1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27:Bách thú nhận chủ

      Năm năm sau

      Trong rừng rậm Tuyệt Lăng sơn luôn luôn u đột nhiên vang lên tiếng ca ngọt ngào, tiếng ca thanh thúy dễ nghe, tựa như giọt nước mưa rơi tảng đá, đinh đinh đông đông, rất là êm dịu.

      Trong rừng rậm u, thiếu nữ hồng sam nhàng qua lại trong bụi cây lùm cỏ, thần thái ung dung, giống như trở ngại trước mắt hề tồn tại, cũng sợ khí độc nồng đậm trong rừng rậm này, cái miệng đào nhắn đỏ rực ngâm nga bài hát kỳ quái.

      Chỉ thấy thiếu nữ kia, đậu khấu niên hoa, băng cơ oánh triệt, tề nhuận như chi*; tóc búi như mây tóc mai như sương, mày ngài uyển chuyển, giữa lông mày còn có phượng hoàng lửa bay cao; đôi mắt tím hàm răng trắng tinh, hơi thở như lan, từng đợt từng đợt mùi thơm lạ lùng từ người nàng phiêu tán ra; váy hà nguyệt bí*, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía. Thoạt nhìn, giống như tiên tử hạ phàm, dung mạo thoát tục, khí chất phi phàm. Chỉ thấy nàng dạo chơi trong rừng rậm này, dường như tiến vào chỗ người, xem loài chim thú dữ trong rừng như có gì.

      *đậu khấu niên hoa: tuổi con ; băng cơ oánh triệt: làn da như băng, óng ánh (mình nghĩ thế!!); tề nhuận như chi: mịn nhẵn như mỡ; váy hà nguyệt bí: váy màu ráng mây, khăn choàng màu mặt trăng


      Rừng rậm này, là tấm chắn lớn ở phía bắc Tuyệt Lăng sơn, khí độc trong rừng trùng trùng điệp điệp, lại có thú dữ ra vào, thêm khí hậu rét lạnh, bởi vậy người nào dám tiến vào rừng rậm này, người ta gọi là Tử Vong sâm lâm. ( Vân Nhi: có lẽ có thắc mắc sao có Tử Vong sâm lâm rồi Tuyệt Tích sâm lâm. Ai nhớ mình nhắc lại nha, mảnh rừng rậm là biên giới Việt Sa quốc và Lộng Phong quốc chính là Tuyệt Tích sâm lâm, mảnh rừng mà hai em nhà Long gặp nạn ấy, còn Tử Vong sâm lâm là mảnh rừng ở Xuyên Vân quốc, xem lại chương 19!)

      tại, trong khu rừng rậm ít ai lui tới này lại truyền ra tiếng ca của thiếu nữ, sao lại khiến người ngạc nhiên?

      Lũ thú dữ núp trong rừng vểnh tai lên, lỗ mũi động đậy, lỗ tai lắc lắc, cho đến khi xác định có người tiến vào Tử Vong sâm lâm này, tất cả đều chuyển động!

      Chỉ thấy chúng nó hoặc gắt gao theo, hoặc chạy nhanh bẩm báo, trong lúc nhất thời, rừng rậm yên lặng lại rộn rạo lên...

      Bên này xao động yên lặng, bên kia lại thản nhiên tự đắc. Người qua ở giữa rừng kia, đúng là Phượng Tĩnh Xu học xong xuống núi.

      Phượng Tĩnh Xu vốn nên xuống núi vào ba năm trước đây lại đột nhiên bộc phát ý tưởng, cảm thấy mình lấy diện mạo mỹ nam " " mười hai tuổi xuống núi có phần hơi sớm, vì thế liền nhẫn nại, nhẫn nại nhẫn nại nữa... Nhịn ba năm, rốt cục nhịn được, vì thế đến ngày trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, việc này lại sắp dấy lên cơn thủy triều hái cỏ* điên cuồng -- sắc nữ cuối cùng cũng xuống núi!



      Dọc đường tâm tình vui sướng, chậm rì rì xuống núi từ phía sau Tuyệt Lăng sơn.

      Tuy rằng hơn mười năm chưa gặp phụ thân và mẫu thân, nhưng Phượng Tĩnh Xu cũng vội trở về.

      Mặc dù nhớ bọn họ, nhưng cũng tạm thời nóng lòng. Lại qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật phụ thân, có lẽ cũng nên tìm vài thứ làm hạ lễ đưa cho phụ thân —— ít nhất mặt ngoài là hạ lễ.

      tới tặng lễ, Phượng Tĩnh Xu có cái gì là lấy ra chứ, mỗi thứ lấy ra từ trong Thấm Xu Văn đều là trân bảo hiếm có. Nhưng mấy thứ kia quá mức kinh thế hãi tục, bởi vậy thể để quá nhiều người biết, nếu dẫn tới tranh đoạt cần thiết, dẫn tới tai ương máu me. Bởi vậy chỉ có thể tìm ít thứ coi như là trân bảo gì đó tại thế giới này rồi đưa cho phụ thân, về phần lén ... Hắc hắc... Đưa cái gì đây? Vĩ gia*? Ừ ừ, cũng tệ lắm...

      * Vĩ gia: ở đây tác giả ko là ai, dịch ra từ 'vĩ' là to lớn, vĩ đại, tuyệt vời, từ 'gia' là cha, ông.. vĩ nhân biết chứ vĩ gia chịu??!!

      Chỉ thấy khuôn mặt thánh khiết của nữ hài nào đó đột nhiên lộ ra nụ cười gian, tiên tử lập tức biến thành "bò cạp"...

      Bởi vì vẫn đắm chìm ở trong mạch suy nghĩ của mình, nên Phượng Tĩnh Xu cũng tra xét động tĩnh xung quanh chút nào, cho đến khi Thấm Xu Văn đột nhiên nóng rực, kéo thần của nàng về, mới phát trong lúc bất tri bất giác nàng lại bị đám mãnh thú vây quanh !

      Phượng Tĩnh Xu nhìn quét vòng, phát vây quanh chính mình đúng là ít mãnh thú như hổ, báo, sư tử, độc xà, ác sói vân vân, khỏi có chút buồn cười.

      Xưa nay vương gặp vương nhóm động vật này lại vì nàng mà tề tụ chỗ, có thể thấy được mặt mũi của nàng lớn thế nào.

      Trong lòng Phượng Tĩnh Xu sợ hãi. Trong ba năm này lần lượt thông qua tu luyện, tu vi của Phượng Tĩnh Xu tinh thông hơn so với ba năm trước đây, nay đạt tới bán tiên, đời này có gì có thể uy hiếp chuyện và người của nàng, bởi vậy đối với đám động vật này, nàng còn để vào mắt.

      Nhưng kì lạ là đám động vật này, lại cũng chỉ vây quanh nàng, cái gì cũng làm, hơn nữa cũng có cái loại hơi thở đoạt lấy khi nhìn thấy con mồi, ngược lại có loại cảm giác , như là thăm dò, sùng bái vân vân. Lần này Phượng Tĩnh Xu có điều hiểu, có lẽ là ảo giác của nàng sao?

      để ý nhiều tới việc này, Phượng Tĩnh Xu vừa muốn cất bước rời , đột nhiên đám động vật có động tĩnh, nhưng tất cả đều tiến gần đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu, hình thành cái vòng cung, sau lưng Phượng Tĩnh Xu lập tức mở ra chỗ hổng.

      Phượng Tĩnh Xu tò mò xoay người vừa thấy, mặt khác đám động vật chậm rãi mà đến, hơn nữa xem bộ dáng là nàng ngăn cản đường của đầu lĩnh đám động vật gì đó, bởi vì tất cả chúng nó đều có dáng vẻ cung kính, cúi thấp đầu.

      Phượng Tĩnh Xu cũng động, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tò mò nhìn việc phát triển tiếp theo.

      Chỉ thấy kia mấy đầu lĩnh đám động vật chậm rãi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, quanh nàng vài vòng, có cái tiến đến gần ngửi ngửi bốn phía, đến cuối cùng lại ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu đẩy ra, thân dưới hạ xuống, chân trước cong lại, quỳ xuống trước Phượng Tĩnh Xu!

      Vừa nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật quỳ xuống, động vật còn lại cũng đều quỳ xuống!

      Phượng Tĩnh Xu nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời mộng lung, biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

      lúc thời điểm nàng mờ mịt, trong đầu đột nhiên xông vào vài tiếng kêu to, ràng kêu là "Chủ nhân"!

      Phượng Tĩnh Xu trợn to hai mắt, trừng mắt mấy đầu lĩnh đám động vật trước mắt này, thử hỏi: "Là... các ngươi gọi ta?"

      Vốn tưởng rằng hành vi của mình có phần ngốc, vừa định cười , kết quả lại nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật trước mặt này lại cùng nhau gật đầu!

      "Cái gì, chủ nhân gì? Các ngươi nhận sai rồi?" Phượng Tĩnh Xu kỳ quái .

      "Chủ nhân, chúng ta nhận sai ."Trong đó sói hồi đáp." người ngài có hơi thở của tổ tiên chúng ta, hơn nữa trán ngài lại có đồ đằng phượng hoàng lửa, điều này chứng minh ngài được bách thú đồng ý nhận chủ, bách thú đều vì người hầu của ngài."

      "Cái gì? Tổ tiên? Ta gặp qua tổ tiên của các ngươi lúc nào, lại được bọn họ nhận chứ? Việc này lại có quan hệ gì với ấn ký phượng hoàng của ta?" Phượng Tĩnh Xu hiểu hỏi.

      "Tổ tiên chúng ta đều là tiên thú tu luyện thành tiên, chủ nhân có thể được chúng nó đồng ý nhất định phải Thiên Đình, hơn nữa chỉ có trán người được bách thú đồng ý mới có phượng hoàng lửa." con hổ già giải thích.

      Thiên Đình! Bách thú! Bách Thú Viên!

      Phượng Tĩnh Xu giật mình nhớ tới ngày nào đó ở Thiên Đình!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Nhận thú

      Nhìn đám động vật quỳ ở trước mặt, Phượng Tĩnh Xu cũng có chút sững sờ.

      Nhớ lại ngày ấy ở Thiên Đình, trong lúc vô tình nàng dạo đến Bách Thú viên của Thiên Đình, lúc ấy chơi đùa với đám động vật kia đến long trời lở đất, lại biết ra trong này còn có điều huyền bí, khó trách lúc đó sắc mặt của người trông vườn lại quái dị như vậy. Nhớ tới truyền thuyết hôm nàng ra đời là "Trời giáng Tử Hà, trăm hoa đua nở, bách điểu cùng hót, bách thú cùng vui" , “bách thú cùng vui” chẳng lẽ là chỉ cái này? Như vậy dựa theo lời mà , "trăm hoa đua nở" hẳn là nhờ vào mấy lần lăn lộn trong bụi hoa cỏ ở "Ngự Hoa viên" ở Thiên Đình của mẹ nuôi Vương Mẫu mà nhiễm phải tiên khí do hoa dẫn tới! Còn "bách điểu cùng hót" … Phượng Tĩnh Xu sờ sờ cái trán, phải là cái ấn ký phượng hoàng này mà xuất chứ?

      Có điều bây giờ cũng phải là thời điểm quan tâm cái này. Phượng Tĩnh Xu nhìn những động vật quỳ gối trước mặt nàng chịu dậy, thở dài, : "Được rồi, nhận chủ nhận chủ, đều đứng lên ! Giờ sao? Có phải các ngươi nên nhường đường rồi hay hả?"

      Đám động vật kia thấy Phượng Tĩnh Xu đồng ý để chúng nó nhận chủ, lại để cho chúng nó đứng dậy. Vẻ mặt đều mừng rỡ đứng lên, nhưng khi chúng nó nghe thấy Phượng Tĩnh Xu muốn chúng nó nhường đường, tất cả đều náo động tới lui, thậm chí còn quỳ xuống.

      Phượng Tĩnh Xu kỳ quái nhìn chúng nó, hỏi "Các ngươi sao vậy?"

      câu hỏi kết quả dẫn tới phản ứng lớn, chỉ thấy sư tử tiến lên đây hỏi "Chủ nhân ngài quan tâm bọn ta sao?" Trong giọng lại mang theo đáng thương tội nghiệp, hơn nữa hai mắt xưa nay sắc bén hung mãnh lại dường như có chút nước mắt. Phượng Tĩnh Xu mắc ói phen, lão huynh, dù sao ngươi cũng là lớn nhất trong vạn thú! Tại sao lại có cái loại biểu tình như tiểu tức phụ bị người bỏ vậy chứ!

      "Cái gì mà có muốn hay ?"

      "Chủ nhân nếu đồng ý chúng ta nhận thức ngài làm chủ, vậy tại sao mang chúng ta theo?" Sư tử tiếp tục dùng giọng điệu đáng thương tội nghiệp "lên án" ở trong đầu Phượng Tĩnh Xu.

      "Gì!?" Phượng Tĩnh Xu sững sờ, "Mang các ngươi theo?"

      Nhìn thấy động vật trước mắt đều cùng nhau gật đầu, Phượng Tĩnh Xu đột nhiên cảm thấy nhức đầu trận. "Còn…còn có người nhà chúng ta." con hồ ly thấy vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, sợ hãi bổ sung thêm. Vừa dứt lời, động vật bốn phía biết từ nơi nào chạy đến lập tức bao vây tới kín khe hở, xem ra là mang theo người nhà rồi, vẻ mặt tất cả đều mong đợi nhìn Phượng Tĩnh Xu.

      " thể nào!?" Phượng Tĩnh Xu nhất thời sững sờ, há hốc mồm giọng hô.

      "Nhiều như vậy, làm sao ta mang theo? Hơn nữa đám các ngươi theo ta cũng cũng rất dễ bị trông thấy?"

      "Chúng ta tin tưởng chủ nhân có biện pháp." con rắn dựng thẳng người lên, cao đầu kiêu ngạo , giống như Phượng Tĩnh Xu làm việc gì dường như đều khiến nó kiêu ngạo cực kỳ.

      Lần này Phượng Tĩnh Xu có chút hối hận, làm sao lại gặp phải những thứ phiền toái này rồi! được, nếu , mượn cớ rồi bỏ mặc? Phượng Tĩnh Xu suy tính trong lòng.

      " lại, danh xưng ‘chủ thú’ này, ta hình như vẫn thể đảm đương!" Đôi mắt Phượng Tĩnh Xu lung linh vừa chuyển, ở đầu vơ vét từ để thoái thác, cố ý khó xử .

      "Tại sao!?" Tất cả những động vật kia đều khẩn trương nhìn Phượng Tĩnh Xu, chỉ sợ nàng bỏ lại mặc kệ chúng nó.

      "Các ngươi xem, ‘chủ thú’ này là chỉ người đứng đầu bách thú đúng ? Vậy hẳn là rất thân cận với các cầm thú nha! Nhưng mà ta lại chẳng những hòa thuận với các cầm thú, hơn nữa còn ăn thịt cầm thú! Vậy coi là ‘chủ thú’ gì chứ?" Hai tay Phượng Tĩnh Xu giương ra, cố làm vẻ hiểu .

      Vừa nghe là cái vấn đề này, những động vật kia hình như cũng thở phào nhõm, con báo tiến lên : "Điều này sao, chủ nhân, thân là động vật, chắc chắn tránh được vận mệnh trở thành bữa ăn bàn, đây là thiên đạo luân hồi, ngay từ lúc chúng ta đầu thai định xuống. Cho nên nếu như bị chủ nhân ăn vào trong bụng, cũng là vận mệnh của mình, huống chi có thể được chủ nhân ăn vào, đối với chúng ta mà càng tốt hơn so với bị vào bụng những người khác nhiều lắm!"

      Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, rớt mồ hôi phen. Dạo này, nào có người chuyện mình bị ăn? Hơn nữa còn là chủ động đưa đến bên miệng mời người ta ăn.Chưa từng thấy qua người như thế, nhưng động vật lại gặp được, hôm nay nàng coi như là mở mang tầm mắt rồi ."Tại sao vậy?" Phượng Tĩnh Xu hiểu, thường thường đều là người, tại sao mình lại tốt hơn người khác đây?

      "Chủ nhân là chủ thú được tổ tiên chúng ta đồng ý, hơn nữa vừa có dáng dấp tiên nhân, chắc hẳn phải phàm phu tục tử. Ở thế giới động vật chúng ta lưu truyền truyền thuyết thế này: ‘Động vật được chủ thú ăn hoặc làm thịt cũng được tổ tiên che chở, xóa bỏ tội nghiệt kiếp trước, sau khi chết có thể đầu thai lần nữa làm người’. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Lúc trước thế gian này xuất chủ thú, vì vậy tất cả mọi người cực kỳ thương tiếc tính mạng của mình, giờ chủ thú xuất , những thứ động vật kia muốn làm động vật chắc chắn cũng kịp chờ đợi tặng đến miệng chủ thú."

      Con báo kia càng , sắc mặt Phượng Tĩnh Xu càng cổ quái, đến cuối cùng, nàng còn muốn ăn thịt rồi. Chỉ cần vừa nghĩ tới những động vật kia cũng trông mong thắt cái nơ bướm ở cổ mình, sau đó nằm ở bàn ăn mở đôi con ngươi long lanh nhìn nàng, rất thâm tình, rất chờ mong : "Chủ nhân, xin ngài ăn ta ~~~"

      Ách…..

      Phượng Tĩnh Xu rùng mình. muốn về sau đều ăn chay…Phượng Tĩnh Xu nghĩ như vậy.

      Những động vật kia nếu biết nàng giải thích như vậy, để trong đoạn thời gian rất dài sau này Phượng Tĩnh Xu cai mặn, có thể phải tức đến tím cả ruột!

      Mắt thấy từ chối được, Phượng Tĩnh Xu cũng từ chối nữa, cùng lắm nhốt đám động vật này ở trong Thấm Xu Văn là được, vì vậy cũng rất bất đắc dĩ gật đầu.

      Vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu gật đầu, tất cả đám động vật kia đều hoan hô, trong lúc nhất thời, sói rú, hổ gầm, báo rống, cáo kêu….lộn xộn gom lại đống, tiếng hô to lớn khiến Phượng Tĩnh Xu cho rằng Tuyệt Lăng sơn cũng bị chấn động!

      Theo lời người ở trấn cư ngụ gần Tuyệt Lăng sơn nhất nhớ lại , bọn họ nghe thấy tiếng gào thét dữ dội đột phát trong Tuyệt Lăng sơn, cho là mãnh thú chỗ xung yếu trong núi xuống núi, tất cả đều bị dọa sợ chạy trốn về nhà đóng cửa chặt, núp ở trong chăn ngừng run rẩy, đường cái suốt cả hai ngày người nào dám ra ngoài.

      Khi Phượng Tĩnh Xu cho chúng nó biết muốn bố trí chúng nó ở trong Thấm Xu Văn, chừng về sau còn ra ngoài hóng gió, những động vật này ngay từ đầu ngoài tò mò và than phục ra, cũng chỉ còn lại hưng phấn!

      Trưởng lão Xà tộc với Phượng Tĩnh Xu, bọn họ đời đời thế thế cũng sống ở trong cánh rừng rậm này, cũng phải muốn ra ngoài, mà là vốn được ra!

      Nơi này có núi lạnh dưới có độc khí, bọn họ lên bị chết rét xuống bị độc chết, vì vậy chỉ có thể cố thủ ở chỗ này. May mà núi tuyết phía nơi này này lại có tuyết đọng hòa tan thành nước chảy xuống duy trì sống, dinendian.lơqid]on hơn nữa động vật vốn dựa vào săn thú mà sống, vì vậy vẫn khó khăn lắm. Chỉ là, hàng năm đời đời thủ tại chỗ này, ai cũng chịu nổi, đều mong mỏi ra ngoài. Cũng may, hôm nay gặp được Phượng Tĩnh Xu, có Phượng Tĩnh Xu dẫn dắt, tâm nguyện của nhiều thế hệ cuối cùng cũng thực .

      Vì vậy Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, liền thu tất cả động vật vào trong Thấm Xu Văn, chỉ để lại Lang tộc bốc thăm rút thắng được theo bên cạnh, thứ nhất thể nghiệm cảm giác"xuống núi". Chỉ là đến nơi có người ở vẫn phải trở lại trong Thấm Xu Văn. Nhưng đây là điều bọn họ cầu còn được rồi.

      Đợi sau khi tất cả đều thu thập xong, Phượng Tĩnh Xu từ trong Thấm Xu Văn rút ra lọ Giải Độc đan tự chế, đổ phần ba vào trong nước, sau khi quấy tan, để bọn sói này uống hết, lại để cho Lục Linh Lung chia hai phần ba còn dư lại làm hai, nửa chìm xuống đất dung nhập vào nguồn nước ngầm của tất cả cây cối ở Tuyệt Lăng sơn, nửa kia mài thành bột, vẩy vào trong rừng cây. Tin tưởng sau khi trải qua "trong uống ngoài thoa" như vậy, độc khí Tuyệt Lăng sơn rất nhanh được hóa giải.

      Sau khi làm xong, Phượng Tĩnh Xu được bầy sói vây quanh, nghênh ngang xuống núi, mà Tuyệt Lăng sơn, ngày bắt đầu từ nơi này, cũng dần dần có dấu người, bởi vì vượt qua Tuyệt Lăng sơn là con đường tắt buôn bán của hai nước Lộng Phong quốc và Xuyên Vân quốc, so với đường vòng của Hí Triều quốc dễ dàng hơn nhiều, vì vậy con đường này cũng dần dần phồn vinh, việc sau này hãy , sau này ta hãy ~

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Ngẫu nhiên có tin tìm bảo bối (thượng)

      Sau khi Phượng Tĩnh Xu và đám sói xuống dưới Tuyệt Lăng sơn, lên đường tới năm ngày mới tới được nơi có người ở, vì vậy cũng liền thu đám sói vừa lòng thỏa ý vào trong Thấm Xu Văn.

      Sau khi thu hồi bầy sói, Phượng Tĩnh Xu về phía trước với tốc độ cũng tăng nhanh hơn. Bởi vì ngang qua đều là ít thôn trang hoặc là thành trấn , cũng có địa phương gì mới mẻ, nên Phượng Tĩnh Xu cũng nán lại nhiều. Vừa ra cửa thành liền tìm chỗ người sử dụng ngự phong thuật gấp rút lên đường.

      Mục tiêu lần này là hoàng thành Đông Lưu Xuyên Vân quốc. Muốn tìm trân bảo hiếm có, thành Đông Lưu là nơi thích hợp nhất để hỏi thăm, nơi đó quyền quý thương nhân đông đúc, thế nào cũng nghe được hai tin tức về trân bảo. dieendaanleequuydonn ra , tới trân bảo, trong hoàng cung Đông Lưu nhất định có rất nhiều, đáng tiếc, vì để các nước bất hòa, thể thuận tay "liên quan" đến hai kiện xuất , thể làm gì khác hơn là ngược lại tìm kiếm vật chưa bị tiến cống rồi, Phượng Tĩnh Xu cũng rất tiếc hận với việc lần này.

      Chỉ ngoài thành Đông Lưu ra, cái thành trấn trọng đại khác cũng là trong những địa điểm Phượng Tĩnh Xu đặt chân đến, tránh bỏ sót tin tức có giá trị gì.

      Cuối cùng lên đường đến hướng bắc, tới thành trấn trọng đại phía nam Xuyên Vân quốc, thành Lai Phượng.

      Bởi vì mới đầu xuân, khí hậu tiết trời dần dần ấm lại, vì vậy ngay cả đất phương bắc này cũng là cảnh tượng xuân ý dạt dào ấm áp. đường cái mọi người bắt đầu bỏ trang phục mùa đông dầy, mặc vào trang phục mùa xuân nhàng thoải mái. đường, mặt mọi người tới lui đều mang nụ cười sung sướng, hạnh phúc mà thỏa mãn.

      Hai bên đường phố bày đầy đủ loại quán , từng tiếng rao hàng này cũng làm cho trời xuân se lạnh nóng lên. Dưới ánh mặt trời ấm áp, đàn bà trong nhà dắt đứa trẻ nhà mình ra ngoài mua sắm, thừa dịp mẫu thân cò kè mặc cả với tiểu thương, những tiểu hài tử bướng bỉnh này kết bè kết lũ dạo chơi ở đường, thỉnh thoảng xem chút rồi sờ sờ, tính chờ lát nữa năn nỉ mẫu thân mua cho mình ít đồ chơi

      Toàn thân Phượng Tĩnh Xu mặc gấm màu tím sáng, thêu bức họa phong cảnh tuyệt đẹp, vài nét bút nhàng bâng quơ, người ngoài xem ra chỉ rất vừa lòng với bức tranh sơn thủy, người trong nghề nhìn cái cũng biết đây là bút tích của người nổi tiếng sáng tác, vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra sơn cao thủy viễn, phong đạm vân khinh, an nhiên tình hoài*; buộc quanh lưng là cái đai màu trắng, hiển nhiên là cùng loại với y phục; dưới đai lưng đeo khối ngọc bội hình hoa phù dung xinh xắn dễ thương, sắc ngọc đều đều, ấm nhuận trơn tru, người trong nghề nhìn cái cũng biết là cực phẩm; chân đeo đôi hài gấm tím nhạt thêu hoa cúc tơ vàng, sợi tơ tằm vàng thành thạo thêu vào khe hở thoắt thoắt , có loại cảm giác "dưới chân rực rỡ "; nhìn lại tay nàng cầm cây quạt bạch ngọc tơ tằm, mặt quạt giống như lấy kim tuyến thêu tranh, khác biệt chính là, hai mặt cây quạt bạch ngọc này lại đều thêu tranh, kĩ thuật thêu tinh xảo này, có thể so với tú công cấp cao của tú phường trong hoàng gia! Nhìn kỹ hai bức họa này, mặt là bức tranh mỹ nhân nằm, mặt khác lại là bức tranh đông đảo mỹ nam chơi đùa!

      *núi cao nước xa, gió nhạt mây , ôm ấp tình cảm bình yên

      Chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu vừa cầm cây quạt bạch ngọc bước chậm, vừa tỉ mỉ quan sát vạn vật dân gian, cảm nhận hỉ nộ ái ố của người bình thường, cảm thụ sức sống bừng bừng này.

      Gió xuân khẽ phất qua, thỉnh thoảng nhấc lên sa mỏng che mặt Phượng Tĩnh Xu, hơi lộ ra sắc đẹp của người ngày đó, dẫn tới người dân đường dừng chân quan sát. Nhưng cái gì cũng thấy , chỉ có thể qua thân ăn mặc thoát tục và khí chất phiêu dật để phán đoán đây là tiểu nương dạo chơi mình phố xá sầm uất, dưới khăn che mặt kia nhất định là dung nhan quốc sắc khiến người ta kinh diễm!

      Vô tâm để ý tới tâm tư người đường, Phượng Tĩnh Xu men theo mùi hương bay tới chóp mũi tới tửu lâu đông như trẩy hội —— Túy Hồng Trần.

      Giương mắt liếc nhìn vòng, Phượng Tĩnh Xu rất là hài lòng với quán này, cảnh vật xung quanh phía trước quán thanh lịch tao nhã, tiểu nhị phục vụ chu đáo nhiệt tình, chưởng quỹ khôn khéo, cử chỉ khách nhân văn nhã, quan trọng nhất là rượu Túy Hồng Trần này, mùi rượu bốn phía, khiến người thèm thuồng.

      Phượng Tĩnh Xu vừa mới vào, tửu lâu trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tất cả đều nhìn nương lẳng lặng tới này, biết vì sao, có cỗ dục vọng muốn nhìn nàng, nhìn rời mắt.Tiểu nhị cũng ngơ ngác nhìn nương tới, trong lúc nhất thời quên làm việc.

      Còn chưởng quỹ từng trải nhiều, chỉ chốc lát sau liền phục hồi lại tinh thần, tự mình tiến lên chào hỏi: "Vị nương này, ngài đây là…"

      "Uống rượu, nghỉ ngơi." Phượng Tĩnh Xu cũng nhiều lời, đơn giản ra hai từ.

      "Chuyện này… nương, đúng là xin lỗi, nơi này của chúng ta mới vừa đầy ngập khách rồi, người xem…" Chưởng quỹ mặt khổ sở nhìn Phượng Tĩnh Xu.

      Phượng Tĩnh Xu từ trong tay áo "lấy" ra khối ngọc bài, quơ quơ ở trước mặt chưởng quỹ, đợi chưởng quỹ thấy , vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng cung kính. " ra là chủ nhân, tiểu nhân là có mắt tròng, kính xin chủ nhân tha lỗi."

      " sao." Phượng Tĩnh Xu khoát tay.

      "Mời chủ nhân lên lầu." Chưởng quỹ ở bên dùng tay ra hiệu mời Phượng Tĩnh Xu lên, vừa lớn tiếng : "Người nương tìm sợ rằng ở lầu, xin mời theo ta, đợi ta giúp ngươi hỏi thăm ít!"

      Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thầm gật đầu, rất là tán thưởng đối với chưởng quỹ nhạy bén. Hai người dọc theo đường lên lầu.

      Sau khi vào gian sương phòng tận cùng bên trong lầu hai, chưởng quỹ kia lập tức khom người thở dài : "Tiểu nhân Quách Húy bái kiến chủ nhân."

      "Miễn lễ rồi." Phượng Tĩnh Xu ngồi ghế, giọng .

      Túy Hồng Trần này là trong mấy sản nghiệp khác mà ba năm nay nàng để Duy nhi lại lập nên, ngoài ra còn có thanh lâu "Mỹ Nhân Hương", nhạc phường "Tiêu Dao Nhạc”, hôm nay tới đây, cũng chỉ là muốn thông báo chút nhiệm vụ, dfienddn lieqiudoon thuận tiện xem xét phen, xem thử chút năng lực xử lý chuyện của Duy nhi thế nào, kết quả làm nàng rất hài lòng.

      "Quách chưởng quỹ, ta có giao phó, ngươi đợi lát nữa thông báo mấy nhà khác." Phượng Tĩnh Xu .

      "Dạ, chủ nhân xin phân phó."Quách Húy cúi đầu .

      "Để bọn họ hỏi thăm chút, nơi nào có kỳ trân dị bảo gì, cho ta biết tiếng."

      "Vâng" Quách Húy khẽ khom người, liền muốn rời khỏi, lúc bước ra cửa, lại quay người trở về, hỏi "Chủ nhân, ngài cần xem xét chút sổ sách ?"

      " cần." Phượng Tĩnh Xu phất tay cái.

      "Đợi chút...!" Nàng lại gọi Quách Húy bước ra cửa trở về, "Ngươi dặn dò nơi này chút rồi đến tổng bộ ."

      Quách Húy vừa nghe, nhất thời vui mừng trợn mắt. tổng bộ! Nơi đó là địa phương nhân tài đông đúc, có thể được điều đến tổng bộ chứng minh năng lực cá nhân tốt nhất, hôm nay lại có thể nhận được mệnh lệnh tổng bộ, còn là chủ nhân tự mình chỉ đích danh, đây chính là vinh dự lớn nha!

      Vì vậy, Quách Húy này vái chào sâu với Phượng Tĩnh Xu, "Tiểu nhân đa tạ chủ nhân cất nhắc!"

      Phượng Tĩnh Xu phất tay cái, cánh cửa kia chậm rãi khép lại, ngăn cách với bóng dáng kích động của Quách Húy.

      Khi Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt nghỉ ngơi, cửa sổ khép lại đột nhiên phát ra tiếng vỗ "phập phập" , Phượng Tĩnh Xu lập tức mở hai mắt ra, vung tay lên, cửa sổ lập tức mở ra.

      ngoài dự đoán, bóng dáng trắng như tuyết "hưu" cái nhào trong lòng Phượng Tĩnh Xu. Cái bóng dáng đó vừa đẩy vừa mắng, hết sức bày ra sở trường làm nũng, phải Tuyết Ưng là ai.

      "Ha ha!" Phượng Tĩnh Xu khẽ cười, "Được rồi, được rồi! Cái tiểu gia hỏa này, sao mỗi lần cứ phải chen chúc ở trong lòng ta chứ!" Vừa vỗ đầu Tuyết Ưng vừa tháo xuống tờ giấy cột vào chân Tuyết Ưng.

      Mở ra vừa nhìn, khỏi cười tiếng.

      Quả nhiên lại là Duy nhi càu nhàu.

      Mấy năm này, công phu càu nhàu của Duy nhi càng thấy tăng lên, chỉ sợ dường như mình quên mất nhớ vậy. Phượng Tĩnh Xu cảm thấy việc này rất buồn cười.

      Con ngươi vừa chuyển, Phượng Tĩnh Xu đến bàn sách giữa gian phòng, đề bút tùy ý viết trang lớn, cột vào chân Tuyết Ưng, Die nd da nl e q uu ydo n vỗ vỗ Tuyết Ưng tình nguyện, lại lấy ra túi hạt dẻ, để Lục Linh Lung theo, mới để cho Tuyết Ưng bay trở về.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Phượng Tĩnh Xu cười, hình như, trò hay có thể trình diễn rồi…

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Ngẫu nhiên có tin tìm bảo bối (hạ)

      Ánh mắt vừa chuyển, Phượng Tĩnh Xu đến bàn sách giữa gian phòng, đề bút tùy ý viết trang lớn, cột vào chân Tuyết Ưng, vỗ vỗ Tuyết Ưng tình nguyện, lại lấy ra túi hạt dẻ, để Lục Linh Lung theo, mới để cho Tuyết Ưng bay trở về.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Phượng Tĩnh Xu cười, hình như, trò hay có thể trình diễn rồi…

      Cứ như vậy, Phượng Tĩnh Xu tiếp tục dừng lại ở thành Lai Phượng, quan sát các sản nghiệp rải rác ở chỗ này, lộ diện mặt, để nàng, lão bản lớn phía sau màn "trong truyền thuyết" cũng thân thiết với người dân phen. Thuận tiện bí mật tìm hiểu xem bản thân phát triển đến mức nào.

      Nhưng hiểu hồi rồi, ngay cả bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng nhịn được thầm chậc lưỡi. Bởi vì lúc đầu tài sản của nàng rất phong phú ( chính là ngày sinh nhật năm tuổi đó Phượng Vu Tường cho ngân phiếu 50 vạn lượng và Phượng Nhâm Ngạo ban cho kim ngân ), vì vậy nền tảng của tất cả sản nghiệp cũng cực kì hùng hậu, cộng thêm những năm này nàng ngừng bí mật lại đưa loạt cho Duy nhi quản lý, quản lý tài sản, các loại sổ sách kinh doanh, dù sao chỉ cần có quan hệ tất cả liền nhét cho Duy nhi, ngờ Duy nhi cố gắng như vậy, chỉ dựa vào những thứ sách này, mình mò mẫn liền phát triển thành cục diện ngày nay.

      Nhớ tới bóng dáng Duy nhi nho , người gánh chịu áp lực lớn như vậy, còn phải gạt người trong nhà làm, trong lòng Phượng Tĩnh Xu nóng hồi, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên để Duy nhi tuổi còn liền chịu đựng nhiều như vậy. Điều này khiến Phượng Tĩnh Xu lần nữa khẳng định lúc nãy bản thân quyết định đúng.

      nay sản nghiệp riêng của Phượng Tĩnh Xu bước đầu đoán chừng đứng đầu tam quốc rồi. Sản nghiệp có thể đạt được danh bài trong danh sách đứng đầu tam quốc phần lớn là những cửa hiệu lâu đời, có lịch sử tích lũy của cải phong phú, tổ tiên đời đời tương truyền mới có thành quả hôm nay, mà Phượng Tĩnh Xu cũng chỉ là hậu sinh vãn bối nửa đường nhảy ra, nhờ vào tri thức quản lý tiên tiến và thủ đoạn tuyên truyền lôi kéo người chú ý của thế kỷ hai mươi mốt, sửa sang cho phù hợp với hoàn cảnh, phục vụ hạng nhất và các phương diện đặc sắc khác, mới có thể khiến Phượng Duy Tĩnh ngắn ngủn trong vòng mười năm phát triển nhanh chóng, hơn nữa sáng lập ra nghiệp gần như là kỳ tích này.

      Chỉ là may Phượng Tĩnh Xu cũng quên tổ huấn kiếp trước, "Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải khiêm tốn". Từ lâu trước kia Phượng Tĩnh Xu cũng rất thông minh để Duy nhi cắt đứt liên lạc với các sản nghiệp, hơn nữa cố ý tạo thành cục diện cạnh tranh. Mặc dù như vậy lãng phí tài nguyên hơn nữa có thể tạo thành sản nghiệp yếu kém thất bại, nhưng có cạnh tranh mới có lớn lên, đây đối với các sản nghiệp mà chưa chắc phải là chuyện tốt. Quan trọng nhất là cắt đứt sản nghiệp chính là chuyển mình từ sáng vào tối, để khắp nơi cũng tra được mình rốt cuộc có bao nhiêu cơ sở, có chỗ tàng trữ, như vậy đối với mình cũng an toàn.

      Quả nhiên chứng minh Phượng Tĩnh Xu đúng, nếu như phải trước bước dấu, tại ánh mắt toàn bộ đại lục sợ rằng đều phải tụ tập ở người của nàng rồi! Dù sao sáng lập thần thoại buôn bán, mà tuổi lại ít như vậy, bất luận kẻ nào cũng kinh ngạc đến đỏ mắt, còn đả kích khắp nơi, cũng thiếu người muốn nhanh chóng diệt trừ người của nàng.

      Sau khi tra cứu phen, trời cũng sắp tối, Phượng Tĩnh Xu ở Bách Tính phường dùng bữa tối rồi đến gian phòng đặt trước ở Hảo Mộng lâu. Dọc theo đường cũng được cung kính chiêu đãi, sau khi nghỉ ngơi, rửa mặt chải đầu phen, tinh thần Phượng Tĩnh Xu sảng khoái liền ra khỏi Hảo Mộng lâu, tới trạm cuối cùng hôm nay—— Mỹ Nhân Hương.

      ~~~~~~~~~~~~ tuyến phân cách ~~~~~~~~~~~~

      Ban đêm ở dưới đường phố có chút vắng lạnh, những người đường cũng vội vội vàng vàng chạy về nhà, dự định về nhà ăn bữa cơm nóng hổi, ôm ấp hài tử, cùng với nửa kia của mình lảm nhảm việc nhà. Nhóm người bán hàng rong cũng sớm thu thập gian hàng, mấy tên gia hỏa tốp năm tốp ba cười ha hả mang theo thu nhập ngày giúp duy trì cuộc sống rồi về nhà.

      Phượng Tĩnh Xu cứ như vậy đường phố, nhìn ánh nến trong phòng lộ ra từ cửa sổ bên đường, nghe những tiếng cười đứt quãng, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên tịch mịch.

      Nhà người ta đều là gia đình vui xum họp, vui vẻ hòa thuận, mình chỉ người đường phố lạnh tanh này, bên cạnh có ai bồi…

      Gió lạnh thổi hồi, Phượng Tĩnh Xu giật thót mình, dùng sức lắc đầu cái, thở ra hơi sâu, quăng phiền muộn đó, lộ ra nụ cười tự tin, bước nhanh về phía trước.

      ngày nào đó, ta cũng có người bồi vậy, hơn nữa có rất nhiều rất nhiều…

      Xóm làng chơi thành Lai Phượng tập trung ở con phố khác, hơn nữa cách trung tâm khu náo nhiệt có đoạn. Phượng Tĩnh Xu vô cùng tán thưởng phương thức an bài như thế, tập trung tất cả phố hoa ở cùng chỗ, thuận tiện quản lý, hơn nữa cách ly phố xá sầm uất, buổi tối coi như nơi này gây động tĩnh lớn hơn nữa cũng quấy rầy đến phần lớn cư dân nghỉ ngơi. Phượng Tĩnh Xu đường tới vô cùng thưởng thức đối với thành chủ thành Lai Phượng này.

      đường bộ tới khu tây phố hoa (chỗ thanh lâu á), càng đến gần nơi này tiếng huyên náo càng lớn, có tiếng tỷ muội vẫy khách, tiếng khách nhân ồn ào, kỹ nữ làm nũng, mập mờ ừ a a… Tất cả thanh trước mắt này hội tụ lại thành bức tranh phố hoa ban đêm hương diễm dâm mỹ.

      Trong đó bắt mắt nhất là tòa lầu các bề ngoài trang nhã nhưng khách tới dứt —— Mỹ Nhân Hương.

      So với những thanh lâu khác, trang trí bề ngoài Mỹ Nhân Hương tuyệt đối là mộc mạc nhất, có đỏ tía, cũng nương yểu điệu, ma ma trang điểm đầy phấn son đứng ở cửa kêu hô, có chỉ là bức tranh tơ lụa rất lớn, vẽ lên trăm loại hoa màu sắc thanh đạm.

      Cái gọi là bách hoa đồ (bức vẽ trăm hoa) chính là bức tranh phác họa ra hình của tất cả các nương trong lầu, đó vẽ đủ loại nương, hoặc nằm yên sạp, lười biếng mà mị; hoặc cầm bút viết chữ, trầm tĩnh mà tao nhã; hoặc nhảy múa nhàng, linh động mà tươi mát; hoặc tay bắt bướm, trẻ tuổi mà đáng …. Chỉ với bức bách hoa đồ, liền vẽ được hết đặc điểm của các loại mỹ nhân trong Mỹ Nhân Hương, khiến người từ xa tới là có thể thấy được ràng. Vả lại bức tranh này treo cao ở trước lầu, gió vừa thổi qua, bức tranh tơ lụa phe phẩy, mỹ nhân trong bức tranh nhàng lay động theo, giống như những mỹ nhân này vẫy tay với ngươi vậy, thần thái vô cùng thẹn thùng. Từ bức họa ấy, liền nổi bật lên phong cách và bên trong của Mỹ Nhân Hương. Phong cách tao nhã, nghệ thuật khí nồng đậm; bên trong nương biết tình thức thú, bầu khí tình thú cũng thể thiếu.

      Phàm là mặt tiền cửa hàng của các chi nhánh Mỹ Nhân Hương đều thống nhất trang trí giống nhau, hoàn cảnh cách thức và phục vụ xa xỉ ngay trong thanh lâu hấp dẫn vô số văn nhân nhà thơ đến chơi, làm ăn khấm khá, dùng "mỗi ngày lời đấu vàng" để hình dung cũng quá đáng.

      Trước khi tới, Phượng Tĩnh Xu thay nữ trang, mái tóc dài đen mượt được buộc lên với sợi dây cột tóc màu xanh ngọc, lộ ra gương mặt tuấn tú sau khi dịch dung, bộ cẩm y màu mặt trăng thân vẽ lên cây tre màu đen, bên hông đeo cái đai lưng mạ vàng, dưới treo ngọc khắc kỳ lân, chân mang đôi giày gấm có hoa văn hình mây, trong tay cầm cây quạt bạch ngọc, toàn thân quý khí bức người, nghiễm nhiên là bộ dáng của công tử thế gia.

      Bước vào cửa lớn Mỹ Nhân Hương, lập tức có vị tỷ tỷ tiến lên, nhàng thi lễ, chào hỏi: "Công tử, hoan nghênh đến Mỹ Nhân Hương, nhìn ngài lạ mặt, là lần đầu tiên ngài tới đây sao?" Die nd da nl e q uu ydo n Giọng của vị tỷ tỷ này dịu dàng êm tai, lời ổn định, nghe qua cũng nịnh nọt, cũng bợ đỡ, dễ nghe hơn nhiều so với tiếng kêu the thé của mấy ma ma trang điểm son phấn dày đặc kia trong thanh lâu.

      Phượng Tĩnh Xu mỉm cười hoàn lễ, : "Vị tỷ tỷ này có lễ rồi, ta tới tìm ma ma các ngươi."

      Vị tỷ tỷ vừa nghe thấy, nhìn Phượng Tĩnh Xu cái, khó xử : "A, việc này tiện, ma ma chúng ta bận …."

      Phượng Tĩnh Xu lấy ra khối ngọc bội, : "Vậy, làm phiền tỷ tỷ tìm cho ta gian phòng yên tĩnh, lại giúp ta đưa khối ngọc bội này cho ma ma, cố nhân tới thăm, có lời mời nàng đến." xong liền đưa ngọc bội cho vị tỷ tỷ này.

      Vì vậy vị vị tỷ tỷ kia dẫn Phượng Tĩnh Xu qua đại sảnh, tới bên trong gian phòng tương đối thanh tịnh ở lầu hai, lại hỏi thăm Phượng Tĩnh Xu hồi, xem nàng có cần chút rượu và thức ăn hoặc là gọi mấy tỷ muội đến hay , sau đó mới xoay người tìm ma ma.

      Chỉ chốc lát sau, cửa phòng liền bị gõ, tiến vào quả nhiên là tú bà với vẻ mặt cung kính.

      "Thuộc hạ tham kiến chủ nhân." Tú bà quỳ xuống hành lễ, thân hình vững vàng như tảng đá, nhìn cái cũng biết là người luyện võ.

      "Ừ." Phượng Tĩnh Xu gật đầu, " truyền tin tức, mau sớm thu thập chút tin tức kỳ trân dị bảo."

      Tú bà đứng dậy trả lời, hỏi "Chủ nhân, lúc này Ảnh chủ ở trong thành, có cần thuộc hạ thông báo tiếng hay ?"

      Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc : "Sao Tĩnh Ảnh lại ở chỗ này?" đợi tú bà trả lời, lại truyền lời xuống: "Cũng tốt, để mai tới Hảo Mộng lâu tìm ta !"

      "Dạ!" Tú bà trả lời, nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu khoát tay, vì vậy thối lui ra khỏi phòng.

      Bàn giao toàn bộ tình, Phượng Tĩnh Xu nhớ lại thanh lâu xưa nay là nơi tỷ muội ta xuyên qua cần phải dạo, vì vậy cũng liền theo "phong tục", ra khỏi phòng, xem thử thanh lâu này rốt cuộc có đáng giá như vậy .

      Lúc này đại sảnh giống như lúc Phượng Tĩnh Xu mới vừa vào, tốp năm tốp ba vây tại chỗ, trong đại sảnh dựng lên sân khấu, tất cả khách nhân đều ngồi quanh ở bốn phía sân khấu, quan sát vũ cơ biểu diễn sân khấu!

      Phượng Tĩnh Xu gọi vị nương, lên tiếng dò hỏi: " giờ làm cái gì vậy?"

      "Công tử, bây giờ tiến hành tuyển chọn mỹ nhân tháng lần của Mỹ Nhân Hương chúng ta!" nương kia giải thích.

      ra là Mỹ Nhân Hương có cái gọi là đầu bài, chỉ cần tự cho rằng bản thân đủ xuất chúng, đều có thể tham gia bình chọn mỗi tháng của Mỹ Nhân Hương, năm mười hai tháng, tháng người, thời điểm cuối năm liền tiến hành tỷ thí, Die nd da nl e q uu ydo n lựa chọn ra "người đẹp nhất " năm nay của Mỹ Nhân Hương , người đẹp nhất được hưởng đặc quyền, đặc quyền có thể thêm vào từng năm, vì vậy mọi người cạnh tranh dồn vào tất cả vốn liếng, ai cũng muốn đạt được danh hiệu "người đẹp nhất " này.

      Ha ha, tuyển chọn này thú vị, Phượng Tĩnh Xu cười cười, vì vậy cũng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống quan sát.

      Bên cạnh Phượng Tĩnh Xu là hai nam tử trang phục con nhà võ, hai người vừa nhìn chằm chằm vũ cơ đài, vừa giọng thảo luận, bởi vì nội lực của Phượng Tĩnh Xu cao cường, lại có ngăn cách, vì vậy nghe lời của hai người sót chữ vào trong tai.

      "Ai, ta , ngươi xem dáng dấp nương trong Mỹ Nhân Hương thế nào à?" nam nhân áo lam đẩy đẩy nam tử áo vàng bên cạnh.

      "Ưm, ưm! tệ tệ! Tốt hơn so với những lâu khác nhiều!"

      "Đúng vậy, đám mị, loại hình gì cũng có, diện mạo cũng thuộc thượng đẳng, đúng là khó có được!" Nam tử áo lam tấm tắc thở dài .

      "Đúng vậy, nhìn đúng thèm chết ta rồi!" Nam tử mặc áo vàng kia trả lời, mang theo tiếng nước giọt khả nghi.

      "Có điều tới mỹ nhân, ta thấy vẫn là đệ nhất mỹ nữ võ lâm Khanh Dĩ Yên mới xứng đáng!" Nam tử áo lam cảm khái .

      "Hả? Ngươi từng thấy nàng sao?"Nam tử áo vàng tò mò hỏi.

      "Thấy rồi, chính là nhìn rồi mới nha! Diện mạo kia, quả thực là tiên tử hạ phàm!" Vẻ mặt nam tử áo lam mặt nhớ lại .

      " sao? Ai, đáng tiếc ta chưa từng thấy…" Giọng nam tử áo vàng mang theo tiếc nuối.

      "Cái này có gì khó, đại hội võ lâm lần này nàng nhất định xuất , ngươi qua nhìn chút được rồi!" Nam tử áo lam .

      "Cái gì, đại hội võ lâm gì?"Nam tử áo vàng kinh ngạc hỏi, "Sao ta biết?"

      "Này! Điều này ngươi lạc hậu rồi!" Nam tử áo lam đắc ý hả hê , dinendian.lơqid]on "Hai tháng sau minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa tổ chức đại hội võ lâm ở thành Vân Hải, ngoài tuyển chọn minh chủ võ lâm ra, ta nghe còn triển lãm trân bảo hiếm có, nghe còn muốn chọn lựa chủ nhân của bảo vật!"

      "Hả? Bảo bối gì, lại còn muốn tuyển chọn chủ nhân?" Nam tử áo vàng nghe xong liền khơi mào hứng thú.

      "Việc này ta cũng biết." Nam tử áo lam buông tay, "Bản lĩnh giữ bí mật của Quan Vân Nghĩa là làm đến cùng, cũng ai biết rốt cuộc là thứ hiếm có gì. Chỉ là nhìn bộ dạng khẩn trương cũng biết nhất định là bảo bối!"

      "?" Nam tử áo vàng hưng phấn kêu lên, "Có tụ họp náo nhiệt, có mỹ nhân để xem, có bảo vật để tranh, đại hội võ lâm này là thú vị, được, chờ ta về chuẩn bị chút, qua xem náo nhiệt!"

      Đối thoại của hai người truyền vào trong tai, Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, khóe miệng vẽ ra đường cong.

      Đệ nhất mỹ nhân? xem chút.

      Minh chủ võ lâm? có hứng thú.

      Kỳ trân dị bảo? Ta tới vậy!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Tiến vào võ lâm

      Rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Phượng Tĩnh Xu vẫn còn triền miên ở giường, bóng dáng màu đen tiếng động lẻn vào.

      Nắng sớm từ ngoài cửa sổ vẩy vào trong phòng, dát lớp màu vàng kim lên gian phòng, ngay cả người giường, cũng đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ ấm áp, nhìn giống như là thiên sứ.

      Dĩ nhiên, nơi này có thiên sứ, cho nên Tĩnh Ảnh chỉ có thể ngẩn ngơ với cảnh đẹp trước mắt, cách nào mở miệng, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại bóng dáng của người trước mắt này.

      Mười năm rồi, bọn họ ly biệt mười năm. Mười năm, hơn 3600 ngày đêm, thời gian trôi qua chậm chạp như thế, nhớ nhung tích lũy thâm sâu như thế, đây còn là Giáp Tam trong Long Ảnh sao?

      Tĩnh Ảnh tự giễu lắc đầu. còn là Giáp Tam rồi, Giáp Tam sớm biến mất thế giới này khi Phượng Tĩnh Xu đặt tên cho rồi, bây giờ người này, được Phượng Tĩnh Xu ban cho tên —— Tĩnh Ảnh người ở chung ngày với Phượng Tĩnh Xu, ngay sau đó liền ly biệt mười năm, rồi lại là nam nhân nhớ nhung nàng trăm ngàn lần.

      Tĩnh Ảnh lẳng lặng dùng ánh mắt phác họa dung nhan ngủ điềm tĩnh của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng xuất cơn sóng lớn, ngoài tình ra, là nồng đậm cảm kích. Nếu như phải mười năm trước Phượng Tĩnh Xu để sư phụ ( Lục Miểu chân nhân ha, mọi người chưa quên chứ ~) thu làm đồ đệ, có Tĩnh Ảnh võ công cao cường ngày nay; nếu như phải mười năm nay Phượng Tĩnh Xu tuyệt đối tin cậy, để tổ chức và quản lý An Toàn cục, Hoa Gian từ, Quân Cơ xử, Tố Ly trang, Xảo Tượng lâu, cũng giành được danh hiệu "Ảnh chủ" này; ân sống lại, ân tri ngộ, cũng khiến Tĩnh Ảnh thầm thề phải vĩnh viễn theo sau lưng nàng, huống chi, ở giữa còn kèm theo tấm lòng ái mộ của mình. Cho dù vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng nhìn bóng dáng của nàng, vĩnh viễn cũng thể đứng ở vị trí cùng nàng sóng vai, cũng cam nguyện!

      Người giường chậm rãi mở đôi mắt to đen láy, trong nháy mắt, tất cả xinh đẹp linh động ngày thường đều thấy, chỉ còn lại hồn nhiên y hệt như hài đồng. Phượng Tĩnh Xu như vậy, khiến lòng của Tĩnh Ảnh nổ tiếng động lớn.

      Nhưng chỉ vừa động, sau đó được che giấu tốt. Trước khi Phượng Tĩnh Xu tỉnh táo, Tĩnh Ảnh lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng ít kia.

      Phượng Tĩnh Xu ngủ mơ hồ cảm thấy có người nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa còn nhìn nàng chằm chằm rất thâm tình, mơ mơ màng màng mở mắt, khắc sâu vào tầm mắt là nam tử áo đen cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, diện mạo như vậy, hình như rất giống…."Tĩnh Ảnh?"

      "Thuộc hạ tham kiến công chúa." Tĩnh Ảnh nghe thấy Phượng Tĩnh Xu kêu lên, trong lòng giật mình, quỳ xuống bái kiến.

      là Tĩnh Ảnh? Lần này Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn tỉnh táo, nghi vấn lúc trước cũng quăng ra ngoài chín tầng mây. Gặp lại cố nhân —— mặc dù cố nhân này cũng phải rất quen —— khó tránh khỏi hưng phấn, Phượng Tĩnh Xu vội vàng để Tĩnh Ảnh đứng dậy, cũng xuống giường vây quanh Tĩnh Ảnh, quan sát từ xuống dưới, cho đến khi thấy khuôn mặt của lạnh lùng Tĩnh Ảnh lộ ra đỏ ửng khả nghi mới bỏ qua cho , hơn nữa thầm cảm khái thời gian trôi qua.

      Nhớ năm đó lúc nàng rời Tĩnh Ảnh chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, gương mặt trẻ trung mặc dù cũng là mảnh trầm ổn, nhưng dù sao cũng thiếu sót năm tháng tôi luyện. Vậy mà Tĩnh Ảnh giờ, trải qua Lục Miểu chân nhân dạy dỗ, đầu tiên từ khí chất toàn thân có thay đổi rất lớn, bởi vì tự mình đề cao võ công, vì vậy sức lực cũng đủ, coi như bình tĩnh, mặc dù cả người cỗ khí thế cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn hấp dẫn con mắt của mọi người như cũ. Hơn nữa Phượng Tĩnh Xu để xử lý vài tổ chức, đừng xem chỉ có vài tổ chức mà thôi, trong đó bao gồm rất nhiều phạm vi! An Toàn cục là tiêu cục, đặc biệt chạy tiêu, cùng hợp tác qua lại với Thiên Hành trang của Duy nhi, chạy khắp cả Giang Nam Đại Bắc; Hoa Gian từ là tổ chức tình báo, đặc biệt thu thập và buôn bán các loại tin tức, đây cũng là móc nối qua lại với Mỹ Nhân Hương của Duy nhi, dù sao tin tức kỹ viện nhiều mà; Quân Cơ xử là tổ chức ám sát, đặc biệt tiếp nhận cách thức ám sát, nhưng điều kiện tiên quyết là: già trẻ có thai giết, chính trực nhân nghĩa giết; Tố Ly trang là sơn trang thần bí đột nhiên xuất trong chốn giang hồ từ mấy năm trước, mặc dù làm việc bất định, nhưng làm chuyện đều vì chuyện chính nghĩa, lấy được tán thành từ chính đạo giang hồ. Muốn quản lí những tổ chức này, là cần nhiều kinh nghiệm giang hồ và có quan hệ với người bên trong, Tĩnh Ảnh chính là từ bên trong từng chút từng chút lớn lên. Kinh nghiệm giang hồ cũng có, cũng khiến càng thêm thành thục, Tĩnh Ảnh hôm nay, đại nam nhân hai mươi lăm tuổi rồi. Phượng Tĩnh Xu nghĩ thầm, là sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi* nha!

      * câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc. ý nghĩa: Ba ngày gặp mặt kẻ sĩ khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi

      Hai người hàn huyên sau hồi, Tĩnh Ảnh liền lui ra khỏi phòng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước rửa mặt và điểm tâm sáng, Phượng Tĩnh Xu cũng ở y bên trong gian phòng được Lục Linh Lung trang điểm phen rồi xuống lầu dùng cơm với Tĩnh Ảnh.

      tại nếu Tĩnh Ảnh ở bên người nàng rồi, phải cùng nàng tham gia đại hội võ lâm kia rồi, bởi vì Phượng Tĩnh Xu biết, dựa vào tính tình ngang ngược Tĩnh Ảnh bức chết để nhận quan tâm kia, bất luận thế nào cũng rời khỏi nàng. Phượng Tĩnh Xu có chút buồn bã, bởi vì với Tĩnh Ảnh mà dọc theo đường thể dùng quá nhiều tiên thuật, ngay cả Linh Lung cũng thể quang minh chính đại ra, huống chi là những động vật kết bè kết đội trong Thấm Xu Văn? Ai ~ đáng thương những động vật nha, phải ta muốn cho các ngươi ra ngoài, thể nha! Nghĩ đến về sau cũng thể tùy ý vận dụng tiên thuật, Phượng Tĩnh Xu có chút buồn bực.

      Phượng Tĩnh Xu vào lúc ăn cơm đưa ra cầu đại hội võ lâm, Tĩnh Ảnh quả nhiên đồng ý. Hai người dùng xong điểm tâm liền dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, hai con tuấn mã từ khách điếm chạy như bay mà , chạy thẳng tới thành Vân Hải.

      Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, dọc đường hai người vừa vừa nghỉ, hoặc là dạo chợ chút, hoặc là ăn ngủ dã ngoại, thời gian trôi qua cũng mau, chớp mắt cái trôi qua nửa tháng.

      ngày này, Phượng Tĩnh Xu ngủ dã ngoại ngoài trời sau khi thức dậy nhìn bầu trời, lộ ra nụ cười mờ ám, từ trong Thấm Xu Văn móc ra cái điện thoại di động kiểu mới, vừa lúc bị Tĩnh Ảnh rửa mặt xong trở về thấy.

      "Tiểu thư, trong tay ngươi là cái gì thế? Sao có chút giống …." Tĩnh Ảnh mở to hai mắt tò mò hỏi.

      bại lộ thân phận, hai người vừa lên đường Tĩnh Ảnh liền đổi kiểu gọi Phượng Tĩnh Xu là "tiểu thư", mà nửa tháng chung đụng, Tĩnh Ảnh dần dần bị Phượng Tĩnh Xu cảm hóa, tính tình cũng lạnh lùng như ban đầu, thỉnh thoảng cũng cười cái, thấy hiểu cũng đặt câu hỏi, mà phải làm cái hũ nút nữa rồi. Nhưng cũng chỉ như vậy đối với Phượng Tĩnh Xu thôi, đối với những người khác, vẫn lạnh lùng trước sau như .

      "Cái này sao? Hắc hắc, đây là điện thoại di động ta cho các ngươi nha!" Phượng Tĩnh Xu cười híp mắt giải thích. "Chỉ là kiểu mẫu giống nhau, có vẻ đẹp mà thôi, nữ hài tử đều thích vật đẹp chứ sao."

      "Vậy người muốn…" Tĩnh Ảnh vẫn hiểu Phượng Tĩnh Xu muốn làm gì.

      "Hì hì, Tĩnh Ảnh, ngươi xem là được rồi!" Phượng Tĩnh Xu thần bí cười cười, sau đó dưới ánh mắt tò mò của Tĩnh Ảnh nhấn chuỗi con số dài "Tít tít tít tít", liền, gần như là lập tức, điện thoại di động Tĩnh Ảnh mang theo bên người lại vang lên!

      Tĩnh Ảnh nhanh như tia chớp đưa tay vào trong ngực lấy điện thoại di động ra, kết quả thấy được bức hình: dinendian.lơqid]on điện thoại di động này trong tay vừa phát ra thanh mỹ diệu, màn hình sáng có thể coi gương đồng này lại xuất Phượng Tĩnh Xu mỉm cười!

      "Này, chuyện này…" Tĩnh Ảnh thể tưởng tượng nổi nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Tiểu, tiểu thư, sao người thu lại chạy đến mặt này nha?" đúng, tiểu thư ràng còn đứng ở trước mặt nha!

      "Ha ha, bị dọa sao?" Phượng Tĩnh Xu cười ha hả , "Cái này gọi là ‘ điện thoại di động ’ là công cụ truyền tin, cụ thể mà , tương đương với bồ câu đưa tin bây giờ của chúng ta, chỉ là nó cần chăn nuôi, chỉ cần sạc điện là có thể làm việc, hơn nữa năng suất còn rất nhanh, chỉ cần khẽ gạt, là có thể lập tức được kết nối, tốn thời gian, coi như tin tức ngoài ngàn dặm, chỉ cần quay cuộc điện thoại, là ngươi có thể biết ."

      Nhìn dáng vẻ Tĩnh Ảnh nửa tin nửa ngờ, Phượng Tĩnh Xu liền đề nghị thí nghiệm chút, mà đối tượng thí nghiệm nha, dĩ nhiên là
      Last edited: 13/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :