1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      22 trang nhưng bạn edit được 68 chương, năng suất cao. :yoyo52:

      Truyện hay, chương mới đều đều nhưng có vẻ nhà hơi vắng nhỉ? :)

      Mình xin lót 1 viên gạch ủng hộ nha.

      Thanks editor nhiều!
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Hue Khanh thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      trạch nữ thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 69: Manh mối khả nghi
      Nghe xong lời Cố Ngâm Hoan , Tương Như Nhân suy nghĩ lát, ngẩng đầu nhìn nàng "Chuyện này nếu là , liên lụy rất rộng" Cố Ngâm Hoam gật gật đầu " thời chưa tra ràng nên cũng tiện để nhiều người biết. Đức Phương trà phường là sản nghiệp Tương gia, trước sửa lại phương thức chế trà, cũng giúp cho tránh khỏi cơn khủng hoảng này."

      " tại tiện, ngày mai ngươi tới phủ thái tử, chúng ta tỉ mỉ Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu và thái tử phi sắp đến lầu các, vội hẹn thời gian cùng Ngâm Hoan để bàn luận thêm.

      Về tới phủ thái tử, Tương Như Nhân sai Hứa ma ma mang trà xanh thái tử đưa tới cùng cống trà mang ra, để Thanh Đông mang đến chỗ sư phụ nàng kiểm tra. bao lâu Thanh Đông trở về, đưa ra kết quả giống với lời Ngâm Hoan ban sáng.

      Tương Như Nhân trong ngày thường uống đều là trà hoa tự phơi. Chỉ khi nào có khách đến mới pha ít trà kia. Nhưng dưới toàn triều, chỉ cần là quan viên có chức đều uống cống trà. Mà trà xanh Lục gia này tặng cũng ít người. theo hướng nghiêm trọng, cứ mãi thế này tiếp diên, triều đình phải rối loạn sao.

      Nếu tra các đầu nổi danh mà vẫn ra, Tương gia thế nào cũng bị cuốn vào.

      Đến tối thái tử lại đây, Tương Như Nhân tiện thể hỏi han tình hình sức khỏe xem thế nào, trà Lục gia đưa tặng cũng được nửa năm " tại đầu xuân hay mệt mỏi, điện hạ có cảm thấy nơi nào khỏe ?"

      Nằm lên giường, Tương Như Nhân nương chuyện khác hỏi, thái tử cũng khộng cảm thấy có gì đúng " ngại. Nhưng phụ hoàng gần đây thân mình lại có chút khỏe. Nghe thái y ban đêm dễ bừng tỉnh, giấc ngủ cũng sâu."

      "Hoàng thượng thường thích uống trà gì? Chỗ Đức Phương trà phường năm nay đổi phương thức sao cống trà mới, tổ phụ còn viết thư thần thiếp muốn xin ý kiến của điện hạ đây."

      "Lục tướng quân năm ngoái tặng phụ hoàng ít trà xanh, phụ hoàng thấy cũng tệ, để Lục gia cứ đúng hạn lại tiến cống vào cung chuyến" Tô Khiêm Dương cúi đầu thấy nàng bộ dáng suy tư, cười "Thế nào? Nàng là muốn từ chỗ bản cung tìm hiểu chút gì?"

      Tương Như Nhân giận dỗi liếc cái, nằm nghiêng người, che vẻ mặt "Cáu này sao gọi là tìm hiểu. Trà xanh kia của Lục gia tổ phụ cũng có qua với thiếp rồi. Bất quá Lục gia mới làm trà bao lâu đâu. Sao có thể so sánh với Đức Phương."

      Khẩu khí của Tương Như Nhân tràn đầy kiêu ngạo với trà trang của gia tộc. Tô Khiêm Dương cũng cảm thấy nàng đây là muốn phân cao thấp với Lục gia trà xanh, vì nhà mình nhiều năm qua cống trà mà bất bình, đoạn đem nàng ôm vào lòng "Tự khen như vậy, chút ngượng ngùng sao? " . . .

      Ngày hôm sau Cố Ngâm Hoan lại đây, Tương Như Nhân cùng nàng chuyện này.

      Cố Ngâm Hoan trả lại cho nàng hai gói trà. gói là trà xanh. gói chứa mấy vị này nọ trong phương thức chế trà.

      "Ta cùng tổ phụ thương nghị chuyện này. Đem trà trong Đức Phương trà phường thay đổi phương thức." Cố Ngâm Hoan gật đầu "Chỗ Lục gia, Vương gia thăm dò cũng chưa có tin chính xác, thời chưa thể với thái tử."

      Trong chuyện này còn liên lụy đến Bắc Đồ. Vốn dĩ nên là có gì liên quan, Lục tướng quân trước đây nhiều phen còn giằng co với quân Bắc Đồ. Chuyện này nếu tra thấu triệt, khó có thể hạ quyết đoán.

      Chuyện quốc gia đại như vậy các nàng tất nhiên giúp được gì. tại vấn đề cấp thiết là nhanh chóng giải quyết chuyện cống trà.

      Tiễn bước Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân chuẩn bị rồi Tương phủ. Ở trong phòng cùng Tương lão gia tử bàn bạc thoáng cái hết buổi trưa, thời điển Tương Như Nhân trở về phủ thái tử là chập tối.

      Mà bên kia Tương gia, suốt đêm mang theo Tương Cảnh Nhạc trà phường, sửa chữa phương thức, sao chế lại đâm cống trà mới năm nay. Tất cả trà gia đều thay đổi toàn bộ, thay đổi bao bì. Liền như vậy lặng yên tiếng động che giấu qua.

      Chuyện này trôi qua vài ngày, trong Lâm An thành nổi lên kiện. Thái thường tự khanh Trần đại nhân vừa cưới thê tử vào nhà kia, đêm qua bị tập kích bị thương. Hắc y nhân sau khi bị thương rời , đến nay tông tích chưa . Mà thê tử kia của Trần đại nhân lại đúng là trong những nữ tử được Bắc Đồ tiến cống lúc trước.

      Toàn bộ Lâm An thành truy nã hắc y nhân này nhưng có thu hoach. Điều này khiến người người hoảng sợ. Người ra ngoài ban đêm càng ít, sợ là khi qua hẻm bị hắc y nhân trốn đâu đó nhảy ra đòi mạng.

      Trời ngày càng nóng, trải qua tháng tư, tháng năm là hai tháng cống trà. Ban đầu cống trà trong cung thay đổi, các quan gia cũng theo đó tới trà phường mua về loại cống trà mới năm nay. Bên này Tương Như Nhân thở phào nhõm hơi. Hồi nhắc tổ phụ thời khắc phải luôn đề phòng chút.

      Đem thư vò nát vứt vào chậu đốt cháy. Ngoài phòng Tử Yên vội vàng chạy vào, vẻ mặt lo lắng "Tiểu thư, tiểu công chúa cẩn thận va chạm tam quận chúa, gây gổ."

      Tương Như Nhân cầm lấy chén trà hắt vào chậu lửa, vội theo Tử Yên ra ngoài.

      Đến tiểu hoa viên, vừa đặt chân đến cổng vòm nghe thấy trận tiếng khóc.

      Khóc lớn nhất tất nhiên là Bình Ninh, trốn ở trong lòng nhũ mẫu. Bên cạnh Dung nhi muốn an ủi tỷ tỷ nhưng Tôn ma ma vẫn ôm lấy .

      Đối diện Diệp lương nhân sớm chạy tới. Đau lòng nhìn nữ nhi trong lòng nhũ nẫu, ánh mắt nhìn Bình Ninh thêm chút oán hận.

      Bình Ninh nhìn thấy Tương Như Nhân tới, thoát khỏi lòng nhũ mẫu hướng về nàng, vừa đến cạnh liền ôm lấy chân nàng khóc ầm lên. Vừa khóc vòn vừa đứt quãng "Nương, muội muội, Bình Ninh là, phải cói ý, nương..."

      Nuôi đứa hơn hai năm, Tương Như Nhân chưa từng thấy nàng khóc thành như vậy. kịp thở, cả mặt đó bừng , nước mắt nước mũi đầy mặt chuyện, suýt nữa tự mình phát nghẹn.

      Tương Như Nhân ôm nàng kên, vỗ vỗ lưng nàng "Ngoan, nín khóc, nương ở đây"

      Diệp lương nhân đối diện thấy nàng đến, tự nhiên là ôm lấy nữ nhi, mặt bộ dáng uất giận "Tương trắc phi, Bình Ninh xuống tay ngoan độc như thế, cào bị thương mặt Đồng nhi, làm tỷ tỷ như vậy tâm cũng quá độc ác!"

      Cùng lúc Lệ Đồng ở trong lòng Diệp lương nhân khóc thương tâm, bên má trái là hai đường vệt máu ràng. Bởi vì đau đớn, Lệ Đồng còn ngừng đưa tay chạm vào. Tương Như Nhân nhíu mày, gặp Diệp lương nhân chỉ lo vấn tội, nhắc nhở "Diệp lương nhân, bằng ngươi trước mang hài tử về thỉnh thái y xem qua. tình ngọn nguồn như thế nào bàn luận sau, nếu là lỗi của Bình Ninh, ra cũng nuông chiều nàng"

      Diệp lương nhân ngăn cản nữ nhi lại đưa tay lên mặt, hừ cười "Tương trắc phi ngươi dễ nghe, ai chẳng biết Bình Ninh ngà các ngươi được sủng ái nhất, nàng còn là công chúa đây. Đồng nhi nhà ta chỉ là tiểu quận chúa, nơi nào dám đắc tội"

      Cảm giác được thân mình nữ nhi phát run, Tương Như Nhi cũng lạnh mặt "Diệp lương nhân nhiều như vậy phải cũng là muốn công bằng thôi sao. Để sau khi điều tra kiểu gì cũng có kết quả. Ta vẫn là khuyên ngươi nhanh thỉnh thái y, để lâu quá nếu là có sẹo, sau này khổ cũng là Đồng nhi."

      Diệp lương nhân vẻ mặt biến sắc, cho dù cam lòng, vẫn là nữ nhi quan trọng nhất. Vì thế nàng vội vàng ôm đứa về viện của mình, sai người thỉnh thái y.

      Tương Như Nhân mang hai hài tử về Linh Lung các. Bình Ninh vẫn còn khóc ủy khuất, hỏi nàng là hỏi được gì. Tương Như Nhân nhìn về phía nhũ mẫu của Bình Ninh "Sao lại thế này?"

      "Lúc nô tỳ mang theo công chúa dạo trong tiểu hoa viên, bên Lan Tâm uyển, Điền ma ma cùng nhũ mẫu cũng mang tam quận chúa ra vòng. Công chúa biết đó là muội muội nên muốn tiếp đón chút. Nô tỳ ôm công chúa qua. Công chúa muốn sờ sờ mặt muội muội, ngờ tam quận chúa chịu, uốn éo đầu, móng tay của công chúa liền quệt vào mặt quận chúa"

      Kia thuần túy chỉ là ngoài ý muốn.

      Bình Ninh trong lòng Tương Như Nhân cuối cùng yên tĩnh ít, ủy khuất nhìn Tương Như Nhân, chuyện còn đứt quãng "Nhũ mẫu của nàng, hung dữ, ma ma hung dữ, hơi sợ" xong dùng sức dụi vào trong lòng Tương Như Nhân.

      Bình Ninh làm bị thương Lệ Đồng, nhũ mẫu ôm Lệ Đồng nhất thời hét lên to, Điền ma ma càng là bộ dáng muốn đẩy người. có nhũ mẫu, lui từng bước về phía sau, Bình Ninh đây là bị dọa sợ mà khóc.

      Tương Như Nhân nghe đến chuyện tiếp theo, sắc mặt cũng tốt, nhàng vỗ Bình Ninh " có việc gì, nương ở đây, sợ"

      Bình Ninh từ trong lòng nàng chui ra, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn nàng, biết cái miệng nhắn "Nương, Bình Ninh phải cố ý." Nàng phải cố ý làm tiểu muội muội bị thương, nàng là thích nên mới muốn sờ tiểu muội muội.

      Tương Như Nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn nhu an ủi "Nương biết, ngươi phải cố ý, ngoan, nín khóc" Đứa cũng thể luôn được bảo vệ dưới cánh tay của mình. Người cũng có kẻ hiểm ác, đâylà lần đầu Bình Ninh biết đến.

      Ở trong lòng Tương Như Nhân thù thào rất nhiều, đứt quãng, khóc nức nở chậm rãi ngủ thiếp . Tương Như Nhân ôm nàng, vỗ nhè vào lưng. Dung nhi ở bên cạnh sờ sờ mặt tỷ tỷ, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân "Nương, các nàng là người xấu"

      Tương Như Nhân ngẩn ra, muốn mở miệng, lại biết thế nào. Nàng thể mấy người Điền ma ma là người tốt, vừa rồi họ còn lộ ra ác ý với Bình Ninh, cũng thể là người xấu. Vì thế Tương Như Nhân nhẫn nại giải thích "Bởi vì Đồng muội muội bị thương. Các nàng nóng vội muốn bảo vệ Đồng muội muội"

      Dung nhi nhìn thoáng qua tỷ tỷ ngủ, lại nhìn Tương Như Nhân, rất bình tĩnh "Trưởng thành, ta bảo vệ tỷ tỷ cùng nương!"

      mới lớn như vậy a! Tương Như Nhân trong lòng cảm khái, đem kéo đến bên người, ôm hôn trán "Ngoan!"

      Thái tử phi bên kia rất nhanh có bẩm báo, thỉnh thái y. Thái y đây chỉ là vết thương , bôi chút dược là chẳng có chuyện gì. Nhưng Diệp lương nhân kiên quyết buông tha.

      Nàng luôn miệng Bình Ninh là cố ý, cố ý cào bị thương mặt Đồng nhi. Nếu Lệ Đồng còn né như vậy vết thương còn nặng hơn. ngắn gọn nàng muốn thái tử phi phạt Bình Ninh.

      Vì thế thái tử phi sai người đến Linh Lung các mời Tương Như Nhân cùng Bình Ninh qua. Tương Như Nhân mang theo hài tử, mình Dao Hoa các.

      Diệp lương nhân ở đó, sắc mặt khóc đến giống như nữ nhi của nàng thực bị hủy dung. Sau khi thỉnh an thái tử phi, Tương Như Nhân nhìn nàng, trênmặt mang theo chút ý cười Diệp lương nhân, Tam quận chúa sao chứ? "

      "Tương trắc phi, ngươi nên hảo hảo quản giáo Bình Ninh. Đừng có ỷ lại thân phận công chúa mà khi dễ người. Hôm nay là cào bị thương Đồng nhi, chờ nàng lớn chút ..." Diệp lương nhân trực tiếp làm quá thương thế, đem tình theo hướng nghiêm trọng, nhất định gán Bình Ninh ỷ thế hiếp người, ương ngạnh do quản giáo tốt.

      Tương Như Nhân lười cùng nàng ầm ĩ, trực tiếp hướng phía thái tử phi " Nương nương, tình ngọn nguồn thến nào, hỏi liền biết. Bình Ninh tuổi còn chưa biết nặng , cẩn thận làm bị thương Đồng nhi. Nhưng tuyệt đối phải nàng cố ý làm vậy. Huống hồ Bình Ninh và Lệ Đồng mới gặp nhau có hai lần đâu"

      trắng ra là Bình Ninh có cái lí do gì để cào bị thương Lệ Đồng. Cứ bám lấy điểm ngoài ý muốn như vậy để gây , Tương Như Nhân nàng là quả hồng mềm mặc người nhào nặn sao?

      Thái tử phi liếc nhìn các nàng cái " tình thế nào bản cung cũng hỏi đến. Diệp lương nhân, hài tử đùa giỡn cẩn thận bị thương là chuyện thường gặp. Bình Ninh cũng hề cố ý là bị thương Đồng nhi. Ngươi nếu thấy bản cung xử lý bất công có thể tìm đến thái tử xin cái công đạo."

      Diệp lương nhân biến sắc, nháo đến chỗ thái tử nàng có cái lí gì để . Tiểu hài tử tiểu đánh tiểu nháo là chuyện thường. Nhưng đứa này của nàng còn chưa đến tuổi đó. Nếu Bình Ninh thực hảo tâm muốn sờ mặt Đồng nhi, làm thế bào có thế tới nỗi bị thương. Vì thế Diệp lương nhân quỳ xuống, cực kỳ tình nguyện " Nếu nương nương đều như vậy, thiếp còn gì để . Nhưng dù thế nào từ việc muốn thân cận mà quệt bị thương mặt được thiếp thân cũng tin nổi. Chẳng lẽ kẻ hầu người hạ bên cạnh Bình Ninh biết mong tay nàng dài đến mức có thể thương người sao. Sở sẩy đến mức này sao có thể hầu hạ tốt công chúa."

      Cáo trạng xong, ta thoải mái ngươi cũng đừng hòng được thống khoái. Diệp lương nhân liền đem lỗi này đẩy lên người nhũ mẫu của Bình Ninh. Người bên cạnh chăm sóc thích hợp, móng tay cũng chưa được tu bổ tốt, đến mức làm bị thương người, chả lẽ phải lỗi của họ sao.

      đợi Diệp lương nhân gì, Tương Như Nhân đáp lời Diệp lương nhân "Nếu là người hầu hạ bên cạnh Binh Ninh phạm sai, ta dạy bảo, phiền Diệp lương nhân lo lắng". . .
      lehanh, tart_trung, Snow7 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 70: Nhân họa đắc phúc
      Tương Như Nhân ngữ khí lạnh nhạt nhưng kiên định trong đó thể nghi nhờ. Nhũ mẫu của Bình Ninh phậm sai, chăm sóc tốt chủ tử. Đó tất nhiên là để chủ tử Linh Lung các là Tương Như Nhân đến xử phạt. Như thế nào cũng đợi đến lượt Diệp lương nhân chuyện.

      Diệp lương nhân còn muốn gì đó nhưng nhất thời tìm ra lý do thoái thác. Trong lòng nàng cũng rata ràng, đây chủ yếu là gây nhưng ngờ Tương trắc phi có thể ở trước mặt thái tử phi cường ngạnh như vậy.

      Tương Như Nhân thấy nàng tiếng nào, tiện đà hướng phía thái tử phi "Nương nương, Bình Ninh bị kinh sợ vừa khóc ngủ. Thần thiếp sợ lát nữa nàng dậy thấy thiếp lại hoảng sợ. Thần thiếp xin cáo lui trước."

      Thái tử phi có thể cái gì, cũng phải hạ nhân trong Linh Lung các làm bị thương Lệ Đồng, bôi chút dược lại tốt rồi.

      Dù coi như khó chịu với Tương trắc phi cũng nên tìm cái lí do tốt, lấy lí do như thế này đến trước mặt thái tử chẳng có chút giá trị gì.

      Diệp lương nhân trở lại Lan Tâm uyển càng nghĩ càng giận. Nhìn nữ nhi cũng thấy chướng mắt. Nàng vất vả mang thai chín thán mười ngày mong mỏi nhi tử, kết quả lại sinh ra cái nữ nhi. Mắt thấy người trong phủ thái tử ngày càng nhiều, sau này vào cung lại là nhiều hơn nữa, cơ hội hoài thai hoàng tự của nàng càng thấp.

      Đồng nhi hươ tay muốn nàng ôm. Diệp lương nhân nhìn vết thuốc bôi mặt nữ nhĩ, đưa tay ôm lấy. Đồng nhi thấy thoải mái muốn đưa tay chạm vào, Diệp lương nhân ngăn cản nàng, nhìn mấy hộp phân bên kia, lại nghĩ ra chủ ý...

      Đêm đoa thái tử ngủ lại Dao Hoa các. Nửa đêm, Lan Tâm uyển phái người đến báo Lệ Đồng khóc liên tục, dỗ được, mặt còn đỏ mảng.

      Thái tử phi phái người thỉnh thái y. Thái tử đứng dậy Lan Tâm uyển. Diệp lương nhân ôm nữ nhi, khóc thành lệ nhân.

      Lệ Đồng cũng khóc thôi, chính là mặt vốn chỉ bị thương vệt, tại cả nửa bên mặt đó lại đều ửng đỏ. Miệng vết thương còn có chút lở, Lệ Đồng liên tục huơ tay muốn chạm vào.

      Sau thái y đến, vội xem cho đứa nhưng căn bản là Lệ Đồng hợp tác. Nàng ở trong lòng Diệp lương nhân cựa quậy để thái y băt mạch. khó khăn bắt được tay nàng, mạch tượng cũng lộ quá mạnh mẽ, khó mà phân biệt có gì khác biệt.

      Thái tử phi nhìn mặt Đồng nhi, có chút kinh ngạc " phải thoa chút dược là tốt rồi, sao lại thành như vậy?"

      Thái y ép buộc bắt mạch lưng đầy mồ hôi, kéo tay áo Đồng nhi xuống, đứng lên đáp "Hẳn là mẫn cảm với cao dược, như vậy miệng vết thương được tốt cho lắm"

      Hài tử mới vài tháng tuổi, tăng thêm phụ thực còn vô cùng cẩn thận xem ăn cái gì, sợ đứa bị mẫn chứng. Các thái y cũng luôn rất chú ý, ngờ Đồng nhi lại phản ứng dữ dội như vậy.

      Diệp lương nhân nghe mẫn cảm thể dùng dược, miệng vết thương thể khôi phục, lau nước mắt hỏi "Thái y, nếu vết thương chậm lành, mặt đứa có thể bị lưu lại sẹo hay ?"

      Vẻ mặt thái y có chút do dự, vốn móng tay quệt trúng cũng thể coi là bị thương gì, thoa chút cao dược vài ngày là bình thường. thời lại mẫn cảm, miệng vết thương còn hơi bị lở, xung quạn sưng đỏ. Nếu thoa dược lại tiếp tục mẫn cảm nặng hơn nhiều.

      Nếu như , sau có sẹo chính là lỗi của , vì thế thái y cẩn thận "Mẫn chứng giảm đổi cao dược thoa lên, lưu sẹo hay vẫn chưa biết được"

      Diệp lương nhân nghe vậy giật mình ở đó, thái tử phi hô nàng "Diệp lương nhân, mau đem đứa giao cho nhũ mẫu làm sạch miệng vết thương"

      Diệp lương nhan run run đưa tay sờ soạng mặt Đồng nhi, nước mắt đứt quãng, thào an ủi "Ngoan, có việc gì. tốt thôi, nhất định lưu lại sẹo" Dứt lời đem đứa giao cho nhũ mẫu.

      Thái tử đứng bên xem, mặt trầm xuống.

      đến mức này, thái tử phi cũng thể với chuyện phát sinh lúc chiều. Từ miệng thái tử phi ra cũng chính là Bình Ninh cẩn thận mới làm bị thương Đồng nhi. Ai cũng thể ngờ tình huống như vậy lại có thể tới mức này, vết xước đáng kể giờ lại thành có nguy cơ hủy dung.

      Diệp lương nhân thủy chung đứng ở kia rơi lệ gì, hướng thái tử phi , càng hướng phía thái tử cầu tình gì. mực nóng lòng nhìn theo hướng nhũ mẫu, bộ dáng đau lòng nữ nhi.

      Miệng vết thương sau khi được làm sạch thoa dược, theo lời thái y khuyên, đeo cho nàng cái bao tay để tránh lại chạm vào vết thương nhiễm trùng. Này bên mặt sưng đỏ còn bị lở, nhìn qua vô cùng đáng thương. Diệp lương nhân thần sắc tiều tụy với thái tử và thái tử phi " trễ thế này còn làm phiền nương nương cùng điện hạ, xin lỗi"

      Đồng nhi vì vết thương khó chịu ngủ được, nàng ngut trong phòng này ai cũng đừng mong ngủ. Thái tử cùng thái tử pho đến cửa gian ngoài, trời vẫn còn tối, Tô Khiêm Dương phân phó thái tử phi "Nàng trở về nghỉ ngơi , bản cung ở lại bồi các nàng."

      "Vậy điện hạ cũng chú ý nghỉ ngơi, thần thiếp về trước" Triệu Nhị gật đầu, dẫn người . Tô Khiêm Dương quay vào trong phòng, Diệp Vãn Sương nửa ngồi giường, nhàng vỗ về nữ nhi, miệng thủ thỉ dỗ dành.

      Hình ảnh này là vô cùng ấm áp, Tô Khiêm Dương bước qua. Diệp Vãn Sương nghe động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy thái tử nhất thời ngẩn ra "Điện hạ ngài thế nào..." Sau đó đứng dậy ngượng ngùng sửa sang lại y phục chút "Thần thiếp nghĩ là điện hạ "

      Tô Khiêm Dương Ngồi xuống, đè lại cái tay hướng lên của Đồng nhi. Thấy nàng khó chịu bộ dáng muốn khóc lấy con rối vải kế bên nhét vào trong tay nàng.

      Mọi cử chỉ này giống như thuần thục làm nhiều lần. Nhìn Tô Khiêm Dượng bộ dáng từ phụ, Diệp Vãn Dương có chút ngây ngốc.

      Nhưng rất nhanh nàng có phản ứng lại, sai người dọn thức ăn lên, rót trà. Khóe miệng mang chút ý cười, ngồi xuống bên giường. Đồng nhi đối với nàng quen thuộc, quay sang huơ tay đòi ôm. Diệp Vãn Sương ôm nàng lên, chỉ về phía thái tử "Đồng nhi, đây là phụ vương"

      Tiểu hài tử lực chú ý rất dễ bị dời . Đồng nhi lại quay sang phía thái tử, đưa tay với muốn đến trong lòng .

      Kỳ thực Tô Khiêm Dương cũng thường đến nơi nay, tháng chỉ ghé qua hai ba lần. Đưa tay ôm lấy đứa , thấy nàng nhu thuận ghé vào người mình, cũng có thêm chút cảm giác thân cận.

      Đồng nhi ở trong lòng Tô Khiêm Dương lát mệt, rất nhanh tay đặt kề miệng, ghé vào vai thiếp . Ngoài trời lúc này có chút mập mờ, Tô Khiêm Dương giao nàng cho nhũ mẫu, tiện đà ngủ lại Lan Tâm uyển...

      Tương Như Nhân là ngày hôm sa biết được chuyện này. Sáng sớm thỉnh an, Diệp lương nhân vì chăm sóc Lệ Đồng nên chưa tới. Thái tử phi đơn giản chút tình huống đêm qua. Mấy người Hứa lương nhân nhìn qua phía Tương Như Nhân bên này. Cái này tuy rằng Bình Ninh có sai, phải cố ý nhưng chuyện giống như là nàng dựng lên.

      Diệp lương nhân sau khi Đồng nhi bị mẫn cảm cũng chưa gì, cũng ủy khuất khóc kể, ngược lại có vẻ giống như Tương Như Nhân khi dễ người. Tiếp nhận ánh mắt của các nàng, Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn trở lại. Hứa lương nhân mở miệng trước "Tam quận cháu đáng thương, chỉ là vết thương mà thôi, thoa chút dược là lành. Thế nhưng lại bị mẫn chứng, thời như vậy đúng là làm người ta đau lòng."

      Nghiêm lương nhân ngồi ở đối diện nàng cười "Bây giờ mới tám tháng, hơi có sai lầm ăn cái gì cũng đều bị mẫn chứng. Vân nhi hồi còn như thế cũng từng hai lần ăn đồ vào bị nổi sởi, đúng là dọa người."


      Nghiêm lương nhân mở đầu như vậy, Kim lương nhân cũng theo vài câu kinh nghiệm dưỡng An nhi. khí liền được kéo trở về.

      Tương Như Nhân đáp lời nhiều. Nghe xong, ánh mắt dừng ở Hứa lương nhân có chút suy nghĩ. Này ba lần bốn lượt theo vào chuyện, nếu là nàng muốn lấy lòng cũng . Đằng này ba lần bốn lượt đều khiêu khích, người nhìn vào cũng chịu nổi. Kết quả là vì sao?


      Tương Như Nhân đem Hứa lương nhân và Định vương phi gom lại khối, tự nhiên liền nghĩ tới Định vương. Nếu là Định vương phi ngày trôi qua sống tốt, chẳng lẽ Hứa lương nhân còn muốn thay tỉ tỉ trút giận, ở trong này gây với mình.

      Như vậy là Hứa lương nhân này biết được chút chuyện gì?


      Đồng nhi bị bệnh, các viện trong phủ thái tử đều tặng lễ an ủi. Số lần thái tửu Lan Tâm uyển cũng thường xuyên hơn nhiều. Từ giữa tháng năm đến qua tháng sáu, thái tử cơ hồ là có gần mười ngày ở đó. Thế này giống như hình ảnh lúc trước Tương trắc phi được sủng ái, có người liền đoán Diệp lương nhân là muốn đại sủng.

      Chuyện Đồng nhi tốt xấu nguyên nhân cũng có liên quan tới Bình Ninh. Nay Lan Tâm uyển "Nhân họa đắc phúc" tự nhiên là có nhắc tới Linh Lung các có phải bởi vì vậy mà bị vắng vẻ.

      Lời này đó tất nhiên cũng truyền đến trong tai Tương Như Nhân. Thái tử Lan Tâm uyển thường xuyên tự nhiên đế Linh Lung các thiếu . Tương Như Nhân để ý chuyện này, chuyên tâm dạy hai hài tử học viết chữ.

      Vẫn là Dung nhi muốn cầm bút, Bình Ninh theo ồn ào.

      Tương Như Nhân sợ bọn cầm bút lên biết lại viết đầy lên y phục người, trước hết là dạy bọn họ cầm bút. Nhưng như vậy đối với bọn họ vẫn chưa đủ đâu, Tôn ma ma còn phải chuẩn bị dĩa nước lại đây, dọn sạch cái bàn. Tương Như Nhân dạy bọn hân chấm nước viết chữ lên mặt bàn, thuận tiện sửa tư thế cầm chắc bút cho đúng.

      Viết được nửa, Bình Ninh nghĩ đến thái tử, ném bút ba tiếng, hướng về Tương Như Nhân khẩu khí bất mãn "Phụ thân lại đến thăm ta! "

      Lúc lời này, Bình Ninh tay chống hông, bụng tròn căng ưỡn ra, hẳn bộ dáng lão đại.

      Tương Như Nhân phốc tiếng nở nụ cười "Vậy ngươi còn muốn viết chữ nữa ?"

      Bình Ninh nhặt bút đặt lên bàn, sau đó bổ nhào vào lòng Tương Như Nhân làm nũng "Nương, ta nhớ phụ thân!"

      Tương Như Nhân nhàng nhéo mũi nàng, sửa sai "Là phụ vương, sau này được gọi phụ thân nữa, biết chưa?" Đứa chưa biết gì còn có thể dung túng, nhưng đợi nàng trưởng thành lại vẫn kêu như vậy là nàng biết quy củ chứ chẳng ai lại thái tử làm hư nàng.

      Bình Ninh có chút ủy khuất chui ra khỏi lòng nàng, đến bên bàn cầm bút lên, nhấn nhấn vào đĩa nước hai lần sau đó vẽ loạn ở bàn. Vừa nghe tiếng Tương Như Nhân ở phía sau ho , tay thu liễm lại ít. Còn đem Dung nhi bị nàng đụng phải lôi đến cạnh bản thân, vô cùng thân thiết kề bên "Đệ đệ, đến đây ta dạy cho ngươi!"

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn nàng bắt tay vào chỉ giáo Dung nhi cầm bút. Bản thân cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, lại còn hứng khởi muốn làm lão sư.

      Nhanh đến buổi trưa, Tương Như Nhân để nhũ mẫu đưa bọn họ về sương phòng phía sau ngủ. Tôn ma ma đên bên cạnh, với nàng chuyện tình ở Lan Tâm uyển.

      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua cái bàn bị bọn họ vẽ bãi nước, khóe miệng khẽ cười "Biện pháp này của nàng thế nhưng khá hữu hiệu, có điều cũng là làm nương, lại có thể ngoan tâm như vậy.". . .
      lehanh, tart_trung, Snow8 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Hôm qua mệt nên quên béng mất, cả ngày chỉ ngủ thoy . Nay post bù cho các nàng 2 chương nha hihi
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :