1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tĩnh liên chi truyện - Minh Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: vĩ thanh.


      Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, khí độ vô thường, lòng người than thở.


      Nếu là năm năm đối với đời người mà có thể gọi là dài mà cũng có thể gọi là ngắn, nhưng quãng thời gian mười năm lại tuyệt đối là quãng thời gian dài đằng đẵng, nó đủ để cho thế thay đổi ràng, lớp người này đến lớp người khác lần lượt sinh sôi nảy nở ngừng.


      Thương minh quốc suốt mười năm nay kinh tế phát triển mạnh mẽ trở thành trụ đầu trong các quốc gia trung đẳng, nhưng tồn tại của thái tử gia thương tuấn liệt ngày đó nay lại hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.


      phải vì người ấy trở thành hoàng đế mà cũng phải vì người ấy qua đời, chẳng qua là cắt tóc tu trở thành trụ trì của quốc tự thương minh quốc.


      Chuyện kể ra cũng rất là dài dòng…





      Khoảng mười năm trước, lúc thái tử phi ngọc thị nhận áo bạch ngọc lưu ly rồi ngồi xe hoa lần hai đến lăng quốc làm vương phi của tín vương nước lăng quốc hiểu sao nửa tháng sau thái tử gia nhà họ bắt đầu suy sụp, tâm trạng chán nản.


      Chàng gắng gượng suốt hai năm liền để cải tổ mạnh mẽ kinh tế quốc gia, giúp nó dù có chàng điều khiển vẫn vận hành phát triển. Sau khi cải tổ xong chàng liền đến quốc tự hồng đăng tự xuất gia làm hòa thượng, nhường chức lại cho tam đệ tượng vương.


      Trong hai năm ấy, chàng thực kiện trọng đại mặc cho hoàng hậu tiếc đứt ruột, dọa chết khuyên ngăn – phế toàn bộ tiểu hậu cung của mình, thả tự do cho các vị thiếp thất trắc phi.


      Riêng luyến trắc phi Luyến Tuyển Như bị thái tử thèm nể mặt tình nghĩa phu thê 4 năm mà thẳng thừng trị tội phụ thân nàng ta – đương triều tể tướng Luyến Lâm Phủ trực tiếp đem đến ngọ môn quan do tội tham ô vạn lượng vàng, ức hiếp dân lành, cấu kết quan lại…


      Nàng ta được chàng tha tội chết nhưng bị phế làm thứ dân, vĩnh viễn trở lại cái thời hoàng kim lụa là gấm vóc.


      Nghe đâu nhờ nhan sắc kiều mà được thương gia nào đó ở tỉnh lẻ nổi tiếng giàu có nhưng lại lắm thê thiếp, cưới về làm vị thiếp thứ hai mươi rồi biệt tâm biệt tích từ đó.





      Nghe đâu thái tử phi nương nương sau khi trở thành vương phi bên tấn quốc được hai tháng bỗng nhiên biến mất tâm mất tích, chỉ đợi lại hai bức thư cho vị vương gia đau đớn vì mất thê tử.


      là bức thư xin lỗi, hai là lá hưu thê chỉ còn đợi chàng đóng dấu lên.


      ai biết nàng ấy đâu, ngay cả khi vương gia tự mình xuất phủ tìm kiếm bấy lâu cũng mảy may tìm ra, dù thế chàng vẫn bỏ vương phủ mà tìm ái thê suốt 10 năm ròng rã lần dừng lại, làm người dân khỏi cảm động trước chuyện tình sử đầy bi thương.





      Cứ thế… cứ thế mười năm qua


      Trong suốt quãng thời gian ấy cỗ thế lực cũng song song đó mà bắt đầu phát triển mạnh mẽ, Lãng Tình Các – thế lực chuyên tập trung những người thông thạo các loại trận pháp trong thiên hạ, nhận được dung túng ủng hộ của tứ đại quốc.


      Nghe đâu người đứng đầu tổ chức là thiếu niên trẻ tuổi, tuy tuổi đời còn rất trẻ chỉ vừa 9 tuổi nhưng sở hữu khả năng phá giải mọi trận pháp vô pháp giải trừ thậm chí còn tự mình sáng tạo ra hàng loạt trận pháp hoàn toàn mới, đời hiếm ai phá được chứ nặng là vô pháp. ( có phương pháp)


      sáng tạo là có thể sáng tạo được sao, muốn làm điều đó mình phải nắm chắc mọi kiến thức về cấu tạo, vị trí trong trận địa thậm chí là 36 kế của khổng tử gia gia.


      Thiên hạ đồn ầm lên rằng vị thiếu niên này chính là con cháu của thế gia chuyên về trận pháp nếu cũng là đệ tử của cao nhân lánh đời nào đấy.


      Lãng tình các nổi tiếng là thế nhưng chủ các tọa lạc ở đâu đó lại là dấu chấm hỏi to đùng giải quyết được của thiên hạ.





      Lúc này ở thương minh quốc, ở ngọn núi nào đó - nơi tọa lạc của quốc tự, bóng dáng nữ nhân áo đỏ dẫn theo bé trai ông cụ non mặc áo đen oai phong bước cầu thang được xây dẫn thẳng lên núi.


      Nữ nhân này ngoại hình tưởng như 17,18 tuổi nhưng vẫn mang chút khí chất đoan trang thuần thục, khuôn mặt đẹp đến mê người, đôi môi phớt hồng mềm mại, mắt phượng xinh đẹp khẽ khép hờ, vô tâm vô phế bước lên cầu thang nhanh mặc kệ đứa trẻ giả người lớn phía sau có chút chặt vặt đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường phụ thuộc vào người lớn.


      Nhưng trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, đứa bé dùng giọng điệu rành rọt nhưng vẫn thoang thoảng nét trẻ thơ gọi nữ nhân đằng trước:


      - mẫu thân… người đợi con nha…


      nàng ta khẽ cười đểu rồi biến mất rất nhanh, xoay đầu lại nhìn bé trai:


      - gì ân ân ngoan…


      đứa bé giật giật khóe môi rồi dùng giọng điệu nũng nịu :


      - mẫu thân… con mỏi chân…


      - sao…


      nàng dùng bộ mặt hiểu nhìn cậu con trai ngoan.


      Môi hơi chu chu lên, đôi tay bé giang ra hướng đến nàng, lạnh lùng nhưng cực đáng :


      - mẫu thân… ôm…


      Nàng nhịn được mà bản chất từ mẫu có sẵn "trong máu" đột nhiên tuôn ra ào ạt, lao đến ôm lấy đứa , lấy má dụi dụi lên cặp má phấn hồng của đứa trẻ:


      - ô ô… ân ân của mẫu thân dễ thương… cho mẫu thân hôn cái nào…


      Chu môi hết cỡ dùng mọi phần công lực mà hướng xuống má của cậu bé.


      Hành động thương dạt dào ấy trong mắt cậu bé lại trở thành khung cảnh đáng sợ nhưng bé vẫn gắng gượng mặt hơi ửng đỏ, như người vợ khẽ lí nhí ngăn cản:


      - mẫu thân phi lễ ân nhi nha…


      thành công làm nàng lảng sang chuyện khác, nàng bực mình mắng bé:


      - mẫu thân phi lễ ân ân… cái này gọi là thương đó nha…


      bé lắc lắc người:


      - ân nhi ứ biết… ân nhi…


      làm như vô ý nhìn trời, bé :


      - mẫu thân gần giờ ăn trưa rồi, mau thắp hương cầu phật để còn mau mau ăn trưa nữa… mẫu thân… ân nhi đói…


      ngước đôi mắt ngây thơ đọng vài giọt nước mắt con con lên nhìn nàng.


      Trong lòng nàng rung động mãnh liệt.


      Xác định phương hướng… nhắm mắt chặt lại… tăng động cơ ở chân tới mức tối đa… vọt…


      Nàng dùng sức mạnh của mẫu tử thành bàn đạp rồi thẳng tiến ôm đứa con trai cưng lên quốc tự của thương minh quốc.


      Ô ô… ân ân đáng của nàng đói a…


      Còn đứa nhóc quỷ nào đấy lọt thỏm nằm trong vòng tay nàng mặt nũng nịu đáng , lét lút giơ ngón tay chiến thắng lên.


      Kakakaka…





      Đến lúc đến được chỗ quốc tự nàng há hốc mồm nhìn từng đoàn xe ngựa qua tầng hầm được đào từ chân núi đến đỉnh núi rồi lại nhìn đứa con trai ngượng nghịu ngước mắt vô tội nhìn nàng.


      Trong lòng nhanh chóng suy sụp…


      Ô ô… phải cậu nhóc nhà nàng lối duy nhất lên ngọn núi là đường cầu thang bộ sao…


      Nàng uất hận nhéo nhéo má cậu nhóc.


      Tức… tức chết nàng… đứa con trai bất hiếu này đáng hận…


      Cậu nhóc khóc ré lên, vừa ôm má vừa chu chu môi nhìn nàng cãi bướng:


      - con vì mẫu thân nên mới thế… người nên giảm cân !


      cốc cái đau lên đầu cậu bé, nàng xách tai nhóc lên rồi mắng:


      - còn xảo biện! đừng tưởng mẫu thân biết vài bữa trước con lén lút với thuộc hạ là muốn luyện cơ bắp nhá… nhóc quỷ con! Mới mấy tuổi đầu mà muốn cơ bắp với cơ chân hả…


      cậu nhóc thoáng chống lại, chống nạnh ở eo, cậu bé mặt vô lại :


      - con 9 tuổi rồi nha! Là thanh niên trưởng thành rồi! với lại người nên giảm cân là vừa rồi đấy! suốt ngày ngủ với chẳng ăn…


      bé chưa xong ai đó điểm huyệt rồi xách lên như xách đồ chơi, khuôn mặt kéo lại gần hâm dọa:


      - có tin mẫu thân dẫn con gặp ngoại công


      trong lòng khỏi giật mình, cái đầu bị điểm huyệt thể nhút nhít nên đành dùng đôi mắt lia qua lia lại như từ chối, mở miệng ngây thơ :


      - con xin lỗi mẫu thân mà…hay nhân dịp này mẫu thân thăm chùa chiền chút … hai ba năm rồi người mà…


      muawhahaha… mặc dù hơi nhục tý nhưng quả nhiên lôi cha nàng ra cậu nhóc đành ngoan ngoãn nghe lời.


      giải huyệt cho bé, nàng nhanh chóng trở lại thành nữ nhân hiền lành thục nữ rồi xoay người vô chùa để cúng bái, cầu quẻ…





      Khi nàng bái lạy chỗ bức tượng quan bồ tát cỡ lớn bóng hình nam nhân ngoại hình còn khá trẻ, tóc còn chưa cắt, mặc áo trụ trì vô tình qua.


      Như có như liếc mắt vào trong rồi khựng lại nhanh chóng.


      Bóng hình kia… sao giống nàng thế…


      Lúc nàng quay người lại để xin xâm thấy được nửa bên mặt của nàng.


      Trong lòng rung động… con tim vốn lạnh băng từ 10 năm trước nhanh chóng tan ra… hạnh phúc trào dâng…


      Là nàng… là nàng…


      sửng người, cực kỳ nhanh chóng xoay mặt cái gì đó bên tai tên đệ tử bên cạnh rồi chạy vèo cái ra sau hậu viện.





      Phó trụ trì quốc tự Hiền Tuệ đại sư còn say mình trong khói thảm phật đường, thả hồn theo phật môn, nghiên cứu phật thư giật nảy mình khi cánh cửa phòng đột nhiên bị đá ra, bóng hình dùng tốc độ nhanh chóng mặt tiến đến trước mặt ông, cầm chặt lấy bàn tay còn ôm chuỗi hạt của ông.


      Ông khỏi đỏ mặt, giằng tay ra cố thoát khỏi đôi tay càn quấy thân thể thanh tịnh của mình, gào lên khe khẽ :


      - thí chủ… xin thí chủ bình tĩnh lại… bản sư rời khỏi nhân gian thế được 40 năm… chạm vào cơ thể đàn ông được bằng ấy thời gian... xin thí chủ hãy tìm người khác… làm ơn tha thứ cho bản sư…


      tuy miệng thế nhưng ông vẫn nắm chặt lấy tay người đàn ông vừa lao vào buông.


      Nam nhân cũng ngây người, giây lát sau cũng tỉnh lại, nhìn xuống sàn nhà rồi cầm cây gõ lên, thương tiếc gõ lên đầu phó trụ trì đức cao vọng trọng dân chúng quý, gầm lên :


      - lão đầu trọc ! ngươi làm cái quái gì thế hả !!!???


      - ?


      Giọng này quen quen… hình như nghe ở đâu rồi…


      Lão ngẩng đầu, trong lòng e sợ cái thứ suy nghĩ nguy hiểm xuất trong đầu, hé bên mắt nhìn đối phương là ai.


      Giật nảy mình, ông thả tay kia ra trong luyến tiếc rồi như con cua nhấc chân ngược về sau mấy bước trong tư thế ngồi chồm hỏm rồi ngồi xẹp xuống.


      Mẹ ơi… đùa ông sao… sao lại là trụ trì đại nhân a…


      Thấy trụ trì nhìn ông chầm chầm ông khỏi nghi hoặc nhìn động tác của mình rồi đỏ chín mặt.


      Quay qua quay lại tìm cái nệm, nhanh chóng ngồi xuống, hai chân gập vào nhau, ngón tay cầm chặt chuỗi phật châu, dùng tư thế đại sư đắc đạo với thanh niên nhân trước mặt :


      - biết trụ trì tìm bản sư có việc gì ?


      (mm : ox0… phải là sỉ nhục phật pháp, chẳng qua mình chỉ dùng đoạn trong truyện, dù sao mình cũng theo đạo phật mà http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif )


      tin nổi mà trợn mắt nhìn lão già mặt dày trước mặt, nhưng nhớ đến việc mình cần khẩn cầu nên mở miệng :


      - lão còn nhớ lời hứa trước đây lão từng hứa với ta ?


      Lão trán hơi nhăn lại, mắt hơi híp híp.


      Lời hứa nào nha… lão hình như có nhiều lời hứa lắm…


      Làm như nhớ ra, lão đạo mạo tiên cốt :


      - ý trụ trì là…


      gật gật đầu nhanh chóng :


      - đúng ! ta muốn hoàn tục… hoàn tục !!!!


      gì… gì cơ…


      lão còn ngớ người bị tên trụ trì biết liêm sỉ nào đó lôi xềnh xệch ra khỏi phòng riêng tiến đến phòng chính thờ phật, đuổi hết đám khách thành hương ra ngoài, quỳ xuống nệm quỳ, cáu gắt, mặt trợn to nhìn lão phó trụ trì đầu trọc :


      - còn mau lên !!!!


      lão cứ thế ngây ngốc làm theo.





      Sau chung trà, qua hàng loạt lễ tiết bị cắt giảm xâu xé còn mảnh nào còn nguyên liền cởi áo cà sa ra, hướng đến phòng mình mặc lại bộ áo màu đen rất lâu rồi mặc, chạy vội ra ngoài tiền viện.


      Thấy tên đồ đệ còn ngây ngốc canh chừng nàng liền vội chạy đến, muốn gặp bóng dáng kia càng sớm càng tốt mà hề chú ý đến khuôn mặt dị dạng đến kỳ lạ của tên đệ tử.


      Chạy qua gốc bụi hoa khá khuất liền thấy bộ váy màu đỏ luôn xuất trong những giấc mơ của … trong lòng khỏi vui sướng… muốn bước đến chào hỏi, đỏ mặt xin lỗi nàng bước chân bỗng khựng lại.


      Bên cạnh nàng lúc này có bóng dáng nam nhân to lớn khoác lên mình bộ áo trắng chói mắt quen thuộc… đứng cạnh còn là cậu nhóc áo đen tuổi chừng 8,9…


      ràng là khung cảnh gia đình hạnh phúc, nhưng… nhưng sao lại làm chướng mắt thế này…


      10 năm trước bỏ cuộc… đừng hòng 10 năm sau có thể từ bỏ…


      Chạy ầm ầm đến phía nàng, gào lên làm nũng :


      - thê tử… phu quân rốt cuộc cũng tìm thấy nàng a…


      hai bóng dáng quay lại nhìn , bóng dáng áo đỏ hơi e ngại, mặt quay nhìn làm như còn giận dữ năm đó tệ bạc, vô tình :


      - ngươi tìm ta làm gì… phải năm đó ngươi hưu ta sao…


      mặt đỏ làm như nghe thấy mà ôm lấy cánh tay nàng, má dày cộm cọ cọ lên tay nàng, nũng nịu :


      - thê tử, phu quân biết có tội nha…


      lườm , nàng hỏi :


      - thế nếu ngươi biết ngươi làm gì ta…


      được dịp bộc phát hao hao bất tuyệt :


      - đương nhiên là nâng như nâng trứng hái như hái hoa… sủng nàng đến khi mặt trời mọc mặt trời lặn… đến suốt đêm dài lạnh lẽo… ta biến nàng thành mặt trời…


      còn muốn tiếp hai nhân ảnh trắng đỏ bên cạnh muốn nôn ọe hết bữa ăn tháng nay làm khỏi ngại ngùng mà dừng lại, mắt liếc tên gian phu bên cạnh rồi lại nhìn e ấp nũng nịu với thê tử đại nhân của mình.


      Cậu nhóc nãy giờ im lặng hết nhìn người áo đen rồi lại nhìn mẹ mình.


      Chuyện gì xãy ra thế này… từ khi nào mà mẹ mình đắt giá thế nhỉ ?...


      Rồi lại lắc lắc đầu như ông cụ non, quay đầu bước đến con hẻm có sẵn cỗ xe ngựa chờ.


      Aiz… để mẫu thân nhóc với hai vị thúc thúc kia vừa bộ vừa tâm a… cùng lúc có hai phụ thân nhóc gánh nỗi đâu…


      Cứ như thế đứa con bá đạo vô lương tâm để lại nàng với hai con sói nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.





      Sau khi dân chúng thương minh quốc hay tin trụ trì đức cao vọng trọng đồng thời là hoàng huynh của hoàng đế nay nhà họ níu kéo buông lấy nữ nhân khỏi hồi tưởng đến mấy ngày trước ở buổi chuyện trụ trì diễn thuyết hùng hồn câu như thế này :


      Trích đoạn : hỡi em, nữ nhân phải là thá gì trong mắt chúng ta cả, họ chính là con đường cản lối, là cục nợ của nam nhân chúng ta, hãy buông bỏ họ và hãy đến gia nhập đội ngũ nam nhân hoàng kim độc thân của Hồng Đăng Tự, welcome…


      (trích quảng cáo chiêu mộ hòa thượng của Hồng Đăng Tự.)


      Sau khi nghe xong đám nam nhân khỏi khóc rống lên cảm động, cả đoàn nam nhân độc thân nối đuôi nhau mà đến quốc tự của thương minh quốc.


      Nhưng đến khi nghe xong tin tức kia đám chưa kịp cắt tóc và đám còn cắt dang dở liền tức đến hộc máu.


      Má… trụ trì máu chó…


      Thế là lại ùng ùng kéo nhau về ngay cả đám nam nhân bị cắt tóc cũng kéo nhau đến phòng phó trụ trì vô tội mà đòi hoàn tục.


      Lão phó trụ trì lau lau mồ hôi lạnh trán.


      Aizz… dạo này có phong trào hoàn tục à nha… mình có nên cân nhắc nhỉ…





      Nửa năm sau, lãng tình các cùng lúc đón tiếp hai vị phụ thân của đương gia vào nhà.


      Ai nấy đều đẹp trai rạng ngời, mỗi người kiểu, bá đạo kiêu ngạo, thanh tao ưu nhã. Nhưng lại có điểm chung là luôn đối đầu nhau chút để ý đến hình tượng và bám chặt lấy mẫu thân đương gia rời.


      Cứ thế lãng tình các bình thường ồn ào chỉ vì những lần cãi nhau của phu nhân và đương gia, nay càng thêm ồn ào náo nhiệt với màn cãi nhau nho nhã nhưng đậm mùi thuốc súng của hai phụ thân đương gia, trong khi đó hai mẹ con mẫu tử đương gia bất lương hợp lòng đến bất ngờ mà cùng nhau đặt ghế ngồi sang bên xem phim miễn phí.


      vâng! chương trình được chúng tôi quay hình trực tiếp...


      Aiz… cuộc đời bao giờ dừng lại… bao giờ là bế tắc nếu trong lòng bạn có tình… cố lên nhé những ai , và sắp tìm được nửa còn lại của mình… muaw chụt chụt…

      Hoàn
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :