1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Haha vật vã xong với đống sổ liên lạc, học bạ, và n loại sổ sách giấy tờ rồi các nàng ợ. Tui trở lại rồi đây :yoyo44: cái tay muốn gãy lun


      sao, vẫn đều đặn edit để các nàng mau chóng nghe hai nhóc tì nhà Nhân tỷ chuyện siêu kute phô mai que luôn :xitmau::034::ex10:
      trạch nữdhtt thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
      (A)
      Trong phủ thái tử vì chuyện này mà lại náo nhiệt phen. Đầy tháng phần lễ, bây giờ phong công chúa lại là phần hạ lễ khác.

      Được ban cho như vậy, ở trong phủ cũng thiếu nhàn ngôn toái ngữ. So với Bình Ninh, Lệ Vân sinh ra trước làm tỷ tỷ, lại là trưởng quận chúa phủ thái tử cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy. Huẹn tại phân phận của Bình Ninh lại được nâng lên, so với hai tiểu điện hạ còn cao hơn. Thậm chí sau này nếu thái tử phi sinh hạ nữ nhi, thân phận cũng tôn quý như nàng. đúng là khiến người đỏ mắt ghen tị!

      Mà nhân vật chính quang mang chói chọi kia tại lật người đặt tay lên người đệ đệ, rất có tư thế trưởng tỷ. Ngẩng đầu nghe thanh chuyện của Tương Như Nhân và Hứa ma ma nhìn chằm chằm về hướng đó hết sức tập trung, cứ như là nghe hiểu vậy.

      Tương Như Nhân quay sang nhìn thấy nở nụ cười gọi tiếng Bình Ninh. Tiểu nha đầu kia biết là gọi nàng, muốn đưa tay còn lại lên vẫy vẫy. Vừa nhấc lên, tay kia chống nổi, cả người lại trượt xuống đè chút lên người Dung nhi.

      Dung nhi bị áp như vậy thoải mái, cố gắng lật người qua bên, nằm xấp quay sang Bình Ninh trừng mắt nhìn nhau.

      "Tiểu thư, mấy lương nhân lại tặng này nọ qua Hứa ma ma ngữ khí có chút lo lắng "Đây là muốn đem thân phận của tiểu công chúa lại nâng lên "

      "Vậy cứ để các nàng nâng" Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt quay lại, lạnh vài phần, nhìn tờ danh sách quà tặng, đều là theo thánh chỉ góp vui "Thời điểm Bình Ninh sinh ra tuyết ngừng rơi. Chẳng phải điềm lành như vậy thế nào lại được ban phong hào này. Gặp lúc thánh thượng tâm tình vui vẻ tự nhiên được như vậy. Các nàng muốn ghen tị cứ mặc kệ!"

      Có đôi khi người thể quá khiêm nhường, mặt sau các nàng tụ tập đều muốn hạ bậc người khác. Có vinh hạnh này nàng cũng chịu trách nhiệm. Tương Như Nhân nàng gánh được, nữ nhi nàng chẳng lẽ gánh nổi sao.

      Liếc mắt nhìn qua. biết tự lúc nào hai tiểu hài tử kia mệt mỏi lăn ra ngủ. Ngốc ngốc nghiêng người tựa vào nhau, chu cái miệng bé. Giờ khắc này, có gì so với bọn là quan trọng hơn...

      Ngày tháng năm rất nhanh nóng nực. Vì đầu năm hàn chứng mà thái tôn phải ở phủ nghỉ ngơi hơn ba tháng, nay trở lại thái học viện đọc sách.

      Sáng sớm Dao Hoa các thỉnh an, thái tử phi nhắc chuyện mấy đứa "An nhi ba tuổi, sang sáu tháng cuối năm sau đủ tuổi thái học viện. Nếu ngươi thấy còn sớm cứ để thêm năm nữa. Phía Vân nhi thỉnh sư phụ cùng tú nương rồi. Còn khi nào thái học viện, tùy ngươi ra chủ ý."

      "Mong nương nương làm chủ" Nghiêm lương nhân cung kính đáp. Thái tử phi nếu có thêt vì nữ nhi của mình sắp xếp chút tất nhiên là tốt. Nữ hài tử cũng nên vào thái học viện học tập vài năm, trở về sau này quan trọng là biết cách tính toán quản việc nhà.

      "Bản cung thấy thân mình Vân nhi cũng tệ. Năm sau cứ để nàng đến thái học viện trước xem sao" Thái tử phi lập tức quay sang Tương Như Nhân "Tương trắc phi mang theo hai hài tử, nếu như người đủ dùng cứ đến với bản cung"

      "Đa tạ nương nương quan tâm, nhiều người như thế đủ rồi, chăm sóc rất tốt"

      Kim lương nhân trước đó bị nhắc tới im lặng gì. Thái tử phi nhìn thoáng qua lượt "Đều trở về . tại ban đêm vẫn có chút lạnh. Các ngươi nên chú ý chút."

      Ra khỏi Dao Hoa các, Tương Như Nhân được vài bước nghe tiếng gọi của Kim lương nhân ở phía sau. Tương Như Nhân quay lại, Kim lương nhân bước vội lên, ngừng lát rồi mở miệng "Tương trắc phi. thể Tương phủ trí tạ, chỉ có thể ở đây trước hết cảm tạ ngươi, chuyện nhị ca nhờ Tương đại nhân ra mặt tương trợ"

      Tương Như Nhân suy nghĩ chút, đoạn cười "Đó là chuyện triều đình. Kim lương nhân cần cảm tạ ta."

      "Tuy vâyh nhưng ta vẫn muốn cảm tạ. Nếy có Tương đại nhân đỡ lời, chức quan của nhị ca cũng chẳng được đảm bảo. tại chỉ phạt bổng lộc năm, xử phạt như thế là rất rồi"

      Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện hàn chứng, có thưởng tất nhiên cũng có phạt. Có số người sơ sẩy bại lộ, vài người bị tước chức quan. Nhị tử Kim gia cũng phạm sai, nhưng là bị người lừa vào. triều Tương đại nhân hai câu công đạo, hoàng thượng liền khoan hồng chỉ xử phạt năm bổng lộc chứ tước mũ quan. Chính vì thế Kim gia đối với chuyện này luôn cảm hoài trong lòng."

      "Kim lương nhân, chuyện này cần cảm tạ ta. Phụ thân cũng là lời công đạo. Thánh thượng xử phạt phân minh, nhị ca ngươi phạm vào tội lớn nên bị trách phạt nặng là chuyện đương nhiên. cần phải để trong lòng.". Tuy rằng nàng là người Tương gia, nhưng chuyện phụ thâm làm chủ đến lượt nàng đứng ra nhận phần ân tình này. Huống chi Tương Như Nhân cũng hề muốn nhận.

      Kim lương nhân nhìn Tương Như Nhân về trước, đứng đó có chút biết làm sao.

      Đợi Tương Như Nhân bước vào chỗ rẽ, phía sau Kim lương nhân liền truyền tới tiếng cười nhạo "Này làm thế nào dễ dàng, vỗ mông ngựa lại chỉ chạm đến đùi"

      Kim lương nhân nhướng mày "Diệp tỷ tỷ như vậy có vẻ rất khó nghe"

      Diệp lương nhân đến cạnh nàng, nhìn thoáng qua Tương Như Nhân khuất bóng sau khúc rẽ "Ngươi cho rằng những lời kia dễ nghe, nhưng Tương trắc phi người ta lại chút cảm kích"

      Nhìn sắc mặt trắng bệch cyả Kim lương nhân, Diệp Vãn Sương cuôú cùng cũng thỏa mãn vài phần. Có nhi tử nuôi đến tận ba tuổi rồi, vậy mà vẫn chỉ là chỗ vô dụng.

      Kim lương nhân hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng "Mặc dù Tương trắc phi cảm kích nữa, nên trí tạ ta vẫn thể thiếu"

      Diệp Vãn Sương ngẩn ra, hừ tiếp rồi lách người thẳng qua bên hông Kim lương nhân về hướng viện tử của mình . . .
      Last edited: 22/5/16
      lehanh, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      ( B )
      Ban đêm, thái tử Dao Hoa các. Thái tử phi hỏi vài câu về thái tôn. tại thái học viện đọc sách,ăn ngủ đều là ở trong cung, ba đến năm ngày mới về phủ lần. Tất nhiên thái tử phi rất nhớ .


      xong tiện đà nhắc đến mấy đứa trong phủ. Triệu Nhị nhìn sắc mặt thái tử, đến hai đứa bên Tương Như Nhân "Theo thiếp thấy Bình Ninh là đứa rất vui vẻ"


      Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua Triệu Nhị, nàng tiện đà tiếp "Điện hạ, ngài còn nhớ Tuần nhi lúc đó ? Bây giờ lớn như vậy rồi."


      Khẩu khí của Triệu Nhị mang theo chút nhớ nhung, nhưng lại khiến Tô Khiêm Dương nhớ lại ít. Đáy mắt có chút lo lắng, Tô Khiêm Dương cười cười "Xem ra đứa rất được lòng mọi người" Giờ còn chưa đâu chịu nhiều chú ý như vậy.


      "Vài ngày trước tiến cung mẫu hậu cũng có nhắc tới đứa " Triệu Nhị nhìn Tô Khiêm Dương, thử " bằng đem đứa dưỡng ở chỗ thần thiếp ?"


      "Lúc trước dưỡng An nhi nàng chịu. Sao giờ lại muốn dưỡng Bình Ninh?" Tô Khiêm Dương nâng nâng mắt nhìn nàng, giọng điệu có gì bất mãn.



      "Tương trắc phi phải chăm đến hai đứa cũng mệt mỏi. tại Tuần nhi lại thái học viện rồi, nơi này của thiếp cũng rảnh rỗi." Triệu Nhị cười cười "Hơn nữa Bình Ninh lại được phong công chúa, danh phận tốn quý. Ý của mẫu hậu cũng muốn thế, dưỡng ở chỗ thiếp càng là danh chính ngôn thuận."
      Lại là danh phận công chúa, lại là điềm lành xuất . Bên ngoài truyền lời công chúa sinh ra trước. Triệu Nhị ở bên trong lẽ nào biết thực hư. Lúc đứa ra đời nàng còn đứng ngay bên ngoài. Chẳng qua ngoài mặt hoàng gia vậy, nàng cũng dựa theo .


      Tô Khiêm Dương nhướng mày, tựa hồ đối với bốn chữ "danh chính ngôn thuận" có chút phê bình kín đáo. Nàng cũng có chút đạo lý, chẳng qua "Trong phủ vụ bận rộn. Cứ dưỡng đứa chỗ Tương trắc phi , dù sao dưỡng cạnh thân mẫu tốt hơn cho đứa . Cũng có gì mệt nhọc, nhiều người hầu hạ như vậy." Dùng chính lời lúc trước Triệu Nhị từ chối dưỡng An nhi để cự tuyệt ý muốn dưỡng Bình Ninh của nàng. Ý tứ của thái tử là cũng ràng.
      (Haha gậy ông đập lưng ông nhé)



      Thân phận công chú dưỡng chỗ thái tử phi hợp lí hơn. Nhưng đáp ứng Tương trắc phi, hai đứa đều phải do chính nàng nuôi nấng.



      Triệu Nhị cũng ngờ lại cự tuyệt thẳng thắn như vậy. Đứa dưỡng chỗ thân mẫu tốt hơn, lý do này nàng dùng lúc trước. Bây giờ làm sao có thể phản bác.


      tính thêm, Tô Khiêm Dương bồi thêm câu "Chỗ mẫu hậu nàng cứ lại là được."

      Triệu Nhị trong lòng khỏi chua sót.


      Trước đây đứa của Kim lương nhân thái tử hai lời ôm tới muốn nàng dưỡng. thời đứa của Tương trắc phi, nàng chủ động mở miệng lại đáp ứng. Chẳng có lý do gì, đơn giản chỉ là người giống nhau.


      Tô Khiêm Dương chú ý tới biến hóa vẻ mặt nàng, nhắc tới chuyện khác "Vào thu nam tuần, phụ hoàng muốn đích thân dẫn theo bách quan ngự giá. Hôm nay tới chuyện này, phụ hoàng nếu thân mình Tuần nhi ổn có thể dẫn theo bên người nam tuần"


      "Đây tất nhiên là chuyện tốt" Đáy mắt Triệu Nhị lóe lên, nếu hoàng thượng nguyện ý dẫn theo thái tôn nam hạ. Đây chính là khẳng định rất lớn "Thân mình Tuần nhi bây giờ tốt hơn nhiều. Chỉ cần có ma ma quen hầu hạ theo. Mọi viện đều có thể lo liệu thỏa đáng. "


      "Cũng có thái y theo, để mở mang hiểu biết cũng tốt. Có điều lần này nam hạ cũng phải vài tháng, nàng chắc rất nhớ." Hoàng thượng xuất hành, chắc chắn thái tử phải ở lại kinh xử lý triều chính. Nhi tử xa nhà như thế lại cũng là lần đầu.


      "Thần thiếp có lúc nào nhớ điện hạ và Tuần nhi. Nhưng luôn lớn lên, điều thiếp có thể dạy lại có hạn. Nếu có thể theo hoàng thượng nam hạ. Chắc chắn Tuần nhi biết thêm được nhiều điều." Triệu nhị xong tình nhìn Tô Khiếm Dương. Ngoài việc là thái tử phi, nàng còn là mẫu thân, nữ nhân.


      Lúc này đêm khuya, nhiều lời nữa. Hai người thay y phục ngủ . . .


      là vào thu mới nam tuần nhưng ra giữa tháng tam xuất phát. theo có mười mấy đại thần, phi tử, cung nhân hầu hạ...tất cả thành đội thuyền .


      Thái tôn ở cùng con thuyền với hoàng thượng, ngoài trừ nhũ mẫu và ma ma cận thân ra tất cả người hầu hạ đều bị thay đổi. Thái tử phi còn để các nàng mang dược theo, phòng chuyện bất trắc.


      Hoàng thượng xuất tuần, thái tử đều là sớm về trễ, thành ra số lần thị tẩm của các viện đền giảm.


      Bên phía Tương Như Nhân, đứa sắp tám tháng càng thêm tinh nghịch.


      Lúc mới sinh còn là khối bé xíu trong tả lót, chớp mắt cái lớn hơn rất nhiều. Tương Như Nhân sai ma ma bọc thanh chắn bên cạnh phản mềm. tại đúng là thời điểm tập , bọn họ ở phản lững chững được ma ma đỡ tập qua lại. Nếu Tương Như Nhân thất thần chú ý chút, Bình Ninh có thể liền ngồi bệt xuống phản hướng nàng y y a a tỏ vẻ bất mãn.


      Nghe nữ nhi gọi, Tương Như Nhân giao phó mọi việc trong Linh Lunh các xong xuôi quay lại nhìn. Thế nhưng thấy Bình Ninh tính tình nôn nóng tay vịn tay cầm, mặt nghẹn hồng, có vẻ muốn đứng lên.


      Tương Như Nhân ngăn ma ma bên cạnh đến giúp nàng. Bình Ninh duỗi chân, tay bám chắc vào thanh vịn, mượn lực nâng bản thân dậy.


      Lần đầu tiên tự đứng dậy vô cùng vui sướng, Bình Ninh xoay qua nhìn đệ đệ vẫn còn ngồi chỗ, mở miệng cười khanh khách. cười còn muốn vỗ tay, hai tay vừa buông khỏi thanh vịn, thân mình đứng vững liền nghiêng ngả ngồi trở lại.


      Dung nhi nhìn tỷ tỷ bỗng nhiên biến cao lại bỗng nhiên ngồi xuốn, hảo tâm lấy con rối trong lòng đưa cho nàng. Bình Ninh nhìn thoáng qua tay vịn rồi nhất thời bị con rối thu hút. Hai tỷ đệ lại ngồi chơi cùng nhau.


      Tôn ma ma thấy vậy "Tiểu thư, tương lai tam điện là nhất định là người ổn trọng."


      Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, nở nụ cười "Thế này mới bao lớn, chẳng qua Bình Ninh quá hiếu động nên có cảm giác Dung nhi yên tĩnh thôi." Chẳng qua nữ nhi được hết thảy thù vinh, mặt nào đó, có chút ủy khuất nhi tử.


      xong Thanh Đông ôm thực hộp tiến vào. Bên trong là thức ăn riêng cho hai đứa , canh trứng gà.


      Hai chén canh vừa lấy ra, mùi hương tản mát. Hai con mèo tham ăn kia liền có phản ứng nhìn về đây, sau đó vội tiến lại gần thanh chắn. Tương Như Nhân sợ bọn dùng lực lớn tự làm mình bị thương, sai nhũ mẫu bế hai đứa qua.


      Tương Như Nhân khẽ nhéo mũi Dung nhi, vốn yên tĩnh hơn so với tỷ tỷ lúc này cũng nhìn chằm chằm chén kia. Tương Như Nhân ôm Dung nhi đút canh. Bình Ninh cũng ăn giấm chua, quấn quít theo nhũ mẫu muốn nhanh được ăn. . .
      lehanh, song ngư, tart_trung6 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
      Giữa tháng mười , cuối mùa thu, trời lặng gió, ánh nắng ấm áp, Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh và Dung nhi ra giữa sân sưởi ấm. hồi Tử Yên đến thái tôn điện hạ tới.

      Tương Như Nhân đưa mắt nhìn qua thấy thái tôn mình tới, cũng có ai theo.

      Vào đình, mấy người hầu hạ tự giác lui xuống. Tô Ngạn Tuần nhìn Tương Như Nhân, mặt lộ vẻ khẩn trương. Bình Ninh ở bên cạnh tò mò mở to hai mắt nhìn , rồi "A" tiếng tay bé chỉ về phía Tô Ngạn Tuần.

      Tô Ngạn Tuần nở nụ cười dịu dàng với nàng, hết sức chân thành. Bình Ninh tay vịn lan can đứng ở kia hướng về phía Tô Ngạn Tuần y y nha nha ngừng.

      Tô Ngạn Tuần cầu cứu nhìn về phía Tương Như Nhân "Nàng như thế nào?"

      "Bình Ninh đây là rất thích thái tôn điện hạ" Tương Như Nhân cười giải thích "Điện hạ cứ nắm lấy tay nàng, nàng yên lặng."

      Tô Ngạn Tuần nghe theo đưa tay ra. Bình Ninh liền nắm lấy ngón tay kéo tới. Hai tỷ đệ cứ thế lôi về phía họ. Tay bé mềm mại nắm lấy tay , Tô Ngạn Tuần cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

      Đây là muội muội đệ đệ Tương trắc phi sinh ra, bọn họ rất đáng .

      Nghĩ đến đó, trong lòng Tô Ngạn Tuần cảm thấy có lỗi. Lúc trước vì mà Tương trắc phi bị vạ lây, suýt nữa gại đến Bình Ninh và Dung nhi.

      Tô Ngạn Tuần quay lại cúi đầu, xấu hổ "Ta hôm nay đến để giải thích với Tương trắc phi"

      Tương Như Nhân để ý lắm ý tứ giải thích trong lời , Tô Ngạn Tuần đỏ mặt " Ta trước đây vì sợ mẫu phi trách cứ nên giấu diếm chuyện lén thiện phòng ăn vụng khiến Tương trắc phi bị mẫu phi giam lỏng, suýt gây thành sai lầm lớn."

      Tương Như Nhân nghe hiểu nhưng là có chút kinh ngạc.

      Vì chuyện này riêng tới đây xin lỗi với nàng. Chuyện dù sao cũng cách đây năm.

      "Ta lại muộn thế này mới đến tạ lỗi với Tương trắc phi, mong Tương trắc phi để ý" Tô Ngạn Tuần vừa , tay còn bị Bình Ninh nắm, lại hướng bên này Tương Như Nhân muốn hành lễ, nhìn có chút kì quái, nhưng dám buông Bình Ninh ra, sợ nàng khóc.

      Tương Như Nhân nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa "Thái tôn điện hạ cần để trong lòng, chuyện qua năm, ta cũng để ý."

      Tô Ngạn Tuần thở dài nhõm hơi, thế này mới ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân, có chút ngượng ngùng.

      "Thái tôn điện hạ lần này nam hạ hẳn là biết thêm nhiều điều? " Tương Như Nhân nhìn biểu tình này của , ràng là biết gì tiếp theo. Nàng liền tìm đề tài để .

      Tô Ngạn Tuần ngồi xuống, ánh mắt hơi lóe sáng, kể về những điều thú vị thấy. Ở bên cạnh Bình Ninh và Dung nhi thường y y nha nha đánh gãy lời chút, Tô Ngạn Tuần đều là ôn nhu nhìn bọn họ.

      lát sau gió lên, mấy người Tương Như Nhân phải về trong phòng. Tô Ngạn Tuần cũng được dịp cáo từ, rời khỏi Linh Lung các.

      Bình Ninh còn có chút lưu luyến rời. Hứa ma ma nhìn vậy cảm khái "Thái tôn điện hạ là hảo huynh trưởng a!"

      Bản tính như vậy, nhân cách như vậy, Tương Như Nhân gật đầu "Đúng vậy, thái tôn điện hạ cái hảo huynh trưởng" thương đệ đệ muội muội, chăm sóc đệ đệ muội muội. . .

      Ban đêm thái tử đến chỗ nàng, vừa nhìn chợt cảm thấy hai hài tử lowna hơn rất nhiều. Mấy ngày trước còn cầm tay vịn chập chững, nay có thể vịn vào được vài bước, lại còn có thể tay chống tay vẫy vẫy đòi ôm.

      Tô Khiêm Dương sủng Bình Ninh, ôm lấy nàng. Tiểu nha đầu cũng biết nịnh, trước hôn vào bên má cái, tiện đà đưa bên má mình đến trước mặt , muốn cũng thân ái bản thân như thế.

      Làm phụ thân có tiểu khuê nữ đáng như vậy ai lại thích, hôn má nàng cái rồi ôm Bình Ninh cười khanh khách ngồi xuống cạnh Tương Như Nhân. Dung nhi ở trong lòng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua phụ vương cùng tỷ tỷ, sau đoa lại quay về chơi cửu liên hoàn trong tay.

      "Cứ cảm thấy lần sau đến bọn họ mở miệng chuyện." Bình Ninh đặc biệt làm nũng đeo bám, ôm chặt cổ Tô Khiêm Dương, cũng biết chắc sinh khí hay trách móc nàng. Mỗi lần như vậy Tô Khiêm Dương đều có chút chật vật, dù nàng có lỡ tay huơ linh tinh trúng cũng chỉ có thể là bộ dáng bất đắc dĩ.

      "Mấy ngày trước điện hạ bận rộn ít đến, tất nhiên bây giờ đến thấy bọn họ lớn nhanh" Tương Như Nhân ngăn cản Dung nhi đưa cửu liên hoàn vào trong miệng cắn, cầm khăn tay lau khóe miệng cho , cười .

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng dáng vẻ từ mẫu, bỗng nhiên cảm thấy có chút khác lạ, giống như từ lúc nàng bắt đầu mang thai có gì đó thích hợp. Lại nhìn nàng cùng Dung nhi, đúng rồi, lực chú ý của nàng đều đặt hết lên mấy đứa .

      Điều này cũng có gì sai, nhưng nghĩ rồi nghĩ Tô Khiêm Dương vẫn có chút thoải mái. Lực chú ý đặt hết lên đứa , vậy ở đâu?

      Đây là ghen tuông rất lớn nhưng Tô Khiêm Dương ý thức được, chỉ cảm thấy là Tương Như Nhân quên mất điều quan trọng.

      Bỗng nhiên lúc này Dung nhi lại làm khó dễ, thẳng tay ném cửu liên hoàn xuống đất làm nó vỡ nát. Tương Như Nhân muốn ngăn cản, lách tay chộp trúng ngay cổ áo nàng, lực của đứa cũng út, trực tiếp bứt ra mấy nút thắt cổ aoa nàng.

      Nhìn bảo bối của mình vỡ nát, Dung nhi khóc rống lên, quần áo cũng nắm, trực tiếp ôm cổ Tương Như Nhân, rúc vào đó khóc thập phần thương tâm.

      Chuyện thình lình xảy ra Tương Như Nhân phản ứng cũng kịp, lần đầu thấy nhi tử nháo như vậy, ôm dỗ dành. Dung nhi vẫn khóc ngừng.

      Tương Như Nhân liền ôm hân đứng dậy vào trong sương phòng. Bên này Tô Khiêm Dương ôm Bình Ninh cũng hơi sững sờ. hảo hảo như vậy thế nào lập lức lại khóc náo loạn.

      Tô Khiêm Dương tính vào xem nghe được tiếng nức nở phía dưới. Cuối đầu nhìn xuống thấy Bình Ninh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía sương phòng, mặt ôm dáng vẻ đáng thương.

      Nhũ mẫu đứng cạnh thấy thái tử vẫn cứ ôm cũng dám lên tiếng. Tô Khiêm Dương đứng dậy, nghĩ hai đứa cùng khóc mà tụ lại chỗ thể ngừng, muốn đưa Binh Ninh cho nhũ mẫu ôm ra ngoài dỗ. Thế nhưng Bình Ninh chịu buông, mếu máo cau mày nhìn vẻ ủy khuất, Tô Khiêm Dương đành từ bỏ ý định, đích thân ôm nàng ra ngoài, tách hai đứa ra.


      Bên kia trong sương phòng Tương Như Nhân ôm con khóc nức nở dỗ dành. Dung nhi níu chặt cổ ask nàng, bộ dáng bé khiến người phải đau lòng.




      Ma ma ở bên mang đến khăn mềm ấm, Tương Như Nhân lau mặt cho "Ngoan, nín khóc. Dung nhi ngoan. Nương cửu cửu lại mang cho ngươi cái khác còn xinh đẹp hơn. Nín khóc nào!"


      Đứa còn chưa biết . phải đói bụng cũng phải tiểu. Tương Như Nhân cũng biết vì sao lại phát giận. Dỗ hồi, tiếng khóc dần. Cúi đầu xuống nhìn, đều là khóc mệt nên nhắm mắt lơ mơ ngủ.


      Đứng lên dỗ ru hồi, ngủ rồi Tương Như Nhân đặt xuống giường, dặn nhũ mẫu đứng bên nhìn.


      ra phòng ngoài, thấy thái tử ôm nữ nhi sắp ngủ ở trong phòng qua lại. Bình Ninh vẫn còn ôm lấy cổ . Tương Như Nhân có chút buồn cười.


      Tiếp nhận Bình Ninh từ trong tay thái tử, tiểu nha đầu còn biết, ở trong lòng nàng dụi dụi rồi mới an tĩnh. Đưa qua cho nhũ mẫu lau mặt rồi cũng mang về sương phòng cho ngủ.


      Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tương Như Nhân thấy nhìn bản thân chằm chằm mới biết tại trông mình chật vật cỡ nào. Cổ áo bị Dung nhi làm bung, cổ còn bị khóc ướt mảng.


      Xấu hổ quay người sang bên, Tương Như Nhân khẽ ho "Điện hạ ngồi đây, thiếp tắm rửa lát"


      Vừa nhấc chân, sau lưng truyền đến tiếng "Cùng nhau "


      Mấy người Thanh Đông chuẩn bị nước, trong gian phòng tắm mù mịt hơi nước, vô cùng ấm áp.


      Tương Như Nhân thoát y phục xuống, quay lại vẫn thấy thái tử còn đứng đó, bên kia bình phong. Tương Như Nhân hơi ngượng ngùng "Điện hạ, hay là ngài tắm trước. "


      Tô Khiêm Dương cởi áo vắt thẳng lên bình phong, lôi nàng ra khỏi bình phong, nhìn nàng bộ dáng thoái lui có ý cười " cần, cùng nhau tắm "



      Tương Như Nhân mặc áo mỏng bên trong xuống nước. Tô Khiêm Dương tiến vào theo, nước trong thùng dâng lên sắp dềnh ra ngoài. Dưới nước ấm áp, hơi lạnh vì là cuối tháng mười . Tô Khiêm Dương cũng ép buộc gì, hai người an tường tắm. Về tới giường, Tương Như Nhân lại muốn qua sương phòng xem đứa , bị Tô Khiêm Dương phen kéo trở về.



      Tương Như Nhân vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn, Tô Khiêm Dương ở phía vẻ mặt hề thiện, thẳng tay kéo lại màn trướng, trong giường tối nhiều.

      "Điện hạ. . ." lời còn chưa tiếp, Tô Khiêm Dương mang theo vẻ mặt hơi bất mãn bắt đầu cởi áo nàng. Tương Như Nhân giật mình ý thức được đây là ghen với hai đứa . Nàng chỉ chăm chú xem bọn chúng mà nghĩ đến khiến mất hứng.


      Dù sao cũng ở cùng nhau bốn năm, việc này hai ngươi tất nhiên vô cùng ăn ý. Đợi Tô Khiêm Dương vừa cởi xong áo nàng, Tương Như Nhân chờ chủ động liền đưa tay kéo nút thắt y phục rồi lột ra. Đặt tay ngay thắt lưng , dùng chút lực, thân mình Tô Khiêm Dương sát lại gần nàng hơn. Quả nhiên sắc mặt tốt lên hẳn.


      Tô Khiêm Dương đưa tay vuốt từ lưng nàng, đến bụng, rồi chậm rãi lên ngực.


      Sau khi sinh đứa thân mình càng đầy đặn. Tô Khiêm Dướng áp thân vào nàng, nghiêng người xoay lật lại. Tương Như Nhân liền an vị người , bốn phía tóc dài xõa ra che trước ngực. Những nơi da thịt chạm nhau giữa hai người nóng lên.


      Tô Khiêm Dương đưa tay gác lại sau gáy, hưng trí nhìn nàng "Bản thân đến?"


      Hai người lỏa thân áp sát, Tương Như Nhân xê dịch, xê dịch xuống. Tô Khiêm Dương sắc mặt mơ hồ nhìn hạ thân nàng chỗ kia rậm rạp lại tựa hồ có chút hơi ướt át, từ da thịt đủ cảm giác được. Tương Như Nhân chống hai tay lên ngực Tô Khiêm Dương, eo ưỡn cong, hai đùi áp lên đùi , mượn lực duy trì tư thế.


      Tư thế này vô cùng mê người, trong lúc Tương Như Nhân còn suy nghĩ xuống như thế nào cho tốt hạ thân Tô Khiêm Dương vừa nhấc, chỗ kia cương cứng chờ đợi liền tiến vào hơn phân nửa.


      Tương Như Nhân kinh hô tiếng, chân mềm nhũn, cả người rạp xuống vô tình khiến tiến vào hoàn toàn.


      Kích thích đột ngột như thế khiến Tương Như Nhân hoàn toàn thể chống đỡ được nữa. Tô Khiêm Dương lại có ý cho nàng ngơi nghỉ, hạ thân bắt đầu chuyển động.


      Trận này giằng co trừng phạt màn xong, Tương Như Nhân sau đó lại lo lắng muốn xem mấy đứa , bị Tô Khiêm Dương lôi trở lại trừng phạt màn hai. . .


      Cuối cùng Tương Như Nhân mệt mỏi đến độ còn sức duy trì tâm tư kia, Tô Khiêm Dương mới bỏ qua. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
      (A)

      Sáng sớm hôm sau, Tương Như Nhân cả người mệt mỏi. Thái tử sớm thượng triều, Tương Như Nhân thu thập thỏa đáng xem qua hai hài tử xong trời cũng sáng hẳn.



      Hôm nay trời lạnh hơn, qua đêm tựa hồ như sắp có tuyết. Tình hình mùa đông năm ngoái như mới rành rành ở đây, chớp mắt bốn mùa luân chuyển.



      Khoác thêm áo Dao Hoa các thỉnh an. Hôm nay Trương trắc phi cùng Diệp lương nhân đều cáo bệnh. Trương trắc phi bị cảm . Diệp lương nhân nghe sáng nay dậy đầu váng, chóng mặt. Tựa giường nữa ngày vẫn thể đến thỉnh an.


      Thỉnh thái y qua xem. Ở Dao Hoa các các nàng còn chưa rời . Ma ma được phái mang theo tháo y trở lại bẩm báo. Diệp lương nhân có tin vui.




      Thái tử phi cao hứng, mặt hề có chút biểu tình ngoài ý muốn. Nghĩ đến nguyệt của Diệp lương nhân muộn vài ngày, có chút đoán trước.



      Theo Kim lương nhân bắt đầu, phủ thái tử có tam tử nhị nữ, con nối dòng mới chính thức nhiều lên. Diệp lương nhân là cùng Kim lương nhân lúc trước vào phủ. Tương Như Nhân nhìn qua Tần lương nhân cùng Vương lương nhân, vị nhập phủ bảy năm, vị sáu năm, đều chưa có đứa . Nhìn vào nhóm các nàng, thời gian càng trôi, cơ hội hoài thai càng khó có được.



      Nghĩ đến như vậy, khỏi có chút buồn bã.




      Thái tử phi muốn Lan Tâm uyển nhìn Diệp lương nhân, mấy người Tương Như Nhân rời Dao Hoa các.



      Tiếp nhận lò sưởi từ tay Hà ma ma, choàng thêm áo, thái tử phi bước ra ngoài. Gió bên ngoài thổi từng cơn đập vào mặt khiến toàn thân phát lạnh. Hôm nay trời cũng u ám sáng . đường hương về Lan Tâm uyển, qua Phượng Dương các, lại qua Linh Lung các, thu hổi thầm mắt. ra nàng còn có hy vọng có thai là mấy người...



      Từ Lan Tâm uyển bước ra, trời càng u. Thái tử phi chuyến đến Ấn Nguyệt các thăm Trương trắc phi bị phong hàn. Trong phòng nồng đậm vị thuốc, từ trong giường còn truyền đến trận tiếng ho khan.



      Triệu Nhị cho hạ ghế cạnh giường để ngồi xuống. Trương Thấm nằm giường khàn khàn "Nương nương vẫn nên ngồi bên kia , kẻo thiếp lại lây bệnh cho ngài"



      Triệu Nhị vẫn ngồi xuống cạnh giường " sao cả, nhưng ngươi sao lại đột nhiên trở bệnh?"



      Trương thấm tái nhợt nghiêm mặt, có chút vấn đề gì "Bệnh cũ thôi. Nghe Diệp lương nhân có thai."




      "Tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy" Triệu Nhị thoáng nhìn khóe mắt nàng tia bâng quơ, cảm khái "Đầu xuân sang năm trong phủ lại tiến vào người mới. Chúng ta a, đều già ."



      Năm nay vì chuyện hàn chứng mà việc tuyển tú bị trì hoãn. Sang năm vẫn là tiến hành. Đợt tuyển tú trước trong cung hoàng thượng thu chẳng bao nhiêu người. Năm sau tuyể tủ, cơ hồ có phần nhiều nhập phủ thái tử.




      Có điều đối với các nàng mà , chỉ là ngồi nhùn đám rồi lại đám người tới. xong, Triệu Nhị tự giễu cợt câu "Sợ là tiền thính kia đủ chỗ ngồi"




      Bỗng nhiên thái tử phi lộ ra chút ghen tuông khiến cho Trắc trắc phi hơi kinh ngạc. Vốn thái tử phi thanh danh luôn là khiêm tốn rộng lượng làm sao lại ra những lời như thế. Vì thế Trương Thấm chỉ ha ha nở nụ cười mà có đáp lại.



      Triệu Nhi thâm ý nhìn nàng "Bản cung biết đề chuyện này khiến ngươi mất hứng, bản cung mèo khóc chuột. Nhưng là vẫn muốn với ngươi, sớm ngày có đứa bên cạnh, sau này vào cung mới có chỗ dựa vào."





      Trương Thấm nhìn theo nàng rời . Những lời này của thái tử phi khiến nàng giật mình. Nàng bộ dáng lạnh nhạt tranh, thái tử phi nhìn ra cũng thôi. Thế nào còn đến đây bộ dáng thấu hiểu.



      khỏi khiến Trương Thấm cười ra tiếng. Nàng quen biết thái tử phi cũng được hai mươi năm, khi còn còn thân thiết. Nàng biết so với mình, thái tử phi còn mong muốn, chờ đợi thái tử thân thiết nhiều hơn. tại lại những lời thấu hiểu như thế chẳng phải buồn cười sao...




      Trong cung cũng biết đến tin Diệp lương nhân hoài thai, ban thưởng ít. Sau khi trở về thái tử cũng Lan Tâm uyển. Nhưng chú ý đối với mấy đứa là phân ra giống nhau.


      Lúc đầu kia bốn năm năm trong phủ đều chỉ có duy nhất thái tôn. Hiển nhiên mọi chú ý của thái tử đều dồn vào người . tại nhiều đứa , tất nhiên chú ý bị phân ra.




      Ngoại trừ thái tôn, thời dưới phủ thái tử, hài tử được sủng ái nhất chính là tiểu công chúa của Linh Lung các. Thái tử mặc dù bận nhưng cách ba bốn ngày lại đến nhìn lần.



      Nhìn tiểu công chúa khác nào xem Tương trắc phi. Thế nhưng này hâm mộ đến a. Ai bảo danh hào công chúa là được chính hoàng thượng phong. tại trong phủ thái tử cũng chỉ mình Tương trắc phi nhất tử nhất nữ khí thịnh, đến thái tử phi cũng phải nể mặt vài phần. Ai đâu lại dám trêu chọc vào cái lời gì.
      lehanh, song ngư, tart_trung6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :