Chương 28 Mỹ nhân trong sách Trại giam phường Giang Thành là nơi chuyên giam giữ các tội phạm hình nghiêm trọng. Cách đây hai năm Na Lan làm luận văn tốt nghiệp, nội dung chủ yếu là đến đây phỏng vấn tìm hiểu các tội phạm hình , sau đó quy nạp các đặc điểm chung về tâm lý tội phạm hình . ngờ hai năm sau số phận xô đẩy trở lại chốn ma quỷ này. Sau khi Na Lan báo cáo với Sở Công an những phân tích của mình về các nạn nhân trong vụ án “ngón tay khăn máu”, Kim Thạc miễn cưỡng cử người điều tra về hoàn cảnh các nạn nhân ấy, đặc biệt là những có dấu hiệu bị bạo lực gia đình. Na Lan lại gạ xin được Kim Thạc cấp cho tờ giấy giới thiệu với chữ ký cấp trưởng phòng Bộ Công an hẳn hoi. Nó là quân át chủ bài giúp vào trại giam phường Giang Thành “mái nhà xưa” của Mễ Trị Văn. Mễ Trị Văn vẫn là mục tiêu mà Na Lan tuyệt đối thể gác sang bên. Giả sử lão chỉ là cái loa truyền thanh của hung thủ vụ án “ngón tay khăn máu”, giả sử đúng như lão vụ án còn tiếp diễn, kẻ gây án vẫn sống nhởn nhơ. Vấn đề là hung thủ liên lạc với Mễ Trị Văn bằng cách nào? Sau khi lão được ra bệnh viện dân điều trị, buồng bệnh luôn có công an giám sát, việc tiếp xúc giữa lão và các bác sĩ y tá đều được theo dõi cẩn thận, khó mà hình dung hung thủ có thể giao lưu với lão trong buồng bệnh. Vậy mọi liên lạc đều xảy ra trước khi lão được ra ngoài điều trị, tức là xảy ra trong nhà tù. Có hay , kẻ “bên ngoài” thông tin liên lạc với Mễ Trị Văn? Khi lão bắt đầu mở miệng đến vụ “ngón tay khăn máu”, Ba Du Sinh lọc lấy hết các ghi chép về những cuộc viếng thăm Mễ Trị Văn trong nhà tù. có ai. Lão là hồn thân thích bạn bè. có người ngoài nào tiếp xúc cả. Hay là, có kẻ trong nhà tù? phạm nhân cùng bị giam với Mễ Trị Văn chẳng hạn, bị bắt vì tội danh khác, và chẳng ai ngờ đó lại là hung thủ vụ án “ngón tay khăn máu” kéo dài ba mươi năm chấn động Giang Kinh. Và trước khi được thả, ông bạn này cùng Mễ Trị Văn thiết kế ra trò chơi bệnh hoạn táng tận lương tâm. Rất có khả năng đó. Trong tù kẻ gần gũi nhất với Mễ Trị Văn chỉ có thể là phạm nhân ở cùng buồng giam, Thẩm Khắc Quân, cũng là tội phạm cưỡng dâm. Đội Trinh sát Hình khi điều tra Mễ Trị Văn và vụ “ngón tay khăn máu” thẩm vấn tên Quân, nhưng đưa ra manh mối nào có giá trị. Mễ Trị Văn ốm yếu, nằm ở khu giám sát số 4 dành cho các phạm nhân lâu ngày, Thẩm Khắc Quân cũng vậy, cũng mắc bệnh tiểu đường như Mễ Trị Văn. Hình như vừa được giải ra từ gian nhà xưởng, nên Thẩm Khắc Quân vẫn còn mặc nguyên đồ bảo hộ lao động, tay vẫn dính dầu máy. Nhìn thấy Na Lan, sững sờ, rồi cười với cán bộ quản giáo phía sau, “ em xinh thế này đến chơi các vị nên bố trí ‘phòng thăm đặc biệt’ chứ? Tôi chưa từng được hưởng vinh dự đó.” Viên quản giáo cười nhạt, “Đừng viển vông nữa! Vào ‘phòng thăm đặc biệt’ người nhà phải trả phí tổn, mày có người nhà ?” Thẩm Khắc Quân chỉ Na Lan, “ ấy phải người nhà hay sao?” trạc ba mươi tuổi, vóc người tầm thước, mặt dài, mắt . Có lẽ vì ác cảm sẵn có nên Na Lan thấy điệu cười của rất khốn kiếp. , “Lát nữa đến chuyện người nhà.” lại sửng sốt, ngoảnh nhìn viên quản giáo và đắc ý , “Nghe thấy chưa?” Rồi hỏi Na Lan, “ em đem vào cho món gì?” “Mễ Trị Văn!” Na Lan . Mặt Thẩm Khắc Quân lập tức chảy dài. “Lão già bệnh hoạn ấy... chưa chết à?” Na Lan đáp, “Lão vẫn sống nhăn răng, có liên quan đến vụ án khác. Tôi muốn gặp để hỏi vài vấn đề.” Thẩm Khắc Quân lại cười, “Nếu cùng tôi vào phòng thăm đặc biệt để tận hưởng khí gia đình đầm ấm, tôi cho biết tất.” Viên quản giáo quát to, “Này, mày muốn bị ghi lỗi phải ?” “Tôi nên gọi là gì?” Thẩm Khắc Quân hỏi Na Lan. “Tôi là Na Lan.” bỗng mở to mắt, nghệt mặt ra lúc, rồi , “Tôi có nghe bọn họ nhắc đến , ngày trước từng vào đây điều tra đúng ? Họ rất xinh, quả là sai.” “Thẩm Khắc Quân!” Viên quản giáo lại quát. Na Lan , “Sở Công an cử tôi đến hỏi vài câu, mong hợp tác.” “Có được giảm án tù ?” Trước đó Na Lan điều tra, Thẩm Khắc Quân nhiều lần phạm tội cưỡng dâm và “được việc” chứ như Mễ Trị Văn. bị kết án tù chung thân cho nên khả năng được trả tự do gần như bằng . , “Tôi quyết định sao được? E rằng điều này rất khó.” Thẩm Khắc Quân cười nhạt, “ ra tôi biết rất ít về Mễ Trị Văn, lão mắc bệnh tâm thần, năng lẩm cẩm, nên tôi chẳng để ý làm gì.” Na Lan nhận ra ý của , nếu hứa giảm án hợp tác. Điều này lường trước rồi. Bèn cười , “Mễ Trị Văn chỉ còn thoi thóp, so với lão, vẫn sướng hơn nhiều.” “Nếu được tha sớm mấy năm, tôi sướng hơn nữa.” liếc nhìn Na Lan. “Giá được sống đầm ấm với người đẹp như tôi quá hạnh phúc!” Na Lan đâm ra ghê tởm, nỗi căm phẫn giống lần đầu gặp Mễ Trị Văn lại dâng lên trong , nhưng phải nhanh chóng chế ngự để tỏ ra “chuyên nghiệp” chút. bình thản , “ sướng hơn lão vì còn có gia đình và người thân, chứ lão ta thực là kẻ đơn độc.” Sắc mặt Thẩm Khắc Quân hơi biến đổi, nín lặng. “Tôi được biết vẫn còn cha mẹ, chị , đứa con chị ấy rất mến . Đúng là rất sướng.” Na Lan tiếp tục quan sát vẻ mặt càng lúc càng mất tự nhiên của . “Chắc là được nhiều người vào thăm?” Thẩm Khắc Quân buột miệng, “Đương nhiên...” Nhưng nhận ra ngay là mình bị hớ, mặt càng nhăn nhó. “Tôi xem sổ ghi chép, đúng là có rất nhiều... nhiều lần có ai!” Na Lan cố tự nhiên, pha ý châm biếm. “Chuyện vặt! Vậy muốn gì?” đứng thẳng lưng lên, mặt đỏ gay. Na Lan , “Trong hai năm qua năm lần đề nghị cho người nhà vào thăm, cũng liên lạc với người nhà nhưng họ vào. Chắc thừa hiểu mình phải thành viên đáng tự hào của gia đình, đủ để bà mẹ già và đứa cháu phải qua mấy lần cửa sắt vào thăm gã trọc đầu. Hoặc là họ chưa đủ lòng nhân từ.” Thẩm Khắc Quân nhoài người tới trước định túm cổ áo Na Lan, nhưng lập tức bị viên quản giáo kéo giật lại. Na Lan vẫn ngồi, ngồi đàng hoàng, nhàng , “Nhưng họ vẫn thương .” Ánh mắt bỗng nhạt nhòa. “ gì? biết những gì?” “Tôi biết họ vẫn thương . Bà mẹ, đứa cháu, đều rất nhớ .” Na Lan đưa ra cái phong bì. “Thư của mẹ . Tranh vẽ của cháu . Ảnh chụp chung cả nhà, ảnh của cháu nữa.” “ chặn thư riêng của tôi là vi phạm pháp luật!” Vẫn bị viên quản giáo ghìm chặt hai cánh tay, Thẩm Khắc Quân thở hồng hộc. Na Lan giơ cái phong bì trước mặt , “Nhìn , phong bì trắng trơn, gửi cho , mà là tôi đòi cầm vào cho ... Họ vẫn muốn làm nhưng đủ can đảm. Tôi chỉ làm giúp họ và giúp thôi. Và tôi cũng có thể cầm về trả lại họ.” “ ép buộc tôi hả?” Na Lan thản nhiên, “Nếu có ý hợp tác ngay từ đầu tôi đưa cho rồi, đâu cần phải thế này?” Thẩm Khắc Quân ngồi rũ ghế, vùi đầu vào cánh tay. Hồi lâu mới , “Được, hỏi !” “Khi ở trong tù, Mễ Trị Văn có thân với ai ?” “Có.” “Ai?” “Còn ai nữa? Chỉ có thể là tôi! Hai chúng tôi ở cùng buồng giam tối tăm, thân đến nỗi quen cả mùi hôi của nhau.” Na Lan thở dài, “Tôi muốn hỏi là lão hay trao đổi trò chuyện cùng với ai nhất?” “Trao đổi? lão là kẻ độc thân đấy thôi? Lão già tâm thần suốt ngày năng bát nháo, hễ gặp ai là túm lấy họ để chuyện học thuật, tự xưng mình là Thương Hiệt tạo chữ, phát minh ra hệ thống văn tự làm thay đổi cả văn hóa Trung Quốc. Ai thèm bắt chuyện với lão làm gì!” “ thử nghĩ xem con người lão có gì kỳ lạ, khiến phải chú ý ?” “Con người lão? Là bộ xương khô, có cái quái gì đáng chú ý? Tôi đâu phải gay...” Na Lan đập tay vào cái phong bì. “Nên nghiêm chỉnh , hãy nhớ lại xem có hành vi, lời hoặc bất cứ điểm gì của lão ta là đáng ngờ?” Thẩm Khắc Quân nhìn cái phong bì, nghiêng đầu nghĩ ngợi lúc rồi , “Lão thích đọc sách.” “Tiếp tục!” “Tôi nhớ đến điều đáng ngờ. Khi tôi vào đây lão có số cuốn sách, về sau tôi thấy sách của lão ngày càng nhiều lên. ai vào thăm, quản giáo nào chuyển cho lão bưu phẩm hay chuyển phát nhanh, sách ở đâu ra?” Na Lan cảm thấy manh mối này của Thẩm Khắc Quân có giá trị, hỏi, “ quan sát thấy gì?” “Mễ Trị Văn là con bệnh, cứ cách ít hôm lại ra trạm xá xin khám bệnh, lúc tay , lúc về cầm vài cuốn sách.” “Là những sách gì?” “Cổ văn, như Sơn hải kinh, hoặc sách nhạc cổ...” Na Lan nhớ đến chồng sách của Mễ Trị Văn đặt cái tủ đầu giường bệnh. hỏi, “Lão có cả thảy bao nhiêu cuốn sách?” Thẩm Khắc Quân ngẫm nghĩ. “Rất nhiều, khoảng gần trăm cuốn cả dày lẫn mỏng.” “ để ở đâu?” “ giường của lão. Xưa nay vẫn chất ở đó. Người lão còm nhom, ngủ chung với sách càng ấm!” Na Lan bật cười. hỏi viên quản giáo, “Phiền nhét đống sách ấy vào thùng các tông, cho tôi mượn cầm về phòng Chứng cứ, được chứ?” Tiếp đó, Na Lan đến bệnh viện trung tâm của Sở Quản lý Nhà tù, ở khá gần trại giam phường Giang Thành, bộ hơn mười phút là đến nơi. Trước cửa khám bệnh tấp nập chẳng kém gì bệnh viện ở các nơi khác, có số xe chuyên dụng của nhà tù ở các địa phương lân cận đỗ bên cạnh. Na Lan chờ lúc, cho đến khi thấy chiếc xe của trại giam nữ phạm nhân thành phố Du Xuân chạy vào cổng viện. Bốn cảnh sát áp giải hơn chục nữ phạm nhân mặc quần áo tù xuống xe, họ khám bệnh tập thể. Na Lan bước theo đoàn người, quan sát khung cảnh xung quanh. Họ đăng ký xong chia làm ba nhóm khám nội khoa, cảnh sát phụ trách chung. Các nhân viên y tế liên tục qua lại, ngoài phạm nhân còn có số cảnh sát cũng đến khám bệnh. Na Lan hình dung, giả sử lúc này có ai đó dúi cho phạm nhân cuốn sách, chưa chắc cảnh sát áp giải phát ra. Nếu có người để lại cuốn sách ghế ngồi chờ khám bệnh, sau đó Mễ Trị Văn cầm lên nhét vào áo, cảnh sát cũng biết. Còn cả việc tiếp xúc với bác sĩ, y tá... Nếu trong số họ có kẻ đồng mưu kẻ đó hoàn toàn có thể đưa sách cho Mễ Trị Văn. Có lẽ đứng đây để tìm xem sách của Mễ Trị Văn ở đâu ra, chẳng khác gì mò kim đáy biển hoặc chí ít, cũng khó có khả năng lần tìm cho nhanh được việc. nán lại ở bệnh viện nội bộ này nữa, Na Lan lên xe trở về Sở Công an. Đống “tàng thư” của Mễ Trị Văn được đưa về phòng Chứng cứ của Sở. Lúc Na Lan đến nơi Kim Thạc đứng bên bàn nhìn ba thùng chất đầy sách. “Những thứ bát nháo gì thế này? Sao lại chở về phòng Chứng cứ?” Kim Thạc hỏi Na Lan. “Đều là sách của Mễ Trị Văn. Tôi nghĩ, nên coi đồ vật của lão là chứng cứ.” “Chứng cứ phải để kiểm tra kiểm nghiệm, chứ hàng trăm cuốn sách tiến hành kiểu gì?” Na Lan cười, “Cứ giao cho tôi!” Kim Thạc hỏi, “Nên đọc như thế nào, dạy tôi , tôi làm phụ tá cho?” Na Lan thầm thở dài, lúc này mà ta vẫn… đành , “ ra cũng chẳng thành hệ thống gì, ta chỉ xem xem có ký hiệu nào đáng ngờ hoặc có ghi chú gì .” bỗng cảm thấy lạ, Kim Thạc là cao thủ có chục năm kinh nghiệm về hình , hình như ta giả bộ ngớ ngẩn. Kim Thạc bắt đầu giở xem, Na Lan cảm thấy mất tự nhiên nhưng vẫn chăm chú vào đống sách. May sao di động đổ chuông, Kim Thạc “nuối tiếc” ra ngoài để nghe máy. Na Lan lập tức tăng tốc. Tàng thư của Mễ Trị Văn già nua cũng na ná như kho sách dưới hố sâu của Mễ Trị Văn hồi trẻ, thoạt nhìn thấy hoa cả mắt, ra chủ yếu là sách về nghệ thuật, gần như có tiểu thuyết. Có những cuốn nhạc cổ, sách tham khảo về văn tự cổ, còn lại là rất nhiều sách về nhạc, mỹ thuật, văn hóa cổ… Na Lan chú ý xem mấy cuốn bút ký văn học có rất nhiều câu chú thích, nhận ra những dòng chữ li ti này là bút tích của Mễ Trị Văn, nét chữ mảnh mai nhõm thậm chí bay bướm. thử đọc vài đoạn, toàn là những câu trầm trồ tán dương văn chương và đánh giá về tác giả. Na Lan xem, chủ yếu muốn tìm bút tích của “kẻ khác”, tìm những câu chữ khả nghi, thể “người đưa sách” và Mễ Trị Văn giao lưu với nhau. Tiếc rằng giả thiết của được chứng minh, ba giờ đồng hồ trôi qua, trời sắp tối đến nơi mà tìm thấy điều gì khác thường. Bụng đói o o réo sôi. Na Lan đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ u rồi quay lại nhìn ba cái thùng moi hết sách ra. Hai cuốn dày nhất là hai tập của bộ từ điển Từ nguyên do Thương vụ thư quán tái bản năm 2009, đóng bìa rất đẹp. Chắc đây là vũ khí sắc bén để “đại sư Thương Hiệt” tạo ra chữ mới! Từ nguyên và Thuyết văn giải tự là hai bộ sách tham khảo rất đầy đủ viết về cách thức tạo chữ Hán, nhất là tập I Từ nguyên, tuy là bản in mới nhưng các dấu vết cho thấy chủ nhân mở đọc vô số lần, có vài trang hơi quăn góc. Na Lan đặt ngón tay vào lề trang từ điển, tưởng tượng xem Mễ Trị Văn giở sách như thế nào, tìm những chỗ lão thường tra cứu. Ngón tay dường như cảm nhận ra vài chỗ hơi lõm của tệp giấy, chắc đây là vùng thường xuyên bị mở ra xem. tỳ ngón tay vào đó và lật mở. Chỉ là trang bình thường với các mục từ, có gì cài ở trang này. khẽ thở dài ngán ngẩm, miết ngón tay lên trang sách như muốn cảm nhận ra thứ giấu bên trong. động tác gần như hết hy vọng, ý nghĩ này quá xa vời. Nhưng đầu ngón tay cảm thấy là lạ! Có gì đó cưng cứng gợn lên ở chính giữa trang sách. Trang này rất bình thường, Na Lan giở thêm hai ba trang sau. Đến trang thứ tư thấy tấm ảnh màu nho đặt trang sách in đầy chữ Hán khô khan. Ảnh người đẹp tuyệt trần. Đổng Bội Luân! Là nạn nhân bị Mễ Trị Văn xâm hại tình dục, là bất cẩn trót kẻ ác ma! Nhìn kỹ, thấy ô giấy in chữ bên dưới tấm ảnh bị rạch bỏ, tấm ảnh như được “gắn chìm” vào tờ giấy. Tức là Mễ Trị Văn lo rằng nếu chỉ kẹp vào thôi ảnh rất dễ bị rơi ra thất lạc. Lão muốn quên con người bị lão làm hại. Na Lan nhớ đến câu của Đổng Bội Luân, nếu Mễ Trị Văn có cơ hội được tự do việc đầu tiên lão làm là tìm Đổng Bội Luân để hoàn tất phần việc dang dở. Xâm hại tình dục, tàn sát. chỉ có bị lão xâm hại. Na Lan gấp cuốn Từ nguyên lại, rồi lại tì ngón tay vào chỗ hơi lõm lúc nãy ở mép tập sách, phía dưới chút và lại thấy dấu hiệu tương tự. giở chỗ đó ra, cũng là trang sách bình thường nhưng gắn tấm ảnh của khác. Na Lan biết trẻ này là ai, nhưng nhìn kiểu tóc và trang phục, đoán rằng tấm ảnh này chụp vào những năm 90 của thế kỷ trước. Tiếp tục giở sách, lại thấy ảnh của xa lạ. Tờ phía sau là đứng trước khóm hoa cẩm chướng, xa xa phía sau bồn hoa là cổng trường học, treo tấm biển Đại học Kinh tế Tài chính Giang Kinh. Có thể đoán ra đây là Vu Ninh. Vu Ninh từng học Đại học Kinh tế tài chính Giang Kinh. Tấm ảnh tiếp theo nữa cũng là thiếu nữ xa lạ. Giở đến tấm ảnh cuối cùng, Na Lan giật mình!
Chương 29: Dì Tư Tấm ảnh đen trắng, mặc bộ váy trắng, vừa e lệ vừa có nét u buồn nhhìn xa xa. Trông quen quen! Na Lan nhìn kỹ và nghĩ ngợi. Trông có vài nét hao hao trong bức tranh sơn dầu treo ở thư phòng của Sở Hoài Sơn, cũng tức là hao hao mẹ . Vì người này là em của mẹ Sở Hoài Sơn. Là dì tư của ! Na Lan bấm chuông cửa nhà họ Sở, lúc này quá 8 giờ rưỡi tối. Đứng dưới mái hiên che những hạt mưa phùn lắc rắc rơi, Na Lan nghe thấy rất tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang chứ chầm chậm như trước đây. Chắc chắn phải dì Tư. Sở Hoài Sơn ra mở cửa cho . Ánh sáng trong nhà hơi yếu nhưng vẫn soi tỏ vẻ mặt lo lắng của . Câu đầu tiên Na Lan hỏi là, “ có biết chơi cổ cầm ?” “Cổ cầm?” Sở Hoài Sơn ngớ ra, nét mặt lo âu bỗng chuyển thành e thẹn. “ đừng hiểu lầm. Tôi chỉ biết chơi cello, kèn cor, kèn clarinet, biết chơi cổ cầm. Nhưng đặt nó ở thư phòng, cũng phải vì, bày cho sang…” “Dì tư của biết chơi cổ cầm, đúng ?” Sở Hoài Sơn ngạc nhiên, “Sao... biết?” Na Lan hỏi, “Dì Tư đâu? Dì ấy ở đâu?” Sắc mặt Sở Hoài Sơn lại trở nên lo lắng, Na Lan hiểu ra ngay. “Chắc chắn là đâu đó?” Sở Hoài Sơn gật đầu, “Lạ đấy! Mọi ngày dì ấy hay ra ngoài nhưng buổi tối rất hiếm. Hôm nay đến giờ vẫn chưa về.” biết mắc chứng sợ đám đông, dám ra ngoài. Những người như ở nhà quanh năm, thường có tâm lý dựa dẫm vào người thân vẫn chăm sóc mình, hễ vắng họ vô cùng lo lắng bất an. 8 giờ 30 tối, với những ai ưa sống về đêm chỉ như lúc bình minh, nhưng với Sở Hoài Sơn khuya lắm rồi. “ đừng lo lắng.” Na Lan an ủi. “Chúng ta nghĩ cách.” “Gọi điện, nghe máy.” Trán lấm tấm mồ hôi, liên tục lại lại ở hành lang. Thử thăm dò xem Sở Hoài Sơn lệ thuộc vào dì Tư đến mức nào, Na Lan hỏi, “Dì Tư chăm sóc bao lâu rồi?” “Kể từ khi mẹ tôi qua đời, đến nay... ba mươi năm rồi.” nhìn Na Lan, thấy khó hiểu, hỏi câu này liên quan gì đến việc tìm dì Tư? “Dì ấy họ tên là gì?” Na Lan cố nhớ lại những tiền về Mễ Trị Văn. “Sở Hoan.” Trong các hồ sơ bệnh án của lão dù ghi tên người đều là thay tên khác. Tiền phạm tội lại càng có tên sh. “Dì ấy chăm sóc suốt, nguồn kinh tế là gì?” “Ngày trước ông ngoại tôi để lại tài sản, nhuận bút, lợi nhuận phát sinh từ tác phẩm, dì Tư trước kia làm cũng có ttích lũy, ít thôi... hồi đó dì ấy làm y tá.” Hình như có trận cuồng phong tạt vào đầu óc Na Lan, bỗng hiểu ra rất nhiều điều. “Có lẽ tôi biết dì ấy ở đâu.” Na Lan xoay người bước ra cửa, nhưng lại ngoảnh lại , “ cùng tôi được ?” Sở Hoài Sơn bước theo ngay lập tức, “ có dì Tư có tôi. nghĩ mà xem…” Trong gian ở khu buồng bệnh nặng, nhân viên y tế lại như con thoi, họ cấp cứu ột bệnh nhân. Nhìn cảnh tượng này Na Lan thấy lòng trĩu xuống, lẽ nào Mễ Trị Văn mấp mé ở bờ vực? bỗng thấy hẫng hụt như “nuối tiếc”, còn quá nhiều vấn đề lão già cổ quái này chưa chịu hé răng, mà triệt để ngậm miệng hay sao? Sở Hoài Sơn run rẩy khi nhìn thấy đám đông. Na Lan dăn chờ ở phòng làm việc của y tá. cảnh sát mặc thường phục bước lại với Na Lan, “Đừng lo. phải Mễ Trị Văn. Hai hôm naay lão vẫn hôn mê nhưng chưa phải là sắp tiêu đời đâu! Là bệnh nhân khác, có lẽ thể qua nổi đêm nay.” Na Lan vẫn thấy tâm trạng nhõm hơn, đẩy cửa buồng bước vào. mé buồng buông tấm rèm xanh, bên trong vọng ra tiếng cố nén và tiếng lách cách của thiết bị, họ cấp cứu. Căn buồng còn có hai giường nữa, im ắng, tối. Bên cạnh giường Mễ Trị Văn kê chính giữa, có nữ y tá đứng, áo blue trắng như nhòa vào mảng tường trắng phía sau đầu giường, đứng xa nhìn chhỉ thấy cái bóng lờ mờ như bóng ma hoặc như làn khói. Như các đêm bình thường, chẳnng ai chú ý đến y tá đứng đó, đêm nay có ca cấp cứu lại càng ai để ý. Na Lan bước đến phía sau ta, ta chăm chú nhìn bệnh nhân héo khô nằm giường, hề biết Na Lan bước lại gần. “Những cuốn sách kia bà đưa cho ông ta như thế nào? Tự mình đem vào bệnh viện nhà tù gửi cho ông ta hay là nhờ bạn bà là y tá? Có lẽ người ấy cũng làm việc trong bệnh viện nhà tù?” y tá sửng sốt quay đầu lại,, mặt đeo khẩu trang. Tuy đứng ở chỗ ít ánh sáng, Na Lan vẫn nhận ra đó là dì Tư. “Đưa như thế nào? có vấn đề gì? yên tâm, bên trong có mưu, hướng dẫn vượt ngục cũng có ‘ngón tay khăn máu’.” Dì Tư lạnh lùng . “Hình như bà hề kinh ngạc vì bí mật nho của mình bị bóc trần?” Dì Tư “hừ” tiếng khinh thường, “Có cần tôi cất cao giọng tán dương thông minh ? và Sở Hoài Sơn đều là hạng ngớ ngẩn nhưng hai cái đầu xúm lại sớm muộn gì cũng biết đôi điều về quá khứ của tôi.” “Bà cũng là người bị Mễ Trị Văn xâm hại, lẽ nào bà hận lão?” “Chỉ những ai hiểu ông ấy mới hận ông ấy!” Dì Tư cố nén để to. “Nếu hiểu ông ấy hồi phải trải qua những gì hận ông ấy sao được?” Na Lan lắc đầu, “Tôi nghĩ mình biết rất nhiều về hồi ông ta còn , ông ta có lý do gì để tàn hại phụ nữ cả!” “ hiểu hay là chịu tin? Moỗi khi được phụ nữ để mắt đến ông ấy lại tỏ ra xấu xa bẩn thỉu để xua hhọ . nhận ra à? Ông ấy biết cái ác trong con người mình có thể bùng phát bất cứ lúc nào và làm tổn thương các đó! Người hiểu, như tôi chẳng hạn, tôi bỏ , tránh xa, và thầm nhớ về ông ấy. Ai ngoan cố hiểu, như bà giám đốc kia và ngày trước tự sát... họ cứ lao vào, hậu quả là bị tổn thương! thích nghiên cứu tội phạm hãy nghĩ kỹ xem, nghe về các vụ cưỡng dâm ‘bất thành’ rồi chứ? con người như thế này mà lại trở thành hung thủ của các vụ bắt cóc giết người ư?” Na Lan bỗng thấy bí, biết sao. Dì Tư phải có lý. Có llẽ dì Tư là người duy nhất nhìn nhận mọi việc từ căn nguyên tàn độc của Mễ Trị Văn. “Ý bà là, Mễ Trị Văn kkhông phải hung thủ của các vụ ‘ngón tay khăn máu’?” Na Lan khẽ hỏi, dù biết câu trả lời. “Nhưng tại sao ông ta lại biết những nơi chôn xác họ?” Dì Tư đáp, “Tất nhiên là người khác với ông ấy. Ví dụ, trong nhà tù phường Giang Thành. Nhà tù là nơi cải tạo con người nhưng đôi khi cũng là nơi hại người.” Na Lan lắc đầu, “Đó là nơi chuyên giam giữ bọn tội phạm hình nghiêm trọng, vào rồi hiếm có người được ra. Những ai được phóng thích trong mấy năm qua đều được loại trừ khỏi diện tình nghi. Vậy tại sao Mễ Trị Văn lại vụ án ‘ngón tay khăn máu’ còn tiếp diễn?” “Tìm hiểu, hiểu , thoông cảm với ông ấy có nghĩa là câu gì ông ấy ra cũng đều đáng tin.” “Dì Tư!” Phía sau hai người bỗng có tiếng gọi. Chắc là Sở Hoài Sơn chờ ở phòng y tá quá sốt ruột bèn chạy vào, nhưng gần như sắp ngã quỵ. Dì Tư tức giận nhìn Na Lan, rồi chạy đến đỡ Sở Hoài Sơn, “Kìa Hoài Sơn!” Dì Tư lại lườm Na Lan, “ biết tình trạng của nó hay sao? Tại sao muộn thế này rồi còn dẫn nó ra? Kể từ lần đầu đến nhà, tôi biết hủy hoại đời nó! laà hạng người chỉ cần đạt được mục đích và bất chấp hy sinh của người khác!” Sở Hoài Sơn thở dốc, “Tại cháu, muốn đến, chứ phải tại ấy.” Na Lan , “Mấy hôm trước, chính bà bám theo tôi! Hai lần tôi bị ngất và gặp nguy hiểm, bà đều ở đằng sau nhìn thấy rồi báo cho Sở Hoài Sơn biết! Khi tôi bị ngất bên bờ sông Thanh An, bà đặt tôi đầu chúi xuống chân dốc lên, để áu dễ lưu thông đến não bộ! Vì là y tá nên bà có kinh nghiệm...” Dì Tư lạnh lùng, “Khỏi cần cảm ơn! Chỉ là thói quen của tôi thôi. Vẫn nên tính công đưa Hoài Sơn đến Đại học Giang Kinh chứ gì? Có biết , suốt bao năm qua, đó là lần đầu tiên nó xa tôi, theo người khác ra ngoài!” Dì Tư lại nhìn Sở Hoài Sơn tái nhợt. ham muốn chiếm hữu như gà mẹ che chở gà con, tuyệt chiêu mẹ chồng đối với nàng dâu, ngờ lại nảy ra tronng hoàn cảnh này! Na Lan cố gắng trấn tĩnh, nhàng , “ ai có thể thay thế được bà về măặt tận tình chu đáo chăm sóc Hoài Sơn. Tôi chỉ vì nghiệp vụ, muốn thử động viên ấy ra ngoài tiếp xúc với xã hội, làm dịu bớt tâm trạng sợ hãi đối với môi trường. Có lẽ tôi hơi hấp tấp. Nên từ từ thử làm lại hơn.” “Miễn cho !” Dì Tư liên tục xua tay. “Đừng có thử lại nữa! có nghĩ rằng tự ình là hay ho, để nó tiếp xúc với bên ngoài khiến cuộc sống yên tĩnh của nó bị phá vỡ ?” Na Lan im lặng. “Kìa dì Tư!” Sở Hoài Sơn tức giận ra mặt. “Dì thế, là khhông tốt!” Sở Hoài Sơn nặng lời nhất, cũng chỉ “ tốt” là cùng. Dì Tư mở to mắt nhìn Sở Hoài Sơn, hình như tin rằng ta lại ăn như thế. “Sao... cháu lại năng với dì kiểu này? mọc cánh bay xa được rồi chắc? Tự cho rằng mình có thể khỏi nhà và tách khỏi dì hay sao?” Sở Hoài Sơn ấm ức , “Tại sao, lại thể?” bỗng quay người sải bước ra khỏi buồng bệnh. bất giác ngoảnh nhìn khu buồng bệnh cao ngất. có phải mắt gioở chứng, nhìn thấy ở ô cửa sổ tầng 11 có bóng người gầy khô, cứ như Mễ Trị Văn đứng đó lạnh lùng nhìn xuống cái sân ôn ào này? thể! Lão bị hôn mê từ hai ngày trước kia mà? Và, căn buồng bệnh ấy làm gì có cửa sổ? Na Lan rùng mình, quay ngườii trở lại khu buồng bệnh. Buồng bệnh mà Mễ Trị Văn nằm có cửa sổ, nhưng người vừa nãy đứng ở cửa sổ phải là lão. Hoặc có lẽ hề có ai đứng bên cửa sổ cả. Na Lan có ấn tượng gì về cửa sổ ở đây vì mọi lần vào đều là buổi tối, các tấm mành mành đều thả xuống sát mặt sàn che khuất cửa kính. Lúc này việc cấp cứu người bệnh kia gần đến “phút chót”, ca1c y tá hội ý để lập biên bản tử vong, thông báo cho người nhà lo liệu hậu . Na Lan bước đến bên giờng Mễ Trị Văn, lão vẫn hôn mê. quan sát kỹ, xem có dấu hiệu gì chứng tỏ lúc nãy lão tỉnh lại . . Lão như chết rồi. lại nhìn lão, gò má nhô cao hai má hóp, chẳng khác gì cái đấu lâu được tùy tiện phủ lớp da cho xong chuyện để mà làm người. Có cần thông cảm với lão ? bao giờ quên câu của Đổng Bội Luân. Nếu có cơ hội lão làm gì? Bàn tay buông thõng bên giường bỗng bị tóm chặt. Mễ Trị Văn nằm bỗng nhỗm dậy nắm lấy tay . kinh hãi quên cả kêu lên! Cổ họng lão ú ớ có thanh, hình như định gì đó nhưng bị chất dịch ở họng chặn mất. “Ông định làm gì?” dằnn giọng hỏi. Mễ Trị Văn cố nhưng thành tiếng. Na Lan bước sát lại, “Ông gì?” cố đoán và nghe được, “... kịp... mất... rồi...” định hỏi cái gì kịp, nhưng lão buông tay rồi nằm thẳng xuống, đầu đập xuống gối tiếp tục lịm . Góc này của buồng bệnh lại yên tĩnh, hình như cử động vừa rồi của lão chỉ là động tác bản năng trong cơn ác mộng. Hoặc, ra chỉ là ảo giác của Na Lan. Nhưng cổ tay vẫn còn hơi đau, mấy vết hằn đỏ hhiển như thứ bùa yểm mà ác quỷ để lại. kịp nữa?! Vụ án “ngón tay khăn máu” tiếp diễn. Chỉ mới có thể chấm dứt cơn ác mộng này! Nhưng kịp nữa rồi! Những hạt mưa phũ phàng tạt vào mặt Na Lan, dính bết cả mái tóc mới cắt. Nhưng lúc này chhẳng bận tâm, chỉ muốn được hít thở mạnh, muốn mũi và miệng được hứng khí nhiều hơn. Xin xô. Hãy cứu tôi! Cuối cùng, tiếng chuông di động Khúc nhạc buồn của Chopin đánh thức Na Lan. Đồng hồ tủ đầu giường chỉ 4 giờ 12 phút sáng. Ba Du Sinh gọi, thể nghe. kịp nữa! Cảm giác chẳng lành dồn dập tràn đến khiến đầu muốn vỡ tung, nhưng vẫn cầm di đô5ng lên nghe. Đâu có lựa chọn nào khác? “Thầy Ba Du Sinh?” “ do dự rất lâu, có nên cho biết tin và có nên để lại bị cuốn vào hay .” Giọng Ba Du Sinh cẩn trọng, nặng nề. “Nhưng đành vậy... vụ ‘ngón tay khăn máu’ lại xảy ra, chúng ta có nạn nhân mới!” Na Lan cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu lại bắt đầu nhức, nghĩ có nên dùng di động khác gọi cho giám đốc Chu Trường Lộ cầu cứu . Nhưng cố trấn tĩnh, “Lâu nay em bị cuốn vào rồi, và chưa tùng ra khỏi nó...” Giống như Trần Ngọc Đống, giống như Ba Du Sinh, lẽ nào chắc chắn mình cũng có kết cục như họ? “Ý tôi là tham gia công tác phá vụ án mới. làm ở hiệu thời trang gần xưởng Đằng Long, tên là Hàn Tây...” “Chữ Tây nào?” Ba Du Sinh hơi chững lại, “Hình như là chữ tây trong đông tây, nhưng bên có bộ Thảo.” Đúng với quy luật. Đây phải vụ mất tích hoặc giết người bình thường hoặc vụ mô phỏng vụng về, đây chính xác là vụ ‘ngón tay khăn máu’. “Tối qua hết giờ làm, ấy đâu , di động tắt máy, bạn trai sống chung hỏi khắp lượt bạn bè mà có tin tức gì. Vào khoảng trước 12 giờ đêm, cậu ta thấy ở cửa nhà mình treo cái túi xách của Hàn Tây, tuuởng là ấy về nhưng trong nhà vắng tanh, rồi cậu ta lục cái túi xách, tìm thấy thứ... chắc đoán ra rồi.” Na Lan giọng cực nặng nề, ,“Khăn dính máu, và ngón tay.” “Mảnh vải quần bò màu trắng dính máu, bọc ngón tay của Hàn Tây! Cậu bạn trai quá sợ. Cậu ta từng dính tiền , lại làm ăn mấy sạch , nên nghĩ rằng mình có hiềm khích với bọn xã hội đen rồi liên lụy đến Hàn Tây. Cứ thế suốt hai tiếng đồng hồ kkhông dám báo công an. Về sau càng nghĩ càng thấy sợ, sợ mình cũng mất mạng, nên mới gọi 110.” “Mễ Trị Văn! Lão ... biết vụ ‘ngón tay khăn máu’ xảy ra. Mau đến tìm lão, dù lão giả vờ hôn mê cũng kéo lão ngồi dậy thẩm vấn lão. Các dùng cách gì cũng phải...” “Lão... cũng mất tích rồi!”
Chương 30: Ác Ma Dai Dẳng Lão thường nghĩ ngợi, nếu mình khỏi buồng bệnh yên ổn cả, cảnh sát kết luận là gì? Là bỏ trốn hay là mất tích? Lão là phạm nhân, nếu biến mất tức là bỏ trốn. Nhưng ai có thể người chỉ còn thoi thóp như lão mà lại có thể co cẳng bỏ trốn? Huống chi, lão được ra ngoài chữa bệnh tức là có được chút tự do. Tất nhiên cảnh sát nhìn nhận như thế. Trong phòng của y tá trực ban luôn luôn có cảnh sát phụ trách giám sát lão. ra, bỏ trốn chẳng là gì đáng sợ, lão rất tự tin, việc bỏ trốn của lão cũng vang rền như Cuộc chạy trốn đại thắng [1]. [1] Tên bộ phim, kể về trận bóng đá giữa đội các tù nhân quân đồng minh trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 và đội của Đức quốc xã; các tù nhân định nhân đây bỏ trốn, nhưng rồi họ quyết đấu để giành chiến thắng chứ bỏ trốn nữa. Nhấn mạnh chiến thắng tinh thần. Na Lan và Sở Hoan, niềm vui mới và tình cũ của lão, rời buồng bệnh lúc rồi. Lão nghe hết cuộc chuyện của hai con người dại dột. Có lúc lão cảm động đến mức muốn trào nước mắt cá sấu, nhưng lão còn là gã thanh niên bồng bột ngày xưa nữa, lão từ biệt cái lối mất kiểm soát ấy rồi. Cách đây lâu Na Lan khơi lại chuyện cũ của lão, lão có điên tiết , nhưng yếu tố diễn kịch vẫn nhiều hơn. Việc cấp cứu cho bệnh nhân giường bên hoàn tất, cần hỏi cũng biết kết quả là gì. Mười người vào đây nằm bảy tám người đứt! Cho nên phải “liên hoan” với đám y bác sĩ trước , sau đó gặp thượng đế, lên thiên đàng đỡ quạnh. Chỉ có lão khăng khăng muốn địa ngục, lão cho rằng ở địa ngục rất ấm áp. Đám nhân viên cấp cứu ra hết, trong căn buồng chỉ còn tiếng xè xè khe khẽ của vài thứ thiết bị, tất cả im ắng như nhà xác. là nhà xác hơi châm biếm quá? Ngoài hành lang vang lên vô số tiếng bước chân, lão biết đến lúc. Lão nhắm tịt mắt nằm giường, bất động. Với bệnh trạng và sức vóc như ngọn nến trước gió của lão, nằm bất động là khâu dễ làm nhất trong toàn bộ kế hoạch. Cửa buồng mở, lại có tiếng bước chân tiến lại bên giường lão. Sau đó thấy tiếng sột soạt đóng mở hồ sơ bệnh án, rồi tiếng y tá, “Bác sĩ Trương ký, người nhà bệnh nhân cũng ký rồi.” Hừ, đứt rồi mà vẫn gọi là “bệnh nhân”?! Con bé y tá đầu đất, nên người nhà của “người chết” ký mới đúng chứ! giọng nam, “Bye-bye đại huynh!” Lão biết câu này là dành cho lão. Bác sĩ ký, người nhà ký, coi như mình chính thức chết rồi. Cái giường của lão bắt đầu dịch chuyển. Lão để ý từ lâu, giường dành cho các bệnh nhân nặng bốn chân giường lắp bánh xe, vì các con bệnh này thường nằm liệt giường, lại hay phải đẩy ra đẩy vào để thăm khám và điều trị, giường lắp bánh xe rất tiện cho công việc, kể cả đẩy xuống nhà xác là nơi đa số khách trọ ở đây phải đến. Đây là điều thú vị của bệnh viện Phổ Nhân, đẩy thẳng giường bệnh đến nhà xác, cho vào tủ lạnh, rồi lại kéo cái giường trở ra, bớt vô số phiền hà, hiệu suất cao! Cái giường dừng lại. “Keng” tiếng, là thang máy. Vào thang máy. Người đẩy giường chào hỏi ai đó. “Ai đó” đương nhiên là nữ y tá. Dù nằm dưới miếng vải lão vẫn ngửi ra mùi hương của phụ nữ. “Lại người đứt à?” Hơi thở của ta sao mà thơm tho! Cái mùi hương đê mê ngây ngất khiến lão chộn rộn, người lão cũng có phản ứng, chân lão tê tê. Mảnh vải phủ người lão cũng rung rung! May sao, chính cái thang máy cũng rung rung nhất là lúc dừng lại, vì thế lão bị lộ. y tá đẩy cái giường ra, lão thầm thở phào. Năm phút sau, lão được hai người nhấc lên nhét vào ô tủ lạnh. Lão biết từ lâu, tủ ướp xác nay có hai loại, loại giống tủ lạnh gia dụng, đóng cửa vào là khít luôn, loại thứ hai sau khi đóng cửa phải kéo tay nắm, dìm xuống, cửa đóng chặt, thường để ướp thời gian khá dài. May sao, bệnh viện Phổ Nhân và phần lớn các bệnh viện toàn dùng tủ ướp xác loại thứ nhất. Lại sau năm phút nữa, cửa tủ lạnh mở ra từ bên trong, lão tủm tỉm bước ra, bắt đầu cuộc đời mới. Tất cả được thực đúng kế hoạch. “Các luôn có người giám sát kia mà?” Na Lan tin cảnh sát hình của Sở Công an mà lại mắc sai lầm tầm thường như thế. “Có! Người của chúng tôi hề lơ là tắc trách… nhưng lão ta… chúng tôi đánh giá thấp Mễ Trị Văn, nhất là khả năng hành động của lão. Có bệnh nhân cùng buồng vừa qua đời, lão đánh đổi vị trí giường của lão và giường người chết, đổi luôn cả biển số giường và tờ bìa bệnh án treo ở đuôi giường. Nhân viên nhà xác căn cứ vào số hiệu để tìm đúng giường, ngờ nằm đó lại là người sống, cũng gọi y tá đến đối chiếu, cứ thế đẩy ra khỏi buồng bệnh rồi đưa vào nhà ướp lạnh. Khi bác sĩ trực ban phát ra người mới chết nằm giường của Mễ Trị Văn lão tráo thây và biến mất đâu. Chúng tôi sục sạo khắp bệnh viện tìm thấy lão.” “Chuyện xảy ra trước khi Hàn Tây mất tích à?” “Đúng thế!” Ba Du Sinh thở dài, hết sức buồn bã. “Em đến ngay.” Na Lan nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn tối sầm, mưa phùn lắc rắc. “Tạm thời chưa cần đến cho vất vả… trừ phi… định đâu? Có ý tưởng gì ?” “Em đến bệnh viện, ở đó rất có thể để lại dấu vết của lão. Em có cảm giác trò chơi giữa lão và em chưa kết thúc, lão lặng lẽ biến mất thấy tăm hơi.” Sau khi người chết được chuyển , căn buồng bệnh nặng này trở nên vắng lặng. Vì Mễ Trị Văn vừa mới bỏ trốn nên tạm thời chưa xếp bệnh nhân mới vào đây. Na Lan nhanh chóng thu lượm tệp giấy và mấy cuốn sách Mễ Trị Văn bỏ lại. muốn “nhanh chóng”, nhưng ra giở từng tờ giấy để xem. cảnh sát đứng ngoài cửa nhìn vào, thấy hình như đọc rất chậm những điều viết các tờ giấy. giấy, là các văn tự do đại sư Thương Hiệt tạo ra. Na Lan nhìn rất lâu. Chữ trông rất gớm ghiếc, sao hiểu nổi ý nghĩa, thể nhận ra manh mối gì. Mưa tạt vào kính cửa sổ, lắc rắc, nghe như lời thào của kẻ rỗi hơi vô duyên khiến người ta nẫu ruột. manh mối. Chỉ thấy đầu đau nhức. Những muốn châm lửa đốt luôn mấy cái ký hiệu chết tiệt này ! Na Lan thầm nhắc nhở mình chớ hấp tấp nóng nảy. mở ngăn kéo tủ đầu giường, chỉ thấy lèo tèo vài thứ, cuốn Tống từ[2] do Hồ Vân Dực biên soạn, hình như là bản in rất cổ xưa, có phải là quà tặng trang nhã của dì Tư . cuốn sổ tay , bên trong cũng đặc kín chữ, vô cùng khó hiểu. [2] Từ là thể loại văn học thịnh hành vào đời Tống, có các câu dài ngắn khắc nhau, hiệp vận theo quy luật. Và tấm ảnh. Na Lan lập tức gọi điện cho Ba Du Sinh, “Chắc chắn lão tìm Đổng Bội Luân!” Mình đáng trách, sao lại quên câu của Đổng Bội Luân, nếu được tự do, việc đầu tiên Mễ Trị Văn làm là tìm đến tôi, để tiếp tục làm cái chuyện lão chưa hoàn tất trong đêm hôm đó. Vụ Hàn Tây mất tích chỉ để đánh lạc hướng cảnh sát, mục tiêu thực của Mễ Trị Văn là Đổng Bội Luân! Hơn mười phút sau Ba Du Sinh gọi điện, “Đổng Bội Luân nhận được thông tin, ấy vẫn ổn. bố trí cảnh sát ở khu nhà ấy. Các bảo vệ của công ty cũng có mặt. Tin rằng ấy an toàn.” Na Lan cũng thở phào, “Ở đây lão ta có cuốn sách kẹp ảnh Đổng Bội Luân, cho nên em nghĩ rằng nếu có dịp lão hại chị ấy.” “Nhưng cũng có thể Mễ Trị Văn chỉ tung hỏa mù để chúng ta tập trung chú ý vào Đổng Bội Luân, còn lão tấn công các khác.” “Tiền đề phải là, nếu lão đúng là hung thủ của vụ 'ngón tay khăn máu'.” “Lão bỏ trốn, mà vẫn chưa tin lão là hung thủ?” “Lão hung ác, bệnh hoạn, giảo hoạt, háu , phù hợp với các dấu hiệu của hung thủ. Suy diễn tâm lý tội phạm về lão cũng cho thấy lão có năng lực gây án, nhưng em vẫn chưa thực bị thuyết phục, vẫn còn thiếu vài yếu tố…” Mấy câu của dì Tư vẫn văng vẳng bên tai Na Lan. tiếp, “Bệnh của lão, thể lực của lão quá ọp ẹp, coi như kiệt sức, có vẻ giả vờ ốm yếu. Sức đâu vừa mới trốn khỏi bệnh viện bắt cóc ai được?” Ba Du Sinh , “ đều đúng cả, nhưng tôi cũng tin rằng lì lợm của lão thừa sức bịt mắt bịt tai chúng ta. Riêng chuyện lão trốn khỏi bệnh viện chứng tỏ chúng ta hiểu về lão còn quá ít.” Na Lan thầm nghĩ e rằng cả chục năm nữa cũng cách gì hiểu hết về lão. Giọng trầm xuống, “Chẳng riêng gì chúng ta. Lão chưa tìm Đổng Bội Luân, chứng tỏ ngay ấy cũng chưa hiểu nổi con người lão…” Có lẽ ngay dì Tư tự cho rằng mình là “tri ” chưa chắc hoàn toàn hiểu về lão. “Ý là gì?” Ba Du Sinh chưa hiểu. Na Lan tư lự, “Đổng Bội Luân là người thông minh, thể vô cớ mà ra cái câu ấy!” “Câu gì?” Ba Du Sinh vẫn chưa hiểu nhưng Na Lan tắt máy, chạy ào ra ngoài buồng bệnh, rồi xuống sân, tiếp tục chạy dưới trời mưa mau hạt. Bệnh viện Phổ Nhân được xây dựng vào những năm 30 của thế kỷ trước, tu sửa nhiều lần, chỉ riêng vườn hoa phía sau khu buồng bệnh vẫn giữ được phong cách vốn có. Ở đây có hai ngôi nhà tây, đình hóng mát, hồ sen nho xung quanh trồng hoa hồng, hải đường, mẫu đơn, bố trí rất khéo, có thể coi là điển hình thành công về kết hợp kiến trúc đông tây. Lúc này chưa đến mùa hoa nở khoe sắc hương, nhưng những hạt mưa tắm gội cho lá và nụ hoa mơn mởn tươi xanh lạ thường. Na Lan tìm thấy Mễ Trị Văn chiếc ghế dài ở vườn hoa. Từ khi lão mất tích đến giờ là hơn tám tiếng đồng hồ. Cho ma quỷ tám tiếng đồng hồ, ma quỷ làm được những việc tử tế gì nhỉ? “Tôi cứ lo tìm thấy tôi, nhưng xem ra tôi lo hão. Tuy nhiên, lại bắt đầu nảy ra mối lo mới.” Toàn thân ướt sũng nước mưa, lão chẳng quay lại nhìn, hình như chỉ nghe tiếng bước chân biết là Na Lan đến gần. Ánh mắt lão dõi thẳng ra đằng trước. Đằng trước là cây mai già, nếu nhìn thấy lộc non mới nhú ngỡ nó được bê từ bức tranh treo tường trong văn phòng của Đổng Bội Luân đem ra đây trồng. Đổng Bội Luân đúng, nếu được tự do, lão tìm để tiếp tục làm hại. Lão chưa tìm chứng tỏ lão chưa được tự do. Sao lão phải nghiền ngẫm tìm cách thoát khỏi giám sát của cảnh sát rồi lại cao chạy xa bay? Đơn giản thôi, lão biết tình trạng thể lực của mình thể xa, cảnh sát chỉ cần phong tỏa mọi ngả đường quanh đây lại tóm được lão. Hoặc là, cách nghĩ méo mó của lão, sau khi thoát khỏi cảnh sát, lão bị vây trong bệnh viện nhưng vẫn coi như “ được tự do”, ít ra là tự do tạm thời về tâm lý. Lão cũng tìm Đổng Bội Luân, và tìm thấy cách trừu tượng, ngắm cây hoa, tựa như nhìn thấy Đổng Bội Luân. Lúc này Na Lan dám đắc ý rằng mình phân tích tâm lý Mễ Trị Văn thành công, dẫu ở trong tù nhưng ta có thiên lý nhãn, ta biết Đổng Bội Luân có bức tranh Băng tư sảnh ảnh đồ. Tất nhiên lão còn biết cả văn vật mới tìm thấy ở dốc Mễ Lung! Na Lan mím môi, lạnh lùng , “ tìm chị ấy, ông cũng tỏ ra biết điều đấy!” “Rất muốn, nhưng…” Lão hơi đưa tay lên, như muốn đụng vào cây mai ở xa trước mặt. “…chắc chưa biết tôi còn cái hộp để ở trong tù, trong đó có tờ giấy liệt kê nơi cư ngụ của hơn 900 bức tranh nổi tiếng. tìm thấy tên của Đổng Bội Luân. Trước khi trở thành Thương Hiệt tôi từng thử đổi nghề. Mạng Internet quả là rất hay… Chắc biết ở trong tù vẫn có thể lên mạng chứ?” “Đại sư Thương Hiệt có thể cho tôi biết tung tích của Hàn Tây ?” Na Lan nhớ đến những ngày chạy như đèn cù vừa qua để tìm những bộ hài cốt từ thời xa vắng, chỉ vì niềm hy vọng mờ mịt mong manh, có thể ngăn chặn vụ “ngón tay khăn máu” tiếp diễn. Sau khi xảy ra vụ Hàn Tây kiên nhẫn của cạn kiệt. Mễ Trị Văn , “Đây là mối lo mới của tôi. Lo kịp.” Na Lan biết Ba Du Sinh và Kim Thạc đường đến đây, và cũng biết mình hoàn toàn phải chuyên gia thẩm vấn nhà nghề nhưng vẫn hỏi, “Ông giết ấy đúng ? Và chờ tôi phát ra xác ấy? Tất cả đều là trò chơi của ông, đồ bệnh hoạn! Ông muốn thỏa mãn cái ham muốn huênh hoang vô lối đồng thời hủy hoại tinh thần của tôi, khiến tôi cũng biến thành kẻ loạn óc như ông.” “Vui mình sao bằng mọi người cùng vui? Và, cũng tại có tư chất.” “ ra ông hề tâm thần phân liệt, ông là tên lừa đảo và diễn viên kịch cao tay!” “Chớ quên tôi còn là râu xanh nữa!” Mễ Trị Văn tủm tỉm, chắc lão cho rằng mình rất hài hước. “ , Hàn Tây đâu?” Lão từ từ quay người lại, “Tôi tưởng nhìn thấy rồi?” “Nhìn thấy cái gì? Lại là chữ nghĩa giẻ rách của ông chắc?” “ can đảm khinh bỉ phát minh của tôi dù gọi nó là bùa ma tôi cũng bảo sao. Tôi cứ tưởng nhìn ra cái chữ ấy và manh mối để giải mã?” “Ở đâu? Ở tờ giấy nào?” Mễ Trị Văn thở dài, “Sao động não xem, từ đêm qua đến giờ tôi phải chạy rồ người lên để thoát thân, còn giờ đâu mà cầm bút? biết rồi chứ? Mau kẻo muộn là kịp, đấy!” Na Lan biết lão ình manh mối. Nhưng, đâu? Từ đêm qua đến giờ lão phải lo bôn ba, có cơ hội để mà viết lách. Tại sao cảnh sát lại tìm thấy lão trong bệnh viện? Hay là lão từng ra khỏi bệnh viện, hoặc trà trộn trong đám đông bệnh nhân, ví dụ ở phòng cấp cứu luôn ồn ào? Lão cho rằng có thể tìm thấy “chữ” mới, chắc nó phải ở chỗ biết. Nhưng chỉ biết lão giở ngón “Li miêu đánh tráo thái tử”, lão sắm vai người chết rồi được đưa ra khỏi buồng bệnh. Chẳng lẽ… Nếu đúng là thế muộn rồi, kịp mất rồi. chạy nhanh về phía cổng chính của bệnh viện, đồng thời gọi điện cho Ba Du Sinh. “… bảo họ dừng ngay! Dù bắt đầu cũng dừng ngay lập tức!” Na Lan dường như nhìn thấy Mễ Trị Văn đứng phía sau mỉm cười quái dị.
Chương 31: Thi Từ Dẫn Lỗi Mễ Trị Văn kịch tính hóa vấn đề, nhưng lão khoa trương. Đúng là kịp . Bắt đầu từ bốn năm trước, bệnh viện Phổ Nhân giao ột công ty giặt tẩy khử độc thầu xử lý vệ sinh gối, chăn, đệm trải giường, khăn bông… Hằng ngày cứ 11 giờ đêm họ đưa xe tải đến bệnh viện chở các đồ cần làm vệ sinh ra, hôm sau cũng giờ ấy đem trả và nhận tiếp đồ dùng khác chở về xử lý. Họ nhận làm cho vài bệnh viện ở Giang Kinh, hằng ngày 6 giờ 30 bắt đầu chạy máy giặt. Na Lan “bảo họ dừng lại” tức là ngừng giặt giũ. Năm cảnh sát của khu công an Văn Viên chạy vào công ty giặt là, cầu chuyển các đồ vải cần giặt của bệnh viện Phổ Nhân lên phòng họp, rồi kiểm tra từng thứ. Còn Na Lan đứng ở cổng bệnh viện chờ công an đến giải Mễ Trị Văn , sau đó lên taxi đến công ty giặt là gần như đồng thời với cảnh sát khu Văn Viên. Sau gần nửa giờ, cảnh sát trong nhóm tìm thấy cái “chữ” rất quan trọng kia. tấm vải trắng lúc trước đắp người Mễ Trị Văn, có “chữ đỏ” rất bắt mắt, chất mực vẫn còn dinh dính. Na Lan cảm thấy hình như được viết bằng son môi, ràng là Mễ Trị Văn viết sau khi bò ra khỏi nhà xác. Lão cũng hề khiêm tốn, con chữ này gọi là “bùa ma” chuẩn hơn. Hai chữ ban đầu có vẻ là chữ Hán, chữ thứ ba là các ký hiệu được sắp xếp có ý đồ, nhưng con chữ trước mắt họ đây, chỉ có thể là nguệch ngoạc. Mễ Trị Văn! Mong sao đây là cửa ải cuối cùng trong trò chơi của ông. cái bàn dài kê trong phòng họp của công ty giặt là, Na Lan, Ba Du Sinh và kỹ thuật viên công an chăm chú nhìn vào con “chữ” nọ. Cả ba im lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ vô số điều nhưng rốt cuộc vẫn thể chỉ ra phương hướng gì. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Ba Du Sinh mời các chuyên gia nữa, bấm máy để bàn gọi điện cho Sở Hoài Sơn. Na Lan gửi hình chụp chữ qua WeChat cho rồi. Sau lúc trầm ngâm, Sở Hoài Sơn , “Chữ này rất khó, nhưng Mễ Trị Văn, vẫn hy vọng chúng ta, nhanh chóng giải mã được.” Na Lan cũng cho là thế, nếu , trò chơi chẳng thú vị gì nữa. Nếu đúng là cần gấp rút lên, có nghĩa là tính mạng của Hàn Tây vẫn còn? Nhưng, cảm giác này chỉ khiến mọi người lo lắng mà vẫn tìm ra manh mối. Mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Na Lan , “Có lẽ nên nghỉ , cho bớt căng.” muốn nghỉ vì đầu nhức như búa bổ. Mấy ngày liền căng thẳng và thiếu ngủ, nhức đầu là phải. Sở Hoài Sơn qua điện thoại, “Ta bàn chút. Hình như càng ngày càng, kỳ quái… vai trò của Mễ Trị Văn, trong vụ án này, là gì?” “Lão ngày càng giống cái loa truyền thanh, hung thủ ở bên ngoài gây án.” lắc đầu. “Vẫn thể loại trừ lão là nghi phạm, vì khoảng thời gian lão biến mất trùng với thời gian Hàn Tây bị bắt cóc và xuất ngón tay bị chặt. Vấn đề mấu chốt là lão có đủ sức để xa như thế và gây ra bạo lực hay .” bất giác nhìn xuống chỗ cổ tay bị Mễ Trị Văn tóm chặt tối qua xem có còn đau ; tự nghiệm xem mình có thở hít bình thường , vì hôm nọ từng bị lão bóp cổ?! Ba Du Sinh , “Chúng tôi lấy mẫu đất dính ở đế giày Mễ Trị Văn để xét nghiệm phân tích xem lão có ra nơi đáng ngờ nào bên ngoài bệnh viện .” Cửa bỗng bật ra, Kim Thạc chẳng thiết gõ cửa xộc vào luôn. Ba Du Sinh , “Đúng lúc quá! Nhờ trưởng phòng Kim Thạc cho biết các kết quả điều tra gần đây về quan hệ xã hội, về các bạn tù… của Mễ Trị Văn.” Kim Thạc hờ hững, “Có cần tôi ? có Na Lan hỏi bọn họ rồi, tôi cấp giấy giới thiệu mà!” Na Lan , “Tôi chỉ hỏi có người…” Kim Thạc mỉm cười, “Tôi đùa thôi! Nhưng đúng là chúng tôi điều tra ra khối thứ có giá trị, có vài người mãn hạn trở về hòa nhập xã hội, thời gian ở tù từng tiếp xúc với Mễ Trị Văn, chúng tôi gặp họ. Nhìn chung họ rất 'sạch ', đêm qua cư trú ở đâu đều được xác định ràng, thấy dấu hiệu họ liên quan đến vụ Hàn Tây mất tích. cũng biết rồi, ra những năm tháng qua Mễ Trị Văn cũng đơn giản chỉ là vào tù, vào viện tâm thần, vào vài căn hộ ở thuê, có bạn bè thân thích nào. Khi ở tù hoặc vào bệnh viện, chắc chắn lão tiếp xúc với nhiều người, nếu điều tra tất cả diện điều tra quá rộng, khó mà tìm ra điểm then chốt.” Nghe Kim Thạc , Na Lan nhớ đến dì Tư, và thầm nghĩ, có bạn thân, e đúng, chẳng qua các chưa điều tra ra. nghĩ đến dì Tư vốn là y tá, chứng tỏ Mễ Trị Văn quen dì Tư từ trong bệnh viện, bèn hỏi, “Mễ Trị Văn là bệnh nhân mắc đủ thứ bệnh, ngoài bệnh viện tâm thần ra, lão còn nằm nhiều bệnh viện lớn khác, tôi đọc hồ sơ bệnh án của lão, thấy chưa hoàn chỉnh, chủ yếu chỉ có hồ sơ gần mười năm nay ở bệnh viện Phổ Nhân. Nếu thu nhập được đầy đủ hồ sơ tốt.” Kim Thạc cau mày, “Lúc này mà vẫn còn tâm trạng để đọc hết hồ sơ bệnh án à?” Ba Du Sinh giải thích, “ ấy muốn tìm hiểu xem lão mắc bệnh nặng đến đâu, có giờ hãm hại Hàn Tây . Nếu tìm lại được rất tốt.” ra Na Lan muốn xem xem Mễ Trị Văn quen với những nữ nhân viên y tế nào. Kim Thạc thở dài, “Lúc này mọi người đều quá bận với vụ Hàn Tây…” Na Lan cố thuyết phục, “Vụ án Mễ Trị Văn cũng chính là vụ án Hàn Tây. Thậm chí, có thể lão chính là hung thủ.” Kim Thạc lắc đầu, bước ra ngoài. Na Lan cúi nhìn “chữ” mới. Mắt di chuyển từ những đường vòng lộn xộn, đến ba hình ô van, cuối cùng là hình tám cạnh kỳ cục. Đầu trống rỗng. Căn phòng họp tiếp tục im lặng. Di động của Ba Du Sinh có tín hiệu. đặt di động ở chế độ rung, có vài cú phôn gọi đến, nhìn vào máy nhưng nghe. Sau khi Hàn Tây mất tích, các cảnh sát chỉ tâm niệm nguyên lý kiểu toán học là phần lớn các nạn nhân mất tích bị giết trong vòng ba giờ sau đó, mất tích càng lâu khả năng sống sót càng thấp. Giải mã con chữ có thể là hy vọng duy nhất để tìm thấy Hàn Tây. Nhưng lần này Ba Du Sinh nghe máy. “Vâng, được…” mấy lần, gật đầu, tắt máy, rồi với Na Lan, “Mễ Trị Văn lại hôn mê.” Na Lan , “Em muốn đến xem sao, cũng là để thay đổi đầu óc.” Na Lan đến buồng bệnh nhân. Thấy bác sĩ điều trị là bác sĩ Đường và giám đốc Chu Trường Lộ lần lượt rảo bước vào. Chu Trường Lộ cho biết, lần trước Mễ Trị Văn cũng lên cơn điên rồi hôn mê. Thông thường, lên cơn điên dẫn đến hôn mê, nhưng Mễ Trị Văn đồng thời có lắm bệnh nhất là bệnh tiểu đường và tim mạch rất nặng, có khả năng là cơn điên phát sinh gián tiếp kích thích mạch máu não co thắt nên dẫn đến hôn mê, kết quả chụp cộng hưởng từ chứng minh nhận định của ông là đúng. Đúng lúc ấy Sở Hoài Sơn gọi điện cho , vì chuyện giải mã chữ mà ngược lại, , “Tôi vẫn chưa nhìn ra vấn đề. Gọi cho … tôi định là…” Thấy thở mạnh, Na Lan đoán ra định gì. bèn , “Châm ngôn của đại sư Thương Hiệt là 'chỉ tôi mới giải được chữ ấy', tiếc rằng đại sư vừa lên cơn điên, rồi hôn mê. Nếu tin lão nên bái lão làm sư phụ, và lão đều là dân nghệ sĩ mà!” Sở Hoài Sơn gượng cười, “Thôi được, ngày mai, tôi gặp, dì Tư, khéo để nhờ, xem sao.” “ ra nhắc rất kịp thời, quả là tôi bí, nghĩ mãi rồi, đúng là có chút liên quan nào đến tôi cả.” Sở Hoài Sơn, “Tôi chưa suy luận, được gì , nhưng tôi có, ý này… có ảnh chữ, ở đó, ?” Na Lan lục túi lấy bức ảnh được in ra giấy. “ Ba Du Sinh đưa tôi đây.” “Tôi nhận ra nó vẫn chứa đựng quy luật. nhìn cái hình ngôi sao có nhiều cảnh ấy… có thấy quen ?” Na Lan chăm chú nhìn rồi lắc đầu, nhưng nhận ra Sở Hoài Sơn thể nhìn thấy mình lắc đầu, bèn , “Tôi nhận ra.” “Có giống ngôi sao 6 cánh quốc kỳ Israel ?” “Điểm khác duy nhất là ngôi sao này 8 cánh. Sao 6 cánh do hai hình tam giác ghép lại, sao 8 cánh do hai hình tứ giác ghép lại.” Na Lan cúi sát hơn. “ cho đúng, nó ít hơn hình bát giác nét, lại nhiều hơn hình thất giác nét.” Sở Hoài Sơn gợi ý, “Nhiều hơn 7, ít hơn 8.” “Già 7 non 8?” Na Lan cảm thấy chua chát, ở xó xỉnh nào đó tại Giang Kinh, nếu tim của Hàn Tây vẫn đập mà dùng cách này để hình dung[1] quá bình thường, đúng. [1] Già bảy non tám, là thành ngữ, có nghĩa là “bồn chồn, bất an”. Sở Hoài Sơn tiếp tục, “ lại nhìn ba cái vòng xem, có cảm thấy ba vòng này, 'già 7 non 8', và hình ngôi sao… có điểm chung nào ?” Hai trong ba cái vòng là hình ô van hoàn chỉnh, vòng còn lại khép kín, chỉ là nét cong. Na Lan gật đầu, “Đây phải 3 vòng tròn, mà chỉ là 2 cộng với nửa, tức là 2,5 vòng.” “Rất có thể đây là điểm then chốt trong câu đố của Mễ Trị Văn, và lại liên quan đến các chữ số.” Giọng Na Lan lắng xuống, “Chắc phải? Vì Mễ Trị Văn liên tiếp đưa ra hai câu đố liên quan đến chữ số. Có lẽ đây là trò chơi văn tự, là thành ngữ, phải 7 chẳng phải 8, phải 2 chẳng phải 3?” “Hoặc, vừa là 7 lại vừa là 8, vừa là 2 lại vừa là 3.” Sở Hoài Sơn cũng đề xuất. Dòng suy nghĩ tạm đứt đoạn, cả hai lại trầm ngâm. Rồi Na Lan , “Tôi biết nghĩ gì. khỏi cần nhắc, tôi biết chỉ tôi mới có thể nghĩ ra, nhưng đúng là tôi nghĩ nát óc, chẳng đâu vào đâu cả, thể tìm ra thứ láo nháo gì đó.” “Thế chỉ còn cách điểm lại xem… đại sư Mễ Trị Văn nhắc điều gì nữa?” Lần này nhớ ra câu của lão, tôi cứ tưởng nhìn ra manh mối để giải mã! đáp, “Hình như lão cho rằng tôi nhận ra gợi ý của lão, tôi xem hết các 'di vật' của lão ở giường nằm, chỉ thấy xấp giấy lộn và cuốn sổ tay.” À, còn cuốn Tống từ nữa. Chắc nhìn thấy manh mối , nhưng lại nhận ra. Tống từ, phải 7 chẳng phải 8, phải 2 chẳng phải 3. Hình ngôi sao, hình ô van. Tống từ… Na Lan đọc thành tiếng, “Bảy tám ngôi sao ngoài trời… Hai ba hạt mưa trước núi.” Giọng Sở Hoài Sơn run run, “Lẽ nào đúng là…” “'Bảy tám ngôi sao ngoài trời, hai ba hạt mưa trước núi', đây là hàm nghĩa của ký hiệu ngôi sao và hình ô-van! Số cánh sao, giữa 7 và 8, hình ô van đại diện cho hạt mưa, giữa số 2 và số 3!” Tim Na Lan bắt đầu đập nhanh. Đó là cảm giác sắp đến gần , dù chưa nhận ra hai câu thuộc bài từ của Tân Khí Tật có ngụ ý gì trong vụ việc này. Sở Hoài Sơn khẽ đọc, “Bảy tám ngôi sao ngoài trời, hai ba hạt mưa rơi trước núi. Bảy tám, hai ba… Hay là lão muốn về các chữ số quan trọng của ?” Na Lan bỗng cảm thấy đầu óc sáng hẳn ra, ngoài 7-8 tức là số 9, trước 2-3 là số 1. Là 9-1. lẩm bẩm, “Là 9 và 1 hay là 91? Chắc phải lại là số nhà gì đó chứ?” bỗng thấy lòng nặng trĩu. Chỉ mình mới giải được, chỉ có mình mới chịu đựng nổi này. Sở Hoài Sơn hỏi, “Sao thế?” Na Lan im lặng, cố nén cảm giác bi thương căm phẫn dâng lên. Giọng lắng xuống, “Ngày 1 tháng Chín. Lão muốn là ngày 1 tháng Chín.” “Ngay 1 tháng Chín làm sao?” “Ngày cha tôi mất, ngày cha tôi bị hại.” Đôi mắt bỗng nhức căng, trào lệ. “ đừng buồn.” Sở Hoài Sơn khẽ thở dài. “Nhưng… ngày mất của bác ấy… liên quan gì đến bị bắt cóc?” Buồn thương. Nhưng cũng nghĩ, ừ nhỉ, có liên quan gì? Na Lan kể lại ngắn gọn việc tối hôm đó, “Tối hôm cha tôi bị hại, hình như thời tiết ở khu mỏ na ná như hai câu thơ này diễn tả, khu văn phòng và khu nhà tập thể lác đác vài hạt mưa, còn khu khai thác vẫn khô ráo.” Sau đó, dưới bầu trời sao, kho vật liệu của khu khai thác xảy ra vụ nổ lớn. “Vụ nổ ngày 1 tháng Chín” cũng là vụ án cũ, bế tắc. Cha Na Lan là trưởng ca trực đêm hôm đó ở khu khai thác, ông có mặt ở nhà kho nên thiệt mạng. có nhiều lập luận về vụ nổ và cũng có số căn cứ, có kẻ phóng hỏa, hoặc chỉ là do cố, thậm chí có người cho rằng đó là tự sát… nhưng Na Lan biết, giả thiết gần với hơn cả là bị sát hại. thi thể cha có vết dao đâm, là vết dao cắt động mạch đùi. Cho đến nay hung thủ vẫn nằm trong bóng tối. Na Lan tiếp, “Tối hôm đó, ở nhà kho vật liệu, tạnh ráo, xảy ra vụ nổ. Kho ấy thường chứa thuốc nổ dùng trong khai thác mỏ, được bảo vệ rất cẩn thận. Nhưng nếu bị phóng hỏa tất nhiên nổ. cứ google biết 'vụ nổ 1-9' có tiếng vang đấy!” Sở Hoài Sơn lẩm bẩm, “Vụ nổ 1-9… vụ nổ và vụ bắt cóc, có gì liên quan?” “Điều cấp thiết bây giờ là tìm được chỗ Hàn Tây. Đương nhiên thể ở tận nhà kho của khu mỏ sắt xa tít tắp quê tôi.” Sở Hoài Sơn đề xuất, “Nhưng có khả năng… là nơi liên quan đến cháy nổ.” Nơi nào? biết. Vì chưa giải mã được con “chữ” này. Tôi cứ tưởng nhận ra manh mối để giải cái chữ ấy. bỗng nảy ra ý, “Nửa của bài từ của Tân Khí Tật là gì?” Sở Hoài Sơn đọc, “Trăng sáng, cành lìa cây, chim hãi. Gió nửa đêm, ve nỉ non. Hoa lúa ngát hương, năm được mùa, tiếng ếch kêu rộn rã.” Sở Hoài Sơn đọc từ còn lưu loát hơn cả khi . Trăng sáng, chim kinh hãi, ve kêu, hoa lúa, ếch kêu rộn rã. Có ý nào là manh mối ? “Hai câu sau là…?” “Quán tranh ngày xưa, bên rừng. Lối rẽ cầu bắc ngang suối. Chợt thấy…” Sở Hoài Sơn lập tức đọc ra luôn. “Quán tranh là quán như thế nào? Quán rượu hay quán cơm?” “Có thể là cả hai. Quán ở nông thôn… có thể là quán ăn… thậm chí là quán trọ.” Na Lan sửng sốt, vội , “ khoan . Tôi cần gọi điện cho đội trưởng Ba Du Sinh.” Nghe Na Lan thuật lại kết quả phân tích của và Sở Hoài Sơn, Ba Du Sinh trầm ngâm lúc như hồi tưởng, lại như suy ngẫm mấy từ then chốt, vụ nổ, lối rẽ cầu ngang qua suối, quán trọ… Rồi , “Tôi hiểu rồi, cảm ơn hai người phân tích thấu đáo.” Na Lan nóng ruột, “Ở đâu? Em cũng muốn .”
Chương 32: Vô Số Thây Ma Na Lan và Sở Hoài Sơn vắt óc suy nghĩ tìm ra mấy manh mối, giúp Ba Du Sinh dễ dàng chốt lại địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang. Cách đây chừng mười năm, vụ nổ chấn động nhất Giang Kinh xảy ra ở khu vực này. Tiền thân của nhà nghỉ Thông Giang là hệ thống hầm phòng quân dụng dân dụng vào thập kỷ 1950 – 1960, có thể nó là mê cung siêu hạng trong lòng đất, những người am hiểu còn nó xứng đáng để coi là di tích lịch sử quan trọng cần bảo vệ. Nhưng nhiều năm trước kinh tế bắt đầu hồi phục, dân chúng đổ xô về thành phố Giang Kinh, vì những người quản lý chưa có tầm nhìn xa nên hệ thống hầm hào này bị biến thành nhà khách hầm giá rẻ nhất Giang Kinh, là nơi tập trung đông người nhất gần con sông Thanh An. Cách đây chín năm, băng nhóm tội phạm phá hoại hệ thống sưởi ấm của khu nhà nghỉ (vốn dĩ lắp đặt sai quy định) nhằm giết người diệt khẩu bịt hết mọi dấu vết. Chúng cho nổ tung hệ thống ngầm của nhà nghỉ, dẫn đến hỏa hoạn ở đây, gây ra rất nhiều thương vong[1]. [1] Xem tiểu thuyết Đau thương đến chết – Luân hồi của cùng tác giả. Kể từ ngày xảy ra vụ nổ, suốt chín năm qua, hệ thống hầm phòng đổ nát ở địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang vẫn bỏ . Mấy năm nay ngành nhà đất rục rịch trỗi dậy, rất nhiều doanh nghiệp để mắt đến khu vực này nhưng vì vụ nổ ghê rợn năm xưa biến nơi đây thành đất dữ, tạo nên đặc trưng phong thủy xấu, khiến họ ngại ngần lui bước, chưa kể dân chúng hô hào bảo vệ di tích lịch sử, còn Ban Quản lý Nhà đất khu Tân Giang và thành phố Giang Kinh giữ thái độ tiêu cực sống chết mặc bay. Cái nơi mà số đông cho là đất dữ rất có thể lại là mảnh đất vàng trong con mắt của số người. Trời sâm sẩm tối, Na Lan taxi ra ngoại thành phía nam, xe rẽ khỏi đường cao tốc rồi chạy men theo sông Thanh An, chưa đến địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang nhìn thấy cái ao to bên đường, chắc là hồ nhân tạo dẫn nước từ sông Thanh An vào. gần tối nhưng vẫn nhìn lác đác lá sen mới mọc. Tất nhiên, vào mùa hạ nghe được cả “tiếng ếch kêu rộn rã”. Na Lan WeChat cho Sở Hoài Sơn câu cuối cùng, “ đến nơi!” Taxi bỗng phanh lại, lái xe lầm bầm, “Chết dở!” Rồi ta kêu lên, “Sao người đẹp trước, tại sao lại thành ra thế này?” Phía trước đèn bật sáng trưng, hơn chục xe cảnh sát và xe cứu thương đỗ kín mặt đường, những dải băng “cấm vào” màu vàng căng khắp chốn. Na Lan , “Đúng là đây. Xin lỗi nhé, bắt phải lái xe quay về.” trả tiền xe rồi thẳng vào trường. Đúng như nghĩ, các cảnh sát chạy ra chặn lại. nhắc đến tên Ba Du Sinh, họ cũng chưa đồng ý ngay, mà lần lượt thông báo cho nhau, rồi đến tai Ba Du Sinh. phải đích thân ra đón vào. Khung cảnh này cho thấy chắc chắn họ có những phát quan trọng. Ban chỉ huy lâm thời xử lý trường đặt tại quầy tiếp tân của nhà khách Thông Giang năm xưa, cũng tức là cửa vào của toàn bộ hệ thống hầm phòng . Trước khi vụ nổ xảy ra, ở đây có gian phòng treo biển “Công ty Lữ hành Thông Giang”. Giờ đây là khoảng trống, có hai xe hòm in chữ “Công an Giang Kinh” đỗ ở cửa ra vào, bật đèn công suất lớn sáng trưng. Trong đêm tối, hiệu quả của đèn điện chỉ có thể là sáng chói nhưng đủ sáng khắp chốn. Nếu có những dải băng màu vàng đánh dấu khó mà nhìn thấy cửa vào hầm phòng . Ba Du Sinh , “Sau vụ nổ năm xưa, gian tiếp tân và phần của hệ thống ngầm bị tàn phá nặng, bị sập, ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu của nó. Thoạt đầu dường như thể xuống dưới nữa. Cảnh sát và những người tình nguyện cố đào lối thông xuống để cứu nạn nhân, rồi khôi phục được phần của hầm phòng .” Na Lan nhìn , “Như thế cũng là vô tình tạo điều kiện cho hung thủ?” Ba Du Sinh chỉ im lặng, hơi cúi đầu, lặng lẽ dẫn vào. nhanh nhưng bước chân nặng nề. Kim Thạc đến gần đưa cho Na Lan tập giấy tờ, , “Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn chúng tôi vừa sưu tầm gấp, chưa chắc đủ 100%, cứ cầm mà xem.” “ phát ra những gì rồi?” Na Lan cầm tệp giấy. “Hàn Tây có trong kia ?” Ba Du Sinh lắc đầu. Lòng Na Lan trĩu nặng. “. Và cũng chưa tìm thấy xác ấy.” Ba Du Sinh . Na Lan thấy nhõm hơn, nhưng Ba Du Sinh ngừng bước, rồi “Nhưng…” ngụ ý tin xấu. hỏi luôn, “Nhưng thế nào?” “Tôi có thể rằng, nhất thiết phải nhìn tận mắt trường.” Na Lan lắc đầu, “ là vậy, nhưng em nhất định phải xem, em muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào có thể có ở trường. Nhìn khung cảnh này, đoán rằng các tìm thấy xác?” “ chỉ có ,” Ba Du Sinh buông thõng. Dù được cảnh báo, Na Lan vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối mặt với tất cả. Từ sâu bên trong hệ thống hầm, các bộ hài cốt lần lượt được phát . Na Lan nhìn thấy sáu bộ đều ở nguyên vị trí cũ, chưa chuyển ra. Những người vào đầu tiên cho biết, được vài bước thấy dấu vết đào bới mới nền xi măng và chỗ tường sập vì vụ nổ, họ bèn đào những chỗ đất xốp ấy lên xem sao, thấy lần lượt từng bộ hài cốt. Bước đầu phán đoán rằng số hài cốt này mới được “bổ sung” vào đây. Để kết luận các nạn nhân này là ai, còn phải chờ giám định, nhưng sơ bộ phán đoán mấy khó khăn, vì bên cạnh các bộ hài cốt đều có vài dấu hiệu chỉ dẫn như ảnh, chứng minh thư, thẻ ngân hàng. Đó là Lư Bình, Tiết Hồng Yến, Lý Vĩ Phần… nạn nhân trong các vụ án “ngón tay khăn máu”. Họ qua đời khi tuổi xanh trào nhựa sống, bị chôn dưới đất phương hướng, rồi chuyển vào nhà mồ của cùng vụ huyết án. Na Lan dán mắt nhìn vào bộ xương vừa đào lên, Đường Tĩnh Phương, bộ xương khô , đầu Na Lan bỗng lên hình ảnh giãy giụa tuyệt vọng trong cơn ác mộng. ra sống mong manh làm sao! Mình cứng cỏi. Mình là người may mắn sống sót. Mình có cách gì để cứu họ. Mình bất lực. Rồi mình cũng như họ, trở về với cát bụi. Na Lan bỗng thấy chóng mặt, đầu nhức kinh khủng. Ba Du Sinh biết gần đây Na Lan nhiều lần bị tổn thương thể xác và tinh thần, đưa tay đỡ rồi gọi nữ cảnh sát đứng gần, “Đỡ ấy ra ngoài cho thoáng khí.” Na Lan ngăn lại, “ cần đâu!” Mễ Trị Văn đáng ghét, cũng như mấy cửa ải trò chơi lần trước, lão chỉ dẫn tung tích các nạn nhân của vụ “ngón tay khăn máu”, nhưng lại cho biết địa điểm tại của Hàn Tây. Ba Du Sinh ra hiệu cho nữ cảnh sát cứ đưa Na Lan ra. đứng nổi nữa, gan lì cũng vô ích, đành để cho người phụ nữ to vâm ấy dìu lên mặt đất. Ba Du Sinh thở dài nhìn theo họ khỏi chỗ ngoặt. “Báo cáo đội trưởng, lại bộ xương nữa!” Ba Du Sinh lập tức tập trung chú ý trở lại công việc. Mã Vân, Chu Kế Lôi. Liên tiếp đào thấy hai bộ hài cốt. Cả Sở Công an thành phố công nhận rằng Ba Du Sinh thuộc nhóm cảnh sát rắn nhất, trải qua vô số trường ghê rợn, nhưng chưa lần nào cảm thấy kinh khủng như lần này. Việc đào bới diễn ra nhanh chóng nhưng cảm thấy thời gian dường như ngừng trôi. Sau hơn giờ nữa lại tìm thấy hai bộ hài cốt! Thời gian trôi chẳng biết lâu hay chóng, Kim Thạc bước lại , “Các em đào cạn kiệt, kết thúc được rồi.” Ba Du Sinh ngạc nhiên, “Thế nào là cạn kiệt?” “Đào đến đáy. Nếu đào tiếp là nền xi măng. Toàn đội và các tổ xem xét kỹ, còn chỗ nào đáng ngờ là có chôn xác nữa. Tường xi măng bên cạnh cũng là nhà khách cũ bỏ hoang, bị hư hại trong vụ nổ năm xưa, tôi nghĩ ít có khả năng là nơi chôn người. Vì cho đến giờ chúng ta đào thấy bằng hết các nạn nhân của vụ 'ngón tay khăn máu', ngoại trừ Hàn Tây.” Kim Thạc lặng lẽ nhìn Ba Du Sinh. Rồi lại , “ có cần cho đào thêm ở bên đó ?” Ba Du Sinh như choàng tỉnh, định thần nghĩ ngợi. Cả khu nhà nghỉ cũ đổ nát rộng chừng 2 hecta, cảnh sát đào bới chưa được nửa khui ra toàn bộ nạn nhân của vụ án, liệu nửa kia có thể chôn vùi bao nhiêu bộ hài cốt chưa từng được lập hồ sơ? Liệu có hài cốt của Văn Nhược Phi trong đó ? Lý trí thắng. , “Tạm thời chưa cần.” Rồi quay sang với các kỹ thuật viên, “Tiếp tục lấy mẫu xét nghiệm.” lại với Kim Thạc, “Hai chúng ta xem lại kỹ trường khai quật, gắng bỏ sót manh mối nào.” ai có thể hiểu tâm trạng bề bộn của Ba Du Sinh lúc này. trường thê thảm, rùng rợn. May sao có dấu vết của Văn Nhược Phi. “May sao”, e là đúng, quá lạnh lùng. Nhưng Ba Du Sinh cũng được chút an ủi. Và cũng càng hoang mang. Dường như Văn Nhược Phi rất phù hợp với các đặc điểm của vụ “ngón tay khăn máu”, xinh đẹp, tên cũng có bộ Thảo, gia cảnh cũng bất hạnh… Sau khi Văn Nhược Phi mất tích, Ba Du Sinh mới dần biết thêm, quản ngại đến tận Giang Kinh xa xôi, vì muốn khỏi gia đình càng xa càng tốt. ai nhận được ngón tay của Văn Nhược Phi, đây là điểm khác căn bản với vụ “ngón tay khăn máu”. Những phát hôm nay lại chứng minh thêm rằng Văn Nhược Phi nằm trong diện nạn nhân của vụ án này. Vậy ở đâu? Dòng suy nghĩ của Ba Du Sinh lại bị gián đoạn bởi tín hiệu của máy bộ đàm. Cảnh sát thông tin của ban chỉ huy mặt đất thông báo Trần Ngọc Đống cần chuyện với ngay. “Chuyển tín hiệu sang cho tôi!” Ba Du Sinh . “Mau tìm Na Lan!” Giọng Trần Ngọc Đống vô cùng lo lắng. Ba Du Sinh thấy hơi lạ, , “ ấy và tôi ở… cùng trường, vừa nãy vẫn trông thấy ấy… gọi di động thấy à?” Nhưng Ba Du Sinh cũng cảm thấy ổn, “vừa nãy” tức là cách đây hơn giờ. giờ, 60 phút, quá đủ để xảy ra nhiều chuyện! “Di động của ấy liên lạc được.” Linh cảm chẳng lành. “Có lẽ ở đây lắm tiếng ồn, ấy nghe thấy… tôi tìm. Có việc gì à?” “Dặn ấy phải cẩn thận, cũng thế.” Trần Ngọc Đống hơi ngắc ngứ như có điều khó , nhưng rồi ông cũng luôn, “Nạn nhân tiếp theo của vụ 'ngón tay khăn máu' chính là Na Lan!” Ba Du Sinh lập tức gọi bộ đàm cho cảnh sát thông tin của Ban chỉ huy, bảo họ gọi ngay Na Lan để chuyện. Hai phút trôi sao mà lâu, ta báo cáo rằng tìm thấy Na Lan, Ba Du Sinh nghĩ bụng “Gay rồi!”. cùng Kim Thạc ra khỏi khu hầm phòng . Kim Thạc ra lệnh ọi người mặt đất ngừng công việc, dốc sức tìm Na Lan. Na Lan biến mất. Ba Du Sinh thử gọi vào di động của , cũng thấy gì. lập tức gọi cho Trần Ngọc Đống. “ ạ, tại sao lại là Na Lan?” “Lúc nãy tôi bàn với ấy về các tình tiết vụ án, nửa chừng tôi dừng lại để tra tài liệu, khi tôi gọi lại… vào di động của ấy thấy gì nữa.” Tâm trạng Trần Ngọc Đống dường như cũng rối bời, năng gãy gọn. “Nhắc lại vậy, lúc nãy chúng tôi đoán rằng tên đồng bọn của Mễ Trị Văn…” Điện thoại của Trần Ngọc Đống gián đoạn. Ba Du Sinh lại thầm kêu lên “gay rồi”.