1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:Đốt nướng xuất tỷ tỷ*

      *Nguyên văn nó là thiêu nướng ra ngoài tỷ tỷ

      Tiếng chim hót thanh thúy vang lên ở giữa rừng, gió hiu hiu, chính là hoàn cảnh tốt để ngủ ngon. Phượng Tĩnh Xu nghỉ ngơi ở cành cây, khi nàng mở mắt ra thời gian vừa lúc là nén nhang cháy hết. Phượng Tĩnh Xu tiến vào kết giới vừa thấy, năm con chim bồ câu nằm thoi thóp đất, lông vũ hai con gà rừng xốc xếch, toàn thân hai con thỏ bị mổ đầy chấm đỏ, còn có những động vật khác toàn bộ đều mệt mỏi nằm xuống, xem ra những động vật này cố liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực để sớm siêu sinh thành người. Phượng Tĩnh Xu lắc đầu cái, ngồi xổm xuống hỏi: "Các ngươi ai thắng vậy?"

      Chỉ thấy con hươu hoang lập tức nhảy lên, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ chạy đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu quan sát chút, thầm nghĩ, con hươu này ỷ vào ưu thế về thân thể của mình lấy được thắng lợi, trái lại rất có ích với tình hình của nàng nha! Vì vậy gật gật đầu, sau đó để tất cả mấy con chim bồ câu, gà rừng, thỏ hoang gục xuống ở thân con hươu hoang, xoay người vừa muốn nhìn thấy mất mát trong con ngươi của các động vật còn lại, vì vậy vẽ ra cái thủ quyết, sau khi thầm hồi liền mỉm cười với những động vật kia: "Ta tiến hành cầu phúc với các ngươi, hi vọng các ngươi sau khi chết có thể đạt được ước muốn, chỉ cần làm trái với đạo nghĩa, các ngươi cũng đạt thành nguyện vọng của mình." Xoay người, nhìn tới những động vật quỳ lạy rất lâu với nàng nữa, Phượng Tĩnh Xu trở lại bên hồ.

      Lúc trở lại địa điểm được chọn, nơi đó có ai, nhưng chất ít củi khô, nơi xa còn truyền đến tiếng hát thong thả "Chúng ta cùng dạo chơi ngoại thành......" Xem ra Tuân Thư và Tĩnh Ảnh vẫn còn bắt cá, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tính qua nhìn chút, trước khi nàng nhìn lướt qua con hươu hoang vác xác động vật, con hươu hoang này cũng tương đối hiểu tính người, lập tức ngã xuống đất giả chết. Phượng Tĩnh Xu cười khẽ,Die nd da nl e q uu ydo n : "Cái vật này thú vị đây, nếu phải là ngươi lòng muốn chết, ta muốn nhận ngươi làm sủng vật!" Ai ngờ vừa dứt lời, con hươu hoang "nằm ngay đơ" đất lập tức bật dậy, vui sướng vây quanh Phượng Tĩnh Xu, vô cùng vui mừng nhảy dựng lên.

      Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen lại, nghĩ tới như thế này, có điều cũng rồi, nàng cũng quả rất thích con hươu này, vì vậy nên cũng mặc kệ nó, tới bên hồ, mặc cho hươu con cùng theo.

      Mới vừa tới bên hồ, liền nghe thấy giọng lanh lảnh của Tuân Thư, nghe hình như là dạy dỗ Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu tò mò, dừng bước lại, làm động tác chớ lên tiếng với hươu con, vì vậy hươu con liền chớp tròn mắt thông minh nằm bất động đất.

      "Tĩnh Ảnh ca ca, ca hát theo Thư nhi nha, chỉ cần ca hát nhiều lần là được!" Hai tay Tuân Thư chống cằm mặt ngây thơ ngồi ở bên hồ nhìn Tĩnh Ảnh bỏ giày vớ kéo cao ống quần đứng ở trong hồ ngừng khuyên lơn, "Tỷ tỷ ca ca nếu như biết ca hát, về sau gặp phải người trong lòng người ta thích ca đâu!"da.nlze.qu;ydo/nn Đột nhiên, hai tay Tuân Thư nắm quyền, phồng má lên giống như hung ác : "Hừ hừ! Thư nhi nhất định phải ca hát tốt, về sau có thể hát rất nhiều rất nhiều cho tỷ tỷ nghe! Thư nhi thích tỷ tỷ nhất! Nếu Thư nhi luôn luôn
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:Đốt nướng xuất tỷ tỷ*

      *Nguyên văn nó là thiêu nướng ra ngoài tỷ tỷ

      Tiếng chim hót thanh thúy vang lên ở giữa rừng, gió hiu hiu, chính là hoàn cảnh tốt để ngủ ngon. Phượng Tĩnh Xu nghỉ ngơi ở cành cây, khi nàng mở mắt ra thời gian vừa lúc là nén nhang cháy hết. Phượng Tĩnh Xu tiến vào kết giới vừa thấy, năm con chim bồ câu nằm thoi thóp đất, lông vũ hai con gà rừng xốc xếch, toàn thân hai con thỏ bị mổ đầy chấm đỏ, còn có những động vật khác toàn bộ đều mệt mỏi nằm xuống, xem ra những động vật này cố liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực để sớm siêu sinh thành người. Phượng Tĩnh Xu lắc đầu cái, ngồi xổm xuống hỏi: "Các ngươi ai thắng vậy?"

      Chỉ thấy con hươu hoang lập tức nhảy lên, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ chạy đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu quan sát chút, thầm nghĩ, con hươu này ỷ vào ưu thế về thân thể của mình lấy được thắng lợi, trái lại rất có ích với tình hình của nàng nha! Vì vậy gật gật đầu, sau đó để tất cả mấy con chim bồ câu, gà rừng, thỏ hoang gục xuống ở thân con hươu hoang, xoay người vừa muốn nhìn thấy mất mát trong con ngươi của các động vật còn lại, vì vậy vẽ ra cái thủ quyết, sau khi thầm hồi liền mỉm cười với những động vật kia: "Ta tiến hành cầu phúc với các ngươi, hi vọng các ngươi sau khi chết có thể đạt được ước muốn, chỉ cần làm trái với đạo nghĩa, các ngươi cũng đạt thành nguyện vọng của mình." Xoay người, nhìn tới những động vật quỳ lạy rất lâu với nàng nữa, Phượng Tĩnh Xu trở lại bên hồ.

      Lúc trở lại địa điểm được chọn, nơi đó có ai, nhưng chất ít củi khô, nơi xa còn truyền đến tiếng hát thong thả "Chúng ta cùng dạo chơi ngoại thành......" Xem ra Tuân Thư và Tĩnh Ảnh vẫn còn bắt cá, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tính qua nhìn chút, trước khi nàng nhìn lướt qua con hươu hoang vác xác động vật, con hươu hoang này cũng tương đối hiểu tính người, lập tức ngã xuống đất giả chết. Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, : "Cái vật này thú vị đây, nếu phải là ngươi lòng muốn chết, ta muốn nhận ngươi làm sủng vật!" Ai ngờ vừa dứt lời, con hươu hoang "nằm ngay đơ" đất lập tức bật dậy, vui sướng vây quanh Phượng Tĩnh Xu, vô cùng vui mừng nhảy dựng lên.

      Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen lại, nghĩ tới như thế này, có điều cũng rồi, nàng cũng quả rất thích con hươu này, vì vậy nên cũng mặc kệ nó, tới bên hồ, mặc cho hươu con cùng theo.

      Mới vừa tới bên hồ, liền nghe thấy giọng lanh lảnh của Tuân Thư, nghe hình như là dạy dỗ Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu tò mò, dừng bước lại, làm động tác chớ lên tiếng với hươu con, vì vậy hươu con liền chớp tròn mắt thông minh nằm bất động đất.

      "Tĩnh Ảnh ca ca, ca hát theo Thư nhi nha, chỉ cần ca hát nhiều lần là được!" Hai tay Tuân Thư chống cằm mặt ngây thơ ngồi ở bên hồ nhìn Tĩnh Ảnh bỏ giày vớ kéo cao ống quần đứng ở trong hồ ngừng khuyên lơn, "Tỷ tỷ ca ca nếu như biết ca hát, về sau gặp phải người trong lòng người ta thích ca đâu!" Đột nhiên, hai tay Tuân Thư nắm quyền, phồng má lên giống như hung ác : "Hừ hừ! Thư nhi nhất định phải ca hát tốt, về sau có thể hát rất nhiều rất nhiều cho tỷ tỷ nghe! Thư nhi thích tỷ tỷ nhất! Nếu Thư nhi luôn luôn ca hát cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ nhất định cũng rất ưa thích Thư nhi đấy!"

      Sau đó lại tiếp tục mềm giọng, nũng nịu khuyên nhủ: "Tĩnh Ảnh ca ca, ca cũng cùng hát với Thư nhi nha, vẫy vẫy tay ~ lúc lắc đầu ~ chúng ta cùng dạo chơi ngoại thành ~"

      lát sau, chỉ nghe trong hồ kia mơ hồ truyền đến tiếng ca chua chát, vẫn lắp ba lắp bắp như vậy, nhưng tốt hơn so với buổi trưa nhiều, Phượng Tĩnh Xu cười trộm, xem ra cho dù là cứng rắn lạnh băng như Tĩnh Ảnh, cũng chịu được việc Tuân Thư làm nũng nha! Đưa chân đá đá hươu con nằm ở bên, hươu con vừa được ám hiệu, lập tức đứng lên mạnh mẽ vọt qua, chạy vội ra ngoài.

      "Người nào!?" thanh Tĩnh Ảnh bén nhọn lập tức truyền đến, sau đó là Tuân Thư oa oa kêu to: "Oa! Hươu con đáng nha!"

      Phượng Tĩnh Xu mỉm cười ra ngoài, nhìn thấy Tuân Thư ôm đầu hươu con kia, bước thong thả đến trước mặt của , "Thư nhi thích ?"

      Tuân Thư nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, lập tức vui vẻ hét lớn: "Tỷ tỷ, hươu con đáng ! Thư nhi rất thích!"

      "Ha ha, vậy sau này hươu con cùng ở bên cạnh Thư nhi nhé!" Sau đó để ý tới Tuân Thư kêu lên vui mừng nữa, tới bên cạnh thùng nhựa ngồi xổm xuống tra xét, phát đầy nửa thùng, vì vậy với Tĩnh Ảnh: "Ngươi cũng được nha, thời gian mới có lúc liền bắt được nhiều như vậy, tệ lắm, ngươi lên đây !" Sau khi chờ Tĩnh Ảnh lên bờ, ba người hươu lại về.

      Trở về vừa thấy, phu xe nhặt khá nhiều củi khô trở lại. Phượng Tĩnh Xu gật đầu, sau đó tới sau xe ngựa từ trong Thấm Xu Văn lấy ra cái vỉ nướng, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của ba người mặt đổi sắc đặt vỉ nướng vào giữa, sau đó chỉ huy Tĩnh Ảnh làm việc, phu xe xử lý những động vật kia và cá, nàng và Tuân Thư hai người đào chút rau dại về. Đợi hai người hươu nhảy nhảy nhót nhót trở lại, tất cả chuẩn bị sẵn sàng rồi, vì vậy Phượng Tĩnh Xu lấy ra loạt đồ gia vị như dầu, muối, bột tiêu, bột ớt, thìa là, vừng, rồi dưới ánh tò mò của những người khác khoác lên cái tạp dề ( ta lẳng lặng thành công làm hình mẫu bà chủ nhà đúng chuẩn rồi, hết cách rồi, ai kêu bây giờ nấu ăn ở trước mặt mọi người, nàng thể thầm làm cũng rất buồn bực nha ~! ), bắt đầu đặt cá và thịt ở vỉ nướng, quét dầu lên, chỉ chốc lát sau, từng luồng mùi thịt thơm mê người phiêu đãng ở trong rừng cây.

      Đám người Tuân Thư nhìn chớp mắt, nước miếng chảy ròng, cho đến khi Phượng Tĩnh Xu nướng xong mâm thịt, phân cho ba người, Tuân Thư nuốt nước miếng, vừa muốn động, đột nhiên trận gió cuốn tới, chờ gió qua, Tuân Thư nháy mắt mấy cái, "oa" tiếng khóc lên. Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, mâm thịt trong tay kia sớm thấy tung tích. Lông mày nhăn lại, liền nghe thấy thân cây gần đây mơ hồ truyền đến tiếng nhai, Phượng Tĩnh Xu nháy mắt cái, Tĩnh Ảnh nhanh chóng chạy như bay ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nữ nhân "Chao ôi!" Thoáng cái, bóng dáng lập tức chạy đến sau lưng Phượng Tĩnh Xu, lấy Phượng Tĩnh Xu làm lá chắn, gấp giọng : "Đừng đừng đừng! Đừng đuổi ta, ta chỉ ăn đúng mâm thịt thôi mà!"

      Từ lúc cái bóng dáng này vọt đến đây Phượng Tĩnh Xu xác định đây là nữ tử mị trong quán trà, xuất phát từ ấn tượng tốt với nàng, cho nên khi nàng đến gần cũng có ra tay công kích, vừa nghe thấy lời của nàng, liền tức giận : "Tỷ tỷ, mâm thịt này của tỷ, lại để cho Thư nhi của chúng ta khóc thảm đó!"

      Nàng kia thấy Tĩnh Ảnh hề công kích nàng nữa, vì vậy lá gan cũng lớn lên, tựa vào người Phượng Tĩnh Xu cười hì hì : "Muội muội, hết cách rồi, tỷ tỷ ta ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, ngang qua đây liền nghe thấy mùi thơm mê người như vậy, nhịn được liền lấy mượn phần tới ăn thôi, " lại quay đầu lại xin lỗi với Tuân Thư còn khóc sụt sùi: " xin lỗi, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đoạt phần thịt của đệ, coi như thiếu đệ phần tình , sau này có chuyện gì tới tìm tỷ tỷ ta, ta nhất định giúp đệ!"

      Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, càng thêm thưởng thức nữ tử này, nghĩ thầm, đây cũng là người ngay thẳng sảng khoái. Vì vậy nổi lên tư tưởng kết giao, : "Tiểu muội Hoàng Vũ Tĩnh Xu, hôm nay có duyên gặp mặt tỷ tỷ tại quán trà, rồi sau đó lại gặp nhau trong rừng cây này, muốn kết giao bằng hữu với tỷ tỷ, biết ý tỷ tỷ thế nào?"

      Nàng kia vừa nghe, vui mừng : "Tốt tốt! Dựa vào phần tay nghề tốt này của muội muội, tỷ tỷ cũng định người bằng hữu này rồi ! Tỷ tỷ ta đổi tên ngồi đổi họ, cũng là Tâm Mộng Hồ!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Tin đồn trân bảo

      Nàng kia vừa nghe, vui mừng : "Tốt tốt! Dựa vào phần tay nghề tốt này của muội muội, tỷ tỷ cũng định người bằng hữu này rồi! Tỷ tỷ ta đổi tên ngồi đổi họ, cũng là Tâm Mộng Hồ!"

      "Tâm Mộng Hồ!?" Sắc mặt Tĩnh Ảnh khẽ biến đổi.

      "Ơ, tiểu hỏa đẹp trai, ra ngươi còn nghe qua danh hào của tỷ tỷ ta à? tệ tệ, coi như ngươi có kiến thức!" Tâm Mộng Hồ nhíu mày, cười hì hì , chỉ là ngạo khí trong giọng điệu kia là che giấu được.

      "Ha ha, tỷ tỷ, tiểu hỏa đẹp trai chúng ta nghe qua, tiểu muội ta lại chưa từng nghe qua!"Phượng Tĩnh Xu cười .

      "Ha ha, muội tử, để cho tiểu tử nhà muội giới thiệu cho muội ...... Ai, ai, muội đừng có ngừng tay nha! Ưmh.....Cái tiểu muội tử này, dùng những thứ gì quét lên thịt mà thơm như vậy chứ, là thèm chết tỷ tỷ rồi!" Tâm Mộng Hồ vừa vừa rất "tự giác" từ sau lưng Phượng Tĩnh Xu ra, trắng trợn bưng thịt nướng tay Tĩnh Ảnh và phu xe bên ngây người, sau đó nhét mâm vào trong tay Tuân Thư, nghĩa khí : "A, tiểu đệ đệ, đừng tỷ tỷ có chăm sóc đệ, mau ăn mau ăn, nếu lát nữa ca ca đó tới đoạt đấy!" Vừa vừa dùng ngón tay chỉ Tĩnh Ảnh đen mặt.

      Tuân Thư vừa thấy Tĩnh Ảnh đen mặt, hai tay cầm mâm, muốn ăn lại dám, chỉ có sợ hãi nhìn về phía Tĩnh Ảnh, lại đưa ánh mắt cầu cứu tới Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu cái, lại nhìn về phía Tĩnh Ảnh, phát Tĩnh Ảnh cũng mỉm cười với , rốt cuộc cũng thả lá gan xuống, vui vẻ ăn.

      Tâm Mộng Hồ thú vị nhìn ba người "liếc mắt đưa tình" , cho đến khi Tuân Thư mới bắt đầu ăn vài ngụm, mới dùng chiếc đũa gắp lên miếng thịt, vừa muốn bỏ vào trong miệng liền bị đôi đũa khác làm cho ngừng lại.

      Tâm Mộng Hồ sững sờ, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, lại thấy nàng cười híp mắt nhìn mình, thế mới biết là gặp được cao thủ. Lúc trước mắt nàng vụng về, còn tưởng rằng cũng chỉ có võ công của người nam nhân kia là cao nhất trong mấy người này, tại tiểu muội tử lại ngay lúc nàng chú ý lúc đánh liền ở liền ra tay cực nhanh, có thể thấy được mặc dù bề ngoài nàng nhìn như nhu nhu nhược nhược, nhưng lại biết võ, hơn nữa tu vi võ công còn cao xa hơn nàng, mới có thể làm cho nàng chút nào phát được.

      "Ha ha ha! Muội tử tốt! Hôm nay tỷ tỷ gặp phải đối thủ rồi!" Tâm Mộng Hồ bị Phượng Tĩnh Xu đánh đũa, cũng xấu hổ, ngược lại còn cười ha ha.

      "Đâu có, nhờ có tỷ tỷ nể mặt thôi." Phượng Tĩnh Xu càng ngày càng thích tính tình cởi mở của Tâm Mộng Hồ, vả lại vừa rồi hành động chăm sóc Tuân Thư của nàng cũng làm cho Phượng Tĩnh Xu rất có thiện cảm, vì vậy giọng càng thêm thân thiện, "Chỉ là, tỷ tỷ, nể mặt là mặt, thịt nướng này, lại thuộc về mặt khác rồi." Phượng Tĩnh Xu cười .

      "Hả? Muội tử đây có ý gì à?"Tâm Mộng Hồ cảm thấy hứng thú hỏi.

      " biết tỷ tỷ nghe qua câu ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’ chưa?" Phượng Tĩnh Xu lấy ra danh ngôn của chủ tịch Mao, da.nlze.qu;ydo/nn dẫn dụ Tâm Mộng Hồ vào bẫy rập.

      "‘Tự mình động thủ, cơm no áo ấm’?" Tâm Mộng Hồ suy nghĩ chút, lắc đầu : "Chưa từng nghe qua, muội tử, đây là người nào a? Có đạo lý như vậy!"

      "Là ai quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của nó."Phượng Tĩnh Xu ý vị thâm trường .

      "Ý nghĩa?" Tâm Mộng Hồ ngây ngốc lặp lại, "Cái gì mà ý nghĩa với ý nghĩa? Điều này có quan hệ gì với việc ta ăn thịt nướng?"

      "Đương nhiên có quan hệ, nó cho chúng ta biết, muốn ăn được cơm miễn phí, nhất định phải trả tiền trước nha!" Phượng Tĩnh Xu buông tay .

      "Cái, cái gì mà trả tiền?" Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa hiểu ra sao.

      "Trả trả tiền đương nhiên là —— tất cả những thứ này tỷ tỷ đều phải tự mình rửa sạch !" Phượng Tĩnh Xu duỗi tay ra, chỉ đám rau dại mà lúc trước cùng Tuân Thư đào về.

      "Cái... cái gì? Muốn ta rửa rau dại! ?" Tâm Mộng Hồ thể tưởng tượng nổi kêu lên. "Có lầm hay ? Cho tới bây giờ ta ngoài da tóc ra ta cũng chưa từng rửa cái gì đâu!"

      "Ha ha, vậy hôm nay tỷ tỷ liền mở ra tiền lệ này !" Phượng Tĩnh Xu vẫn cười ha hả, nhưng trong giọng chút chỗ thương lượng.

      "Nhưng tay ta trắng nõn......" Tâm Mộng Hồ mở miệng.

      "Chỗ muội có thuốc, có thể bảo dưỡng hai tay tỷ tỷ càng mềm mại hơn so với trước kia." Phượng Tĩnh Xu lời cắt đứt.

      "Vậy ta cũng ......" Tâm Mộng Hồ vẫn còn giãy giụa.

      " Đại ca phu xe dạy tỷ tỷ rửa rau thế nào." Phượng Tĩnh Xu lại lần đánh lại lòng giãy giụa của Tâm Mộng Hồ.

      "Nhưng mà mình ta rửa ......" Lần này Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa hết, phải là bị Phượng Tĩnh Xu cắt đứt, mà là bị khí thế cho cãi lại người nàng làm cho kinh hãi, trong lòng thầm kinh ngạc tiểu nương này đến tột cùng là người nào, lại có thể khiến lão giang hồ như nàng cũng khỏi bị nàng trấn áp.Có điều may mà hai người cũng đối địch, vì vậy cũng nên nóng lòng nhất thời tìm tòi nghiên cứu Phượng Tĩnh Xu, Tâm Mộng Hồ chỉ đành ngoan ngoãn cùng với phu xe bị nàng cướp thịt nướng tới bên hồ.

      Tâm Mộng Hồ vừa , trong khí chỉ để lại từng tiếng "chi chi" phát ra thịt nướng vỉ, lát sau, Phượng Tĩnh Xu mở miệng hỏi: "Nàng là người nào?"

      "Kim công tử, ngờ chúng ta có duyên như vậy, ngay lúc này lại gặp nhau." Tay ngọc của Khanh Dĩ Yên cầm bình, từ từ rót rượu, ánh mắt tình, ngừng đưa đến nam tử tuấn phía đối diện.

      "Đâu có, Dĩ Yên nương quá lời rồi." Ngồi đối diện với Khanh Dĩ Yên, chính là Kim Bích Đạc người thừa kế gia tộc Kim thị của Hí Triều quốc, chỉ thấy mặc bộ y phục thêu trăm tơ vàng chói mắt, chỗ ống tay áo lấy chỉ bạc thêu thành từng hoa văn hình tiền đồng tinh xảo, đỉnh đầu đội kim quan, bó chặt mái tóc dài đen bóng, tay cầm cây quạt vàng có hoa văn phượng hoàng, mở rộng ra, mặt quạt là bức tranh đồng tử ( con trai) tỏa ra khí thế giàu có, chân mang hài bằng vàng ngọc, toàn thân từ xuống dưới đều tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh rất chói mắt. Đặc biệt nhất chính là trước ngực treo bàn tình vàng lớn cỡ bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng tính toán, có thể tính việc làm ăn lớn đến nỗi có khoản ngàn vạn bạc, cũng có thể chỉ là cái bánh bao thịt hai văn tiền, dù sao hễ có quan hệ đến tiền bạc, đều phải qua bàn tính vàng của gảy chút mới thành giao, người đời , đống vàng đống bạc, cũng phải tính qua bàn tính vàng, bám víu chuyện tình cảm với nhau, phải xem bàn tính vàng có công bằng . Ý bàn tính vàng của Kim Bích Đạc nhận tiền nhận người, cho dù giao tình có khá hơn nữa, người muốn có liên hệ cũng phải tính qua bàn tính vàng ngực , nếu ngươi đừng có nghĩ chiếm được lợi thế!

      "Nhiều năm trước Dĩ Yên từng may mắn được nhìn thấy công tử lần, khó có thể quên được, hôm nay có thể gặp lại công tử lần nữa, rất có duyên phận!" Khanh Dĩ Yên khẽ cười .

      "Ha ha, được mỹ nữ đệ nhất võ lâm nhớ nhung, là may mắn của Kim mỗ!" Ánh mắt Kim Bích Đạc chứa ý cười trả lời, chỉ là ý cười này, đáy lòng lại là cái tình cảnh gì, sợ là chỉ có chính mới hiểu được!

      "Công tử cho rằng Dĩ Yên nhớ mong là may mắn sao!?" Khanh Dĩ Yên vui mừng hỏi.

      "Đó là đương nhiên, trong chốn võ lâm cũng biết có bao nhiêu hào kiệt trông mong cũng trông mong được Dĩ Yên nương nhớ mong đấy!" Kim Bích Đạc bưng rượu bàn lên ý vị thâm trường , "Chắc hẳn vị Yến huynh này khẳng định cũng là người ái mộ Dĩ Yên nương !"

      Đột nhiên bị điểm danh, bởi vì bị Khanh Dĩ Yên lạnh nhạt mà Yến Vô Nhai mất mác phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy hai người Khanh Dĩ Yên và Kim Bích Đạc cũng nhìn mình, cũng biết hai người tới chỗ nào, thể làm gì khác hơn là lúng túng bưng ly rượu lên cười : "Đâu có, đâu có!"

      "Kim công tử......" Lúc Khanh Dĩ Yên vừa muốn nữa tiếng kêu ôn nhu ngắt lời của nàng: "Biểu ca! Sao huynh lại chạy đến đây rồi hả?"

      Khanh Dĩ Yên vừa nghe là thanh nữ nhân, cắn môi thầm bực bội quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy người đến là mỹ nhân nhu nhược, tức giận trong lòng càng sâu, lại ngại vì ở trước mặt Kim Bích Đạc mà tận lực thu liễm.

      "Thấm Nhị, muội tới rồi." Kim Bích Đạc để ly rượu xuống nghênh đón, đỡ mỹ nhân nhu nhược đến ngồi xuống bên cạnh chỗ của .

      "Thấm Nhị?" Yến Vô Nhai nghe thấy Kim Bích Đạc gọi, hiếu kỳ : "Chẳng lẽ vị nương này chính là Tịch Thấm Nhị, người được xưng là tài nữ đệ nhất Hí Triều quốc?"

      "Đâu có tài nữ đệ nhất gì, vị công tử này quá khen rồi."Tịch Thấm Nhị đê mi liễm mục*, mặt ửng đỏ giọng .

      *đê mi liễm mục: hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu

      "Ha ha, Thấm Nhị, khiêm tốn làm gì, đúng là đúng thôi!" Kim Bích Đạc ha ha cười .

      "Dạ, biểu ca dạy rất đúng, Thấm Nhị thụ giáo." Tịch Thấm Nhị vẫn là bộ dáng dịu dàng thuận theo, cười ngớt phụ họa .

      " biết Kim công tử muốn đâu vậy?" Khanh Dĩ Yên vừa nhìn tất cả tiêu điểm đều tập trung ở người Tịch Thấm Nhị, trong lòng căm giận, thầm nghĩ, vất vả mới ở trong quán trà này gặp được Kim Bích Đạc, phu quân tốt lý tưởng trong lòng nàng, lại muốn dùng tất cả biện pháp điều tiện nhân Hoàng Vũ Tĩnh Xu kia , vốn tưởng rằng dựa vào vẻ thùy mị của bản thân có thể hấp dẫn được chú ý của Kim công tử, thế mà lại nhảy ra con hồ ly tinh khác, là tức chết người! Vì thế mới nghĩ biện pháp hấp dẫn chú ý của mọi người qua đây, đồng thời liệt Tịch Thấm Nhị và Hoàng Vũ Tĩnh Xu khiến người ta ghét này vào trong hàng ngũ kẻ địch.

      "Ha ha, chúng ta muốn đến đại hội võ lâm!"Kim Bích Đạc cười . Người làm ăn gặp mặt đều là ba phần cười, vì vậy Kim Bích Đạc luyện thành bản lãnh bất cứ lúc nào cũng có thể giữ vững nụ cười ôn hòa , người khác cũng rất khó nhìn ra dưới nụ cười kia, gõ cái bàn tính vàng gì. " lâu sau nữa đại hội võ lâm sắp bắt đầu, cửa hàng bên kia nhất định rất bận, vì vậy ta sang xem chút, thuận tiện khảo sát phen, dĩ nhiên, có thể biết thêm hai bằng hữu cũng tốt, tỷ như Yến huynh và nữ nhi giang hồ như Dĩ Yên nương đây, Kim mỗ cực kỳ bội phục." Kim Bích Đạc cười lên giọng.

      "Chắc hẳn Kim công tử cũng rất hiếu kì với trân bảo theo như lời đồn đãi đại hội võ lâm chứ?" Khanh Dĩ Yên cười hỏi.

      "Đó là đương nhiên!" Vẻ mặt Kim Bích Đạc khẳng định , "Thân là người làm ăn, làm sao có thể tò mò với những thứ trân bảo kia chứ!" Sau đó cố làm ra vẻ thần bí nghiêng thân tới trước giọng : "Nghe trong trân bảo này có giấu bộ bí tịch võ công cực kỳ lợi hại và bức họa, nghe bức họa này chính là tàng bảo đồ cất giấu lượng kho báu thần bí phú khả địch quốc, biết là hay giả, " sau đó lại ngồi dậy cười vang : "Kim mỗ là người làm ăn, tự nhiên tin tưởng tin đồn vô căn cứ, vì vậy tính toán tự mình tìm kiếm ít!"

      "Vậy là tốt nha!"Khanh Dĩ Yên vui mừng , "Chúng ta cũng tính toán tiến đến đại hội võ lâm, bằng chúng ta kết bạn mà chứ?"

      "? Vậy là quá tốt!" Kim Bích Đạc gõ cây quạt vàng vào lòng bàn tay, cười đồng ý .

      "Nhưng......" Lúc này Yến Vô Nhai nghĩ tới đám người Phượng Tĩnh Xu bị bỏ lại, vừa muốn gì, liền bị Khanh Dĩ Yên dưới bàn kéo y phục, vì vậy vẫn cứ nhịn xuống.

      "Thế nào, chẳng lẽ Yến huynh có ý kiến gì khác sao?" Kim Bích Đạc tò mò quay đầu hỏi.

      "Ách, có, có a...... Ta là , biết lần này đại hội võ lâm có thể gặp được chủ nhân Tĩnh trang hay !" Yến Vô Nhai giải thích.

      Lời này vừa ra, mọi người đều sửng sốt.

      Người đời đều biết, từ mười năm trước Tĩnh trang bắt đầu phát triển, trong mười năm này đạt được thành tích kinh người, ở phương diện tửu lâu quán cơm có thể sánh bằng Kim thị, Bách Tính phường và Hảo Mộng lâu của bọn họ đều rất được hoan nghênh, cũng bởi vì như thế, chủ nhân Tĩnh trang rất được chú ý khắp nơi, chỉ là ai biết người chủ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, chỉ biết nữ chủ nhân Tĩnh trang là vị nữ tử tên là Hoa Dung. Điều này ra rất kỳ lạ, từ cổ chí kim, bình thường đều là trượng phu làm ăn bên ngoài, thê tử ở nhà cho người ngoài biết, mọi người tò mò đều về phu nhân, thế nhưng Tĩnh trang lại hoàn toàn ngược lại, mặc dù cũng là phu quân làm ăn bên ngoài, nhưng mọi người biết đến đều là thê tử làm, đối với trượng phu nửa điểm cũng biết, vì vậy Tĩnh trang cũng rất được người chú ý.

      "Ha ha, gặp được hay gặp được, chẳng phải biết sao!" Kim Bích Đạc cũng có quá nhiều kinh ngạc, lập tức liền cười lên.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: dạo kỹ viện mà thôi ai sợ ai

      "Muội muội, ngờ bề ngoài cái xe ngựa này của muội nhìn như giản dị, bên trong thế mà lại có khoảng trời riêng nha!" Tâm Mộng Hồ vừa tiến vào trong xe ngựa của Phượng Tĩnh Xu liền bắt đầu than thở, lại hiếu kỳ sờ trái sờ phải, đối với cái gì cũng đều cảm thấy tò mò, quả còn ham hỏi hơn Tuân Thư.

      Nhớ ngày đó khi tiến vào trong chiếc xe ngựa mà Phượng Tĩnh Xu tự tay bố trí, Tuân Thư chỉ hưng phấn vuốt vuốt đồ mới lạ khắp nơi trong xe ngựa, ngược lại cũng đặt câu hỏi. Với tính tình trẻ con của Tuân Thư mà , có chơi là được rồi; mà Tĩnh Ảnh lại là cái loại người hiền như khúc gỗ gì, huống chi trong mười năm gặp nhiều thứ mới lạ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chỉ nóitới hàng năm Phượng Tĩnh Xu xuống núi đến sinh nhật Phượng Duy Tĩnh từng đưa quà tặng cho , còn có đồ do sư phụ Lục Miểu chân nhân cứng rắn đưa tới, còn có quà Phượng Tĩnh Xu đưa vào lúc hàng năm sinh nhật , có gì mới lạ? tại còn cảm thấy kinh ngạc với mấy thứ gọi là vật mới lạ này, cũng hỏi nhiều, vì vậy đối với Phượng Tĩnh Xu mà , đây còn là lần đầu tiên bị người quấn hỏi "đây là cái gì?" "Cái đó dùng như thế nào?" "Tại sao có thể có vật thần kỳ như vậy?"

      Phượng Tĩnh Xu sợ bị dây dưa, vì vậy nảy sinh ra cách thống nhất chính thức: đây là độc môn kiến thức mà sư phụ Lục Miểu chân nhân của nàng truyền thụ cho nàng, thể để ngoại nhân biết được.

      Quả nhiên, vừa nghe thấy là Lục Miểu chân nhân, nghi vấn trong lòng Tâm Mộng Hồ liền lập tức tan thành mây khói, cao nhân đệ nhất Tứ quốc nha, biết vật gì đó hiển nhiên người thường thể nghĩ tới, hơn nữa nếu Tĩnh Xu muội tử là đồ đệ của , võ công của nàng cao hơn bản thân nằm trong mười cao thủ võ lâm đầu bảng cũng là điều bình thường. Chỉ là, sắc mặt Tâm Mộng Hồ lập tức xụ xuống, lúc nào Lục Miểu chân nhân thu đồ đệ rồi hả? Giang hồ này vốn là nhân tài xuất lớp lớp, hậu bối trẻ tuổi có võ công cao cường trong chốn võ lâm nay cũng bắt đầu xuất đầu lộ diện ra rồi, nếu như qua mấy năm nữa, chỉ sợ nàng ngay cả vị trí nằm trong hai mươi cao thủ võ lâm đầu bảng cũng chiếm được?

      Dáng vẻ Tâm Mộng Hồ chui vào trong cảm xúc hối tiếc của bản thân, lại quên, mình chỉ có võ công cao cường, mà còn có kinh nghiệm giang hồ lão luyện, nếu quả muốn liều mạng mất còn mà , nàng vẫn còn có phần thắng tuyệt đối, huống chi năm nay nàng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ở cổ đại mà hai mươi sáu tuổi mặc dù là tuổi làm nương rồi, dfienddn lieqiudoon chắc cũng có đứa bé bảy tám tuổi rồi, nhưng nàng Tâm Mộng Hồ cũng phải là tiểu thư khuê các theo quy quy củ củ gì, cần gì câu nệ vào quan niệm đạo đức của thế nhân đây? Giờ hai mươi sáu tuổi, chỉ cần lại cố gắng hơn nữa phương diện võ học, nhất định có thể có đột phá.

      Đây là chỗ mâu
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Khúc mắc

      Ban đêm, hai công tử đứng phố hoa vô cùng náo nhiệt, thu hút chú ý của người khác.

      Chỉ thấy công tử lớn hơn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân áo tím, khuôn mặt quyến rũ, rất là hấp dẫn người, Die nd da nl e q uu ydo n còn lại tiểu công tử đứng ở bên cạnh khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cẩm bào xanh nhạt bao quanh thân thể mảnh khảnh, dáng vẻ thanh tú lại có tinh khiết.

      Lúc này hai người đứng ở thanh lâu đầy tiếng cười qua lại dứt, gương mặt công tử lớn hơn do dự, chần chừ, ngược lại vẻ mặt của vị công tử tuổi kia lại bình tĩnh.

      "Tỷ tỷ, phải tỷ muốn đổi ý chứ!?"Phượng Tĩnh Xu giễu cợt mà hỏi.

      "Ai ta hối hận!?"Tâm Mộng Hồ trợn mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu cái, "Ta...ta chỉ là xem thử nhà nào tốt hơn mà thôi!"

      "Ha ha, cần xem, chúng ta nhà này !"Phượng Tĩnh Xu nghiêng quạt, chỉ vào lầu các cách đó xa.

      "Túy Đông Tuyết? Tại sao Mỹ Nhân Hương? Nơi đó nổi tiếng hơn nha!" Tâm Mộng Hồ tò mò hỏi.

      "Ha ha, tỷ tỷ, Mỹ Nhân Hương bất cứ thành đô nào cũng có, sao chúng ta tới xem Túy Đông Tuyết trước chút, xem có đặc sắc gì có thể cùng so sánh với Mỹ Nhân Hương, rồi lại Mỹ Nhân Hương nhìn chút!" dieendaanleequuydonn Phượng Tĩnh Xu cười cười ha ha , sau đó mở ra quạt lông phe phẩy tới Túy Đông Tuyết, Tâm Mộng Hồ còn cách nào, thể làm gì khác hơn là theo phía sau.

      Vừa tới gần Túy Đông Tuyết, Phượng Tĩnh Xu liền phát lâu này trang hoàng rất là hợp tình hợp cảnh, bài trí khắp nơi đều có sức hấp dẫn, quả là dào dạt sắc xuân.

      "Ơ, hai vị công tử lạ mặt nha, là lần đầu tiên tới Túy Đông Tuyết của chúng ta phải ?" lúc quan sát, nữ nhân ăn mặc diêm dúa lòe loẹt tiến lên đón chào, nhìn cách ăn mặc của nàng, hẳn là tú bà thể nghi ngờ.

      Phượng Tĩnh Xu cười gật đầu : "Đúng vậy, hai huynh đệ chúng ta vẫn là lần đầu tiên tới thanh lâu này, nghe Túy Đông Tuyết thực rất tốt, cùng với Mỹ Nhân Hương bất phân thắng bại, vì vậy rất là tò mò, Túy Đông Tuyết này đến cuối cùng có cái gì đặc biệt mà có thể thắng được Mỹ Nhân Hương kia đây?"

      Tú bà vừa nghe, cười như nở hoa. Ở Khúc thành, Mỹ Nhân Hương và Túy Đông Tuyết có vẻ vẫn luôn là trọng điểm bàn tán của mọi người lúc rỗi rãi, nàng luôn lấy việc có thể chạy ngang hàng cùng với Mỹ Nhân Hương làm kiêu ngạo, dinendian.lơqid]on nhưng, loại tỷ thí này ai muốn phân thắng thua, vì vậy vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu Túy Đông Tuyết thắng nổi Mỹ Nhân Hương, người tú bà này liền vô cùng cao hứng. "Ơ,miệng tiểu công tử ngọt, biết chuyện!"

      "Đâu có, đâu có, tiểu đệ đều là nha!" Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu chứa ý cười, xem ra vô cùng chân thành.

      "Ha ha, vậy nhận lời chúc của ngài! Ngày hôm nay hai vị tới hẳn là muốn vui sướng thoải mái !" Tú bà vừa nhìn thấy trong mắt Phượng Tĩnh Xu đều là chân thành, vì vậy lập tức có ấn tượng tốt với nàng, cũng liền theo bản năng muốn chiếu cố tiểu công tử này nhiều hơn.

      "Đúng nha! Chúng ta đến tìm thú vui, nhưng lại là lần đầu tiên, đối với quy củ nơi này chưa hiểu ràng, còn phải xin ma ma chỉ dẫn nhiều hơn rồi!" Phượng Tĩnh Xu làm bộ như khổ não nhờ tú bà giúp đỡ.

      "Chao ôi, chỉ điểm chưa tới rồi, chỉ là hôm nay các công tử coi như tới đúng lúc rồi, hôm nay lại là ngày hoa khôi Tô Tô nương của chúng ta cử hành hội thi thơ! Da.nlze.qu;ydo/nn Chỉ cần để cho Tô Tô chúng ta nhìn trúng, là có thể lấy được cơ hội mình gặp mặt Tô Tô." Tú bà mặt mày hớn hở .

      "Hả? Hội thi thơ?" Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm, chẳng lẽ chính là trong những cuộc thi thơ tuyển chọn người tài nghệ? "Ha ha, là tới kịp lúc rồi, " Phượng Tĩnh Xu gật đầu cái, kín đáo đưa cho tú bà thỏi bạc, "Vậy còn phiền toái ma maan bài chỗ tốt cho hai huynh đệ chúng ta xem náo nhiệt chút."

      Tú bà áng chừng bạc trong tay, cười : "Đó là tất nhiên! Tuy hội thi thơ này cần thiệp mời, nhưng ma ma ta thấy hai vị công tử tướng mạo bất phàm, nhất định cũng là công tử nhà giàu sang, hội thi thơ sắp mở màn, Dieenndkdan/leeequhydonnn nên cũng nhận thiệp mời của hai người các ngươi, ma ma tìm người an bài chỗ cho ngươi!" xong kéo tới tiểu nha hoàn, để cho nàng mang hai người đến chỗ hội thi thơ.

      Tiểu nha hoàn mang theo hai người ở phía trước, Tâm Mộng Hồ ở phía sau liền lặng lẽ khẽ với Phượng Tĩnh Xu: "Ta muội muội a, xem ra muội đúng là có kinh nghiệm lão luyện nha, cứ thế mà lừa gạt được ma ma kia."

      "Ha ha, đó là hiển nhiên, " Phượng Tĩnh Xu giọng cười , "Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, ngược lại tỷ tỷ, sao câu cũng được vậy?"

      "Ta? Hừ, đó là tự ta cho muội cơ hội để biểu !" Tâm Mộng Hồ vung đầu, cứng rắn .

      "A, ra là như vậy! Vậy tiểu muội đúng là cảm tạ tỷ tỷ rồi...!" Phượng Tĩnh Xu ha ha
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :