1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túy khách cư - Na Chích Hồ Ly(35c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Luân hồi (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      ……

      Nóng quá…… Toàn thân như là bị lửa nóng thiêu đốt. Ý thức dần dần tỉnh táo, cái cảm giác nóng cháy cũng dần dần chân lên, hóa thành đau đớn đến thấu xương……

      …… là, từ đến lớn chưa từng đau như vậy……

      Nơi này…… Là nơi nào?

      “Khách Lộ……”

      Đôi mắt đẹp đẽ, ánh nhìn thâm thúy, vẻ mặt bình thản…… Người dịu dàng như nước thế kia, chỉ sợ ta cả đời này cũng thể dễ dàng quên……

      Nhưng mà, trong ánh mắt vẫn có phiền não…… đến tột cùng, muốn phiền não tới khi nào?

      tỉnh rồi.” Giọng của , hơi khàn khàn.

      Tay xoa trán ta, lạnh lạnh, rất thoải mái…… khỏi nghĩ đến, cứ đặt trán như vậy cũng sao a……

      nhàng nhíu mi, “Uống nước ?”

      “Ừm……” Đau đớn như vậy, như là lửa cháy, lại , rất khát.

      rót chén nước, nâng ta dậy, cho ta gối lên vai . Tình hình này, hẳn là gọi là “đút”…… Có chút xấu hổ nha……

      Đau…… Ngay cả nuốt ngụm nước cũng có thể đau thành như vậy. Phải chịu đau như vậy, bằng……

      “Chậm chút……” Giọng gần ở bên tai, đột nhiên khiến ta quên đau.

      Gối lên , đúng là rất thoải mái, bả vai cảm giác tốt…… nghe được tiếng tim đập…… Ngay cả uống nước cũng khiến ta dùng hết sức lực, lần này bị thương nhất định rất nghiêm trọng…… Mùi hương người , rất dễ chịu, như là…… gió mùa thu ngang qua cửa sổ…… Lần đầu tiên nhìn gần như vậy, lông mi dài, là, ta mới là nữ tử mà, công bằng……

      lúc ta rối loạn, bản thân cũng biết mình suy nghĩ gì. ý niệm đứng đắn xẹt qua trong đầu.

      “Nơi này…… Là chỗ nào?”

      giúp ta an ổn nằm xuống, thay ta đắp chăn. “Phân đà của Thương Long đường.”

      Phân đà của Thương Long đường? Cũng chính là “Thương Long đường phân đà” bị “Thánh Kiếm” chiếm cứ? phải chứ! Tình cảnh tại của ta có phải là “xâm nhập hang hổ” hay ? Chờ chút, ta cũng phải người “Thánh giáo”, ân oán của bọn họ liên quan gì tới ta mà…… Đúng, đừng khẩn trương, liên quan đến ta. Chỉ là, vì sao ta lại bị đưa đến nơi này? Dựa theo lẽ thường, ta phải hẳn là ở lại trường chiến đấu sao? Mang ta làm gì?……

      “Nhận Thất.” Tiếng đập cửa, tiếng êm, thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy dễ nghe.

      Khách Lộ mở cửa. tiểu nương ước chừng mười hai, mười ba tuổi đứng ở đó, ánh mắt linh động liền như vậy trực tiếp nhìn ta.

      “Nhận Nhị tìm huynh.” Nàng nhìn ta, với Khách Lộ.

      Khách Lộ quay đầu, nhìn ta cái.

      “Huynh , ta thay huynh chiếu cố nàng.”

      Nàng hẳn là chính là “Nhận” thường xuyên “che chở” cho Khách Lộ……

      “Ừ.” Khách Lộ gật gật đầu, rời .

      bỏ tốt hơn……

      “Ngân Kiêu các hạ.” nương kia tới, “Ngài tốt hơn chưa?”

      Lại là “các hạ” lại là “ngài” , ấy thấy phiền lụy sao ~

      “Ừm…… khá tốt.”

      Nàng đứng ở mép giường, chắp tay hành lễ, “Tại hạ Nhận Cửu, lúc trước có chỗ đắc tội với các hạ, xin các hạ bỏ qua cho.”

      thế nào đây…… là tiểu giống bà cụ non.

      sao…… Nhận Cửu đúng , gọi tiểu Cửu được ?” Như vậy thân thiết a.

      “Các hạ muốn gọi như thế nào cũng được.” Nàng vẻ mặt nghiêm túc.

      “Đừng kêu ‘các hạ’, ta là Giang Đinh, gọi ta tiếng tỷ tỷ tốt rồi.” hơi nhiều như vậy, miệng vết thương đau làm cho ta còn chút sức.

      “Được.”

      Tổng cảm thấy, nàng hình như là nghĩ địa vị của ta rất cao……

      “Ách……” Tìm thứ để , bằng xấu hổ a, “ cùng Khách Lộ rất quen thuộc à?”

      “Khách Lộ?” Nàng nghĩ nghĩ, “Tỷ tỷ là Nhận Thất?”

      biết vì sao, ta thích cái tên Nhận Thất này!

      cùng ta đều là ‘Thập Nhận’’, cũng có giao tình.” Nhận Cửu trả lời rất nghiêm túc a.

      “Tỷ tỷ sao?” Nàng hỏi lại.

      Ta? là tiểu nhị trong điếm ta, giao tình, như thế nào đây……

      “Trước kia cùng ở chung thời gian, cũng tốt.” Ngay cả cười cái vết thương cũng đau aiz ~

      hình như rất lo lắng cho tỷ tỷ.” Nhận Cửu nhíu nhíu mày, “Sáu ngày này vẫn đều ở cạnh người……”

      Sáu ngày? Ta ngủ sáu ngày sao? Lâu như vậy?

      “Tỷ tỷ, có thể giúp chút ?”

      Ta như thế này, có thể giúp gì chứ? Nhưng vẫn gật đầu .

      mấy ngày nay vẫn truyền nội lực cho tỷ, bảo vệ tâm mạch tỷ. Võ công mặc dù cao, nhưng như vậy ngơi nghỉ, sợ là tỷ chưa khỏi, ngã xuống trước.” Khi nàng , khó có thể nhận ra cảm xúc, “Tỷ tỷ nếu cùng quen biết, kêu nghỉ ngơi chút, ít nhất, ăn chút gì…… Đều là đồng nghiệp, ta muốn có chuyện.”

      ngủ nghỉ? Cần, làm đến tình trạng này sao, Khách Lộ? Đột nhiên, có chút vui sướng. Có phải đầu ta bị thương ? Sao lại có tâm tình như vậy? Người ta vất vả như thế, ta vui sướng cái gì chứ?

      “Tỷ tỷ, được sao?”

      A? “À, ta biết rồi.”

      Nhận Cửu gật đầu. “Tỷ tỷ cần gì, cứ thông báo với ta tiếng là được.”

      Cần gì à? cái gối nằm …… Gối lên, thoải mái á……

      ……

      Ta còn phải sống như vậy bao nhiêu ngày đây? Đau đớn hôn mê, lại mơ mơ màng màng đau đến tỉnh lại…… Quả thực, sống bằng chết…..

      Dần dần, quá đau đớn. Trong thân thể có cỗ khí, chậm rãi lưu động. Khoảnh khắc ý thức của ta tỉnh táo lại, bất luận là cảm giác buồn ngủ hay là muốn ngất đều biến mất. Ta chỉ tinh tường nhớ , nếu lại dùng nội lực che chở tâm mạch của ta, đối với cái người vận công kia, trăm hại mà lợi……

      Nhưng mà khi ta mở mắt ra, ta vẫn còn an an ổn ổn nằm. Có phải hay , tỉnh có chút muộn……

      “Khách……”

      Ngước nhìn lại phát , Khách Lộ ngồi ở mép giường, liền như vậy phòng bị mà ngủ.

      Ta vẫn nhớ , lần đầu tiên gặp được , cũng rất khách khí ngã xuống, sau đó, ta đáng thương bị đè đất…… Khi đó, Ôn Văn từng qua, là quá mệt mỏi. Ta cũng nhớ , lần đầu tiên ở Túy khách cư, đêm có cách nào vào giấc ngủ, chỉ ngơ ngác nhìn mưa…… Người khó ngủ như vậy, có thể ngủ thế này, nhất định là mệt chết …… Đột nhiên mơ hồ cảm thấy, bị trọng thương, người thống khổ, phải ta……

      Trong lúc suy nghĩ của ta rối rắm nhất, mở mắt. Phát ta tỉnh, lại có chút bất an.

      “…… Huynh tỉnh à.” Lần này có phải nên đến lượt ta những lời này hay ?

      nhàng nở nụ cười, “Tốt hơn ?”

      “Ừm.” Có người truyền nội lực cho ta như vậy, tốt mới là lạ.

      đói bụng , ăn thứ này trước .” đứng dậy, bưng cháo qua.

      Cháo còn nóng. Nồi đựng cháo kia, vẫn đặt trong nước ấm.

      Kỳ , ta tuyệt đói, đau như vậy, quả thực làm cho ngũ tạng lục phủ của ta đều chết lặng.

      “Ta muốn ăn……” Ta đáng thương hề hề nhìn .

      “Ăn chút . sáu ngày ăn gì…… Huống chi, thuốc thể uống lúc bụng rỗng……” Trong lời của có vẻ thỉnh cầu.

      Đúng vậy. Người là sắt cơm là thép nha, ta cố gắng chút……

      Quả nhiên, nuốt cháo xuống, như là nuốt cương đao. Ta rất cố gắng muốn biểu ra trước mặt , nhưng mà……

      “……” nhìn ta, trong mắt có vẻ tự trách rất thâm sâu, “Ta khiến bị thương tạng phủ, lúc ăn thứ gì cũng rất đau…… Kiên nhẫn chút……”

      “Ừm……” Ăn gì cũng đau. Aiz, có phải về sau cũng như vậy hay ? Như vậy cá thịt nhất định là có cách nào ăn…… Chẳng lẽ, chỉ có thể uống cháo? Hẳn là thể nào, chỉ cần phải thứ cứng rắn, hẳn là cũng có thể…… Ách, sữa đậu nành? Đậu hủ hoa?…… Đậu hủ? Ha ha……

      khó hiểu nhìn ta. Làm cho ta cảm thấy càng muốn cười. A nha, được, càng cười càng đau…… Ngay cả nước mắt cũng chảy ra……

      có việc gì chứ?”

      “Ừm.” Đau quá a ~ tuyệt đối có việc ~

      Ta vất vả nhịn cười, chuẩn bị uống muỗng cháo thứ hai.

      Vẫn đau như vậy. Có điều, hình như giống lắm……

      “Khách Lộ……” Nhìn cẩn thận múc muỗng cháo, lại cẩn thận thổi nguội, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, “Huynh biết , ta lúc trước, thường sinh bệnh ……”

      ngẩng đầu, nhìn ta, nghiêm túc nghe.

      biết có phải thiên ý hay …… Đến khi cha ta nương qua đời, gia gia dạo chơi thiên hạ, ta lại sinh bệnh. Chỉ tiếc, khi đó, có ai ở bên cạnh ta chiếu cố ta.” Ta cười cười, “Cho nên, huynh là người đầu tiên sắc thuốc cho ta……”

      Bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhưng có cảm giác xấu hổ.

      tại, cũng là người đầu tiên đút ta ăn cháo…… Cám ơn……”

      cụp mắt, “Là ta làm bị thương……”

      “Áy náy hả?”

      ngước nhìn ta, gật gật đầu.

      “Được rồi” Ta dùng hết sức vươn tay, lấy muỗng từ trong tay , “Cháo này huynh giúp ta ăn luôn, liền tha thứ cho huynh ~”

      ngẩn ra chút, lập tức nở nụ cười, “ được.”

      “Nhưng mà, rất đau a.” Ta cố gắng tìm đồng tình, “Huynh tám ta hai?”

      lắc đầu, cầm lại muỗng từ trong tay ta, “Há miệng.”

      “A…… Đau quá.” Làm bộ chút tốt lắm.

      thở dài, “ nửa.”

      “Bảy ba.” Thối lui từng bước vậy.

      “Sáu bốn.”

      Hình như là thể cò kè mặc cả nữa…… “Sáu bốn sáu bốn.” Ta nuốt vào từ thìa cháo, “Tới huynh!”

      bất đắc dĩ cười. Sau đó, có chút do dự múc muỗng cháo, uống xong.

      “Sáu bốn, còn muỗng.” Ta vừa cẩn thận nuốt cháo, vừa hung tợn nhắc nhở.

      nhìn nhìn ta, nghiêm túc : “Là nửa muỗng.”

      “……” gì. “Lúc nãy ta uống tính sao?”

      tính.”

      “A? Ách…… Đau quá nha……”

      ……
      B.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Nguồn gốc (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Vào lúc nhìn thấy Nhận Nhị, trong đầu của ta, ngoại trừ ý nghĩ muốn đánh , còn gì khác. Cảm giác này, quả thực làm cho ta thiếu chút nữa nhảy xuống giường.

      “Giang nương, thương thế đỡ nhiều chưa?” khiêm tốn có lễ cười .

      để ý tới .

      “Xem dáng vẻ của Giang nương, hẳn là đáng ngại.” cười cười, tìm ghế ngồi xuống.

      “Nếu có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi.” Đuổi !

      vẫn cười, “Giang nương là giận chuyện ta mang Tiểu Thất ?”

      …… Bị nhìn ra? Ngẫm lại cũng đúng a, lúc trước nếu phải đột nhiên xuất , Khách Lộ nhất định . Sao lại muốn kéo Khách Lộ làm chuyện xấu chứ? Còn bị cái gì “Bạch Hổ đường” đuổi giết…… Đáng ghét!

      “Đúng sao?” Ta trừng , cắn răng .

      “Giang nương là hiểu lầm ta. Tiểu Thất phải bởi vì ta mới ……” bưng ly trà lên, “…… Là vì nương a.”

      Có ý gì? hiểu.

      “Có điều, nếu sớm biết rằng nương chính là Ngân Kiêu, cần .”

      Càng hiểu.

      “Kỳ hôm nay ta đến đây, là muốn thỉnh giáo nương chuyện……” Đại khái là biết ta hiểu, Nhận Nhị thay đổi đề tài. “ nương hẳn biết, trấn này có rất nhiều người của ‘Thánh giáo’.”

      Đâu chỉ là nhiều a. Hơn nữa còn là những người kỳ quái.

      dám giấu giếm, trấn này chính là phân đà của ‘Thánh giáo’…… Hoặc, có thể là tổng đàn càng chính xác hơn.” uống hớp trà, cười cười, “Nhìn có gì khác thường, nhưng trấn này lại là nơi tàng long ngọa hổ…… Chỉ là, ta , ‘Ngân Kiêu’ cùng ‘Thánh giáo’ hẳn là có quan hệ gì mới đúng. Vì sao bọn họ lại che chở , thậm chí cực lực ngăn cản chúng ta mang .”

      “Bọn họ?” Ai a?

      “Ha ha, nương biết? ‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ nổi danh trong trấn, nương trong đó chỉ xinh đẹp, hơn nữa người người đều là cao thủ của ‘Chu Tước đường’. Còn có, tiểu ca trong tiệm của nương, ngày hôm qua nhìn võ công , hẳn là người xuất sắc trong ‘Bạch Hổ đường’……” Ánh mắt Nhận Nhị cơ hồ là muốn nhìn xuyên thấu ta, “Ta hiểu, nương đến tột cùng có thân phận gì, có thể khiến đám cao thủ đó xả thân bảo vệ……”

      vậy chăng? Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, là nơi “hung hiểm” như thế sao? Còn có, Khách Ức ……

      “Bọn họ, là người như vậy sao?” Ta khỏi lầm bầm lầu bầu.

      Nhận Nhị nhíu nhíu mày. “Sao, nương muốn cho ta biết?”

      phải muốn, ta còn chưa nghĩ thông suốt được ! Đột nhiên, mọi người bên cạnh ta trở nên là lạ, người nên kinh ngạc tức giận là ta mới đúng!

      “Giang nương, hẳn là rất tình cảnh của mình phải ?”

      Những lời này, nghe đúng là uy hiếp…… Nhưng mà, uy hiếp cũng vô dụng a, ta biết.

      Cửa đột nhiên mở ra. Khách Lộ đứng ở cửa, tay bưng chén thuốc. Cái loại sát khí này, ngay cả người chết lặng như ta cũng có thể cảm giác được.

      Nhận Nhị lập tức đứng dậy. “Giang nương có việc gì, ta an tâm. nương cố gắng nghỉ ngơi, ta ngày khác lại đến.” hàn huyên chút, xoay người rời .

      Khách Lộ nhìn , vẻ mặt lạnh như băng.

      Nhận Nhị cười cười, ra cửa.

      Khi nhìn ta, vẻ lạnh lùng trong mắt Khách Lộ nháy mắt tan rã.

      “Huynh về rồi.” Ta cười mở miệng.

      Khách Lộ qua, ân cần mở miệng: “…… làm gì chứ?”

      có.” Ta lấy chén thuốc, “Huynh nếu quay về chậm chút, ta có lẽ nhảy dựng lên đánh !”

      “Đánh ?” Khách Lộ khó hiểu. Quả thực, “ có” cùng “đánh ” cũng có liên quan chặt chẽ gì.

      “Ha ha, bởi vì, lừa huynh mất.” Ta ngẩng đầu nhìn , “Ta rất thù!”

      Khách Lộ khỏi nở nụ cười. ngồi xổm xuống, để ta có thể nhìn thẳng .

      “Đừng tìm đánh nhau.” Trong mắt vẫn còn ý cười.

      “Sợ ta phải đối thủ của ?” Thuốc đắng.

      “Ừ.” Khách Lộ tiếp nhận bát trong tay ta, “Võ công của ta, chịu thiệt.”

      “Ta phải cũng rất lợi hại sao?” Ít nhất cũng hù được rất nhiều người.

      cười, “Chiêu thức kì quái của , cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ, trong vòng ba mươi chiêu cũng tuyệt thể thắng . Nhưng có nội lực, đánh lâu, rơi vào tình thế thuận lợi.”

      Ba mươi chiêu……. Thảo nào năm đó “Ngân Kiêu” bại bởi ta, ra là thế a. Lại , bộ thương pháp này là cha dạy cho ta phòng thân. Nhưng mà, khi đó ta còn , học chiêu thức được đầy đủ. Về sau, gia gia cũng dạy ta ít thuật phòng thân, hơn nữa ta cũng thêm vào chiêu thức lung tung của mình, nghĩ tới cũng tệ……

      “Như vậy…… vậy, lúc cùng ta giao thủ, huynh nhường ta bao nhiêu chiêu?” Đột nhiên muốn hỏi chút.

      “……” nhìn ta, “ lắm, ta tính qua……”

      Đả kích. Có phải quá xem thường nên tính hay ……

      “Vậy huynh chính là dùng toàn lực.”

      gật gật đầu.

      “Huynh sợ ta hạ độc chiêu, giết huynh hả?” Thanh minh trước, ta biết đối thủ là Khách Lộ. Hơn nữa, tuy rằng ta giết người. Nhưng mà, làm người cũng có lúc lỡ tay.

      nếu giết ta, tốt rồi……” nhìn ta, như vậy.

      Ta có nghe lầm chứ? đây là tự trách sao? Kỳ , ta cũng bị thương nặng lắm……

      “Huynh bậy bạ gì đó.” biết tại sao, đột nhiên vì mà lo lắng. Tính cách như vậy, quá giống tác phong của “Nhận”. , quá vất vả.

      nhàng lắc đầu, “Người như ta, chết chưa hết tội…… Nếu có lần sau, đừng hạ thủ lưu tình ……”

      Hạ thủ lưu tình? Trong chúng ta, rốt cuộc là ai hạ thủ lưu tình với ai hả?

      “Lời này, là ta mới đúng.” Ta nhìn , cũng nghiêm túc .

      khó hiểu.

      “Huynh phải quên chứ……” Ta vươn tay, cầm tay phải . Trong lòng bàn tay, còn có vết thương mờ mờ. “Huynh cứu ta mạng. Đừng làm ta bị thương, giết ta cũng được.”

      “……” vốn định gì đó, nhưng ta còn chưa xong nha, thể cho xen vào.

      “Chẳng qua, lần này coi như huynh may. Ai bảo huynh làm ta bị thương, đại ân này ta báo. Huynh có ý kiến chứ?”

      thể tính như vậy.” mở miệng, phản bác.

      “A? Aiz, đạo lý thi ân bất cầu báo huynh hiểu hả? Mới chiếm chút lợi của huynh thôi, cần dễ giận như vậy chứ ~”

      “Ta phải việc này.” nhíu mày.

      “Vậy huynh là cái gì? Đừng nha, ta rất nghèo, ân lớn như vậy, ta báo nổi ~ thế nào, đòi tiền có, đòi mạng có cái. Bằng huynh lại cho ta thêm đao là được ~” Giả ngu, làm cho có lý thể . Như vậy, tạm thời tự trách.

      Nhìn dáng vẻ của biết phải gì mới tốt, có chút buồn cười ~ nghĩ lại, khi dễ rất có lạc thú ~

      Đại khái là đùa bỡn rất ràng, mày nhíu chặt của giãn ra, mặt có nụ cười khổ. “……”

      “Ta cái gì?” Ta ra vẻ khó hiểu nhìn .

      nghiêng đầu, “ là……” Trong giọng của , có ý cười nhợt nhạt.

      Ha ha, hình như nghĩ đến chuyện có chết hay nữa. Vậy là được. Còn sống tốt sao? Cả ngày giết tới giết lui, chịu lo cho mạng sống. “Thương Long đường” phải chỗ tốt! Còn cái “Thánh giáo” kia, càng nghe càng giống tà giáo!
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Nguồn gốc (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      “Có thể hỏi huynh việc ?” Có chút lời vẫn muốn hỏi, nhưng biết nên hỏi như thế nào…… Nhưng nếu hỏi, hối hận.

      gật gật đầu.

      “Huynh vì sao lại rời khỏi Túy khách cư?”

      dời tầm mắt, trầm mặc.

      Ta cầm tay , cười : “Đôi tay này có thể danh chấn giang hồ, ở lại trong điếm của ta nấu sữa đậu nành, uất ức?”

      phải……” lập tức biện giải.

      “Hay là bởi vì ta trả tiền công?”

      đột nhiên nhìn ta sâu, làm cho ta có cách nào lại bậy.

      “Ta…… từ được ‘Thánh giáo’ thu dưỡng, huấn luyện thành ‘Nhận’. Khi ta còn chưa học viết chữ, học giết người…… Là làm cho ta biết, tay của ta, ngoại trừ cầm đao, còn có thể làm việc khác……”

      Lần đầu tiên, nghe chuyện của bản thân. Nghe qua, làm cho người ta cảm thấy đau lòng……

      “Đâu chỉ là ‘có thể’.” sao phải đánh giá thấp bản thân thế? “Huynh làm sữa đậu nành là tuyết nhất trong trấn, huynh vừa , việc buôn bán của ta vắng vẻ rất nhiều ~”

      nở nụ cười, vui vẻ phát ra từ nội tâm.

      “Vậy vì sao phải ?” Ta muốn biết. Nghe những lời Nhận Nhị , càng muốn biết.

      “Ta dù sao cũng là ‘Nhận’…… Ở lại nơi đó, đối với ai cũng tốt.”

      “Ai ?” Đó là địa bàn của ta, được hay phải do ta quyết định chứ! Đúng rồi, Khách Ức hình như là người “Bạch Hổ đường”, chẳng lẽ……“Là vì Khách Ức?”

      lắc đầu.

      “…… Là vì ta?” Nhận Nhị như vậy.

      rút tay mình về, mở miệng: “Chờ thương thế của tốt chút, ta đưa trở về. nên suy nghĩ nhiều quá ……”

      Thế này là sang chuyện khác à.

      cho ta biết.” Nếu hỏi cặn kẽ, nhất định trả lời.

      lại vẫn trầm mặc. trầm mặc này làm cho ta thương tâm. Vì sao vô luận là xảy ra chuyện gì, đều phải mình chịu đựng chứ? Ta chút cũng thể giúp sao?

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hình như là có rất nhiều người đến.

      Người vào, là nam tử thanh tú, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi. Chỉ là, vẻ mặt của làm cho người ta khỏi sinh tâm e ngại. Trong mắt , có bất cứ cảm xúc gì, bình lặng như hồ nước. Có loại, cảm giác như cái xác hồn……

      “Chủ thượng.” Khách Lộ đứng dậy, cung kính , trong giọng có vẻ kinh hoảng.

      “Ừ.”

      Người này có thể chính là “Thánh Kiếm”. là giống như kiếm, hoàn toàn có cảm giác người.

      Sao lại nhìn ta? Chúng ta cũng thân quen mà……

      “Đây là người các ngươi mang về?” Giọng của , trầm trầm đầy vẻ đe dọa. Nhưng trầm trầm thong thả như vậy, ra rất dễ nghe.

      “Dạ.” Nhận Nhị đứng bên cạnh trả lời. Biểu tình của Nhận Nhị cũng quái lạ, giống như, gặp chuyện bất ngờ gì xảy ra.

      Có chút kỳ quái. Nếu “Thánh Kiếm” muốn gặp ta, như vậy gọi ta qua là được. Lấy thân phận địa vị của , vì sao phải đích thân đến?

      tới, vươn tay, bắt lấy cổ tay ta.

      “Chủ thượng!” Khách Lộ lập tức chắn trước mặt ta.

      “Đừng khẩn trương, ta làm gì ta.” “Thánh Kiếm” cười cười, vẫn có cảm giác như con rối gỗ.

      nhìn ta, mở miệng: “Thương thế của còn đáng ngại.” lại quay đầu nhìn Khách Lộ, “Nhưng còn ngươi, truyền nội lực cho người khác như vậy, chân khí hao tổn quá nhiều.”

      biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy “Thánh Kiếm” này phải người xấu gì.

      “Nàng đối với ngươi mà , rất trọng yếu?” “Thánh Kiếm” buông tay của ta, với Khách Lộ.

      Khách Lộ gật gật đầu.

      Chỉ là gật đầu, vì sao ta lại cảm thấy vui vẻ chứ? Ta có phải bị thương ở đầu hay ta? Vì sao gần đây có những ý nghĩ là lạ?

      “Thánh Kiếm” nhìn Khách Lộ, vẫn hờ hững mở miệng, “Lúc trước ngươi lấy thoát ly ‘Thiên Nhận chúng’ làm điều kiện, giúp ta làm phản. Bây giờ đồng ý trở về, chắc hẳn cũng là vì nàng……”

      Ở sau lưng Khách Lộ, nhìn thấy vẻ mặt của .

      “Nếu rời khỏi, nên trở về.” “Thánh Kiếm” khẽ thở dài hơi, “Ta lại thả ngươi ……”

      “Thuộc hạ nguyện vì chủ thượng dốc sức.” , Khách Lộ vì sao phải trả lời như vậy.

      “Ý của ngươi là, chỉ cần ta động đến nàng, ngươi dốc sức vì ta?” “Thánh Kiếm” cười, có chút vui vẻ.

      “Phải.”

      Tôi lúc này, rốt cục cũng hiểu được chút. Lúc trước, Nhận Nhị đến tột cùng gì với Khách Lộ. Còn có, khi đó, nguyên nhân Khách Lộ sợ hãi……. Nhận Nhị đặt tay vai ta, với , là uy hiếp đáng sợ như vậy sao?……

      “Ta hiểu……” “Thánh Kiếm” lại quay đầu nhìn ta. Đột nhiên, trong mắt có vẻ hiểu, nguyên bản bình tĩnh phẳng lặng thoáng chốc có gợn sóng.

      Sao lại dùng ánh mắt giống như quen biết mà nhìn ta? Ta khó hiểu nhìn , là ta đa tâm sao? Gợn sóng kia có loại cảm xúc phức tạp. Chẳng lẽ là vì Khách Lộ? Nhưng mà, cùng vừa rồi khác nhau nhiều lắm.

      “Tiểu nương, tên gì?” mở miệng, giọng còn hờ hững nữa.

      “Giang Đinh.” Tuy rằng biết dụng ý hỏi như vậy, ta vẫn rất thành trả lời.

      lập tức nhíu mi. “ họ Giang?”

      Rất kỳ quái sao?

      “Giang Thành là gì của ?” lạnh lùng nhìn ta, rất đáng sợ.

      “Ngươi quen cha ta?” Hối hận. Vào tình huống này, ta phải nên “Ta biết Giang Thành” có vẻ tốt hơn?

      Quả nhiên, lúc này nở nụ cười. Ta rất khó tưởng tượng, người giống như thế, cười như vậy. “ uổng phí công sức……”

      cái gì?

      Khoảnh khắc kế tiếp, ta liền ngây ngẩn cả người.

      quì gối, dùng giọng cung kính nhưng tà nịnh : “‘Thánh Kiếm’ bái kiến thiếu tôn.”

      Thiếu tôn? Cái gì thiếu tôn? Ta nhìn nhìn bốn phía, mọi người cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.

      “Chủ thượng, ta là?” Nhận Nhị tới, hỏi.

      “Nhìn thấy thiếu tôn, còn hành lễ.” “Thánh Kiếm” ngẩng đầu nhìn ta, cười .

      Mọi người lập tức cùng quỳ xuống, “Bái kiến thiếu tôn.”

      Rốt cuộc là cái gì a?

      “Ngươi nhận nhầm người à? Ta phải……”

      “Thánh Kiếm” đứng lên, nhìn xuống ta, “Ta có nhận lầm người.” cười cười, “Gia gia của Giang Tịch, chính là giáo chủ Thánh giáo chúng ta…… là cháu ‘thánh tôn’, đương nhiên chính là thiếu tôn.”

      Gia gia là giáo chủ Thánh giáo? Giả dối?

      “Xem ra, thiếu tôn cần ở nơi này thêm mấy ngày rồi……” “Thánh Kiếm” cười, vẻ hờ hững lại lên trong mắt .

      Dần dần, bắt đầu cảm thấy, ta dường như vướng vào chuyện lớn……
      B.Cat thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27 Tơ hồng (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Đột nhiên, ta biến thành thượng khách. Mọi người thấy ta, đều cung kính hành lễ, gọi ta thiếu tôn. Loáng thoáng từ Nhận Nhị mà biết, ra, “Thiên Nhận chúng” bọn họ đến trấn này, vì tìm ra “thánh tôn” “kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu thấy đuôi)” kia. Thánh tôn là giáo chủ Thánh giáo, giáo chúng bình thường căn bản thể yết kiến. Mà “Thánh Kiếm” lại biết , biết thánh tôn là ai, cũng biết người ở nơi nào.

      …… Cái thánh tôn kia, lại là gia gia, ta vẫn thể nhận…… Ta biết võ công gia gia kém, làm việc cũng rất kỳ quái, nhưng mà, loại chuyện như là giáo chủ Thánh giáo này…… Căn bản là chưa từng nghe qua a! Ta chỉ là nữ tử bình thường, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống bình thường. Đột nhiên ta là “thiếu tôn”, ta sao có thể nhận……

      Còn có, nếu, lời bọn họ đều là …… Nguyệt di vẫn chiếu cố ta, Kì Phong gia gia từ liền thương ta, còn có rất nhiều rất nhiều người ở bên cạnh ta, đến tột cùng là vì sao mà tốt với ta chứ? Chẳng lẽ, chính là bởi vì phải bảo vệ “thiếu tôn”. quan tâm mười tám năm nay ta tiếp nhận, đến tột cùng là hay là giả? Cái trấn bình thường ấm áp kia, chính là gia gia tay tạo ra sao?…… biết vì sao, cảm thấy đáng sợ……

      Đột nhiên, muốn gặp Khách Lộ……

      Cho dù mọi thứ gì đó đều là giả, ít nhất, …… Có lẽ, là ……

      Nhưng mà, tình cảnh tại này của ta, dường như là bị giam lỏng. Ngoại trừ thị nữ mỗi ngày đưa thuốc, căn bản ai cũng được gặp. Hơn nữa, trực giác của ta cho ta biết, “Thánh Kiếm” rất cố gắng phòng ngừa ta gặp Khách Lộ……

      là, được gặp Khách Lộ, loạt hoạt động của ta từ đầu tới đuôi phải hoàn toàn mất ý nghĩa sao!

      lúc ta tràn ngập lửa giận, bọn thị nữ gõ cửa tiến vào.

      “Thiếu tôn.” Thị nữ cung kính hành lễ.

      “Có việc sao?” Aiz, lửa thể tát đến người liên quan. Nhà của ta dạy đúng là tốt.

      “Nô tỳ phụng lệnh chủ thượng, đến thay thiếu tôn đo người.”

      “Đo người?” hiểu, “Làm cái gì?” Quan tài sao?

      “Bẩm thiếu tôn, là làm giá y (áo cưới).”

      Giá y?!

      “Cái gì?!” Ta nhảy dựng lên.

      “Thiếu tôn bớt giận.” Thị nữ vẫn dịu dàng mở miệng, “Chủ thượng ít ngày nữa liền cưới thiếu tôn, đây là việc vui.”

      Cái gì cái gì cái gì?! Lấy ta? Có lầm hay a!

      …… Đúng vậy. “Thánh Kiếm” là muốn phản bội “Thánh giáo”, tự lập môn hộ. So sánh với việc cùng “Thánh giáo” cứng rắn đánh nhau, dùng ta để uy hiếp gia gia, có hiệu quả hơn. Nếu cưới ta, những kiềm chế được gia gia, hơn nữa về sau còn có thể danh chính ngôn thuận ngồi vị trí giáo chủ…… “Thánh Kiếm” này còn rất biết gảy bàn tính nha…… Vấn đề là……

      “Ta muốn gặp chủ thượng các ngươi.” Ít nhất cũng nên hỏi chút ý kiến của đương !

      “Chủ thượng an bài hôn lễ, chỉ sợ thể tới gặp thiếu tôn.”

      Là muốn dùng sức mạnh.

      “Xin thiếu tôn đừng khiến hạ nhân chúng ta khó xử, để chúng ta đo người cho ngài .”

      Đúng vậy, tại ta, có thể làm cái gì? Người ta là dao thớt, ta là thịt cá. Nhận mệnh thôi.

      Ta vốn ôm tâm tình gả cho ai cũng sao cả mà sống. Chung quy cùng ai thành thân, cũng phải chuyện trọng yếu như vậy. Về phần ai làm giáo chủ thánh giáo, lại càng liên quan với ta. Cho dù tại ta biết thân phận của mình, cũng thể trông cậy vào ta vì thánh giáo mà vượt lửa qua sông…… Từ đầu tới cuối, ta chỉ là nữ tử bình thường đến vô cùng bình thường. Phố phường, nịnh bợ, dối trá. Những chuyện giang hồ này, ta căn bản là muốn quản, cũng quản được……

      Còn nhớ “Thánh Kiếm” từng qua, nguyên nhân Khách Lộ phản giáo là muốn thoát khỏi thân phận “Nhận”, muốn cả đời đều là công cụ giết người. “Thánh Kiếm” cũng là “Nhận”, lý do phản giáo đại khái cũng khác là bao. Nếu ta gả cho , có thể hóa giải trận tranh đấu này, khiến “Thiên Nhận chúng” được giải thoát, cũng hẳn phải là chuyện tốt. Nghe cũng rất vĩ đại…… Đây có lẽ là báo ứng …… Làm họ tính người nhạt , trở thành “Nhận”, là gia gia, nhưng rốt cuộc lại là đứa cháu này chịu……

      Gả gả, ai sợ ai!

      cho chủ thượng các ngươi, gả cho cũng được. Có điều, sính lễ thể thiếu.”

      Bọn thị nữ vẫn cung kính mở miệng, “ biết thiếu tôn muốn sính lễ gì?”

      “Thập Nhận.” Ta dù sao cũng là người làm ăn, mua bán lỗ vốn ta làm. Hơn nữa, ta chắc rằng, “Thánh Kiếm” thể đáp ứng. Nếu ta liều chết theo, đối với chút lợi ích cũng có. Giống như vậy, theo như ý muốn của mọi người, hòa hòa khí khí công bằng giao dịch, thể cự tuyệt.

      “Nô tỳ chuyển lời của thiếu tôn.”

      Đột nhiên cảm thấy mình thực đáng ghét. Vì sao ta thể giống nữ tử bình thường chứ, khóc hay nháo ba thắt cổ, vì trinh tiết thề sống chết cùng thế lực ác đấu tranh? Cho dù hô to cứu mạng, cũng so với chuyện ta làm tại có phong cách hơn nhiều…… Chậc, nếu vậy, ta nhất định có thể sống thoải mái rất nhiều……

      ……

      Ngày bảy tháng bảy, lễ Chức Nữ.

      Chọn hôm nay thành thân, ta bội phục “Thánh Kiếm”. Có phải muốn dự báo chút ta cùng giống Ngưu Lang Chức Nữ hay ? Nhưng mà, tại phải lúc nghĩ việc này……

      Hôn lễ người giang hồ cũng là tùy tiện. có kiệu lớn tám người khiêng, ta cũng so đo. Nhưng mà, ngay cả giá y cũng đơn giản như vậy, khăn voan cũng có, chỉ có dây đỏ hoa kết, là phá hủy tâm nguyện tốt đẹp cả đời lần của ta…… Bây giờ hối hận còn kịp ?

      Khi đứng trong đại sảnh, ta nghĩ được cách gì. Võ công của ta cao lắm, điểm huyệt đạo của ta làm gì? Ta cũng chạy…… Kiểu này bái thiên địa xong, tay chân của ta tê cứng mới là lạ!

      Ta chỉ có thể nhìn chằm chằm tên “Thánh Kiếm” chết tiệt. Nhưng mà, mặt giống như con rối, thủy chung thể phân biệt được cảm xúc……. phải luyện võ công kỳ quái gì, tẩu hỏa nhập ma chứ?

      “Chúc mừng ‘Thánh Kiếm’ các hạ.” giọng nữ trong trẻo từ cửa truyền đến, lập tức chủ nhân của giọng tới, bên cạnh còn có cái ghế dựa mềm bốn người nâng.

      “Minh chủ đại giá quang lâm, tiếp đón từ xa.” “Thánh Kiếm” nghênh đón, mở miệng.

      “Các hạ khách khí. ‘Kì Ngự Minh’ chúng ta cùng ‘Thiên Nhận chúng’ có hiệp định liên minh. Đại hôn của các hạ, đâu thể đến uống ly rượu mừng.” Màn lụa bao phủ ghế, thấy diện mạo người bên trong, nhưng rất ràng là nữ nhân.

      “Ha ha, ‘Thánh Kiếm’ các hạ, ta thấy, lâu nữa chúng ta phải đổi miệng gọi ngài tiếng ‘thánh tôn’ rồi?” Nữ tử bên ghế cười . Nàng nhìn có chút quen mắt, nhưng nghĩ ra.

      “Xin nhận lời chúc của Viên nương.” Nụ cười của “Thánh Kiếm” chút biểu tình cũng có, khiến cho người nhìn cảm thấy lạnh lẽo.

      “Giờ lành đến, chủ thượng, bái đường .” Nhận Nhị tới, mở miệng.

      Hừ, chờ ngươi biến thành hạ nhân của ta, xem ta chỉnh ngươi thế nào. Lại tiếp, Khách Lộ đâu?

      “Chậm !”

      Giọng này, là quen vô cùng.

      “Muốn thành thân, sao ngay cả bà mai cũng có?” Bà mai phe phẩy quạt đàn hương của bà, ưu nhã thong thả tiến vào.

      Ta phải hoa mắt chứ? Đừng với ta, ngay cả bà mai mập mạp này cũng là người “Thánh giáo” nha……

      “Các hạ là?” Người trong đại sảnh lập tức đề phòng.

      “Nha ~ lão nương chính là ‘Thiên lí nhân duyên nhất tuyến khiên (Ngàn dặm nhân duyên đường quanh co)’, người ta gọi là Thiết Chủy Thần Môi (thần mai mối có cái miệng sắt) Lí ma ma ~”

      Ta nằm mơ?

      “Có thể tìm được phân đà chúng ta, ngươi cũng phải hạng người hời hợt.”

      “Đâu có. Trong phạm vi năm trăm này, cưới gả tang ma, đều thể gạt được Lí ma ma ta ~” Bà mai khép quạt đàn hương lại, “Ta được Thượng Thư đại nhân nhờ làm mai, Tiểu Đinh đương nhiên là phải gả cho Thạch công tử. Khi nào đến phiên ngươi?”

      Nhanh như ánh chớp, bà mai đem người chuẩn bị tập kích bà phẩy ngã xuống đất, tao nhã vuốt vuốt tóc.

      ra là ‘Quỷ Môi’ Lí Ti. Thất kính.” Giọng của “Thánh Kiếm” nghe bình tĩnh phẳng lặng.

      “Quỷ Môi” Lí Ti, chưa từng nghe qua, nhưng mà hình như rất có địa vị. Trời của ta, bên người của ta rốt cuộc còn có bao nhiêu kỳ nhân hả?

      “Ha ha, tiểu thanh niên có chút nhãn lực đó ~ còn biết danh hiệu của lão nương ~” Bà mai cười, nhàn nhã đánh cây quạt.

      “‘Thiên Nhận chúng’ chúng ta cùng ngươi luôn luôn nước giếng phạm nước sông, ngươi tội gì đối nghịch với chúng ta?”

      “Lão nương vất vả làm bà mai, các ngươi liền đoạt tân nương tử của lão nương, đây mà là nước giếng phạm nước sông hả? Ngoan ngoãn đem Tiểu Đinh trả lại cho lão nương, lão nương chừa cho các ngươi con đường sống!” Bà mai tay chống nạnh, tay quạt, rất giống cái ấm trà.

      “Làm càn!” Nhận Nhị lập tức cầm kiếm tấn công.

      Đại sảnh tốt đẹp, nháy mắt loạn thành đám. Nhưng là, vào lúc này, mặt “Thánh Kiếm” vẫn hề động dung. Ta càng thêm khẳng định, nhất định là luyện công phu kỳ quái gì đó.

      Võ công bà mai dường như rất cao, chỉ thấy mười mấy tên “Nhận” vây quanh bà, bà cũng thành thạo, trong lúc hỗn chiến, đánh ngã nến. Trong đại sảnh nhất thời chỉ còn mảnh tối đen.

      Trong bóng đêm, có người kéo ta, ra.

      Mang ta vào trong viện làm gì? Người nọ đứng trước gian phòng, kiếm chặt đứt khóa cửa phòng. Nhờ ánh trăng, ta mới phát , người này chính là Nhận Nhị.

      đá văng cửa, kéo ta vào.

      Khách Lộ?

      Khách Lộ ngồi trước bàn, có chút kinh ngạc nhìn chúng ta.

      Nhận Nhị qua, thay giải huyệt đạo.

      Khách Lộ lập tức đứng lên.

      Nhận Nhị đẩy ta qua, “Mang nàng .”

      “Huynh……” Khách Lộ đỡ lấy ta, khó hiểu mở miệng.

      muốn ?” Nhận Nhị cười cười, vẫn là cái vẻ hiền lành hợp với .

      “Vì sao?”

      Nhận Nhị nở nụ cười, cầm kiếm ra ngoài, “Đoạt em dâu của ta, chủ thượng ta cũng nể tình!” quay đầu, “Còn mau !”

      Khách Lộ gật gật đầu, ôm lấy ta, ra ngoài.

      Chờ chút, sao giải huyệt cho ta hả? Bị ôm như vậy, rất mất mặt…… Còn có, cái gì em dâu hả? Có người nào đến giải á huyệt (huyệt câm) của ta cho ta giải thích hay ?

      “Đứng lại!”
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Tơ hồng (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      “Đứng lại!”

      Người ngăn cản chúng ta là Nhận Cửu.

      Đột nhiên cảm thấy, Nhận Nhị cùng Nhận Cửu có phải bị đổi người hay ?

      “Buông thiếu tôn!” Giọng của Nhận Cửu, nghiêm túc.

      “Tránh ra.” Giọng Khách Lộ, lạnh thấu xương.

      “Nhận Thất, huynh muốn phản bội chủ thượng sao?”

      Khách Lộ trả lời, chỉ buông ta, rút đao công kích.

      Dừng tay! Ai tới kêu bọn họ dừng tay a! Tiểu Cửu cùng Khách Lộ, sao có thể đánh nhau hả! Làm sao bây giờ?

      Chỉ lát sau, Nhận Cửu liền rơi xuống thế hạ phong, cánh tay phải bị rạch chảy máu.

      “Huynh!” Trong mắt Nhận Cửu lóe ánh lệ. Đúng vậy, nếu đổi ta là nàng, bị Khách Lộ thương như vậy, nhất định cũng thương tâm.

      “Tránh ra.” Giọng của Khách Lộ, vẫn lạnh như băng.

      “Ta cho! Nếu huynh mang nàng , chủ thượng bỏ qua cho huynh! Huynh chết, có biết hay !” Nước mắt của Nhận Cửu, nén trong hốc mắt.

      lần cuối cùng, tránh ra.” Đao trong tay Khách Lộ, dưới ánh trăng, lóe sáng làm tâm người ta băng giá.

      Nhận Cửu nắm chặt kiếm trong tay, đứng thẳng.

      Bóng dáng Khách Lộ, làm cho ta có cảm giác rất thê lương…… là, vì sao ai đến giải huyệt đạo của ta hả? Nếu ta ngăn cản mọi việc trước mặt, ta nhất định hối hận cả đời!

      Lúc này, bóng dáng màu bạc chợt tới, bế ta lên.

      “Sư phụ ~”

      Giọng này, là “Ngân Kiêu”……

      Khách Lộ tức quay đao về.

      “Ô? Người trẻ tuổi, sao xúc động như vậy?” Ngân Kiêu cười, tránh khỏi công kích của Khách Lộ.

      Khách Lộ đột nhiên thu chiêu, giống như nghĩ thông suốt việc gì.

      “Làm phiền tiền bối.” ôm quyền hành lễ, như vậy.

      Cũng đúng a, trước kia ta cũng mặc quần áo giống vậy giao thủ cùng . Rất dễ dàng mà biết, Ngân Kiêu là bạn phải địch.

      Ngân Kiêu khỏi nở nụ cười.

      Đột nhiên, cỗ kình phong đánh úp lại. Khi mọi người tản ra, “Thánh Kiếm” liền đứng ở nơi đó.

      Ngân Kiêu cười càng vui vẻ. đem ta nhét vào trong lòng Khách Lộ. “Trả lại cho ngươi!” xong, cao hứng chạy tới cùng “Thánh Kiếm” khoa tay múa chân.

      Khách Lộ có chút do dự, lập tức ôm ta rời .

      Ta vẫn nhớ ánh mắt lúc đó của Nhận Cửu…… Như là con mèo bị người vứt bỏ, cầm nước mắt, nhìn theo chúng ta……

      ……

      vất vả mới đến đường cái, lại có người chặn đường chúng ta.

      “Chậc. Khó có dịp đến uống rượu mừng, còn có nhiều chuyện đáng ghét như vậy!” Là cái nương “Kì Ngự Minh” kia.

      “Tân nương tử ngoan ngoãn trở về bái đường ~” xong, nàng lập tức tấn công qua.

      Nhưng mà, chiêu còn chưa đánh xong, nàng liền ngừng. Nàng nhìn Khách Lộ, sau đó, kinh hỉ : “Khách Lộ?!”

      Sững sờ –

      nhớ ta? Người luận võ chọn rể trong họp chợ cuối năm đó, nghĩ tới ở trong này còn có thể gặp mặt, là rất trùng hợp a ~”

      Thế mới biết vì sao nhìn nàng quen mắt …… Nhưng mà, đừng ngay cả người luận võ chọn rể năm trước trong họp chợ cuối năm, cũng có quan hệ chứ?

      “Ha ha, đây là phải chính là, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ hay sao?”

      Nhìn nàng đỏ mặt, vui vẻ chuyện, ta khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

      Lúc này, ánh mắt của nàng dừng người ta, “Huynh mang thiếu tôn ‘Thánh giáo’ làm gì?”

      Mắc mớ gì tới hả!

      Tiếng la hét, từ xa đến gần.

      Nàng vươn tay, tiếng huýt gió trong trẻo quanh quẩn. tuấn mã đen tuyền ứng tiếng chạy tới.

      “Cưỡi Tịch Tấn của ta!”

      Nàng cười, nhìn chúng ta lên ngựa, “Tiểu Tịch, phải ngoan ngoãn a, làm ngã xuống, ta hận ngươi cả đời!”

      Là “”, phải “bọn họ”…… Khó chịu……

      Ngựa dậm dậm chân, dường như có chút bất mãn. Nhưng lập tức cất vó bôn chạy.

      “Khách Lộ đại ca, ta là Viên Tàng U, năm nay mười tám tuổi, chưa kết hôn, nhớ tới tìm ta a –”

      Rất xa, nghe được nàng như vậy. Càng thêm khó chịu……

      Có người đến giải huyệt đạo của ta hay a! Ta sắp điên rồi!

      “Kiên nhẫn chút……”

      Chỉ nghe được giọng của Khách Lộ, biết vì sao, lửa giận của ta lập tức biến mất. Đại khái là do hôm nay rất lạnh.

      ……

      “Huyệt đạo của là chủ thượng tự tay điểm, nhất thời giải được, nhẫn nại chút nữa.” tay nắm dây cương, tay giữ vững ta. Cảm giác được, thân thể căng chặt, vẫn khẩn trương đề phòng.

      Nếu có thể mở miệng, ta có thể cho , ta sao, bị chút gì hết, tốt …… Nhưng mà……

      Lại tiếp, đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa. lắc lư…… Nhưng mà, lại cảm thấy, dựa vào , rất thoải mái. Có cái gối như vậy, lắc chút cũng có gì đáng kể……

      – ta cho! Nếu huynh mang nàng rồi, chủ thượng bỏ qua cho huynh! Huynh chết, có biết hay !–

      Đột nhiên, lời của Nhận Cửu vang lên bên tai. biết vì sao, ta bắt đầu sợ hãi. Ta vất vả mới lại gặp được , nếu chết, ta nên làm cái gì bây giờ? Ai chết cũng được, nhưng mà, tuyệt đối thể chết được! Vô luận là ai, cũng được đả thương !

      Đêm, tối…… Trước mắt cơ hồ là mảnh tối đen, thấy đường phía trước…… nơi nào, cũng có sao đâu chứ? Nếu, ở bên cạnh ta…… Vì sao, giờ lại cảm thấy, ta cùng “Thánh Kiếm” bái đường, là quá tốt……

      Ai tới giải huyệt đạo của ta …… Như vậy, ta có thể ôm ……
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :