1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túy khách cư - Na Chích Hồ Ly(35c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Vô xảo bất thành thư (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      ……

      Hô, ngờ, chỉ làm cho sàn khôi phục nguyên trạng, phải dùng đến bảy thùng nước…… Múc nước mệt chết …… Chạy lên chạy xuống lầu. Nhưng mà, ta còn bàn ghế nữa…… Quên , ai bảo ta là cháu người ta chứ?

      Vừa muốn vào hậu viện, chợt nghe thấy giọng kiều mỵ dễ nghe của Quân Lâm.

      “…… Nô gia cũng phải cầu ngươi nha ~ Tùy ca ca ~”

      khắc kia, ta dừng bước, cầm thùng nước đứng ở nơi đó. Gần vào đông, đống củi trong viện rất to, đứng như vậy, bị nhìn thấy.

      “Ồ?” Khách Tùy nở nụ cười,“Vậy là cái gì?”

      Quân Lâm đùa nghịch tóc, cười khẽ, có chút dấu vết thương tâm muốn chết lần trước.“Là cảnh cáo, Tùy ca ca.”

      “Ngươi cho rằng hữu dụng?” Ánh mắt Khách Tùy có chút khác thường, có vẻ ôn nhu, thay vào đó là loại ác ý giảo hoạt.

      “Ha ha……” Quân Lâm cười bỡn cợt, “Nếu mà hữu dụng, nô gia hà tất phải tự mình đến? Phải biết rằng, tỷ tỷ thích gặp nô gia a ~”

      “Vậy nhanh .” Khách Tùy khinh miệt .

      “Khó mà làm được ~” Quân Lâm nhíu mi, “Ma ma trách nô gia nha ~ ngươi tốt hơn là cùng nô gia bỏ trốn ~”

      Bỏ trốn? Cái gì a? Bọn họ rốt cuộc cái gì?

      Khách Tùy nghiêng đầu, hừ lạnh tiếng.

      “Đừng như vậy chứ ~” Quân Lâm như trước cười, “Lão gia tử sắp trở lại, ngươi cũng nghĩ kéo dài tới khi đó chứ ~”

      , bọn họ đến tột cùng là……

      “Ai?” Khách Tùy đột nhiên mở miệng, trong giọng có sát khí.

      Bị phát sao?…… Cũng đúng a, Khách Tùy thân thủ cũng kém a…… Ta vừa định thẳng thắn ra ngoài, thuận tiện để hỏi ràng, giọng lại thản nhiên vang lên.

      “Là ta.” Khách Ức cười hì hì từ bên kia ra.

      “Ngươi……” Khách Tùy nhăn mi lại.

      Khách Ức nhìn , “Là ta, dù sao cũng tốt hơn những người khác nhỉ. Có phải , Khách Tùy ca ca?”

      Hình như càng ngày càng phức tạp. biết vì cái gì, tâm của ta đột nhiên bất an…… Hình như, phát sinh chuyện tốt gì đó…… Khách Tùy ……

      muốn cùng vị nương này bỏ trốn sao?” Khách Ức thong thả qua, nhìn thoáng qua Quân Lâm, “Nàng đúng là mỹ nhân a……”

      Quân Lâm nở nụ cười, hạ người, “Nô gia dám nhận ~”

      “Muốn thế nào?” Khách Tùy chống hai tay, vẻ mặt chẳng hề để ý.

      “Ngươi là ai, vì sao mà đến, ta biết.” Khách Ức mở miệng, trong giọng lộ ý cười, “Nhưng mà, chuyện ngươi phải là người tốt gì, ta ngay từ ngày đầu tiên biết. Tây Hạ cùng Đại Tống là dạng quan hệ gì? Ngươi lại dễ dàng chạy tới trấn Giang Nam này…… Còn có thân công phu quỷ dị kia của ngươi, muốn ngươi là nhân sĩ chính phái, mới là đáng cười……”

      Quân Lâm cười giống như chuông bạc khẽ rung, “Vị tiểu ca ca này là hảo nhãn lực ~” Nàng qua, vỗ vai Khách Ức, “Cho nên nô gia mới muốn bỏ trốn, miễn cho bị đám người khôn khéo các ngươi hại, ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ a ~”

      suy nghĩ chút sao?” Khách Ức hướng Quân Lâm nở nụ cười, lại nhìn Khách Tùy, “Nếu là mượn cớ bỏ trốn, cho dù ngươi từ giã, Đinh tỷ tỷ cũng quá chật vật. Chuyện khác, cũng có thể truy cứu.”

      “Ồ?” Khách Tùy khỏi nở nụ cười.

      “Đừng ngươi quên a.” Khách Ức tay chống nạnh, tay phe phẩy quạt, “Ngày đầu tiên ngươi đến nơi này phải lục lọi mấy lần sao? Ta biết ngươi muốn tìm cái gì, nhưng mà, khách nhân mới tới như vậy, khỏi rất có thất lễ ……”

      “Nếu biết, ngươi cùng ta cũng kém bao nhiêu……” Khách Tùy đồng ý thở dài.

      Bất tri bất giác, ngực bắt đầu cảm thấy thoải mái, trong lòng cảm thấy lạnh cả người.

      “Ta vốn nên giết ngươi……” Khách Ức đến đây, giọng điệu lại tùy ý làm cho người ta trái tim băng giá, “Nhưng tỷ tỷ hình như rất thích ngươi…… Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe vị nương này , sớm thoát ra…… Nếu ……”

      “Ngươi thực tự tin có thể giết ta?” Vẻ ôn nhu của Khách Tùy trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, chỉ còn địch ý làm người ta hít thở thông.

      hẳn…… Chỉ có điều, đồng quy vu tận ta nắm chắc……” Khách Ức cười, “Nhưng mà, con người của ta rất sợ chết ~ chừng, ta hết cho mọi người nghe, nếu là Khách Lộ ca ca xuất thủ, liền có thể nắm chắc mười thành a. Chỉ là…… biết, tỷ tỷ có bao nhiêu thương tâm……”

      “Ha ha, đúng a ~ tiểu Đinh tỷ tỷ đơn thuần, theo nô gia thấy, nàng thích ngươi ~ nếu biết ngươi từ đầu tới đuôi đều lừa nàng, biết thương tâm đến thế nào đâu ~” Trong mắt Quân Lâm đột nhiên lóe sáng, “Nếu phải như vậy, nô gia tội gì phải diễn tuồng kịch vui này, tự dưng chọc tỷ tỷ oán hận?”

      Giả sao? Ôn nhu cũng tốt, quan tâm cũng tốt, thậm chí là cùng tương quan cùng hận, đều chẳng qua là diễn trò, là gạt người sao?

      “Khách Tùy ca ca, chúng ta cũng coi như là quen biết, cừu oán. Ngươi tại bỏ , ta tự nhiên chữ cũng nhắc với tỷ tỷ.” Khách Ức thở dài, “Ngươi mặc dù phải người tốt, nhưng đến hôm nay cũng có động thủ, đối tỷ tỷ cũng coi như hữu tình…… Ngươi cũng muốn đến bước kia chứ……”

      Khách Tùy dời tầm mắt, trầm mặc.

      Vì sao? Vì sao lại như vậy? Đột nhiên cảm thấy, lạnh……

      “Ngươi cho rằng, ngươi , tiểu Đinh tin sao?”

      câu này, đánh vỡ hy vọng bé ta ôm chặt. Trái tim của ta dường như trong nháy mắt khôi phục, bắt đầu đập lên, tiết tấu cuồng loạn.

      “Đúng vậy.” Khách Ức biểu tình thoải mái, “Muốn nàng tin tưởng ngươi là đến hại nàng, xác thực rất khó …… Ta cũng biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị giáo huấn……”

      ra, đều là …… Ta, lại chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ qua……

      “Nhưng mà……” Khách Ức tươi cười, lộ vẻ giảo hoạt, “Lúc này đây giống đâu…… Tỷ xem? Đinh tỷ tỷ?”

      Thùng nước trong tay ta lập tức rơi xuống đất……. biết ta ở chỗ này, …… Phải , chính là biết ta ở chỗ này, mới cố ý ra ngoài, cố ý đem chân tướng mọi chuyện ra…… Bởi vì biết, chỉ có như vậy, ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng, có thể chân chính hết hy vọng. Nhưng mà, biết, ta thà rằng cái gì cũng biết, thà rằng cứ như vậy, tin tưởng Khách Tùy ôn nhu……

      Ta dám ra ngoài, thậm chí dám nhìn vẻ mặt Khách Tùy, ta chỉ biết, giờ này khắc này ta muốn thừa nhận, cũng nguyện ý tin tưởng…… Ta liền như vậy xoay người chạy ra ngoài, sợ bọn họ thấy ta kinh hoàng luống cuống, sợ bọn họ thấy ta lừa mình dối người, sợ bọn họ thấy…… nước mắt ta cố nén lâu……
      B.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Tàn cục (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.



      Mới là tháng mười hai, lại có tuyết, năm nay mùa đông sợ là lạnh hơn so với năm rồi……

      “Tiểu Đinh tỷ tỷ? Làm sao vậy?” Giọng của Tần Tố, linh trong suốt, nghe cũng lạnh nha……

      có gì…… lạnh……” Ta ma sát bả vai chút, mở miệng.

      “Lạnh?” Tần Tố khó hiểu,“……”

      “Được rồi, nàng từ lớn lên ở Tuyết vực, đương nhiên sợ lạnh. Nhưng người khác giống nàng đâu a?” Khách Hành cười .

      “Như vậy.” Tần Tố nhìn nhìn ta, “Bị bệnh phải tìm Tần Xuyên a……”

      Câu này nghe là lạ.

      Ta nhìn Khách Hành cùng Tần Tố, còn có Hàn Chí bận rộn. Trải qua bảy, tám ngày kịch liệt thảo luận, rốt cục quyết định là về Nam Cung thế gia trước…… Nhưng mà, nếu về nhà mừng năm mới, nếu khởi hành kịp …… cảm giác thoải mái này, là đành sao?

      “Làm sao vậy, Đinh nhi?” Khách Hành qua, hai tay ấn vai của ta, “Dáng vẻ vui như vậy, luyến tiếc ta?”

      Ta cũng muốn…… Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Khách Tùy, ta vô luận cố gắng như thế nào, cũng cười nổi……

      Khách Hành cười, làm cho người ta cảm thấy an tâm, “Được rồi, ta trở về, rượu nơi này của , ta còn chưa uống hết đâu!”

      “Ừm.” Kỳ , trở lại sao chứ? Nếu ngay từ đầu tin tưởng, cho dù thất vọng cũng quá thương tâm …… Tin tưởng mỗi câu an ủi thiện ý của người khác, là hành vi của tiểu hài tử ……

      “Aiz ~” Khách Hành thở dài, “Ta chung quy phải người trong lòng của sao? Bản thân phiền não thành như vậy, cũng nguyện ý cho ta biết sao?”

      Cái gì a! phải nguyên nhân này……

      bậy!” Ta nhịn được mở miệng.

      Trong mắt , lộ vẻ thương tiếc, “Như vậy mới đúng. Phải biết rằng, là người duy nhất đời này ngoại trừ cha ta ra dám giáo huấn của ta, tinh thần sa sút như vậy ta đau lòng ~”

      Loạn thất bát tao …… Cái gì a, lấy ta so với cha ……

      “Nở nụ cười tốt rồi……” sờ sờ đầu của ta. làm như vậy, lại làm cho ta nghĩ đến Khách Tùy……

      “Thiếu chủ, nên khởi hành!” Thanh bọn thuộc hạ, nghe sung sướng như vậy.

      “Được.” Khách Hành cười cười,“Ta .”

      “Ừm. đường cẩn thận.” Ta trả lời.

      Tần Tố cũng lên, “Mặc thêm quần áo a. Tỷ tỷ là người thứ hai ta muốn cứu……” Lời của Tần Tố, vô luận dùng giọng điệu gì mà , đều tuyệt đối phải dối.

      Nhìn theo hai người bọn họ lên ngựa, Hàn Chí tới, vẻ mặt có chút lén lút.

      “Đinh tiểu thư.” vẻ mặt nghiêm túc.

      Đinh tiểu thư? Khi nào khách khí như vậy ?

      nhìn nhìn huynh đệ phía sau, “Ngài mặc dù phải người trong giang hồ, nhưng luận tín nghĩa, luận gan dạ sáng suốt, luận quyết đoán, hạng nữ lưu tầm thường đều thể sánh bằng…… Ta cùng các huynh đệ thương lượng qua, sau khi trở về tốt với chủ thượng, nhất định khiến ngài kiêu ngạo!”

      Kiêu ngạo? Cái gì kiêu chứ?…… Ách…… Chẳng lẽ ý là chính thất? Có phải có gì hiểu lầm hay a? Hiểu lầm này như thế nào lâu như vậy còn chưa sáng tỏ a?

      Ta còn chưa kịp giải thích. Hàn Chí lại đỏ mặt, “Ta…… Thuộc hạ cũng hiểu được, ngài là người thích hợp nhất với vị trí thiếu phu nhân…… Chính là như vậy……”

      xong liền lên ngựa chạy lấy người.

      Ta khỏi cười khổ. Xem ra, vấn đề này còn chờ sang năm giải quyết a……

      ……

      Ta cầm cải trắng, đứng ở trong viện, tuyết bay đầy trời, như những đóa hoa, lả tả rơi xuống. Tư thế lười biếng, chậm rì rì này, mang theo lả lướt đành……

      Nhớ trước kia, khi cha còn tại thế, ngày tuyết rơi như vậy, người châm hồ trà nóng, ở trong phòng dạy ta chơi cờ…… Nhưng mà, khi đó ta, ngay cả cách cầm quân cờ cũng học được, lại càng đến đánh cờ. Cha sắp đặt ván cờ, chậm rãi dạy ta cách giải…… ván cuối cùng người lưu lại, là vào trước lúc xuất chinh đêm. Khi đó người , chờ người trở về, ta phải phá được thế cờ này. Nhưng mà…… Ta có…… Có phải hay bởi vì điều này, cha thấy cũng trở về?…… Lúc còn , ta từng nghĩ như vậy…… Thế cho nên đến hôm nay, nhìn bàn cờ kia, ta lại thương tâm……

      biết khi nào , cảm giác tuyết dừng ở mặt lạnh lạnh biến mất…… Lúc này ta mới phục hồi tinh thần lại……

      “Khách Lộ?”

      Khách Lộ đứng ở sau ta, thay ta che dù.

      “A…… Ha ha, nhìn ngớ ngẩn!” Ta chỉ chỉ bông tuyết trời, .

      ngẩng đầu, nhìn bầu trời, “Ngắm tuyết?”

      “Ừ. Nơi này của chúng ta thường có tuyết rơi đâu……” Ta vỗ vỗ tuyết cải trắng.

      vẫn nhìn trời, trong mắt có vẻ thành kính khó hiểu.

      biết vì sao, vẻ mặt này của , lại làm cho người ta tự giác nhìn theo ánh mắt , nhìn chăm chú nhìn bầu trời.

      Tuyết vẫn như cũ thản nhiên rơi xuống, dính ở lông mày và lông mi . Ta lúc này mới phát , dù trong tay , chỉ che đầu ta, mà vẫn đứng trong tuyết bay bay.

      có người dạy che dù như thế nào sao? Ta vươn tay, đem dù nhàng đẩy qua, chặn ánh mắt nhìn trời của .

      sửng sốt chút, lập tức nở nụ cười, trong sáng giống như trẻ con, “ nhìn…… rất ngớ ngẩn ……” Khi , dù lại nghiêng chút.

      phải như thế! Ta cầm dù trong tay , tới gần chút, để dù vững vàng che đầu hai người. Như vậy mới đúng nha.

      “Huynh lạnh sao?” sớm muốn hỏi. Quần áo đơn độc mỏng manh như vậy, chỉ dựa vào nội lực có thể giữ ấm sao? phải chứ?

      nhìn ta, lắc lắc đầu.

      “Có phải hay a? Ta mặc rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh nha……” Ta nghi hoặc dưới đánh giá .

      cũng trả lời, chỉ lẳng lặng nở nụ cười.

      thắng hùng biện! Ta để cải trắng xuống, kéo tay …… Ấm áp như vậy đừng keo kiệt truyền qua cho ta .

      a……” Ta kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát so với ta còn kinh ngạc hơn……. Ách, tại nhận thấy tình nghiêm trọng có phải hơi trễ hay ? Ta lại lôi kéo tay nam tử nha…… Ách……

      rút tay mình về, có chút được tự nhiên dời tầm mắt.

      Nguy rồi…… Ta gần đây là làm sao vậy? Luôn tự giác “phi lễ” người khác?…… Loại bệnh này, có thể tìm Ôn Văn khám ?

      “Tiểu Đinh……”

      Trong đầu của ta vì nghe tiếng gọi này mà trở nên trống rỗng, ta chỉ biết, ta nhanh chóng nhặt cải trắng lên, chuẩn bị chạy lấy người.

      “Chờ !” Trong giọng của Khách Tùy có vẻ lo lắng khó hiểu.

      Dù? Ta lập tức quay đầu, đem dù trả về tay Khách Lộ, sau đó xoay người nhanh chóng rời ……. biết…… Ta còn có thể trốn bao lâu……

      ……
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Tàn cục (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Tuyết rơi ngày, đến tối vẫn ngừng……

      Ngồi ở trong phòng, uống trà nóng, rất thích ý a…… Lơ đãng, nhìn đến bàn cờ ở bên giường …… Ta qua, lấy quân cờ. Cha lưu lại tàn cục, ta ghi tạc trong đầu, trắng cùng đen, cũng có nhật nguyệt dương phức tạp như vậy, nhưng là, ta lại chưa bao giờ đoán được mọi chuyển dời của chúng nó……

      cần nhìn nữa…… Ta tự giễu cười cười, ta cũng nhìn mười mấy năm rồi …… Cũng phải khó như vậy a? Sớm biết như vậy, ta hỏi gia gia……. Ách, vẫn là quên , kì nghệ của gia gia, hình như còn kém hơn ta……

      Nghĩ nghĩ lại, có chút đói bụng rồi…… chậc, Khách Hành vừa , có người làm bữa ăn khuya rồi…… Về sau phải ta lại tiếp tục công việc nấu ăn sao? Aiz, thực vất vả. Quên , xem tại trù phòng có cái gì ăn !

      Xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng đàn, tịch như vậy mà vang vọng trong bóng đêm.

      Khách Tùy sao?

      Ta kéo chặt y phục, do dự trong chốc lát, vẫn chậm rãi theo hướng có tiếng đàn…… từng qua, muốn dạy cho ta…… Nhưng mà, người như ta…… Ách…… Gỗ mục, xem ra cũng học được, may mắn, có bảo dạy……

      ra ngoài, chỉ ở trong này, xa xa nhìn, trong lòng cư nhiên cũng dễ chịu ít.

      Mặc dù là bậc thềm phía sau hậu viện, cũng coi như là ở trong phòng, nhưng tuyết to như vậy, vẫn có thể bay vào, ngồi như thế, lạnh sao? Hay là, cùng Khách Lộ bọn họ giống nhau, cho dù cái áo, cũng có thể làm cho tự mình ấm áp?…… Cảm thấy, bản thân rất vô dụng……

      Đột nhiên, dây đàn đứt.

      Tâm của ta chấn động mạnh, tự giác chạy ra ngoài.

      “Huynh sao chứ?” Ta ngồi xổm xuống, kéo tay . Đàn đứt dây như vậy, nhất định rất đau!

      nhìn ta, trong ánh mắt có kinh ngạc. “Ta nghĩ cả đời này cũng muốn gặp lại ta ……”

      Ách…… Ta lập tức buông tay ra, kinh ngạc nhìn .

      nên ra.” cười cười, ôn nhu như bình thường, “…… như vậy, ta thể từ mà biệt đâu.”

      Vì sao nhất định phải từ giã? bỏ được sao? Ta có giận dữ với ngươi a……

      “Huynh cái gì?” Giả ngu, lúc này ta còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể giả ngu.

      “Ngày đó, đều nghe được……” mở miệng, trong giọng có thê lương, “Ta nếu lưu lại, nhất định hại ……”

      Ta a. Ta và ngươi phải bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) sao? Ngươi căn bản có cố ý tiếp cận ta, ngược lại là ta cố ý tiếp cận ngươi, cho ngươi ở lại Túy khách cư a, vì cái gì ngươi muốn hại ta? Rốt cuộc là vì lý do gì? Nhưng mà, giờ phút này, ta lại tuyệt muốn biết cái lý do kia, ta có thể nghĩ ra được, có liên quan đến lần đầu tiên gặp nhau……

      quan hệ……” Giọng của ta nghe có chút vô lực, “Ở lại, cũng sao……”

      vươn tay, sờ sờ đầu của ta, cười : “Nha đầu ngốc…… Cái này gọi là dẫn sói vào nhà nha.”

      …… Ta tin…… Cho dù chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy, vẫn thể tin. Ôn nhu như vậy, phải như thế nào mới có thể ngụy trang ra chứ? Nếu tất cả đều là giả, vậy cứ giả luôn tốt rồi! Ta cần!

      “Biết ta vì sao đến Trung Nguyên ?” kéo ta ngồi xuống bên cạnh , thay ta phủi bông tuyết người.

      Ta lắc đầu.

      “Nhà của ta là thôn ở biên cảnh Tống Hạ……” thở dài, vẻ mặt đau thương, “Năm ấy biên cảnh Tống Hạ náo động, nương ta cứu tướng sĩ Đại Tống, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, sau liền tư định chung thân…… Đoán cũng đoán ra được, đó là cha ta. Sau lại, phải về đại doanh Tống quân, trước khi , thề son sắt với nương ta, chờ chiến chấm dứt, trở về…… Nhưng mà, có…… nương ta lại cố chấp chờ như vậy, cho đến khi, cùng người khác thành thân. bất quá cũng chỉ là ngụy quân tử tham vinh hoa phú quý…… Dù sao, nữ nhi Kiêu Kỵ đại tướng quân so với dân nữ Tây Hạ cũng quý giá hơn……”

      Đột nhiên hiểu được, rốt cuộc cái gì……

      “Nương ta rất ngốc, nàng vẫn tin tưởng nam nhân này…… Tin tưởng cho dù là như thế này, cũng có nỗi khổ. Nhưng ta tin……” Khi , đáy mắt ngập bi thương, “Phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con), đây là chuyện . Từ khi còn ta quyết tâm, vô luận như thế nào, ta cũng phải Tống quốc, tìm được người kia, sau đó, đem những gì ông ta thiếu mẫu tử chúng ta, tất cả đòi lại hết.” quay đầu nhìn ta,“Về phần, người cướp ông ta khỏi mẫu tử chúng ta, ta cũng buông tha…… Hai mươi mấy năm, ta rốt cục cũng biết, ở tiểu trấn vô danh, có tửu lâu tên là Túy khách cư, mà ông ta, lại ở chỗ này…… Nhưng mà, ta hao hết thiên tân vạn khổ, lại nhìn thấy người mà ta thể trả thù kia, so với ta còn thê lương……”

      loạn. Đột nhiên trong lúc đó, có cách nào suy nghĩ…… phải, cha ta phải người như vậy, người…… làm chuyện này ……

      “Huynh, nhất định là tìm lầm người……” Ta mở miệng, nghe được giọng của mình hơi hơi run rẩy.

      lắc lắc đầu, “ có……” cười nhìn ta, “Biết vì sao ta cho muội tên của ta ?” Trong ánh mắt có bất đắc dĩ còn sâu hơn ta, “Tên của ta là Giang Hoài. ‘Túng cách giang sơn, hoài quân như cố’ (cách ngăn đất nước, nhớ chàng như xưa), nương ta, là khờ vô cùng……”

      “Giang Hoài……” ra là như vậy sao? “Túng cách giang sơn, hoài quân như cố”…… phải, cha ta, phải như vậy ……

      “Muội vẫn luôn , cha muội là ‘Con người hoàn mỹ’…… Chỉ tiếc, thiên hạ, có người hoàn mỹ……” nụ cười của dần dần biến mất, “Nếu ông ta còn tại thế, ta liền có thể cùng ông ta kết thúc…… Đây, cũng là thiên ý sao?”

      phải, cha ta, phải người như vậy!” Nếu phản bác, ta nên làm cái gì bây giờ? Thừa nhận sao?

      “Như vậy, muội là , ông ta thú nương muội là bất đắc dĩ bị bức bách…… có tình sao?” trả lời, làm cho ta ngạc nhiên.

      phải……” Ta thể khóc, ít nhất tại, ta thể khóc.

      “Như vậy là cái gì?” nhìn ta, cười đến thê lương, “Nếu ông ta đúng, hơn hai mươi năm này của ta, là sai sao?”

      Tại sao có thể như vậy? tình vì sao lại là như vậy? Ta là nằm mơ sao? Là trong mơ sao? Nhưng mà, lạnh, lạnh rất chân ……

      “……Muội cũng thể trả lời được……” quay đầu, nhìn tuyết bay đầy trời. “Ông ta chết…… cần quan tâm đến chuyện gì nữa, nhưng người còn sống, nên làm gì mới tốt đây?”

      Đột nhiên, nhớ đến nụ cười của cha…… Nếu đây là , chính là ca ca của ta…… Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy liền cảm thấy quen thuộc…… tại mới chính thức phát , cùng cha, rất giống…… bởi vì huyết mạch tướng thừa, mới giống như vậy…… Là ta sao? Là ta đoạt cha sao? Là vì ta, mới mất mọi thứ vốn nên có sao?

      “Ta hạ thủ được……” cúi đầu, khẽ cười, “ ràng hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù a. Nhưng mỗi lần nhìn đến muội, đều có biện pháp xuống tay…… nha đầu ngốc muội, toàn thân cao thấp đều là sơ hở. Ông ta tốt xấu gì cũng là võ tướng, mà lại truyền cho muội chiêu nửa thức dùng để phòng thân sao?”

      Nhìn cười, ta lại biết nên cái gì, chỉ là nhịn được muốn khóc.

      nhìn ta sâu, lập tức, đem ta ôm vào trong lòng.

      ra, có thể ấm áp như vậy……

      “Đừng khóc……” tiếng của gần ở bên tai, “Sớm biết rằng như vậy, ta nên nghe người kia , cùng nàng ‘bỏ trốn’ ……”

      Đừng …… cần , đừng bỏ lại mình ta…… Cho dù thương tâm cũng tốt, rơi lệ cũng tốt, chỉ là đừng dùng phương pháp này, như vậy im hơi lặng tiếng rời khỏi ta……

      “…… Ta nghĩ lâu, có nên cho muội hay ……” thay ta lau nước mắt, “Tuy rằng, muội cũng có quyền biết…… Coi như là trả thù của ta cũng được, gây thương tổn thân thể muội, ít nhất, cũng khiến muội thương tâm, được ?”

      Vì cái gì, lại dùng phương pháp như vậy hỏi ta? Ta có tư cách được sao? Cho dù, ngươi xuất thủ đả thương ta, ta có lý do gì được đây?

      “Bây giờ thương tâm là được rồi……” nhàng đẩy ta ra, nhìn thẳng vào mắt ta, “Ta…… rời khỏi nơi này. Sau đó, muội đem tất cả việc này quên mất, giống như trước vui vẻ mà sống……”

      Làm được sao?

      “Kỳ , vẫn có rất nhiều người bên cạnh muội. Cho nên, về sau, có người như ta vậy, ở xa ngàn dặm đến đả thương muội ……” cười, cười đến ôn nhu.

      “Chớ được ?” Ta cầm lấy cánh tay , dùng hết toàn thân khí lực.

      nhìn ta, nhàng thở dài, “Nha đầu ngốc……”

      “Ca……” Xưng hô như vậy, quen.

      sửng sốt chút, vươn tay vỗ về hai má của ta, “Ta tạm thời vẫn chưa …… Ít nhất, chờ người kia trở về……”

      Gia gia sao? Nếu đợi ông trở về, lại muốn như thế nào?

      “Yên tâm, ta chỉ là muốn hỏi việc……” cười cười, “Có được đáp án, ta có thể có tiếc nuối rời .”

      Nhưng mà, ta có tiếc nuối a……

      “Trở về ngủ …… Cẩn thận lại bị bệnh……”

      như vậy, làm cho ta thể cự tuyệt.

      ……

      Đêm hôm đó, ta ngủ, chỉ nhìn ván cờ. ra, cha, cũng phải giống trong tưởng tượng của ta…… Nhưng mà…… Vì sao cha trong miệng Nguyệt di cùng cha trong miệng Khách Tùy, lại bất đồng như vậy chứ? Đến tột cùng ai mới đúng?

      Lúc này mới hiểu được, tàn cục cha lưu lại cho ta, có lẽ cuối cùng cả đời cả kiếp này của ta, cũng có cách nào phá giải……
      B.Cat thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Chân chân giả giả (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.



      Tuyết rơi vài ngày, có dấu hiệu ngừng lại…… Khí hậu lạnh lẽo như vậy, dường như ngay cả suy nghĩ của ta cũng đông lại……

      Ca ca sao…… Ta tự giác nở nụ cười, ra, ta cũng phải hoàn toàn có người thân a. Bây giờ , có thêm ca ca…… Cha, vì sao? Vì sao lại bỏ rơi huynh ấy?…… Cứ như vậy, bất tri bất giác lòng chua xót, ngay cả nhìn huynh ấy cũng cảm thấy thương tâm……

      Lúc này, huynh ấy quay đầu, cười cười với ta.

      Ta biết, bất kể vào lúc nào, chỉ cần huynh ấy cười với ta, ta nhất định cười với huynh ấy.

      “Khụ khụ……” Khách Ức ở bên liều mạng ho khan.

      là, khụ cái gì mà khụ? Bị bệnh tìm Ôn Văn ! Ta lập tức trừng cái.

      Khách Ức vô tội nhìn ta, lập tức lại lạnh lùng nhìn Khách Tùy. liền mở miệng : “Tỷ tỷ quyết định, vô luận là cái dạng người gì, đều trước sau như đợi sao?”

      “Đúng vậy.” Vô luận là dạng người gì, là ta thiếu huynh ấy, huynh ấy muốn làm gì cũng được.

      “……” Khách Ức khẽ thở dài. gì.

      “Đinh Đinh, Đinh Đinh, xong!” Nguyệt di hớt ha hớt hải vọt vào.

      “Làm sao vậy?”

      Nguyệt di nhìn nhìn trong điếm, lập tức chỉ vào Khách Tùy, “Nhanh bảo , lão gia tử trở lại!”

      Nhanh như vậy?…… Nhanh như vậy phải rời sao?

      “Aiz, Đinh Đinh, con ngây ngốc cái gì a! Chậm kịp!” Nguyệt di vẻ mặt vội vàng, “Con phải muốn nhìn chết chứ?”

      “Con……”

      “Ai nha, còn kịp rồi! mau!” Nguyệt di kéo tay Khách Tùy, chạy ra ngoài.

      Đột nhiên nghĩ đến, nếu Nguyệt di biết thân thế của huynh ấy có biểu tình gì……

      “Nguyệt nha đầu, muốn đâu thế?”

      Đó là giọng vừa quen thuộc lại xa lạ, hơn nữa, là giọng mà ta muốn nghe nhất. Người gia gia mai danh tích lâu kia, đứng trước mặt ta. Nhưng mà, vui sướng khi gặp lại sau thời gian xa cách, chỉ có thờ ơ thà nhớ mong còn hơn gặp mặt. Nhiều năm như vậy, dáng vẻ của ông có gì thay đổi, vẫn khí bức người như trước, ngông cuồng tự đại như trước, toàn thân có chút dáng vẻ người già.

      Nguyệt di sắc mặt nháy mắt biến trắng, “Lão…… Lão gia tử,” Nàng thay hé ra khuôn mặt tươi cười, “ có, đây phải là mang khách nhân vào trong điếm sao ~”

      Gia gia tin lời dối như vậy sao?

      “Tưởng lão tử là ngốc tử à?” Trong giọng của gia gia tràn đầy khinh thường, “Hôm nay ai cũng hòng !”

      “Gia gia……” Ta phải nên lên bắt chuyện sao?

      Gia gia nhìn ta cái, gật gật đầu, lập tức dời ánh mắt, lạnh lùng nhìn quét qua trong điếm phen. “Hừ, Nguyệt nha đầu, trong điếm này sao lại có nhiều người phận như vậy?”

      Nguyệt di sợ hãi, biết nên trả lời như thế nào.

      “Đó là tiểu nhị của con.” Ta ra quầy.

      Gia gia nhìn ta cái, trong ánh mắt ràng có trách cứ. “Thôi được, lão tử trước giải quyết tiểu tử này! Theo ta lên lầu!”

      Gia gia xong liền lập tức lên lầu. Từ lúc còn , ta biết, gia gia vẫn chỉ dùng mệnh lệnh để chuyện.

      ……

      “Ngươi vì sao lại đến nơi này?” Lời của gia gia còn chưa dứt, cái bàn bị ông vỗ mạnh đến rân rỉ thành tiếng.

      Khách Tùy có chút sợ hãi nhìn thẳng ông.

      “Gia gia,” Ta có chút hiểu vì sao gia gia vội vã trở về như vậy. Ông vừa vào trong điếm liền tìm Khách Tùy làm phiền, hiển nhiên là Nguyệt di dùng bồ câu đưa tin, cho ông gì đó. Nhưng mà, thân phận của Khách Tùy, ông có thể còn chưa biết, “Huynh ấy là……”

      “Con cần xen vào.” Gia gia dịu giọng, với ta, “Nó là ai, lão tử rất !”

      Khách Tùy cười cười, “ ?”

      thừa!” Gia gia quát, “Nhìn tính tình kia của ngươi, lão tử biết!”

      Biết cái gì? Chẳng lẽ, gia gia ông……

      “Được, ông biết, ta có lời muốn hỏi.”

      Dáng vẻ này của Khách Tùy, cực kỳ giống cha năm đó. Vô luận gia gia nổi bão như thế nào, cha luôn có vẻ gặp biến sợ hãi, dường như có việc gì……

      “Hỏi cái rắm! Lão tử chữ cũng trả lời!” Gia gia hừ lạnh, “Lão tử cho ngươi biết, nơi này phải nơi ngươi nên tới, thành thành trở về , lão tử chừa cho ngươi con ngựa (chừa cho đường lui)!”

      Gia gia đến tột cùng có biết Khách Tùy là ai hay ?

      “Gia gia, huynh ấy là……”

      “Nha đầu ngươi cũng là!” Gia gia quay đầu giáo huấn ta, “Người như vậy ngươi cũng lưu lại!”

      Huynh ấy phải cái gì “người như vậy”, huynh ấy là……

      “Chỉ cần ông trả lời, ta đương nhiên ……” Giọng của Khách Tùy, vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.

      Gia gia lập tức trừng , “Hỗn trướng, ngươi cho ngươi là ai? Dám đưa ra điều kiện với lão tử?” khắc kia, cái bàn dưới chưởng của gia gia biến thành đống gỗ vụn.

      “Ông có thể giết ta, dù sao ta cũng phải đối thủ của ông.” Khách Tùy cười.

      “Hừ!” Gia gia nhíu mày, “ con mẹ nó! Cùng hỗn trướng kia tính cách! Cuộc đời của lão tử tạo nghiệt gì, mới sinh ra cái loại hỗn trướng này!”

      Hỗn trướng? Gia gia vẫn là kêu cha như vậy…… ra gia gia biết, nhưng mà, nếu biết, vì sao lại cố ý muốn đuổi Khách Tùy như vậy?

      “Nghe khẩu khí của ông, ông sớm biết chuyện ta cùng nương ta?”

      Gia gia đứng lên, qua, nhìn khách Tùy, “Đúng thế nào?”

      “Cho dù như vậy, vẫn cho thú (cưới) nữ nhi của Kiêu Kỵ đại tướng quân?” Trong giọng của Khách Tùy có bi thương rất nhạt.

      “Đừng coi thường lão tử! Lão tử mặc dù phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng làm ra loại chuyện xấu xa này đâu!” Ta tin tưởng, nếu trong phòng gia gia còn có cái bàn thứ hai, vận mệnh của nó nhất định cũng giống cái thứ nhất……

      “Như vậy, là bản thân ông ta tự nguyện ……” Khách Tùy nở nụ cười, vẻ mặt hiểu .

      “Nếu là tự nguyện, lão tử cũng cao hứng !”

      “Như vậy…… Vì sao?” Khách Tùy có chút khó hiểu.

      “Vì sao? Lão tử cũng muốn hỏi vì sao đó!” Gia gia nhìn ta cái, “Lão tử như thế nào biết đời này có loại hỗn trướng vào trước lúc người khác lâm chung phó thác cái gì, liền đáp ứng chứ hả?! Con mẹ nó, hỗn trướng kia lại là do ta sinh!”

      “Lâm chung phó thác?”

      Ta nghĩ ta có thể đoán được. Người đó chính là ngoại công ta……

      “Lão tử như thế nào biết đời này có cái loại nam nhân lấy nữ nhân mình thích hả? Lão tử nếu giống nó, sinh tên hỗn trướng như nó!”

      Rốt cục biết, vì sao gia gia lại phản đối hôn của cha cùng nương ta. phải bởi vì ông khinh thường quan gia, chỉ là ông biết, hôn nhân như vậy chút ý nghĩa ũng có. Nếu ông biết mọi chuyện, thể mặc kệ cha vứt bỏ mẫu tử Khách Tùy. Buồn cười là, ta còn từng rất ghét gia gia, ghét ông hung dữ với phụ thân như vậy. ra, người sai là ta……

      “Vậy còn nương ta?” Ta đột nhiên hỏi như vậy, nếu, cha ta là vì lời hứa mà lấy nương ta, như vậy nương ta là vì sao mà gả cho cha ta? Chẳng lẽ, là do mệnh lệnh cha mẹ?

      đời lại còn có loại nữ nhân ngay cả nam nhân mình thương cũng gả! Đời này của lão tử, gặp gỡ những người kỳ quái như cha mẹ ngươi coi như là đại khai nhãn giới!” Gia gia tức giận đến muốn lấy ghế dựa bên cạnh để trút giận.

      ra, mọi chuyện là như thế này…… Như vậy ta là cái gì? Ta đến tột cùng tính là cái gì đây?

      Gia gia đột nhiên im lặng, có vẻ có lỗi nhìn ta, “Nha đầu, con đừng suy nghĩ nhiều…… Con là con, cha nương con là cha mẹ con……”

      Nhưng mà, tại sao chứ? Hai người thương nhau, vì sao lại kết hôn chứ? Như vậy, đối với người khác phải rất công bằng sao?…… ra, ta từng tin tưởng cái gì thần tiên quyến lữ, cái gì vợ chồng ân ái đều là giả. ra, cha mẹ của ta căn bản đáng ca ngợi…… Thậm chí, ta cảm thấy bọn họ đáng thương…… Mà ta, có phải càng đáng thương hay ?

      “Là…… như vậy sao?” Trong giọng của Khách Tùy nghe ra vẻ vui sướng.

      “Lão tử cần phải lừa ngươi sao? Lão tử còn có thể cho ngươi, vì tìm mẫu tử các ngươi giải thích, mới có thể Tây Hạ lần thứ hai! Sớm biết rằng phải chết tại nơi quỷ quái kia, lão tử nên chưởng đánh chết , đỡ cho hại người!”

      Khách Tùy có chút do dự nở nụ cười, “ ra…… Ta có bị vứt bỏ sao?…… Ta nhiều năm như vậy, đến tột cùng là làm cái gì vậy?”

      “Lão tử quản ngươi làm cái gì? Lão tử chỉ biết là, đời này lão tử chỉ thừa nhận đứa cháu! Người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!” Gia gia liền quát như vậy.

      Vì sao? Nếu, cha là tâm thích nương của Khách Tùy, vì sao thừa nhận Khách Tùy.

      “Gia gia……”

      “Đừng nhiều! Tiểu tử này vốn quyết tâm đến hại con! Nếu phải thấy chưa động đến con, lão tử sớm làm thịt !”

      “Nhưng mà huynh ấy mới là người chân chính có tư cách kêu ông là gia gia, phải sao?” Huynh ấy là ca ca a.

      bậy!” Gia gia trừng mắt ta, “Đó là tên hỗn trướng kia gây ra! phải chuyện của lão tử! Tư cách gì chứ, lão tử mới tính!”

      Khách Tùy nở nụ cười, “ sao, tiểu Đinh, như vậy là đủ rồi……”

      “Hừ!” Gia gia lại nhìn Khách Tùy, “Ngươi thức thời hơn người cha hỗn trướng kia của ngươi. Được rồi, mau cút cho lão tử!”

      cần! cần, gia gia.” Ta lôi kéo tay gia gia, cầu xin.

      “Nha đầu, ngươi là làm sao vậy? Ngươi có biết là người thế nào ? Tay sai của quân Tây Hạ, gián điệp giấu mặt! Ngươi sao lại vì chuyện?!” Gia gia thở dài.

      Khách Tùy nhìn ta, vẻ mặt ôn nhu làm cho người ta đau lòng, “Ta rồi, có được đáp án ta …… tại, ta còn tiếc nuối ……”

      Thời điểm huynh ấy mở cửa ra, ta lập tức đuổi theo, kéo tay huynh ấy lại.

      “Đừng , đừng được ?” Trong tình huống này, nước mắt có thể hữu dụng hay ? Ta biết, nhưng mà, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, có cách nào khống chế.

      “Tiểu Đinh……”

      “Đừng ……” Nếu huynh ấy rồi, ta nên làm cái gì bây giờ? Huynh ấy là người thân a, ta có nhiều người thân ôn nhu ở bên cạnh ta a……

      Gia gia đem ta kéo trở về, “Còn chưa cút! Muốn lão tử tự mình động thủ hả?”

      Khách Tùy nhìn nhìn ta, xoay người.

      “Buông!” Ta lần đầu tiên, gào thét như vậy với gia gia,“Ông buông a!”

      “Nha đầu, đừng làm loạn!” Tay gia gia, cứng.

      “Ta ngu ngốc, ta muốn giữ huynh ấy lại! Thế nào?!” Ta cố sức tránh ra, vừa chạy vài bước, lại bị gia gia bắt trở về.

      “Cái loại người này có gì tốt? là đến hại ngươi, ngươi còn chưa hiểu sao?” Ngữ khí của gia gia, vừa tức vừa giận.

      “Ta cần!” Tại sao lúc này, vô luận là Nguyệt di thương ta, hay là Khách Ức luôn tự cho là đúng, đều chỉ nhìn mọi việc trước mắt, nhưng ai nguyện ý giúp ta?

      “Khách Tùy.” Khách Lộ đưa tay, kéo Khách Tùy muốn xuống lầu lại.

      Khách Lộ…… Nguyện ý giúp ta, chung quy là ngươi sao?

      Khách Tùy nhìn cái, “……”

      Khách Lộ thản nhiên mở miệng, “ ấy muốn huynh ở lại.”

      “Ngươi dám giữ , lão tử giết ngươi! Còn buông tay!” Gia gia liền quát Khách Lộ như vậy.

      Khách Tùy cười cười,“…… Ta rồi…… Thay ta chiếu cố muội ấy……” Huynh ấy gỡ tay Khách Lộ, rồi xuống.

      “Đừng……” Đừng …… Ít nhất, để ta đem những thứ ta thiếu huynh trả lại cho huynh……“Vì sao?” Ta quay đầu, la to với gia gia, “Ông muốn ở lại bên người ta, vì sao cho người khác lưu lại? Ta đến tột cùng là cái gì? Ta hận ông! Ta hận ông! Ta hận ông!”

      Gia gia sửng sốt, tự giác buông lỏng tay ra.

      Ta lập tức chạy xuống lầu, chạy ra ngoài điếm, trong tuyết mù mịt, sớm có bóng dáng người kia ……
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Tập (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Cái gì gọi là “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (Rồng thần thấy đầu mà thấy đuôi)? Nhìn gia gia ta biết, sau khi ông bất ngờ trở về, ông lại bất ngờ rồi…… khỏi hoài nghi, sứ mệnh của ông có phải là đuổi tất cả những người bên cạnh ta , sau đó để lại ta mình đơn? A, đây có phải là bởi vì, ông thích cha cùng nương ta? Có tính là loại trừng phạt đối với ta hay ?…… Sắp đến lễ mừng năm mới, cứ như vậy, người thân cũng ở bên người sao? Có điều, đây cũng phải là lần đầu tiên ……

      Hô, chợ cũng náo nhiệt. Tuy rằng mở cửa tiệm rất trọng yếu, nhưng là sắp đến tết, mua đồ tết quan trọng hơn, cho dù chỉ có mình, cũng thể quá vắng lạnh. Ta nhìn nhìn người ta tấp nập trước mặt. Ừm, trấn kế bên mỗi năm họp chợ lần, đúng là giống ngày thường, nhìn như vậy, có thể còn náo nhiệt hơn so với năm trước.

      “Đinh tỷ tỷ, ta muốn mua pháo bông!” Khách Ức vui vẻ .

      được, lãng phí.” Pháo bông, đó phải là giống như đốt tiền sao?

      “Đừng mà ~ mua cho ta a ~”

      Biểu tình gì vậy? Ngươi là nam tử mười sáu tuổi lớn tướng, gần đây còn cao hơn ta, cần dùng biện pháp liều chết quấn quýt được ?

      “Được rồi được rồi, mua xong những thứ này rồi sau.” Cản được.

      “Tỷ tỷ tốt nhất !” Khách Ức ngay cả trong ánh mắt cũng lấp lánh sáng.

      Ta thở dài, nhìn đống người trước mặt, hít sâu hơi. Họp chợ cuối năm, ta đến đây!

      ……

      Ta biết, năm nay phải chen lấn rồi! Ta nhìn dòng người che trước mặt. Như vậy liền bị tách ra? Bọn họ hẳn là tìm thấy đường về nhà, chỉ là, còn phải mua rất nhiều thứ, mình ta làm sao mà cầm? Sớm biết vậy, tiện thể kéo tay là được…… Hay là ta nhân tiện mua con ngựa, hoặc là con la cũng tốt a?

      Ta miên man suy nghĩ, thình lình có người đẩy xe qua đây.

      “Người phía trước mau tránh ra, ta dừng được –”

      Hả?

      Ta sửng sốt, chuyện như vậy cũng có, chẳng lẽ là gần đây ta đặc biệt xui xẻo? Ta lập tức vọt đến ven đường. Chờ chút, người phía trước kia là……

      “Khách Lộ, cẩn thận!” Ta lớn tiếng nhắc nhở.

      Khách Lộ quay đầu, lập tức nhấc chân, cái xe kia lúc này vững vàng ngừng lại.

      Tiếng gọi của ta có phải có chút dư thừa hay ? Cho dù ta cái gì cũng làm, với thân thủ của Khách Lộ, chiếc xe đẩy có thể làm bị thương bao nhiêu? chừng, còn có thể tiêu sái lộn nhào cái tránh …… Nghĩ như thế, ta xác thực có chút ngốc……

      Trong đám người vây xem có tiếng vỗ tay, Khách Lộ qua, “ ở đây.”

      ràng là vậy.

      “Ách…… Khách Ức đâu?”

      Khách Lộ lắc đầu.

      “Quên , người đông quá. Chúng ta thôi, còn có rất nhiều thứ muốn mua……” Đột nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung người ta. Làm gì vậy? Ta cũng phải hàng tết……

      “Vừa rồi, cám ơn .” Khách Lộ mở miệng.

      là người tốt, đó ràng thể gọi là hỗ trợ.

      “Ách, khách khí.” Tìm bậc thang xuống thôi.

      “Oa — nhanh xem a, luận võ chọn rể a –”

      Ô? Họp chợ cuối năm lại có luận võ chọn rể, rảnh nha! Bất quá, phần đông mọi người đều đến đây, nghĩ như vậy cũng rất có đạo lý.

      xem .” Ta cười. Gần đây khí rất buồn bã nha, nên tìm chút việc vui để xem.

      Khách Lộ gật gật đầu. Kỳ ta ngay từ đầu biết, cự tuyệt.

      Ta hối hận …… Người nhiều như vậy, ta muốn chen vào, nhưng mà, ta lại thể thoát ra……

      lôi đài đánh nhau náo nhiệt, ta ngay cả khuôn mặt nương luận võ chọn rể cũng thấy , có cái gì mà thú vị chứ!

      “Ô, đây phải Đinh nương sao?” Bên cạnh có người vẫy chào.

      Hình như có chút quen quen…… Ai nhỉ?

      “Đinh nương nhận ra ta? Ta là huynh đệ của Tề đại ca a ~”

      Trách được ta nhận ra, huynh đệ của tiểu Tề nhiều như vậy……

      “Đến, Đinh nương đến nơi này , thấy hơn a ~” ân cần kêu huynh đệ tránh ra tạo thảnh con đường .

      Ta đây khách khí. Ta lôi kéo Khách Lộ, bên trưng ra khuôn mặt tươi cười, bên về phía trước.

      Woa, ở trong này quả nhiên tầm nhìn thoáng đãng. Ừm, nương này rất xinh đẹp nha! biết có phải nhìn Tần Tố cùng Quân Lâm nhiều quá hay , ta phát , ta nhìn những nương khác, cũng thường dùng chữ “mĩ” nữa.

      “Woa, là lợi hại!” Ta vừa định vỗ tay, lại phát , tay phải của mình còn kéo tay Khách Lộ. “Ách……” Trấn định trấn định.

      nhìn tỷ thí đài, tựa hồ chú ý tới cái gì. Vào lúc này, nhanh giả vờ như chuyện gì cũng có, ta lập tức rút tay về.

      nương kia là lợi hại.” Huynh đệ tiểu Tề mở miệng, “ biết có người có thể đả bại nàng a.”

      “Sao ngươi thử?” Ta cười nhìn .

      “Ai u, Đinh nương cái gì thế? Ta làm sao có bản lãnh này?” cười theo.

      Cũng đúng, huynh đệ tiểu Tề phần lớn đều là công phu mèo quào, đừng lên dọa người là tốt nhất.

      “Đúng rồi, Đinh nương, ta vẫn muốn hỏi. Người rốt cuộc có bản lãnh gì, tại sao đại ca chúng ta phải giữ thể diện cho vậy?” cẩn thận hỏi.

      Trùng hợp, đám người tuôn ra trận hoan hô. Ta lập tức giả ngu,“Ngươi cái gì?”

      thở dài, “, có gì.”

      “Người nơi đó mau tránh ra!”

      Lại tránh ra? Lần này lại là chuyện gì?

      Ta vừa mới quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, tay Khách Lộ duỗi ra ngay. tiếp được thanh đao gần ngay trước mắt, cách mi tâm của ta, chỉ tấc.

      Ta khỏi hút ngụm khí lạnh, tự giác lui vài bước.

      nương, làm bị thương chứ?” nương luận võ chọn rể kia chạy tới, ngồi lôi đài nhìn xuống .

      ……” Bị hù thôi……

      “Vị công tử này, ngươi sao chứ……” nương lại nhìn Khách Lộ.

      Khách Lộ buông lưỡi dao bị đứt xuống, vẩy máu tay, bình tĩnh lắc lắc đầu.

      có người dùng thân thể huyết nhục để tiếp dao sao?

      “Khách Lộ, huynh sao chứ?” Ta lập tức kéo tay , là, nếu vừa rồi giả ngu vẫn nắm tay , tiếp dao a? nhiều máu……

      có gì đáng ngại. Nhưng còn , có việc gì chứ?” nhìn ta, .

      Ta sao có chuyện gì hả? Bị thương là ngươi nha! Ta lập tức lấy khăn mặt, thay bịt vết thương lại. “Chúng ta trở về .” Trở về khám đại phu có vẻ chắc ăn hơn.

      nở nụ cười, “ sao. phải còn có rất nhiều thứ muốn mua sao?”

      “Việc này……” Ta vừa định phát biểu sức khỏe của con người so với đồ đạc trọng yếu hơn, thình lình nương kia té xuống, vừa vặn đè ta xuống đất.

      “Ha ha…… Ta đánh ngươi hạ lôi đài, ngươi liền ngoan ngoãn gả cho bổn đại gia !” Nam nhân bị gãy đao đài vẻ mặt hiểm cười.

      Cái gì? Chuyện ti bỉ như vậy cũng có?

      nương kia đứng lên, hung hăng trừng, “Ngươi thua!”

      “Cái gì a? Ta phải đem ngươi đánh rơi xuống à, sao nào, muốn trở mặt nhận sao?”

      Bỉ ổi a, muốn bao nhiêu bỉ ổi có bấy nhiêu bỉ ổi!

      Người bên cạnh bắt đầu ồn ào theo.

      Ta lập tức đứng dậy, “Này, ngươi có xấu hổ hay a?” Ép ta đau quá,“Ti bỉ vô sỉ, còn muốn người ta gả cho ngươi, nằm mơ!”

      “Hm? nương, ta khuyên ngươi cần xen vào việc của người khác!”

      Hừ, hôm nay tâm tình tốt, “Ta quản tới, thế nào?”

      “Hừ, ngươi tự tìm!”

      Ta lúc này liền phát , đám người vây quanh chúng ta.

      Nhiều người khi dễ ít người, là rất biết xấu hổ!…… tại hối hận còn kịp sao?

      “Đinh nương, xuất ra bản lãnh của người !” Huynh đệ tiểu Tề mở miệng, bộ dáng chờ xem kịch vui.

      Ta? Các ngươi có lầm hay a?

      “Tránh ra.” Giọng của Khách Lộ, mang theo vẻ hờ hững.

      “Ha ha ha…… Tiểu tử, ngươi phải bị dọa đến choáng váng chứ?”

      Lại tiếp, ta còn chưa thấy qua Khách Lộ dùng công phu nha…… Như vậy thế cục, thành vấn đề sao?

      Trong nháy mắt ta còn suy nghĩ kia, vài người gục.

      Khách Lộ cầm thanh đao vừa rồi bị gãy trong tay, đao có vết máu.

      …… là lợi hại……

      Nam tử đáng khinh kia sắc mặt lúc này thay đổi……“Ngươi, ngươi là ai?”

      Khách Lộ vẫn như cũ chỉ dùng để cái loại này nghiêm túc cùng hờ hững, chậm rãi ,“Tiểu nhị.”

      Tất cả mọi người sửng sốt, ta cũng sửng sốt, biết tại sao, thấy muốn cười.

      Chỉ trong chốc lát, liền thấy đám người kia nghiêng ngả lảo đảo đào tẩu, lưu lại câu, “Ngươi nhớ kỹ cho ta –”

      Đám người vây xem lập tức lại bộc phát vỗ tay.

      Khách Lộ buông đoạn đao trong tay, đột nhiên quay đầu nhìn ta.

      “Làm sao vậy?” Ta khỏi hỏi.

      “Ách……” có chút bất an mở miệng, “Ta xuống tay quá nặng à?”

      phải đâu…… Ta khỏi nở nụ cười, “ có, nặng, tuyệt nặng.” biết ta này có tính là an ủi .

      Khách Lộ gật gật đầu, hình như tiếp nhận câu trả lời của ta. tới, đứng ở bên người ta.

      “Đinh nương……” Đột nhiên, đám huynh đệ tiểu Tề kia lệ nóng doanh tròng nhìn ta,“Chúng ta lần trước phải cố ý mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng, đừng ghi tạc trong lòng a ~~”

      Cái gì? À, chuyện lần trước đùa giỡn ta hả? Thái độ cần tương phản lớn như vậy chứ?

      “Vị đại ca này, chúng ta phải cố ý, ngài cũng đừng ghi tạc trong lòng ~”

      Khách Lộ có chút khó hiểu,“Cái gì?”

      “A, có gì. nhớ cũng sao ~”

      Ta khỏi nở nụ cười, là, gió chiều nào che chiều ấy đúng là mau. là làm cho người ta bội phục.

      “Công tử……”

      Ta quay đầu nhìn nương kia, trời, ánh mắt của nàng có phải gọi là ngưỡng mộ ?

      “Đa tạ công tử xuất thủ tương trợ.” Nàng nhìn Khách Lộ, hai má hồng hồng .

      Này có tính hùng cứu mỹ nhân ? Tiếp đó có phải hay muốn lấy thân tương hứa?

      “Ừ.” Khách Lộ có chút tình cảm trả lời. Nhưng mà, luôn luôn là như vậy.

      “……” nương kia lúc này còn gì để .

      “Ách. nương cần khách khí, hẳn là ……” Ta lập tức giảng hòa. Hình như, là ta mở miệng giúp nàng mà, vì sao nàng lời cảm tạ với ta?

      nương kia gật gật đầu. “ biết, có thể thỉnh giáo đại danh công tử?”

      “Khách Lộ.”

      Này, phải là tên của mà, cho người khác như vậy được ?

      biết……”

      Ta biết nương này còn có bao nhiêu điều muốn thỉnh giáo, nhưng mà, kẽ tay Khách Lộ chảy máu, ta thấy .

      “Thực xin lỗi, nương, chúng ta còn có việc phải làm. bằng, ngươi tiếp tục luận võ chọn rể .” Ta mở miệng, cười .

      nương kia sửng sốt chút, nhìn nhìn ta, lập tức gật đầu, “Sau này gặp lại.”

      “Ách…… Sau này gặp lại.” Ta cũng tùy tiện chắp tay hành lễ, lập tức kéo Khách Lộ rời .
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :