên tập trung năn nỉ nàng mang ít đồ vật trở về.


      "Mẫu phi ngài yên tâm, ta cùng Dung nhi sẽchiếu cố tốt đệ đệ ." Bình Ninh cười hì hì xong, Tương Như Nhân chọc chút cái trán của nàng, "Ngươi đừng cho ta biết ngươi nghĩ cái gì, đệ đệ của ngươi lệnh bài là chuẩn người chỗ thái phó học tập, ngươi thể theo."

      Bình Ninh khuôn mặt nhắn nhất thời liền suy sụp, Tương Như Nhân buồn cười nhìn nàng, " ra bộ dáng gì, sao suốt ngày nghĩ muốn chạy ra ngoài."

      Bình Ninh chu môi, cúi đầu xem chân, "Trong cung rất chán."

      "Đại tỷ tỷ ngươi, Lệ Đồng đều là như vậy, làm sao đến ngươi lại chịu ngồi yên." Tương Như Nhân nhìn về phía Dung nhi, "Tỷ tỷ ngươi cùng đệ đệ của ngươi đều bướng bỉnh, ngươi nhìn nhiều chút."

      Dung nhi cũng gật đầu, "Mẫu phi ngài yên tâm, nhi thần chăm sóc tốt tỷ tỷ cùng đệ đệ ."

      "Mẫu phi!" Bình Ninh vui, trừng mắt nhìn Dung nhi liếc mắt cái, "Ai cần ngươi chăm, ta mới là tỷ tỷ."

      Dứt lời, xem Tương Như Nhân cười khanh khách nhìn nàng, dậm chân cam lòng , "Được rồi được rồi, ta đảm nhiệm nổi chức này rồi."

      " giờ Hạo nhi ở Bát vương phủ, ngươi ra ngoài có thể làm cái gì đâu, chờ Ngâm Hoan thẩm thẩm ngươi trở lại, đến lúc đó ngươi cùng đệ đệ khối phủ Bình Vương."

      Bình Ninh gật gật đầu, lui bước mà cầu tiếp theo, chuyện này đành như vậy. . .



      Giữa tháng mười, Tô Khiêm Dương mang theo Tương Như Nhân tuần.


      Quan viên cùng cũng ít, có mười mấy người. Nhưng lần này có bày bố long trọng, đều là mặc thường phục tuần.



      Ở trong sơn trang đổi quần áo theo xong, từ sau tấm bình phong ra, Tương Như Nhân còn chưa thấy thói quen. Kể từ khi nàng xuất giá còn mặc y phục giản tiện như vậy. Cởi bỏ cung trang nặng nề, chính nàng ngược lại trước hết thấy được tự nhiên, ngồi vào trước bàn trang điểm cho Thanh Thu thay đổi cái trang điểm cho nàng, tháo xuống phục sức, sơ cái búi tóc đơn giản.



      Tương Như Nhân xem trang sức bàn, cầm lấy hai cái, "Liền mang cái này , còn lại quá gây chú ý."

      Thanh Thu mang lên cho nàng, trong phòng có tiếng cửa mở, Tương Như Nhân quay đầu nhìn lại, Tô Khiêm Dương cũng thay đổi y phục thực bình thường. Chính là khí chất như thế nào đều che dấu được, đứng ở đó, đúng là phải hai kiện quần áo có thể che lấp.

      Tương Như Nhân đứng lên, hai người đối diện nhau. Tương Như Nhân trước cười lên tiếng, đưa tay thay sửa sang lại cổ áo, "Hoàng Thượng diễn cũng phải cho giống nha."

      " tại bắt đầu thể xưng hô trẫm là Hoàng Thượng, nàng phải gọi trẫm là lão gia, nàng chính là phu nhân."


      Tương Như Nhân tay khẽ dừng, lập tức nhàng vuốt lên nếp uốn đầu vai , cười hô tiếng, "Vâng, lão gia."

      "Vâng, phu nhân." Tô Khiêm Dương tới gần bên tai nàng nhàng hô tiếng.Tương Như Nhân cả người chấn động, cảm giác khác thường xông thẳng lên, như thế nào đều ngăn cản nổi. . .



      Rất nhanh Tương Như Nhân liền minh bạch dụng ý của việc ăn mặc như vậy. Ở trong sơn trang đều thay đổi trang phục và phục sức, sau đó chia ra hai đường, bọn họ mang theo hai cái quan viên, ít thị vệ trước . Còn lại ít quan viên so với bọn chậm nửa ngày mới bắt đầu hành trình, đường xuôi nam. Quan viên địa phương thu được thông tri nghênh đón chậm nửa ngày theo ít quan viên sau, mà bọn họ có thể thuận lợi chính mình nhìn tình hình thực tế ở các địa phương.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 175: Làm thường dân
      Tô Khiêm Dương mang theo Tương Như Nhân sớm xuất phát, sơn trang này là ở ngoài Lâm An thành. Lên xe ngựa đường xuôi nam, quá nửa ngày công phu, bọn họ nghỉ chân ở trong trấn .

      Nơi này vẫn là xem như ở dưới chân thiên tử, tất cả tin tức truyền hướng trong cung qua lại cũng tiện lợi, có gì để tra tính. Có điều là chạng vạng, mấy canh giờ kế tiếp cũng vẫn là trấn như thế, ràng ở trấn này nghỉ tạm buổi tối, so sánh thời gian, vừa vặn có thể cùng thời gian đoàn người phía sau chênh lệch.

      Nếm qua cơm chiều, Tô Khiêm Dương mang theo Tương Như Nhân trấn mua sắm, ba thị vệ theo, hai cái quan viên cũng theo dám có lơi lỏng.


      Vào đêm chợ rất náo nhiệt, từng trấn luôn có nơi tập trung đông như vậy, mỗi khi đến tối đều là tiếng người ồn ào.

      Tương Như Nhân nhìn thấy mấy thứ bày ra quầy hàng, cười , "Nếu là Bình Ninh ở đây, sợ là mấy thứ này đều phải bị vơ vét."


      Tô Khiêm Dương chọn lấy mấy thứ ý bảo thị vệ mua mang về, dẫn theo nàng tới quán trà. Từ cửa sổ lầu ba xem xuống, cũng có thể xem toàn bộ chợ này.


      Nhân sinh trăm mặt có đôi khi là thể tại đây dạng thời khắc này. Thét to, cò kè mặc cả, còn có kẻ từ trong tửu lâu đối diện uống rượu lảo đảo ra, cũng có kẻ ở sòng bài thua sạch bị người hùng hùng hổ hổ đuổi ra. Tương Như Nhân nhìn thấy cảm thấy thú vị, Tô Khiêm Dương cũng nhìn nàng.


      Trước đó lần đầu thấy được vẻ mặt nàng như vậy, là thời điểm vẫn là thái tử, mang nàng ra ngoài tuần tra mười ngày kia.


      Nàng thường thường Bình Ninh là chịu ngồi yên, thích chạy ra ngoài, kỳ chính nàng cũng là thích ở ngoài cung.


      Tương Như Nhân quay đầu lại chú ý đến tầm mắt của , thấy chuyên chú nhìn mình, có chút ngượng ngùng, thuận miệng hỏi , "Chúng ta tiếp theo phải nơi nào?"

      " Vệ huyện, ngày xe ngựa, đến kia hẳn là phải chạng vạng. Tại đó dừng lại ngày." Vừa dứt lời, dưới lầu ít ồn ào.

      Ngẩng đầu nhìn lại, phía sòng bài đối diện bỗng nhiên lao ra người, té lăn quay đường cái. Sau đó trong sòng bài lại ba bốn người đuổi theo ra đến, đối với người ngã sấp xuống kia quyền đấm cước đá.



      Người chung quanh vây xem nhìn người bị đánh. Cuối cùng người từ sòng bài tới, nhìn giống lão bản sòng bài, lôi kéo nữ tử tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, đối với nam tử bị đánh kia vài câu, trực tiếp ném cho khế ước, bắt ấn dấu tay.


      Nàng kia vài lần muốn giãy dụa đến chỗ nam tử kia, tiếng la khóc ngay cả Tương Như Nhân bên này đều nghe thấy. Nhưng này nam tử bị đánh kia lại nhìn nàng, chỉ cùng lão bản sòng bài gì đó. Cuối cùng lão bản từ trong lòng ngực lấy ra thỏi bạc ném xuống đất, nam tử kia vội vàng đoạt lấy ôm ở trong tay, ấn dấu tay xuống giấy kia.

      Nữ tử khóc hô ' tướng công ' bị lão bản kéo vào, mà nam tử kia lại cầm lấy bạc, từ mặt đất đứng lên, chân thấp chân cao thế nhưng vào tửu lâu cách vách .


      Nghe qua vô cùng nhiều, cũng lần đầu tiên nhìn đến, thời điểm nàng kia bị kéo vào đáy mắt tuyệt vọng. Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt kia chịu nổi, bằng chết.


      "Làm sao vậy? " Bên tai truyền đến thanh Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân cúi đầu, " có gì."

      Cờ bạc thua, bán thê tử trả nợ.

      Chuyện như vậy, có lẽ mỗi ngày cũng có thể phát sinh, nhưng thấy được, tâm tình như thế nào cũng thoải mái nổi.


      Tô Khiêm Dương thấy nàng cảm xúc tuột xuống, nhìn thoáng qua thị vệ ở cửa, đứng dậy kéo nàng lên, "Ngày mai sáng sớm xuất hành, chúng ta về nghỉ ngơi ."

      Tương Như Nhân gật gật đầu, ra trà lâu, trừ bỏ mặt đất ngoài sòng bài còn có chút dấu máu nam tử kia khạc nhổ ra, trường cảnh trước đó cũng sớm thấy.

      "Nghĩ muốn giúp đỡ nàng ta sao? " Tô Khiêm Dương thấy nàng nhìn sòng bài, ở bên cạnh .

      "Giúp nàng thanh toán bạc từ lão bản kia chuộc thân ra, nàng vẫn là trở về nơi trượng phu nàng. Cái kết cũng ở nàng, mà là ở trượng phu của nàng kia." Tương Như Nhân lập tức thể nghĩ tới, nếu thấy được, vậy giúp đỡ nữ tử này. Nhưng sau khi giúp sao đâu, nàng nếu thể phụ trách này đến già, giờ khắc này đem nàng mang ra khỏi sòng bài, phải là cho trượng phu của nàng thêm cơ hội lại lần bán nàng.


      Tương Như Nhân lời này mới vừa vặn xong, nam tử mới bị đánh kia từ tửu lâu ra mang theo bầu rượu, trong tay còn mang theo con gà quay. Bên cạnh mấy gian hàng có người xem vừa mắt, hai câu. Người này lấy thần tình miệng vết thương, còn hướng người ta diễu võ dương oai đâu, trong miệng hô, "Ai cần ngươi lo, ngươi có phải coi tức phụ trọng nhà của ta hay ? Nhìn ngươi bộ dáng khô quắt này, có mấy bạc, ngươi biết cái gì. Quay đầu lại ta cũng đem hai đứa trong nhà kia cũng bán thôi, phi!"

      Đừng vẻ mặt Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương nghe đến những lời này thời điểm sắc mặt nhất thời đen lại. Ngôn ngữ thô tục chịu nổi, thái độ làm trượng phu còn có thể vô sỉ đến nước này, thái độ làm phụ thân lại vẫn nghĩ đem đứa bán.


      Tô Khiêm Dương còn có phản ứng gì, nam tử kia xuống cầu thang tới đường, nhìn về phía Tương Như Nhân bên này, ánh mắt say khướt lúc phiết qua Tương Như Nhân, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười đáng khinh.

      thể nhịn được nữa, Tô Khiêm Dương thần sắc muốn lạnh đến khủng bố, vung tay lên, phía sau mấy thị vệ tức khắc tiến lên, đem nam tử này lập tức đánh trận.


      Mấy thị vệ này, chiêu chiêu ra tay độc ác, có thể so với sòng bài kia đánh da thịt đau lợi hại hơn. Các cửa hàng trong chợ đều có người ra nhìn, nam tử kia ôm đầu đau hét "Đánh người a, có còn vương pháp hay , đánh chết người rồi."

      Tương Như Nhân bị Tô Khiêm Dương ôm ở trong ngực, ánh mắt kia là quá ác tâm.

      Khinh nhờn quý phi là cái tội gì, nếu phải cải trang vi hành mà có người dám như vậy nhìn nàng, ràng chém đầu.

      Đợi cho nam tửkia hấp hối, trong đó người thị vệ trực tiếp đem người xách quan phủ. đường trở về Tô Khiêm Dương cũng làm cho nàng bộ, trực tiếp phái người đem ngựa xe kéo qua, phải để nàng ngồi xe ngựa trở về.


      xe Tô Khiêm Dương sắc mặt còn chưa bình tĩnh, cái này đến phiên Tương Như Nhân trái lại an ủi , "Hoàng. . . Lão gia ngài đừng tức giận, tự bực thân mình, đáng giá."


      "Cái loại đốn mạt, bán thê bán nữ, còn dám như thế nhìn nàng, đáng tử tội." Tô Khiêm Dương gằn từng chữ, người nọ đưa quan phủ, thị vệ lệnh bài vừa ra, nhất định là đường sống . . .


      Trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Sau khi nằm xuống, Tương Như Nhân phát ôm chính mình chặt. tựa hồ vừa mới tức giận giờ lại ngủ, Tương Như Nhân nghĩ muốn đẩy ra tay , thân mình giật giật, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh của , "Nhân Nhân, nàng cử động nữa trẫm có thể phải đơn giản ôm như vậy."

      Tương Như Nhân thân mình cứng đờ, thấp giọng , "Ngài ôm ta quá chặt." xong quá thoải mái động đậy.

      Chính là uốn éo này, người sau trực tiếp xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, thanh khàn khàn vài phần, trong bóng đêm phía hai tròng mắt sâu nhìn nàng, "Cũng là ngàng nghĩ muốn như vậy."


      Tương Như Nhân nghĩ muốn đẩy , Tô Khiêm Dương tay bắt, chưa cho nàng cơ hội cự tuyệt .


      Nhưng khách điếm này chất lượng giường có vẻ quá tốt. Hai người sâu kết hợp cùng nhau, Tô Khiêm Dương nghĩ muốn động, giường liền thập phần phối hợp kẽo kẹt tiếng, lại vừa động, lại kẽo kẹt tiếng.vTương Như Nhân xấu hổ, lầu này người ta đều ở sát vách a, vạn nhất làm cho người ta nghe thấy được làm sao bây giờ.



      Đều đến phần này, làm sao có thể còn dừng được đâu. Tô Khiêm Dương trực tiếp đem nàng bế lên, Tương Như Nhân kinh hô tiếng nhanh ôm cổ của . Tô Khiêm Dương đem nàng ôm đến bàn cạnh giường, làm cho nàng ngồi ở bàn, hai tay vòng quanh cổ mình, hai chân quấn quít lấy eo, lấy tư thế như vậy tiến vào . . .



      Ngày hôm sau sáng sớm xuất phát xuống lầu. cặp mẹ con ở phía trước ơng Như Nhân. Mẫu thân nắm tay nữ nhi. Tương Như Nhân nghe được tiểu nương tò mò hỏi mẫu thân, "Nương, lầu là có con chuột sao, ta như thế nào nghe thấy nó ở giường xèo xèo, sau lại còn chạy tới mặt bàn kẽo kẹt."

      Tương Như Nhân cước bộ khựng chút, mặt nháy mắt đỏ lên.


      Trừng mắt nhìn người phía sau liếc mắt cái, Tương Như Nhân xuống lầu , chân còn có chút như nhũn ra.



      Ăn qua điểm tâm xong lên xe ngựa, Tương Như Nhân trực tiếp dựa vào lưng nghỉ ngơi, đêm qua cũng nhớ là cái canh giờ gì mới ngủ, là mắc cỡ chết người.



      Ngủ nửa canh giờ, trời sáng , xe ngựa cũng sớm ly khai trấn này. Tô Khiêm Dương thấy nàng tỉnh, lúc này mới cùng nàng lên chuyện tên cờ bạc ngày hôm qua. Bệnh cũ nhanh tái phát, đêm khuya bệnh chết ở trong lao, về phần thê tử bị bán của , Tô Khiêm Dương phái người chỗ sòng bài kia chuộc ra đuổi về nhà.


      Nhà này chỉ có vợ cùng hai cái nữ nhi tuổi cũng lớn, "Nha môn đưa chút ngân lượng cùng ăn mặc cho các nàng."

      Tuổeng Như Nhân biết đây là bởi vì chính mình đồng cảm nàng kia mới làm nhiều ít việc như vậy, cùng nha môn bắt chuyện qua, cho dù là nhi quả mẫu cũng có điều chăm sóc.



      "Hoàng Thượng ban ơn." Tương Như Nhân cảm kích , Tô Khiêm Dương ngồi lại gần làm cho nàng dựa vào trong lòng ngực của nghỉ ngơi, cường điệu lần, "Là lão gia."

      Tương Như Nhân nhịn cười được, khen tặng , Vâng, lão gia là người tốt nhất đời này."


      Tô Khiêm Dương ừ tiếng, đem khích lệ này toàn bộ tiếp nhận, cuối cùng khoe khoang câu, "Phu nhân ngươi quả nhiên rất có ánh mắt." . . .


      Chạng vạng thuận lợi đến Vệ huyện, ngồi ngày xe mệt chết . Ban đêm đơn giản ăn cơm xong, Tương Như Nhân liền lên nghỉ ngơi, Tô Khiêm Dương cùng theo hai cái đại thần thương nghị việc. Chờ vào nhà, Tương Như Nhân ngủ.


      Ngày hôm sau ở quanh Vệ huyện khảo sát. Quan viên Vệ huyện còn chờ chiều ngày hôm sau đoàn tuần mới đến. Tô Khiêm Dương mang theo nàng thăm mấy thôn, Vệ huyện là bình nguyên, giữa thôn xóm có sơn đạo gì, đều là lần lượt liền nhau thập phần gần, lại cách Lâm An thành tính xa, các thôn dân cuộc sống coi như tồi.




      Mưa nhiều được mùa, lương thu đều rất tồi. giờ chính trực tháng mười, ruộng đồng sau thu hoạch đều phơi đầy các ụ rơm.


      Trận gió nghênh diện thổi tới mang theo mùirơm rạ, còn có hơi thở cỏ xanh giữa ruộng đồng, nghe thấy được người thập phần thư thái.



      vào cái nông trang, Tương Như Nhân phát nơi này có người nào, chỉ có lão bá bá trông coi nông trang, còn có chút nghễnh ngãng, đónbọn họ nghênh vào nông trang , cái gì cũng chưa , lại tự vội vàng .

      Lúc này sắp đến giữa trưa, nông trang cả dặm rưỡi người hầu hạ. Tương Như Nhân quay đầu lại nhìnTô Khiêm Dương, "Lão gia, chúng ta làm sao ăn trưa?"

      "Ngay tại nông trang, cơm nước xong muốn đỉnh núi nhìn xem, vậy tiện có thể nhìn đến quan đạo." Mấy cái thị vệ muốn nhanh nhẹn dọn dẹp phòng bếp. Tương Như Nhân thấy thế nào đều cảm thấy được có chút quái dị, lo lắng hỏi, "Nhưng này có đầu bếp." ai nấu cơm như thế nào ăn.

      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua quan viên theo vào nông trang, trong tay mang theo hai cái rổ, bình tĩnh với Tương Như Nhân, "Mình làm."
      tart_trung, trạch nữ, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng

      Wattpad/huekhanh92
      ___________________________

      Tương Như Nhân nửa ngày kịp phản ứng, 'mình làm', chính mình, là chỉ nàng hay là .

      Hai cái quan viên kia buông rổ xuống, là ít đồ ăn từ trong thôn mua về. rổ là vài củ khoai mới đào và rau, bên cạnh rổ còn treo hai cái dây cỏ cột vài con cá, bên kia là gạo nguyên.

      Tương Như Nhân nhìn lại Tô Khiêm Dương, hỏi ra câu vẫn muốn hỏi ,"Lão gia ngài biết nhóm lửa sao?"

      Tô Khiêm Dương bình tĩnh liếc mắt cái những thức ăn này, phun ra hai chữ," biết."


      Tương Như Nhân lại nhìn về phía hai cái quan viên kia, hai cái quan viên xấu hổ lắc đầu. Từ phòng bếp có ba thị vệ ra, sau khi quét tước phen mặt xám mày tro, cũng là biết nhóm lửa.


      "Giao cho Thanh Đông ." Tương Như Nhân khẽ thở dài tiếng, đám Đại lão gia làm sao biết thổi lửa nấu cơm. giao cho bọn họ, này đợi mặt trời xuống núi cũng chưa được ăn trưa.


      "Chính mình ." Tô Khiêm Dương trực tiếp cự tuyệt Thanh Đông tiến lên, cuối cùng kỳ trong lòng cũng hiểu, thích thú nhìn Thanh Đông câu, "Ngươi tới chỉ ." Để bọn họ làm.

      Tương Như Nhân ngăn cản , "Lão gia, nơi này bếp rất bẩn, ngài đừng , giao cho Thanh Đông là được. Chỉ là bữa cơm cho hai người, các nàng có thể chuẩn bị rất tốt." Hoàng Thượng ngay Ngự thiện phòng cũng chưa vào, lại vào phòng bếp nơi dân dã này, là hạ mình .

      "Nếu là lão gia , có cái gì thể ." Tô Khiêm Dương kệ Tương Như Nhân trực tiếp vào phòng bếp. Cũng hông bẩn, khá sạch , chính là hơi đơn sơ ít. Chính giữa là hai cái bếp lò, nồi cũng rửa sạch , bên cạnh trong chum nước cũng chứa đầy nước. Bên cạnh nữa là củi cùng mấy khối đá lửa, kệ là bát đũa đều có.


      Thanh Đông cùng Thanh Thu hai mặt nhìn nhau, đứng ở bên cũng dám nhúng tay.


      Hai cái quan viên ngoài cửa đường lại đây đủ giật mình, giờ nhìn đến Hoàng Thượng tay áo xắn lên làm bộ dáng phải nhóm lửa, lại kinh ngạc. Nhưng bọn ràng hơn chính là, trở về Lâm An thành thấy người khác, chuyện nơi đây liền đều chỉ có thể nuốt ở trong bụng.

      Tô Khiêm Dương nhìn đá lửa liếc mắt cái, "Làm như thế nào?"

      Thanh Đông phương pháp, Tô Khiêm Dương ngồi chồm hổm thử. nhóm người này đều theo ngồi xổm xuống. Tô Khiêm Dương cầm lấy đá lửa gõ, có ánh lửa lòe ra. Tương Như Nhân nhắc nhở , " phát ra tia lửa để nhóm rơm rạ, cẩn thận đốm lửa bắt lên ."

      Bình thường đều là rơm rạ lá cây đặt ở miệng lò, dùng đá lửa châm lửa. Thêm rơm vào đến khi lửa mạnh ít mới đẩy củi vào đốt.

      Nhưng Tô Khiêm Dương lần đầu tiên nếm thử trực tiếp đánh lửa mặt đất, lửa cháy lại có cách nào nâng đến trong miệng lo được a. Vì thế đám người buồn cười ngồi xổm ở đó, nhìn thấy ít rơm và lá cây khô bị ngọn lửa thiêu cháy sạch. Lần sau đợi người khác nhắc nhở, Tô Khiêm Dương trực tiếp đem lá cây rơm rạ đặt ở miệng lò, thành công nhóm lửa.

      Tô Khiêm Dương đứng lên, mọi người mới theo đứng lên. Tô Khiêm Dương lưu lại Tương Như Nhân cùng Thanh Đông, cho mấy người còn lại đều ra ngoài. Nhóm lửa rất dễ dàng học, quyết định tự mình làm đồ ăn.

      Đối với thái độ lạc quan của Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân lại sầu lo. Thanh Đông rửa sạch đồ ăn, giúp đỡ cắt xong. Tô Khiêm Dương cầm cái xẻng, nhìn thấy chảo nóng, ràng biết bước tiếp theo làm cái gì, lại còn như trước là vẻ mặt thong dong. Có cháy nồi phỏng chừng vẫn là vẻ mặt này.

      Tương Như Nhân giọng nhắc nhở, "Lão gia, có phải hay nên rót mỡ."

      Tô Khiêm Dương nghe, tự nhiên từ trong hũ bên cạnh múc thìa mỡ heo bỏ vào trong nồi. Tiếng xèo xèo vang lên, khối mỡ heo tức khắc chảy ra, mùi hương theo khói cùng nhau bay lên. Tô Khiêm Dương thân mình hơi hơi nghiêng về phía sau ít. Tưong Như Nhân tùy theo nhắc nhở , đổ đồ ăn vào.

      Tô Khiêm Dương động tác tao nhã cực kỳ, chính là động tác xào rau đều là chậm rãi. Tương Như Nhân thời thời khắc nhắc nhở từng bước. Tư thế kia của , nhìn vào đúng là để cho người ta nhìn ra hoàn toàn từ đầu vẫn biết gì.

      Thời điểm đồ ăn chín, màu sắc hơi chút kém chút, Thanh Đông dọn tới rồi bên. Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua sọt đồ ăn đặt ở bên, "Tiếp theo xào cái gì? "

      "Lão gia, còn chưa có nấu cơm đâu." Tương Như Nhân chỉ chỉ gạo đãi sạch. Tô Khiêm Dương dựa theo nàng , qua nồi bên cạnh, bắc nước nấu cơm.

      Cuối cùng lấy Tương Như Nhân tiếp nhận làm ít đồ ăn còn lại. Tô Khiêm Dương đứng ở bên cạnh xem nàng tay chân cũng lạ lẫm "Cũng biết là nàng biết cái này."

      Tương Như Nhân múc thịt gà ra khỏi nồi, cười cười , "Ngày bình thường chỉ làm chút điểm tâm." nương trong gia ít nhiều đều học qua ít trù nghệ, cho dù là đơn giản làm điểm tâm cũng tốt. Có thể làm nhiều hơn vài món này nọ, bởi vì thuần túy là Tương Như Nhân thích ăn, mới nhiều học ít. Nhưng nhón lửa như thế nào, nàng hôm nay cũng là lần đầu nếm thử .


      Ở trong mắt Tô Khiêm Dương, rút kiểu cách, nàng lại càng sinh động. . .


      Cuối cùng thời gian ăn trưa vẫn là bởi vì chút ngoài ý muốn này lùi lại hơn nửa canh giờ. Vài món Tô Khiêm Dương làm kia, tuy rằng ăn có trở ngại, nhưng hương vị lại kém ít. Dù sao khả năng trù nghệ cũng phải sớm chiều có thể thành.



      Cơm nước xong, Tô Khiêm Dương mang theo nàng tới thôn xóm sườn núi. Dọc theo đường , Tô Khiêm Dương nắm lấy tay nàng, đilên triền núi, xuống xem chính là quan đạo.



      Thị vệ cùng quan viên bọn họ đứng có chút khoảng cách. sườn núi gió lớn, Tô Khiêm Dương thấy tóc nàng bị gió thổi loạn, thực tự nhiên ém xuống cho nàng " thể ăn như thế nào còn ăn? " Hai món ăn làm, chính mình còn cảm thấy thể ăn nổi, nàng còn ăn nhiều như vậy.


      " biết nữa." Tương Như Nhân quay đầu lại cười, "Lão gia tại sao lại nghĩ đến tự mình nầu?"

      Tô Khiêm Dương nhìn cái quan đạo, xe ngựa qua, cuồn cuộn nổi lên trận bụi đất, xoay người chính là có thể nhìn đến thôn xóm kia mặt trời mọc mà dậy, mặt trời lặn mà nghỉ, ngược lại nhìn về phía nàng, khóe miệng khẽ nhếch, "Mượn cơ hội này cùng nàng ở chung tốt."

      trắng ra như thế, Tương Như Nhân trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc. Thị vệ cùng quan viên đều đứng vô cùng xa, lời của có lẽ chỉ có nàng nghe thấy được. Nhìn vào ánh mắt chăm chú kia của , Tương Như Nhân vừa chạm vào đó là chuyển kịp né tránh, trong lòng lần nữa dựng lên tường vây, đợi nó được gia cố, lại lần thứ hai đổ sập.


      Tô Khiêm Dương nhìn nàng thở dài , "Nhân Nhân, nàng vì cái gì còn đối với trẫm có tâm phòng bị nặng như vậy. Trẫm, đáng để nàng tin tưởng sao? "



      tới gần, nàng lui về phía sau, ngày nào đó nàng lui thể lui, chỉ có thể đối mặt.



      Tựa như như bây giờ, Tương Như Nhân kỳ còn đường thối lui .



      Tô Khiêm Dương thanh mê hoặc truyền vào trong tai của nàng, "Buông Tương gia, buông bọn , nàng nhìn trẫm, nàng tin trẫm sao?"


      Cảm tình vốn chính là càng thuần túy càng dễ dàng thấy ràng. Nếu liên quan quá nhiều, che dấu hữu của nó, đúng là mơ hồ nhìn .

      Tương Như Nhân đáy mắt lên ít mờ mịt, buông Tương gia, buông ba đứa , vậy nàng còn có cái gì.

      "Nàng còn có trẫm." Tô Khiêm Dương thanh lần thứ hai truyền đến. Tương Như Nhân phút chốc ngẩng đầu nhìn . Đúng là tươi cười như vậy, ánh mắt nhìn nàng thâm tình như vậy, truyền đến cảm giác an tâm.

      Tương Như Nhân giật giật miệng, lời cũng là thốt ra, "Nhưng Hoàng Thượng cũng phải thuộc về mình ta. "

      Mười lăm năm trước khi xuất giá, nàng chưa từng suy nghĩ qua chuyện tình .

      Vào tiềm để, nàng cũng chưa từng nghĩ qua mình rốt cuộc muốn dạng cuộc sống gì. Thẳng đến từng bước ép sát, buộc nàng mở ra trái tim, buộc nàng nhận ràng lòng của mình, nàng mới bắt đầu suy nghĩ nàng phải như thế nào .

      Tình là ích kỷ, trong mắt dung nổi người thứ 3, thể xác và tinh thần đều dung được. Là của nàng, toàn bộ thuộc về nàng. Nếu thể, vậy nàng muốn.


      Hoàng Thượng ngừng muốn nàng thừa nhận. Tương Như Nhân chỉ có thể lui về phía sau, trong tiềm thức nàng cảm giác được nguy cơ. khi giao thác, nàng khổ sở, vui, cho nên tình nguyện duy trì ở trạng như vậy.




      Tô Khiêm Dương khóe miệng giơ lên nụ cười lơ đãng, tới gần nàng, xoay người cùng nàng đối diện, cúi thấp đầu, "Ai trẫm phải thuộc về mình nàng?"


      Tương Như Nhân thân mình chấn động, Tô Khiêm Dương thở dài tiếng, "Nhân Nhân, trẫm tuổi cũng ít."

      Giật mình hiểu được ý tứ của , Tương Như Nhân đỏ mặt.

      năm này trừ bỏ ở Thừa Kiền cung, cơ hồ tất cả thời gian đều là ngủ lại ở Chiêu Dương cung bên này. Nhưng nghe được mình tuổi ít, như thế nào nghe đều cảm thấy có gì đúng lắm.

      "Trẫm thuộc về triều đình, thuộc về thiên hạ này, còn thuộc về nàng. Mà ngươi, cũng là thuộc về Tuiwng gia, thuộc về hậu cung, thuộc về trẫm." Phía trước hai người là trách nhiệm của thân phận, cần gánh vác, thể vứt bỏ, mà phía cuối, chính là thứ sở hữu mà nàng nhắc tới.

      Mỗi người khi đều cũng có thích sạch . Tô Khiêm Dương đưa tay nhàng nhéo chút tai của nàng, thanh lại thấp vài phần, "Trẫm đáp ứng, cũng có thể làm được."


      Thiên gia căn bản nên cầu mấy thứ này. Nhưng Tô Khiêm Dương tranh thủ.

      Bọn họ đều là người kiêu ngạo như vậy, trước vì nàng buông xuống những thứ kia tới gần nàng, làm cho nàng tiếp nhận chính mình. . .

      Mấy ngày nay kế tiếp, Tô Khiêm Dương dành nhiều thời giờ tuần tra, đều cùng nàng nơi nơi . Xuôi nam phong cảnh rất đẹp. Đầu tháng mười , phương bắc rất lạnh. Trong tiểu trấn nơi bọn họ ở nhưng vẫn ấm áp. Bọn họ phải dừng lại tại trấn này ba bốn ngày, chờ Bình vương gia bọn họ trở về rồi cùng hồi Lâm An thành.



      Tất cả những gì làm Tương Như Nhân đều cảm thụ được. Nàng dần dần cách nào thực lý trí cân nhắc lợi hại gì đó. Mỗi đêm,ở trước lúc vào giấc ngủ, thào bên tai mình, buộc nàng tin tưởng .


      Giống như là chú ngữ, nghe được lâu, có đôi khi Tương Như Nhân tự giác đáp ứng . giống đứa được kẹo cao hứng ôm chính mình. khắc này, Tương Như Nhân đều có cảm giác xúc động muốn khóc.


      Nàng đối với trả giá ít hơn rất nhiều so với đối với chính mình dụng tâm. Thường thường, trong lòng luôn luôn có thanh : cố gắng như vậy, ngươi vì cái gì mà ở cạnh cùng nhau cố gắng. . .



      Ba ngày sau bọn họ liền gặp được Bình vương gia Bình vương phi sau nửa năm ngao du.

      Tương Như Nhân cùng Cố Ngâm Hoan gặp mặt có rất nhiều lời muốn , Tô Khiêm Dương cùng Tô Khiêm Mặc vào phòng đến hơn nửa ngày về những nơi hai người thấy đường .


      Cố Ngâm Hoan có chút giật mình nhìn Tương Như Nhân "Hoàng Thượng thế nhưng lại mang theo tỷ tỷ ngươi ra như vậy? " Cái này và bọn họ ngao du cũng còn cái gì khác nhau đâu.

      Tương Như Nhân cười mà . Hai người vứt xuống Tô Khiêm Dương cùng Tô Khiêm Mặc, dẫn theo người ở trong trấn dạo vòng.




      Ở trong trấn ở thêm vài ngày chỉnh đốn hết thảy, bọn họ quyết định chọn đường khác trở về. Đến Lâm An thành là cuối tháng mười . Thời gian còn chừng tháng, vẫn có thể mấy địa phương nhìn xem. Tô Khiêm Dương vẫn cùng Tô Khiêm Mặc thương lượng việc các trạm kiểm soát đường.



      Chính là ngay tại vào ngày thứ mười lộ trình đường khác của bọn họ, Lâm An thành bỗng nhiên đưa đến đây cấp báo. Đầu tháng mười Lâm An thành có luồng khí lạnh đánh bất ngờ, nhiệt độ chợt hạ, thái tử điện ốm yếu, bị phong hàn ôm bệnh mấy ngày, hôn mê bất tỉnh, đến nay còn nằm giường dậy nổi.
      tart_trung, SiAm, trạch nữ3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Dạo này mình hay bị quên re-up qua bên đây:yoyo42:

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Thế nên up lần đọc lun cho sướng nhe hihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :