1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
      xe ngựa về phủ, Tương Như Nhân dùng khóe mắt trộm trộm nhìn thoáng qua thái tử đối diện tựa vào bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, còn nghĩ chuyện ban nãy hết sức thần kỳ.

      Thái tử tự mình đến Tương phủ đưa nàng quay về thái tử phủ, đãi ngộ như vậy, ngoại trừ thái tử phi sợ rằng nàng là người thứ nhất được hưởng.

      Nhớ tới phản ứng vừa rồi của mấy trưởng bối, Tương Như Nhân lại nhìn cái, là muốn ở trước mặt mọi người Tương gia tỏ vẻ đối với mình rất coi trọng sao.

      Tương Như Nhân trong đầu suy đoán, bên kia Tô Khiêm Dương mở mắt ra, vốn là dưỡng thần chứ có ngủ, ánh mắt nàng thường thường nhìn qua làm sao lại có cảm giác, bên trong xe ngựa, Tô Khiêm Dương thấy hoa tai nàng cứ đung đưa theo nhịp xe, bỗng nhiên mở miệng, "Ngồi qua đây."

      Tương Như Nhân xích lại gần, Tô Khiêm Dương đưa tay khoát lên hông nàng, tiếp theo hai mắt lại nhắm nghiền, " suy nghĩ gì?"

      "Thiếp suy nghĩ, sao điện hạ lại có thể Tương phủ đón thiếp? " Tương Như Nhân thành thông báo băn khoăn của mình.

      "Tiện đường."

      Tương Như Nhân cúi đầu ồ tiếng.

      Tô Khiêm Dương mở mắt, thấy nàng ngoan ngoãn hiểu việc như vậy bổ sung câu, " chuyến đến Bát vương phủ, trở về vừa vặn lại ngang qua Tương phủ."

      Tương Như Nhân rũ mắt "Là bởi vì chiến Dương quan phải , nghe tam thiếu gia Bát vương phủ tại nơi đó mất tích? "

      "Tương quốc công cho nàng biết?" Tô Khiêm Dương nhìn về phía nàng, Tương Như Nhân gật đầu, thực tế tin tức này là Ngâm Hoan viết thơ cho nàng biết, nhưng hôm nay Tô thiếu gia sinh tử , hôn hai người lại chưa định ra, ra chỉ là phá hủy danh dự Ngâm Hoan.

      Tô Khiêm Dương thở dài hơi, "Cửu đường đệ là người tài giỏi, hôm nay lại có chuyện này, Bát vương phi đổ bệnh dậy nổi, bản cung liền thay mẫu hậu thăm bọn họ chút."

      Tương Như Nhân dựa vào đến rồi trong ngực , giọng kỳ nguyện, "Cát nhân tự có thiên tướng, điện hạ yên tâm, Tô thiếu gia nhất định có việc gì."Coi như là vì Ngâm Hoan, cũng nhất định phải sống trở về.

      "Ngươi và Cố gia thất tiểu thư quan hệ tệ ? "

      Tương Như Nhân khẽ run, gật đầu, "Cố gia thất tiểu thư là người rất dễ thân cận."

      Tô Khiêm Dương nở nụ cười, phảng phất là nhìn thấu suy nghĩ vừa rồi của nàng "Bản cung cũng hiểu được Khiêm Mặc có việc gì, tiểu tử kia từ chính là kẻ chịu khuất phục, là mình nhìn trúng gì đó tuyệt cho người khác, cưới vợ càng là đại , bản cung biết cũng cho người khác cơ hội đâm ngang."

      Tương Như Nhân kinh ngạc hơn, "Điện hạ cũng biết?"

      "Thế nào biết."Tô Khiêm Dương hiếm thấy được dáng vẻ nàng ngơ ngác, đưa tay ngắt chút cằm nàng, "Nàng cho đó là đại bí mật giữa mấy người tỷ muội các nàng ư, tiểu tử kia sớm đem chuyện này từ bản cung đến các hoàng tử, thế tử trong hoàng tộc tất cả đều cảnh cáo lần, có người hai người ca ca nàng vậy mà cũng bị cảnh cáo, Cố gia thất tiểu thư là chọn làm thê tử, trừ ra ai cũng cho phép hướng Cố gia cầu hôn, nếu ai dám cầu hôn trước , ngay ngày thành thân cướp hôn đập bãi."

      Tương Như Nhân phải là chưa nghe qua Bát vương phủ tam thiếu gia là người cực kỳ bá đạo, nhưng nghĩ tới còn có thể bá đạo đến như vậy a, " như vậy? "

      Tô Khiêm Dương thể phủ nhận gật gật đầu.

      " Ngâm Hoan có phúc." Tương Như Nhân cười , Tô Khiêm Dương hỏi lại nàng, "Sao lại vậy?"

      "Thiếp cũng nghe tam thiếu gia này từ thích nữ tử tiếp cận bản thân, hôm nay lại có hành vi bá đạo như thế, đủ để chứng minh đối với Ngâm Hoan là cực kỳ dụng tâm, chuyện tương lai mặc dù chính xác, nhưng tại xem ra, chỉ đối tối với mình Ngâm Hoan, Ngâm Hoan gả cho hạnh phúc, nguyện người tâm, bạc đầu chia cách đều là kỳ vọng của mỗi nữ nhân." Tương Như Nhân , mặt có chút nhàn nhạt vui sướng, lúc ban đầu nàng còn lo lắng Bát vương phi có lẽ thích Ngâm Hoan, gả vào có thể chịu ủy khuất, nhưng giờ nếu Tô Khiêm Mặc bình an trở lại, có phu quân bá đạo như vậy, ở sau lưng sao mà an tâm.

      Nửa ngày, bên trong xe ngựa vang lên tiếng Tô Khiêm Dương hỏi "Nàng cũng kỳ vọng như thế? "

      Tương Như Nhân quay đầu lại nhìn , vừa vặn đụng phải tầm mắt của , đôi tròng mắt mờ tối kia có vẻ phá lệ thanh minh, trong nháy mắt, hô hấp của nàng dừng lại chút.

      Rất nhanh mặt của nàng lên cái lúm đồng tiền, đáy mắt đầy khát khao, thừa nhận "Đúng vậy, nguyện người tâm, bạc đầu chia cách, thiếp cũng kỳ vọng." Trước khi xuất giá nàng chưa gặp người như vậy, sau khi xuất giá đối mặt với , nàng cũng dám nghĩ như vậy.

      Tô Khiêm Dương đáy mắt tràn đầy dáng vẻ nàng thẳng thắn như , trong miệng đọc lại lần mười người chữ, tay ôm nàng chặt thêm vài phần, khóe miệng lên nụ cười như có như , khi xe ngựa đến cửa thái tử phủ quay sang với nàng "Mong là kỳ vọng của nàng được như nguyện.". . .

      Tin tức Tương Như Nhân cùng thái tử hồi phủ ngày thứ hai liền truyền khắp thái tử phủ, này toàn bộ dưới quý phủ, chính là thái tử phi cũng được quá vài lần thái tử đón, Tương trắc phi mới vào cửa năm mà được tâm ý của thái tử như thế.

      Nhưng cũng chỉ có thể riêng, lấy mẫu tộc Tương trắc phi so với thái tử phi còn là cường hãn hơn, dùthái tử làm như vậy cũng có người Tương trắc phi phải, những hạ nhân kia chỉ biết lấy lòng người trong Linh Lung các, nếu là có thể làm việc cho Tương trắc phi so với ở viện khác tốt hơn rất nhiều.

      Qua Nguyên Tiêu rằm tháng giêng, lễ tết coi như kết thúc.

      Đầu xuân tháng hai, Kim lương nhân mang thai năm tháng, thái tử phi cách vài ngày đều qua nhìn chút, bụng càng lúc càng lớn, người lại càng ngày càng gầy gò, luôn cảm thấy Kim lương nhân người khí vui mà phụ nữ có thai nên có, còn có vẻ có vài phần phiền muộn.

      Thái tử phi tự nhiên ràng phiền muộn này đến từ chính ai, nhưng chỗ thái tử nàng cũng , cũng thể buộc thái tử đến thăm nàng ta.

      " nay thân mình ngươi là quan trọng nhất, cũng nên suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tình ngươi tốt hài tử trong bụng cũng vui."Thái tử phi an ủi Kim lương nhân, "Hôm nay ngươi cũng nôn ói nữa, thích ăn cái gì ăn nhiều chút, đem thân thể bồi bổ lại."

      "Đa tạ nương nương quan tâm." Kim lương nhân sờ sờ bụng, đáy mắt còn có chút chờ đợi, "Điện hạ có phải là còn nhiều việc chưa xong? Thiếp thỉnh an được, cũng thể ra ngoài, vẫn biết điện hạ thế nào."

      "Điện hạ chính là bận việc quốc gia đại , ngày gần đây biên cương chiến ngừng, điện hạ cũng hao tổn tinh thần, hôm qua trở về điện hạ còn hỏi qua bản cung tình trạng của ngươi, điện hạ vẫn rất quan tâm ngươi." Người ở Thiên Hương uyển bị thay đổi nhóm, còn sót lại mấy người là bản thân Kim lương nhân mang tới, lời dối có thiện ý của thái tử phi, ai lại trắng ra.

      Kim lương nhân nghe xong quả nhiên mặt thêm tươi cười, thái tử bận rộn vậy còn quên quan tâm nàng, "Thiếp chiếu cố mình tốt, điện hạ cùng nương nương hãy yên tâm."

      Thái tử phi gật đầu, "Ngươi nghỉ ngơi tốt, bản cung về trước."

      Từ Thiên Hương uyển ra, sắc trời vi thầm, Triệu Nhị liếc bầu trời cái, mở miệng hỏi cung nữ theo phía sau "Thái tử ở đâu? "

      Sau lưng cung nữ cung kính hồi bẩm "Nương nương, thái tử Linh Lung các."

      Nguyên bản mắt mở to phút chốc co rụt lại, Triệu Nhị từ từ cúi đầu, mặt thần tình kia biết là cười hay là khổ sở, " Linh Lung các từ lúc nào?"

      Sau lưng cung nữ cảm giác được thay đổi của nàng, thanh thấp vài phần, "Từ trong cung trở về, chuyến đến Lan Tâm uyển rồi Linh Lung các."

      Bàn tay sâu trong tay áo vừa nắm chặt lại buông ra, Triệu Nhị đứng tại chỗ hồi, ánh mắt hướng phía Linh Lung các nhìn thoáng qua, nhàn nhạt phân phó, "Sai phòng ăn chuẩn bị bữa ăn khuya điện hạ thích ăn, nếu như người ở Linh Lung các tới gọi, liền cùng nhau mang .". . .

      Từ qua hết năm, Tương Như Nhân phát thái tử đến chỗ mình tần suất cao hơn, có lẽ là bởi vì trong phủ tại có hai người lương nhân mang thai nên nhiều cơ hội để thị tẩm hơn, chỉ là hai tháng này mỗi tháng thái tử chỗ nàng sắp tới mười buổi tối.

      Thị tẩm nhiều lần quá đối với nàng mà cũng phải chuyện tốt, tị tử dược hoàn chỉ có thể làm giảm khả năng mang thai, phải tuyệt đối, nếu là cái giai đoạn này cẩn thận mang bầu tức là thất hứa với thái tử phi, uống thuốc đối với hài tử trong bụng cũng tiện.

      Nhưng nàng cũng thể đẩy thái tử nơi khác, Tương Như Nhân tìm tới Tôn ma ma, hướng nàng lãnh giáo, "Tôn ma ma, trong cung dạy thuật phòng the có đề cập đến tư thế nào là lợi cho việc có bầu con nối dòng ? "

      "Tất nhiên là có." Tôn ma ma trước lấy chuyên môn tập cho Tương Như Nhân xem, trong cung phi tử vì tăng tỷ lệ chỗ nào vận dụng, ở thuật phòng the này đặc biệt ma ma hướng dẫn phi tử làm sao thị tẩm để đề cao cơ hội.

      Tương Như Nhân đẩy ra nhận, "Tôn ma ma, có thể có tư thế nào bất lợi cho có bầu con nối dòng ?"

      "Này nô tỳ chưa từng nghe qua." Tôn ma ma lắc đầu, phi tử nào muốn hoài long duệ, làm gì có người nào đặc biệt muốn đâu.

      Tương Như Nhân trở mình nhìn chút tập Tôn ma ma đưa, lại so sánh với những gì trong mấy quyển mang theo lúc cưới, tự lược bỏ những tư thế trong tập này, coi như là có thể giảm thấp chút phiêu lưu cũng tốt.

      Tôn ma ma nhìn nàng cái, nhắc nhở, "Tiểu thư, những thứ này cũng rất khó làm."

      Tương Như Nhân nhìn những tư thế chưa nếm thử bao giờ, cắn răng, oán hận , "Học!" . . .

      Tô Khiêm Dương cũng phát Tương Như Nhân bất đồng, phải là nàng mang cho kinh hỉ, năm qua hai người ở còn là rất hợp hài nga, nhưng từ đầu tháng ba, phát trắc phi của mình trở nên càng chủ động, tư thế bình thường thích dùng, càng muốn nếm thử chút mới, thông thường đều là nàng khơi mào đến, cuối cùng đầu hàng cũng là nàng.

      Tô Khiêm Dương đối với thay đổi này của nàng cũng ghét, thích thú xem nàng dũng cảm nếm thử chuyện mới mẻ như thế, hơn nữa đối với là thêm ... lần thể nghiệm khác, cớ sao mà làm đâu.

      Cho nên bọn họ nếm thử, phối hợp, ngược lại cũng tường an vô . . .

      Tháng ba Lâm An thành xuân ý dạt dào, tin tức toàn thắng Dương quan đẩy lùi Bắc đồ quân đến hết tháng ba vẫn được mọi người truyền hát.

      Trong đó tâm điểm câu chuyện chính là cảnh tượng tân nhiệm phó Đô thống, Bát vương phủ tam thiếu gia, người chém giết thủ lĩnh Bắc Đồ, danh tướng Tô Khiêm Mặc vào ngày luận công ban thưởng cầu hoàng thượng tứ hôn.

      Phó Đô thống rất khí phách, ban thưởng cũng cần, còn la hét đòi hoàng thượng đáp ứng trước mới bằng lòng nhận, cưới chính là Cố gia thất tiểu thư, đều bay lên chi đầu làm phượng hoàng, tứ hôn gả vào Bát vương phủ lấy Tô phó Đô thống, như vậy cũng quá đáng.

      theo bước tứ hôn này của hoàng thượng, Tương gia liên tục định ra hai hôn , mối là Tương gia nhị tiểu thư cùng tiểu thiếu gia nhà Trương thượng thư, còn lại là Tương gia Nhị thiếu gia cùng Trình gia tiểu thư.

      Tương Như Nhân biết tổ phụ cùng Trình thái phó coi như là quen biết lâu, ngờ tới tổ phụ còn có chiêu này, ngờ Trình Bích Nhi mấy năm qua chậm chạp có định ra việc hôn nhân như thế là do hai người lão nhân gia ở phía sau đầu đánh thương lượng.

      Bên này trong thái tử phủ, Tương Như Nhân còn chưa có động tác gì, Trương trắc phi đến trước cửa báo tin vui cho nàng.

      Trương Thấm vào nhà ngồi xuống ghế, nhìn Tương Như Nhân, mặt cười quở trách, "Xem ra hai chúng ta chính là thân càng thêm thân."

      Tương Như Nhân sai Thanh Đông thay trà mới, "Đúng vậy Trương tỷ tỷ, lúc này muội muội nhà ta gả Trương gia các ngươi , ngươi là chị nên hảo hảo đối với nàng đấy. "

      Trương Thấm hứ tiếng, " cứ như ta khi dễ nàng vậy, thân ta ở thái tử phủ tay cũng dài như vậy a, Tương gia lại là chỗ dựa lớn như vậy."

      Tương Như Nhân cười tủm tỉm lời nào, tổ phụ cùng Trương thượng thư quyết định hôn này rất có ý tứ kết thành sợi dây, hôm nay nàng và Trương trắc phi đều là người trong thái tử phủ, hơn nữa thêm hôn với Trình gia, chỗ dựa vững chắc sau lưng thái tử mới là vô phương rung chuyển nhất.

      Trương Thấm uống ngụm trà, thành nố "Tiểu đệ ta cũng là ngươig biết ăn , ta cũng thay lo lắng, nhà của chúng ta chỉ có mấy huynh muội, ta xuất giá, trong nhà chỉ còn lại muội muội, đều là người dễ sống chung."

      Tương Như Nhân nhìn tính tình Trương Thấm cảm thấy Trương phu nhân cũng phải là người khó tính, chân chính người khó chung đụng chính là ở nhà nàng.

      Đem trà mới gói hai phân đưa Trương Thấm lúc mang về, đưa nàng ra cửa xong Tương Như Nhân thu lại nụ cười mặt, phân phó Thanh Thu chuẩn bị giấy bút, dự định viết thơ cho tổ phụ.

      Này ở nhà tùy hứng làm bậy sao, nếu như ở nhà người khác cũng như vậy, toàn bộ Tương gia cũng bị mất mặt theo. . .
      Last edited: 13/4/16
      SiAm, lehanh, tart_trung6 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 32.A: Sinh mệnh rời
      Đầu tháng năm trời có dấu hiệu vào hạ, đến giữa trưa ánh mặt trời nóng tới mức muốn thiêu người.
      Tương Như Nhân vừa ngủ trưa dậy, tính thời điểm còn hai ngày nữa là đến nguyệt . Đợi qua rồi tháng tư này sống trong an toàn.

      Thanh Đông tay bưng chén thuốc tiến đến, Tương Như Nhân ở giường hẹp ngồi hồi, tới trước bàn trang điểm, Tử Hạ tới thay nàng vấn sơ tóc, "Tiểu thư, Trình tiểu thư buổi trưa đưa bái thiếp tới, muốn đến thái tử phủ thăm ngài a."

      "Ngươi đưa thiếp về cho nàng, nàng khoảng chừng mười ngày sau hãy sang đây." Những ngày nguyệt làm gì cũng tiện, nàng cũng lười gặp khách.

      Tử Hạ gật đầu, cài mấy cây trâm cho nàng xong ra ngoài hồi thiếp. Tương Như Nhân tới bên cạnh bàn, uống xong thuốc Thanh Đông đưa đến, đợi khi thái dương xuống núi, chạng vạng tối hậu hoa viên tản bộ lúc.

      Lúc này thần dễ gặp gỡ cùng ra tản bộ, Tương Như Nhân chuẩn bị ra, Nghiêm lương nhân mang theo hai cung nữ cũng vào hậu hoa viên.

      Nghiêm lương nhân hơn năm tháng thân mình nhìn vẫn rất khỏe, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần cũng kém, hai người trước mặt đụng phải, Nghiêm lương nhân hướng Tương Như Nhân hơi phúc thân, "Gặp qua Tương trắc phi."

      "Ngươi có thai, đừng đa lễ như vậy." Tương Như Nhân nhàng đỡ nàng chút, " gặp ngươi vài bữa, thế nào béo ra a."

      Nghiêm lương nhân nở nụ cười, "Sao lại béo cho được, ngủ ít, ăn cũng nhiều."

      " Cũng đều là để ăn, đến lúc đó sinh tiểu tử mập mạp, khỏe mạnh." Tương Như Nhân mỉm cười, Nghiêm lương nhân vì mang thai thân mang theo cảm giác của người làm mẹ rất ấm áp, dễ chịu.

      Nghiêm lương nhân nghe nàng tiểu tử mập mạp, mặt cũng có chút chờ đợi, "Mượn nương nương chúc lành."

      Hai người đứng ở đó trò chuyện hồi, Tương Như Nhân quay về Linh Lung các, Nghiêm lương nhân tiếp tục tản bộ.

      ra khỏi hậu hoa viên, Tương Như Nhân thở dài cái, "Kim lương nhân cũng sắp sinh rồi." hơn tám tháng nhưng người là càng gầy gò, bụng lớn như vậy đè lên, nhìn qua thực có chút đành lòng, trước đây lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy Kim lương nhân, gương mặt tròn trĩnh kia giờ gầy rất nhiều.

      thái tử tuyệt tình, lâu như vậy tới nay cũng có bước vào Thiên Hương uyển nửa bước, tốt xấu gì cũng là hoài thai hài tử của , lại nhẫn tâm nhìn tới.

      thái tử đa tình, chí ít đối với mình, so với người khác vẫn tỏ ra thích nhiều hơn.

      Trở về đến Linh Lung các, Tương Như Nhân ngẩng đầu liếc nhìn đèn lồng đặt ở cạnh cửa, có đôi khi nàng nghĩ như là sợi dây, dưới là vực sâu sơn cốc, hơi lơ là, đó là tan xương nát thịt. . .

      Đêm nay, thái tử cũng đến, ngủ lại tại Ấn Nguyệt các, Tương Như Nhân thấy mệt mỏi, sớm ngủ, gần sáng tầm giờ dần, bụng truyền tới đau đớn khiến nàng giật mình tỉnh giấc, nàng thậm chí cảm thấy giữa hai đùi chảy xuống dòng nhiệt, đưa tay chợt giật lại duy trướng, Thanh Thu ngủ ở ngoài bình phong cũng tỉnh.

      "Tiểu thư!" Thanh Thu vén màn lên thấy mặt Tương Như Nhân trắng bệch, kinh hô tiếng, Tương Như Nhân bắt được tay nàng, cuộn mình nhổm dậy, ", gọi Thanh Đông cùng Tôn ma ma đến, được kinh động người khác!"

      Thanh Thu rất nhanh cầm áo khoác ra ngoài, này canh giờ, mọi người còn chưa có thức dậy.

      Sau lát Thanh Đông cùng Tôn ma ma liền chạy tới, Tương Như Nhân run rẩy môi, cắn chặc hàm răng để cho mình la lên, Thanh Đông tiến đến cầm lên cổ tay của nàng bắt mạch, biến sắc, xốc chăn Tương Như Nhân đắp lên, dưới đệm ngủ là tinh hồng mảng.

      Tôn má má vừa nhìn tình hình này, lôi kéo Thanh Thu đến bên thấp giọng phân phó, "Đánh thức Lưu ma ma các nàng, sai các nàng nhanh nấu nước, là nương nương nửa đêm tới kinh nguyệt, vội vàng dọn dẹp tắm rửa."

      Thanh Thu lần đầu tiên thấy tiểu thư nhà mình đau thành như vậy, ổn ổn tâm thần, lập tức chạy ra ngoài.

      Thanh Đông tìm băng gạc sạch cuốn thành cái đưa đến bên môi Tương Như Nhân, thanh vi ngạnh, "Tiểu thư, ngài cắn nó, đừng cắn đau bản thân."

      Tương Như Nhân hé miệng cắn băng gạc, hướng phía nàng và Tôn ma ma cười yếu ớt, "Đây phải là kinh nguyệt đúng ?" Nàng mấy năm qua nguyệt đến chưa từng đau như thế.

      Tôn ma ma ngồi xuống bên giường giữ tay nàng lại , giọng dỗ " có chuyện gì, tiểu thư, có ma ma ở đây, hết thảy đều có chuyện gì."

      Ngoài phòng Lưu ma ma mang theo Tước Nhi cùng Lan rất nhanh đun nóng nước mang tới.

      Thanh Đông sai các nàng đem nước đều rót vào trong thùng tắm, giữ lại Lưu ma ma, để bọn Tước Nhi tiếp tục nấu nước.

      Tôn ma ma tiếp nhận nước nóng Thanh Đông bưng tới, vắt khăn làm ấm năm ngón tay lạnh như băng củaTương Như Nhân, kịp đổi đệm giường, Thanh Đông liền thay quần cho Tương Như Nhân, dưới thân lót thêm cái đệm.


      Tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, như là lúc đầu do kinh nguyệt, đau bụng kinh nghiêm trọng cho nên sắc mặt tái nhợt, Tương Như Nhân tựa vào lòng Tôn ma ma, thân thể trận rồi lại trận luân phiên đau khiến cho nàng hầu như ra lời.


      "Thanh Đông." Tương Như Nhân gọi tiếng, "Thuốc."

      Thanh Đông lau nước mắt xoay người lại, "Tiểu thư ngài an tâm, chờ trời sáng ta liền xuất phủ tìm sư phụ phối dược cho ngài."


      Tương Như Nhân gật đầu nhắm mắt lại, trong đầu hỗn độn mảnh. . .
      Last edited: 13/4/16
      SiAm, lehanh, tart_trung6 others thích bài này.

    3. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Chắc là và thái tử phi làm đấy :yoyo64::yoyo64::yoyo64:. Khổ c quá
      Hue Khanh thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Hí hí kết quả đây nàng ơi ❤
      Chương 32.B
      Nàng mê man đêm, lúc tỉnh lại trời sáng, Hứa ma ma canh giữ ở bên giường thấy nàng tỉnh lại, viền mắt sưng đỏ nhìn nàng, "Tiểu thư, có nơi nào khó chịu , với nhũ mẫu? "

      Tương Như Nhân nhíu chân mày lại, vừa tỉnh lại bụng dưới liền truyền đến cảm giác quặn đau, nhìn Hứa ma ma gọi tiếng nhũ mẫu, Tương Như Nhân trong lòng dâng lên ủy khuất, mũi lên men, "Ta đau quá."

      Hứa ma ma bị nàng gọi như thế, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống, "Nhũ mẫu biết, nhũ mẫu biết."

      Tương Như Nhân cụp mắt, dưới thân là cổ nhiệt lưu tuôn ra liên tục, mang tiểu sinh mệnh lặng lẽ đến rồi rời kia.

      Tương Như Nhân tựa gối đầu, nước mắt rơi thấm ướt áo gối, nàng vẫn thể nào dừng, lại muốn làm to chuyện, thể để cho bọn họ tra xét.

      Thanh Thu đẩy cửa đến, nhìn thấy nàng tỉnh, bưng cho nàng chén rượu gạo thuốc ấm, "Chỗ Thái tử phi, Tôn ma ma qua ."

      Ngồi ở bên giường, Thanh Thu từng muỗng từng muỗng đút rượu gạo cho nàng, "Thanh Đông rất nhanh trở lại, tiểu thư ngài yên tâm, nơi này có chúng nô tì."

      Tương Như Nhân mệt mỏi lắc đầu, coi như là như vậy, nàng tại cũng thể hoàn toàn tĩnh tâm dưỡng thân, sẩy thai phải nghỉ ngơi tháng, tháng này, nàng phải mượn cớ gì để ra khỏi cửa, thỉnh an, sau đó coi như gần hai tháng thể thị tẩm, đây cũng làm thế nào cự tuyệt. . .

      Tôn ma ma trở về, thái tử phi nghe nàng kinh nguyệt sớm hai ngày cũng gì, sai người ghi nhận lại vào sổ, liên tiếp bảy tám ngày sau chắc là thái tử tới chỗ nàng.

      Qua nửa canh giờ, Lưu ma ma cùng Thanh Đông cũng trở lại.

      Sư phụ của Thanh Đông viết cho Tương Như Nhân những điều cần chú ý trong hai tháng này kèm theo mấy thang thuốc cho người vừa sẩy thai, để làm sạch bên trong thân mình.

      "Sư phụ tại đem mấy thang thuốc này uống để ác lộ theo quỳ thủy tống ra ngoài, sau đó uống thuốc bổ điều dưỡng lại." Thanh Đông ghi nhớ lời Dương đại phu dặn dò lại, "Này tị tử dược hoàn, tiểu thư thể lại tiếp tục dùng, sư phụ điều cho ngài phương thuốc mới nhưng phải đợi nửa năm sau mới có thể dùng."

      Tương Như Nhân để Thanh Thu đỡ bản thân dậy "Dương đại phu có tại sao lại đẻ non? "

      "Trong tị tử thuốc có nhiều dược liệu hàn tính cao, người mang thai rất kỵ dùng, tiểu thư mấy ngày trước thị tẩm nhiều lần nên dùng thuốc cũng nhiều hơn, cho nên hài tử này có lẽ vì thế mà dễ sẩy mất." Tương Như Nhân nghe nàng giải thích, chợt nhớ tới chuyện Trương trắc phi đẻ non, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nhưng kịp nắm bắt.

      Liếc mắt cái gói thuốc Thanh Đông mang tới, "Thuốc đau bụng do nguyệt từ dược phòng trong phủ để Lưu ma ma mang Tước Nhi qua lấy, Lan cùng Tước Nhi hai người sắc xong rồi mang về, chỗ thuốc này Thanh Đông ngươi ở bên trong Linh Lung các mà sắc."

      Thanh Đông ra ngoài tìm Lưu ma na, Tương Như Nhân nằm xuống, đột nhiên cảm giác gian phòng an tĩnh phá lệ đáng sợ.

      hề buồn ngủ, nàng lúc nào cũng có thể cảm giác được bụng dưới kinh luyên đau đớn, nàng thậm chí cũng kịp bi ai hài tử này liền rời .

      "Nhũ mẫu, có phải nó biết ta nhất định muốn có nó, cho nên cũng muốn để ta có cơ hội biết đến, bản thân tự rời ? " Tương Như Nhân mở to mắt lẩm bẩm , "Như vậy cũng tốt, cuối cùng so với biết mà phải bỏ nó tốt hơn." Chí ít như vậy nàng cần đau đớn quyết định, cần tàn nhẫn giết hại nó.

      Hứa ma ma cởi giầy leo lên giường, đem nàng nhàng ôm vào trong lòng mình, vỗ bả vai của nàng an ủi, "Tiểu thư có nỗi khổ riêng nó cũng biết, cho nên hài tử này mới có thể thay tiểu thư quyết định, muốn người khổ sở, nó cùng tiểu thư hữu duyên, tương lai nhất định còn có thể làm hài tử của tiểu thư ."

      "Nó hận ta sao?" Tương Như Nhân nắm lấy quần áo Hứa ma ma khóc nức nở "Ta cũng muốn nó, nó hận ta sao? "

      Hứa ma ma vỗ vỗ lưng nàng, tựa như lúc sấm chớp nàng ngủ được, Hứa ma ma cũng là như thế dụ dỗ nàng, Tương Như Nhân nước mắt trào ra "Nhũ mẫu, ta hề nghĩ muốn nó."

      "Nhũ mẫu biết, nó hận tiểu thư, nó biết tiểu thư bị bao nhiêu ủy khuất." Hứa ma ma vuốt tóc nàng, thay nàng lau nước mắt, mình cũng khóc theo, "Hảo hài tử, khóc lên, khóc lên liền thoải mái hơn, nên giấu ở trong lòng, nhũ mẫu ở đây, vẫn luôn ở đây a." Hứa ma ma biết sẩy thai ở cữ thể khóc, nhưng nàng lo lắng hơn vẫn là tiểu thư kiên cường hiểu chuyện đem việc này đều tự trách cứ vào mình, giấu ở trong lòng đến sinh bệnh, chẳng bằng khóc hồi, khóc lên cũng dễ chịu hơn chút.

      Tương Như Nhân ở trong lòng Hứa ma ma, lúc ban đầu còn là thầm khóc, sau khắc chế nổi liền khóc thành tiếng, lúc nàng ra những quyết định này mặc dù dự liệu được có ngày có thể có bầu hài tử, nhưng khi mọi việc thực phát sinh nàng phát mình căn bản có biện pháp thản nhiên để chấp nhận như thế, đó là sinh mệnh a, mặc dù nàng có nhận thấy được tồn tại của nó, nó cũng là sinh mệnh.

      Trong phòng Thanh Thu cùng Tử Hạ đều lau lệ đến đỏ vành mắt, bốn người các nàng năm tuổi vào phủ, giáo dục đặc biệt ba năm mới bị phái hầu hạ tiểu thư lúc đó năm tuổi, mười năm qua các nàng chẳng bao giờ thấy qua tiểu thư khóc thương tâm như vậy, ở trong mắt các nàng, tiểu thư gặp chuyện gì cũng đều có thể lãnh tĩnh xử lý, mà hôm nay mấy người các nàng cũng có thể cảm giác được bất lực sâu đậm người tiểu thư.

      Tương Như Nhân khóc mệt rồi ngủ, Hứa ma ma nghe tiếng nàng khóc nức nở, cúi đầu vén những sợi tóc bị nước mắt thấm ướt bết lại ra sau cho nàng, người người đều hâm mộ có thể sinh ra ở Tương gia, sinh trưởng ở Tương gia, cho rằng là con vợ cả cả đời này liền từ lúc sinh ra đều là ngày lành, nhưng những người đó biết là họ bên trong có bao nhiêu bất đắc dĩ, lại có bao nhiêu chua xót để người khác biết, giống như hoàng cung vậy, người bên ngoài đều muốn vào, bọn họ lại biết là người ở bên trong đến tột cùng có bao nhiêu muốn rời . . .

      Liên tiếp năm ngày, Tương Như Nhân vẫn xuất huyết ngừng, may mắn trước đây nghe tổ phụ đem Thanh Đông đưa học y mấy năm, hôm nay có nàng bên người, dù chỉ là tay mơ cũng đều tiết kiệm được rất nhiều chuyện.

      Đến ngày thứ sáu xuất huyết giảm, hề đau bụng, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, Thanh Đông ở bên trong Linh Lung các cẩn thận sắc thuốc, chờ Tước Nhi cùng Lan đem thuốc từ phòng ăn tới, để Lưu ma ma cầm lấy rồi đổi khi vào trong.

      Tương Như Nhân dựa vào ở giường uống xong thuốc Thanh Đông bưng tới, sai nàng gọi Lưu ma ma hầu ở bên ngoài tiến vào.

      Trong phòng còn tản ra vị thuốc đông y, Lưu ma ma qua bình phong thấy Tương Như Nhân mặt trắng bệch, trong lòng cả kinh, cúi đầu khom người thưa "Nương nương tìm nô tỳ có gì phân phó? "

      "Lưu ma na, ngươi biết mấy ngày hôm trước ngươi mang Thanh Đông rời khỏi thái tử phủ, Thanh Đông là làm gì ?" lần thăm dò cuối cùng, Tương Như Nhân nhìn Lưu ma ma, giọng hỏi nàng.

      "Nô tỳ ngay từ đầu chẳng biết, chờ Thanh Đông nương sau khi trở về biết Thanh Đông nương phải y quán."

      "Nàng là y quán phối dược, bởi vì ... bản cung an tâm những thuốc trong phòng gì đó ở phủ thái tử." Tương Như Nhân trực tiếp cho nàng Thanh Đông ở bên trong Linh Lung các cùng lúc sắc thuốc, xem ánh mắt của nàng, cũng là phát chút mánh khóe.

      "Nương nương cẩn thận chút cũng điều là phải làm."

      "Hai ngày nữa còn muốn ngươi mang nàng ra phủ chuyến, thuận tiện đem bã thuốc mấy ngày nay mang ra khỏi thái tử phủ, để tránh thái tử phi biết chuyện bản cung cũng tiện đáp lời."

      Lưu ma ma ngẩng đầu, Tương Như Nhân mặt thong dong ý cười nhìn nàng, cái chớp mắt, Lưu ma ma nghĩ Tương trắc phi hình như cùng trước đây có chút giống.

      "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định đem hết toàn lực làm thỏa đáng việc này!" Lưu ma ma trong lòng run lên, quỳ xuống dập đầu lập thệ, Tương Như Nhân hướng Tôn ma ma nhìn thoáng qua, người sau xuất ra bao tiền lì xì nhét vào trong tay Lưu ma ma "Mấy ngày này khổ cực các ngươi, đây là nương nương thưởng cho ma ma ngươi và Tước Nhi các nàng."

      Lưu ma ma cầm lấy túi tiền lì xì rời khỏi gian phòng, chỉ chút thời gian mà trán của nàng toát tầng mồ hôi, chính là thần sắc Tương trắc phi suy yếu nhưng khí thế kia vẫn như trước giảm, phải so với trước đây còn cường ngạnh hơn.

      Hai ngày sau Thanh Đông rời chuyến, sau khi trở về nghe được Dương đại phu đích xác thừa nhận, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, sau kinh nguyệt hay sau khi sẩy thai mạch tượng đều có thể suy yếu, chỉ cần nàng thừa nhận, mạch tượng liền vô pháp khẳng định là đẻ non, dọn dẹp hết bã thuốc, trong thái tử phủ tìm được, cũng thể nào xác thực, như vậy kế tiếp, nàng có thể giả bộ bị bệnh. . .

      Cũng chính là Tương Như Nhân kinh nguyệt vừa kết thúc, thái tử phi nhận được bẩm báo, là Tương trắc phi ở trong phòng bỗng nhiên té xỉu.


      Tử Yên qua bẩm báo tin tức này vào đúng thời gian thỉnh an buổi sáng, thái tử phi ngẩn ra, lập tức để Trương trắc phi các nàng đều về trước, sai người mời thái y, mình dẫn người tới Linh Lung các.

      Thái y tới sau, Triệu Nhị chờ ở ngoại thất, thái y ở bên trong hỏi chẩn.

      lát sau thái y ra, Triệu Nhị nghênh đón, "Trần thái y, Tương trắc phi tại sao lại vô cớ té xỉu? "

      "Mạch tượng Tương trắc phi so với bình thường sau khi kết thúc nguyệt càng suy yếu hơn, hơn nữa mặt có chút máu, dễ rét run, xác nhận là do mất máu quá nhiều dẫn tới thể hư, choáng váng đầu óc, mặt khác Tương trắc phi mạch tượng đập nhanh, đau đầu ngất xỉu, tự còn cảm giác nhiễm phong hàn."

      Chỉ là chuyện đến tháng, thoáng cái liền sinh ra nhiều như vậy tật xấu, Triệu Nhị nghe câu mất máu quá nhiều có chút nghi ngờ, "Này mất máu quá nhiều, có thể là do nguyên nhân khác? "

      "Này. . . Vi thần dám vọng luận." Trần thái y ở thái y viện nhiều năm, vẫn rất ràng về bổn phận, chuyện thể xác định, nếu đúng cũng được, lỡ mà sai, đến lúc đó dẫnra chuyện gì, cái mũ cánh chuồn (mũ quan) đầu đều có thể bay mất.


      "Nếu là phong hàn chi chứng, vậy phiền Trần thái y hạ phương thuốc, đúng ngày giờ đến đây tái khám." Triệu Nhị khoát tay áo, Trần thái y theo ma ma ra.

      vào nội thất, Triệu Nhị thấy Tương Như Nhân sắc mặt được hồng hào nằm ở giường, nghi ngờ trong lòng càng sâu, mất máu quá nhiều, chỉ là kinh nguyệt đơn giản như vậy sao, có vết xe đổ Trương trắc phi đẻ non ở đó, nàng phải suy nghĩ nhiều thêm vài phần, nếu là đẻ non, người trước mắt còn mảy may chẳng biết, hậu quả này. . .

      Từ bên trong Linh Lung các ra, Phương ma ma sau lưng Triệu Nhị thấy nàng trầm tư, tới phía sau nàng giọng , "Nương nương, Tương trắc phi có thể cũng giống như Trương trắc phi , cũng là cái kia? "

      Triệu Nhị chậm bước, tầm mắt hướng phía Linh Lung các liếc mắt cái, khóe miệng nở nụ cười như có như "Ma ma, thái y là kinh nguyệt, đó chính là kinh nguyệt, thái y cuối cùng sai, phải sao." ...

      Last edited: 13/4/16
      SiAm, tart_trung, song ngư5 others thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 33: Tình hèn mọn
      Đến chạng vạng, sau khi trở về thái tử nghe Tương trắc phi bị bệnh Linh Lung các thăm nàng.

      vào nội phòng thấy Tương Như Nhân sắc mặt tái nhợt nằm giường, Tô Khiêm Dương cũng ngẩn người, bất quá là mấy ngày gặp, thế nào lại cảm giác hình như bản thân lâu chưa từng đến Linh Lung các, bằng người trước mắt làm sao gầy gò nhiều đến vậy.

      Tương Như Nhân tính vén chăn lên thỉnh an, Tô Khiêm Dương ngăn cản nàng, "Lúc này còn quan tâm nhiều cái gì cấp bậc lễ nghĩa, cứ nằm là được."

      "Để điện hạ lo lắng." Tương Như Nhân nằm trở lại, hướng về phía cười yếu ớt "Bộ dáng bây giờ của thiếp nhất định rất khó coi."

      Tô Khiêm Dương hướng giường hẹp nhích lại gần, Tương Như Nhân đầu vừa vặn tựa ở bả vai , cầm bày tay có chút lạnh của nàng, lần này có tìm ấm lô mà là nắm vào trong tay mình, "Mới vài ngày qua đây, nàng liền đem mình lăn qua lăn lại thành như vậy! "

      Tương Như Nhân nghe trách cứ ân cần, hướng bên này dựa thêm chút, có chút ủy khuất, " Điện hạ cũng tới thăm thiếp."

      "Nàng giống như là bởi vì ta mà mới bị bệnh vậy." Tô Khiêm Dương nghe nàng trái lại quở trách mình, nở nụ cười, "Vậy bổn điện hạ đêm nay lưu lại cùng nàng."

      Tương Như Nhân khẽ hừ tiếng, " muốn."

      "Bây giờ còn từ chối?" Tô Khiêm Dương ý định đùa nàng, xem mặt nàng bởi vì được vui đùa mà có chút huyết sắc, đem tay nàng để vào trong chăn.

      "Thiếp tại ngã bệnh, vạn nhất lây bệnh điện hạ tốt." Tương Như Nhân hừ hừ, nhìn cái, "Chờ thiếp hết ."

      Tô Khiêm Dương tiếp được lời của nàng, "Hết liền thế nào?"

      Tương Như Nhân bỗng nhiên dừng lại , lần trước đến còn chỉ vào tư thế xuân cung đồ lần sau đổi cái này thử xem, hôm nay nàng như thế muốn qua đây, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới.

      Vì vậy Tương Như Nhân híp mắt, trang ngáp cái, lẩm bẩm , "Hết là thiếp có thể bồi điện hạ chơi cờ."

      Tô Khiêm Dương mặt lộ ra chút lơ đãng sung sướng, thấy nàng né tránh, hề trêu nàng, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trở lại thăm nàng."

      Tương Như Nhân gật đầu, đưa mắt nhìn ra khỏi cửa, khẽ thở phào nhõm, nàng bệnh này, thế nào mà ba hay năm ngày có thể khỏi được. . .

      Tô Khiêm Dương rời Linh Lung các Dao hoa các, Triệu Nhị thấy đến có vẻ cao hứng, thay cởi áo khoác, ôn nhu hỏi , "Tương muội muội tốt hơn chưa? "

      "Tinh thần cũng tệ lắm." Tô Khiêm Dương vào phòng rửa mặt, cung nữ đổi nước, tắm rửa qua , Triệu Nhị lại tự mình thay áo ngủ cho , hai người nằm xuống, Triệu Nhị y ôi tại trong ngực , giọng "Điện hạ ngài còn nhớ lúc chúng ta mới vừa thành thân ngài mang theo thiếp cưỡi ngựa? "

      Tô Khiêm Dương đưa tay sờ sờ mái tóc dài nhu thuận của nàng, "Thế nào chợt nhớ tới chuyện này? "

      Triệu Nhị dán lên lồng ngực của , trong giọng chút hoài niệm, "Đó là thời gian thiếp hạnh phúc nhất trong kiếp này." Đại hôn ba tháng, trong thái tử phủ chỉ có mình nàng, thái tử còn mang theo nàng cưỡi ngựa du hồ, trước đây dành riêng là nàng đời này nghĩ vui sướng nhất, sau đó, trong thái tử phủ chính là cái rồi lại cái người mới.

      "Trong khoảng thời gian này là quên nàng." Tô Khiêm Dương cúi đầu, thoáng nhìn nàng đáy mắt nhớ nhung, giọng nhu hòa ít, "Khổ cực cho nàng rồi."

      Triệu nhị lắc đầu, " khổ cực, chỉ cần điện hạ còn coi trọng thiếp, thiếp liền cảm thấy khổ cực." Chỉ cần nàng ở trong lòng còn là là tối trọng yếu, nàng làm thái tử phi, tất cả đều là nên làm.

      Tô Khiêm Dương tay vuốt tóc nàng dừng lại, đem nàng từ người tự mình đỡ lên, lại nhìn kỹ nàng, hình như mấy năm này, có tỉ mỉ nhìn qua nàng, so sánh cùng trước đây đại hôn là lúc còn ngây ngô, hôm nay người nàng nhiều thêm vài phần thành thục, cùng mấy người Tương trắc phi là hai loại mùi vị hoàn toàn bất đồng.

      "Làm sao lại xem trọng nàng, nàng là thái tử phi của bản điện hạ, là mẫu phi của Tuần nhi." Tô Khiêm Dương gạt chút tóc trán nàng, ôm vào trong lòng.

      Vốn là năm năm vợ chồng, dù gì cũng hiểu nhau chút, Triệu Nhị lúc này yên tâm ít, hình như là gì đó rời lại trở về, để cho lòng nàng thấp thỏm đoạn thời gian hôm nay rốt cục bình tĩnh lại.

      Chuyện tình cảm vốn chính là cẩn thận như thế, cẩn thận đến chút động tác nhặt đều có thể mang theo ít thứ, Triệu Nhị cần chính là những thứ này, lời ràng như vậy đủ để cho nàng động lực lớn nhất.

      Hai người hồi tắt đèn, ngủ. . .

      Tương Như Nhân bị bệnh, thái y thấy chữa xong mà người vẫn hư nhược như trước, tình huống như vậy chỉ có thể chậm rãi dưỡng, có biện pháp khác.

      Qua có chừng tháng, Trình Bích Nhi nhịn được đến thăm nàng.

      Tử Yên dẫn Trình Bích Nhi vào phòng, nàng vừa nhìn thấy Tương Như Nhân ngồi ở tháp mềm nghỉ ngơi, lúc này liền mắng nàng, "Ta thế nào ngươi chút lại đổi ý để cho ta tới, nguyên lai là gạt ta, ngã bệnh thế nào sao với ta? "

      Tương Như Nhân xem nàng dáng vẻ thở phì phò, cười sai dời ghế cho nàng ngồi "Ngươi còn tức giận, đây phải là sợ ngươi lo lắng sao! "

      Trình Bích Nhi liếc nàng, tiếp nhận trà Thanh Thu bưng tới, "Ta còn ngươi sao, nếu bệnh sao cho ta qua đây, , xảy ra chuyện gì? "

      Trình Bích Nhi là bộ vẻ mặt liệu như thần, Tương Như Nhân bị vẻ mặt này của nàng chọc cười, " Nhị tẩu tương lai, ngươi có thể đoán như thế còn muốn ta sao? "

      "Ngươi còn trêu đùa ta!" Trình Bích Nhi mặt đằng đỏ lên, trà uống vào suýt nữa sặc, ho khan vài tiếng, nghe trong phòng mùi vị thuốc đông y nhíu mi "Ta là đoán được, ngươi bằng trực tiếp cho ta biết, xem ta tin hay ."

      Tương Như Nhân nhìn qua Thanh Thu, Thanh Thu lui ra ngoài, mang theo Tử Yên cùng nhau canh giữ ở ngoài cửa phòng.

      lúc lâu, Tương Như Nhân thở dài , "Bích nhi, trước đó vài ngày, ta sẩy thai."

      Trình Bích Nhi cầm cái chén buông tay, hơn phân nửa nước trà đều đổ lên váy, nàng cũng quản, Trình Bích Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng "Ngươi cái gì?"

      Thấy Tương Như Nhân ánh mắt trịnh trọng, Trình Bích Nhi đem cái chén để xuống, quan tâm vỗ vài cái vào váy làm nước tung ra, trực tiếp ngồi xuống bên người nàng, nhìn thoáng qua bụng của nàng, "Làm sao lại đẻ non, ta thấy thân thể ngươi so với ta còn rất tốt, làm sao có thể? "

      Tương Như Nhân sơ lược qua lần nửa đêm đau bụng, Trình Bích Nhi vẫn như cũ vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng, "Như Nhân, đừng ta tin, ta chính là tin chuyện này cũng tin chỉ đơn giản như vậy."

      Còn kịp bi thương chút chuyện này, tất cả lực chú ý của Trình Bích Nhi dồn vào nguyên nhân tại sao lại đẻ non, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chính là nghĩ Tương Như Nhân lừa gạt bản thân.

      Tương Như Nhân bị nàng canh chừng có cách, đưa tay ngắt chút gò má của nàng, "Trước đây chuyện cửa hàng Ngâm Hoan là thất công chúa sai Kỳ gia nhị tiểu thư làm, tình bị hoàng hậu biết, Kỳ Tố Như cầu đại ca giúp đỡ, đại ca cầu ta, ta và thái tử phi ước định ba năm có con, thái tử phi mới hướng hoàng hậu khuyên bảo miễn trọng trách cho Kỳ gia nhị tiểu thư."

      "Ta sợ mang bầu, liền uống thuốc tránh thai, đứa này tới đột nhiên, cũng đột nhiên, ta hoàn toàn có thể dự liệu được." Tương Như Nhân lúc này lời hời hợt, lại thấy Trình Bích Nhi biết lúc nào là hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình.

      Tương Như Nhân nở nụ cười, đưa tay lau nước mắt cho nàng "Khóc cái gì, bây giờ phải là sao rồi sao."

      Trình Bích Nhi bắt được tay nàng, cả tiếng mắng câu, "Tương Như Nhân, ngươi thế nào ngu như vậy." Mắng xong vừa khóc vừa trực tiếp ôm lấy Tương Như Nhân "Ngươi thế nào ngu như vậy, ngươi còn cho mình, còn muốn gạt ta."

      "Ta cho ngươi, chính là sợ ngươi như vậy." Tương Như Nhân vỗ lưng nàng, "Tổ phụ chịu nổi kích thích này, ngươi bây giờ biết, cũng thể cho bọn họ biết."

      Trình Bích Nhi đẩy nàng ra trừng mắt nàng, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu cứ rơi thẳng xuống "Ta thế nào sắc mặt ngươi kém như vậy, ngươi lúc đó khó khăn chịu đựng vì sao cho ta sớm chút tới thăm ngươi, có đau hay , bây giờ có còn đau hay ? " Trình Bích Nhi cẩn thận sờ sờ bụng của nàng, nghẹn ngào thào, "Lúc đó nhất định rất đau."

      Tương Như Nhân ửng đỏ mắt, " tại đau, sao, ngươi đừng khóc, khóc mắt sưng lên xấu muốn chết."

      "Tương Như Nhân!" Trình Bích Nhi la hét kêu nàng tiếng, "Ngươi còn có tâm tư chê cười ta, ngươi bệnh thành như vậy, còn chịu cho ta biết, nếu phải ta thấy ổn bản thân tự qua đây, ngươi có phải tính toán giấu luôn chuyện này đến cùng!"

      Tương Như Nhân im lặng, Trình Bích Nhi hừ tiếng, "Đại ca kia của ngươi cũng phải thứ tốt gì, ta cũng sợ ngươi tức giận, khi còn có chút tiền đồ, tại gặp Kỳ Tố Như, chính là kẻ vô dụng!"

      "Thế nào, tại gọi Kỳ tỷ tỷ?" Tương Như Nhân lấy khăn đưa cho nàng, Trình Bích Nhi quay lại trừng mắt liếc nàng "Ngươi bây giờ liền chèn ép ta ."

      " chính là cái kẻ vô dụng, ta cũng thể để liên lụy Tương gia, để cho người khác chế giễu." Tương Như Nhân vẻ mặt lạnh vài phần, "Kỳ Tố Như có cơ hội lợi dụng đại ca nữa, lục thế tử phi sao, nàng thời nhưng là như đứng đống lửa, như ngồi đống than rồi." Nếu có cơ hội, nàng ngài khiến nàng ta an ổn ngồi ở vị trí đó.

      Trình Bích Nhi đối với hành vi loại này cực kỳ khinh thường, "Quả nhiên là vào cùng cửa phải người nhà, tỷ tỷ muội muội cái đức hạnh, ta đúng là mắt bị mù, trước đây làm sao nghĩ nàng gả vào Lục vương phủ là bị bất đắc dĩ nhận hết ủy khuất."

      Tương Như Nhân trêu nàng, "Ngươi thừa nhận cũng rất nhanh."

      Trình Bích Nhi lau nước mắt, tiện đà xem nàng, đáy mắt nhiều thêm chút đau lòng, "Ngươi cứ như vậy nằm hơn tháng, thái tử cùng thái tử phi cũng biết sao? "

      "Thái y là sau nguyệt mất máu quá nhiều nên thể hư lại cảm nhiễm phong hàn, cần phải dưỡng thời gian thái tử tin, về phần thái tử phi sao." Tương Như Nhân khẽ hừ tiếng, "Nàng ngay cả có hoài nghi cũng ra." Nếu đáp ứng nàng ba năm có con, thái tử phi tác phong có thể đại nghĩa nhưng còn tùy nơi, nàng nếu như đẻ non còn mảy may biết, phải rập khuôn theo Trương trắc phi sao, đối với thái tử phi mà , chẳng phải càng an tâm.

      Trình Bích Nhi yên tâm gật đầu, "Mấy ngày nữa chính là du hạ sơn trang, ngươi cũng đừng ở chỗ này mãi, sơn trang chút cũng tốt, lúc đó xua bệnh khí giải sầu chút, làm tổ trong nhà sắc mặt cũng tốt hơn được."

      Tương Như Nhân muốn cự tuyệt, Trình Bích Nhi cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, " được , ta còn tức giận đây, chuyện lớn như vậy đều với ta, ngươi còn có coi ta là Nhị tẩu ngươi hay ? "

      "Ai da, tại bày ra bộ dáng Nhị tẩu, này còn chưa có cưới vào cửa a, ta phải cảnh tỉnh trước nhị ca ta mới được." Tương Như Nhân phốc tiếng nở nụ cười, nhìn nàng viền mắt còn phiếm hồng hung hăng ra lệnh cho mình, đáy lòng nổi lên tia ấm áp, tổ phụ ra hảo bằng hữu đều phải chịu lợi ích ép buộc, thể tin hoàn toàn, nàng lại nghĩ, người cả đời này, nếu như người để hoàn toàn tin cũng có, đó mới là sống thất bại.
      SiAm, lehanh, song ngư5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :