1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 34: Kim lương nhân sinh con

      Qua vài ngày đến kì du hạ hàng năm, thái tử phi vốn đem Tương trắc phi tính vào danh sách , ngày trước khi lên đường, Linh Lung các phái người qua đây muốn cùng giải sầu chút, thái tử phi liền vì Tương trắc phi chuẩn bị chiếc xe ngựa thoải mái chút, giảm bớt xóc nảy khó chịu đường.

      Đến bên trong sơn trang Tương Như Nhân trực tiếp vào lầu các an bài tốt, hề có ý muốn cùng người khác xem trò vui, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài chính là phong cảnh tốt nhất, mặt hồ sóng biếc nhộn nhạo, hoa sen nở rộ.

      Vẫn chưa tới giờ ngọ nên gió thổi vào phòng rất thoải mái, Tương Như Nhân liếc mắt cái hôm nay còn có thấp thoáng mấy chiếc thuyền, tầm mắt rơi xuống đình bên hồ thấy được thân ảnh Cố Ngâm Hoan.

      Tầm mắt xa hơn chút nữa, Tương Như Nhân thấy được người Kỳ gia, ánh mắt híp cái, mặt vẻ mặt toàn là lãnh ý.

      Thanh Thu đến, ở bên tai nàng nhàng vài câu, Tương Như Nhân gật đầu, "Đến lúc đó tìm người dẫn qua."

      Tử Yên ở ngoài phòng xin chỉ thị, "Trình gia tiểu thư tới."

      Vừa dứt lời, Trình Bích Nhi liền vào, thấy nàng xem bên dưới lầu các, nhìn thoáng qua theo, "Nhìn cái gì đấy? "

      Tương Như Nhân nhìn Cố Ngâm Hoan theo sau lưng Cố phu nhân, trầm ngâm chốc lát cười với Trình Bích Nhi "Ngươi gọi luôn Ngâm Hoan lên đây , lâu ta gặp nàng."

      Trình Bích Nhi tự mình xuống phía dưới tìm Cố Ngâm Hoan, Tương Như Nhân tầm mắt thu hồi lại, trước mặt tản ra hơi nước trà, nàng và Cố Ngâm Hoan lúc ban đầu là cũng bởi vì bí mật mà quen thuộc, muốn cho hai người càng phát triển quan hệ chặt chẽ, nàng cũng phải bày tỏ thành ý giao phó bí mật mới được đây. . .

      Cố Ngâm Hoan sau khi biết được tiền căn hậu quả chuyện Tương Như Nhân đẻ non, so với Trình Bích Nhi còn oán giận hơn, nàng hai đời làm người, cũng ràng trước mắt Tương trắc phi cùng mình chuyện này mục đích là cái gì, trước đây nàng ta xuất thủ tương trợ, nàng vẫn nhớ.

      Nhưng ra bên Trình Bích Nhi khó chịu "Cũng đừng chuyện thương tâm này nữa, càng ta càng tức. "

      Tương Như Nhân cùng Cố Ngâm Hoan nhìn nhau cười, Cố Ngâm Hoan ngồi xuống cạnh Trình Bích Nhi, nhéo nhéo mặt của nàng, "Vâng, Trình đại tiểu thư, vậy ngươi chút xem chúng ta nên trò chuyện cái gì? "

      Trình Bích Nhi bấm nàng cái trêu " chuyện hôn của ngươi Đô thống phu nhân tương lai, đường đường đường còn là quan nhị phẩm, sau này Tô phu nhân nên chiếu cố chiếu cố chúng ta nhiều hơn nha."

      " ngừng tại đó, xem Tô Đô thống tuổi trẻ tài cao, làm sao dừng lại chức nhị phẩm thôi chứ." Tương Như Nhân phối hợp thêm câu, Cố Ngâm Hoan nhìn hai người bọn họ, đỏ mặt quở trách mắng " ta gì chứ, ngươi đính hôn chắc."

      Trình Bích Nhi lúc này thản nhiên vô cùng, "Đúng thế, cũng thể để mình ngươi ."

      Cố Ngâm Hoan phốc tiếng vui vẻ "Ta nhìn ra chỉ có ngươi là da mặt dày nhất."

      Ở bên trong lầu các hàn huyên hồi, biểu muội Cố Ngâm Hoan lên tìm, Trình Bích Nhi dặn Tương Như Nhân nghỉ ngơi tốt, các nàng nhóm xuống phía dưới dạo thượng uyển.


      Tương Như Nhân ở lầu các nhìn các nàng cười về hướng bên hồ, mặt thêm chút ý cười, tầm mắt rơi vào thuyền hồ, chẳng biết lúc nào, mấy thuyền đều đầy người ngồi, ở trong hồ ngắm hoa sen.

      Thanh Thu xem Tử Hạ ngoài cửa hướng phía nàng gật đầu, cúi người với Tương Như Nhân "Tiểu thư, người dẫn qua."

      Hình như khắc kia, bên bờ cũng có người, còn lại mấy chiếc thuyền đều là khuê trung tiểu thư, tiếng thét chói tai bỗng vang lên, rất nhanh có người chạy tới nhảy xuống cứu người vừa ngã thuyền.

      Tương Như Nhân thấy tất cả mọi người đều chạy về phía bờ hồ, khóe miệng cười nhạt, hùng cứu mỹ nhân hay. . .

      Nghỉ hè sơn trang trở về được vài ngày, trong Lâm An thành liền có ít lời đồn đãi, tại sơn trang Lục vương phủ thế tử hùng cứu mỹ nhân, cứu Mộc gia biểu tiểu thư bất hạnh rơi xuống nước, thêm mắm thêm muối, đem cảnh cứu người lúc ấy truyền còn mang theo chút thảm thiết tình trạng.

      Mộc gia biểu tiểu thư Hứa Tình U thân thế rất đáng thương, song thân xảy ra việc ngoài ý muốn, phụ thân cũng là làm quan, được Mộc đại phu nhân nhận về nuôi ở Mộc gia, mặc dù áo cơm lo, nhưng ăn nhờ ở đậu sinh hoạt tổng có vẻ rất khổ sở.

      Có đồn đãi tự nhiên có người suy đoán, hôm nay chính là mùa hè, quần áo vốn là mặc ít, Hứa tiểu thư như vậy rơi xuống nước lúc cứu lên chẳng phải là cũng thấy hết rồi còn gì, nữ nhi gia danh tiết làm thế nào cho phải, vạn nhất bởi vì chuyện này ai thèm lấy, này Hứa nương thân thế cũng quá bấp bênh.

      Đồn đãi qua vài ngày, Lục vương phủ có động tác chịu trách nhiệm, Lục thế tử quyết định người tốt làm đến cùng, cứu người tiện thể lấy luôn về nhà.

      Nhưng trong phủ thế tử phi, nạp Hứa tiểu thư làm thiếp sao, quá ủy khuất người ta, nương trong sạch, tuy phụ mẫu đều mất nhưng có Huệ an Mộc gia ở đó, thể khinh thường, vì vậy biện pháp tốt nhất là đem Hứa Tình U nạp vào Lục vương phủ làm quý thiếp, lễ cầu hôn tàm ổn này, tương lai Tô Khiêm Doanh kế thừa Lục vương gia vương vị, ứa Tình U liền lên chức trắc phi, coi như là làm nàng thất vọng.

      Nhưng cứ như vậy nâng lên thân phận Hứa Tình U liền trực tiếp ủy
      khuất Lục thế tử phi.

      Cưới vợ bé lo, nhưng cưới vợ bé như thế chẳng phải là trực tiếp đánh vào mặt của nàng.

      Nhưng Kỳ Tố Như cũng kiên trì làm gì với Tô Khiêm Doanh kiên trì, càng lo lắng Lục Vương phi khóc lóc kể lể, nàng cho tới bây giờ ngay cả hài tử cũng còn chưa sinh hạ, càng chưa Lục vương phủ đích trưởng tôn.

      Hờn dỗi vài ngày, cần tìm kiếm gấp an ủi Kỳ Tố Như lần thứ hai cử bút viết phong thư chơ Tương Cảnh Trí.

      Chỉ là thư này, cuối cùng vẫn giống mấy phong thư trước, đá chìm đáy biển, có tin tức. . .

      Tháng sáu, Lâm An thành còn truyền Lục vương phủ thế tử là nam nhân tốt cỡ nào biết chịu trách nhiệm, bên trong phủ thái tử, Kim lương nhân lâm bồn.

      Sáng sớm bắt đầu đau bụng, đến buổi trưa vẫn chưa sinh được, thái tử lúc lâm triều trở về Thiên Hương uyển, trong sân có mama từ trong cung coi chừng.

      Trong phòng liền truyền đến Kim lương nhân đau đớn hét lên, cung nữ ra ra vào vào bưng chậu, thẳng đến chạng vạng, tiếng khóc hư nhược nỉ non truyền đến, lát sau cửa mở, bà đỡ ôm hài tử trong tã lót ra đưa cho bọn xem, "Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử điện hạ, là nam hài."

      Ma ma hoàng hậu phái tới mặt vui vẻ, theo phía sau thái tử bước lên nhìn thoáng qua, tức khắc hồi cung bẩm báo.

      Thái tử nhìn hài tử gầy yếu trong lòng ma ma, mặt cũng có bao nhiêu vui mừng, nhưng ra bên thái tử phi đưa tay kéo chút chăn, cười với thái tử "Đúng là hài tử an tĩnh."

      Thấy thái tử lời nào, thái tử phi hỏi thăm chút tình huống trong phòng, để bà đỡ ôm hài tử trở vào.

      "Điện hạ, hôm nay Kim lương nhân mệt mỏi ngủ, chờ buổi tối nàng tỉnh, ngài có thể tới nhìn nàng cùng hài tử cái." Thái tử phi khuyên, "Ngài đoạn thời gian trước vẫn luôn tới xem qua Kim lương nhân, nàng rất nhớ được điện hạ. "

      Tô Khiêm Dương gật đầu, thái tử phi lúc này mới yên tâm cùng ra khỏi Thiên Hương uyển.

      Đến chạng vạng đồ ban thưởng trong cung tới, mặc kệ thái tử có thích đứa này hay , thái hậu hoàng hậu đối với hoàng tôn đều là rất cao hứng, ban cho tất nhiên ít, tính cả thái tử phi thay thái tử thưởng qua gì đó, trong phòng xiêm áo ít.

      Buổi tối Kim lương nhân tỉnh lại, vội vã để ma ma ôm con tới, nhìn con trai yên lặng trong tã lót , Kim lương nhân mặt là niềm vui sướng của người lần đầu làm mẹ, bên Vương ma ma thay nàng phủ thêm bộ y phục, "Tiểu thư, tiểu điện hạ có nhũ mẫu, đều là người trong cung phái tới, ngài tại nên nghỉ ngơi cho tốt."

      Kim lương nhân ôm hài tử buông tay, sờ sờ mái tóc thưa thớt của con "Cứ để cho ta nhìn chút."

      Ngoài phòng Hương Phù đến, "Tiểu thư, thái tử điện hạ tới thăm ngài."

      Kim lương nhân trong lòng vui vẻ, ôm hài tử nhìn sang, thân ảnh thái tử xuất ở cửa, ước chừng hơn tám tháng nàng trái trông mong, phải trông mong, cuối cùng thái tử cũng đến, Kim lương nhân bỗng nhiên muốn khóc.

      Trong lòng hài tử bỗng nhiên tiếng, Kim lương nhân cúi đầu xem, tiểu tử kia nắm chặt tay há mồm a ô, bên Vương ma ma nhắc nhở nàng, "Lương nhân, tiểu điện hạ sợ là đói bụng rồi, giao cho nô tỳ ."

      Kim lương nhân cẩn thận đem con đưa cho Vương ma ma, nhìn qua Tô Khiêm Dương, có vẻ có chút co quắp.

      "Thân thể tốt hơn chút nào ?" Tô Khiêm Dương ngồi xuống ghế cạnh đầu, Kim lương nhân gật đầu, " tốt hơn, đa tạ điện hạ quan tâm."


      Tô Khiêm Dương nhìn nàng gương mặt còn non nớt, vẻ mặt nhu hòa ít, có lẽ là quá quá nghiêm khắc với nàng, "Khổ cực cho nàng, mấy ngày này đều là thái tử phi thay bản cung tới thăm nàng."


      Kim lương nhân vặn chặt tay trong chăn, lắc đầu, "Điện hạ có chuyện trọng yếu hơn, thiếp ở chỗ này hết thảy đều tốt, thái tử phi rất chiếu cố thiếp."


      Cẩn thận nghe, cẩn thận trả lời, Tô Khiêm Dương trong mắt Kim lương nhân chính là như vậy, mang theo ít khiếp ý, "Nàng là sợ bản điện sao? "


      Kim lương nhân ngẩng đầu, như là bị lời của hù dọa, gương mặt ggầy gò phá lệ thấy được cặp mắt to hồn nhiên, trong miệng có, nhưng vẻ mặt này là sợ, nàng sợ thái tử, sợ tức giận, sợ để ý tới bản thân.


      Tô Khiêm Dương bỗng nhiên nở nụ cười, "Bản điện hạ có dọa người như vậy sao."

      Kim lương nhân vội vàng lắc đầu, " phải, là thiếp làm sai chuyện, chọc điện hạ sinh khí."


      Lời này nghe quen tai, tựa như Diệp lương nhân lúc đó qua, Tô Khiêm Dương cũng nghĩ tới, mình có thể khiến lương nhân trong phủ thái tử sợ đến như vậy, tuy thích trong lòng đối với nàng giảm bớt rất nhiều, nhưng là sanh được cảm giác thích thú gì.

      "Nàng mới vừa sanh hài tử phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cần suy nghĩ nhiều." Tô Khiêm Dương lấy những lời này làm lời kết rồi rời khỏi Thiên Hương uyển, Kim lương nhân lăng lăng dựa vào giường, thần tình vừa rồi của điện hạ có phải là lại bị nàng làm cho chán ghét...

      Ba ngày sau tân hoàng tôn tắm ba ngày, trong cung lại ban thưởng đến, mẫu bằng tử quý những lời này chút cũng giả, thời gian hoài thai Kim lương nhân trải qua được thuận lợi, toàn bộ quý phủ dưới đều thấy nàng bị thái tử thích, độc đứng ở bên trong Thiên Hương uyển lâu như vậy, cả đời này chỉ cần con trai lập tức tốt hơn rồi.

      Tuy Nghiêm lương nhân người mang thai sáu tháng nhưng còn chưa có sanh ra, ai biết là nam hay nữ, hôm nay thái tử phủ chỉ có hai người con trai, này Kim lương thân phận tự nhiên là đường nước lên thuyền lên, chờ tương lai thái tử kế vị, nàng là mẫu phi của nhị hoàng tử thế nào cũng phân biệt phần vị.


      Trong phủ thái tử tụ tập đều là nhân tinh, sau khi kết thúc tắm ba ngày thầm lấy lòng lấy lòng, quyến rũ quyến rũ, những ngày Kim lương nhân mang bầu trước đây Thiên Hương uyển vắng vẻ độc, hôm nay lại người tới kẻ lui, chiếu cố tiểu điện hạ cần người , tiểu điện hạ ở gian nhà bên ngoài cần người sai khiển, bực này công việc béo bở, càng là nhiều người xếp hàng.


      Mà ở bên trong Linh Lung các, Tương Như Nhân nhìn xong thư Thanh Thu đưa tới, giữa hai lông mày tràn đầy bất đắc dĩ.


      Thư là mẫu thân viết tới, trong thư nhị ca đem đại ca đánh , cuối cùng hai người đều sưng mặt sưng mũi, đại ca bịthương khá nặng, đến bây giờ còn nằm dậy nổi. . .
      lehanh, song ngư, tart_trung3 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
      Tương Như Nhân hướng thái tử phi xin trở về Tương phủ chuyến, tình xảy ra hai ngày, nhị ca cũng xin nghỉ hai ngày Hàn Lâm Viện, này mặt bầm tím chưa tan, thẳng thắn làm ổ ở nhà giả bộ bị bệnh mà dưỡng thương.

      Tương Như Nhân vào phòng , mùi nồng đậm thuốc trị thương truyền đến, Tương Cảnh Nhạc dựa giường thấy nàng vào, phản ứng đầu tiên chính là che mặt.

      bên tiểu nha hoàn hầu hạ nhịn được cười ra tiếng, bị Tương Cảnh Nhạc trừng mắt cái, tiểu nha hoàn rót trà cho Tương Như Nhân, đóng cửa lại ra phòng ngoài.

      Tương Như Nhân nhìn con mắt bầm đen, gương mặt vẫn còn sưng, cũng cười, "Đánh đánh, thế nào, còn biết sợ có mặt mũi gặp người? "

      Tương Cảnh Nhạc che mặt nữa, vội vàng từ giường đứng lên đỡ nàng đến ngồi xuống ghế, trách cứ nàng, "Ngươi tới làm gì, hảo hảo dưỡng thân, chuyện chẳng có gì!"

      Tương Như Nhân đưa tay muốn sờ vết thương của , mới vừa đụng đến chỗ sưng đỏ, Tương Cảnh Nhạc 'Tê ' tiếng, nhếch miệng tránh tay nàng, "Ngươi điểm thôi! "

      " tại biết đau? "Tương Như Nhân thấy lại che mặt mếu máo, mặt ngừng được muốn cười, tiện đà đáy lòng dâng lên chút giận dỗi hiểu được, "Lúc đó hạ thủ thế nào suy nghĩ chút."

      Tương Cảnh Nhạc bỏ tay ra hừ tiếng, "Ta còn ngại hành động , làm tàn phế được, thế mới chịu yên tĩnh!"

      Tương Như Nhân cũng biết lẫy, nhiều nhất chính là chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cũng là bởi vì như vậy, mới có thể chạy tới cùng đại ca đánh trận.

      "Ngươi cũng là, chuyện lớn như vậy ngươi liền tự quyết định, ngươi là coi ta là nhị ca của ngươi sao." Tương Cảnh Nhạc quay đầu quở trách nàng, "Ngươi cầu ai cầu, biện pháp gì nghĩ, thế nào hướng ủy khuất về người mình, đầu óc mê muội ngươi cũng đầu óc mê muội theo, Kỳ gia có gì tốt mà đáng giá để đại ca vì nàng, ngươi còn vì đại ca thu thập cục diện rối rắm đó. "

      Tương Cảnh Nhạc là càng càng tức, thời điểm Trình Bích Nhi cho biết còn tin, Nhân Nhân ở nhà chưa từng bị ủy khuất lớn như vậy, "Ngươi ở thái tử phủ để thái tử phi bắt nạt, để thái tử thích, ta cũng chấp nhận nhưng ngươi lại vì nữ nhân kia." Tương Cảnh Nhạc đứng lên chợt nện cho chút vào khung giường, oán hận , "Ta chính là giận bản thân ta, việc này thế nào còn cần ngươi gánh chịu."

      Tương Như Nhân đưa tay muốn kéo , cuối cùng bỗng nhiên dừng ở giữa trung, nhìn mặt sâu tự trách, giọng , "Nhị ca, ai gánh chịu có phân biệt sao, ta là muốn để cho phụ thân biết, càng muốn để tổ phụ biết, cháu trai nuôi chừng hai mươi năm có thể hồ đồ đến phân thượng này."

      Tương Cảnh Nhạc nắm chặt nắm tay, lần nữa ngồi trở lại giường, "Chuyện này ta cùng phụ thân, mẫu thân hỏi tới, ta cũng chưa ." Người cả nhà đều nghĩ điên rồi, vô duyên vô cớ đánh đại ca, thù hằn bao lớn mà hành động ác như vậy, nhưng khắc kia, cũng là đánh chết tim của .

      "Nhị ca, ta tại sao rồi, ngươi đừng lo lắng."Tương Như Nhân thấy vẻ mặt tin, bất đắc dĩ đưa tay ngắt chút mặt của , nghe đau kêu to, " lừa ngươi, sau này cũng lừa ngươi."

      Tương Cảnh Nhạc bưng vết thương về phía bàn, Tương Như Nhân phát nhắc từng bước qua, "Chân xảy ra chuyện gì?"

      Tương Cảnh Nhạc chuẩn bị xong giấy bút cho nàng rồi lắc đầu " có việc gì, bị đại ca đẩy cái, đụng vào bàn thôi. Ngươi phải lập giấy cam đoan sau này gạt ta nữa ta mới tin."

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn , "Nhị ca, ngươi đừng nháo."

      Tương Cảnh Nhạc lại dẫn theo vết thương bước tới, vẻ mặt thành "Ta nháo, ngươi muốn ta tin ngươi, liền viết xuống bảo chứng, chuyện lớn như vậy có thể cho tổ phụ cùng phụ thân, ngươi ngay cả ta đều gạt, tương lai ngươi có đúng hay còn có thể có chuyện gì gạt ta."

      Tương Như Nhân vẻ mặt bị kiềm hãm, lát sau, đứng lên tới bên cạnh bàn.

      Là nàng để nhị ca lo lắng đến mức cần phương thức như vậy mới yên tâm "Được, ta viết."

      Tương Như Nhân rất nhanh đem vài câu bảo chứng viết xuống giấy, Tương Cảnh Nhạc lúc này mới hài lòng gật đầu, đem nhét vào bì thư rồi thu vào, hối nàng, " thăm chút , miễn cho ai cũng ta điên rồi, còn ngăn ngươi cho ngươi ."

      "Ngươi với đại ca?"

      "Tại sao , để cũng thanh tỉnh chút, bản thân có bao nhiêu vô liêm sỉ, hai ngày trước bên trong Hàn Lâm Viện cũng đến chuyện Kỳ gia, Kỳ gia nhị tiểu thư hôm nay chính là người nổi tiếng, bắt nạt Mộc gia tiểu thư , còn đem người làm cho bị thương, này Kỳ gia tiểu thư còn có thể tốt ở chỗ nào!" Tương Cảnh Nhạc chuyện này rất có ý như Trình Bích Nhi , Tương Như Nhân ý vị thâm trường nhìn vài lần, ra khỏi gian nhà.

      Thanh Thu theo sau lưng nàng, đến viện của đại ca, Tương Như Nhân lại thể gì.

      Tương Cảnh Trí nằm ở giường, vết thương so với Tương Cảnh Nhạc nghiêm trọng hơn nhiều, mặt tràn đầy máu ứ đọng , còn bị nội thương.

      Vương Ánh Tuyết canh giữ ở bên giường, thấy nàng vào, sai người dời ghế qua đây, Tương Cảnh Trí hướng phía nàng nhìn qua, đáy mắt tràn đầy áy náy.

      "Đại tẩu, có thể cho phép ta và đại ca chuyện riêng. " Tương Như Nhân nhìn Vương Ánh Tuyết cười , Vương Ánh Tuyết gật đầu, "Các ngươi trò chuyện, ta phía trước giúp mẫu thân."

      Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tương Cảnh Trí nhìn Tương Như Nhân khuôn mặt gầy gò ít, cúi đầu kêu tiếng "Nhân Nhân."

      "Đại ca hối hận sao? "

      Tương Cảnh Trí đáy mắt lóe ra thống khổ, gật đầu, khàn khàn tiếng , "Hối hận."

      "Vậy ngươi vẫn thích nàng sao." Tương Như Nhân tiện đà hỏi, vẻ mặt nhạt tia tâm tình.

      Qua lâu, Tương Cảnh Trí há miệng, lại gì.

      Tương Như Nhân liệu đến kết quả như vậy, " như vậy, sau đó nàng lại tìm ngươi giúp đỡ, ngươi vẫn là muốn xả thân vì nàng tiếc gì, lần trước liên lụy ta, tiếp theo đây là liên lụy nhị ca hay là liên lụy Tương gia? "

      Tương Cảnh Trí lắc đầu, "Ta đáp ứng ngươi, cùng nàng liên hệ nữa."

      Đối với đại ca bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, Tương Như Nhân có chút ngoài ý muốn, Tương Cảnh Trí nhìn nóc giường, phía kia tựa hồ xuất hình ảnh hai ngày trước Nhị đệ nổi giận đùng đùng đến chỗ này vung quyền với mình, Nhị đệ phẫn nộ, thất vọng, thống hận, còn có trong miệng hi sinh của Như Nhân.

      Nhiều tin tức cuốn tới như vậy , đem Tương Cảnh Trí ngay lúc đó bị bao phủ thở nổi.

      "Nhân Nhân, đại ca có lỗi với ngươi." lúc lâu, Tương Cảnh Trí nhìn về phía nàng, ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy.

      Ngoài phòng Thanh Thu bỗng nhiên kêu Tương Như Nhân tiếng, đẩy cửa ra, Thanh Thu đến, cúi đầu giọng câu.

      Tương Như Nhân khóe miệng gợi lên nụ cười như có như , liếc nhìn Tương Cảnh Trí "Cầm vào ."

      Thanh Thu ra bên ngoài, rất nhanh cầm trong tay phong thư trở lại mở ra, Tương Như Nhân đưa tới trước mặt Tương Cảnh Trí, "Kỳ Tố Như viết thư cho đại ca đây."

      Tương Cảnh Trí ánh mắt chấn động, Tương Như Nhân đem giấy viết thư lấy về, rất nhanh đảo qua, thuật lại cho nghe, "A, nàng hôm nay ở trà lâu gần Tương phủ chờ đại ca đấy."

      Tương Như Nhân đem thư nhu ở trong tay, suy tư , "Muốn gặp mặt nghiêm trọng như vậy, chắc là có chuyện gì trọng yếu, để ta nghĩ xem gần đây nhất Kỳ gia có cái gì trắc trở, được rồi, Kỳ gia nhị tiểu thư hại Mộc gia tiểu thư suýt nữa hủy dung, còn làm bị thương Cố gia Thất tiểu thư."

      Tương Cảnh Trí nhắm mắt lại, tay nắm chặt nới lỏng rồi buông ra, quay mặt vào trong, giọng khàn khàn, "Đốt ."

      Tương Như Nhân bỗng nhiên đứng lên, trong giọng có chút cường ngạnh, ", tại sao , A Thích, thay thiếu gia nhà các ngươi chuẩn bị xe đẩy!"

      Ngoài phòng A Thích vội vàng tới, Tương Như Nhân chỉ vào quần áo giá, "Thay đồ cho đại thiếu gia, chuẩn bị xe đẩy, tới cửa chờ ta."

      xong, Tương Như Nhân trực tiếp ra khỏi phòng, vốn muốn tới viện nhị ca cùng tiếng, mới vừa tới cửa viện gặp , hai người chạm mặt, Tương Cảnh Nhạc mở miệng trước "Vừa nãy có chuyện này quên với ngươi"

      "Chuyện gì?" Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương, đứng qua bên, Tương Cảnh Nhạc hạ thấp giọng "Lúc ta và đại ca đánh nhau, tam hoàng tử ở trong phủ, vốn là tìm tổ phụ, nhưng nha hoàn trông coi ở bên ngoài thời gian chúng ta ở trong phòng cũng qua, bên ngoài phòng đứng lúc, khi đó trong phòng ta chuyện cũng lớn, cũng biết tam hoàng tử nghe được điều gì. "

      Tương Như Nhân ngẩn ra, " đến Tương phủ làm cái gì?"

      " lắm." Tương Cảnh Nhạc lắc đầu, "Lúc ta ra rồi, tam hoàng tử tìm tổ phụ biết vì chuyện gì, được rồi, ngươi này là muốn nơi nào?"

      Tương Như Nhân muốn có việc gì, nhưng thấy nhìn mình chằm chằm, khẽ thở dài cái, "Kỳ Tố Như muốn gặp đại ca, ta mang đại ca gặp nàng."

      "Ngươi còn mang đại ca gặp nàng!" Tương Cảnh Nhạc trừng nàng.

      Tương Như Nhân cười lạnh, "Là ta gặp nàng, tới cản đại ca sao, chúng ta cũng vô dụng, chẳng bằng chính tai nghe, mẫu thân hỏi tới thìngươi ta mang đại ca giải sầu chút."

      Tương Cảnh Nhạc cũng muốn cùng , nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng mình lúc này đành phải thôi, dặn dò kĩ nàng phen, lúc này mới an bài xe ngựa để cho bọn họ ra ngoài.

      Trà lâu ngon gần Tương gia chỉ có , Tương Cảnh Trí biết, Kỳ Tố Như biết, Tương Như Nhân cũng biết.

      Tương Như Nhân từ sau cửa vào, để A Thích đưa đại ca đến sát vách phòng Kỳ Tố Như ở , dùng bình phong đem che lại, nhìn gương mặt chán chường, "Đại ca, ngươi nếu nghĩ ủy khuất ta, vậy ngươi hãy an ổn ngồi đây chút." Gọi tiểu nhị tới để với những vị khách ở phòng bên cạnh thay đổi phòng, để nàng ở phòng này chuyện.

      Đám người kia ra ngoài bao lâu, rất nhanh lần thứ hai cửa bị đẩy ra, Kỳ Tố Như tới thấy Tương Như Nhân ngồi pha trà bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn nàng, "Như Nhân?"

      "Thấy ta rất bất ngờ sao? " Tương Như Nhân cầm lấy chén trà đưa tới đối diện, châm chút nước trà, "Ngồi , Lục thế tử phi cần nhìn quanh, đại ca có tới, thư ngươi viết đều ở chỗ ta."

      xong Tương Như Nhân từ phía sau lấy ra xấp thư, trước sau hơn mười phong, Kỳ Tố Như viết thư cho đại ca toàn bộ đều ở đây, mỗi phong nàng đều mở ra nhìn.

      Kỳ Tố Như biến sắc, nhất thời nghĩ cảm thấy thẹn vạn phần, phảng phất là bị vạch trần nhưng thể mở miệng ngụy biện, mỗi ánh mắt củaTương Như Nhân đều khiến nàng thấy khó chịu.

      "Thế nào, bản cung còn có tư cách mời Lục thế tử phi uống chén trà sao? " Thấy nàng chậm chạp đứng đó, Tương Như Nhân thanh chợt nghiêm túc, Kỳ Tố Như e ngại cười cái ngồi xuống, "Làm sao có thể."


      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Thanh Thu, Thanh Thu ra ngoài canh giữ ở bên ngoài, Tương Như Nhân nâng chung trà lên nhấp miếng, "Ở đây có người khác, Lục thế tử phi, ở trước mặt ta là bộ dáng đáng thương cũng chiếm được tiện nghi gì, chúng ta còn có khoản nợ lớn phải tính đây."
      lehanh, song ngư, tart_trung6 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 36: Làm bẩn thân thể
      Kỳ Tố Như mặt tái nhợt có chút tức giận, "Như Nhân, ngươi là có ý gì? "

      Tương Như Nhân trực tiếp ném xấp thư đến trước mặt nàng, "Có ý gì? Muốn ta đem những thứ này tìm mấy người thuyết thư dựng thành truyện thay ngươi truyền , thế nào, gả vào Lục vương phủ là như ý sao, cho nên mới muốn tìm đại ca? Trước đây ngươi ở trong cung múa kinh hồng vũ trong lòng phải là nghĩ đến vị trí Lục vương phi rồi sao, đâu là tình thế bắt buộc? "


      Có lẽ là bởi vì cái gì cũng đều vạch thẳng ra trươc mặt thể che giấu, có lẽ là bởi vì trong phòng chỉ có hai người các nàng, Kỳ Tố Như cúi đầu nhìn thoáng qua mấy phong thư tứ tán khắp nơi, khóe miệng nhếch lên cười "Có sở cầu mà thôi, ngươi phải cũng vào phủ thái tử sao. "


      "Gả cho ai là chuyện của ngươi, ngươi mong muốn chính là Lục thế tử, phải Tương gia chúng ta, liêm sỉ của nữ nhi gia ta xem ngươi là có, cứ như vậy tìm tới đại ca của ta, sợ Lục vương phủ biết ngươi tuân thủ nữ tắc sao? " Tương Như Nhân cười theo.

      Kỳ Tố Như trong lòng phen lửa giận, nhưng mặt lại càng ra vẻ thong dong "Những thư này cũng có thể là nha hoàn bên cạnh ta mô phỏng theo bút tích ta viết ra, dù sao, người Tương đại ca cũng ít."

      Tương Như Nhân nụ cười mặt càng sâu, " Lục thế tử phi nên ước thúc tốt người phía dưới, thiếp thân thị nữ cũng dám làm ra loại tình này, gây ra lời đồn đãi gì, hủy chính là thanh danh của ngươi, quản giáo như thế có thể quản nổi cái phủ Lục Vương gia này sa , Lục thế tử lại nạp quý thiếp, vậy trong lòng ngươi cũng chịu nổi."

      Kỳ Tố Như khẽ thở dài hơi, "Như Nhân, ngươi trước đây phải như thế, nhìn lại mối quan hệ từng có, ngươi cần gây với ta như vậy" Nàng đem từng phong thư vương vãi phong rồi phong đặt chung chỗ, ngước mắt "Quan hệ giữa chúng ta kỳ thực có thể càng thêm thân thiết, lại tiếp đều là người nhà, tương lai chờ ngươi vào cung, cơ hội gặp mặt càng nhiều hơn."


      "Người nhà." Tương Như Nhân hừ cười tiếng, Kỳ Tố Như ngẩng đầu, lúm đồng tiền càng sâu "Đúng vậy, người nhà, tương lai chờ ngươi phong phi, thế nào cần người nhà sau lưng ngươi a." Hôm nay là còn chưa có sinh hạ con trai, đến ngày sinh con trai, mặt nổi nhìn ra nhưng ngấm ngầm trong triều đình sớm có hướng gió, huống chi là hoàng thân.

      "Người nhà như ngươi đứng ở phía sau, ai cũng yên tâm được." Tương Như Nhân cầm lấy ấm nước đun bên cạnh rót cho mình ly, khẽ cười lắc đầu.

      Gặp chuyện, việc đầu tiên là đẩy người khác ra chịu trận, là đứng sau lưng người ta, bằng lấy người khác làm ô dù, lợi dụng xong rồi có thể lại đạp nhau cái.


      "Lần trước ngươi giúp Kỳ gia, ta còn chưa kịp cám ơn ngươi, lần này là muội muội ta đắc tội Cố tiểu thư cùng Mộc gia tiểu thư, Như Nhân ngươi cùng Cố gia tiểu thư quen biết như vậy, lên vài câu phải là cái nhấc tay thôi sao." Kỳ Tố Như đối với cái nhìn ghê tởm từ Như Nhân để ở trong lòng, tin rằng ngày nào đó nàng ta buông xuống khinh thường đến cầu mình giúp đỡ, trong mắt nàng, lẽ nào Tương Như Nhân chút dã tâm.


      "Đó là đương nhiên, ta tự nhiên giúp." Tương Như Nhân uống ngụm trà, nhìn mặt nàng ta dần dần chất đống ý cười, tiện đà bổ sung, "Ta giúp đỡ hùa theo bỏ đá xuống giếng, Kỳ Tố Lam đắc tội Cố gia Thất tiểu thư cùng Mộc tiểu thư, Kỳ gia các ngươi là đắc tội với Cố gia cùng Mộc gia, ngươi , để Cố Mộc hai nhà đứng sau lưng ta tốt hơn, hãy để cho Kỳ gia các ngươi danh tiếng bị tổn thương đứng ở sau ta tốt hơn? "


      Kỳ Tố Như vất vả duy trì vẻ mặt rốt cục tan vỡ, nàng nắm chặt cái ly trong tay, năm ngón tay miết vào ngọc xanh trở nên trắng bệch, "Như Nhân, lẽ nào ngươi suy nghĩ chút đến Lục vương phủ sao? Còn chưa sinh hạ hoàng tự hướng Lục vương phủ đối nghịch, ngươi có phải là tự tin hơi quá rồi ? "


      Kỳ Tố Như vừa dứt lời, Tương Như Nhân cất tiếng cười to "Lục thế tử phi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cư nhiên lấy Lục vương phủ tự cho là của mình, thiếu mình thế tử phi ngươi Lục vương phủ cũng có chút nào tổn thất, ngươi dựa vào cái gì nghĩ Lục vương phủ bởi vì ngươi đến đối nghịch cùng Tương gia, nếu ngươi có lòng tự tin lớn như vậy, trước đây Kỳ Tố Lam gặp chuyện may, tại sao ngươi cầu Lục thế tử, cầu Lục vương phi, trái lại cầu đại ca giúp đỡ? "


      Tương Như Nhân đứng lên, nhìn nàng sắc mặt xanh mét, từ cao nhìn xuống nàng "Ngươi chột dạ sao, thành thân mấy năm ngay cả đứa bé cũng chưa từng vì Lục vương phủ sinh hạ, Lục thế tử phi thể kéo dài con nối dòng đổi cái liền có thể đổi, ngươi cho là mình bản lĩnh bao lớn mà làm cho Lục vương phủ vì ngươi bất chấp gian nguy, ngươi đời này lừa gạt được đại ca của ta, liền cho rằng có thể dụ dỗ toàn bộ nam nhân trong thiên hạ sao, nếu ngươi có khả năng nay Lục thế tử cũng nạp quý thiếp vào cửa."


      Kỳ Tố Như ngẩng đầu lên nhìn nàng, mặt lộ ra tia đắc ý, "Ta với đại ca ngươi bất quá là theo như nhu cầu mà thôi, cần ta vẫn thích , ta đây liền cho biết ta còn , ngươi chặn lại những phong thư này phải là vì phòng ngừa ta liên lạc với đại ca ngươi sao, ngươi khẩn trương như vậy là sợ đại ca ngươi vì ta bất chấp gian nguy, ngươi hôm nay đến đây, cũng biết ."


      thẳng ra tất cả, Kỳ Tố Như thu hồi vẻ mặt suy nhược, đứng lên đối mặt với nàng, khóe miệng mỉm cười "Như Nhân, mười sáu năm ngươi qua chưa từng nhận thức qua cảm giác người là gì, ngươi căn bản hiểu tình cảm của ta và đại ca ngươi, ngươi chống đỡ được lúc nhưng chống đỡ được đời sao, ngươi ngăn được! "


      "Đừng vũ nhục tình , ngươi xứng hai chữ này! " Tương Như Nhân khiển trách tiếng, Kỳ Tố Như cho là đúng, "Đại ca ngươi ta, nhất định hy vọng ta có thể sống tốt, ngươi như thế ngăn , có ích lợi gì."

      " ? " Tương Như Nhân cúi đầu, đáy mắt lên nét cười, "Vậy nếu như đại ca nghe được mấy lời này, ngươi xem có còn như thế ?"

      Kỳ Tố Như vẻ mặt chột dạ, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức nở nụ cười, "Vậy là đáng tiếc, Cảnh Trí ở đây."

      Tương Như Nhân ngẩng đầu mang theo cái tiếc nuối, "Đúng vậy, thực là đáng tiếc."


      Lúc này sau tấm bình phong, trước mắt Tương Cảnh Trí mảnh phức tạp.

      Khó có thể tin, hối hận, áy náy. . . Vô số tâm tình trộn đều lại khối, hai tay đặt xe lăn hung hăng nắm chặt, nhưng lại có dũng khí đưa tay đẩy bình phong ra, để tất cả chuyện buồn cười này kết thúc. . .


      Kỳ Tố Như khỏi, Tương Như Nhân tới sau tấm bình phong, thấy đại ca kinh ngạc nhìn toàn cảnh bức tranh Lâm An thành, thở dài cái, trong khoảnh khắc có cảm giác nước chảy về biển đông đến cái gì cũng thấy đại ca thất bại, vì nàng ta mà làm thương tổn người thân, kết quả là ở chỗ nàng cũng chỉ được hai chữ lợi dụng mà thôi.


      Nhưng Tương Như Nhân muốn chính là cái này, Kỳ Tố Như có sai, nàng quả thực chỉ có thể buộc được đại ca lúc chứ buộc được đại ca đời, cho nên cần là cách trực tiếp nhất, để đại ca thấy Kỳ Tố Như đến cùng là có bộ dáng gì, người mà tâm tâm niệm niệm thương rốt cuộc là tính toán lợi dụng tình của thế nào để đạt thành mong muốn cho mình.

      Quên được sao, bản thân vẫn thích sao, điều Tương Như Nhân muốn là đại ca bởi vì Kỳ Tố Như mà lại làm cho Tương gia hổ thẹn, để Tương gia bị hao tổn.

      Thế này là đủ rồi.


      Tương Như Nhân quay lưng lại nhìn nữa, "A Hỉ, đưa đại thiếu gia trở về xe ngựa ."


      Lúc này Kỳ Tố Như sớm rời lên xe ngựa, trong lòng nàng lộ ra chút mơ hồ bất an, phục hồi tinh thần lại cảm giác trong phòng còn có người khác liền hỏi nha hoàn bên cạnh "Thời gian ngươi ở đây giữ cửa, ngoại trừ Tương trắc phi ở ngoài, cùng với nàng còn có ai đến? "

      "Phu nhân, Tương trắc phi chỉ dẫn theo hai nha hoàn đến đây, cũng có người khác theo."


      Kỳ Tố Như nghĩ vẫn thấy bất an, hướng ra ngoài kêu phu xe tiếng "Dừng xe!" Tiện đà phân phó nha hoàn kia, "Ngươi bây giờ về trà lâu nhìn xem mấy người bọn họ chưa, nếu như rồi, liền hỏi chút chưởng quỹ cùng tiểu nhịtrong quán trà, trong phòng bao có phải còn có người khác vào hay ? "

      Nha hoàn còn chưa kịp vén mành xuống xe, xe ngựa bỗng nhiên lại chạy, Kỳ Tố Như ngồi vững vàng, thân thể ngã về phía sau, nha hoàn kia vội kéo nàng, hai người đều ngã xuống bên trong xe ngựa.

      "Chuyện gì xảy ra? " Kỳ Tố Như bình ổn thân thể, liếc nhìn thanh vịn xe ngựa, mới vừa đưa tay đến, xe ngựa động cái, nàng lại ngã xuống.


      Nha hoàn cách cửa gần, đưa tay kéo mành gọi phu xe, bỗng nhiên xe ngựa thắng gấp cái, theo tiếng ngựa vang lên, nha hoàn kịp chuẩn bị, cả người cứ như vậy bổ nhào ra ngoài.


      Kỳ Tố Như chỉ nghe được tiếng nha hoàn kêu đau ngắn ngủi, mành bỗng bị kéo ra, hai người che mặt người trực tiếp chui vào, đợi nàng giãy giụa, miếng vải tẩm đầy hơi thuốc bịt chặt mũi miệng nàng.


      Rất nhanh, nàng mất ý thức. . .


      Chờ Kỳ Tố Như tỉnh lại, trời tối rồi, nàng giùng giằng, phát mình cả người vô lực, nửa người dưới còn ê ẩm sưng gì sánh được.


      Nhờ tia sáng lờ mờ, nàng phát mình vẫn còn ở xe ngựa, nha hoàn bất tỉnh dựa vào bên cạnh, vén mành lên xem thấy phu xe cũng hôn mê ở phía trước, mà xe ngựa ở đầu ngõ con đường cách Lục vương phủ rất gần.


      Này giống như là giấc mộng, ràng vừa rồi nàng còn ở gần trà lâu, tại thoáng cái liền sắp tới Lục vương phủ.

      Xe ngựa bỗng nhiên gia tốc, hắc y nhân, còn có khí tức gay mũi và việc nàng mất ý thức khắc kia, hết thảy tất cả đều có vẻ là quỷ dị.


      Kỳ Tố Như nhanh đánh thức nha hoàn, nha hoàn kia còn mơ mơ màng màng có nhận thức, nàng chỉ nhớ mình do xe thắng gấp nên lao ra khỏi xe ngựa, bị người ta ôm lấy, cùng lúc nơi cổ tê rần rồi còn ý thức.


      "Phu nhân." Nha hoàn nơm nớp lo sợ kêu nàng tiếng, việc này có chút cổ quái, hình như là có người bắt cóc các nàng, nhưng tỉnh lại chỉ là thay đổi địa điểm, chuyện gì cũng có.

      Kỳ Tố Như trầm vẻ mặt, " đánh thức phu xe! " Vừa định nhích người kiểm tra chút trước sau, dưới thân vừa động lại chảy ra cổ nhiệt lưu.

      Kỳ Tố Như vẻ mặt nhất thời trắng bệch.

      Nguyệt của nàng mới qua bảy tám ngày, có khả năng trở lại, cùng chỗ đau xót cũng cảm giác được khẽ sưng đều nhắc nhở nàng chuyện có thể xảy ra.

      Kỳ Tố Như tay run run hướng đáy quần dưới thân, lau ít chỗ ấm ấm tới gần mũi vừa ngửi suýt nữa ngất xỉu.


      Nàng phải là thiếu nữ chừng mười tuổi, là phụ nhân, nàng làm sao lại thứ mang theo mùi gì đó rốt cuộc là cái gì.


      Xe ngựa bỗng nhiên di chuyển, tài xế cùng nha hoàn bị đánh ngất xỉu, nàng bị hôn mê, từ trà lâu ra đến bây giờ... ít nhất ... qua ba canh giờ. Suốt ba canh giờ này nàng cứ như vậy hề hay biết bị người ta vũ nhục!

      Nha hoàn rất nhanh đem phu xe đánh thức, còn bừng tỉnh như vừa ra khỏi mộng, thế nào thoáng cái đến nơi này, Kỳ Tố Như hung hăng lau sạch những thứ kia, trong lòng hốt hoảng ngừng.

      Nàng thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng biết, còn thần biết quỷ hay đem nàng mang trở về đến nơi này, đồng nghĩa biết nàng là Lục thế tử phi, vậy đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

      bên nha hoàn đưa tay tính thay nàng vấn tóc chút, Kỳ Tố Như cả kinh, vô ý thức phất tay đẩy ra nàng, rúc về phía sau chút, tay đặt lên cái hộp chiếu.

      Kỳ Tố Như run rẩy mở ba lần mới mở được cái hộp kia, trong hộp đặt phong thư, cùng cái vòng tai, Kỳ Tố Như nhanh chóng sờ soạng tai chút, hai vòng tai của nàng đều thấy, khăn tay thấy, lại sờ cái qua thân , cái yếm của nàng cũng thấy, còn lại đồ trang sức vẫn an ổn đội ở đầu, duy chỉ có thiếu mấy vật thiếp thân, bất an trong lòng Kỳ Tố Như càng lúc càng lớn, thẳng đến khi phu xe nhắc nhở câu, Kỳ Tố Như mới giật mình ngẩng đầu nhìn bên ngoài xe ngựa "Lập tức trở về phủ!"


      đoạn đường ngắn, xe ngựa rất nhanh tới Lục vương phủ, nàng trở về trễ nên Lục vương phi phái người qua đây hỏi lần, Kỳ Tố Như phái người đáp lời, mình ở Kỳ gia dừng lại hồi, lại sai người chuẩn bị nước muốn tắm rửa.


      Ngâm mình ở trong thùng gỗ chà sạch sắp tới nửa canh giờ, Kỳ Tố Như vẫn thấy ghê tởm, dưới thân va chạm vào đều có chút sưng đau nhức, nhưng nàng nghĩ mãi ra, người của nàng có nửa chỗ dấu vết lưu lại, ngoại trừ nơi đó.

      Tắm rửa xong Kỳ Tố Như cho mọi người lui ra hết, mở phong thư được để lại.

      Chữ viết phóng đãng, ngôn ngữ ngả ngớn.


      Tầm mắt rơi vào chỗ kí tên, mặt xanh mét của Kỳ Tố Như lên chút kinh ngạc, lại là . . .
      lehanh, tart_trung, song ngư3 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864

      Chương 37: Muốn hài tử sao ?


      Bên này Kỳ Tố Như biết tại sao mình lại bị người để mắt tới phát sinh loại tình này, bên kia Tương Như Nhân đưa đại ca trở về Tương phủ, sau khi ăn cơm tối xong, lời từ biệt rồi trở lại phủ thái tử cũng khuya lắm rồi.


      Tương Như Nhân tắm rửa giũ sạch thân mệt mỏi, nằm lên giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đêm nay, đêm mộng, nàng ngủ phá lệ an tâm.


      Chạng vạng ngày thứ hai, thái tử đến chỗ nàng, Tương Như Nhân vừa mới ngủ trưa dậy, thấy vào sai Thanh Đông bưng canh đậu xanh Bách Hợp ướp lạnh lên.



      Tô Khiêm Dương uống xong hai chén còn muốn uống tiếp, Tương Như Nhân lại bưng tới cho chén trà, "Lạnh nhiệt thay thế, uống nhiều quá thương thân." Tô Khiêm Dương nhìn nàng cái, "Ngày hôm qua về nhà thăm đại ca và nhị ca nàng?"


      Tương Như Nhân có chút vô cùng kinh ngạc, chuyện này cũng lưu truyền , điện hạ làm sao lại biết, "Thiếp hôm qua quả thực về nhà chuyến."

      Tô Khiêm Dương nghiêng người về sau lúc, thấy nàng chịu , giọng tùy ý "Nhị ca nàng vừa mới thăng chức lại liên tục xin nghỉ nhiều ngày, phụ hoàng hỏi tới Tương đại nhân, Tương đại nhân đại ca cùng nhị ca nàng bởi vì nổi lên tranh chấp, động thủ đều bị thương."


      Nhị ca năm ngoái tiến vào Hàn Lâm Viện, năm mới được thăng chức, bỗng nhiên xin nghỉ, để người ta ỷ vào Tương gia cố ý Hàn Lâm Viện, làm tư thái đây, cùng lúc hoàng thượng hỏi tới, cân nhắc xem, bằng ăn ngay .


      Tương Như Nhân nghĩ đến suy tính của phụ thân, mặt lộ ra chút xấu hổ, "Để điện hạ chê cười."


      "Thương thế ra sao? "Tô Khiêm Dương thấy nàng bộ dạng xấu hổ, nở nụ cười.

      "Thương thế nặng, cái chính là bị mặt, nhị ca còn lo lắng đây, này sưng mặt sưng mũi kiểu gì cũng bị Nhị tẩu tương lai ghét bỏ." Tương Như Nhân cũng cười theo, giọng buông lỏng "Cho nên mấy ngày nay trốn ở trong phòng cũng chịu ra, dám gặp ai."

      Hai người lúc, sắc trời chuyển tối, Tương Như Nhân thấy còn phải dùng bữa, hỏi ý tứ của , "Điện hạ có phải dùng bữa tối ? "


      Tô Khiêm Dương đứng dậy, ", tối nay ta ở lại đây. "

      Tương Như Nhân đưa ra ngoài, Lưu ma ma mang theo Tước Nhi phòng bếp nhận thức ăn.

      Hôm nay hơn hai tháng trôi qua, bệnh của nàng rốt cuộc dưỡng lành, thái tử phi đem nàng lần nữa ghi vào danh sách thị tẩm, chỉ là đối với nàng mà , chuyện thị tẩm vẫn cần phải đề phòng cùng lo lắng rất nhiều.


      Hành xong xuôi, Tương Như Nhân thấy thân thể có chút dính dớp muốn tắm, chẳng biết thái tử nơi nào sanh ra hứng thú, chờ nàng ngâm vào trong nước lại qua đây muốn cùng nàng tắm.

      Tương Như Nhân nổi cũng phải, ngồi chồm hổm cũng phải, nhìn bước lên bậc thang gỗ thẳng đến bên trong thùng nước tắm, vốn thùng gỗ người người tắm thập phần dư dả, trong nháy mắt liền chật chội.



      Thân thể Tô Khiêm Dương chìm xuống, trong thùng gỗ nước tràn ra ít, Tương Như Nhân được tự nhiên dựa vào vách thùng gỗ, người phía sau chụp tới liền đem hông của nàng kéo qua, mượn sức nước, thân thể Tương Như Nhân từ ghế trong thùng đẩy đến trong ngực , ngồi xuống, toàn bộ thân thể Tương Như Nhân liền cương trực, nơi nào đó kề da sát thịt vận sức chờ phát động, muốn bỏ qua cũng được.



      Người nào đó hai tay dưới nước từ hông của nàng vòng ra phía sau, lại theo phía sau lưng hướng đến trước, kèm theo dòng nước ấm áp có khác cảm giác, hồi lâu chưa từng hầu hạ, Tương Như Nhân thân thể nhạy cảm rất nhiều, nàng quẩy người cái, đỡ cánh tay Tô Khiêm Dương, "Điện hạ, đừng. . ."



      Hơn hai tháng qua chưa từng chạm vào nàng, đối với Tô Khiêm Dương mà , lần vừa rồi giường kia thế nào đủ, hai tay từ khố nàng nhàng di chuyển, tay ngừng hoạt động quanh nơi đó, "Đừng cái gì?"


      Tương Như Nhân chống cự nổi, thân thể mềm nhũn vài phần, hừ hừ "Đừng nháo, ngâm nước lâu lạnh."



      Tô Khiêm Dương sờ soạng gò má của nàng chút, để cho nàng xoay người lại, hai tay nhấc lên, chân Tương Như Nhân liền trượt đến hông của , từ cao nhìn xuống mặt nước trong suốt, tại nơi hai mảnh đen thùi có cái gì như như .


      "Lâu như vậy qua đây, nàng học như thế nào rồi? " Tô Khiêm Dương ôm hông của nàng, ở cổ nàng hôn cái, đầu lưỡi điểm thẳng mà lên đến vành tai ngừng lại, hơi nóng thở ra, cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Tô Khiêm Dương cắn vành tai nàng, "Ân? Nàng phải học còn thiếu sao? "


      Tương Như Nhân đáp tiếng, có chút ủy khuất, "Tư thế này cũng giống a! " Có cái ở bên ngoài thùng nước tắm chứ phải bên trong.



      Tô Khiêm Dương thanh khàn khàn vài phần, mang theo chút mê hoặc, "Thực tiễn chút có tư thế này." Dứt lời, thắt lưng điều chỉnh tốt vị trí, mượn sức nổi của nước, hai tay kiềm chút hông của nàng, tiện đà chậm rãi nhấn xuống.


      Tương Như Nhân cắn cái bả vai , nương theo động tác, mặt nước ngừng dập dềnh đập vào thùng, thanh kia nghe vào trong tai giống như là bên trong hai nơi phát ra tràn lan tiếng, mặc dù là nơi hẹp, Tô Khiêm Dương lại di chuyển dễ dàng, Tương Như Nhân ghé vào lỗ tai nhộn nhạo rên khẽ, Tô Khiêm Dương để cho nàng vây quanh cổ mình, triển khai nguyên thủy nhất luật di chuyển. . .



      Ngày thứ hai Tương Như Nhân có chút đứng dậy nổi, trước đây xem xuân cung đồ, nàng cũng kịp nhớ tư thế, thái tử đều nhớ kỹ, từ bên trong thùng nước ra, giữa mùa hạ nên cũng lạnh, ở trong phòng rửa mặt để cho nàng ghé vào bên thùng nước lại thử hồi, mỹ danh là theo nàng thực hành, được rồi, dù sao cuối cùng mệt ngược lại cũng là nàng.



      Thanh Thu ở sau tấm bình phong kêu vài tiếng, Tương Như Nhân miễn cưỡng trả lời nàng, Thanh Thu mới sai người vào đổi nước rửa mặt.


      Ăn xong bữa sáng, Tương Như Nhân Dao Hoa các thỉnh an, thái tử phi tuyên bố về chuyện lễ mừng đầy tháng, khoảng cách hài tử sinh ra rất nhanh đầy tháng, tiệc mừng này nhất định là tổ chức ở thái tử phủ, so với lần trước hoàng thái tôn đầy tháng, chi phí giảm ít nhưng chắc chắn cũng .



      "Đến lúc đó còn muốn mời Trương trắc phi cùng Tương trắc phi giúp đỡ tay." Thái tử phi cười nhìn các nàng, Trương Thấm cùng Tương Như Nhân đều gật đầu đáp ứng, thái tử tổ chức tiệc đầy tháng cho nhi tử, khách nhân nhất định là rất nhiều.



      xong việc này, thái tử phi nhìn về phía Nghiêm lương nhân, "Tuy thân mình ngươi vốn tốt, nhưng hôm nay tháng lớn, quay qua quay lại cũng tiện, mấy ngày nay ngươi cần phải đến thỉnh an."



      Nghiêm lương nhân lúc này từ chối, thân thể tám tháng nếu muốn hoạt động giống trước đây đúng là có biện pháp, hơn nữa bụng của nàng so với Kim lương nhân khi đó còn lớn hơn.




      "Nghiêm tỷ tỷ thân thể là tốt." Diệp lương nhân che miệng cười, "Trước đây đại tẩu thiếp có thai vào thời điểm này thể nào lại như vậy."


      Thái tử phi nghe cũng cười, "Bản cung cũng được như Nghiêm lương nhân, vào thời điểm này lúc mang thay cũng là tiện lợi."


      Nghiêm lương nhân cười, "Đây coi như là khích lệ thiếp sao."


      Mọi người đều nở nụ cười. . .


      Mấy ngày sau thái tử phủ tổ chức đầy tháng Nhị điện hạ, lai khách ngồi đầy phòng, thái tử ở tiền viện bắt chuyện quan viên đến chúc mừng, thái tử phi ở hậu viện chiêu đãi quan gia nữ quyến.



      Trong lúc đó Kim lương nhân ôm hài tử ra chuyến, rất nhanh lại ôm trở về.


      Suốt buổi việc của Tương Như Nhân cũng chính kà tiếp đãi các vị phu nhân mà những điều này chẳng làm khó được nàng. Vốn dĩ đa phần họ đều là những người từng tham gia yến hội do nàng tổ chức.



      Sau khi tiệc tan, khi vẫn chưa tán hết, dưới phủ đèn vẫn sáng bừng, mấy cung nhân bận bịu tới lui dọn dẹp.


      Tương Như Nhân về tới Linh Lung các, tối hôm nay thái tử nhất định tới đây mà ở lại Dao Hoa các hoặc Thiên Hương uyển, Tương Như Nhân thư thư phục phục tắm, nằm xuống để Thanh Đông xoa bóp lưng, "Tiểu thư, sư phụ cắt cho ngài thuốc khác, nhưng phải đợi nửa năm sau mới có thể dùng, nếu như tiểu thư chuẩn bị có thai, thuốc này cũng phải sớm ngừng trước nửa năm."



      " như vậy còn phải dùng năm nữa." Tương Như Nhân tính toán thời gian, khẽ thở dài hơi, năm cũng rất nhanh a. . .


      Giữa tháng tám, trong cung tổ chức thu yến, thái tử phi mang theo các nàng vào cung.


      qua chỗ hoàng hậu thỉnh an rồi trở lại ngự hoa viên, sắc trời hơi tối, chung quanh đều thắp đèn lồng, Tương Như Nhân nhìn phía xa xa hồ, mặt hồ thắp ít đèn như ý, cảnh tượng này giống thời điểm sáu năm trước nàng lần đầu tiên tiến cung.


      Tương Như Nhân nhìn bốn phía chút, giữa rất nhiều phu nhân tiểu thư thấy thân ảnh Trình Bích Nhi, ước chừng là sắp gả nên bị Trình phu nhân hối thúc khẩn trương học tập nữ hồng.




      Nghĩ vậy, Tương Như Nhân cúi đầu khẽ cười, Nhị ca cùng Bích nhi mà thành đôi, chẳng biết sanh ra chuyện thú vị gì đây.



      "Nghĩ gì thế? " bên Trương trắc phi thấy nàng thất thần, kéo nàng chút, "Đứng ở chỗ này cũng có ý nghĩa, thẳng thắn ngươi theo ta nhìn hoa đăng hồ ." Trương trắc phi chỉ chỉ mấy đình bên hồ, Tương Như Nhân gật đầu, "Cũng tốt."



      Vừa xoay người sang chỗ khác, Tương Như Nhân thấy được Kỳ Tố Như, sắc mặt tựa hồ tốt lắm, nàng cũng thấy Tương Như Nhân, chỉ là rất nhanh lướt qua, xoay người về hướng khác.




      "Còn đứng đấy." Trương trắc phi ở bên nhắc nhở nàng, Tương Như Nhân quay đầu lại cười cười, " thôi." . . .



      Bên này Kỳ Tố Như vòng qua ngự hoa viên vào con đường tương đối yên lặng, đến trước tòa tiểu lâu, quanh mình hề người, Kỳ Tố Như mặt lên chút phân vân, cuối cùng vẫn bước chân về phía sau lầu các.


      Chạng vạng tối nên nhìn xa được , Kỳ Tố Như phát sau lầu các này là mảnh rừng , nhấc váy lên bậc cấp, bỗng nhiên có người ôm hông của nàng, đem nàng kéo lại, ngay trước khi nàng sợ hãi kêu lên bụm miệng nàng lại.


      "Là ta." Vang lên bên tai là thanh quen thuộc, Kỳ Tố Như trừng mắt nhìn nam nhân áp chế đè nàng lên cột, có chút sợ hãi.



      "Đừng sợ, phía sau cánh rừng này có vườn hoa , ngươi nếu lớn tiếng như vậy để cho người khác nghe thấy." Tay che miệng từ từ buông ra, nhưng thân thể của lại mảy may lui lại, Kỳ Tố Như mới vừa rồi bị sợ , lúc này vẫn còn có chút run "Ngươi, ngươi kêu ta qua làm cái gì? "



      "Ta ngươi a." Nam tử thân thiết đưa ngón tay quấn lọn tóc của nàng, trong khi ngón tay vừa vờn chơi thanh cũng lộ ra phóng động, "Ta Lục thế tử phi ngươi, mỹ mạo của ngươi, tài tình của ngươi, còn nữa.. thân thể tuyệt diệu này."



      Kỳ Tố Như cả người run lên, tay theo lời , chậm rãi từ đỉnh đầu xuống đến trước ngực nàng.


      "Ngươi. . . Ngươi ta mà có thể gây mê ta như vậy? " Cố gắng mạnh mẽ tỏ ra chút ủy khuất, Kỳ Tố Như nửa sợ nửa diễn, tiếp theo đáy mắt dần dần tích nước mắt "Ngươi cũng biết như vậy toàn bộ danh dự của ta bị hủy."



      "Có quan hệ gì đâu." Nam tử cúi đầu ngửi cái hương thơm người nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, " người ngươi thơm quá."


      Kỳ Tố Như thân thể ngừng thu lại, nỗ lực tránh thoát mặt của , nam tử chậm rãi tới gần nàng, tròng mắt nhìn môi của nàng, cúi đầu, ngay lúc sắp va chạm vào nghiêng đầu chút, cuối cùng rơi vào gò má nàng.



      Loại biết này mới khiến cho người sợ hãi, Kỳ Tố Như thậm chí ngay cả tiền căn hậu quả đều mảy may chẳng biết, nàng mới thấy qua có vài lần.


      Tại đây cảnh tượng mờ tối, hết thảy quanh mình đều khiến cho nàng nghĩ như là thân tại địa ngục, Kỳ Tố Như vẻ mặt rơi lệ, nàng nhìn nam nhân vẻ mặt bình thản trước mắt, khẩn cầu, "Tam hoàng tử điện hạ, ngài đến tột cùng muốn làm gì? "


      Tô Khiêm Trạch nghe được nàng la như vậy, thân thể tức khắc đứng thẳng lên, Kỳ Tố Như lúc này nhịn được trượt ngã xuống đất.


      "Lục thế tử phi, ngươi muốn đứa bé sao? " Tô Khiêm Trạch ngồi xổm xuống nhìn nàng, Kỳ Tố Như nghe như vậy, ngẩng đầu nhìn , Tô Khiêm Trạch đưa tay thay nàng lau nước mắt, "Ai da~, khóc cái gì, bộ dáng như vậy là làm đau lòng người."


      Kỳ Tố Như né tránh, tầm mắt Tô Khiêm Trạch rơi ở tay của nàng, "Ngươi muốn đứa bé, bản điện hạ có thể giúp ngươi." Tô Khiêm Trạch tiện đà tới gần nàng, ở bên tai nàng nhàng "Ngươi phải là vội vã muốn sinh hạ Lục vương phủ đích trưởng tôn sao, bản điện hạ cũng là hoàng thân, so với Lục thế tử cao quý hơn nhiều."



      Kỳ Tố Như nghe lời kinh thế hãi tục, nhất thời sững sờ, lâu đều ra lời. . .
      lehanh, song ngư, tart_trung6 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      tam hoàng tử này ko lẽ giúp bà tố như phá hoại như nhân và thái tử à? chỉ vì hận Như Nhân mà phải làm như vậy sao? đáng chém, người gì đâu mà hẹp hòi, Như Nhân ko thương thằng cha này là đúng... xem coi 2 người này có mưu gì đây?
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :