1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
      Bị hai mũi tên bắn trúng, con nai koa ngã xuống tren bãi cõ. Bình Ninh thu cung, vòng qua bụi cây tới. nhìn con mồi mà nhìn về phía mũi tên còn lại bay ra, có hai người đứng bên đó.

      Đều mặc trang phục cưỡi ngựa. Phía trước thân hình cao lớn chút, tuổi tầm hai mươi, trong tay còn cầm cung tiễn. Phía sau có vẻ là tùy tùng của .


      Tầm mắt Bình Ninh đảo qua mặt , tới xem con nai nằm đất, mày khẽ nhíu.

      Hai mũi tên, cái của nàng là bắn vào bụng con nai. Mũi còn lại kia lại nhắm đúng cổ nó, lại còn cắm rất sâu. Đây mới là mũi tên lấy mạng nó.

      Hai người cùng hạ con mồi. Ai ra tay nặng hơn lên con mồi là của người đó. Dù Bình Ninh cảm thấy tiếc nhưng người khác bắn tốt hơn mình. Thua là thua.

      Bình Ninh rút mũi tren của mình bụng con nai ra, liếc nhìn người nọ cái rồi quay đầu với mấy tên thế gia đệ tử theo sau "Ai đường nấy, nhiều người ồn ào."


      Sau đó gật đầu với Tô Ngạn Hạo "Chúng ta ."

      Tô Ngạn Trường chạy nhanh đuổi kịp tỷ tỷ. xa vài bước rồi vẻ đáng tiếc "Nhị tỷ, vì sao với để lấy, dù sao tỷ cũng bắn trúng."

      Bình Ninh quay đầu vỗ cái " thua còn ý muốn xin người ta."

      Tô Ngạn Trường cười hắc hắc "Có gì mà ngượng. lợi hại như vậy lát nữa còn săn được nhiều con mồi hơn."

      Bình Ninh trừng mắt nhìn " có tiền đồ!"


      " tiền đồ tiền đồ." Tô Ngạn Trường cười hì hì "Có điều Nhị tỷ, người kia cũng lợi hại, mũi tên trúng cổ còn cắm rất sâu. Mặt mũi lại có điểm khác chúng ta, mũi cao cao. Có phải là khách phụ hoàng mời tới nhỉ?"

      Bình Ninh nhìn về phía Tô Ngạn Hạo "Là giống nhau, ngươi có gặp qua chưa?"


      Tô Ngạn Hạo ho tiếng, quay đầu nhìn hướng khác tránh tầm mắt " có ấn tượng."


      Bình Ninh cũng tiếp tục truy hỏi. có con mồi này tìm con khác. Ba người tiếp tục vào rừng, phía sau theo hai tên thị vệ...

      Bỏ qua bên hai lần ngoài ý muốn trước, thu hoạch vẫn rất là phong phú. Chỉ tiếc nuối là Bình Ninh còn săn được nai hoa mai. đường trở về gặp mặt bọn Nhị ca, ra khỏi rừng mới phát . Nhoáng cái thế mà hai lâu ngày thần trôi qua.

      Cưỡi ngựa trở lại lều trại bên kia, bàn đều chất đầy con mồi. Bình Ninh sai thị vệ mang phần của mình đặt lên. Chạy về phía Bình Ninh, đme bao đựng tên và cung tên giao cho cung nữ bên cạnh, rất có ý tứ khoe "Mẫu phia, người xem hôm nay ta săn được gì. Đây là của Hạo nhi, đây là của Tứ đệ. Còn lại đều là của ta."

      Tất cả cũng phải bảy tám con, tệ.


      Tương Như Nhân cầm khăn từ tay Thanh Đông giúp nàng lau mồ hôi trán, khen ngợi "Đúng là tệ. Đợi lát nữa lại chỗ phụ hoàng ngươi xin ban thưởng."


      , xa xa tiếng vó ngựa truyền đến. Đội ngũ săn hoàng thượng dẫn đầu quay về.


      Bình Ninh kéo Lệ Đồng ngồi bên ra ngoài săn đứng dậy, cao hứng ", chúng ta xem phụ hoàng săn được cái gì trở về."

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhìn nàng chạy , quay sang với Đức phi "Chúng ta cũng qua xem." Hoàng thượng săn về, sao có thể qua cổ vũ.


      Đoàn người qua. Tô Khiêm Dương xuống ngựa. Bình Ninh chạy tới bên cạnh nhìn những con mồi phía sau, lập tức khoe ra "Phụ hoàng, ta cùng bọn Tứ đệ cũng săn được bảy tám con."


      Tô Khiêm Dương xoa đầu nàng " Bình Ninh lợi hại."

      Bình Ninh cong cong miệng, vốn là còn lợi hại hơn, có con nai hoa mai a.

      Như trước đó, săn bắn này có nhiều được thưởng. Tô Khiêm Dương dĩ nhiên hướng về Bình Ninh, trong số ít nữ hài tử tham gia, nàng là người săn được nhiều nhất, đương nhiên đứng đầu bên phía nữ tử.

      Mà nhiều con mồi như vậy, sau khi phân ra vẫn còn rất nhiều. Tô Khiêm Dương mở miệng, tối nay mở tiệc ngay tại trường săn, thưởng thức các chiến lợi phẩm này.


      Mặt trời lặn về tây, sắc trời tối dần, lửa trại bùng lên, quanh sân đều là những đốm lửa cháy cao cao. Tô Khiêm Dương vào lều của Tương Như Nhân và Bình Ninh. Tương Như Nhân gắn hoa lên tóc cho Bình Ninh. Thay đổi thân váy tím xòe rộng, tóc vấn cố định bằng cài hoa, trong đó có vài dây hoa thả xuống theo cùng lọn tóc, nổi bật nền tóc đen nhánh đặc biệt xinh đẹp.


      Bình Ninh quay đầu nhìn thấy Tô Khiêm Dương, chờ Tương Như Nhân sửa soạn xong cho mình đến trước mặt , dạo qua vòng "Phụ hoàng, đẹp mắt ?"

      Tuổi mười hai mười ba, dù chưa nẩy nở hoàn toàn nhưng cũng bắt đầu có mềm mại, mặt múi vẫn còn nét trẻ con, lại dung hợp nét đẹp của Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương. khuôn mặt xinh đẹp kia là đôi mắt luôn rạng rỡ tinh nhanh. Tô Khiêm Dương gật đầu khen "Rất đẹp, Bình Ninh là công chúa xinh đẹp nhất của phụ hoàng."

      Bình Ninh kiêu ngạo cười, nhấc mành che lên nhìn lửa trại bên ngoài, tò mò hỏi "Phụ hoàng, sao trước đây chưa hề tôt chức tiệc thế này. So với yến tiệc ca hát trong cung còn thú vị hơn."

      "Đó là vì phụ hoàng muốn chiêu đãi vài vị khách quý nên mới ở đây tổ chức yến tiệc." Tô Khiêm Dương giải thích cho nàng nghe. Tương Như Nhân cũng ở sau bình phong đổi qua y phục bước ra, váy lụa màu lam tôn lên làn da của nàng. làn váy là những cánh hoa đào rải đều, từng bước như thả những cánh hoa bay bay. Phục sức cũng rất đơn giản, chỉ là trâm bạc cài lên sau tóc, những tua dài rũ xuống lay động theo từng bước chân.

      Trang phục thế này đơn giản hơn nhiều so với cung trang nặng nề hàng ngày, thế nhưng lại càng thu hút Tô Khiêm Dương.

      Tương Như Nhân bị nhìn có chút ngượng ngùng. Tô Khiêm Dương vỗ vỗ lưng Bình Ninh "Phụ hoàng có chút chuyện muốn với mẫu phi, ngươi ra ngoài chơi trước ."

      Bình Ninh cười hì hì, sau khi rời khỏi Tử Yên cũng hạ mành xuống che lại trong lều chỉ còn hai người bọn họ. Tương Như Nhân ngại ngùng né tầm mắt , bị Tô Khiêm Dương chê cười "Vợ chồng già, nàng còn thẹn cái gì."

      Tương Như Nhân trừng mắt liếc cái "Vậy hoàng thượng còn nhìn thần thiếp làm cái gì."

      Tô Khiêm Dương đến cạnh nàng, nghịch ngợm vuốt những lọn tóc của nàng lên trước ngực "Trẫm cảm thấy nàng như thế này là đẹp nhất."


      Gò mà đỏ lên, Tương Như Nhân lui về sau từng bước, Tô Khiêm Dương lại tiến lên trước từng bước. Nàng lại lùi thêm bước, vẫn tiến tới gần hơn. Phía sau là cây cột, đường lùi, Tương Như Nhân đẩy cái cáu thẹn "Đừng hồ nháo."

      Tô Khiêm Dương thở dài hơi, đúng lúc a.

      Nhưng vẫn cứ ép nàng vào cột kia, ngửi mùi hương người nàng, bổ sung câu "Trẫm còn thích Nhân Nhân nàng mặc trang phục cưỡi ngựa nữa, đáng tiếc."

      Nàng mặc trang phục cưỡi ngựa là mười bốn năm trước, sau cố đó nàng tham gia nữa. Nhưng lần đó nàng cũng mặt dày dùng cách thức riêng mình mà tham gia. vừa nhắc tới, nàng càng ngượng, đưa tay đẩy , lại ép chặt. Hai người đập vào cột. Tương Như Nhân cảm giác cây cột cố định lều này vừa khẽ lay động.


      Nếu để bên ngoài nhìn thấy còn tưởng bên trong xảy ra chuyện gì. Tương Như Nhân năn nỉ "Hoàng thượng, phải tiếp khách quý, để khách đợi lâu tốt."

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, cùi đầu nhìn gò má hơi phiếm hồng của nàng, buông nàng ra.

      Chờ Tương Như Nhân thu thập lại chút ra ngoài lại là nửa nén nhang sau. Màn đêm buông xuống, ôm lấy khoảng trời mênh mông. Mà trong trường săn, căn lều lớn dựng lên sáng bừng ánh đuốc, trong lều tập trung ít người, bàn ăn đều bày sẵn, chỉ còn chờ hoàng thượng đến.

      Sau khi hành lễ, mọi người ngồi xuống. Hoàng hậu đến, đương nhiên Tương Như Nhân ngồi gần nhất bên trái Tô Khiêm Dương. Mà Tô Khiêm Dương cũng thuận theo cầu của khách quý có giới thiệu, yến tiệc trực tiếp bắt đầu.


      bàn ăn dọn lên đều là món ăn dân dã chế biến từ các thành quả săn bắn hôm nay của mọi người.

      Yến tiệc toàn thịt như vậy đối với bọn họ là rất hiếm gặp. Các món ăn ở Đại Thiên còn chú ý đến tinh xảo. Tuy rằng đồ ăn hôm nay cũng tệ nhưng khi lợn rừng và dê được nướng mang lên nhìn có vẻ khá thô kệch.

      Nguyên cả con nóng hừng hực bao gồm cả than hồng cháy phía dưới cũng đưa lên. Ngự trù trước mặt mọi người thái từng lát thịt bày lên mâm đưa đến các bàn. Trong cái đĩa lớn đếu toàn là các lát thịt, mâm nhỉ bên cạnh là các gia vị, nước chấm ăn kèm.


      Tương Như Nhân và vài phi tần đều ăn rất ít. Muốn duy trì thân hình sao có thể ăn nhiều thịt. Các công chúa ngồi bên dưới ăn no. Bình Ninh cũng ghét bỏ thịt dê kia mùi tanh nồng, chấm nước tương bên ăn, vị rất ngon.

      Lệ Viện ngồi cạnh nàng có chút ghét bỏ. Nàng ăn xong thịt lợn rừng nhưng còn thịt dê kia thích. Nhìn Bình Ninh ăn cách vui vẻ, khỏi chê bai "Nhị tỷ tỷ sao cứ như người ở biên cương, ăn uống thô lỗ như vậy."

      Thịt từng miếng lớn, ăn vào tất nhiên có chút thiếu mỹ cảm. Có điều nhìn xung quanh, đoàn người tướng ăn đều như vậy, lại có dao cắt . Bình Ninh buông đũa xuống, cầm khăn ở bên cạnh lau lau miệng nhìn lại "Mỗi người đều có cách ăn. ngươi ăn cái ta nhìn xem."


      "Ai muốn ăn thứ đó chứ." Lệ Viện ghét bỏ hừ tiếng, đẩy cái mâm trước mặt ra.


      Bình Ninh quan tâm Lệ Viện thích hay , tò mò nhìn sang phía đối diện. Phụ hoàng có khách quý, tiệc đặc biệt thế này cũng là để thiết đãi khách quý. Nhưng sao tại vẫn chưa có người tiến lên kính rượu chuyện cũng phụ hoàng a.

      Nhìn vòng từ xuống dưới, cuối cùng lại nhìn thấy thân ảnh quen quen, là người lúc chiều cùng nàng hạ con mồi.


      Tựa như nhận thấy ánh mắt nàng, người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, trren gương mặt tuấn lãng lộ ra nét cười nhàn nhạt, đưa tay nâng cái chén.


      Bình Ninh hừ tiếng, đáp lại có vẻ nàng biết cấp bậc lễ nghĩa. Vì thế nàng nhấc cái chén chứa nước hoa quả trước mặt lên, khẽ nâng chút rồi lập tức đặt xuống, tầm mắt đảo qua hướng khác, nhìn tới nữa.


      Ngay lúc Bình Ninh chuyển tầm mắt, nụ cười mặt người nọ lại càng sâu. Người hầu đứng bên cạnh kinh ngạc, chủ tử lại cười. Thế nào chuyến đến Đại Thiên này khiến chủ tử tâm tình tốt hơn vậy.
      tart_trung, SiAm, lehanh5 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 155: Liên gia thẩm phán
      Săn bắn vô cùng náo nhiệt kết thúc.

      Về tới trong cung đêm khuya, hoàng thượng ngủ lại Chiêu Dương cung. Tương Như Nhân biết ngày hôm sau hồi đại .

      Bị hoàng thượng trì hoãn tại kia mấy ngày, chuyện xử tội Liên gia khiến Hoàng hậu sốt ruột, Triệu gia sốt ruột. Nhưng biết trong Thọ Hòa cung Thái hậu nương nương có sốt ruột hay .

      Tương Như Nhân thấy buồn ngủ, sai Thanh Đông pha chút trà để tiêu hóa thịt ăn lúc tối ở trong bụng, đứng bên cửa sổ. Đêm tháng ba, gió còn lạnh.

      Thanh Đông phủ thêm cho nàng tấm áo choàng. Tương Như Nhân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thế mới phát sắp đến rằm, trăng ở trời sáng tỏ mà yên tĩnh.

      Đứng hồi, có chút lạnh, Tương Như Nhân quay về giường. Gió lạnh thổi qua lại càng thanh tỉnh. Nàng rút sách giá xuống, tựa vào giường xem.

      Phùng Áng hồi bẩm ở Thừa Kiền cung hoàng thượng cũng ngủ. Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, sai Thanh Đông chuẩn bị cháo trắng, lại hấp thêm ít sủi cảo, đặt vào thực hộp, mang theo hai người Thanh Đông và Tử Hạ chuyến đến Thừa Kiền cung.

      Ở cửa lớn Trần Phụng nhìn thấy Tương Như Nhân kinh ngạc "Nương nương sao lại đến đây?"

      "Qua xem chút." Tương Như Nhân cười đáp. Trần Phụng chạy nhanh vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau, Tô Khiêm Dương cùng Trần Phụng trở ra. Nhìn nàng còn đứng ngoài điện, người khoác áo choàng chống lạnh, nắm lấy bàn tay dưới áo của nàng "Sao tay lại lạnh như vậy."

      " đường lạnh a." Tương Như Nhân theo vào trong điện. Quả nhiên bàn là đầy chồng tấu chương. Mở ra đều là chứng cứ vụ án Liên gia lần trước Hình bộ nêu ra.

      "Ăn chút rồi lại xem." Thanh Đông bày cháo và sủi cảo ra bàn. Tô Khiêm Dương cũng ngồi xuống, sờ sờ mặt nàng " trễ thế này còn tới làm gì. Cũng cho người nâng kiệu lại đây."

      Tương Như Nhân giúp múc chén, cười "Nâng cái gì, gây ra động tĩnh lớn. Thần thiếp ngủ được. Nghe Phùng Áng bẩm báo hoàng thượng cũng chưa ngủ. Vừa vặn có hơi đói bụng nên mang thei chút cháo lại đây để hoàng thượng bồi thần thiếp ăn khuya."

      Tô Khiêm Dương quả có chút đói bụng, ăn sạch cháo trong thố. Nhìn nàng chậm rì rì ăn từng miếng, khóe miệng khẽ cười. là bồi nàng ăn, nhưng mang đến đều là thứ thích.

      Ăn no, Tô Khiêm Dương muốn tiếp tục xem mấy thứ kia. Tương Như Nhân cũng quấy rầy, ngồi ở phía dưới xem sách nàng mang tới.

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng. Trong điện sáng trưng làm nổi bật bên mặt nàng, chăm chú đọc sách, tâm an định.

      cúi đầu tiếp tục xem thứ kia. Sở dĩ trắng đêm ngủ là vì sáng mai trong triều các đại thần đều đề cập đến chuyện Liên gia này.

      Lúc này đây phải xem lại kĩ những chứng cứ luận tội Hình bộ đưa ra. Tội này nhất định phải phán. cũng biết lần này có ai ra ngăn cản. Cũng cho bọn thời gian chuẩn bị. Như vậy ngày mai lâm triều hồi tranh đấu. Trước đó, muốn trận này càng nắm chắc thêm thắng lợi.

      Đêm yên tĩnh.

      Trong điện thỉnh thoảng có tiếng lật trang giấy, Tô Khiêm Dương ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân cái. Người kia như cảm giác được, cũng ngẩng đầu khỏi sách nhìn , ánh mắt còn có chút mờ mịt, cúi đầu, lại tiếp tục đọc sách.

      Trần Phụng ở bên ngoài nhìn vào trong điện, cảm thấy hình ảnh này là đẹp.

      Đêm đen dần dần mờ sáng. Mặt trời ló dạng ở phía Đông, ngày mới lại bắt đầu. . .


      Tương Như Nhân là tỉnh lại ở giường của Thừa Kiền cung. Kì thực tính là trễ, nhưng hoàng thượng lâm triều.

      Thanh Đông tiến vào hầu hạ nàng rời giường. Y phục cùng phục sức đều mang lại đây. Ăn sáng xong, Tương Như Nhân trực tiếp Cảnh Nhân cung thỉnh an.

      Nàng coi như sớm. Thời điểm đến chỉ mới có Thục phi. lát sau mọi người mới đến đông đủ.

      Hoàng hậu tùy ý hỏi vài câu chuyện ở trường săn rồi rất nhanh cho mọi người giải tán. Tương Như Nhân cũng biết trong lòng nàng là lo nghĩ chuyện gì. Mà bên kia ở triều cũng phen tranh chấp thôi.

      Tô Khiêm Dương mắt lạnh nhìn hai bang nhóm gây gỗ. Nhóm lão thần này đôi khi tranh cãi còn có thể so với đám phụ nhân. Hứa lão quốc công quá lớn tuổi, dù muốn thỉnh, chuyến cũng coi như muốn cái mạng rồi. Vì thế hôm nay là Diệp lão quốc công đến.

      Mục đích đến làm gì, còn phải là muốn giúp Liên gia cầu tình sao. Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ ầm ĩ xong xuôi, từng người từng người đỏ mặt tía ta. Sai Trần Phụng cho người phân phát ra bản ghi chép các chứng cứ phạm tội của Liên gia ra, lạnh lùng "Chậm rãi xem, xem xong rồi nếu vẫn còn mặt mũi cứ đến trước mặt trẫm cầu tình cho Liên gia."


      Tô Khiêm Dương là chuẩn bị trước, cho Hình bộ thượng thư liệt ra tất cả tội lỗi mà Liên gia phạm phải cùng chứng cứ trong chục năm nay. Sau đó cho người sao chép ra trăm bản. Chờ hôm nay vào triều phân phát cho tất cả cùng nhìn, xem ai còn biết mặt mũi mà vẫn cầu tình.


      Triệu quốc công cầm đến thứ này cũng chấn kinh .

      Liên đại nhân tốt xấu gì cũng là cậu em vợ của . cũng biết Liên gia tất nhiên có nhiều rối rắm nhưng nghĩ lại nhiều tội như vậy. Mọi người trong nhà cộng lại cũng mấy chục điều. Kéo đến Hình bộ thẩm vấn, thiên tử phạm pháp còn đồng tội như thứ dân, huống chi bấy nhiêu tội cũng đủ để chết chục lần. Làm sao mà cầu xin đây?

      Tiếp theo Triệu quốc công nhìn xuống, nhất thời mặt tái . Vài cọc tội trong đó, dù là liệt tội lên Liên gia nhưng kỳ thực là cũng có phần của Triệu gia. Dù lớn cũng phải chủ mưu nhưng là có tham dự. Sỡ dĩ Triệu quốc công nhớ được là do Triệu phu nhân từng nhắc qua.


      Hoàng thượng lại chỉ ra đầu Liên gia, nhắc tới Triệu gia. Đây là cố ý hoàn toàn giao cho Liên gia.

      Triệu quốc công nghĩ nghĩ, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng thượng ngồi kia, nhất thời tập này như củ khoai lang nóng bỏng tay.


      Đừng Triệu quốc công, vài quan viên còn lại nhìn hai mươi mấy tông tội này cũng thoải mái cho nổi.

      Vì sao a, có chút tội là lớn. Như chính mỗi nhà đều có điền sản trí nghiệp, thu thuế linh tinh cũng gặp vấn đề như vậy. Hôm nay Liên gia duy nhất bị đưa ra, Hoàng thượng là có ý giết gà dọa khỉ. Nếu bản thân còn tiếp tục cầu tình, có khi nào hoàng thượng cũng đem nhà mình ra xử luôn thể hay .

      Còn có vài quan viên, nhìn mấy tội này đó càng nhìn càng quen mắt. Vì sao, là có liên quan đến người quen a.

      Trong phút chốc, vừa rồi còn ầm ĩ khí thết ngất trời bỗng yên tĩnh.


      Tô Khiêm Dương đảo mắt nhìn bọn họ. Cuối cùng tầm mắt dừng người Diệp lão quốc công, ngữ khí hòa hoãn "Lần này là để Lão quốc công đến vô ích chuyến. Liên gia đáng để ngươi vì cầu xin. vậy là do Diệp lão quốc công cũng biết Liên đại nhân phạm nhiều tội như vậy."

      Tô Khiêm Dương chất vấn cũng chỉ trích, trước cho Diệp lão quốc công cái bậc thềm để bước xuống. là nhìn người nên mới bị Liên gia lừa đến cầu tình giúp, chứ phải là biết Liên đại nhân phạm nhiều tội như vậy mà còn muốn nuông chiều.

      Diệp lão quốc công nhìn tập tay, thở dài hơi. Còn có thể làm gì, toàn bộ Liên gia coi như cái đầu chuẩn bị dâng lên thôi. Hoàng thượng quyết tâm như vậy. Ai còn cầu xin đồng nghĩ với cùng làm việc xấu.

      Đoạn, Diệp lão quốc công đóng tập kia lại, chắp tay hướng về Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng, là lão thần hồ đồ."


      "Là do Diệp lão quốc công nhìn người chưa thôi." Hoàng thượng khoát khoát tay. mặt là vẻ, tuổi già hồ đồ nhìn người , là hoàng thượng có thể thông cảm.


      Diệp lão quốc công vừa như vậy, bên kia Triệu quốc công sắc mặt tối sầm. Mấy đại thần vừa rồi còn ầm ĩ hai mắt nhìn nhau. Bởi vì câu này của Diệp lão quốc công khiến bọn họ biết nên tiếp tục cái gì.

      Vốn tìm Diệp lão quỗ công đến là để ủng hộ lên tiếng phản đối, phần cũng dựa vào uy nghiêm của thái hậu ở phía sau. tại Diệp lão quốc công đầu nhận hồ đồ. Vậy bọn họ nên theo hồ đồ hay là tiếp tục khuyên can đây.

      Nhìn hai mươi mấy tông tội này của Liên gia, nếu lại tiếp tục mở miệng, là cái mặt già nua này cũng quá ngượng ngùng.



      Vì thế trong điện lại lâm vào yên tĩnh.


      Tô Khiêm Dương nhìn bọn họ, còn là ngươi biết giữ thể diện "Làm thần tử, chẳng những làm tròn chức trách mà lợi dụng chức quyền tay chuộc lợi cho bản thân, hại người. Liên gia như thế khiến trẫm lạnh tâm. Vốn nhìn vào những công lao của Liên đại nhân, trẫm cũng muốn bỏ qua, mở mắt nhắm mắt. Nhưng mười năm nay, Liên gia càng làm càng quá phận, để trẫm vào mắt, biết sợ. Dưới chân thiên tử còn làm ra những chuyện như vậy, biến lòng nhân tự của trẫm đối với họ thành dung túng. Giết hại dân chúng vô tội còn , vậy còn dám ở trường săn động thủ với phi tử."


      "Người như vậy là có có đủ tư cách ở lại trong triều này, tiếp tục làm gương." Tô Khiêm Dương quét mắt nhìn vài người mới còn hung hăng cái, thanh đột nhiên lạnh "Các ngươi phải là muốn khuyên trẫm sao. , trẫm nghe xem các ngươi là thế nào để kéo Liên gia ra khỏi những tội đó." hay, còn phải "Ngợi khen" chút.

      Ai còn dám khuyên đây. Sở dĩ trước đó sợ là dựa vào thái hậu ra mặt, thứ hai là nghĩ đến Hoàng thượng nắm tội trạng Liên gia sạch như vậy. Cũng khó trách, ngày đó Hình bộ thẩm vấn ai có mặt để biết là kể biết bao nhiêu tông tội.

      thời cầm đến tay, Diệp lão quốc công đầu thối lui. Chẳng lẽ muốn nâng Hứa lão quốc công đến đây sao. lớn tuổi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì ai có thể gánh trách nhiệm.

      Hay là muốn giống lần trước thời điểm tấn phong quý phi đến trước Thừa Kiền cung quỳ. Đừng đùa, lần trước còn có hiệu quả, lần này có quỳ hết hai ngày hoàng thượng cũng buông.

      Nửa ngày, Diệp lão quốc công lại mở miệng "Liên gia phạm trọng tội như thế, hoàng thượng tính xử trí ra sao?"


      "Trẫm cũng phải người thông tình đạt lý." Hỏi đến đây, Tô Khiêm Dương nhìn Diệp lão quốc công mang theo chút ý cười "Tất cả những người Liên gia làm quan trong triều rời khỏi cương vị. Làn quan biết pháp còn lợi dụng chức quyền cố tình làm xằng làm bậy, tội càng thêm nặng, đều biếm làm thứ dân. Liên đại nhân và Liên gia tam tử sung quân. Liên tần đưa am ni . Nữ nhi xuất giá truy cứu, chưa xuất giá đều biếm làm thứ dân trục xuất khỏi Lâm An thành. Về phần sau này, Trẫm cảm thấy Liên gia căn cơ ổn, tương lai con cháu thích hợp làm quan, tránh nhiễu loạn triều chính."


      Tô Khiêm Dương vô cùng dễ nghe, mọi người đều được giữ lại cái mạng, khởi sát. Hơn nữa cũng áp tội lên những người khác, chủ yếu là những người phạm tội chính bị sung quân mà thôi, là thiên đại nhân từ rồi. Nhưng bọn người Triệu quốc công nghe vào tai, thế này còn bằng sao trảm loạt, chết thống khoái.
      tart_trung, lehanh, dhtt3 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 156: Phủ thái tử có thai
      Người Liên gia ai bị xử chết, phán tội coi như nặng. Nhưng Liên đại nhân và ba nhi tử đều bị sung quân, là sống bằng chết. quá quen với cuộc sống sung sướng an nhàn, làm sao chịu nổi cảnh sung quân làm nô bộc đâu, có khả năng đường sinh bệnh mà chết.

      Cả Liên gia đều bị biếm làm thứ dân, sau này muốn xoay mình cũng có khả năng. Bị đuổi khỏi Lâm An thành, về sau sống hay chết Tô Khiêm Dương quản. Ai rảnh quản cũng căn dự. Chính là thân phận dân đen đủ để người ta phỉ nhổ.

      chậu nước bẩn dội xuống chỉ là Liên gia hứng trọn mà còn hắt qua Triệu gia với thân phận thông gia. Khó trách Triệu phu nhân lại bị hưu, đều là ra từ nhà.

      Vậy hoàng hậu sao?


      Sau khi chuyện Liên gia được phán quyết xong, đây là lần đầu tiên dân gian nghe được lời đồn như vậy. Liên gia như thế, gả đến Triệu gia Triệu phu nhân cũng phải thứ gì tốt, độc hại di nương giết chết hài tử thứ xuất. Như vậy tại là quốc gia chi mẫu, hoàng hậu nương nương sao?


      Lần đầu tiên mọi người sinh ra chất vấn đối với phẩm hạnh của Hoàng hậu.

      Có lẽ chỉ dựa vào Liên gia và Triệu phu nhân cũng thể lên Hoàng hậu là người thế nào. Chỉ là lời đồn cứ như vậy mà truyền, đôi khi chẳng ai màng đến nguyên do hay câu trả lời.


      Trong hoàng cung tất nhiên nổi lên lời đồn chất vấn phẩm hạnh của hoàng hậu như ở dân gian. cần hoàng thượng ra tay, thái hậu phái người áp chế. Chuyện Liên gia nàng thể xoay chuyển, chẳng lẽ còn muốn để việc này lớn hơn nữa sao.


      Trong Thọ Hòa cung lại là hồi tranh luận. Chỉ có điều lần này Tô Khiêm Dương chấp nhận thỏa hiệp với thái hậu.

      Trong miệng thái hậu luôn là chuyện chính thống và truyền thừa. nhiều người nghe cũng phiền, huống chi Tô Khiêm Dương là hoàng đế. Ai làm hoàng đế có thể chịu được uy hiếp, lại có ai ngồi ở vị trí cao ấy lại muốn buộc tay buộc chân nghe theo lệnh của người khác.


      Tô Khiêm Dương là người kiêu ngạo, bị uy hiếp lần là quá đủ rồi, thể nào còn có lần thứ hai thứ ba.

      "Mẫu hậu, chính thống cũng phải làm chính thống tốt mới được." Tô Khiêm Dương lạnh lùng "Nhi thần cũng dám lấy cơ nghiệp tổ tông ra vui đùa. Này sai là trách nhiệm với ba đời, chỉ sợ là ngài sai sau này gánh vác nổi."


      Thái hậu thần sắc khó chịu"Hoàng thượng lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn phế hậu mới được?"


      Tô Khiêm Dương cúi đầu, nhìn nhẫn ngọc ngón tay, thản nhiên "Nếu hoàng hậu lại vẫn như thế, mẫu hậu xem có nên phế hay ?"


      "Hồ nháo!" Thái hậu vỗ bàn giận dữ "Thái tử còn ở đó, ngươi có muốn phế luôn ? Hoàng hậu sai nào có đến mức độ đó!"

      "Vậy nàng nên làm ít việc mà hoàng hậu nên làm ." Tô Khiêm Dương để ý thái hậu tức giận, đứng lên "Bằng , dù mẫu hậu có thỉnh Hứa lão quốc công đến cũng vô dụng. Đừng quên những gì Thái hoàng thái hậu trước lúc rời ."

      Thái hậu chợt ngẩn ra.

      Trước lúc chết Thái hoàng thái hậu cái gì với hoàng thượng thái hậu biết. Nhưng lúc nàng vào, những lời lão nương nương với mình thái hậu đều nhớ .

      Cái gì cũng mặc kệ. Ngươi quản đến mà cũng quản xong. Hảo hảo làm thái hậu của ngươi, hưởng phúc thanh nhàn, đừng hồ đồ.


      Tô Khiêm Dương xoay người nhìn thái hậu, gằn từng tiếng "Trẫm mới là người quyết định. Trẫm là hoàng thượng!". . .


      Thái hậu ngã bệnh, cái gì mà cảm nhiễm phong hàn, kỳ thực là bị tức giận công tâm.

      Thái hậu bị bệnh, phi tử đều phải đến thị tật. Hoàng hậu cơ hồ mỗi ngày đều phân nửa thời gian ở trong Thọ Hòa cung chăm sóc, thập phần hiếu thuận.

      Cứ như vậy qua bảy tám ngày, thân mình hoàng hậu cũng suy sụp.


      Sau tình Liên gia, Hoàng hậu vẫn luôn bận rộn, chưa được nghỉ ngơi cho tốt. Nay lại ngày đêm cũng phụng dưỡng chỗ thái hậu như vậy. Sao có thể chống cự nổi.

      Trong hậu cung thái hậu và hoàng hậu đều ngã bệnh, luận xuống dưới chỉ còn Quý phi, Đức phi và Thục phi. Mấy người Tương Như Nhân cùng Đức phi luân phiên thị tật ở chỗ thái hậu, trở về lại xử lý cung vụ phía hoàng hậu đưa sang. Lăn lộn qua mười ngày, Tương Như Nhân cũng gầy vòng.


      Đến cuối tháng tư, bệnh của thái hậu cũng có chuyển biến tốt. Thái y , tuổi lớn, nột tâm tích tụ khó hóa giải. Trong lòng thái hậu nếu vẫn chưa nghĩ thông, bệnh này cũng khó khỏi.

      Trong cung liền xuất khí nặng nề áp xuống. Ai cũng biết thái hậu cùng hoàng thượng xảy ra tranh cãi nên thái hậu mới đổ bệnh. Cách tốt nhất để thái hậu thuyên giảm là hoàng thượng đến hòa hảo.


      Từ tháng ba đến tháng tư, hoàng thượng vẫn là vài ngày qua thăm lần, nhưng cơ hồ là thể cùng thái hậu được mấy câu.


      Bên Chiêu Dương cung, sáng sớm Tương Như Nhân thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn cũng tiều tụy, ốm yếu ngồi tại kia. Liên gia là ngoại tổ gia của nàng, bị kéo đổ còn chút cơ hội để trở mình như vậy. Trong lòng hoàng hậu sao có thể khó chịu. Chỉ là nàng vẫn gắng gượng thân mình phụng dưỡng thái hậu.

      Mấy người Tương Như Nhân và Đức phi chút cung vụ. Rời khỏi Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân qua Thọ Hòa cung xem chút, sau đó lại phân phó các việc xuống dưới. Bận rộn hồi đến ngọ thiện. Dùng xong ngọ thiện chỉ chợp mắt được lát, thức dậy lại có cung nhân tiến đến bẩm báo tình, xem qua ít sổ sách. Chớp mắt, trời tối.

      Dưỡng nương ôm Trạm nhi đến. Tương Như Nhân xoa xoa mặt . Tiểu tử kia đối với khoảng thời gian này nàng bận rộn quan tâm đến rất hài lòng. Phàm là đến trong lòng nàng buông, cứ ôm cổ nàng. Biết những thứ bàn kia khiến nàng có thời gian dành cho , chân điểm tới liền dùng sức đá.

      "Đừng nghịch!" Tương Như Nhân bất đắc dĩ ôm lên sạp. Đức hơn mười tháng a a biểu bất mãn, ngồi chơi sạp những vẫn thường ngẩng đều xem Tương Như Nhân có bận rộn mất hay .

      Tương Như Nhân bật cười "Ngươi là rảnh rỗi nhất. Còn bá đạo như vậy."


      Trạm nhi a tiếng. Ngoài cửa Phùng Áng bẩm báo, hoàng thượng tới.

      Nàng còn chưa quay đầu, Trạm nhi nhìn thấy trước. Thấy là Tô Khiêm Dương, liền bỏ qua Tương Như Nhân hướng Tô Khiêm Dương đòi ôm.

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười, có điều vậy cũng tốt, nhìn Trạm nhi đến trong lòng Tô Khiêm Dương "Thần thiếp còn vài thứ chưa coi xong. Hoàng thượng tán gẫu với Trạm nhi lát, thần thiếp xem cho xong mấy thứ kia."


      xong, Tương Như Nhân trực tiếp vào trong phòng.

      Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn hài tử. Hai người mắt to nhìn mắt . Thé này mới biết y y nha nha, tán gẫu là tán gẫu thế nào?


      Chờ Tương Như Nhân xem xong cũng đến lúc dùng bữa tối. Thanh Đông ở bên ngoài bày tốt đồ ăn. Tương Như Nhân bước ra, Trạm nhi và Tô Khiêm Dương đồng loạt nhìn qua. Trạm nhi ngồi trong lòng , lớn , là đồng bộ.

      Tương Như Nhân có lỗi nhìn Tô Khiêm Dương "Để hoàng thượng đợi lâu."

      Tô Khiêm Dương lắc đầu, kéo nàng ngồi xuống "Ăn cơm trước ."


      Trạm nhi ăn nửa bát canh, rất nhanh được dưỡng nương ôm ra ngoài tản bộ. Còn lại hai người ngồi đốu diện ăn cơm. Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mở miệng "Nàng xem có phải trẫm bất hiếu."



      Tương Như Nhân múc canh, ngẩng đầu nhìn . Tô Khiêm Dương đáy mắt bất đắc dĩ "Trẫm khiến thái hậu tức đến phát bệnh, đây là bất hiếu."


      Tương Như Nhân buông thìa, thở dài hơi.


      Nàng cũng muốn khuyên hoàng thượng, mẫu tử dù có mâu thuẫn gì, thế nào lại muốn hóa giải. Huống chi thái hậu ngã bệnh, hoàng thượng phận làm nhi tử, sao lại có thể giải thích đây.

      Nhưng nàng cũng biết nguyên nhân thái hậu đổ bệnh. Muốn hoàng thượng đến nhận sai, khác nào muốn hoàng thượng bị khuất phục. như vậy, Tương Như Nhân mở miệng nổi.


      Nửa ngày, Tương Như Nhân gắp miếng thức ăn bỏ vào chén Tô Khiêm Dương "Hoàng thượng có làm sai?"


      Tô Khiêm Dương lắc đầu. Tương Như Nhân buông đũa nhìn , chân thành "Mẫu tử dù có hiểu lầm nhưng làm sao có thể thù oán được. Chỉ là thái hậu hiểu ý của hoàng thượng, ngài lại biết biểu đạt ra sao. Mấy ngày nay phải hoàng thượng đều Thọ Hòa cung vấn an thái hậu sao, vậy đâu có bất hiếu."

      "Thế bây giờ trẫm nên làm gì?"

      "Thần thiếp cho rằng hoàng thượng nên bình tâm hòa khí chuyện cùng thái hậu. Ngài cùng thái hậu là thân mẫu tử, thái hậu nương nương làm gì cũng xuất phát từ lo lắng cho ngài. Hoàng thượng chỉ cần bình tâm tình khí , thần thiếp nghĩ ngài cùng thái hậu có thể hóa giải hiểu lầm này." Tương Như Nhân cũng mong giữa thái hậu và hoàng thượng khoảng cách. Là người thân gần gũi nhất, đều có thể cho . Vì sao lại phải tranh chấp đến ra bộ dạng này.


      Tô Khiêm Dương bình tĩnh nhìn nàng. lâu sau, rốt cuộc mặt có chút ý cười "Nàng rất đúng." Có chuyện gì mà thể bình tâm hòa khí . Dù ý kiến có ngược nhau nhưng đó cũng là nương của .

      Nặng nề của mấy ngày nay buông xuống chút, Tô Khiêm Dương nghĩ vậy, tâm tình sáng sủa lên ít.

      Dùng bữa xong, Tô Khiêm Dương muốn cùng Tương Như Nhân qua Thọ Hòa cung chuyến Trần Phụng ngoài cửa tiến vào bẩm báo phủ thái tử phái người báo tin vui, thái tử phi có thai. . .


      đúng là tin tức đột ngột, phủ thái tử cho người báo tinh ngay trong đêm, rất nhanh tin tức truyền khắp hoàng cung. Thái hậu nghe được tin, đều cần hoàng thượng đến cái gì trực tiếp khỏe lên phân nửa. Mà bên hoàng hậu tức khắc phái thái y cùng ma ma phủ thái tử, ban cho rất nhiều thứ, cố gắng chăm sóc thái tử phi được tốt nhất.


      Vẻn vẹn đợi ba năm, tin tức tốt này vào hai ngày sau cũng lan khắp triều. Thái tử phi có thai, bất luận nam nữ cũng là khởi đầu tốt. Rất nhanh thái tử cũng có người kế tục.

      Trong đó cao hứng nhất tất nhiên là hoàng hậu. Vào ngày thứ năm biết được tin tốt này, thái tử phi thể vào cung báo tin vui, nàng còn tự mình hạ thấp thái tử phủ chuyến thăm hỏi, thời điểm hồi cung tinh thần tốt hơn rất nhiều.

      Đầu tháng năm, thái tử phi có thai cũng mới hơn tháng. Phía Thọ Hòa cung, thân mình thái hậu tốt hơn rất nhiều.


      Đối với hoàng hậu mà , kể từ chuyện Triệu gia năm trước rồi đến chuyện Liên gia vừa qua, đây là tin tức tốt nhất. Mà tin tốt này là đủ để bù lại tất cả tin xấu trước đó.


      Thái tử phi có thai. Ông trời nhất định ban cho nàng tôn tử, thái tử có người kế tục. Nỗi lo trong lòng nàng cũng được buông xuống...


      Trong cung cũng bởi vì tin vui này mà khí tốt lên. Tháng năm thời tiết tốt, Thái hậu bệnh nặng mới khỏi nên hoàng hậu chuẩn bị chuyến Nam Sơn tự cầu phúc. Lần này thái hậu cũng đích thân . Thái tử phi có thai, coi như hoàng gia có người kế nghiệp, sao có thể xin Phật tổ phù hộ chút được.


      Thái hậu đích thân nên chuyến này chậm rãi, cũng phải hai ba ngày. Thái hậu và hoàng hậu đều nên trong cung phải có ngươi trông nom. Tương Như Nhân và Thục phi ở lại, nhóm mấy người Đức phi cùng lễ Phật.

      Tương Như Nhân cũng vui vẻ thanh nhàn. Nam Sơn tự chút đều thoải mái, bằng ở lại trong cung tự tại. Trước đó vài ngày bận đến chóng mặt, tại hảo hảo nghỉ ngơi chút.


      Ba ngày sau đoàn người lễ Phật quay về. Trong Chiêu Dương cung, Đức phi vừa vào cửa liền bày vẻ mệt mỏi với Tương Như Nhân. . .
      tart_trung, lehanh, dhtt5 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cám ơn nàng chăm chỉ
      Hue Khanh thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 157: Ngươi có từng hối hận

      Tương Như Nhân, trước tiên rót cho nàng chén trà. Lần trước khi Đức phi có vẻ mặt này là lúc đến thăm nàng ở Khải Tường cung. Tương Như Nhân cười nhìn nàng.

      Đức phi tay khẽ cầm cái chén, liếc mắt trừng nàng cái "Ngươi cười cái gì!"

      "Ta nghĩ, ngươi tiến vào liền mang vẻ mặt này là có gì muốn đây." Tương Như Nhân trêu chọc "Nam Sơn tự đẹp chứ?"

      "Đẹp~" Đức phi trùng trùng cắn chữ này "Làm sao có thể đẹp. Tháng này hai bên đường hoa nở rộ, Nam Sơn tự nằm sườn núi xinh đẹp. Ngươi đúng là đáng tiếc."

      Tương Như Nhân cầm lấy cái chén nhấp ngụm, cười "Có ngươi là được rồi."

      "Ta cái này cũng phải là vì Đại Thiên cầu phúc. Ta là phải để cầu phúc cho đứa chưa biết nam nữ trong bụng thái tử phi kia." Đức phi hừ tiếng, nâng mày "Cũng sợ tại phúc lợi quá nhiều đứa chịu nổi sao!"

      Câu cửa miệng ba tháng , sợ là kinh động thai thần, chọc thai thần thoải mái khiến mang thai an ổn.

      Vậy mà tại làm ngược, có thai chưa đến hai tháng, lại rầm rộ cầu phúc.

      "Đây phải là đứa ngàn cầu vạn cầu sao." Tương Như Nhân nhìn bộ dáng Đức phi mặt đồng tình "Cũng là ngàn cầu vạn cầu, nên phải Nam Sơn tự tạ lễ thần."

      "Ngươi từng thấy qua lễ thần nào mà gặp đại sư liền lôi kéo hỏi đứa là nam hay nữ chưa?" Đáy mắt Đức phi lên chút khinh thường. "Ta thấy nàng là muốn xem coi là nam hay là nữ. Chẳng lẽ đại sư ở Nam Sơn tự còn có bản lãnh giúp nàng biến ra nam hài. hết bảy tám điện đều cầu phúc phù hộ sinh nam hài, sao phải là phù hộ đứa được bình an sinh hạ?"

      Tâm nóng lòng mong thái tử phi sinh hạ thái tôn của hoàng hậu rất dễ hiểu. Mà Đức phi đối với việc này có thái độ khinh thường cũng có thể hiểu được. Tương Như Nhân khẽ mỉm cười nghe nàng . đến sau, Đức phi lại lấy ra phong thư đưa cho nàng, ngữ khí dịu lại "Ta thăm Tấn thái phi, thái phi nhờ ta giao phong thư này cho ngươi."

      Đức phi nhìn Tương Như Nhân, muốn lại thôi, cuối cùng mặt là chút vẻ đành lòng "Ngươi có thể khuyên hoàng thượng thả Định vương gia ra, để đón Tấn thái phi rời khỏi Nam Sơn tự về đất phong. Để cho nàng được người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng tốt hơn là ở lại kia."

      Tương Như Nhân ngẩn ra. Đúng vậy, mọi người đều là nghĩ như vậy. Định vương gia bị nhốt ở Thanh Huyền cung mười mấy năm là vì hoàng thượng muốn thả , là vì lệnh của tiên hoàng, sợ Định vương lại có tâm tạo phản nên phải nhốt cả đời.

      Lúc trước khi sinh Trạm nhi nàng cũng từng cầu xin hoàng thượng thả Định vương gia ra. Lúc ấy hoàng thượng cho nàng biết, trước kia tiên hoàng từng nghĩ để nhận sai cho hồi đất phong nhưng là chính Định vương muốn rời , chứ ai muốn nhốt ở đó mãi.

      Đức phi nhìn nàng như vậy tưởng nàng khó xử "Ta biết ngươi khó xử. Định vương gia cùng Tương gia ngươi có quan hệ nên để ngươi mở miệng chuyện này cũng khó. Chỉ là nhìn Tấn thái phi ta thực đành lòng." Lần đầu nàng tiến cung là trong thấy Tấn thái phi ôn nhu, nay gặp lại người già, tóc bạc. Tuổi của thái phi so với thái hậu còn hơn nhiều nhưng nhìn qua dung nhan lại tang thương. Nếu là bình tâm tĩnh khí ở lại Nam Sơn tự , đằng này nhìn qua tinh thần có vẻ được tốt.

      "Ta với hoàng thượng." Tương Như Nhân hồi thần, trả lời "Ngươi đúng, nhiều năm như vậy, hoàng thượng cũng nên buông xuống thôi."

      Đức phi nở nụ cười "Người khác khuyên nhất định hoàng thượng nghe. Ngươi khuyên hoàng thượng nghĩ đến chút."

      Tương Như Nhân cúi đầu vỗ về hoa văn chạm khắc chén "Ta làm hết sức."

      Đức phi nhìn nàng, thở dài hơi, sai cung nữ hầu hạ bên đưa vài thứ qua "Còn có vài thứ này là Tấn thái phi muốn ta đưa cho ngươi. là sớm muốn tặng cho ngươi nhưng chưa đưa được, sợ về sau lại còn cơ hội nên nhờ ta mang về."

      Tiễn bước Đức phi, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, qua hồi lâu mới mở thư ra xem. Thư vẫn được niêm phong, có dấu vết bị mở ra.

      Trong thư viết đều là Tấn thái phi cầu nàng xin hoàng thượng thả Định vương gia ra khỏi cung. thực tế, là cầu nàng.

      lâu sau, tầm mắt Tương Như Nhân rời khỏi phong thư, đặt lại lên bàn. Ngồi ở kia hồi lâu mới kêu Phùng Áng tiến vào " Thừa Kiền cung hỏi chút, tối nay hoàng thượng có ghé hay ?"

      Phùng Áng lui ra ngoài. Tương Như Nhân nhìn thư thở dài hơi, sau đó nhìn qua thứ Đức phi vừa mới để lại.

      cái hộp gỗ màu rám nắng.

      Tương Như Nhân nhàng mở khóa hộp gỗ, có vẻ lâu, thanh nghe cũ kĩ.

      Trong đó phân ra ít ô vuông lớn đồng nhất. Chứa đầy này nọ, nào là ngọc thạch, phật châu, rồi son phấn cũng có.

      Tương Như Nhân nhìn mấy thứ quen thuộc lại xa lạ này. Xa lạ là vì thời gian trôi qua rất lâu. Quen thuộc là bởi những thứ này đều là lúc Định vương gia còn là hoàng tử thường hay đưa đến cho nàng.

      Trước khi xuất giá, nàng đem những thứ này đều trả lại, đây là phần trong đó. ngờ lại để ở chỗ .

      Tương Như Nhân cầm hộp so trong đó mở ra. Son bên trong khô thành khối. Tương Như Nhân nhàng miết bột phấn kia. Nàng sao lại hiểu ý của . Nhìn lại phân thượng máy thứ này, nhìn lại tình cảm Định vương dành cho nàng, để nàng cầu hoàng thượng, để nàng khuyên nhủ Định vương rời khỏi hoàng cung. cần ở lại tại đây.

      Tương Như Nhân lấy hết mọi thứ ra xem, ngoài ngọc thạch mọi thứ đều cũ theo thời gian. Kể cả hoa cỏ trong túi hương cũng hén tàn khô quắt.

      biết qua bao lâu, Phùng Áng vào bẩm báo Hoàng thượng tới. Tương Như Nhân ngẩng đầu, Tô Khiêm Dương vào.

      Đứng dậy hành lễ. Tô Khiêm Dương thấy bàn bày đầy đồ, vẻ mặt nàng kì quái hỏi "Có phải có chuyện gì ? Mấy thứ đó là gì?"

      "Đức phi Nam Sơn tự trở về, đây là những thứ Tấn thái phi nhờ nàng đưa cho thần thiếp." Tương Như Nhân cầm lá thư đưa cho hoàng thượng, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt bình tĩnh "Hoàng thượng, thần thiếp muốn Thanh Huyền cung chuyến."

      Tô Khiêm Dương cầm thư, lướt nhìn qua mấy dòng chữ kia, nhìn nàng, lâu sau giọng có chút khàn khàn "Được, trẫm cùng nàng qua."

      Dọc đường hai người chuyện. Đến cửa Thanh Huyền cung, thị vệ thấy hoàng thượng mở cửa cho bọn họ vào. Đến cạnh bồn hoa ở bậc thềm dừng bước, Tô Khiêm Dương khẽ đẩy nàng, để thị vệ mở ổ khóa, ngữ khí có vẻ bình tĩnh " !"

      Tương Như Nhân nhấc váy, cười với rồi xoay người vào trong.

      Tô Khiêm Dương nhìn bóng dáng nàng vào trong, vẻ mặt bình tĩnh dậy lên tầng sóng.

      từng vì chuyện Tam đệ mà nổi giận với nàng bởi thời điểm mang thai nàng từng vì Tam đệ mà cầu .

      Tam đệ vì nàng tiếc mưu phản, lại nguyện ý ở trong Thanh Huyền cung sống độc suốt quãng đời còn lại. Tô Khiêm Dương so với bằng. Thực tế và Tam đệ cũng thể so sánh, vì bọn cùng dạng người. Cho dù là vì nàng làm chuyện, cũng thể giống như Tam đệ.

      Dù vậy trong lòng vẫn buông xuống được. Nhìn nàng càng tiến gần đến cánh cửa kia, nỗi sợ chen chúc trong tâm can càng trỗi dậy. sợ, sợ khi bước ra nàng còn là nàng như trước.

      Tô Khiêm Dương rất muốn gọi nàng lại, để nàng bước vào đó. Nhưng tôn nghiêm của bản thân dung thứ cho làm ra hành động ngăn cản như vậy để giữ nàng ở cạnh. Hơn nữa sâu trong lòn Tô Khiêm Dương vẫn luôn có lòng tin, chắc chắn rằng khi bước ra khỏi đó nàng vẫn là nàng, thay đổi...

      Tô Khiêm Trạch nghe tiếng mở cửa, nhìn thoáng qua cửa sổ. Mới xế chiều, vẫn chưa đến thời gian bữa tối.

      quay đầu nhìn ra cửa, chỉ nghiêng tai nghe. Tiếng bước chân rất , nặng nề như tiếng thị vệ mặc áo giáp mang bội đao phát ra, cũng giống tiếng của cung nữ mang theo lệnh bài đến đưa cơm.

      Thanh kia gần lại, như dừng ở cách đó xa. Nửa ngày, Tô Khiêm Trạch nghe được tiếng thở dài.

      Thân mình ngồi của Tô Khiêm Trạch chấn động, như là thể tin. Tô Khiêm Trạch quay người lại rất chậm, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh kia trong mờ tối, từ đầu đến chân. Tô Khiêm Trạch nhìn khuôn mặt kia, năm tháng tất nhiên là công bằng, cướp thanh xuân của người khác cũng để lại dấu vết gương mặt nàng. còn là nét non nớt xinh tươi như ngày nào mà thay vào đó là vẻ sắc sảo thong dong thành thục.

      Nhìn nàng càng trở nên lạnh nhạt, cung trang nặng nề tăng thêm vẻ trang trọng. Dù chỉ cách vài bước chân nhưng Tô Khiêm Trạch cảm thấy hai người như cách rất xa, vẫn nhìn thấy.

      "Biểu ca, chúng ta lâu gặp mặt." Vẫn là Tương Như Nhân mở miệng trước, nàng nhìn , ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.

      Tiếng xiềng xích truyền đến, Tô Khiêm Trạch nghiêng mặt với nàng "Mười hay mười hai năm, ta cũng quên rồi."

      "Chúng ta mười hai năm gặp." Tương Như Nhân lấy thư của Tấn thái phi từ trong lòng, nhàng đặt xuống bàn "Ngươi cũng mười năm rồi chưa gặp ."

      Tô Khiêm Trạch vẫn chưa mở miệng. Ở tại chỗ này, sớm quên thời gian. ngày hay năm so với có gì khác nhau.

      "Tháng bảy năm trước, tổ phụ qua đời." Tương Như Nhân tâm bình khí hòa nhìn " muốn ngươi rời khỏi hoàng cung, cùng hồi đất phong , sống an ổn qua ngày."

      Tô Khiêm Trạch vẫn , chỉ dùng khóe mắt nhìn nàng, tay đặt phía trong giường nắm chặt.

      "Biểu ca, đừng đợi đến khi người đều rồi, đều rời khỏi nhân thế mới hối hận kịp. Lúc đó hối hận vì sao rời sớm hơn chút, đối với các nàng tốt hơn chút, ra quyết định đúng đắn." Lời của Tương Như Nhân khiến nhớ chút đến Định vương phi, tới Hứa dung hoa. mặt Định vương gia có chút động dung, vẫn nhìn nàng, ánh mắt mang theo chấp niệm "Như vậy ngươi sao?"

      "Ta sao?" Tương Như Nhân cười lắc đầu.

      "Ngươi hối hận sao? Gả vào phủ thái tử làm cái trắc phi. Vào cung, dù là Hiền phi vẫn kém hơn Hoàng hậu bước. dù cho có sủng ngươi, có thương ngươi cũng thể cho ngươi vinh quang cao nhất." Tô Khiêm Dương càng càng lên giọng căn bản là vẫn cam lòng.

      "Hối hận điều gì? Hối hận cùng biểu ca ngươi sao?" Tương Như Nhân thanh minh nhìn "Ngươi chỉ là muốn biết ta vào đêm trước khi thành thân từ chối ngươi, tại có hối hận hay . Có đúng ?"

      lâu sau Tô Khiêm Trạch đáp lại nàng, giọng tràn đầy tin "Phải, ta chính là muốn biết gả cho hoàng huynh, ngươi có thể vì đại ca ngươi ước định ba năm vô sinh, lại vô tình sảy thai. Chịu nhiều ủy khuất như vậy ngươi có thấy hối hận . Lúc trước nếu gả cho ta làm vương phi, ngươi sao phải chịu ủy khuất như thế."

      "Biểu ca, ngươi vẫn thế, vẫn nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như vậy." Tương Như Nhân nhìn cười, ánh mắt ấy giông hệt như ánh mắt nàng đêm ấy ở Tạ Thủy các tại Tương gia. "Biểu ca vẫn luôn cho rằng gả cho ngươi tình cảnh giống, tuyệt vậy. Nhưng ngươi có từng nghĩ nếu gả cho ngươi hậu quả ra sao ?"

      Sắc mặt Tô Khiêm Trạch trầm xuống. Tương Như Nhân tiếp "Thánh chỉ hạ. Kháng chỉ, Tương gia có kết quả gì. Biểu ca mang thei ta bỏ trốn, vậy và Tương gia phải làm sao?"

      "Ta có thể cầu phụ hoàng thu lại thánh chỉ!" xong Tô Khiêm Trạch mới nhận ra lời bây giờ và lúc trước đều giống nhau. Thu hồi được thánh chỉ liền như mong muốn, thu hồi được đem nàng trốn .

      "Thánh chỉ hạ, kháng chỉ bất tuân lãnh kết cục gì. Quân vô hí ngôn, người trong thiên hạ đều biết Tương gia đích trưởng tôn nữ là ta gả vào phủ thái tử làm trắc phi. Hai huynh đệ cũng muốn nữ tử. Biểu ca, ngươi có từng nghĩ đến danh dự của ta. Tương Như Nhân ta làm gì để thái tử và Tam hoàng tử cùng nhìn đến, lại để Tam thái tử tiếc kháng chỉ mà ở cạnh ta."

      nữ tử khiến cả thái tử và Tam hoàng tử phải tranh giành là tiếng tốt với Tương Như Nhân sao? hề. Đó còn như là điều xui xẻo.

      "Vậy ngươi liền cam tâm?" Tô Khiêm Trạch phản bác nàng.

      "Vậy biểu ca ngươi có cái gì cam lòng?" Tương Như Nhân hỏi lại " cam lòng cưới được ta, cam lòng ngươi phải là thái tử, cam lòng ngươi lên ngôi vị hoàng đế, cam lòng thiên hạ này phảo của ngươi. Có phải ?"

      Từng câu từng chữ của Tương Như Nhân như đánh vào lòng "Ngươi cam lòng bản thân là sinh ra chứ phải do hoàng hậu sinh hạ. Hoặc là sao phải là hoàng hậu, vậy ngươi càng được gì muốn nấy. Ngươi cam lòng vì sao bản thân là đệ đệ mà phait trưởng tử để có thể danh chính ngôn thuận làm thái tử. Ngươi cam lòng mưu phản bị thất bại nên ngôi vị hoàng đế vẫn là của hoàng thượng. Mà ngươi lại chỉ cơ thể ở trong này ngây ngốc qua ngày. Ngươi cảm thấy cả thiên hạ này đều có lỗi với ngươi, ta có lỗi với ngươi vì nhận lời theo ngươi. Hoàng thượng có lỗi với ngươi vì lấy mọi thứ, tiên hoàng có lỗi với ngươi vì để ngôi vị lại cho hoàng thượng. và Tương gia đều có lỗi với ngươi?"

      Tô Khiêm Mặt càng trầm mặt xuống, nhưng Tương Như Nhân cũng ngày càng tức. Nàng cũng có lòng đầy oán khí. Nếu phải vì mưu phản, những năm qua sao nàng lại phải cẩn thận dè dặt mức ấy. Cứ sợ làm sai chuyện gì để người ta bắt lấy nhược điểm của Tương gia, lại lấy chuyện mưu phản, lấy chuyện Tương gia là ngoại tổ gia của Định vương ra . Đồng thời còn phải che giấu nhi tử của mình, để biểu lộ thông minh trước mặt người khác. Sợ để người hữu tâm biết Dung nhi tương lai lại có lòng mưu phản như Định vương gia, đẩy nhi tử nàng vào nguy hiểm.

      Nếu tại cứ ở lì trong cung , nàng sao lại ba lần bốn lượt bị Hứa dung hoa hãm hại, cuối cùng còn suýt nữa đánh mất tánh mạng. Nàng chưa từng hứa hẹn hay ám chỉ gì với là có ý muốn ở cạnh . Vậy tại sao nàng phải gánh tất cả những hậu quả này?

      "Ngươi oán trách mọi người có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi là chưa từng có lỗi với ai sao?" , mắt Tương Như Nhân gợn lên lớp sương mù "Ngươi bất hiếu, ràng có thể sớm rời khỏi đây đón về đất phong sống tốt. Ngươi lại vẫn để ở Nam Sơn tự làm bạn với nhang đèn. Các thái phi khác dù có hài tửi, ở lại trong cung vẫn được chăm sóc rất tốt, còn ngươi lạu để mẫu thân sinh ra mình chịu cảnh như vậy. Ngươi có lỗi với Định vương phi. Để cứu ngươi ra, nàng cầu qua ta cầu qua thái hậu, cầu qua hoàng hậu. Thậm chí còn muốn cùng Hứa dung hoa phóng lửa đốt Thanh Huyền cung nhưng ngươi vẫn chịu . Cuối cùng để che chở Hứa dung hoa, nàng sợ tội tự sát. Hứa dung hoa dù có ngàn vạn sai, đáng tội chết nhưng cũng là vì ai?"

      "Ngươi muốn đến ngươi đối với ta sao? Vì ta mưu phản, vì ta ở lại Thanh Huyền cung. Mà ta vì ngươi bị Hứa dung hoa hãm hại vài lần, vì ngươi bị Hứa dung hoa ép chết suýt mất đứa . Vì ngươi mà bị nghi ngờ trong sạch. Kém chút nữa là toàn người trong thiên hạ đều nghĩ Tương Như Nhân ta câu dẫn hai người hoàng thất, khiến hai bên đưa mũi kiếm vào nhau." Tương Như Nhân bình tĩnh nhìn "Biểu ca, ngươi phải là vì ta. Ngươi là vì bản thân mình mà thôi!"

      Trong phòng lâm vào yên lặng lâu. Sau đó đột nhiên nở nụ cười, cười ngày càng lớn. nhìn Tương Như Nhân, nước mắt rơi xuống, nụ cười cam lòng.

      Đáy mắt đau đớn cho tới bay vẫn che giấu rất tốt. Phải, phải vì nàng, là vì chính . Nhưng giờ này khắc này bị nàng ta, đáy lòng kia lại khối sinh sôi đau.

      luôn tìm cái cớ tốt để che giấu sai lầm của bản thân, muốn thừa nhận sai lầm của . Mưu phản là sai, ở lại Thanh Huyền cung là sai. Định vương phi chết là lỗi của . Hứa dung hoa đến nông nỗi như vậy cũng là do lỗi của .

      lấy cớ là vì nàng. Cho bản thân lí do cao thượng nhất, nên mới ở lại Thanh Huyền cung.

      Đây sao có thể phải trốn tránh. Trốn tránh những lỗi lầm bao nhiêu năm nay gây ra, trốn tránh đủ loại chuyện phải đối mặt khi ra ngoài.

      "Ngươi cam lòng như vậy. cam long nhưng thua vẫn là thua. Chẳng lẽ ngươi nghĩ đến muốn bù lại cho người còn sống. Cứ như vậy muốn ở lại suốt trong Thanh Huyền cung sao." Trong phòng mờ tối nhưng vẫn thấy được gương mặt xanh mét. Tương Như Nhân cũng mệt mỏi, mệt khi cứ phải nghe đến chuyện và nàng. "Ngươi cam lòng là ngươi cũng ưu tú nhưng hoàng thượng và ngươi lại đứng cùng vị trí, cảm thấy ông trời bất công, cho các ngươi giống nhau."

      "Mấy năm gần đây, ngươi lòng vòng nghĩ quanh đều là này đó. Để Định vương phi khổ đợi ngươi, để ở Nam Sơn tự mười năm áy náy thống khổ. Tiên hoàng muốn thả ngươi, ngươi . Hoàng thượng muốn thả ngươi, ngươi cũng . Ngươi lấy ta ra làm bia, khiến mọi người cùng ngươi thống khổ." Tương Như Nhân đứng lên, đến bên cửa sổ, ánh sáng hắt vào làm sáng lên bên mặt. Nàng quay đầu nhìn , khuôn mặt lại tối sầm "Biểu ca, nhiều năm qua như vậy rồi, ngươi còn bao nhiêu chuyện có thể vãn hồi."

      "Tiên hoàng băng hà, thái hoàng thái hậu băng thệ, tổ phụ rồi. cũng còn sống bao nhiêu năm nữa. Định vương phi và Hứa dung hoa đều chết. Đợi vài năm nữa ta cũng chết, ngươi chẳng còn cái cớ nào để trốn tránh ở đây nữa. Đến lúc đó ngươi phải làm gì, từng ngày sống trong ân hận sao. Những nguồ muốn bù đắp đều còn nữa."

      "Ngươi cảm thấy chúng ta giống nhau, ngươi cam lòng ngươi là thái tử, thể lên ngôi vị hoàng đế. Mà ta cam lòng làm trắc phi, leo lên được hậu vị." Tương Như Nhân mạnh mẽ đẩy cửa sổ ra làm ánh sáng chiếu rọi vào phòng. Tô Khiêm Trạch nhíu mắt lại. Bụi đóng ô cửa sổ theo gió bay vào phòng.

      làn gió đến mang theo hương khí xanh tươi của cây cỏ ùa vào phòng. Tương Như Nhân hít hơi, quay lại nhìn "Nhưng chúng ta giống nhau. Ta hề cam lòng làm trắc phi, cũng trông ngóng vị trí kia."

      Tô Khiêm Trạch nhìn nàng, gương mặt cười, đáy mắt rạng rỡ, thần thái của nàng giờ phút này vẫn giống như năm đó, đứng ở kia vô tình thu hút ánh mắt bản thân. tự chủ được chú ý đến nàng.

      Tổ phụ từng "Ngươi mong muốn càng nhiều càng mệt mỏi. Cho tới bây giờ cũng chịu dừng lại nhìn xem bản thân có những gì, lại chỉ cắm đầu theo đuổi thứ bản thân có. Biểu ca, thứ ngươi rất nhiều. Ngươi có thể lấy toàn bộ đến tay sao? Chỉ có quý trọng những gì có, tương lai mới phải hói tiếc. Từ ngươi so với đa phần mọi người tôn quý hơn. Sinh ra trong hoàng gia, vai ngươi lại phải gánh vác trách nhiệm như tiên hoàng và hoàng thượng. Ngươi lại có được rất nhiều thứ mà các bối tử khác đều được."

      Nếu là cảm thấy thế giới đều thiếu bản thân làm sao biết thỏa mãn. Dục vọng lại nhiều, vĩnh viễn luôn muốn hơn, thể ngừng lại.

      Tô Khiêm Trạch dần thích ứng ánh sáng trong phòng, quay đầu tiếp tục nhìn nàng.

      Giờ khắc này mới ý thức được rằng xứng với nàng.

      giống như ở góc xó tối tăm này còn nàng đứng ở nơi ánh sáng chiếu rọi kia, đuổi kịp, chạm tới.

      Mặc dù lấy nàng để làm cớ trốn tránh, muốn thừa nhận bản thân thất bại thảm hại. Nhưng cuối cùng cũng thể đối mặt.

      Bọn họ, cho tới nay vẫn chưa từng giống nhau.

      "Có phải ngươi rất chán ghét ta?" Nửa ngày, thanh khàn khàn của Tô Khiêm Trạch truyền đến. Tương Như Nhân lắc đầu "Làm sao có thể." Nàng cũng là người qua vòng sinh tử, lúc sinh hạ Trạm nhi nàng gần như rồi. Lúc ấy trong đầu chỉ toàn nghĩ những thứ chưa kịp làm. Dù là cầu hoàng thượng cũng chỉ cầu vài thứ, cũng phải có chuyện gì để hối hận. Tại thời điểm đó, trong đầu rất ràng bản thân muốn gì.

      Tương Như Nhân nhàng lắc đầu " sớm trách ngươi, ta hôm nay đến cũng chỉ là khuyên ngươi. Quyết định vẫn phải là bản thân ngươi, vẫn ngốc ở trong này hay hồi đất phong, đều chỉ có thể ngươi tự quyết định. Nếu ngươi vẫn cố muốn ở lại đây. Ta thỉnh thoảng thăm . Nhưng chắc chắn nàng cũng chịu về cung nhận chăm sóc."

      lát sau, Tô Khiêm Trạch cubxg đứng lên. Tiếng xiềng xích vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. chậm rãi tới bên cửa sổ hai người cách gần chút. nhìn miếng ngọc bội nàng đeo bên hông, cười khẽ tiếng "Xem ra đối với ngươi rất tốt." Chính là ngọc bội lúc rất quý trọng phải luôn mang bên người cũng đưa ngươi nửa.

      "Ừ." Tương Như Nhân gật đầu " đốu với ta rất tốt." Là hoàng đế mà , đối với nàng rất tốt.

      Tô Khiêm Trạch bình tĩnh nhìn nàng "Còn chưa đủ tốt, có phải ?"

      Tương Như Nhân cũng cười, quay đầu nhìn , giọng có phần thoải mái "Biểu ca, ta chưa từng mong muốn này kia. Ngươi tin ?"

      "Ta tin." Tô Khiêm Trạch nhìn ra cảnh sắc mùa xuân tươi tốt ngoài cửa sổ "Ta biết ngươi khinh thường những thứ này." Nàng trong mắt , kỳ thực rất kiêu ngạo.

      Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, từ cửa sổ nhìn căn phòng này, trong giọng có chút mong đợi "Biểu ca, ta hy vọng ngươi rời khỏi nơi này, mang theo hồi đất phong. cần quan tâm Lâm An thành xảy ra chuyện gì, ở nơi đó sống tự tại."

      "Lần đầu tiên nghe ngươi gọi ta nhiều tiếng biểu ca như vậy. Trước đây dỗ ngươi kêu, ngươi đều cung kính gọi Tam hoàng tử điện hạ. chữ cũng thiếu." Tô Khiêm Mặc mặt thong dong chút, vậy mà còn có thể chế nhạo nàng.

      Mười mấy năm, đủ để gọt dũa con người. Nếu nhìn đủ thấu triệt, người ta biết mềm mỏng hơn nhiều.

      Tương Như Nhân nhìn cười. Thời trẻ, lúc còn trẻ kia ngạo khí là ai bì được . . .

      Tô Khiêm Trạch nhìn bóng nàng rời , biến mất sau cánh cửa, lại quay đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ chưa đóng, nhìn rãng khung cảnh bên ngoài.

      cam lòng, cam lòng và tràn đầy hối hận. Nàng đều đúng. lấy nàng làm cớ trốn ở Thanh Huyền cung, cho bản thân lý do để cố chấp là vì nàng, vì muốn gần nàng chút nên mới rời .

      tận lực quên rất nhiều người vì mưu phản thất bại mà mất mạng, tận lực quên những chuyện Định vương phi và Hứa dung hoa làm vì .

      Tô Khiêm Trạch cười khổ tiếng.

      vứt bỏ trách nhiệm bản thân nên gánh vác, trốn tránh chuyện cần đốu mặt. Kỳ thực so với mọi người hèn nhát. . .

      Trong nháy mắt cửa kia khóa lại. Tương Như Nhân vừa xuống thềm nghe được tiếng Tô Khiêm Trạch đóng cửa sổ lại ở phía sau. Tương Như Nhân ngửa cổ nhìn trời, đem cảm xúc nghẹn ngào xông lên mũi lúc này nén xuống.

      Tô Khiêm Dương đứng xa xa nhìn nàng, hốc mắt có chút đỏ, khóc.

      Mãi đến khi nhìn thấy nàng, Tô Khiêm Dương mới cảm thấy những lo lắng lâu như vậy của là buồn cười cỡ nào. Cất bước về phía nàng, mỗi bước đều kiên định, đến cạnh bên nàng. Tô Khiêm Dương nàng đặt tay sau lưng nàng, nâng nâng, ngữ khí bình tĩnh "Trở về thôi."

      Tương Như Nhân cúi đầu ừ tiếng. Hai người khỏi Thanh Huyền cung. . .

      ____________________________________
      Ôi edit 1 chương này mà bằng 2 chương bình thường rồi ấy. Dài lê thê T.T
      tart_trung, phatht, lehanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :