1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      @Tôm Thỏ tác giả bảo là có liên quan nhưng nếu thấy chút gì đó đổi khác cũng mặc kệ hahaha. Mình chưa đọc truyện kia. Hay ko bạn?

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 8: Thân thuộc thành
      Cuối cùng tam hoàng tử gây họa nhưng Tương phủ phải tới trả tiền, sau khi chấm dứt du hồ, vì để tránh làm lớn việc Cố gia Ngũ tiểu thư rơi xuống nước gây ra lời đồn đãi, Tương phu nhân mang theo Tương Như Nhân tự mình Cố gia chuyến nhận lỗi.

      Sau khi từ Cố gia ra sắc trời tối, bận rộn cả ngày, Tương Như Nhân cũng có chút mệt, tựa ở ghế mềm sắp ngủ mất, bên Tương phu nhân nhìn nét mặt nữ nhi hơi lộ ra mệt mỏi, đưa tay sờ sờ trán của nàng, ôn nhu hỏi, "Nhân Nhi a, ngươi tam hoàng tử vậy làm vị hôn phu có được hay ?"

      Tương Như Nhân vốn nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức mở mắt ra, giọng cứng ngắc , "Mặc kệ làm vị hôn phu của ai, chỉ cần phải vị hôn phu của ta tốt rồi."

      Tương phu nhân nghẹn họng cũng hỏi nổi nữa, chẳng lẽ là nàng biết, mấy năm nay tam hoàng tử đến Tương gia cũng nhiều lần, lão gia tử có tỏ vẻ gì tức là thầm chấp nhận, thực ra làm hoàng tử phi cũng tệ, nếu làm ... thân phận này của nữ nhi cũng cần phải nơi thâm cung đó, tương lai chính là phong vương phong phi, làm mẫu thân, Thiệu thị ngược lại nghĩ nữ nhi có thể gả cho tam hoàng tử cũng là lựa chọn tốt.

      Tương Như Nhân thấy Tương phu nhân đáp, ngữ điệu nhu hòa chút, "Mẫu thân, làm sao ngài lại nghĩ đến vậy, hôn của tam hoàng tử tự có thánh thượng làm chủ, cùng chúng ta chẳng có quan hệ gì."

      Tương phu nhân xem đáy mắt nữ nhi bình tĩnh, khỏi đau lòng, "Mẫu thân là nghĩ, mấy năm nay ngươi và tam hoàng tử gặp gỡ cũng ít."

      "Mẫu thân!"Tương Như Nhân lập tức cắt đứt lời của nàng, "Sau này nữ nhi muốn nhắc lại chuyện này nữa.". . .

      Chuyện trôi qua vài ngày, bên trong Lâm An thành cũng truyền ra lời đồn gì, Tương Như Nhân lúc này mới thở dài hơi, đến ngày hưu mộc viện Tương lão gia tử sơ về chuyện này.

      Tương lão gia tử ngoắc nàng , để cho nàng bồi mình chơi cờ phía trước cửa sổ , "Chuyện trôi qua cũng qua rồi, ngươi cũng đừng cứ để trong lòng mà vui."

      Tương Như Nhân thả quân cờ trắng xuống, đối với phản ứng như thế của tổ phụ lòng có nghi hoặc, "Tổ phụ, tam hoàng tử làm như vậy, dễ liên lụy đến Tương gia."Loại chuyện hoàng tử phạm sai lầm này, đại đô hoàng gia đều bao che , người gánh trách nhiệm trừ bọn họ ra còn có thể là ai.

      Tương lão gia tử cười, hạ xuống viên cờ đen, đem các quân trắng bị vây lại nhặt lên để vào hũ đựng cờ bên cạnh "Lời đồn đãi dừng lại ở trí giả."


      Tương Như Nhân như trước lòng có nghi hoặc, từ tổ phụ dạy mình là lấy thượng vị giả vi tôn, Tương gia chỉ đứng ở phía sau người đương quyền, hôm nay trong triều mọi thứ ràng, tam hoàng tử nhiều lần đến đây đối Tương gia mà hề có lợi gì, đến lúc đó khiến cho kẻ có tâm lợi dụng, tội kéo bè kết đảng là phải chuyện đùa.

      Nghĩ đến chỗ này, Tương Như Nhân ra ý nghĩ của chính mình, "Lời đồn đãi mặc dù dừng lại ở trí giả, nhưng cũng thể cái gì cũng làm, hôm nay các vị hoàng tử ngoại trừ Ngũ hoàng tử tuổi còn , còn lại mấy vị, bất luận cùng ai lại gần gũi đều khiến ít người dị nghị."

      Tương lão gia tử tán dương gật đầu, "Vậy theo ngươi thấy phải làm làm sao?"

      Tương Như Nhân trầm mặc hồi, nửa ngày sau, chậm rãi mở miệng, "Hôn của ta."

      Tương gia đích trưởng nữ cho tới bây giờ cũng chưa có đính hôn, chính là gợi nhiều tò mò, tuy lúc mới bắt đầu tiến cung có lời đồn đãi, nhưng chưa đến cuối cùng, ai cũng dám cam đoan kết cục thế nào, chỉ cần nàng ngày còn chưa định thân, tất cả suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, thành được thực.

      Tương lão gia tử mím môi đặt con cờ lên bàn cờ, chậm rãi , "Tam hoàng tử muốn đến Tương phủ, chúng ta làm thần tử cản được, cũng thể cản, hôm nay tình huống như vậy xảy ra, đại cục trước mắt, hôn của ngươi cũng nên định xuống thôi."


      Mặc dù sớm dự liệu được có ngày này, lòng Tương Như Nhân vẫn chợt run lên cái, nàng bắt tay đặt ở đầu gối che giấu chút rung động này, nàng chống cự việc vào cung, nhưng gả cho hoàng thượng, cảnh cháu hầu chung chồng khiến cho nàng có chút khó tiếp thu.

      Nửa ngày, Tương lão gia tử lên tiếng lần nữa, "Thái tử người này ngươi thấy thế nào? "

      Tương Như Nhân suy nghĩ chút, "Quyết đoán, có quyết sách, thái tử điện hạ là người thông minh." Từ lần tiếp xúc ở trường ngựa kia, sau gặp lại cũng thể được mấy câu, đánh giá này của Tương Như Nhân đối với thái tử là từ việc quan sát công tích mấy năm qua của thái tử.

      Tương lão gia tử bất động thanh sắc ở góc hạ xuống quân , tiếp tục hỏi, " Tam hoàng tử sao? "

      Tương Như Nhân hơi biến sắc mặt, cái kia là Hỗn Thế Ma Vương.

      Bởi vì ngay trước mặt là Tương lão gia tử, Tương Như Nhân đánh giá quá khách khí, "Cùng nhị ca tuổi xấp xỉ, hành động lại nghĩ đến hậu quả, tổn hại tính mệnh, bướng bỉnh quái đản."

      Tương lão gia tử trán nhõm, thần sắc thư giãn ngẩng đầu nhìn nàng cười, "Tâm tình bất ổn, hôm nay thua có chút nhanh."

      Tương Như Nhân đáy mắt lên thoáng ảo não, nửa làm nũng , "Tổ phụ người cố ý, hỏi vấn đề như vậy, con làm sao có thể chuyên tâm nha!"

      Tương lão gia tử khó có được cười thành tiếng, đem quân cờ đều thu vào, "Thua chính là thua, tại cho ngươi chuyên tâm nghĩ, ngươi chút về đại ca ."

      Tay Tương Như Nhân thu quân cờ ngừng lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Đại ca theo phụ thân học vụ trong tộc, phụ thân trước đó vài ngày còn khen đại ca đây."

      " Đại a đầu Kỳ gia hứa gả cho Lục thế tử, còn là tứ hôn, ít ngày nữa vào Lục vương phủ, đại ca ngươi cái gì cũng tốt, chính là tính tình theo mẹ ngươi, quyết đoán, lúc rảnh rỗi ngươi khuyên nhiều chút.". Tương lão gia tử cũng vòng vo, trực tiếp phân phó Tương Như Nhân, Tương Như Nhân nhanh đáp ứng, lúc ra thư phòng có chút lo lắng.

      Thanh Thu chờ bên ngoài thấy mặt nàng có vẻ như vậy, ân cần , "Tiểu thư, người thấy khó chịu ở đâu sao?"

      Tương Như Nhân bước nhanh ra khỏi viện Tương lão gia tử, " hỏi chút, đại thiếu gia ở đâu."

      Thanh Thu lĩnh mệnh rời , Tử Yên theo Tương Như Nhân về tới Tạ Thủy các, ngoài cửa Thanh Đông vừa nhìn thấy tiểu thư trở lại, mệnh bên tiểu nha hoàn vào mang nước đến, mình theo Tương Như Nhân vào gian phòng, mặt rằng, "Tiểu thư, tam hoàng tử tặng vài thứ tới."


      Tương Như Nhân nhướng mày, đến gần bên trong phòng thấy có hai hộp đặt bàn, mấy năm qua nàng nhận từ Tô Khiêm Trạch ít thứ, Tương Như Nhân cũng quản, chỉ là nay số lần đưa tới quá đều đặn, hơn nửa tháng trước mới mượn dịp Nguyên Tiêu tặng gì đó tới xong.

      Tương Như Nhân mở hai hộp ra, nhìn thoáng qua bên trong trân châu lớn như vậy , "Lần này lại là vì cái gì."

      bên Thanh Đông quay lại , " là nhân dịp kinh trập."

      "Hai mươi bốn tiết đều đem ra hết."
      Tương Như Nhân tự tiếu phi tiếu nhìn cái hộp kia, nàng bị chủ nhân những thứ này làm cho chẳng thể sinh khí, tới bây giờ nhận nhiều đồ như vậy, nàng sớm bình tĩnh hơn rất nhiều, "Cầm cất ."

      "Tiểu thư, tam hoàng tử tặng nhiều đồ tới như vậy, lần cũng đáp lễ, điều này tựa hồ chu toàn cho lắm."Thanh Đông ôm gì đó ra, Tử Yên ở bên khuyên nhủ.

      Tương Như Nhân lắc đầu, "Ngươi cho là lễ này dễ đáp như vậy sao, vào cửa cung phải trải qua ba xem sáu tra, cái gì đó còn chưa tới trong tay , phỏng chừng toàn bộ Lâm An thành đều biết chuyện này, trong đó lời đồn cũng phải là Tương gia tiểu thư hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mà là Tương gia tiểu thư có ý định với tam hoàng tử nữa kìa. "

      Tử Yên thở tiếng, nàng quả thực nghĩ tới mức này , cuối cùng mặt xấu hổ, "Tiểu thư phải.". . .

      Thanh Thu trở lại "Tiểu thư, đại thiếu gia hôm nay vẫn ở trong phủ, sáng nay có cùng lão gia thôn trang."Tương Như Nhân thay đổi bộ quần áo, ra từ bên trong phòng, "Phụ thân trở về từ lúc nào ? "

      "Lão gia buổi trưa trở lại, đại thiếu gia ước chừng chậm hơn canh giờ." bên Thanh Thu vừa cho phép ma ma thay nàng sửa lại tóc cho tiểu thư vừa đáp.

      Tương Như Nhân mang theo Thanh Thu về hướng viện của Tương Cảnh Trí, "Chậm canh giờ, biết lí do chưa?"

      "Nghe nhóm quản theo sáng nay , đại thiếu gia rời để mua vài thứ. "

      Tương Như Nhân đứng ở cửa viện Tương Cảnh Trí, dừng chút, phân phó Thanh Thu, "Đại ca cũng cùng thể là mình, hỏi chút nhóm người cùng huynh ấy xem đâu, mua cái gì."

      Thanh Thu vội vã rời , Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, nàng cũng muốn cho là mình là suy nghĩ nhiều quá, nhưng cảm giác trong lời cuối cùng của tổ phụ là có chuyện, để cho nàng có chút bất an.

      Còn chưa đến cửa phòng, Tương Cảnh Trí liền ra, thấy Tương Như Nhân tới, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhanh chóng giấu tay phải về phía sau, cười khanh khách nhìn nàng, "Cũng thấy nha hoàn canh cửa thông báo, Nhân Nhi tới đúng là im ắng."

      Tương Như Nhân phải là thấy được giấu gì dưới tay, tới dưới mái hiên, cười hì hì hướng phía sau tìm tòi, giả vờ tò mò, "Đại ca ngươi giấu cái gì đó, thấy ta đến liền khẩn trương thành như vậy, được, ta phải nhìn xem sao."


      Tương Cảnh Trí đem đồ vật gập lại bỏ vào bên trong ống tay áo, tiếp theo đưa tay ra trước mặt nàng, "Nào có giấu cái gì, ngươi nhìn lầm rồi."

      Tương Như Nhân bắt lại cổ tay của , "Đại ca, ngươi lừa gạt ai đó, đều lộ ra rồi đây này." Vừa muốn chạm đến, Tương Cảnh Trí thẳng tiếp tay nàng rồi đem gì đó giấu vào trong tay, mặt lộ ra chút lúng túng, "Nhân Nhi, đừng làm rộn!"

      ràng chính là phong thư, Tương Như Nhân thấy cố giấu, cũng thể nể mặt của , "Ta nháo cái gì cơ, đại ca thần bí hề hề cất giấu gì đó, còn cho người nhìn, nhìn thôi!"Dứt lời thân thể lách ra, trực tiếp hướng trong phòng đến.

      Tương Cảnh Trí vội vàng theo vào, Tương Như Nhân chạy tới trước bàn đọc sách, chưa được dọn dẹp nên vẫn còn bày ra trang giấy, có hai tờ viết nửa, hé ra thấy chỉ viết mở đầu, còn có tờ, hầu như viết đầy.

      Tương Như Nhân nhanh tay cầm lấy tờ có số lượng từ nhiều nhất trong đó vọt đến bên, mới nhìn liền ngẩng đầu trầm mặt, giấy ràng là hai chữ 'Tố Như '.

      Tương Cảnh Trí thấy tránh khỏi, có chút bất đắc dĩ, đứng ở bàn học bên này mở miệng, "Nhân Nhi, mau đừng làm rộn nữa, đây là đại ca chưa kịp thiêu hủy."

      Tương Như Nhân lúc này mặt ý cười lan ra, giơ giơ giấy viết thư trong tay lên, "Đại ca, nét mực cũng chưa khô, ngươi có thể cho ta biết có phải là do khí trời nóng ẩm hay ? "

      Mỗi khi chống lại ánh mắt nhìn thấu này của muội muội , Tương Cảnh Trí liền cảm giác mình có chỗ để trốn, thở dài , "Chỉ là phong thơ mà thôi."

      "Chỉ là phong thơ?"Tương Như Nhân đem giấy viết thư vò thành cục ném vào bàn, lên nét tàn khốc, "Kỳ Tố Như sắp thành thân, còn là gả cho Lục vương phủ làm thế tử phi, tùy tiện phong thơ, chính là tờ giấy trắng đó chỉ cần có chữ kí tên ngươi là có thể đem Tương gia đặt vào trong lửa nóng rồi."


      Tương Cảnh Trí ngẩn ra, cơ hồ là chưa từng thấy qua dáng vẻ muội muội tức giận như vậy.

      "Đại ca ngươi nghe thoải mái, chẳng lẽ ngươi muốn cùng nàng bỏ trốn, hôm nay đừng phong thơ, chính là các ngươi nửa mặt cũng cần thấy nhau, mặc dù có , hoàng gia há có thể cho phép chúng ta cắm cái sừng lên đầu họ sao."

      Tương Như Nhân biết đại ca cùng Kỳ tỷ tỷ trong lúc đó có tình ý, mẫu thân còn vì thế hướng Kỳ phu nhân nhắc qua hôn của hai người, lúc đó ngay cả bản thân cũng cho rằng Kỳ tỷ tỷ nhất định là tẩu tử của mình, nhưng đạo thánh chỉ đem Kỳ tỷ tỷ tứ hôn cho Lục thế tử.

      Nàng nếu biết nội tình cũng thôi, nhưng nàng nhớ , Kỳ tỷ tỷ là ở lần tham gia cung yến, biểu diễn điệu múa, sau mới bị hoàng hậu hỏi chuyện kết hôn.


      Trong lòng các nàng đều rất ràng, nếu phải muốn cùng hoàng gia có dính dấp gì đó ở trong cung tốt nhất nên thu mình lại. Kỳ tỷ tỷ mặt cùng đại ca trao tình gửi ý, mặt lại trong trường hợp như vậy nắm cơ hội thăng tiến cho bản thân, phần tâm tư này của nàng qua nổi nhiều cân nhắc liền sáng tỏ, cũng chỉ có đại ca còn tin tưởng nàng là bất đắc dĩ mới gả cho Lục thế tử.

      Tương Như Nhân vậy Tương Cảnh Trí có chút xuống đài được, ngay sau đó sắc mặt của cũng có chút hơi trầm xuống, nhưng lại câu đều phản bác được, bởi vì muội muội có sai, Kỳ gia đại tiểu thư được ban hôn mà đối tượng phải là , từ đó về sau bọn họ đường ai nấy , có bất cứ quan hệ gì, mặc dù là tương lai gặp lại, đều phải tôn xưng nàng tiếng thế tử phi.


      Hai người giằng co ở tại nơi đó, cuối cùng vẫn Tương Như Nhân mềm mỏng, nàng từ sau bàn học bước tới, kéo tay áo lại, khẩn cầu, "Đại ca, đây là chuyện có khả năng sửa đổi, ngươi cần gì phải để cho mình vất vả như vậy, tổ phụ cùng phụ thân đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao, từ chính là coi ngươi như tộc trưởng kế nhiệm mà bồi dưỡng, lẽ nào ngươi cũng chỉ vì chuyện như vậy mà buông được?"

      lúc lâu, Tương Cảnh Trí thở dài hơi, nhìn Tương Như Nhân, đáy mắt ánh lên nét khổ sở, "Như Nhân, ta là tin, ràng mẫu thân đều cùng Kỳ phu nhân chuyện rồi, đây, có lý nào a."

      Lời nặng cũng , nhẫn nhịn cũng làm, có số việc phải người khác khuyên là có thể tốt, phải tự mình nghĩ thông, Tương Như Nhân buông tay ra, đối với việc đại ca chấp nhất như vậy , nàng ngoại trừ lo lắng chính là sợ hãi, sợ hãi đại ca xử trí theo cảm tính, nàng hiểu rất chuyện giữa đại ca cùng Kỳ Tố Như, hy vọng bao lớn, hôm nay thất vọng lại càng sâu.

      "Đại ca, ai cho ngươi lý do, nàng gả cho ngươi, tương lai ngươi cưới cũng là nàng, đây là thực, ta tin tưởng đại ca ngươi xử lý tốt tâm tình của mình, đừng làm cho ta thất vọng."


      Tương Như Nhân cuối cùng như vậy rồi rời , Tương Cảnh Trí ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng ra, mặt là nét buồn khổ mà rối rắm. . .


    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      2 truyện này lquan nhiều mà, đọc cũng hay nàng ah
      Hue Khanh thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chướng sau nam9 tái xuất húhú
      Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
      Sau khi Tương Như Nhân khuyên nhủ đại ca, nàng bắt đầu vội vàng chuyên chú vào chuyện của mình, đến ba tháng, người đến cửa Tương gia ngày càng nhiều hơn, so với Tương Như Nhân tuổi - Tương Tâm Tuệ cũng đến tuổi làm mai, thực ra năm trước bắt đầu có người đến hỏi ý, chỉ là Nhị thẩm vẫn thả ra.

      Tương Tâm Tuệ mặc dù danh tiếng bằng Tương Như Nhân, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là Tương gia nhị tiểu thư, đến Tương quốc công cùng Tương đại lão gia là chức quan gì, chính là phụ thân nàng tương Nhị lão gia, cũng chánh nhi bát kinh quan tam phẩm, cho nên Lý thị ở hôn của trưởng nữ đặt rất nhiều tâm tư, cao sao, thấp mà , còn có hôn hai người nữ nhi sau bị ảnh hưởng tốt.

      Tháng ba, tháng tư là thời điểm mùa xuân rất đẹp, cánh cửa Tương gia sắp bị đạp hư rồi, Tương Như Nhân thậm chí ở trong vòng nửa ngày gặp được hai mối đến đây làm mai, thời điểm nàng thỉnh an mẫu thân thấy mối, lúc trở về lại thấy đạo khác, khiến nàng hoảng hốt nghĩ là trong nhà xuất trân bảo hiếm quý gì đó, mọi người tới để nhận phần thưởng.

      Lý thị chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn có kết quả, đến tận đầu tháng năm, Tương lão gia tử tại gia yến lên tiếng, hôn Tương Tâm Tuệ phải định trước tháng bảy.

      "Phụ thân, nếu đến tháng bảy còn chưa thấy người nào hợp ý, cũng thể như thế hối thúc liền đem hôn của Tuệ Nhi định ra a." Lý thị này chọn lựa đến cao hứng, trong lòng nàng dự tính, này cái giá... ít nhất ... Cũng phải đặt tới cuối năm, để người ở Lâm An thành nhìn cái , Tương gia phải là chỉ có Tương gia đại tiểu thư, này Tương gia nhị tiểu thư cũng là rất xuất sắc.

      "Nhà này đều sắp thành cái chợ rồi, ra ra vào vào như vậy còn ra thể thống gì." Tương lão gia tử hai, "Ngươi nếu nhìn nhiều nhà như vậy, chẳng lẽ còn chưa thấy hợp ý."

      Lý thị bẹp miệng, tự nhiên là nếu có thể gả rất cao liền gả rất cao, nàng chẳng ngại nữ nhi mình xứng được với người ta, chính là hôn này cũng để cho nàng hài lòng chọn , Lý thị khỏi nghĩ lão gia tử lại bất công, ánh mắt lại hướng về ... Tương Như Nhân ngồi ở bàn khác, "Đại nương nhà chúng ta cũng còn chưa định thân mà, làm muội muội sao có thể giành trước, việc hôn của Tâm Tuệ tự nhiên là muốn sau Như Nhân rồi."

      Người ngồi cùng bàn với Tương Như Nhân đều ngẩng đầu lên xem, Tương Như Nhân vẫn lạnh nhạt ăn món ăn trong chén, làm như nghe thấy gì.

      Tương lão gia tử nhìn thoáng qua Lý thị, giọng có chút cứng nhắc, "Hôn của đại a đầu còn chưa tới phiên ngươi quan tâm, thế nào, đại a đầu ngày còn chưa định thân, ngươi vẫn muốn cửa chính Tương gia như thế mở ra để cho nhà khác chế giễu sao."

      Lý thị có chút ủy khuất, muốn phản bác hai câu, thoáng nhìn chồng đối với mình nháy mắt, cuối cùng mở miệng, "Ta phải là ý tứ này."

      Rốt cuộc là có ý gì Tương lão gia tử làm sao lại nhìn ra, thế là trực tiếp quyết định, "Nếu muốn hôn Tâm Tuệ được định sớm, ngay hôm sau cũng cần lại để cho mấy bà mai vào nữa, đợi được ngươi nhìn thấy hợp ý người ta rồi tiếp."

      Lý thị chính là lòng có bất mãn nữa cũng dám mở miệng tiếp, lúc ăn cơm chiều xong quay về viện của mình mới đem những phẫn khí này hướng về phía tương Nhị lão gia phát ra , "Lão gia tử vậy coi như là có ý gì, trong ngày thường thiên vị Như Nhân còn chưa tính, lúc này còn ngăn ta."

      Tương Nhị lão gia tính tình từ trước đến nay ôn hòa, nhìn thấy nàng như vậy, khuyên nhủ, "Phụ thân làm sao lại muốn ngăn cản nàng, chỉ là trong nhà người ra vào nhiều ra nghe cũng tiện."

      Lý thị trừng mắt liếc , "Ngươi lúc này đối đáp ta, vậy sao ban nãy ngươi cũng gì, chung thân đại của Tuệ Nhi, ngươi này làm cha rốt cuộc có hay quan tâm!"

      "Ta tự nhiên là quan tâm, tiền tiền hậu hậu nhiều ... thế này, ta xem tiểu công tử nhà Trương thượng thư cũng tốt, là người có chí, huống chi còn có người tỷ tỷ ở phủ thái tử, hôm nay chính là thái tử sườn phi, tương lai chờ thái tử kế vị, nhất định là muốn phong phi, chẳng lẽ còn giúp đỡ nhà mẹ đẻ." Tương Nhị lão gia ngồi xuống, lôi kéo tay nàng ôn tồn , Lý thị bị lôi kéo như thế , giọng mềm nhũn vài phần, nhưng trong đó đều là hài lòng, " lục phẩm thân quân giáo có cái gì tốt chứ, tiểu thiếu gia Bát vương phủ nhưng tốt hơn nhiều."

      Tương Kế Nghiệp bật cười, "Đó là bát vương phủ, hoàng thân quốc thích ngươi cũng mang đến so sánh được."

      " Kỳ gia tiểu thư có thể gả vào Lục vương phủ, Tuệ Nhi chúng ta thế nào thể gả là tốt." Lý thị là đương nhiên, đáng tiếc mấy tháng này , các mối làm mai bản thân đều hài lòng.

      Tương Kế Nghiệp cũng biết nàng xót nữ nhi, "Vậy ngươi chút, ngươi ưng bộ dáng gì, nếu thích hợp, có thể trực tiếp nhờ đại ca đứng ra tiếng."

      Lý thị con ngươi đảo vòng, nhìn Tương Kế Nghiệp, "Ngươi , bằng vào quan hệ với Tấn phi, Tuệ Nhi chúng ta thể làm hoàng phi sao?" . . .

      Trung tuần tháng năm, Lâm An thành ngày dần dần nóng lên, trong cung Tấn phi triệu kiến gia quyến, Tương Như Nhân theo mẫu thân Thiệu thị vào cung.

      Tấn phi vừa ngủ trưa dậy, nét mặt còn có chút mơ màng, thấy các nàng tới, ban thưởng ngồi rồi sai người dâng trà.

      Lúc nhìn Tương Như Nhân mặt ý cười hơn vài phần, "Mới có ít ngày gặp, Như Nhân là càng ngày càng đẹp."

      Tương Như Nhân hợp thời ngượng ngùng, " Tạ nương nương khích lệ."

      Tấn phi khoát tay áo, " cần khách khí như vậy." Tiếp theo nhìn về phía người hầu hạ ở cửa, trong ánh mắt để lộ ra cỗ uy nghiêm, mấy người cung nhân khuất thân lui ra ngoài.

      Trong phòng ngoại trừ các nàng, chỉ còn lại hai người cung nữ hầu hạ.

      Tấn phi nhìn Tương Như Nhân, nửa ngày mới mở miệng hỏi Thiệu thị, "Như Nhân cũng mười bốn rồi, phụ thân định hôn cho nàng chưa?"

      Thiệu thị lắc đầu, " ra việc hôn của Tâm Tuệ lại nhanh." Dứt lời nhìn lướt qua Tương Như Nhân, hơi có chút đau lòng.

      Tấn phi nở nụ cười, "Mấy ngày hôm trước Trạch nhi có đến cùng bản cung nhắc qua Như Nhân, hài tử này mấy năm gần đây đều chăm Tương gia như vậy, lại là đứa bướng bỉnh, khổ cực cho các ngươi."

      "Tam hoàng tử đến Tương phủ là vinh hạnh của Tương phủ ." Thiệu thị vội trả lời, chính là Hỗn Thế Ma Vương tới, bọn họ cũng phải mang khuôn mặt tươi cười chào đón.

      Tấn phi bưng trén trà bên cạnh lên nhấp ngụm, "Trạch nhi tính tình ra sao bản cung hiểu nhất, nếu ngươi ở Tương phủ biết an phận, bản cung làm thế nào cũng tin."

      Nghe Tấn phi tam hoàng tử như vậy, Thiệu thị có thể làm gì, tự nhiên là thể phụ họa theo, "Nương nương khiêm nhường, tam hoàng tử thông tuệ hơn người."

      Tấn phi buông chén trà xuống, đem đề tài lần nữa đến hôn của Tương Như Nhân, lần này, là đem Tô Khiêm Trạch cùng Tương Như Nhân đặt cùng chỗ mà , "Trạch nhi hôn có thể khiến ta mất ít tâm tư, tuổi và Như Nhân ra cũng hợp."

      Có lẽ là ngại vì Tương lão gia tử còn chưa có buông lời, Tấn phi những lời này nhưng tiếp tục hết, nhưng Thiệu thị cùng Tương Như Nhân đều nghe ý của nàng, nàng đây là có ý người trong nhà thân càng thêm thân.

      đến dự định của tổ phụ, chỉ bản thân Tương Như Nhân , nàng cho tới bây giờ đều muốn gả cho tam hoàng tử, thế là nàng cúi đầu .

      Nhất thời trong phòng bốn bề yên tĩnh.

      Tấn phi nhìn thấy Tương Như Nhân phản ứng như thế, khỏi trêu ghẹo "Như Nhân, ngươi thấy Trạch nhi thế nào?"

      Tương Như Nhân ngẩng đầu, mặt ra ý cười thong dong , " , biểu ca ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được biểu tẩu cùng xứng đôi với biểu ca. "

      Tấn phi nét mặt khẽ nhúc nhích, xem trong ánh mắt của nàng hơn vài phần ý tứ hàm xúc.

      Cũng chính là sau khắc Tương Như Nhân xong lời này , cửa đóng bị đẩy ra, quay đầu qua thấy Tô Khiêm Trạch đứng ở cửa, thân thể che phần lớn tia sáng, sắc mặt trầm.

      Người trong phòng giật mình, rất nhanh Tấn phi liền cười ngoắc Tô Khiêm Trạch , "Ngươi tới đúng lúc, bản cung cùng Tương phu nhân có lời muốn , Như Nhân đối với nơi này chưa quen thuộc, ngươi mang nàng ra ngoài chút ."

      Tương Như Nhân đứng lên cùng Tấn phi hành lễ xin cáo lui, theo Tô Khiêm Trạch đến bên ngoài, bình thản , "Làm phiền tam hoàng tử."

      Tô Khiêm Trạch vẫn là trầm mặt, hừ tiếng xoay người về hướng hoa viên cạnh Vĩnh Phúc cung mà .

      ở phía trước, theo ở phía sau, đoạn đường lớn đều là được lời, mấy người cung nữ thái giám theo phía sau càng là dám mở miệng, đều cúi thấp đầu, sợ bị Tô Khiêm Trạch giận chó đánh mèo.

      Mới vừa tới cửa Vĩnh Phúc cung, Tô Khiêm Trạch bỗng nhiên dừng bước, cách vài bước Tương Như Nhân sau đó cũng ngừng lại, Tô Khiêm Trạch quay đầu lại, nhìn nàng gương mặt thong dong, trong đầu nghĩ đến câu ở cửa nghe được kia, tia khó chịu càng thêm nồng đậm.

      Nhưng đứng ở cửa cung cũng phải chỗ tốt gì, Tô Khiêm Trạch nhịn chút, tiếp tục vào hoa viên, hai người cứ như vậy đường tới, qua thời gian uống cạn chén trà, câu cũng với nhau, cứ thế mạch đến trong hoa viên.

      Cung nữ thái giám phía sau thấy tam hoàng tử có ý định muốn dừng lại nơi này, rất nhanh tiến đến bố trí trà cùng điểm tâm trong đình gần đó, Tương Như Nhân đem tầm mắt rơi vào giữa bồn hoa, mùa hoa đoàn cẩm thốc, khắp nơi đều tràn đầy sinh khí, cũng có thể khiến tâm tình khá hơn nhiều.

      Tô Khiêm Trạch quay đầu lại thấy được khóe miệng nàng khẽ cười, đáy mắt còn thoáng mơ hồ hơi thất thần.

      Cảm giác được tầm mắt của , Tương Như Nhân quay lại, Tô Khiêm Trạch nhanh thu hồi tầm mắt, trực tiếp bước chân về hướng đình các, nét mặt hơi phiếm hồng. . .

      Trong đình hai người bọn họ an vị, cung nữ đứng bên hầu hạ, còn lại đều đứng bên ngoài đình, Tô Khiêm Trạch nhìn cái miệng của nàng uống trà, vừa có chút tâm tình vui vẻ, bỗng nhiên lại thay đổi có chút bất an.

      Loại tâm tình này khiến người ta phải khó chịu, hồi tưởng lời vừa nghe được ở cửa, đối với trả lời của nàng hết sức bất mãn, nhưng đây rốt cuộc vừa lòng chuyện gì, Tô Khiêm Trạch lại cũng , trong lòng những cảm giác quấy phá khiến càng thêm nhịn được, rốt cuộc mở miệng , "Ngươi tại sao lại như vậy với mẫu phi ta? "

      Tương Như Nhân đối vấn đề hỏi có chút khó hiểu, đảo mắt vừa nghĩ, cũng thấy là có gì đúng, " Tam hoàng tử ngài muốn là chuyện gì?"

      "Ngươi!" gương mặt Tô Khiêm Trạch lại ửng đỏ có chút khả nghi, hơi được tự nhiên giải thích, "Chính là lúc mẫu phi hỏi ngươi nghĩ thế nào về bản điện hạ."

      Tương Như Nhân đặt chén trà xuống, mi mắt hơi rũ, đem lời kia lập lại lần, "Tam hoàng tử ưu tú như vậy, nhất định là có thể gặp được người cùng ngài tình đầu ý hợp."


      Tiếp theo bốn phía lâm vào mảnh yên lặng, Tô Khiêm Trạch nắm chặt cái ly trong tay, năm ngón tay đều có chút trắng bệch.

      Nửa ngày, tự tiếu phi tiếu , "Vậy biết người tình đầu ý hợp trong lòng biểu muội có bộ dáng gì? "

      Tương Như Nhân thực nghĩ khẩu khí của rất quái dị, ngẩng đầu cười nhạt, "Điều này cũng nhọc đến tam hoàng tử phí tâm."

      Nàng càng như vậy, lại càng mất hứng, còn chưa kịp tìm nguồn cơn của mất hứng, Tô Khiêm Trạch bật thốt ra, "Gả cho bản điện hạ khó xử như thế sao!"


      bên cung nữ trực tiếp sợ đến run tay, nước trà sánh ra khỏi chén, đợi phát tác, cung nữ lập tức quỳ xuống, "Tam hoàng tử tha mạng, nô tỳ phải là cố ý, tam hoàng tử tha mạng!"

      Tương Như Nhân đứng lên nhíu mày, Tô Khiêm Trạch mặt đen lại nhìn cung nữ kia, "Còn mau cút !"

      Cung nữ dập đầu đầu vội vàng đứng dậy, cung nữ từ bên ngoài đình tiến đến dọn dẹp, Tương Như Nhân ra ngoài đình.

      Tình thế có chút lúng túng.

      Đối với Tô Khiêm Trạch mà , lời cũng ra khỏi miệng rồi, sợ gì mà hỏi nữa, mà né tránh của Tương Như Nhân chỉ làm thêm tức giận, cơ hồ là muốn truy tới cùng, Tương Như Nhân mới vừa tới lối vào bên cạnh bồn hoa, Tô Khiêm Trạch bước đến trước người ngăn nàng lại, chất vấn, "Ngươi đây là ý gì? "

      Lòng Tương Như Nhân cũng bình tĩnh, cho dù tính tình có tĩnh táo nữa, gặp chuyện như vậy cũng đều có thể thất thố, nàng nhìn , hít hơi chậm rãi , "Tam hoàng tử, mời ngài năng cẩn thận."

      "Ngươi vẫn chưa trả lời ta." Tô Khiêm Trạch từng bước ép sát, khỏi muốn hỏi cho ra chuyện, Tương Như Nhân lại muốn cái gì, xoay người tính rời , Tô Khiêm Trạch cho, sắc mặt Tương Như Nhân cũng trầm xuống theo.

      Thân là hoàng tử, lẽ nào có thể ngay trước mặt bọn cung nữ thái giám lời như vậy, mặc dù phải là nghe nhầm đồn bậy, nhưng cũng biết sanh ra những lời đồn đãi gì nữa đây, Tương Như Nhân nghiêm mặt quay sang nhìn , "Mời ngài tránh ra, thời gian còn sớm nữa, ta nghĩ nương nương cũng sốt ruột chờ ta về."

      Hai người cứ thế giằng co tại đây, Tô Khiêm Trạch nhượng bộ, Tương Như Nhân cũng thể có nhiều lực để đẩy ra mà rời , mấy người cung nữ thái giám tránh ở phía xa xa, Tương gia tiểu thư này cũng là lớn gan, dám cùng tam hoàng tử như vậy.

      Đúng lúc này, cạnh cửa hoa viên truyền đến tiếng thỉnh an, "Tam hoàng tử điện hạ."

      Last edited: 25/3/16

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 10: Thái tử giúp đỡ
      Quay đầu lại, Tương Như Nhân thấy được thân ảnh thon dài đứng ở bên ngoài tiểu hoa viên, bên cạnh là thái giám vừa lên tiếng.

      Tô Khiêm Trạch biến sắc, mấy người cung nữ thái giám đứng cách bọn họ xa cũng sớm quỳ xuống, nhất tề hô, "Thái tử điện hạ cát tường."

      Tương Như Nhân cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức hướng người nọ hành lễ, "Gặp qua thái tử điện hạ."

      Tô Khiêm Dương thực ra đứng ở ngoài tường hoa viên được lúc, vốn là định né qua chuyện này nhưng vì nghe được Tương Như Nhân tiếng 'Buông ra ' mới dừng lại, thấy bọn họ chậm chạp có động tĩnh gì, lúc này mới thêm hai bước thẳng đến trước mắt bọn họ, để thái giám bên người mở miệng.


      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua Tô Khiêm Trạch, lúc thu hồi tầm mắt lướt qua Tương Như Nhân hành lễ, giọng lạnh nhạt, "Đứng lên ."


      Tương Như Nhân đứng dậy ngẩng đầu, tầm mắt hơi nhìn xuống, nhìn thẳng vào Tô Khiêm Dương, mà đám cung nữ thái giám phía sau bọn họ, vẫn còn quỳ như cũ.

      "Đại ca."Tô Khiêm Trạch hô tiếng, thu lại hờn giận nơi đáy mắt, đối với thái tử này xuất đúng lúc, Tô Khiêm Trạch có chút bất mãn.

      "Các ngươi tính đâu? "Tô Khiêm Dương trực tiếp hỏi Tương Như Nhân.

      "Thái tử điện hạ, tiểu nữ muốn Vĩnh Phúc cung."Tương Như Nhân lúc này ý thức được rằng chỉ có người trước mắt mới có thể giúp mình trốn thoát, nếu lúc đó là thái tử rời , chẳng biết kế tiếp tam hoàng tử còn có thể hỏi cái gì đây, vì thế nàng chỉ có thể tìm cách rời khỏi nơi này trước.


      Tô Khiêm Dương nhìn về phía Tô Khiêm Trạch, "Tam đệ cũng cần Vĩnh Phúc cung?"


      Tô Khiêm Trạch liếc mắt nhìn người quỳ phía sau, tại tỉnh táo lại mới ý thức được những lời nên , nếu bây giờ cứ thế rời khỏi, lời mới vừa khi nãy chẳng phải là dễ dàng rơi vào tai người khác sao, thế là Tô Khiêm Trạch lắc đầu , "Thần đệ còn có việc."


      "Ta muốn Vạn Thọ cung, cùng thôi."Tô Khiêm Dương vừa dứt lời, chỉ có là Tương Như Nhân, Tô Khiêm Trạch đều giật mình.

      Tương Như Nhân siết chặt ống tay áo, rất nhanh đem những biểu kinh ngạc thu lại, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bản thân phải rời khỏi nơi này trước, sau đó nàng ngẩng đầu cười, "Đa tạ thái tử điện hạ."


      Tô Khiêm Trạch chưa bao giờ nghĩ đại ca của mình chướng mắt, nhưng lời ra, làm thế nào cũng thể theo bọn họ cùng trở lại, nghĩ đến chỗ này, mắt của lên vài phần lãnh, nhìn Tương Như Nhân theo đại ca ra khỏi hoa viên. . .



      Tương Như Nhân theo sau lưng Tô Khiêm Dương, vẫn duy trì chút khoảng cách, Tô Khiêm Dương cũng có ý tứ muốn cùng nàng chuyện, thẳng đến lúc còn cách Vĩnh Phúc cung vài bước, Tô Khiêm Dương mới dừng lại, quay đầu nhìn nàng, Tương Như Nhân tiến lên lần thứ hai cảm tạ, Tô Khiêm Dương nhìn nàng dáng vẻ thân sơ lễ độ, nghĩ tới điều gì, trán hơi nhăn lại, thấy nàng bước vào cửa cung liền dẫn người người quay về.


      Tương Như Nhân nhìn quay trở lại, trong lòng liền hiểu thái tử là thay mình giải vây, tiếp theo Tương Như Nhân vội thấp thỏm, như vậy, thái tử điện hạ đứng ở ngoài tường ít thời gian.

      Vậy rốt cuộc là đứng được bao lâu?

      Tương Như Nhân đè xuống đáy lòng nghi hoặc, xoay người về hướng chủ điện.

      ra Tấn phi có chuyện gì đặc biệt trọng yếu muốn cùng Tương phu nhân , thấy Tương Như Nhân mình trở về, cười khanh khách hỏi nàng, "Thế nào thấy Trạch nhi cùng ngươi trở về, hài tử này sao lại vô ý vậy chứ. "


      Tương Như Nhân hướng nàng hành lễ ôn nhu giải thích, "Tam hoàng tử còn có chuyện quan trọng, thấy sắc trời còn sớm, ta liền về trước."Dứt lời, Tương Như Nhân còn có chút tiếc nuối.

      Tấn phi hỏi gì nhiều nữa, sai người ban chút gì đó, sau đó sai cung nữ tiễn các nàng ra khỏi Vĩnh Phúc cung.

      Ra khỏi cửa cung lên xe ngựa, Thiệu thị lôi kéo bàn tay hơi lạnh của nữ nhi lo lắng , "Vừa mới nãy ra ngoài, cùng tam hoàng tử có tranh chấp gì đấy chứ?"


      Tương Như Nhân lắc đầu, có chút mệt mỏi tựa vào vai Thiệu thị, mỗi lần vào cung là lần bản thân nghĩ như đánh hồi trống, luôn phải hết sức đề phòng, bởi vì ở nơi nào cũng có thể gặp người mà mình phải hành lễ, sơ suất liền mang tội.


      Thiệu thị thấy nàng muốn chuyện, nhàng đem tay nàng đặt ở trong lồng ngực mình sưởi ấm, Tấn phi có ý định kết cửa thông gia này, nàng vốn nên cao hứng, nhưng hôm nay xem hài tử như vậy, Thiệu thị rất muốn đem con đưa rất xa, rời xaLâm An thành này.


      "Mẫu thân, ta cửa hoa viên gặp thái tử."Nửa ngày, Tương Như Nhân nhàng .


      Tương phu nhân cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nữ nhi khẽ nhấc mắt , mi mắt còn run nhè .

      "Ta và tam hoàng tử nổi lên chút tranh chấp, thái tử đưa ta về cửa cung Vĩnh Phúc."Tương Như Nhân nhớ tới thái tử điện hạ dáng vẻ chút sợ hãi, đến tột cùng nghe được nhiều hay ít.

      Thiệu thị ôm nàng vào trong lòng mình, nhàng vỗ bả vai của nàng, ôn nhu trấn an, "Đừng suy nghĩ nữa, ngủ hồi, đến nhà ta gọi ngươi."

      Tương Như Nhân nhàng đáp tiếng, nhắm hai mắt lại, trong đầu thấp thoáng mấy câu tam hoàng tử , chầmchậm thiếp . . .

      tháng sau lần tiến cung kia , Tương Như Nhân còn nhận gì từ tam hoàng tử nữa.


      Đảo mắt đến hè, gắn liền với yến hội hè mà Tương Như Nhân tổ chức là lời đồn được hạ màn. Tại sơn trang nghỉ hè, Cố gia nhị tiểu thư cùng Lục gia Nhị thiếu gia nháo nên , cơ hồ là toàn bộ lời đồn đãi suốt mùa hạ ở Lâm An thành đều xoay quanh chuyện này, đến tận khi Cố Lục hai nhà hôn định, vẫn còn có người ngừng về tình lúc ấy.

      Lục gia Nhị thiếu gia kiên trì cưới Cố nhị tiểu thư về làm chính thê khiến lời đồn đãi càng làm người khác chú ý.


      Tại Tương phủ, Tương Như Nhân xem xong thư thả vào trong chậu, Tử Yên châm lửa, giấy viết thư liền bị thiêu thành tro tàn, Tương Như Nhân nhìn lửa kia tắt ngúm, nghe Thanh Thu ở bên kể lể mấy lời đồn đãi bên ngoài.


      "Tiểu thư, Cố gia nhị tiểu thư danh tiếng mất hết, Lục gia lại vẫn chịu cưới hỏi đàng hoàng sao." mấy tên nha hoàn Thanh Thu đều là ngày đó tận mắt thấy tình hình, trong phòng truyền tới tiếng rên mà bên ngoài ít các công tử tiểu thư đều nghe nổi nữa, danh tiếng như vậy mà Lục gia vẫn có thể tiếp nhận.

      Tương Như Nhân đảo danh mục quà tặng tử trong tay, hiểu , "Có cái gì mà thể, có Lục gia Nhị thiếu gia si tình gánh mọi lỗi lầm, chỉ thiếu chút nữa muốn thông báo là do đánh thuốc Cố nhị tiểu thư, Lục gia nếu cưới, sợ là muốn ồn ào đến điên rồi."


      Đem danh mục quà tặng giao cho Thanh Thu, Tương Như Nhân đứng lên liếc mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, "Chẳng biết Cố gia Thất tiểu thư thân thể bị làm sao, ngươi chuẩn bị vài thứ đưa qua ."

      Ngày ấy cứu Cố Ngâm Hoan, xem như là nàng nợ nhân tình, lúc đầu Tương Như Nhân đối với Cố thất tiểu thư rất có hảo cảm, trải qua chuyện này, xem ra càng đáng giá để quen thân.


      Thanh Thu cầm danh sách xuống phía dưới chuẩn bị đồ, Tử Yên vội vã đến, ở bên tai nàng vài câu, Tương Như Nhân nét mặt khẽ biến, " gọi Đồng Hỉ tới đây!" . . .


      lâu sau, Tử Yên mang theo gã sai vặt trở lại, ở trong đình của Tạ Thủy các , Tương Như Nhân nhìn Đông Hỉ quỳ mặt đất, cả giận , "Đại thiếu gia ra ngoài làm việc riêng, tại sao ngươi báo trước choTử Yên cùng Thanh Thu biết?"

      Thân thể Đông Hỉ run rẩy , trán bức ra tầng mồ hôi, "Tiểu thư, đại thiếu gia lấy việc thôn trang làm lý do ra ngoài, tiểu nhân quả thực biết đại thiếu gia là có việc riêng."

      " biết?" Tương Như Nhân hừ tiếng nở nụ cười, "Ngươi nhưng ra là hảo nô tài của đại ca, theo bên cạnh đại ca đến thôn trang mấy lần, ngươi lại chẳng biết rốt cuộc là làm cái gì đây, mấy ngày hôm trước lại mới thôn trang, ngươi nghĩ rằng ta biết sao."

      Đồng Hỉ run rẩy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tương Như Nhân, dứt khoát dập đầu rầm rập, van cầu, "Tiểu thư, xin người đừng làm khó dễ tiểu nhân, đại thiếu gia đối tiểu nhân ân trọng như núi, tiểu nhân. . . tiểu nhân thể nghe lời đại thiếu gia a."


      Tương Như Nhân giận đến bật cười, khom người cúi xuống, "Ngươi ra cũng là trung tâm, nhưng ngươi biết , lòng trung thành của ngươi, lại hại chết đại thiếu gia nhà ngươi."

      Đồng Hỉ trán dập đầu ra máu, thoáng giật mình, lo sợ bất an nhìn Tương Như Nhân, hiểu nàng có ý gì.

      "Ngươi theo bên cạnh đại ca lâu như vậy, vậy cũng biết mấy năm trước đại ca đều là lén gặp ai." Tương Như Nhân cũng trông cậy vào tự thông suốt, trực tiếp cho biết, "Người kia bao lâu nữa là phải gả cho người ta rồi!"

      Đồng Hỉ thân thể run lên, muốn cái gì, Tương Như Nhân lẳng lặng bổ sung, "Nếu để cho người khác thấy được, này Tương gia mặt mũi mất hết, đại thiếu gia cũng bởi vậy bị người phỉ nhổ, thậm chí có khả năng vì thế mà nguy hiểm đến tính mệnh."

      Đông Hỉ theo bản năng nuốt nước miếng, "Đại thiếu gia . . ."

      "Đại thiếu gia rốt cuộc nơi nào? " Tương Như Nhân cắt đứt lời của , lớn tiếng hỏi.

      "Tiểu thư, tiểu nhân chỉ biết là đại thiếu gia phải thôn trang, thế nhưng đại thiếu gia đến tột cùng là nơi nào, tiểu nhân thực ràng lắm a." Đông Hỉ quỳ rạp mặt đất cầu xin.

      "Sáng nay cùng các ngươi cái gì? " Tương Như Nhân thấy chịu khai ra, cầm lấy cái chén ở bàn nhấp ngụm trà, nhắc nhở, "Tỉ mỉ nhớ lại, suy nghĩ kỹ, sáng nay hoặc mấy ngày hôm trước, đại thiếu gia có qua bất luận cái gì về trà trang tửu lâu cửa hàng các loại, hoặc, có hay viết thư."

      Đồng Hỉ suy nghĩ hồi, ngẩng đầu, "Đại thiếu gia hình như về cái gì trà trang... ."

      "Bách Kinh trà trang? " Tương Như Nhân bổ sung.

      Đồng Hỉ vội vàng gật đầu, "Đúng đúng, Bách Kinh trà trang, đại thiếu gia nhắc qua nơi đó."


      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua hướng Tử Yên, nàng ta tự lãnh ý, chạy tìm người chuẩn bị xe ngựa.

      Nhưng mà rời chỉ trong chốc lát, Tử Yên lại trở về, thấy Đồng Hỉ còn quỳ gối, hướng Tương Như Nhân nhàng bẩm báo, "Tiểu thư, đại thiếu gia trở lại rồi, có điều là được người đỡ trở về, uống say quá rồi."


      A, lúc này cũng cần tìm người nữa rồi, Tương Như Nhân liếc mắt nhìn Đồng Hỉ cái, "Chủ tử uống say, ngươi còn mau hầu hạ." Đồng Hỉ lại dập đầu, cũng kịp xóa sạch chút máu, đứng lên liền hướng cửa viện chạy .

      " chuẩn bị chút canh giải rượu, cùng ta chuyến tới Bác Lâm viện." Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, sai Tử Yên xuống phía dưới chuẩn bị canh giải rượu, mình trở về phòng, chờ Tử Yên bưng canh giải rượu tới về viện của Tương Cảnh Trí . . .

      Vừa mới vào nhà, Tương Như Nhân liền nghe thấy được đầy phòng mùi rượu, Tương Cảnh Trí tựa ở giường , thần chí tỉnh táo.

      bên nha hoàn giúp thay quần áo sạch, Tương Như Nhân sai Tử Yên đem canh giải rượu cho uống, đứng ở đầu giường nhìn, hai gò má đỏ lên, gương mặt buồn khổ.


      Tương Như Nhân cứ như vậy đứng ở bên giường chờ thanh tỉnh, nghe trong miệng lẩm bẩm hô tên Kỳ Tố Như, mặt còn vẫy tay muốn uống rượu.

      lát sau, dược lực có tác dụng, Tương Cảnh Trí thanh tỉnh ít, cuối cùng là có thể phân biệt được người trước mắt là ai, dùng tay chống đỡ phía sau lưng nhích lại gần thanh chắn đầu giường, híp mắt vô lực , "Nhân Nhi, thế nào lại là ngươi? "

      Tương Như Nhân ngồi xuống ở bên giường , "Làm sao lại biết là ta, chứ ngươi còn tưởng là ai, là tiểu nhị, hay chưởng quỹ, hay là tháng sau thành thân- Kỳ gia tiểu thư?"

      Tương Cảnh Trí ngã xuống giường, ủ rủ lầm bầm, "Nàng chịu theo ta rời , nàng chính là nàng muốn gả Lục vương phủ, trước đây chẳng qua chỉ là tình huynh muội mà thôi."


      " ra nguyên lai đại ca còn muốn bỏ trốn cùng nàng ta" Tương Như Nhân nhếch khóe miệng cười, nhìn bộ dáng ngừng nhắc tới, châm chọc , "Đáng tiếc, người ta muốn cùng ngươi bỏ trốn, nàng muốn làm Lục thế tử phi, tương lai là Lục Vương phi, còn Tương gia chúng ta có thể cho nàng cũng chỉ là thân phận phu nhân của tộc trưởng , quả thực nhìn thuận mắt bằng. "


      Tương Cảnh Trí nghe được nàng như vậy, mắt bỗng nhiên trợn to, trừng trừng nhìn nóc giường gỗ, nàng cho rằng mình xứng với nàng?


      "Nháo cũng nháo được rồi, bất quá là muốn dẫn nàng bỏ trốn mà thôi, sao ngươi làm lớn luôn, cuối tháng đại hôn, theo đoàn người Tương gia dự tiệc, ngươi có thể trực tiếp cướp người, nếu như vậy, mặc dù là người mang nổi cũng chẳng còn ai thèm lấy." Tương Như Nhân ghé mắt nhìn , thanh dần dần lạnh xuống, "Cứ như vậy toàn bộ Tương gia là hay rồi, cả nhà thay ngươi chôn cùng!"


      Tương Cảnh Trí bị nàng mắng cái như vậy thanh tỉnh rất nhiều, chống thân thể ngồi dậy, "Ngươi bậy bạ gì đó!"



      Tương Như Nhân đem chén trà súc miệng đưa cho , "Lẽ nào ta sai, đại ca nếu có thể nghĩ đến việc mang nàng rời , như thế nào thể ở hôn lễ trình diễn màn vừa rồi."

      "Đó là ta cho rằng nàng muốn gả." Tương Cảnh Trí nhức đầu vỗ trán, "Này cái cọc hôn là hoàng thượng tứ hôn, nàng nếu hài lòng, ta còn cưỡng cầu cái gì." Qua màn say kia, lúc này Tương Cảnh Trí tỉnh táo hơn rất nhiều.


      Có lẽ là say hồi hiểu ra ít, còn ý niệm kia, Tương Như Nhân cũng cái gì nữa, chỉ là nhắc nhở, "Đại ca có thể suy nghĩ cẩn thận tự nhiên là chuyện tốt, ngươi nghỉ ngơi "


      SiAm, lehanh, song ngư8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :