1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 139: Phong nàng làm quý phi
      Quân vô hí ngôn. Làm hoàng thượng, thánh chỉ hạ, người ta cũng tiếp chỉ, nào có đạo lí thu hồi lại.

      "Cho dù là vậy hoàng thượng cũng phải thu hồi thánh chỉ này lại. Phong quý phi tùy tiện như vậy, sao kẻ dưới có thể phục tùng." Mặc dù hoàng thượng có chủ ý như thế, thái hậu cũng thể đáp ứng chuyện này.

      "Mẫu hậu là phục chúng nhưng sợ chỉ là những kẻ quỳ bên ngoài kia." mặt Tô Khiêm Dương có chút ý lạnh "Trẫm là vua nước, chẳng lẽ còn phải chịu kèm cặp từ bọn họ? Bọn họ muốn dùng chức quan để uy hiếp, trẫm cũng ngăn cản. Trần Phụng, ra ngoài bảo bọn họ tại ai muốn làm quan nữa cứ để mũ quan lại, trực tiếp về nhà, trậm tuyệt đối ngăn lại!"

      "Đứng lại!" Vừa dứt lời, thái hậu quát lớn "Hoàng thượng đây là hồ đồ rồi. Vốn dĩ chuyện quý phi ngươi làm qua loa, tại còn muốn để các quan viên khuyên can bãi quan về nhà. Ngươi rốt cuộc có biết mình làm gì hay ? Ai gia thấy ngươi chuyện mình làm rồi."

      "Nhi thần đối với chuyện bản thân muốn làm biết rất . Nhưng ra mẫu hậu chưa từng hỏi xem vì sao nhi thần lại lập nàng làm quý phi, tiến đến là lập tức chỉ trích nhi thần làm đúng, phải thu hồi thánh chỉ. Mẫu hậu như vậy, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?" Tô Khiêm Dương biết trước thái hậu đến chất vấn, nhưng cũng ngờ thái hậu hề hỏi trắng đen mà chất vấn mình. Nhớ lại lời lão nương nương trước lúc rời , thế này Tô Khiêm Dương mới cảm thấy lời lão nương nương cũng đoán được đúng.

      Trưởng công chúa khuyên nhủ " phải là mẫu hậu bị hoàng thượng chọc tức hay sao. Chuyện lớn như vậy cũng báo trước tiếng. Thánh chỉ hạ, Chiêu Dương cung tiếp chỉ xong mới biết được. Vậy cũng giống như nếu để mẫu hậu biết được nhất định phản đối nên mới giấu gạt. Hoàng thượng làm vậy quả là quá đáng!"

      Hai bên mẫu tử lúc này đều cần bậc thềm để bước xuống. Thái hậu hùng hổ lại đây cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, hoàng thượng thái độ cường ngạnh điểm cũng thể lùi. Cứ như vậy tiếp tục có thể thương lượng ra kết quả gì!

      Trưởng công chúa vậy, Tô Khiêm Dương cũng liền dựa theo lời trưởng tỷ " báo trước với mẫu hậu, là nhi thần phải."

      Thái hậu sắc mặt hòa hoãn chút, vừa muốn , Tô Khiêm Dương tiếp "Nhưng thánh chỉ hạ, nhi thân thay đổi chủ ý, thỉnh mẫu hậu lượng giải."

      Sắc mặt thái hậu lập tức lại trầm xuống, khí vừa dịu được chút lại trở về cục diện bế tắc.

      Trong lòng Trưởng công chúa thở dài tiếng, may là nàng theo lại đây, thái hậu hỏi, vậy cũng còn có nàng tới hỏi "Hoàng thượng kho đột nhiên phong quý phi như vậy tất nhiên có đạo lý của bản thân. tại nhiều đại thần quỳ ngoài điện như thế, hoàng thượng cũng thể là họ lấy chức quan uy hiếp, họ chỉ là muốn cái giao đãi."

      Tô Khiêm Dương hừ lạnh tiếng "Giao đãi? Muốn trẫm cho bọn họ cái giao đãi gì? Chính lo, từng người từng người chỉ biết quỳ bên ngoài cầu trẫm thu hồi thánh chỉ." Vài người quỳ là ai trong lòng Tô Khiêm Dương chả lẽ biết sao. bàn chồng tấu chương này, tên đều có thể tương ứng cùng bên ngoài "Tần Hà hồng thủy sao thấy bọn họ quỳ ngoài điện chờ lệnh. Sơn Bắc địa chấn, thiên tai lớn như vậy, trong mấy người quỳ đó có ai muốn trợ giúp. thời phía nam nạn úng nghiêm trọng, dân chúng khó khăn. Trẫm ở triều đưa ra nhiều thứ cần nhân lực, bọn họ ai đứng ra. thời trẫm phong quý phi lập tức quỳ ở bên ngoài lấy chức quan uy hiếp trẫm. Thế nào? Trẫm còn phải chiều lòng bọn họ? Rốt cuộc là bọn họ ngje trẫm hay là trẫm phải nghe theo bọn họ?"

      "Trẫm nghĩ vì dân chúng trong thiên hạ mà suy nghĩ, làm thần tử, cầm bổng lộc triều đình, chẳng lẽ phải là giúp trẫm phân ưu giải nạn. tại lại muốn trẫm đưa ra giao đãi, muốn trẫm cho bọn giao đãi cái gì?" muốn nhìn xem đến tận cùng là có ai muốn đạp đổ Tương gia, đạp đỗ Hiền phi.

      Còn có người nào thừa dịp này mà bắt lấy cơ hội buông mãi tha, còn giựt giây những người khác cùng nhau đến.

      "Mẫu hậu ngài hôm nay tiến đến cũng hỏi nhi thần câu vì sao, chỉ buộc nhi thần thu hồi thánh chỉ. Ngài là tin nhi thần có thể làm tốt vị trí hoàng đế này, hay là cảm thấy tại nhi thần bị ma quỷ ám ảnh, căn bản là đưa ra được quyết định thánh minh?"

      "Ai gia làm sao có thể tin hoàng thượng." Thái hậu sắc mặt phiếm bạch. Những lời này của Tô Khiêm Dương ràng là trỉ trích nàng lí lẽ. Đúng là nàng vừa tới, hỏi hỏi trực tiếp cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Bởi vì nàng thấy phong quý phi này là nên, chuyện nên cần phải thu hồi lại.

      "Nếu mẫu hậu tin tưởng trẫm có thể làm hoàng đế tốt, ngồi an ổn ngôi vị này thỉnh ngài đừng chuyện này nữa. Ngày mai chính là đại điển phong phi. Nếu phía hoàng hậu chịu sắp xếp an bày chuyện này xuống dưới trẫm giao cho Đức phi và Thục phi. Hai người các nàng tạm quản cung vụ cũng ít thời gian, vụ trong cung cũng quen thuộc, tin là có thể làm tốt." Tô Khiêm Dương đứng dậy, ý tứ là muốn ra ngoài chuyện cùng mấy vì đại thần.

      Thái hậu kêu lại, lần này trong giọng lộ chút bất đắc dĩ "Hoàng thượng, chuyện này còn giao cho Đức phi và Thục phi làm ngươi đặt hoàng hậu ở đâu. Hoàng hậu là đứng đầu cả cung, trước tiếng là hoàng thượng đúng, tại còn làm vậy là muốn gia tăng khoảng cách sao?"...

      Các đại thần kia cứ thế quỳ, quỳ đến khi trời sập tối cũng nghe hoàng thượng gì.

      Trong đó vài người tuổi lớn có chút chịu nổi nhưng vẫn là ngay ngắn quỳ. Mãi cho đến khi trời tối đen, Trần Phụng mới bước ra nhắn lời của hoàng thượng. Ngày mai chính là đại điển phong phi, nếu cứ quỳ ở đây , đợi trong cung đonag cửa muốn ra cũng ra được, trực tiếp quỳ đến mai vào triều, sau khi lâm triều, kết thúc đại điển xong mới ra khỏi cung được.

      Thái độ hoàng thượng quyết liệt như thế căn bản là có đường thương lượng. Hơn nữa ban chiều lúc Thái hậu rời bộ dáng bất đắc dĩ như thế, bọn họ có quỳ đến sáng mai cũng vô dụng.

      Vì thế sau khi Trần Phụng xong, bọn họ bắt đầu ngươi đỡ ta, ta đỡ ngươi cùng nhau ra cung thôi.

      Giờ phút này, Tô Khiêm Dương là ở Cảnh Nhân cung.

      Nếu người đến đây, hoàng hậu cũng muốn khách khí cái gì. Chờ Ngũ hoàng tử ngủ, hoàng hậu trực tiếp "Thần thiếp còn tưởng hoàng thượng quên giữa hậu cung này còn có hoàng hậu. Chuyện phong quý phi vậy mà thần thiếp chút cũng biết trước. Hôm nay thánh chỉ hạ, ngày mai là đại điển, những gì cần chuẩn bị cũng làm kịp."

      "Những gì cần chuẩn bị cho đại điển, Lễ bộ đều làm thỏa đáng." Tô Khiêm Dương nhàn nhạt trả lời.

      Hoàng hậu cười châm chọc "Hoàng thượng ngài đúng là tri kỉ, giúp thần thiếp chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ trước, đến lúc đó thần thiếp chỉ cần lộ mặt ra là được, đúng là thanh nhàn!"

      Tô Khiêm Dương nhìn về phía nàng, đáy mắt chút thâm ý "Đây là vì để hoàng hậu có thêm nhiều thời gian để hảo hảo dạy dỗ Tứ công chúa, hảo hảo nuôi lớn Ngũ hoàng tử."

      Ánh mắt hoàng hậu khẽ giật mình, thời gian nàng bị giam cầm, Lệ Viện nháo ra vài chuyện kia nàng đều có nghe.

      Hai tiểu thư phủ công chúa bị thu hồi thân phận quận chúa thời cũng chưa được vào cung, đây chính là hình phạt đối với những lời lỗ mãng của các nàng khi ấy. Lệ Viện cũng bị phạt giam vài ngày. Sau khi nàng được bỏ lệnh cấm, đứa này cũng từng khóc kể với nàng.

      Vì thế hoàng hậu thành khẩn "Đây là thiếu sót của thần thiếp. Ngày sau nhất định dạy dỗ đứa này tốt."

      tại đề tài chuyện của hai người nghèo nàn. xong vái chuyện này đó, Tô Khiêm Dương thấy nàng đối với chuyện phong quý phi cũng có phản ứng gì lớn, ngồi lúc liền trở về Thừa Kiền cung.

      Hoàng hậu đưa đến cửa. Nhìn bóng lưng rời , nét kính cẩn mặt nàng cũng dần tiêu tán. Hoàng thượng có ý đồ gì sao nàng lại biết. Trước đó đều chuẩn bị chu toàn, trong triều vài vị đại thần cũng thương lượng xong, liền trực tiếp tuyên bố khiến phe phản đối trở tay kịp. Cho dù là phụ thân bọn họ có quỳ chết ở ngoài Thừa Kiền cung cũng vô dụng.

      Hà ma ma tới đỡ nàng, thay nàng bất bình "Nương nương, sao ngài lại đáp ứng dễ dàng như vậy!"

      "Thái hậu còn chẳng có biện pháp. Hoàng thượng lại đây chỉ là thông tri cho bản cung chứ phải là thương lượng. Phong phong , quý phi mà thôi, phải dù đến vị trí này vẫn thể ngồi ăn ngang hàng với bản cung sao!" Đáy mắt hoàng hậu lên chút hận ý "Đứng cao phải cẩn thận đừng để bị ngã xuống."

      "Nhưng Hiền phi kia cũng chưa sinh đứa . Nếu là sinh hoàng tử, chẳng phải phong nàng làm hoàng quý phi." Hà ma ma rốt cuộc thay chủ nhân mình cảm thấy đúng "Nương nương, ngài nhượng bộ nhiều quá."

      "Ma ma, ngươi nhìn quá hạn hẹp." Hoàng hậu hừ lạnh tiếng "Hoàng quý phi có năng lực thế nào. Tương lai đăng cơ cũng phải nhi tử của nàng. tại cần nghĩ đến là chuyện con dòng bên phủ thái tử. Dặn dò xuống dưới chờ đại điển phong phi xong, thái tử phi hãy dẫn theo hai thái tử trắc phi cùng tiến cung."

      "Vâng" . . .

      đêm này đúng là yên tĩnh. Ở Thọ Hòa cung Trưởng công chúa ngừng khuyên nhủ thái hậu. Ở Cảnh Nhân cung, hoàng hậu nhìn Ngũ hoàng tử hai lần, đêm hôm cũng có ai.

      Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân đợi mãi vẫn thấy hoàng thượng đến nên miên man suy nghĩ.

      Tin tức tổ phụ bệnh nặng nàng cũng chưa biết. Cãi nhau trận xong, hoàng thượng cũng chưa đến. Đột ngột lại ban đạo thánh chỉ hề có dấu hiệu báo trước, phong nàng làm quý phi.

      Tương Như Nhân cũng chẳng có vui sướng bao nhiêu, ngược lại còn cảm thấy bất an.

      có người giải thích cho nàng lý do ràng, Tương Như Nhân tự nghĩ, càng nghĩ càng thấy đúng, mấy ngày nay trong lòng nàng đều cảm thấy bất an.

      Hứa ma ma tiến vào khuyên nhủ "Nương nương, ngài nên nghỉ ngơi thôi."

      Được đỡ lên giường, Tương Như Nhân nằm xuống nhưng chút buồn ngủ. Hứa ma ma ngồi bên cạnh, vuốt tóc nàng "Nhũ mẫu cảm thấy hoàng thượng phải là tức giận ngài, bằng sao còn phong ngài làm quý phi. Tin tức này hôm nay nương nương mới biết được, thái hậu và hoàng hậu cũng là sau khi thánh chỉ hạ mới biết. Bọn người Triệu quốc công buổi chiều quỳ bên ngoài Thừa Kiền cung cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ nhưng có cách nào. Hoàng thượng đều chuẩn bị chu toàn, ngài nên tin tưởng hoàng thượng."

      "Nhũ mẫu, ta phải lo lắng chuyện này. Mấy ngày nay biết sao cứ cảm thấy có chuyện lớn phát sinh." Tương Như Nhân nắm chặt tay Hứa ma ma.

      "Phong quý phi còn phải chuyện lớn sao. Sáng sớm mai còn phải tắm rửa thay y phục. Nên ngủ thôi. Nhũ mẫu ở đây với ngài."

      Tương Như Nhân lắc lắc đầu " phải." Đó là dự cảm tốt "Hoàng thượng nếu đơn thuần muốn phong quý phi giấu như vậy. Nhất định còn có chuyện gì đó. Nhũ mẫu, sai Phùng Áng hỏi thăm chút xem ngày đó hoàng thượng Thành Huyền cung còn đâu ."

      " trễ như vầy, dù có tin gì người ta cũng ngủ. Sáng mai Phùng áng hỏi thăm." Hứa ma ma nắm chặt tay nàng trấn an. Tương Như Nhân gật đầu, áp chết bất an trong lòng, khép mắt lại, rốt cuộc bị cảm giác buồn ngủ ập đến mà thiếp ...
      SiAm, lehanh, dhtt7 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 140: Tương quốc công qua đời
      Ngày hôm sau lâm triều kết thúc chính là đến đại điển tấn phong. Trong hậu cung Đại Thiên, nắm thực quyền ngoại trừ hoàng hậu ra chính là Quý phi, sau đó mới là Hiền Đức Thục tam phi. Vì thế đại điển tấn phong này của Tương Như Nhân long trọng.

      Sáng sớm dậy tắm rửa qua lễ phục đại điển, phục sức nặng nề rườm rà nên đợi đến trước khi ra cung Thanh Thu mới đội lên cho nàng.

      Bởi vì có thai lại sắp lâm bồn, hoàng thượng cũng lo lắng nàng đứng lâu tốt nên trước khi nghi lễ bắt đầu nàng vẫn ở trong sương phòng của tiểu điện nghỉ ngơi. Đợi cho đến khi bắt đầu nàng mới ra ngoài tế bái. Tương Như Nhân được Thanh Thu và Thanh Đông nâng đỡ bước theo Tư lễ lên đài cao. Tư lễ trước tế bái, Tương Như Nhân theo lễ bãi.

      Sau ba lượt lễ bái, Tư lễ tuyên đọc lại thánh chỉ tứ phong quý phi lần nữa, lớn đến ngoài điện cũng có thể nghe thấy. Sau đó có người bưng mâm phủ hoàng cẩm bước lên đài.

      Tư lễ nhấc khăn phủ lên, bên trong mâm là kim ấn. So với kim ấn Hiên phi lúc trước của Tương Như Nhân, lục chỉ tước điêu đỉnh ấn này điêu khắc càng sống động và tinh xảo hơn.

      Tương Như Nhân tiếp nhận kim ấn, Tư lễ lại hồi dài, đại khái là sau này Quý phi phải đoan chính phụ tá hoàng hậu thống lĩnh lục cung.

      Sau khi xuống đài, Tương Như Nhân tới trước mặt hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu hành lễ. Từ nay về sau, thân phận của nàng chính là Quý phi chỉ đứng sau hoàng hậu.

      Thời tiên hoàng cũng có lập Quý phi. Thân phận Quý phi này so với Hiền phi là cách rất xa.

      Chờ điển lễ hoàn tất, trời cũng mờ tối.

      Trở lại Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân mệt sắp xỉu, ngoài tiền điện vẫn còn yến tiệc chúc mừng tấn phong, bên này Chiêu Dương cung lại tương đối yên tĩnh. Mấy người Hứa ma ma nhanh chóng tháo lễ phục xuống cho nàng. Tương Như Nhân sờ sờ bụng, hôm nay ngoan, lúc đại điển cũng hề làm nàng khó chịu.

      Dỡ xuống lễ phục cùng phục sức nặng nề, Tương Như Nhân uống xong nước ấm, tựa vào đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Đại điển tấn phong hôm nay, nàng ở đài cao nhìn ràng. Thái hậu cùng hoàng hậu tuy gì nhưng sắc mặt chẳng chỗ nào tốt. Còn trong bách quan cũng có bao nhiêu người cực lực phản đối chuyện này.

      Nhưng Tương Như Nhân nàng từ khi tiến vào tiềm để bị người đời chú ý. Tương gia đích trưởng tôn nữ, thân phận cao hơn cả thái tử phi Triệu gia lại làm trắc phi có phải nàng phục hay , muốn tranh giành.

      Vào cung, phong cái lại là Hiền phi, địa vị vị cao, nay lại đến Quý phi. Tâm tư những người đó đối với Tương gia, đối với nàng càng che giấu được, nàng sớm quen rồi.

      Vốn ở vị trí này là tránh khỏi. Tránh được làm sao, chỉ còn cách phải phải gắng sức theo đến cùng.

      Tử Hạ vội vàng tiến vào ở bên tai nàng vài câu. Ánh mắt Tương Như Nhân nhíu lại, rất nhanh nghe tiếng Phùng Áng ngoài cửa truyền vào "Hoàng thượng giá lâm!"

      Tương Như Nhân đứng dậy, buông lỏng bản tay vừa nắm chặt trong tay áo, phúc thân thỉnh an.

      Hai ngươi như vậy cũng bảy, tám ngày gặp mặt. Hôm nay đại điển tấn phong đều là vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ gì khác. tại chỉ có hai người ở chỗ, khí lại trở về sau lúc cãi vã ngày hôm đó, có chút vi diệu.

      Trong lòng hai người đều cất giấu tâm . Tương Như Nhân mới biết được phái người Thanh Huyền cung tặng rượu và thức ăn cho Định vương gia, là vì chúc mừng nàng hôm nay tấn phong. Phần lòng dạ hẹp hòi này của hoàng thượng tương xứng với khí chất của .

      Mà trong lòng Tô Khiêm Dương cũng biết làm sao mở miệng với nàng chuyện bệnh tình của Tương quốc công. , sớm muộn gì nàng cũng biết, đến lúc đó lại càng thương tâm. Nhưng nhìn thân mình nàng bấy nhiêu tháng, cũng sợ.

      Lúc trước Tương quốc công cầu chẳng phải là chuyện tấn chức mà là cầu sau này nữ tử Tương gia có thể cần vào cung làm phi tử. Tương quốc công cầu tương lai thái tử kế vị Tam hoàng tử cùng Hiền phi cũng có thể đủ an thân, hy vọng có thể sớm ngày phong vương cho Tam hoàng tử, tương lai Hiền phi cũng có nơi cư trú.

      Mấy thứ này nghe vào bình thường nhưng là tâm tư của tổ phụ vì tôn nữ mà cầu mong.

      Điều Tương quốc công lo lắng sao lại hiểu. Chờ băng hà, thái tử kế vị, tình cảnh của Hiền phi cùng tam hoàng tử liền lạc quan cho lắm dù có Tương gia ở đó.

      Sớm ngày phong vương dù chẳng phải thượng sách gì, nhưng Tương quốc công dám mong gì hơn.

      có thể làm gì cho nàng, điều có thể làm chính là cho nàng nhiều hơn điều Tương quốc công cầu mong, có được thân phận quý phi này, để nàng có thể đạt được những gù nàng muốn. . .

      Hai người đối diện, nhìn hồi lâu, cũng là Tương Như Nhân phá vỡ cục diện "Ở tiền điện còn yến tiệc, sao hoàng thượng lại tới đây?"

      "Trẫm đến xem nàng, buổi chiều đứng lâu như vậy có mệt hay ?" Tô Khiêm Dương so với nàng tự nhiên hơn. Tương Như Nhân khẽ thở dài nhõm hơi trong lòng, mặt nở nụ cười " sao, đứa này cứ như biết có đại nên cũng làm ầm ĩ." Vừa xong, Tương Như Nhân nhíu mày. Tô Khiêm Dương vội giữ nàng lại "Sao vậy?"

      Đến bên ngồi xuống, Tương Như Nhân sờ sờ bụng, bất đắc dĩ "Nó lại bắt đầu náo loạn."

      "Trẫm thấy nghịch ngợm." Đưa tay đặt vào bên phải bụng nàng, cảm giác được trận động tác, Tô Khiêm Dương nở nụ cười. " cam lòng yếu thế." Vừa ngoan, liền bắt đầu phá phách.

      đến đứa , khí hòa dịu nhiều. Tương Như Nhân rất muốn hỏi vì sao phong nàng quý phi nhưng nhìn mi mày giấu nổi mệt mỏi, vẫn là nhịn hỏi.

      Mấy ngày nay chuyện tấn phong rất bận. Nàng ở đây cái gì cũng biết nhưng hành động như vậy đều là vì nàng. Nâng vị thế nàng lên đối với hoàng hậu và thái tử đều có lợi. Nàng là quý phi, thân phận của Bình Ninh và Dung nhi cũng được nâng lên. Tam hoàng tử Quý phi sinh ra làm sao có thể thu hút chú ý của mọi người. đúng là để ý dù Dung nhi ưu tú.

      Tương Như Nhân đưa tay lên huyệt thái dương ấn vài cái bị kéo tay xuống "Nàng cũng mệt rồi, trẫm sao." Tô Khiêm Dương nhìn nàng sâu, thấy thần thái nơi đáy mắt nàng, đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, tới gần nàng, nhàng đặt trán mình kề trán nàng, tầm mắt vừa đúng nhìn đến bờ mi nàng khẽ rung rung.

      Tư thế thân thiết như vậy vẫn là lần đầu. Tô Khiêm Dương nâng cằm nàng chút, hạ xuống môi nàng nụ hôn. Tương Như Nhân ngửi được nhàn nhạt hương rượu, hé miệng nhấp môi, tiếng cười khẽ truyền đến. Tô Khiêm Dương ôm lấy gáy nàng, tăng thêm nụ hôn.

      Sợ đụng đến bụng nàng, đồng tác hôn của Tô Khiêm Dương cũng dám quá mức, mãi cho đến khi nàng hô hấp dồn dập mới nới ra. Tương Như Nhân ngạt đỏ mặt, hai tay đặt trong ngực .

      Tô Khiêm Dương thỏa mãn. Nàng ở trước mắt mình, ở bên cạnh mình, tất cả xinh đẹp đều chỉ mình mới thấy được, thuộc về mình .

      đêm này ở Chiêu Dương cung phá lệ ấm áp. Tô Khiêm Dương nhìn nàng vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều truyền đến, đưa tay gạt tóc mặt nàng, hạ nụ hôn xuống má nàng rồi cũng nhắm mắt ngủ.

      Mà ở ngoài cung, bên trong Tương phủ, Tương lão gia tử sau khi nghe Tương Như Nhân tấn phong quý phi an tường chìm vào giấc ngủ, có điều giấc ngủ này kéo dài mãi mãi. . .

      Ngày hôm sau lúc Tương Như Nhân dậy, Tô Khiêm Dương thượng triều. Mấy người Thanh Đồng hầu hạ nnagf rời giường rửa mặt, ăn sáng xong Phùng Áng báo lại, là Tương phu nhân dẫn theo hai thiếu phu nhân tiến cung cầu kiến.

      Tương Như Nhân sai nhanh chóng đưa người vào.

      Vốn là cao hứng chờ mẫu thân cùng hai tẩu tử tiến vào nhưng khắc kia khi trông thấy bọn họ, tươi cười mặt Tương Như Nhân là cứng lại.

      Thiệu thị và hai con dâu đều là thân đồ tang, đầu có kim sức, ba người hốc mắt đều sưng đỏ vì khóc đêm.

      Tay cầm chén trà của Tương Như Nhân run lên. Cảm giác bất an mấy ngày nay khi trông thấy các nàng càng mãnh liệt.

      "Mẫu thân, các ngươi đây là...?" Tương Như Nhân run giọng hỏi. Thiệu Thị mắt sưng đỏ phiếm lệ "Tổ phụ ngươi, đêm qua rồi."

      "Phanh" tiếng, cái chén trong tay Tương Như Nhân rơi xuống, nước trong chén toàn bộ hắt lên váy nàng. Nàng giương mắt nhìn Thiệu thị "Mẫu thân, ngài cái gì, ta nghe ? "

      Câu hỏi dè dặt như vậy kèm theo ánh mắt khó tin khiến Thiệu thi đau lòng nỡ. Nhưng trượng phu vơi nàng, tin tức như vậy nếu các nàng tự , để nghe lại từ người khác về sau Nhân Nhân rất giận. Thiệu thị rơi lệ "Tổ phụ ngươi rồi. Tối qua sau khi nghe phụ thân ngươi chuyện ngươi được tấn phong, bao lâu sau , an tường."

      Tin tức này giống như là sét đánh ngang tai vậy. Tương Như Nhân lắc đầu tin "Lần trước ràng các ngươi tổ phụ có việc gì, đỡ hơn nhiều, còn có thể tản bộ trong viện, sao bông nhiên có thể... "

      "Đó là tổ phụ ngươi muốn ngươi lo lắng, kêu chúng ta gạt ngươi." Thiệu thị còn chưa xong, nước mắt Tương Như Nhân giàn giụa. Nàng nhìn Thiệu thị, nhìn hai tẩu tử, đáy mắt đều là thể tin "Các ngươi gạt người. Đây phải ." ràng các nàng bệnh tình tổ phụ khá hơn, sao bỗng nhiên lại ra , sao có thể đột ngột rời như vậy. Nàng còn chưa có gặp qua tổ phụ lần cuối.

      "Nhân Nhân, mẫu thân có lừa ngươi."

      Tương Như Nhân đứng thẳng dậy, hô hấp dồn dập, bên trong đôi mắt đẫm lệ mang theo chút chấp niệm, nàng hướng về phía Thiệu thị lắc đầu "Các ngươi gạt người, điều đó có khả năng." Sau đó sắc mặt căng thẳng, hôn mê bất tỉnh. . .


      Tương Như Nhân tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, phát mình nằm giường, xoay đầu nhìn thấy ngồi canh bên giường là hoàng thượng, giãy giụa ngồi dậy kéo tay hỏi "Hoàng thượng, ngài cho thần thiếp biết Tương gia xảy ra chuyện gì, tổ phụ như thế nào? Thần thiếp mơ thấy mẫu thân và tẩu tử tiến cung với thần thiếp đêm hôm qua tổ phụ rồi. Mơ là , tổ phụ có việc gì đúng ?"

      Tô Khiêm Dương ôm lấy nàng, đáy mắt có chút đành lòng, nhàng vỗ lưng nàng, dùng ngữ khí hòa hoãn nhất để lên chuyện thực tàn nhẫn "Nhân Nhân, đó phải là mơ."

      Hai tay níu chặt y phục Tô Khiêm Dương run rẩy, Tương Như Nhân đẩy ra, lùi mình lại vào trong giường, lắc đầu. Đến khi tay quờ quạng sờ trúng vật kế bên gối đầu, vẻ mặt chấn động lộ ra chút sợ hãi.

      Tô Khiêm Dương muốn kéo nàng lại. Tương Như Nhân trốn tránh , cầm vật kia lên, nước mắt tức khắc kiềm chế được nữa cứ thế tuôn rơi.

      Đó là con dấu bằng gỗ cũ theo thời gian. Nhưng nàng nhớ rất đây là lúc nàng năm tuổi tổ phụ tự tay khắc cho nàng, lấy từ gỗ cây bạch quả ngoài thư phòng của tổ phụ. Dưới đáy của con dấu cũng chỉ có chữ 'Nhân' tên nàng, chữ đó là do chính nàng viết. . .
      SiAm, lehanh, dhtt7 others thích bài này.

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      chương này vừa ngọt ngào vừa buồn thương. Tuổi thơ hầu hết đều gắn liền với ông nội, giờ người ra được gặp mặt lần cuối là đau đớn :062:

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 141: Tương quý phi sinh con
      Lúc nàng coi con dấu này như bảo bối. Cho đến khi tám tuổi nàng có con dấu riêng cũng nghĩ muốn vứt bỏ nó. Tổ phụ giúp nàng lưu giữ, này giữ hồi qua hai mươi mấy năm. Lúc năm tuổi chữ viết còn chưa ngay ngắn, cứ nhìn chữ 'Nhân' này, Tương Như Nhân thể nào kiềm được nước mắt.

      Tô Khiêm Dương lên giường, ôm nàng thất thanh khóc lớn tiếng vào lòng. Tương Như Nhân nắm chặt con dấu, níu lấy y phục khóc nức nở "Tổ phụ rồi, thực rồi."

      Tô Khiêm Dương vuốt tóc nàng. Tương quốc công là thương cháu này. So với hai tôn tử nghiêm khắc giáo dục, đối với Tương Như Nhân vẫn hơn phần sủng ái. Có lẽ là vì tự bản thân dạy dỗ nhiều năm, có lẽ là vì cháu này cũng rất giống . Ngày đó từ miệng Tương quốc công, Tô Khiêm Dương được nghe ít chuyện liên quan đến Tương Như Nhân.

      Tương quốc công đời vì nước, làm trung thần. Bắt đầu từ tiên đến cho đến Tô Khiêm Dương lúc này, phò trợ ba đời hoàng đế, dưỡng nên hai nhi tử ưu tú, trong triều góp ít sức lực, rồi lại tận lực dạy dỗ hai tôn tử. Có lẽ Tương Cảnh Trí hồ đồ là nét bút hỏng duy nhất trong cả đời Tương quốc công. Nhưng sau đến Tương Cảnh Nhạc, điểm cũng thua kém Tương đại lão gia. Đánh giá những gì gầy dựng, Tô Khiêm Dương vẫn là bội phụ lão nhân gia. Năm đó hoàng tổ phụ ngoài ý muốn băng hà, Tương quốc công có thể từ trong phần đông hoàng tử chọn ra và ủng hộ phụ hoàng thể trí tuệ của . có thời khắc huy hoàng của Tương gia ngày nay. Ngay cả khi tiên hoàng còn sống cũng ngừng tán dương Tương gia.

      "Ai rồi cũng có ngày già , chúng ta cũng vậy. Tương quốc công nghe được chuyện ngươi tấn phong, an tâm." Tô Khiêm Dương kéo nàng từ trong lòng ra, lau nước mắt cho nàng. Có điều càng lau càng nhiều, cuối cùng tay đều ướt đẫm nước mắt nàng.

      Tương Như Nhân khóc da diết, khóc đến tê tâm liệt phế, nàng lắc đầu, đưa nhìn con dáu trong tay " phải, là lỗi của ta. Ta khiến tổ phụ lo lắng, hại đổ bệnh lâu như vậy. Ta nên gạt , nên tự chủ trương. Nếu ta tự tiện cùng hoàng hậu ước định như vậy, tổ phụ cũng đổ bệnh. Nhất định là tự giận bản thân."

      Tương Như Nhân vừa khíc vừa , con dấu trong tay nàng cũng thấm mực đỏ ra đầy tay. Tô Khiêm Dương mở bàn tay nàng, lên tiếng chặn lời nàng " phải lỗi của nàng!"

      "Sao lại phải là ta?" Tương Như Nhân thào, đoạt lại con dấu trong tay "Là ta rát tùy hứng, rất tự chủ trương. Là ta luôn cảm thấy tự mình giải quyết được mọi chuyện, ta nghĩ đến lẽ ra phải cho tổ phụ, khiến luôn lo lắng. Đến cuối cùng bây giờ lần cuối cũng thể gặp." Tương Như Nhân căn bản nghe vào những lời của Tô Khiêm Dương "Nếu phải như thế, sao tổ phụ có thể bệnh nặng."

      Tô Khiêm Dương dám đoạt lấy con dấu, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng " phải lỗi của nàng. Nghe lời trẫm , đây phải lỗi của nàng. Người sống đời sinh lão bệnh tử là thiên mệnh tuần hoàn, cần phải tự trách mình."

      Tô Khiêm Dương ôm chặt, Tương Như Nhân ghé đầu vào vai khóc "Hoàng thượng, tổ phụ của thần thiếp rồi."

      Tương lão gia tử có vị thế rất khác biệt trong sinh mệnh của nàng. Nhận thức của nàng đối với thế giới này, cái nhìn đối với Đại Thiên, cách đối nhân xử thế đều có bóng hình của Tương lão gia tử dạy nàng. dạy nàng mười hai năm, bắt đầu từ lúc còn có thể bế nàng theo đặt lên bàn chỉ nàng xem bản đồ, cho đến khi chống quải trượng tiễn nàng xuất giá.

      Đời này của nàng, mẫu thân sinh nàng, dưỡng nàng nhưng tổ phụ là ngươi đem hết mọi hiểu biết suốt cuộc đời dạy cho nàng, hy vọng bước đường tương lai của nàng, con đường bảo hộ gia tộc, nàng có thể bước dễ dàng hơn, có thể trở thành người có lòng dạ quảng đại, có thể sống yên phận đời này, có thể tìm được điều cuối cùng mình mong muốn.

      Tổ phụ từng , sinh ra thể lựa chọn. Là người Tương gia, nàng cũng thể lựa chọn. Nhưng con đường này được hay , ra kết quả gì là do chính bản thân nàng.

      "Trẫm biết, trẫm ở đây." Đáy lòng Tô Khiêm Dương đau đớn. chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng yếu ớt như vậy, thương tâm như vậy. Tất cả nổi đau ấy càng khiến vòng tay siết thêm chặt. Căn bản nàng hề kiên cường như vậy. Trụ cột tinh thần lớn nhấy của nàng chính là người tổ phụ dã dạy dỗ nàng. Nàng nhát gan, nàng sợ hãi, nàng bất an... giờ phút này đều ra hoàn toàn trước mặt .

      "Trẫm ở cạnh nàng, trẫm chăm sóc nàng." Tô Khiêm Dương nhangg vuốt tóc nàng, lời hứa thốt ra từ thâm tâm.

      Tương Như Nhân ngừng khóc, đột nhiên thoát khỏi vòng ôm của muốn xuống giường. To Khiêm Dương rất nhanh giữ nàng lại tránh cho nàng ngã sấp xuống. Tương Như Nhân chăm chăm nhìn cửa, vội vã tìm giày "Ta phải mau chóng gặp tổ phụ. Dù tổ phụ thể nhìn thấy ta, ta cũng phải nhì ."

      "Được. Trẫm đưa nàng . Nhưng trước hết nàng phait rửa mặt thay qua y phục chút. Nàng xem khóc ra dạng này, nếu Tương quốc công trời linh thiêng nhìn thấy cũng lo lắng cho nàng." Tô Khiêm Dương ngăn cản mà thuận theo nàng. Tương Như Nhân gật gật đầu, muốn kêu mấy người Hứa ma ma tiến vào giúp nàng thay quần áo.

      Có điều chưa đợi nàng đứng lên, vẻ mặt nàng bỗng khác thường. Dưới thân cổ nhiệt lưu ào ra, nước ối bị vỡ, nàng sắp sinh...

      Chiêu Dương rất nhanh trở nên bận rộn. Quý phi sắp sinh, Tô Khiêm Dương bị mời ra ngoài. Các bà đỡ sớm ở đây vội vàng rửa tay rồi tiến vào trong, mấy người Thanh Đông bưng nước đưa băng gạc. Trong phòng nhanh chóng nồng mùi nước ối. Tương Như Nhân tựa vào bên giường, hít thở hít thở, đợi đến khi hô hắp ổn định rồi mới nằm xuống, nhấc chân lên để bà đỡ nhìn xem.

      "Nương nương, cửa mình mở chưa đủ. Ngài cứ dựa vào như trước, cần khẩn trương, hít sau thở đều, ăn thêm chút gì để có sức, lát nữa cần dùng." Bà đỡ kiểm tra qua xong lại đắp chăn lên cho nàng. Thanh Đông bưng chén canh gà vào, Tương Như Nhân chịu đau ăn hơn phân nửa chén.

      Thai thứ hai sinh chưa chắc dễ hơn thai đầu. Thai này lúc mang bất ổn, tại sinh càng khó khăn.

      Sắc mặt mấy bà đỡ đều có chút lo lắng. Nước ối vỡ mà cửa mình mở còn chưa đủ. Nếu đợi quá lâu sợ đứa ngạt chết ở trọng bụng.

      Trôi qua hẳn canh giờ, Tương Như Nhân thường xuyên đau nhưng cửa mình vẫn mở đủ. Tô Khiên Dương ngồi ở ngoài phòng, thấy bên trong có động tĩnh gì, trong lòng lo lắng.

      Bình Ninh và Dung nhi cũng nhanh chóng lại đây. Thấy Tô Khiêm Dương ở. Bình Ninh có chút sợ hãi, vừa nghe tin tằng ngoại tổ phụ qua đời, sau đó lại hay tin mẫu phi muốn sinh, nàng là lo lắng cho mẫu phi.

      Tô Khiêm Dương gọi bọn họ đến ngồi bên cạnh " có việc gì, thời điểm mẫu phi sinh các ngươi còn hung hiểm hơn, vì thế lần này nhất định sao."

      bao lâu sau nghe được tin Đức phi và Thục phi cũng lại đây, hoàng hậu đến chậm hơn các nàng chút.

      Gian ngoài lúc này nhiều người có chút chật, Tôn ma ma mời các náng đến nhà kề cách vách. Bình Ninh và Dung nhi kiên quyết muốn đợi ở bên ngoài. Tô Khiêm Dương bảo mấy người hoàng hậu qua, và hai hài tử vẫn ở lại đợi...

      Lại nữa canh giờ trôi qua, Tương Như Nhân nhìn bộ dáng lắc đầu của bà đỡ, cắn răng "Ma ma, như vậy cũng phải cách, sinh !"

      Bà đỡ ngẩng đầu nhìn nàng "Nương nương, như vậy rất khổ cực." Dám chống đối sinh, đứa ra hay chưa biết nhưng đối với sản phụ là vô cùng thống khổ.

      Phía dưới thân căng lên tức đau, Tương Như Nhân gật đầu.

      Hai bà đỡ người ngồi sau nàng, người đứng bên cạnh thúc bụng. Theo lời bà đỡ, Tương Như Nhân hít vào, bắt đầu dùng sức.

      biết trôi qua bao lâu, đau đến mức chết lặng, mồ hồi đầm đìa hai mắt. Trong miệng Tương Như Nhân cắn vải, hung hăng dùng sức.

      trận đất trời xoay chuyển ập đến, đầu óc Tương Như Nhân trống rỗng. Bên tai truyền đến tiếng kêu gọi lo lắng của vài ma ma, nhân trung truyền đến cảm giác đau, nàng tỉnh lại, bị người rút miếng vải trong miệng ra, mở miệng, nhét vào miếng nhân sâm.


      Giọng của Hứa ma ma ngừng vang lên bên tai. Tương Như Nhân khó khăn quay đầu qua. Hứa ma ma cơ hồ là quỳ ở mặt đất cầu nàng "Tiều thư, ngài ngàn vạn lần hãy cố gắng chống đỡ."

      Phía dưới trận đau đớn ấp đến, cuối cùng Tương Như Nhân nhịn nổi đau quá hét lên.

      Mấy người Tô Khiêm Dương ở ngoài phòng mặt đều tràn đầy lo lắng. Rất nhánh cửa phòng mở, Hứa ma ma bước ra với Phùng Áng đứng đợi bên ngoài "Nương nương lại ngất rồi, mau mời thái y tiến vào!"

      Tô Khiêm Dương nhất thời chợt ngẩn ra.

      Bình Ninh sợ hãi nắm chặt y phục , nhìn người ra ra vào vào phòng, lại nhìn trong các chậu kia băng gạc dính máu, run giọng hỏi Tô Khiêm Dương "Phụ hoàng, có phải mẫu phi xảy ra chuyện gì ?"

      Tô Khiêm Dương đưa tay ôm nàng vào lòng " có việc gì, mẫu phi ngươi sao."


      Tầm mắt Dung nhì nhìn theo thái y kia vào phòng rồi cánh cửa đóng lại. bao lâu sau thái y kia lại trở ra với vẻ mặt được lạc quan.

      "Hoàng thượng, quý phi khó sanh, lại ngất xỉu , e là ổn rồi." Thái y nơm nớp lo sợ bẩm báo, nhưng tình hình bên trọng thực rất tệ


      Tô Khiêm Dương trầm mặt nhìn " cho phép như vậy. Quý phi nếu cí mệnh hệ gì trẫm cho các ngươi chôn cùng."

      Đức phi lo lắng, ở nhà kề ngồi yên lại đây vừa đúng lúc nghe được những lời này.

      Quay đầu nhìn về hướng nội phòng, đợi thái y vào lần nữa, cửa mở, Hứa ma ma bước ra "Thái y, nương nương lại ngất rồi."

      Thân ảnh Đức phi lảo đảo chút. Nàng nhìn về phía hoàng thượng. Giờ phút này Tô Khiêm Dương bình tĩnh khiến người ta e ngại. đem Bình Ninh và Dung nhi giao cho Đức phi, trực tiếp muốn vào trong phòng, ngăn cản cũng ngăn được.

      Trong phòng tràn ngập hơi thở nặng nề. Tô Khiêm Dương đến sau bình phong. Người kia nằm ở giường chút động tĩnh, Tô Khiêm Dương lệnh cho thái y thi châm.

      Trôi qua hồi lâu, Tương Như Nhân mới có chút ý thức.


      Nàng mở mắt ra, thấy là Tô Khiêm Dương, nhàng lắc đầu "Ngài nên vào đây, dơ bẩn."

      Sắc mặt nàng tái nhợt. Tô Khiêm Dương ngồi xuống, đưa tay lau mồ hôi cho nàng, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.


      Tương Như Nhân trào lên cảm xúc bi thương. Còn được chút khí lực, nàng đưa tay lên muốn sờ mặt . Tô Khiêm Dương nhanh chóng giữ tay nàng lại " Hoàng thượng, thần thiếp sợ là được rồi."


      " đâu, Bình Ninh và Dung nhi còn ở bên ngoài chờ nàng thuận lợi sinh hạ đứa ."

      "Ta mệt mỏi quá." Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Từng trận rồi từng trận hôn mê ngày càng nhiều. Nàng sợ nàng cứ thế mà , cái gì cũng chưa kịp trăn chối. "Hoàng thượng, ngài có thể đáp ứng thần thiếp vài chuyện được ?"

      "Nangg cứ thuận lợi sinh hạ đứa , cái gì trẫm cũng đáp ứng nàng." Tô Khiêm Dương sợ nàng lại ngất xỉu. Thái y đứng bên cạnh đầu đầy mồ hôi luôn chú ý, dám lơi lỏng.


      "Chiếu cố tốt Bình Ninh và Dung nhi. Bọn họ rất hiểu chuyện, gây phiền toái cho ngài." mặt Tương Như Nhân lộ ra chút cười nhàn nhạt "Thả Định vương gia ra . Cứ để cố chấp như vậy, mọi người đều mệt, hoàng thượng ngài cũng thể vui vẻ."

      "Nếu thần thiếp rồi, hãy đem thần thiếp thiêu rồi đưa tro cốt về Tương gia, được ?"

      Tô Khiêm Dương cầm chặt tay nàng "Trẫm cho nàng chạy trốn. Nếu nàng rồi Bình Ninh và Dung nhi có ai chăm sóc, bọn họ sống được vui vẻ."

      "Hoàng thượng, ngài lại uy hiếp thần thiếp." Tương Như Nhân cau mày lại khẽ khép mắt, theo châm thái y hạ xuống mới thanh tỉnh lại chút.


      Chưa từng sợ mất nàng, Tô Khiêm Dương luôn cho rằng nàng bao giờ rời khỏi . Giờ phút này, khi chứng kiến sinh mạng nàng ngày càng mỏng manh, sợ hãi "Đúnh. Trẫm chính là uy hiếp nàng. Nangg phải sống, sống để tự mình nhìn Bình Ninh và Dung nhi lớn lên. Sống để làm chuyện nàng muốn làm." mới có thể luôn nhìn thấy nàng, ở cạnh nàng.

      Nàng cũng muốn sống a. Nhưng lão thiên gia tựa hồ như muốn nàng chết ở đây, nàng gian nan mở to mắt, chút sức lực cũng còn.


      Từ cửa Thanh Đông vội vàng vào, trong lòng ôm cái tráp màu đen, hộp chứa hai miếng sâm, Thanh Đông lấy lên miếng và viên thuốc từ trong hộp ra, đưa đến trước mặt Tương Như Nhân, thấp giọng "Tiểu thư, đây là sư phụ điều phối cho ngài, Bình Vương phi vừa đưa lại đây."

      Nàng lần này là sinh trước ngày, vốn dặn Dương đại phu làm trước chỉ để dự phòng, lúc này lại coi như kịp thời.

      Tương Như Nhân há miệng ngậm miếng sâm và viêm thuốc. Rất nhanh trong miệng tràn ngập vị thuốc.

      Viên thuốc sau khi tan ra nhanh chóng được hấp thu. Thêm thái y châm cứu khơi thông, dần dần Tương Như Nhân có lại chút khí lực.

      Bà đỡ trông thấy liền lập tức mời Tô Khiêm Dương ra ngoài.

      phen này thuận lợi hơn. Dù là lấy lại được hết khí lực nhưng ít nhất cũng ngất nữa. Bên ngoài Bình vương phi và Bình vương gia đến. Trưởng công chúa cũng thay Thái hậu đến đây xem.

      Tất cả mọi người lo lắng chờ đợi.

      Lại canh giờ trôi qua. Rốt cuộc trong phòng cũng truyền tới tiếng bà đỡ vui mừng kêu lên, sinh rồi.
      SiAm, lehanh, dhtt4 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
      Tương Như Nhân lần này sinh còn nguy hiểm hơn lần đầu. Sau khi sinh Lục hoàng tử xong cũng chưa kịp nhìn cái hôn mê...

      Hôn mê cái vẻn vẹn bốn ngày. Chờ nàng tỉnh lại, lễ tắm ba ngày của Lục hoàng tử cũng qua.

      Thái y nàng là thể hư hao hết khí lực. Cuối cùng dùng viên thuốc kia bộc phát ít thể lực nhưng sau khi sinh xong nàng chống đỡ nổi nữa.

      Sau khi tỉnh lại Tương Như Nhân vẫn suy yếu. Trong lúc nàng hôn mê, tổ phụ phát tang hạ táng xong.

      ở cữ thể khóc, cảm xúc sa sút cũng dễ thương thân. Lần này nàng sinh nở bị tổn hại lớn, mấy người Hứa ma ma thời khắc đều chú ý đến cảm xúc của nàng.

      Mãi đến nửa tháng sau khi sinh hạ đứa , Tương Như Nhân mới được phép ngồi dậy dựa vào đệm nghỉ ngơi. Dưỡng nương ôm Lục hoàng tử vào cho nàng xem. Qua nửa tháng, đứa lớn ít.

      Hứa ma ma ở bên cạnh "Lúc vừa sinh ra tiểu điện hạ khóc vang dội, thân mình cũng rất tốt."

      Tương Như Nhân đưa tay chạm vào mặt . Hay rồi, vừa chạm đến trực tiếp khóc, Tương Như Nhân bật cười "Xem ra cũng cáu kỉnh chứ hiền đâu."

      Chín tháng mang thai này cảm xúc của nàng lên xuống thất thường cũng ít nhiều ảnh hưởng đến đứa trong bụng. Hứa ma ma sợ nàng mệt, để nàng dựa lưng rồi đặt Lục hoàng tử vào bên trong giường "Nương nương thể ngồi quá lâu, vẫn nên nằm."

      Tương Như Nhân cũng cậy mạnh được, quả mệt mỏi. Nhìn đứa hồi rồi giao cho dưỡng nương. Hứa ma ma đỡ nàng nằm xuống. Tương Như Nhân dặn dò "Phía Dương đại phu, chuẩn bị lễ lớn cảm tạ ." giúp, biết lúc này còn sống đời .

      "Hoàng thượng phái ngươi thưởng cho Dương đại phu số bạc lớn, hơn nữa còn muốn mời vào cung làm thái y, nhưng Dương đại phi cự tuyệt."

      Tương Như Nhân cười cười "Dương đại phu cũng phải ngươi theo đuổi danh vọng. Vẫn cứ chuẩn bị phần lễ khác, để Thanh Đông mang tạ ơn ."

      Hứa ma ma gật đầu ra ngoài. Cơn buồn ngủ kéo đến, Tương Như Nhân lại ngủ.

      Chờ tỉnh lại lần nữa là xế chiều, trời có chút ú, giống như sắp mưa.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm, trời tối sầm . Trong phòng vẫn chưa đốt đèn, tia chớp đánh xuống làm sáng cả trong phòng.

      Sau vài tiếng sấm, mưa bắt đầu đổ xuống tầm tả. Tương Như Nhân ngje tiếng mưa rơi, cửa phòng mở, Thanh Đông vào bưng theo chén canh nóng.

      Tương Như Nhân sai Thanb Dông mở chút cửa sổ cho thông thoáng, ngồi dậy dựa vào đệm, chậm rãi uống canh.

      Dông tố đến mau cũng mau, nửa canh giờ sau tạnh hẳn, trời vẫn còn mờ sáng. Trong khí nơi nơ tràn ngập cỗ hơi thở thanh lương, khiến cho nên trong phòng cũng thoáng mát hơn nhiều.

      Đến buổi tối Tô Khiêm Dương lại đây.

      Thấy nàng tinh thần tệ, ở trong phòng bồi nàng hồi, về chuyện Tương gia.

      Sau khi Tương quốc công mất chuyện lập tức phải đối mặt là giữ đạo hiếu. Cả nhà Tương gia trừ bỏ những chức quan trong tộc Tương gia đại lão gia là chức Điện các đại học sĩ, Tương gia nhị lão gia là Thị lang, đại tang ba năm tẫn hiếu, đối với triều đình là ảnh hưởng ít.

      Tô Khiêm Dương muốn tất cả bọn họ đếu từ quan trở về giữ đạo hiếu. Vì thế còn tự mình Tương gia chuyến, sau đó triệu kiến đám người Trình thái phó. Sau khi thương nghị việc này quyết định Tương đại học sĩ có đại tang năm khởi phục, Tương gia đích trưởng tôn làm cháu thừa tự nên xem như gánh đạo hiếu lớn nhất, đại tang ba năm.

      "Chờ thân mình nàng đỡ rồi hãy hồi Tương gia. tại lo dưỡng tốt thân mình, đừng suy nghĩ gì."

      "Thần thiếp minh bạch." Tương Như Nhân gật gật đầu. Nàng xem như vòng qua quỷ môn quan, nặng ra sao chẳng lẽ nàng còn phân "Chẳng qua phụ thân đại tang mà năm khởi phục, dễ khiến trong triều dị nghị."

      "Trẫm chuẩn bị tốt thánh chỉ, đợi Tương đại học sĩ chịu tang hết năm hạ chỉ để khởi phục." Tô Khiêm Dương an bày thỏa đáng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức "Bình vương gia sắp xuất hành phía Nam. Trẫm suy nghĩ, bằng để Dung nhi cùng theo Bình vương gia đến phía Nam, nàng thấy thế nào?"

      Tương Như Nhân ngẩn ra, chuyến này của Bình vương gia nếu thuận lợi hẳn là nghị hòa. Tương Như Nhân chỉ nghĩ để Dung nhi ra ngoài chút học hỏi thêm nhiều điều, hơn nữa nếu có thể lập chút công tích gây uy vọng trong triều cũng rất tốt "Hoàng thượng nếu bằng lòng cho Dung nhi theo Bình vương gia học tập tất nhiên là tốt."

      Tô Khiêm Dương gật gật đầu "Chờ nàng ra tháng bọn họ xuất phát, chuyện này trẫm đề cập qua với Bình vương gia.". . .

      Qua vài ngày, lúc Dung nhi lại đây thăm nàng, Tương Như Nhân nhắc với chuyện này "Phụ hoàng ngươi muốn cho ngươi , ngoại trừ coi trọng ngươi còn có nguyên nhân là do thể trạng thái tử điện hạ tốt, chịu nổi lặn lội đường xa như vậy."

      gương mặt còn mang nét trẻ con của Dung nhi lộ vẻ kiên định "Mẫu phi yên tâm, lần này theo Cửu đường thúc đến phía Nam, nhi thần nhất định khiến mẫu phi thất vọng."


      Tương Như Nhân xoa xoa đầu "Cho tới bây giờ đều chưa từng khiến mẫu phi thất vọng." Từ đến lớn, nhi tử của nàng chưa bao giờ khiến nàng quá quan tâm lo lắng "Chuyện phía Nam này trong triều nhất định có người thượng tấu, so về tuổi Nhị ca còn thích hợp hơn. Nếu có người ngươi là dựa vào mẫu pji để có cơ hội này cũng cần để ý tới."

      "Nhi thần minh bạch." Dung nhi gật gật đầu.

      "Đều là đám trẻ trâu nhảy nhót. Tằng ngoại tổ phụ ngươi qua đời. Ngoại tổ phụ và ngoại thúc tổ phụ ngươi đều từ quan giữ đạo hiếu. ít người là muốn cho hai người bọn họ phục nguyên chức, tất nhiên cũng muốn ngươi có tiền đố. chuyến phía Nam này, làm việc thể tự tiên, nên hỏi Bình vương gia."

      Tương gia ít nhất phải yên lặng năm, trước khi phụ thân khởi phục, rất nhiều chuyện thể biết được. Nhi tử của nàng cũng thể luôn được che chở, cũng phải ra, tự mình đối mặt với mọi chuyện mới có thể trưởng thành.

      "Mẫu phi yên tâm." Dung nhi trịnh trọng gật đầu. Phụ hoàng nhắc qua chuyện này với . cũng kém mẫu phi bao nhiêu. Tằng ngoại tổ phụ qua đời nên ngoại tổ phụ phải từ quan giữ đạo hiếu. Tương gia ít nhất rời khỏi triều đình năm. Trong năm này cũng muốn những người đó nhìn thấy, có Tương gia ở đây, cũng phải là quả hồng mềm.

      Tương Như Nhân xoa đầu . Bản lãnh của phải tự thực , muốn giành được đồng tình của bách quan, vậy làm ra chuyện khiến người ta phải đồng tình. "Năm đó Bình vương gia cũng là tuổi này quân doanh, người có rất nhiều thứ đáng giá để ngươi học tập."

      "Nhi thần với Cửu đường thúc về phía Nam, mẫu phi phải chăm sóc bản thân tốt." Tương Như Nhân vừa mới xong, Dung nhi lại dặn dò ngược lại nàng.

      Tương Như Nhân nở nụ cười, "Được, mẫu phi chiếu cố tốt bản thân."

      Dung nhi nghĩ nghĩ "Chờ ta trở lại chừng đệ đệ tập . Mẫu phi phải thường thường nhắc đến ta với đệ đệ." đến cùng vẫn là đứa , khi nhắc đến đệ đệ mới sinh là lộ ra tâm tư tiểu hài tử, sợ lúc trở về đệ đệ lại nhớ , muốn Tương Như Nhân thường nhắc đến .

      "Được." Tương Như Nhân buồn cười đáp ứng . Thế này Dung nhi mới lại khởi sắc "Tỷ tỷ nếu chọc giận mẫu phi, chờ ta trở về mẫu phi với ta, ta chuyện với tỷ tỷ."

      Bộ dáng tiểu đại nhân này, Tương Như Nhân nhéo nhéo má liên tục đáp ứng "Được được được, mẫu phi đều nghe lời ngươi." . . .

      Đảo mắt lại qua nửa tháng, yến tiệc đầy tháng của Lục hoàng tử, Tương Như Nhân cũng có tham dự.

      Lần này nàng sinh Lục hoàng tử là thiếu hụt lớn, Hứa ma ma nhất định phải để nàng ở cử bốn mươi lăm ngày. Tương Như Nhân chỉ có thể ở trong phòng dưỡng thân mình.


      Đến đêm yến tiệc bắt đầu, nghe được tiếng pháo hoa từ xa. Thanh Đông bưng canh gà vào cho nàng, ngoài cửa Tử Yên bẩm báo Bình vương phi đến.

      Bình vương phi bước vào nhìn nàng mặt sầu khổ uống canh, cười "Buồn chết rồi !"

      Tương Như Nhân gật gật đầu "Tiệc đầy tháng thế nào? Chiêu Dương cung này của tả cũng chỉ có vài khách đến, lại toàn bị mấy người Hứa ma ma và Tôn ma ma ngăn đón là ta còn dưỡng thân mình."

      "Rất náo nhiệt!" Cố Ngầm Hoan ngồi xuống, nhìn sắc mặt nàng có vẻ tốt hơn nhiều "Ngươi tại chắc buồn chán lắm rồi. Lúc trước hại chúng ta lo sợ." Nàng cầm dược Dương đại phu đưa đến rồi lập tức tiến cung. tại nghĩ lại vẫn còn sợ, nếu muộn nửa canh giờ thôi cũng biết là ra kết quả gì.

      " khiến ngươi lo lắng."

      Cố Ngâm Hoan liếc mắt nhìn nàng " ngốc cái gì đó, tại rất tốt rồi. Ta nhìn đứa kia từ xa, ở trong lòng hoàng thượng yên tĩnh chút, đổi lại là người khác muốn ôm khóc hồi."

      Tương Như Nhân tại tính tình bình thường, tính xấu thời điểm mang thai thời đều toàn truyền cho con. Đừng trong tiệc đầy tháng hôm nay cho người ôm lấy. Ngay cả vài lần ôm đến chỗ này của Tương Như Nhân, tiểu tử này cũng hợp tác, hơi chú hài lòng liền khóc. Cũng chẳng có nước mắt, cứ gào khan, chính là hài lòng. Tương Như Nhân sợ sau này lớn hơn chút cáu kỉnh này cũng bớt .

      Cố Ngâm Hoan cười "Cáu kỉnh chút có sao, che chở ngươi che chở Bình Ninh, chính là có tư cách kiêu ngạo."

      Hai người đến chuyện nuôi con, có thể được hồi lâu.

      bao lâu dưỡng nương ôm Trạm nhi ngủ trở lại, đưa cho Tương Như Nhân nhìn thoáng qua. Tiểu bất điểm lớn cũng rất nhanh, thời điểm sinh ra lục cân cũng chưa đến, tại hơn mười cân, ôm ở trong tay nặng , nếu để nằm thoải mái, trong lúc ngủ còn có thể nhíu mày tỏ vẻ bất mãn với ngươi.

      Tương Như Nhân giận nổi, nhi tử của mình còn tỏ thái độ như vậy, đưa tay nhàng nhéo nhéo mũi . Thế nhưng lại trực tiếp khóc thét nhìn Tương Như Nhân.

      Cố Ngâm Hoan ở bên cạnh nhịn được nở nụ cười "Xem ra cáu kỉnh còn hơn cả Hãn nhi nhà ta."

      Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhìn xú tiểu tử nhắm mắt gào khan cũng chẳng có nửa giọt nước mắt kia, đem trả cho dưỡng nương "Lợi hại hơn, Hãn nhi nhà các ngươi cũng đối với ngươi như vậy."

      Thân mẫu còn bị ghét bỏ, Tương Như Nhân thấy bi thương a. Ít nhất Nhị thiếu gia Bình vương phủ dù cáu kỉnh tốt đến mấy vẫn dính với nương. Nếu Bình vương gia đến giành Ngâm Hoan, hình ảnh hai bên ồn ào là chuyện thường.

      "Đó là ngươi cách nửa tháng mới gặp . tại ngươi ngươi phải dưỡng thân mình, chờ ngươi ra tháng, thường mang bên mình, sao có thể còn gần gũi với ngươi." Nghe ngữ khí này của nàng, Cố Ngân Hoan mị mị cười " ngươi cứ nhìn xem, đến lúc đó cáu kỉnh như vậy, chừng so với Hãn nhi còn bá đạo hơn."

      Tương Như Nhân nhìn dưỡng nương ôm Trạm nhi ra ngoài, cũng cười. Ngoài miệng cứ cần con quấn lấy mình, nhưng kỳ thực làm nương ai mà chẳng mong con lúc còn kề cận bản thân, thích ở bên cạnh mình...
      SiAm, lehanh, dhtt6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :