1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ý kiến riêng của ta thôi, nếu ko thích ko sao. hi.
      Hue Khanh thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Đọc lèo hết hơn 100 chương truyện, nên viết cảm nhận chút.
      Trước đó đọc truyện về Cố Ngâm Hoan rồi, lúc đó mình còn cảm thấy Tam Vương Gia là người khá đáng sợ, vì mưu quyền đoạt vị mà chuyện gì cũng làm được. Nhưng đọc qua đây lại thấy tội ấy, người ko có tội, nhưng u mê thế này chỉ có hại người hại mình.
      Mình khác thích nữ chín, có trí tuệ, có nhan sắc, cũng biết giới hạn và điểm dừng. Thái độ ko tranh ko hơn thua của nữ 9 có khi là thứ thu hút nam 9, sau đó mới tìm hiểu, mới bắt đầu quyến luyến.
      Ở truyện này được cái là có thứ gì quá hoàn mỹ. Nữ 9 dù rất giỏi, nhưng cũng ko phải là người cái gì cũng biết, đối với tình cảm khá mù mờ, có chút bo bo giữ mình. Nam 9 là vua, vậy nên ấy cho dù thích người nào hơn, cũng biết nghĩa vụ của mình, cũng ko vì mỹ nhân mà bỏ giang sơn, hay là hậu cung chỉ có người.
      Có vài truyện cường điệu nhân vân lên quá mức khiến nó quá ảo diệu. Về khía cạnh nào đó, vua độc sủng hoặc chỉ có người là điều nguy hại. Mặc dù trong truyện nam 9 nữ 9, nhưng cảm thấy vẫn ko phải kiểu giữ thân như ngọc, chỉ có mình em...
      chung là tình tiết hợp lý, có cao trào, có giải nút, bối cảnh hay suy nghĩ của nhân vật khá phù hợp với thời xưa,rất thu hút...
      Hóng chap mới của bạn :038::038::038:
      Hue Khanh thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      tart_trung thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
      Trừ phi là phế hậu, nếu có khả năng Tương Như Nhân ở mãi trong Khải Tường cung này.

      Nhưng hậu cung này sao có thể thời gian dài có hoàng hậu chủ trì. Mặc dù trong hậu cung là có ai tranh thủ, nhưng triều đình chắc chắn cái đại thần luân phiên thượng tấu thỉnh hoàng thượng cân nhắc bãi bỏ lệnh cấm hoàng hậu.

      Lời Đức phi lần nữa nhấc lên gợn sóng trong lòng Tương Như Nhân. đợi Tương Như Nhân lại nghĩ hỏi chút gì, ngoài cửa có cung nữ vội vàng đến, vẻ mặt lo lắng "Nương nương, Nhị công chúa và Tam cung chúa cùng đánh nhau với mấy người Tứ công chúa. tại người đều bị đưa đến chỗ thái hậu."

      "Cái gì!" Đức phi đứng lên, thấy Tườn Như Nhân nhìn qua "Ta qua đó, ngươi đừng vội. Đến lúc đó ta phái người đến thông tri cho ngươi."

      Tương Như Nhân gật đầu, chờ Đức phi rời vẻ mặt lập tức ổn, sai Tử Hạ tức khắc tìm cách ra tìm Phùng Áng, để tìm Trần Phụng.

      Tử Yên đỡ nàng đứng dậy, Tương Như Nhân ra ngoài, nhìn thấy cửa cung cách đó xa có hai cung ma đứng canh. Người ra vào Khải Tường cung đều phải được các nàng nghiêm tra. Dù là Ngự thiện phòng lĩnh đồ ăn cũng phải có người theo để tránh lân la hỏi thăm tin tức.

      Muốn từ cửa chính ra, khẳng định là có khả năng.

      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Tử Hạ đến hướng sương phòng, chậm rãi về phía cửa cung. Hai cung ma kia lập tức chú ý tới nàng. Tương Như Nhân tới cửa, người trong đó ngăn cản nàng "Thỉnh Hiền phi nương nương dừng bước."

      Tương Như Nhân từng bước tới trước, bỗng nhiên thân mình ngã về hướng Tử Yên. Tử Yên sợ hãi kinh hô tiếng, hai cung ma kia vội bước lên đỡ.

      Ở phía sau Tử Hạ lập tức thu hồi bước chân vào sương phòng, vòng qua hành lang gấp khúc ra sau điện.

      Tương Như Nhân khoát tay lên cánh tay cung ma, có chút có lỗi nhìn các nàng "Bản cung chỉ là ra ngoài vài bước, đứa động, sao."

      Hai cung ma kia lại bộ nghiêm trang, thu hồi tay trở về đứng ở cửa. người nhìn Tương Như Nhân. người nhìn trong viện, giám sát xem các cung nữ ma ma đâu làm gì.

      Hai cung ma canh ở cửa này là đổi theo canh giờ, đều là người thái hậu phái đến. Trong ngày thường đều cùng người trong Khải Tường cung quá nửa câu, chỉ cần đến gần cửa cung là lập tức nhắc nhở chú ý.

      Tử Yên đỡ Tương Như Nhân trở về, tới cửa, Hứa ma ma gật đầu với nàng. Lúc này nếu Tử Hạ có thể ra hẳn là ra ngoài. Tương Như Nhân ngồi xuống, bao lâu lại đứng lên. Dù vẻ mặt nàng vẫn như thường nhưng động tác cùng tư thế đều lộ ra lo lắng của nàng ...

      Trong Thọ Hòa cung, chờ lúc Đức phi chạy tới, Bình Ninh và Lệ Đồng quỳ ở kia, Tứ công chúa Lệ Viện lại nhào vào trong lòng thái hậu khóc. Bên trong còm có Dung Nguyệt quận chúa và Hàm Lộ quận chúa, nhưng các nàng đều quỳ.

      Trưởng công chúa còm chưa đến, hoạng thượng cũng có mặt. Thục phi đến. Khi thấy Đức phi đến, nàng gửi cái ánh mắt, mặt toàn là bất đắc dĩ.

      Tạm thời cũng chưa biết là ai phạm sai. Nhìn Bình Ninh và Lệ Đồng quỳ ở kia, Đức phi cũng sao tin được là Bình Ninh trêu chọc Lệ Viện. Vì thế nàng nhìn về phía thái hậu "Thái hậu nương nương, kết quả là có chuyện gì xảy ra?"

      Thái hậu còn chưa gì. Lệ Viện ở trong lòng thái hậu khóc nháo gào lên "Là các nàng, là các nàng đánh ta, còn đả thương ta. Xem này, nơi này!" Lệ Viện xong liền vươn tay ra, lia ràng có vài vết cào xước.

      "Đúng vậy, là các nàng động thủ trước!" Hàm Lộ quận chúa đứng bên lập tức phụ họa, sợ cước này đủ ngoan còn bổ sung thêm "Nhị biểu tỷ hung hăng, lên liền đánh Tứ biểu tỷ."

      Bình Ninh và Lệ Đồng đều gì, cúi đầu. Nhất là Bình Ninh, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt, nàng cũng biết đau.

      "Bình Ninh, ngươi có biết sai?" Thái hậu nương nương dỗ Lệ Viện, nghiêm khắc hỏi Bình Ninh.

      Bình Ninh ngẩng đầu nhìn thái hậu, mặt quật cường "Tôn nhi sai, vì sao phải nhận!"

      Thái hậu nghiêm mặt "Ngươi đả thương người còn già mồm át lẽ phải như vậy?"

      Dung Nguyệt ở bên cạnh quỳ xuống "Thái hậu nương nương, lúc trước ở Xuân Uyển, Bình Ninh công chúa và Lệ Đồng công chúa cũng từng đả thương Hàm Lộ quận chúa."

      Hàm Lộ lập tức gật đầu " sai ngoại tổ mẫu, còn làm bị thương mặt Dung Nguyệt tỷ tỷ. "

      Sắc mặt Đức phi còn chỗ nào dễ nhìn, thời điểm Bình Ninh ngẩng đầu, mặt nàng dấu bàn tay lưu lại ràng. Đức phi lập tức đánh gãy lời Hàm Lộ "Thái hậu nương nương, ngài có hỏi qua Bình Ninh xem thương mặt nàng là làm sao có hay ?"

      Vẻ mặt thái hậu bị kiềm hãm, tựa hồ nhận ra mìn xử bất công, nghe thấy liề tin bên, hoãn hoãn thần sắc "Bình Ninh, vết mặt ngươi là ai đánh?"

      Bình Ninh nhìn về phía Dung Nguyệt quận chúa, hé răng nửa lời nhưng mọi người cũng đủ biết là ai đánh.

      Trong mấy người bọn họ, người đủ khí lực đụng đến Bình Ninh cũng chỉ có thể là Dung Nguyệt.

      "Thái hậu nương nương, nếu phải Bình Ninh công chúa khi dễ Tứ công chúa, ta như vậy." Dung Nguyệt ỷ vào bản thân có thái hậu làm chủ, lập tức phản bác.

      Đức phi để ý tới lời của Dung Nguyệt, cũng nhìn sâc mặt của thái hậu, trực tiếp hỏi Lệ Đồng "Lệ Đồng, cho mẫu phi biết vì sao ngươi cùng Nhị tỷ lại đánh nhau với Tứ muội?"

      Lệ Đồng ngẩng đầu nhìn Đức phi, trong mắt có lệ "Nhị tỷ tỷ tìm ta cùng nhau chơi. Chúng ta muốn qua chỗ Đại hoàng , đến nửa đường lúc qua hoa viên gặp Tứ muội muội và mấy người Dung Nguyệt. Sau khi chào hỏi xong vốn là rời . Dung Nguyệt quận chúa lại chỉ vào Nhị tỷ tỷ nàng xứng có phong hào Bình Ninh này. Lúc đó Nhị tỷ tỷ hỏi lại nàng câu là, bản công chúa xứng chẳng lẽ ngươi xứng. Tự nhiên sau đó Dung Nguyệt liền với Tứ muội muội, Tứ muội muội là con vợ cả còn có phong hào, dựa vào cái gì mà nữ nhi của tội phi như nàng lại có phong hào, cũng biết là lớn lên giống ai, dù sao nhìn là giống hoàng thượng."

      "Ngươi bậy!" Dung Nguyệt gào to tiếng. Đức phi lập tức trừng mắt lạnh liếc qua cái, "Hài tử ngoan, tiếp tục !"

      Có mẫu phi ở đây, Lệ Đồng cũng sợ. Vừa nãy thái hậu căn bản chưa cho các nàng cơ hội . tại có ai ngăn cản, nàng hơi liền ra hết.

      Bình Ninh nghe được Dung Nguyệt như vậy tất nhiên là tức giận, muốn phản bác nàng. Tứ công chúa ở bên cạnh lại hỏi vì sao giống hoàng thượng.

      Hàm Lộ ở bên cạnh các nàng lên tiếng "Ta biết, phải thân sinh giống đâu."

      Tứ công chúa nhìn Bình Ninh hèn mọn "Ngươi còn luôn miệng mẫu phi ngươi mang thai đệ đệ, ta cảm thấy khẳng định cũng giống phụ hoàng."

      Dung Nguyệt khả năng thêm mắm thêm muối ít, lập tức lấy chuyện Hiền phi bị giam lỏng ra . Tứ công chúa vừa nghe càng là được lối, chỉ vào Bình Ninh "Ta mới là đích công chúa con hoàng hậ. Ngươi tính là cái gì, lạikhông giống phụ hoàng. Đệ đệ ngươi cũng giống phụ hoàng. Trong bụng mẫu phi ngươi cũng giống phụ hoàng. Mẫu phi ngươi cả đời đều được ra ngoài!"

      Tứ công chúa còn chưa xong, Bình Ninh nhào thẳng tới đánh nàng. Kia hình ảnh hỗn loạn. Dung Nguyệt tuy rằng tát được Bình Ninh cái nhưng cũng bị nàng đánh ít. Nhóm cung nữ ma ma hầu hạ bên cạnh vừa thấy liền vội tách các nàng ra, sau đó trở bề báo cho thái hậu. Tiếp theo Đức phi đến đây liền thấy màn này.

      Lệ Đồng xong, trong phòng lâm vào yên lặng. Bình Ninh quật cường rên tiếng. mặt thái hậu là kích động, Đức pho mắt lạnh nhìn hai người Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ. Lớn lên giống hoàng thượng, phải Bình Ninh và Dung nhi phải hài tử của hoàng thượng, nón xanh này đội xuống, xem kết quả là định ai đắc tội.

      Thái hậu nhìn về phía Dung Nguyệt "Dung Nguyệt, ngươi có qua như vậy?"

      Dung Nguyệt sống chết thừa nhận "Dung Nguyệt sao có thể lời đại nghịch bất đạo như vậy, Dung Nguyệt cũng qua cái gì. Nàng gạt người." xong đưa tay chỉ thẳng về hướng Lệ Đồng.

      Xưa nay Lệ Đồng luôn nhát gan cũng gân cổ hướng nàng đáp lại "Ta gạt người. Ta đều là . tin có thể gọi các ma ma cung nữ tới hỏi xem sao. Ngươi dám thừa nhận."

      "Chúng ta nào có thừa nhận, mà ngươi là kẻ lừa gạt." Hàm Lộ hướng về phía Lệ Đồng hừ tiếng.

      "Nháo đủ chưa!" Thái hậu quát lớn, mọi người im lặng "Đều biết bản thân là cái thân phận gì, lại có thể ở đây náo loạn như vậy!"

      Lúc này Trưởng công chúa đến, nhìn thấy Bình Ninh và Lệ Đồng còn quỳ hai lờ trực tiếp kéo các nàng dậy. Lệ Đồng đến trong lòng Đức pho. Trưởng công chúa ôm lấy Bình Ninh. Nhìn dấu bàn tay ràng mặt nàng, đau lòng "Ai đánh ngươi đây, ai ngoan tâm như vậy?

      Bình Ninh luôn quật cường có mở miệng rốt cuộc khóc. Nàng rúc đầu vào lòng Trưởng công chúa khóc nức nở, chỉ non nớt gọi tiếng , chịu để nàng xem mặt mình.

      Bình Ninh khóc ủy khuất, Lệ Đồng trong lòng Đức phi cũng đỏ hồng mắt nhìn tỷ tỷ.

      "Thái hậu nương nương, bất luận ngài có tin lời của Lệ Đồng hay , thần thiếp vẫn tin. Nàng là nữ nhi thần thiếp dưỡng, tính tình ra sao thần thiếp ràng nhất. Tính tình Bình Ninh thần thiếp cũng biết , nếu gặp chuyện gì nàng quả quyết ra tay đánh Lệ Viện, cũng thể gây gổ cùng các nàng. tại các nàng còn . Lời có ý nghĩa thế nào các nàng còn là đứa ba bốn tuổi hiểu . Chẳng lẽ các nàng ràng những lời các nàng là có ý gì. Hôm nay thần thiếp cũng luôn ở đây, Lệ Đồng sai mà Bình Ninh cũng sai. Nếu thái hậu muốn trách phạt liền đem cả thần thiếp cùng trách phạt." Nếu nàng mà ở đó, nghe được lời như vậy, đánh còn nặng hơn.

      Đức phi tính tình chính là mạnh mẽ như thế, lời ra cũng phải là lời xuôi tai thái hậu. Nhưng thái hậu sắc mặt khó coi sao, chính trong lòng nàng cũng tự có phán đoán. Những lời Lệ Đồng dù cho có toàn bộ cũng bảy phần là . Bảy phần này cũng đủ rồi. Lời đại nghịch bất đạo như thế lại có thế ra từ miệng những đứa này. Ban đầu nàng còn che chở bọn họ như vậy, thời nàng đều cảm thấy mặt còn chút ánh sáng.

      "Hoàng tổ mẫu." Lệ Viện ủy khuất gọi nàng tiếng "Lệ Viện qua như vậy. Lệ Viện tỷ tỷ như vậy. Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ cũng như thế."

      "Vậy vì sao Nhị tỷ tỷ ngươi lại đánh ngươi?" Trưởng công chúa nhành vuốt tóc Bình Ninh, vẻ mặt nhìn Lệ Viện lại tốt như vậy. Thân mình Lệ Viện co rụt lại, biện giải "Nhị tỷ tỷ ỷ vào bản thân có phong hào, chấp nhận được chúng ta nửa câu xuôi tai."

      Cái gì tốt học, trốn tránh trách nhiệm học giỏi lắm. Trưởng công chúa nghe xong cũng tin. Vài đứa này trong ngày thường đều hay đến Xuân Uyển, tính cách như thế nào nàng còn sao.

      Thái hậu nương nương ho tiếng "Lệ Viện cùng bọn Dung Nguyệt có sai, nên như vậy. Bình Ninh cũng có sai, nên động thủ liền đánh muội muội. Tất cả đều phạt sao chép kinh thư, tự ngẫm tốt phen. Chuyện này liền tính như vậy thôi. Chỗ hoàng thượng cũng cần báo, ai gia có rảnh tự với .

      Vừa dứt lời, ngoài cửa có thân ảnh vào "Chuyện gì cần báo với trẫm, phải để mẫu hậu tự cùng trẫm?"
      lehanh, song ngư, honglak2 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
      Tô Khiêm Dương vào phòng, nhìn qua mọi người, sau đó nhìn đến chỗ thái hậu "Mẫu hậu muốn tự chuyện gì với trẫm?"

      phải thấy được mấy đứa trong phòng. Cũng phải thấy mặt bọn chúng nào là vết tích, còn khóc nức nở. Nhưng lại chỉ trực tiếp nhìn thái hậu, hỏi nàng muốn việc gì.

      Đợi hồi thái hậu có lên tiếng, Tô Khiêm Dương nhìn về phía Trưởng công chúa "Trưởng tỷ cũng đến, đứng ở đây hồi chắc là biết mẫu hậu việc gì."

      Trong lòng Trưởng công chúa thở dài hơi, , bộ dạng này của hoàng thượng là tức giận.

      Vẻ mặt Tô Khiêm Dương cũng có qua nhiều biến hóa, nhìn thoáng qua Thục phi, lại nhìn về Đức phi "Vậy nàng ." xong ngồi xuống bên dưới tay trái của thái hậu, nhìn Đức phi, ý bảo nàng bắt đầu .

      Đức phi liền chi tiết kể lại mọi việc, lời của bọn Lệ Viện nàng thuật lại. Lời của Lệ Đồng nàng cũng thuật lại. Tất cả mọi thứ đều , để hoàng thượng nghe xong tự phán đoán.

      Sau khi xong, trong phòng lại mảnh yên lặng. Lệ Viên lúc trước trong lòng thái hậu làm nũng tại cũng lui về trong lòng thái hậu dám hé răng. Nàng tám tuổi, cái gì nên cái gì nên nàng lại biết sao. Có điều chính là nàng quen thói kiêu căng, hoàng hậu lúc trước sủng nàng. tại dưỡng ở chỗ thái hậu, cũng là sủng nàng. cái gì cũng đều thoải mái ra, chấp nhận được người khác nhường nàng, phải thuận theo tâm ý của nàng, thế mới vừa lòng.

      Thái hậu phá vỡ cục diện này, nhìn Tô Khiêm Dương, ngữ khí hòa dịu "Hoàng thượng, chuyện này giao cho ai gia xử lý được ?" Vài đứa này, Hàm Lộ vần là thân ngoại tôn nữ. Dù biết là Tứ công chúa sai. Cán cân trong lòng thái hậu vẫn vô hình lệch về hướng Tứ công chúa. bên là bản thân chưa từng dưỡng qua, bên là thường xuyên ở bên cạnh, tại càng là dưỡng ở chỗ mình.

      "Mẫu hậu là muốn xử trí thế nào?" Tô Khiêm Dương thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi.

      "Bọn Lệ Đồng là sai nhưng các nàng còn , chuyện này xem như mấy đứa cãi vã thôi, liền bỏ qua. Tỷ muội với nhau cũng nên tổn thương hòa khí." Thái hậu nghĩ muốn chuyện to hóa chuyện hóa vô . Nhưng Tô Khiêm Dương nghĩ vậy, trực tiếp nhìn về phía thái hậu "Mười bốn tuổi, việc hôn cũng định mẫu hậu còn nàng . Bảy tám tuổi cũng học qua quy cũ lại như chưa từng học. Hai ba năm Thái học viện chẳng lẽ nghe qua lão sư dạy cái gì. Chỉ có thấy làm công chúa phải so với người khác hiểu chuyện hơn, làm tấm gương, nơi nào lại có tuổi như vậy còn bảo biết gì."

      Trong thanh của Tô Khiêm Dương có tức giận, nhưng trong lời là mang theo chỉ trích "Là lão sư nào dạy các ngươi học làm người ba hoa, là lão sư nào dạy các ngươi làm công chúa quận chúa là có thể chuyện tùy tiện, miệng biết chừng mực. Mẫu hậu, ngài các nàng còn , có phải tám hay mười năm sau ngài chịu trách nhiệm cho lỗi các nàng phạm phải sau này."

      "Hoàng thượng, các nàng đều biết sai rồi." Thái hậu xem Hàm Lộ ở bên cạnh bị dọa "Hoàng thượng là muốn xử trí chuyện này như thế nào?"

      "Trẫm muốn thu hồi thân phận quận chúa của các nàng. Dung Nguyệt đưa về phủ công chúa, trước khi xuất giá được vào cung, cũng thể ra khỏi cửa. Hàm Lộ cũng đưa về phủ công chúa. Trẫm phái người đến dạy các nàng tốt quy củ. Khi nào học tốt rồi lại có thể ra ngoài, lại có thể tiến cung. Nếu là mãi vẫn học tốt về sau đừng tiến cung nữa."

      Hàm Lộ trực tiếp bị dọa khóc. Dung Nguyệt cũng ngơ ngác. Thu hồi thân phận công chúa, về sau chỉ còn được gọi là tiểu thư, cùng các thế gia tiểu thư có gì khác biệt.

      "Hoàng thượng." Thái hậu khuyên can "Thân phận quận chúa này là phụ hoàng đáp ứng mấy người Tĩnh Xu."

      "Các nàng tại còn dám bố trí đến đầu trẫm, đứa của Hiền phi sinh ra phải là thân sinh của trẫm. Trẫm còn phải bận tâm là phụ hoàng có đáp ứng các nàng hay sao!" Đột nhiên Tô Khiêm Dương lớn tiếng quát "Là ai dạy cho các ngươi mấy thứ này? Là nghe ai ? Nếu phải là người trong hoàng tộc những lời này cũng đủ để các ngươi rơi đầu. Phỉ báng trinh tiết phi tử, hoài nghi huyết thống của công chúa. Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?"

      Tô Khiêm Dương nổi giận lên đáng sợ!

      Vài đứa bao gồm cả Dung Nguyệt đều sợ phát khóc, nhất là Lệ Viện trong lòng thái hậu. Tô Khiêm Dương nhìn nàng "Là công chúa mà có thể tùy ý bị người châm ngòi, bị người bài bố, còn có thể ra lời thương hại tình nghĩa tỷ muội như vậy. Trong ngày thường mẫu hậu cũng nhiều ma ma như vậy dạy ngươi cái gì!"

      Lệ Viện khóc trốn vào trong lòng thái hậu, phụ hoàng đáng sợ.

      "Đủ rồi!" Thái hậu vỗ bàn, sắc mặt xanh mét "Hoàng thượng ngươi nghiêm trọng như vậy, đơn giản là muốn ai gia xử lí theo lẽ công bằng. Vài đứa sai rồi được cho các nàng cơ hội sửa sai sao. Lại phải tước thân phận quận chúa, để các nàng sợ hãi ngươi mới vừa lòng!"

      "Tước thân phận quận chúa là để các nàng biết sai mà sửa. Chờ sửa tốt rồi, trẫm xem tình hình thế nào có thể trả lại thân phận quận chúa cho các nàng. Ở trong cung dọa người quan trọng, để tương lai ra ngoài mất mặt, muốn cứu chữa cũng muộn." Tô Khiêm Dương nhìn thái hậu "Vẫn là tự mẫu hậu cảm thấy lời bố trí này đó có hợp lý. Trẫm căn bản cần để ở trong lòng, cũng cần truy cứu."

      Thái hậu bấy động tạo kia, sắc mặt đỏ lên. biết là do tức giận hay là kích động.

      Trưởng công chúa bước ra hòa giải "Vết thương của bọn còn chưa được xử lý, để lại sẹo biết làm sao." Trưởng công chúa xong nhìn thái hậu. Nửa ngày, thái hậu cả người như cố gắng áp chế, cũng nhìn Tô Khiêm Dương, gật gật đầu. Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ tạm thời ở lại trong Thọ Hòa cung. Đức phi và Thục phi ra theo Trưởng công chúa.

      Bình Ninh vẫn như trước lời. Đức phi lo lắng cho nàng, theo sau Tô Khiêm Dương ra. Trưởng công chúa nhìn các nàng "Xuân Uyển cách đây cũng xa, đến chỗ ta trước . Hoàng thượng cũng cùng ."

      Tô Khiêm Dương gật gật đầu, nhìn Bình Ninh dựa vào Trưởng công chúa, tới kéo nàng qua, nắm lấy ta nàng, cũng thẳng về hướng Xuân Uyển.

      Trưởng công chúa thở dài, với Đức phi và Thục phi ở bên cạnh "Hoàng thượng lúc này là thực tức giận." Đối với đệ đệ này, Trưởng công chúa cũng có nhiều hiểu biết. có thể quát tháo nhưng có thể có bao nhiêu tức giận. Nhưng cứ như líc này, đến lúc đó bọn Tĩnh Xu đến cầu xin sợ là đường quay đầu cũng có.

      Đức phi và Thục phi nhìn thoáng qua nhau, cất bước theo . . .

      Trong Thọ Hòa cung là khóc lóc long trời lở đất thế nào Đức phi các nàng biết. Tóm lại bên Xuân Uyển lại yên tĩnh. Bình Ninh ngồi ở kia, ma ma bên cạnh thoa dược cho nàng. tại nhìn đến, nơi cái tát đánh qua kia có chút sưng lên.

      Thoa dược xong, Bình Ninh cố chấp buông tay Tô Khiêm Dương, vẫn như trước rên tiếng, cũng khóc bản thân ủy khuất, lại càng bản thâm bị khi dễ chỗ nào. Đức phi nhìn thấy 'Ha! giống y như mẫu phi cố chấp kia của nàng. Quả chính là dạng.'

      Tô Khiêm Dương sờ sờ mặt nàng "Còn đau ?"

      Bình Ninh gật đầu, ngồi vào bên cạnh như lúc còn , tựa vào , nửa ngày, rầu rĩ hỏi "Tứ muội ta lớn lên có chút nào giống phụ hoàng."

      "Ngươi giống mẫu phi ngươi nhiều hơn. Nữ hài tử, vẫn là nên xinh đẹp như mẫu phi ngươi." Tô Khiêm Dương nở nụ cười "Đệ đệ ngươi rất giống phụ hoàng."

      Bình Ninh nghiêng đầu nghĩ, hồi tỏ ra hình như là vậy. Vấn đề này xem như trôi qua. Nàng còn thêm "Phụ hoàng, ngài cũng phả đáp ứng với ta việc."

      Tô Khiêm Dương xoa đầu nàng " ."

      Bình Ninh chu chu miệng, ánh mắt hơi ảm đạm "Chuyện ta đánh nhau với Tứ muội đừng để mẫu phi biết. Ta muốn nàng lo lắng." Mẫu phi nếu biết được, lại thể ra khỏi nơi đó, nhất định ngủ ngon.

      Trưởng công chúa nghe vậy trong lòng đau xót. Nương ở bên cạnh, đứa biểu ra nàng rất hiểu chuyện.

      Lệ Đồng trong lòng Đức phi sợ hãi "Hôm nay cung nữ ma ma đều thấy được." Rất nhanh truyền khắp trong cung, Hiền phi nương nương làm sao có thể biết.

      "Vậy cũng thể để mẫu phi biết ta bị người ta đánh." Bình Ninh bổ sung câu, nhìn Tô Khiêm Dương "Phụ hoàng, ngài cho các nàng, để các nàng lung tung."

      "Phụ hoàng đáp ứng ngươi, xử lý chuyện này. Về sau lại gặp chuyện như vậy đừng để bản thân bị thương. Đến với phụ hoàng, phụ hoàng làm chủ cho ngươi." Tô Khiêm Dương sủng Bình Ninh, cũng tính toán muốn tránh Đức phi và Thục phi, nhàng sờ sờ gương mặt nàng "Ngươi theo Thục phi về trước, buổi tối phụ hoàng lại đến thăm ngươi."

      Bình Ninh gật đầu, tính cái gì nhưng cuối cùng chỉ giật giật miệng, ngoan ngoãn theo Thục phi ra.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người Trưởng công chúa và Tô Khiêm Dương, sắc mặt của liền còn ôn hòa như vừa rồi.

      "Nếu Tĩnh Xu các nàng tiến cung cầu xin, hoàng thượng định xử trí ra sao?" Trưởng công chúa rót cho ly trà "Chờ bọn Hàm Lộ về đến phủ biết được tin tức, rất nhanh tiến cung thôi."

      " gặp." Tô Khiêm Dương ràng "Thánh chỉ hôm nay trẫm viết xong, ngày mai hạ chỉ. Các nàng nếu muốn cầu xin, cứ để các nàng quỳ ngoài Thừa Kiền cung. Mấy năm nay càng là quá đáng. Lúc trước chuyện Diệp thục dung cũng như vậy, cái miệng biết chừng mực. Lúc trước phạt các nàng, tại càng là nghiêm trọng, ở trước mặt Bình Ninh chửi bới." Chẳng lẽ vài đứa lại tự nghĩ ra những lời này sao, khẳng định là được nghe lại. Qua lại chỉ có phủ công chúa và hoàng cung. Trong cung ai dám , vậy phải là ở phủ công chúa.

      "Nếu các nàng cứ quỳ chịu dậy sao?" Trưởng công chúa thử hỏi.

      Tô Khiêm Dương cầm lấy cái chén nhấp ngụm, lạnh lùng "Vậy dem thân phận công chúa của các nàng giáng xuống quận chúa, thu hồi bổng lộc công chúa." Trưởng công chúa im lặng. Công chúa hoàng gia bị giáng xuống thành quận chúa là chuyện chưa từng có. Nhưng theo Trưởng công chúa mà , vài đứa dám ngang nhiên như vậy. Sau lưng mấy người Tĩnh Xu còn biết đến mức nào. Hoàng thượng là ca ca có sai, nhưng cũng là hoàng đế, có thể tùy tiện phỉ báng và đặt điều như vậy sao. Đây là Hiền phi cho hoàng thượng đội nón xanh. Hôm nay là mấy đứa , hoàng thượng trọng phạt. Thử đổi lại là người khác, cứ thế trực tiếp lôi xuống, làm gì có cơ hội mà biện giải

      Bỏ chuyện này qua bên, nửa ngày, Trưởng công chúa nhắc đến chuyện vẫn luôn muốn "Hoàng thượng, chuyện Tam đệ và Hiền phi lúc trước Hứa dung hoa , ngươi còn nhớ ."

      Ánh mắt Tô Khiêm Dương đánh qua, Trưởng công chúa tiếp "Đều bao nhiêu năm trôi qua. Lão nương nương từng với ta lúc trước phụ hoàng muốn đưa Tam đệ ra ngoài. tại như vậy chẳng bằng để rời khỏi Lâm An Thành hồi đất phong . Quả quyết thể lại nhốt ở trong cung."

      Tô Khiêm Dương chuyện, Trưởng công chúa chú ý vẻ mặt "Trưởng tỷ phải lo lắng trước đây Tam đệ và Hiền phi có chuyện gì mà là chuyện như vậy, hôm nay Hứa dung hoa lấy ra , ngày mai biết lại có ai lấy ra. Trong cung nhiều người như vậy, cứ thế cũng hai ngươi đem chuyện này truyền ra. Chẳng lẽ muốn Tam đệ ở trong cung cả đời, chết già ở trong cung, thời thời khắc khắc còn phải đề phòng kẻ có tâm sao."

      lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng "Tam đệ chính muốn . Nếu muốm , lúc Hứa dung hoa phóng hỏa kia có thể rồi."

      "Vậy càng phải để ." Trưởng công chúa kiên định "Thế nào, đồng ý thể sao? Nhốt ở Thanh Huyền cung kia có khác gì phế nhân, quá là thư thái, còn muốn trong lòng mọi người cũng được thoải mái. nghĩ hay nghĩ trong lòng cách ràng, hoàng thượng sao có thể để tùy ý quyết định. có thể quyết định ra được cái gì. đem trách nhiệm của mình vứt sang bên, tùy tiện làm bậy. tại có được chút áy náy hay ?"

      Trách nhiệm của hoàng tộc.

      Đây là cây đao treo đầu mỗi người bọn họ. Thời khắc nhắc nhở bọn họ có thân phận gì làm tốt loại chuyện đó. Nhưng có nhiều người nhìn thân phận của mình, làm đúng. Vài năm trước Tô Khiêm Dương nghe tới cái này còn có thể thấy có chút khích lệ bản thân. tại lại nghe được, cũng bỏ được cảm thấy có chút chán ghét. . .

      Ngày hôm sau, thánh chỉ xuống hai phủ công chúa. Thu hồi thân phận quận chúa của Dung Nguyệt và Hàm Lộ. Dung Nguyệt nhốt trong nhà được ra ngoài, được vào cung cho đến khi xuất giá. Hàm Lộ cũng vậy. Theo thánh chỉ hạ xuống còm có bốn ma ma giáo dưỡng phân đến hai phủ. Bốn người đều chỉ dạy duy nhất thứ, làm người như thế nào.

      Tĩnh Xu và Tĩnh Nhàn đương nhiên tiến cung cầu xin. Chỗ thái hậu khóc, chỗ Trưởng công chúa cũng than, quỳ gối trước Thừa Kiền cung nhất định muốn gặp hoàng thượng. Quỳ ngày, cho đến lúc Trần Phụng bước ra " Nếu còn cầu tình, nữ nhi có tội, phụ mẫu tội lớn hơn. Hai công chúa đều giáng xuống thân phận quận chúa, từ nay về sau được vào cung. Nếu hai vị công chúa nguyện ý chịu hình phạt này tại liền có thể theo nô tài vào."
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :