1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 137: cố tình gây
      Tương Như Nhân câu "Định vương gia ở lại trong cung này cũng sắp mười năm, ngày ngày tịch, nhường hồi đất phong , cũng có thể tốt hơn chút."

      Lời này nghe vào trong tai Tô Khiêm Dương lại đúng vị, vì thế Tô Khiêm Dương còn đè nặng vị dấm chua kia hỏi lại nàng "Ngày trong cung tịch?"

      Tương Như Nhân gật đầu "Đúng vậy. người nhốt ở Thanh Huyền cung, người để cùng cũng có, dù là người tẻ nhạt cũng chịu nổi." Khẩu khí của Tương Như Nhân cũng bình thường, chỉ là lời bình về chuyện Định vương bị nhốt tại Thanh Huyền cung mười năm, người bình thường bị giam mười năm như vậy, ai chịu nổi.

      Nhưng Tô Khiêm Dương lại nghe ra ý tứ khác, trong lòng nàng đau , đau tịch mười năm.

      Ý nghĩ này nảy sinh ra liền kiềm được, cỗ dấm chua trực tiếp trào lên, Tô Khiêm Dương nhìn nàng vẻ mặt tự nhiên, trong giọng chậm rãi lộ ra vị ghen "Thế nào, nàng đau lòng ?"

      Vốn như vậy, tình huống bình thường nàng chỉ cần cười có, làm nũng hồi liền qua.

      Nhưng tại nàng phải trong tình trạng bình thường, nhiều ngày ngủ ngon, thường gặp ác mộng hay vì chân phù quá đau mà nửa đêm tỉnh giấc, nàng tại cáu kỉnh khó chịu vô cùng.

      Vì thế nghe Tô Khiêm Dương câu như vậy, vị ghen trong đó nàng trực tiếp xem , chỉ thấy tràn đầy phản cảm với những lời đó "Hoàng thượng ngài đây là có ý tứ gì!"

      Khẩu khí Tương Như Nhân cao lên, Tô Khiêm Dương cũng nghĩ trong lòng nhường nàng, nên vẻ mặt có chút trầm xuống "Trẫm có thể có ý tứ gì. phải chính nàng mười năm giam cầm với Định vương tịch sao."

      "Thần thiếp vốn sai. Chẳng lẽ nhốt người suốt mười năm tịch sao. người ở trong phòng quanh năm suốt tháng chẳng lẽ buồn sao." Tương Như Nhân lập tức phản bác, nàng có gì sai, tại sao lại cho là nàng đau lòng.

      Tô Khiêm Dương nghe được, nàng lại nhắc lại lần nữa, vậy còn phải đau lòng sao, dấm chua kia lại ngọ nguậy dâng lên.

      Người bình thường cãi nhau hay lý trí, huống hồ đây là người ghen cãi với người cáu kỉnh, chút đều muốn nhường.

      Chiến hỏa này lập tức bùng nổ.

      Tương Như Nhân lập tức thoát ra khỏi lòng , đỡ bụng đứng lên trừng "Hoàng thượng ngài rốt cuộc là có cái ý tứ gì!" Kỳ quái.

      Tô Khiêm Dương cũng đứng dậy "Trẫm có ý tứ gì, trong lòng nàng phải rất ràng sao, nàng quan tâm Định vương như vậy để làm gì!"

      "Là hoàng thượng hỏi thần thiếp, thần thiếp trả lời có gì đúng. Ngài đây là cố tình gây !"

      "Trẫm cố tình gây chỗ nào!" Mặt Tô Khiêm Dương hơi phiếm hồng, đời này cũng chưa từng cãi nhau như vậy. "Trẫm hỏi nàng như vậy là sai sao, tại sao nàng lại tức giận." Chẳng lẽ vì chột dạ?

      "Hoàng thượng còn phải cố tình gây sao? Nhắc tới là ngài, thần thiếp được nửa câu đúng ? Vậy tại sao lại muốn hỏi thần thiếp? Trong lòng ngài phải cũng đồng ý với lời của Trưởng công chúa sao? Tại sao thần thiếp lại thể gật đầu. Ngài đây là có thành kiến với thần thiếp!" Thanh của Tương Như Nhân cao lên, đến bên giường oán hận phản bác. Gây gổ cái, thắt lưng còn mỏi, chân cũng đau, lực chú ý hoàn toàn dời .

      "Nàng đồng ý nhưng phía sau sao còn thêm những lời này, chẳng lẽ trong lòng nàng chút thấy Định vương đáng thương."

      Trong đầu Tô Khiêm Dương lúc này lòng vòng chỉ nghĩ đến có câu, đừng tưởng chỉ có nữ nhân ghen mới đáng sợ, nam nhân ghen cũng thể khinh thường.

      "Thần thiếp Định vương đáng thương lúc nào. Mà thần thiếp có gì sai sao?" Tương Như Nhân cảm thấy lí giải của rất thể chấp nhận. Làm sao từ việc nàng Định vương gia bị nhốt mình tịch thành là đáng thương, tâm nàng đau . Loại này giống như càng lên cảm giác có quan hệ gì đó khiến Tương Như Nhân càng thêm chán ghét.

      Nửa đời trước của nàng có bao nhiêu chuyện gắn liền với Tam hoàng tử - Định vương gia gỡ ra. Trước khi xuất giá, sau khi xuất giá, vào cung càng là như thế. Nguyên nhân lớn nhất Hứa dung hoa bắt ép nàng cũng là vì Định vương gia.

      Nếu lúc đó Tương gia cùng Định vương mưu phản có liên quan nàng còn chịu, đằng này là có liên quan. Nàng luôn ngay thẳng, vì sao nhiều lần cứ phải liên lụy đến nàng. Đến bây giờ hoàng thượng nghe nàng câu cũng cho là nàng có ý với Định vương.

      Tương Như Nhân nổi giận, thấy Tô Khiêm Dương cũng mặt tức tối, trực tiếp leo lên giường, thả màn trướng xuống "Hoàng thượng ngài thể lý, ngài ! Thần thiếp muốn nhiều lời cùng ngài!"

      xong, để lại cho chỉ còn là mà trướng lay động.

      Tô Khiêm Dương đứng ở đó sắc mặt xám xịt, nhúc nhích . . .

      Bên ngoài, Trần Phụng và Phùng Áng nhìn nhau, ầm ĩ xong rồi?

      Phùng Áng lắc lắc đầu, cũng có tiếng mở cửa, hoàng thượng và nương nương giải hòa rồi sao? Nhưng vừa rồi ầm ĩ lớn tiếng như vậy, bên ngoài cũng nghe được là ầm ĩ chuyện gì. Lập tức liền hòa hảo là có khả năng a.

      Ở phòng ngoài, đám người Hứa ma ma càng là nghi hoặc, nhưng ai mà dám đẩy cửa vào hỏi. Đèn trong phòng còn chưa tắt, khí lại yên tĩnh, có chút đáng sợ.

      Đột nhiên, cửa phòng trong mở, Tô Khiêm Dương đen mặt bước thẳng ra, liếc nhìn Trần Phụng cái. Trần Phụng kiên trì hỏi "Hoàng thượng, ngài muốn đâu?"

      Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tối mờ, trầm giọng " Thanh Huyền cung."

      Ở gian ngoài mấy người Hứa ma ma nghe được, mặt đều có chút biến hóa. Hứa ma ma nhìn vào hướng trong tẩm thất, Tô Khiêm Dương mang theo Trần Phụng rời .

      Trong phòng, màn trưỡng yên tinhc chút động. Hứa ma ma lo lắng Tương Như Nhân, vào vén màn lên. Tương Như Nhân ngồi ở kia, hốc mắt hơi đỏ, vẻ mặt ủy khuất...

      Tô Khiêm Dương thẳng mạch đến Thanh Huyền cung như có lực đẩy thôi thúc. Đến cửa, thị vệ mở cửa, trong phòng mờ tối, thân ảnh kia ở bên cạnh giường có chút mơ hồ.

      Trần Phụng nhanh chóng châm nến. Tô Khiêm Trạch nhìn qua đây, thấy là , trong ánh mắt cũng có gì dao động.

      Tô Khiêm Dương đến bàn bên cạnh ngồi xuống, nhìn ngồi giường, lúc này vẻ mặt tức giận cãi nhau vừa rồi cũng còn, bình tĩnh "Trẫm phái người đất phong trước, đợi nguô xuất cung, Nam Sơn tự đón Tấn thái phi cùng hồi đất phong, về sau cần trở lại."

      Tô Khiêm Trạch giương mắt nhìn chút "Ta rồi, ta ."

      "Cái này phải do ngươi làm chủ." Tô Khiêm Dương chặn đứt lời "Định vương pho tự sát, chẳng lẽ nguô cũng muốn Tấn thái phi chết ở Nam Sơn tự, ngươi chưa từng có ngày tận hiếu."

      Tô Khiêm Trach nở nụ cười "Nếu hoàng thượng hiếu đạo như thế, vậy rước Tấn thái phi vào trong cung, thay ta tận hiếu tốt là được. Ta là tội thần, có tư cách gì rời ."

      qua lại vẫn . Tjowif điểm phụ hoàng còn sống cũng chịu . Tô Khiêm Dương nhìn "Vì sao ngươi chịu ?"

      Tô Khiêm Trạch vẻ mặt chẳng có gì "Ta quen rồi, nơi này cũng rất tốt."

      "Là vì ai?" Tô Khiêm Dương nhìn thẳng "Vì ai mà ngươi chịu . Dì ngay cả Hứa dung hoa trăm phương nghìn kế nghĩ cách cứu ngươi ra ngươi cũng . Định vương phi tự sát, Hứa dung hoa bắt ép Hiền phi khiến Hiền phi suýt mất mạng. Mọi thứ ngươi cũng biết."

      Tô Khiêm Trạch cuối đầu, đáy mắt có chút dao động. Định vương phi chết biết. Thế nhưng Hứa dung hoa cũng chết sao. Sau đó khóe miệng kéo lên, cười nhạo "Uy hiếp Hiền phi, Hứa dung hoa kia đáng chết."

      "Trước khi chết nàng ta ít này nọ." Tô Khiêm Dương nhìn dây xích quấn quanh chân , chậm rãi "Định vương gia mưu phản đều là vì người. Vì chứng minh cũng làm được nên mới mưu đồ bí mật tạo phản."

      Trong lòng hai người đều biết người kia là ai. Tô Khiêm Trạch a tiếng cười " sao, còn có người như vậy tồn tại?"

      Tô Khiêm Dương cũng quan tâm phủ nhận hay thừa nhận, tay đặt bàn, nhàng gõ gõ "Nếu Tam đệ cam tâm vì nàng như vậy, xin mời Tam đệ vì nàng rời khỏi hoàng cung, trở về đất phong sống tốt, cần ở lại. Ngươi ở đây chỉ mang đến phiền toái cho nàng.

      Đáy mắt Tô Khiêm Trạch lên chút mê mang. Phiền toái, phải luôn gây phiền toái cho nàng sao. Từ lần đầu tiên gặp mặt nàng thích , càng về sau trong cuộc sống nàng lại càng cảm thấy phiền.

      Nhưng nàng còn thấy phiền toái có phải thẻ rằng nàng vẫn nhớ được đến .

      Đáy lòng Tô Khiêm Trạch bỗng sinh ra ý tưởng vặn vẹo như thế. Định vương phi chết, Hứa dung hoa cũng chết. Hai người chú ý nhất đến đều chết, vì ai đâu. Xét đến cùng đều là vì .

      Con người đều có lúc bị coi thường như vậy. Đưa đến trước mắt ngươi, ngươi nếu để ý cần, thậm chí ghét bỏ. Chỉ khi nào biết nó rồi và bao giờ xuất nữa, bỗng nhiên tâm lại sinh ra tiếc nuối, hối hận đối với các nàng tốt hơn chút.

      ở Thanh Huyền cung này ngây người đến mười năm, ngốc đến nỗi thời gian cũng quên . Chỉ nhớ mỗi đêm ba mươi đầy trời pháo hoa chiếu sáng phòng . Dù ở đây mười năm hai mươi năm cũng sao cả, bởi vì vẫn có người nhớ đến. Dù là nằng cảm thấy phiền toái, chán ghét nhưng so với việc rời khỏi Lâm An thành và nàng quên vẫn tốt hơn.

      Giờ phút này, Tô Khiêm Trạch suy nghĩ vô cùng ích kỉ.

      lâu sau, Tô Khiêm Trạch đưa đưa tay, tiếng xiền xích vang lên. Tô Khiêm Trạch cười "Hoàng thượng ngài nghĩ nhiều rồi. Tội thần ở tại trong này, có thể gây được phiền toái cho ai."

      "Được, được." Tô Khiêm Dương cũng cười nhưng ý cười tới đáy mắt. Tất cả mọi người đều mong ngươi ra ngoài sống cho tốt, ngươi lại lần này hết lền khác chịu . Ngươi để Tấn thái phi ở Nam Sơn tự, ra loại chuyện như Trẫm thay ngươi tẫn hiếu. Tam đệ, ngươi tại để trẫm mở mang tầm mắt."

      Tô Khiêm Trạch duy trì ý cười kia "Những gì ta có cũng chẳng được bao nhiêu, sao cả." ...

      Trần Phụng biết hoàng thượng ở Thanh Huyền cung cái gì với Định vương gia, chỉ biết lúc bước ra vẻ mặt càng trầm xuống, đường đều toát ra hơi thở khủng bố.

      Trần Phụng theo bản năng duy trì bước khoảng cách với hoàng thượng, cũng dám tiến lên hỏi, hoàng thượng đâu theo đó.

      Tô Khiêm Dương trở về Thừa Kiền cung, ngồi hồi lâu, cảm xúc bình phục bắt đầu lo lắng buổi tối cãi nhau như vậy liệu Tương Như Nhân có thoải mái chỗ nào hay .

      Cãi nhau là có cách nào lý trí nghĩ xem sao bản thân lại vậy. Tô Khiêm Dương chỉ là cảm thấy lời kia nghe vào tai khiến vị ghen trỗi dậy. tại tỉnh táo lại, muốn xem nàng thế nào lại có chút nhấc chân nổi.

      Tô Khiêm Dương cũng nghĩ Tam đệ và Tương Như Nhân là có chuyện gì, chỉ là trong lòng luôn cảm giác thoải mái. cho cùng cũng vì trong lòng luôn lưu lại câu kia của Hứa dung hoa, 'Định vương gia có thể vì nàng mà mưu phản, hoàng thượng ngài vì nàng mà làm được gì?'.

      Tô Khiêm Dương cứ ngồi bậc thềm trước bàn kia, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, vẻ mặt tâm tình bất định.

      Bên ngoài Trần Phụng vội vào bẩm báo Trình thái phó suốt đêm tiến cung, có việc cần tấu.

      Tô Khiêm Dương đứng dậy, cho Trần Phụng đưa người vào. Trình thái phó tiến vào quỳ xuống trước mặt Tô Khiêm Dương "Khẩn cầu hoàng thượng lập tức phái thái y đến Tương phủ, Tương quốc công , sắp được rồi."

      Trình thái phó tuổi cũng lớn, thời điểm Trần Phụng đỡ đứng dậy chân còn có chút run run, có thể thấy được vừa rồi tiến cung là vội vàng thế nào. Tô Khiêm Dương tức khắc phái người Thái y viện gọi người giỏi nhất lại đây, "Nhớ kỹ, được kinh động."

      Trần Phụng ra ngoài, tự mình chạy chuyến đến Thái y viện, rất nhanh dẫn bốn người trở lại. Tô Khiêm Dương thay bộ y phục khác, với Trình thái phó "Trẫm cùng ngươi đến Tương phủ.". . .

      lehanh, Halong-ngoc, tart_trung6 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 138: Thời gian trôi đâu

      Ngay trong đêm hai xe ngựa ra khỏi cung, phố đều bóng người, thỉnh thoảng mới có người say rượu lắc lư bên vệ đường. Xe ngựa thẳng hướng Tương phủ chạy , đến cửa lớn Tương phủ, đoàn người xuống xe, đứng đón là Tương Cảnh Nhạc.

      Vừa thấy là hoàng thượng, Tương Cảnh Nhạc vội muốn hành lễ, Tô Khiêm Dương vung tay " cần đa lễ, xem bệnh trước quan trọng hơn"

      Bốn thái y được mời đến sân viện Tương lão gia tử, Tô Khiêm Dương cũng cùng. Tương đại lão gia và nhị lão gia đều ở đó, nhanh chóng hành lễ. Tô Khiêm Dương nhận lễ xong, vào ngoại thất, chờ thái y chẩn bệnh.

      Nếu Tương lão gia tử bệnh nặng như vậy, Tương đại lão gia cũng nhờ Trình thái phó tiến cung cầu thái y đến. Người Tương gia trong đêm tiến cung dễ khiến người ta hoài nghi. Tương gia lại càng muốn để tin tức Tương lão gia tử bệnh nặng bị lan truyền. Có điều bọn nghĩ đến, hoàng thượng đến đây.

      "Phụ thân bị bệnh khi khỏe khi yếu, thời là càng nghiêm trọng, có khi cả ngày ngủ tỉnh dậy, đến tận nửa đêm mới tỉnh, lại lẩm bẩm nhớ chuyện gì." Tương đại lão gia về bệnh tình của Tương lão gia tử với Tô Khiêm Dương. Tuổi lớn, đầu năm liền ốm đâu quấn thân, tại thể vãn hồi.

      Tương đại lão gia thở dài " Thần chỉ là hy vọng phụ thân an ổn chút, đến tuổi chung quy cũng phải , nhưng muốn phải trong thống khổ."

      Hai trong bốn thái y nhanh chóng bước ra với Tương đại lão gia "Bệnh của Quốc công gia lâu, trong đó thi châm, thanh tỉnh lúc nhưng cam đoan được bao lâu. Các vị có chuyện gì liền vào cho xong ."

      Đây là ý với mọi người Tương lão gia tử tùy lúc có thể rời . Tương đại lão gia thần sắc chấn động, mặt nhiễm bi thương, cùng nhị lão gia mang theo hai nhi tử vào trong.

      Tô Khiêm Dương thấy bọn họ vào rồi, nhìn thái y kia " thể kéo dài thêm chút sao?" tại Nhân Nhân còn chưa sinh nhưng chỉ cách lâm bồn vài ngày nữa, nếu biết được tin tức này, nàng làm sao chịu nổi.

      "Cái này còn phải xem ý chí của Tương quốc công mới được. Theo như thân mình của quốc công, đây phải là lần đầu gặp nguy cấp như vậy, lần này là nghiêm trọng nhất, xem sức khỏe của Quốc công gia, lẽ ra chống đỡ nỗi, sớm rời ." Tương lão gia tử chính là dựa vào ý chí mà còn sống, đần độn, thế nào cũng chịu .

      Vẻ mặt Tô Khiêm Dương khẽ động, đây là có tâm nguyện chưa xong.

      Trong phòng truyền ra tiếng Tương Cảnh Trí và Tương Cảnh Nhạc buồn khóc. lát sau, Tương đại lão gia bước ra, như chớp mắt cái già rất nhiều, hướng Tô Khiêm Dương cung kính "Hoàng thượng, phụ thân biết được ngài đến, mời ngài vào."

      Bọn Tương Cảnh Trí đều bước ra, Tô Khiêm Dương vào phòng, thái y thi châm. Tương lão gia tử quay đầu, thấy là , suy yếu cười "Xin thứ cho lão thần vô phép, thể hành lễ với hoàng thượng."

      "Tương quốc công cần đa lễ." Tô Khiêm Dương ngồi xuống, để Tương lão gia tử phải ngước nhìn mệt như vậy. Lúc trước thái hoàng thái hậu bệnh hồi, nguồ có vẻ già yếu nhiều. tại, Tương lão gia tử bị trận bệnh này đến nửa năm, gầy yếu quá nhiều.

      "Lão thần thỉnh hoàng thượng ban tội, Tương gia hề hiếu tôn, để Hiền phi lạc mất hoàng tự. Lão thần thể ở trần chuộc tội, xuống dưới kia, thần tạ tội cùng tiên hoàng." Tương lão gia tử chậm rãi, trong đó còn dừng vài lúc, ho khan.

      Nhưng đôi mắt kia sáng .

      Tô Khiêm Dương nhớ được Tương Như Nhân Tương quốc công biết nguyên nhân của ước định ba năm vô sinh. Thế nhưng tại nghe qua lại giống như Tương quốc công đều biết hết.

      "Bọn họ còn muốn lừa gạt lão thần, nhưng kỳ thực lão thần sớm đoán được." Tương lão gia tử thở dài hơi. Người trong nhà muốn biết, liền giả vờ hồ đồ biết, nhưng trong lòng vẫn minh bạch.

      Tôn nữ nuôi dưỡng tốt như vậy, lại luôn để nàng phải chịu ủy khuất, hận bản thân thể mình gánh chịu, Tương lão gia tử lại nhìn về phía Tô Khiêm Dương lần nữa, cầu xin "Hoàng thượng, lão thần cả gan, cầu ngài việc."

      "Tương quốc công cứ ."

      Tương lão gia tử giật giật miệng, gằn từng tiếng ràng. Tô Khiêm Dương nghe, lâu sau "Trẫm đáp ứng ngươi."

      Vẻ mặt Tương lão gia tử buông lõng, vô cùng thành kính "Lão thần tạ ơn hoàng thượng." . . .

      Tô Khiêm Dương để cả bốn thái y kia ở lại Tương phủ để ngừa vạn nhất. Chờ rời khỏi Tương gia trở lại trong cung trời cũng sắp sáng. Luac này cũng kịp ngủ, hồi Thừa Kiền cung chuẩn bị chút, lập tức thượng triều.

      Sau khi hạ triều, Tô Khiêm Dương mình triệu kiến đám người Lễ bộ thượng thư, Trình thái phó, Bình vương gia nghị , phái Trần Phụng Chiêu Dương cung nhìn chút.

      Cả buổi chiều, Tô Khiêm Dương đều ở trong Thừa Kiền cung nghị cùng đám đại thần. Đến chạng vạng, đám người Lễ bộ thượng thư, thị lang rời . Trình thái phó và Bình vương gia vẫn lưu lại.

      Đến chập tối, Trình thái phó rời rồi, trong Thừa kiền cung chỉ còn lại hai người Tô Khiêm Dương và Bình vương gia. Tô Khiêm Dương nhìn "Chuyện Man tộc cùng lãnh thổ kia, Lục hoàng thúc tuổi lớn cũng tiện, vẫn là muốn dựa vào ngươi chuyến xem trước."

      "Thần tùy thời có thể xuất phát."

      " vội." Tô Khiêm Dương lắc đầu, "Tương quốc công lần này chỉ sợ là chống đỡ quá vài ngày. Thời điểm chiếu thư ban xuống còn cần ngươi có trong triều."

      Tuy rằng đáy mắt Tô Khiêm Mặc có chút kinh ngạc, nhưng đối với quyết định của đường ca, vẫn dốc hết sức ủng hộ "Lúc này vẫn còn sớm, chỉ sợ những người đó lấy chuyện đầu năm Hiền phi bị giam để , đức sao lại thăng."

      mặt Tô Khiêm Dương có chút lãnh ý "Trẫm cũng muốn hảo hảo nhìn xem trong triều có bao nhiêu người như vậy". . .

      Bốn năm ngày trôi qua, Tô Khiêm Dương đều Chiêu Dương cung, cảm xúc của Tương Như Nhân chẳng thể tốt được. Hứa ma ma hễ mà khuyên câu, nàng lại cáu kỉnh lên, lời ai cũng cần nghe. đến liền đến, vốn nàng sai, rốt cuộc là ai keo kiệt ai cố tình gây .

      Nhưng Trần Phụng mỗi ngày lại đây thay hoàng thượng xem vòng, Tương Như Nhân căn bản là gặp . May là Trần Phụng và Phùng Áng giao hảo tốt, còn có thể từ Phùng Áng biết được chút chuyện. Bằng mỗi ngày Trần Phụng lại đây, đều là có cách nào để báo cáo kết quả nhiệm vụ.

      Hai vị chủ tử giận dỗi, khổ là thân chạy vặt ở giữa. Trần Phụng kỳ thực rất muốn với nương nương, hoàng thượng đến ra là vì mấy ngày nay quá bận rộn. Bí mật triệu kiến vài vị đại thân, đều là thương nghị đại .

      Chẳng qua là dù Trần Phụng muốn tại Tương Như Nhân cũng muốn nghe.

      Tương Như Nhân là cho rằng hoàng thượng đến vì muốn nàng hạ mình nhận sai. Nhưng nàng có sai sao, nàng còn nổi giận đây, mở miệng lại nàng đau lòng Định vương gia, sao phải là giải thích cho nàng chứ.

      Càng nghĩ, Tương Như Nhân càng cảm thấy ủy khuất. Vốn cảm xúc mấy ngày nay tốt. Ngày đó cãi nhau xong ngủ, ban đêm tỉnh vài lần, mệt, mơ màng mơ màng lại ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy người có chút hỗn loạn.

      Càng gần ngày lâm bồn, Tương Như Nhân có chút hoảng hốt. biết là đứa trong bụng truyền cảm giác hay trong lòng nàng luôn có gì đó bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra...

      Hai ngày sau, bỗng nhiên đạo thánh chỉ phong phi ban xuống.

      Trần Phụng tự mình Chiêu Dương cung tuyên chỉ "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Từ xưa đế vương thận giản thục đức, bị trật cunh đình, lấy tương nội chính. Lịch kê hướng chế, điển lễ du long. Chiêu Dương cung Hiền phi Tương thị ôn huệ đoan lương, khổn nghi mậu. Nay tiến phong quý phi. Khâm thử."

      Tương Như Nhân quỳ mặt đất, lâu sau cũng chưa hồi thần. Quý phi? Phong nàng?

      Trần Phụng tuyên chỉ xong, cười tủm tỉm nhìn nàng "Quý phi nương nương, còn mau tiếp chỉ?"

      Tương Như Nhân vươn tay tiếp nhận thánh chỉ từ Trần Phụng " Tạ hoàng thượng ân điển."

      Thanh Đông và Thanh Thu ở phía sau đỡ nàng dậy. Tương Như Nhân có chút nghi hoặc nhìn Trần Phụng "Trần công công, hoàng thượng sao có thể hạ thánh chỉ này?" Đầu năm nàng có tội, bị xử phạt hơn tháng nay mới từ Khải Tường cung trở ra. tại tuy có thai nhưng chưa sinh cũng chưa biết nam hay nữ, cũng có công lớn, sao có tư cách được phong quý phi.

      Trần Phụng nhận hồng bao Hứa ma ma đưa tới, cung kính với Tương Như Nhân "Tâm tư hoàng thượng thế nào tiểu nhân sao dám phỏng đoán
      Chúc mừng quý phi. Đại điển phong quý phi vào ngày mai. Tiểu nhân còn phải hồi bẩm, xin cáo từ."

      Tương Như Nhân để Phùng Áng tiễn người, trong tay cầm thánh chỉ, vui sướng chưa cảm thấy, chỉ tràn ngập cảm giác khó tin. Phong quý phi này khiến nàng đoán ra.

      Nhưng tưởng tượng ra cũng chẳng phải mình Tương Như Nhân tiếp chỉ mà chỗ thái hậu, hoàng hậu và dưới hậu cung đều chưa ai nghe qua tin tức này trước đó. Nếu Hiền phi sinh hạ Lục hoàng tử, vậy xem vào Hiền phi có hai trai , hơn nữa dựa vào tư lịch của nàng, phong quý phi còn khiến người ta tiếp nhận được. Nhưng hôm nay, sinh cũng chưa sinh, còn cách lâm bồn vài ngày hạ thánh chỉ. Hoàng thượng dù có sủng Hiền phi cũng thể vô phép tắc a. Quý phi lại phải phân vị phi tử bình thường, làm sao có thể tùy ý phong như vậy.

      Thái hậu nương nương trực tiếp Thừa Kiền cung gặp hoàng thượng. Thời điểm nàng đến, bên ngoài người quỳ ít. Lúc lâm triều Tô Khiêm Dương tuyên bố chuyện này, tiếng phản đối nổi lên bốn phía. Nhất là Triệu quốc công dẫn đầu đám đại thần. Nhưng bọn người Lễ bộ thượng thư, Trình thái phó và Bình vườn gia như có thương lượng trước, đám Triệu quốc công càng phản đối, bọn họ càng ủng hộ.

      Bọn người Triệu quốc công là bỗng nhiên mới biết được tin tức, đám người Trình thái phó chuẩn bị bao lâu. triều lại. Hạ triều, đám người Triệu quốc công liền qùy bên ngoài Thừa Kiền cung, cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, phong quý phi cần phải thận trọng hơn.

      Vì thế thời điểm thái hậu đến, bọn người Triệu quốc công vui vẻ a, có người đến làm chủ. Thái hậu nương nương tốt xấu gì cũng khuyên được hoàng thượng. đạo thánh chỉ đột ngột ngày khiến bọn họ trở tay kịp.

      Thái hậu vào, Tô Khiêm Dương đứng dậy nghênh đón. Thái hậu sắc mặt xám xịt nhìn "Hoàng thượng, đại như vậy ngài cũng cùng ai gia và hoàng hậu thương nghị chút tự quyết định. thời khiến đại thần quỳ đầy bên ngoài điện. Rốt cuộc ngài đây là làm gì!"

      "Nhu thần chỉ là thương lượng với mẫu hậu thôi. Trước đây mấy ngày thương nghị qua với đám người Trình thái phó, Bình vương gia rồi. tại việc cũng định xong." Tô Khiêm Dương vẻ mặt bình thường đáp. Đối với việc này đả chuẩn bị kĩ, lo lắng đến những tiếng phản đối.

      "Hồ nháo! Chuyện phong quý pho có thể chỉ thương lượng chút với bọn họ mà đủ sao. Chuyện lớn như vậy mà chút tin tức ai gia cũng biết trước. Hoàng thượng đây là muốn gạt ai gia đúng ?" Thái hậu tức giận. Lúc nào chuyện phong phi mà thái hậu với hoàng hậu biết trước, phải đợi chiếu thư hạ mới hay tin.

      "Nhi thần làm sao có thể cố ý gạt mẫu hậu, mẫu hậu lo nghĩ nhiều rồi." Tô Khiêm Dương nhìn Trưởng công chúa ngồi ở bên cạnh thái hậu, ngữ khí hòa hoãn "Thánh chỉ hạ, nhi thần là vua nước, nào có đạo lí lại lật lọng."
      lehanh, Halong-ngoc, tart_trung8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      lăn lăn lăn ... vậy nàng có thể thưỡng thêm 1 chương nữa ko? ... năn nĩ á ~~~ mà ta tò mò ko biết tương lão gì với hoàng thượng nhỉ? chăc chắn có liên quan đến tương nhân, chỉ hy vọng nó là điều tốt thôi. ôi ngóng chương tiếp theo quá à,
      Hue Khanh thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      ta đoán là cầu xin hoàng thượng chăm sóc, thương Như Nhân chăng? biết baby của Như Nhân khi nào ra đời, là trai hay nhỉ? :yoyo53:
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :