Chương 33: Hương Lan Đâu Còn Na Lan được nữ cảnh sát dìu lên chỗ ban chỉ huy mặt đất. Gió xuân nhè khiến đầu bớt nhức, nhưng trong bụng cứ như có con rắn sục sạo, chị cảnh sát đưa cho chai nước khoáng, Na Lan uống ngụm nhưng lại nôn ra ngay. Đầu óc ngổn ngang toàn là hình ảnh Ba Du Sinh và đồng đội lần lượt đưa từng bộ hài cốt ra ngoài trời. còn có nhiều bộ hài cốt được tìm thấy. Mọi người đến quá muộn. Để tâm trí nguôi ngoai, tìm chỗ tương đối sáng bên cạnh chiếc xe hòm của cảnh sát, tựa lưng vào đó, thử mở đọc tập hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn mà Kim Thạc đưa cho lúc nãy. Nếu tập hợp đầy đủ tư liệu do các bệnh viện bình thường và bệnh viện tâm thần cung cấp, dày bằng cuốn tiểu thuyết tầm cỡ sử thi. Bệnh án sớm nhất là năm 1979, cách đây 30 năm, khi vụ án “ngón tay khăn máu” đầu tiên xảy ra. Có phải chỉ là trùng hợp ? Theo bà già “chị Triệu” ở nhà phúc lợi nhớ lại, cuối năm 1960 cậu bé Mễ Trị Văn tự ý bỏ khỏi nhi viện, cho đến năm 1979 là khi bắt đầu có hồ sơ bệnh án của bệnh viện Nhân Dân số 3 Giang Kinh này, “truyện ký” về Mễ Trị Văn bỏ trống ít ra là mười năm. Na Lan tiếp tục giở xem, các kết luận khám bệnh, ghi chép phòng khám, ghi chép nhập viện, ghi chép kiểm tra khi nằm viện… vô số các thông tin có vẻ như chẳng liên quan gì. Chuông di động reo vang, Trần Ngọc Đống gọi. “Nghe công an Sở và Khu huy động phần lớn lực lượng, tôi gọi điện cho Ba Du Sinh mãi mà được, tại sao thế?” Trần Ngọc Đống vòng vo, hỏi thẳng luôn. Cũng có gì là lạ, tuy cởi mũ giáp về quê, ông vẫn còn vô số “tai mắt” trong hàng ngũ công an. Na Lan đáp, “ ấy ở dưới lòng đất, di động mất sóng. Chú cứ gọi vào ban chỉ huy rồi họ liên lạc bằng bộ đàm.” “Ban chỉ huy nào? Cháu cho tôi biết sơ qua tình hình được ?” Na Lan vắn tắt, “Phát rất nhiều hài cốt ở nhà khách của Lữ hành Thông Giang.” thể kỹ hơn. Trần Ngọc Đống thở dài thườn thượt. Lát sau ông , “Chúng ta còn cách hung thủ bao xa?” “Cảm giác là rất gần. Ít ra Mễ Trị Văn thể là người vô tội. Mấy hôm nay cháu đọc tư liệu về số thanh thiếu niên quen hành hạ ngược đãi động vật, sau này lớn lên nếu mắc chứng thần kinh phần lớn biến thành hung thủ tàn độc.” Na Lan trấn tĩnh, tự nhủ phải suy nghĩ ạch lạc. “Mễ Trị Văn đồng thời cũng là người rất thông minh… Vụ 'ngón tay khăn máu' trải dài ba mươi năm mà vẫn kín như bưng, phải là do kẻ vô cùng thông minh đạo diễn và rất có khả năng phải chỉ do kẻ thông minh gây ra. Giả sử Mễ Trị Văn có đồng bọn, và duy trì liên lạc suốt nhiều năm như vậy nhất định chúng phải có quan hệ giao lưu trong đời sống.” Trần Ngọc Đống hỏi, “Cảnh sát điều tra về quan hệ xã hội của lão, kết quả ra sao?” “Chẳng có gì cả. chút tiến triển. Đời lão gắn liền với nhà tù, bệnh viện, tiếp xúc xã hội gần như bằng . Thời gian ở bệnh viện chiếm phần lớn cuộc đời Mễ Trị Văn, cho nên cháu đọc toàn bộ tư liệu về bệnh tật của lão.” “Cháu định tìm kiếm thứ gì trong đó?” “Quy luật. Nhưng là quy luật gì, cháu đọc sơ sơ mà chưa nhận ra. Đành đọc lại vậy.” rồi mở bệnh án sớm nhất của Mễ Trị Văn, năm 1979. Trần Ngọc Đống kết thúc, “ làm phiền nữa. Cháu cứ đọc . Ta duy trì liên lạc nhé!” Đúng lúc ấy Na Lan nhìn thấy cái tên quen thuộc trong số ghi tuần phòng của bệnh viện. Năm 1979, Mễ Trị Văn nằm viện vì viêm phổi, co thắt phế quản, bác sĩ điều trị đóng dấu khắc chữ kiểu Tống thể[1] tên là Bạch Kính Phủ. Các ghi chép kiểm tra do Bạch Kính Phủ, bác sĩ nội trú Ngô Tường hoặc các bác sĩ thực tập viết. trong ba bác sĩ thực tập tên là Chu Trường Lộ. [1] Lối viết chữ Hán thịnh hành đời Tống, nét sổ đậm, nét ngang gầy. Na Lan sửng sốt, nhiều ý nghĩ lướt qua trong đầu . Trần Ngọc Đống nghe thấy di động của Na Lan vẫn “tu tu” chưa tắt máy, bèn hỏi, “Na Lan? Cháu vẫn nghe à? Sao thế?” “Cháu cho chú biết cái tên, là Chu Trường Lộ.” Trần Ngọc Đống ngạc nhiên, “Giám đốc bệnh viện?” Na Lan nhanh tay giở tiếp, càng giở càng phát hoảng. “Năm 1979 Chu Trường Lộ bấy giờ còn là bác sĩ thực tập, từng tiếp xúc với Mễ Trị Văn. Năm 1982 Mễ Trị Văn nằm Bệnh viện Số 2 trực thuộc Đại học Giang Kinh, Chu Trường Lộ cũng điều trị cho lão. Trong lần khám bệnh ở Bệnh viện Số 2 năm 1984, bác sĩ nội trú Chu Trường Lộ khám và kê đơn cho lão. Năm 1988 Chu Trường Lộ là bác sĩ điều trị cho Mễ Trị Văn ở Bệnh viện Số 2. Năm 1993 Mễ Trị Văn đến bệnh viện Kim Hoa tuyến cơ sở khám bệnh, bác sĩ phó chủ nhiệm Chu Trường Lộ tiếp lão ta. Năm 1995 Mễ Trị Văn nằm bệnh viện Kim Hoa, Chu Trường Lộ là bác sĩ trưởng khoa Nội. Từ sau năm 1999, Mễ Trị Văn hoặc vào tù hoặc nằm viện tâm thần, hoặc khám và nằm viện ở bệnh viện Phổ Nhân. Chúng ta có thể nhanh chóng tra ra, cuối thập kỷ 1990 Chu Trường Lộ có được điều động làm chủ nhiệm khoa Nội bệnh viện Phổ Nhân hay .” Trần Ngọc Đống , “Tôi lên mạng tra luôn.” Nửa phút sau ông xác nhận, “Đúng thế, trang web của Phổ Nhân giới thiệu về Chu Trường Lộ, từ năm 1988 được điều từ bệnh viện Kim Hoa sang bệnh viện Phổ Nhân! quy luật rất ràng!” Na Lan bổ sung, “Còn quy luật nữa, Chu Trường Lộ thời niên thiếu mất người thân, Mễ Trị Văn thời niên thiếu cũng mất bà mẹ!” Na Lan bỗng nghĩ đến điều. “Phiền chú tra hộ, mạng có bài viết về Chu Trường Lộ ? Ông ta từng được nhận nhiều giải thưởng, đăng nhiều nghiên cứu y học chắc phải có nhiều bài đưa tin.” Trần Ngọc Đống tra cứu lúc, rồi trả lời, “Đúng là có số manh mối. Ví dụ, bài này nội dung rất chung chung nhưng cũng có câu thú vị. Chu Trường Lộ sinh ở vùng núi Huệ Sơn, cha mẹ mắc bệnh rồi lần lượt qua đời, nỗi đau khiến cậu bé quyết tâm học hành trở thành thầy thuốc giỏi để cứu giúp người bệnh.” Na Lan chực nhảy dựng dậy, “Cha mẹ chết sớm… tức là ông ta trở thành trẻ mồ côi.” “ nhi viện! Lại quy luật nữa.” Trần Ngọc Đống , “Cháu chờ nhé, tôi gọi ngay cho chị Triệu ở nhà phúc lợi. Nếu đúng Chu Trường Lộ từng ở nhi viện rất có thể hồi đó quen Mễ Trị Văn.” Trần Ngọc Đống chuyện nhanh với chị Triệu, ba phút sau ông gọi lại cho Na Lan nhưng được nữa. Kinh nghiệm ba mươi lăm năm trực tiếp làm trinh sát hình khiến Trần Ngọc Đống hình dung được, trường vụ trọng án rất ồn ào, đông người qua lại trao đổi ý kiến, các loại thiết bị thông tin, sóng vô tuyến điện chồng chéo… cho nên Na Lan tạm nghe thấy cũng có gì là lạ. Rất có thể tìm Ba Du Sinh để báo cáo về phát mới của mình, tuy chưa phải là chứng cứ xác đáng nhưng Ba Du Sinh vẫn nên cử người “triệu tập” ngay Chu Trường Lộ và tạm giam lại . Trần Ngọc Đống chăm chú nhìn ảnh Chu Trường Lộ mạng, vô số ý nghĩ trỗi dậy. Nên cảm ơn khoa học kỹ thuật tiến bộ trợ giúp công tác hình . Mình tuy già nhưng lạc hậu, sớm nhận ra những thành tựu khoa học đại chúng như mạng Internet làm thay đổi xã hội nên tự xóa mù máy tính từ nhiều năm nay. Quan hệ giữa Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn trông qua sơ sài nhưng thực chất có thể rất sâu sắc và đáng sợ, bề ngoài sơ sài ấy lại được che giấu kín kẽ ngay trước mắt cảnh sát!” Điều rất khó hiểu là, vụ án “ngón tay khăn máu” ba mươi năm bế tắc, tiến triển chậm rì, tại sao Mễ Trị Văn bỗng dưng ló mặt ra, tìm Na Lan rủ chơi ú tim chữ nghĩa, và gần như đầu thú? có ai nghe kẻ máu lạnh giết người hàng loạt lại đầu thú chưa? ra trò chơi của chúng là gì? Tấm ảnh mạng, Chu Trường Lộ mỉm cười, nụ cười trong sáng hiền hòa và cũng giản đơn như khung cảnh phòng làm việc trong tấm ảnh, bố trí màu mè rườm rà. Vật duy nhất có vẻ dùng với mục đích trang trí là bức tranh thủy mặc treo tường. Trần Ngọc Đống bỗng ớn lạnh. Ông phóng to bức ảnh, phóng to nữa, rồi cúi sát màn hình. Đó là bức tranh vẽ khóm hoa lan dịu êm thanh nhã, nở giữa hai mỏm đá hình thù kỳ dị tự nhiên, nhìn dòng lạc khoản[2] nhưng ghi bốn chữ to, phồn thể, đặt tên bức tranh là “ cốc u lan”. [2] Dòng ghi tên tác giả, ngày tháng sáng tác… cốc u lan[3]. [3] Lan trong thung vắng. Chữ Lan trùng tên Na Lan. Chữ Lan phồn thể có bộ Thảo bên . Ông lập tức hiểu ra, mục tiêu tiếp theo, nạn nhân của Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn chính là Na Lan! Trần Ngọc Đống lại gọi vào di động của Na Lan, vẫn im lặng. Dấu hiệu chẳng lành! Ông đeo cái ba lô “tình trạng khẩn cấp” rồi bước ra cửa, vừa chạy xuống gác vừa gọi điện cho Ba Du Sinh, cũng được, nhưng máy ra câu gợi ý “gọi vào ban chỉ huy trường”. Ông làm theo. Trần Ngọc Đống lại định mượn chiếc Satana của ông bạn cựu lái xe, nhưng ra khỏi khu nhà được mấy bước trông thấy chiếc taxi từ từ chạy ra ngoài. Quá tốt, tranh thủ được thời gian. Ông lên taxi. liên lạc được với ban chỉ huy trường, Trần Ngọc Đống muốn gặp Ba Du Sinh về việc liên quan đến vụ án “ngón tay khăn máu”. Viên cảnh sát thông tin ngờ ngợ, nhưng vẫn chuyển máy đến Ba Du Sinh. lái xe hỏi, “Bác định đâu?” “Chờ lát nữa tôi bảo cậu.” Trần Ngọc Đống đáp, định cho Ba Du Sinh biết phỏng đoán của mình, hỏi địa chỉ của Chu Trường Lộ và đến thẳng nhà ông ta. Ông biết Na Lan vừa biến mất, nếu Chu Trường Lộ đúng là hung thủ ông ta có nhà, nhưng trong nhà ông ta có thể có Hàn Tây chưa kịp “xử lý”. Sau khi hỏi và xác nhận đúng là Na Lan mất tích ở ngay trường, Trần Ngọc Đống vốn dân hình già đời mà khỏi hoang mang. Ông với Ba Du Sinh, “Lúc nãy chúng tôi đoán rằng tên đồng bọn của Mễ Trị Văn…” Đây là câu cuối cùng của Trần Ngọc Đống trước khi ông bị đánh ngất lịm. Nghe xong tin Trần Ngọc Đống gọi điện cho chị Triệu ở nhà phúc lợi, Na Lan đờ đẫn mất mấy giây. Tại sao lại là Chu Trường Lộ? Tại sao ông ta lại gây ra vụ án “ngón tay khăn máu”? Na Lan nhận ra mình còn biết quá ít về Chu Trường Lộ, biết nên suy diễn tâm lý học từ đâu nữa. Đầu óc thoáng chớp lên những hình ảnh rời rạc, lễ thắp nến kỷ niệm ở nghĩa trang Vạn Quốc, mắt rớm lệ khi phát biểu, bà chị bị ngược đãi rồi chết, ngôi mộ tượng trưng trong hang núi Huệ Sơn, tổ chức Tiếng Lòng… bừng tỉnh, lập tức nhìn quanh tìm viên cảnh sát phụ trách thông tin nhờ gọi Ba Du Sinh để với về phỏng đoán của mình đối với Chu Trường Lộ. Di động bỗng réo vang. Na Lan ngỡ là Trần Ngọc Đống gọi, chắc là vì chưa ông tìm thấy chị Triệu. nhìn di động, số máy lạ, và có đoạn video nhấp nháy màn hình. Hình ảnh nét, khung cảnh mờ nhòe, hẳn là quay bằng di động ở nơi thiếu ánh sáng, nhưng Na Lan nhận ra trong đó là Hàn Tây! được xem ảnh Hàn Tây, vẫn nhớ Hàn Tây mặc chiếc áo thụng tơ tằm màu lam, quần bò màu trắng. trong video này phù hợp. Hàn Tây ngồi ghế đẩu, hai tay bị trói ngoặt ra sau, mồm bị nhét giẻ, rên rỉ yếu ớt, “Cứu tôi với… xin ông thả tôi ra…” Mắt nhòa lệ. Tiếp theo là cảnh khác, thanh niên gầy gò ngồi ghế đẩu, mặc sơ mi vải bông màu xanh, hai tay cũng bị trói, đầu cúi xuống im lặng. Dù ta ngẩng đầu, Na Lan cũng vẫn nhận ra, đó là Sở Hoài Sơn. Cuối cùng là mẩu tin nhắn nặc danh: Muốn tìm thấy Hàn Tây và Sở Hoài Sơn phải làm theo chỉ dẫn, cấm với bất cứ ai, nếu cả hai đứa chết ngay! Bắt đầu, ra khỏi trường, rẽ phải vào đường Hoa Sơn, 300 mét, tiếp tục nghe chỉ dẫn. Na Lan lại nhìn xung quanh, có kẻ nhìn thấy mình đứng đây chắc? Nếu mình làm trái, biết được hay sao? Tất nhiên nếu cảnh sát xuất hung thủ giết người rồi chuồn. Nhưng nếu mình cứ nghe theo kết quả ra sao? sa cơ, nhưng chí ít mình cũng có thể làm chút việc gì đó. Những ngày qua hợp tác với Sở Hoài Sơn, động viên ra khỏi căn nhà , hai lần được ứng cứu, Sở Hoài Sơn trong lòng Na Lan chỉ là người hợp tác mà còn là người bạn khiến sẵn lòng trợ giúp. Chấp nhận cầu của kẻ nặc danh cũng tức là dấn thân vào vòng nguy hiểm, nhưng hung thủ nắm giữ hai mạng người, thể mạo hiểm vì họ. Hình như đọc thấy tâm trạng do dự của Na Lan, tin nhắn lại bắn đến: Từng hành vi của đều trong tầm mắt tôi. Di động của , tôi kiểm soát được. Chớ nghĩ gì khác nữa. Trước đây Na Lan có nghe về phần mềm vi rút kiểm soát di động của người khác từ xa, ngờ hôm nay lại hân hạnh thực mục sở thị thế này. Có đúng kẻ kia nhìn thấy ? Bằng ống nhòm chuyện dụng, hay chỉ là trò hư trương thanh thế? Tính mệnh của Hàn Tây… cho phép có lựa chọn nào khác, ra khỏi trường, đến đầu đường Hoa Sơn, rẽ vào. Cảnh sát ở trường đều tất bật, ai để ý Na Lan ra ngoài. dọc đường Hoa Sơn hơn 200 mét, ngang qua khu vực bỏ hoang của nhà khách Thông Giang, hai bên đường có số hàng quán nhưng hầu hết đóng cửa, đường chỉ lác đác vài bóng người nhìn ngó về phía trường tìm kiếm cứu nạn. Lại tin nhắn nữa: Rẽ phải vào ngõ Kỳ An, tiếp chừng 35 mét. Đúng là trước mặt có ngõ Kỳ An. Na Lan rẽ vào, chưa chừng nào là 35 mét, được độ mười bước lại có tin nhắn: Rẽ phải phố Giang Bình, khoảng 80 mét. Na Lan rẽ tiếp vào phố Giang Bình. thế này giống kiểu ngoặt trở lại gần khu vực bỏ hoang nhà khách Thông Giang. Đúng thế, hết phố Giang Bình gặp khu vực bỏ hoang ấy, diện tích rộng đến 2 hecta, gian tiếp tân cũ nằm ở góc đông bắc, cảnh sát mới chỉ khám xét đào bới được non nửa. Chỗ này cách chỗ đào bới và cách ban chỉ huy trường rất xa, lại có hàng rào dây thép gai ngáng trở, tưởng như nằm trong tầm mắt của cảnh sát nhưng ra rất độc lập chơ vơ. Lại có tin nhắn: Dây thép gai bên lề phải phố Giang Bình có chỗ bị cắt, nhấc sang bên rồi vào. bước sang phải, chú ý quan sát dây thép gai, quả nhiên nhìn thấy chỗ bị cắt nhưng được gá tạm vào rất khéo, dễ nhận ra. kéo dây thép gai, bước qua, tiếp vào bãi hoang đổ nát, để nguyên “cái cửa” chứ khớp lại như trước. Tin nhắn: Hãy gắn dây thép gai trở lại như cũ. Na Lan bất giác ngoảnh nhìn xung quanh, trời tối đen, tất nhiên nhìn thấy ai. Hay là có kẻ luôn bám theo phía sau mình? đành xếp lại “cửa vào” dây thép gai. Rồi lại nhìn di động. Có tin nhắn mới: tiếp khoảng 30 mét, bên trái có tấm bê tông vuông nhô lên. Na Lan bước , giẫm lên rất nhiều mảnh bê tông vỡ, đá vụn, rồi nhìn thấy tấm bê tông vuông vức cao hơn mặt đất chừng hai gang tay, phủ đầy cỏ dại đất cát, phía dưới nó là cửa chui xuống đất. Lại tin nhắn: Dọn hết gạch trước cửa. Trước cái cửa là đống gạch vỡ. Na Lan nhét di động vào túi quần bò rồi cúi xuống dọn đám gạch vỡ sang bên. Năm phút sau lại có tin nhắn: Đẩy cửa chui xuống. Cánh cửa dày nặng, Na Lan vận hết sức lực đẩy nó sang bên. Phía dưới là cầu thang. ra đây là lối ra của khu hầm phòng ngày trước. Lại có tin nhắn: xuống. Có tìm thấy hay , tùy vào vận may của . Xin chào! xuống, là còn sóng di động nữa. Na Lan biết, bây giờ trò chơi mới thực bắt đầu. lấy đèn pin trong túi ra soi. Đây là cầu thang xi măng khá hoàn chỉnh. bước dần xuống. Hết bậc cuối cùng, gặp cánh cửa sắt nặng lắm, khóa, đẩy ra dễ dàng. Sau cửa là hành lang chạy dài, hai bên hành lang là các căn phòng đánh số 462, 463, 464… cứ thế tiếp, gặp hành lang cắt ngang. Bây giờ là lúc cần lựa chọn nên rẽ bên nào. Chiếu đèn pin về phía trước, thấy bằng phẳng. Chiếu sang phải, thấp thoáng có cầu thang dẫn xuống, tức là xuống “tầng dưới”, càng gần địa ngục hơn. Na Lan nhớ đến cái hố sâu Mễ Trị Văn đào hồi , bèn rẽ phải. Đành trông chờ ở vận may của mình vậy. Đúng là có cầu thang xuống, hết cầu thang tới cánh cửa. Đẩy cửa, lại bước vào hành lang tối om. Chơi vơi trong hành lang trống trải ngột ngạt, hơi lạnh và bóng tối vô tận vây quanh, Na Lan rùng mình, bất giác ngoái đầu lại suốt. Có thanh… thanh gì đó? Là tiếng bước chân? Tiếng thở hít? Hay chỉ là tiếng bước chân của chính mình? lia đèn khắp xung quanh. Đúng là ở đây chỉ có mình , chơi cái trò quái dị, trò chơi mà thua là cái chắc! có thời gian để nghĩ nhiều nữa. Nếu tìm thấy Hàn Tây… ta còn sống ? Có phải hung thủ vẫn kè kè bên ta và chờ Na Lan, để chứng kiến giết chóc? Na Lan lại từ từ tiến tới. thanh kia lại vang lên, xen lẫn tiếng bước chân của . Là tiếng hít thở? Hay tiếng chuyện? “Ai đấy?” Na Lan gọi to. Tiếng gọi “ai đấy…” đồng thời từ bốn bề dội lại, làm run rẩy. Có lẽ đây là cái đích thực của trò chơi. Có lẽ mình nên quay ra. mở di động. có sóng. Chỉ còn cách liều lĩnh dấn bước. nhìn thấy vài dấu hiệu hư hại, số vết nứt xi măng, những mảnh tường lở lói lộ cả cốt thép. thanh nọ dần dần nổi , là tiếng khóc, nài xin, cứu tôi với… mọi người hãy cứu tôi… “Hàn Tây!” Na Lan gọi to. Nhưng lập tức nhận ra mình sai lầm, tiếng vọng dồn dập dội lại khiến thể định hướng tiếng kêu kia. chờ đợi trong bóng tối. Tiếng kêu cứu lại vọng đến, từ tầng sâu hơn nữa. Nơi càng gần với địa ngục. bước về hướng phát ra thanh, càng lúc càng gần. Cuối cùng, xác định được tiếng khóc phát ra từ căn buồng . nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy cái hố. Chắc chắn căn buồng này là phần của nhà khách Thông Giang ngày trước, bên trong vẫn còn cái tủ áo xiêu vẹo, cái ghế nhựa dập gãy. Nền sát tường trong cùng lõm xuống, xung quanh đắp đất lồi lõm nhấp nhô, cái hố tối đen. “Hàn Tây?” Na Lan gọi. đứng miệng cái hố sâu nhìn xuống, bị trói vào cái ghế, mái tóc ướt dính bết che hẳn nửa khuôn mặt. Hình như ta kiệt sức, thể ngẩng đầu lên, chỉ khóc lóc rên rỉ, thỉnh thoảng , “Cứu tôi với…” ta bị đày ải thế này bao lâu rồi? nền đất gần đó cắm vài mẩu nến cháy tàn, cũng cạn kiệt như hy vọng của . “Cố chịu đựng nhé, tôi đến cứu đây!” Hàn Tây cố ngẩng đầu. Na Lan biết, trong bóng tối ta thể nhìn thấy mình, đành quay ngược đèn pin soi vào mình, , “ nhìn thấy tôi ?” Hàn Tây gật đầu. Hy vọng sống sót nhen nhóm, khóc to, “Xin mau cứu tôi ra, kẻo …” Nhưng giọng bỗng nghẹn lại. Mãi về sau này Na Lan vẫn thể quên vẻ mặt sợ hãi tột cùng của Hàn Tây, vẻ mặt khiến ngạt thở. Na Lan lập tức hiểu lý do, nhưng quá muộn. Hàn Tây nhìn thấy bộ mặt gớm ghiếc lặng lẽ xuất phía sau Na Lan. Na Lan định ngoảnh lại nhưng kịp. Chỉ cảm thấy đầu mình bị vật nặng giáng vào. vốn cúi người, cú đòn này vừa khéo đẩy về trước, ngã nhào xuống hố. Rơi xuống hố sâu. Chìm trong hôn mê.
Chương 34: Cảm Giác Bị Chôn Sống Na Lan biết có phải cơn nhức đầu đánh thức , nhưng tỉnh lại rồi mới biết tình thế bi đát hơn cả dự kiến. Trước lúc bị ngã và hôn mê, nghĩ nạn nhân chỉ có và Hàn Tây, bây giờ mới thấy trong hố còn có cả Trần Ngọc Đống bị trói nằm ở góc. Sở Hoài Sơn ở đâu? ở đáy hố nhưng hình như phải cùng cái hố. nhớ rằng cái hố nhốt Hàn Tây ở trong căn phòng của nhà khách Thông Giang cũ, chỉ sâu chừng 3 mét. Còn cái hố này sâu đến 4 mét. Mùi khí cũng khác, mùi trong hố ở khu hầm phòng và ẩm ướt, còn mùi trong hố này ẩm mốc, xen lẫn mùi thum thủm ghê ghê. Cái hố kia có vài mẩu nến cháy tàn, cái hố này , chỉ có ánh đèn pin từ miệng hố hắt xuống, rọi vào mặt Hàn Tây. Câu đầu tiên Na Lan là, “Hàn Tây, đừng sợ, tôi đến cứu …” Hình như Hàn Tây cũng vừa tỉnh lại, mắt hấp háy mãi rồi mới mở ra được, khẽ , “… nhưng mà… …” Hàn Tây tuy hoang mang nhưng vẫn ý thức được tình thế. chưa biết trạc tuổi mình, máu me đầy mặt, cũng bị đẩy xuống hố, có thể đem lại cơ hội sinh tồn ình ? “Cứ tin ở tôi.” Na Lan rất khẽ. nhìn lên phía nguồn sáng đèn pin, có bóng người mờ mờ sau ánh đèn lặng lẽ nhìn ba con mồi săn được. Hàn Tây cũng nhận ra khung cảnh thay đổi, hỏi, “Tại sao… chúng ta lại ở đây? Đây là đâu?” “Trong cái hang… ở núi Huệ Sơn.” Na Lan đáp. “Sao biết?” Ừ nhỉ, tại sao mình biết? Mình biết quá muộn. Na Lan hét to, “Chu Trường Lộ! Đây là nơi chị ông bị chôn, đúng ?” Lúc hét lên, nửa đầu phía sau của đau dữ dội như sắp nổ tung. còn nhận ra đôi tay mình bị thừng ni lông trói quặt ra đằng sau, nhưng thấy đau. Tức là mình chưa bị chặt ngón tay. cố nhớ lại các việc xảy ra trước khi bị đánh chết ngất. Làm theo chỉ dẫn của các tin nhắn, rời ban chỉ huy trường khai quật, rời địa chỉ tiếp tân cũ của công ty Thông Giang, sang đầu bên kia của khu đất bỏ hoang, xuống hầm ngầm, bị tấn công. Sau đó sao? Tại sao mình lại đến đây? Chắc chắn là kẻ tấn công ấy lôi mình và Hàn Tây lên xe rồi chở vào núi sâu. Để làm vật hiến tế. giọng già nua quen thuộc vang lên, “Bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ, nếu ngay từ đầu tôi có được người như , hoặc đứa con giống , đời tôi và số phận của các kia rất khác.” Giọng rất bình tĩnh thậm chí có phần ấm áp, giống như ngâm nga weibo của mình. “Quả nhiên là ông!” Na Lan nhận ra Chu Trường Lộ. Lão sắp đặt kín kẽ ra sao để chở được cả ba con mồi đến tận đây? tin rằng cảnh sát trước sau gì cũng nhận ra biến mất, tiến hành phong tỏa toàn bộ khu vực nhà nghỉ cũ của Thông Giang và tìm kiếm, nhưng lúc ấy muộn mất rồi. “Đương nhiên là tôi đây.” Chu Trường Lộ bước lên mấy bước, ngồi xổm xuống. “ quá đỗi thông minh, đôi lúc thông minh cách đáng sợ, nhưng nhiều lúc lại rất đáng buồn, đáng buồn đến nỗi tôi thấy thương hại lắm. Tôi để ý đến từ lâu. Mỗi của tôi, tôi đều quan tâm rất lâu. Mọi biểu của từ vụ án 'năm xác chết' năm kia cho đến chuyến du lịch núi tuyết năm ngoái, hấp dẫn tôi khiến tôi vốn muốn dừng tay, bỗng lại có thêm hăng hái.” Na Lan , “Đúng là hung thủ 'ngón tay khăn máu'! Nhìn từ góc độ tâm thần học, kẻ bệnh hoạn đến xương tủy thể ngừng gây án, còn khả năng tự kiểm soát nữa. Ông là minh chứng sống động.” “Bệnh hoạn đến xương tủy, rất chuẩn. nghiên cứu hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn nhưng lại chưa đọc về tôi. Trước khi xuất trong tầm mắt tôi, đúng là tôi muốn dừng tay, rồi chờ chết! Tế bào ung thư não gặm nhấm mọi bộ phận thân thể tôi. Nếu Mễ Trị Văn đầy mình bệnh tật là quả bom hẹn giờ, có thể coi tôi là quả bom hẹn giờ mà đồng hồ đếm ngược về gần 0. Tôi có thể chết hôm nay hoặc ngày mai.” “Cho nên đây là bài ca cuối cùng, là màn chót sàn diễn của ông, rồi chờ khán giả đứng dậy vỗ tay mời ông diễn thêm chứ gì?” Giọng Na Lan lạnh lùng, nhưng lòng trĩu nặng. Hung thủ đáng sợ nhất là hung thủ liều lĩnh bất chấp sinh tử. “Sở Hoài Sơn đâu? Ông làm gì ta rồi?” “Lẽ nào biết mắc chứng sợ đám đông? Nếu trói cùng chỗ với các người chết ngất, nên tôi cho ở phòng riêng rồi. Hà hà… nhớ , thương à? Vì cái tính thương người của nên tôi mới thực được kế hoạch bé này, mời đến mà cần tốn sức! Đôi khi tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng đau đáu xót thương, tràn trề tình cảm, rất khó tìm được có phẩm chất như . Lâu nay tôi nhìn thấy quá nhiều thiếu nữ nông cạn đua đòi a dua nhau tôn sùng thần tượng, chỉ cần móc chút hầu bao là họ chiều đàn ông đủ kiểu…” “Ông nghĩ mình là ai? Ông dựa vào đâu mà cho bản thân cái quyền lực tước đoạt sinh mạng của người khác? Dù bẻm mép đến mấy ông cũng thể che đậy được mục đích gây án của mình! Có muốn tôi toạc ra ?” ra Na Lan chẳng còn gì để mà toạc nữa, nhưng đây phải lần đầu đối mặt với sát thủ điên cuồng, nên phải dùng kế câu giờ chứ còn cách nào khác. “Thế à? Ha ha…” Chu Trường Lộ cười cách vô cảm. “ ? biết , hay là câu giờ? Chớ quên điều tôi lúc nãy, tôi biết những trải nghiệm của , nắm được các kỹ xảo của . Bởi vậy tôi lên dây cho bộ óc sắp nát bét này rồi, bảo đảm cho màn 'tốc chiến tốc thắng', tôi sốt ruột muốn chặt ngón tay đây.” Lão già hung thủ quá thông minh, lão cho Na Lan có thêm thời gian nữa. Sách Tâm lý học tội phạm từng viết, bọn tội phạm giết người hàng loạt, trước khi ra tay thường làm nghi thức, có thể chỉ đơn giản là giơ thẳng cánh tay rồi bóp cò, cũng có thể là lý đủ thứ rối rắm, hoặc sỉ nhục nạn nhân rất lâu. Nghi thức của Chu Trường Lộ có thể là gì? Nhưng dù sao trong những động cơ ban đầu của kẻ giết người hàng loạt là ham muốn khống chế, và bị nhiễu bởi lời của bất cứ ai. Na Lan cộc lốc, “Ông ra tay , cho thỏa cơn điên cuối cùng!” Chu Trường Lộ sững người, nhưng lão lập tức cười khẩy, “ coi tôi là hạng gì? Là ma quỷ giết người chớp mắt hay sao? Tôi chưa bao giờ muốn hại ai cả!” Hình như Trần Ngọc Đống vừa mới tỉnh lại, ông gầm lên, lớn tiếng, “Chu Trường Lộ! Bây giờ đầu thú, khai báo toàn bộ các vấn đề xưa nay, may ra vẫn còn cơ hội thương lượng với cảnh sát và công tố, thậm chí có thể bảo toàn danh dự đấy. Hãy nghĩ kỹ , vẫn còn cơ hội, chớ quá xa!” “Thôi! Ngươi nhập cuộc cũng đúng lúc.” Chu Trường Lộ thèm nghe lời khuyên của Trần Ngọc Đống. “Chúng ta vấn đáp nhé, ngươi rất thích hợp để trả lời trước người khác. Ta chỉ hỏi các người câu đơn giản, nếu trả lời đúng ta thả, thậm chí ta đầu thú… ra có đầu thú hay cũng chẳng sao, đằng nào cũng chỉ vài hôm nữa là ta lìa đời. Các người nghe cho , câu hỏi rất đơn giản, các người nghĩ xem cuộc đời mình dù ngắn hay dài, niềm vui nhiều hơn hay nỗi buồn nhiều hơn?” Na Lan biết lúc này nên phân tán tư tưởng, nhưng mắt vẫn hơi lim dim, bao hình ảnh quá khứ ra, cha bị hại, mẹ mắc chứng trầm cảm, các thi thể nổi lên mặt hồ Chiêu Dương, cỗ xe tuyết bị lật rừng thẳm tuyết dày, Tần Hoài thấu hiểu cõi hồng trần gạt bỏ mối tình mới nhen nhóm… lập tức có câu trả lời. Nhưng biết dù trả lời như thế nào vẫn thể cứu vãn sinh mệnh của cả ba người. “Cảnh sát Đống trước!” Chu Trường Lộ đứng lên, tay lão cầm cái xẻng. “Nhanh lên, trong vòng 20 giây phải trả lời, nếu ta bắt đầu chôn.” Nhưng lão ngờ bị Trần Ngọc Đống hỏi vặn lại, “Còn ngươi, ngươi cho là thế nào?” Chu Trường Lộ ngớ ra. Lần đầu tiên trong ba mươi năm qua có kẻ ở dưới hố dám hỏi vặn mình. Lão , “Đó là câu trả lời của ngươi à?” Trần Ngọc Đống , “Tất nhiên phải. Nhưng câu hỏi của ngươi quá ư trẻ con. Dù sao cũng là trí thức cao cấp, lẽ nào ngươi biết niềm vui và nỗi buồn là hai khái niệm rất biện chứng…” Chu Trường Lộ lớn tiếng cắt ngang, “Câm mồm! Ngươi là thằng cha về hưu nhưng vẫn rất thèm sinh hoạt với đồng đội chứ gì? Ta chỉ cần ngươi trả lời đơn giản!” “Ta thể trả lời đơn giản.” Trần Ngọc Đống gần như kêu lên. “Ngươi xem, cả đời ta theo đuổi vụ án 'ngón tay khăn máu', bỏ cả lập gia đình, con cái, bắt được mỗi hung thủ mà hóa ra lại là bắt nhầm! Bao năm qua ta luôn mong nhanh chóng bắt được hung thủ, dù để khỏi bị mất mạng cũng tốt. Ta mong đến phát điên, ta nghiền ngẫm vụ án này gần như tẩu hỏa nhập ma, rồi sao nữa? Hôm nay sắp chết đến nơi ta vẫn thể làm vụ án này! Nếu là đời vui hay buồn ta quá buồn.” “Đó là câu trả lời của ngươi hả?” xẻng đất hắt ngay xuống đầu xuống mặt. “Quá chậm, lâu hơn 20 giây! Và rất vô lý, sao là ngươi chưa làm vụ án? Ta 'đầu thú' đây rồi còn gì?” Trần Ngọc Đống nhổ phì đất ra, , “Tất nhiên là chưa! Lúc này ta chỉ biết ngươi là hung thủ nhưng động cơ gây án của ngươi là gì ta vẫn chưa biết. cảnh sát thực thụ cho rằng thế này là phá án.” Chu Trường Lộ lại hắt xẻng đất xuống. “ biết ngươi có thể hỏi kẻ đồng hành tào địa phủ với ngươi. Na Lan đấy! Vừa nãy nó còn xơi xơi là biết động cơ của ta.” Lại xẻng đất nữa. Na Lan bỗng hỏi, “Này! Ông làm như thế bà chị ông nghĩ sao? Nếu có thiên đường nếu có địa ngục, nếu có tào địa phủ, nếu hồn có linh thiêng, bà ấy nhìn nhận như thế nào?” Chu Trường Lộ sững sờ, “Điều này liên quan gì đến bà chị của ta.” “Ông là kẻ rất ích kỷ, đương nhiên cho rằng tất cả liên quan gì đến bà ấy, chỉ liên quan đến ông, đúng chưa?” “Ta cảnh cáo mày, con bé Na Lan!” “Xin ông châm chước cho, tôi thế này có cần phải cảnh cáo nữa ?” Na Lan cười nhạt. “Ông có đủ kiên nhẫn để nghe chú Đống nốt ?” “Mong xong trước khi bị chôn.” Vô số đất hắt xuống. Trần Ngọc Đống ho dữ dội. Rồi , “Ta thừa nhận rằng ta là kẻ thất bại trong cuộc sống và trong vụ án này. Nhưng công việc của ta đơn giản chỉ nhằm phá vụ án 'ngón tay khăn máu'! 99% thời gian làm việc của ta, ta khám phá vô số vụ án hình khác, ta được bù đắp bằng rất nhiều lời cảm ơn chân thành. Vô số hung thủ thể tiếp tục gây tai họa cho xã hội. Ta buồn vì phá nổi vụ án 'ngón tay khăn máu', điều này thôi thúc cảnh sát hình với trình độ văn hóa thấp miệt mài nghiên cứu đủ loại tri thức trong ngành và ngoài ngành, vì thế ta phá án rất có hiệu quả. Vậy ngươi xem ta có nên vui hay ?” Hình như Chu Trường Lộ hề nghe thấy, lão hắt đất tới tấp vào Trần Ngọc Đống trong khi ông , đất ngập đến đầu gối ông. Phải làm gì để khiến lão phân tâm, ngừng quá trình cuồng sát này lại? “Này, ông quên chưa chặt ngón tay tôi?” Na Lan hỏi. Đây là nghi thức của lão. Chu Trường Lộ vẫn xúc đất hắt xuống, “Có cần ta tiết lộ ai ngược đãi mày ? Đừng tự hào vô lối! Mày và tên cảnh sát này đều phải đối tượng điển hình của ta. Nếu nhờ ta và Trị Văn quá đỗi thương mến mày mày chẳng được thế này đâu.” Quả nhiên, Na Lan nhận ra mình suy đoán đúng về ý tưởng “chặt ngón tay” của lão. Tuy rất lo lắng, vẫn cố trấn tĩnh hỏi, “Chu Trường Lộ! Năm xưa chôn sống chị , ông có nhanh nhẹn như thế này ?” Cái xẻng dừng lại, đất ngừng rơi xuống. Chu Trường Lộ hộc lên, “Mày gì?” Giọng lạnh như băng, nhói buốt sắc nhọn. “Ông nghe rồi. Ông chôn sống chị mình chứ gì? Tôi biết đó phải ý định ban đầu của ông, nhưng ông vẫn làm, đúng ?” “Mày có trí tưởng tượng phong phú !” Giọng lão hề run. Lão càng trấn tĩnh Na Lan càng tin chắc phỏng đoán của mình là đúng. “ chỉ lần có người khen tôi giàu trí tưởng tượng. Được chú Đống gợi mở, tôi vẫn ngừng suy diễn tâm lý tội phạm của vụ án 'ngón tay khăn máu'. Tiền đề của tôi là, kẻ tự dưng đứng ra 'đầu thú' Mễ Trị Văn phải là hung thủ thực , hoặc ít ra lão phải kẻ chủ mưu. Nếu Mễ Trị Văn là tòng phạm, kẻ chủ mưu là Mễ Trị Văn phóng to vài lần, kẻ đó có các nền tảng na ná Mễ Trị Văn.” Chu Trường Lộ cười mũi, “Về Mễ Trị Văn, các người mới chỉ phân tích được chút xíu, ấu trĩ đến nực cười!” Na Lan , “Đương nhiên cũng nên cảm ơn các ông hỗ trợ, ai có thể phù nhận, nếu Mễ Trị Văn ló ra đến nay vụ án 'ngón tay khăn máu' vẫn là bí . Và, nếu ông và Mễ Trị Văn chưa mắc bệnh nan y cũng chưa chịu ló mặt ra đâu! , tại sao ông lại hận chị ông đến thế?” Vừa dứt lời, được hưởng ngay lô đất hắt xuống. “Câm mồm! Ta chưa bao giờ hận chị ta!” Na Lan lắc đầu cho đất văng ra, rồi tiếp tục diễn đạt dòng suy nghĩ của mình, “Thế tại sao ông lại chôn sống chị ? Ông nên biết đây là cội nguồn bệnh hoạn của mình! Ông giết bà ấy, ông bị chấn thương tâm lý rất nặng nhưng đồng thời có được khoái cảm giết người, đến nỗi về sau ông lặp lại cái hành vi ấy… Tại sao lại thấy vui khi lặp lại? Để được tận hưởng thứ khoái cảm nằm sâu trong xương tủy ấy! Ông kế thừa cha mình…” Lúc này Na Lan nhớ đến bài diễn thuyết của Chu Trường Lộ ở nghĩa trang Vạn Quốc, nhớ đến đặc trưng của các nạn nhân trong vụ án 'ngón tay khăn máu', họ đều là các thiếu nữ yếu ớt bị hà hiếp, nhớ đến hành vi tự sát của vợ chồng nhà họ Nghê, nhớ đến thời niên thiếu của Mễ Trị Văn. Tất cả sáng tỏ. “Cha ông ngược đãi ông, ngược đãi chị ông! xảy ra chuyện gì nữa? Sao ông phải chôn sống chị ?” Na Lan tiếp tục dòng suy luận, tuy mới là phỏng đoán nhưng vô cùng đáng sợ. “Chị ông bị ông ta lỡ tay đánh chết à? ! Mà là chôn sống, vì chị ấy chưa chết. Chị ấy bị cha đánh, thương tích đầy mình đúng ? Ông băng bó vết thương, những mảnh vải trắng loang lổ máu… nhưng vô ích, ông cứu nổi chị ấy… cứu được, và nó còn buộc ông làm cái việc thay đổi cả cuộc đời ông, ông chôn sống chị ấy!” “Câm mồm, câm mồm!” Đất rơi xuống rào rào. “ phải ta, phải ta! Mà là ông ấy ép ta làm, ông ấy ép ta làm thế.” Na Lan kêu lên, “Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông!” nắm bắt tia hy vọng, đó là bám víu vào tật chứng điển hình của kẻ giết người hàng loạt, chúng rất muốn hoàn thành nghi thức đặc biệt. Chu Trường Lộ chưng hửng, tạm ngừng hắt đất xuống. “Ta quên, mà là ta ày chút dễ chịu đó thôi. Ta chưa chính thức hỏi đến, mày đừng sốt ruột. Ta giải quyết từng đứa.” Đất lại rơi xuống, mục tiêu là Trần Ngọc Đống. “Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao ông lại hận chị mình?” Chu Trường Lộ đáp, đáng sợ hơn nữa là lão trấn tĩnh trở lại, mải miết xúc đất hắt vào Trần Ngọc Đống. Lão lạnh lùng , “Mày thiểu năng hay là điếc hả? Vừa nãy ta ta hận chị ta.” “ hận? tại sao ông lại giết các vô tội hết lần này đến lần khác?” “Bọn chúng vô tội.” Chu Trường Lộ hắt xẻng đất xuống đầu Na Lan. “Mày câm !” “Họ cũng vô tội như chị ông.” Na Lan cất cao giọng. “Ông giết họ, vì ông hận họ yếu đuối. Trước đó họ bị người thân ngược đãi mà dám phản kháng, cũng tố cáo với cảnh sát hoặc đưa ra trước công luận, họ cũng như chị ông! Cho nên ông sát hại họ, xuất phát từ việc ông hận chị mình và càng hận chính mình yếu đuối.” Tâm lý biến dạng, rồi coi việc gây ra các vụ án “ngón tay khăn máu” khủng khiếp là thể sức mạnh. “Ta khâm phục trí tưởng tượng của mày!” Chu Trường Lộ đứng thẳng dậy lau mồ hôi trán. “Ông mới giàu trí tưởng tượng chứ! Ông dùng ngón tay đứt tượng trưng cho động cơ gây án của mình! Với những người bị bạo lực xâm hại dài ngày, ngón tay có thể đại diện cho sức mạnh, có thể chỉ ra, có thể vạch trần ác độc mà họ phải chịu đựng với cơ quan quyền lực, với công an! Nhưng khi họ còn sống, họ thể chỉ ra, thể vạch trần, cho nên ông chặt ngón tay của họ. Ông tự cho rằng mình làm thế nhằm cảnh báo người đời, nhằm để cho vô số phụ nữ bị bạo lực xâm hại biết rằng, nếu đứng ra vạch trần mất chức năng vạch trần như ngón tay bị đứt.” Chu Trường Lộ nín lặng, tiếp tục xúc đất hắt xuống. “Tôi dốt nát, qua nhiều lần tiếp xúc ngắn ngủi, ông cho tôi biết tỉ mỉ rồi, nhưng tôi lại xâu chuỗi cái thông tin đó lại. Ví dụ ông rất căm hận bạo lực đối với phụ nữ, ông thành lập đoàn thể… đó là lòng. Sau khi nghe ông phát biểu trong buổi lễ thắp nến ở nghĩa trang Vạn Quốc, tôi rất tin và cho đến giờ vẫn rất tin.” Giọng Na Lan mềm mỏng. Chu Trường Lộ hắt đất chậm lại. Điều Na Lan ra là, tiếc rằng, khía cạnh tàn ác của ông chiếm ưu thế, giết người đem lại cho ông khoái cảm to lớn, giết người hàng loạt mà cảnh sát vẫn mù tịt bó tay càng khiến ông có cảm giác điều khiển được số phận người khác, cảm thấy mình được bù đắp cho tháng ngày niên thiếu bị ngược đãi mà thể chủ động kiểm soát số phận mình. Nhìn từ góc độ này, lão là tên tội phạm giết người hàng loạt điển hình, cũng điển hình về động cơ gây án và thể ham muốn khống chế người khác. Còn lúc này là cuộc biểu diễn cuối cùng của tên cuồng sát điển hình, rất li kỳ, thất bại. Na Lan nhớ lại các nghiên cứu về suy nghĩ tâm lý tội phạm giết người hàng loạt, bất chợt cảm thấy cái hố lạnh lẽo càng lạnh thấu xương. Kẻ giết người hàng loạt thường lên giọng chủ động kết án nạn nhân, như Chu Trường Lộ. Các nghiên cứu cho thấy chúng ít nhiều đều mắc chứng tâm thần phân liệt, chúng xây dựng trong đầu mình thế giới riêng, tự cho rằng mọi hành vi của mình đều rất sáng suốt, rất có ý nghĩa và bao giờ dừng lại được. Nếu suy đoán nhầm ba mươi năm qua Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn hợp tác để giết người. Chu Trường Lộ là sư phụ, Mễ Trị Văn là đồ đệ, nay thượng đế rủ lòng thương khiến cả hai đều bệnh tật đầy mình, sắp lìa đời đến nơi, chúng đâu có thể để cho vụ án giết người hàng loạt lý thú và hoành tráng phải dừng lại? Na Lan bèn , “Ông dối!” Chu Trường Lộ cười khẩy, “Lạ quá hay sao? Tuyệt đại đa số mọi người đều dối suốt!” Na Lan chỉ ra, “Nhưng ông dối cách cần thiết. Hôm nay chúng tôi bỏ mạng, ông đâu cần phải dối chúng tôi? Vẫn dối, chứng tỏ cả đời ông dám đối diện với . Tôi hộ ông vậy, giết chúng tôi hôm nay, tuyệt đối phải màn diễn cuối cùng của hệ thống vụ án 'ngón tay khăn máu'.” Chu Trường Lộ im lặng. Im lặng, là thừa nhận. Nhưng rồi lão phủ định, “Mày lại tưởng tượng rồi! Ta và Trị Văn là hai lão già sắp cáo biệt thế gian bẩn thỉu này.” “Cho nên, các người tìm được kẻ kế tục.” Chu Trường Lộ lại im lặng, cũng hắt đất xuống nữa. Na Lan kinh ngạc về phát của mình. “Sở Hoài Sơn kế thừa nghiệp của các người, tiếp tục thực vụ 'ngón tay khăn máu'!”
Chương 35: Huyết Án Triền Miên Na Lan vẫn băn khoăn mấy điều, ai gửi vào di động của đoạn video Hàn Tây và Sở Hoài Sơn bị giam? Ai lần lượt nhắn tin buộc phải đến cửa sau của khu hầm phòng , và ai đánh chết ngất? Vấn đề then chốt là ai biết vội vã chạy suốt đêm đến địa điểm cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang. Ngoài cảnh sát biết, và biết cách gửi video cho chỉ còn Sở Hoài Sơn. Lúc này ta bị giam cầm ở cái hố này, vì ta vốn tự do chăng? còn nhớ Chu Trường Lộ từng mình rất dốt máy tính và mạng Internet, hoạt động của hội Tiếng Lòng trang web và weibo đều do Đổng Bội Luân phụ trách. Nếu lão đúng, rất ít khả năng là do lão trực tiếp gửi, mặc dù việc quay phim và gửi chẳng phải kỹ thuật gì cao siêu. Nhất là, lão đồng thời lại phải bắt cóc Trần Ngọc Đống. Khả năng duy nhất chỉ có thể là Sở Hoài Sơn. ta dụ sang đầu bên kia của khu đất hoang rộng 2 hecta, tiếp đó đánh chết ngất rồi vận chuyển và Hàn Tây đến đây. Như thế, Chu Trường Lộ có thể ung dung ra tay với Trần Ngọc Đống. Kế hoạch hợp tác hoàn hảo, kết quả hoàn hảo. Na Lan băn khoăn, “Chỉ hiềm, tôi hiểu tại sao ta lại làm thế?” Trần Ngọc Đống “gần đất xa trời” vì bị chôn nửa người, bỗng lên tiếng, “Tại tôi.” Chu Trường Lộ cười nhạt, “Ngươi đánh giá mình quá cao!” xẻng đất hắt xuống, rồi dừng lại, hình như lão do dự. Trần Ngọc Đống , “Có khả năng Sở Hoài Sơn là con trai của La Cường.” Na Lan kinh ngạc. Còn Chu Trường Lộ đứng kia vẫn do dự, tỏ ra ngạc nhiên cũng lộ vẻ khinh thường phỏng đoán nghe chừng hoang tưởng này. “Tôi vốn rất tò mò về cộng tác viên tài ba này, tôi mắc tật xấu của dân hình là hay nghe ngóng. Về hưu rồi, rồi là triệu phú thời gian. May sao, trường trung học trực thuộc Học viện nhạc lớn, những người già trong khu tập thể của trường đều biết về nhà họ Sở, ông ngoại của Sở Hoài Sơn là Sở Tu Viễn, từng là hiệu trưởng trường trung học này, là chuyên gia về lý luận nhạc và giáo dục nhạc nổi tiếng toàn quốc. Nổi tiếng hơn nữa là ông có bốn con , được gọi là 'tứ tiên nữ'. Hai lớn là chị em sinh đôi, lấy tư lệnh quân khu Tứ Xuyên, về Bắc Kinh làm dâu gia đình quan chức ở Bộ Ngoại giao. Còn hai con nữa, tuy hồi chịu khổ sở gì, nhưng trong thời cách mạng văn hóa vợ chồng Sở Tu Viễn bị đưa 'tẩy não', nên hai này được học hành tử tế, chỉ ra ngoài lêu lổng. Nhất là Ba tên Sở Dung, rất thiếu nghị lực, quen sống buông thả, cho nên sau khi cách mạng văn hóa chấm dứt ta vẫn có nghề nghiệp nghiêm chỉnh, chỉ nhờ nhan sắc xinh đẹp mà được nhiều tạp chí và hãng thời trang mời chụp ảnh quảng cáo, ta trở thành trong những người mẫu thế hệ đầu tiên. Tìm hiểu đến đây tôi mới bắt đầu liên hệ với La Cường.” La Cường mở hiệu ảnh, còn là gã lưu manh có sở thích chụp ảnh người đẹp, mà là chụp trộm. Trần Ngọc Đống tiếp, “Những ai biết về nhà họ Sở đều trực tiếp nhắc đến La Cường. Họ chỉ biết vào giữa thập kỷ 1980, tức là sau khi kẻ đầu tiên liên can đến vụ 'ngón tay khăn máu' bị xử tử, mấy năm liền Sở Dung bặt tăm, hàng xóm thậm chí cho rằng ông hiệu trưởng họ Sở chịu nổi đứa con quái dị bướng bỉnh bèn đưa con ra nước ngoài, hoặc nhờ người chị nào đó dạy bảo giúp. Mãi về sau người ta mới nghe thấy trong ngôi nhà gác nho ấy có tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe. Thời buổi ấy chưa chồng mà mang bầu là chuyện tày đình, lại rơi ngay vào nhà thầy hiệu trưởng, cho nên thiên hạ ngớt xì xào bàn tán. Người ngoài nhìn vào thấy dạo trước các bạn trai ở Sở Dung chạy qua chạy lại như đèn kéo quân, cho nên thể xác định ai là cha đứa trẻ. Sở Dung sinh con rồi, vẫn trang điểm và hay chụp ảnh, nhưng như biến thành người khác, suốt ngày buồn bã thầm, còn những nụ cười lả lơi, cũng còn đám bạn trai mặc quần ống loe, giày mũi nhọn, tóc uốn xoăn tít bâu xâu xung quanh nữa. Chưa đầy hai năm sau, Sở Dung ốm rồi qua đời, hình như mắc bệnh ung thư máu. Vợ chồng hiệu trưởng Sở Tu Viễn bị sốc nặng, cũng lần lượt qua đời chưa đầy hai năm sau đó. Việc chăm sóc cậu con trai của Sở Dung do con thứ tư nhà hiệu trưởng đảm nhận. Thời kỳ đầu điều tra về La Cường, chúng tôi hề nghe nhắc đến Sở Dung, chứng tỏ, nếu tôi đoán nhầm, họ giữ rất kín mối quan hệ này. Khi nghe hàng xóm bàn tán về thời gian chửa đẻ của Sở Dung, về vụ tử hình La Cường, tôi có ngờ ngợ nhưng xâu chuỗi được hai việc với nhau. Nay nghĩ lại, thấy rằng, nếu trở về Phòng Hồ sơ của Sở xem các tấm ảnh năm xưa được ở hiệu ảnh La Cường nhất định phải có Sở Dung.” xong, Trần Ngọc Đống ngẩng nhìn Chu Trường Lộ miệng hố, ông hơi ngạc nhiên, tại sao lão lại dừng tay khi ra sức lấp đất? Có phải vì lão cũng muốn lắng nghe câu chuyện phỏng đoán li kỳ của ông? “ hết chưa?” Chu Trường Lộ hỏi. “Nếu bận cầm xẻng ta phải vỗ tay hoan hô ngươi! Ngươi là gã thầy bói vuốt đuôi có tài, đúng ? Có những chuyện chẳng cần moi từ miệng hàng xóm cũng phải suy đoán được vài phần… Đồ cảnh sát đầu đất, bộ óc còn bằng con bé Na Lan!” Trần Ngọc Đống cười nhạt, “Lúc này ta thực là đồ cảnh sát đầu đất rồi. Đúng là nên cảm ơn ngươi.” Chu Trường Lộ , “Ta biết ngươi luôn cắn rứt vì bắt nhầm giết nhầm La Cường, đúng ? Trước khi La Cường bị bắt Sở Dung trở về nhà bố mẹ, vì La Cường đánh đập ta rất khiếp, thương tích đầy mình, suýt nữa sẩy thai. Nhưng Sở Dung vẫn nhớ La Cường đến tận khi bị xử tử, nhớ da diết ấy. Con người là loài động vật rất kỳ quái phải ? Có bao người bị ngược đãi nhưng vẫn thể xa rời những kẻ khốn nạn đánh đập mình! Bởi vậy sinh con xong, Sở Dung mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Có nhiều người mắc chứng trầm cảm sau khi sinh con, cảnh ngộ của Sở Dung càng dễ bị trầm cảm. Sau đó ta qua đời, thấy là vì ung thư máu… nhưng chắc cũng vì nhu cầu của gia đình ấy mà thôi.” Na Lan giật mình, “Bà ta tự sát à?” “Ta tiếc ày tới lúc tận số rồi, còn cơ hội gặp Sở Hoan mà kiểm chứng nữa. Nhưng chẳng sao, đến giờ chắc mày cũng tin lời ta rồi. Ta từng quan tâm đến Sở Dung, muốn ta trở thành đối tượng của vụ 'ngón tay khăn máu', ta thậm chí từng tham gia cấp cứu cho ta.” Chu Trường Lộ hết sức đắc ý. Na Lan thấy toàn thân ớn lạnh, “Ông ngừng để mắt đến nhà họ Sở, chờ khi Sở Hoài Sơn trưởng thành dẫn dụ ta trở thành sát thủ!” “Cuồng sát là do bẩm sinh, ai dẫn dụ được. Vì nghiên cứu Suy diễn tâm lý học tội phạm, mày nên biết, kẻ giết người hàng loạt có những chỗ tương đồng. Ví dụ chỉ số IQ cao, giỏi che đậy, từ tính tình khép kín, độc, thích ngược đãi động vật… Nhìn từ khía cạnh này có thể coi La Cường là đồng hành với bọn ta, Sở Hoài Sơn lại càng phù hợp hơn nữa, nó đâu cần ta phải dẫn dụ? Từ nhiều năm trước ta quan sát được những sở thích của nó, ta hiểu rằng nguyên lý cơ bản của di truyền học lại được kiểm chứng rất chính xác.” Chu Trường Lộ tự đắc ra mặt. Tức là Sở Hoài Sơn cũng có sở thích ngược đãi động vật? Và, bệnh “sợ đám đông” chỉ là trò lừa bịp thành công? Hình như nhận ra mối nghi hoặc của Na Lan, Chu Trường Lộ , “Đúng là mắc chứng sợ đám đông, nhưng được ta điều trị khỏi từ lâu, điều này ta chẳng cần khiêm tốn làm gì.” Na Lan thở dài, “Tiếc rằng ông quên điểm, Sở Hoài Sơn chắc chắn là kẻ kế nhiệm kém cỏi.” Chu Trường Lộ cười, “Đòn tâm lý chiến khá đấy, nhưng ta buộc mày phải hạ cờ.” xẻng đất hắt xuống trước chân Na Lan. “Ông thấy chợn, vì tôi nhận xét rất có lý. Huống chi, tôi còn chưa trả lời câu hỏi của ông.” Na Lan vẫn tin vào lý luận “kẻ giết người hàng loạt rất thích thực nghi thức”. “ lâu hơn 20 giây, mày trả lời nổi phải chết.” Lại xẻng đất nữa hắt xuống. “Nhận xét của mày chẳng có lý gì hết, Hoài Sơn và bọn ta rất đồng cảm, rất ăn ý, mày được lĩnh giáo rồi, nó còn thông minh hơn hẳn ta và Mễ Trị Văn, lần này chúng ta phối hợp với nhau chút sơ hở, mày thấy rồi đấy!” Na Lan , “Ông đừng nên tự dối mình và dối người, ta và các người căn bản khác nhau, con người ông và Mễ Trị Văn chỉ có hận thù, còn lòng ấy có tình thương.” Chu Trường Lộ im lặng, cái xẻng bắt đầu tăng tốc, đất đá hắt xuống đúng chân Na Lan, chỉ chốc lát ngập đến mắt cá chân. Na Lan tiếp tục , “Tất nhiên ta cũng có nhiều mối hận, hận La Cường ngược đãi mẹ ta, hận vì La Cường bị giết nhầm khiến ta sớm mồ côi cha me, hận vì mình bị nhát gừng, hận những chốn đông người, nhưng được ông bà ngoại chăm sóc, được dì Tư là Sở Hoan nuôi nấng từ đến lớn, đó là tình thương gần như vô bờ bến.” Na Lan ngừng lời, lắc đầu hất những vụn đất dính bên khóe miệng, tiếp, “ ta thậm chí có năng lực để !” Mễ Trị Văn luôn trăn trở liệu mình có năng lực để “” hay , mỗi khi được phụ nữ say mê, phản ứng bản năng của lão là ấn định tình thương hồi ấu thơ là thứ ác độc, cho nên lão mới gây ra nhiều vụ án cưỡng dâm nhưng bất thành. Còn Chu Trường Lộ cười nhạt, “Mới vài lần thư tín qua lại, mà tưởng nó mày hay sao? ra mày cũng chỉ là hạng tầm thường mèo khen mèo dài đuôi, khiến ta thất vọng đấy!” “Lời bình mèo khen mèo dài đuôi cũng có thể dành cho ông, ra Sở Hoài Sơn tìm đến nhập bọn với ông chỉ vì muốn tìm kênh nhằm xả hận, xả giận tích tụ bao năm trời, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng liệu ta có tán thưởng những hành động ba mươi năm qua của ông và Mễ Trị Văn hay ? ta trực tiếp làm hại ai chưa? Ranh giới giữa con người và ác quỷ chỉ cách nhau sợi tóc, chỉ cần vượt quá giới hạn đó, ta có thể quay đầu trở về bờ. Huống chi, nguồn cơn của mối hận của ta, lẽ nào ông biết? Nếu thập kỷ 1980 ông gây ra ba vụ án 'ngón tay khăn máu', nếu ông lôi cái quần bảo hộ lao động của La Cường ra bôi máu vào, gán tội cho đâu có thể bị xử tử nhầm? Nếu La Cường bị giết nhầm có lẽ Sở Dung mắc chứng trầm cảm rồi tự sát, Sở Hoài Sơn mất cha mẹ. Cho nên, kẻ đáng để ta hận nhất chính là ông, lẽ nào phải thế?” “Đủ rồi đấy!” Đôi mắt Na Lan bỗng tối sầm, cả đống đất đá ập xuống khiến thể mở mắt thể há miệng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thét giận dữ của Sở Hoài Sơn! Chu Trường Lộ cười vang, “Đó là câu trả lời thỏa đáng nhất dành ày.” Sở Hoài Sơn , “Na Lan , là người thông minh, cái tật lớn nhất, của người thông minh, là tự nghĩ, mình luôn luôn đúng, tự nghĩ, mình luôn hiểu người khác.” Na Lan thầm nghĩ, ít ra tật lắp của ta cũng phải là giả vờ. “, thể hình dung, nổi tôi hận đến đâu. Tôi hận những kẻ, chuyên hà hiếp kẻ yếu, hận những kẻ, thích chỉ trò xì xào sau lưng người khác, hận, những kẻ chịu trách nhiệm về những, hành vi của mình, kể cả La Cường, và mẹ tôi!” Sở Hoài Sơn khi đùng đùng tức giận cũng gạt bỏ cả phong cách từ tốn nhã nhặn. Chu Trường Lộ , “Na Lan! Ta mày tự nghĩ mình thông minh, oan ày chứ? Mày nên nhớ ta và Hoài Sơn đều ngu, đều đần độn như những kẻ trước kia mày gặp. Ta nhận ra những câu gan ruột mày vừa là để cho Sở Hoài Sơn nghe, nhằm mê hoặc nó, muốn nó làm những việc trái với lòng mình! Thực chất là gì? Là mày dẫn dụ nó thể yếu ớt. Quay đầu trở về bờ nghĩa là sao? Nghĩa là mềm yếu! Mày chớ quên bao năm qua Hoài Sơn gắng khắc phục mềm yếu. Nó can đảm khắc phục chứng sợ đám đông, dần dần rời ngôi nhà để thích ứng với việc ra ngoài mình, đương nhiên vì mấy câu của mày để rồi quay lại với quá khứ mềm yếu…” “Ối…” Hàn Tây bỗng kêu lên kinh hãi, Chu Trường Lộ vừa xong người lão ở dưới hố. người lạ nằm đè lên lão. Hình như cả hai đều ngất lịm khi bị rơi xuống, sau lúc lâu họ mới bắt đầu vật lộn đánh nhau. Cả hai cùng tuổi cao, bị ngã đau, nên động tác chậm nhưng rất kiên quyết. Sở Hoài Sơn đứng miệng hố gọi to, “Dì Tư!” Sở Hoan vừa bóp cổ lão vừa lớn tiếng, “ ra là tên khốn nạn này hủy hoại tuổi thơ của Hoài Sơn, nay ngươi lại định làm nát tan đời nó!” Na Lan nghĩ đến Sở Hoan bao năm chăm sóc Sở Hoài Sơn, lấy chồng. Loạt vụ án “ngón tay khăn máu” của Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn cũng giết luôn cả những năm tháng quan trọng nhất đời bà. Sở Hoan theo đến đây bao lâu rồi? Na Lan bỗng hiểu ra rằng Sở Hoan chỉ thạo theo dõi . Sở Hoài Sơn dần bứt ra khỏi chứng sợ đám đông, dần thích ứng với xã hội bên ngoài là quá trình lâu dài, ta phải lợi dụng những lúc Sở Hoan ra ngoài nhà để tự mình tập luyện. Chắc chắn dì Tư vốn chu đáo nhận ra những thay đổi của đứa cháu mình từ lâu. Nếu bà sớm cho Na Lan biết, mọi việc có thể khác hẳn! Chắc hẳn đêm nay Sở Hoài Sơn thiết kế để Sở Hoan phải ra khỏi nhà, ví dụ báo tin Mễ Trị Văn sắp nguy ngập… nhưng Sở Hoan vốn ngờ ngợ nên lại tương kế tựu kế rồi theo đến tận đây. Có nghĩa là Sở Hoan liên tục bám theo Sở Hoài Sơn. Chắc Sở Hoài Sơn tự lái xe, Sở Hoan taxi theo sau đến khu đất hoang của Công ty Lữ hành Thông Giang. Sở Hoài Sơn loanh quanh ở khu vực này bao lâu? Ít ra là giờ? Hay nửa giờ? Lái xe taxi chẳng bằng lòng đứng chờ Sở Hoan lâu như thế. Cho nên bà xuống xe, nấp ở chỗ tối, nhìn thấy Sở Hoài Sơn kéo Na Lan và Hàn Tây lên xe. Sau đó sao? Sở Hoan lại gọi taxi chở mình đến đây. Nếu Sở Hoan sớm báo cảnh sát tình hình rất khác. Sở Hoan coi Sở Hoài Sơn như con, nên khả năng bà báo cảnh sát là cao. Sở Hoài Sơn tiếp tục kêu lên, “Dì Tư, hai người… Thôi !” Sở Hoan lớn tiếng, “Cháu ơi, mau cứu Na Lan và họ !” “, cháu thể!” Giọng như kiệt sức. Sở Hoan nổi giận, “Sao lại thể? hiểu thế nào là lẽ phải ư?” Chu Trường Lộ vùng ra khỏi Sở Hoan, lão gọi to, “Hoài Sơn, nghĩ lại xem bao năm qua tốt xấu hay dở ra sao, có được ? Trần Ngọc Đống giết nhầm cha cháu, tốt ư? Con bé Na Lan lợi dụng cháu, cám dỗ cháu, là tốt ư? Cháu đừng quên sứ mệnh của mình là thông qua hy sinh của chúng ta để giúp tất cả những ai yếu đuối trở nên mạnh mẽ!” “Các người im mồm !” Sở Hoài Sơn bỗng cầm lấy cái xẻng. Chu Trường Lộ giơ hai tay lên, “Đúng rồi! Kéo ta lên !” “! Ông cũng thế, cũng là kẻ yếu hèn, năm xưa ông, dám phản kháng, cha ông ngược đãi, nay ông giết phụ nữ, tức là ông kế thừa cái ác!” xẻng đất hắt trúng đầu Chu Trường Lộ. “Các người đều đừng hòng sống nữa làm gì cho khổ.” Vô số đất hắt xuống tới tấp. Na Lan vội kêu lên, “Tôi hiểu vì sao dép lê của thêu con chim rồi!” Sở Hoài Sơn bỗng dừng tay, ngẩn người, “Thử nghe xem sao?” “Cha họ La, thiên la địa võng, La nghĩ là cái lưới, lưới để bẫy chim. cảm thấy đời mình từ bé đến giờ như con chim bị bủa vây, chỉ còn cách gây ra vụ án động trời mới thực là mình làm chủ số phận, mới được giải thoát khỏi cảnh cá chậu chim lồng. Theo tôi lúc này là cơ hội để được giải thoát! Bản chất rất tốt, nên nghĩ , hãy cứu chúng tôi, sau đó giao Chu Trường Lộ cho công an, vấn đề gì, được hoàn toàn giải thoát.” “Tôi mù pháp luật, đừng lừa phỉnh tôi nữa.” Đất rơi xuống nhiều hơn. Con người ta khi điên lên sức mạnh tiềm tuôn trào. Đám đất có được do đào cái hố sâu mất đến hàng tháng trời, cái xẻng liên tiếp hắt xuống chỉ lát sau đất vơi đáng kể, ít ra cũng chôn đến ngang lưng mọi người. Na Lan vẫn vừa nghĩ vừa tiếp tục khuyên giải. cố cho rành rọt nhưng bị những tiếng kêu tiếng khóc tiếng chửi rủa xung quanh lấn át. Rồi cũng kêu khóc cũng chửi rủa. bắt đầu thấy khó thở. Lát sau đất ngập lên đến mồm đến mũi. Điều duy nhất có thể làm là ngạt thở.
Chương 36: Rừng Sâu Tìm Mộ cảnh sát hình của ban chỉ huy báo cáo với Ba Du Sinh, lúc nãy thấy Na Lan đứng dựa vào ô tô đọc tập tài liệu khá dày. Ba Du Sinh lập tức nghĩ đến tập tài liệu photo hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn do Kim Thạc đưa cho Na Lan từ trước, bảo cảnh sát dân ở trường thử tìm tập tài liệu đó. Quả nhiên họ tìm thấy nó đống đổ nát gần đường Hoa Sơn. Chắc là Na Lan quá vội, và bị uy hiếp phải khỏi trường được khám nghiệm này, nếu phải ném đám tài liệu này . Lòng như thắt lại. Dù biết rằng có lẽ quá muộn nhưng vẫn điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát có mặt phong tỏa toàn bộ khu vực và các ngả đường lân cận. Máy in của ban chỉ huy lâm thời in ra hơn ba mươi tấm ảnh Na Lan, các chiến sĩ cầm ảnh rồi đến các khu dân cư và khu thương mại quanh đây, hỏi xem có ai nhìn thấy trong ảnh . Ba Du Sinh nhận được điện thoại của cảnh sát giám sát Mễ Trị Văn, rằng lão vẫn nằm giường bệnh, ngủ say. Ba Du Sinh hơi yên tâm, dặn dò đồng nghiệp nỗ lực tìm kiếm, sao đó lên xe phóng về khu tập thể của Trần Ngọc Đống. Căn hộ của Trần Ngọc Đống chưa thể gọi là gọn gàng sạch nhưng lộn xộn và hề có dấu vết vật lộn. nhận ra máy tính của Trần Ngọc Đống ở trạng thái tạm nghỉ, bèn nhấp phím đánh thức. màn hình lên tấm ảnh phóng to, mũi tên chỉ vào chữ “Lan” phồn thể bức tranh thủy mặc hoa lan treo trong phòng làm việc của Chu Trường Lộ. Lẽ nào Chu Trường Lộ là hung thủ đích thực của vụ “ngón tay khăn máu”? Và Na Lan cũng là mục tiêu cần xử lý? Ba Du Sinh gọi điện cho Kim Thạc vẫn có mặt ở trường nhà khách Thông Giang cũ. Kim Thạc nghe xong lập tức điều động hai nhóm hành động, nhóm chạy về văn phòng giám đốc bệnh viện Phổ Nhân, nhóm chạy đến nhà Chu Trường Lộ, tuy cả hai đều biết rằng nếu Chu Trường Lộ đúng là hung thủ, nếu Na Lan bị lão bắt cóc lão thể ngồi nhà chờ chịu trói. Ba Du Sinh lại tiếp tục suy ngẫm. tin rằng nếu Trần Ngọc Đống gặp bất trắc xảy ra ở nhà. Trần Ngọc Đống bàn bạc với Na Lan về khả năng Chu Trường Lộ là hung thủ, bước tiếp theo họ làm gì? từng cộng tác với Trần Ngọc Đống, biết Trần Ngọc Đống thuộc mẫu người hành động nhanh nhẹn dứt khoát, rất có thể tự tìm Chu Trường Lộ rồi. Ba Du Sinh bèn với đồng nghiệp cùng , “Bây giờ chúng ta xem băng camera giám sát của khu tập thể!” Trong băng, Ba Du Sinh nhìn thấy chiếc taxi chạy ra khỏi cổng khu tập thể vào khoảng thời gian di động của Trần Ngọc Đống liên lạc với ban chỉ huy khám nghiệm trường khu hầm phòng bỏ hoang. cảnh sát ghi lại biển số xe rồi lập tức liên hệ với công ty taxi. Đúng như Ba Du Sinh dự đoán, công ty taxi có chiếc xe đó. Biển số giả, ai khéo tay có thể làm lấy, ai vụng về ra chợ đen mua với giá ngàn đồng trở lại. Chiếc xe ấy chạy đâu? Nếu người lái xe là Chu Trường Lộ ai bắt cóc Na Lan? Ba Du Sinh thấy rất khó hiểu, Trần Ngọc Đống và Na Lan gần như đồng thời biến mất, Chu Trường Lộ chỉ chiếc xe cà tàng, dù khứ hồi chạy như điên cũng thể bắt cả hai con mồi. Kẻ tòng phạm với Chu Trường Lộ là ai? Ba Du Sinh lại gọi điện cho cảnh sát giám sát Mễ Trị Văn ở bệnh viện Phổ Nhân, ta báo cáo, vào tận giường kiểm tra, lão vẫn ngủ say. cảnh sát cùng cầm máy tính bảng đến, kết nối với ghi chép về các cuộc gọi qua lại di động của Na Lan, của Chu Trường Lộ và của Trần Ngọc Đống. Ba Du Sinh xem ghi chép liên lạc của Na Lan, kinh ngạc nhận ra liên lạc cuối cùng của phải với Trần Ngọc Đống mà là những tin nhắn, Ba Du Sinh cầu tra cứu số máy nhắn đến, dù biết thể cho kết quả. Lúc ở trường Na Lan đàm thoại với Trần Ngọc Đống hai lần, trước đó là điện thoại với Sở Hoài Sơn, trước đó nữa là điện thoại với Ba Du Sinh cho biết phán đoán của về công ty Thông Giang, và sớm hơn nữa là đàm thoại rất lâu với Sở Hoài Sơn. Sở Hoài Sơn! Sao mình lại quên mất cao nhân này? Nếu cho ta biết tình hình rất có thể ta có chiêu lạ. Gần đây Ba Du Sinh nghe ít phản hồi về Sở Hoài Sơn, Na Lan quá đỗi khâm phục, Trần Ngọc Đống cũng hết lời khen ngợi. Nếu là ngày thường gọi cho Sở Hoài Sơn vào lúc tờ mờ sáng như thế này, nhưng này là lúc rất bất thường, đành xin lỗi vậy. gọi vào di động của Sở Hoài Sơn. có hồi . lại gọi vào máy để bàn của nhà họ Sở, cũng ai nhấc máy. Hay là chính Sở Hoài Sơn cũng gặp bất trắc? biết dì Tư của nhà ấy luôn theo sát chàng mắc chứng sợ đám đông này, và thể ra ngoài vào lúc tờ mờ sáng. gọi điện cho cảnh sát khu Văn Viên đề nghị đến tận nhà họ xem sao. Mười phút sau các đồng nghiệp ở khu Văn Viên cho biết tin mà rất lo, nhà họ Sở bóng người. Sau mười phút nữa, cảnh sát Văn Viên lại gọi điện rằng, ở khu vực này có camera giám sát an ninh nhưng bảo vệ ở cổng có nhìn thấy Sở Hoài Sơn ra khỏi khu chung cư vào lúc 9 giờ tối qua. Ba Du Sinh ngạc nhiên, “ mình à?” “ mình. Nhưng kỳ lạ là sau đó ít nhất dì Tư của ta cũng ra rồi lên taxi đâu đó.” sợi chỉ tách đôi, hai người mất tích. thể là ngẫu nhiên! Trán Ba Du Sinh lấm tấm mồ hôi. lại xem ghi chép điện thoại của Chu Trường Lộ, mục tiêu , kẻ liên lạc với Chu Trường Lộ nhiều nhất rất có thể là đồng bọn của lão. nhanh chóng nhận ra số máy thường xuyên liên lạc với Chu Trường Lộ, bèn đưa cho kỹ thuật viên, nhanh chóng tìm ra chủ nhân của số máy đó là Đổng Bội Luân! Nhưng Ba Du Sinh biết, manh mối này chẳng có mấy ý nghĩa, vì Đổng Bội Luân và Chu Trường Lộ cùng khởi xướng và tổ chức ra đoàn thể Tiếng Lòng chống lại bạo lực gia đình, tất nhiên họ hay liên lạc điện thoại với nhau. Nhưng vẫn gọi cho Đổng Bội Luân, công đôi việc, nhắc Đổng Bội Luân chú ý an toàn, mặt khác hỏi xem chị ta có biết Chu Trường Lộ . Rất áy náy vì gọi điện làm phiền người khác vào giờ này, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Chuông reo. Giọng Đổng Bội Luân, “Xin chào.” Ba Du Sinh hơi ngạc nhiên vì giọng Đổng Bội Luân rất tỉnh táo, có vẻ ngái ngủ vì bị đánh thức, thậm chí giống như chở điện thoại gọi đến. “Tôi là Ba Du Sinh ở Sở Công an, rất xin lỗi vì khiến thức giấc.” Đổng Bội Luân đáp, “ sao, tôi dậy, tôi khuyên ngủ sớm dậy sớm, cũng vì cần chăm sóc làn da.” “Tôi gọi điện sớm thế này, vì mong chú ý an toàn, và muốn tìm hiểu chút về Chu Trường Lộ.” “Thế ư?” Giọng Đổng Bội Luân có ý dè dặt đề phòng. Ba Du Sinh , “Chúng tôi muốn tìm giám đốc Chu Trường Lộ nhưng ông ấy cứ như mất tích, sao tìm được. và ông ta cùng làm các hoạt động, chắc tiếp xúc nhiều, tôi muốn hỏi rằng ngoài chỗ ở và bệnh viện ra ông ta thường hay đến nơi nào nữa?” “Sao lại 'cứ như mất tích'?” Đổng Bội Luân càng thêm nghi ngờ. “Chúng tôi có lý do để cho rằng ông ấy mất tích , mà chỉ là về nhà, ở bệnh viện, và có thể đến nơi nào đó ít người biết. Đổng Bội Luân nghĩ ngợi, rồi , “Tôi rất ít khi nghe ông kể mình đâu. Ông ấy gây ra chuyện gì vậy?” Ba Du Sinh thầm khâm phục nhạy bén của Đổng Bội Luân, đành quấy quá, “Chúng tôi muốn tìm ông ấy để hỏi vài điều liên quan đến vụ án… À, tiện đây xin hỏi, tác động để Mễ Trị Văn được ra ngoài chữa bệnh có vì lý do đặc biệt nào , hay là Chu Trường Lộ khuyên làm thế?” Đổng Bội Luân im lặng lúc, chắc là câu này dễ trả lời. Rồi mới , “Lẽ nào các vị ngờ rằng ông ấy và Mễ Trị Văn…” Ngập ngừng giây lát, Đổng Bội Luân lựa chọn từ ngữ. “Các vị ngờ rằng giữa hai người có quan hệ gì khác thường à?” Ba Du Sinh thấy hơi sốt ruột, định hỏi Đổng Bội Luân trước, “Tôi có thể cho biết ý đồ thực của tôi nhưng mong đừng cười. Tôi bảo lãnh cho Mễ Trị Văn ra ngoài điều trị, vì hy vọng rằng vào những ngày cuối cuộc đời tệ hại và bất hạnh, ông ta có thể đóng góp phần nào cho xã hội, ít ra là về mặt y học. Bây giờ tôi trả lời câu hỏi kia, đúng là Chu Trường Lộ có với tôi về tính đặc thù của con bệnh Mễ Trị Văn, về tầm quan trọng đối với nghiên cứu y học. Nghe thế tôi hiểu ngay, ra ông ta có thể trực tiếp bảo lãnh cho Mễ Trị Văn nhằm phục vụ nghiên cứu, nhưng ông ta là phó giám đốc bệnh viện, nên e có người là ông ta mở lối thoát cho tội phạm cưỡng dâm, nên ông ta gợi ý tôi đứng ra, thuần túy chỉ vì muốn giữ ý… nhưng nay có vẻ như việc hề đơn giản?” Rất đơn giản đâu! Ba Du Sinh đáp, “Cảm ơn ! Nếu nhớ ra điều gì khác cứ liên lạc với chúng tôi.” bổ sung câu, “ hãy chú ý an toàn.” Rồi tắt máy. Gần như ngay sau đó Kim Thạc gọi cho , đúng như dự đoán, Chu Trường Lộ có nhà và cũng ở bệnh viện. Lão ở đâu? Na Lan và Trần Ngọc Đống ở đâu? Tại sao Sở Hoài Sơn và dì Tư của ta cũng ra khỏi lô cốt an toàn của mình? Ba Du Sinh hiếm khi thấy hoang mang, đó là phẩm chất tốt của cảnh sát hình có năng lực, nhưng lúc này thấy chơi vơi hẫng hụt và thấp thoáng cảm giác tuyệt vọng. Từng phút từng giây trôi , khả năng sống sót của những người bị hại cũng từng phút từng giây mất dần. biết, trong các thi thể của vụ án “ngón tay khăn máu” khai quật được đêm nay có Văn Nhược Phi, khiến tâm trạng bồn chồn yên, cần trấn tĩnh trở lại để suy nghĩ ạch lạc. Suy nghĩ cho kỹ. điều rất khó hiểu, Na Lan bị bắt cóc ngay gần ban chỉ huy khai quật trường mà ai biết. Vậy chỉ có thể đoán rằng chủ động rời khu vực. Cũng có thể suy luận thêm rằng, người thôi thúc rời phải là người mà tin cậy, hoặc có kẻ điều khiển từ xa ép phải . Những mẩu tin nhắn lạ lùng! Tập hồ sơ bệnh án bỏ lại bên đường! Na Lan tự chui đầu vào rọ. Chuyện này nghe quen quen? Ba Du Sinh dần nhớ lại vụ hai vợ chồng Nghê Bồi Trung cùng chết cách khó hiểu. Trước đó có kẻ gọi điện cho họ. Bất cứ ai bằng lòng vào chốn hiểm nguy, ngoài cố ý tìm đến cái chết ra, chỉ còn khả năng nữa là họ bị uy hiếp. Lúc này thể xác định nội dung của các tin nhắn gửi đến Na Lan nhưng có thể đoán gần đúng, chúng đe dọa buộc phải vào chốn hiểm nguy. Tại sao Na Lan với cảnh sát ở trường về tình thế nguy hiểm của mình, hoặc tại sao ấy chuyển phát những mẩu tin ấy cho ? Phải có lý do. Cũng tức là uy hiếp kia rất dữ dội. Tuy nhiên, hiểu về Na Lan, dù phải vào chốn hiểm nguy vẫn để lại dấu vết. để lại dấu vết gì? quay sang hỏi đồng nghiệp, “Tập hồ sơ bệnh án lúc nãy nhặt được ở trường nào?” bắt đầu lật giở tập giấy photo hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn. Và nhanh chóng nhận ra khoanh tròn bằng bút bi đỏ, đóng khung con dấu họ tên “Chu Trường Lộ”. tiếp tục lật giở phía sau, có rất nhiều khoanh tròn tương tự quanh ba chữ “Chu Trường Lộ”. Bên ngoài trong những khoanh tròn đỏ ấy, có hai chữ “Huệ Sơn” viết nhanh. Bút tích của Na Lan. Họ bị bắt cóc đưa Huệ Sơn chăng? Nhưng Huệ Sơn là vùng núi rộng mênh mông, có hai đường quốc lộ chạy từ Giang Kinh vào, nên đường nào để tìm? Chu Trường Lộ. Huệ Sơn. Ba Du Sinh bảo, “Cậu mau tra cứu quê quán, nơi sinh của Chu Trường Lộ. Tra xem quan hệ của ông ta với Huệ Sơn ra sao. Và liên lạc với các công ty taxi lớn của Giang Kinh, hỏi về điểm đến của các xe taxi đêm qua chở khách, hỏi xem có ai Huệ Sơn , có ai chở khách từ khu tập thể trường trung học trực thuộc Học viện nhạc .” Ba Du Sinh lại gọi cho cảnh sát giám sát Mễ Trị Văn ở khu buồng bệnh nhân nặng. ta đến tận giường Mễ Trị Văn xem xét rồi trả lời, lão vẫn ngủ li bì. Vừa nghe xong di động của lại rung lên. nhìn vào máy, số điện thoại quen thuộc. Đổng Bội Luân , “Tôi nhớ ra điều… địa điểm Chu Trường Lộ có thể đến. Khi chúng tôi hợp tác tổ chức đoàn thể, ông ấy thường về xuất phát điểm của tổ chức là để ngăn chặn bạo lực xâm hại phụ nữ, vì chị ông ta từng bị chồng đánh đập đến chết, còn kể ngày xưa nhà ông ấy nghèo khổ, cha mẹ mất sớm, sau khi chị chết, ông ấy có tiền tang ma đành làm theo tập quán của dân nghèo thôn Huệ Sơn là đem chôn trong hang núi và đặt tấm bia chữ.”
Chương 37: Tuyệt Vọng Hồi Sinh Trước bình minh là lúc tăm tối nhất, nhưng rồi bóng tối cũng tan nhanh. Đó là cảm giác của Sở Hoài Sơn lúc này. Lúc hắt xẻng đất đầu tiên xuống, ta vô cùng sợ hãi, nhưng rồi những tiếng van xin, khóc lóc, khuyên nhủ khiến ta quá bực mình, động tác trở nên rất nhanh, xúc đất mà là đẩy đất, huy động cả tay lẫn chân, mong sao công việc sớm kết thúc. Đất rơi xuống hố dần dần dày lên, động tác giãy giụa cũng dần dần ngớt , tiếng ồn dần dần bớt hẳn, nỗi tuyệt vọng của họ dường như có thể xuyên qua đất thấm lên . Lúc này ta thấy hẳn người, thậm chí bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác từ hằng khao khát: khống chế số phận! Trước đây, có thể đối với , thế giới bất công này quá kinh khủng, cha là tên du côn thông minh bị xử bắn trước khi chào đời, mẹ tự kết liễu cuộc đời khi còn , bẩm sinh có tật nhát gừng, xấu hổ và lập dị từ bé. Nhưng lúc này là thượng đế, là chúa tể tất cả. Na Lan đoán nhầm, đây là lần đầu tiên ta giết người, đây là “đơn đăng ký” để bắt đầu kế thừa vụ án “ngón tay khăn máu”. Nhưng hẳn là ta lần đầu giết người, trước đó ta gián tiếp giết người bằng trò chơi tâm lý, cú phôn đến nhà Nghê Bồi Trung. Nghê Bồi Trung nhìn thấy hài cốt em sốc ghê gớm, nhớ về những hành xử tồi tệ của mình ngày trước thậm chí nghĩ rằng mình là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Nghê Phượng . Cú phôn nặc danh của Sở Hoài Sơn gọi đến rất có hiệu quả, nhất là ta tuyên bố nếu làm theo ý ta cả hai vợ chồng nhận được ngón tay của đứa cháu ! Khi ta kể đứa cháu của vợ chồng Nghê Bồi Trung học trường gì lớp nào, hôm nay học mặc quần áo gì, đeo cặp sách màu gì… khác nào tuyên án tử hình cho bé ấy. Vậy Nghê Bồi Trung muốn tiếp tục giữ lấy mạng hai vợ chồng già, hay muốn để cho thế hệ thứ ba là đứa cháu xinh xắn được sống? Điều này khó lựa chọn. Sở Hoài Sơn nghe thấy tiếng búa đập vỡ sọ Hồ Thanh, cũng nhìn thấy bóng Nghê Bồi Trung chấp chới rơi xuống khi nhảy lầu, là những thời khắc cuối cùng của hai con người chẳng mấy tử tế này, nhưng nếu Sở Hoài Sơn vừa khéo có mặt ở trường ta có được cảm nhận giống như lúc này ? Đất dưới hố ngập đến đỉnh đầu ngần ấy con người, cùng với ngạt thở của họ, Sở Hoài Sơn cảm thấy hồn mình thoát xác. ta bỗng nhận ra mình đơn tuyệt đối, ngay dì Tư rất mực thương mình cũng bị chôn vùi dưới địa ngục, con người rất cảm thông với mình là Chu Trường Lộ cũng xuống địa ngục, người thiếu nữ duy nhất khiến mình rung động cũng xuống địa ngục, vậy mình còn có ai nữa? ta ngẩng đầu hú dài, nửa khóc nửa cười, hình như ta trong cơn lột xác từ người biến thành dã thú. Tiếng hú của ta bỗng chìm trong tiếng động cơ nổ ầm ầm đầu. Toàn thân như đông cứng, Sở Hoài Sơn ngây đờ như cây cột đá lạnh buốt dựng trong hang động tối om. Trong tư liệu nhân của bệnh viện, trong các diễn thuyết của Chu Trường Lộ về phòng chống bạo lực gia đình, cảnh sát tìm thấy nơi sinh của Chu Trường Lộ, thôn tên là Long Cố ở dãy núi Huệ Sơn. Họ cũng liên lạc được với công ty taxi điều chiếc xe tốc hành đến vùng sâu trong núi Huệ Sơn. lái xe khách là phụ nữ đứng tuổi, lên xe gần địa chỉ của nhà khách Thông Giang cũ ở khu Tân Giang phía nam thành phố, bà ta cần bám theo chiếc xe tư nhân, cả hai xe lên đường cao tốc Giang Tuệ, qua cầu sông Thanh An, chạy vào núi Huệ Sơn. Sau đó chạy đến thôn Long Cố. Khi chiếc xe tư nhân đằng trước rẽ vào đường núi gập ghềnh lái xe taxi đằng sau từ chối tiếp, bà khách có vẻ cũng bằng lòng, bèn trả tiền xe và bảo ta cứ đợi, là chỉ lát ra ngay, rồi tự vào núi. lái xe đương nhiên quay đầu xe trở về luôn, hành động y như các lái xe khác trong tình huống tương tự. ta kể lại diễn biến này khi ngồi trực thăng. Ba Du Sinh cũng trực thăng. Lát sau, lái xe chỉ xuống con đường dưới ban mai, “Là chỗ kia kìa!” Ba Du Sinh nghe thấy qua tai nghe, vào micrô, “Chuẩn bị hành động! bỏ qua bất cứ hốc đá nào chứa vừa người. Phạm nhân có thể có hung khí. Bảo đảm an toàn cho các con tin.” Sở Hoài Sơn ngây đờ lát rồi bỗng cười sằng sặc, cười chảy nước mắt nước mũi. Các người đến muộn rồi! ta bỗng nhớ ra mình là truyền nhân của vụ “ngón tay khăn máu”, mình còn ba bốn chục năm thậm chí năm chục năm để hành động, nửa thế kỷ khống chế khiến cảnh sát hoa mắt ù tai, khiến giới truyền thông phát điên, khiến dân chúng ăn ngủ yên, mình thể bị hủy diệt trong chốc lát vì chần chừ do dự. ta nhìn lần cuối cái huyệt mộ còn sinh khí, đúng lúc chuẩn bị bước toàn thân ta bỗng cứng đơ. Vì nhìn thấy mặt đám đất kín đặc dưới kia có bài tay thò lên. Nơi ngón tay bị sợi dây đàn xiết đứt vẫn còn vết máu đỏ sẫm. Mình làm gì thế này? Sở Hoài Sơn bỗng cảm thấy cả cái hang đá trống trải này nhanh chóng co lại, vách hang gớm ghiếc ép quanh người, dường như lần đầu tiên ta ý thức được rằng kể từ nay mình thực bơ vơ. Mình đơn độc vào thế giới đầy ắp người xô đẩy, vào thế giới đầy nguy hiểm, trải nghiệm đời muôn vàn nỗi ghẻ lạnh. Mình làm gì thế này? Mình chôn sống dì Tư luôn coi mình như con đẻ, chôn sống Na Lan luôn muốn giúp mình thoát khỏi bế tắc. Mình điên rồi sao? Sở Hoài Sơn nhảy ào xuống cái hố ngập đất, hai tay cào đất như điên. Vài luồng ánh sáng đèn pin chiếu xuống. Có tiếng người hô lên, “Lôi ta ra! Mau bới !” Lại có tiếng người vào máy vô tuyến điện, “Cấp cứu y tế và thiết bị xuống ngay! Chuẩn bị hồi sức cấp cứu, kể cả tiêm thuốc kích thích tim!” Rất nhanh, họ bới được năm cái xác. là xác, vì cả năm người đều ngừng thở, tim cũng ngừng đập. Nhân viên y tế lãng phí chút, nhưng họ cần làm lần lượt, ai được đào lên trước cấp cứu trước. Xác đào được gần chỗ Sở Hoài Sơn đứng, là phụ nữ tuổi ngoài năm mươi và cũng là nạn nhân đầu tiên được máy kích thích tim cứu sống. Gần như đồng thời, ở vị trí Sở Hoài Sơn đào bới, cảnh sát cũng kéo được Na Lan lên. Na Lan bị chôn chưa lâu, lại sẵn có hai lá phổi phát triển do nhiều năm rèn luyện bơi lội, cho nên trong năm người bị chôn là người cách xa cái chết hơn cả. Họ chỉ làm hô hấp nhân tạo mấy phút, tỉnh lại. Trần Ngọc Đống và Hàn Tây được may mắn như thế, tuy được cấp cứu thoát cơn nguy hiểm nhưng họ vẫn hôn mê. Đa số trường hợp bị ngạt thở lâu, thiếu ô xi đưa lên não dẫn đến việc não bộ bị tổn thương. Duy có Chu Trường Lộ thể trở về từ địa ngục, lão chẳng nên trách ông trời công bằng. Na Lan tỉnh lại, trước mắt chỉ thấy vùng mờ ảo, ý thức cũng mơ hồ, biết mình ở đâu, nhận ra những cặp mắt quan tâm nhìn mình là của những ai. mấp máy môi định thử , nhưng hình như não bộ vừa phục hồi chưa kịp điều khiển thần kinh phát . “ cứ nghỉ ngơi, chờ bình phục , có chuyện gì để sau hãy hay.” Giọng đầm ấm của Ba Du Sinh. Na Lan cựa mình, gắng vận sức, hít thở sâu, cuối cùng cũng bật ra được hai chữ, “Hàn Tây.” Đó là nguyên nhân khiến gặp nguy hiểm. quên lời hứa với Hàn Tây. Tôi đến để cứu ! Nghe hơi buồn cười nhưng đúng là xuất phát tự đáy lòng. Ba Du Sinh cho biết, “Hàn Tây vẫn hôn mê.” “Em còn muốn… hỏi ấy điều.” Na Lan cố được câu hoàn chỉnh, nhưng lại nhắm mắt, cố chống đỡ cơn nhức đầu kéo đến. “Cứ nghỉ ! Yên tâm… Chu Trường Lộ tiêu rồi, lão thể gây tội ác được nữa.” Ba Du Sinh . Chẳng sau bao lâu, mười phút, nửa tiếng, hay chỉ mười giây… có người báo, “Hàn Tây tỉnh rồi!” Na Lan lập tức mở mắt, cựa quậy, nhổm dậy. Ba Du Sinh vội gọi nhân viên y tế cáng Hàn Tây lại. Na Lan nhìn Hàn Tây vẫn hoang mang. “Hàn Tây, tôi đây mà! Chúng ta được cứu rồi!” Hàn Tây mở to mắt, hình như hiểu ra tất cả, mắt trào lệ. Na Lan , “Tôi muốn hỏi điều rất quan trọng, lúc này có trả lời được ?” Hàn Tây gật đầu. “Kẻ bắt cóc tối hôm qua, là Chu Trường Lộ phải ?” Hàn Tây lắc đầu. Na Lan giật mình. “Hay là gã thanh niên đeo kính xúc đất hắt xuống? tên là Hoài Sơn?” Hàn Tây lại lắc đầu. Na Lan thầm nghĩ “gay rồi”. đưa tay lần túi sau quần bò, toàn thân đau ê ẩm. lấy ra mảnh giấy gấp làm tư, mở ra trước mặt Hàn Tây, “Còn người này…” Đáp án ràng khuôn mặt Hàn Tây, “Chính là lão!” Na Lan giật mình, “… là…” “Tối hôm kia… tôi gặp lão… và còn chuyện mấy câu.” Hàn Tây hít thở rất vất vả. “Bỗng nhiên lão chụp cái khăn bông vào mặt tôi, sau đó tôi biết gì nữa. Tôi tỉnh lại vì người đau nhức… nhìn thấy lão, lão trói tôi rất chặt, rồi dùng sợi dây thép tí xiết đứt ngón tay tôi…” Kinh hãi vì nhớ lại cơn ác mộng, Hàn Tây khóc rưng rức. Kẻ trong tấm ảnh là Mễ Trị Văn! Ba Du Sinh cũng phát hoảng. định “Đừng sợ, chúng tôi vẫn giám sát lão, cảnh sát ở buồng bệnh tiếp tục theo dõi tình hình lão”, nhưng lập tức nhớ ra, kể từ lúc bố trí tìm kiếm cứu nạn ở Huệ Sơn đến lúc này nửa giờ rồi chưa liên lạc lại với viên cảnh sát giám thị buồng bệnh. vừa định gọi điện về trong tai nghe vọng ra giọng đầy lo lắng của Kim Thạc, “ y tá ở bệnh viện Phổ Nhân vừa gọi điện rằng Mễ Trị Văn trốn mất!” Na Lan cảm thấy thị lực của mình phục hồi tương đối, mau chóng nhận ra vẻ nặng nề bất an khuôn mặt Ba Du Sinh. giục, “Đổng Bội Luân! Mau lên…” Di động của Đổng Bội Luân có ai nghe.