1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Thù báo

      "Thư nhi bị người nhục mạ là kẻ ngu, mặc dù Tĩnh Xu biết trí lực của Thư nhi có chút thấp, nhưng bản thân cũng vô cùng đáng , vì vậy Tĩnh Xu tuyệt đối cho phép người khác nhục mạ Thư nhi, vì vậy, hôm nay đến đây, là muốn đặc biệt hỏi thăm hai vị chút: Thư nhi, đến cuối cùng là vì sao mà biến thành như vậy!?"

      Lời này vừa ra, sắc mặt phu thê Tuân Nhữ Dương đều buồn bã, trầm mặc .

      Thấy hai người lời nào, Phượng Tĩnh Xu cũng thúc giục, tự ý rót ly hương nồng từ bên trong ấm trà, cũng uống, chỉ là vuốt vuốt mép chén, lẳng lặng chờ đợi.

      Cho đến lâu sau, Tuân Nhữ Dương mới thở dài sâu, giữa lông mày tích đầy u buồn, yếu ớt : "Thư nhi, từ như vậy rồi."

      Tuân phu nhân bỗng ngẩng đầu, rưng rưng nhìn sang phu quân của bà, vẻ mặt lại áy náy cúi thấp xuống, nghẹn ngào nhớ tới: "Nhữ Dương, xin lỗi, xin lỗi...."

      Vẻ mặt Tuân Nhữ Dương thương tiếc vỗ tay Tuân phu nhân, : "Đinh nhi, đây phải là lỗi của nàng."

      Tuân phu nhân cúi thấp mặt khóc ra tiếng: "Nhưng nếu như phải là lỗi của ta, trí tuệ của Thư nhi hẳn như đứa trẻ, nếu như phải là ta, Tuân gia chỉ có độc đinh là Thư nhi ...."

      "Đủ rồi, Đinh nhi, chúng ta có Thư nhi là đủ rồi, huống chi tình hình của Thư nhi cũng phải là do nàng nguyện ý...."

      Phượng Tĩnh Xu cau mày, từ trong đối thoại của hai người có thể biết được, chứng si ngốc của Tuân Thư là trong thai mang tới, cũng chính là bẩm sinh, vậy cũng tồn tại cái gì hãm hại rồi. Lấy được đáp án nàng muốn, Phượng Tĩnh Xu đứng dậy, muốn thức thời rời khỏi, chỗ Tĩnh Ảnh, vẫn còn chờ nàng đấy.

      "Hoàng Vũ nương " Rốt cuộc phát Phượng Tĩnh Xu rời khỏi, Tuân Nhữ Dương vội vàng lên tiếng, thấy Phượng Tĩnh Xu dừng bước lại, vì vậy : "Bởi vì chứng si ngốc của Thư nhi, từ chúng ta che chở nó, để nó ra đường để rồi bị ngoại giới ảnh hưởng, cũng để người ngoài biết đặc thù của Thư nhi, muốn để người ngoài khinh thường , nhưng mà nghĩ tới....." Dừng chút, Tuân Nhữ Dương nghi ngờ hỏi: "Hôm nay Thư nhi xảy ra chuyện gì vậy?"

      Nghe lời Tuân Nhữ Dương , Phượng Tĩnh Xu xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt của : "Mặc kệ hôm nay Thư nhi xảy ra chuyện gì, ngươi, cái người phụ thân này, phải chịu phần lớn trách nhiệm!" Thấy Tuân Nhữ Dương sững sờ, Phượng Tĩnh Xu tiếp: "Bản thân Thư nhi phải là người thường, như vậy ngươi cũng nên nhốt từ ở bên trong phủ, hơn nữa để cho người ngoài biết tình huống của , nếu , dân chúng Chẩm Bích thành thấy Thư nhi ít nhất nhớ là công tử phủ thành chủ mà lưu ba phần đường sống, đến nỗi ức hiếp như vậy!"

      "Chuyện này...... là ta suy tính chu đáo....."

      "Huống chi, cõi đời này cũng chỉ có đứa ngốc Thư nhi, mặc dù Thư nhi ngốc, nhưng cũng phải là có năng lực tự lo liệu cuộc sống, chỉ là trí tuệ như trẻ con, chắc hẳn trong thành này, chừng có trẻ ngốc nhà khác, ngươi bảo vệ Thư nhi như thế là bởi vì là hài tử của ngươi, nhưng làm người đứng đầu thành, có phải ngươi cũng có thể chăm sóc đến hài tử của con dân hay ? Có phải cũng nên trợ giúp những gia đình có đứa trẻ si ngốc, gia đình có người tàn tật hay ? Có phải cũng nên suy tính chút cho những người bởi vì ngu dại, thân bị tàn phế liền bị người vứt bỏ hay ?"

      Thấy Tuân Nhữ Dương bởi vì lời của nàng mà lâm vào trầm tư, Phượng Tĩnh Xu cần phải nhiều lời nữa, quay người .

      "Từ thể chất của Thư nhi khác hẳn với người thường, nhất là làn da đặc biệt mềm mại, hơi dùng sức chút, bị bầm, ta xem hay là trước tìm đại phu xem chút !" Tuân phu nhân ở phía sau nàng vội vàng .

      Phượng Tĩnh Xu cũng xoay người, chỉ là lưu lại câu "tự xem xét" liền nghênh ngang rời . có ai phát tượng kỳ quái này, thành chủ thành, lại trọng đãi* đối với nữ hài tuổi gần mười lăm như thế, ngay cả bản thân Tuân Nhữ Dương cũng chưa từng phát giác có gì ổn.

      *trọng đãi: tiếp đãi long trọng, có lễ

      Khi Phượng Tĩnh Xu trở về phòng, Tĩnh Ảnh cũng vừa lúc trở lại.

      Phượng Tĩnh Xu để lại dấu vết thu hồi kết giới và Linh Lung, cùng Tĩnh Ảnh vào trong nhà.

      "Tra được chưa?" Phượng Tĩnh Xu lạnh giọng hỏi.

      "Rồi, tiểu thư." Tĩnh Ảnh chậm rãi báo cáo: "Vừa rồi thủ hạ dọc đường tìm kiếm, cộng thêm bí mật điều tra, tìm được nguyên nhân hôm nay Tuân công tử chịu nhục."

      "!" Phượng Tĩnh Xu nheo mắt lại, giọng lãnh.

      "Theo lời thủ vệ Tuân phủ, sáng sớm Tuân công tử ra ngoài, vì vậy chúng ta cùng nhau ra bên ngoài tìm kiếm, đường có số người buôn bán cho chúng ta biết sáng sớm hôm nay có công tử hồng y tới Mỹ Thực Hiên, lúc chúng ta theo hướng kia liền nhìn thấy đám tiểu hài tử đùa bỡn, hơn nữa, còn là chơi ..... trò chơi ngốc tử hồng y!" Vừa dứt lời, Tĩnh Ảnh lập tức cảm thấy rùng cả mình.

      "Rất, được, tiếp, tục!" Cặp mắt Phượng Tĩnh Xu đột nhiên lên tia lạnh.

      "Hỏi thăm, mới biết sáng sớm hôm nay có vị công tử hồng y Mỹ Thực Hiên mua điểm tâm, kết quả lại cầm đồ chạy lấy người, vốn biết phải trả tiền, hỏi cũng biết, vì vậy người vây xem liền bắt đầu kẻ ngu, những hài tử kia xem náo nhiệt cũng cười ầm lên mắng kẻ ngu, còn dùng cục đá ném vào người , mà những người lớn kia lại càng châm chọc khiêu khích, tiểu nhị Mỹ Thực Hiên thấy thân cao quý, đồ trang sức người hình như là vật phẩm có giá trị, vì vậy nổi lên tham niệm, lấy danh nghĩa trả tiền liền bắt đầu cướp đoạt chuông người , mà mấy du côn đầu đường cũng ỷ vào là kẻ ngu liền thừa dịp hỗn loạn ùa lên tính đục nước béo cò, cũng giành mấy cái chuông...."

      "Đủ rồi!" Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai lại quanh quẩn thanh giòn giã: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thích ăn cái gì nha?"

      "Tỷ tỷ mấy ngày trước nếm điểm tâm Mỹ Thực Hiên, ha ha, cái đó cũng thực tệ, ngày khác cũng để Thư nhi nếm thử chút...."

      " Mỹ Thực Hiên?" .....

      Lời giòn giã vẫn còn ở bên tai, ai ngờ, hôm nay tiểu nhân nhi này liền bị uất ức như thế!

      ", tra , người cũng thể sót!" Phượng Tĩnh Xu đè nén lửa giận, ra lệnh, mệnh lệnh này, là nghiệt chướng cả đời hơn mười người sau này ở Chẩm Bích thành cũng thoát khỏi được!



      "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?" Sáng ngày hôm sau, Tuân Thư theo phía sau Phượng Tĩnh Xu tới phòng bếp, tò mò nhìn chung quanh.

      "Thư nhi ngoan, ra bên ngoài đợi tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ làm bữa sáng mỹ vị cho Thư nhi." Phượng Tĩnh Xu dịu dàng với Tuân Thư.

      "Bữa sáng?" Đôi mắt phượng đen láy của Tuân Thư lập tức sáng lên, "Tỷ tỷ làm bữa sáng ăn nhất định rất ngon!" xong, lập tức nuốt ngụm nước miếng "ừng ực" tiếng, sau đó vô cùng kỳ vọng nhìn Phượng Tĩnh Xu: "Tỷ tỷ, đệ có thể mời phụ thân và nương cũng cùng ăn được ?"

      Phượng Tĩnh Xu mỉm cười : "Được." Trầm ngâm lát, lập tức : "Nếu chúng ta dùng bữa sáng ở trong hoa viên , giờ này vừa đúng lúc."

      "Được a được a!" Tuân Thư vui vẻ vỗ vỗ tay, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa "Vậy đệ gọi phụ thân và nương!"

      Nhìn bóng dáng Tuân Thư vui mừng, Phượng Tĩnh Xu cũng cười. Xem ra, Thư nhi quên mất những việc đáng sợ ngày hôm qua, cũng tốt, để cho Hắc Linh Lung xóa đoạn ký ức này của , đừng lưu lại ám ảnh trong tâm hồn ngây thơ của , về phần những người từng khi dễ .... ánh mắt Phượng Tĩnh Xu tối sầm lại, gợi lên nụ cười lạnh.Nàng cho tới bây giờ vẫn phải là người thiện lương, vì vậy cũng liền đừng hy vọng nàng tha thứ.

      Mời toàn bộ người trong phòng bếp ra ngoài, ngay cả trợ thủ cũng cần, Phượng Tĩnh Xu đóng cửa phòng bếp "phanh" tiếng, sau đó vung tay lên, lại ra mấy Hắc Linh Lung và Lục Linh Lung, sau đó Phượng Tĩnh Xu liền an nhàn nằm ở ghế quý phi lấy ra từ trong Thấm Xu Văn, nhìn Hắc Linh Lung ngừng bận rộn, sau đó bưng ra từng phần bữa sáng khiến người ta thèm thuồng ......



      Chương 8: Tiêu dao nhất là ở trong vườn lúc sáng sớm(1)


      Hoa viên luôn luôn yên lặng nhưng sáng sớm hôm nay lại ồn ào náo loạn cả lên.

      Chỉ thấy Tuân Thư toàn thân đỏ rực cười vui vẻ, thanh thanh thúy thỉnh thoảng vang lên: "Để chỗ này, để chỗ này", " đúng, đúng" , "Lấy thêm nhiều chút, lấy thêm nhiều chút ".....

      Ngoài những người bị Tuân Thư chỉ huy dọn đồ tới tới lui lui ra, những hạ nhân khác cũng bị tiếng cười đùa trong vườn đầy sắc xuân hấp dẫn tới đây, rối rít tò mò nhìn vào bên trong, nhìn những người khác cười ha hả vừa nâng cái bàn vừa trải khăn, có gia đinh tò mò, vì vậy vội vàng kéo tiểu tử ở phía trước hỏi "A Kỳ, các ngươi làm cái gì vậy?" Người xung quanh vừa nghe, vây lại vểnh tai lên hỏi thăm tin tức.

      Cái tiểu tử gọi là A Kỳ cười lên với hai hàm răng trắng, thà : " Buổi sáng hôm nay Hoàng Vũ nương muốn làm điểm tâm cho thiếu gia, thiếu gia muốn cùng ăn với lão gia phu nhân, Hoàng Vũ nương mới để cho thiếu gia bày bàn ăn dùng đồ ăn sáng ở trong hoa viên."

      Dùng đồ ăn sáng ở hoa viên? Bọn hạ nhân đưa mắt nhìn nhau. Ở thời đại tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt mà , điều này gần như là thể tưởng tượng được —— ngoài việc dùng cơm ở trong nhà ra, lại còn có thể ăn ở bên ngoài?

      Ngay lúc bọn hạ nhân nghi hoặc thôi, đương gia Tuân phủ Tuân đại lão gia và phu nhân cùng nhau đến, vẻ mặt hai người đều là mới lạ và hưng phấn, chút nào nghĩ đến cái gì mà trái với lễ giáo, đồi phong bại tục giáo điều giáo quy. đám người làm thấy lão gia phu nhân tới, rối rít đứng ở hai bên nhường đường, để hai người nhanh chóng đến hoa viên.

      "Phụ thân, nương! Mau tới đây, mau tới đây!" Nhìn thấy phu thê Tuân Nhữ Dương xuất lối ở hoa viên, lập tức vẫy tay lớn tiếng gọi, đợi đến khi hai người đến gần, Tuân Thư hả hê hỏi: "Phụ thân, nương, người xem, Thư nhi có giỏi hay ? Những thứ này đều do mình Thư nhi bố trí đấy nhé!" xong, còn giương mặt lên, hiển nhiên là bộ dáng tranh công.

      Tuân Nhữ Dương và Tuân phu nhân nhìn dáng vẻ vui mừng của nhi tử, nếu phải da thịt mềm mại còn lưu lại ít vết thâm mơ hồ, hai người vốn thể nhìn ra được ngày hôm qua nhi tử lại từng chịu đựng bị người ngoài lăng nhục. Hai người nhìn nhau cái, tâm tư đến chỗ khác.

      "Thư nhi, sao thấy Vô Nhai và Khanh nương?" Tuân phu nhân dịu dàng lên tiếng hỏi.

      "Chuyện này..." Tuân Thư dường như mới nhớ tới còn có hai người này, vẻ mặt tỉnh ngộ, nhưng ngay sau đó lại có chút khó xử: "Nhưng Thư nhi chỉ xin tỷ tỷ để phụ thân và nương cùng nhau dùng cơm...."

      "Thư nhi, mời Vô Nhai công tử và Khanh nương cùng tới dùng đồ ăn sáng , tỷ tỷ làm rất nhiều." Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh đúng lúc xuất , tháo gỡ khó xử của Tuân Thư. Lấy được cho phép Tuân Thư lập tức vui mừng chạy ra hoa viên mời người.

      Phượng Tĩnh Xu xuất , Tuân Nhữ Dương và Tuân phu nhân lập tức nhìn toàn thân cao thấp Phượng Tĩnh Xu mấy lần, lại phát toàn thân Phượng Tĩnh Xu sạch nhàng khoan khoái, chút dáng vẻ tiến vào phòng bếp, cảm thấy mùi dầu mỡ, có mùi khói dầu, thậm chí ngay cả đôi tay ngọc non mềm cũng chút xíu dầu mỡ nào, hai người khỏi thầm khen ngợi.

      "Hai vị mời ngồi." Lúc này Phượng Tĩnh Xu đổi thành dáng vẻ chủ nhà, chút tự giác làm khách tí nào, lại chào hỏi mời chủ nhà nhập tọa.

      Bốn người đồng loạt ngồi ở bàn ghế mà Tuân Thư bố trí. Vị trí được chọn rất thoải mái, đúng lúc vào mùa xuân, trong vườn trăm hoa đua nở, hoa đỗ quyên màu đỏ uyển chuyển trong gió, vi vu tự nhiên, rơi mà rơi xong, đỏ mà ngừng đỏ; có mấy nhánh hoa đào hoa hạnh kiều diễm, thướt tha duyên dáng như ống tay áo màu đỏ niềm nở mà chập chờn trong đám hoa xuân rực rỡ, vẫy gọi người tới đây, dường như kêu gọi bọn họ dừng chân thưởng thức; còn có hoa hạnh màu trắng bên trong phiếm hồng, hoa mã lan xanh thẳm, hoa phong lan vàng nhạt mà hương thơm thoang thoảng .... Hoa đẹp tựa như gấm, gió sớm phất lên, cả trăm hoa chập chờn trong vườn, dáng vẻ chúng thướt tha mềm mại, mỉm cười đón gió, lúc lay động theo chiều gió lại lộ ra mùi hương, từng đợt từng đợt hương thơm, chỉ thoáng, hương tràn ngập trong viên.

      Cảnh như vậy, sắc màu như vậy, hương thầm như vậy, nắng sớm như vậy, trước khi ăn sáng nhìn thấy cảnh này, hưởng thụ lớn rồi. Bốn người đắm chìm sâu trong mùa xuân ôn nhu, cho đến khi dáng vẻ quản gia Tuân phủ vội vã chạy vào vườn, cúi người ở bên tai Tuân Nhữ Dương mấy câu, sắc mặt Tuân Nhữ Dương biến hóa, Tuân phu nhân ở bên cũng nghe được ít, vẻ mặt cũng kinh hãi. Đợi khi Tuân Nhữ Dương muốn đứng dậy rời , Phượng Tĩnh Xu nhanh chậm câu: "Tuân bá bá, con người cuối cùng cũng phải vì bản thân làm chuyện sai lầm mà chịu trách nhiệm, cho dù hôm nay báo ứng tới, sau này nhất định cũng bám theo sau, ngài cần gì phải lo lắng, để bọn tự giác ngộ cũng tốt."

      Trong lòng Tuân Nhữ Dương giật mình, chẳng lẽ đứa này biết xảy ra chuyện gì? Hơn nữa còn trấn định như thế, dựa theo tình huống quản gia vừa mới bẩm báo đến xem....chẳng lẽ.....càng nghĩ càng kinh hãi, nếu quả là như vậy, Tuân Nhữ Dương cũng biết nên xử lý như thế nào mới phải!

      Trong đầu quay cuồng mảnh, lời của quản gia dường như vẫn còn vang vọng ở bên tai: lão gia, sáng sớm hôm nay mấy chục gia đình trong thành đột nhiên phải người lớn điên chính là hài tử ngây dại, hoặc là trong nháy mắt táng gia bại sản, hoặc là bị người đánh thành tàn phế, dân chúng trong thành nhất thời sợ hãi thôi, đều đắc tội thần thánh gì đó.....

      Bọn họ đâu có đắc tội thần thánh gì đó chứ, bọn họ là đắc tội bán tiên Phượng Tĩnh Xu ngay cả thần thánh cũng phải sợ ba phần!

      Bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng từng qua nàng cũng phải người lương thiện gì, nếu ai đắc tội nàng, chắc chắn để cho sống bằng chết! Vì vậy, trong đêm, lặng yên tiếng động,tất cả những người từng khi dễ Tuân Thư, bất luận là tiểu thương đầy tớ hay là du côn lưu manh, ngay cả tam lục bà thậm chí là hài tử trêu đùa, chỉ cần từng khi dễ Tuân Thư, hoặc là kiếp này bị điên sống qua ngày, hoặc là ngu dại đến chết, hoặc là nghèo như tên ăn xin, hoặc là tàn khuyết đầy đủ..... người nàng cũng buông qua, nàng dùng phương thức của nàng, đòi lại sỉ nhục này.

      "Tuân bá bá, những thứ này đúng là thế lực quần thể yếu kém nha, ngài vừa lúc có thể suy nghĩ chút những lời ngày hôm qua Tĩnh nhi , xử trí thích đáng những người này, thứ nhất có thể chăm sóc bọn họ, duy trì trật tự xã hội như thường, thứ hai còn có thể chiếm được mỹ danh dân, mũi tên hạ hai chim, cớ sao mà làm !" Phượng Tĩnh Xu cười híp mắt xong, giống như những thủ đoạn tàn nhẫn kia phải do nàng làm, nàng chỉ là thiên kim thiện lương vì dân mưu phúc. Làm người, phải phúc hắc như Tĩnh Xu, có loại đạo hạnh này, những người còn lại đừng có nghĩ muốn ở trước mặt nàng lật sóng (gây lên sóng gió).

      Quả nhiên, lời của Phượng Tĩnh Xu bề ngoài dường như quan tâm xua tan hoài nghi khắc trước của Tuân Nhữ Dương về nàng, trong bụng tán dương Phượng Tĩnh Xu thiện lương, mà Phượng Tĩnh Xu, cứ cười nhàng tay đè xuống nghi vực của việc này như vậy, sau lần đó còn người điều tra nữa.

      Tuân Nhữ Dương lại muốn cái gì đó tiếng kêu giòn giã của Tuân Thư vang lên ở con đường khác ở hoa viên, ngay sau đó, Yến Vô Nhai thân y phục màu xanh nhạt nho nhã và Khanh Dĩ Yên thân áo phấn váy xanh cũng xuất đầu con đường kia, Tuân Thư chạy đến kích động nhất, cả người hưng phấn nhảy lên, lại hòa hợp đến kì lạ với hoa viên vải gấm hiếm có này.

      Lúc đến gần cái bàn, đột nhiên lảo đảo cái, lập tức té sấp về phía trước. Phượng Tĩnh Xu cả kinh, lập tức chạy tới, khó khăn lắm mới tiếp được thân thể ! Đỡ dậy nhìn từ xuống dưới lần, sau khi xác định có té, Phượng Tĩnh Xu lôi kéo Tuân Thư cười khúc khích ngồi vào ghế, cười mắng : " cẩn thận như vậy, coi chừng về sau bị ngã mặt mũi bầm dập, xấu ai muốn đó!"

      Vừa nghe đến ai muốn, Tuân Thư lập tức khẩn trương : "Tỷ tỷ, sau này Thư nhi nhất định chú ý, ngã sưng mặt sưng mũi, tỷ tỷ cũng đừng cần Thư nhi!" Đôi mắt phượng đen láy của nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, chỉ sợ nàng mất hứng, phẩy tay áo bỏ , cần nữa.

      "Đệ nha!" Khóe môi Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, cưng chìu nhéo mũi ngọc tinh xảo của Tuân Thư, sau đó đứng dậy tới trước bàn Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên cười cười. Kể từ sau khi vào ở Tuân phủ, bọn họ xem như hai nhóm người rồi, nàng cả ngày lẫn đêm bị Tuân Thư dính, mà Yến Vô Nhai là cả ngày lẫn đêm dính Khanh Dĩ Yên, thường ngày ở trong phủ cũng chưa từng chào hỏi. Hôm nay lại nhờ phúc của phu thê Tuân Nhữ Dương, mới có thể nhìn thấy khách "ít giao du với bên ngoài".

      Thấy người tới đông đủ, Phượng Tĩnh Xu liền gọi người của phòng bếp bưng món ăn trong phòng bếp lên. Chỉ thấy cửa phòng bếp vừa mở ra, cỗ mùi thơm của thức ăn nhất thời xông vào mũi, chọc người thèm thuồng.

      Những bọn hạ nhân làm việc ở phòng bếp từng đám trừng mắt mở to, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, lần lượt bưng thức ăn ra đặt bàn, vừa vừa nuốt nước miếng.

      Phượng Tĩnh Xu đứng ở bên cạnh bàn, ghi tên thức ăn người làm đưa ra, những thức ăn này, tất cả bọn họ đều biết. Phượng Tĩnh Xu quăng toàn bộ thực đơn của khắp các quốc gia dưới 5000 năm ở thế kỷ hai mươi mốt vào trong Thấm Xu Văn, vì vậy Hắc Linh Lung làm ra thức ăn, ra cũng là cực phẩm, từ bữa Trung đến bữa tây, tất cả đều bỏ sót.
      Last edited: 13/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Tiêu dao nhất là ở trong vườn lúc sáng sớm (2)

      Bữa sáng ở đây cực kỳ đơn giản, chỉ là mấy cái bánh bao và bát cháo loãng, gia đình phú quý còn có thể làm thêm chút dưa cải, còn lại bàn nữa, hôm nay thấy Phượng Tĩnh Xu bưng ra món ăn, mắt của sáu người tại chỗ cũng trợn lên.

      Thực đơn Phượng Tĩnh Xu lựa ra có: bánh quẩy kiểu Trung Hoa, ngân ti cuốn (nguyên văn là ngân ti quyển, ngân ti: chỉ bạc, biết đây là món gì nữa, đại khái là món cuốn!!!!) sữa đậu nành, bánh củ từ, bánh bao đậu, cháo trứng muối thịt nạc, cơm rau rang trứng, bánh khoai táo chiên thơm ngon, canh mộc nhĩ trắng; sushi kiểu phương tây, súp bắp, bánh mì và hamburger; còn có món điểm tâm ngọt sau bữa ăn như bánh phô mai trà xanh (nguyên văn: matcha), bánh phô mai dâu tây, thạch hoa quả mơ chua vân vân.... được ướp lạnh trong Thấm Xu Văn.

      "Oa, thơm quá, thơm quá!" Nể tình nhất vẫn là Tuân Thư, vừa nuốt nước miếng vừa lớn tiếng kêu lên, mắt mở to, nhìn điểm tâm được bưng lên, vẻ mặt kia, quả thực là hận thể nhào tới mở miệng nuốt trọn xuống bụng!

      "Ha ha, con sâu tham ăn!" Phượng Tĩnh Xu nựng cằm Tuân Thư, nhìn bộ dạng tham ăn của , khỏi cười khẽ tiếng. Cho đến khi người làm đều bưng lên tất cả món ăn, Phượng Tĩnh Xu mới ngồi xuống, nhìn thấy bàn người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thức ăn bàn, biết những người này đều bị những thứ hoặc tinh xảo hoặc mới lạ hấp dẫn chú ý, vì vậy liền bắt đầu giới thiệu.

      "Theo ta được biết, bữa sáng của chúng ta chẳng qua là mấy loại bánh màn thầu, điều kiện tốt chỉ thêm mấy món dưa cải, nhưng đại đa số vẫn rất qua loa, hôm nay ta làm món ăn, có kết hợp món ăn bình dân truyền thống đặc sắc, cũng có món ăn theo lối mới, mọi người cùng nhau thử chút." Phượng Tĩnh Xu xong, liền gắp ngân ti cuốn bỏ vào trong chén của Tuân Thư, sau đó với bọn họ: "Tất cả mọi người ăn ."

      Chỉ thấy Tuân Thư tay dẫn đầu, lập tức gắp lên ngân ti cuốn cắn cái, ngay sau đó con mắt sáng lên, "Ưm ưm ưm" mấy tiếng, xong cũng đoái hoài tới phê bình, lại vươn đôi đũa ra.

      Mấy người còn lại thấy thế, cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn, chỉ thấy bọn họ từ từ gắp đũa bỏ vào trong miệng, sau đó tốc độ gắp thức ăn lại càng lúc càng nhanh, tư thế kia, cơ bản còn cái gì mà tiểu thư khuê các, phu nhân nhà giàu, phong phạm đại hiệp giang hồ, mặc dù đến nỗi giống như Thư nhi ăn như hổ đói, nhưng cũng là phong quyển vân tàn ( gió cuốn mây tàn).

      Lúc mấy người này buông đũa xuống, cũng là lúc qua nửa canh giờ rồi. Trong thời gian này, tất cả người làm Tuân phủ đều chen chúc ở bên, rối rít nhô đầu lên mà nhìn, rất là tò mò đến cuối cùng là món ăn gì, lại có thể ăn đến nửa canh giờ, hơn nữa còn khiến lão gia phu nhân nhà mình bỏ lại dáng vẻ đoan trang mà giành ăn, đây đúng là việc chưa từng có a!

      "Mấy vị ăn no rồi sao?" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười nhìn đĩa chén bàn còn cái gì, thuận tay vén sợi tóc của Tuân Thư đến sau tai bởi vì giành ăn mà nhốn nháo, nhìn bộ dáng mấy người trước mắt thẹn đỏ mặt, vẫy tay gọi người làm thu lại đồ bàn.

      "Tĩnh nhi, những thứ con làm là gì vậy, sao lại ăn ngon đến thế?" Tuân phu nhân xấu hổ dùng khăn tơ lụa lau khóe môi, nhìn Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư thân mật hỏi.

      "Ha ha, bá mẫu, năm xưa Tĩnh nhi theo gia sư vân du, đến rất nhiều nơi, có thành trấn lớn vang danh thiên hạ, cũng có sơn thôn tiểu dã có danh tiếng gì, sau khi nhìn phong thổ nhân tình các nơi, tổng kết đặc sắc các nơi mà làm ra những món ăn này, " Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, lại bắt đầu đại nghiệp dối, dần dần lồng chuyện xưa vào. "Tiếp đây Tĩnh nhi liền giới thiệu cho các vị phen." xong, liền đặt mấy món ăn mà vừa rồi nàng thừa dịp kẽ hở lúc mấy người giành ăn lấy được ở chính giữa bàn.

      Nhìn thấy đồ ăn, Tuân Thư dường như còn chưa có nếm đủ, con mắt đen nháy long lanh trông mong nhìn Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu buồn cười làm bộ như nhìn thấy, cầm đũa gắp lên cái bánh màu vàng rực : "Đây là bánh quẩy, lấy bột xay nhuyễn rồi trụng qua dầu, " xong lại để ở trước mặt của Tuân Thư, chỉ thấy Tuân Thư hoan hô tiếng, lập tức há mồm cắn xuống; lại gắp lên từng cái ngân ti cuốn, bánh củ từ, bánh bao đậu giới thiệu, sau đó là các món ăn lỏng như cháo trứng muối thịt nạc, canh mộc nhĩ trắng, súp bắp vân vân.... mỗi thứ đều được giới thiệu, mấy người liền ngạc nhiên hồi, ngờ vật thường ngày có thể tùy ý thấy được lại có thể làm ra món mỹ vị như vậy, mà ngay từ lúc Phượng Tĩnh Xu bắt đầu giới thiệu, đám đầu bếp Tuân phủ đứng ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu càng nghe thấy càng nhiệt huyết sôi trào (hăng hái sôi nổi), giống như thể hồ quán đính* vậy, đột nhiên cảm thấy đầu của mình lập tức thông suốt, theo đó là, là linh cảm liên tục dứt, hai mắt từng người kích động trừng lớn, ‘soạt soạt soạt’ ngừng ghi lại lời Phượng Tĩnh Xu vào bản chép tay mang theo người, mà ẩm thực của đại lục Sở Ảnh, cũng bắt đầu từ buổi sáng nơi này, lặng lẽ dấy lên cơn sóng đổi mới điên cuồng.

      *thể hồ quán đính: thể hồ(đề hồ): được ví như là tinh hoa của Phật pháp, quán đính: nghi thức xối nước lên đầu(nghi thức tín ngưỡng của đạo, chúa...); ý của toàn thể câu này hình như là mọi người giống như được nghe tinh hoa của Phật pháp giải thoát khỏi mơ hồ, làm sáng tỏ mọi việc, trở nên sáng suốt hơn.

      Chậm rãi giới thiệu xong xuôi, thời gian cũng gần chín giờ, Phượng Tĩnh Xu cười cười, để cho mấy người chờ, liền cùng Tĩnh Ảnh đến hầm lạnh của Tuân phủ. Hầm lạnh này là được xây lên dùng để giải nhiệt vào mùa hè, mà tại nơi rét lạnh như Xuyên Vân quốc, khí hậu lạnh giá trong năm tương đối nhiều, vì vậy vị trí hầm lạnh lại có vẻ hẻo lánh.

      Hai người trước sau vào hầm lạnh, Phượng Tĩnh Xu ở bên trong giả bộ cầm thứ gì đó, từ trong Thấm Xu Văn bưng ra món điểm tâm ngọt được ướp lạnh sau bữa ăn đặt vào trong giỏ trúc, để Tĩnh Ảnh xách ra ngoài. Lúc hai người trở lại hoa viên vừa lúc ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cành cây ngoài chiếu rọi tầng tầng bóng cây ra còn có người bị che khuất ở dưới tàng cây.

      Phượng Tĩnh Xu từ nhận lấy giỏ trúc trong tay Tĩnh Ảnh đặt lên bàn, giữa ánh mắt tò mò của mọi người bưng ra mâm điểm tâm tinh xảo mang theo khí lạnh, trắng sữa , phấn hồng , xanh nhạt , nâu sáng....Các loại màu sắc tươi đẹp chói mắt, cách thức tạo hình tinh xảo xinh xắn, dễ thương.

      "Tĩnh nhi, đây là cái gì? Sao lại có nhiều màu sắc khác nhau? Nhìn đáng !" Tuân phu nhân thân là nữ nhân lập tức liền thích những thứ điểm tâm này, nhìn những thứ trước mặt đều mừng rỡ thôi.

      "Bá mẫu, đây là loại điểm tâm mà người phương tây làm ra, nó có thể sử dụng sau bữa cơm, cũng có thể thưởng thức lúc nhàn hạ để giết thời gian, hoặc là dùng cùng với mấy hảo tỷ muội tụ tập chung vui chỗ cũng được." Phượng Tĩnh Xu vừa vừa lấy ra mấy món ăn từ trong giỏ trúc.

      "Tĩnh nhi, cái bây giờ con cầm là cái gì vậy?" Tuân Nhữ Dương tò mò nhìn thứ long lanh ánh bạc trong tay Phượng Tĩnh Xu, là rất đẹp, cũng có thể soi sáng ra bóng người.

      "Tuân bá bá, cái này là bộ đồ ăn đặc biệt dùng để ăn món điểm tâm ngọt, " Phượng Tĩnh Xu vừa vừa biểu diễn: "Cái này là nĩa ba chân, dùng để cố định thức ăn, cái này là dao cắt ăn, cái này là muỗng....." Sau khi Phượng Tĩnh Xu biểu diễn xong, lại đặt bộ đồ ăn ở trước mặt mỗi người, mấy người tò mò cầm bộ đồ ăn kia lật trái lật phải, Tuân phu nhân đột nhiên kêu lên: "Nha! Bộ đồ ăn thần kỳ nha, cũng có thể soi sáng ra người, hơn nữa còn ràng hơn so với gương đồng nhiều!" xong cũng cầm muỗng soi trái soi phải. Phượng Tĩnh Xu co giật khóe miệng, tự an ủi bản thân: có việc gì, nữ nhân luôn luôn vụng về.....

      Sau khi bày đặt từng cái tốt, Phượng Tĩnh Xu cắt từng món điểm tâm ngọt đặt ở trước mặt mỗi người, sau đó ra hiệu bảo bọn họ nếm thử chút.

      "A, cái này rất ngọt!"

      "Ưmh! Có chút đắng, nhưng miệng đầy hương nồng!"

      "Oa, cái này là cái gì, lại có thể ăn được...."

      "A! Có hương vị trà....”

      "Ồ! Giòn tan!"

      "Chua, vừa chua vừa lạnh....."

      buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua trong tiếng kinh hô ngừng của mấy người, mà Phượng Tĩnh Xu ngoài việc thỉnh thoảng uống chút nước trái cây ra, chính là lau mặt cho Tuân Thư, tiểu tử này, thích chơi đùa, ăn đồ gì mặt đều bôi khắp thứ đó, còn muốn Phượng Tĩnh Xu phải thỉnh thoảng lau mặt cho , Phượng Tĩnh Xu càng ngày càng có loại cảm giác làm vú nuôi rồi.

      Trong bữa tiệc, Khanh Dĩ Yên mấy ngày gặp vẫn gì, ngay cả mọi người ngồi cũng khen dứt miệng, nàng cũng chỉ cười , nhưng nụ cười gượng gạo này, khiến người ta nhìn trong lòng nghẹn lại, rất thoải mái, mà trong đôi mắt như nước của nàng mơ hồ thoáng tia ghen ghét.

      Kỳ với thân phận của Khanh Dĩ Yên mà , nàng làm những chuyện như vậy chẳng ra cái gì cả. Là nữ tử võ lâm, nàng lại qua mức chú trọng giáo dưỡng, vừa muốn lập tiếng giang hồ, vừa muốn chiếm được danh tiếng thục nữ, vì vậy trong mắt số người giang hồ khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn t; mà muốn làm tiểu thư khuê các, mà nữ công lại được đầy đủ, tài nấu nướng thông, càng đừng tới lễ nghi cử chỉ của gia đình phú quý chân chính. Vì vậy, đối với Phượng Tĩnh Xu, địch ý của Khanh Dĩ Yên là từ lúc vừa thấy mặt liền bắt đầu từ từ tích lũy, từ miệt thị đến cừu thị, chuyện xưa trong lúc này, còn có để sao!

      bữa sáng này, vì nàng đền bù cho Tuân Thư hôm qua chịu khi dễ, trong lúc vô tình dấy lên trào lưu cải cách ẩm thực, quan trọng hơn là khiến cho phu thê Tuân Nhữ Dương hạ quyết tâm, quyết định sáng sớm ngày mai để cho Tuân Thư và Phượng Tĩnh Xu cùng nhau tham gia đại hội võ lâm, dĩ nhiên, còn đây là sau, ngày mai lại .....

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Phó thác tình cảm

      Rạng sáng ngày hôm sau, Tuân Thư liền bị gọi tới phòng ngủ của phu thê Tuân Nhữ Dương. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tuân phu nhân ngồi ở chủ vị, vẻ mặt yên tâm và muốn, còn vẻ mặt Tuân Nhữ Dương lại là từ ái.

      "Phụ thân, nương, người gọi hài nhi tới có chuyện gì ?" Tuân Thư nghi ngờ hỏi.

      "Thư nhi, tới đây." Tuân phu nhân vẫy vẫy tay gọi Tuân Thư.

      "Nương......"

      Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Phượng Tĩnh Xu, sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên dịu dàng rơi vào bên trong nhà, Die nd da nl e q uu ydo n tất cả đều ôn hòa như vậy, người ngủ ngọt ngào giường, đột nhiên, hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bên yên lặng bên trong nhà.

      Người giường hơi giật giật, hơi nhíu mày, xoay người cái, lại vùi vào trong ổ chăn.

      Tiếng chuông kiên nhẫn vang lên, cho đến nó bị đôi tay ngọc đè xuống, dứt khoát dừng lại, ngay sau đó, thanh trầm vang lên: "Tĩnh nhi, vẫn chưa chịu dậy sao?"

      "Ưmh......" Phượng Tĩnh Xu ngẩn ngơ, sau đó miễn cưỡng ngáp cái, ngồi dậy."Duy nhi, lần sau đừng gọi điện thoại sớm như vậy được ?" Phượng Tĩnh Xu mềm mại xong, còn uể oải bước xuống giường, vung tay lên, mấy Lục Linh Lung lập tức thân, bắt đầu rửa mặt cho Phượng Tĩnh Xu.

      "Ha ha, nàng vẫn ngủ như vậy......" Bên kia điện thoại, Phượng Duy Tĩnh cười khẽ tiếng.

      "Hết cách, ngày hôm qua mệt chết rồi......" Phượng Tĩnh Xu bất đắc dĩ .

      "Ngày hôm qua làm cái gì, sao lại mệt như vậy chứ?" Phượng Duy Tĩnh hiếu kỳ , "Có chuyện gì giao tất cả cho Tĩnh Ảnh là được rồi, đừng làm mình mệt mỏi quá!" Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu căn bản đều lo nghĩ, có thể tự thân động thủ liền giao cho người khác, đặc biệt là đối với chuyện của Phượng Tĩnh Xu, dieendaanleequuydonn càng thêm hi vọng nàng ngày ngồi ăn uống tán gẫu là tốt rồi, tốt nhất là người khác đưa cơm cho nàng ăn, người khác bưng nước cho nàng uống..., người khác...... Ách, chuyện đó vẫn là làm tốt hơn ( Vân Nhi: ai tự hiểu chuyện đó là gì nha!!!)......Dù sao nàng chỉ cần ngồi chỗ, người khác tự động tới giúp nàng làm xong tất cả.

      "Chuyện như vậy thể giao cho Tĩnh Ảnh, " Phượng Tĩnh Xu , "Duy nhi, ngươi đoán ngày hôm qua ta làm gì?"

      "Ưmh......" Phượng Duy Tĩnh suy nghĩ, : " biết."

      " Duy nhi ngốc." Phượng Tĩnh Xu cười khiển trách, sau đó đắc ý hả hê : "Ngày hôm qua ta tự mình làm bữa sáng phong phú nhé!"

      " trách được thể để cho người khác thay mặt làm." Phượng Duy Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng nào biết rằng, cái mà Phượng Tĩnh Xu gọi là "tự mình" hàm chứa bao nhiêu phân lượng. "Đúng rồi, da.nlze.qu;ydo/nn các nàng rốt cuộc khi nào mới ? Chẳng lẽ vẫn muốn ở lại Tuân phủ sao?" Phượng Duy Tĩnh hỏi, cảm thấy hơi bất mãn với việc Phượng Tĩnh Xu vẫn dừng lại ở Tuân phủ.

      "Ách, cũng nhanh thôi, " Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ chút, "Ban đầu Tuân bá bá cũng là chuẩn bị ít việc xuất môn cho Thư nhi mà thôi, cái này qua vài ngày rồi, hẳn cũng chuẩn bị xong."

      "Ha ha, nghe nàng , Thư nhi này cũng ngây thơ đáng , chỉ là đáng tiếc, tuổi còn trẻ mà......" Phượng Duy Tĩnh nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nhắc tới Tuân Thư, vì vậy cũng vài câu, "Có điều xem ra, người ta lại vô cùng thích nàng nha!" lành lạnh trêu .

      "Đúng nha, biết vì sao ta cảm thấy rất là hợp ý với !"Phượng Tĩnh Xu híp mắt cái, đột nhiên .

      "Vậy tốt quá, Tĩnh nhi, thích nàng như vậy, nàng cũng cảm thấy tệ, vậy dứt khoát thú !" Phượng Duy Tĩnh .

      Nhất thời, trong phòng yên tĩnh tiếng động.

      Có thể cảm thấy khí bên kia điện thoại bất thường, sau hồi trầm mặc, Phượng Duy Tĩnh hỏi "Tĩnh nhi, sao vậy?"

      "Duy nhi, ngươi cho ta biết, lời vừa rồi là sao?" Phượng Tĩnh Xu thâm trầm hỏi, "Ngươi lòng muốn ta cưới Thư nhi, hay là ghen tị lung tung mới vậy?"

      Phượng Duy Tĩnh ngừng lại lúc, sau đó : "Tĩnh nhi, ăn giấm là thể nào, ta đối với lòng của nàng thế nào nàng cũng biết, mặc dù chúng ta chia lìa mười năm, nhưng hiểu biết của ta đối với nàng rút lại theo thời gian,
      [​IMG]



      Chương 10: Đính hôn


      Đột nhiên nghĩ đến lời Phượng Duy Tĩnh lúc sáng, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đột nhiên bật thốt lên: "Cái đó, Tuân bá bá, Tuân bá mẫu, nếu như các người phản đối mà , có thể gả Thư nhi cho ta hay ?"

      Đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của phu thê Tuân Nhữ Dương, Phượng Tĩnh Xu mới tỉnh ngộ được nàng vừa những gì!

      Biểu cảm thẹn đỏ mặt, chỉ muốn thừa dịp hai người thất thần nhanh chóng rời khỏi, ai ngờ mới vừa đứng lên, liền bị Tuân Thư phát bắt được, chỉ thấy vẻ mặt đứa này hưng phấn la hét: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cái gì là gả cho tỷ nha? Die nd da nl e q uu ydo n Có phải giống như A Mộc và A Hoa, chỉ cần A Hoa gả cho A Mộc là hai người có thể ở cùng chỗ hay ? Có phải còn có thể sinh bảo bảo hay ?"

      Dường như có nhìn thấy vạch đen mặt Phượng Tĩnh Xu, Tuân Thư tiếp tục chỉ tay : " Thư nhi gả cho tỷ tỷ có phải cũng có thể ở chung chỗ với tỷ tỷ hay ? Ừ, Thư nhi còn có thể giúp tỷ tỷ sinh bảo bảo, còn có thể giúp tỷ tỷ giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn......"

      Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu xấu hổ vội vàng kéo Tuân Thư rời khỏi phòng khách, tránh để tiếp, tiếp nữa nàng cũng có mặt mũi nhìn người...... Từ đó Phượng Tĩnh Xu quyết định chủ ý, về sau cũng bao giờ cầu thân người nữa!

      Hai người vội vã rời , vì vậy cũng chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Tuân Nhữ Dương và Tuân phu nhân sau khi lấy lại tinh thần. Quả , từ xưa tới nay chuyện hôn nhân đại của con cái đều dựa vào lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, dieendaanleequuydonn nếu như cầu thân, thường thường cũng là nhà trai chủ động tới cửa, nào có nữ hài tử chủ động cầu thân! Nay Phượng Tĩnh Xu cầu thân, hai người chỉ kinh hãi, lại càng khiến hai người mơ hồ nhớ tới người......

      Dọc đường Phượng Tĩnh Xu gấp rút xông về trước, Tuân Thư sau lưng còn ngừng tỉ mỉ những việc muốn làm sau khi hai người lập gia đình, hề có chút nào cảm nhận được Phượng Tĩnh Xu lúng túng và ánh mắt của bọn hạ nhân mập mờ lui tới.

      Lần này Phượng Tĩnh Xu là bị Tuân Thư ngây thơ làm cho hết ý kiến, thể làm gì khác hơn là xoay người lôi kéo vọt đến phía sau hòn non bộ hoa viên, bắt đầu tiến hành loạt uy hiếp lợi dụ với Tuân Thư, để cho câm miệng nên nhắc lại chuyện lập gia đình. Lần này Tuân Thư cũng làm, mắt phượng chớp chớp, liền bắt đầu long lanh: "Tỷ...... Tỷ tỷ cần Thư nhi sao? Tỷ tỷ ghét Thư nhi sao?"

      Phượng Tĩnh Xu đen mặt lại: " có, sao Thư nhi lại nghĩ như vậy chứ?"

      "Vậy tại sao tỷ tỷ cho phép Thư nhi đến chuyện thành thân? Tỷ tỷ có phải muốn kết hôn Thư nhi ? Tỷ tỷ muốn vứt bỏ Thư nhi rồi hả ? Tỷ tỷ......"

      Phượng Tĩnh Xu im lặng nhìn trời......

      ****** Tiêu Tương thư viện ****** Tuyến phân cách Tĩnh nữ ******

      "Yên nhi, cẩn thận, chậm chút." Cửa Tuân phủ, Yến Vô Nhai cẩn thận đỡ lấy Khanh Dĩ Yên tới, giống như nàng là búp bê pha lê dễ vỡ, vì nàng chuẩn bị theo làm tùy tùng, vừa cầm bọc quần áo, vừa gọi người làm ghế, còn đích thân vào trong bố trí xe ngựa thoải mái.

      Đáng tiếc hành động cuồng dại lại quan tâm này cũng có vào mắt Khanh Dĩ Yên, nàng vẫn ngẩng cao mặt như cũ, giống như nữ thần, từ bên cạnh Yến Vô Nhai qua, đạp lên lưng người làm ghế tiến vào xe ngựa.

      Phượng Tĩnh Xu đứng xa xa nhìn màn này, chân mày hơi nhăn, bước ra ngoài.

      Đợi đến khi vừa nhìn ngoài cửa, Phượng Tĩnh Xu đen mặt. Chỉ thấy ngoài cửa có tất cả hơn mười chiếc xe
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Muốn ngươi hát

      Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ chút, nếu người ta cũng cho tín vật đính hôn, vậy nàng cũng phải đưa tín vật nha, vì vậy từ trong ngực "cầm" cái điện thoại di động tinh sảo đáng giao cho Tuân phu nhân, hơn nữa còn thêm bản giải thích đơn giản về cách sử dụng, trong ánh mắt mới lạ khó hiểu của Tuân phu nhân, nàng bước về phía vị hôn phu vừa mới định ra......

      "Tỷ tỷ, sao rồi?" Tuân Thư mở to cặp mắt phượng trong veo nghi ngờ hỏi.

      " có việc gì, Thư nhi, chúng ta thôi." Phượng Tĩnh Xu tay ôm chặt thắt lưng của Tuân Thư tới bên cạnh chiếc xe ngựa phía sau. Người làm ghế sớm đứng ở bên nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân tương lai tới vội vàng cúi người xuống nằm mặt đất, để hai người lên xe ngựa.

      Phượng Tĩnh Xu nhíu mày lại, buông Tuân Thư ra bước tới đỡ tên tiểu nô nằm mặt đất mặc cho người đạp lên, bỗng chốc lại giọng thầm trong ánh mắt kinh ngạc của tên tiểu nô, sau đó cười nhảy lên xe ngựa, xoay người đưa tay lôi kéo Tuân Thư lên, về phần Tĩnh Ảnh, vẫn yên lặng theo phía sau. Chờ sau khi mọi người vào vị trí, hai tiếng vung roi vang lên, xe ngựa chậm rãi về phía trước......

      Xe ngựa qua khu náo nhiệt ở Chẩm Bích thành, từ cửa thành phía tây ra khỏi thành, lúc ngang qua phố xá sầm uất, Phượng Tĩnh Xu vén màn xe lên, vừa lúc nhìn thấy Mỹ Thực Hiên ngày hôm trước còn phong quang vô hạn, đông như trẩy hội hôm nay ở trước cửa lại hết sức yên tĩnh, mảnh thê lương; đường tiếng la, tiếng chơi đùa vẫn ngừng như cũ, lại xen lẫn ít bàn luận, về người điên thần bí kia, về bọn du côn đột nhiên tàn phế, về tên si ngốc chỉ biết ném cục đá...... Càng nhiều hơn là tán dương thành chủ, đều thành chủ Chẩm Bích thành minh, dân như con, mới biết được dân chúng trong thành xuất người ngu dại tàn tật bị ném bỏ, liền lập tức an bài chỗ ở, mời người chăm sóc......

      Phượng Tĩnh Xu hạ màn xe xuống, ném ánh mắt tán dương nhìn Tĩnh Ảnh, ý bảo chuyện này làm rất tốt.

      Ánh mắt Tĩnh Ảnh vẫn đuổi theo Phượng Tĩnh Xu, bị cái nhìn này của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng cảm thấy như đánh trống, rất ngọt ngào.

      **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

      Trời xanh thẳm như vậy
      Dường như tất cả tâm nguyện
      Ở trong phút chốc cũng có thể thực
      Dũng cảm tin cậy
      Kỳ tích tồn tại trong hôm nay
      Gió mang nó đến
      Kết cục truyện nhi đồng
      Mọi người vĩnh viễn tương thân tương ái
      Tất cả mộng
      Tất cả xúc động
      Bầu trời bao dung
      Tiếp tục mong đợi
      Núi cao phía sau biển lớn vô tận
      Thanh trừ bụi bậm
      Tiếp tục tin cậy
      Hạnh phúc vẫn đợi đội ngũ
      Chúng ta đến

      đường lớn, trong hai chiếc xe ngựa chạy nhanh, truyền đến tiếng hát vui sướng, tiếng hát này, mặc dù có chút quái dị, lại cực kỳ dễ nghe, mặc dù giống với những khúc ca ưu nhã nay, nhưng tình cảm lại dâng trào mãnh liệt, Die nd da nl e q uu ydo n khiến lòng người nhịn nổi, cũng muốn mau sớm cởi bỏ trọng trách nặng nề thân, vui vui vẻ vẻ du ngoạn giữa nước non, đùa giỡn sóng lên sóng xuống, nhìn mây tụ mây tan.

      "Tỷ tỷ, nghe rất hay!" Tuân Thư chớp mắt phượng long lanh dùng sức vỗ tay, nhìn nụ cười bên khóe môi Phượng Tĩnh Xu, trong lúc nhất thời bị ca khúc kia, bị vẻ đẹp lóa mắt của người kia làm cho mềm lòng.

      nghe thấy động tĩnh, Phượng Tĩnh Xu quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nhân nhi say mê nhìn nàng chằm chằm, vì vậy buồn cười xoa bóp hai má hồng nhuận của , sau đó từ bàn bên trong xe ngựa cầm lên quả mơ chua thừa dịp Tuân Thư còn chưa hoàn hồn liền nhét vào trong miệng của , dinendian.lơqid]on nhìn khuôn mặt nhắn vì chua phải nhíu lại đoàn, nhịn được cười ha ha lên.

      Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu xấu cười nhạo , Tuân Thư cũng thuận theo, nhăn mặt bĩu môi bất mãn : "Tỷ tỷ khi dễ Thư nhi! Thư nhi tha thứ!"

      Phượng Tĩnh Xu vẫn còn cười ha hả, tâm tình rất tốt dụ dỗ Tuân Thư: "Thư nhi ngoan ngoãn ~ tỷ tỷ hát cho đệ nghe nữa có được hay ?"

      Vừa nghe đến ca hát, cặp mắt Tuân Thư sáng lên, gắng sức mà gật đầu, cũng quên
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Mỗi người ngả

      Phượng Tĩnh Xu vừa tiến vào quán trà, ngắm nhìn bốn phía phát , ở bên trong có ít nhân sĩ giang hồ nghỉ ngơi uống trà, xem ra đều là chạy tới đại hội võ lâm.

      Sau khi ánh mắt Phượng Tĩnh Xu quét nhìn vòng, liền bị bóng lưng diễm hấp dẫn

      Phải , cả quán trà rất khó có ai bị người nọ hấp dẫn. Chỉ thấy người nữ nhân kia mặc kiện áo tay ngắn bằng sa mỏng màu tím, bên trong khoác kiện y phục màu tím thêu hoa văn, dưới thân cũng mặc kiện váy dài tơ tằm màu tím hồng, đôi giày thêu đáy bằng màu tím thẫm, mỗi cánh tay ngọc trắng đeo vào vòng tay màu tím, bên trong vòng tay rỗng, hình như có đặt chuông ở trong đó, chỉ cần vừa động, phát ra tiếng gõ thanh thúy, mỗi cái vòng tay khắc con hồ ly với dáng vẻ mị mà lại giấu mũi nhọn. Trang phục như vậy, ở thời đại này là kinh thế hãi tục rồi, đều nữ tử cười lộ răng mới là thục nữ, nàng kia đâu chỉ lộ hai cái răng đơn giản như vậy, ngay cả hai cánh tay ngọc, đôi gót sen (gót chân) cũng đều lộ ra hết rồi!

      Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu quan sát nữ nhân kia, nàng cũng vừa lúc đưa ánh mắt tới phía đối diện, trong lòng Phượng Tĩnh Xu tán thưởng, người mị xinh đẹp tuyệt trần! Mái tóc xoăn xõa tung được cây trâm hồ ly tinh sảo tùy ý vấn lên, lơ đãng để rơi vài sợi giữa vầng trán đầy đặn và cổ trắng noãn, lông mày được tô nhạt, trong đôi mắt đẹp nồng đậm tình ý, lông mi vểnh cong đa tình, ngừng phóng điện, mũi thẳng, môi đào khẽ nhếch, dường như ngay sau đó ngươi có thể nghe được giọng khẽ mềm mại thổ lộ từ trong môi đỏ mọng mê người này, bộ ngực sữa hơi lộ ra, dáng người yểu điệu nóng bỏng, làm cho người phun huyết. dieendaanleequuydonn Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu lộ ra tán thưởng ràng lấy lòng nàng kia, chỉ thấy đôi môi nàng đỏ mọng khẽ câu lên, cười như cười nhìn Phượng Tĩnh Xu cái, sau liền dời ánh mắt, thời điểm nhìn thấy sau lưng Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt chợt lóe, cười đến mị.

      Tất cả người trong quán trà đều ngồi yên lặng, ngoài những ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén nữ nhân diễm kia ra, có người chuyện, khí rất là căng thẳng.

      "Nghe gà trống kêu, cục cục......"

      Đúng lúc ấy, giọng hát thoải mái của thiếu niên phá vỡ yên lặng, thanh non nớt đáng lập tức khiến cho bẫu khí thoải mái hơn.

      "Mấy vị khách quan mời vào bên trong!" Tiểu nhị cơ trí chạy đến trước mặt ba người cười ha hả chào hỏi.

      "Tiểu nhị ca, nam hai nữ vừa mới tiến vào là cùng chúng ta, xin hỏi bọn họ......" Phượng Tĩnh Xu ở nhìn thấy ba người Yến Vô Nhai trong đại sảnh, vì vậy lên tiếng hỏi thăm.

      "A, ra là mấy vị!" Tiểu nhị : "Vừa rồi ba vị khách kia gặp được người quen, mấy người đến nhã gian rồi, Die nd da nl e q uu ydo n vị nương dáng dấp xinh đẹp kia nhắn lại xin các vị chờ ở phía dưới chờ là được." Tiểu nhị cẩn thận nhớ lại tình hình vừa rồi.

      Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ Khanh Dĩ Yên này cũng quá đáng rồi, trong mấy người, nàng (Khanh Dĩ Yên) coi như là kẻ đến sau, kết quả lại đối xử với bọn họ như thế, chớ là người bình thường, ngay cả loại người có nóng nảy như Phượng Tĩnh Xu cũng bị tự đại và kiêu ngạo của Khanh Dĩ Yên chọc giận. Hít sâu hơi bình ổn tức giận trong lòng, nghĩ muốn trút giận sang người khác, Phượng Tĩnh Xu ôn hòa mở miệng : "Nếu bọn họ gặp được người quen chắc hẳn cũng muốn hảo hảo gặp mặt, chúng ta quấy rầy, tiểu nhị ca, làm phiền ngươi truyền lời, liền cho bọn biết chúng ta trước bước, gặp lại tại đại hội võ lâm!"

      Thấy tiểu nhị gật đầu đồng ý, Phượng Tĩnh Xu xoay người rời , trước khi , lần nữa liếc mắt nhìn bóng lưng diễm đó, sau đó cùng với tiếng ca đáng ngây thơ của Tuân Thư rời khỏi quán trà. Đợi sau khi ba người rời , hai đạo bóng người cũng theo rời khỏi quán trà.

      "Tỷ tỷ, tại sao chúng ta lại ?" Tuân Thư ngẩng mặt nghi ngờ hỏi.

      "Tỷ tỷ thích nơi đó, Thư nhi, chúng ta tìm chỗ nấu cơm dã ngoại được chứ?" Phượng Tĩnh Xu ôn hòa trả lời.

      "Cái gì là nấu cơm dã ngoại?" Tuân Thư nghiêng đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu.

      "Nấu cơm dã ngoại chính là chúng ta ở trong rừng cây bắt thỏ hoang, câu cá, đào rau dại, sau đó sinh hoạt nấu ăn, da.nlze.qu;ydo/nn tự mình thể nghiệm niềm vui trong thế giới thiên nhiên rộng lớn." Phượng Tĩnh Xu miêu tả cái gọi là nấu cơm dã ngoại, nhìn mặt Tuân Thư dần dần lên mong đợi, cười thôi.

      Dặn dò phu xe lái xe ngựa tiến vào trong rừng, lúc này bóng dáng như quỷ mị chui vào bên trong xe ngựa. Phượng Tĩnh Xu thờ ơ, vẫn tựa vào gối ôm siêu lớn trong xe ngựa nhìn quyển tiểu thuyết của nàng như cũ. Chỉ có Tuân Thư kinh ngạc chút, đợi đến khi phát ra là Tĩnh Ảnh mới bình tâm hoảng sợ, cười ha hả hỏi "Tĩnh Ảnh ca ca, vừa rồi ca mới làm gì à?"

      Tĩnh Ảnh khẽ mỉm cười, lời nào. "Thư nhi, phải đệ muốn xem sách thiếu nhi sao? Ở đây, cầm xem ." Đúng lúc Phượng Tĩnh Xu chen vào, cầm quyển truyện tranh thiếu nhi đưa cho Tuân Thư hai mắt sớm phóng tia sáng của sói, dinendian.lơqid]on sau đó nhìn Tuân Thư la hét lên tiếng ngậm quyển truyện tranh tự động co lại ở trong gối ôm say sưa xem.

      "Dò hỏi được rồi sao?" Phượng Tĩnh Xu vừa lật sách vừa chút để ý hỏi.

      "Tiểu thư, dò hỏi được." Tĩnh Ảnh giọng trả lời, "Người bọn họ gặp là thương nhân nổi danh tứ quốc, Kim Bích Đạc."

      "Nhiều kim tệ*!?"Phượng Tĩnh Xu kêu lên tiếng, rồi sau đó "xì" bật cười phen, "Đây là cái gì tên vậy?"

      *Nguyên văn là kim tệ đa, trong tiếng Trung, chữ ‘đa’ đồng với ‘đạc’, do đó Phượng Tĩnh Xu nghe nhầm.

      Bị giọng điệu của Phượng Tĩnh Xu chọc cười ngoài ý muốn, Tĩnh Ảnh mỉm cười giải thích: "Tiểu thư, là bích trong ngọc bích, đạc trong vũ đạc (hình như là múa chuông)."

      "A, ra là như vậy!"Phượng Tĩnh Xu gật đầu cái. "Nhiều kim tệ này có cái lai lịch gì?"

      "Tiểu thư, Kim Bích Đạc là dòng chính đời thứ chín của gia tộc Kim thị Hí Triều quốc. Trước đó gia tộc Kim thị Hí Triều quốc là thủ phú tứ quốc (nhà giàu nhất tứ quốc), nhưng kể từ sau khi tiểu thư bắt đầu tiến vào thương giới, trong mười năm từng bước kéo bọn xuống vị trí thủ phú, nhưng, mặc dù Kim gia mất địa vị thủ phú tứ quốc, bằng vào gia sản hùng hậu, cũng thể coi thường. Nhất là hai năm qua Kim Bích Đạc bắt đầu tiếp nhận Kim gia,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :