1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Kế hoạch phản quang nguyên thị

      Nếu Phượng Tĩnh Xu cho bốn tiểu nương mới chừng mười tuổi làm tỳ nữ bên người, thời gian cũng lâu, bốn người đều lớn hơn Tĩnh Xu mười tuổi, thời điểm Phượng Tĩnh Xu tám tuổi các nàng đều mười tám mười chín, ở cổ đại mà , cũng coi như là khuê nữ lớn tuổi, cũng thể muốn cả đời người ta đều hầu hạ nàng chứ? Cho dù các nàng nguyện ý, chính nàng tiếp nhận giáo dục tâm lý nhân loại ở thế kỷ hai mươi mốt cũng qua được việc này a, aiz, về sau tìm cơ hội liền gả các nàng ... Về phần tại sao, cứ tạm thời dùng .

      nha , nha , thời gian tại lúc Phượng Tĩnh Xu bò trôi qua, trong phần đông nữ chủ xuyên qua chỉ sợ Phượng Tĩnh Xu thuộc loại "Tĩnh", có ba tháng có thể , cũng có năm tháng biết chữ, càng có tám tháng ngâm thơ, trừ bỏ kiên trì bò ra, chỉ có tự mình tuyển thị là có vẻ khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ, còn lại cùng trẻ con bình thường giống nhau, nên làm sao cứ làm, tuyệt đối làm náo động, ngày ngày trôi qua, qua mùa xuân, thu, tại tới ngày Phượng Tĩnh Xu tuổi.

      tuổi, nghi thức quan trọng ở tại Phượng Tường cung của thái hậu sớm chuẩn bị, là chọn đồ vật đoán tương lai. " Chọn đồ vật đoán tương lai " còn gọi là "Thử nhi", loại tập tục này, ở dân gian lưu truyền lâu. Đó là nghi thức đoán trước tương lai được cử hành khi tiểu hài tử tuổi, là phương thức chúc mừng ngày kỷ niệm lần sinh thần đầu tiên. Phượng Tĩnh Xu biết "Chọn đồ vật đoán tương lai" là loại tập tục ở Trung Quốc cổ đại, văn hiến có ghi lại chọn đồ vật đoán tương lai, sớm nhất tìm thấy ở Bắc Tề, rồi dần dần thông dụng trong cả nước. Cũng nghĩ xuyên đến nơi này cũng có tập tục "Chọn đồ vật đoán tương lai", trong lòng Phượng Tĩnh Xu khỏi hiếu kỳ: Chẳng lẽ nơi này cũng có ngày hội Trung thu vân vân sao?

      năm này Phượng Tĩnh Xu sinh hoạt như trẻ con lâu rồi cũng có chút hồ đồ, cho tới hôm nay mới biết đến sinh nhật nàng chính là lễ Thất Tịch còn gọi là lễ tình nhân! Này như thế nào a? Có phải ám chỉ nàng sau này là tình nhân của đại chúng a? Phượng Tĩnh Xu trong lòng thầm cười .

      Kỳ , loại nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này hẳn phải tiến hành ở Hiền vương phủ, nhưng bởi vì thái thượng hoàng cùng thái hậu đều thích Phượng Tĩnh Xu, Phượng Mặc Dực đành lòng làm mất vui song thân, vì thế sửa địa điểm chọn đồ vật đoán tương lai thành ở tại Phượng Tường cung.

      sáng tinh mơ, Phượng Tĩnh Xu được bốn thị nữ Phong Thanh, Hoa Dung, Tuyết Ảnh, Nguyệt Phi chiếu cố tắm rửa, thay kiện áo mới tinh màu đỏ, từ xa nhìn lại, rất là đáng . Lúc này Phượng Tĩnh Xu ở trong lòng vú nuôi, cùng mẫu thân Giang Sở Nhi ngồi ở trong xe ngựa tiến cung, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt bốn tỳ nữ cũng ngồi ở bên ngoài xe tùy thời chờ đợi phân phó. Còn lại Hiền vương Phượng Mặc Dực cưỡi con ngựa nhanh nhẹn dũng mãnh, đằng trước đội ngũ. Thời tiết tháng bảy vẫn nóng bức, may mắn sáng sớm còn có chút gió , bởi vậy Phượng Tĩnh Xu cũng khó chịu, lắc lắc lắc lắc ở trong gian, Phượng Tĩnh Xu mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy tiếng khóc mỏng manh, bởi vì tu luyện qua tiên thuật, nên nhĩ lực của Phượng Tĩnh Xu cao hơn nhiều so với người bình thường, hơn nữa bên trong xe ngựa tương đối im lặng, bởi vậy thính lực so với Phượng Mặc Dực tốt hơn. Cẩn thận lắng nghe, là có tiếng khóc trẻ con, nghe thanh , tựa hồ khóc lâu, lúc này im lặng, phải là đứa trẻ bị vứt bỏ chứ? Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, vẫn phải xem thử , nếu như là đứa trẻ bị vứt bỏ, chẳng chính mình là thấy chết mà cứu?

      Vì thế Phượng Tĩnh Xu lại xuất xử chiêu cũ, bắt đầu ở trong lòng vú nuôi y y nha nha kêu lên."Làm sao vậy?" Giang Sở Nhi quan tâm hỏi.

      "Thưa Vương phi, nô tỳ cũng biết, mới vừa nãy còn rất tốt." Vú nuôi , cũng có phát được vấn đề gì, có chút mờ mịt .

      Nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu hướng ra phía ngoài giãy dụa , Giang Sở Nhi giọng : "Bảo bối ngoan, đừng lộn xộn, chúng ta tại đến hoàng cung, hoàng gia gia cùng hoàng tổ mẫu chờ con đó!"

      Phượng Tĩnh Xu vẫn chưa nghe theo Giang Sở Nhi, miệng vẫn ngừng kêu: "Ngừng... Ngừng..."

      Giang Sở Nhi thấy Phượng Tĩnh Xu còn ẫm ĩ muốn ngừng, nghĩ rằng đứa này luôn luôn nhu thuận, lúc này cố chấp muốn dừng xe như thế, có thể có nguyên nhân khác hay ? Vì thế cũng vén vải mành lên, kêu ngừng xe ngựa.

      Phượng Mặc Dực thấy xe ngựa phía sau ngừng lại, giục ngựa đến bên cạnh xe ngựa hỏi: "Sở Nhi, phát sinh chuyện gì?"

      Giang Sở Nhi bất đắc dĩ hồi đáp: "Bảo bối muốn dừng xe."

      Vì thế Phượng Mặc Dực nhìn sang Phượng Tĩnh Xu, cười tươi hàm chứa sủng nịch hỏi: "Bảo bối làm sao vậy?"

      Phượng Tĩnh Xu cũng để ý tới phụ thân, chỉ là muốn xuống xe ngựa, nhưng mà xe ngựa rất cao, vì thế nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn Phượng Mặc Dực. Phượng Mặc Dực thấy thế, lập tức xuống ngựa ôm Phượng Tĩnh Xu. Đợi Phượng Tĩnh Xu đứng vững, lập tức phì chân ngắn , đến địa phương phát ra tiếng khóc.

      Phượng Mặc Dực cùng tùy tùng theo đuôi phía sau Phượng Tĩnh Xu, vừa vừa hỏi: "Bảo bối rốt cuộc muốn làm gì a?"

      Đứa tuổi chuyện còn ràng, hơn nữa rất chậm, Phượng Tĩnh Xu vừa bên chậm rãi trả lời: "Phụ thân... Khóc... Khóc..."

      Phượng Mặc Dực nghe thanh nữ nhi ngọt nhuyễn, trong lòng trận thỏa mãn, lại nghe đến đứa "Khóc", phải là nàng nghe thấy tiếng khóc? Phượng Mặc Dực ngưng thần lắng nghe, thế mà có tiếng khóc truyền đến. Chưa kịp tự hỏi đứa mới tuổi tại sao có thể nghe ra thanh rất , Phượng Mặc Dực ôm lấy Phượng Tĩnh Xu liền bước nhanh đến địa phương phát ra thanh.

      Tìm thấy thanh , mấy người tới góc tối, càng tới gần, thanh càng phát ra ràng, ở ngõ tối đen, mấy người phát đứa trẻ còn trong tã lót, thị vệ tiến lên ôm lấy đứa trẻ kiểm tra phen, hướng Phượng Mặc Dực : "Vương gia, là nam nhi, người cũng có vật phẩm đặc thù, xem bộ dáng đói bụng ngày đêm ."

      Phượng Tĩnh Xu nhìn đến đứa trẻ kia, mới khoảng năm, sáu tháng, hé ra khuôn mặt nhắn trắng nõn bởi vì bị đói mà nhíu lại, khóe mắt nhắm chặt, cái miệng nhắn bởi vì khí lạnh ban đêm mà phát tím, cảm thấy đáng thương, vì thế túm vạt áo Phượng Mặc Dực lay: "Phụ thân... Đệ... Đệ..."

      Phượng Mặc Dực trìu mến nhìn Phượng Tĩnh Xu, : "Bảo bối muốn đệ đệ sao?"

      Phượng Tĩnh Xu gật đầu mãnh liệt.

      Phượng Mặc Dực nghĩ rằng, từ sau khi Sở Nhi sinh hạ Xu Nhi, trải qua hồi sinh đẻ như vậy, sớm hạ quyết tâm kiếp này để cho Sở nhi chịu đựng đau đớn khi sinh, ngầm ăn vào thuốc tuyệt dục, Xu Nhi nghĩ muốn có đệ muội đều có khả năng , nhưng trong nhà chỉ có đứa là Xu Nhi, khỏi đơn, chính mình lúc còn có huynh đệ làm bạn, từ nay về sau chỉ sợ Xu Nhi mình người trải qua thời thơ ấu đơn. Cảm thấy đành lòng, lại thấy này đứa trẻ con được Xu Nhi thích như thế, vì thế thuận thế đáp ứng, Hiền vương phủ từ nay về sau có thêm vị tiểu vương gia.

      Phượng Tĩnh Xu muốn dẫn đứa trẻ con này quay về, thứ nhất phải đành lòng mặc đói khổ lạnh lẽo, cứu mạng, thứ hai nhìn đứa trẻ bộ dáng sau này, biết tiểu tử sau này tất tuyệt mạo tao nhã, vì thế liền động tâm tư. phải Ngọc đế sau này nàng có vài người đến bầu bạn chia sẻ trách nhiệm của nàng sao, tại sao bắt đầu tự thu lưu cái để tự mình bồi dưỡng chứ?

      Vậy là kế hoạch phản quang nguyên thị sinh ra như vậy.

      Kế hoạch phản quang nguyên thị đến từ kế hoạch nguyên thị, kế hoạch nguyên thị chỉ có nam nhân nuôi lớn tiểu nương, bồi dưỡng nàng thành nữ nhân lý tưởng của chính mình, để tương lai có thể vì mình bầu bạn. Tiểu thuyết cổ điển “ Nguyên thị vật ngữ ” xuất từ Nhật bản, có nhân vật chính đón nhập tiểu nương 9 tuổi như vào phủ, từ 10 tuổi bồi dưỡng thành đối tượng theo cảm nhận hoàn mỹ của mình, sau khi lớn lên trở thành thê tử của . Sau lại từ đơn giản biến thành phức tạp ra " Kế hoạch phản quang nguyên thị ", ý chỉ nữ nhân chủ đạo kế hoạch.

      Phượng Mặc Dực vạn vạn thể tưởng được, hôm nay chính mình thu lưu chỉ là bạn chơi của nữ nhi, nghĩa tử của chính mình, càng là con rể sau này của chính mình!

      chương này edit hơi vội nên có gì sai sót mong các bạn chỉ giáo, mình sửa lại sau

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Thấm Xu Văn

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi đệ với..." thanh non nớt gọi lớn vang lên trong vườn hoa bay tán loạn, tiểu nam hài bốn tuổi bước chân ngắn, cố hết sức chạy băng băng ở trong hoa viên, muốn tìm được bóng dáng trong lòng kia, mùa thu mát mẻ lại mang đến cảm giác lạnh, mồ hôi trong suốt từ sợi tóc đen bóng chảy xuống, dọc theo đường cong hoàn mỹ khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, mang theo vô tận quyến luyến rơi xuống đất, vannhidiendanlequydon dưới đôi lông mày dày đậm là đôi mắt to trong sáng giống như thạch , dường như chứa đầy cả hơi nước, nháy mắt a nháy mắt, giọt nước mắt kia như rưng rưng sắp rớt, cái mũi thanh tú khéo léo thở ra khí, mồ hôi thấm ra tầng mỏng, cái miệng nhắn đỏ bừng thở mạnh đồng thời quên kêu lên từng tiếng "Tỷ tỷ" .

      Trong vườn cảnh thu lạnh lẽo đìu hiu, bóng người, chỉ có tiếng gió thi thoảng lướt qua vù vù, lá cây cũng nhiễm màu ưu thương, nặng nề rơi xuống từ ngọn cây, những đóa hoa xinh đẹp thiên kiều bá mị cũng thu liễm vẻ đẹp diễm lệ, *************** nhiễm lấy màu trắng trong thuần khiết, chỉ đợi năm sau khoe sắc, chỉ có hoa hờ hững khoan thai nở rộ mình, phải mang mị thái tồi mi chiết * mà là dáng vẻ khoan thai an nhàn. bầu trời thấy nhạn bay thành hàng, chỉ có những tiếng hò hét.

      *tồi mi chiết : chỉ hành động nịnh bợ, có cốt cách

      Trong khu vườn có vẻ hơi tiêu điều, tiểu nam hài hề nao núng tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác ủy khuất khi bị vứt bỏ, tiếng kêu gọi ngừng kéo dài, cuối cùng thành từng trận khóc thút thít chọc người đau lòng: "Ô ô... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ ở đâu... Tỷ cần Duy nhi nữa sao... Ô ô..."

      Đột nhiên thanh nữ oa nhi vang lên, mang theo bất đắc dĩ: " phải muốn đệ theo sát sao, sao lại chậm như vậy."

      Tiểu nam hài nghe được tiếng tỷ tỷ liền vui mừng ngẩng đầu lên, hai má hồng nhuận còn vương hai hàng nước mắt: "Tỷ tỷ!" Phi cái, nhào vào trong lòng .

      "Đừng khóc, đệ là nam tử hán đó." Nữ hài nhấc lên tay áo, lau khô hai hàng nước mắt khuôn mặt tiểu nam hài, dắt tay tiểu nam hài cười đến ngây ngô đến chỗ sâu trong vườn, vừa vừa nhắc: "Phượng Duy Tĩnh, muốn để tỷ tỷ ghét đệ nên động đến việc gì là khóc, chút khí khái nam tử cũng có, vannhidiendanlequydon nhưng mà cũng thể quá cứng rắn, giống như cái đầu gỗ, thi thoảng đệ muốn làm nũng, có đôi khi..."

      Phượng Duy Tĩnh mặc tỷ tỷ lôi kéo, vẻ mặt hạnh phúc nhìn bóng lưng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ càu nhàu, mặc dù nghe hiểu cái gì mà " khí khái nam tử hán ", cái gì gọi là "cứng rắn", nhưng biết tỷ tỷ thích ỷ lại, thích làm nũng với nàng, nhưng lại thích chuyện gì cũng đều dựa vào nàng, biết, mỗi lần chỉ cần vừa khóc, tỷ tỷ liền xuất , giúp lau nước mắt, nắm tay , dịu dàng nhắc nhở, mỗi khi lúc này, liền cảm thấy mình hạnh phúc, mình là người hạnh phúc nhất thế giới này.

      Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh, phụ vương "Duy Tĩnh" chính là từ Duy Tĩnh Xu, có ý tứ, bởi vì tỷ tỷ phát thấy , tính mạng của là tỷ tỷ ban cho, bởi vậy tỷ tỷ kêu Phượng Tĩnh Xu, vì vậy liền kêu Phượng Duy Tĩnh, thích tên này, bởi vì thích tỷ tỷ nhất. Tỷ tỷ còn bí mật với , là đồng dưỡng tế mà nàng tuyển chọn, đồng dưỡng tế là có ý gì hiểu, nhưng tỷ tỷ làm đồng dưỡng tế của nàng giống như phụ vương mẫu hậu luôn luôn ở cùng nhau, vannhidiendanlequydon muốn cùng chỗ với tỷ tỷ, cho nên nhất định phải làm đồng dưỡng tế của tỷ tỷ. Cứ như vậy, Phượng Duy Tĩnh còn tuổi mơ mơ màng màng ngốc nghếch liền bị Phượng Tĩnh Xu lừa gạt làm đồng dưỡng tế của Hiền vương phủ, từ đó trở mình được... (Vân Nhi: á á á Tĩnh ngây thơ bị lừa gạt rồi!!!)

      Phượng Tĩnh Xu đường lải nhải dẫn theo Phượng Duy Tĩnh đến cái hốc lớn trong cây đại thụ mà nàng vô tình phát được, hốc cây này nằm ở góc hậu viện vương phủ xa xôi, bình thường người ra vào rất ít, vì vậy liền trở thành nơi bí mật của Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh.

      Phượng Tĩnh Xu mang theo Phượng Duy Tĩnh tiến vào động rồi lấy ra hộp quẹt châm nến trong động. "Tỷ tỷ, tỷ muốn dùng pháp thuật sao?" Phượng Duy Tĩnh mở to mắt tò mò hỏi.

      "Đúng vậy, Duy nhi phải nhìn kĩ nhé." Phượng Tĩnh Xu trả lời, nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh nghiêm túc gật đầu, ý cười nhịn được tràn đầy khóe miệng. Sau đó tay phải duỗi ra, lộn xuống nắm thành cái thủ quyết, lại làm ra vài động tác tay, lộn lên lần nữa, vật thể hình trụ tinh sảo xuất bàn tay.

      Phượng Duy Tĩnh mở to mắt, chớp cũng chớp, nhìn vật trong tay tỷ tỷ, đến mở to mắt cũng nhìn ra vật này xuất tay tỷ tỷ như thế nào, cái miệng nhắn đỏ rực mở ra tròn tròn đến kinh ngạc cũng quên mất hô hấp. Thủ pháp thần kỳ này, mặc dù nhìn qua vài lần vẫn khiến cho người ta giật mình.vannhidiendanlequydon

      "Tỷ tỷ, đây là cái gì a?" Phượng Duy Tĩnh bỏ việc tìm hiểu nguyên lý "pháp thuật", lực chú ý bị vật thể hình trụ tinh sảo tay Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn.

      "Cái này gọi là vạn hoa đồng, đệ nhìn xuyên qua cái lỗ này, sau đó xoay chỗ này, nhìn thấy điều rất thú vị đó. Tặng cho đệ chơi a." Phượng Tĩnh Xu đặt vạn hoa đồng vào tay Phượng Duy Tĩnh.

      "Vạn hoa đồng? Cho đệ sao?" Đôi mắt to của Phượng Duy Tĩnh lóe ra tia sáng kinh hỉ, cẩn thận nhận lấy vạn hoa đồng, nét mặt thận trọng kia dường như vạn hoa đồng là bảo bối bằng thủy tinh dễ vỡ vậy. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy liền dựa theo cách Phượng Tĩnh Xu mới vừa để mắt gần sát vào lỗ tròn rồi xoay, chỉ chốc lát sau, kêu lên tiếng, con ngươi ngạc nhiên mở to nhìn Phượng Tĩnh Xu, lại nhìn vạn hoa đồng, nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng nở nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ: "Tỷ tỷ, chơi tốt! Duy nhi rất thích!" (Vân Nhi: mình nghĩ chắc cái vạn hoa đồng là ống nhòm??)

      Phượng Tĩnh Xu nhìn Phượng Duy Tĩnh ngạc nhiên cười thỏa mãn, cũng cười theo. Dưới ánh lửa mờ nhạt, Phượng Tĩnh Xu lơ đãng liếc mắt nhìn ngón trỏ phải, ngón tay đột nhiên lóe qua chút kim quang, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu loe lóe, nở nụ cười ý vị thâm trường, tâm tư khỏi quay về thiên đình, thời khắc cùng Ngọc đế giằng co, cầu bảo bối cuối cùng...

      "Oa nhi, ngươi xem ngươi còn có cầu gì nữa ?" Ngọc đế ngồi yên chỗ cao, dò hỏi Hoàng Vũ Tĩnh Xu.

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu suy nghĩ, đột nhiên cười hắc hắc, "Ngọc đế, ta còn có cầu cuối cùng, ta muốn người cho ta món bảo bối..."

      "Bảo bối gì?" Ngọc đế cảnh giác hỏi, chỉ sợ nàng lại đưa ra vấn đề gì khó khăn.

      Nhưng thường thường ngươi sợ nhất điều gì liền xuất điều đó, quả nhiên Hoàng Vũ Tĩnh Xu đưa ra nan đề: "Phải tới cổ đại khác nào tới xã hội nguyên thuỷ, nơi đó có cái gì cả, có tivi, có máy tính, có điều hòa, có ô tô, có máy bay, cái gì cũng có, ta muốn giống như trong tiểu thuyết, muốn có bảo bối đóng gói toàn bộ mọi thứ ở đại mang theo, ưm...vannhidiendanlequydon Tốt nhất sao chép địa cầu luôn , hắc hắc..." May mà có Lưu Tiểu Đồng cuồng tiểu thuyết truyền thụ cho nàng về định luật xuyên ngày ngừng nghỉ, hiểu lúc này ai mới là đại gia, nếu bọn họ muốn cầu cạnh nàng, nàng cố gắng chiếm tiện nghi chẳng phải là uổng phí mười hai năm đặc huấn tộc trưởng sao?

      Ngọc đế nghe lời Hoàng Vũ Tĩnh Xu , càng nghe mặt càng đen, thời điểm nghe được câu sau cùng, nghẹn hơi ở ngực, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Nữ Oa nương nương a, là ai viết tiểu thuyết xuyên , thái quá như vậy, đóng gói toàn bộ mọi thứ ở đại mang theo!? Quả thực giống như cái cửa hàng tiện lợi SevenEleven kia sao! (tác giả chen vào chút: Ngọc đế ràng thích tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, ngay cả loại cửa hàng này cũng có thể thuận miệng ra... ) Chớ chi là làm lại địa cầu, oa nhi này có lòng ham muốn cũng lớn.(Vân Nhi: seveneleven là gì vậy tác giả ơi???)

      "Việc này, oa nhi a, chúng ta có thứ đó..."

      Hoàng Vũ Tĩnh Xu lành lạnh nhìn Ngọc đế cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài "Ai... Tâm lạnh, thờ ơ, ta , bye bye a..." Sau đó chậm rãi xoay người rời , lưu lại bóng lưng dường như " phải ta đáp ứng giúp cho người, là người khiến tâm của ta lạnh băng, ta cũng bất đắc dĩ, ai kêu người quá phúc hậu chi..."

      Ngọc đế vừa thấy, lại vội vàng ngừng gọi Hoàng Vũ Tĩnh Xu: "Oa nhi ngươi đừng a, ta... Ta... Ai! Được rồi!" Ngọc đế hung tâm, cắn răng : "Đợi sau khi ta và các khanh gia thương nghị rồi lại trả lời cho ngươi !"

      Phượng Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, lại nhìn kim văn loáng thoáng ngón trỏ, hắc hắc, cuối cùng có thể dùng, bảo bối bí mật của nàng! Ngọc đế bảo bối này có thể chứa đựng đồ, vannhidiendanlequydon nhưng tốt nhất vẫn là tự mình sáng tạo, hơn nữa phải kết hợp với tiên thuật, tu luyện tiên thuật càng cao cường, liền có thể vận dụng càng tự nhiên.

      Thấm Xu Văn. Từ lúc khắc kia xuất tay Phượng Tĩnh Xu, hoa văn mày vàng kim này chính là bảo bối thuộc loại độc nhất vô nhị của Phượng Tĩnh Xu nàng, nàng đặt tên cho nó là " Thấm Xu Văn ", kim văn thấm vào sinh mệnh Phượng Tĩnh Xu. tại ngoài ít bảo vật mang theo từ thiên đình xuống và bàn đào thụ của mẹ nuôi Vương mẫu chứa ở trong Thấm Xu Văn ra, Phượng Tĩnh Xu còn chưa có mở ra chức năng sáng tạo của Thấm Xu Văn.(Vân Nhi: bạn nào đọc ở chương 9 biết lúc chị Xu sinh ra ngón tay có hoa văn màu vàng kim, nó thấm nhập vào người chị nên mới gọi là Thấm Xu Văn đấy!!)

      Thế giới là công bằng, dựa vào định luật cân bằng năng lượng, nếu như muốn sáng tạo vài thứ, nhất định phải tiêu hao vài thứ khác, Phượng Tĩnh Xu mới bốn tuổi, còn năm mới nữa mới có thể tu tập tiên thuật, tại chỉ có thể dựa vào căn cơ khi còn ở thiên đình tu luyện tiên thuật từ từ tìm kiếm sáng tạo ít vật , mà muốn sáng tạo ra vật gì đó, nhất định phải có được vật liệu liên quan, so với vạn hoa đồng này, Phượng Tĩnh Xu tìm ít vật liệu chế tác, tỷ như giấy các-tông cứng, giấy màu sắc rực rỡ, về phần những thứ khác như là kính nhựa mỏng, thủy tinh cầu trong suốt,vannhidiendanlequydon lá nhựa mỏng trong suốt ở thời đại này có, từ lúc thời điểm ở thiên đình liền từ địa cầu thu thập rất nhiều vật liệu, hút những vật liệu này vào trong Thấm Xu Văn, lại ở trong đầu thầm ghi nhớ phương pháp chế tác, là có thể dễ dàng làm ra được.

      Những thứ này cũng phải có căn cứ mà có thể lần tưởng tượng là xong, nhất định cần phải có nguyên liệu, biết phương pháp chế tác mới có thể thành công, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu ở thiên đình tốn gần ngày xem sách ở Tàng Thư các, sau đó lại thu thập ít sách lưu giữ trong Thấm Xu Văn, vì có ngày sau này có thể dùng đến khi cần.

      Hai tiểu hài tử chơi đùa trong hốc cây, cho đến khi Phượng Tĩnh Xu nhạy bén nghe thấy ở nơi xa có người gọi, mới mang theo Phượng Duy Tĩnh ra ngoài.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Yến tiệc sinh thần (thượng)

      Ngửa đầu là xuân, cúi đầu là thu, năm tháng luân phiên ngừng chuyển động; nhật nguyệt thay đổi, nước sông Trường Giang vẫn ngừng chảy, khiến bốn mùa luân phiên tuần hoàn, sống ngừng sinh trưởng. Trong nháy mắt, đến thời điểm sinh nhật năm tuổi của Phượng Tĩnh Xu .

      Hôm nay, bọn hạ nhân trong ngoài Hiền vương phủ đều bận rộn, chuẩn bị ăn mừng sinh thần tiểu chủ tử, mặt mỗi người đều lộ ra cỗ khí vui mừng hớn hở.

      Nhắc tới trong Hiền vương phủ được chào đón nhất là tiểu chủ tử Phượng Tĩnh Xu, mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng dáng dấp ngày thường xinh đẹp đáng , đôi mắt to trong veo chọc người mến, thỉnh thoảng còn lóe ra tia sáng giảo hoạt, vừa như đại tiểu thư thế gia vọng tộc kiêu căng ngang ngược, vô cùng thân thiết, hạ nhân trong phủ có ai biết, suốt ngày gọi "Trương bá bá", "Lý thẩm thẩm", "Triệu ca ca", "Thúy tỷ tỷ" ngừng, giọng mềm mại ngọt ngào kia là khiến tâm mỗi người đều tan chảy, vừa thông minh hiểu chuyện, hạ nhân nào trong nhà có mẫu thân già ngã bệnh, ai trong nhà lấy nước, lại cẩn thận ngã gãy chân, nàng đều biết ràng rành mạch, ngầm để cho Tiền quản gia đưa thuốc cho hạ nhân, thu nhận vào phủ, cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mới đầu tất cả mọi người đều tò mò rốt cuộc là ai thần thông như vậy, ngay cả nhà nào xảy ra chuyện gì cũng biết, còn có thể để cho Tiền bá sắp xếp thỏa đáng, sau đó có lần Tiền bá uống rượu cao hứng lỡ miệng , mọi người mới biết được hóa ra cái người thần thông quảng đại đó lại là tiểu chủ tử của bọn !

      Bọn hạ nhân trong phủ nhất thời vô cùng cảm động, đều hiểu được mình tiến sai phủ và theo sai chủ tử, thầm hạ quyết tâm phải luôn luôn theo chủ tử hầu hạ chủ tử cả đời, chuyện chủ tử chính là chuyện của mình, phải buồn khi chủ tử ưu sầu, phải cười khi chủ tử vui vẻ, để báo đáp ân tình chủ tử!

      Phượng Tĩnh Xu biết, động tác, câu lơ đãng của nàng, khiến cho hạ nhân trong Hiền vương phủ từ đó hạ quyết tâm thề sống chết theo, từ nay về sau trở thành hậu thuẫn kiên cường của nàng.

      Dựa theo tập tục, yến hội chúc mừng sinh thần bình thường đều tiến hành vào buổi tối, truyện ******************* hơn nữa vài năm này Phượng Tĩnh Xu được hoàng thượng, thái thượng hoàng, thái hậu sủng ái, bởi vậy tiệc tối sinh thần làm cho vô cùng long trọng, vốn là Hiền vương Phượng Vu Dực làm.

      Tính cử hành gia yến nho là được, thế nhưng sáng sớm trong nhà ít thương nhân tới chúc mừng, ngay cả lúc vào triều sớm hoàng thượng cũng ở triều buổi tối phải tới chúc mừng sinh thần Phượng Tĩnh Xu, cuối cùng khiến cho Phượng Vu Dực hoàn toàn đen mặt —— đây tính cái gì, chúc mừng sinh thần cho Xu nhi cũng phải đại quốc gia gì, phải tới thời điểm lâm triều mới được sao, điều này còn tốt, buổi tối người đến có bao nhiêu còn chưa chắc đâu!

      Vì thế sau khi hạ triều, bất chấp đám đông xung quanh nhào tới chúc mừng, vội vàng hồi phủ phân phó để mọi việc trong phủ được chuẩn bị tốt, miễn buổi tối hoàng thượng, thái thượng hoàng, thái hậu tới, văn võ bá quan cũng đến đây, kết quả cái gì ăn cũng có, thế mới mất mặt chứ!

      Bên này bận rộn khí thế ngất trời, bên kia ngược lại rất nhàn nhã.

      Trong hoa viên hẻo lánh, giọng non nớt từ trong hốc cây truyền tới: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại đưa Duy nhi tới đây?"

      Phượng Tĩnh Xu nhìn đôi mắt to của Phượng Duy Tĩnh lóe lên tò mò, cười tủm tỉm : "Duy nhi, đệ biết hôm nay là ngày gì sao?"

      Phượng Duy Tĩnh trả lời: "Biết ạ, hôm nay là sinh thần tỷ tỷ và Duy nhi." Bởi vì hồi đó lúc nhặt được Phượng Duy Tĩnh,truyện ******************* người của cũng có gì có thể phân biệt, tuy rằng mặc dù nhìn ra được Phượng Duy Tĩnh hơn Phượng Tĩnh Xu mấy tháng, nhưng Phượng Vu Dực vẫn coi ngày đó là sinh thần Phượng Duy Tĩnh, bởi vậy Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu luôn cùng ngày sinh thần.

      "Phải, hôm nay là sinh thần Duy nhi và tỷ tỷ, tỷ tỷ có lễ vật muốn tặng cho Duy nhi."

      "Có ? Lễ vật gì?" Phượng Duy Tĩnh mừng rỡ kêu lên. Mỗi lần tỷ tỷ dẫn tới hốc cây này, bao giờ cũng đưa cho ít đồ chơi kì lạ, chơi rất vui, bởi vậy vừa nghe thấy có lễ vật, Phượng Duy Tĩnh liền cao hứng.

      "Duy nhi nhắm mắt lại." Thấy Phượng Duy Tĩnh ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, Phượng Tĩnh Xu cười , "Tỷ tỷ tặng đệ lễ vật thứ nhất ——" Trong bụng Phượng Tĩnh Xu lẩm nhẩm, tay phải tạo ra vài cái thủ quyết, cái bánh ngọt thình lình xuất trước mặt, bánh ngọt còn cắm năm cây nến màu sắc rực rỡ, vô cùng ấm áp. "Duy nhi có thể mở mắt rồi."

      Phượng Duy Tĩnh lập tức mở mắt, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho mê mẩn.

      Ánh nắng buổi sớm tà tà chiếu vào trong hốc cây, dưới ánh nắng chói lọi mơ hồ có thể thấy được ít hạt bụi li ti lưu động trong khí, dưới chùm tia sáng, năm ngọn lửa toát ra, ánh sáng mỏng manh bắn ra toán loạn, khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường, năm ngọn nến màu sắc rực rỡ đứng thẳng, Phượng Duy Tĩnh còn chưa từng thấy ngọn nến có màu sắc như vậy, còn tưởng rằng ngọn nến chỉ có hai màu hồng trắng thôi!

      Đáng chú ý nhất, là phía dưới ngọn nến, thứ gì đó màu trắng sữa, tầng màu trắng che phủ phía cái gì đó tròn tròn, ngoài ra còn có mấy đóa hoa xinh đẹp, nhiều nước trái cây, có ít nước trái cây mình chưa thấy bao giờ, nền tròn màu trắng có hàng chữ rồng bay phượng múa màu đỏ , từ lúc bắt đầu bốn tuổi Phượng Vu Dực sảng khoái cho mời đại học sĩ Nạp Lan Dung Nguyệt truyền thụ kiến thức cho hai hài tử, Phượng Duy Tĩnh ồn ào muốn học đầu tiên là tên Phượng Tĩnh Xu, sau đó mới bắt đầu học nhiều chữ viết khác, Phượng Tĩnh Xu vốn cũng cần học, nhưng nếu phải lộ ra có vẻ đặc biệt, vì thế cũng bắt đầu học chữ lại từ đầu, nhưng học với tốc độ nhanh, khiến cho Nạp Lan Dung Nguyệt sợ hãi than thôi.

      Phượng Duy Tĩnh vẫn luôn theo Phượng Tĩnh Xu nên nhận ra chữ của Phượng Tĩnh Xu, vì thế khi nhìn đến chữ nền trắng, cũng khó khăn để nhận ra, mặt kia viết là: "Chúc Duy nhi sinh thần vui vẻ!" Trong khí loáng thoáng có cổ hương vị ngọt ngào phiêu tán, Phượng Duy Tĩnh khỏi hít hơi sâu.

      "Tỷ tỷ, đây là cái gì? Vì sao lại có mùi thơm?" Phượng Duy Tĩnh vội vàng kéo tay áo Phượng Tĩnh Xu hỏi.

      "Cái này gọi là 'Bánh ngọt', là tặng cho người lúc sinh thần." Phượng Tĩnh Xu giải thích.

      "Kia, vậy tại sao mặt chỉ viết “Chúc Duy nhi sinh thần vui vẻ”, mà có tên tỷ tỷ?" Người Phượng Duy Tĩnh vĩnh viễn quan tâm là Phượng Tĩnh Xu, cái đầu tiên nghĩ đến cũng là Phượng Tĩnh Xu.

      Trong lòng Phượng Tĩnh Xu cảm động, đệ đệ này luôn đáng , làm chuyện gì cũng đều ưu tiên vì nàng, mặc dù hơn nàng, nhưng ở khắp nơi cũng đều muốn chăm sóc nàng, đồng dưỡng tế (chồng nuôi từ ) này bạch kiểm! Vì thế giọng điệu nhu hòa hơn, với Phượng Duy Tĩnh: "Tất nhiên có tên tỷ tỷ, đây là tỷ tỷ đặc biệt tặng cho Duy nhi đấy!"

      "Có ? Tỷ tỷ, tỷ tốt!" Phượng Duy Tĩnh vừa nghe là Phượng Tĩnh Xu đặc biệt tặng cho mình, nhất thời vô cùng cao hứng, nhìn bánh ngọt kia nửa buổi, "Tỷ tỷ, tại sao phải cắm ngọn nến vậy? Ngọn nến này đẹp, từ trước đến giờ Duy nhi chưa từng thấy nhiều ngọn nến đầy màu sắc như vậy đâu!"

      Cắm ngọn nến bánh sinh nhật là tập tục bắt đầu sớm nhất ở Hy Lạp cổ. Ở Hy Lạp cổ, mọi người đều thờ phụng nữ thần mặt trăng Artermis. Lúc lễ mừng sinh thần mỗi năm lần của nàng, mọi người luôn để bánh mật ong tế đàn và thắp sáng nhiều ngọn nến tạo thành mảnh khí thiêng liêng, bọn họ lấy loại tình cảm tôn kính đặc biệt đối với nữ thần mặt trăng.

      Sau đó, theo thời gian trôi qua, bởi vì thương hài tử, người Hy Lạp cổ cũng chúc mừng hài tử của bọn họ lúc sinh thần, cũng luôn mang bánh ngọt đặt bàn ăn, mà ở phía , lại để rất nhiều ngọn nến được thắp sáng, hơn nữa thêm vào hoạt động mới —— thổi tắt những ngọn nến đó. Bọn họ tin tưởng đốt sáng ngọn nến có lực lượng thần bí, nếu như để lúc sinh thần, trong lòng hài tử ước nguyện vọng, sau đó hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, như vậy nguyện vọng tốt đẹp của hài tử nhất định có thể thực được.

      Vì thế thổi nến trở thành lễ có ý nghĩa may mắn nhất trong yến tiệc sinh thần, về sau dần dần phát triển bất luận tiệc tối hoặc yến hội sinh thần của hài tử trưởng thành thậm chí cả người già, đều có hoạt động thổi nến thú vị này. Đương nhiên, Phượng Tĩnh Xu thể những điều này với Phượng Duy Tĩnh, vì thế cũng rất hiển nhiên xem ...

      “Phía này có năm ngọn nến, có nghĩa là Duy nhi năm tuổi."

      "A, bánh ngọt này dùng để làm gì?"

      "Đứa ngốc, đương nhiên là dùng để ăn."

      "Cái này có thể ăn sao?" Phượng Duy Tĩnh chớp mắt kinh ngạc hỏi.

      "Đương nhiên, trước khi ăn bánh ngọt, Duy nhi nhắm mắt lại quay về phía bánh ngọt, ở trong lòng im lặng cầu nguyện, sau đó hơi thổi tắt ngọn nến, như vậy nguyện vọng có thể trở thành . Duy nhi, tới thử xem, nhắm mắt lại, cầu nguyện ." Phượng Tĩnh Xu giọng .

      Phượng Duy Tĩnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm : "Ta muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với tỷ tỷ." Ôm khao khát mở mắt ra, hơi thổi tắt năm ngọn nến. truyện ******************* Phượng Tĩnh Xu thấy thế cũng hỏi ước gì, nguyện vọng của tiểu tử này nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Cất ngọn nến, Phượng Tĩnh Xu cầm dao nhựa bắt đầu cắt bánh ngọt.

      "Tỷ tỷ, đây là dao gì, tại sao lại trong suốt như vậy, nhìn rất đẹp!" Phượng Duy Tĩnh nhìn dao trong tay Phượng Tĩnh Xu, ngạc nhiên hô lên. "Duy nhi, cái này là dao nhựa, rất , có điều dao này giờ chỉ có tỷ tỷ có, người khác có, đệ đừng với người khác nha, nếu người khác đến đoạt." Lời của Phượng Tĩnh Xu êm ái nghe ra điều gì khác thường, nhưng từ trong mắt xuất ý cười cũng có thể thấy được nàng lại lừa gạt cục cưng Phượng Duy Tĩnh.

      Quả nhiên, Phượng Duy Tĩnh vừa nghe chỉ mình Phượng Tĩnh Xu có, e sợ cho người khác đoạt bảo bối của Phượng Tĩnh Xu, vì thế nghiêm túc thề tuyệt đối với người khác về "dao nhựa".

      Trong khi chuyện, Phượng Tĩnh Xu cắt xong bánh ngọt, dùng nĩa xiên khối đặt trong cái đĩa , đưa cho Phượng Duy Tĩnh. Phượng Duy Tĩnh tò mò tiếp nhận cái đĩa xúc nĩa lên, nhìn nửa buổi, liền liếm bơ nĩa, cỗ vị bơ nồng đậm nhất thời tan ra trong cổ họng, hai chữ "Hạnh phúc" nháy mắt xẹt qua trái tim Phượng Duy Tĩnh, tuổi còn bắt đầu có thể thấy "Hạnh phúc" —— cùng tỷ tỷ cả đời ở chung chỗ, được tỷ tỷ thương chăm sóc chính là hạnh phúc!

      Phượng Tĩnh Xu thấy Phượng Duy Tĩnh ăn bánh ngọt lần liền ngừng được, cũng gì, trong bụng lại lẩm nhẩm phen, từ trong thấm xu văn biến ra vật khác —— máy ảnh. Giơ máy ảnh lên, quay về phía Phượng Duy Tĩnh nhấn cái, tia sáng xẹt qua, "tách" tiếng, Phượng Duy Tĩnh hoảng sợ, cái miệng nhắn thoa đầy bơ chu lên. "Tỷ... Tỷ tỷ, đó là cái gì?" Phượng Duy Tĩnh nhìn hộp vuông trong tay Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên kêu lên.

      "Đây gọi là 'Máy ảnh', dùng vật này quay về phía người hoặc đồ vật, nhấn xuống cái chốt là có thể chụp người vào." Phượng Tĩnh Xu giải thích. Đột nhiên, máy ảnh phát ra tiếng "Tê tê", tờ giấy từ bên trong trượt ra ngoài.

      Phượng Duy Tĩnh vừa thấy, nhất thời sợ tới mức khóc lên: "Ô ô... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tại sao mặt đệ lại chạy đến nơi này?"

      Phượng Tĩnh Xu buồn cười : "Làm sao có thể chứ, Duy nhi, đệ vẫn còn ở bên cạnh tỷ tỷ mà! Đây chỉ là chụp Duy nhi thôi, giống như vẽ tranh đó."

      "Tranh?" Phượng Duy Tĩnh nghẹn ngào , "Làm sao có thể có loại tranh này, giống như từ khuôn mẫu ấn xuống vậy."

      "Đương nhiên là có, tin đệ xem." Phượng Tĩnh Xu lại chụp hình bánh ngọt, quả nhiên, chỉ chốc lát sau trong máy ảnh lại trượt ra hình bánh ngọt.

      " nha!" Phượng Duy Tĩnh kinh hô. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, vậy tỷ có thể vẽ bức họa của bản thân cho Duy nhi , Duy nhi muốn." Phượng Duy Tĩnh chớp mắt khát vọng nhìn Phượng Tĩnh Xu.

      "Tốt, nếu liền chụp hai người chúng ta ." Phượng Tĩnh Xu ôm Phượng Duy Tĩnh, lộ ra nụ cười to, "tách" tiếng, liền chụp hai người vô tư.

      Xa xa lại nghe thấy hạ nhân gọi, vì thế Phượng Tĩnh Xu cất máy ảnh, đưa ba tấm hình cho Phượng Duy Tĩnh, "Duy nhi cần phải cất kỹ hai lễ vật này, bị người khác thấy cũng tốt lắm." Thấy Phượng Duy Tĩnh gật đầu, thu bánh ngọt vào trong thấm xu văn, tính buổi tối lại lấy ra cho Phượng Duy Tĩnh ăn, nắm tay Phượng Duy Tĩnh ra khỏi hốc cây tới tiền viện.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Yến tiệc sinh thần (trung)

      Khi Phượng Tĩnh Xu nắm tay Phượng Duy Tĩnh đến tiền viện, tứ đại tỳ nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt gấp gáp tìm bọn họ khắp nơi, vừa nhìn thấy hai người, liền vội vàng chạy tới, "Hai tiểu tổ tông của ta, các người cuối cùng cũng xuất , bốn người chúng ta mà tìm thấy các người phải khóc đến chết!" Hoa Dung khoa trương kêu lên.

      Ừ, tệ, mấy năm này bốn thị nữ này ở đây được Phượng Tĩnh Xu "Mở rộng giáo dục", càng ngày càng lớn mật, cũng dần dần khôi phục bản tính hoạt bát mà thiếu nữ nên có, có lẽ qua hai năm nữa là có thể gả các nàng ra ngoài. Trong lòng Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ.

      "Tỷ tỷ " Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười ngọt ngấy, mấy năm nay nụ cười này nháy mắt giết chết đám hạ nhân trong phủ, người người dưới nụ cười của nàng đều cảm thấy mềm lòng, "Muội và đệ đệ vừa mới hoa viên ngắm hoa, bầu trời rơi nhiều cánh hoa, muội và đệ đệ nhặt rất nhiều, cầm cho các tỷ ngâm rửa được ?" Hai tay giấu ở sau lưng, sau mấy cái thủ quyết tay bé của Phượng Tĩnh Xu tràn đầy cánh hoa. Quả nhiên, chính sách hối lộ có tác dụng, mấy thị nữ đều cảm động nên lời, càng đừng tới cằn nhằn nhắc nhở. Bốn tỳ nữ ôm lấy hai người đến Hàm Tĩnh tiểu trúc nơi Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh ở.

      Vừa về tới phòng, Phong Thanh và Hoa Dung liền bắt đầu ba chân bốn cẳng trang điểm cho Phượng Tĩnh Xu, vừa tắm rửa lại thay y phục, trình tự rắc rối phức tạp khiến Phượng Tĩnh Xu kêu khổ thấu trời, lại thể kháng cự, đến khi chuẩn bị xong, lấy gương đồng tới soi, mẹ nha! Mặt kính tuy rằng mờ mờ thể soi ra ràng dáng vẻ lúc này của Phượng Tĩnh Xu, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy trong kính là tiểu mỹ nữ, nhưng mà... các tỷ tỷ nha! Coi như là mỹ nữ, làm sao các tỷ trang điểm ta thành dáng vẻ mỹ nữ chững chạc nha! Vừa thấy liền giống oa nhi năm tuổi, Phượng Tĩnh Xu nhìn mà muốn khóc, xem ra bốn đại thị nữ này phải dạy dỗ lại cho tốt, truyền thụ chút xu hướng thịnh hành, nếu về sau khó sống.

      Thế là Phượng Tĩnh Xu lập tức lừa hai người ra ngoài, vừa đóng cửa, thả tóc cởi y phục xuống, tạo ra mấy thủ quyết, trong thấm xu văn đột nhiên toát ra từng đợt từng đợt khói xanh, chỉ chốc lát sau, mấy người nho màu xanh nâng bộ phục trang nữ dung hợp giữa cổ đại và đại đứng trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Nhìn những người màu xanh trước mặt, Phượng Tĩnh Xu cực kỳ vừa lòng, : "Mấy người các ngươi hóa trang cho ta thử xem."

      "Vâng, chủ nhân!" Những người màu xanh đồng thanh trả lời, sau đó liền bắt đầu trang điểm cho Phượng Tĩnh Xu. Sau khi Phượng Tĩnh Xu thay xong y phục, nằm thoải mái ở tháp quý phi, mặc cho mấy người màu xanh loay hoay hí hoáy.

      Trong lúc Phượng Tĩnh Xu ngày đêm chờ đợi, rốt cuộc cũng qua năm mùa xuân thu, trong thời gian dài dưới rèn luyện ngừng của Phượng Tĩnh Xu, thân thể của nàng so với đứa trẻ năm tuổi khỏe mạnh hơn nhiều, gần như có thể đạt được cơ năng của thân thể chín tuổi, bởi vì mỗi ngày Phượng Duy Tĩnh đều theo sau nàng, cho nên cũng có thể đạt được cơ năng của thân thể bảy tám tuổi. Phượng Tĩnh Xu vẫn rất kiềm chế sử dụng thấm xu văn, chỉ sợ để lại di chứng gì cho khối thân thể này, nhưng sau khi trải qua thí nghiệm ngày hôm nay, Phượng Tĩnh Xu biết, cuối cùng nàng có thể gia tăng tu luyện tiên thuật rồi!

      Những người màu xanh trước mặt này là nàng dùng tiên thuật đắp nặn mấy cái thực thể, lấy tên là Linh Lung. Chờ đến khi tiên thuật của nàng lớn mạnh rồi, ngừng đắp nặn ra đủ kiểu Linh Lung, chuyên môn quản lý hoạt động, sản xuất chế tạo trong thấm xu văn, có khả năng giúp nàng trong thực tại.

      Mấy năm này Phượng Tĩnh Xu sớm tính toán tốt, phân chia thấm xu văn thành mấy khu vực lớn, có khu chuyên môn gieo trồng thực vật, bên trong có loại hoa tươi cỏ xanh trái đất, cũng có cây cối dược thảo thời này, còn có nơi đặc biệt mở ra chỉ dùng để trồng gốc cây bàn đào bảo bối kia, đây chính là từ mẹ nuôi Vương mẫu mà có được, trước lúc hạ phàm liền xin đất tiên sương ngọc từ mẹ nuôi để trồng cây bàn đào, khu này có thể là tập hợp tiên khí, những loài hoa cỏ cây cối gieo trồng ở nơi gần sát cây bàn đào, ít nhiều cũng nhiễm phải tiên khí, đặc biệt là dược thảo, công hiệu lại kém hơn so với bên ngoài; còn có khu chuyên môn sản xuất, từ luyện đan trời đến ăn uống máy móc mặt đất vân vân, hễ là Phượng Tĩnh Xu cần gì đó đều từ nơi này sản xuất ra, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu chỉ cần vểnh chân chờ đợi là xong, cũng phải phí tâm vẽ mấy cái bản thiết kế và giải thích cho người ta hiểu thông suốt, muốn bản thiết kế còn đơn giản sao, nghĩ trong đầu lần, nơi này lập tức liền vẽ xong, hơn nữa còn đẹp hoàn mỹ, chất lượng cam đoan!

      khu vực cuối cùng chỉ dùng để chứa đựng đồ vật, những bảo vật tiên gia có phương tiện mang theo, còn có đồ vật đại sau này bản thân Phượng Tĩnh Xu ra ngoài muốn mang theo hành lý cũng có thể được lưu giữ trong này, rất cần thiết nha!

      Tất cả trong thấm xu văn đều do tiên thuật của Phượng Tĩnh Xu duy trì vận hành, tất cả Linh Lung đều hấp thu năng lượng tiên khí nồng đậm từ bầu trời, gian trong thấm xu văn cũng có khả năng mở rộng vô tận. Lúc Phượng Tĩnh Xu ở trạng thái có ý thức (hôn mê), nếu như cung cấp đủ tiên thuật, tự động chuyển đổi thành cung cấp quang năng, đoạn thời gian này được liệt vào thời điểm khẩn cấp của thấm xu văn, Linh Lung do Phượng Tĩnh Xu sáng tạo dùng hết các loại biện pháp để khôi phục lại thần thức của Phượng Tĩnh Xu. Bởi vậy, thấm xu văn chỉ là hoa văn trữ vật của Phượng Tĩnh Xu, lại càng là lá bùa cứu mạng của nàng, cho đến sau này nhiều lần cứu trợ Phượng Tĩnh Xu, sau này hãy , tạm thời nhắc tới.

      Trong thời gian chốc lát, Linh Lung trang điểm cho Phượng Tĩnh Xu ổn thỏa, từ mặt gương đại, Phượng Tĩnh Xu vừa lòng nhìn y phục cách trang điểm đúng với tuổi của nàng: Vẫn là quần áo màu đỏ, nhưng tương tự trang phục bé đại, ống tay áo khảm tường vân nạm vàng, khí thế lớn mà lại tao nhã, nhất là y phục thêu dệt đồng nam đồng nữ cười mỉm với cánh tay bé mập mạp dâng bái, khuôn mặt đầy ý cười, khí nhìn qua vui mừng lại may mắn, rất có hương vị thọ tinh. Y phục đỏ rực làm nổi bật hai má hồng nhuận, cái miệng nhắn đỏ thắm, cái mũi thẳng thanh tú, đôi mắt như nước mùa thu, lông mi dày đậm mà tinh tế, tóc mái cắt ngang trán gọn gàng, hai cái búi tóc tròn trịa phồng lên, oa nhi xinh xắn và đáng ! da.nlze.qu;ydo/nn Toàn thân đầy hơi thở mượt mà, vừa bộc lộ sắc sảo, vừa rụt rè, nhút nhát, đứng ở đó, cỗ hơi thở thanh nhã bình thường khỏi cuốn hút đám người, nhu thuận như nước. Gật gật đầu, Phượng Tĩnh Xu vung tay lên, mấy người Linh Lung và gương đều bị thu về.

      Phượng Tĩnh Xu mở cửa, hai người Phong Thanh, Hoa Dung canh ở ngoài bị cách ăn mặc của Phượng Tĩnh Xu khiến cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Phượng Tĩnh Xu cũng để ý hai người, thẳng về phía căn phòng của Phượng Duy Tĩnh, chỉ sợ Phượng Duy Tĩnh cũng bị ăn mặc thành dáng vẻ người lớn chững chạc, vào nhà liền thấy, quả nhiên ngoài dự đoán, thầm thở dài hơi, xem ra tứ đại thị nữ cần phải dạy dỗ lần nữa nha! Lập tức để ý tới hai người Tuyết, Nguyệt cũng nhìn đến ngây người, đẩy người ra, nhốt toàn bộ ở ngoài cửa, sau khi lừa Phượng Duy Tĩnh nhắm mắt lại, lặp lại chiêu cũ, gọi mấy Linh Lung ra, thay quần áo rồi nắm tay bé Phượng Duy Tĩnh ra khỏi phòng.

      Vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, trong đầu tứ đại tỳ nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt đồng thời lên bốn chữ: Kim Đồng Ngọc Nữ. Đồng thời cũng vì cách ăn mặc lúc trước của mình mà thầm xấu hổ thôi, cùng hô suýt nữa hủy mất hình tượng của tiểu công chúa và tiểu vương gia rồi.

      Mắt thấy sắc trời tối, đoán chừng tiệc tối sắp bắt đầu, biết hôm nay đoàn người hoàng thượng tới, vì thế Phượng Tĩnh Xu cũng nán lại lâu, lôi kéo tay Phượng Duy Tĩnh dưới nhiều ánh mắt kinh ngạc, thán phục bước tới hoa viên cử hành tiệc tối.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Yến tiệc sinh nhật (hạ)

      khắc khi Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh xuất ở hoa viên, tất cả thanh huyên náo đều biến mất. Mọi người ngơ ngác nhìn hai đứa bé trước mắt, thân hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt đầy ý cười, từ từ về phía trước, bước tới gần phu thê Phượng Vu Dực ở chủ vị. Mặc dù còn là hai đứa năm tuổi, lại mơ hồ có thể thấy được sau khi lớn lên dung mạo tao nhã vô song.

      Tiểu vương gia Phượng Duy Tĩnh tuấn tú lanh lợi, dưới lông mày dày đậm là đôi mắt to trong suốt như nước để lộ thần thái thiên chân vô tà, sau này lớn lên cũng là thanh niên nghe lời hiểu chuyện, đây chính là phu quân mà nhóm thiên kim khuê tú tán tụng theo đuổi, tuyển chọn.

      Lại đến tiểu công chúa Phượng Tĩnh Xu, làn da trơn bóng trắng nõn non nớt, đôi mắt phượng đen láy lóe sáng, cái mũi tinh xảo cao thẳng, môi màu đỏ thắm, dáng người nho lại có luồng khí thế bình tĩnh, khiến cho người ta khỏi đưa ánh mắt nhìn đến người nàng, nhìn dời mắt chính là phượng hoàng lửa trán nàng tựa như muốn bay cao, có luồng khí phách như có như bừng bừng phóng ra giữa trán, khiến nàng thoạt nhìn mâu thuẫn rất nhiều. Nhưng mặc kệ như thế nào, hai người này đứng chung chỗ, nhất định làm cho người ta liên tưởng tới từ đầu tiên là "Kim Đồng Ngọc Nữ"!

      Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh mỉm cười cùng nhau về phía phụ thân và mẫu thân của bọn họ, nhìn chớp mắt xuyên qua nhiều loại người trước mặt, có quan viên, có thương nhân, có người hầu, hoặc là các gia quyến linh tinh khác, đoạn đường ngắn ngủn, Phượng Tĩnh Xu sớm nghiền ngẫm thấu tâm tư những người trước mắt này, trong lòng cảm thấy khinh thường.

      Những quan viên thương nhân này, người người đều muốn dựa dẫm vào người có quyền thế, tưởng rằng nàng là tiểu hài tử hiểu chuyện, đều quay lưng về phía phụ vương nhìn nàng và Duy nhi với ánh mắt trắng trợn lộ ra tham lam, ngay cả che dấu cũng , khiến trong lòng Phượng Tĩnh Xu lộ ra chán ghét. Tưởng rằng nàng biết tính toán trong lòng những người này sao, phải là thấy mình được mấy đại nhân vật trung tâm hoàng quyền thích, lại là đích trưởng nữ của Hiền vương, nổi lên tâm tư nịnh bợ, cũng muốn quyết định sẵn bản thân nàng sao, hừ! Nếu như ngây ngốc để cho bọn họ được như ý, nàng Phượng Tĩnh Xu cũng cần phải giả dối.

      lúc suy nghĩ, hai người tới trước mặt phu thê Phượng Vu Dực, khom người : "Gặp qua phụ vương, mẫu phi!"

      Phượng Vu Dực cười phất tay cái, : "Miễn lễ! Xu nhi, Duy nhi, hôm nay là thọ tinh của hai người các con, đừng để ý những thứ lễ nghi phiền phức kia, cha vui vẻ là tốt rồi!"

      "Vâng, phụ thân!" Phượng Tĩnh Xu vui vẻ , nở nụ cười tươi dạt dào khuôn mặt bé, làm cho người người ở chỗ này đều kinh diễm phen. Đều "Cười tiếng khuynh thành, cười lần nữa khuynh quốc", tiểu công chúa này còn tuổi mà dung mạo xinh đẹp như thế, sau này lớn lên nhất định cũng là quốc sắc thiên hương!

      "Xu nhi, Duy nhi, lại chỗ mẫu thân này, để mẫu thân nhìn xem." Giang Sở Nhi cười vẫy tay với hai hài tử, đợi hai người tiến lên, tay kéo người, nhìn hai hài tử tràn đầy thương, "Hai tiểu bảo bối hôm nay xinh đẹp!"

      "Mẫu thân!" Dù sao Phượng Duy Tĩnh hơn Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa cũng có tâm trí lão luyện như Phượng Tĩnh Xu, vừa nhìn thấy mẫu thân, liền vội vàng ôm làm nũng khiến Giang Sở Nhi hết sức vui mừng.

      Mọi người nhìn nhà Hiền vương hoà thuận vui vẻ, cũng đều vội vàng tiến lên chúc mừng sinh nhật vui vẻ hai vị tiểu thọ tinh, trong sân nhất thời lại là mảnh thanh huyên náo.

      lúc Phượng Tĩnh Xu bị từng tiếng chúc mừng khiến cho bực mình, nhịn được nữa, tiếng "Hoàng thượng giá lâm ——" khiến mắt nàng sáng lên. Quả nhiên, ngay sau đó liền tiếp lời:

      "Thái thượng hoàng giá lâm ——"

      "Thái hậu giá lâm ——"

      "Hoàng hậu nương nương giá lâm ——"

      "Đức vương gia giá lâm ——"

      "Đức Vương phi giá lâm ——"

      "Phần phật ——" Sau hồi thanh quỳ gối, ngay sau đó tiếp lời liên tiếp "Hoàng thượng cát tường" "Thái thượng hoàng cát tường" vân vân, sau khi lần lượt bái kiến, mấy bóng dáng chói lọi cũng đứng thẳng trước mọi người.

      "Bình thân ——" Hoàng đế Phượng Nhâm Ngạo vung tay áo lên, liền cùng mấy người khác về phía Phượng Vu Dực ở vị trí chủ trì.

      "Hoàng nãi nãi!" Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy chỗ dựa lớn thương nàng đến đây, vội vàng xòe chân ra chạy tới.

      "Ai ô ô! Tiểu Xu nhi mau tới để nãi nãi nhìn xem!" Thái hậu cũng là lòng tràn đầy vui mừng, mở ra cánh tay ôm lấy thân thể bé của Phượng Tĩnh Xu, sủng nịch cười : "Tiểu Xu nhi hôm nay xinh đẹp nha!"

      "Hì hì! Tiểu Xu nhi cũng có xinh đẹp như nãi nãi vậy!" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười .

      "Tiểu nha đầu lừa đảo, lại lừa nãi nãi rồi!" Thái hậu sẵng giọng.

      "Người ta mà thôi!" Phượng Tĩnh Xu làm nũng .

      "A, tiểu Xu nhi chỉ biết ôm hoàng nãi nãi buông, cũng quên chúng ta rồi!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh kỳ dị.

      Phượng Tĩnh Xu vừa nghe cũng biết là hoàng gia gia nàng ghen đấy! Vì thế cười tủm tỉm quay đầu lại: "Hoàng gia gia, tiểu Xu nhi lâu thấy người, dáng dấp người càng ngày càng có sức quyến rũ! Thảo nào hoàng nãi nãi cũng càng ngày càng đẹp, hóa ra là công lao của hoàng gia gia đấy!"

      Lời "thuần khiết" tiểu hài tử khiến người nghe thấy đỏ mặt, chỉ thấy mặt hai lão nhân gia đều đỏ lên, cũng có chút ngượng ngùng. " ! Tiểu hài tử nhăng gì đấy!" Thái hậu gắt giọng.

      "Khụ, khụ! Phụ vương, mẫu hậu, hay là chúng ta nhập tiệc trước !" Hoàng thượng thấy thế hoà giải .

      Đám người rất nhanh liền ngồi vào vị trí của mình, nhóm người thị tỳ nhanh nhẹn mau chân dâng lên món ăn, mọi người tốp năm tốp ba giọng chuyện. Có vài người nhìn thấy đám người hoàng thượng chuyện với nhà Hiền vương gia, cũng tiến lên, đợi sau khi cho bọn họ ngừng , lại bắt đầu có người tiến lên đưa hạ lễ.

      Những người khác vừa thấy, vội vàng cũng tiến lên đây tặng lễ. Phượng Tĩnh Xu thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thầm giễu cợt những người mắt trắng này. Thân là thương nhân, người có tiền, tặng bảo vật hiếm lạ gì cũng coi như là chuyện đương nhiên, nhưng thân là quan viên triều đình, tháng có bao nhiêu bổng lộc, mấy người đứng đầu ngồi đây ràng sao, hôm nay chỉ vội vàng nịnh bợ chính nàng tiểu công chúa tuổi, lại quên mất thu liễm tài năng, ở trước mặt hoàng thượng lại còn mang ra cái gì phỉ thúy cực phẩm trân châu mã não, đây phải là ràng cho bọn họ biết: Ta tham ô, tới xử lí ta !

      Giống như lơ đãng liếc nhìn khuôn mặt hoàng thượng, quả nhiên, mơ hồ có chút nghiêm túc giấu bên trong, những người này, e là con đường làm quan chấm dứt!

      Đợi đến khi người tặng lễ ít dần, Phượng Tĩnh Xu tự mình xuống khỏi đầu gối thái hậu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ôm từng cái từng cái "đại lễ" mà bọn quan viên đưa, mang đến trước mặt hoàng đế.

      "Xu nhi, cháu đây là làm gì?" Thái hậu kinh ngạc hỏi.

      “Hoàng nãi nãi" Phượng Tĩnh Xu dùng giọng ngọt ngào ngây thơ : "Hôm qua Xu nhi nhìn thấy trong sách 'lấy được đồ vật phải đóng thuế', hôm nay Xu nhi thu được rất nhiều lễ vật, chẳng phải là muốn giao nộp rất nhiều thuế? Nhưng Xu nhi có tiền, chỉ có thể coi như lễ vật là thuế nộp lên cho hoàng đế thúc thúc nha."

      Phượng Tĩnh Xu hồi, xong khiến trong lòng người ở nơi này đều chấn động, vô cùng kinh ngạc. tiểu oa nhi mới năm tuổi lại cũng có thể ra lời như vậy, thể tưởng tượng nổi nha!

      "Ha ha ha ha! Tối! Xu nhi tốt! hổ là Phượng Trạch công chúa hoàng gia ta!" Hoàng đế đột nhiên cười lớn tiếng, sương mù trong mắt đều tan ra, da.nlze.qu;ydo/nn tâm tình rất tốt. "Hoàng đệ, đệ đúng là có cách dạy nữ nhi a!" Hoàng đế đưa tay vỗ bả vai Phượng Vu Dực khen .

      "Hoàng huynh khen nhầm rồi." Phượng Vu Dực cười đáp , "Hoàng đệ chưa bao giờ dạy Xu nhi những thứ này, làm sao có cách dạy nữ nhi chứ? Vẫn là Nạp Lan đại học sĩ dạy tốt!"

      "Đâu phải, Hiền vương gia quá khen, kẻ bất tài chỉ dạy tiểu công chúa biết chữ mà thôi, vẫn là công chúa tư chất thông minh!" Nạp Lan Dung Nguyệt chắp tay .

      "Ha ha! Hoàng nhi, con xem, ngay cả tiểu công chúa của chúng ta cũng phải biết tuân theo luật pháp nộp thuế, có thể thấy được luật pháp của Lộng Phong quốc ta thâm nhập lòng người à!" Thái thượng hoàng cười hả hả , chỉ là, quét nhìn về phía ánh mắt mọi người đầy ý vị thâm trường.

      "Đúng vậy đúng vậy, tiểu công chúa thông minh lanh lợi, tư chất hơn người!".....

      "Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!".....

      "Công chúa có này tâm trí, là phúc của hoàng thượng, phúc của Lộng Phong quốc!".....

      Từng tiếng khen tặng ngừng vang lên, trong hoa viên lại là khung cảnh đầy tiếng chúc mừng.

      "Hài tử ngốc, trải qua sinh nhật nhận được lễ vật là cần nộp thuế." Thái hậu lại ôm lấy Phượng Tĩnh Xu, thương , "Hơn nữa chỉ có theo như trưng thu tài vật ruộng đất và kinh doanh công thương mới gọi là 'thuế', là thể dùng vật phẩm thay thế."

      "A! Phải nộp tiền à? Nhưng Xu nhi có tiền đâu!" Phượng Tĩnh Xu giả bộ buồn rầu .

      "Ha ha ha! Điều này có gì!" Đức vương Phượng Vu Tường ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc lên tiếng, "Tiểu Xu nhi có tiền, hoàng thúc thúc liền lấy tiền riêng của thúc thúc đưa cho Xu nhi!" Dứt lời từ trong tay áo lấy ra xấp ngân phiếu, da.nlze.qu;ydo/nn đều là mệnh giá vạn lượng, nhìn ra đoán chừng có năm mươi vạn lượng, ra tay hào phóng như thế, người khác liền ghé mắt.

      " ? Tạ ơn hoàng thúc thúc!" Phượng Tĩnh Xu vừa thấy, vội vàng cười tủm tỉm tiếp nhận, cất vào trong áo, lại nhìn về phía hoàng đế, "Hoàng đế thúc thúc, vậy thúc có lễ vật tặng cho Xu nhi ?"

      "Có, có! Tại sao có?" Hoàng đế bị hành động của Phượng Tĩnh Xu lừa gạt được nở gan nở ruột, lập tức liền : "Vu Tường thúc thúc đưa cho con ngân phiếu, hoàng đế thúc thúc đưa cho con hai loại lễ vật! Thứ nhất, từ ngày hôm nay trở , Phượng Trạch công chúa Phượng Tĩnh Xu được miễn quỳ lạy, tất cả trường hợp như nhau đều miễn lạy! Thứ hai, ba quận Bạch Vũ, Tương Lý, Quách Duy ban cho Phượng Trạch công chúa làm đất phong, về sau tất cả mọi việc đều do công chúa định đoạt, trước khi cập kê giao cho Hiền vương quản lý!

      Lời vừa ra, mảnh thanh hút khí nhất thời vang lên.

      Trời ạ! Miễn quỳ lạy, ban thưởng đất phong!

      Đây chính là đãi ngộ hiếm có ở Lộng Phong quốc, chỉ là điều trong đó được, càng đừng đồng thời ban thưởng hai điều, còn là ban cho tiểu nữ oa năm tuổi! Việc miễn quỳ, ngoài đương kim thái thượng hoàng, thái hậu ra, hai vương gia cũng có được vinh hạnh đặc biệt, tiểu hài tử mới năm tuổi lại lập tức liền áp đảo hai đại vương gia, phải đối với nàng sủng ái có thêm, cũng có phần quá mức; về phần đất phong này, lại càng được, i@en*dyan(lee^qu.donnn) ba vị trí Bạch, Tương, Quách ở hạ du sông Mịch là nơi tiếp giáp giữa Lộng Phong quốc và Hí Triều quốc, đất đai bằng phẳng, phì nhiêu rộng lớn, là trong những nơi sản xuất lương thực ở Lộng Phong quốc, là khối đất màu mỡ, ai muốn làm của riêng chứ, nay hoàng thượng chỉ ban nó cho Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa còn đồng ý cho nàng toàn quyền chưởng quản tình bên trong đất phong, thay lời khác, ngay cả quan viên đảm nhiệm trong đất phong cũng chỉ cần Phượng Tĩnh Xu ra, gật đầu, vốn cần bị triều đình quản chế, đây quả thực là quốc gia trong quốc gia!

      “Hoàng thượng, này... này chỉ sợ ổn?" Phục hồi lại tinh thần, đại thần sắc mặt còn ấp úng .

      "Đúng vậy, hoàng thượng, việc này tự khai quốc tới nay vốn chưa từng có tiền lệ tứ phong đất cho tiểu oa nhi!" đại thần khác cũng mở miệng.

      "Đúng vậy, hoàng thượng, từ xưa đến nay có thể ban thưởng đất phong phải là văn thần võ tướng lập công lớn, này... Phượng Trạch công chúa vẫn chưa có chiến công gì, tùy tiện phong thưởng, chỉ sợ..."

      Từng câu phản đối vang lên, xong khiến sắc mặt hoàng đế càng nhìn càng sắc bén, đến cuối cùng, sắc mặt xanh mét mảnh, lạnh lùng mở miệng : "Các khanh có thể đủ rồi? Còn có lời muốn sao!?"

      Những quan viên đó thấy vẻ mặt hoàng đế giận dữ, lúng túng ngừng miệng, cúi đầu, trong nháy mắt yên tĩnh tiếng động.

      "Phụ hoàng, người có ý kiến gì sao?" Hoàng đế đột nhiên hỏi thái thượng hoàng ngồi ở bên, thái thượng hoàng sửng sốt, cười : " có! Hoàng nhi, chuyện này con làm rất khá!"

      Hoàng đế hỏi: "Phụ hoàng, chỉ giáo cho? Hoàng nhi chuyện buổi các khanh gia đều phản bác, sao phụ hoàng lại đồng ý?"

      "Ha ha ha! Tuy Lộng Phong quốc tự khai quốc tới nay cũng chưa có ai có thể được vinh hạnh đặc biệt này, nhưng mà, Xu nhi giống với người bình thường nha! Năm đó nàng sinh ra là lúc trời giáng dị tượng, vi phụ lúc ấy từng qua nữ tử này chắc chắn bất phàm, vả lại nay xem ra, tiểu oa nhi năm tuổi lại thông minh, mới nhìn qua sách lần, liền biết tuân theo kỷ luật nộp thuế, có thể đoán được tương lai đứa này cũng là người bất phàm, trong lòng chư vị ngồi đây hiểu , lại có ai, có thể như hài đồng này biết mà , mà thủ? Sợ là đa số mọi người đều làm được!" Thái thượng hoàng hồi hóa giải cục diện bế tắc, chặn được lời của chư vị đại thần gắt gao, đồng thời cũng cho bọn cái cảnh cáo nho , chớ để "biết mà phạm"! Trong lòng mọi người rùng mình, cũng dám phản đối nhiều, cùng hô "hoàng thượng minh", "thái thượng hoàng minh"!

      Thái hậu thấy tình cảnh này, sợ quấy nhiễu tâm tình hài tử, trải qua sinh nhật được thoải mái, vì thế vừa cười hỏi: "Xu nhi, cháu có cần hoàng nãi nãi đưa lễ vật ?"

      Phượng Tĩnh Xu đầu tiên là tạ ơn hoàng đế, sau đó với thái hậu: "Hoàng nãi nãi, đúng là Xu nhi muốn lễ vật, nhưng là muốn hoàng đế thúc thúc, hoàng nãi nãi và hoàng hậu thẩm thẩm đồng thời phê chuẩn."

      "A? Tại sao vậy? Là lễ vật gì mà thần bí như vậy?" Hoàng đế và hoàng hậu cũng khỏi tò mò.

      "Bẩm báo hoàng đế thúc thúc, " Phượng Tĩnh Xu khom người thở dài , "Nạp Lan tiên sinh dạy Xu nhi rất nhiều loại lễ nghi《 nữ giới 》, 《 chu lễ 》, Xu nhi biết hoàng hậu thẩm thẩm mẫu nghi thiên hạ, nữ tử khắp thiên hạ đều do hoàng hậu thẩm thẩm trông nom, Xu nhi cũng do hoàng hậu thẩm thẩm trông nom, thái hậu nãi nãi trước kia là hoàng hậu, như vậy hoàng hậu thẩm thẩm liền do thái hậu nãi nãi trông nom, hoàng đế thúc thúc lại là thiên tử, sách có 'Trong thiên hạ đều là đất của vua, những nơi giáp ranh đều là thần của vua', như vậy hoàng đế thúc thúc chính là người có quyền lực lớn nhất, cho nên, Xu nhi muốn lễ vật cần hoàng hậu thẩm thẩm, thái hậu nãi nãi và hoàng đế thúc thúc phê chuẩn nha!"

      Phượng Tĩnh Xu hồi có trật tự hoàn toàn khiến mọi người ngồi phải ngã ngửa. Hôm nay đúng là đại khai nhãn giới, vừa "nộp thuế" vừa ban thưởng, tại lại còn bị đứa bé luẩn quẩn khiến cho đầu váng mắt hoa, ra đúng là bẽ mặt!

      "'Trong thiên hạ đều là đất của vua, những nơi giáp ranh đều là thần của vua', hay, hay! Ha ha ha!" Lần này hoàng đế cực kỳ cao hứng, với Phượng Tĩnh Xu: "Xu nhi ngoan, cháu có nguyện vọng gì cứ việc , hoàng đế thúc thúc nhất định thỏa mãn cháu!" Khẩu khí lớn như vậy, có kiêng kỵ gì.

      Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía hoàng hậu và thái hậu, thấy hai người cũng là mỉm cười gật đầu, vì thế xả giọng mà toàn trường cũng có thể nghe thấy : "Xu nhi muốn hoàng đế thúc thúc, hoàng hậu thẩm thẩm và thái hậu nãi nãi quyền tự chủ hôn nhân, về sau việc hôn nhân cưới xin phải toàn quyền tự Xu nhi sắp xếp, bất luận người nào được tự tiện can thiệp!"

      Toàn trường chấn động, thái hậu hỏi: "Tại sao vậy? Xu nhi, đều do phụ vương mẫu phi định hôn cho cháu, tìm nhà khá giả tốt sao, sao lại tự mình sắp xếp?"

      Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nhìn quét toàn trường, ra câu từ đó về sau cùng nàng nổi tiếng, hơn nữa vĩnh viễn cũng thoát khỏi mà chính nàng cũng muốn bỏ ——

      "Bởi vì Xu nhi lập chí muốn xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm mỹ thảo khắp thiên hạ!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :