1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 5: Tương tiểu tụ hội

      Tương Như Nhân thấy được nửa người của vị kia, mặc cẩm bào màu lam sậm, qua trước mắt nàng đến trước mặt hoàng thượng, thanh quen thuộc truyền đến, "Thần gặp qua hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

      Tương Như Nhân trong đầu ong tiếng nổ tung, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua chỗ Trình Bích Nhi phía bên phải, chỉ thấy mặt Trình Bích Nhi cũng tràn đầy kinh ngạc vô cùng, hai người nhìn nhau liếc mắt rất nhanh khôi phục bình thường.

      Người hoàng thượng thân thiết xưng hô Triệt Nhi kia chính là Tam vương gia Tô Khiêm Triệt, năm đó phụ thân của Tô Khiêm Triệt cũng chính là tam ca của hoàng thượng cứu mạng hoàng thượng trong cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế trước đây, cho nên ngài mắc bệnh sớm qua đời , chính vì thế hoàng thượng đối với đứa cháu này luôn rất chiếu cố.

      Tương Như Nhân sau khi thấy dáng vẻ của liền rất nhanh thu hồi tầm mắt, đè xuống nỗi lo sợ bất an xuống đáy lòng, tham gia tiệc tối.

      Vì chuyện quan hệ của Tam vương gia, cơ hồ khiến tâm tư xem biểu diễn của Tương Như Nhân đều phai nhạt vài phần, về sau nỗi bất an của nàng mới dần dần bình thường lại, thoáng nhìn thần sắc cũng có gì dị thường, Tương Như Nhân thở dài hơi, làm tặc còn sợ, nàng còn có gì phải sợ đây.

      Lúc từ cung trở về khuya lắm rồi, hồi yến hội trong cung cũng thoải mái, Tương Như Nhân có chút mệt mỏi tựa ở bên trong xe ngựa, Thiệu thị chỉ coi là nàng mệt, sờ sờ tóc của nàng cười , "Sau này hàng năm ngươi cũng đều phải theo ta vào cung."

      Tương Như Nhân nhớ đến Trình Bích Nhi biết tiêu hủy ngọc trụy tử hay chưa, nằm úp sấp trong lòng Thiệu thị, có chút làm nũng rằng, "Mẫu thân, mấy ngày nữa ta muốn mời Kỳ tỷ tỷ cùng Bích Nhi các nàng tới nhà ngồi chút."

      Có mấy người để thổ lộ tình cảm bạn bè cũng sai, Thiệu thị vỗ bả vai của nàng đáp ứng, "Chỉ cần ngươi cảm thấy mệt tốt rồi." . . .

      Năm ngày sau Tương Như Nhân ở bên trong Tạ Thủy các của mình, lần đầu tiên trong đời tổ chức tiểu yến hội, nàng mời tổng cộng bốn người khách, hơn nữa còn có ba tỷ muội Tương Tâm Tuệ, tám người vừa vặn ngồi bàn.

      Kỳ Tố Như cùng Trình Bích Nhi là nhóm thân thiết với nhau, còn có hai người nữa, là lần đầu gặp mặt ở trong cung Từ Bảo Đễ , là tiểu biểu muội của Tương Như Nhân, Thiệu Cần Cần.

      Bàn được đặt trước giả sơn bên cạnh ao ở Tạ Thủy các, bên này trồng rất nhiều hoa cỏ mà Tương Như Nhân thích , tháng còn đặc biệt nở xanh biếc, xinh đẹp nối tiếp nhau ở quanh giả sơn.

      "Tương tỷ tỷ, trà hoa này của ngươi uống ngon ." Cái miệng của Trình Bích Nhi nhấp ngụm trà lài,mùi thơm nồng đầy miệng, so với trà trong nhà mình uống còn thuần hậu hơn, mang theo vị ngọt nhè .

      "Là tự ta phơi đấy, nếu như ngươi thích ta chuẩn bị cho ngươi hai túi mang về." Tương Như Nhân xem dáng vẻ thỏa mãn của nàng nở nụ cười, sai Thanh tThu xuống phía dưới chuẩn bị.

      bên Tương Tâm Tuệ cũng thường hay uống cái này, cho nên cảm thấy đặc biệt, chỉ là thấy Trình Bích Nhi đáy mắt sùng bái có chút ưa, phải chỉ là chút trà lài, nàng cũng phơi được, chẳng phải gì đó quá khó làm nổi.

      "Đại tỷ tỷ, tay nghề của Thanh Đông thực là càng ngày càng tốt." Ngồi ở bên cạnh Tương Tâm Tuệ , Tương Tâm Viện vóc người hơi mập chỉ vào trước mặt miếng hoa cao thiếu nữa khen ngợi, tiểu quai hàm còn phình to chưa nuốt xuống hết.

      Kỳ Tố Như ngồi cách đó hai người xem dáng vẻ khả ái này của nàng, che miệng khẽ cười, để nha hoàn sau lưng bưng luôn phần trước mặt mình qua đó, "Cái này cũng khác biệt, ngươi nếm thử ."

      Tương Tâm Viện vừa muốn đưa tay ea lấy, ba tiếng, tay bị vỗ phát ửng hồng, bên tai truyền đến tiếng Tương Tâm Tuệ ghét bỏ "Còn ăn."

      Nhất thời trong hốc mắt Tương Tâm Viện nổi lên ít nước mắt, nàng rụt tay về đặt đầu gối... tay còn lại phủ lên bàn tay vừa bị đánh, ủy khuất cúi đầu che giấu nhưng giọt nước mắt gần rơi xuống.

      Vốn là nhiều người lắm, Tương Tâm Tuệ vừa mở miệng như thế, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây, Tương Tâm Viện dù sao mới năm tuổi, hài tử năm tuổi thích ăn có làm sao, Trình Bích Nhi thẳng tính lúc này liền nhìn Tương Tâm Tuệ bằng ánh mắt quái dị, nếu nàng có thân muội muội, tuyệt đối là có cái gì tốt đều cho nàng ăn, làm sao có thể cho nàng ăn, là tỷ muội ruột sao?

      Tương Như Nhân nhàn nhạt liếc Tương Tâm Tuệ cái, đáy mắt mang theo tia cảnh cáo, nàng gọi nàng ta đến phải để gây rối.

      Đứng dậy tới bên cạnhTương Tâm Viện, lấy khăn tay bỏ vào trong tay nàng giọng an ủi, "Tâm Tuệ là sợ ngươi ăn nhiều dễ bỏ bữa, những thứ này đều giữ lại cho ngươi, đợi lát nữa ta để Thanh Đông gói lại mang về cho ngươi, có được hay ?" Tiểu nha đầu khóe mắt còn vương nước mắt, tươi tắn gật đầu.
      Tương Như Nhân lúc này mới nhắc nhở nàng, "Nhưng cũng thể lần ăn quá nhiều biết ?"

      Tương Tâm Viện lại gật đầu, cười ngây ngô nhìn Tương Như Nhân, màn này lần thứ hai khiến Tương Tâm Tuệ bất mãn, nhưng mà lúc này đây nàng nhẫn có phát tác, chỉ là mịt mờ trừng mắt liếc Tương Tâm Viện.

      Từ Bảo Đễ bên có ý định xua tan khí này, đứng lên đến ao bên cạnh giả sơn, cúi đầu xem sóng nước dao động, quay đầu lại nhìn các nàng cười , "Các ngươi ngồi lâu chán sao?"

      Kỳ Tố Như rất phối hợp đứng lên theo nàng đến cạnh ao cười ôn nhu , "Ngươi cũng thấy ao này đẹp đúng , ta xem cũng chỉ nàng ở đây mới có, lầu các sau hồ cũng rất đẹp, nàng a, rất biết hưởng thụ."
      Từ Bảo Đễ lộ ra ít hứng thú, "Mau mang ta xem."

      Thiệu Cần Cần ngồi vội vàng đứng lên xung phong nhận việc, "Ta tương đối quen thuộc nơi ở của biểu tỷ, ta dẫn bọn ngươi !"

      Ba người làm bạn về hướng lầu các phía sau, Tương Như Nhân ý bảo Tử Yên mang hai tên nha hoàn cùng qua, Trình Bích Nhi vẫn ngồi lại chậm rãi uống trà lài thi thoảng lại ngước xem Tương Tâm Tuệ.

      "Đại tỷ tỷ, sáng nay sách lão sư phân phó ta còn chưa xem xong, ta về trước đây." Tương Tâm Vận nhàng kéo tay áo Tương Tâm Tuệ chút, đứng dậy với Tương Như Nhân.

      Tương Tâm Tuệ vốn là quá thoải mái vì cái kiểu 'Cái gì tốt đều cho nàng' , liền theo lời Nhị muội xong phải rời . Tương Tâm Vận thấy muội muội mình phản ứng kịp, bèn kéo nàng lên ôn nhu khuyên nhủ, "Ngươi nên về ngủ thôi."

      Tương Như Nhân sai Thanh Đông đem điểm tâm chuẩn bị xong đưa cho nha hoàn của Tương Tâm Viện ,xác định các nàng rời khỏi Tạ Thủy các, lúc này mới hỏi Trình Bích Nhi chuyện cái hoa tai.

      đến việc này Trình Bích Nhi lòng còn sợ hãi, "Thời điểm yến hội tan, ta liền nhân cơ hội ném vào trong hồ, nghĩ tới người đó là Tam vương gia, Tương tỷ tỷ, ngươi xem Thanh nhi trong miệng Tam vương gia kia là ai."

      Tương Như Nhân lắc đầu, chỉ là tên gọi thân mật làm thế nào mà đoán được, "Nếu phải ngoài cung vào đó chính là người trong cung."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu là người trong cung, như vậy lá gan của Tam vương gia cũng lớn!

      " cái gì đó, chờ mãi cũng thấy các ngươi qua." thanh Kỳ Tố Như truyền đến, Trình Bích Nhi lập tức cười hì hì quay sang đáp, "Ta đòi Tương tỷ tỷ vài thứ, nàng có nhiều thứ tốt lắm, ta nhìn mà thèm!"

      Kỳ Tố Như thấy dáng vẻ tham lam của nàng như thế bật cười , "Người nào biết còn tưởng rằng ngươi là đầu lĩnh cường đạo giả trang đấy."

      Từ Bảo Đễ các nàng cũng nở nụ cười theo.

      " cái gì mà cười vui vẻ như vậy? " Năm người cười, cách đó xa bỗng nhiên truyền đến giọng nam nhân, Tương Như Nhân quay đầu lại ngạc nhiên hô tiếng, "Đại ca!"

      Tương Cảnh Trí tới nở nụ cười ấm áp xoa đầu nàng, "Ta vừa mới trở về, tới thăm ngươi chút."

      Tương Cảnh Trí mười bốn tuổi tư thế oai hùng, mặt tuấn tú mang theo vẻ ôn nhu cưng chiều, nhìn Tương Như Nhân cười rồi hướng mọi người chào hỏi, cũng lên tiếng.

      "Tương đại ca." Kỳ Tố Như ôn nhu gọi tiếng, mặt thoáng qua chút ngượng ngùng khó nhận ra, rất nhanh liền được che đậy, mà trong năm người này, bởi vì tuổi tác, dung nhan Kỳ Tố Như là động lòng người nhất, Tương Cảnh Trí hơi ngẩn ra, lập tức cười hướng phía nàng gật đầu.

      Có người ngoài, Trình Bích Nhi cũng thu liễm hơn rất nhiều, Tương Cảnh Trí chỉ là ở chỗ này ngồi chút rồi rời , vài người lúc này mới tự tại ít.

      Trình Bích Nhi hồ nghi nhìn Kỳ Tố Như mặt ửng hồng còn chưa tan, trêu ghẹo , "Kỳ tỷ tỷ, ngươi và Tương đại ca nhìn qua rất xứng đôi nha."
      Hai má Kỳ Tố Như vừa mới bớt hồng lại lần thứ hai ửng đỏ, liếc mắt trừng nàng oán trách quát, "Ngươi nhăng cuội gì đấy."

      Trình Bích Nhi cười hắc hắc, chỉ có Tương Như Nhân thấy phản ứng Kỳ Tố Như như thế khỏi nghĩ sâu vài phần. . .

      Hẹn xong lần gặp mặt sau, Tương Như Nhân tiễn các nàng đến cửa chính, còn để Trình Bích Nhi mang về ít trà lài, thấy các nàng đều lên xe ngựa, lúc này mới trở lại Tạ Thủy các.

      tới nửa đường mới nhớ tới hẳn là nên thăm tổ phụ chuyến, Tương Như Nhân quay trở lại về phía viện Tương lão gia tử, ngoài ý muốn gặp Tô Khiêm Trạch ngay ngoài cửa viện Tương lão gia tử .

      Tương Như Nhân thấy đứng ở đó miễn cưỡng mở miệng trước, hành lễ , "Thỉnh an tam hoàng tử điện hạ."
      "Biểu muội đúng là khách khí." Tô Khiêm Trạch vươn tay cầm cây quạt ngăn cản đường của nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng.

      Mới qua hơn hai năm, Tô Khiêm Trạch thay đổi ít, nếu là trước đây mặt còn có thể mang theo kiệt ngạo bất tuân, hôm nay đáy mắt chỉ còn lại có chút tập trung, chỉ là khóe miệng nét cười kia nhìn qua cũng biết phải là người hiền hoà.

      Tương Như Nhân dứt khoát trầm mặc lời nào, Tô Khiêm Trạch thả tay xuống giữa cây quạt, cúi đầu ngầm nhìn thoáng qua, giống như vô tình , "Biểu muội tặng lễ vật biểu ca rất thích, nhưng mà sủng vật rất bướng bỉnh, tự bò ra ngoài, bị cung nữ có mắt giẫm chết, biểu muội ngươi yên tâm, biểu ca hung hăng xử phạt người cung nữ kia, tâm ý biểu muội đưa tới thể để cung nữ đạp dưới chân mà coi như ."

      Chuyện tình hai năm trước còn nhớ ràng như vậy, Tương Như Nhân đáy lòng lập tức biết là dạng người có thù tất báo, người như vậy tốt nhất là có thể tránh liền tránh, cách càng xa càng tốt.

      như mong muốn, câu của Tô Khiêm Trạch lúc này phá vỡ suy tưởng trong lòng nàng, "Ta và Cảnh Trí hẹn ngày mai cưỡi ngựa, vừa rồi đề nghị với ngoại tổ phụ muốn mời biểu muội ngươi cùng, ngoại tổ phụ cũng đồng ý."

      Tương Như Nhân chỉ cảm thấy thái dương nhảy thình thịch, nắm chặt dưới tay nhìn , sau liền thoáng cười, "Tam hoàng tử điện hạ khách khí, Như Nhân cũng am hiểu cưỡi ngựa, để tránh làm giảm hứng thú của các ngươi, ta là nên hơn."

      Tô Khiêm Trạch tới phía nàng, đứng sát bên người nàng lúc lâu rồi sâu "Biểu muội yên tâm, lần đầu tiên học cưỡi ngựa là có chút khó khăn nhưng mà biểu ca cố nhẫn nhịn hảo hảo dạy cho ngươi, ngươi cần sợ."

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Ngày mai soái ca xuất :yoyo39:
      Nam9 lên sàn :yoyo6:

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
      Sáng sớm hôm sau, Tương Như Nhân phải theo đại ca cùng nhị ca sớm ra hướng trường ngựa ở cửa bắc thành Lâm An, chuyện tổ phụ đáp ứng, nàng có cách nào để cự tuyệt.
      Nhìn muội muội khuôn mặt tình nguyện, Tương Cảnh Nhạc xông tới, cười hì hì an ủi, "Như Nhân, tam hoàng tử dầu gì cũng là biểu ca của ngươi, khi dễ ngươi đâu."
      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhị ca chuyện gì cũng đều nghĩ theo hướng đơn giản của nàng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ thầm " khi dễ nàng? còn phải là muốn trả thù nàng đây sao, người hẹp hòi như vậy. . ."
      Đến trường ngựa, Tương Như Nhân được Thanh Thu đỡ xuống xe ngựa, ngựa bên trong sân rất an tĩnh, chỉ có cách đó xa, bên trong chuồng có người chăn ngựa dọn dẹp phân ngựa, đến trường ngựa này phần lớn đều là người còn học cưỡi, cho nên bên này ít có săn bắn.
      Tô Khiêm Trạch mang theo mấy người tùy tùng từ cạnh chuồng ngựa ra, nhìn thấy Tương Như Nhân thân trang phục màu đỏ sáng ngời trước mắt cũng gì, mang theo bọn họ về hướng chuồng ngựa, " Ngựa quen là tốt nhất, liền chọn con nào ôn thuần chút, biểu muội lần đầu tiên cưỡi ngựa, biểu ca thay ngươi tuyển chọn con ngựa tốt rồi đây."
      Tô Khiêm Trạch vỗ tay cái, người chăn ngựa dẫn con ngựa ra, so với ngựa trong chuồng hơn chút, nhưng tinh thần rất đủ, dưới ánh dương chiếu sáng bộ lông đỏ thẫm, thập phần xinh đẹp.
      Tương Như Nhân cũng e ngại, tiến lên nhàng sờ sờ bờm đầu ngựa, con ngựa kia hừ thổi khí, rung đùi đắc ý chút, Tương Như Nhân tiếp theo sờ sờ thân ngựa, thấy nó cũng coi như ôn thuần, yên tâm ít, đối Tô Khiêm Trạch đáp lễ, "Đa tạ tam hoàng tử."
      Bọn người Tương Cảnh Trí cũng chọn xong ngựa, đến đường chạy, Tương Cảnh Trí trước đỡ Tương Như Nhân lên ngựa, rời mặt đất cao như vậy, Tương Như Nhân nắm chặt dây cương tay dám buông, đáy mắt thoáng qua nét khẩn trương, bên Tô Khiêm Trạch lấy tư thế xinh đẹp nhảy lên thân ngựa, nhìn nàng cười , "Chớ khẩn trương." xong cũng đưa tay vỗ cái vào cổ con ngựa của Tương Như Nhân.
      Tương Như Nhân thét lên tiếng kinh hãi, ngựa liền chạy, nàng càng hoảng sợ, phía sau truyền đến tiếng Tô Khiêm Trạch cười to, "Nhìn phía trước."
      Tương Như Nhân ngẩng đầu xem phía trước, đó là đường chạy của ngựa rộng bờ bến, chỉ chốc lát phía sau liền truyền đến tiếng vó ngựa, Tô Khiêm Trạch rất nhanh thúc ngựa đuổi kịp nàng, khiến trận bụi bặm cuồn cuộn nổi lên, nhanh lướt qua bên người nàng, còn hướng về phía nàng cười đắc ý.
      Kết quả là con ngựa này dưới thân nàng, lại cũng ham chạy theo, căn bản nghe Tương Như Nhân sai sử, thẳng đến khi Tô Khiêm Trạch ở phía trước dừng lại, ngựa của Tương Như Nhân mới chậm rãi ngừng theo.
      Tô Khiêm Trạch xuống ngựa ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt hề che giấu chút nào màn bỡn cợt kia, Tương Như Nhân chỉ biết hôm nay tìm nàng đến có gì tốt, phải là vì để cho nàng tự tán dương.
      Thấy bọn họ nghỉ ngơi, Tương Như Nhân cũng xuống ngựa mà ở bên cạnh chậm rãi cưỡi ngựa làm quen, tính nàng cũng là muốn chịu thua.
      Lúc này cách chuồng khoảng khá xa, nghỉ ngơi hồi, Tô Khiêm Trạch lên ngựa trở lại, Tương Cảnh Trí vốn muốn theo muội muội phía sau để chiếu cố nàng ít, Tô Khiêm Trạch trước mặt kêu gọi tiếng, ba người so tài cưỡi ngựa chút, Tương Cảnh Trí dặn nàng cứ chậm rãi cưỡi trở lại cần vội, rồi ba con ngựa ở trước mắt nàng lao .
      Tương Như Nhân tâm tình vui vẻ, nhìn phong cảnh phía xa, cưỡi ngựa thảnh thơi.
      biết qua bao lâu, bỗng nhiên bên tai Tương Như Nhân truyền đến thanh rất lạ, ngựa phía dưới bỗng mất khống chế vụt phóng , nửa người Tương Như Nhân ngã mạnh về phía sau chút, nàng cảm giác là mình bị văng ra, theo bản năng nắm chặt sợi giây tay, mượn lực kéo trở về, nàng nằm ở mình ngựa, lục phủ ngũ tạng của nàng trận khó chịu.
      Ngựa này tựa như phát điên cứ thế chạy nhanh, nàng gọi thế nào cũng chịu dừng lại, Tương Như Nhân nhìn bên lan can nhanh chóng lướt qua, nếu như té xuống, nàng chính là chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
      Tương Như Nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn phía trước, rốt cuộc phát bọn người đại ca, nàng liền hô to, ngựa vẫn ngừng chạy, mặt chạy mặt còn định vứt nàng xuống.
      kịp nghĩ nhiều, thấy có người tới, Tương Như Nhân tay buông lỏng dây cương ra rồi hướng phía tay kia đưa tới, cũng chính là chốc thời gian, tình cảnh trước mắt rất nhanh lóe lên, tay nào ra đòn chặt giữ nàng lại, cố sức kéo cái, toàn bộ thân thể Tương Như Nhân bị dẫn tới ngựa của , "Ngồi cho vững!"
      Tương Như Nhân còn chóng mặt, hoảng sợ nắm chặt y phục của , vừa rồi trong nháy mắt đầu óc trống , nàng chỉ nhanh muốn nhảy ra ngoài, vừa vặn hai tay người nọ bắt được nàng, cầm lấy dây cương chạy vòng trở về.
      Chờ khi nàng được ôm xuống ngựa, Tương Như Nhân đứng yên, Tương Cảnh Trí nhanh bước lên đỡ lấy muội muội, thân thể của nàng còn run rẩy ngừng, Tương Cảnh Trí ôm nàng trấn an, " sao, sao, đừng sợ."
      Con ngựa mất kiểm soát kia bị người chăn ngựa dùng trường côn ngăn lại, té lăn đất đứng lên nổi, thống khổ hí vang, Tương Như Nhân đỡ tay ca ca nỗ lực đứng, bên tai truyền đến tiếng quát lớn tiếng, giương mắt nhìn sang, mới phát phải là với mình.
      Đứng đó là thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa nghiêm mặt giáo huấn tam hoàng tử, "Liều lĩnh, tại sao có thể đem người biết cỡi ngựa để lại ở phía sau, ngay cả người dẫn ngựa cũng có, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi làm thế nào chịu trách nhiệm!"
      Tương Như Nhân nhìn Tô Khiêm Trạch cúi đầu , khỏi tò mò bắt đầu quan sát người giáo huấn kia, tầm mắt rơi vào người , đôi mắt sáng bắn hàn khí ra xung quanh, lộ ra khí thế sắc bén. Tương Như Nhân chưa từng thấy qua.
      "Đó là thái tử điện hạ."Tương Cảnh Trí thấy muội muội nhìn sững sờ, giọng nhắc nhở.
      Tương Như Nhân kinh ngạc quay sang nhìn , là thái tử ? thái tử điện hạ làm sao xuất ở nơi này?
      "Ít nhiều điện hạ đúng lúc cứu giúp."Nếu , nàng nhất định là bị thương.
      "Tất cả ngựa bỗng nhiên náo động, chúng ta cũng khó chế được nên thể vào cứu ngươi, may mà thái tử điện hạ cưỡi ngựa xuất , nếu đại ca dám nghĩ tiếp."Nếu là thái tử xuất , Tương Cảnh Trí vừa cũng chẳng thể đưa tay để đón lúc muội muội nhảy xuống.
      "Bây giờ phải là có gì rồi sao, đại ca nên tự trách."Tương Như Nhân an ủi ngược lại Tương Cảnh Trí.
      Bên kia lời giáo huấn cũng kết thúc, Tô Khiêm Dương nhìn về phía Tương Như Nhân bên này, tới hỏi, "Tương tiểu thư có thấy khỏe chỗ nào ?"
      Tương Như Nhân lắc đầu, hướng phía Tô Khiêm Dương đáp lễ, "Đa tạ thái tử điện hạ ra tay cứu giúp."
      Tô Khiêm Dương xua tay, trong giọng mang theo tia lãnh đạm, " có việc gì là tốt rồi."
      Tô Khiêm Dương hướng phía Tương Cảnh Trí khẽ gật đầu, đến chỗ người phụ trách trường ngựa quỳ ở bên kia, rất xa Tương Như Nhân tựa hồ nghe được 'Bướng bỉnh 'các loại ngôn ngữ, tràng dài lời biện bạch, tiểu nam hài cẩn thận trốn ở chuồng ngựa bên cạnh, lộ ra nửa bên mặt nhìn người quỳ .
      Sau hỏi Liễu Chi mới biết được, nguyên lai là hài tử của người chăn ngựa trong giáo trường lén chạy vào chơi, thừa dịp người khác chú ý chạy vào chuồng ngựa, cầm lên cái còi bàn thổi chơi, cái còi chỉ dùng để thúc ngựa, ngựa bên trong giáo trường cũng trải qua huấn luyện, cho nên mới vừa nghe đến thanh kia liền xao động bất an.
      Tô Khiêm Trạch tới nhìn Tương Cảnh Trí bên người nàng, cứ như vậy nhìn rên tiếng, Tương Như Nhân nghĩ hiểu ra sao cả, mới vừa muốn mở miệng, Tô Khiêm Trạch trước, giọng có chút được tự nhiên, "Chúng ta trở về thôi!" xong cũng quản người khác, tự mình về phía cửa chỗ đậu xe ngựa.
      Tương Như Nhân liếc nhìn đại ca, người phía sau gật đầu, thấp giọng , "Trở về rồi hãy ."
      Đè nặng đống nghi vấn theo lên xe ngựa, trở lại Tương gia, Tô Khiêm Trạch cũng gì, trực tiếp dẫn người hồi cung.
      Này chấn kinh sợ là nàng, thiếu chút nữa bị thương cũng là nàng, nháo cái gì tính tình đây, chẳng lẽ nàng có bị gì thảm khiến ngược lại hài lòng.
      Tương Cảnh Trí nhìn gương mặt hờn giận của muội muội , cười khẩy lỗ mũi của nàng, "Trước mặt nhiều người như vậy tam hoàng tử bị thái tử điện hạ giáo huấn, tâm tình của tất nhiên là tốt, chúng ta nếu còn ở lại, chẳng phải là tất cả mọi người đều thoải mái."
      Tương Như Nhân khẽ hừ tiếng, ai bảo tâm tư bất chính muốn hù dọa nàng.
      "Ta gặp tổ phụ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."Tương Cảnh Trí đem nàng đưa đến Tạ Thủy các, dặn nàng rồi muốn viện Tương lão gia tử, Tương Như Nhân kêu lại, "Vụ hoảng sợ này cũng đừng với tổ phụ, để tránh cho lão nhân gia người lo lắng.". . .
      Cũng chẳng mấy ngày sau, người Tương gia liền biết nàng ở trường ngựa bị hoảng sợ, nguyên nhân đều do , tam hoàng tử phô trương phái người tặng gì đó tới cho nàng, là để an ủi nàng.
      Nhất là làm Nhị thẩm Lý thị lúc đó còn nàng vận khí tốt, nhờ vậy mà được thái tử cứu, Tương Như Nhân rất muốn đem vài thứ kia đều vứt cho nàng, để cho nàng thử chút ở ngựa như thế kinh tâm động phách cưỡi lần, còn vận khí tốt gì chứ, thiếu chút nữa liền mất mạng rồi.
      Tương lão gia tử nghiêm lệnh người biết chuyện cho phép lung tung, chuyện này lớn có thể lớn, có thể , tôn nữ hôm nay mới bằng ấy tuổi, cùng những người đó tốt nhất là điểm tiếp xúc cũng nên có, phòng ngừa người khác cho rằng cái này là Tương gia ngụ ý. Đây cũng là lí do Tương lão gia tử kéo dài tới khi nàng mười tuổi mới bằng lòng để cho nàng tiến cung, vì người khác cứ nhìn chằm chằm đích trưởng nữ Tương gia vất vả có được, đến tột cùng rơi vào nhà nào.
      Nhưng đâu phải Tương lão gia tử muốn bố trí phòng vệ là có thể phòng được, nhất là tam hoàng tử Tô Khiêm Trạch, này Tương gia chính là tam hoàng tử tổ gia, từ sau chuyện giáo trường, Tô Khiêm Trạch Tương gia số lần ràng thường xuyên hơn rất nhiều, còn thường thường xuất ở các buổi yến hội mà Tương Như Nhân tổ chức.
      Bởi vì thân phận hoàng tử của , người nguyện ý cùng thân cận tự nhiên phải số ít, mặc dù là Tương Như Nhân muốn đến cũng thể ngăn cản xuất .
      Suốt bốn năm sau đó, tam hoàng tử chẳng biết bằng cách nào luôn xuất trong tầm mắt nàng, tránh cũng tránh khỏi...
      -------------------
      Tác giả có lời: Thái tử điện hạ lên sân khấu aaaaaaa
      Ai ui có phải tiểu tam của chúng ta hơi yếu kém?
      Tam hoàng tử: Xứ, dựa vào cái gì lại cố tình đặt ra cho ta tính cách ưa gây như vậy. Người đâu! Đem tác giả xuống ngũ mã phanh thây!
      TG chân chó: Điện hạ khoan tức giận, ngài có thể đường manh lộ a! ( cầu được toàn thây %>_<%)
      THT hí mắt: "manh" thế nào?
      TG dè dặt: "manh", là phương thức hấp dẫn khác hoàn toàn bất đồng, có ổn trọng, có cơ trí, có khí phách, khiến cố tình gây thành "manh", khiến cả vú lấp miệng em vì "manh"
      THT im lặng nhìn TG hồi lâu: Người đâu! Kéo TG xuống ngũ mà phanh thây!

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      [Nàng lớn :yoyo40:]
      Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
      Thời gian như bóng câu qua cửa, Tương Như Nhân mười bốn tuổi trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng kiều. Mà trong suốt bốn năm này, tên tuổi Tương gia đích trưởng nữ Tương Như Nhân chỉ vào lòng của các phu nhân quan lại thành Lâm An, còn trở nên nổi tiếng giữa rất nhiều tiểu thư khuê các cùng tuổi tại thành Lâm An.

      Nàng tổ chức vô số yến hội lớn , có hậu thuẫn vững chắc như Tương gia, vài lần yến hội phô trương tới mức có thể so với yến hội mà các phu nhân hầu môn tổ chức.

      Yến hội của nàng chỉ mời khuê tú các nhà ở Lâm An thành , còn đối với các khuê tú này mà , trường hợp như thế cũng có nhiều lợi ích, chỉ có thể thêm bạn bè, còn có cơ hội tại yến hội của Tương đại tiểu thư cùng Tương gia Nhị thiếu gia tổ chức nhận biết các danh môn công tử ưu tú.

      Nữ tử đời ngoài là được giáo dưỡng tốt, còn muốn có người tốt để dắt tay cùng hết nửa đời sau, mà sâu trong khuê các, những yến hội thế này lại chính là cơ hội tốt nhất để tìm được người đó.

      Ở giữa độ tuổi như vậy, lời đồn thổi và quan tâm nhiều nhất chính là hôn của Tương Như Nhân, nữ tử ở đại đô thành Lâm An mười ba mười bốn tuổi được làm mai, mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, Tương Như Nhân chính là vào độ làm mai, nhưng hai năm qua đều chưa từng thấy ai qua nhà mời người tới cửa làm mai, hôn của Tương Như Nhân tựa như bí mật để đó, người tò mò nhiều, nhưng thực hành động có ai.

      Nhưng mà hết thảy Tương Như Nhân đều thèm để ý, nàng bận chuẩn bị chuyến tụ hội du hồ đầu năm, du thuyền cùng thôn trang để nghỉ chân đều chuẩn bị thỏa đáng từ năm trước, thiếp mời là ở cuối tháng mười hai phát ra ngoài, hôm nay cùng nhị ca thương lượng thêm về những chuyện cần chú ý khi du hồ , dù sao lần này mời ít người, được phép có điểm sai lầm. . .

      Ngày mười bốn tháng hai hôm đó, khí trời sáng sủa, khí trong trẻo đầu mùa xuân mang theo chút khí lạnh chưa tan hết của mùa đông, cho đến lúc ánh mặt trời chiếu sáng tỏa hơi ấm khắp nơi, tiết lộ mùa xuân thực tới chỉ còn lại mỗi tươi mát.

      bến tàu Tây Lang của thành Lâm An đậu hai chiếc du thuyền sang trọng, lá cờ năm màu treo đầu thuyền theo gió giương cao, xa xa cũng có thể nhìn thấy.

      Tương Như Nhân làm gia chủ nên đến rất sớm , vừa qua khỏi giờ Tỵ, bến tàu xe ngựa dần dần nhiều hơn, các tiểu thư xuống xe ngựa, nha hoàn bên cạnh đưa thiếp mời cho người canh giữ ở trước lối xem, sau đó liền có người dẫn các nàng lên du thuyền.

      Qua thời gian nén nhang, người đến cũng đủ, Tương Như Nhân nhìn thoáng qua hướng nhị ca thuyền đối diện, mang theo hai nha hoàn Tử Hạ cùng Thanh Thu đến boong thuyền cùng các phu nhân tiểu thư chào hỏi.

      Trong buồng ngắm gặp Trình Bích Nhi cùng Từ Bảo Đễ, cùng nhau kết bạn về nơi có nhiều người đứng.

      Tương Như Nhân nhận ra phía trước mấy người trò chuyện đều là tiểu thư phủ Cố quốc công, người trong đó lạ mặt chưa thấy qua, nghe bên Cố gia Ngũ tiểu thư gọi Thất muội, Tương Như Nhân hiểu đây là thứ xuất từ tam phòng Cố gia đưa đến đại phòng làm con thừa tự , kế nữ Cố thất tiểu thư, vị Cố gia Thất tiểu thư này ở Lâm An thành cũng tên tuổi đây..

      Nghĩ chút, Tương Như Nhân tiến lên vài bước cười khanh khách cùng đoàn người chào hỏi, cuối cùng nhìn về phía Cố Ngâm Hoan, trong giọng vài phần trêu chọc, "Ta tự hỏi là ai đây, vài lần mời trước cũng thấy, lúc này có thể xem như là ta được nhìn thấy chân nhân rồi."

      Cố Ngâm Hoan tầm mười mười hai tuổi, so với tỷ tỷ Cố Ngâm Sương còn thua kém rất nhiều, nhưng đôi tròng mắt kia tiết lộ ra ngoài trong suốt cùng linh động, may là Tương Như Nhân nhìn đều rất thích thú, bên này nghe Tương Như Nhân trêu nàng như thế, hơi đỏ mặt, từ trong tay nha hoàn phía sau đưa ra quà tặng hướng nàng nhận lỗi.
      "Tương tỷ tỷ đừng vội trách, là trước đó vài ngày ta thích hợp để ra ngoài, lúc này ta đành mang quà tới bồi tội với tỷ tỷ đây. "

      Tương Như Nhân trước mặt mọi người mở hộp gấm kia, bên trong là Thiên ngọc các thập phần được thích trong hai năm qua giữa các đồ trang sức, nghe được tiếng suýt xoa quanh thân truyền tới, Tương Như Nhân cầm lấy thuận tay trực tiếp đeo lên đầu, lôi tay Cố Ngâm Hoan, khóe miệng cong lên chút, khá có vài phần nữ nhi nhà tiểu tư thái, "Ân ~ coi như ngươi còn nhớ ta."

      "Thất muội thực là thuận nước đẩy thuyền, mọi người cũng biết đâu, thiên ngọc các này chính là từ cửa hàng của Đại bá mẫu đấy! " Cố gia nhị tiểu thư, Cố Ngâm Sương ở bên chua ngoa câu, rất muốn làm bẽ mặt Cố Ngâm Hoan.

      Tương Như Nhân liếc nhìn Cố Ngâm Sương, xem ra tin tức tỷ muội Cố gia hòa thuận là . Nụ cười mặt có thay đổi, bất động thanh sắc nhìn.

      Cố Ngâm Hoan thấy tất cả mọi người nhìn mình, ngượng ngùng đỏ mặt, thanh đều thấp ít, "Nhị tỷ chỉ biết trêu ta, đó là ba năm trước đây mẫu thân cho ta quản tiệm ta mới biết mọi người thích những thứ này, năm ngoái ngay Bắc thị còn mở thêm cửa hàng, hôm nay mới rảnh rỗi ít đây, bằng Tương tỷ tỷ mời, ta làm sao có thể đến."

      Cuối cùng Cố Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân, đáy mắt mang theo chút thành khẩn, "Ta nghĩ Tương tỷ tỷ cũng thích thứ này, mặc dù là quý báu, nhưng đây là đầu xuân cửa hàng mới mời sư phó chế tạo ra sản phẩm mới đấy, tỷ tỷ dính thêm chút khí vui mừng."

      " Cố thất tiểu thư cũng thể nặng bên này bên kia như thế a, Như Nhân tỷ đầu cũng đẹo được nhiều như vậy, dứt khoát a, đưa cho ta được." phía sau Tương Như Nhân vang ra thanh xinh đẹp, thoáng cái thân ảnh xanh biếc tới, muốn đoạt lấy đồ trang sức từ trong tay Tương Như Nhân, Tương Như Nhân vội tránh, cười mắng nàng , " Ngươi thích tự bản thân mua, ta làm sao lại mang nổi."

      Bị Trình Bích Nhi nháo như vậy, nguyên lai khí vốn có chút ngột ngạt liền trong nháy mắt được hóa giải, lời Cố Ngâm Hoan Cố Ngâm Sương vội trôi qua, ngược lại có mấy tiểu thư lưu tâm đến cửa hàng trong lời các nàng.

      "Ta nào có mọn như vậy, bất kể có phải là tiệm của Mộc phu nhân hay , chung những thứ này ta rất thích." Tương Như Nhân ba tiếng khép lại hộp gấm tránh cho người khác nhúng chàm, quay sang Cố Ngâm Hoan cao giọng , tia chế tạo.

      Nàng đối với nội tình Cố gia có hứng thú, càng có ý định để cho người khác đem mình làm vũ khí, trực tiếp đem cái hộp kia giao cho Thanh Thu sau lưng, với mọi người, "Bên ngoài gió lớn, các vị bằng trong khoang thuyền ngồi chút, nếu là muốn thưởng thức Tây Lang hồ, đến đuôi thuyền hay bên cạnh mạn thuyền đều có thể."

      Tương Như Nhân mời mọi người tiến vào buồng tàu, nha hoàn Thanh Đông tới, ở bên tai nàng nhàng vài câu, Tương Như Nhân tới đầu thuyền, thấy cách đội thuyền các nàng xa thấy chiếc thuyền khác, Tương Cảnh Nhạc sai người giơ cờ hiệu muốn cập thuyền vào cùng nhau.

      Phía sau Tương Cảnh Nhạc còn đứng ít các công tử, Tương Như Nhân nhướng mày, nhị ca đây là hồ đồ rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao có thể cùng con thuyền.

      Lại tỉ mỉ nhìn lên, thế nào mà Lục thế tử cũng mời, phải mời Cố gia tiểu thư mời người Lục vương phủ đó sao, Tương Như Nhân chân mày nhíu sâu hơn.

      du thuyền bên kia, người đối diện chậm chạp đáp lại, Tương Cảnh Nhạc bắt đầu giục đánh lại cờ, mặt Tương Cảnh Nhạc lộ ra nhanh cái bất đắc dĩ, sau lưng Lục gia Nhị thiếu gia Lục Trọng Nham nghĩ kế , "Còn chờ cái gì, chúng ta cũng tới là được, đến lúc đó còn sợ chịu thỏa thuận sao."

      Tương Cảnh Nhạc thấy ồn ào, cười mắng , "Ngươi gấp như vậy muốn cập thuyền, là có nương ngưỡng mộ trong lòng chờ ngươi sao, đây là du hồ, đợi lát nữa xuống bến tự ngươi đuổi theo, ai cản ngươi đâu."

      Lục Trọng Nham mặt dày vào trong phòng cầu tốc độ thuyền nhanh hơn , thuyền bên kia Tương Như Nhân sai người đánh cờ cập thuyền cho nhị ca, rồi tăng tốc hướng về phía thôn trang.

      Lúc đến thôn trang còn sớm chút thời gian, Tương Như Nhân cho thuyền lại gần bờ, thuyền của Tương Cảnh Nhạc đậu vào cạnh thuyền các nàng, chờ Tương Như Nhân từ trong buồng thuyền ra, bên kia ghép bản gỗ bắc qua, mọi người tiến lên thuyền các nàng.

      Tương Cảnh Nhạc nhìn nét mặt vừa lòng của muội muội , trong lòng ngừng kêu khổ, đợi Tương Như Nhân mở miệng, tự giác , "Ta thôn trang trước xem bên trong sắp xếp ổn thỏa hay chưa."

      Tương Như Nhân nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn họ , ánh mắt ngừng người Lục Trọng Nham hồi, tiếp theo nhìn Tương Cảnh Nhạc gật đầu.

      Chờ bọn người Tương Cảnh Nhạc đều xuống thuyền, Tương Như Nhân sai nha hoàn nhìn thuyền xem còn có ai xuống, chợt nghe 'Phù phù' trận tiếng rơi xuống nước, ngay sau đó có người thét chói tai, " xong, có người rơi xuống nước rồi!"

      Người bên bờ rất nhanh vây xem, Tương Như Nhân chạy tới chỗ có thanh rơi xuống nước, mặt sông chỉ còn lại loáng thoáng khăn tay màu hồng dập dềnh mặt nước, bóng người thấy đâu.

      Bên bờ Cố gia Thất tiểu thư hô tiếng "Ngũ tỷ", ánh mắt nóng nảy nhìn mặt nước, Tương Như Nhân trong lòng giật thót, phân phó nha hoàn mang theo mọi người vào bên trong thôn trang trước, lại bảo các hộ vệ bơi giỏi nhanh xuống cứu người.

      bao lâu sau người được cứu lên quả là Cố gia Ngũ tiểu thư, gương mặt hôn mê tái nhợt, vội đưa lên xe ngựa thẳng đến bên trong sơn trang, Tương Như Nhân liếc mắt nhìn đuôi thuyền kia, chắc chắn mọi người đều vào thôn trang , lúc này mới lên xe ngựa chạy tới. . .

      Bên trong thôn trang, Tương Như Nhân nghe xong tin tức nhị ca tra xét, giận chỗ phát tiết, chuyến du hồ tốt đẹp như vậy, thiếu chút nữa liền xảy ra án mạng, xem dáng vẻ muốn lại thôi của nhị ca , tức giận , " tại người đâu? "

      Tương Cảnh Nhạc hiểu rất tánh khí muội muội, "Hẳn là ở trong vườn, Như Nhân, ngươi lát nữa khẩu khí nhưng đừng lớn như thế." Lời còn chưa hết, Tương Như Nhân người cũng mất bóng sau cửa, Tương Cảnh Nhạc đáy mắt lên tia ảo não, đuổi sát theo sau.

      Tương Như Nhân lần tìm hơn nửa vườn, rốt cuộc ở cạnh tòa giả sơn cũng tìm được người muốn tìm, nhìn vẻ mặt thích ý đứng ở bên tán cây, cúi đầu nhìn gì đó trong tay, Tương Như Nhân mặt tràn đầy tức giận, kiều tiếng, "Tô Khiêm Trạch, ngươi đến tột cùng muốn làm gì!"

      Đuổi tới được Tương Cảnh Nhạc nghe nàng như thế vô lễ nhanh lên hướng Tô Khiêm Trạch bồi tội, "Tam hoàng tử, Như Nhân nàng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, xin hãy ngài chớ nên trách tội cho nàng."

      Tương Cảnh Nhạc đuổi tới nơi nghe nàng vô lễ như thế liền nhanh hướng Tô Khiêm Trạch bồi tội, "Tam hoàng tử, Như Nhân chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, xin ngài chớ nên trách tội nàng."

      Tô Khiêm Trạch xem Tương Như Nhân dáng vẻ nộ khí như thế, mặt liền nở nụ cười hờ hững, "Tính tình Như Nhân muội muội ta biết, ta trách nàng."

      "Tam hoàng tử, vì sao ngươi phải ở du thuyền của ta hại người? " Tương Như Nhân gạt tay nhị ca, trừng mắt liếc . Sau khi kiểm tra tất cả nha hoàn thị vệ mới biết được, lúc lên thuyền lén sắp xếp nha hoàn hầu gạ mình ở khoang giữa, đến lúc rời thuyền nàng lại bất ngờ lựa chỗ yên tĩnh đánh người ngất xỉu rồi trực tiếp ném vào trong nước, thiếp thân nha hoàn của Cố ngũ tiểu thư bị giấu ở dưới khoang thuyền đó, trễ chút nữa liền mất cái mạng người, đến lúc đó truyền ra ngoài, còn có tiểu thư nhà ai dám tiếp nhận thiếp mời của nàng, mấy năm qua, gây cho nàng bao chuyện phiền toái còn chưa đủ sao.

      "Đây phải là còn chưa có chết sao? " Tô Khiêm Trạch xem nàng có vẻ tức giận cảm thấy chán, lười giải thích cái gì, cuối cùng còn giả bộ vô tội, "Ta làm sao biết nàng bơi được. "


      "Ngươi!" Tương Như Nhân tức giận mặt đỏ lên, đúng là còn dám vậy, đổi người khác làm chuyện có hại như vậy cho Tương gia , Tương gia hoàn toàn có thể cùng đoạn tuyệt quan hệ, nhưng duy chỉ có người trước mắt là thể.

      "Biểu muội, ta phải cố ý, ta nhìn trúng đứa nha hoàn thuyền ngươi, bất quá là chuyện với người khác chút, ngờ bị nàng thấy được, thấy còn chưa tính, còn bạo gan, dưới hộ vệ nhanh tay liền đem người ta đánh ngất xỉu." Lời này từ Tô Khiêm Trạch trong miệng ra, tựa hồ chút lỗi sai nào từ .


      " mời mà tới, ngài lại còn xếp người lên thuyền của ta, cho dù ngài là hoàng tử cũng hơi quá đáng, nếu Cố ngũ tiểu thư xảy ra chuyện gì, chúng ta lấy cái gì bồi thường cho Cố gia." Nghe mượn cớ nhiều như vậy, tư thái vui vẻ hào phóng trong ngày thường của Tương Như Nhân lúc này biến mất hầu như còn chút nào, liên lụy đến mạng người là chuyện đại , nàng làm sao lạnh nhạt cho được, hôm nay mời nhiều người như vậy, nếu xảy ra chút ngoài ý muốn danh tiếng của nàng và Tương gia đều có thể bị hao tổn, còn là cao hứng chơi bời mà thôi, "Xin tam hoàng tử ngài hãy nhanh về , ở đây chào đón ngài."

      xong, Tương Như Nhân xoay người về hướng Cố gia Ngũ tiểu thư nghỉ ngơi.

      "Ngươi còn mau an ủi nàng chút." Tô Khiêm Trạch thấy Tương Cảnh Nhạc chậm chạp hề động đậy, mở miệng hối .

      "Tam hoàng tử bây giờ muốn ta an ủi, mới vừa rồi lời sao thu liễm chút ." Tương Cảnh Nhạc thở dài hơi bất đắc dĩ , nhìn hai người là từ ầm ĩ cho đến lớn, lần nào gặp mặt mà ầm ĩ, còn quấy rầy có thể ầm ĩ ra cảm tình, chẳng thấy cảm tình đâu, chỉ thấy gặp gỡ tam hoàng tử, tu dưỡng mười mấy năm qua của muội muội cũng phải uổng công.

      "Ta chỉ là ăn ngay thẳng mà thôi." Tô Khiêm Trạch miễn cưỡng , nhìn thân ảnh Tương Như Nhân dần dần xa, thu hồi dáng tươi cười bất cần đời , thay vào đó là nét mặt ý tứ.

      Tương Cảnh Nhạc nhìn ở trong mắt lại thở dài hơi, sớm hỏi qua thị vệ lao xuống nước, sợi dây thuyền kia quấn cũng quái dị, Cố ngũ tiểu thư chừng sau khi bị ném xuống liền được sợi dây giữ lại, cũng phải trực tiếp rơi xuống nước, Tương Cảnh Nhạc khá quen thuộc chiêu này, cũng chẳng phải mới có lần, cũng phải muốn giết người, nhưng đến trước mặt muội muội chính là tội ác tày trời rồi.

      Nếu chỉ vì khiến cho muội muội chú ý, những biện pháp này của tam hoàng tử cũng quá tự tổn hại. . .
      Last edited: 23/3/16

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ô, truyện này về Như Nhân, lquan đến " Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế" a, giờ ms biết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :