1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: ngày ngàn năm

      Năm năm sau

      "Phạch phạch..."

      Ngoài cửa sổ, con chim ưng trắng như tuyết bay tới, ngừng đập vào cửa sổ, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

      Để thư trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con chim ưng kia lập tức bay nhào vào trong lòng Phượng Tĩnh Xu, làm nũng.

      "Ha ha, tiểu nghịch ngợm!" Bị Tuyết Ưng chọc đến nhột, Phượng Tĩnh Xu nhịn được nở nụ cười, "Được rồi, đừng làm rộn, Die nd da nl e q uu ydo n mau cho ta xem Duy nhi để ngươi mang cái gì lại đây?" Vừa vừa đẩy Tuyết Ưng ra.

      "... ..." Giống như nghe hiểu Phượng Tĩnh Xu , Tuyết Ưng bất mãn phồng lớn hai mắt, ngừng phát ra thanh thầm kháng nghị.

      "Ha ha, ! Phòng bếp có hạt dẻ ngươi thích ăn, nhanh ăn !" Tháo mảnh giấy chân Tuyết Ưng xuống, Phượng Tĩnh Xu cười dùng đồ ăn đuổi Tuyết Ưng. Tuyết Ưng vừa nghe có ăn, lập tức lại bay "phạch phạch phạch" về phía phòng bếp.

      Lúc trước bởi vì biết đến cuối cùng phải tới chỗ nào, vì thế để Tuyết Ưng ở chỗ Duy nhi, tính sau khi đến nơi cần tới lại dẫn Tuyết Ưng qua đây, quả nhiên, con Tuyết Ưng này cái gì cũng tốt, ngay cả ăn ngon cũng phải là hạt dẻ đặc biệt. Đến thế giới này thời gian càng lâu, hiểu biết nó càng sâu, thế giới này chủng loại thực vật tương đối thiếu, bằng địa cầu mọi thứ đều đầy đủ, ngay cả hạt dẻ cũng có.

      lần nàng và Duy nhi ở trong hốc cây chơi đùa, khi đó tùy tay biến ra nắm hạt dẻ cho Duy nhi ăn vặt, kết quả Duy nhi còn chưa ăn hết nửa, bị cái bóng dáng màu trắng" phạch phạch phạch " xông vào hốc cây khiến cho hoảng sợ. Cái bóng dáng màu trắng chính là Tuyết Ưng, chỉ thấy cái mũi nó giống như dài quá ngửi trái ngửi phải chút, sau đó giống như tìm được con mồi mãnh liệt công kích Duy nhi, lập tức dọa Duy nhi sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau lại mới biết được hóa ra nó phải muốn công kích Duy nhi, mà là muốn ăn hạt dẻ trong tay Duy nhi!

      Hơn nữa kỳ lạ nhất là, Tuyết Ưng này sau khi cướp đoạt hạt dẻ xong, thế mà lại ! Phượng Tĩnh Xu có cách nào khác, chỉ có thể giữ nó bên người, hơn nữa từ trong thấm xu văn lấy ra mầm hạt dẻ dạy Duy nhi gieo trồng, thứ hạt dẻ này, sinh trưởng nhanh, trông nom dễ dàng, thích ứng rất mạnh, chống hạn chống lụt, chịu cằn cỗi, có thể ở núi hoang, bãi sông phát triển nhiều, hơn nữa sản lượng cao, ra hạt ổn định, sống lâu dài, năm trồng cây, trăm năm được lợi. chỉ là cây ăn quả tốt, cũng là loại cây trồng rừng xanh hoá núi hoang, bờ cát. Bởi vậy đối với việc Duy nhi trồng cây hạt dẻ, sống cũng dễ dàng. Từ đó về sau Tuyết Ưng này cũng chỉ dính Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, hơn nữa ăn cơm phải hạt dẻ ăn.

      Khứu giác của Tuyết Ưng rất nhạy bén, đặc biệt là đối với hạt dẻ nó nhất, bởi vậy lúc trước khi Lục Miểu xuống núi giao cho bao hạt dẻ, để cho cứ cách ngàn dặm bỏ lại hai hạt, để mà chỉ đường, sau đó lại khiến Duy nhi cho Tuyết Ưng bay, quả nhiên, tiểu tử tham ăn này đường theo mùi hạt dẻ tìm đến nơi này.

      Trong lòng giễu cợt Tuyết Ưng, lắc đầu, mở thư mà Duy nhi cho nàng ra.

      Trong thư viết hẳn tờ, cái gì mà trải qua khá tốt, có nhớ hay , có thể trở về trước thời gian cùng trải qua sinh nhật hay , xem qua từng dòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trang giấy, trang giấy kia chỉ viết mấy chữ ——

      Bách Tính phường hoàn công.
      Hảo Mộng lâu khai nghiệp
      Vân Cẩm các hồng hỏa.
      Thiên Hành trang an hảo.

      Mặt khác còn có hàng chữ, ràng có thể thấy được là bút tích của người khác, thư: An Toàn cục, Vô Hoa trang, Xảo Tượng lâu tất cả đều bình thường.

      Lộ ra nụ cười thỏa mãn, Phượng Tĩnh Xu quăng thư vào trong thấm xu văn, bước nhanh ra Khoái Ý cư.

      "Tuyết Ưng, ta muốn ra ngoài, ngươi cùng ?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Gọi về phía phòng bếp tiếng, chỉ thấy Tuyết Ưng mơ hồ thầm hai tiếng, chốc lát sau liền thấy Tuyết Ưng vui sướng ngậm túi lớn chứa đầy hạt dẻ bay ra.

      "Trời! Ta phục ngươi rồi, đến chỗ nào cũng muốn mang theo hạt dẻ a!" Phượng Tĩnh Xu tức giận sẵng giọng.

      Nhận lấy túi lớn, Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, Linh Lung trong nháy mắt xuất , nhận lấy túi, lắc mình cái, chuyển dời đến lưng Tuyết Ưng." thôi ~ Lục Linh Lung dọc theo đường lột hạt dẻ nhét vào miệng ngươi đút ngươi ăn, cái này dù sao cũng phải bỏ ~" xong đặt Tuyết Ưng vai, thầm niệm khẩu quyết, trận gió thổi qua, Phượng Tĩnh Xu tùy theo đó nhảy vọt lên.

      đường hướng tây, từ trung nhìn xuống phía dưới, tốc độ rất chậm, có thể nhìn đến dưới chân Tuyệt Lăng sơn, vẫn là tuyết trắng như cũ.

      Thời gian trôi qua nhanh, đến nơi đây cũng được năm năm, là "Trong núi mới ngày, đời ngàn năm".

      Trong năm năm này, tu luyện của nàng tiến ngàn dặm, tu vi võ công khác Lục Miểu lắm, bởi vậy tại hoàn toàn cần Lục Miểu dạy nàng, năm trước Lục Miểu bị đá xuống núi chuyên tâm dạy Duy nhi và Tĩnh Ảnh rồi.

      Phương diện tu luyện tiên thuật cũng rất tăng cao, giờ Hồng Linh Lung và Tử Linh Lung cũng được sáng tạo ra, tạo ra đến đây, còn chưa mạnh lên, chờ tiếp qua hai năm, sau khi Hồng Tử Linh Lung mạnh lên, chính là ngày nàng xuống núi. Hơn nữa nghiệp tu tiên của nàng từ ban sơ luyện tinh hóa khí đến luyện khí hóa thần thẳng đến luyện thần hoàn hư, dựa theo trình tự mà , nàng tu luyện từ Toàn Chiếu, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Linh Tịch tới Nguyên rồi, nay trong Tâm Hải của nàng đứa bé cỡ bằng nắm đấm, bộ dáng nho , nghiễm nhiên là phiên bản của Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa còn điều kinh hỉ là Thấm Xu Văn và Tâm Hải tương thông, bởi vậy tiên khí trong Thấm Xu Văn so với lúc trước càng thêm đầy.

      Ở đây tròn năm năm, chỉ nàng tiến bộ, Duy nhi và Tĩnh Ảnh cũng tiến bộ , tính cách Duy nhi càng thêm kiên cường, võ công của Tĩnh Ảnh cũng đề cao. Ngoài phương diện này, lúc trước khi nàng từng bí mật giao cho hai người nhiệm vụ khác nhau, hai người cũng đều xuất sắc hoàn thành. Lúc trước nàng giao cho Duy nhi ở Lộng Phong quốc mua mặt tiền cửa hàng còn thành lập bốn sản nghiệp lớn ăn, mặc ở, lại, mặt khác giao cho Tĩnh Ảnh thành lập từng cái từng cái tiêu cục, cùng Duy nhi phối hợp lẫn nhau, lại thành lập sơn trang chính đạo còn phải để cho được người trong võ lâm tán thành, cuối cùng tìm ra đám người giỏi tay nghề, cùng với người tài giỏi ký hợp đồng độc quyền xây dựng thị trường, thành lập ra đoàn chuyên môn xây dựng và trang hoàng nhà ở. Mà nhiệm vụ đầu tiên của nhóm thợ thủ công này chính là phối hợp với Duy nhi thi công xây chỗ ăn, mặc, ở, lại, toàn bộ thiết kế do Phượng Tĩnh Xu cung cấp. Từ bức thư vừa rồi hai người gởi xem ra, bọn họ làm được, hơn nữa làm rất xuất sắc. Xem ra có nàng, hai người bọn họ cũng có thể duy trì đại cục.

      giờ Tuyệt Lăng sơn bị nàng lục mấy lần, tìm được ít bảo bối, hôm nay, chính là ngày xuất thế loại công nghệ cao khác của nàng, tại, còn kém địa phương thích hợp để thể rồi...

      suy nghĩ, Phượng Tĩnh Xu bay lên đến phía Tuyệt Tích sâm lâm rồi.

      Vừa muốn nhanh chòng bay qua, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng kêu cứu...

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đuổi giết trong rừng rậm

      Bởi vì do tu luyện, ngũ quan của Phượng Tĩnh Xu nhạy bén gấp mười lần người bình thường, bởi vậy cho dù là ven Tuyệt Tích sâm lâm truyền đến tiếng kêu to nàng cũng nghe thấy ràng.

      Vốn nghĩ muốn nhúng tay, người phàm đánh đánh giết giết khiến người ta chán ghét, đặc biệt là loại "quần ẩu trong rừng" thông thường này, khiến Phượng Tĩnh Xu có phần căm ghét. Nhưng nàng ràng nghe thấy giọng của hai hài tử, hơn nữa nghe tình hình, Die nd da nl e q uu ydo n những người này là muốn giết hai hài tử này, mà vừa rồi hộ vệ đường bảo hộ hai hài tử, nay toàn bộ đều ngã xuống.

      Xem ra nàng thể nhúng tay, nếu như là cướp giết bình thường, nàng cũng mặc kệ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nàng Phượng Tĩnh Xu cũng phải là hạng người thiện lương gì, chuyện gì cũng thò chân, xía vào. Nhưng nếu như là cướp giết hai hài tử, nàng thể quản, dù sao đứa là vô tội.

      Tay vừa lật chuyển, gió dưới chân giống như có ý thức, lao xuống, liền chuẩn xác đưa Phượng Tĩnh Xu đến ven rừng rậm.

      Tiến tới gần, chợt nghe thấy tiếng chuyện, hiển nhiên là kẻ giết người ở chỗ này kêu gào.

      "Tiểu tử thối, đứng lại cho lão tử!" đại hán hung ác kêu.

      "Ha ha ha! Lão thất, sao ngươi ngay cả hai oa nhi miệng còn hôi sữa cũng đuổi kịp chứ? Chẳng lẽ là đêm qua ở nơi nào đó cùng với đàn bà lăn lộn khiến chân mềm nhũn rồi!?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn, Theo sau lại truyền đến tiếng cười nhạo lỗ mãng.

      "Thúi lắm! Lão tử sao lại bị đàn bà khiến chân mềm nhũn chứ?" Người kia hiển nhiên bị thẹn quá thành giận, vừa chuyển mình phát tiết tức giận ở người hai hài tử chạy trốn. "Thằng nhóc, lão tử kêu ngươi đứng lại!" Tiếng vừa dứt liền hung hăng bắt được tóc của tiểu nam hài.

      Lập tức nghe thấy tiếng thét non nớt chói tai vang lên, ngay sau đó là tiếng la khóc liên tiếp, nam hài bị bắt được ngừng hô "Ca ca, ca ca..."

      Chân vừa chạm đất, Phượng Tĩnh Xu chợt nghe thấy tiếng phẫn nộ quát to: "To gan! Bọn ngươi là người nào, dám đuổi giết chúng ta, các ngươi biết chúng ta là ai sao! Còn mau thả đệ đệ ta ra! Chẳng lẽ các ngươi muốn sống nữa sao!?" Trong tiếng gào thét như muốn rách cổ họng lộ vẻ sợ hãi và bất lực thể che giấu!

      Theo tiếng nhìn lại, vừa rồi bởi vì bắt được tiểu nam hài chạy trốn mà ngừng lại, bao vây thành vòng. Sau đó phát đếm kĩ, trong nhóm đuổi giết ước chừng có hai mươi ba mươi đại hán, mà tất cả đều có võ công kém, còn bên kia cũng chỉ có hai tiểu hài tử tay trói gà chặt. tại hai mươi ba mươi người này vây quanh chơi đùa hai tiểu nam hài, tựa như mèo trêu đùa bắt chuột vậy, trêu đùa vây quanh hai tiểu nam hài sợ hãi. Khi dễ hài tử như thế, Phượng Tĩnh Xu tận mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy luồng tức giận thiêu đốt ở trong lòng.

      "Ha ha ha! Lão đại, ngươi nghe thấy cái gì sao? để chúng ta thả đệ đệ ra! Ha ha ha!" Trong đó đại hán áo đen giống như nghe thấy truyện cười, liền khoa trương cười lớn, trong giọng lộ vẻ khinh miệt và trào phúng!

      Đám đại hán kia cũng theo đó phá lên cười, đại hán thoạt nhìn giống như đầu lĩnh cuồng vọng cười : "Tiểu oa nhi, ngươi đúng, lá gan chúng ta chính là lớn! Lại , thân phận các ngươi là gì chúng ta rất ràng, chúng ta tìm chính là các ngươi!" xong phen đoạt lấy tiểu nam hài trong tay đại hán khác, tiểu nam hài kia hiển nhiên là bị dọa , ra sức khóc liên tục.

      "Ngươi, các ngươi...!" Nam hài kia hơn lớn bị như vậy, nhất thời tuyệt vọng nên lời.

      "Lão đại" kia liếc mắt đánh giá tiểu nam hài, đột nhiên cười dâm : "A, các huynh đệ, bộ dạng thằng nhóc này còn tệ! hổ là hài tử gia đình giàu có nuôi dưỡng, chậc chậc, ngay cả làn da cũng non mềm như vậy, giống như miếng đậu hủ!" bên vừa vừa dâm loạn sờ hai má nam hài kia.

      "Ha ha ha, lão đại, ta nghe những nhóm người giàu phú quý có đam mê luyến đồng, ta còn chưa hưởng qua tư vị luyến đồng đâu!" đại hán cũng cười quỷ dị phụ họa .

      Trong nháy mắt đám người ở hai bên đột nhiên ấn ngã hai tiểu nam hài biết phải làm sao xuống đất, cũng ở hai người giãy giụa dùng sức xé vạt áo hai người!

      Phượng Tĩnh Xu ở bên nhìn, rốt cuộc nhịn được, lấy hai mảnh lá cây rót chân khí vào, nhanh chóng vọt tới hai đại hán chế trụ hai tiểu nam hài, nháy mắt liền cắm thẳng vào gáy hai người!

      Hai đại hán vừa muốn kéo tiết khố của hai tiểu nam hài xuống bỗng nhiên thấy gáy chợt lạnh, cứ thế mà rời khỏi thế giới này.

      Biến hóa này đột nhiên tới dọa đại hán bên quan sát sợ đến choáng váng, mà hai tiểu nam hài bị máu tươi văng lên mặt cũng ngây dại, chỉ có thể nhìn thấy trời đất tràn đầy màu đỏ che khuất gò má trắng noãn và đôi con ngươi trong veo của bọn họ.

      "Ai! Là ai lén lút ở nơi nào! Còn ra đây!"Bọn đại hán kịp phản ứng đều nhao nhao cầm vũ khí lên, ngừng kêu to về bốn phía.

      Mặc dù “lão đại” bọn vừa mới chết, nhưng đối với đám người rệu rã như cát trong mâm mà , bọn vốn quan tâm, "Lão đại" chết càng tốt, như vậy bọn họ có thể tranh vị trí này rồi. tại đối với bọn họ mà , quan trọng nhất là người thần bí chỉ dùng hai mảnh lá cây liền bắn chết "lão đại" bọn .

      Khu sâm lâm này là "rừng Quỷ" nổi danh đại lục Sở Ảnh, trong rừng cây cối xen kẽ nhau, lại có lịch sử mấy trăm năm, những cành cây đại thụ dày đặc này sớm che khuất bầu trời, ban ngày cũng là hôn thiên ám địa (đất trời tối tăm), càng đừng đến buổi tối. Người bước vào liền dễ dàng bị lạc phương hướng, vào ra được, hoặc là đói chết ở bên trong, hoặc là trở thành bữa tối của mãnh thú trong rừng. Bởi vậy khu sâm lâm này bị người đại lục Sở Ảnh coi là "Tuyệt Tích sâm lâm", vì gần sát Tuyệt Lăng sơn, khí lạnh của Tuyệt Lăng sơn xâm nhập vào rừng, cho nên khí lạnh trong rừng càng đậm, có loại cảm giác u trầm, cho nên lại được gọi là "rừng Quỷ ".

      Ngày thường làm việc trái với lương tâm, nửa đêm sợ quỷ gõ cửa. Đối với những người quanh năm sống trong giết chóc mà , tiến vào mảnh "rừng Quỷ " này vốn trong lòng còn có điểm e ngại, mà tại người đứng đầu bọn họ lại bị người thoáng cái liền giết chết, bởi vậy khí lạnh ở đây phơ phất trong rừng rậm, đám người bị cả kinh đến tóc gáy cũng dựng thẳng.

      đám đại hán kêu nửa ngày thấy có phản ứng, trong lòng sợ hãi càng đậm, phen đẩy ra hai cỗ thi thể nằm úp sấp, nắm hai tiểu nam hài lên chắn ở trước người, thất thanh " Nếu ra ta làm thịt hai thằng nhóc này!"


      tiếng thở dài yếu ớt lướt qua, đáy lòng đám người cả kinh đều phát lạnh.

      "Ai, rốt cuộc là ai!"

      " ra, đừng có mà giả thần giả quỷ!"

      Mắt thấy tâm lý kinh sợ nổi lên tác dụng, Phượng Tĩnh Xu từ sau gốc cây đại thụ chậm rãi ra.

      Đám kia vừa thấy người ra là tiểu nương chừng mười tuổi, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Long Thiên Long tình

      Chỉ thấy nữ hài kia băng cơ ngọc cốt*, mặt phấn má ngọc, đôi mắt đen trầm tĩnh trong veo như nước chăm chú nhìn dường như có thiên ngôn vạn ngữ, dưới cái mũi xinh đẹp khéo léo là đôi môi hồng muốn thôi, liếc mắt nhìn lại, đúng là tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp

      *Băng cơ ngọc cốt: thanh cao thoát tục

      "Tiểu nương, ngươi ở trong này làm gì vậy?" Thấy tiểu mỹ nữ như vậy, bọn đại hán thô lỗ cũng nhịn được xem thường.

      Đáng tiếc Phượng Tĩnh Xu hề lĩnh hội tình cảm thương tiếc của đám người kia, vừa mở miệng chính là nội tâm lãnh lẽo : "Ta tới nơi này là vì các ngươi có kết cục giống như hai người kia. " xong đợi đám kia người kịp phản ứng, "Lả tả!" Lại là hai mảnh lá cây bắn ra, "Ầm! Ầm!" Lại hai cổ thi thể tiếng động ngã xuống.

      Mọi người cả kinh, nhìn thấy có hai đại hán ngã xuống, rốt cục hiểu được nữ oa nhi này là tới phá rối, bởi vậy cũng khách khí nữa, liền nắm đao vọt qua đây.

      "Các huynh đệ, ta mà sợ tiểu tiện nhân này sao! Mọi người lên, bắt lấy tiểu tiện nhân này, đợi chúng ta hưởng thụ rồi bán nàng đến kỹ viện !" đám người vừa xông lên vừa hô, hoàn toàn quên mất chuyện bốn người dễ dàng chết ở tay tiểu nương này.

      "Hừ, biết lượng sức!" Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh tiếng, xuống tay cũng lưu tình, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên ống tay áo tung bay phất phới, phất tay, bóng dáng màu lam như quỷ mỵ thổi qua, ánh lửa chớp lóe xuyên qua giữa đám người.

      "Ầm!"

      "Ầm! Ầm! Ầm!"

      đám thi thể nháy mắt ngã xuống, vẫn duy trì tư thế tiến về phía trước, trợn mắt nhe răng, vô cùng hung ác, lại trước khi chết cũng biết mình rốt cuộc đánh mất tính mạng như thế nào, có lẽ Diêm vương ở điện hảo tâm cho bọn biết !

      Chậm rãi đến bên người hai tiểu nam hài bị cố liên tiếp dọa sợ tới mức ngất , vung tay lên, lại là hai Lục Linh Lung thoáng , ôm hai tiểu nam hài đến, thầm đọc phong quyết, trận gió thổi qua, nhàng nâng bọn họ bay về phía trung.

      Giao hai tiểu nam hài cho Lục Linh Lung chiếu cố, Phượng Tĩnh Xu ở phía trước cứ thế tìm kiếm chỗ thích hợp để đáp xuống.Khí hậu khu vực đại lục Sở Ảnh đặc biệt lộ tính chất, Lộng Phong quốc cả năm ôn hòa nhiều gió, mưa xuống đều đều; khí hậu Xuyên Vân quốc hạ ấm đông lạnh, nhiều sương; khí hậu Hí Triều quốc cũng tệ, nhưng mưa xuống quá nhiều lần; mà còn lại là Việt Sa quốc mưa xuống tập trung từ tháng ba đến tháng năm, thời điểm còn lại chính là khí trời hạn hán, khốc liệt chịu nổi. Mà tại Phượng Tĩnh Xu muốn tìm, là nơi địa hình bằng phẳng rộng lớn, khí trời sáng sủa, nhìn chung tứ quốc, sợ cũng chỉ có sa mạc rộng lớn giữa Việt Sa quốc và Tuyệt Tích sâm lâm phù hợp với điều kiện thôi.

      Lựa chọn chỗ phạm vi ngàn dặm bóng người, Phượng Tĩnh Xu chậm rãi đáp xuống, theo sau lại có mấy Lục Linh Lung lắc mình ra, yên lặng dựng lều trại, thay Phượng Tĩnh Xu an bài việc nghỉ đêm ở sa mạc. Thời điểm lúc Lục Linh Lung dựng lều trại, Phượng Tĩnh Xu ngồi im ở bên, chậm rãi vận hành tiên thuật trong cơ thể, từ trong cơ thể mở cái kết giới lan rộng, hơn nữa ngừng mở rộng phạm vi kết giới, cho đến khi bao phủ toàn bộ phạm vi trong trăm dặm, mới ở phía kết giới để lại lỗ tròn đường kính dặm.

      Lúc làm xong việc này, Lục Linh Lung thông qua thần thức cho nàng biết hai tiểu nam hài kia tỉnh lại. Phượng Tĩnh Xu đứng lên, vào trong lều vải dựng tốt, chuẩn bị gặp mặt hai tiểu nam hài.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~ phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~

      Khi Phượng Tĩnh Xu bước vào trong lều trại có hơi thở đại hóa được trang bị đầy đủ thiết bị, hai tiểu nam hài phòng bị nhìn chằm chằm ngoài cửa. Bởi vì khi bọn họ tỉnh lại Lục Linh Lung phía trước biến mất ở trước mặt bọn họ, bởi vậy hai người cảm thấy sợ hãi với nơi bóng người hơn nữa lại lộ ra hơi thở cổ quái này.

      Vừa nhìn thấy người vào là tiểu nương hơn mười tuổi, hơn nữa bộ dạng trong veo như nước, hai người đều thở phào nhõm.

      "Các ngươi tỉnh rồi?" Phượng Tĩnh Xu chỉ dùng giọng điệu của tiểu nương chừng mười tuổi hỏi.

      "Ừ... Ngươi là ai? Là ai cứu chúng ta? Đây, đây là nơi nào?" Nam hài hơn lớn lắp ba lắp bắp hỏi, tiểu nam hài kia lại sợ hãi tránh ở phía sau đại nam hài.

      "Ta gọi là Hoàng Vũ Tĩnh, nơi này là phụ cận đại mạc, ta và phụ thân ta cùng nhau du lịch đến Việt Sa quốc, kết quả lạc đường trong Tuyệt Tích sâm lâm, may mắn khi chúng ta quanh ở trong rừng rậm nghe thấy phía trước có thanh, theo tiếng ra Tuyệt Tích sâm lâm. Kết quả liền nhìn thấy các ngươi ngã vào giữa đám người, ta và phụ thân liền mang các ngươi ra. hơn tháng rồi, mới đến nơi này, ngày mai là chúng ta có thể đến Việt Sa quốc." Phượng Tĩnh Xu mắt cũng chớp thuận miệng dối.

      Nhắc tới đám người kia, hai tiểu nam hài lại co rúm lại chút.

      "Các ngươi ở nơi đó làm gì? Là chơi sao? Những người đó sao toàn bộ lại nằm ngủ mặt đất?" Phượng Tĩnh Xu lại giả bộ biết hỏi.

      "Ngủ, ngủ!?" Đại nam hài kinh ngạc trợn to hai mắt.

      "Đúng vậy, bọn họ toàn bộ nằm mặt đất, ta đẩy bọn họ cũng thấy bọn họ động đậy, phải ngủ là cái gì?" Phượng Tĩnh Xu dối càng trôi chảy, "Đúng rồi, tên các ngươi gọi là gì?"

      "Ta gọi là Long... Ách, Lý Long Thiên, đây là đệ đệ ta Lý Long Tình."Đại nam hài ấp a ấp úng giới thiệu .

      Long Thiên Long Tình? Sợ là tên giả ! Phượng Tĩnh Xu cười thầm trong lòng, cũng vạch trần hai người, tiếp tục hỏi: "Năm nay ta mười tuổi, là người Lộng Phong quốc, còn các ngươi?"

      "Ta mười hai tuổi, đệ đệ của ta chín tuổi, chúng ta là người Việt Sa quốc." Lý Long Thiên hồi đáp, sau đó lại nhìn xung quanh, "Nơi này là lều trại của các ngươi sao? Kỳ quái, phụ thân ngươi đâu?"

      Phượng Tĩnh Xu vẫy vẫy tay, thèm để ý : "Việc này có gì kì lạ, chúng ta vẫn ở nơi này." Dừng chút, còn : "Phụ thân ta hàng năm du lịch khắp nơi, mẫu thân mất sớm, ta mới hiểu chuyện bao lâu liền theo phụ thân. Giờ ông ấy dò đường, buổi tối mới quay về, các ngươi nghỉ ngơi trước ." xong, thấy Lý Long Tình phía sau Lý Long Thiên sợ hãi nhìn nàng, vì thế cười từ trong ống tay áo "lấy ra" cái Vạn Hoa Đồng cho , "Tiểu đệ đệ, đây là ta và phụ thân khi du lịch nhìn thấy thứ đồ chơi hiếm lạ, ta cũng chơi rất lâu, tặng cho ngươi !" Vừa vừa ở bên dạy chơi như thế nào.

      Lý Long Thiên ở bên im lặng lời nào, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn từ trong mắt của thấy được khát vọng, lại bởi vì chính mình là ca ca mà thể kiềm chế xuống. Đối với tình huynh đệ này của Lý Long Thiên Phượng Tĩnh Xu rất tán thưởng, lại từ trong lòng "lấy" ra món đồ chơi khác giao cho Lý Long Thiên, nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai bản bí tịch võ công tự nghĩ ra giao cho hai người, cũng dặn dò hai người bảo quản cẩn thận.

      Hai bản bí tịch võ công này là Phượng Tĩnh Xu dựa theo võ học mình lĩnh hội sáng tạo ra, đơn giản dễ dàng học được, dung hợp với thái cực ở thế kỷ hai mươi mốt, có việc gì thời điểm luyện cũng có thể cường thân kiện thể, dinendian.lơqid]on nếu như phối hợp võ công tâm pháp độc môn của nàng, chăm chỉ luyện tập, đợi thời gian nữa trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.

      Bởi vì nhìn thấy tâm tính hai người thuần khiết lương thiện, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu xuất phát từ tâm tính bảo hộ giao hai bản bí tịch cho hai người, biết sau này vì thế mà gặp phải phiền toái lớn.

      Hai người vừa thấy Phượng Tĩnh Xu chỉ đưa đồ chơi của mình cho bọn , mà còn vô tư giao hai bản bí tịch võ công cho bọn , đều cảm động thôi, lập tức ấn tượng đối với Phượng Tĩnh Xu càng thêm tốt.

      Ba người ở trong lều trại nghỉ ngơi chơi đùa, cho đến mặt trời chiều ngã về tây, Phượng Tĩnh Xu dùng bữa tốixong liền điểm huyệt ngủ hai người, sau đó ra lều trại, sớm mệnh lệnh Hắc Linh Lung dựng đài cao tốt, nhìn “căn cứ” ở phía trước do Hắc Linh Lung dựng lên, chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm mong đợi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Vệ tinh

      đại mạc rộng lớn, thời gian vẻn vẹn buổi chiều, khung sắt đột ngột ngoi lên từ mặt đất, khung sắt cao cao đứng thẳng, gần sát là vật thể dài màu trắng có độ cao kém bao nhiêu với khung sắt, từ trong cái khung sắt có rất nhiều "cánh tay sắt" ổn định vật thể kia, nhắm thẳng vào trời cao. Ánh trời chiều còn dư lại rơi đại mạc rộng lớn yên tĩnh, gió đêm từ từ phủ lên tầng tầng vàng nhạt cát vàng rực rỡ.Tất cả giống như bức tranh màu nước khí định thần nhàn, khiến người ta chút nào phát thay đổi kinh thiên động địa tới gần.

      Nhìn chân trời nhiễm nắng chiều phía trước làm nổi bật tòa tháp cao, Phượng Tĩnh Xu khỏi ngâm : "Đại mạc yên trực, trường hà lạc nhật viên." Đọc thơ ca của cổ nhân, trong lòng vô cùng muốn tiến về phía trước, lại vì trở ngại thân phận mà thể thực bước qua đại mạc, chỉ có thể nhắm mắt tưởng tượng cảnh tượng hùng vĩ đồ sộ kia, tình cảm mãnh liệt phóng khoáng kia cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng đêm khuya mà lĩnh hội phen. Nay đứng ở trong vùng sa mạc này, loại xúc động tự nhiên nảy sinh, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy rộng lớn vô cùng. Đột nhiên cảm thấy Tâm Hải dao động trận, luồng khí cường đại từ bốn phương tám hướng phóng qua đây.Trong lòng Phượng Tĩnh Xu vừa động, lập tức ngồi xuống đất tu luyện.

      Tu tiên dựa vào chỉ là chăm chỉ luyện tập, càng còn cần tâm cảnh và kỳ ngộ, đặc biệt tại thời kỳ chuyển sang giai đoạn thứ tư, nếu như tâm cảnh đột phá, lại gặp được thời cơ tốt, có thể cả đời cũng tu luyện thành. Trái lại, nếu người có tâm tính tốt, tâm cảnh mở rộng, hơn nữa còn có vận khí tốt, như vậy tu tiên nhanh chóng cũng phải việc lạ. Phượng Tĩnh Xu chính là ví dụ như vậy, người ta tu tiên muốn đạt tới giai đoạn luyện thần hoàn hư phải cần ba bốn mươi năm, nhưng nàng chỉ dùng năm năm liền hoàn thành.Tuy trụ cột nhập vào tiên thiên tốt, nhưng có tài trí và thiên phú nhất định, bất luận thế nào cũng đạt được hiệu quả.

      Dần dần, vào đêm, Phượng Tĩnh Xu còn ngồi ở đất tĩnh tọa, bốn phía cũng thấy chút động tĩnh, mọi thanh đều yên lặng, chỉ có gió lạnh ban đêm thổi qua mặt, tiếng gió rít vù vù; cát sỏi theo gió ma sát lẫn nhau phát ra thanh sột soạt, những thanh thiên nhiên này tất cả đều vào trong tai Phượng Tĩnh Xu, trong lòng càng yên tĩnh.

      Lại qua nửa canh giờ, Phượng Tĩnh Xu chậm rãi thu hồi tinh thần, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, rất là thoải mái. Lần tu luyện này, cực kỳ thuận lợi chuyển sang giai đoạn thứ tư, Nguyên trong Tâm Hải cũng so với trước càng lớn hơn, cỡ như trẻ con mới sinh ra, bộ dáng càng thấy càng ràng, mắt còn có thể chớp chớp. Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thầm vì thế cảm thấy vui mừng. Mở mắt ra, nhìn thấy tháp cao trước mắt, lúc này Phượng Tĩnh Xu mới nhớ tới còn có việc phải làm!

      Nhớ tới chuyện sắp cần làm, trong lòng Phượng Tĩnh Xu lại vô cùng chờ mong.

      vào căn cứ dựng tạm thời, có thể nhìn thấy đo điện, đo cự ly xa, ngoài ra còn có hệ thống kỹ thuật chờ, Hắc Linh Lung làm thí nghiệm kiểm tra dựa theo quy trình cuối cùng; màn hình lớn, các loại số liệu, biểu đồ liên tục thay đổi, thanh khẩu lệnh điều hành liên tiếp ngừng.

      đài cao, bệ phẳng bao lấy vật thể màu trắng mở ra, đợi khắc Phượng Tĩnh Xu hạ mệnh lệnh kia, hành động vĩ đại trước nay chưa từng có tiến tới đại lục Sở Ảnh này. Trong lịch sử Sở Ảnh, đoạn phát triển trọng đại để người biết đến —— vệ tinh nhân tạo thông tin phóng lên trung đầu tiên trong lịch sử!

      Phải, là vệ tinh thông tin! Phượng Tĩnh Xu quyết định mang điện thoại di động là trong những sản phẩm của nền văn minh cao ở trái đất tới thế giới này. Có điều, phải ai cũng có thể sử dụng di động, chỉ có người thân cận với Phượng Tĩnh Xu mới có.

      Từ những năm 60 của thế kỷ 20 tới nay, vệ tinh thông tin được phát triển nhanh chóng.Vệ tinh thông tin ở quỹ đạo tròn cách đường xích đạo khoảng đồng bộ với chuyển động quay của trái đất (đồng bộ là chỉ thời gian vệ tinh chuyển động xung quanh trái đất vòng tương đồng với thời gian trái đất tự quay vòng), mà góc giữa mặt phẳng quỹ đạo và mặt phẳng xích đạo được giữ nguyên là khôngđộ, để các vệ tinh tương đối đứng yên so với mặt đất, bởi vậy gọi là vệ tinh cố định địa tĩnh. Bởi vì mỗi vệ tinh thông tin phủ sóng phần ba diện tích trái đất, cho nên lợi dụng tại quỹ đạo cố định địa tĩnh để phân bố khoảng cách tốt nhất giữa ba vệ tinh, có thể cùng tiến hành truyền tin toàn thế giới.

      Phượng Tĩnh Xu tham khảo theo phương pháp trái đất, phóng vệ tinh thông tin thế giới này, lại vì vậy thế giới này hơn nhiều so với trái đất, bởi vậy chỉ cần phóng vệ tinh thông tin là có thể bao quát toàn bộ đại lục Sở Ảnh. Mà hôm nay, chính là ngày nàng phóng vệ tinh thông tin!

      Giờ phút này, ở bên tháp phóng tại bãi phóng, tên lửa đợi phóng đứng sừng sững, vận sức chờ phát động. Phía đỉnh tên lửa là hình nón lớn, bên trong chính là vệ tin thông tin do Hắc Ling Lung trong Thấm Xu Văn chế tạo ra, mặt ngoài hình nón là ký hiệu hoa văn phượng hoàng lửa và thân tên lửa là ba chữ lớn "hiệu Tĩnh Xu " màu trắng ngà đặc biệt bắt mắt.

      "Năm phút chuẩn bị!"Phượng Tĩnh Xu quát tiếng.

      Hắc Linh Lung ở đài thao tác điều khiển tên lửa nhanh chóng thêm điện cho hệ thống điều khiển tên lửa.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Phượng Tĩnh Xu nhìn lên bầu trời, quan sát bốn phương tìm kiếm thời cơ phóng tốt nhất."... Kích hoạt! Cất cánh!" Ra lệnh tiếng, trong kết giới tại đại mạc đen tối bùng nổ ra tiếng động rung trời, bụi đất mặt đất nhất thời tung bay, gần như che trời! Dưới đáy tên lửa "hiệu Tĩnh Xu” đồng thời phun ra ngọn lửa màu đỏ. Chốc lát, tên lửa và vệ tinh nhờ sức nâng của ngọn lửa đột ngột ngoi lên từ mặt đất, từ lỗ hổng đường kính dặm chỗ kết giới do PhượngTĩnh Xu mở ra bay vút lên chín tầng mây như diều gặp gió!

      Trong kết giới tiếng vang oanh động rung trời, bên ngoài kết giới vẫn bình thường như cũ, ai nhìn thấy màn kinh động lòng người trong sa mạc này, chỉ có Phượng Tĩnh Xu, lẳng lặng đứng thẳng, giờ khắc này cảm nhận được kích động và kiêu ngạo bất luận kẻ nào cũng lĩnh hội được!

      Ước chừng mười giây sau, tên lửabởi vì bay lên mà đổi sang hướng đông nam, tiếng gió rít cũng dần dần xa, cho đến khi biến mất bầu trời cao xa xôi.

      Tại trung tâm điều khiển và kiểm soát trong đại sảnh mang hơi thở đại, các tin tức "phát mục tiêu", "theo dõi bình thường" ngừng truyền đến từ các trạm điểm đo đạc và tàu đo đạc “hiệu Viễn Vọng”. màn hình, hàng trăm các thiết bị lại ra cho biết quỹ đạo phi hành, độ cao, tốc độ, vị trí, trạng thái làm việc của các hệ thống tên lửa. màn hình bên cạnh, lại thị hình động của tên lửa phi hành.

      "Vệ tinh tách rời tên lửa", "Vệ tinh vòng lại", tin tức vệ tinh chuẩn xác nhập vào quỹ đạo ngừng truyền đến, Phượng Tĩnh Xu ngừng lại hô hấp rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra, mặt lộ ra nụ cười tươi. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gian nannày rồi!

      Phải biết rằng, ngay từ lúc vừa bắt đầu kế hoạch cho đến khi thực , Phượng Tĩnh Xu dùng thời gian suốt tám năm!

      Khi nàng vẫn còn là tiểu oa nhi hai tuổi, liền nhìn thấy phụ thân bởi vì truyền tin thuận lợi mà gặp rất nhiều phiền toái, lúc ấy nàng chỉ biết, tại mảnh đại lục cổ xưa này, thể giống như trái đất, sử dụng điện thoại, phương tiện truyền tin E-mail nhanh và tiện, bởi vậy nàng bắt đầu có ý tưởng sử dụng di động tại dị giới này, cũng ngừng vẽ bản đồ, tìm kiếm tài liệu, thăm dò địa hình, hoàn thiện kế hoạch. Mà ngay cả Phượng Duy Tĩnh, Lục Miểu và Tĩnh Ảnh cũng tại hai năm trước được nàng lập kế hoạch "lễ vật" mà từ từ bắt đầu thích ứng với tồn tại của di động, mà "lễ vật" nàng đưa cho bọn chính là cái điện thoại di động được mô phỏng như !

      Người đối với những thứ mới lạ đều tò mò, bởi vậy ba người đều cầm lấy điện thoại di động được mô phỏng như ngừng nghiên cứu. Đương nhiên, bây giờ ba cái điện thoại di động được mô phỏng như còn chưa có chức năng truyền tin, nhưng chức năng cơ bản khác như là đánh chữ, nghe nhạc, chơi trò chơi vân..vân đều đầy đủ, tại ba cái điện thoại di động được mô phỏng như kia quả thực chính là bảo bối của ba người, mỗi ngày đều mang theo bên người, chỉ sợ bị đánh mất. Đặc biệt là Lục Miểu, thích cầm di động chơi game nhất, suốt ngày gọi tới kêu , hình tượng đứa bé lại tiến thêm bước lớn.

      Hít thở sâu, trong lòng Phượng Tĩnh Xu có chờ mong.

      Chờ đến khi nàng xuống núi, như vậy di động này, là có thể thực phát huy tác dụng của nó...

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Ly biệt tại Khách Sa


      Nhìn nơi xa xôi lóe ra tinh quang, Phượng Tĩnh Xu biết, trong đó tất có viên"sao" lóe sáng là "hiệu Tĩnh Xu" hôm nay nàng chủ đạo phóng ra.


      Vươn tay nắm chặt, tháp phóng, bàn điều khiển, số liệu trước mắt tất cả đều thấy nữa, ngay cả những Hắc Linh Lung trong nháy mắt đều biến mất khôngs dấu vêt. Mà ngay cả kết giới bao phủ ngàn dặm cũng theo đó mà biến mất.


      Sa mạc, lại khôi phục dáng vẻ thần bí khó lường của nó.


      Phượng Tĩnh Xu xoay người bước về lều trại, hai Lục Linh Lung ôm lấy hai tiểu nam hài, Phượng Tĩnh Xu gật đầu, lại đưa tay nắm chặt, lều trại đột nhiên biến mất. Sau đó Phượng Tĩnh Xu thầm niệm khẩu quyết, di chuyển tức thời, cùng Lục Linh Lung tới phụ cận biên thành Khách Sa Việt Sa quốc. Bởi vì sau khi buổi tối tu luyện và phóng tên lửa, vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng phát thời gian trôi qua. Cho đến khi nhìn thấy cửa thành Khách Sa mở, có người lần lượt ra vào, mới phát lúc này là mặt trời mọc đằng đông rồi.


      Đưa tay nhận lấy Lý Long Tình, Lục Linh Lung kia ôm Lý Long Tình trong nháy mắt biến mất, còn lại Lục Linh Lung ôm Lý Long Thiên, cũng trong nháy mắt hóa thành bộ dáng —— người nam nhân trung niên tuấn tú, người đầy tang thương, khí chất trầm ổn, nghiễm nhiên là người sau khi khắp thiên sơn vạn thủy mà lắng đọng lại hình thành sức hấp dẫn riêng độc đáo.


      Hai người đánh thức Lý Long Thiên và Lý Long Tình, giải thích hồi, Phượng Tĩnh Xu lại giới thiệu "phụ thân" của mình với hai người, sau đó bốn người liền đường tới cửa thành mở rộng.


      Dọc theo đường , Lý Long Tình thủy chung vẫn nắm chặt tay Phượng Tĩnh Xu, đối với việc sắp phải ly biệt cực kỳ muốn. Lý Long Thiên ở bên cũng thỉnh thoảng liếc trộm Phượng Tĩnh Xu, muốn xa nhau mà sao cũng nên lời.


      Bốn người vào cửa thành, trong thời kỳ thái bình, kiểm soát việc ra vào cũng nghiêm ngặt, binh lính thủ thành cũng chỉ là duy trì trật tự, cũng có tiến hành kiểm tra người quá nhiều. Bốn người thuận lợi liền tiến vào trong thành.


      Sau khi tiến vào trong thành, tùy tiện tìm khách điếm dùng điểm tâm sáng, ở bàn cơm, Phượng Tĩnh Xu hỏi dự định tiếp theo của hai người, Lý Long Thiên ấp úng trong thành Khách Sa có thân thích của mình, đợi lát rồi cùng với đệ đệ tìm bọn họ. Phượng Tĩnh Xu lo lắng hai tiểu hài tử, vì thế đề nghị hộ tống hai người.


      Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Phượng Tĩnh Xu và "phụ thân" hộ tống hai người đến khu đông thành Khách Sa, khu đông là khu tập trung những người quyền quý ở thành Khách Sa, cách nơi ấy hai con đường, Lý Long Thiên để Phượng Tĩnh Xu tiễn, là thân thích mình ngay ở gần đây, Phượng Tĩnh Xu nhìn lát, bởi vì là khu tập trung những người quyền quý, vì vậy an ninh trật tự tương đối tốt, nên cũng yên tâm để hai người rời khỏi, nhưng khi quẹo sang đường khác, vẫn có sương khói màu tím đột nhiên lay động theo gió, theo sát hai người, cho đến bọn họ an toàn bước vào trong phủ thoạt nhìn rất uy nghiêm...


      Sau khi tiễn bước Lý Long Thiên vàLý Long Tình, Phượng Tĩnh Xu lẻ loi mình dạo tại thành Khách Sa. Bởi vì thành Khách Sa thuộc loại thành trấn là chốt hiểm yếu ở biên cương, bởi vậy còn có chút náo nhiệt. Nhưng Phượng Tĩnh Xu phải là người thích náo loạn, bởi vậy cũng vốn nán lại nữa, vào cái ngõ hẻo lánh, di chuyển tức thời, liền về tới Tuyệt Lăng sơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :