1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Ok bạn tại mình cũng đọc kĩ phần chỉ post riêng ấy. Tks bạn chuyển dùm mình nhé!
      LạcLạc thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Hằng LêLạcLạc thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 3A: Lần đầu tiên vào cung
      Bên trong Tạ Thủy các , Thanh Thu cùng Thanh Đông hai người đem những gì Tấn phi ban cho tiểu thư từng cái từng cái lấy ra, Tương Như Nhân nhìn, thân thể miễn cưỡng ghé vào bệ cửa sổ , liếc mắt vừa nhìn đầy bàn thứ tốt, tiếp theo tầm mắt rơi vào mấy cây hoa đào cây trong viện tử.

      Nàng còn suy nghĩ về nhà thăm người thân chuyến như vậy đại phô trương, tương lai nàng cũng cần phải trở thành dạng người giống như vậy sao?

      bên Thanh Thu thấy nàng nãy giờ gì, gọi tiếng, Tương Như Nhân đưa tay hướng về phía nàng , Thanh Đông đem cái hộp đưa tới tay của nàng, ra tay hào phóng, đưa đến chỗ nàng những thứ kia đều nhiều như vậy, Tương gia xem như là giàu có và đông đúc, thứ tốt gì nàng chưa thấy qua, nhưng so với trong cung vẫn còn kém xa.

      "Đều thu ."Tương Như Nhân hứng thú lắm, Thanh Đông nhìn khối hồng ngọc trong đó đề nghị, "Tiểu thư, đôi trâm song phượng của người còn chưa có đá đính mắt phù hợp . "

      Tương Như Nhân khoát khoát tay, Thanh Đông hiểu ý liền giữ lại hộp hồng ngọc, còn lại đều đưa khố phòng.

      Liên tiếp vài ngày Tương Như Nhân trong lòng đều thoải mái, rốt cuộc Thiệu thị phát khác thường của nàng, ngày thỉnh an, kéo nàng đến bên cạnh hỏi, "Ma ma ngươi hai ngày này tâm tình tốt, làm sao vậy?"

      Tương Như Nhân mím môi,thoáng mặt chút rối rắm, cuối cùng lẩm bẩm hỏi câu, "Mẫu thân, sau khi vào cung có phải là thể về nhà thường xuyên?"

      Thiệu thị đoán được Tấn phi về nhà thăm người thân ảnh hưởng đến nàng, tay liền nhàng vỗ lưng của nàng, "Nha đầu ngốc, gả cho người ta đều là thể thường kỳ về nhà mẹ đẻ, huống chi là vào cung."

      " - nàng điểm cũng tự do."Nửa ngày, Tương Như Nhân chiếp chiếp câu, bên cạnh có nhiều cung nhân phục vụ như vậy, giống như giám sát, muốn cùng tổ phụ riêng chút cũng được.

      "Gả cho người khác cũng tự do, chỉ là, tại nơi như hoàng cung lại càng tự do."Rất nhiều thứ Tương lão gia tử cũng có biện pháp dạy cho nàng, cái tuổi này của Tương Như Nhân , nghi ngờ chuyện nhiều lắm, nhất là sau khi nhìn thấy Tấn phi.

      Thiệu thị ôn nhu nhìn nữ nhi, "Mặc dù là hoàng thượng, cũng phải hoàn toàn tự do, phải có trách nhiệm với giang sơn xã tắc, Hoàng hậu nương nương phải duy trì hậu cung an ổn, đời này hầu hết tất cả mọi người, phải mong tự do là có thể tự do, ngươi cũng giống vậy, của nàng quang vinh sủng có thể phủ chiếu Tương gia, mà hưng thịnh Tương gia của chúng ta đồng dạng có thể cho hậu thuẫn vững chắc. "

      "Tổ phụ vì triều đình làm nhiều như vậy, được sủng ái hoàng thượng cũng thờ ơ, lại phụ thân và Nhị thúc cũng đều là làm quan nhiều năm."Tương Như Nhân , tổ phụ cùng phụ thân bọn họ đều như thế có khả năng, làm sao cần nữ nhân ở sau lưng chống đỡ, căn bản cần a.

      "Ngươi tuổi còn ."Thiệu thị biết nàng nhất thời chưa thể hiểu hết được những quanh co trong đó, "Công lao của tổ phụ ngươi ai có thể phủ nhận, nhưng ngươi phải biết rằng, hậu cung, cũng là thiên hạ, ở thiên hạ bên trong này, ngươi được sủng ái, như vậy tổ phụ ngươi cùng phụ thân ngươi, Nhị thúc thậm chí Tương gia càng tốt."Mọi người đều muốn càng ngày càng thăng tiến, làm gia tộc đứng đầu, người phải chỉ muốn qua hết đời mình xong mà còn là cân nhắc đến Tương gia đời đời con cháu.


      Tương Như Nhân trầm mặc, nàng nghe xong hiểu được điểm mấu chốt, đó là tương lai nàng cũng nhất định phải được sủng ái tại hậu cung, như vậy Tương gia mới có thể càng ngày càng tốt.

      Thiệu thị sờ sờ tóc nữ nhi , "Chờ Nhân Nhi trưởng thành hiểu."


      Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt hai năm, mười tuổi Tương Như Nhân càng khiến Tương lão gia tử thích, tổ tôn hai người thường thường ở trong thư phòng ngẩn ngơ hơn canh giờ, suốt buổi đều có thể nghe được tiếng cười của Tương lão gia tử.

      Tương lão gia tử cầm con cờ đặt ở bàn cờ, sờ sờ râu mép nhìn Tương Như Nhân ngồi ở đối diện vẻ mặt trầm ngưng , "Đánh cờ, quá nghiêm túc!"

      Tương Như Nhân khẽ run, để cờ xuống, "Tổ phụ, người phải này cuộc như sinh mạng, bước sai liền từng bước sai, cho nên phải nghiêm túc đối đãi."

      Tương lão gia tử thấy nàng nhớ kỹ lời của mình , cười ha ha, "Đây là cho ngươi biết, cuộc sống ngươi sau này phải cẩn thận từng bước; nhưng này cuộc, ngươi phải nắm khi nào nên nghiêm túc, khi nào nên nghiêm túc."

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nghe, Tương lão gia tử ho tiếng, "Mấu chốt là ngươi cần biết được , người đánh cờ cùng ngươi có tâm tính thế nào, nếu luôn chuyên chú, tập trung hết mực ngươi liền toàn lực đối chiến, nếu thèm để ý, ngươi liền phối hợp giết thời gian thôi."


      Tương Như Nhân tự định giá chút, ngược lại khóe miệng thoáng nụ cười, "Tổ phụ, ý của ngài Nhân Nhi hiểu."
      Tương lão gia tử hài lòng sờ sờ râu mép, cùng nàng vui vẻ kết thúc ván cờ.

      Mắt thấy sắc trời chuyển tối, Tương lão gia tử đứng dậy, Tương Như Nhân vội đến bên cạnh đỡ lấy , Tương lão gia tử tay chống quải trượng, từ từ đến cửa thư phòng, "Tháng chín trong cung có thu yến, ngươi theo mẹ ngươi chuyến ."
      "Vâng"

      Tổ tôn hai người đứng cùng chỗ, lớn có chút rất giống nhau.


      Nửa ngày, Tương lão gia tử tiếp, " chỗ đó quen biết chút gia quyến các phủ, ngươi cũng đến tuổi phải ra ngòa giao thiệp rồi, lúc rảnh rỗi nên mời các tiểu thư khác du ngoạn.". . .


    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 3B: Lần đầu tiên vào cung
      Mười sáu tháng chín ngày hôm đó, trong cung tổ chức thu yến, Thiệu thị mặc trang phục cáo mệnh, mang theo Tương Như Nhân vào cung tham gia thu yến ba năm lần, xe ngựa qua cửa cung thứ hai liền ngừng, sau khi xuống xe liền đường theo cung nhân vào.

      Cung nhân dẫn các nàng Vĩnh Phúc cung gặp qua Tấn phi, ngồi đó chút, tiếp theo dẫn các nàng ngự hoa viên.

      Khách khứa đến gần đông đủ, cung nhân đem các nàng dẫn tới an bài vị trí tốt rồi khom lưng rời , bốn phía ngồi đều là phu nhân tiểu thư tham gia thu yến tới trước.

      Trong đó thân thiết với Tương gia , Kỳ phu nhân mang theo trưởng nữ Kỳ Tố Như tới chỗ Thiệu thị chào hỏi, hai nhà cũng là quen biết lâu, Tương Như Nhân chào "Kỳ phu nhân", tiếp theo đối Kỳ Tố Như bên cạnh Kỳ phu nhân gọi tiếng "Kỳ tỷ tỷ"

      "Như Nhân thực là càng ngày càng đẹp."Kỳ phu nhân nhìn Tương Như Nhân khen, Thiệu thị quay lại cười, "Nhà các ngươi cứ làm như, hôm nay chính là tài nữ nổi danh Lâm an, nếu ta , đây là tài mạo song toàn."

      Kỳ phu nhân nghe lời này là hết sức hưởng thụ, bên Kỳ Tố Như bị khen vẻ mặt đỏ bừng, lặng lẽ kéo tay Tương Như Nhân chút, "Như Nhân muội muội, chúng ta tìm nơi ngồi xuống thôi."
      Tương Như Nhân gật đầu, cùng Thiệu thị tiếng, theo Kỳ Tố Như ra đình các gần đó, ra tới cửa, Kỳ Tố Như mới thở phào nhõm, tiếp theo đỏ mặt oán trách, "Mẹ ta cũng là."

      Tương Như Nhân véo lên tay nàng cười cợt, "Kỳ phu nhân có sai a, đại ca đều Kỳ tỷ tỷ là danh phù kỳ tài nữ."Kỳ Tố Như bị nàng trêuu như thế mặt càng đỏ hơn, giọng cảnh cáo "Nhưng cho nữa, nào có người mỗi ngày đưa cái này đọng ở bên môi, ngươi nếu nữa, ta cùng ngươi đâu."

      Tương Như Nhân cười nhưng tiếp tục nữa, hai người tới trong đình, có mấy người ở đấy.

      nương còn hơn Tương Như Nhân chút vừa nhìn thấy Kỳ Tố Như tới, vui vẻ tiến lên, phen khoác lên tayKỳ Tố Như, "Kỳ tỷ tỷ, ngươi thế nào giờ mới đến."

      Kỳ Tố Như cười quệt chút lỗ mũi của nàng, quay sang Tương Như Nhân giới thiệu, "Đây là Trình gia tiểu thư, gọi nàng Bích Nhi là được rồi."

      Tương Như Nhân rất nhanh phản ứng kịp, trước mắt là tiểu nương tính cách tinh quái như lời tổ phụ - tôn nữ của trình thái phó.

      "Ta biết ngươi là ai!" đợi Tương Như Nhân cái gì, Trình Bích Nhi kinh hô tiếng, quay qua nàng "Ta thấy ngươi lần, ngươi là Tương tỷ tỷ."

      tiếng tỷ tỷ này trực tiếp đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại rất nhiều, Trình Bích Nhi còn ngọt, tính tình tuy có chút yếu ớt nhưng điêu ngoa, Tương Như Nhân cũng vui vẻ cùng nàng qua lại thân thiết.

      Trong đình còn có tiểu thư nhà thượng thư, vào đình vài người chuyện lý thú rất nhanh quen thuộc.

      Cách đó xa truyền đến trận cười khẽ như chuông ngân, Tương Như Nhân đưa tầm mắt nhìn lại, cách đó xa bên trong đình khác, mấy người tiểu thư lớn tuổi chút ngồi chung chỗ chuyện phiếm, tiếng cười đến từ người trong đó, laf tiểu thư vận trang phục màu tím nhạt.

      "Đó là Triệu gia tiểu thư." Kỳ Tố Như ở bên giải thích, Tương Như Nhân suy nghĩ chút, có thể bị mời vào cung chính là có mấy cái Triệu gia ở Lâm An thành ?
      "Nàng chính là thái tử phi tương lai." bên tiểu thư nhà Từ thượng thư Từ Bảo Đễ bổ sung, lại thấp giọng, "Ba tháng nữa tuyển tú quyết định."

      Tương Như Nhân lúc này mới có chút bừng tỉnh, này tuyển chọn thái tử phi cũng còn có chút điểm vận khí ở bên trong, vừa đúng lúc thái tử chọn phi, như Tương Như Nhân đều là tuổi còn quá , thích hợp.

      Ánh mắt kia của Trình Bích Nhi, tựa hồ là cùng người trong đó hợp, khẽ hừ tiếng, "Bên trái kia chính là thái tử sườn phi, các nàng vốn là tỷ muội tình thâm, tại đáng khen, có thể vào trong phủ thái tử tiếp tục tỷ muội tình thâm."

      Từ Bảo Đễ nhàng lôi nàng chút, giọng nhắc nhở, "Cũng đừng để người ta nghe thấy!"

      Trình Bích Nhi hừ tiếng quay đầu, "Cùng là tiểu thư nhà thượng thư giống nhau, ngươi làm gì mà cứ như thấp kém hơn nàng, cũng chỉ là lớn hơn ngươi vài tuổi, ai làm sườn phi còn chưa biết chắc đâu!"

      Từ Bảo Đễ xem nàng này dáng vẻ bênh vực kẻ yếu bèn nở nụ cười, "Ta còn chưa mong làm sườn phi đâu, ngươi giọng chút phải là thua kém gì nàng ta, trong cung này dẫu gì cũng phải sân nhà mình, ngươi đúng ?"

      Trình Bích Nhi bị nàng vừa vừa dạy như vậy , mặt lộ ra chút ảo não, "Ta thích tiến cung, mẫu thân nên mang ta tới!"

      Trình Bích Nhi khiến Tương Như Nhân có chút hâm mộ, cái tuổi này nên có đơn thuần hồn nhiên ấy, đối với nàng mà sớm vượt qua, nàng thậm chí phải so với mấy vị ngồi ở bên trong đình kia còn phải học càng nhiều hơn, đưa đến mama giáo dưỡng cho nàng hai năm, trong miệng các nàng luôn là hoàng cung, là quy củ.

      Sau khi thu yến bắt đầu, mọi người trước nhìn diễn, tiếp theo chính là bố trí chỗ ngồi thưởng thức ca vũ, Tương Như Nhân các nàng cũng phải nhân vật chính của thu yến đợt này, mà chính là những tiểu thư khuê các vào độ tuổi đợi gã.

      Nhìn từng bước từng bước các tiểu thư mười bốn mười lăm tuổi được mời lên biểu diễn tài nghệ , Tương Như Nhân cũng nhìn thấy Triệu gia tiểu thư trong miệng Kỳ tỷ tỷ, khúc đàn cổ khiến mọi người tán thưởng.

      Nàng là thái tử phi tương lai, mặc dù tài nghệ thường thường, mọi người cũng thể cổ động, Tương Như Nhân nhìn người đài hơi có chút thất thần.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương này có chút thịt gọi là khai vị hí hí:yoyo36:

      Chương 4: Gặp người ở sơn động


      Chẳng biết từ lúc nào Trình Bích Nhi đến bên cạnh rồi kéo ống tay áo của nàng, bên tai, "Đợi trình diễn kết thúc phải canh giờ nữa mới là tiệc tối, ta dẫn ngươi xem đèn."
      "Xem đèn?"Tương Như Nhân làm bộ chuyên chú, mở miệng hỏi.
      "Đúng vậy, chờ gần cuối ngày có người ở hồ đốt đèn, dù ít vẫn nhưng đẹp."Trình Bích Nhi gật đầu, nhìn thoáng qua đài, "Đợi lát nữa cùng . " xong cũng quay về ngồi vào vị trí của bản thân.
      Yến hội vừa kết thúc, chờ hoàng hậu cùng mấy vị phi tử rời , những người ngồi có chút lưu lại, có chút tản mát chung quanh, Trình Bích Nhi vội tới kéo nàng về hướng trong hoa viên.
      Hai người vòng qua đình rồi lại vòng qua tòa giả sơn, đến địa phương yên lặng , bốn phía yên tĩnh hơn rất nhiều, Trình Bích Nhi quen cửa quen nẻo mang theo nàng chui qua động giả sơn, trước mặt là thềm đá của tòa giả sơn, Tương Như Nhân theo nàng lên, đến chính giữa Trình Bích Nhi ngừng lại, ngoắc nàng lên cùng mình đứng ở chỗ, chỉ vào hồ đối diện , "Chính là nơi này."
      Trước mặt trận gió thổi tới, bí mật mang theo hơi lạnh, Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn lại, cách hành lang ven hồ, bên bờ chẳng biết lúc nào đứng rất nhiều cung nhân, mỗi người tay đều có đèn sáng lờ mờ , bên bờ thả rất nhiều hoa đăng, từ đây nhìn ra như sợi ánh sáng kéo dài, đủ mọi màu sắc.
      "Ngày hôm nay còn chưa tối hẳn, đợi lát nữa đến tiệc tối là thời điểm thích hợp nhất, dù chúng ta cũng có thể thấy, nhưng mà còn được đứng ở chỗ có tầm nhìn đẹp như thế này."Trình Bích Nhi ở bên giải thích, "Hàng năm đều có thể thả hoa đăng, những chiếc hoa đăng được viết lên tâm nguyện của các cung nhân, chờ lúc những chiếc đèn tràn đầy mặt hồ, đài bên kia có người biểu diễn."
      Theo hướng Trình Bích Nhi chỉ, thấy cạnh bờ hồ có lối vào giữa hồ, chính giữa dựng lên đình cao, xa xa nhìn sang như là phiêu phù ở mặt nước, bốn phía đều bao quanh sa mạn.
      Tương Như Nhân tự đáy lòng ca ngợi, "Quả rất đẹp, ngươi làm thế nào phát chỗ tốt như thế này? ". Tương Như Nhân quay đầu lại hỏi, Trình Bích Nhi ho tiếng, "Đại ca dẫn ta tới đây lần, là thư đồng của hoàng tử."
      Hai tôn tử Trình gia đều là thư đồng của hoàng tử, mà nàng từ đến lớn theo trình thái phó vào cung số lần cũng ít, địa phương khác nàng dám , nhưng đối với hoa viên trong hoàng cung nàng rất quen thuộc.
      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn lên thấy còn có nửa bậc thang chưa hết bèn lôi kéo Trình Bích Nhi, "Chúng ta lên xem chút ."
      Mới vừa nhấc chân, bên cạnh liền truyền đến tiếng chuyện, Tương Như Nhân theo bản năng dừng lại, tỉ mỉ lắng nghe, đúng là giọng nam nhân. Cùng Trình Bích Nhi nhìn thoáng qua nhau, thanh kia càng ngày càng gần, trực tiếp là từ ngoài động giả sơn truyền đến.
      Tương Như Nhân nắm chặt tay Trình Bích Nhi , hướng lên chỉ chút, Trình Bích Nhi hiểu ý nhàng nâng chân lên, sau đó Tương Như Nhân theo, hai người tới mặt núi giả.
      Trong cung sợ nhất đụng phải người, Tương Như Nhân đối với người trong hoàng cung cũng chưa quen thuộc, huống chi còn là nam nhân, vẫn là muốn phát sinh những lời đồn hay.
      Thanh bước chân đến trong động ngừng, các nàng lại sợ đứng gây chú ý, xác định là thanh kia dừng ở bên trong sơn động, các nàng ngồi thụp xuống để cho hòn đá nhô cao che chắn phía trước.
      Chỉ chốc lát sau, trận huyên náo lọt vào tai các nàng. Giữa lúc hai người nghi hoặc, trong sơn động cư nhiên lại truyền tới tiếng thở gấp trầm thấp, còn là thanh của nữ tử.
      Tòa giả sơn này ra chỉ là mấy tảng đá lớn nhô cao nên cách hề tốt, huống chi các nàng là ngồi chồm hổm, cho nên thanh là nghe từng tiếng.
      Trình Bích Nhi chỉ chỉ phía dưới há hốc mồm, Tương Như Nhân nhanh tay bụm miệng nàng lại, cau mày lắc đầu.
      Mặc kệ dưới kia có chuyện gì xảy ra, các nàng là khẳng định thể để cho người ta biết núi giả còn có người khác.
      Thanh trong sơn động càng ngày càng làm càn, thanh của nữ tử có chút nhẫn, nhưng giọng nam nhân hề giảm bớt, Tương Như Nhân sắc mặt nhất thời đỏ lên.
      Trình Bích Nhi lúc đầu còn mù mờ, nhưng rất nhanh sau đó mặt của nàng cũng đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nhìn thoáng qua dưới chân, đây chính là ở trong cung a!
      Tuy các nàng tuổi còn quá nên đối với rất nhiều chuyện cũng hiểu , nhưng nam nữ làm gì để tới mức lại phát sinh loại thanh này, ngoại trừ việc bê bối còn có thể là cái gì khác.
      Bên trong sơn động cả người nữ tử dính sát vào thạch bích, tay đặt lên nhưng chỗ gập ghềnh, quần váy dưới thân đều vị vén lên cao tới bên hông, lộ ra đôi chân trắng nõn, phía sau là nam tử mặc áo chỉnh tề, dưới thân áo choàng có bộ phận đọng ở lưng nữ tử, mà tay vịn vào hông nữ tử đó, thường thường quật chút, khiến cho nàng khóc thét vài tiếng.
      mặt nam tử mang theo nụ cười tà mị , nhìn nữ tử ngừng đón ý hùa theo tư thế, thấp giọng mắng câu tao phụ, tăng nhanh động tác dưới thân.
      ngừng kêu rên, con ngươi nam tử lóe lên, tay chợt bắt được tóc của nàng, ngay khi nàng bị đau thành tiếng nhanh chóng ấn mấy cái rồi hung hăng đè ở người nàng bất động.
      Bốn phía mảnh an tĩnh , Trình Bích Nhi nghiêm mặt liếc mắt nhìn Tương Như Nhân, có nên hay ? Tương Như Nhân lắc đầu, đợi xem sao.
      lát sau, bên trong sơn động lần thứ hai truyền đến trận huyên náo , thanh mềm mại của nữ tử vang lên, "A Triệt, ngươi đúng là nhẫn tâm a!"
      "Ta đối với người nào nhẫn tâm nhưng cũng đối với người trong lòng ta mà nhẫn tâm." Thanh trầm thấp của nam tử tùy ý vang lên, hai người liếc mắt đưa tình phen, Tương Như Nhân nghe được tiếng bước chân xa.
      Lại lát sau, Trình Bích Nhi ngẩng đầu hướng phía đường nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhìn Tương Như Nhân giọng , "Lúc này được rồi."
      Tương Như Nhân đoán chừng thời gian gật đầu, "Ngươi cứ từ từ thôi."
      Trình Bích Nhi đỡ hòn đá kia chậm rãi đứng lên, khóe miệng co rút, bĩu môi bất mãn , "Đây trong cung còn có thể có chuyện như vậy, hôm nay lại là thu yến, ai gan to như vậy chứ! " Làm hại nàng ở phía ngồi chồm hổm hồi lâu, nếu như qua thời gian của tiệc tối ,đến lúc đó lại bị mắng.
      " biết là tốt nhất." Chuyện như vậy nên tự nhiên là làm bộ thấy, tại đây trong cung mà dám to gan như vậy chắc hẳn cũng phải người đơn giản, Tương Như Nhân đứng lên nhàng đấm chân, vừa rồi ngồi chồm hổm chân tê rần cũng dám động cái, rất sợ để người phía dưới phát , hôm nay đứng lên hai cái đùi đều còn tri giác.
      Hai người quay lại giữa lối bậc thang đứng hồi mới xuống phía dưới, biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay , Tương Như Nhân luôn cảm thấy trong sơn động mùi vị rất kỳ quái.
      "Ai nha!" Trình Bích Nhi thở tiếng, dưới chân chẳng biết bị cái gì vướng lại chút, cúi đầu vừa nhìn, là cái hoa tai.
      Trình Bích Nhi nhặt lên đưa cho Tương Như Nhân xem, "Là ngọc trụy tử." Nghĩ tới điều gì lại mặt ghét bỏ ném xuống đất, " là ghê tởm!"
      "Chắc là người ban nãy đánh rơi." Tương Như Nhân đem ngọc trụy tử nhặt lên hỏi nàng, "Có ai biết chúng ta tới bên trong nơi này xem hoa đăng ? "
      "Các nàng biết chúng ta xem hoa đăng, nhưng mà chắc là có người thấy chúng ta về hướng bên này. " Trình Bích Nhi suy nghĩ chút, chẳng biết nàng hỏi như vậy có ý tứ gì.
      Tương Như Nhân nhặt hoa tai lên, "Cái này thể để lại đây, nếu lỡ bị người khác nhặt được hỏi tới rồi nhắc đến chúng ta, người kia biết lúc ấy chúng ta ở giả sơn, nhất định hoài nghi chúng ta."
      Vừa như vậy Trình Bích Nhi cũng có chút luống cuống, trực tiếp lấy ngọc trụy tử trong tay Tương Như Nhân đưa qua giấu vào ống tay áo, "Chúng ta ra ngoài, đợi lát nữa ném nó, mặc dù là tìm được cũng nhất định thể vứt ở bên trong giả sơn ."
      Hai người rất nhanh rời khỏi giả sơn động nhưng cũng về hướng phía tiệc tối, lát sau, thân ảnh xuất ở cạnh giả sơn, tựa hồ tìm cái gì, còn vào sơn động nhìn chút. . .
      Trình phu nhân thấy nữ nhi vẻ mặt tiếu hồng trở về, kéo nàng qua trách mắng, "Làm gì mà thở hổn hển, còn lôi kéo Tương tiểu thư nữa. "
      Trình Bích Nhi bị Trình phu nhân hỏi như vậy lại nghĩ tới những gì vừa nghe được, mặt càng đỏ hơn, hít sâu hơi giải thích, "Mẫu thân, ta dẫn Tương tỷ tỷ hồ sen, ngờ lỡ xa chút, sợ kịp cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về nha."
      Trình phu nhân ấn nàng chút trán, áy náy nhìn Thiệu thị cùng Tương Như Nhân, "Bích Nhi bướng bỉnh, khiến ngươi mệt mỏi rồi. "
      Tương Như Nhân khôi phục thần sắc, cười lắc đầu, "Ta lần đầu tiên vào cung, Trình muội muội liền dẫn ta quanh hồi."
      Trình phu nhân nhìn Tương Như Nhân mà rất thích, đây mới là dáng vẻ nữ nhi mà nàng muốn dưỡng ra, kết quả chú ý chút, cấp dưỡng bên cạnh thành như vậy, chẳng có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa cũng thông, đúng là buồn chết nàng.
      "Sau này ngươi vào cung nhiều hơn mà, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta qua thôi." Trình phu nhân cũng sai, lấy thân phận của Tương gia, Tương Như Nhân sau này số lần vào cung phải ít.
      Đoàn người vừa trò chuyện vừa về hướng bày tiệc tối, đó chính là khuôn viên cạnh bờ hồ mà Trình Bích Nhi mang nàng xem hoa đăng , quanh hồ an bài đầy chỗ ngồi, ở chính giữa bày bàn rũ màn chướng lộng lẫy cực kì xa hoa.
      Theo sau cung nữ dẫn đường đến chỗ ngồi được sắp xếp, Trình gia cùng các nàng cách nhau khá xa, xem Trình Bích Nhi hơi bĩu môi, Tương Như Nhân cười vài câu ở bên tai nàng, nhìn nàng trở lại chỗ ngồi, lúc này mới cùng mẫu thân ngồi xuống.
      Người vào càng ngày càng nhiều, Tương Như Nhân liếc nhìn phía bên phải, thấy thoáng qua thân ảnh trông quen mắt tới phía này, nhìn kỹ lại, nguyên lai là vị thái tử phi tương lai thấy ở đình đầu vào lúc buổi chiều, Triệu gia tiểu thư.
      Triệu Nhị theo sau Triệu phu nhân tới vị trí cung nữ hướng dẫn , thấy bên cạnh là Tương gia tiểu thư, lễ phép cười cười, Tương Như Nhân đứng dậy cũng cười đáp lại nàng , Triệu phu nhân sau khi nhìn thấy Thiệu thị có trò chuyện vài câu.
      Triệu Nhị trong lòng có chút kinh ngạc, tiểu muội muội trước mắt đây so với chính mình hơn bốn năm tuổi lại bình tĩnh như thế, thấy mẫu thân có ý cùng Tương phu nhân qua lại thân thiết như vậy, thân thể hơi nghiêng về gần phía Tương Như Nhân chút, ôn nhu hỏi, "Tương muội muội là lần đầu tiên vào cung sao, trước đây đều chưa nhìn thấy ngươi."
      Tương Như Nhân gật đầu, trả lời là nhu thuận, "Đúng vậy Triệu tỷ tỷ, ta là lần đầu tiên theo mẫu thân vào cung."
      Triệu Nhị lập tức yên nhiên cười, muốn mở miệng, phía trước truyền đến trận rối loạn, tựa hồ có người nhắc tới hai chữ hoàng thượng, rất nhanh toàn bộ đều yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, tiếng hoàng hậu giá lâm truyền đến.
      Hoàng hậu tới, theo sau là mấy vị tần phi, tất cả mọi người đứng lên hành lễ, chờ sau khi hoàng hậu cùng các vị tần phi an vị mới ngồi xuống.
      Cũng chờ Hoàng hậu nương nương vài câu xã giao, tiếng hô lớn lần thứ hai vang lên, "Hoàng thượng giá lâm." Mọi người kể cả hoàng hậu cũng đứng lên, đón vị cửu ngũ chí tôn mặc long bào hoàng kim kia.
      Toàn bộ quá trình Tương Như Nhân đều là cúi đầu, cúi đầu quỳ lạy, cúi đầu ngồi xuống.
      Người chung quanh đều giống như nàng, dám nhìn thẳng người ngồi ở phía kia, thẳng đến hoàng thượng mở miệng tiếng "Triệt nhi" , bàn tay Tương Như Nhân đặt ở đầu gối bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên. . .
      Last edited: 22/3/16
      SiAm, Lehuy, Anhdva14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :