1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 158: Nghỉ hè sơn trang

      Tháng năm, Định vương gia rời hoàng cung. rời cũng khiến bao nhiêu người chú ý. Đối với người tiến cung sau này, Định vương gia người này là cực kì mơ hồ.

      Định vương rời buổi chiều. Đến đêm Tô Khiêm Dương đến, Tương Như Nhân cũng mới biết tin.

      "Tam đệ thẳng đến Nam Sơn tự đón Tấn thái phi, sau đó được người trẫm phái đưa về đất phong. Tầm hai tháng nữa là về đến." Tô Khiêm Dương an bày thỏa đáng hết thảy. Tương Như Nhân gật đầu. Suy nghĩ nửa tháng, rốt cuộc nghĩ thông.

      mặt hai người đều lộ vẻ gì đặc biệt. Nhưng thể phủ nhận chuyện Định vương rời Thanh Huyền cung quay về đất phong khiến trong lòng cả hai nhõm thở dài hơi.

      Đối với Tương Như Nhân mà , làm sao là buông tha. . .

      Tháng sáu đầu hạ, hoàng hậu hưng trí dâng cao, tích cực chuẩn bị nghỉ hè đến sơn trang. Từ khi thái tử phi có thai, mỗi lần Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung thỉnh an đều thấy hoàng hâu biểu cảm xúc sung sướng ra ngoài. Thân mình thái hậu khôi phục. khí trong cung lúc này tệ.

      chuyến nghỉ hè sơn trang này là thể vắng mặt. Dung nhi còn chưa trở về. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh và Trạm nhi .

      Trạm nhi lần đầu tiên ra cung nên hưng phấn. Suốt dọc đường luôn ngó nghiêng ngoài cửa sổ. Nhìn đến cái gì đều quay đầu nhìn Bình Ninh và Tương Như Nhân vỗ tay.

      Trạm nhi học sớm nhưng trễ. Đến nay vẫn y y nha nha còn chưa gọi nương. Tương Như Nhân thấy vẫn tiếp tục nhìn cảnh bên ngoài, kéo về trong lòng, hạ mành, vỗ trán chút " nhìn nữa, bên ngoài nhiều người."

      Trạm nhi ôm cổ nàng, cũng quên nắn nắn tay tỷ tỷ, mắt chớp chớp nhìn mành kia vẻ nuối tiếc. Tay bé nhất chỉ, lại quay đầu hướng Tương Như Nhân a tiếng, tỏ vẻ còn muốn xem.

      Tương Như Nhân kéo tay xuống, còn chịu. Nhấc mông dậy muốn hướng cái mành cửa sổ kia tới. Chỉ cửa sổ kia, a a liên tục với Tương Như Nhân. Bất đắc dĩ, Tương Như Nhâm ôm về lại, kếu Thanh Đông nhấc góc mành cho nhìn. Thế này mới chịu ngồi yên.

      Đến sơn trang, nhóm các nàng trực tiếp vào lầu các nghỉ ngơi. Dạo quanh ven hồ đều là nhóm thế gia tiểu thư. Từ cửa sổ nhìn ra, Tương Như Nhân còn nghe được tiếng cười của các nàng, chợt nhớ lại bản thân nhiều năm trước. Trạm nhi ở bên cạnh đứng dậy tựa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài xem xét rồi quay đầu hướng Tương Như Nhân nghi hoặc, chỉ vào hồ sen bên ngoài "A?"

      Tương Như Nhân cười xoa đầu "Chờ ngươi lớn thêm nữa mới có thể ."

      Trạm nhi cúi đầu nhìn bàn tay bé của mình, chụp lấy tay Tương Như Nhân, siết chặt ngón tay rồi ngẩng đầu cười khanh khách.

      Đứa tuổi này cười đùa dễ dàng khiến tâm tình người khác cũng kéo lên. Tương Như Nhân sai người xuống hái ít hoa sen lên. Bình Ninh bên này ngồi yên được nữa cũng xuống dạo.

      Bình Ninh cùng Lệ Vân, Lệ Đồng nhóm dạo. Lệ Vân năm sau xuất giá, số lần ra ngoài cũng ít. Tính tình lại yên tĩnh, bên cạnh Bình Ninh, chủ yếu nghe Bình Ninh là chủ yếu.

      "Đại tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia." Ba người về hướng đình hồ cách đó xa. Phía sau cung nhân sau, đợi các nàng ngồi xuống bày hoa quả trà nước.

      "Nơi này ngắm hoa sen vừa vặn tốt." Bình Ninh cầm cái nĩa lên chuẩn bị xiên ít thịt quả vải lấy sẵn. Nhìn phần trong đĩa hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cung nữ của mình "Đây là trong sơn trang chuẩn bị?"

      "Đây là sơn trang chuẩn bị. Bọn nô tỳ lấy từ thiện phòng của sơn trang." Thúy nhi nhìn thịt trái vải cũng vấn đề gì "Chắc là chuẩn bị từ sáng nay."

      Bình Ninh cầm nĩa, lựa lựa vài miếng khác, buông nĩa, nhàn nhạt phân phó " còn tươi, đem xuống đổi cái khác ."

      Thúy nhi vội đem xuống. Lệ Vân nhìn nàng còn nhăn mày cười hỏi "Hỏng rồi đổi đĩa khác, làm gì còn sầu mi khổ kiếm như thế?"

      Bình Ninh nhìn lướt qua đám Lệ Viện ở phái khác, hừ tiếng "Sáng nay mới chuẩn bị sao có thể hư được, chỉ sợ là có người cố tình."

      Lệ Vân nhìn theo tầm mắt, vỗ vỗ tay nàng " đâu."

      "Đại tỷ tỷ, cũng phải là ta suy nghĩ nhiều." Bình Ninh đứng dậy đến lan can đình ngồi xuống, cúi đầu nhìn lá sen nổi mặt nước bên dưới "Lần trước trong hội hoa viên, Lệ Đồng mém nữa ăn phải bánh hoa quế có sâu."

      Bình Ninh vừa nhắc đến. Lệ Đồng cầm điểm tâm ăn trừng mắt nhìn nàng " đến làm gì!" Nàng vừa nghĩ đến là trận rùng mình, nổi hết da gà.

      Bình Ninh cười hì hì, đụng đến bên cạnh nàng "Sợ cái gì, cũng chưa ăn vào mà."

      Lệ Đồng đánh nàng cái "Ngươi còn ! "

      Lệ Vân bất đắc dĩ nhìn hai người "Được rồi, đừng nháo nữa để người ta nhìn. Bình Ninh cho xong ."

      Bình Ninh thanh thanh cổ họng, trong giọng có chút khinh thường "Hội hoa viên tháng trước có mời các thế gia tiểu thư. Đặt bàn trước mặt chúng ta có cái đĩa bánh hoa quế. Lệ Đồng vừa ăn hai khối, liền nhìn thấy trong đó khối có con sâu chui ra. Cũng chỉ nghĩ là vô tình mà thôi, nhưng ta cầm đũa khẩy ra thấy, a, đều có."

      "Cũng là Tam muội muội vận khí tốt. Sau phải người tra là sâu cây rơi xuống. Đại tỷ, ngươi xem cây rơi xuống sao có thể tiến vào bên trong bánh. Trước đó cũng nữ của ta còn thấy cung nữ của Tứ muội muội ở bên trong sân cầm ống trúc đào đất tìm gì đó. Ta xem chắc là tìm sâu rồi."

      Lệ Đồng lôi kéo tay Bình Ninh cho nàng tiếp tục . Bình Ninh hướng bên kia bĩu bĩu môi "Đại tỷ tỷ, phải là ta lấy dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử đâu. Hoàng hậu nương nương chuẩn bị hoa quả là sáng nay mới đưa tới. Tất nhiên cũng thể là đưa tới thứ tốt. Trái vải đều là còn tươi mới, sao mới đưa lên lại có thể hư được. Ai biết trong đó là bỏ thứ gì hay ." Bình Ninh là nhìn Lệ Viện cũng phải dạng tốt gì. Ngày hôm đó ở trong hoa viên, những lời Lệ Viện và Dung Nguyệt về mẫu phi nàng vẫn còn nhớ y nguyên. Đều là nhìn nhau vừa mắt...

      Thúy Vi đổi đĩa khác lên, từng quả từng quả đều tươi mới. Nhưng Lệ Đồng thấy còn khẩu vị gì. Bị Bình Ninh nhắc lại, trong đầu nàng bây giờ đều là bộ dáng bánh hoa quế ngày đó.

      Bình Ninh cắm miếng nhét vào miệng nàng, cười hì hì "Sợ cái gì, nàng biết ngươi nhát gan nên mới dọa ngươi"

      Lệ Đồng ăn miếng vải nàng đút cho rồi đưa tay dừng, nhồm nhoàm "Đó là do Nhị tỷ tỷ lá gan lớn, thấy sâu kia cũng sợ."

      "Sợ cái gì." Bình Ninh nhìn về phía mấy chiếc thuyền hồ hoa "Chúng nó bé tí như vậy, cước liền chết. Có gì ngươi phải sợ như thế."

      Bên này ba người vui vẻ tán gẫu. Ở trong đình cách đó xa, Lệ Viện nghe cung nữ báo cáo xong liếc nhìn qua bên này. Đáy mắt lộ ra ít ghan ghét. Nhưng nhìn ba người hòa hợp như thế, đáy mắt lại ánh lên chút vẻ đơn.

      Chính là rất nhanh liền thu lại. Ở bên cạnh, Hàm Lộ bị cấm cửa bảy tám tháng vừa được ra ngoài gọi nàng tiếng. Lệ Viện quay đầu qua, cười " cái gì?"

      "Vừa muốn chỗ hoàng hậu nương nương thăm Ngũ hoàng tử a."

      Ánh mắt Lệ Viện ảm vài phần "Ngươi . Ta ." Trong mắt mẫu hậu, ca ca quan trọng hơn mình. tại đệ đệ phải mẫu hậu thân sinh cũng quan trọng hơn mình.

      Hàm Lộ biết cảm xúc của nàng sao bỗng nhiên lại sa sút, ngẫm lại vẫn nên ở cùng nàng hơn, đến bên cạnh nàng "Ta cũng . Hay là chúng ta xem hoa sen ."

      Vừa xong cách đó xa, bên núi giả cạnh bờ hồ vang lên tiếng thét chói tai, có người rơi xuống nước.

      Tất cả mọi người đều nhìn qua bên kia. Ngay cả Tương Như Nhân lầu các cũng bị kinh động. Nhìn qua thấy mặt hồ là thân ảnh màu vàng nhạt đạp nước giãy giụa. Nhưng người xung quanh quá ít, rất nhanh thân ảnh kia dẫn chìm xuống.

      Ngươi xuống xem, tiện thể nhìn nhóm công chúa, đừng để các nàng đến quá gần hồ. Ngược lại bản thân ôm Trạm nhi qua xem hoa sen mới đặt vào phòng, dời lực chú ý của .

      Mà bên kia bọn Bình Ninh nghe động tĩnh đuổi qua đến người kia được hộ vệ trong sơn trang cứu lên. Nhưng thời điểm cứu lên người hôn mê rồi, hấp hối.

      bên còn có tiểu nương quần áo màu hồng nhạt bị dọa khóc, tuổi tầm tầm Bình Ninh. Nàng cứ luôn miệng, phải ta đẩy, phải ta. Là chính ngươi tự ngã xuống.

      Thời điểm chuyện phát sinh người xung quanh nhiều, cũng màn hùng cứu mỹ nhân. ít người lại đây xem náo nhiệt, được hồi tan tác.

      Bình Ninh nhìn qua nơi cỏ xanh bị dẫm đạp cạnh chỗ rơi xuống nước kia, lại nhìn qua tiểu nương quần áo hồng nhạt, nhất thời cảm thấy có chút nhìn quen mắt, giống như gặp ở đâu.

      Lệ Đồng ở bên nhàng "Nhị tỷ tỷ, đây phải Tần hầu phủ Tứ tiểu thư cùng kia biểu tiểu thư sao."

      Lệ Đồng vừa , Bình Ninh nhớ ra. Tần Hầu phủ, phải nơi Dung Nguyệt gả qua sao. Tần hầu phủ Tứ tiểu thư là đệ muội của Dung Nguyệt, còn biểu tiểu thư kia nghe hai năm trước đến nương tựa.

      Bình Ninh chỉ mới gặp qua Tần gia Tứ tiểu thư này lần. Có điều với danh tiếng ương ngạnh ở trong phủ của nàng nghe qua. Lại nhìn Tần gia biểu tiểu thư bị rơi xuống kia. Rốt cuộc là ai đẩy ai, chỉ có trong lòng họ biết.

      Tần gia Tứ tiểu thư kia vẫn còn khóc, vẫn là bị dọa chút. Nha hoàn của nàng chạy vội tới nhanh chóng đưa nàng về. Đương tan tác, còn gì hay để xem.

      Nha hoàn kia đỡ Tần gia Tứ tiểu thư về hướng này. Bình Ninh lui lại từng bước nhường đường, bên cạnh truyền đến tiếng "Cẩn thận!" Quay đầu qua thấy Cố Trường Hành cùng vài bằng hữu giao hảo tốt đứng đối diện. Bình Ninh cảm thấy ngượng ngùng. Cố Trường Hành ôn hòa nhắc nhớ nàng "Nhị công chúa, phía sau là giả sơn, đá nhọn nhiều, cẩn thận đụng vào."

      Bình Ninh nhìn về phía sau núi giả gập ghềnh, nếu còn lui nữa đụng trúng, quay đầu cảm tạ Cố Trường Hành.

      Rất nhanh có người chạy tới cạnh Cố Trường Hành lôi kéo "Mau theo ta, cho bọn xem thế nào là phong thái của lôi chủ. Tưởng chỉ vài câu từ là địch được chúng ta sao. Nam Phong thư viện chúng ta sao có thể thua bọn họ."

      Ngữ khí chuyện của người nọ rất thú vị, Lệ Đồng cười phốc tiếng. Cố Trường Hành bất đắc dĩ nhìn , quay qua với bọn Bình Ninh "Ở trong đình phía sau núi giả có thi đối. Mấy vị công chúa nếu có hứng thú có thể tới xem. Bình vương phủ thế tử cũng ở đó." Vừa xong câu bị tên kia nóng lòng kéo .

      Lệ Đồng cười vui vẻ "Nhị tỷ tỷ, người nọ thú vị." Nhìn qua thấy Bình Ninh mặt đỏ ửng "Nhị tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"

      Bình Ninh quay đầu lại nhìn Lệ Đồng và Lệ Vân, đáy mắt nổi lên chút hứng thú "Hạo nhi ở đó, chúng ta qua xem ."
      lehanh, trạch nữ, minmapmap25052 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 159: muốn biết

      wattpad/huekhanh92
      ____________________________________


      Bọn Bình Ninh vòng qua núi giả ra phía đình ngoài. Ở đó đúng là thi đối thơ giữa hai thư viện. Nam Phong thư viện của Cố Trường Hành rơi vào thế hạ phong. Thế nên mới vội vã tìm kéo đến. Người vây xem xung quanh cũng nhiều, nam nữ đều có. Mấy người Bình Ninh cũng tìm chỗ thích hợp đứng xem.

      Cố Trường Hành là người rất có tài. thời mười lăm tuổi, tháng sáu Hàn Lâm Viện. Dựa theo quy chế quan viên tại, có lẽ nữa năm sau ra ngoài nhậm chức hai năm, khi trở về được an bày vị trí.

      Nhưng cũng phải chỉ Bình Ninh bị Cố Trường Hành hấp dẫn lại đây. Thế gia tiểu thư bị hấp dẫn đến cũng ít. Cố gia trưởng tử là vẫn chưa đính hôn đó nha!

      Từ Cố Trường Hành đối ra câu. Từ phía thế gia tiểu thư lại có thể nghe bàn tán nho . Bình Ninh nhìn về phía Tô Ngạn Hạo đằng sau Cố Trường Hành, chờ quay đầu lại vẫy vẫy tay.

      Tô Ngạn Hạo cảm thấy có Biểu ca ở đây rồi cũng cần đến , cũng còn . Vì thế liền vòng qua chỗ Bình Ninh. Thấy ba người các nàng chào cái rồi "Ba người ngốc ở bên hồ, qua đây làm gì?"

      "Vừa rồi gặp Cố công tử ở bên này có đối thơ." Bình Ninh thấy vẻ đồng ý các nàng lại đây, cười "Các nàng đều vây xem, sao chúng ta thể."

      Tô Ngạn Hạo thực chất là người bao nhiêu tuổi rồi chứ. Nhìn thoáng qua Bình Ninh gò má ửng hồng là đủ hiểu nàng cũng như các thế gia tiểu thư kia bị Cố Trường Hành thu hút đến. Nhưng Biểu ca là cái người như thế nào rất . Nhìn là thấy thích hợp. Vì thế Tô Ngạn Hạo chuyển đề tài "Mẫu phi và tiểu Hàn cũng đến, có muốn qua ?"

      Bình Ninh gật đầu "Tốt lắm. lâu ta cũng gặp thẩm thẩm." Dứt lời liếc nhìn trong đình kia cái. Đám người theo Tô Ngạn Hạo rời khỏi đó về phía lầu các.

      Hàn nhi năm nay bốn tuổi, còn thân cận Cố Ngâm Hoan như lúc còn . Có điều đối với mẫu phi của mình vẫn bá đạo. Nhìn thấy Bình Ninh đến cũng thân thiết, từng cái từng cái chào đón. Cố Ngâm Hoan thấy ba công chúa đều đến, để các nàng ngồi gần cửa sổ, bên ngoài diễn xướng đài.

      Bình Nhi chơi với Hàn nhi hồi, nhớ tới đệ đệ theo Bình vương gia ra ngoài lâu, hỏi Cố Ngâm Hoan "Thẩm thẩm, khi nào Cửu thúc trở về. Bọn họ lâu."

      Cố Ngâm Hoan sai người dâng trà bánh " năm rưỡi rồi. Nhanh cũng phải đến cuối năm mới về."

      "Còn lâu như vậy sao." Tỷ đệ song sinh cho đến nay chưa từng xa nhau lâu như vậy, Bình Ninh là rất nhớ Dung nhi. Cố Ngâm Hoan cười xoa đầu nàng "Tương lai chờ ngươi xuất giá, ít khi về nha, cũng lâu mới gặp mặt."

      Bình Ninh chu chu miệng "Vậy khỏi gả."

      Tô Ngạn Hạo ngồi bên cười "Ngươi tại vậy thôi."

      Bình Ninh quay qua liếc phen. Hàn nhi học ca ca, khua kiếm gỗ đào trong tay mà Tô Khiêm Mặc làm cho, vừa sấn tới Bình Ninh "Ngươi tại vậy, ngươi tại vậy thôi."

      Bình Ninh đỏ mặt, chỉ có thể trừng mắt kẻ khởi xướng kia.

      Tô Ngạn Hạo thích nghe diễn, chỉ là muốn mang các nàng cách ra. Ngồi hồi liền đứng dậy, để các nàng ở lại, bản thân ra ngoài.

      Đến chiều tối, mọi người từ sơn trang hồi cung.

      Trở lại Chiêu Dương cung, Trạm nhi ngủ, để dưỡng nương ôm về phòng. Tương Như Nhân cũng có chút mệt, qua lại ngựa xe xóc nảy...

      Thanh Thu chuẩn bị nước xong, Tương Như Nhân vào gian phòng tắm rửa.

      Mỗi khi chuyến về đều mệt mỏi. Tương Như Nhân dựa vào thùng, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

      lát sau nghe tiếng cửa gian phòng mở, Tương Như Nhân mở mắt, chỉ phân phó "Thêm chút nước ấm ." Nửa ngày có động tĩnh, Tương Như Nhân mở mắt ra, nhìn thấy Tô Khiêm Dương đứng đối diện hưng trí nhìn nàng. Thấy nàng mở to mắt, chế nhạo "Nước để đâu?"

      Tương Như Nhân vừa thấy là hoàng thượng, theo bản năng muốn đứng dậy. Vừa động chút kiền phát giác ra đúng. Nàng còn tắm trong thùng a. Quẫn bách nhìn Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng, người quay lưng lại ."

      Cái gia tren quần áo ở ngay sau lưng nàng. Nhưng phải đứng lên lấy. Tô Khiêm Dương đứng cạnh cửa như vậy khiến nàng thấy ngượng ngùng. Tô Khiêm Dương cứ đứng đó nhìn nàng, quay lưng, cũng giúp nàng lấy quần áo. Cũng chỉ cứ nhìn nàng, nhìn dáng người nàng dưới mặt nước thả hoa.

      "Hoàng thượng." Tương Như Nhân lại hô tiếng. Tô Khiêm Dương bất vi sở động. lát sau, bỗng tiến đến cạnh thùng tắm, đưa tay khua những cánh hoa kia. Mặt nước xao động liền đẩy các cánh hoa ở quanh nàng ra, làm lộ ra tư thế nàng ngồi xếp bằng ở trong thùng.

      Đây là trần trụi hoàn toàn, Tương Như Nhân nóng mặt, đứng bật dậy, lập tức đưa tay rút quần áo giá phủ lên người. Thời điểm nhìn lại Tô Khiêm Dương, thấy được trong mắt vẻ đáng tiếc.

      Tương Như Nhân nhấc chân ra khỏi thùng. Quần áo mỏng mang dán lên thân mình còn chưa lau khô, nhanh chóng ướt sũng lộ ra thân hình nàng.

      Tương Như Nhân nhìn đáy mắt kinh diêm, thẹn quá thành giận trốn vào sau bình phong cho lại nhìn.

      Đến cũng đến, Tô Khiêm Dương sao để nàng như ý nguyện, lắc mình cái đến sau bình phong. Chỉ nghe thấy tiếng Tương Như Nhân thở , sau đó là giọng nam nhè .

      biết Tô Khiêm Dương gì đó, Tương Như Nhân khẽ liếc motoh cái. Tô Khiêm Dương kéo tay Tương Như Nhân đẩy lên bình phong. Tương Như Nhân thuận theo. Nhưng bình phong là cố định. bao lâu, Thanh Đông chờ ở ngoài phòng nghe được tiếng bình phong đổ xầm xuống.

      Nghĩ cất bước đẩy cửa vào, nhưng rất nhanh Thanh Đông thu tay lại. Hoàng thượng ở bên trong a. Cuối cùng, Thanh Đông rất là biết ý ra bên ngoài đóng cửa nội thất lại, phân phó cung nhân lại nấu nước. . .

      Trong gian tắm cũng màn hỗn độn. Áo kia ở người Tương Như Nhân chưa có buộc lại dây. thời hai vai đều lộ ra, tóc dài ướt sũng dán phía . Hai tay nàng chống vào thành thùng tắm.

      Phía dưới trống , cùng với động tác của nàng, lộ ra xuân sắc.

      Về phần bình phong kia, mặt đất, quần áo tán loạn.

      Tương Như Nhân cắn chặt môi. Tô Khiêm Dương xoay người nàng lại, ngồi lên bậc thang của thùng tắm, nâng cao chân khiến nàng thể né tránh, bằng tư thế chặt chẽ mạnh mẽ mà tiến vào.

      Thấy nàng còn cắn chặt môi. Tô Khiêm Dương vòng tay đến sau gáy nàng, tiến sát đến vành tai nàng, nhàng liếm muốt tai nàng, thanh trầm thấp mà mê hoặc truyền đến "Vì sao cắn miệng, rất khó chịu?"

      Tương Như Nhân trừng mắt liếc cái. Trừng mắt lúc này cũng chẳng thể khiến thấy oán niệm, chỉ là thấy làn thu ba. Tô Khiêm Dương nở nụ cười, cầm lấy hai tay nàng vòng qua ôm lấy thắt lưng mình, cúi đầu nhìn mảnh áo che thân hình quyến rũ của nàng. . .

      Rốt cuộc Thanh Đông cũng nghe nương nương gọi tên mình ở trong nội thất. Nàng cũng Thanh Thu tiến vào đổi nước. Lúc này Tương Như Nhân nằm giường, thân da thịt hơi ửng hồng.

      Chờ đổi nước xong, Tương Như Nhân mới xuống giường vào phòng tắm lần nữa. Lúc này trời vừa tối.

      Lần này Tô Khiêm Dương thể như ý. Tương Như Nhân vào liền khóa cửa phòng tắm lại. Tắm xong hết bước ra, thấy Tô Khiêm Dương ngồi bên tháp gần cửa sổ, bộ dáng thích ý.

      Gọi người vào bày thức ăn. Dùng bữa xong, Tương Như Nhân mặc kệ , ngồi ở bên giường đọc sách.

      bao lâu, Tô Khiêm Dương cầm lên tay quyển sách khác gì dân gian thoại bản. Tương Như Nhân liếc qua cái, đây là có bao nhiêu tự kỉ a. bìa sách là ba chữ Hoàng đế thiên.

      "Trẫm nhìn xem dân gian là trẫm như thế nào."

      "Trần Phụng tìm đến?"

      Tô Khiêm Dương gật đầu.

      Tương Như Nhân hừ tiếng. Tròn sách này khẳng định là đem hoàng thượng khen ba hoa chích chòe, đời có hai. Bằng sao Trần Phụng dám dâng lên cơ chứ.

      Tương Như Nhân quay qua tiếp tục đọc sách của mình. Tô Khiêm Dương lật qua hai trang, khẩu khí ngạc nhiên "Còn có quý phi?"

      Thành công hấp dẫn được chú ý của Tương Như Nhân.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, thấy nàng có hứng thú, tiếp tục lật, ho tiếng "Thế nào Nhân Nhân nàng còn có chuyện trèo cây nhặt cầu này?"

      Tương Như Nhân thần sắc quẫn bách, đoạt lấy thoại bản trong tay . Mở ra liền thấy, nào có nhắc tới nàng a, toàn là viết khen đương kim hoàng thượng có bao nhiêu tài đức. Cuối cùng cáu thẹn trừng "Hoàng thượng ngài gạt người!"

      Tô Khiêm Dương lạnh nhạt lấy thoại bản trong tay nàng đặt xuống "Trẫm có gạt người. Hồi còn nàng có trèo cây nhặt cầu sao?"

      Tương Như Nhân khựng lại, đỏ mặt. Nàng sao lại có, còn đến mấy lần. Mấu chốt là sao lại biết!

      Tô Khiêm Dương tiếp tục "Quý phi lúc rất nhiều trò hay, thích chơi diều, thích trèo cây nhặt cầu hái quả. Vày cây hạnh ở tiền viện Tương gia, mỗi lần đến mùa quả chín, nàng bắc tháng trèo lên hái."

      đợi Tô Khiêm Dương xong, nàng liền vội vã bịt miệng lại. Nếu để tiếp là, nàng từ cây rơi xuống trực tiếp rơi vào lòng đại ca. Sau lần đó, tổ phụ đều chặt hết cây hạnh ở tiền viện.

      "Nhị ca cho ngài?" Tương Như Nhân buông tay, mặt ửng đỏ. Thấy Tô Khiêm Dương phủ nhận, cái thẹn "Sao Nhị ca lại kẻ mấy chuyện này cho ngài chứ!"

      Tô Khiêm Dương biết nếu còn thêm nữa đêm nay bị nàng phân giường mà ngủ, cười nắm lấy tay nàng "Là trẫm hỏi Tương ái khanh."

      Hỏi sao! Tương Như Nhân yên lặng khắc Nhị ca dấu.

      Tô Khiêm Dương tiếp "Chỉ là trẫm muốn biết thêm để hiểu hơn về nàng."

      Ửng hồng mặt Tương Như Nhân kia còn biết là ảo não. Ngje Tô Khiêm Dương vậy, theo bản năng nàng liền né tầm mắt , có chút dám nhìn thẳng. Tô Khiêm Dương trực tiếp xoay mặt nàng lại, muốn nàng và đối mắt nhìn nhau "Trẫm luôn nghĩ rằng mười mấy năm qua ở chúng, đây vốn là bộ dáng của nàng."

      Tương Như Nhân ngẩn ra. Tô Khiêm Dương ôm lấy nàng "Trẫm rất vui, thế nhưng còn có thể biết mặt khác của nàng."

      Cái ôm của nóng. Trời tháng sáu, ôm lâu thậm chí còn thấy nực. lâu sau, Tương Như Nhân đưa tay vòng lại phía sau lưng , khóe miệng cong lên chút cười khẽ thể nhận ra . . .

      ______________________________________
      Ai da ngọt ngào quá! Cảm thấy những khoảnh khắc bình dị ngồi bên nhau cười thế này, cũng đủ để hạnh phúc rồi.
      tart_trung, SiAm, lehanh4 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 160: Nghĩ lừa dối
      Giữa tháng sáu, trời nóng, các cung chậu băng đều bày trong và ngoài phòng. Thời tiết như vậy khiến người ta muốn lười nhác. Trong cung có việc, mọi người đều chú ý vào việc vui ở phủ thái tử kia.

      Thái tử phi có bầu cũng hơn ba tháng, theo lý thai nhi cũng ổn định. Tuy nhiên, tin báo vào trong cung đều là thái tử phi nôn nghén ngừng.

      Từ khi bắt đầu có thai tháng đến nay nôn lợi hại, còn có thêm chút xuất huyết.

      Thai này của thái tử phi bao người chờ mong. Trong cung sau khi biết được tin này, lập tức liên tục phái thái y qua, thậm chí có bốn gã thái y luôn túc trực ở phủ thái tử.

      Nhưng dù vậy tin tức đưa trở lại vẫn là tốt lắm, thái y trong lúc hồi báo còn ý tức hàm xúc có dấu hiệu đẻ non. Nhưng chỉ là dám dấu hiệu, chứ ai dám cam đoan đây là dấu hiệu sảy thai.

      Thần y lúc trước hoàng hậu tận lực tìm đến đưa vào phủ thái tử cũng bỏ ít tâm tư. Nhưng mãi cho đến tháng sáu, thái tử phi vẫn nôn nghén và xuất huyết như trước có chuyển biến tốt.

      Bên này Tương Như Nhân hay được tin tức, để Hứa ma ma chuẩn bị ít dược liệu giữ thai cùng phần của Đức phi đưa phủ thái tử. Dùng hay chuyện, tâm ý vẫn phải biểu .

      Đến đầu tháng bảy, cũng là có thai bốn tháng. Dù là người bụng cũng lộ. Nhưng thái tử phi bụng thậm chí còn lớn hơn chút so với người bình thường mà so với tháng trước, nôn nghén cũng xuất huyết còn lợi hại hơn, đôi khi còn đau bụng.

      Thái y thể trực tiếp đưa tay sờ thân kiểm tra nên để cung ma có kinh nghiệm giúp thái tử phi kiểm tra.

      Chính là sau khi bước ra sắc mặt cung ma kia cũng có vẻ đúng cho lắm. Vài cái thái y chờ ở bên ngoài, nguyên thoại lời của cung ma là người bình thường có bầu sờ vào có cảm giác cứng rắn. Mà bụng thái tử phi sờ vào lại thấy mềm. Nhưng bụng ở thàng này nhìn cũng như người có bầu khác, thậm chí còn lớn hơn chút.

      Thái y cũng dám kết luận, càng đừng đến cung ma kia. Đây là thái tử phi a. sai câu chọc giận hoàng thượng cùng hoàng hậu, nàng chính là rơi đầu. Vì thế lời báo vào trong cung liền có vẻ theo lệ sao cũng được, tháng chưa đủ, máy thai chưa xuất , còn chưa thể kết luận. Thái tử phi hoài thai tướng tốt lắm, cần an tĩnh dưỡng thai.

      như vậy cũng là chọc giận Hoàng hậu, cái gì mà tướng hoài thai tốt, lúc đầu mới phát có thai bắt mạch mạch tượng chẳng phải rất tốt. Ngày xưa lúc nàng mang thái mấy tháng đầu cũng hay xuất huyết chút ít. phải vẫn an ổn sinh hạ thái tử đó sao.


      Trong mắt hoàng hậu, thai này của thái tử phi phải là an ổn sinh ra, hơn nữa còn phải là nam hài.

      Vì thế lượng lớn thuốc bổ lại được đưa phủ thái tử, cho thái tử phi chăm sóc tốt nhất, để thái tử phi an ổn dưỡng thai.

      Thời điểm mấy người Tương Như Nhân thỉnh an, sắc mặt hoàng hậu vẫn như thường. Nàng ở trước mặt mọi người dĩ nhiên là vẫn muốn tỏ ra bình thường, cung vụ cũng xử lý ổn thỏa. Mấy tháng cứ như thế cũng gầy ít.

      Đức phi lúc trước dù mạnh miêng mấy câu như vậy với Tương Như Nhân nhưng cũng đành lòng nhìn thái tử phi mất đứa . Bản thân nàng cũng từng sảy thai. Lúc ấy biết được tình trạng của mình, bản thân chịu đả kích mạnh hơn ai khác. Vì thế lúc này đây nàng ôn tồn an ủi hoàng hậu "Thái tử phi cát nhân thiên tướng, lần này chúng ta cũng Nam Sơn tự. Nhất định ông trời phù hộ thái tử phi bình an sinh hạ."

      Đức phi mở miệng, trong phòng vài người cũng theo mở miệng. Sắc mặt hoàng hậu tốt hơn chút, thở dài "Cũng là đứa kia mệnh khổ." Đại hôn ba năm, trông mong hài tử, nay còn gian nan như vậy. . .

      Đến đầu tháng bảy, tượng xuất huyết của thái tử phi cũng ngừng. Hoàng hậu có chút hoảng.

      Hạ lệnh phong tỏa tin tức phủ thái tử, cho người bên trong đồn đại tin về thái tử phi ra ngoài. Đói với bên ngoài là thái tử phi muốn yên tĩnh dưỡng thai gặp khách. Cũng tuyên bố là khách đến phủ thái tử thể qua thăm thái tử phi.

      ít người có thể nhận ra thay đổi này. đám thái y thay nhau tiến đến phủ thái tử, các cung ma có kinh nghiệm nhất, còn có các đại được ca tụng trong dân gian.

      Người ngầm ra vào phủ thái tử, nhưng cũng có người phát .

      Mà bên trong phủ thái tử, hai cung ma lại sờ bụng thái tử phi. Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

      Bầu hơn năm tháng, sớm có máy thai. Đằng này bụng thái tử phi chỉ mềm mà đứa trong bụng cho tới nay cũng chưa từng có động tĩnh gì.

      Cảm giác hình như là thai trong bụng...

      Hai cung ma nhất thời cảm thấy lạnh lưng. Thái tử phi ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy đáy mắt họ kích động như vậy, chịu đựng cảm giác đau thi thoảng từ bên dưới truyền đến hỏi "Hai vị ma ma, rốt cuốc như thế nào?"

      "Thái tử phi, nô tỳ còn phải bẩm báo cho thái y. Ngài cứ nằm xuống, nô tỳ ra ngoài gặp thái y ." người giúp thái tử phi nằm xuống. Hai người ra ngoài. đợi bên ngoài chỉ có thái y mà còm các đại phu dân gian được mời tới. Trong đó có cả Dương đại từng cứu Tương quý phi mạng.

      Hai vị cung ma đều nơm nớp lo sợ. Phải đợi đến thái y quát lên, hai nàng mới thuật lại tình hình tại của thái tử phi "Bụng của nương nương mềm đến kì quái. Trước đây nô tỳ chưa từng gặp qua như vậy. Bụng bầu năm sáu tháng lẽ ra phải căng cứng chút. Còn nữa, chúng ta sờ lâu như vậy nhưng chút động tĩnh cũng có... "

      Hai cung ma tiếp nhưng các thái y cũng đại phu ở đây đều biết ý các nàng. Bầu năm sáu tháng, thể thai ràng, máy thái, mềm oặt.

      Đứa này trong bụng thái tử phi chỉ sợ là sớm còn duy trì được nữa. Vì thế mới có tượng đau bụng cùng xuất huyết. Bất luận bao nhiêu dược vào cũng ngăn được.

      Dương đại phu cùng đại phu quen biết trong đó nhìn thoáng qua. Bọn họ xem bệnh rất nhiều, tình trạng như thái tử phi cũng gặp qua. Nhưng bọn họ lên tiếng, chỉ là được mới theo xem chẩn, bọn họ phải người quyết định. Huống chi tình huống như vậy, người mở miệng trước chắc chắn được cái gì hay ho.

      Vài thái y hai mặt nhìn nhau. Bỗng từ trong phòng truyền đến tiếng kêu thống khổ của thái tử phi. Hai cung ma vội chạy vào, hai thái y theo vào đứng bên ngoài bình phong bắt mạch cho thái tử phi. Hoạt mạch suy yếu, thời còn...

      Lập tức nghe hai cung ma kia hoảng hốt "Thái y, thái tử phi xuất huyết rất nhiều."...

      Đêm nay phủ thái tử đèn đuốc sáng trưng, cung nhân bưng nước ra ra vào vào phòng thái tử phi. Mỗi lần bước ra, trong chậu đều là ngập mùi máu tươi.

      Nhóm đại phi được an bày đến phòng khác. Thái tử phi sau tiếng hét kia trực tiếp ngất rồi. Hai cung ma lấy thai chết lưu trong bụng ra hạ xuống chậu, chân muốn nhũn ra.

      Khối kia là dọa các nàng sợ hãi trận. Giống như cái bọc nước bao lấy đứa bé bằng nắm tay. Đặt xuống chậu, bọc nước vỡ, dịch tràn ra.


      Nhưng thời đó phải thứ cần chú ý. Trước hết phải giữ tánh mạng cho thái tử phi liên tục xuất huyết.

      Tin tức dồn dập truyền vào cung. Trong Cảnh Nhân cung hoàng hậu ngủ lại lập tức bật dậy thay quần áo, gọi người chuẩn bị xe ngựa xuất cung phủ thái tử. Hà ma ma tiến đến xin chỉ thị của nàng xem có cần báo cho Hoàng thượng hay .

      " trễ thế này trước hết đừng làm phiền hoàng thượng. Để ngày mai bản cung hồi cung lại đến cho hoàng thượng là được." Hoàng hậu chần chờ trong tích tắc liền quyết định.

      Lúc trước phải người vào cung thông báo là thái tử phi xuất huyết nhiều. Đợi hoàng hậu đến phủ thái tử, thái tử phi sảy thai.

      Hoàng hậu nghe bẩm báo, thân mình nghiêng ngả, suýt ngất .


      Cung nữ phía sau nhanh chóng đỡ nàng. Hoàng hậu nhìn thái ý quỳ dưới đấy hồi bẩm, run giọng xác nhận "Ngươi lặp lại lần nữa. Thái tử phi thế nào?"

      Thái y bị đẩy ra hồi bẩm cùng hoàng hậu thấy quá bi thảm, nơm nớp lo sợ quỳ tại kia, run giọng "Hồi bẩm hoàng hậu, mấy ngày nay thái tử phi đều có dấu hiệu sảy thai."

      "To gan!" Chưa xong bị hoàng hậu quát lớn "Cái gì mà mấy ngày nay đều có dấu hiệu sảy thai. Thân mình thái tử phi rất tốt, chỉ là ở trong ohur dưỡng thai mà thôi, sao lại có thể đẻ non?"

      Hoàng hậu trực tiếp vòng qua thái y kia vào trong phòng. Thái tử ở đó. Hoàng hậu nhìn qua phía cưa đóng chặt kia, hỏi tháo tử "Thái tử phi thế nào rồi?"

      "Mẫu hậu, đứa giữ được. Thái tử phi xuất huyết nhiều, tuy giữ được tánh mạng nhưng vẫn hôn mê." Đáy mắt thái tử đều là đau đớn, nhanh đỡ lấy hoàng hậu té xỉu, đỡ nàng ngồi xuống ghế ở bên cạnh. Hà ma ma ấn nhân trung của nàng.

      Hoàng hậu dần tỉnh lại, lôi kéo tay thái tử phân phó "Nhanh, đừng để mấy thái y cùng đại phu kia rời . Đóng cửa phủ, cho bất luận kẻ nào ra vào!"

      Tô Ngạn Tuần tức khác thấy có điều đúng. Thái tử phi sảy thai, theo lẽ phải phái người vào cung báo cho Thái hậu cùng Hoàng thượng, sao lại đóng cửa phủ "Mẫu hậu, ngài đây là muốn làm cái gì?"


      Hoàng hậu hít sâu vài hơi, nhìn thái tử, vỗ vỗ ngực bản thân "Tuần nhi, thực xin lỗi ngươi, đều là lỗi của mẫu hậu. Đứa này của thái tử phi thể có. Đứa này, phải bảo trụ!"

      "Mẫu hậu, Thái tử phi sảy thai!" Tô Ngạn Tuần tức khắc hiểu hoàng hậu đây là có ý gì, mặt lên vẻ kinh tiếc.

      Hoàng hậu chặt đứt lời "Bản cung biết thái tử phi xảy thai, nhưng thể để mọi người biết chuyện này!"

      Tô Ngạn Tuần lên tiếng phản đối " được! Sao có thể giấu diếm được."

      Đáy mắt hoàng hậu lên chút ngoan ý, cơ hồ là quyết định nhanh "Sao giấu diếm được. Thái tử phi vẫn luôn ở trong phủ dưỡng thai. Những người này ai dám ra!"

      Tô Ngạn Tuần rốt cuộc hiểu được hoàng hậu là muốn làm cái gì. Nhưng vẫn thể tin được mẫu hậu của lại có thể có cái ý tưởng như vậy. Đè nén khó kin kia, Tô Ngạn Tuần trầm giọng hỏi "Vậy đợi đến thời điểm thái tử phi phải sinh làm sao?"

      "Có thể lấy đứa mới sinh trong Triệu gia đến thay thế. Đợi thái tử phi hay trắc phi trong phủ thái tử sinh hạ. Đến lúc đó lập đích." Hoàng hậu lời dồn dập. Tô Ngạn Tuần quát lớn chặn đứt lời nàng, đáy mắt toàn là thất vọng "Mẫu hậu! Loại chuyện lẫn lộn huyết thống hoàng thất này sao ngài có thể ra miệng. Rốt cuộc là ngài nghĩ cái gì!"

      "Đây cũng chỉ là kế tạm thích ứng. Sau này lập vẫn là đứa của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhì ngôi vị hoàng đế rơi vào tay kẻ khác hay sao?" Hoàng hậu đứng bật dậy, thần mình còn chưa vừng, vịn tay vào cung nữ bên cạnh, lớm tiếng giáo huấn "Bản cung muốn làm gì. Bản cung muốn hảo hảo bảo vệ thiên hạ này cho ngươi. Bản cung muốn tương lai ngươi thuận lợi lên ngôi."

      "Vậy cũng thể dùng thủ đoạn dơ bẩn ti tiện này, để thái tử phi dối có thai rồi lấy đứa Triệu gia thay thế. Mẫu hậu, đây là biện pháp tốt ngài nghĩ ra? Ngài thấy có lỗi với hoàng gia, làm phụ hoàng thất vọng sao?"

      Lời của hoàng hậu đủ khiến Tô Ngạn Tuần giật mình. Nhìn ánh mắt cooa chấp của hoàng hậu, Tô Ngạn Tuần trầm giọng "Mẫu hậu có thể ra ngay biện pháp như thế. vậy phải là mới nghĩ ra lúc này."

      Hoàng hậu có thể nghe được thất vọng sâu sắc trong lời của nhi tử. Nhưng đối với nàng mà có gì quan trong hơn bảo trụ vị trí thái tử.

      "Tuần nhi." Hoàng hậu hòa hoãn ngữ khí "Mẫu hậu biết ngươi đồng ý như thế. Nhưng việc cấp bách, cần ổn định nhân tâm. Huyết thống hoàng gia sao lại loạn được, chỉ là kế tạm thích ứng thôi. Tương lại phủ thái tử lại sinh ra đíc tử là nhi tử của ngươi. Mẫu hậu làm vậy đều là vì ngươi a!"

      "Nếu thể có đứa sao?" Tô Ngạn Tuần nhìm mẫu hậu ôn nhu, lòng càng phát lạnh "Nếu là luôn có đứa . Mẫu hậu tính roán để đứa Triệu gia kế thừa ngai vị luôn đúng ?"

      "Làm sao lại thể có đứa . Thái tử pho có thể có bầu, thân minh ngươi là tốt." Hoàng hậu đánh gãy lời "Chẳng lẽ ngươi muốn chắp tay dâng vị trí thái tử cho người khác?"

      Tô Ngạn Tuần quay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn hoàng hậu, ngự khí kiên định "Mẫu hậu cần nữa, chuyện này nhi thần đồng ý. Mẫu hậu nếu muốn phong tỏa phủ thái tử, ngày mai nhi thần tiến cung báo cáo việc này với phụ hoàng. Huyết mạch hoàng thất thể loạn. Đắc tội như vậy tương lai Triệu gia sao nhận nổi. Kế sách này của mẫu hậu khiến nhi thần khinh thường."

      "Ngươi!" Hoàng hậu đưa tay chỉ vào sau lưng , mặt tức giận đỏ bừng. Đột nhiên hô hấp căng thẳng, khí thông, hoàng hậu choáng váng trực tiếp ngã xuống ghế dựa. . .
      tart_trung, SiAm, lehanh4 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 161: Thái tử phi sảy thai
      Hoàng hậu tỉnh dậy là chuyện lúc lâu sau. Lúc này trời tờ mờ sáng. Hừng đông rất nhanh đến.

      Hoàng hậu vừa tỉnh dậy liền muốn tìm thái tử. Hà ma ma đỡ nàng và trấn an "Thái tử điện hạ vẫn ở bên ngoài, chưa có rời ." Nghe vậy, hoàng hậu thần sắc tái nhợt thở dài nhõm hơi. Nhưng cảm xúc lo lắng vẫn chưa buông. tợi chưa rời , nhưng trời sáng vào cung bẩm báo với hoàng thượng. Chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu giờ sao.


      Suy nghĩ hồi, hoàng hậu hỏi Hà ma ma "Thái tử phi thế nào rồi?"


      "Thái tử phi vẫn chưa tỉnh, vất vả mới kéo mạng từ quỷ môn quan trở về được. Sợ là sau này thân mình cũng suy sụp." Hà ma ma nhét đệm kê phía sau lưng nàng. Hoàng hậu vẻ mặt khựng lại. Thân mình tốt còn như vậy, thân mình yếu rồi còn có thể có thai sao.


      "Gọi thái tử tiến vào. Bản cung có chuyện muốm với ." Hoàng hậu vẫy tại sai Hà ma ma gọi Thái tử vào. Trong lòng nghĩ phải để nhận lợi hại trong chuyện này.



      Tô Ngạn Tuần vào "Mẫu hậu ngài tỉnh rồi."

      "Ngươi ngồi xuống đây." Hoàng hậu chỉ vào ghế bên cạnh, ngữ điệu nhu hòa hết mực "Mẫu hậu có lời muốn với ngươi."

      Tô Ngạn Tuần ngồi xuống. Hoàng hậu nhìn , thở dài hơi "Tuần nhi, Triệu gia chúng ta là nhận ân trạch mới được như hôm nay. Thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, mẫu hậu năm đó thành thái tử phi, Triệu gia mới theo mẫu hậu cùng ngươi mà hưởng vinh quang. Sau này ngươi đăng cơ làm hoàng đế là phúc chiếu Triệu gia. Mà Triệu gia cũng tận lực phụ tá ngươi, phụ tá đứa của ngươi. Đó là ngoại tổ gia của ngươi, là chống lưng dày dạn cho ngươi."


      "Ngươi sinh ra thân mình tốt, được phong thái tôn vẫn hảo hảo sống đến hôm nay. Triều đình vẫn có kẻ dựa vào thân minh ngươi tốt viết này nọ. Sau khi ngươi đại hôn lại dựa vào phủ thái tử có đứa nào lại viết. Thẳng đến khi tin thái tử phi có thái mới yên tĩnh. Thái tử có người kế thừa mới ngăn chặn miệng những kẻ đó." Hoàng hậu thấy mặt có chút xúc động, tiếp "Ngươi phải biết rằng thai này của thái tử phi như cây đao treo đầu phủ thái tử. Nếu để tin tức ngày hôm nay truyền ra, thái tử thân mình suy yếu đến thể có con nối dòng. Vị trí thái tử này ngươi còn ngồi ổn được sao."


      Nửa ngày, Tô Ngạn Tuần nhìn hoàng hậu, giọng vẫn là kiêm trì đổi "Nếu mẫu hậu biết Triệu gia là nhận ân trạch của hoàng gia, vậy lại càng phải biết ơn trong lòng chứ phải nghĩ ra biện pháp đối đứa để kéo dài vinh quang của bản thân. Nếu sau này nhi thần vẫn thể có đứa . Có phải là Triệu gia muốn bao biện làm thay luôn, muốn quản cả thiên hạ này?"


      "Phụ hoàng khi biết được chuyện này còn có thể cho mẫu hậu cơ hội giải thích sao. Đây là mưu nghịch, tội liên lụy đến trảm cửu tộc. Đừng đến vinh quang của Triệu gia, chỉ sợ sau này trong Lâm An thành muốn tìm người có thân thích với Triệu gia cũng còn. Mẫu hậu, đây là điều ngài muốn thấy sao?"


      "Nhi thần đáp ứng chuyện này, cũng trơ mắt nhìn mẫu hậu sa vào đó. Chuyện này bỏ qua, coi như nhi thần chưa nghe thấy, mẫu hậu chỉ là nóng lòng đến thăm mà thôi." xong Tô Ngạn Tuần đứng dậy nhìn hoàng hậu sắc mặt tái nhợt "Mẫu hậu hảo hảo nghỉ ngơi. Nhi thần cáo lui trước."


      Tô Ngạn Tuần vừa quay người, nghe phía giường trận động tĩnh. Hoàng hậu trực tiếp quỳ gối xuống, trường bào phủ đất, mặt khóc thảm "Ngươi là muốn nhìn mẫu hậu chết có phải Tuần nhi?"


      Tô Ngạn Tuần mặt thống khổ, quay lại nhìn hoàng hậu quỳ đất lấy cái chết uy hiếp. cũng quỳ xuống, đối mặt với hoàng hậu, vẻ mỏi mệt "Mẫu hậu làm vậy cảm thấy giấu được phụ hoàng sao. khi phụ hoàng biết, mẫu hậu cảm thấy Triệu gia còn có khả năng thoát sao. Thái hậu có thể dung được chuyện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất thế này sao. Thiên hạ này hoàng gia họ Tô. Nhưng hoàng hậu có thể phải họ Triệu, thái tử cũng có thể phải là nhi thần."


      "Đến lúc đó mẫu hậu dù muốn chết cùng với Triệu gia cũng còn đường sống."


      xong Tô Ngạn Tuần đưa tay đỡ nàng. Hoàng hậu lật ngược bắt lấy tay " được, nhất định phải ngồi ổn cái ghế thái tử này. thể chắp tay dâng cho nguồ khác được. Mẫu hậu biết ngươi thiện tâm. sao, tất cả cứ giao cho mẫu hậu làm. Ngươi chỉ cần ngồi chờ là được."


      "Mẫu hậu!" Tô Ngạn Tuần quát lớn "Ngài đây là muốn ép Triệu gia vào đường cùng. Tương lai dù là Tam đẹ hay Tứ đệ kế vị cũng bạc đãi mẫu hậu cùng Triệu gia. Sao người cứ nhất quyết muốn hoàng gia xử quyết Triệu gia."


      Lúc này đây lời của thái tử thể tác động đến Hoàng hậu. Thậm chí tay nàng gắt gao nắm chặt hơn như muốn nhốt cả thái tử ở trong phủ, chờ tình sắp xếp ổn thỏa.


      Đúng lúc trong phòng giằng co, ngoài phòng tiếng thái giám bẩm báo vang lên "Hoàng thượng giá lâm!"

      Thanh kia làm hoàng hậu chấn động. Nàng kinh ngạc nhìn về phía cửa đóng, bốn chữ kia lượn lờ bên tai. Trong lòng nhảy ra tiếng , chậm, còn kịp rồi. . .


      Chuyến này Tô Khiêm Dương đến là rất đúng lúc. Đẩy cửa bước vào thấy Tô Ngạn Tuần đỡ hoàng hậu từ dưới đất đứng lên. Lúc này trời tờ mờ sáng. Tô Khiêm Dương nhìn hoàng hậu thất hồn lạc phách rồi nhìn sang thái tử "Để mẫu hậu ngươi hảo hảo nghỉ ngơi . Ngươi qua đây với trẫm."


      Hoàng hậu theo bản năng nắm chặt tay Tô Ngạn Tuần, đỡ nàng đến bên giường, "Mẫu hậu ngài nghỉ ngơi ."

      Hoàng hậu vẫn buông tay, nhìn thái tử "Phụ hoàng ngươi sao lại đến đây?"


      "Phụ hoàng sao có thể biết được. Mẫu hậu, giấu diếm là thể." Tô Ngạn Tuần thở dài hơi. dưới hoàng cung, chỉ cần là hoàng thượng muốn biết sao có thể giấu. Huống chi suốt đêm phủ thái tử ra vào ồn ào như vậy.


      Hoàng hậu dù khó tin cũng làm được gì. Hoàng thượng quả đến, dù biết hết tất cả tình nhưng biết là trong phủ thái tử có đại nên mới chạy đến. Năm đó Tương trắc phi bị nhốt nàng còn chưa thể thành công giấu diếm được mọi người, hôm nay làm sao có thể. . .


      Tô Ngạn Tuần sang phòng cách vách Tô Khiêm Dương ngồi, hết chuyện phát sinh hồi tối. Sau đó Tô Khiêm Dương triệu kiến vài thái y cùng đại phu. Thái tử phi thân mình hư tổn quá lớn, vài thái y đều thống nhất sau này sợ là thái tử phi thể mang thai.


      Mà dẫn đầu mấy đại phu là Dương đại phu cũng có ý như vậy. Thái tử phi hoài thai như thế, giữ được tánh mạng là may mắn. Lại nghĩ có đứa , cơ bản là có khả năng.


      Chờ hỏi hết việc cần hỏi, Tô Khiêm Dương nhìn Tô Ngạn Tuần ngồi bên dưới, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ "Ngươi tính toán làm như thế nào?"


      Tô Ngạn Tuần đứng lên thỉnh cầu "Thái tử phi có sai. Vấn đề là nằm ở nhi thần. Nhi thần hy vọng phụ hoàng hạ chỉ phế thái tử phi."



      Tô Khiêm Dương nhìn vẻ khẩn thiết mặt , khẽ than tiếng. Phủ thái tử ba năm có đứa nào, đoán được vấn đề là từ phía thái tử. "Ngươi cũng biết như vậy là tương đương với gánh áp lực lớn cỡ nào." Hoàng gia sao có thể đ gióng trống khua chiêng cho người khác biết phủ thái tử có đứa , thái tử phi sảy thai tất cả đều là do thái tử, thái tử thân mình suy nhược đến thể có con nối dòng.


      "Mặc dù là phế nàng, người kế tiếp cũng thể sinh đứa . Nhi thần muốn hại các nàng." Tô Ngạn Tuần kiên trì "Sau này tuyển tú cũng cần lại tặng người vào phủ thái tử."


      Tô Khiêm Dương khỏi nghĩ đến thời điểm thái tử còn . Mới ba tuổi ngày uống bao nhiêu bát thuốc nhưng cũng kêu khổ, cũng hề chịu uống, đều là hơi uống xong, chút nhăn mày, ngược lại còn an ủi .


      Thái tử thiện lương, luôn nghĩ cho người khác. Cho đến bây giờ vẫn là như vậy, sao có thể khiến người ta đau lòng.


      "Vậy cứ dựa theo lời ngươi ." lâu sau, Tô Khiêm Dương gật gật đầu. . .


      Ba ngày sau tin thái tử phi sảy thai truyền ra, lúc này thái tử phi cũng tỉnh. Đối với bên ngoài cũng tình nghiêm trọng như lúc đó. Chỉ thai này hoài cũng hoàn toàn ổn, sau khi ngoài ý muốn sảy thai cần hảo hảo điều dưỡng thân mình.


      Bên này Tương Như Nhân biết hơn ít. Ngày hôm đó rạng sáng Trần Phụng đến Chiêu Dương cung bẩm báo thái tử phi sảy thai, hoàng thượng suốt đêm qua.

      Ngay sau ngày tin tức lan ra, hoàng hậu bị bệnh. Sáng sớm mấy người Tương Như Nhân thỉnh an trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài Cảnh Nhân cung. Hoàng hậu ôm bệnh , miễn nửa tháng thỉnh an.



      Đếm giữa trưa còn có cung nhân ôm ít cung vụ đến bên này cho Tương Như Nhân tạm đại xử lý.

      Tương Như Nhân xem qua liền tiếp nhận. Hoàng hậu phái người đưa qua cũng nhiều lắm. Xem ra thân mình có gì nặng mà quan trọng là tâm tình ổn.


      Hứa ma ma dẫn Tôn ma ma vào. Tương Như Nhân buông bút phân phó Tôn ma ma "Vài ngày trước công chúa muốm phủ thái tử thăm thái tử phi. nay thái tử phi sảy thai, chuyện này cần hoãn lại. Hai tháng này cũng đừng để Bình Ninh qua."

      "Vâng. Hôm qua công chúa còn nhắc tới, muốn cùng Đại công chúa và Tam công chúa ."


      "Ma ma nếu khuyên được, nàng vẫn muốn để nàng qua đây với bản cung." Tương Như Nhân phân phó xong, giải quyết hết ít việc kia rồi mang theo Thanh Đông và Thanh Thu Thọ Hòa cung thỉnh an.


      Thái hậu nương nương thân mình cũng tốt. Dù trực tiếp bị bệnh như hoàng hậu nhưng trong giọng đều mang theo tiếc hận.


      Trưởng công chúa cũng có mặt, giữ Tương Như Nhân ở trong phòng hồi. Thái hậu mở miệng đều là nhắc đến thái tử đứa tốt như vậy mà thể an ổn có được con nối dòng.


      "Về sau còn có thể." Trưởng công chúa ân cần khuyên giải thái hậu nên nghĩ nhiều. Thái hậu than tiếng "Đứa ba năm trong ngóng, mơi mấy tháng như vậy ... "

      Ai mà tiếc đâu.


      Trưởng công chúa an ủi thái hậu, đưa nàng vào nội thất, nhìn nàng nằm xuống ngủ, phân phó lão ma ma vài câu rồi ra ngoài cùng Tương Như Nhân rời khỏi Thọ Hòa cung.


      "Mấy ngày nay trong cung cảm xúc lên xuống thất thường." Hai người từ Thọ Hào cung ra lương đình trong tiểu hoa viên. Dây mây rũ xuống xung quanh khiến trong đình mảnh râm mát. Ngồi xuống, cung nhân hầu hạ bưng trà bánh, hoa quả lên. Trưởng công chúa nhìn Tương Như Nhân có chút bất đắc dĩ.


      Bởi vì có sinh mệnh mới đến mà cao hứng. Cũng bởi vì có sinh mệnh rời mà thương tâm. Bên trong hoàng gia, con nối dòng của thái tử đơn bạc nên luôn được bị lên án. Đợi nhóm hoàng tử ngày càng lớn, vấn đề này càng thể tránh né.


      Tương Như Nhân cười cười "Rồi tốt hơn thôi."


      Hai người ngồi trong đình hồi. Sau nửa canh giờ, Trưởng công chúa trở về Xuân Uyển. Tương Như Nhân quay về Chiêu Dương cung, mệt mỏi nghỉ trưa. Lúc tỉnh dậy là chiều tà. Bên ngoài trời có chút tối, gió lạnh thổi vào phòng, có vẻ như sắp mưa . . .
      tart_trung, SiAm, lehanh3 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
      lát sau, có tiếng sấm báo hiệu, mưa to ầm ầm trút xuống, trong phòng tối hơn nhiều.

      Hứa ma ma vào phòng thấy nàng tỉnh, hầu hạ nàng đứng lên. Nhìn ngoài phòng mưa rơi cùng với dưới hiên tiếng bước chân dồn dập cười "Buổi chiều thấy trời u sắp mưa, mấy tiểu nha đầu tin, giờ mưa đột ngột, phải vội vã chuyển chậu trong sân."

      Mưa lớn như vậy, hoa mang phơi nắng khẳng định bị dập hư. Hứa ma ma thấy mấy tiểu cung nữ bộ dáng tùy tùy ý ý như vậy, chỉ lần, nghe được nghe. Nghe vào, đến lúc đó chăm sóc hoa để hư các nàng bị phạt.

      Tương Như Nhân cười đứng dậy ra gian ngoài, tiếng mưa rời càng lớn hơn.

      Tử Hạ mang theo ô vội vàng chạy về, đến dưới mái hiên, ngoại trừ đỉnh đầu được ô che còn lại toàn thân đều bị tạt ướt. Để ô xuống bên hiên, Tử Hạ lau chút nước má rồi rút phong thư trong lòng ra đưa cho Thanh Thu "Ngươi đưa lên cho nương nương , là thư từ Tương gia. Ta thay quần áo."

      "Nhanh thay , nhớ lau khô người đừng để cảm lạnh." Thanh Thu đưa thư vào cho Tương Như Nhân "Nương nương, thư từ Tương gia."


      Tương Như Nhân nghĩ là thư Nhị tẩu viết, mở ra mới hay là thư của phụ thân.

      Xem xong, vẻ mặt Tương Như Nhân hơi đăm chiêu.

      Thánh chỉ để phụ thân khởi phục còn chưa có hạ. Có điều hoàng thượng phái ngươi qua báo để phụ thân chuẩn bị tùy thời tiếp nhận thánh chỉ khởi phục.

      Đại ca cùng Nhị thúc còn ở lại giữ đạo hiếu ba năm, phụ thân có thể trở về sớm chút. Hoàng thượng trọng dụng như vậy, Tương Như Nhân đương nhiên là vui vẻ. Có điều tình hình triều đình tại, Liên gia bị nhổ tận gốc, Triệu phu nhân bị hưu, Triệu gia thu liễm rất nhiều. Mà phía Ngụy gia của thái tử phi cũng luôn rất khiêm tốn.

      Vài năm nay trong triều đình biến hóa lớn có nhưng vẫn dao động rất nhiều. Dù sao các lão đại thần như Trình thái phó tuổi cũng rất lớn, đến lúc cũng phải giao lại quyền cho ít người trẻ.

      Vị trí lúc trước của phụ thân là tạm đại. Có điều trong mắt số người tạm đại này ngày cũng là danh chính ngôn thuận. Phụ thân đại tang năm khởi phục
      Chỉ sợ ít người cứ níu chặt vào đó để .

      Tuy rằng trong thư phụ thân còn chưa gì nhưng Tương Như Nhân cũng đoán được. tại trong triều, lão là lão, được hoàng thượng bồi dưỡng lên là phái, phía Triệu quốc công và duy trì thái tử là phái. Nay hoàng thượng để phụ thân khởi phục như vậy, tự nhiên có người cảnh giác...

      Tương Như Nhân vẫn là tìm chút thời gian chuyện này với hoàng thượng. Buối tối Tô Khiêm Dương lại đây, chưa đợi nàng mở miệng, nhắc đến chuyện này trước, thay nàng giải quyết vấn đề khó khăn.

      "Đầu xuân sang năm Bình vương gia hẳn là có thể trở lại. Có điều trước đó cuối năm nay triều đình cần lượng lớn quan viên phái xuống phía nam. Trong đó quan viên phamat cấp cũng thể thấp, thuận tiện có thể mang theo người mới theo rèn luyện phen. Có điều như vậy trong triều thiếu hụt. Trẫm thấy đây là thời cơ tốt để Tương đại học sĩ khởi phục. Chính là lúc này có hơi sớm, vì thế trẫm ban chỉ cho số quan viên cũng chịu tang cùng khởi phục để tráng sau này có người níu vào chuyện bất hiếu mà ."

      Tô Khiêm Dương xong cười nhìn nàng, chờ nàng bổ sung.

      Tương Như Nhân lại nửa ngày cũng gì. phen ngôn từ chuẩn bị trước lại bị hồi chặn lại, tất cả đều còn gì đển . Tô Khiêm Dương thấy nàng lâu còn có chút ngây ngốc, buồn cười niết khẽ cái mũi nàng "Ngây ngốc gì đó?"

      Tương Như Nhân hoàn hồn "Thần thiếp biết gì."

      "Nàng ngày thường phải rất nhiều sao, hôm nay lại biết biểu đạt gì?" Tô Khiêm Dương chế nhạo nàng. Cùng nàng tán gẫu đều là có thu hoạch. Nàng ý tưởng độc đáo, bổ sung, thường so với ý tưởng ban đầu của tốt hơn nhiều.

      "Những gì thần thiếp muốn hoàng thượng trước rồi." Tương Như Nhân đáy mắt cảm kích "Chuyện phụ thân khởi phục, hoàng thương suy nghĩ còn chu toàn hơn thần thiếp." để mình phụ thân đột ngột khởi phục mà còn thêm số quan viên chịu tang khác cùng trở lại.

      "Nàng lo lắng sợ người ta níu chặt chuyện này?"

      Tương Như Nhân thành khẩn gật đầu "Ban đầu là lo như vậy. Bây giờ nghe hoàng thượng xong còn lo gì nữa."

      như vậy, trong lòng Tô Khiêm Dương nghe rất vừa lòng "Trẫm có quyết định này nhất định an bài tốt. Cơ hội này nếu bỏ lỡ, sau này cũng khó tùy tiện đưa Tương đại học sĩ quay lại." Dù sao hai chữ đạo hiếu này hoàng thưỡng vẫn phải cố kị.

      Tương Như Nhân buông xuống lo lắng này, nhớ tới vừa nhắc vấn đề nam hạ "Bình vương gia còn chưa trở về phải phái người sao?"

      "Ừ." Tô Khiêm Dương gật đầu " mấy phong thư đưa về. Phía Nam Thái tương đối đàm phán hòa bình. tại bọn họ ở nội địa, nơi đó bốn mùa như xuân cũng e ngại đại tuyết phong sơn. Đầu xuân trực tiếp bắc thượng, vòng qua Dương quan rồi hồi Lâm An thành, xem như vòng tuần tra." Chuyến này của Bình vương gia thuận lợi, nhiều bộ lạc như vậy chỉ có mấy bộ lạc hợp tác nhưng các trưởng lão mấy bộ lạc này khuyên nhủ đàm phán vài ngày cũng hợp tác.

      " khi các bộ lạc Nam Thái ổn định vùng ngư long hỗn tạp ở phía nam kia cũng bớt bất ổn, ít nhất những người đó khó xử quan viên phái qua nữa." Tương Như Nhân tiếp lời "Chuyến đàm phán hòa bình này của Bình vương gia chính là khởi đầu tốt. Những người đó tuy rằng khó ở chung hơn người trong bộ lạc. Nhưng chỉ cần trấn áp bọn họ, thần thiếp nghĩ bọn họ cũng là muốm ổn định cầu phú quý."

      "Vì thế những quan viên phái xuống này cũng thể kinh nghiệm quá thấp, bằng nếu giao tế bị người ta nắm mũi dẫn ." Tô Khiêm Dương thích cùng nàng mấy thứ này. Tương Như Nhân nghe vậy, hỏi "Trong lòng hoàng thượng có nhân tuyển?"

      "Nhân Nhân, vừa rồi trẫm đây là cơ hội rất tốt."


      Tương Như Nhân ngã nghĩ. phía nam ba năm như vậy công tích lớn, quay về khẳng định phong quan tiến chức. Hoàng thượng vậy nàng còn hiểu ý tứ của sao. tại Tương gia Đại ca giữ đạo hiếu. Có thể xuất nhậm cũng chỉ có thể là Nhị ca."


      Tương Như Nhân vẫn sợ đoán sai, nhìn oán trách "Ngài vẫn là a."

      Tô Khiêm Dương bất đắc dĩ "Đoán ra rồi còn giả biết." Tương Như Nhân mỉm cười "Hoàng thượng , lỡ thần thiếp đoán sai chẳng phải là tự mình đa tình."

      "Vậy là trẫm phải." Tô Khiêm Dương thấy nàng đây là được môt tấc lại muốn thêm bước, đưa tay nhéo hông nàng. Tương Như Nhân bị nhốt nhất thời rụt người trốn vào trong giường. Này trốn khơi dậy hứng trí của Tô Khiêm Dương, lại giường, Tương Như Nhân liền bị áp đảo ở dưới thân. Ân. Chuyện quan trọng trước hết là đêm đẹp nên bỏ lỡ. . .

      đêm mưa, sáng hôm sau khí vô cùng tươi mát. Tương Như Nhân Cảnh Nhân cung hồi bẩm cung vụ tay với hoàng hậu. Ở cửa Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân gặp Điền chiêu dung ra. Điền chiêu dung cơ hồ là vội hành lễ rồi qua bên hông nàng. Tương Như Nhân nhìn nàng cúi đầu, hốc mắt hồng hồng.

      Ấn tượng Điền chiêu dung sau khi sinh Ngũ hoàng tử là rất ít xuất trong các kiện. Lúc trước khi còn ở cử, Tương Như Nhân nghe khi hoàng hậu muốn đem Ngũ hoàng tử về ghi tạc danh nghĩa Điền chiêu dung phen thương tâm. Nhưng sau khi ra tháng ở trước mặt mọi người vẫn là mực cung kính. Hôm nay như vậy cũng là lần đầu...

      vào trong, Tương Như Nhân ở gian ngoài chờ hồi Hoàng hậu ra, sắc mặt có vẻ tiều tụy, nhìn mấy tập bàn bên cạnh nàng cười "Ngươi mang đến nhiều như vậy làm gì. Bản cung còn tin tưởng ngươi sao."

      "Theo lệ vẫn phải bẩm với nương nương." Tương Như Nhân cười đáp "Nương nương đỡ nhiều chưa?"

      "Già rồi, bệnh cũ thôi." Hoàng hậu đáp tiếng, ngồi xuống, cũng nhìn mấy thứ kia mà ý vị thâm trường nhìn nàng "Lúc mới đến có gặp ai ?"

      "Có gặp Điền chiêu dung ra." Tương Như Nhân gật đầu "Nàng đến sớm."


      Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, đáy mắt hơi vẻ khinh thường "Nàng đến cầu bản cung trả Ngũ hoàng tử về cho nàng dưỡng."

      Tương Như Nhân trả lời. Lấy thân phận của mình, Điền chiêu dung tất nhiên có thể dưỡng đứa . Ngày trước khi tiến cung Kim lương nhân mới chỉ là Thục nghi nhưng vẫn có thể dưỡng Nhị hoàng tử.


      Chẳng qua lúc Hoàng hậu muốn đem Ngũ hoàng tử ghi tạc dưới danh nghĩa bản thân Hoàng thượng và Thái hậu cũng chưa cái gì. Việc này liền cam chịu như vậy. tại Điền chiêu dung lại muốn mang Ngũ hoàng tử về bên người, nhìn lại có vẻ như tự lượng sức mình.

      Hoàng hậu lại đến hôn của Đại công chúa vào năm sau. Này coi như là vị công chúa đầu tiên xuất giá kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, thanh thế tất nhiên thể "Đồ cưới đều chuẩn bị. Cuối năm phủ công chúa cũng tu sửa xong, mọi thứ được nâng vào. Mấy thứ phân xuống ngươi cũng nhìn qua cái."

      Tương Như Nhân tiếp nhanan danh sách đồ cưới. Này ngoài những thứ hoàng gia chuẩn bị còn có các cung viện thêm trang, bao gồm cả phần của Hoàng hậu và Thái hậu ban cho Đại công chúa.

      "Nương nương chuẩn bị thỏa đáng." Tương Như Nhân nhìn qua, tất cả đều dựa theo lệ công chúa xuất giá mà tính.

      "Cũng là vì Lệ Vân. ra Bình Ninh cũng còn . Hai năm nữa hôn cũng định. Có sớm nhìn xem qua?"

      Tương Như Nhân đặt mấy tập kia xuống bên " vội, Bình Ninh vẫn còn ."

      Hoàng hậu cũng nhiều, sắc mặt vẫn còn tái nhợt "Mấy này ngươi mang về xem, nếu còn thiếu gì ngươi cũng nhìn cái." xong lại thở dài hơi "Bản cung nơi này cũng vô lực ôm mấy thứ này. Ngươi cầm đó, bên Thục phi cần gì cứ trực tiếp thương nghị với ngươi. Còn thiếu gì, ngươi làm chủ là được. Bản cung tin tưởng ngươi."

      Tương Như Nhân khẽ giật mình, rất nhanh thu liễm lại "Đại như vậy thần thiếp sao có thể làm chủ. Nếu thiếu gì, thần thiếp cùng Thục phi thương nghị xong vẫn qua đây hồi bẩm cùng nương nương." để nàng toàn bộ làm chủ nàng cũng muốn.

      "Bản cung còn tin được ngươi sao." Hoàng hậu nở nụ cười. Tươi cười kia như thân thiết tin tưởng. Nhưng Tương Như Nhân nhìn vào mắt cứ cảm thấy có chút quái dị. Nếu đổi lại là người khác nàng cũng ó cảm giác như vậy.

      Mà cảm giác đó là từ đầu tháng tám bắt đầu. chỉ có Tương Như Nhân, mấy người Đức phi cũng cảm nhận được. Vì hoàng hậu ôm bệnh nên miễn thỉnh an. Vì thế lúc các nàng đến Cảnh Nhân cung đều mình. người thấy vậy thôi. Đây vài người đều thấy thế. Hoàng hậu biến hóa là ràng.

      Dùng lời Đức phi mà . Hoàng hậu đây là đột nhiên trở nên hòa khí, đoan trang, hiền thục. . .
      tart_trung, lehanh, dhtt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :