1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tĩnh nữ truyền - Lang Linh Ẩn (Q1- 9/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 22: Gặp lại Duy nhi

      Đội kỵ mã chạy như điên mang theo trận gió, thổi bay màn che lên, Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn ra ngoài cửa xe, Die nd da nl e q uu ydo n vừa lúc giao nhau với ánh mắt của người dẫn đầu đội kỵ mã, trong lòng ngạc nhiên, vui mừng, lập tức điên cuồng gào thét : "Dừng xe, dừng xe!" Ngoài xe ngựa, nhất thời cũng truyền đến hồi tiếng ngực hí, đội kỵ mã bên ngoài xe, cũng dừng lại!

      Trong xe ngựa, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư đều bị tiếng gào bất thình lình của Phượng Tĩnh Xu làm kinh ngạc, đợi đến khi xe ngựa dừng lại, Hoa Ngọc Dung cũng nghi ngờ vén rèm lên hỏi: "Sao thế?"

      Phượng Tĩnh Xu để ý tới phản ứng của mấy người, hất rèm lên liền nhảy xuống xe ngựa! Đoàn kỵ mã ở phía trước tự động chuyển hướng, ngồi con ngựa trắng cầm đầu kia là nam tử kia áo trắng, mấy sợi tóc đen bóng bởi vì gió mà hơi có vẻ xốc xếch rủ xuống bên mặt, gương mặt tuấn tú trải qua những năm tháng thử thách càng lộ vẻ nam nhân, dưới cặp lông mi dày còn là đôi mắt sáng long lanh như thủy tinh nữa, mà lên sắc bén, tinh tường, thân thể từng gầy ốm cũng trở nên cao to, tuấn tú.

      Nhìn nam tử phía trước, Phượng Tĩnh Xu cũng nhịn được kích động trong lòng, lập tức nhấc chân chạy như điên, trong gió chỉ còn lại từng tiếng gọi ——"Duy nhi!!!"

      Nam tử ngồi con ngựa trắng vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu kêu lên, trong chốc lát hai mắt dấy lên vô số gợn sóng, lập tức nhảy xuống ngựa chạy về phía Phượng Tĩnh Xu, chỉ thấy hai bóng người đỏ trắng hối hả chạy về phía đối phương, cuối cùng quyết liệt ôm nhau đứng chỗ!

      Tiếng thở dốc truyền tới bên tai, là tha thiết như thế, Phượng Tĩnh Xu đưa tay ôm chặt, ôm chặt lấy nam tử còn cao hơn cả nàng, dieendaanleequuydonn tim vẫn ngừng đập thình thịch, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bọn họ bỏ lỡ nhau! Mất cơ hội này, muốn gặp lại, phải biết đợi đến khi nào?

      "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi!" Phượng Duy Tĩnh hung hăng ôm chặt tiểu nhân nhi vào trong lòng, thầm cảm tạ cái nhìn thoáng qua này, cuối cùng cũng được gặp lại nàng!

      "Duy nhi, Duy nhi. . . . . . Để cho ta nhìn chàng kỹ. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu rời khỏi lồng ngực của Phượng Duy Tĩnh, hai tay nâng gương mặt trắng nõn lên, nhìn đôi mắt ẩm ướt của , đôi môi khẽ run, khỏi lau từng giọt mồ hôi trán , sửa lại mái tóc lộn xộn của , hai mắt rưng rưng, kích động cười : "Mới năm gặp, Duy nhi lại càng thêm tuấn tú rồi."

      Phượng Duy Tĩnh vừa nghe thấy, mặt chợt lên vệt đỏ ửng.

      Phượng Tĩnh Xu thấy thế, vừa định giễu cợt, lại nghe được tiếng kêu lanh lảnh vang lên từ phía sau: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"

      Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cùng ngẩng đầu nhìn lên, ba người Tuân Thư và Tĩnh Ảnh, Hoa Ngọc Dung về phía này, Tuân Thư bởi vì Phượng Tĩnh Xu khác thường mà lo lắng chạy tới, người ngừng vang lên tiếng chuông, da.nlze.qu;ydo/nn Tĩnh Ảnh nhận ra Phượng Duy Tĩnh, vì vậy cũng vội mà tới đây, theo phía sau Tuân Thư bảo vệ , để phòng bởi vì nóng lòng mà ngã xuống, còn Hoa Ngọc Dung lại vô cùng nghi hoặc theo phía sau.

      Chờ tới khi Tuân Thư chạy tới, mồ hôi mặt ngừng chảy xuống, Phượng Tĩnh Xu thấy thế vội vàng lấy ra tờ khăn ướt lau chùi giúp , vừa lau mồ hôi cho , cũng vừa hạ nhiệt cho .

      Thấy Tuân Thư nhìn Phượng Duy Tĩnh với ánh mắt nghi hoặc, Phượng Tĩnh Xu kéo Tuân Thư tới giới thiệu: "Thư nhi, đây chính là Tĩnh ca ca mà tỷ tỷ từng với đệ." Sau đó lại giới thiệu với Phượng Duy Tĩnh: "Duy nhi, đệ ấy là Thư nhi."

      Tuân Thư vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu giới thiệu, liền há to miệng, nhìn chằm chằm Phượng Duy Tĩnh, ngây thơ : "Oa! ra ca ca chính là đại lão công Tĩnh ca ca mà tỷ tỷ qua à!" Sau đó vui mừng tiến lên bắt lấy hai tay của Phượng Duy Tĩnh : "Tĩnh ca ca, ta là Thư nhi, là tiểu lão công của tỷ tỷ! Tỷ tỷ vào cửa phải nghe theo đại lão công, đặc biệt là Thư nhi còn tuổi, hiểu chuyện, nhất định phải nghe lời Tĩnh ca ca , Tĩnh ca ca, sau này Thư nhi nhất định ngoan ngoãn nghe lời!"

      Tuân Thư ngây thơ xong khiến lòng của Phượng Duy Tĩnh hỗn loạn, xem ra, trí óc của Tuân Thư được hoàn chỉnh, người cũng ngây thơ, hay vui vẻ, kể từ khi nhìn thấy ảnh mà Tĩnh nhi chụp được liền có thiện cảm với , hôm nay vừa thấy, chứng minh ánh mắt của sai, rất được lòng người, dinendian.lơqid]on nhưng mà. . . . . . Phượng Duy Tĩnh đen mặt nhìn Phượng Tĩnh Xu, dùng ánh mắt truyền đạt buồn bã của —— Tĩnh nhi, ta cũng mới mười lăm tuổi mà! Cái gì mà đại lão công chứ? Lại còn tuổi gì chứ? Ta cùng tuổi với có được !

      Phượng Tĩnh Xu lúng túng sờ mũi, cũng dùng ánh mắt tiếng động truyền đạt lời của mình —— hết cách rồi, Duy nhi, đứa bé như chàng, mới mười lăm tuổi lại tài giỏi như vậy, nhìn cũng giống bộ dạng mười lăm tuổi, ta liền quên mất chứ sao!

      Đúng lúc ấy, Tĩnh Ảnh và đoàn kỵ mã phía sau Phượng Duy Tĩnh cũng chạy tới, Tĩnh Ảnh vừa nhìn thấy đám người phía sau Phượng Duy Tĩnh, lập tức cao giọng cướp lời: "Tĩnh Ảnh bái kiến công tử!"

      Đám người phía sau Phượng Duy Tĩnh vừa nghe thấy lời Tĩnh Ảnh , lập tức hiểu ra, đồng loạt quỳ chân đất, lớn tiếng : "Bái kiến tiểu thư!"

      Phượng Tĩnh Xu vừa thấy tình hình này, cũng hiểu ra, ở đây còn có người ngoài đó! Vì vậy cho Tĩnh Ảnh ánh mắt tán thưởng, Tĩnh Ảnh cũng khẽ cười gật đầu. Phượng Duy Tĩnh nhìn hai người tiếng động trao đổi, ánh mắt tối sầm lại, nhưng gì, gật đầu với Tĩnh Ảnh cái, Phượng Tĩnh Xu cũng vung tay lên với đám người quỳ chân trước mắt, trầm giọng : "Đều đứng lên !"

      Hoa Ngọc Dung ở phía sau thấy đám người quỳ xuống với Phượng Tĩnh Xu, có chút khó hiểu, theo lý thuyết, người hầu quỳ xuống với chủ nhân, phần lớn đều là cúi người chào, ngay cả người có quyền cao chức trọng cũng có rất ít có người hầu quỳ xuống, thế nhưng đám người này vừa thấy được Hoàng Vũ muội muội, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chỉ đồng loạt quỳ xuống, hơn nữa nhìn dáng vẻ là thói quen lâu năm, xem vẻ mặt bình tĩnh của bọn và dáng vẻ chút nào hốt hoảng của Hoàng Vũ muội muội, có thể nhìn ra được, bọn họ tập mãi thành thói quen với chuyến này, xem ra thân phận của Hoàng Vũ muội muội đơn giản. . . . . .

      Phượng Tĩnh Xu cho rằng chỉ sửa lại xưng hô, cũng có vấn đề gì cả, nhưng nàng ràng đánh giá thấp tâm tư của Hoa Ngọc Dung. Ở chỗ gieo xuống (ý ở đây là gieo xuống nghi ngờ trong lòng Hoa Ngọc Dung ) lần là ngoài ý muốn, nhưng gieo liên tiếp như vậy, ha ha, có lẽ chính là ý trời rồi. . . . . .

      Đợi sau khi tất cả đều yên ổn, Phượng Duy Tĩnh lên xe ngựa của Phượng Tĩnh Xu ngồi, Hoa Ngọc Dung liên tục bị đá ra ngoài xe ngựa, mà đội nhân mã do Phượng Duy Tĩnh mang tới cũng theo phía sau xe ngựa.

      Vừa tiến vào bên trong xe ngựa, Tuân Thư lập tức ngoan ngoãn tiếp tục đấm lưng cho Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh ngồi ở hai bên Phượng Tĩnh Xu.

      Phượng Tĩnh Xu cảm thấy hôm nay phải xui xẻo bình thường, đầu tiên là bị tầm mắt của hai người Hoa Ngọc Dung và Tĩnh Ảnh giáp công, tại lại bị Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh kẹp lại, bên trái là đại lão công của nàng,dfienddn lieqiudoon bên phải là tối hôm qua nàng. . . . . . Á, bên ngoài (ý tỷ là tình nhân bên ngoài)? A phi, từ gì vậy chứ! A, mới thu, đúng! À. . . . . . Bên phải là lão công mà nàng mới thu tối hôm qua, cái này, hình như hôm nay còn chưa kịp xin phép đại lão công, sao. . . . . . sao cứ luôn có loại cảm giác vụng trộm đương. . . . . .

      "Khụ, khụ!" Phượng Tĩnh Xu bị chính ý nghĩ của bản thân làm cho nghẹn họng, ho lên. Hai nam nhân ở hai bên trái phải lập tức vươn tay vỗ lưng cho nàng, rồi lại đồng thời vì nhìn thấy động tác của đối phương mà dừng giữa trung.

      Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn tình hình này, còn thế nữa? Cũng vội vàng ho, lấy hai tay của hai người xuống, nhìn hai mắt sáng tỏ của Phượng Duy Tĩnh, trong lòng biết Duy nhi nhất định nhìn thấu khác lạ giữa nàng và Tĩnh Ảnh, cũng đoán được quan hệ của hai người, nhưng biết là chuyện, Phượng Tĩnh Xu biết Duy nhi nhất định vẫn hi vọng nàng tự cho biết, dù sao ngày ấy ở Tuân phủ, thẳng với nàng, tất cả nhu cầu của nàng đều quan tâm trước nhất, vì vậy, nàng cũng phải thẳng thắn với .

      Hai mắt Phượng Tĩnh Xu đối diện với cặp mắt đen láy dịu dàng như nước của Phượng Duy Tĩnh, ở nơi đó, Phượng Tĩnh Xu thấy được bao dung và thấu hiểu, chóp mũi hơi cay, Duy nhi, có chàng bao dung ta như thế...ta còn có thể cầu cái gì chứ?

      Vì vậy, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Phượng Duy Tĩnh, kiên định ràng : "Duy nhi, ta và Tĩnh Ảnh lưỡng tình tương duyệt rồi."

      Phượng Duy Tĩnh mỉm cười, bình tĩnh gật đầu.

      Giờ khắc này, đột nhiên Phượng Tĩnh Xu cảm thấy nàng rất tàn nhẫn, ở trước mặt nam nhân mà nàng thương, lại thừa nhận yên mến nam nhân khác, điều này đối với Duy nhi mà , là loại tổn thương!

      Vì vậy, nàng thả tay Tĩnh Ảnh ra, đưa tay nâng gương mặt luôn bình tĩnh của Phượng Duy Tĩnh lên, chậm rãi dán môi nàng lên, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai người cứ lẳng lặng dán sát như vậy, cho đến khi toàn thân Phượng Duy Tĩnh chấn động, sau đó hung hăng ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong ngực, gia tăng nụ hôn sâu này. . . . . .

      Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt lại, Phượng Duy Tĩnh cảm nhận được tình cảm luôn sâu trong lòng mà vẫn ra, về , về hận, về ghen tỵ, nhưng, nhiều hơn nữa cũng là về Tĩnh nhi . . . . . .

      Bởi vì , vì vậy ghen tỵ, cũng bởi vì , vì bao dung, lòng tràn đầy thỏa mãn, tất cả đều là Tĩnh nhi, toàn tâm toàn ý, cũng vì Tĩnh nhi, cho nên, bình tĩnh đón nhận Tĩnh Ảnh, dễ dàng tha thứ mà nam nhân ở cái thế giới này thể dễ dàng tha thứ được, chỉ cần nàng muốn.

      Cảm nhận được tâm tình của Phượng Duy Tĩnh, hai mắt Phượng Tĩnh Xu nhắm chặt, dòng nước mắt trong suốt chảy xuôi xuống, Die nd da nl e q uu ydo n lăn dài bên má, bị kích tình dây dưa giữa môi lưỡi cuốn vào, thậm chí có loại mùi vị khổ đau mang theo ngọt ngào. . . . . .

      Bên má đột nhiên bị đầu ngón tay mềm mại chạm vào, cảm xúc lạnh như băng đồng thời chấn tỉnh Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, hai người lưu luyến rời tách ra, nhìn về phía tên gia hỏa làm phiền tình của người khác, ngoài Thư nhi ngây thơ ra còn ai vào đây nữa?

      "Đắng, tỷ tỷ khóc sao? Tại sao?" Tuân Thư ngậm nước mắt trong suốt vào trong môi, hiểu hỏi.

      Phượng Tĩnh Xu xấu hổ lau nước mắt, ngọt ngào : "Tỷ tỷ vui mừng, cho nên khóc."

      "Vui mừng có thể khóc sao?" Tuân Thư vẫn khó hiểu, "Tỷ tỷ hôn với ca ca sau đó mới cao hứng mà khóc sao?" Sau đó vô cùng ngây thơ nháy mắt phượng nhìn Phượng Duy Tĩnh, "Tĩnh ca ca, Thư nhi cần hôn tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng khóc, coi như vui mừng, Thư nhi cũng thích tỷ tỷ khóc đâu, nơi này, đau." Tuân Thư cau mày dùng tay chỉ ngực trái, rồi lại nhìn Phượng Duy Tĩnh chút, sợ hãi : "Sau này Tĩnh ca ca cũng thể hôn tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ khóc đó."

      Ba người ngồi lập tức bị Tuân Thư làm cho phen dở khóc dở cười, đặc biệt là Phượng Duy Tĩnh, khỏi tới có bao nhiêu xấu hổ!

      Phượng Tĩnh Xu nhìn hai nam nhân ở hai bên, hừ hừ, thế mà ra lời..., còn phải muốn nữ nhân như nàng giải quyết vấn đề này sao! Vì vậy nàng dịu dàng kéo Tuân Thư qua, giọng : "Sau này Thư nhi hiểu thôi, dieendaanleequuydonn có đôi khi, vui mừng mà khóc, mới là vui mừng. . . . . ." Sau đó cũng in cái hôn lớn môi Tuân Thư, cười híp mắt với Tuân Thư : "Nhìn , giờ tỷ tỷ cũng hôn Thư nhi rồi, nhưng tỷ tỷ cười mà!"

      Tuân Thư cái hiểu cái nhìn Phượng Tĩnh Xu, đáy mắt đột nhiên vọt qua tia sáng, chỉ là ba người họ vẫn đắm chìm trong lời của Tuân Thư mà xem , cho đến rất lâu sau, bọn họ mới phát trong đó, đây là sau này, tạm thời đề cập tới.(Vân Nhi: Tuân Thư có điều gì bí sao??? Nếu là xem ra từ trước đến giờ vẫn xem Tuân Thư rồi!!)

      Xe chạy buổi chiều, lúc sẩm tối tới được Đông Bình thành, sau khi đám người Phượng Tĩnh Xu thương lượng liền quyết định chạy thẳng tới phủ đệ của Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa.


      Chương 23: Đêm trước đại hội

      Xe chạy buổi chiều, lúc sẩm tối tới được Đông Bình thành, sau khi đám người Phượng Tĩnh Xu thương lượng liền quyết định chạy thẳng tới phủ đệ của Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa.

      Phủ đệ của Quan Vân Nghĩa nằm ở phía khác của Đông Bình thành, dựa lưng vào núi lớn, cách xa trung tâm Đông Bình thành, tự lập thành bảo* —— Tuyên Bình bảo. Khi đoàn người Phượng Tĩnh Xu chạy đến, trời bắt đầu tối.

      *bảo: thôn, trấn, thôn xóm, xóm hoặc những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh

      Dựa vào quan hệ của Hoa Ngọc Dung và tấm thiệp mời giả kia, đoàn người cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa ở Tuyên Bình bảo. Bởi vì ngày cử hành đại hội võ lâm sắp tới, nên các vị khách cũng lần lượt tới Tuyên Bình bảo, Quan Vân Nghĩa bận bịu đến nỗi thể phân thân, rảnh bận tâm tới đoàn người Hoa Ngọc Dung. Dieendaanleequuydonn Cũng may Hoa Ngọc Dung giống như thường xuyên tới bảo, vì vậy thu xếp cho đám người Phượng Tĩnh Xu cũng phải việc khó khăn gì, chỉ là đội nhân mã theo Phượng Duy Tĩnh và người phu xe kia, bởi vì số lượng hơi nhiều, nên lúc còn ở trong thành, Tĩnh Ảnh để cho bọn họ ở lại Hảo Mộng lâu.

      đêm này, Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cửu biệt trọng phùng (xa cách lâu ngày mới gặp lại), hai người ở trong phòng Phượng Tĩnh Xu để nguyên quần áo mà nằm, chuyện trắng đêm.

      Ngày hôm sau, Phượng Tĩnh Xu dậy sớm, cùng Phượng Duy Tĩnh rửa mặt xong liền ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Tuân Thư và Tĩnh Ảnh luyện tập ở trong sân, Tĩnh Ảnh rèn luyện dựa theo loạt phương thức huấn luyện mà Phượng Tĩnh Xu cho, còn Tuân Thư lẩm bẩm đếm để tập thể dục theo đài, hai người vừa thấy Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh, người gật đầu, người khác cười tươi rói, ngoài miệng chào hỏi, thân thể cũng dừng chuyển động. Vẫy gọi người làm ngang qua để hỏi thăm Hoa Ngọc Dung, Die nd da nl e q uu ydo n người làm này trả lời sáng sớm Hoa Ngọc Dung bị Quan Vân Nghĩa kéo tiếp khách, tạm thời có thời gian đến gặp bọn họ. Phượng Tĩnh Xu nhún nhún vai, lại trở về sân, đẩy Phượng Duy Tĩnh cùng rèn luyện với bọn Tuân Thư, Phượng Tĩnh Xu lại tự mình chui vào trong phòng bếp, "tự tay" nấu bữa sáng mang ra ngoài.

      Mấy người đều câu nệ tiểu tiết, mà cũng nghe theo lời Phượng Duy Tĩnh , vì vậy bốn người lại giống như lúc ở Tuân phủ, bưng bàn ghế ra sân xong rồi cùng dùng bữa sáng mỹ vị.

      hổ là thủ nghệ của Hắc Linh Lung, làm bữa sáng đơn giản làm hương thơm bay khắp bốn phía, chỉ khiến bốn người động lòng, còn dẫn thêm vị khách tới. Chỉ thấy bốn người mới vừa dùng lâu, đường mòn bên ngoài sân liền truyền đến giọng nữ ngọt ngào: "Tiểu Cẩm, mùi gì thế? Thơm quá!"

      giọng nữ khác trả lời: "Tiểu thư, mùi thơm này hình như là từ trong sân của biểu thiếu gia bay tới."

      "Đúng vậy! Tiểu Cẩm, có phải là mấy người Hoàng Vũ tiểu thư mà biểu ca giao cho ta chăm sóc làm ra mùi thơm kia ? , chúng ta xem thử !"

      Giữa hai viện tuy có khoảng cách, nhưng có ba người ngồi là cao thủ nhất đẳng, vì vậy liền nghe hết đoạn đối thoại của hai người sót chữ. Phượng Tĩnh Xu liếc mắt ra hiệu cho Tĩnh Ảnh, Tĩnh Ảnh hiểu ý đứng dậy tới nhà bếp.

      Ngay sau đó, liền nhìn thấy hai bóng dáng yểu điệu xuất ở cửa viện, vừa lúc nhìn thấy hai người. Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười đứng lên, nhìn hai nữ tử đối diện dần dần đến gần, thấy nữ tử ở phía trước, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, thân trang phục gọn , nhìn cái cũng biết là bộ dáng nữ nhi giang hồ, đầu tóc đen dùng dây lụa màu xanh cột lên, đầu chỉ có cây trâm làm trang sức, y phục cũng phải của thiên kim tiểu thư, da.nlze.qu;ydo/nn mà là y phục gọn , khuôn mặt trắng noãn, lộ ra cỗ khí, nhìn nàng cũng khiến người ta cảm thấy người này chính trực có thể tin được. Có thể có được nữ nhi như vậy, chắc hẳn vị Minh chủ võ lâm Quan Vân Nghĩa này cũng là người chính trực, còn chưa thấy mặt, Phượng Tĩnh Xu cũng nảy sinh chút thưởng thức với vị Minh chủ võ lâm này.

      Hai người cũng nhăn nhó, thấy bàn người phía trước, lập tức nhanh tới, nữ tử trước còn vừa vừa lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi ăn cái gì thế, thơm như vậy?"

      Nữ tử theo phía sau giống như là tỳ nữ giọng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, hình tượng, chú ý đến hình tượng!"

      Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cười tiếng, nhìn nhau cái. Phượng Tĩnh Xu đứng lên, chắp tay, hỏi: "Vị tiểu thư này là. . . . . ."

      Nữ tử kia đứng ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu, cẩn thận quan sát hồi, rồi hỏi: "Ngươi chính là vị nương mà tối ngày hôm qua biểu ca đưa về sao? tệ tệ, ta thích!" Sau đó giống như đại hán vỗ vỗ lên vai Phượng Tĩnh Xu, cười lớn. chưởng này dùng sức lực , nếu phải Phượng Tĩnh Xu có võ công, sợ rằng bị chưởng vỗ của nàng làm cho té xuống, ngay cả Phượng Tĩnh Xu cũng hề phòng bị bị vỗ bả vai làm cho tê dại.

      Chỉ thấy nữ tử kia nắm hai bờ vai của Phượng Tĩnh Xu : "Ta tên là Quan Nhạc Huyên, hôm nay biểu ca bị cha ta bắt ‘ gặp khách ’ rồi, rảnh chăm sóc các ngươi, để cho ta tới chiêu đãi phen, các vị chờ lát nữa theo ta dạo chút chứ?"

      Phượng Tĩnh Xu cũng giữ lễ tiết, cười : "Vậy tốt quá, chúng ta muốn tham quan thành! Còn xin phiền Quan tiểu thư dẫn đường, " sau đó bắt đầu giới thiệu: "Tiểu muội Hoàng Vũ Tĩnh Xu, vị này là. . . . . . gia đệ Hoàng Vũ Duy Tĩnh, vị này là bằng hữu của ta, Tuân Thư, " mới vừa xong, Tĩnh Ảnh liền lấy hai cặp bát đũa tới đây, Phượng Tĩnh Xu thuận tiện giới thiệu: "Vị này là hộ vệ của ta, Tĩnh Ảnh. Dinendian.lơqid]on " Đảo mắt, nhìn thấy ánh mắt của Quan Nhạc Huyên thẳng tắp nhìn chằm chằm bữa ăn sáng bàn, vì vậy cười mời: " biết Quan tiểu thư dùng qua đồ ăn sáng chưa? Nếu như ghét bỏ, liền cùng nhau dùng !"

      Dường như Quan Nhạc Huyên chỉ chờ những lời này của Phượng Tĩnh Xu, vừa dứt lời, chỉ thấy nàng liền lập tức tự giác ngồi xuống, Phượng Tĩnh Xu thấy thế cũng đè nha đầu sau lưng Quan Nhạc Huyên ngồi xuống, bàn người bắt đầu bữa ăn sáng.

      Cùng nhau dùng bữa ăn sáng ngay lần đầu tiên gặp mặt dễ dàng thu mua lòng của đại tiểu thư Quan gia, xưng hô với Phượng Tĩnh Xu nào muội muội dài muội muội ngắn càng thêm thân mật, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cũng vì vậy mà tại đại hội võ lâm hai ngày sau, vị Quan tiểu thư này giúp Phượng Tĩnh Xu đại ân, đây là sau, tạm thời đề cập tới.

      Đoàn người dùng xong bữa ăn sáng, liền ngồi lên xe ngựa của Quan gia vào Đông Bình thành.

      Đông Bình thành coi như là thành trấn ở biên cảnh của Xuyên Vân quốc, về phía đông nó cách Hí Triều quốc xa, dùng ngựa chạy nhanh chỉ cần năm ngày đường. Theo lý thuyết, thành trấn ở biên cảnh cũng có chỗ gì đẹp mắt, kinh tế phát triển cũng quá phồn vinh, nhưng Đông Bình thành lại cực kỳ náo nhiệt, nơi này Tuyên Bình bảo liền chiếm phần rất lớn, Quan Vân Nghĩa thân là Minh chủ võ lâm, mặc dù Tuyên Bình bảo ở ngoài Đông Bình thành, nhưng cũng tính Đông Bình thành vào phạm vi bảo vệ, vì vậy thương nhân lui tới tương đối an toàn, bị cường đạo quấy nhiễu, vả lại những chuyện vặt võ lâm bình thường cũng xin Tuyên Bình bảo chỉ giáo, vì vậy nhân sĩ võ lâm lui tới cũng tương đối nhiều, rồi cứ như vậy trở , Đông Bình thành cũng trở nên phồn vinh.

      Dọc theo đường , Quan Nhạc Huyên ngừng giới thiệu con người phong tục phong thủy của Đông Bình thành cho đám người Phượng Tĩnh Xu nghe, dfienddn lieqiudoon Phượng Tĩnh Xu cũng nghe được tỉ mỉ, còn Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh cẩn thận che chở Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư, dĩ nhiên cũng thuận tiện che chở Quan Nhạc Huyên bị dòng người chen đến.

      Tuân Thư vừa đến chợ, vừa bắt đầu thấy nhiều người như vậy, có thể bởi vì bị ám ảnh lưu lại lúc ở Chẩm Bích thành, trong tiềm thức còn có chút sợ, nhưng cũng dần dần thả lỏng ra, tựa như con chim sổ lồng, nhìn bên này, sờ bên kia, tò mò nhịn được, thấy mứt quả liền chảy nước miếng, thấy tượng người bột liền chớp mắt, đường tới, đồ tay cũng nhiều.

      Đoàn người dạo đến buổi trưa, tìm được Bách Tính phường ở Đông Bình thành, mang đồ của Tuân Thư dặn bọn họ mang đến Tuyên Bình bảo, sau đó tùy ý tìm chỗ ở trong đại sảnh ngồi dùng cơm trưa.

      Trong bữa ăn, nhìn thấy có ít nhân sĩ võ lâm ra ra vào vào, trong đại sảnh còn có vài người ba hoa khoác lác, phải việc chọn ứng cử viên cho Minh chủ võ lâm chính là việc Quan Vân Nghĩa cất giữ món trân bảo đó như thế nào, Dieenndkdan/leeequhydonnn Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía Quan Nhạc Huyên, chỉ thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, liền hỏi: "Chẳng lẽ Huyên tỷ tỷ thèm để ý sao?"

      Quan Nhạc Huyên sững sờ, hỏi: "Để ý cái gì?"

      Ánh mắt của Phượng Tĩnh Xu thoáng nhìn về phía mấy người kia, ý bảo Quan Nhạc Huyên. Quan Nhạc Huyên cũng hiểu được, cười nhạt mà : "Triều đại thay đổi đều là trào lưu lịch sử, huống chi là Minh chủ võ lâm nho ? Quan gia chúng ta để ý những thứ hư danh bên ngoài này, cũng biết thế nào là bo bo giữ mình. Về phần trân bảo này, là cha ta tình cờ lấy được, nếu tìm được huyền cơ bên trong, vậy nhất định là vô duyên, cần gì cưỡng cầu, huống chi, chúng ta cũng có vận mệnh thừa nhận, sợ cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, củ khoai lang phỏng tay này vẫn nên nhanh chóng quăng tốt hơn."

      Phượng Tĩnh Xu chấn động, cảm thấy kinh ngạc với Quan Nhạc Huyên lại có thể ra mấy câu như vậy, nữ tử này mới mười bảy tám tuổi, tư tưởng lại thành thục như thế, có thể khám phá thế tục, là khiến người kính nể!

      Dùng xong bữa trưa, dạo phố xong, mấy người liền trở về Tuyên Bình bảo. Vừa tới cửa Tuyên Bình bảo, chỉ thấy người giữ cửa bước nhanh về phía trước, dieendaanleequuydonn là Quan lão gia rốt cuộc cũng rảnh rỗi, muốn gặp đám người Phượng Tĩnh Xu lần, vì vậy Phượng Tĩnh Xu dưới hướng dẫn của Quan Nhạc Huyên về phía đại sảnh tiếp khách.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 24: Gặp lại cố nhân

      Dùng xong bữa trưa, sau khi dạo phố xong, mấy người liền trở về Tuyên Bình bảo. Vừa tới cửa Tuyên Bình bảo, chỉ thấy người giữ cửa bước nhanh về phía trước, là Quan lão gia rốt cuộc cũng rảnh rỗi, muốn gặp đám người Phượng Tĩnh Xu lần, vì vậy Phượng Tĩnh Xu dưới hướng dẫn của Quan Nhạc Huyên về phía đại sảnh tiếp khách.

      Vừa tiến vào phòng tiếp khách, Hoa Ngọc Dung liền tiến lên đón, mặt có chút mệt mỏi, nhưng đến khi thấy Phượng Tĩnh Xu mắt vẫn sáng lên, Die nd da nl e q uu ydo n mặt lên nụ cười chân thành, "Hoàng Vũ muội muội, là xin lỗi, hôm nay bận như vậy, cũng có thời gian chiếu cố mọi người. . . . . ."

      Phượng Tĩnh Xu nhìn mệt mỏi đằng sau khuôn mặt tươi cười của Hoa Ngọc Dung, lộ ra nụ cười hiểu , : "Hiếm thấy Hoa đại ca có ‘chính ’, sao tiểu muội có thể trách tội Hoa đại ca đây?"

      chế nhạo ràng trong giọng khiến người ở chỗ này đều nghe hiểu hàm nghĩa trong lời của nàng, người ở chỗ này đều giọng nở nụ cười, Hoa Ngọc Dung cũng bối rối, nét mặt đỏ sậm. Ngay lúc này, tiếng ho khan vang lên cứu vãn Hoa Ngọc Dung suýt nữa bị mất tôn nghiêm của đàn ông.

      Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía chỗ phát ra tiếng, có vị nam tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi ngồi chủ vị, chỉ thấy nam nhân kia có hai bên tóc mai có chút hoa râm, gương mặt cương nghị đầy dấu vết năm tháng, dieendaanleequuydonn hai mắt sáng ngời có hồn, trải qua sương gió lắng đọng lại thành cơ trí và sắc bén khiến người ta sợ.

      Mấy người cũng dừng cười trộm Hoa Ngọc Dung, tất cả đều nhìn về phía chủ vị. Quan Nhạc Huyên dẫn đầu tới, kéo tay Phượng Tĩnh Xu giới thiệu: "Phụ thân, nàng chính là nữ nhân mà tối hôm qua biểu ca mang về đó ~!"

      Hoa Ngọc Dung vừa nghe, lại đỏ mặt, vội vàng : "Cái... cái gì mà nữ nhân mang về chứ, Tiểu Huyên được chuyện lung tung!"

      Quan Nhạc Huyên làm mặt quỷ với , sau đó tiếp tục giới thiệu: "Đây là Hoàng Vũ Tĩnh Xu muội muội, mấy vị này là đệ đệ của Hoàng Vũ muội muội, Hoàng Vũ Duy Tĩnh, bằng hữu Tuân Thư và hộ vệ Tĩnh Ảnh."

      Phượng Tĩnh Xu vừa chắp tay, cười : "Quan tiền bối, vãn bối Tĩnh Xu, có lễ!"

      Hai người đàn ông sau lưng cũng cùng nhau chắp tay làm lễ, chỉ có Tuân Thư ngây ngốc nhìn ba người, thấy ba người họ chắp tay, cũng có phép tắc chắp tay lại.

      "Ha ha ha! Mọi người đều ở trong giang hồ, Hoàng Vũ nương cần đa lễ!" Quan Vân Nghĩa cười sang sảng , tiến lên đỡ Phượng Tĩnh Xu dậy, da.nlze.qu;ydo/nn sau đó ý cười đầy mặt : "Huyên nhi còn chưa từng gần gũi với người nào như thế, Hoàng Vũ nương có bản lĩnh, lại có thể được Huyên nhi coi trọng!"

      Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, : "Đâu có, là Huyên tỷ tỷ để mắt Tĩnh Xu."

      "Ha ha, Tĩnh Xu muội muội, muội đáng giá khiến tỷ tỷ để mắt, dựa vào tay nghề của muội, chớ tới để mắt tới muội, dù là đưa muội lên trời cũng quá đáng đâu!" Quan Nhạc Huyên xong, ánh mắt bắt đầu lên tia sáng của sói.

      "Hả? Tay nghề gì vậy?" Quan Vân Nghĩa nhìn bộ dạng như sói của nữ nhi, khỏi tò mò hỏi.

      "Phụ thân, là . . . . ."

      Quan Nhạc Huyên muốn chuyện, gia đinh tiến lên bẩm báo : "Lão gia, thiếu gia của Yến gia bảo Yến Vô Nhai và tiểu thư của Ngọc Tranh trang Khanh Dĩ Yên tới."

      "Hả?" Quan Vân Nghĩa đứng lên : "Cho mời."

      Phượng Tĩnh Xu vô ý nhìn thấy đáy mắt Quan Vân Nghĩa xẹt qua tia sáng tối tăm, thú vị! Trong lòng nàng nghĩ tới, dinendian.lơqid]on vị Minh chủ lại có loại phản ứng này đối với hai người họ, là vì sao chứ? Ha ha, có kịch vui để xem rồi. . . . . .

      suy nghĩ, hai bóng dáng quen thuộc liền vào.

      "Vãn bối Vô Nhai bái kiến Quan thế bá." Yến Vô Nhai chắp tay , sau đó Khanh Dĩ Yên cũng nhàng cúi đầu, : "Chất nữ Dĩ Yên bái kiến Quan bá bá."

      Lúc này, Phượng Tĩnh Xu nghe thấy Quan Nhạc Huyên ở bên cạnh giọng lầu bầu : "Hứ! Nữ tử giang hồ còn học vái lễ của tiểu thư khuê các, làm bộ!"

      Phượng Tĩnh Xu khỏi "Xì" cười tiếng, rước lấy chú ý của người bên cạnh, cũng dẫn tới chú ý của Yến Vô Nhai và Khanh Dĩ Yên.

      Chỉ thấy Yến Vô Nhai vui mừng tiến lên bước : "Hoàng Vũ nương, hóa ra các ngươi tới đây rồi!"

      Tuân Thư nhìn thấy người quen Yến Vô Nhai cũng rất là vui mừng, lớn tiếng kêu lên : "Vô Nhai ca ca!"

      Ánh mắt Yến Vô Nhai cười cười nhìn Tuân Thư gật đầu cái, : "Thư nhi, các ngươi còn tới sớm hơn ca ca mà!"

      Lúc này, chỉ nghe thấy Tĩnh Ảnh thường ngày lời đột nhiên mở miệng trào phúng: "Đúng vậy, có Vô Nhai công tử chúng ta thiếu chút nữa cũng vào được!"

      Biết Tĩnh Ảnh tới chuyện thư mời, kể từ khi biết chuyện này về sau Tĩnh Ảnh vẫn cực kỳ khó chịu. Yến Vô Nhai vừa nghe, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhất thời mặt đỏ lên, lúng túng : " xin lỗi, lúc ấy Vô Nhai quả quên chuyện thư mời này, kính xin hai vị tha lỗi!"

      Tĩnh Ảnh lạnh lùng tựa đầu quay qua bên, cũng để ý tới lời xin lỗi của Yến Vô Nhai, bầu khí nhất thời lạnh xuống. Phượng Tĩnh Xu thấy thế vội vàng hòa hoãn : "Ha ha, cũng sao, còn may có Vô Nhai công tử, nếu chúng ta cũng quen biết Hoa đại ca!"

      Quan Vân Nghĩa đột nhiên hỏi: " đến chỗ này, Hoàng Vũ nương, ta còn chưa có hỏi làm sao ngươi và Ngọc Dung quen biết nhau vậy? Hỏi cũng ấp úng là ở đường biết, tiểu tử này, che giấu, nhất định là có chuyện gì thể cho ai biết gạt chúng ta! Ngươi tới , đến cuối cùng các ngươi làm sao quen biết nhau?"

      "Ha ha. . . . . ." đến chỗ này, Phượng Tĩnh Xu thể nín được cười, vừa muốn mở miệng chuyện, dfienddn lieqiudoon Hoa Ngọc Dung quýnh lên, lập tức nhào tới lấy tay che miệng nàng lại.

      Mọi người sững sờ, Quan Vân Nghĩa : "Ngọc Dung, ngươi làm cái gì vậy?"

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Phát hành động của mình ổn, Hoa Ngọc Dung lại vội vàng đưa tay ra sau lưng, cười ngây ngô : " có, có gì!"

      Quan Vân Nghĩa ép sát thả: "Vậy ngươi làm gì mà miệng che con người ta để người ta chuyện nha? Ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Sách thánh hiền ngươi đọc được đâu hết rồi?"

      Hoa Ngọc Dung quýnh lên, bật thốt lên: "Ta thấy trước miệng nàng có con muỗi!"

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra, trong nháy mắt Phượng Tĩnh Xu xanh mét sắc mặt, siết chặt quả đấm.

      lúc ấy, lại có gia đinh lên, cứu vãn mạng của Hoa Ngọc Dung: "Lão gia, thiếu chủ Kim thị Kim Bích Đạc đến rồi!"

      Quan Vân Nghĩa khoát tay : "Cho mời!"

      Khanh Dĩ Yên ở bên mặt lên vẻ vui mừng, kể từ gặp phải Kim Bích Đạc, dọc đoạn đường này bọn họ vẫn đuổi theo , nhưng biết từ lúc nào bắt đầu cho người truy tìm, làm hại bọn họ tìm qua tìm lại mấy chuyến ở đường, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cũng tìm được người, nhưng bọn chân trước vừa tới Tuyên Bình bảo, Kim Bích Đạc chân sau đến, đúng là mòn giày sắt chả tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu nào!

      Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh ở phía sau cũng liếc với nhau cái, nhiều kim tệ? Thiên hạ này đúng là , lại ở chỗ này gặp phải , ha ha, nàng còn muốn xem thử người thừa kế Kim thị này rốt cuộc trông như thế nào!

      Ngay khi tâm tư của mọi người khác nhau, Kim Bích Đạc và biểu muội của Tịch Thấm Nhụy vào.

      Phượng Tĩnh Xu bỗng cảm thấy kim quang lấp lánh trước mắt, khỏi nhắm lại mắt, trong lòng thở dài —— khối vàng to!

      "Quan bảo chủ, ngài vẫn khỏe mạnh như vậy, là càng già càng dẻo dai đấy!" Kim Bích Đạc mang theo ý cười .

      "Ha ha ha! Kim đương gia quá khen, lão phu già, thiên hạ này, nên để cho những người tuổi trẻ các ngươi thôi!" Quan Vân Nghĩa cười lớn .

      "Đâu có đâu có, theo Kim mỗ thấy, Quan bảo chủ vẫn rất trẻ tuổi ....!" Kim Bích Đạc lắc đầu cười .

      "Ha ha ha! Vậy Quan mỗ liền nhận lời chúc của ngươi!" Quan Vân Nghĩa xong, đôi mắt cũng chuyển về phía sau lưng Kim Bích Đạc, dò hỏi: "Vị này là. . . . . ."

      Kim Bích Đạc giới thiệu: "Vị này là biểu muội của tại hạ, Tịch Thấm Nhụy."

      Tịch Thấm Nhụy ở sau lưng Kim Bích Đạc chầm chậm tiến lên nhàng cúi đầu, dịu dàng : "Tiểu nữ Tịch Thấm Nhụy gặp qua Minh chủ."

      Quan Vân Nghĩa thấy Tịch Thấm Nhụy lập tức ha ha cười : "Ha ha ha! Tịch nương có lễ!" Sau đó chuyển về phía Quan Nhạc Huyên : "Huyên nhi, con xem con nhà người ta, đây mới là thiên kim tiểu thư chính tông, thục nữ đấy, con xem lại vóc dáng của bản thân , chẳng có chút nào giống khí chất thục nữ cả, dã nha đầu!" như vậy, nhưng kiêu ngạo trong mắt Quan Vân Nghĩa che giấu chút nào , hiển nhiên lời này cũng chỉ trêu chọc thú vị mà thôi, Quan Nhạc Huyên cũng thèm để ý, Dieenndkdan/leeequhydonnn đĩnh đạc : "Ta muốn thứ khí chất thục nữ kia làm gì? Ta là nữ tử giang hồ, hành tẩu giang hồ chẳng lẽ còn muốn giả bộ thiên kim khuê các hay sao?" câu làm cho người ở chỗ này theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Khanh Dĩ Yên, Khanh Dĩ Yên đỏ mặt lên, trong lòng tức giận, nhưng lại tiện phát tác, chỉ có thể thầm hận trong lòng.

      Lúc này Kim Bích Đạc cũng nhìn thấy Hoa Ngọc Dung, vì vậy tiến lên chào hỏi: "Hoa huynh, lâu gặp?"

      Hoa Ngọc Dung cười cười, : "Nhờ phúc của Kim công tử, cuộc sống của tại hạ còn rất thoải mái." Bởi vì Phượng Tĩnh Xu còn ở đây, theo bản năng nuốt vế sau "Có ăn có uống có mỹ nữ" xuống.

      Thấy nữ nhân bên cạnh Hoa Ngọc Dung, trong lúc nhất thời Kim Bích Đạc cảm thấy nhìn có chút quen mắt, liền hỏi: "Mấy vị này là. . . . . ."

      Hoa Ngọc Dung liền vội vàng giới thiệu: "Bọn họ là bằng hữu ta quen biết tại Khúc thành, vị này là Hoàng Vũ Tĩnh Xu nương, vị kia là đệ đệ của nàng Hoàng Vũ Duy Tĩnh, bằng hữu Tuân Thư và hộ vệ Tĩnh Ảnh."

      Khúc thành? Hoàng Vũ?

      Lông mày của Kim Bích Đạc trong nháy mắt nhảy lên, sau đó bừng tỉnh hiểu ra : " ra thiếu niên họ Hoàng Vũ đánh bại Hoa huynh ở Túy Đông Tuyết của Khúc thành lại là nương sao?"

      Kim Bích Đạc vừa ra lời này, sắc mặt người ở chỗ này đều khẩn trương lên.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :