1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tĩnh liên chi truyện - Minh Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6 : Gặp ại người cũ

      Từ lúc xãy ra tranh chấp với đám thê thiếp kia thời gian cũng lặng lẽ trôi qua được 3 ngày.


      bóng người nhắn ngồi ghế đá , đôi mắt trong veo như xác định được phương hướng nhìn về phía xa xăm, đôi tay nâng má mủm mỉm hồng hồng.


      Nữ nhân đằng sau thở dài cái, nàng cực kỳ nhanh nhạy bắt chước theo lời nàng ta với khuôn miệng đầy biểu cảm:


      - Chủ tử sao ngài chẳng có việc gì để làm thế hả, cả ngày chẳng làm cái gì ra hồn… ăn lại ngủ… ngủ lại tự kỷ thẫn thờ ngồi ở đây… ngươi cũng nên hoạt động chút cho co giãn gân cốt… nếu có ngày bị lão hóa sớm đấy…


      giữa chừng nàng ta phát hành động của nàng, nhịn nổi mà hét ầm lên :


      - Chủ tử !!!??? người làm cái gì thế… người đàng hoàng cho nô tỳ thấy được … ôi, người ra mà xem… chủ tử nhà ai cũng đoan trang hiền thục… ai mà như… chủ tử !!!!


      Nhìn vị nữ tử thái độ chút hối cãi kia mà nàng tức muốn điên lên.


      - Gì ?


      Nàng ngây thơ nhìn nữ nhân mới 20 tuổi đầu dùng tốc độ nhanh hơn tên bắn hóa thành bà cụ 60.


      - Sao người có thể vô lương tâm thế hả ?


      Nàng cãi lại :


      - Vô lương tâm tốt chứ sao… thèm quan tâm người ta trêu chọc mà vẫn bơ đời hưởng thụ…


      Nàng ta mặt giật giật, hỏi ngược lại nàng :


      - Có biết cái hành động đó gọi là gì ?


      - Là gì?


      Nàng tò mò.


      Nàng ta mặt khinh khỉnh trả lời :


      - Cái đó vượt quá phạm trù vô lương tâm rồi… nó sắp vượt qua mức sâu gạo rồi đấy…


      Nàng chu chu môi khó hiểu :


      - Sâu gạo với vô lương tâm có gì khác nhau a… mà sâu gạo sao, có đụng chạm ai đâu mà sợ…


      Dùng ánh mắt thể tin nổi tin nhìn nàng, phán câu :


      - …Lây thêm bệnh vô sỉ rồi đấy…


      - Gì chứ !!!





      Cuộc sống " nhàn hạ " của nàng cứ thế êm ả trôi qua…





      tháng sau, lễ hội hưởng cảnh quốc hoa " đầu sư tử " của thương minh quốc diễn ra.


      (mm : dân gian là hoa bồ công ợ… :v)


      Người dân trong vương quốc đều nhộn nhịp cùng nhau đến những cánh đồng lúa trải rậm khắp lãnh thổ, những đóa sư tử đầu nở rộ đẹp đẽ.


      Tuy quốc hoa có mùi hương ngào ngạt như hoa hồng nhưng đổi lại mỗi khi hoa nở hàng ngàn những bông hoa xù xù mềm mại đều lần lượt tách ra khỏi chủ mẫu rồi bay bay theo làn gió, bập bềnh trôi nổi khắp các đồng bằng, ruộng lúa chín vàng.


      Những đứa trẻ con dùng lá dâm bụt trộn với loại bột được dùng để giặt đồ, đổ thêm chút nước để làm thành chai nước bong bóng.


      Miệng nhắn đáng chu chu môi thổi qua tấm màn nước giặt bảy sắc để tạo nên những bong bóng bằng nước đẹp lung linh theo làn gió mà bay tứ xứ.


      Hoa sư tử kết hợp với chùm bong bóng nước bay bay theo làn gió tạo nên khung cảnh lãng mạn xinh đẹp cho mùa hạ nắng vàng.


      Cũng theo những bộ truyện ngứa ngáy tâm hồn khác cảnh càng đẹp, thời tiết càng tốt, trời càng về khuya những vụ mờ ám ngoại tình lại bắt đầu sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt.


      Nam thanh nữ tú thay nhau hò hẹn đến những thung lũng xinh đẹp, chọn nơi rừng gú làm nhà, yên tĩnh làm hương vị.


      Giống như nữ chính chúng ta tại vậy, nàng nhón chân từng bước qua bờ suối sau khi cố gắng vượt rào qua bức tường xây quanh đông cung.


      Lấy tay xoa xoa nếp áo nhăn nhúm, nàng nhún nhẩy vui vẻ qua hàng loạt trận pháp phức tạp của cửu luân tử tinh trận được thiết trí tinh diệu ở khu rừng bao bọc hoàng cung thương minh quốc.


      Hừ ! tuy nàng vô dụng nhưng dù sao cũng là con cháu của ngọc gia huyền thoại nổi tiếng về trận pháp… cái thứ trận pháp cấp này cũng chẳng làm khó gì được nàng…





      Sau khi thời gian trôi qua được khắc nàng cuối cùng cũng vượt qua được khu rừng.


      Tên trận pháp sư chết tiệt… cái thứ ăn ở gì mọn thế… sắp ra khỏi khu rừng nàng chợt phát ra trận pháp rất hiểm độc… hừ hừ nếu mà nàng kịp nhận ra trở thành con nhím rồi…


      Ta hận… ta hận…


      (mm : có lão già nào đấy ngồi ăn thịt nướng ở hang động hắc xì liên tục…)





      qua khu rừng xuất cánh đồng bồ công tuyệt đẹp.


      Màu trắng tinh khiết bao phủ khắp từng mảng từng mảng, những ngọn đồi xa xa cũng tràn đầy sắc trắng tinh khôi.


      Những bông hoa nho li ti khẽ bay bay theo làn gió, xõa lên tung bay khắp trung.


      Thỉnh thoảng có thể thấy vài cây táo rừng tồn tại vài chục năm đứng vững vàng triền đất, những quả táo chín đỏ mọc đầy cây, nặng trĩu đến nỗi suýt sải tay nữa là đụng đến đất mẹ.


      Tay nhắn khóe léo ngắt từng trái bỏ vào túi bên hông.


      Sờ sờ cái túi đầy ụ rồi nàng mới luyến tiếc buông tha, phóng khinh công bay thẳng đến khu phố phồn hoa cách đây nửa dặm.


      Trời chiều mềm mại chiếu ánh sáng lên bóng dáng nhắn đáng ấy như muốn khắc sâu vào tâm khảm người nào đó ngắm nhìn với trái tim rung động nhè .


      …Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi…





      Nàng nhanh nhẹn len lỏi qua dòng người đông đúc để đến chỗ hẹn cũ.


      biết còn chờ nàng


      Dù sao cũng cả tháng gặp nhau rồi…


      Aiz… khổ…


      Lúc nàng còn vừa nghĩ vừa biết từ lúc nào đến đoạn sông hẹn cái người kia rồi.


      Nhìn bóng lưng tịch ngồi quay lưng trước mặt lòng nàng khỏi cảm thấy ấm áp.


      Nhiều lúc làm tên ngốc cũng tệ nhỉ…


      (mm : ca ấy phải tên ngốc đâu ạ… :v)


      Đôi môi nở nụ cười đẹp, miệng khẽ :


      - Ngươi vẫn đợi ta sao…





      còn ngơ ngác buồn buồn ngồi ghế đá chợt nghe có ai gọi mình từ sau lưng, nhíu mày khó chịu định mắng chợt im lặng nhìn bóng dáng mong chờ từ lâu.


      Những lời muốn dường như quên hết , lúng túng biết gì nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi :


      - Ngươi còn nhớ ta sao ?


      Nàng cười cười, rồi nhảy qua ban công, đặt bàn tọa xuống ghế đá, nháy mắt đưa tình với :


      - Nhớ bổn đại gia hửm…


      Miệng co giật nhưng vẫn cố làm biểu cảm ngây thơ, mặt hơi ửng đỏ, quay mặt :


      - Ngươi gì thế…


      Lấy ngón tay giữ cầm rồi xoay mặt lại đối diện với nàng, ngón tay hư hỏng đưa lên xoa xoa môi mềm của :


      - chứ!?


      tự nhiên cúi đầu xuống lẩm bẩm:


      - Biết rồi còn hỏi…


      Nàng giả ngu, đôi tai hơi kéo đến gần miệng :


      - Hửm…


      Lòng giận bốc khói xèo xèo lên, nhưng chợt nghĩ ra chủ ý gì đấy, đôi mắt lóe lên tia gian xảo rồi rất nhanh biến mất.


      ám muội :


      - Đó là…


      Lời còn chưa xong liền hạ nụ hôn nồng hậu lên má nàng làm nó ửng đỏ cả lên.


      Nàng phản ứng rất nhanh lấy tay che lại, lùi xa ra.


      - Ngươi… ngươi…


      nháy mắt:


      - Ngươi muốn đáp án còn gì…


      Đôi môi run rẩy, nàng lắp bắp phát ra câu làm tức hộc máu:


      - Ngươi ở dơ quá! Nước miếng đây này…


      tin nổi nhìn nàng, kéo mặt nàng lại nhìn.


      Kéo đôi tay che lại kia, trong lòng khỏi hoảng hốt.


      Trời ạ… mất hình tượng đến mức đó chứ…


      Lúc mở ra chỉ xuất dấu hôn đỏ chót, nghi hoặc lấy ngón tay sờ sờ…


      Uy… có nước miếng mà…


      Còn chưa kịp hoàng hồn nụ hôn nóng bỏng nước miếng tung tóe hướng má mà hôn cái.


      Tác giả của nụ hôn nhanh chóng nhảy ra chỗ khác tránh xa ra, nở nụ cười toe toét.


      - Dám hôn lén ta… ta trả thù ngươi…


      mặt ngu ngu rồi nhịn nổi mà cười ngây thơ như đứa con nít.


      A a… bị người ta ăn đậu hũ rồi nha… nhưng… nhưng sao lòng như nở hoa thế này…


      (mm : :v )


      Lòng là thế nhưng vẫn giả ngu khóc lóc lấy tay che mặt, làm như vô tội vợ khúc khích :


      - Ô ô… sao nàng dám ăn hiếp ta… ta vô tội mà…


      Nàng tâm trạng cao hứng vì được ăn đậu hủ nam nhân, chợt thấy như thế trong lòng khỏi lo lắng.


      - Ngươi sao chứ ?


      Nắt lóe lên tia sáng giảo hoạt nhưng vẫn làm bộ làm tịch giả tội nghiệp hơn :


      - Ngươi nghĩ xem… hành động như thế có quá đáng … có biết hành động đó gọi là gì hả… ăn hiếp … à … trai nhà lành đó…


      Nàng ngớ người rồi rất nhanh cãi lại :


      - láo… nam nhân các ngươi có gì để mất chứ…


      mặt hầm hầm tin nhìn nàng :


      - Ai có…


      - Thế cái đó là cái gì !!!???


      Nàng tò mò hỏi.


      mặt hơi thẹn đỏ, hai ngón cái chạm vào nhau :


      - Trinh tiết nha…


      Nàng tức giận bùng nổ, khí huyết công tâm, ngất xỉu tại chỗ.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: nam nhân tóe lửa, nữ nhân chạy biến.


      Nàng hơi tỉnh lại, ngón tay xoa xoa cái trán hơi nhăn lại vì nhức đầu, đôi mắt khẽ mở ra nhìn cảnh tượng xung quanh.


      khuôn mặt cực kỳ tuấn xuất trước mặt nàng, nở nụ cười cực kỳ lấp lánh.


      Lấy tay dụi dụi mắt.


      Ô ô… nàng nằm mơ đấy chứ…


      Nâng bàn tay nhắn trắng nõn nà lên rồi sờ sờ mặt .


      Lòng khỏi lâng lâng ấm áp.


      Nhưng chưa đến giây sau bị nhéo cái đau.


      vừa bị nhéo vừa rống lên :


      - nàng… nàng !!!


      nàng lấy ngón tay bịt bịt lại lỗ tai xong trừng mắt nhìn :


      - la gì lớn thế… điếc lỗ tai chết được… nơi này là chỗ n…


      lời còn chưa xong nàng ngớ người nhìn khung cảnh xinh đẹp tả xiết xuất trước mặt.


      những con đom đóm màu vàng bay xung quanh nàng,lấp lánh như tia sáng nho màu vàng dìu dịu.


      khẽ đứng dậy rồi bước đến cửa sổ bằng gỗ, nàng hé mắt xuống nhìn.


      Trong lòng khỏi rung động.


      Nàng ở trong ngôi nhà cây ư…


      Khung cảnh bên dưới đẹp đến hút hồn… những ngọn đèn được treo những cây táo nặng trĩu quả… ánh sáng từ đom đóm phát ra len lỏi đầy ắp khắp khung cảnh… những bông hoa bồ công mọc đầy khắp bãi đất… những bé hoa li ti bay thoang thoảng trung... nhè nhưng đáng … sương mù bay lờ lợ khắp trung…


      (mm: miêu tả truyện ma ợ :3)





      Nam nhân ngơ người nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt…


      Nàng mang bộ đồ màu trắng như những mỹ nhân cao ngạo thanh tao khác… nhưng màu đỏ nàng mặc lại lột tả được vẻ đẹp quyến rũ với những đường cong mê người…


      bông hoa mẫu đơn màu đỏ được gắn lên mái tóc được búi cách hờ hững… tóc đen mượt mà được xõa tung ra như dòng suối trong trẻo mà đầy quyến rũ…


      cổ áo khẽ hé ra lộ ra bên vai gợi cảm… làm đôi mắt như hãm sâu vào đáy vực ái tình…


      muốn chạm vào nàng quá…


      còn mơ màng nàng khẽ :


      - đẹp…


      Đôi mắt lóe lên tia ranh mãnh, tiếng động mà nhìn ngó xung quanh.


      Bàn tay nhanh chóng cầm lấy bông hoa bồ công lạc bầy vô tội vạ rồi hướng đến mái tóc xõa tung ra của nàng mà sờ cái.


      Nàng giật mình, quay người lại, đôi mắt mở to nhìn , nghi ngại hỏi:


      - ngươi… ngươi làm gì vậy?


      mặt đỏ đưa lên bông hoa trong tay:


      - nó dính tóc nàng…


      nàng nhịn được mà hơi đỏ mặt, cười cười, vuốt vuốt mái tóc vừa được chạm qua, lí nhí :


      - cảm tạ…


      cười cười ôn nhu nhìn nàng:


      - sao…


      bất ngờ vươn tay lần nữa sờ lên mái tóc nàng, đôi mắt nàng mở to nhìn cánh tay đó rồi lại nghi hoặc ngây thơ nhìn , lẩm bẩm hỏi:


      - còn dính sao… gỡ ra chưa…


      nở nụ cười đẹp, :


      - hoa mẫu đơn đỏ này đẹp… nó có phải sinh ra để thuộc về nàng ?


      Nàng ngớ người rồi đỏ mặt cúi đầu xuống:


      - làm sao ta có thể xứng với mẫu đơn được…


      lấy tay nâng cầm nàng lên, bá đạo :


      - ta hợp là hợp… bất cứ ai dám hợp ta làm còn lưỡi để


      đôi mắt nàng ngước lên nhìn , cõi lòng rung rinh nhè


      bá đạo… kiêu ngạo… lẽ ra đây là loại người nàng ghét nhất... nhưng hiểu sao con tim nàng bắt đầu rung động…


      thấy nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong lòng lóe lên tia ý nghĩa tốt.


      chết tiệt… tốt tốt… bây giờ điều muốn chỉ là hôn lên môi nàng mà thôi…


      khẽ cúi mặt xuống, đôi môi hướng đến môi hồng ngọt ngào chết tiệt luôn xuất trong những giấc mơ hằng đêm… chiếc liếc nhắn giảo hoạt…


      đôi môi sắp chạm đôi môi trong lòng khỏi rùng mình rồi rất nhanh tách ra.


      cây quạt phóng đến với tốc độ sét đánh sượt qua đúng chỗ vừa né tránh.


      Hướng mắt oán hận sang bên phải nhìn đến bóng dáng nam nhân xa lạ giữa chừng phá tan giấc mộng của , khẽ gầm lên:


      - ngươi là ai… sao dám phá chuyện tốt của ta…


      nam nhân thèm trả lời mà phóng tới định cướp bóng dáng nữ nhân mà ôm trong lòng.


      phải dạng vừa cũng nhanh chóng ôm nàng xoay qua bên, đặt nữ nhân còn ngây ngốc tình cảnh trước mặt nằm xuống đệm rồi mới yên tâm đối phó với nam nhân kia.


      Sau vài chiêu giao chiến giảo biện tự nhận là “thanh nhã” giống như các bộ phim kiếm hiệp soái ca khác hai người mới chịu tách ra, như hai con thú hổ sói nhìn nhau phát ra tia sáng răn đe.


      - ngươi muốn gì?... ngươi rốt cuộc là ai!!!???


      Nam nhân cười , phất cái mở quạt rồi nho nhã :


      - ta là…


      - a cẩu!!!


      (mm: chắc chắn 100% là tên chú cún nhé!!! Muawhahaha…)


      nữ nhân biết sống chết mà gọi nam nhân.


      Khuôn mặt nam nhân hơi cứng đờ rồi rất nhanh bình tĩnh lại trong ánh mắt nghi hoặc lẫn sững sờ của .


      Xoay người lại đối diện với nữ nhân, cúi người xuống ngồi chồm hỏm rồi cốc lên đầu nữ nhân, mắng :


      - tiểu liên… ta với nàng nhiều lần rồi… phải gọi là a tuân.. hiểu ?


      Nàng chu chu môi nhắn:


      - người ta muốn đâu!


      xong nàng vươn người lên rồi ôm ta cái ngọt, ngửi mùi hương thanh nhã người , khẽ thầm:


      - a cẩu… lâu gặp…


      Tuy tên gọi nghe hơi chướng tai chút, nhưng nghe quen rồi cảm thấy ấm áp gần gũi.


      (mm: triệu chứng của bệnh ở lâu quen mùi...)


      Cánh tay đỡ lấy rồi vòng tay ôm lấy lưng nàng, nhàng ôn nhu đáp lại:


      - ta cũng vậy…


      nàng khẽ tách ra rồi ngước mắt lên nhìn :


      - ta rất nhớ ngươi nha…


      mỉm cười dịu dàng :


      - nhớ ta nhiều lắm sao?


      Nàng con nít lấy từng ngón tay ra đếm:


      - rất nhiều… rất nhiều… còn nữa nha…


      còn chưa xong cánh tay biết lựa thời thế mà tách hai bóng dáng âu yếm ôm nhau.


      Nam nhân áo đen ai oán nhìn nàng:


      - thê tử… nàng nỡ sau lưng ta lén lút nam nhân khác sao…


      nàng mặt ngu nhìn rồi lắp bắp :


      - ta… ta…


      nam nhân áo trắng lấy ống tay áo che trước mặt nàng, nguy hiểm nhìn :


      - mới nhớ… ngươi là ai mà dám làm chuyện vô sỉ với thê tử ta…


      thèm nhường nhịn mà cãi lại:


      - ngươi dám mạo danh phu quân của nàng ấy trước mặt phu quân chính hãng là ta sao?


      - ngươi cái gì!!!??? Ta mới là phu quân của nàng ấy!!!


      - vô sỉ… quá vô sỉ rồi… ngươi còn biết hối cãi sao!!!???


      - ngươi…





      ảnh mang tính chất bạo lực, thấm đẫm nước miếng nước mũi nên tác giả bỏ qua đoạn đối thoại của hai nam nhân dở hơi này.





      Sau đoạn cãi nhau um sùm hai người hẹn mà cùng quay lại nhìn nữ nhân tính kế chuồn kia.


      - thê tử/ tiểu liên nàng cho ta biết ! phu quân của nàng rốt cuộc là ai!!!???


      nàng run rẩy sợ sệt trước hai vị diêm la đại vương thổi bừng khí thế ác chiến, nở nụ cười nịnh nọt :


      - ai nha… chuyện này liên quan đến ta nha… thôi vậy … các người oảnh tù xì coi ai thắng người đó là phu quân của ta nhé…


      ngón tay của nàng vung loạn xạ hướng dẫn chi tiết…


      hai nam nhân nhìn nhau rồi nhất trí gật đầu, chuẩn bị ra tay nàng tiếp:


      - ta chỗ khác trút bầu tâm chút nhé…


      hai người kiên nhẫn phẩy phẩy tay.


      Nàng nhanh nhẹn chút hối tiếc mà nhanh chân leo xuống rồi chạy vọt ra khỏi xa chiến trường đẫm máu này.


      Ô ô… nàng là người vô tội nha… thứ lỗi thể tiếp tục bàn hậu


      Hai nam nhân cuốn tay áo lên rồi oảnh tù xì trận.





      lúc sau…


      - ahaha… ta thắng rồi… tiểu liên là thê tử của ta…


      giọng nam khác cãi lại:


      - ngươi thua mới đúng… tờ giấy xíu đó lọt vô cái giếnh to của ta rồi… ngươi thắng sao được…


      - cái đồ vô sỉ ngươi… ngươi biết luật chơi hay sao hả…


      giọng nam tin nổi mà cãi lại.


      nam nhân khác vô cùng bá đạo kêu lên:


      - luật cái gì mà luật!!! ta cho ngươi biết lời ta chính là luật!!!


      - ngươi… hảo, ta chấp… vậy luật của ngươi là gì…


      - ta cũng chấp ngươi!!! Kéo thua bao, bao thua giếnh, giếnh thua kéo…


      - được, ta nhịn, ta chấp, làm lại!!!


      lại lúc sau…


      - yes… yessss… ta thắng rồi…


      - ngươi thua có… ngươi phải giếnh thua kéo sao…


      - ta cái gì? Ta hồi nào?


      mặt dày đáp trả.


      - ngươi… ngươi…


      Lại trận đánh nhau " thanh nhã " lần hai lại tiếp tục diễn ra trong khi nguyên nhân chính lúc này ngủ ngon lành giường êm nệm ấm.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Nửa đêm náo loạn Tĩnh Liên Viện.


      Nhìn chủ tử sống lưng hơi đau đau, tiên ỷ hỏi lo lắng hỏi thăm :


      - Người làm sao vậy a… tối qua về trễ vậy, chẳng lẽ…


      Nàng phắt phắt tay, giải thích :


      - phải… tại hôm qua hoạt động mạnh quá nên giờ toàn thân hơi mệt mỏi thôi…


      Thở phào nhỏm nàng ta mới khẽ nhắc :


      - Người cũng nên cẩn thận chút… cũng còn thanh niên nữa đâu mà hăng hái…


      (mm : con người ta chưa đến 18 mà qua thanh niên… vậy cụ tác giả mấy ngày nữa sắp qua 21 như ta lấy cái gì mà ăn đây a…)


      Nàng gật gật đầu qua loa rồi nằm xuống giường tiếp tục giấc mơ còn dang dở với chu công…


      Lắc lắc dầu cười khổ nhìn vị chủ tử sâu lười kia rồi mới bước ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại.





      Buổi tối, trong thanh loan viện (mm : trạch viện của luyến trắc phi), trong phòng khách của chủ viện đám nữ nhân nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ, ăn mặc kiểu cách, trang điểm cầu kỳ ngồi bàn bạc với nhau.


      - … Được … như thế


      - ai nghi ngờ chứ…


      - còn cách nào khác… ả nữ nhân lần này rất khó đối phó… chỉ còn cách đó thôi…


      - Tống ả có phải quá dễ dàng ?


      - Thế ngươi có cách nào sao ?... con ả nô tỳ bên cạnh ả phải võ công hạng xoàng đâu…


      - Vậy ta phải liên lạc với phụ thân để tìm người mới được…


      - Hảo… thế





      Sau khi chuyện hai ba câu đám nữ nhân mới chịu tách ra rồi ai về nhà nấy.





      mưu từ từ được chuẩn bị.





      Nữ tỳ mang mặt nạ bên cạnh luyến trắc phi đôi mắt lóe lên tia lửa rồi rất nhanh tắt ngúm.


      Sau khi dọn dẹp sửa sang phòng cho chủ tử ngủ nàng ta mới lén lút ra khỏi viện tử rồi hướng đến tĩnh liên viện - trạch viện của ngọc diệu liên.





      - sao ?


      - Vâng thưa nương nương…


      Ai đó cười khẽ :


      - Coi bộ chỉ mới giáo huấn lần nên bọn họ biết sợ là gì… có phải ta quá hiền lành


      Tiểu nô tỳ trước mặt hướng đến bóng dáng màu đỏ kia gật gù như giã tỏi :


      - Nương nương phải… người quá hiền lành rồi….


      - Được rồi… được rồi… ngươi đừng nữa… cầm lấy… đây là thù lao của ngươi lần này…


      - Tạ ơn nương nương… nô tỳ cáo lui..


      Ả vui vẻ cầm lấy túi tiền rồi nhanh chóng lui ra.


      Sau khi nhìn cánh cửa viện tử được khép lại nàng khẽ cười lạnh tiếng :


      - Thứ tin tức tầm phào… chẳng đáng xu… muốn đối phó với ta ư… được… ta xem các ngươi làm gì được ta nào…


      Tiên Ỷ từ phía sau tiến lên, hỏi thăm :


      - Nô tỳ ấy ý tứ người thế nào ?


      Nàng khẽ :


      - ả nô tỳ dám phản bội chủ tử theo gần chục năm như thế đáng để sử dụng… đợi lúc thích hợp xử lý ả…


      - Tuân lệnh.


      chuyện nghiêm túc xong nàng mệt mỏi đứng dậy vào nhà trong, rồi rất nhanh úp mặt xuống giường mà nằm ngủ.


      Aiz… mệt quá





      canh giờ sau, bóng dáng to lớn nam nhân lén lút… à … hiên ngang hành lang tiến đến tĩnh liên viện.


      Vạt áo màu trắng tung bay, khẽ lướt qua ngõ rồi dừng lại trước cửa viện tử màu đỏ cổ kính.


      Nam nhân dùng khinh công bay lên rồi đặt chân bước xuống hành lang trong viện.


      Sau khi dò xét vòng nam nhân mới từ từ tiếng động tiến vào căn phòng, nhanh chóng khép cánh cửa lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn đến bóng dáng ngày đêm mong nhớ nằm giường.


      Thân mình khống chế được mà lại gần người con ấy.


      Dẫu biết nàng là hoa hồng có gai nhưng vẫn cưỡng chế được mà quỵ lụy quỳ xuống gối nàng.


      còn chìm đắm trong giấc mộng biết từ lúc nào ngồi xuống bên cạnh nàng,


      Ngón tay vươn ra xoa xoa má nàng, nở nụ cười hạnh phúc, thõa mãn.


      bao lâu rồi được lại gần nàng thế này… muốn ở cạnh nàng vĩnh viễn nhưng số phận lại quá nghiệt ngã cho chúng ta được bên nhau…


      Thà rằng để trở thành trong những nam sủng của nàng còn hơn nhìn nàng tay trong tay chứa chấp duy nhất nam nhân khác…


      Lòng rất đau…


      Dẫu biết hạnh phúc là khi nhìn người ấy vui vẻ nhưng trong lòng vẫn tránh được mà vẫn vấn vương thương nhớ…


      Nàng biết rằng gần nửa năm nay trái tim dần vặt đau đớn như thế nào đâu… tự mắng mình, tự đánh mình, tự trách mình tại sao ngu dốt mà chấp thuận buông tay…


      cả đời sáng suốt điềm tĩnh nhưng lại vì nàng mà trở nên lẩng quẩng u mê…


      Buông tay ư… đó là điều muốn sao… thừa biết rời xa nàng cũng chẳng khác nào tự lấy dao cắt đứt sinh mạng mình…


      Nàng là lối duy nhất trong cuộc đời … là ánh sáng dẫn lối cho đến với bến bờ hạnh phúc…


      chẳng khác nào người mù chỉ biết đứng yên tại chỗ khi thiếu vắng nàng…


      Nàng… người con vô tâm…


      Có lẽ nàng cũng để ý đến nam nhân vẫn đứng từ đằng xa nhìn nàng bước từng bước … lấy nụ cười của nàng mà lòng trở nên vui vẻ… từng hành động gắt gao khóa chặt tim … làm dù muốn cũng buông xuôi được…





      Nàng còn ngủ ngon lành, cảm giác có ai đó ngồi bên cạnh sờ sờ má nàng, trong lòng khỏi nảy sinh tức giận.


      Khốn … đứa nào dám ăn đậu hủ của bổn nãi nãi…


      Giơ tay lên hướng chính xác đến đôi tay ai đó sờ soạng.


      Nhưng đời như mơ, nam nhân nhanh chóng rút tay lại làm nàng tự làm tự chịu hứng trọn cú oanh tạc.


      Ai da… đau…


      Cú đánh làm nàng ngủ ngon nhanh chóng tỉnh giấc.


      Khó chịu nhăn trán, mở mắt rồi híp lại nhìn chầm chầm tên chủ mưu.


      Rồi rất nhanh mở to mắt ngạc nhiên, mở miệng khàn khàn do buồn ngủ :


      - A cẩu…


      - Ừm.


      nở nụ cười đáp trả.


      Nàng lẩm bẩm :


      - Sao ngươi lại ở đây ?


      - Ta thể ở đây sao…


      dở khóc dở cười trả lời.


      - phải nha, ngươi…


      Nàng chưa xong giơ ngón tay ra rồi che miệng nàng.


      - Suỵt… đừng


      đầy quyến rũ .


      Nàng nhịn được mà nở nụ cười ngây ngốc.


      Ai nha… a cẩu nhà nàng đẹp trai nha…


      Còn chưa hoàn hồn liền cởi lớp áo ngoài, giắt lên xào, cúi người xuống nằm lên giường, rồi cực kỳ tự nhiên mà ôm lấy nàng nằm bên cạnh.


      Khẽ lẩm bẩm :


      - A cẩu…


      híp mắt lại, trán hơi nhăn khẽ thả lỏng, lẩm bẩm :


      - Nửa tháng nay ta liên tục lên đường từ Lăng quốc chạy đến đây… rất mệt mỏi… cho ta ôm nàng ngủ chút…


      Nàng thần sắc lo lắng rồi ngoan ngoãn ôm lại , ngọt ngào :


      - Hảo…


      Hai người ôm nhau say sưa chìm vào giấc ngủ mềm mại, hạnh phúc lâu xuất .





      như thế nhưng nữ nhân mình còn thân thể êm ái nằm trong lòng làm gì có nam nhân nào chịu đựng nổi mà ngon lành ngủ được.


      Người ta nam nhân suy nghĩ bằng nửa phần dưới… luôn khinh miệt câu đó nhưng hôm nay thể công nhận nó rất có lý…


      Xoa xoa tấm lưng ong mềm mại của nàng, khẽ thở dài thỏa mãn.


      Nhưng… vẫn chưa đủ, cái muốn còn cao xa hơn nhiều…


      Cúi mặt xuống nhìn nữ nhân tia ý thức đề phòng kia, chỉ đành thở dài hơi rồi hơi cúi cúi người xuống chạm đến đôi môi nàng.


      Vừa chạm vào đôi môi xa cách lâu kia thân thể hẹn mà run rẩy.


      Tham muốn mãnh liệt hôn sâu lên môi nàng, áp chế cho nó lấn lướt trốn tránh.


      Nàng ngủ cảm thấy con con vật gì đó nhai nuốt lấy khí trong khuôn miệng nàng, nhịn nổi mà lấy bàn tay giơ giơ lên rồi bép cái tát vào mặt con vật nọ.


      Thấy con vật chợt dừng lại động tác rồi rút ra khỏi khuôn miệng mình, nàng khỏi nở nụ cười vui vẻ, miệng lẩm bẩm những từ vô nghĩa rồi tiếp tục đánh cờ với chu công.


      Nhưng hạnh phúc kéo dài được bao lâu con vật đó lại lần nữa mà ngậm chặt lấy miệng nàng, nút từng tiếng chùn chụt lên môi nàng, đôi tay hư hỏng bắt đầu sờ loạn lên cơ thể.


      Uy… con vật này quá mạnh bạo rồi…


      Nàng nhăn mặt, theo bản năng giơ cẳng chân lên muốn chà đạp nơi khát vọng nguyên sơ của con nhà người ta, nhưng rất nhanh người đó trốn thoát được đòn hạ cẳng chân thảm khốc, đôi môi cũng tách ra mà mút sâu vào, lấy thân giữ chặt lấy người nàng.


      Tay nhanh chóng cởi từng bộ y phục lên người nàng.


      được ! đùa giỡn hết nỗi rồi !
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : ái phi của ta coi bộ thèm nam nhân lắm nhỉ ?


      Lời tác giả : cần những lời dài dòng, chap này bao gồm hai yếu tố : h ngược.


      Vì viết h quá nhiều, quá tỉ mỉ… nên tác giả quyết định h trong chap này viết nghệ thuật, đau đớn, làm nữ chính chìm sâu vào sỉ nhục.


      ôm chặt lấy nàng buông, hôn lấy từng mảng da thịt tuyết trắng người nàng.


      Nữ nhân ngủ khỏi tỉnh giấc rồi đỏ mặt quát :


      - a cẩu… ngươi làm gì nha…


      dụi dụi lấy cơ thể chỉ còn trơ trọi mỗi quần áo trong người nàng, khẽ cười :


      - … nàng…


      - … đáng ghét… đồ nam nhân giảo biện…


      xong nàng e thẹn chui đầu trốn vào chiếc chăn êm ái.


      Cười khẽ tiếng, cúi đầu cần mẫn tiếp tục công việc để nàng phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.





      Sau hồi dạo đầu kích tình cũng cởi nốt cái quần duy nhất còn tồn tại người , khuỵa người xuống, giang chân nàng ra, muốn đường thẳng hướng tiến vào giọng nam nhân tức giận vang lên :


      - các ngươi làm cái gì thế hả !!!???





      mệt mỏi bước ra khỏi thư phòng rồi tiến đến tẩm điện nghỉ ngơi.


      Aiz… mệt chết rồi… sáng giờ thay phụ hoàng phê tấu chương, giải quyết việc của tứ bộ… còn phải đối phó với nũng nịu, phê phán tân thái tử phi của luyến tuyển như…


      Tuy hơi khó chịu với tính cách quá đàn ông của thái tử phi nhưng thể phủ nhận cảm giác khuây thỏa khi thấy ai kia gặp nạn…


      biết sao tự nhiên bước chân lại tiến đến viện tử nho nằm trong góc khuất mà chưa bao giờ tiến đến…


      Dằn vặt ư ? phải… hứng thú ? cũng


      Chẳng qua chỉ muốn thấy dung nhan của nữ nhân mạnh mẽ kia thôi, nghĩ xong lại cười cười xoay người lại khỏi viện tử bất đắc dĩ này.


      khoảng đoạn của hành lang phát thanh rên rỉ giao hoan của nam nhân và nữ nhân.


      Trong lòng cảm thấy nghi hoặc...


      Nửa đêm rồi mà còn ai có tâm tư tâm tình trong viện tử của ngọc thị thế nhỉ.


      tò mò, nhanh chóng dùng khinh công tiếng động bay lên rồi đứng mái nhà nơi hai người kia tâm tình.


      (mm : ca nhiều chuyện quá nhé…)


      Cầm tấm ngói lên để quan sát đập vào mắt lại là hình ảnh hương diễm ngọt tình.


      Cái phòng này… phải giống căn phòng của tân thái tử phi mà quản gia vẽ ra rồi đưa lại cho sao…


      còn nhớ lúc đó chỉ liếc qua cái rồi rất nhanh nhìn lại tấu chương…tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng từ trí nhớ rất tốt nên lưu lại và nhớ trong đầu…


      Trong đầu khỏi khí nóng tăng lên…


      Hừ… chẳng lẽ được sủng ái nên phải tìm nam nhân khác để giải tỏa tình dục sao…quá sỉ nhục rồi...


      Cười lạnh thả người xuống hành lang rồi nhanh chóng mở cánh cửa ra, tuy trong phòng rất tối tăm nhưng vẫn nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa qua lại, hướng đến hai người âu yếm nhau lên giọng :


      - các ngươi làm cái gì thế hả !!!???





      xoay người lại khó chịu nhìn người vừa phá đám chuyện vui của , nhưng rất nhanh mở to mắt ngạc nhiên.


      Đó phải là tên nam nhân mặt dày tối qua cãi nhau với sau.


      (mm : vì ánh trăng chiếu vào nên dễ dàng nhìn từ trong ra ngoài nhưng nhìn từ ngoài vào trong liệt ca lại thể nhìn vì bóng tối che mất nhân ảnh rồi…)


      Còn bất ngờ chưởng từ nam nhân vừa tiến vào hướng đến ngực làm kịp đề phòng mà hứng trọn tất cả.


      Nam nhân từ ngoài bước vào hiên ngang tức giận :


      - ngươi là ai !!??


      lau vết máu vướng bên miệng, đứng dậy rồi bắt đầu công kích lại nam nhân kia.





      Hình ảnh mang tính chất bạo lực…





      Do bị chưởng kia làm bản thân nội thương nên từ đầu có xu thế hạ phong, thụt lùi về phía sau mấy bước, trong đầu lóe lên tia bỏ trốn nhưng vẫn luyến tiếc giai nhân trong mộng nằm phía sau nên quay lưng lại ẵm nàng, nhưng còn chưa kịp chạm vào đường kiếm nhanh chóng hướng lưng , rùng mình xông cửa sổ thoát ra ngoài, dùng khinh công rồi tức giận ai oán biến mất.


      Ta nhớ thù này…





      đuổi theo mà vẫn đứng trong phòng nhìn bóng dáng nữ nhân co rúc sợ hãi nằm trong giường vì bị phu quân bắt gian.


      cứ tưởng nàng sợ hãi mà hề biết rằng…





      Ngây ngốc… thể tin nổi… khốn khổ… cười mình ngu ngốc…


      Đều lần lượt hỗn loạn xuất trong trí óc của nàng.


      ngờ… ngờ…


      Cái nam nhân thái tử bấy lâu nay xa rời nàng, bỏ rơi nàng giường phòng trống ngờ lại là nam nhân luôn làm nàng nở những nụ cười hạnh phúc vui vẻ…


      con người làm cho trái tim nàng rung động sau gần 18 năm tồn tại…


      Hahahaha…rốt cuộc nàng suy nghĩ tưởng tượng ra những thứ vô liêm sỉ gì thế này… nàng nghĩ mình là ai… là nữ nhân được hưởng hạnh phúc tìm được ý trung nhân đời mình sao…


      Sai ! nàng chẳng qua chỉ là người bị người khác đem ra làm trò đùa thôi… là con hề mang tiếng cười đến cho người khác… con rối vô tri mặc cho người ta dày vò phá hoại…


      Trái tim nàng như đông kết lại nhanh… ư… nàng căn bản ông trời hoàn toàn hề chú ý đến nàng…


      Nàng muốn ngước mắt oán hận… muốn đâm xuyên qua người … nhưng làm thế rốt cuộc cũng chẳng đạt được cái gì ra hồn cả…


      chết nàng có vui … thậm chí nàng càng hận sâu thêm…


      Chết quá dễ dãi cho rồi… nàng muốn phải chết tức tưởi… muốn phải sống bằng chết… muốn cả đời bị dày vò… đúng… còn nữa… còn nữa…


      Nghĩ đến đó nàng lại khỏi cười đểu chính mình.


      Nàng nhẫn tâm làm những điều đó sao… bị nàng bị gấp ngàn lần như thế…


      Dẫu biết nàng hay … dẫu biết con tim nàng lại lần nữa đóng băng… nhưng… mà… tưởng quên người rất dễ hay sao… hề… hề dễ chút nào…





      Trong khi nàng suy nghĩ mà ngây ngốc cả ra hề hay biết rằng lại gần nàng từ lúc nào, nâng cầm nàng lên, cay nghiệt :


      - ái phi thèm nam nhân đến thế sao ?


      nàng giật mình tỉnh lại khi thấy bóng đen che lấp người nàng nhưng rất nhanh con tim trở nên đau đớn khi nghe thấy lời phũ phàng đó.


      Đó là nam nhân vẫn hay đến bên cạnh nàng những lời tâm tình ngọt ngào, những lời trêu chọc đáng thương hay sao…


      Rốt cuộc đâu là con người của chàng… đâu mới là nam nhân mà nàng phải lòng đây…


      Nàng im lặng mím môi phát ra tiếng động, chỉ nhìn chầm chầm như muốn khắc sâu vào tâm khảm.


      nghi hoặc khi thấy nàng ta động đậy cũng phát ra tiếng động.


      phải chết rồi chứ…


      Giả đò giơ tay lên trêu chọc má nàng nhưng vẫn như có như lướt qua mũi nàng để thăm dò.


      Tốt lắm… chưa chết…


      trong lòng thõa mãn hư vinh, rồi mới cúi đầu xuống hướng đến lỗ tai nàng thầm :


      - thái tử phi… ta làm nàng phải chịu uất ức đâu…


      xong lấy bàn tay nắm chặt vai nàng rồi dùng sức đẩy xuống, bá đạo hôn lên môi nàng, tay gỡ ra từng lớp vải còn sót lại cơ thể nàng, cánh tay vòng lấy ôm eo nàng chặt ép thân thể nàng cọ sát, dính lấy thân thể .


      mũi nhịn được mà ngửi lấy mùi hương nữ nhân người nàng rồi rất nhanh ngạc nhiên.


      Mùi hương này rất quen... phải là nàng chứ…


      Nghĩ xong ý tứ trong lòng khỏi cười khinh bỉ lấy thứ suy nghĩ ngu ngốc này.


      Đùa sao ! nàng ta làm sao có thể xứng mà so sánh với tiểu thê tử khả ái của được.


      Tuy đùa giỡn chà đạp nàng ta nhưng lòng lại khỏi ngứa ngáy ác độc mà muốn tưởng tượng nàng ta thành nàng.


      Đúng rồi… chính thế… chẳng qua là trong lòng ngập tràn hình ảnh của nàng nên nhìn nữ nhân nào cũng ra nàng thôi.


      Trong lòng thông suốt nhưng nhìn đến bóng dáng bên dưới kia trong lòng khỏi nở nụ cười lạnh.


      Dù sao nàng ta cũng phải nàng… chà đạp mạnh lần chắc sao đâu…


      Nghĩ xong liền lấy tay nhào nặn bóp mạnh lên hai ngọn núi của nàng ta, xoa xoa đỉnh nhụy cách mạnh bạo, đôi tay dùng lực xé quần trong của nàng rồi lấy tay len lỏi vào.


      Nàng giật mình rồi rên lên tiếng nhưng rất nhanh lấy tay bịt miệng lại, đôi mắt chực khóc…


      Sao… sao lại đối xử với nàng như thế… thậm chí còn thành thạo làm chuyện này như vậy… từng làm chuyện này nhiều lần rồi sao…


      (mm : khẳng định là trai tơ nhé, nhưng huynh ấy tuy chưa từng thấy heo trèo cây nhưng cũng phải từng thấy heo chạy chứ, cũng như câu tuy có kinh nghiệm nhưng vẫn nghiên cứu xuân hoa đồ như bình thường…)


      Sau vài lần đưa ra đưa vào liền rất nhanh rút ngón tay ra rồi với tay cởi dây quần ra làm vật to lớn nóng bừng lộ ra bên ngoài.


      Mặc nữ nhân còn ngây ngốc bên dưới rất nhanh hướng đến nhụy hoa mà tiếng vào.


      Aaaaaaaaaa…
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10 : lên xe hoa lần hai.


      Aaaaa…


      Tiếng thét đau đớn vang lên, nhưng rất nhanh im lặng .


      Nàng vừa nắc nở khóc (nắc lên nức nở nhé...) vừa lấy tay che miệng để ngăn lại tiếng la đau đớn.


      Mở to mắt tin nhìn .





      nhíu mày khi nghe tiếng la đau đớn của nàng ta.


      Làm gì mà la lớn thế… làm như còn con bằng…


      Nhưng rất nhanh nhíu mày lại.


      Mùi tanh này là cái gì… chẳng lẽ… nàng còn nguyên sao…


      tin nhìn đến khuôn mặt nữ nhân nhìn ràng kia.


      Nghe thấy tiếng nàng ta nức nở, cõi lòng hẹn mà trở nên nghẹn xiết lại, rồi lại cười nhạo chính mình vì cái thứ suy nghĩ dị người này.


      Sao lại đau lòng cho người nữ nhân xa lạ này chứ… chẳng lẽ trái tim vốn giành cho tiểu thê tử đáng dần tách ra rồi tặng cho ả đàn bà dâm đãng này sao… cam tâm… ả xứng đáng được nhận…


      Nàng ta cũng quá được lợi vì dù sao cũng dâng hiến lần đầu tiên giành cho ả rồi đấy chứ…


      Suy nghĩ rất nhanh lướt qua rồi bắt đầu động eo, dùng động tác rất nhanh mà đưa vào rút ra.


      thể công nhận cảm giác khi ở bên trong cơ thể nữ nhân rất mê hồn, làm muốn ngất lên ngất xuống, muốn đọa mình trong cảm giác khoan khoái dễ chịu, giải tỏa áp lực này.


      Tưởng tượng đến viễn cảnh được làm việc này với giai nhân mình khỏi càng thêm hưng phấn mà bắt đầu tăng tốc nhanh hơn.


      Tiếng phách phách do hai mông động chạm nhau trở nên rất nhanh, rất mạnh liên tục vang lên.


      Vừa làm vừa gào lên với nữ tử bên dưới che miệng lại:


      - Rên lên … kiềm chế làm cái gì… phải ái phi muốn làm chuyện đó lắm hay sao… muốn kêu sao… được… ta cho nàng biết cảm giác ức chế khi sung sướng đến dục tiên dục tử nó tức chết như thế nào…


      càng dùng sức mạnh hơn, mông xoay xoay để vật nóng bỏng có thể đụng chạm đến bất cứ khoảng trống nào trong hang động làm thân thể nàng run lên vì hưng phấn.


      Nàng uất hận thân thể mình… nàng hận… những câu vô tình của cứ như những nhát dao đâm sâu vào con tim nàng…


      Hảo… liệt… từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt… mãi gặp nhau…



      Sau gần hai khắc hoạt động kịch liệt người bắt đầu run lên, đẩy cái sâu vào tận cùng bên trong nàng ta, rên tiếng thõa mãn rồi mới chịu gieo hạt giống vào bên trong.



      sảng thoái…


      Lúc đầu định đưa ra rồi mới chịu thả nhưng tia ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu.


      Hừ, chẳng qua là ban ân mưa móc thôi mà… cần gì phải tính toán chi li… lỡ nàng ta mang thai rồi sinh ra hoàng tử sau này bờ vai cũng cần gánh thêm trách nhiệm sinh con đẻ cái… có thể chuyên tâm vào đại quốc gia rồi…


      mệt mỏi ngã uỵch lên ngực nàng, đôi môi hơi hướng đến nụ hoa mà hôn lên.


      Ngửi vào mùi hương người nàng, thân thể mềm mại tiếp xúc lên ngực rắn chắc của làm nhịn nổi mà phần dưới lại bắt đầu có phản ứng.


      Nữ nhân chết tiệt… nàng ta đúng là nghiệt…


      Thôi kệ… làm nhiều cho chắc ăn…


      Tiểu tử còn đặt trong hang động bắt đầu phồng lên làm nàng giật nảy mình, say giấc bỗng tỉnh được mấy phần, kịp phản ứng lại bị nam nhân ôm chặt lấy bắt đầu đợt hoạt động mãnh liệt khác.





      Cứ thế hai người hoạt động suốt 2 canh giờ mới chịu thôi, mặc quần áo chỉnh tề rồi phóng khoáng bước ra ngoài cửa phòng trở về tẩm điện mặc kệ nữ nhân lõa thể thân hình đầy dấu vết đỏ xanh do hoan ái qua .





      việc cứ thế tháng qua .


      Sau kiện đó cũng còn quay lại viện tử cũ kỹ kia nữa.


      Việc làm hoàng hậu vui mừng đó là con trai của bà bắt đầu có hứng thú với việc thị tẩm phi tử.


      Hơn tháng này, mật độ thị tẩm càng ngày càng tăng, có khi cả tuần ngày nào cũng làm, có khi cứ cách hai, ba hôm lại thị tẩm hoặc có khi hứng thú dạt dào chỗ phát tiết lại dùng khinh công bay đến viện tử bất kỳ nào đó rồi phát tiết cả ngày lẫn đêm.


      Tuy việc chính có chút chậm lại nhưng vẫn chút làm gián đoạn…


      phải… cái bà quan tâm tại là bà sắp được ôm cháu nha.


      Luyến trắc phi lúc đầu còn mang chè hạt sen đem vào thư phòng để tẩm bổ cho tuấn liệt nhân tiện bàn chút chuyện lúc này lại vẽ vòng tròn ngực nam nhân sau lần hoan ái qua .


      Đôi mắt mờ sương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ỏn ẻn khàn khàn :


      - Thái tử gia… người bậy nha… người ta có chuyện chính muốn với chàng… thế mà chàng còn mạnh bạo quấy phá người ta như vậy…


      ngực trần nam nhân nhìn nữ nhân giả tạo bên dưới rồi cười khan :


      - Xin lỗi nàng mà… thế nàng muốn bàn chuyện gì với ta?


      Đôi tay còn giơ ra mà sờ soạng vào bên ngọn núi to lớn đầy đặn.


      Khẽ ừm tiếng, nàng ta dựa đầu vào cánh tay , rồi :


      - Phụ thân thiếp vừa đưa thư


      Làm như ngập ngừng suy nghĩ, biểu cảm dường như ngại ra.


      lén nhíu mày cái, rồi giọng hỏi:


      - Nàng … làm ta hồi hộp chết được…


      Nàng ta cười khanh khách, lấy tay đẩy cái bàn tay ai đó càn rở sờ mông tròn trịa của ả:


      - Ai nha… đáng ghét… người ta nghiêm túc mà… việc là thế này… phụ thân thiếp viết thư bảo rằng bên lăng quốc vừa gửi sứ giả đến mong có thể liên hôn giữa tín vương của họ với nữ nhân bên nước ta… có điều nữ nhân này lại là…


      Dùng giọng điệu kéo dài, giọng điệu trông khá lo lắng nhưng biết là hay giả.


      - …Thái tử phi ngọc thị của ta…


      tiếp lời.


      Nàng ta ngạc nhiên rồi ngước mắt nhìn :


      - Chàng biết rồi…


      gật đầu:


      - ừ… hoàng hậu vừa nãy hay tin, lo lắng nên phái người đến hỏi thăm ta rồi…


      Nàng ta khỏi trong lòng thấp thỏm, mong chờ nhìn .


      Phát giác thái độ của nàng ta trong chốc lát xuất , rồi khẽ cười lạnh, :


      - Ta cũng thể tự quyền quyết định được… điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào thái tử phi…


      Nàng ta trong lòng rùng mình rồi nũng nịu ôm lấy cánh tay , bộ ngực tròn đầy cọ cọ lên bắp thịt săn chắc:


      - Chàng là phu quân của nàng ta cơ mà… chàng cũng có quyền quyết định chứ… với lại ích lợi bên đó đưa ra cũng phải là nha… dù sao chàng cũng đâu sủng ái ả ta đâu… nhé nhé…


      nâng cầm nàng ta lên, ám muội :


      - Sao nàng vội vàng thế… chẳng lẽ nàng cũng muốn đổi phu quân khác sao… hay… nàng thay nàng ta qua lăng quốc hòa thân được


      Sặm mặt nhanh chóng, nàng ta môi mím lại, lòng cắn răng ken két.


      Giỡn nàng sao… chức vị hoàng hậu cao quý sắp vào trong tay cần mà lại giở chứng giữa đường đứt gánh trở thành vương phi của tên vương gia quyền thế…


      (mm: ca ấy có quyền lắm nhé, có điều giấu thôi...)


      Cười giả lả, nàng ta đỏ mặt e thẹn ôm :


      - Chàng là… người ta chỉ chung tình với mình chàng thôi… với lại thiếp cũng biết chàng rất quan tâm đến chuyện quốc gia đại nên mới đưa ra chút ý kiến để giúp sức cho chàng thôi mà…


      Cười khẽ :


      - Vậy sao… nhọc lòng ái phi quá, nhưng mà thay vì lo toan chuyện đó ta nghĩ nàng nên chuyên tâm trở thành mẫu thân của thái tử gia tương lai


      Nàng ta ngu ngốc chưa tỉnh lại, hỏi :


      - Ý chàng là sao cơ… thái tử đâu ra nha...


      Chết tiệt… chẳng lẽ ra ngoài ngoại tình với ả khác sao…


      vươn tay sờ sờ bụng phẳng lì của nàng ta, thầm:


      - Ở đây nha… biết chừng nó tồn tại rồi đó…


      Nàng ta ngớ người rồi đỏ mặt ôm chặt :


      - Đáng ghét… chàng chọc ghẹo người ta mà…


      Hừ… sớm muộn nàng cũng trở thành nhất gia chi mẫu, mẫu hậu của hoàng đế tương lai thôi…


      Nam nhân ả ôm lại cười lạnh lùng trong lòng.


      Ả ta nghĩ ả ta có khả năng mang thai sau suốt 4 năm trời dùng xạ hương vẫn lén sai người bỏ thêm trong huân hương sao…


      Với lại nữ nhân mà cần nhất sau khi lên ngôi chính là thứ nữ nhân ngu ngốc… ngay cả điều căn bản nhất mà ả ta cũng biết… phi tử mà dám xen mồm vào chuyện đại quốc gia… gặp người khác sớm mất đầu tại chỗ rồi…


      Rốt cuộc vẫn chỉ có nàng mới có thể sánh vai bên cạnh … cùng sẻ chia đau buồn mừng vui… trọn đời hòa hợp… mãi mãi bên nhau…


      nhịn nổi mà nở nụ cười hạnh phúc đan xen vui mừng.


      Tuyển như vô tình nhìn thấy nụ cười ấy, cõi lòng nhịn được mà đắm chìm vào rồi đắc ý hả hê.


      Chàng mãi mãi là của ta… chỉ có ta mới có thể làm chàng nở nụ cười hạnh phúc đến vậy… hahaha…


      canh giờ sau, lão quản gia già tiến vào tĩnh liên viện muốn mở miệng hỏi ý kiến của ngọc diệu liên với khuôn mặt xấu hổ, nụ cười ngệch ngạc đến mức biết để cho ai nhìn.


      Lão cứ tưởng trận ồn ào tức giận tuôn ra nhưng điều lão ngờ đến là trong khi còn chưa kịp tràng ra bài văn dài vạn chữ soạn sẵn trong đầu chấp thuận lại dễ dàng đưa đến tay như thế,


      Cho đến lúc ra lão vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong óc lúc này chỉ còn lại cảnh tượng vị thái tử phi kia lạnh lùng nhanh chóng chấp nhận “hảo”.


      Hảo… hảo đó nha… trời ạ… lão nằm mơ à…


      Dẫu biết trước kết quả nhưng trán vẫn chảy mồ hôi lạnh ầm ầm.


      Aizz.. thôi … dù sao kết quả cũng đạt được rồi… cũng nên báo cáo với thái tử gia quái đản của lão thôi…





      Sau khi nghe xong, thái tử cũng đồng dạng mà bất ngờ rồi khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng…


      Coi bộ ái phi chờ nổi nữa mà muốn bắt đầu nhanh chóng tìm nam nhân khác cắm sừng rồi… được thôi… dù sao cũng chẳng còn chút hứng thú nào với nàng ta nữa rồi… tống cho đỡ ngứa mắt…





      Sáng hôm sau, thái tử gia cao cao tại thượng gửi áo gấm bạch ngọc lưu ly đến tĩnh liên viên – nơi mà tân thái tử phi vừa rước về phủ mới hơn ba tháng sinh sống.


      Thái tử phi nương nương cũng dùng thái độ thản nhiên bình tĩnh cầm lấy áo lụa rồi ngồi đợi trong viện tử suốt tháng để đợi kiệu hoa đến rước người về làm dâu ở lăng quốc xa xôi.


      tháng sau, cỗ kiệu hoa cực xa hoa lộng lẫy 8 người khiêng vô cùng oai phong kiêu ngạo tọa lạc trước cửa chính của đông cung thái tử gia.


      Tân nương mặc áo lụa cực phẩm đỏ thẫm, long lanh trân quý được các bà mối đỡ ra rồi được dẫn vào kiệu hoa cho nàng ta ngồi xuống.


      thanh réo tai lại tiếp tục vang lên ầm ầm, cỗ kiệu được nâng lên rồi theo đoàn người phía trước mà hướng đến cổng kinh thành mà .


      Dân chúng tuy đua nhau gieo tin đồn ác ý về vị thái tử phi có danh phận kia nhưng lúc này lại cũng khỏi thở dài than thở.


      Đây cũng coi như là cách giải thoát a…





      Đường phố kinh thành được trang hoàng rực rỡ, pháo hoa ngập trời, đoàn người quan sát ồn ào tấp nập.


      Tân lang dẫn đầu đoàn người phong lưu phóng khoáng ngồi lên lưng ngựa.


      Đám người ngự lâm quân trước bảo vệ cho vị vương gia của nước hòa thân.


      Cỗ kiệu được treo bằng những tấm lụa mỏng manh nhưng giá trị của chúng lại cực kỳ xa xỉ đắt tiền, là hàng thượng đẳng được cống nạp cho hoàng thất.


      Tân nương tử thân thể nhắn mềm mại yên vị ngồi trong kiệu hoa khiến bao nhiêu mơ ước.


      Tiên ỷ lần này lại trở thành nữ hầu bên cạnh cỗ xe, trong lòng khỏi đan xen những suy nghĩ phức tạp.


      Rốt cuộc những việc mình làm là đúng hay sai… việc mình im lặng làm thông suốt mối tình cảm của hai người… việc mình ngó lơ hai người nam nhân nửa đêm xâm nhập viện tử…việc mình nặc danh viết thư nhắc khéo mưu kế cho các trắc phi của thái tử… việc mình quyến rũ thư đồng thái tử nhờ sắp xếp phi tần cho thái tử thị tẩm… việc mình…


      Nhưng nàng lại lắc lắc đầu cười lạnh… sao chứ… mình làm sai sao… những việc mình làm hoàn toàn là vì diệu liên… nàng muốn nhìn nàng ta mãi mãi hạnh phúc… vô tư vô lự…


      Cứ thế bí mật ấy chìm sâu vào quên lãng trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng.





      Qua tấm lụa mỏng manh, đôi mắt nàng xiết xao nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn đứng cổng tường thành quan sát tứ phương.


      Thân ảnh ấy là người nàng … là người nàng thương… là người mà nàng trao lần đầu tiên… là người… ừ, là người cha của đứa con trong bụng của nàng…


      Bất giác nàng lấy tay xoa xoa cái bụng mới nhô lên chút, đôi mắt rung động muốn khóc cứ đăm đăm mà nhìn bóng dáng kia, nàng nhắm mắt lại trong lòng hồi tưởng những gì trải qua…


      Gặp … chọc … mắng ngốc… rồi lặng lẽ tí tách biết từ lúc nào len lỏi vào trái tim nàng…


      Gặp … nàng biết là nghiệt hay duyên…


      Chọc … chỉ vì thấy quá ư là trẻ con…


      Mắng ngốc… cũng vì oán hận tại sao lại thông minh lõi đời đến thế…


      Có lẽ ngay từ đầu nàng là người thua cuộc rồi…


      Trong tình … người ta … kẻ phải lòng trước chính là người thua cuộc…


      Nàng … nàng rất nhiều… đến mức vượt qua rất xa cái hạn mức mà nàng đặt ra lúc đầu…


      Có lẽ… cũng nên đến lúc buông tay thôi… liệt… tình của thiếp…


      Hẹn kiếp sau… mãi mãi là đôi uyên ương hạnh phúc trọn vẹn…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :