1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lehanh

      lehanh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Ko lẽ tam hoàng tử giúp NN trả thù???
      Hue Khanh thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 163: Thành thục hiền lành
      Cũng phải trước đây hoàng hậu đủ đoan trang. Chỉ là tại hoàng hậu như làm đến mức người khác thể chỉ ra sai sót. Đức phi hoàng hậu đây là đổi tính. Tương Như Nhân nhìn thấy hoàng hậu đây mỗi cử chỉ đều là học theo thái hoàng thái hậu.

      Giữa tháng chín hàng năm có 3 ngày là ngày cung nhân được gặp người nhà, cũng là ngày các cung nữ đủ hai mươi lăm tuổi được xuất cung.

      Đầu tháng tám, Hoàng hậu sai người lập tư cục ở ngoài cung. Tư cục này là nơi để thu nhận những cung nhân đủ tuổi xuất cung nhưng có nhà để quay về. Ở trong tư cục có thể bằng vào cái tài nghệ của mình mà mưu sinh, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.


      Đầu tháng chín, hoàng hậu hạ ý chỉ kéo dài thời gian gặp gỡ người thân của cung nhân trong cung lên năm ngày, để nếu đường xá xa xôi đến có thể gặp nhau lâu hơn chút. Còn những cung nhân đủ hai mươi lư tuổi xuất cung nếu có nhân thân tới đón, người độc có thể lĩnh lệnh bài trong cung để đến tư cục ở lại.


      Hai đạo ý chỉ này nhấc lên gợn sóng ở trong cung. Ý chỉ đầu tiên giúp cho cung nhân hằng năm có thời gian gặp người nhà có thể nhiều cơ hội hơn. Còn đạo ý chỉ sau, đảm bảo rất lớn cho cuộc sống về sau của các cung nhân.


      Những cung nhân này đó đều là đủ hai mươi lăm tuổi xuất cung, nếu có người nhà còn có nơi nương tựa, ít nhất trong cung cũng tích được vốn riêng. Còn những người thân thế có gia đình, tư cục được hình thành đúng là cho các nàng nơi trú thân. Bằng dựa vào thân phanan nữ tử quá tuổi, có người nương tựa, dù tay có chút tiền cũng là an ổn.


      Sau khi ý chỉ được hạ, thái hậu đổi với hành động của hoàng hậu là tán thưởng. Chuyện xây dựng tư cục này bản thân hoàng hậu còn góp ít bạc. Đợi đến tháng chín thời điểm khi trong cung gặp người thân ngoài cung kia tư cục mới là náo nhiệt.



      Dân chúng Lâm An thành cũng rất là tò mò. Bỗng nhiên xuất cái tư cục, đại viện tường cao cửa rộng, lại vào toàn các đại nương khí chất tệ. Hỏi ra mới biết các đại nương kia đều là cung nữ đủ tuổi được phóng xuất từ trong cung ra. Các cung nữ này có nhà để về, trong cung xây dựng nơi này là để thu nhận các nàng.


      Đợi khi lời tán tụng của dân chúng bên ngoài dành cho hoàng hậu được truyền vào cung, lúc này cũng là cuối tháng chín.


      Bên này hoàng thượng bắt tay vào việc phân bổ quan viên phía nam. Vào tháng mười, bên kia Hoàng hậu làm công tác chuẩn bị thu yến thỏa đáng.



      Năm nay như năm rồi, là đơn giản hơn nhiều. Nhưng hoàng hậu cũng là bỏ ít tâm tư vào. Chủ đề năm nay là chúc mừng vụ mùa bội thu ở phía nam. Thức ăn quan trọng phong phú mà lấy ngũ cốc làm chủ. Các món ăn ngũ cốc trong nhà dân chúng bình thường, qua bàn tay khéo léo của Ngự trù cũng trở nên thập phần tinh xảo.


      Đến quá nửa yến tiệc, hoàng hậu còn dẫn đầu quyên ít ngân lượng. là tặng cho dân chúng ở những vùng Tây Bắc hạn hán nghiêm trọng, vừa rồi thất thu.


      Hoàng hậu đầu, ở đây mọi người cũng liền theo quyên góp. Còn có người đứng ra ghi chép để tránh tình trạng nuốt riêng.


      Mấy người Tương Như Nhân tất nhiên cũng là quyên. Hoàng hậu quyên hai ngàn lượng, Tương Như Nhân thể quyên nhiều hơn, cũng thể quá ít nên quyên ngàn năm trăm lượng. Đức phi và Thục phi quyên ngàn lượng. Các phi tấn khác theo phẩm cấp mà quyên.

      Nhìn hoàng hậu ngồi cùng bộ dáng hiền hậu, Đức phi cầm khăn lên che bên miệng, giọng với Tương Như Nhân ngồi bên cạnh "Này phải đổi tính. Ta xem là đổi người luôn rồi."


      Làm sao nghe ra ý trào phúng trong đó. Tương Như Nhân nhìn các món ngũ cốc bàn, cười "Đây là việc thiện."

      "Hai mươi năm trời, lần đầu tiên ta thấy hoàng hậu nàng làm việc thiện như vậy." Đức phi hừ cười "Bỗng nhiên có thiện tâm? Ta chẳng tin. Chỉ sợ là do thái tử phi sảy thai, vị trí thái tử bất ổn nên tìm cách làm hảo thanh danh đoạt nhân tâm mà thôi."


      Tương Như Nhân cùng Đức phi đều là nghĩ như nhau. Mà ý đồ này cảu Hoàng hậu cũng phải chỉ hai người các nàng nhìn ra. Nhưng đối với cung nhân và dân chúng, hàn động này của hoàng hậu vẫn là cho bọn họ nhiều ơn huệ.



      Tương Như Nhân nhàng cầm bánh ngô trước mặt cắn miếng "Cũng tệ. Ít nhất lần ủng hộ này giúp dân chúng Tây Bắc có mùa đông quá khổ."


      "Ngươi vẫn ăn." Đức phi bị vẻ mặt này của Tương Như Nhân chọc cười. Mấy món bàn này, chẳng mấy người còn đụng đũa. Trong giọng của Đức phi vẫn là khinh thường "Để ta nếu là người khác việc này làm từ lầu rồi, còn có thể đợi đến nay sao. Tây Bắc cách vài năm lại hạn hán, trong triều cũng phải quyên góp chỉ hai lần. Chẳng lẽ trước đây nàng đều là nghe thấy sao... "


      là đoán sai. Sau thu yến hoàng hậu đem ngân lượng giao đến Hộ bộ thống kê, lại từ căn cứ vào các nơi gặp tai ương mà phân phát xuống. danh nghĩa là hoàng hậu chi ra nhưng thanh danh đều là ghi tạc tên thái tử.


      Việc thiện của hoàng hậu nương nương, ân trạch của thái tử.

      Danh vọng của thái tử ở trong triều ngày tăng. Triệu gia sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy. Trong Lâm An thành lời ca tụng hoàng hậu và thái tử vang vọng. Trong trà lâu cũng ít thoại bản như vậy, nào lào đương kim hoàng hậu mỹ đức, đương kim thái tử thành thục ổn trọng.


      Thái tử vốn là chính thống, hướng gió ở trong triều vì công tích này che lấp nên bị chuyện thái tử phi sảy thai, thái tử chưa có con nối dòng mà thau đổi.



      Cuối tháng mười, các quan viên được phái phía nam xuất phát. Hoàng thượng liền hạ mấy đạo thánh chỉ khởi phục.



      Bảy quan viên chịu tang được khởi phục. Trong đó được chú ý nhất chính là người được khởi phục nguyên chức Tương Đại học sĩ. Vốn cho rằng qua ba năm chịu tang, cái vị trí này giữ được, phải quay lại với chức vụ ban đầu. Tất nhiên trong triều đưa ra dị nghị.

      Lúc này ý kiến đợi đến khi nào.

      Có điều trải qua chuyện Liên gia, đám người ra ý kiến có vẻ là thế đơn lực bạc. Trước đây Triệu quốc công vì tự bảo vệ mình, rơi vào đường cùng đều bó tay nhìn Liên gia bị xử như vậy. tại dù có muốn đạp Tương gia cước. cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận xem cước này có kéo theo cả bản thân mình bị thương hay .


      Hoàng thượng đáp câu triều đình thiếu nhân lực cũng là đúng. đám quan viên bị phái ra. Triều đình thực cần vài người đức cao vọng trọng trấn lĩnh các tân quan này đó. Tương đại học sĩ khôi phục nguyên chức, trừ bỏ vào triều ra vẫn phải ở nhà giữ đạo hiếu.

      Hơn nữa cùng Tương Đại học sĩ khởi phục còn đến sáu người khác. Chỉ mình Tương đại học sĩ đúng là quá mức ràng. Còn hết cả đúng là có cảm giác đối địch quá đông. Lần này Triệu quốc công có hành động gì. Thế nên việc này ở triều cứ thế xem như trôi qua...



      Đầu tháng mười , Tương Đại học sĩ quan phục nguyên chức, mang theo Tương phu nhân hồi Tương gia ở Lâm An thành. Tương Nhị lão gia cùng Tương Đại thiếu gia tiếp tục ở lại tổ trạch Tương gia giữ đạo hiếu.


      Hôm nay mùng tám, Chiêu Dương cung, Hứa ma ma thu thập xong hết thảy. Ngoài cửa Phùng Áng mọi thứ thỏa đáng. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh cùng Trạm nhi xuất cung hồi Tương gia.

      chuyến này là yên tĩnh, có ồn ào như năm đó về nhà. Đến cửa cung thấy Trần Phụng mang theo đội thị vệ chờ ở kia.


      Thấy mấy người Tương Như Nhân đến, Trần Phụng cung kính hành lễ "Hoàng thượng phái đội thị vệ hộ tống nương nương đến Tương gia."


      Này kia đều là thị vệ cận thân của hoàng thượng. Tương Như Nhân tạ ơn "Làm phiền."

      Lên xe ngựa, trước sau tổng cộng ba chiếc. Bao quan là tầm ba mươi thị vẹ chấn thủ. Xuất cung, hướng Tương gia ....


      Đến đại môn Tương phủ, người Tương gia sớm đứng nghênh đón. Tương đại lão gia dẫn theo mọi người qùy xuống hành lễ.

      Vào tiền thính, ngồi xuống xong, khí mới có thút thoải mái hơn.

      Tương Như Nhân nhìn Tương đại lão gia. Hơn năm gặp, phụ thân lại gà nhiều. Tương Như Nhân nhìn sơ qua cái liền mũi cay cay "Đều là về nhà. cầm nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Bản cung mang theo cũng nhiều người."

      "Trước từ đường thắp nén hương cho tổ phụ ngươi." Tương đại lão gia gật đầu, dẫn bọn họ phía từ đường.

      Tương gia ngày xưa náo nhiệt nay có vẻ yên tĩnh chút. Phụ thân trở về. Nhị ca lại mang theo Nhị tẩu cùng hai đứa phía nam nhậm chức. Cả nhà Nhị thúc lại còn ở tổ trạch. Trở về thấy người Tương gia là thiếu.

      Đến từ đường, quản mở cửa, trong phòng mờ tối.


      Ở chính giữa là bài vị của Tương gia tổ thượng. Bài vị của Tương lão gia tử là đặt phía dưới bên tay trái.


      Tương đại lão gia đưa mấy nén hương cho bọn họ. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh nhận hương quỳ xuống. Trạm nhi trong lòng dưỡng nương cũng giãy giụa tuột xuống, ngờ cũng học theo hai tay chống quỳ xuống bên cạnh tỷ tỷ.


      Bái xong ba bái, căm hương vào trong lư. Tương Như Nhân nhìn qua phía Tương đại lão gia "Phụ thân, ta muốn nhìn qua viện của tổ phụ."


      Bước ra khỏi từ đường, sắc trời có chút tối, gió nổi lên.

      Thanh Đông khoác thêm áo choàng cho Tương Như Nhân. Đến viện của Tương lão gia tử, Tương Như Nhân trực tiếp vào thư phòng.


      Tương đại lão gia giữ chặt tay Thiệu thị dừng ngoài cửa "Để nàng vào. thể đưa phụ thân chuyến, đứa này trong lòng luôn luôn nhớ thương."



      Thiệu thị gật gật đầu, hốc mắt ửng đỏ. Ngày đó các nàng tiến cung báo tin cho nàng, đứa này liền té xỉu. Các nàng được đưa đến sương phòng cách vách. Thẳng đến khi nàng tỉnh bọn họ mới rời cung. Sau đó biết nàng khó sinh, suýt mất mạng, người làm nương này thậy đau lòng biết bao nhiêu.


      Nay nhìn nàng khỏe mạnh, sinh hạ Ngũ hoàng tử cũng hơn tuổi, Thiệu thị trong lòng lại vẫn là lo lắng. Ngẩng đầu nhìn cửa thư vòng, Thiệu thị vẫn là dừng lại bên cạnh Tương đại lão gia, đợi Tương Như Nhân bước ra...

      Trong thư phòng, Tương Như Nhân nhìn bài trí bên trong, giống như trở về hồi còn . Mỗi thứ đều khiến nàng hồi tưởng. Đối với nàng bọn chúng đều rất quen thuộc.

      Trạm nhi bướng bỉnh, tuột xuống liền tới lui. Nhìn bên này cái, bên kia cái. Còn sờ sờ hai cái bình hoa, chỉ vào hoa văn bình, hướng Tương Như Nhân ê a chưa "Hoa!"


      Tương Như Nhân đến bên cạnh giá sách, đặt ở đó là mấy hòm gỗ chức đầy giấy cuộn chất cao. Từ trái qua phải, cuối bên phải là cũ kĩ nhất. Mở ra đến là mấy cái chữ viết cũng được đẹp. Bình Ninh tò mò "Mẫu phi, đây là ai viết?"

      Tương Như Nhân cẩn thận mở ra hết cho nàng xem. Đến giấy xếp bên trái, chữ viết rất tốt "Đây đều là mẫu phi viết." Tương Như Nhân chỉ các cuộn giấy cũ kĩ kia"Đó là chữ khi mẫu phi bắt đầu học viết, nửa năm tờ. Nơi này cất chữ mẫu phi viết từ lúc ba tuổi đến mười hai tuổi."

      "Vậy có của các cữu cữu ?" Bình Ninh ngửa đầu hỏi nàng. Tương Như Nhân cười đáp "Có a, ngươi xem hai cái hòm bên kia có chữ của các cữu cữu viết."


      Ngay trong thư phòng này, Tương lão gia tử dạy ba huynh muội bọn họ học.


      Tương Như Nhân cho Bình Ninh xem rất nhiều thứ này nọ. giá sách còn có ít là do chính tổ phụ viết. Bình Ninh nhìn những thứ khiến đáy mắt mẫu phi gợi lên đầy nhớ nhung, hỏi nàng "Mẫu phi, tằng ngoại tổ là người như thế nào?"


      Trạm nhi cọ cọ đến bên cạnh Tương Như Nhâm, bắt chước tỷ tỷ gào ta tiếng "Người!"

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhéo cái mũi , ôm lên, khóe miệng là mỉm cười, giọng tràn đầy hoài niệm "Tằng ngoại tổ của ngươi a, là người khiến người khác thập phần tôn kính."
      tart_trung, trạch nữ, minmapmap25053 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
      Thời điểm bước ra khỏi thư phòng, trời đổ mưa. Mưa cũng lớn, giọt giọt tí tách, nhưng phả vão mặt lại đặc biệt lạnh.

      Đến tiền thính, Tương Như Nhân cùng phụ thân ít chuyện khởi phục. Bên ngoài mưa ngày càng lớn, gió càng mạnh, trời cũng tối sầm.

      Trạm nhi mệt nhọc, được nhũ mẫu ôm sương phòng bên cạnh ngủ. Bình Ninh cũng ở bên đó với . Thiệu thị phân phó nha hoàn bưng lên ít điểm tâm Tương Như Nhân thích ăn "Chờ mưa lại chút rồi hãy về."

      Tương đại lão gia thư phòng xem chút gì đó. Tương Như Nhân lôi kéo tay Thiệu thị ngồi xuống "Ta để nhũ mẫu trở về ở lại vài tháng rồi vào cung sau. Tôn nữ của nàng phải sắp gả sao. tại Trạm nhi cũng lớn, cần nàng thời thời chăm sóc. Để nàng đoàn tụ với người nhà chút."

      "Ngươi cũng là có tâm." Thiệu thị vỗ vỗ tay nàng "Để nàng về nhà mấy tháng cũng tốt. Nha đầu kia ta gặp rỗi, rất thành thục. Đối tượng là chưởng quầy ở đầu phố. Tuổi còn trẻ lại cũng thành . Sau này là cần phải lại hầu hạ người khác."

      "Vậy tốt." Toàn gia Hứa ma ma đều là hồi môn của Thiệu thị theo tới. Tôn nữ của Hứa ma ma cũng là gia nhân trong nhà sinh ra. Chính là được chủ tử khai ân mới có thể gả ra ngoài, bằng nhà các nàng lẽ ra sau này là vẫn phải ở trong nhà chủ nhân tiếp tục hầu hạ.

      "Là rất tốt." Thiệu thị xong ánh mắt nhìn nàng có chút đau lòng "Người khác đều ổn. Ngươi đứa này lại chuyện gì cũng giấu ở trong lòng."

      " có đâu." Tương Như Nhân an ủi nàng " thời . Mẫu thân yên tâm. Ta tự ủy khuất mình.

      " nay Nhi ca ngươi phía nam nhậm chức, đều là nhà theo, trong phủ vắng vẻ ít." Thiệu thị thở dài hơi "Đại ca ngươi vừa trở về ít năm, chỉ sợ có đứa . Ta nghĩ muốn nhận hài tử trong tộc cho làm con thừa tự. Sau này cũng cho đại ca đại tẩu ngươi có cái người thân chăm sóc lúc về già."

      "Đại ca thế nào?" Lấy đứa trong Tương gia tộc làm con thừa tự cho đại ca cũng là có thể, tương lai có nguồ chăm lo cho bọn họ khi về già "Nếu muốn nhận con thừa tự sớm chút, tốt nhất là đứa vừa sinh ra. Đừng nhận đứa lớn. hai tuổi hiểu chuyện, mang theo bên người dễ dàng dưỡng thành thân cận hơn."

      "Vẫn chưa với Đại ca đại tẩu ngươi. Phụ thân ngươi cũng đồng ý. Chờ năm sau đại ca ngươi quay trở lại rồi . tại chưa phải lúc thích hợp." Thiệu thị thấy nàng cũng đồng ý trong lòng thêm động lực. Tương lai trưởng tử nếu từ chối cũng tiện khuyên nhủ...


      Hai người hàn huyên nửa canh giờ. Ngoài trờ mưa ít. Sương phòng truyền ra tiếng Trạm nhi ê a chuyện. Ngoài cửa Phùng Áng bẩm báo "Nương nương, người trong cung tới. Trần công công đợi ở ngoài cửa, là đón ngài trở về."


      Tương Như Nhân ngẩn ra, lập tức hiểu người trong cung đến là ai, sai bọn Thanh Đông chuẩn bị ổn thỏa, với Thiệu thị "Người trong cung tới đón. Ngài nới với phụ thân tiếng để nghỉ ngơi nhiều chút, đừng tốn quá nhiều thời gian xem mấy thứ kia. Ta mang đến ít hảo dược kèm hai phương thuốc, ngài cùng phụ thân đều dùng . Còn lại mấy thứ hỏi Hứa ma ma đều biết."

      Dưỡng nương ôm Trạm nhi tỉnh ngủ bước ra. Tương Như Nhân vuốt cái mũi " tạm biệt với ngoại tổ mẫu nào!"

      Trạm nhi chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hướng phía Thiệu thị lung lay tay, gọi được ba tiếng ngoại tổ mẫu, "nha nha" tiếng liền như vậy qua cửa.

      Mở dù, Thiệu thị đưa nàng đến đại môn. Trần Phụng chờ ở kia. Ngoài cửa dừng chiếc xe ngựa to.

      Thiệu thị cũng vài lần gặp qua Trần Phụng. Áp chế nghi hoặc ở đáy lòng nhìn Tương Như Nhân lên xe ngựa. Nghe được tiếng Trạm nhi cao hứng gào to.

      Trần Phụng lên xe xong rất nhanh xe liền lăn bánh. Trời mưa à cho tiếng bánh xe đát xuống mặt đường ẩm ướt vang lên càng lớn.

      Thiệu thị thu hồi tầm mắt sa người đóng cửa lại, chuyến đến thư phong Tương đại lão gia việc này. Tương đại lão gia tức khắc hỏi lại "Đến là Trần công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng?"

      Thiệu thị gật đầu. Tương đại lão gia nhìn nàng, than tiếng "Vậy ở xe ngựa, hẳn là hoàng thượng."

      "Làm sao có thể." Dù Thiệu thị có nghi hoặc nhưng việc hoàng thượng tự thân đến đón quý phi hồi cung là quá mức ngoại lệ. Tương đại lão gia khép sách đứng dậy "Dù là Trần công công lại đây, thế nào còn mang theo cái xe ngựa to. Lúc quý phi đến Tương gia phải cũng có xe ngựa sao? Nếu hoàng thượng muốn chúng ta biết. Chúng ta cứ xem như biết là được. "

      Thiệu thị nghĩ nghĩ "Lão gia, vậy hoàng thượng đối với quý phi... "

      "Hoàng thượng nghĩ thế nào chúng ta há có thể hồ đoán lung tung." Tương đại lão gia chặn đứt lời của nàng "Nay ta vừa quan phục nguyên chức, người tìm tới phu nhân ngươi ít. Nếu từ chối được cứ chối."

      "Lão gia yên tâm. Ta tỉnh táo."...


      xe ngựa hồi cung, Trạm nhi luôn kéo tay Tô Khiêm Dương muốn kéo mành che lên.

      Miệng còn chưa thể kêu thuận tiếng phụ thân, chỉ là cứ chữ chữ kêu, tay chỉ chỉ mành, vẻ mặt mong chờ tha thiết.

      "Vẫn còn mưa nha." Tương Như Nhân kéo lại. Trạm nhi ngồi xuống đệm, ánh mắt vẫn rời cái cửa sổ kia.

      Ngồi bao lâu, lại đứng lên ý đồ cửa sổ nhấc mành che. Tương Như Nhân bất đắc dĩ kéo lại, nhìn trương mắt to vô tội bập bẹp gọi "nương". Tương Như Nhân cảnh cáo "Buổi tối được ăn bánh."

      Thế này mới có thể khiến Trạm nhi ngừng lại, thu tay, cuối cùng thành đến trong lòng Bình Ninh chơi. Lúc này Tương Như Nhân mới rảnh nhìn Tô Khiêm Dương, thấy ý vị thâm trường nhìn mình, ho tiếng hỏi " Sao hoàng thượng lại tới đây?"

      "Trời mưa." Nên đến đón mẫu tử các nàng hồi cung.

      Thâm ý trong mắt giờ phút này chút giấu giếm gửi đến nàng
      Hai đứa còn bên cạnh đâu. Nàng trừng mắt liếc cái, mặt nóng nóng quay nhìn góc xe ngựa.

      Về tới trong cung mưa cũng chưa ngừng, trời mờ tối. Tô Khiêm Dương về Thừa Kiền cung chuyến, lúc trở lại Chiêu Dương cung cũng tối hẳn. Sau cơn mưa, khí mát lạnh.


      Tương Như Nhân giúp thoát áo choàng xong, bước tới đứng bên cửa sổ. trận gió lạnh ập tới khiến nàng hắt xì.


      Tô Khiêm Dương đưa tay sờ trán nàng "Cảm lạnh?" Tương Như Nhân lắc lắc đầu, đóng cửa sổ lại "Gió lạnh thổi thôi. Hoàng thượng mới đừng nên bị cảm lạnh."


      Vừa dứt lời lại hắt xì liên tiếp hai ba cái nữa khiến mắt ứa cả nước.

      Tương Như Nhân hồng cái mũi, hai mắt ướt át, bộ dáng đáng thương. Lại vẫn tính mở miệng chuyện. Vừa hướng trực tiếp hắt xì thêm cái nữa.

      Thanh Đông nghe trong nội thất liên tiếp mấy tiếng hắt xì liền Thiện phòng sai người chuẩn bị canh gừng làm ấm người. Ở trong phòng lúc này, Tương Như Nhân mặt ủy khuất nhìn Tô Khiêm Dương "Ngài có việc gì chứ?" Dứt lời lại là cái nữa.

      "Trẫm sao, nhưng ngươi có." Tô Khiêm Dương từ gian rửa mặt bước ra, thấy nàng hắt hơi nhiều vậy, khẳng định là cảm lạnh rồi.

      Tương Như Nhân hắt hơi đến chảy cả nước mắt, đứng nổi nữa. Bước ra gian ngoài, Thanh Đông bưng lên canh gừng cho nàng.


      Còn chuẩn bị chén cho Tô Khiêm Dương. Nhưng uống được hai hớp liền thôi. thích mùi gừng lắm.


      Uống xong hết chén canh gừng, bụng Tương Như Nhân thấy thoait mái hơn chút. lát sau vào nội thất, nàng rốt cuộc ngừng hắt hơi. Rửa mặt xong hai người lên giường ngủ. Mũi nàng còn hồng hồng, Tô Khiêm Dương nhìn buồn cười "Hy vọng bị phong hàn. Ngày mai dậy để thái y xem mạch."

      Tương Như Nhân gật đầu rúc vào lòng . Tô Khiêm Dương mỉm cười nhéo nhéo cái mũi nàng. Tắt đèn, ngủ . . .


      Ngày hôm sau, hoàng thượng cảm nhiễm phong hàn.

      Tương Như Nhân uống xong chén canh gừng hôm sau thức dậy cảm lạnh đỡ hẳn. Nhưng Tô Khiêm Dương lúc tỉnh dậy thấy hơi đau nửa đầu, cả người nặng nề thoải mái.

      thượng triều, nghe các đaii thần Tô Khiêm Dương thấy có chút choáng váng. Đến sau Trần Phụng cũng phát Hoàng thượng có gì khác lạ. Đợi hạ triều, về tới Thừa Kiền cung, truyền thái y xem mạch. cái hắt xì trực tiếp thông báo bị nhiễm phong hàn, còn phát sốt.



      Bên này Chiêu Dương cung khi Tương Như Nhân nghe tin tức hoàng thượng bị phong hàn cảm giác đầu tiên là bản thân lây bệnh cho hoàng thượng.


      Ngày hôm qua hắt hơi nhiều như vậy, còn vài cái trước mặt . Sau đó nàng uống hết chén lớn canh gừng. Nhưng hoàng thượng lại chịu uống hết. Nửa đêm nàng bị nóng đá chăn. Sáng dậy nàng là sao nhưng hoàng thượng trực tiếp đổ bệnh.


      Mang theo Thanh Đông Thừa Kiền cung thăm hoàng thượng, Tương Như Nhân lại bị chặn ở ngoài điện. Trầm Phụng trước hết giọng bình thường hồi bẩm "Hoàng thượng tạm thời gặp ai." Sau đó lại giọng giải thích với Tương Như Nhân "Hoàng thượng mới uống thuốc xong, vừa nằm xuống. Vẫn là tin như vậy liền bị bệnh. Nương nương ngài về trước ."


      Đây là bản thân tự tức chính mình sao.

      Tương Như Nhân chút dở khóc dở cười giao thực hộp cho Trần Phụng "Vậy phiền Trần công công đưa vào."


      Trần Phụng gọi cái tiểu thái giám tạm canh cửa, mình mang đồ vào. Tương Như Nhân dẫn người quay về. đường còn gặp ít phi tần thăm bệnh.

      Nhưng hoàng thượng là gặp bất kì ai. Ngay cả hoàng hậu cũng bị cự tuyệt ngoài cửa điện.


      Hôm sau Tô Khiêm Dương đỡ sốt nhưng phong hàn người còn mệt, chuyện giọng khàn đặc nên thời điểm thượng triều sai Trần Phụng tuyên cáo ôm bệnh nên vắng mặt, mọi người giải tán.

      Trần Phụng vừa xong các quan viên đều ào ào quan tâm thân mình hoàng thượng.

      Thái hậu để Trưởng công chúa qua xem chuyến. là ngày thứ hai, cũng thể lại ngăn đón nên Trưởng công chúa được mời vào trong. Tô Khiêm Dương ngồi tại kia, cái mũi hơi hồng, xem tấu chương.


      Trưởng công chúa nhìn bộ dáng này của , nhất thời nhịn được cười lên tiếng "Hoàng thượng còn nhớ lúc năm tuổi bị phong hàn ?" Lúc đó cùng bộ dáng bây giờ giống nhau, có điều là phiên bản lớn.


      "Trưởng tỷ thăm xong là có thể về trả lời mẫu hậu . Ngày mai trẫm có thể thượng triều." Tô Khiêm Dương giọng trả lời khàn. Hoàng thượng còn coi trọng hình tượng, sao có thể như vậy lên triều đâu.


      "Hôm qua ra cung?" Trưởng công chúa ngồi xuống, để cung nữ théo lấy ra chén thuốc vừa đôn xong đưa qua "Uống . Ngày mai tốt thôi."


      Tô Khiêm Dương uống xông nhướng mày. Trưởng công chúa nở nụ cười "Buổi tối ngủ giấc cho tốt. Sáng nay mẫu hậu còn hỏi ta ngươi rất ít sinh bệnh, sao bỗng nhiên liền sốt."

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng. Trưởng công chúa vẻ mặt chế nhạo "Được rồi. Ta với mẫu hậu mấy ngày nay ngươi bận rộn nên thân mình mệt mỏi, hơi lưu tâm bệnh cũng là bình thường."



      Nghe nàng như vậy, Tô Khiêm Dương mới gật gật đầu, bộ nghiêm trang "Trẫm hôm qua ra cung là có việc, tiện đường cùng quay về với quý phi thôi."

      Trưởng công chúa đáy mắt là hiểu . thừa nhận thôi. Nàng là tỷ tỷ còn nhìn ra được sao. Thu lại chén thuốc rời khỏi Thừa Kiền cung, để hảo hảo nghỉ ngơi...


      Nửa canh giờ sau, bên Chiêu Dương cung Tương Như Nhân gặp Trần Phụng lại đây truyền chỉ. Hoàng thượng thân mình khỏe, gọi nàng đến thị tật. . .
      tart_trung, trạch nữ, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 165: Ân trạch to lớn

      Tương Như Nhân đến Thừa Kiền cung, hoàng thượng còn ngồi phê tấu chương. tại mới là buổi chiều, nhìn sắc mặt được tốt lắm, Tương Như Nhân khuyên nhủ "Hoàng thượng, ngài ngủ lát dậy xem cũng muộn."



      Tô Khiêm Dương hạ bút, thanh còn hơi khàn khàn "Nàng vào nội thất, trẫm xem xong mấy thứ này ."


      Biết khuyên nữa cũng vô dụng nên Tương Như Nhân vào trước. Lát sau Tô Khiêm Dương tiến vào.



      Thấy Tương Như Nhân ngồi bên cửa sổ, lại khàn khàn "Bồi trẫm ngủ lát."


      Kiệm lời như vàng.


      Tương Như Nhân cảm thấy ánh mắt của cùng bình thường giống nhau. Ngày hôm qua đến xem bị ngăn ở bên ngoài, tự mình sinh khí bản thân. Hôm nay tới, vẫn còn có chút đâu, phảng phất là tin mình tại sao lại có thể lây nhiễm phong hàn.



      Tương Như Nhân thay cởi áo khoác, ngửa đầu có thể nhìn đến mũi hơi hơi hồng, Tô Khiêm Dương tức khắc quay mặt .


      Nằm xuống, Tô Khiêm Dương kỳ có gì buồn ngủ, nằm thẳng nhìn nóc giường. Bên cạnh truyền đến thanh Tương Như Nhân "Để Hoàng Thượng bị phong hàn, đều là lỗi của thần thiếp."



      Nghiêng đầu xem nàng, đáy mắt nàng nhận sai là phần ít, chế nhạo là phần nhiều. Tô Khiêm Dương nhéo nhéo cái mũi nàng, thanh vẫn ồm ồm, "Trẫm từ khi đăng cơ tới nay chưa từng ngã bệnh."



      để ý phải phong hàn bệnh lớn , mà là thân thể kiện lãng trước đây, tựa hồ theo tuổi càng ngày càng lớn, tình trạng cũng yếu hơn, thể nhận già.


      Tương Như Nhân hiểu được ý tứ của , cười khẽ, " năm trước, khóe mắt thần thiếp lại thêm nếp của, thiếp khoảng chừng hai ngày muốn ăn cơm."

      "Đến khi sinh Trạm nhi thần thiếp liền lực bất tòng tâm ."


      Tô Khiêm Dương biết nàng đây là an ủi mình, cười theo, "Trẫm như thế nào phát khóe mắt nàng có nếp nhăn."

      Tương Như Nhân ràng đem mặt đưa lại đây cho xem, " có sao? "


      Tô Khiêm Dương lắc đầu, "Vẫn là giống như trước đây xinh đẹp." Tương Như Nhân đỏ mặt, vội nằm lại, chỉ là hừ tiếng. Có điều tiếng này lại lộ ra sung sướng. Nữ nhân mà, ai thích nghe khen trẻ trung xinh đẹp đâu.



      Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Khiêm Dương ở dưới chăn giữ chặt tay nàng, ôm vào trong tay. đăng cơ mười năm, cũng cảm thấy được làm vị hoàng đế này có chút mệt mỏi. Phụ hoàng tại vị hai mươi lăm năm, đến sống quãng đời còn lại, đều cảm thấy được còn phải ngồi cái ghế này quá lâu. Có lẽ ra lời như vậy, người trong thiên hạ đều cảm thấy buồn cười. Ai lại ngại làm hoàng đế làm quá lâu đâu, vinh hoa phú quý hưởng dụng vô cùng.


      Nhưng chỉ có chân chính ngồi vào vị trí này mới có thể biết, căn bản có thời gian hảo hảo hưởng thụ những thứ gì.


      lâu sau, Tô Khiêm Dương hỏi nàng, "Nàng còn nhớ lúc trước qua câu."

      " cái gì? "


      "Nàng lúc ấy cùng trẫm , nàng cũng muốn có cuộc sống như vậy, nguyện người tâm, đến già phân ly." Tô Khiêm Dương bên mặt nhìn nàng, dưới chăn tay nắm chặt thêm vài phần.

      Tương Như Nhân giật mình, "Thần thiếp là qua."

      "Vậy nàng bây giờ còn nghĩ muốn ? " Tô Khiêm Dương bình tĩnh nhìn nàng.

      Tương Như Nhân hô hấp gấp gáp vài phần, nửa ngày, nhàng gật gật đầu, "Nghĩ muốn."

      nở nụ cười, hướng nàng nhích lại gần, đem nàng ôm vào lòng, cằm đặt lên cái trán của nàng, "Bất quá còn kém chút."

      Tương Như Nhân biết thiếu chút nữa là cái gì.

      Tại đây trong cung, phải vĩnh viễn đều kém chút sao.

      "Trẫm hỏi nàng, tương lai có ngày có thể sống những ngày như vậy, nàng có nguyện ý?" Nửa ngày, Tô Khiêm Dương lại hỏi nàng, thanh khàn khàn thâm trầm.


      Tương Như Nhân hơi thở tràn đầy đều là hương vị , lúc này trong đầu có chút loạn. Hoàng Thượng lời này rốt cuộc là có ý tứ gì, tương lai có ngày có thể rời cung sao.

      Ý tưởng này sinh ra đến bị nàng phủ quyết , sinh tử đều ở đây trong cung, sao có thể rời cung trải qua ngày như vậy.


      Câu hỏi của Hoàng thượng lại lần nữa truyền đến, Tương Như Nhân rầu rĩ đáp , "Hoàng Thượng như vậy, là mơ mộng quá."


      Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn mặt của nàng, vẫn hỏi, "Đến tột cùng là nguyện ý, hay là muốn?"

      Ngửa đầu liền nhìn đến mặt của , cằm lún phún chút râu, thanh ồm ồm. Tương Như Nhân hít hơi, gật đầu, rất nhanh chui vào trong lòng ngực của , có chút xấu hổ trách cứ, "Hoàng Thượng buồn ngủ sao, người dưỡng bệnh còn nhiều lời như vậy."


      Tô Khiêm Dương lúc này là cười to. Tương Như Nhân ở trước ngực , cũng có thể cảm giác được cao thấp phập phồng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn liếc mắt cái. Tô Khiêm Dương nghiêng người làm cho nàng nằm giữa giường, ôm eo của nàng, "Được rồi, ngủ thôi." . . .



      Tương Như Nhân ở Thừa Kiền cung hầu hạ cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Tô Khiêm Dương phong hàn đỡ rồi, lâm triều. Tương Như Nhân bên này vội vàng rửa mặt Cảnh Nhân cung thỉnh an.



      Hoàng hậu là càng ngày càng tỏ ra thiện tâm. Trong cung sau khi kết thúc quyên góp tại thu yến, lại Nam Sơn tự cầu phúc. Hôm nay thỉnh an, còn lên chuyện phát cháo năm nay.

      "Bổn cung nghĩ, ngày mồng tám tháng chạp trước sau gì cũng có tuyết rơi. Trong thành ngoài thành, hẳn là nhiềuthêm mấy điểm phát cháo, cũng thể đợi tuyết rơi ngừng khiến mọi người đói khát." Hoàng hậu dứt lời, theo thường lệ liếc nhìn mọi người cái, hỏi ý mọi người.

      "Nương nương có tâm ý, nhưng sớm qú cũng tốt." Tưởng Như Nhân cười đề nghị, "Đầu tháng mười hai vừa tuyết, nếu là phát cháo, mang về cũng để lâu được." Người ta tạm thời còn thiếu ăn, trời lạnh vậy cũng chạy đến xin chén cháo.


      "Đúng vậy nương nương, đợi qua giữa mười hai tháng, phát cháo thêm quần áo." Tương Như Nhân , Đức phi bổ sung thêm câu. Hoàng hậu gật gật đầu, cũng biểu ra cái gì hờn giận, cười , "Cũng là như thế, cứ dựa theo lời các ngươi . Nếu là Bổn cung đề nghị, cũng cần các ngươi ra. Bổn cung nơi này ra ít bạc, các ngươi ra vài người, đến lúc đó giúp đỡ phát đồ là được."



      như vậy, sao có thể để cho hoàng hậu mình ra bạc.


      Cuối cùng thời điểm rời khỏi Cảnh Nhân cung, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều mở miệng đáp ứng ít. Đối với mấy người Tương Như Nhân mà , ngày bình thường trong nhà đưa vào bạc ít. Hoàng Thượng ban cho cũng ít, thiếu điểm này. Nhưng đối với bộ phận phi tần mà , Hoàng Thượng đều đến chỗ các nàng, trong cung theo lệ cứ như vậy chút, còn muốn xuất ra bạc, quá làm khó người .


      Ra tới đường, Tương Như Nhân đều thấy được mấy phi tần vẻ mặt ngượng nghịu. Chỉ dựa vào chút bạc theo phân lệ trong cung, vừa muốn chuẩn bị, vừa muốn tiêu dùng, ban thưởng. Phi tử phân vị thấp căn bản là đủ dùng. giờ còn muốn xuất ra này trăm, tám mươi lượng bạc. Thiếu chút còn , căn bản là lấy ra nổi.




      bên Đức phi khinh xuy tiếng, "Đây phải là để cho người còn đường sống sao. Ta là nghĩ kỹ rồi, Nghi Hòa cung mấy người, ta đều cấp ra." Dứt lời nhìn Thục phi lên từ phía sau, "Ngươi sao? "

      Thục phi gật gật đầu, "Các nàng tiền tiêu hàng tháng có mấy chục lượng bạc. Trở về ta cùng các nàng , ta đây xuất ra. Lúc này đều gần ngày tết, chuẩn bị này kia ít, làm sao thiếu bạc."



      "Đến lúc đó đừng để dưới danh nghĩa các nàng, cũng phải để nàng hiểu phải ai cũng có thể giống như nàng, ra bạc lớn như vậy ." Đức phi hừ xem Tương Như Nhân, "Ngươi cũng đừng thay ai ra, chính mình ít đưa qua là được."




      Tưởng Như Nhân nở nụ cười, "Trong Chiêu Dương cung chỉ có mình ta ở, ta thay ai ra đâu." Đức phi, Thục phi là đối với người ở tại trong cung mình mà chiếu cố. Trong cung nàng giờ chỉ có mình nàng ở. Nếu là thay cung khác xuất ra, chẳng phải là trực tiếp cùng hoàng hậu đối nghịch.




      "Hàng năm triều đình đều có phát cháo, biết nàng làm làm như vậy vì cái gì. Cho dù là vì thái tử thu dân tâm, triều đình kia rất nhiều lần phát cháo, về điểm này chút bạc của nàng cũng chỉ chướng mắt. Lại còn Nam Sơn tự, lại còn quyên góp, yên tĩnh." Đức phi đường oán giận càng hơn. Nàng là sai, từ khi thái tử phi sảy thai xong, hoàng hậu bị bệnh tháng, bệnh hết về sau liền giống như bị ma nhập. Sáu tháng cuối năm ngừng làm việc, hoàng hậu điên cuồng như vậy, các nàng mấy người cũng phải chạy theo.


      "Ngươi phái người nghe thuyết thư tại trong trà lâu Lâm An thành xem, chỗ nào cũng có tán tụng đương kim hoàng hậu cùng thái tử. Từ xưa thu phục dân tâm, ra là ý tứ này." Chính là dựa vào dạng bức tranh hồ lô, vẽ ra tới luôn có khác nhau. Năm đó thái hoàng thái hậu cũng làm qua những chuyện tương tự. Khi đó tiên hoàng vẫn là Vương gia, thái tử vị chưa định ra. Thái hoàng thái hậu vì giúp tiên hoàng thu phục dân tâm, chính mình phất tay xuất lượng lớn bạc ra ngoài. Căn bản có ở trong phi tần gom góp gì cả, hơn nữa lần làm chính là luên tục trong năm năm.

      Như bây giờ, ngoài cung dân tâm sở hướng, trong cung lại tiếng oán than dậy đất, sớm muộn gì có ngày da mặt này là che được. . .

      Ngày 8 tháng 12, trong cung phân cháo mồng tám tháng chạp xuống đến các quan phủ. Ngoài cung cũng triển khai các điểm phát chẩn. Mấy xe đồ từng thùng từng thùng đậu trước cửa tư cục, mấy lão cung nữ mở ra, trong tay cầm cái bát lớn, múc cho những người xếp hàng.




      Bên cạnh còn có thị vệ trong cung đưa tới. Đội ngũ này đứng đó ai cũng dám nháo , người chén, cả ngày xuống dưới trật tự cũng tệ.

      Lâm An thành dân chúng cũng biết tư cục này là hoàng hậu thiết lập cho các cung nữ nhà để về có chỗ an thân , cho nên tại cửa tự cục phát chẩn, cần thiết ai tuyên truyền, mọi người đều biết, đây là Hoàng hậu nương nương ơn trạch, đành lòng dân chúng khó khăn, phái người tiến đến thi thước cứu tế.



      Người đều có tín ngưỡng, nhất là dân chúng mỗi ngày chỉ cầu ấm no sống sót, trừ bỏ tin phật ra, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu cao cao tại thượng kia cũng là phần mà bọn họ tín ngưỡng.



      ít người già ở thời điểm nhận đồ, thậm chí hướng tới phía hoàng cung quỳ lạy, khóc, tạ ơn.

      người hai người như thế, đám người cũng như này, trường hợp nhìn thấy thập phần rung động lòng người.



      Tin tức truyền ngược lại tới trong cung, hoàng hậu cùng Ngũ hoàng tử học viết chữ. Vừa mới bắt đầu cầm bút, còn chưa vững chắc, mực đongk chỗ đậm chỗ nhạt, hoàng hậu cũng sinh khí, nghe xong người tới hồi báo, mặt ý cười càng sâu, tay cầm tay Ngũ hoàng tử, ôn nhu dạy , "Là như thế này."



      bàn viết xuống thêm nét, bên công công tiếp tục hồi bẩm, "Tư cục kia lão ma ma có chuyện xin chỉ thị nương nương, làn này phải thi thước mấy ngày? "

      "Hôm nay làm bao nhiêu túi? ." Hoàng hậu cho Ngũ hoàng tử tự mình viết, ngẩng đầu nhìn công công kia.

      "Hồi bẩm nương nương, làm hai mươi túi. Nếu là ba ngày như chỉ sợ là đủ." Cho dù là chia đều ra, ít nhất cũng phải chuẩn bị sáu mươi túi.



      "Ngày mai Bổn cung phái người truyền tin Triệu gia, Triệu gia mang gạo qua." Công công kia ra ngoài, hoàng hậu nghiêng người tiếp tục dạy Ngũ hoàng tử tập viết. Ở cửa kia, Lệ Viện trực tiếp vọt vào, nhìn đến hoàng hậu ngồi dạy Ngũ hoàng tử như vậy, đáy mắt tràn đầy ghen ghét, mở miệng chính là chất vấn, "Mẫu hậu, rốt cuộc ai mới là ngài thân sinh? Ngài tại cũng chỉ đối với tốt. Ta sao? Ta phải là ngài sinh sao? "
      tart_trung, SiAm, trạch nữ3 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
      Hoàng hậu biến sắc, Lệ Viện tiện đà liền vọt tới trước mặt nàng, 'ba' chút trực tiếp đánh rớt bút lông trong tay Ngũ hoàng tử. Hốc mắt hồng hồng nhìn hoàng hậu,"Mẫu hậu khi nào bất công thành như vậy, chẳng Viện nhi phải là ngài thân sinh, ngài đối với đứa ôm tới còn tốt như vậy."

      Ngũ hoàng tử bị hù đến, ấp úng kêu tiếng tỷ tỷ. Lệ Viện trừng mắt nhìn cái,"Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta phải tỷ tỷ của ngươi!"


      Ngũ hoàng tử bị hù trốn vào trong lòng hoàng hậu khóc.

      "Viện nhi, chớ có hồ nháo!" Hoàng hậu quát lớn nàng,"Triết nhi như thế nào phải đệ đệ của ngươi. Thân là công chúa lại ở trong này la hét. Ngươi có biết thân phận của mình !"

      Lệ Viện oán hận nhìn Ngũ hoàng tử trốn trong lòng hoàng hậu, hướng hoàng hậu hét lên "Ta đương nhiên biết mình là thân phận gì. Vậy mẫu hậu đâu, mẫu hậu ngài biết ta là ai sao? Ta mới là ngài mười tháng hoài thai sinh hạ ra. Đức phi đối Tam tỷ so với ngài đối với ta còn muốn tốt hơn nhiều. Tam tỷ còn phải đức phi thân sinh. Mẫu hậu ngài bất công."

      Lệ Viện khóc ủy khuất, nước mắt rơi từng hạt lớn. Nhưng trong ánh mắt lại quật cường. Dựa vào cái gì, nàng cùng bình ninh, phụ hoàng càng thương Bình Ninh còn chưa tính. Vì cái gì ở mẫu hậu bên này, nàng vẫn còn so sánh thua cả đứa phải mẫu hậu thân sinh.


      Hoàng hậu trầm mặt sai dưỡng nương đem Ngũ hoàng tử dẫn , nhìn Lệ Viện khiển trách, "Ngươi sao lại hiểu chuyện như vậy, trước mặt Ngũ đệ ngươi phải mẫu hậu thân sinh. Ngươi muốn cùng với chúng ta thân thiết có phải hay ."

      Lệ Viện đầu uốn éo, vặn tóc " tại biết, chẳng lẽ trưởng thành lại biết sao."

      "Viện nhi, ngươi như thế nào nghe vào lời mẫu hậu ." Hoàng hậu bất đắc dĩ đem nàng kéo đến bên cạnh mình "Mẫu hậu đối với Ngũ đệ hảo, tương lai liền cảm kích mẫu hậu, về sau người che chở ngươi liền nhiều hơn cái."


      "Ta cần!" Lệ Viện dồn dập đánh gãy lời của nàng, lên án nàng, "Mẫu hậu tại cũng tốt với ta, cần cần ta."

      "Ngươi từ nơi nào nghe tới lời này!" Hoàng hậu thần sắc ngưng trệ, "Ai mẫu hậu cần Ngũ đệ ngươi mf cần ngươi."

      "Này còn cần người khác sao, mẫu hậu ngài tại chính là như thế!" Chín tuổi còn có cái gì tốt xấu biết. Lệ Viện từ cẩm y ngọc thực làm gì chịu qua ủy khuất. Ngoại trừ được Hoàng Thượng chú ý bằng Bình Ninh ra, là đích công chúa do hoàng hậu thân sinh, thân phận của nàng kỳ từ trình độ nhất định ra so với Bình Ninh càng thêm tôn quý.

      Ở hoàng hậu bên này, trước khi Ngũ hoàng tử xuất nàng cũng là nhận hết sủng ái. Đột nhiên thêm cái đệ đệ phải thân sinh lấy toàn bộ lực chú ý của hoàng hậu, đối với Lệ Viện luôm được quan tâm mà , nàng như thế nào chịu được.


      "Hồ nháo!" Khuyên bảo nghe vào, hoàng hậu quát lớn nàng, " là đệ đệ của ngươi, ngươi hảo hảo bảo vệ , tương lai mới có thể bảo hộ ngươi."

      Lệ Viện giãy thoát khỏi vòng tay hoàng hậu, đỏ hồng mắt nhìn nàng, "Ngài chính là đối với hảo, mẫu hậu ngài chính là cần ta." xong, khóc chạy ra ngoài.

      "Viện nhi!" Hoàng hậu đứng dậy muốn kéo nàng, đứng dậy đột ngột khiến trận choáng váng.

      Phía sau ma ma vội đỡ lấy nàng. Trong nháy mắt này, Lệ Viện chạy ra ngoài. Hoàng hậu phân phó Hà ma ma, "Mau đuổi theo, đem nàng trở về."

      Cách lúc sau, Hà ma m vội vàng đến bẩm báo, "Nương nương, công chúa ở lại Xuân Uyển, chính là chịu trở về."

      Hoàng hậu thở dài nhõm hơi, " chịu trở về để cho nàng ở đó ngốc hồi . Tặng chút đồ vật này nọ quá, thay Bổn cung tiện thể nhắn Trưởng công chúa, phiền toái nàng."

      Hà ma ma xuống chuẩn bị, hoàng hậu ngồi ở sạp mềm, tay đặt tại cái bàn bên cạnh, đầu ngón tay run rẩy.

      Chậm rãi, tay kia nắm thành quyền. . .

      Trong Xuân Uyển, Trưởng công chúa nghe Hà ma ma , lại nhìn bàn bày gì đó, sắc mặt lành lạnh, "Đồ vật này nọ lấy về, Bổn cung cần. Nếu hoàng hậu đến đón lệ viện trở về, đứa này liền tạm thời ở lại Xuân Uyển."

      Hà ma ma thần sắc ngượng ngùng, "Trưởng công chúa, đây là ít tâm ý của Hoàng hậu nương nương, còn nữa công chúa ở lại nơi này của ngài."

      "Bổn cung ngươi nghe sao, chẳng lẽ Bổn cung còn nuôi nổi Lệ Viện." Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Hà ma ma.


      Hà ma ma quỳ xuống, "Nô tỳ phải ý tứ này. Trưởng công chúa, nương nương chúng ta, nàng cũng có khó xử a."

      Hà ma ma lời này còn chưa xong bị Trưởng công chúa đánh gãy "Hà ma ma, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì khó xử Bổn cung ràng lắm, cũng muốn biết. Nàng nếu yên tâm để Lệ Viện ở tại chỗ này như vậy, Bổn cung chu toàn cùng Hoàng Thượng mở miệng, cho Lệ Viện ở tại chỗ Bổn cung nuôi dưỡng."

      Chờ Hà ma ma rồi, Trưởng công chúa vào nội thất. Lệ viện vẫn ngồi ở kia thấp giọng khóc nức nở. Trưởng công chúa cho người bưng chậu rửa mặt lại đây vắt khăn lau nước mắt cho nàng "Hài tử, chẳng lẽ ngươi thực muốn nhảy vào hồ nước kia."

      Lệ Viện vừa nghe, vừa khóc vừa bổ nhào vào trong lòng ngực nàng.

      Trưởng công chúa đau lòng sờ sờ đầu của nàng dỗ dành.

      Nếu chỉ là Lệ Viện chạy thẳng đến Xuân Uyển nàng cũng tức giận như vậy. Nàng là lúc tản bộ trong hoa viên bắt gặp Lệ Viện đứng ở ao bên đường. Đứa này khóc thở ra hơi, đứng ở cạnh hồ nước, cúi đầu nhìn mặt nước mà do dự.

      Đường đường hoàng gia công chúa bởi vì chuyện gì mà phải phí hoài bản thân mình. Trưởng công chúa cho người vội vàng đem nàng kéo lại. Nghe nàng khóc đứt quãng , thế mới biết nha đầu kia giận vì bị hoàng hậu xem hai năm qua.

      Từ khi Ngũ hoàng tử ôm đến bên cạnh hoàng hậu nuôi nấng, hoàng hậu giống như là quên mình còn có nữ nhi.

      Người nào làm mẹ mà có thể đối với đứa của mình nhẫn tâm như vậy. Nên dạy dạy, cũng trông nom. Quanh thân ma ma dù cho nhiều, cũng đều là cung kính chiếu cố, chân chính dạy bảo vẫn là phải chính mình.

      Trưởng công chúa an ủi nàng, "Nếu ngươi ở lại Xuân Uyển với , ngươi thích ? "


      Lệ viện cúi đầu tăng cường mam miệng chịu . Trưởng công chúa thở dài hơi, "Vậy ngươi tại ở lại Xuân Uyển vài ngày, chờ mẫu hậu ngươi tới đón ngươi trở về, được ?"

      Lệ viện lúc này mới gật gật đầu.

      "Bé ngoan, trước ngủ lát." Trưởng công chúa cùng nàng ở giường nằm hồi, nhìn thấy nàng ngủ, phái người chiếu khán hảo, lúc này mới ra phòng ở, nhìn thoáng qua sắc trời, "Chuẩn bị kiệu, Thừa Kiền cung." . . .




      Chuyện này là chờ qua nửa tháng, hết thảy đều kết thúc Tương Như Nhân mới biết được chân tướng, có chút kinh ngạc nhìn Tô Khiêm Dương ở đối diện, "Hoàng hậu đáp ứng rồi?"

      Tô Khiêm Dương đáy mắt tựa tiếu phi tiếu, " phải do nàng đáp ứng hay ."

      "Nhưng. . ." Tưởng Như Nhân có tiếp tục xuống, nhưng hoàng hậu như thế nào lại đáp ứng cho Tứ công chúa tạm thời nuôi ở Trưởng công chúa nơi đó, đó là nữ nhi thân sinh của nàng a.

      Lúc ban đầu nàng là nghe Tứ công chúa cùng hoàng hậu nổi lên tranh chấp, chạy đến Xuân Uyển muốn về Cảnh nhân cung, phát triển tới mức biến thành như vậy nàng là trăm triệu nghĩ tới.


      "Nàng như vậy dụng tâm chiếu cố Ngũ hoàng tử, Lệ viện nơi đó thể phân thân dạy. Vậy hãy để cho Trưởng tỷ chiếu cố, chẳng lẻ hoàng gia công chúa lại cứ như vậy nuôi phế ." Tô Khiêm Dương quyết định. Tưởng Như Nhân có thể hiểu được, nàng thể lý giải chính là có lý do gì để chiếu cố đứa của Điền chiêu dung dụng tâm như vậy, lại xem nữ nhi của mình. Ngũ hoàng tử cho dù cùng nàng gần gũi, trưởng thành vẫn là có người cho biết mẹ đẻ là ai. Lúc trước cũng phải bỏ mẫu lưu tử, Điền chiêu dung còn hoàn hảo ở tại trong cung, khó bảo đảm tương lai có kẻ rãnh rỗi này kia bên tai Ngũ hoàng tử. Nuôi cái đứa như vậy mà xem Lệ viện, Tương Như Nhân đúng là nghĩ mãi mà quyết định này trong lòng hoàng hậu.


      "Việc này vốn thái hậu ý tứ là nuôi ở chỗ mình, trẫm càng nghĩ, vẫn là ở lại chỗ Trưởng tỷ tốt." Tô Khiêm Dương nhìn thấy nàng này bộ dáng lo lắng, cười , "Nếu nuôi ở ngươi nơi này, cùng bình ninh có bạn."

      "Vậy Chiêu Dương cung của thần thiếp cũng còn an bình ." Tương Như Nhân khẽ giật mình. chi tiết, trong giọng rất là bất đắc dĩ, "Bình Ninh tính tình, cùng Đại công chúa, Tam công chúa còn có thể cùng nhau ở chung. Cùng Lệ Viện, chỉ sợ suốt ngày đều là cãi vã. Đến lúc đó Bình Ninh thần thiếp còn có thể đánh chửi. Còn Lệ Viện, thần thiếp biết làm như thế nào."


      Ngày bình thường hai cái nha đầu gặp mặt đều là hừ tiếng lướt qua, nhiều thêm hai câu là xung đột xuất . Ở tại nơi là thể tránh việc đánh nhau.


      "Vậy ngươi lo lắng cái gì." Tô Khiêm Dương cũng là biết Lệ Viện cùng mấy người tỷ muội khó ở chung nên lúc này mới hướng mấy trong cung đưa qua. Để mình nàng ở chỗ Trưởng công chúa. Dựa vào tính tình Trưởng công chúa, vẫn có thể dụng tâm chiếu cố.



      Tưởng Như Nhân hít tiếng, "Nô tì nghĩ mãi mà thôi." Nếu là theo nàng , làm sao có thể thánh mẫu đến mức này, đem người khác sinh nuôi dụng tâm như vậy, xem con của mình.

      Tô Khiêm Dương đáy mắt vòng hiểu , "Ngươi nếu muốn hiểu được, phải là người giống nhau." Nghĩ mãi mà là được rồi. . .



      Đây là chuyện phát sinh lúc gần tới lễ mừng năm mới. Kỳ ở trong cung bất quá là công chúa tạm thời di cư tới Xuân Uyển mà thôi, cũng đặc biệt khiến người chú ý.

      Rất nhanh tới vài ngày cuối năm, trong cung bận rộn.


      Đại tuyết cuối năm của năm nay, so với hai năm trước lớn hơn nhiều. Điều này cũng có ý nghĩa nạn dân tăng nhiều. Hai mươi mấy ngày nay bắt đầu ngoài Lâm An thành cũng có rất nhiều dân chạy nạn.



      Triều đình ở các nơi đều thiết lập điểm cứu tế. Vì để ngừa hàn chứng như năm đó xuất , triều đình còn hướng các nơi gặp tuyết tai nghiêm trọng phân công thái y xuống.


      Trong cung vội vàng tiến hành lễ hiến tế. Hoàng hậu bên này còn phải chiếu khán tin tức hồi bẩm từ tư cục kia. Ngày mồng tám tháng chạp qua , tư cục phát chẩn ba ngày, lúc sau ngừng mấy ngày. Hơn hai mươi, tuyế nổi lên, tư cục kia lại phát cháo. Tới gần lễ mừng năm mới, mấy ngày nay người lĩnh cháo càng đến càng nhiều, muốn xuất cục diện cung đủ cầu.

      Nhưng giờ trong Lâm An thành, tìm lượng lớn gạo là dễ dàng. Trong lúc này nếuđình chỉ phát cháo, trường hợp nhìn qua cũng xấu hổ vô cùng. Tư cục kia đúng là thể diện của hoàng hậu.



      Vì thế hoàng hậu phái người chuyến đến Triệu gia. Triệu quốc công sai quản gia lấy lương thực trong kho ra tạm dùng xuống. Tới đại niên ba mươi, cuối cùng là cũng kéo qua được tình trạng khẩn cấp này.



      Đêm 30 trong cung tổ chức yến tiệc, bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, trong điện cươi vui vẻ.


      Tới gần giờ tý, ngoài điện nổi lên khói lửa, mọi người xem trong điện biểu diễn xong chính là ngoài điện xem pháo hoa, đầy trời nở rộ, sáng lạn vô cùng.

      Tương Như Nhân quay đầu vừa vặn nhìn đến mọi người ở phủ thái tử đứng cách đó xa. Thái tử phi dẫn đầu, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, nhưng nhìn thấy pháo hoa, cũng là ý cười ở mặt.


      Hoàng hậu bên kia cũng là đứng nhìn hồi, theo sau có cung nhân lại đây ở nàng bên tai nhàng vài câu, hoàng hậu biến sắc, tức khắc phân phó người bên ngoài, bứt ra ly khai đại điện.



      Vội vàng chạy về Cảnh Nhân cung. Còn chưa có vào trong nghe phòng trong truyền đến tiếng Ngũ hoàng tử chuyện. vào liền thấy, trong phòng đại cung nữ quỳ, mà phía trước sạp mềm, Lệ Viện là thần tình ý cười, cầm trong tay khối điểm tâm, đưa cho Ngũ hoàng tử và "Ngươi ăn a, cái này ăn rất ngon, ngươi như thế nào ăn đâu." . . .
      tart_trung, SiAm, trạch nữ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :