1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 167: Đại công chúa xuất giá
      Nhìn thấy Ngũ hoàng tử mặt vẻ khó xử, lại nhìn ý cười mặt nữ nhi, hoàng hậu biết làm sao cảm thấy quái dị, tiến lên quát lớn hành vi của Lệ Viện ,"Ngươi cho đệ đệ của ngươi ăn cái gì!"

      Lệ viện giật mình, điểm tâm tay liền rớt xuống sạp, quay đầu nhìn thấy hoàng hậu mặt ít dáng vẻ lo lắng. Lệ Viện đáy mắt lên vòng khổ sở, cơ hồ là bốc đồng cầm lấy điểm tâm khác bàn muốn nhét cho Triết nhi ăn.

      Còn chưa đưa được đến trước mặt đệ đệ, chỉ nghe thấy ' ba ' tiếng, điểm tâm trong tay Lệ Viện bị đánh rớt xuống. mu bàn tay trắng nõn của nàng, lập tức xuất mảng hồng hồng.

      Nước mắt như trào lên, Lệ Viện lập tức đẩy Triết nhi cái, trực tiếp khiến ngã lên ở tại sạp mềm. Cái ót Triết nhi đụng phải thanh chắn sạp chút. Lệ Viện oán hận trừng mắt nhìn mắt cái, sau đó tuột xuống khỏi sạp chạy ra ngoài.


      "Đứng lại!" Thanh của Hoàng hậu nương theo tiếng khóc lớn của Triết nhi vang lên. Lệ Viện ngừng cước bộ, quay đầu lại xem nàng, hốc mắt đỏ lên lại tràn đầy quật cường, "Mẫu hậu, sau này ta ở chỗ của đại hoàng , quay về Cảnh Nhân cung, dù sao ngươi chỉ cần cần ta."

      Dứt lời, còn có cố kỵ hoàng hậu quát to, trực tiếp chạy ra khỏi Cảnh Nhân cung.




      Hoàng hậu còn khiếp sợ bởi ít khâng cự trong ánh mắt Lệ Viện. Quay đầu lại xem Triết nhi khóc khổ sở, lại nhìn điểm tâm rơi rụng đầy đất, sai người ra ngoài đuổi theo Lệ Viện, lập tức hỏi mấy cung nữ quỳ "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

      "Nương nương, Tứ công chúa nửa canh giờ trước bỗng nhiên đến Cảnh nhân cung, muốn tìm Ngũ hoàng tử chơi, còn mang đến điểm tâm cho Ngũ hoàng tử ăn. Mới đầu Ngũ hoàng tử ăn mấy khối, nhưng sau đó Ngũ hoàng tử muốn ăn nữa. Tứ công chúa còn ép ăn, người bên ngoài khuyên đều được, Ngũ hoàng tử muốn ăn, Tứ công chúa cứ muốn cầm đưa cho ." Cho nên trong bọn họ liền có người vội vã tìm nàng trở về.


      Hoàng hậu vẻ mặt trầm xuống nhìn điểm tâm còn sót lại đĩa kia " mời thái y." . . .



      Thái y chẩn đoán kết quả, Ngũ hoàng tử chút việc đều có. Trừ bụng bị đói ra, điểm tâm kia cũng thành vấn đề, chính là từ tiệc tối nay lấy tới mà thôi.

      Thái y giúp Ngũ hoàng tử nhìn chút cái trán sau khi té sưng cục, lưu lại bôi chút dược rồi ly khai Cảnh Nhân cung.


      Hoàng hậu có chút thất thần ngồi ở đó, Ngũ hoàng tử ôm xuống ngủ. Trong phòng chỉ còn sót lại nàng cùng hai cái ma ma, lời cung nữ vừa từ Xuân Uyển trở về vẫn còn vang ở bên tai nàng.


      Trưởng công chúa nàng phải mẫu thân tốt.

      Viện nhi nhận nàng.

      Nàng như thế nào chưa tính là mẫu thân tốt. Nàng vì bọn họ làm hết thảy những thứ này. Vì thái tử, vì Lệ Viện, vì sau này bọn họ có thể sống tốt, có thể thuận lợi kế vị, nàng mất nhiều như vậy tâm tư.

      Bọn họ sao lại thể hiểu cho khổ tâm của nàng.



      Hà ma ma mở cửa tiến vào, thấy nàng như vậy, lại đau lòng thôi, "Nương nương, công chúa sớm muộn gì có ngày minh bạch lý do ngài làm như vậy."

      Hoàng hậu lắc lắc đầu, "Nếu nàng nguyện ý ở lại Xuân Uyển,Trưởng công chúa vậy bạc đãi nàng. Ở tại chỗ này nàng chỉ biết càng ngày càng chán ghét Triết nhi. Bổn cung thể để cho Triết nhi thích nàng." Về sau bọn họ biết, nàng làm hết thảy, cũng là vì bọn họ. . . . . .




      Vội qua tân niên chính là nguyên tiêu, nguyên tiêu qua , Lâm An thành năm nay đại tuyết muốn tan gần hết. Trừ bỏ núi còn chút tuyết phủ.


      Trong cung tiết nguyên tiêu xong chính là chuẩn bị hôn cho Đại công chúa Lệ Vân. Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, bốn năm trước thái tử đại hôn, giờ đây là đệ nhất công chúa xuất giá, trường hợp này tất nhiên là long trọng.



      Mười ba tháng hai là ngày lành, từ mấy ngày hôm trước, trong cung là náo nhiệt. Vì phối hợp đại công chúa xuất giá, cung nhân các nơi đều đổi lại cung trang màu rực rỡ.

      Hôm nay mười ba tháng hai, Bình Ninh các nàng đều thức dậy sớm, Trường Hi cung chỗ biệt uyển của Đại công chúa. Lệ Vân rửa mặt xong ngồi ở trước bàn trang điểm hoá trang.

      Bình Ninh lôi kéo Lệ Đồng đến bên trong nhìn thoáng qua. Cung nữ hầu hạ bên cạnh Đại công chúa thấy các nàng, cười , "Công chúa, Nhị công chúa cùng Tam công chúa đến đây."

      Lệ Vân động đậy được, ánh mắt hướng kia nhìn thoáng qua, cũng cười "Lén lút gì, tiến vào là được."

      Bình Ninh cùng Lệ Đồng hai tiến vào, trong phòng này trang trí lại vui mừng, nơi nơi đều là màu đỏ, giường màn đều thay đổi lụa đỏ, bàn trang điểm bốn phía trải rộng ra thảm đỏ thẫm, phủ ra tới cửa.

      "Đại tỷ đẹp." Lệ Đồng nhìn thấy Lệ Vân trang điểm gần xong cười hì hì khen, lại nhìn về phía giá y treo kệ phía bên kia, "Quần áo cũng rất xinh đẹp."


      "Tương lai ngươi cũng có ." Bình Ninh ghé vào bên tai nàng , nhìn thấy nàng chút đỏ bừng mặt, hắc hắc cười.



      Hai người ở lại trong phòng đợi Lệ Vân trang dung, vấn tóc xong, mặc giá y nặng nề lên. Đợi khi có ma ma tiến vào chuyện, Bình Ninh cùng Lệ Đồng ra ngoài trước.



      Hoàng gia công chúa xuất giá lễ tiết là nặng nề hơn, tế bái xong còn phải bái biệt các cung. phải từ lưng huynh đệ ra ngoài, mà là bước thảm hồng trải dài tới nhị cửa cung. Nơi đó đội ngũ đón dâu của Đại công phủ Phương gia đợi sẵn. Sau khi đội ngũ đón dâu trở về Đại công phủ thành thân, ba ngày sau lại mặt mới có thể chuyển đến phủ công chúa ở.

      Lúc này là sau chính ngọ, đứng xa xa nhìn Lệ Vân thân giá y đỏ thẫm lên kiệu hoa, Lệ Đồng ở bên cạnh Bình Ninh bỗng nhiên , "Nhị tỷ, về sau có phải là thể thường đến chỗ Đại tỷ hay ?"

      Bình Ninh ngẩn ra, "Cũng phải." Cúi đầu nhìn thấy nàng ánh mắt bỗng nhiên có chút phiền muộn, nở nụ cười, " phải ngươi cũng phải xuất giá sao."



      Lệ đồng tuổi còn , lúc này lại hiển lộ ra thành thục mà tuổi này nên có, nàng nhìn kia tiếng chiêng trống nâng nơi cửa cung, quay đầu lại xem Bình Ninh, "Nhị tỷ, ta biết, gả cho người tự do như ở trong cung, cũng thể giống ở trong cung tùy tính như vậy ." Bởi vì người thân, người che chở nàng, sau khi xuất giá đều ở cách xa nàng.

      Lời này nghe được càng cảm thấy phát ra có chút phiền muộn. Bình Ninh cảm xúc cũng đều bị gợi lên ít, nàng nhéo nhéo cái mũi của Lệ Đồng, hừ tiếng, "Vậy đừng quá xa. Đại tỷ phải gần đó sao, còn có thể thường xuyên gặp mặt. Ngươi buồn làm chi, bỗng nhiên liền lo lắng đến như vậy."


      Lệ Đồng cúi đầu, đáy mắt có sầu lo. Đại tỷ mẹ đẻ là Thục phi, Nhị tỷ là quý phi nương nương sinh ra, nàng chính là được nuôi ở Đức phi nương nương kia .

      "Nghĩ gì thế!" Bên tai là thanh của Bình Ninh. Lệ Đồng ngẩng đầu, thu lại đáy mắt, chính là cầm lấy tay Bình Ninh chặt hơn. . .



      Tháng hai tháng ba, Lâm An thành việc vui đặc biệt nhiều. Mãi cho đến đầu tháng tư này náo nhiệt mới dần xuống. Tương Như Nhân bên này lại kiểng chân ngóng trông nhi tử trở về. Đầu tháng ba thu được thư của Dung nhi, cuối tháng qua Bắc Đồ, chính là vòng đường trở về, nay cũng có thể sắp về đến Lâm An thành .


      Nhanh hơn bước so với tin Bình vương gia bọn họ trở về, tất nhiên là tin tức đàm phán hòa bình cùng Nam man và các vùng thổ tộc phía nam. Năm trước quan viên phái xuống đem ít tình huống phía nam hồi báo triều đình. Mấy địa phương ngư long hỗn tạp trước đây, giờ cải thiện ít. Quan viên đến, kẻ có quyền thế ở địa phương này cũng hết sức phối hợp, so với tình hình những năm trước đó phái xuống liền gấp gáp trở về, muốn tốt hơn nhiều lắm.



      Vùng đất phía nam hơn trăm năm bất ổn đều tốt hơn, chuyến này của Bình vương gia là công tích, trở lại Lâm An thành là ban thưởng lớn.



      Tương Như Nhân bên này đợi nửa tháng, Bình vương gia bọn họ rốt cục đến Lâm An thành .

      Thời điểm về đến là rạng sáng. Tô Khiêm Mặc tính tình này, chút cũng kiên nhẫn, mang theo cháu nghỉ ngơi lát, chờ đến thượng triều liền mang theo Dung nhi trực tiếp lâm triều, báo tin vui thôi. Phải đúng vào thời điểm này, đến làm cho người ta tự mắt nhìn thấy thành quả chuyến này của bọn họ.


      Vì thế, lâm triều vừa mới bắt đầu bao lâu, chính là tuyên Bình vương gia cùng Tam hoàng tử tiến điện. Cùng bị mang tới, còn có hơn mười rương gì đó, bốn người nâng thùng lớn đâu, cứ như vậy tất cả đều mang vào đặt ở đại điện. Tô Khiêm Dương dung túng Bình vương gia làm như vậy, đại thần trong triều cũng dám có ý kiến, chọc Hoàng Thượng nhiều lắm chính là hàng quan hay bị răn dạy, chọc Bình vương gia, này cả nhà cũng được an bình!




      Tô Khiêm Mặc mặc quân trang, bội kiếm cũng chưa gỡ, trực tiếp quỳ mặt đất chắp tay, "Hoàng Thượng, thần may mắn làm nhục mệnh."


      "Hảo!" Tô Khiêm Dương cười sang sảng nhìn bọn họ, "Lần này chuyến, vất vả ái khanh ."



      Tô Khiêm Mặc tự nhiên là nhún nhường chút , hai người tiết mục làm đủ, sau đó mới bắt đầu lại tiếp lúc này đây rốt cuộc thu hoạch được cái gì.


      Phía nam các quận huyện an bình cần Tô Khiêm Mặc nhiều lời, qun viên phái xuống sớm đem tin tức hồi báo đến Lâm An thành. Hơn mười rương này đó, đều là nàyNam man cùng lãnh thổ quốc gia các bộ lạc tiến cống, là trọng yếu nhất. Tô Khiêm Mặc sau lại trình lên danh sách, mở ra tới là chuỗi dài. Mỗi trang đều đóng con dấu các bộ lạc, bên dưới còn có dấu chương ấn tiểu Ngọc tỷ mà Tô Khiêm Dương đặc biệt làm cho Tô Khiêm Mặc để lần này mang theo.



      Này quyển dày, mới là thu hoạch lớn nhất của thời gian hơn năm này, đại biểu cho Đại Thiên cùng Nam man cùng các bộ lạc phía nam thế hệ mấy trăm năm thái bình.


      Tô Khiêm Mặc trực tiếp mở các rương ra, ý bảo Dung nhi giới thiệu.


      Thanh am trong sáng lại lộ ra chút trầm vang lên trong đại điện. Thiếu niên này hai đầu lông mày rất giống hoàng thượng. Tam. Hoàng tử của Đại Thiên, chính là lấy phương thức như vậy lần đầu tiên được chúng triều thần nhận thức.



      "Phụ hoàng, lần này tiến đến, còn đồng thời khai thác cái thương lộ, chính là từ Nam Cương vòng qua ít, ở biên giới Bắc Đồ quay về. Mấy thứ này đều là đặc sắc ở Nam Cương cùng các bộ lạc ở phía nam." Dung nhi giới thiệu với mọi người các đồ vật trong rương "Bọn họ đối với đồ sứ tơ lụa...của chúng ta...đều phi thường cảm thấy hứng thú. Nếu là có thể trao đổi lui tới, chúng ta cùng Nam Cương càng quen thuộc hơn." Kinh tế liên lụy càng nhiều, lợi ích càng liên lụy sâu, khả năng phát sinh chiến càng thấp .



      Ít thứ mang về Nam , hấp dẫn người ta nhất chính là cung nỏ, nếu là có thể tăng lực lợi dụng, binh lực quốc gia có năng lực mạnh thêm tầng.



      Tô Khiêm Dương vừa lòng gật đầu, chuyến này thu hoạch phong phú ngoài cả mong muốn của . Tô Khiêm Mặc lại bổ sung vài giờ, làm cho này triều mọi người nhận ràng, suy nghĩ cẩn thận công tích này rốt cuộc có nhiều bao nhiêu.


      Kế tiếp, tất nhiên phải là luận công ban thưởng.

      Mấy người Triệu quốc công đối với Tam hoàng tử bỗng nhiên lên sân khấu vẫn là thực kinh ngạc. Bọn họ biết Tam hoàng tử theo Bình vương gia, nhưng theo học tập, cùng với theo nghị hòa là hai khái niệm khác nhau.

      ra ngoài học tập, chút công tích này đều là Bình vương gia. Tam hoàng tử dính hào quang thôi.

      Nhưng là ra ngoài nghị hòa, lại khai thác thương lộ mới, loại kế sách tăng cường quốc này, tính toán công tích, Triệu quốc công cũng có chút bình tĩnh .


      Hoàng Thượng bên này bắt đầu luận công ban thưởng, mấy võ quan theo Bình vương gia ra ngoài đều được thăng quan ban thưởng. Bình vương gia sao, cũng còn cái gì để thăng. Tô Khiêm Mặc chính mình da mặt dày đòi hỏi Hoàng Thượng muốn mấy khế đất nơi dồi dào sung túc của Đại Thiên, lại làm trò trước mặt chúng triều thần, trực tiếp hướng Hoàng thượng xin nghỉ dài hạn nửa năm. Để làm gì, mang Bình vương phi ra ngoài du lịch a.

      Cuối cùng đến phiên Tam hoàng tử .

      Tất cả mọi người chờ Hoàng Thượng rốt cuộc như thế nào ban thưởng. Trần Phụng bên cạnh Tô Khiêm Dương, trực tiếp thay tuyên thánh chỉ này. Tam hoàng tử Tô Ngạn Dung, phong Thành vương. . .
      tart_trung, SiAm, trạch nữ3 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Sr các bạn vì bận rộn nay mới up hihi

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 168: Dung nhi phong vương
      Chiêu Dương cung bên này, Tương Như Nhân còn chưa có nhìn thấy nhi tử trước hết nghe được tin phong vương. Phùng Áng hồi bẩm "Hạ triều Hoàng Thượng giữ lại Bình vương gia cùng mấy đại thần thương nghị tình, Tam điện hạ cũng được giữ lại."

      "Đều biết ?" Tương Như Nhân hoàn hồn. Rạng sáng thời điểm đến Lâm An thành nàng còn biết bọn họ trở về. Mãi sáng sớm dậy nàng mới biết được người về tới. giờ phong vương, chỉ sợ người khác cũng đều là phản ứng giống như nàng.


      Phùng Áng gật gật đầu,"Hạ triều tin tức liền truyền ra, là Trần công công tuyên chỉ. Sợ là bao lâu nữa ban thưởng theo xuống tới."


      Thánh chỉ phong vương là đương triều tuyên đọc, Dung nhi trực tiếp ở triều tiếp chỉ, trước mặt chúng triều thần, việc này tức khắc chính là ván đóng thuyền .


      Tương Như Nhân tin Tưởng Hoàng Thượng hạ chỉ như vậy, trong lòng là sớm có tính toán. Bình vương gia lần này hơn năm, mọi chuyện xảy ra chắc Hoàng Thượng cũng là nhất thanh nhị sở.

      Về phần có người phản đối hay , Tương Như Nhân liền quan tâm, phân phó xuống hảo hảo dọn dẹp chút sân viện của Dung nhi, nên chuẩn bị đều chuẩn bị đầy đủ. Sau đó lại để cho Thanh Đông Ngự thiện phòng dặn chút món Dung nhi thích ăn. Ngọ thiện đoàn viên hôm nay mới là vấn ddeed nàng quan tâm nhất . . .



      Sắp tới gần chính ngọ, Dung nhi mới trở lại Chiêu Dương cung. Này vừa vào cửa, Tương Như Nhân thiếu chút nữa nhận ra.

      Nàng chưa từng nghĩ tới hơn năm nhi tử biến hóa to lớn như thế.

      Dáng người cao lớn hơn chút. nam Man và vùng bộ lạc trời nắng nóng nhiều, làn da trắng nõn của rám đen ít. Vốn vẻ mặt còn lộ ra ít tính trẻ con, giờ hoàn toàn rút , thay vào chính là cỗ ổn trọng như ông cụ non.


      Chỉ có đôi tròng mắt kia Tương Như Nhân vẫn là quen thuộc, nội liễm, trầm tĩnh, cùng Hoàng Thượng rất giống, dễ dàng làm cho người ta đoán được tâm tư của .

      Dung nhi tiến lên hành lễ với nàng. Tương Như Nhân trong lúc nhất thời cũng biết phản ứng gì, đứa tay muốn sờ sờ mặt của . Lại cảm thấy được nhi tử trưởng thành, làm sao còn đối đãi như lúc còn được. Bất quá hơn năm gặp, nhớ nhung vẫn lấn át tất cả, Tương Như Nhân đem ôm vào trong lòng ngực, nhàng vỗ vỗ lưng của , "Trở về là tốt rồi."

      Tổng vẫn là có mặt của tiểu hài tử, Dung nhi thực nhớ nhung ôm ấp của mẫu phi, nhớ ngày tháng ở Chiêu Dương cung "Mẫu phi, ta rất nhớ mọi người."


      Lời này tiết cứng rắn xuống, bên kia cửa liền truyền đến thanh cao hứng của Bình Ninh "Đệ đệ trở lại!"


      Hai tỷ đệ gặp mặt , cũng hơn bình thường. Bình Ninh hỏi, Dung nhi đáp. lát sau Lưu ma ma mang theo Trạm nhi tới. Ba người hợp lại khối, Tương Như Nhân cũng chỉ ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn bọn họ.



      hơn năm, Dung nhi khắp phía nam, đến Nam Man, các bộ lạc, Bắc Đồ. đường vượt qua, vòng bản đồ Đại Thiên, chuyện lý thú nhìn thấy tự nhiên cũng nhiều.


      Bình Ninh càng nghe càng hâm mộ. Trước đây hai tỷ đệ đều là cùng nhau nghe Tương Như Nhân về những sách du ký kia. giờ đệ đệ qua, nàng lại cơ hội như vậy, càng muốn nghe nhiều hơn.


      Mắt thấy gần nửa cái canh giờ qua, Tương Như Nhân ho tiếng, " ăn cơm ?"

      Hai người kịp phản ứng, bên Trạm nhi trong miệng nhớ kỹ ' cơm cơm ', ánh mắt nhìn chằm chằm cái bàn, muốn đói bụng hồi lâu .



      Bình Ninh hướng về phía Trạm nhi làm cái mặt quỷ, đến bên cạnh Tương Như Nhân, nhu thuận , "Mẫu phi, chúng ta đây ăn cơm trước."

      Tương Như Nhân buồn cười chọc lấy chút cái trán của nàng, bốn người ngồi xuống. Bình Ninh luôn nhịn được, còn muốn hỏi đệ đệ chuyện vừa rồi còn chưa hỏi xong, nhưng ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân bên này, lại cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, chẳng qua tốc độ này là nhanh hơn ít.



      Tưởng Như Nhân nhìn ở trong mắt cũng nàng. Chờ dùng bữa xong bốn người ngồi ở khối, Dung nhi cho Bạch ma ma đem lễ vật mang lên.


      phải là cái gì vàng bạc châu báu, đều là các đồ vật đặc biệt từ các nơi đường . Bình Ninh cũng thích những vật này, còn muốn đệ đệ giới thiệu lại đây mới bằng lòng. Cuối cùng nàng vuốt con dáu ngà voi điêu khắc tinh xảo trong tay, mặt vòng tiếc nuối, "Nếu ta cũng được tốt." Nơi xa kia so với trong cung thú vị hơn.

      Dung nhi còn vì vị đệ đệ đối với chính mình chút ấn tượng đều có mà chuẩn bị lễ vật. Biết khí lực lớn, tặng cho thanh chủy thủ được khảm ít bảo thạch nhiều màu, là thợ rèn ưu tú nhất trong các bộ lạc phía nam tạo ra, dùng là khoáng thạch tốt nhất, cầm trong tay nặng trịch.



      Trạm nhi nhận được cầm đến tay bé liền trầm xuống, liên tục ngừng muốn giơ chủy thủ đâu, đáng tiếc khí lực đủ, bạt ra. Tay vẫn cầm nhìn về phía ca ca. Dung nhi lại lấy ra rất nhiều lễ vật đưa cho , Trạm nhi lập tức đem chủy thủ nhấc nổi này để ở bên, tâm tư ôm lấy thứ khác chơi.



      Nhìn hình ảnh như vậy, Dung nhi cười, lại tiếp tục kể cho tỷ tỷ chuyện lý thú phát sinh đường . Trạm nhi còn ngẫu nhiên nghe hiểu nhưng tùy ý phối hợp hạ xuống. Tương Như Nhân nhìn thấy mà cười, có ba đứa này, cuộc sống của nàng kỳ rất tròn đầy.




      lát sau Trạm nhi mệt nhọc phải ngủ trưa. Lưu ma ma bế xuống, còn lưu luyến rời ca ca đâu, tay bé xoa xoa mặt ca ca hôn cái. Nhưng làm Bình Ninh ghen tị, nắm lấy cái mặt bánh bao của oán hận "Ngày bình thường ai đối với ngươi tốt? "

      Trạm nhi lại liên tục ngừng ở mặt tỷ tỷ hôn cái, chát cho nàng ít nước miếng lên má lúc này mới bỏ qua, ha ha cười theo Lưu ma ma ra ngoài.



      Tương Như Nhân kêu Dung nhi tiếng, "Dù sao rạng sáng mới về đến, chạy vài ngày đường, nghỉ ngơi hồi . giờ thái hậu nương nương cũng nghỉ ngơi, đến chiều lại chỗ lão nhân gia nàng thỉnh an." . . .

      Buổi chiều, Dung nhi thỉnh an thái hậu, lại qua chỗ hoàng hậu. Ngày hôm sau Trần Phụng dẫn người đến tuyên chỉ. Dung nhi tiếp chỉ, chính thức phong vương, ban thưởng phủ đệ.



      Nhảy vọt qua Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử được phong Vương gia trước, lời đàm tiếu như thế nào có.

      Nhưng lần này phong vương đúng với công tích. Điều duy nhất để , phải là Hoàng Thượng bất công. Lẽ ra nên là Nhị hoàng tử lớn tuổi hơn cùng Bình vương gia phía nam, lại đem cơ hội này cho Tam hoàng tử, đến cuối cùng này công tích cũng thành của Tam hoàng tử .



      Năm đó Bình vương gia được phong làm Vương gia, là vì vừa mới đánh vào Bắc Đồ, lấy đầu thủ lĩnh Bắc Đồ, bình định chiến . giờ Tam hoàng tử phong vương, là bởi vì vốn là hoàng tử, phong vương là chuyện sớm muộn. Thứ hai là cùng các bộ lạc phía nam nghị hòa, lại còn mở rộng ra cái thương lộ.


      Tưởng Đại học sĩ quan phục nguyên chức là chuyện tình cuối năm trước, chỉ chớp mắt đầu năm này Tam hoàng tử lại phong vương. Nhìn nhìn lại hai năm trước mới tấn phong quý phi, Tương gia này, cho tới bây giờ cũng chưa từng yếu kém.



      Thái tử đến nay khôn có con nối dòng, thân mình suy nhược là trước mắt. Tương gia này phái cho dù rệt duy trì ai, nay Tam hoàng tử phong vương, cũng sáng tỏ ít.



      Tâm tư Hoàng thượng triều thần đoán ra, nhưng trình độ nhất định, trong lòng mỗi người đều có ít biến hóa. . .

      Sau khi Dung nhi tiếp chỉ, Tương Như Nhân cho qua lễ Đức phi cùng Thục phi ít. Cấp bậc lễ nghĩa là phải chu toàn, đồng thời cũng là báo bình an. Sau khi trở về, còn qua Trưởng công chúa ít.

      Dung nhi mang lễ vật về tới đều tặng xong, trở lại Chiêu Dương cung, gặp Tương Như Nhân còn có chút kỳ quái, "Tứ muội như thế nào ở lại Xuân Uyển? "

      Nhi tử hơn năm, trong cung chuyện phát sinh cũng biết. Thái tử phi có bầu lại sảy thai. Tứ công chúa cùng hoàng hậu tranh cãi cũng nổi lên mặt bàn.



      Tương Như Nhân để ngồi xuống đối diện, "Ngươi nhìn thấy nàng? "



      "Lúc ra cùng tiến vào đều gặp được." Dung nhi mấp máy miệng, còn có chút quen, "Nàng còn hướng nhi thần chào hỏi." Theo ấn tượng thường ngày của đối với Lệ Viện, mỗi lần gặp, đều là vênh váo tự đắc qua bên cạnh mình, nghe được nhiều nhất đúng là tiếng ' hừ'. Vừa rồi Xuân Uyển, thời điểm nàng tới trước mặt mở miệng gọi mình Tam ca, quả thực làm cho chấn kinh .


      "Nàng ở tại Xuân Uyển sắp nửa năm, giờ để Trưởng công chúa chiếu cố ." Tương Như Nhân mặt vòng ý cười, Hoàng Thượng cho Tứ công chúa đến chỗ Trưởng công chúa giáo dưỡng, vẫn là có cải thiện .



      "Nhi thần nghe cung nhân , Tứ muội cùng Hoàng hậu nương nương cãi nhau."

      Tương Như Nhân nghiêm túc nhắc nhở "Ngươi phải nhớ kỹ, bất luận trong cung nghe được gì về hoàng hậu cùng Tứ công chúa, cũng cần để ý tới."

      Dung nhi trịnh trọng gật đầu, "Nhi thần hiểu được."

      Tương Như Nhân hít tiếng, "Lệ Viện cũng là muội muội của ngươi. Phụ hoàng ngươi muốn huynh hữu đệ cung, tỷ muội hòa thuận. Nàng nếu là đối với ngươi bày ra hảo, ngươi cũng nên có bộ dáng ca ca."

      "Nhi thần đưa hạ lễ phủ của đại ca cùng đại tỷ tỷ."

      "Ngươi làm rất tốt." Tương Như Nhân khen ngợi , " giờ trở lại, cứ tiếp tục theo Trình thái phó hảo hảo học. nay tuổi lớn, giờ chỉ sợ cũng thể lúc nào cũng tiến cung, ngươi có thể xin phụ hoàng cái lệnh bài, có thể xuất cung Trình phủ.



      Dung nhi sắc mặt vui mừng, chuyện xin lệnh bài này, lúc trước chính là mẫu phi chịu, phụ hoàng mới chưa cho. Lần này trở về mẫu phi đáp ứng rồi, là có thể hướng phụ hoàng cầu lệnh bài xuất cung .



      Nhìn thấy ra ngoài, Tương Như Nhân phân phó Thanh Thu tiếp khách, trở về nội thất tựa vào giường, mệt mỏi bao lâu nằm ngủ.



      Tỉnh lại sắc trời mờ tối, Hứa ma ma tiến vào canh giờ nàng mới phát chính mình nhưng lại ngủ gần hai canh giờ.



      Thanh Thu tiến vào hầu hạ nàng thay đổi quần áo, "Nương nương, vừa rồi Điền chiêu dung tới, đợi nửa canh giờ."


      "Nàng tới làm cái gì? " Tương Như Nhân đến gian ngoài, Thanh Thu lắc đầu, "Điền chiêu dung cũng gì, đợi sau nửa canh giờ thấy nương nương dậy nàng lại rời ."



      Bỗng nhiên tiến đến, cũng lưu lại lời cái gì, đúng là kỳ quái.

      Tưởng Như Nhân cùng Điền chiêu dung nayd là cực kỳ xa lạ, chút quan hệ đều có. Lúc trước khi Điền chiêu dung lần đầu tiên tổng tuyển cử tiến cung, vẫn ở tại Cảnh Nhân cung, chưa bao giờ đến nơi này của nàng thỉnh an. Sau khi sinh hạ Ngũ hoàng tử xong lại sống mình cung, trừ bỏ Cảnh Nhân cung thỉnh an lại ít ra ngoài.


      Chẳng lẽ là vì Ngũ hoàng tử.


      Tương Như Nhân trong đầu chợt lóe, trừ bỏ này ra, Điền chiêu dung tựa hồ cũng còn chuyện khác để quan tâm.



      "Nàng nếu có chuyện lần sau cứ hồi bẩm." Tương Như Nhân phân phó Phùng Áng hỏi thăm chút chuyện Ngũ hoàng tử. Điền chiêu dung Cảnh Nhân cung ngược lại đến chỗ nàng, lúc này mới kỳ quái. . .


      Ba ngày sau khi ban thánh chỉ, Tô Khiêm Dương mới đến Chiêu Dương cung. Mấy ngày nay bận ít chuyện. Bình vương gia trở về, sau chuyện nghị hòa này chính là thông thương .



      Lui tới mậu dịch là kiếm món hời lớn, nhưng là phải cẩn thận phòng bị trong đó số người nhân cơ hội tác loạn, đến lúc đó còn muốn phái người thiết trí trạm kiểm soát, tăng phái người xem chừng, chuyện sinh ra cũng rất nhiều.

      Này bận rộn, chính cũng kịp cùng Dung nhi vừa trở về mà hảo hảo mấy câu.

      Dùng qua bữa tối, Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh và Trạm nhi trong vườn tản bộ tiêu thực, để lại gian cho Hoàng Thượng cùng Dung nhi. . .
      tart_trung, Mẹ mèo meo, trạch nữ4 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      up bù cho mọi ng nha hihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :