1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túy khách cư - Na Chích Hồ Ly(35c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Số mệnh có lúc (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Vận mệnh chính là như vậy, thời điểm ta thân thể khỏe mạnh, mọi như ý, luôn cho ta thanh thản hạnh phúc…… Đây cũng là loại khảo nghiệm sao?

      Tại đây cái trấn đáng nhắc tới này, chuyện của Nam Cung thiếu chủ cơ hồ nổi tiếng, mà trải qua ngừng mà nghe sai đồn bậy, tại từ bản cũ thành “Nam Cung thiếu chủ vui duyên mới nhưng quên người cũ, trái ôm phải ấp được lòng mỹ nhân”……

      Vì thế, ta nâng đầu, khóc ra nước mắt nhìn bà mối nửa tháng rồi tới.

      “…… Ta mà, bọn người giang hồ này, làm việc cổ quái, chúng ta người bình thường sao có thể kết giao chứ. Ngươi xem xem, bộ dáng cà lơ phất phơ của , làm sao đáng giá để phó thác chung thân? Còn có cái Tần nương kia, vẻ mặt hung tướng, cùng nàng chung chồng nhất định tốt đâu. Vẫn là Thượng Thư công tử…………………………”

      Những lời này nếu để cho Tần Tố nghe được, biết phát sinh chuyện khủng bố gì đâu! A, nghe khi ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trúng độc tên là “Tán hoa tán”, tên kì lạ……

      Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khách Tùy mặt trầm đến.

      Rất ít gặp a……

      Sau đó, Quân Lâm ôm đàn, đuổi theo vào. “Tùy ca ca……” Hảo cái lê hoa mang vũ (khóc như mưa rơi hoa lê), là thấy thương tiếc a ~

      “Quân Lâm?” Ta ra quầy, bỏ rơi bà mối, “Làm sao vậy? Khóc cái gì?”

      Quân Lâm hạ mắt, nước mắt trong suốt, “Là ta tốt, chọc Tùy ca ca tức giận……”

      Hả? Dạy đàn mà thôi, như thế nào lại làm thành như vậy? Còn có, Khách Tùy giống như là người tùy tiện tức giận thế…… Còn nữa, ta biết Quân Lâm là loại người vì chuyện này mà khóc thút thít như thế……

      “Khách Tùy,” Ta mở miệng gọi Khách Tùy muốn lên lầu, “Làm sao vậy?”

      Khách Tùy dừng bước, “…… Tại hạ học nghệ tinh, nương thỉnh cao minh khác ……” Lời là cho Quân Lâm nghe.

      Quân Lâm lập tức chạy lên vài bước, “Là ta tốt, ta nên chọc ngươi tức giận, ngươi đừng phớt lờ ta có được ?” Thanh của nàng mang theo tiếng nức nở, làm cho người ta tan nát cõi lòng.

      Khách Tùy nhíu mày, “Ngươi……”

      Quân Lâm gắt gao ôm đàn, khóc thê lương, “Ngươi muốn ta thế nào đều được, nhưng mà, đừng để ý tới ta……”

      Trong mắt Khách Tùy có loại tức giận nhàn nhạt, xoay người, hề để ý tới nàng.

      Đàn trong tay Quân Lâm lập tức rơi xuống, nàng vươn tay, ôm lấy Khách Tùy từ sau lưng. “Đừng ……”

      Tâm của ta đột nhiên chấn động chút, mơ hồ, cảm thấy mất hứng.

      Những khách nhân trong điếm bắt đầu chỉ trỏ, đều khai triển trí tưởng tượng, chịu trách nhiệm mạnh dạn suy đoán.

      Càng nghe, lại cảm thấy càng ngày càng mất hứng. Ta thích Quân Lâm ôm như vậy, chính là như vậy, nhưng là, chính là như vậy mới kỳ quái…… kỳ quái…… Là nữ tử, đều đối với Khách Tùy có hảo cảm, đây cũng phải chuyện làm người ta kinh ngạc gì…… Hơn nữa, cho Khách Tùy Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu dạy đàn, ta cũng có thể đoán trước đến tình huống này phát sinh. Nếu là như thế, ta vì sao lại cảm thấy khó chịu chứ?

      Ngước mắt, đón nhận ánh mắt Khách Tùy, làm cho ta khỏi khẩn trương.

      “Ai u ~ Tùy công tử, nương nhà ta cầu ngươi như vậy, quả ngươi có ý chí sắt đá sao?” Giọng của Nguyệt di, mị.

      Ta quay đầu nhìn nàng.

      “Đinh Đinh a, ngại quá, nha đầu kia tính nôn nóng.” Nguyệt di kéo váy vào trong điếm,“ gây trở ngại việc buôn bán của con chứ?”

      có…… Ngược lại còn tăng thêm khách nhân nữa……

      “Được rồi, Tùy công tử, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với nữ nhân chúng ta……” Nguyệt di lên lầu, nắm tay Khách Tùy, “Đến, trở về điếm , ta bảo các nương châm rượu cho ngươi, chịu tội ~”

      Khách Tùy rút tay mình về, “ cần.” giọng của lạnh như băng hiếm gặp.

      “Tùy ca ca……” Quân Lâm nghẹn ngào, cầm lấy vạt áo khách Tùy buông.

      “Aiz, Tùy công tử, nha đầu kia của ta là tâm thành ý, ngươi cũng đừng tức giận với nó ~” Nguyệt di vẫn cười rất quyến rũ .

      “Nguyệt di……” Ta biết, ta vì sao lại mở miệng, “Mang theo Quân Lâm trở về , nơi này là tiệm của ta.”

      Nụ cười của Nguyệt di cứng lại.

      Chung quanh yên tĩnh làm cho ta có chút bất an.

      Quân Lâm nức nở đột nhiên ngừng lại, nàng đỏ hồng mắt nhìn ta, nhưng trong ánh mắt có chút bi thương nào.

      Nguyệt di nở nụ cười, “Cũng đúng, xem ta này, đều quên. Đến, Lâm nhi, đừng khóc, cùng ma ma trở về ~”

      Quân Lâm gật gật đầu, ngoan ngoãn ngoài dự đoán của mọi người. Nàng nhặt đàn lên, thướt tha thong thả ra ngoài. Nguyệt di theo nàng, trước khi ra cửa nhìn ta cái, sâu kín thở dài.

      Khách Tùy nhìn ta cái, lập tức xoay người lên lầu.

      “Hảo tỷ tỷ của ta, tỷ ngăn nương kia làm gì?” Giọng của Khách Ức, sung sướng, “Màn diễn này còn chưa xong nha ~”

      “……” Hôm nay, ta chút tâm tư giỡn cũng có.

      Nụ cười mặt Khách Ức dần dần thối lui. Nhất định là biểu tình của ta rất hung ác ……

      “Tỷ tỷ……” Khách Ức cau mày nhìn ta, “Đừng thích ……”

      Nhàm chán! Ta chỉ là nhìn được…… Quân Lâm là dạng nữ tử gì, châm tâm của nàng có bao nhiêu chứ, chỉ là như vậy, vì sao lại với ta nên thích chứ?

      “Ta biết lời này dễ nghe……” Khách Ức thở dài, “Nhưng mà, tuyệt đối đừng, tin tưởng ta.”

      “Làm việc ……” Mệt mỏi quá, người bên cạnh ta, rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế?
      B.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Số mệnh có lúc (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      ……

      “Khách Tùy……” Ta cẩn thận gõ cửa.

      “…… xin lỗi, ta tại muốn gặp bất luận kẻ nào……”

      Thanh ôn nhu như vậy, lại làm cho ta tự giác thương tâm. Bất luận kẻ nào sao? Ta thu lại tay gõ cửa, xoay người xuống lầu.

      Hả? qua giờ Mùi, trong điếm sao lại ầm ĩ như vậy?

      Thạch Chước? lâu chưa tới đây nha……. Lần này lại làm gì?

      “Thạch bộ khoái……” Khách Hành cười mở miệng, “ như thế nào đây cũng là việc nhà của tại hạ.”

      Nhìn thấy được, Tần Tố sắc mặt lạnh lẽo, nếu phải Khách Hành gắt gao nắm tay Tần Tố, nàng phỏng chừng muốn làm ra chuyện giúp Ôn Văn gia tăng khách rồi.

      Thạch Chước sắc mặt cũng lạnh như băng, “Thân là thiếu chủ Nam Cung thế gia, trêu đùa nữ tử, là việc thú vị như vậy sao?”

      Khách Hành thở dài, “Ta trêu ghẹo nàng……”

      “Nếu ngươi lòng, vậy nương này coi là cái gì?” Thạch Chước lườm Tần Tố cái, lạnh lùng .

      sợ chết! Tần Tố ngươi cũng dám chọc!

      “Thạch công tử, hôm nay sao lại rảnh đến đây?” Ta lập tức xuống, tạo khoảng cách giữa mấy người.

      “Đinh nhi ~ nàng tới đúng lúc ~” Khách Hành giọng đầy vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu, nhàng thầm với ta, “ hiểu lầm ta đối với bội tình bạc nghĩa, giải thích ràng với , bằng phải chết là ta mất mạng……”

      Tỷ lệ chết khá lớn……

      “Thạch công tử, đến, bên này mời.” Ta lập tức kéo Thạch Chước đến bên.

      “Ngươi làm gì vậy?” có chút tức giận.

      “Ngươi làm gì? Chạy đến điếm của ta cãi nhau?” Ta xoay người, cả giận .

      “Ta……” nhíu mày,“Ta chỉ là…… là rất coi được.”

      Xuất đầu giùm ta sao? Nhưng mà…… Dưới tình huống này, bảo ta như thế nào với mọi chuyện đều là giả, chỉ là diễn trò đây?

      “Ngươi cần lo lắng chuyện của ta như vậy……” Có nhiều thứ, nhất định chấp nhận nổi.

      nhìn ta,“…… Là ta xen vào việc của người khác ……” trong giọng của lộ vẻ bi thương.

      “Ta phải có ý này.”

      “Giang Đinh, cho dù ngươi phải của ta……” dừng chút, cũng tiếp, “Lấy quan hệ của hai nhà Giang Thạch chúng ta,…… Ta, ít nhất cũng phải quan tâm xem ngươi có hạnh phúc hay chứ?”

      ai quan tâm hạnh phúc của ta…… Cho tới bây giờ đều có. Mọi người đều chỉ suông…… Cha vĩnh viễn che chở ta, nhưng mà, người là hộ quốc chết trận sa trường; Nương nhìn ta trưởng thành, nhưng mà, người lại sớm bệnh chết; Gia gia chiếu cố ta, nhưng mà, ông dạo chơi thiên hạ nhiều năm như vậy, có từng đem ta để ở trong lòng sao?…… Ta mặc kệ cái gì quốc gia đại , mặc kệ cái gì thiên mệnh, ta chỉ hy vọng ai đó có thể ở bên người ta, đừng để cho ta mình đơn. Hạnh phúc nhoi như thế, là cầu xa vời sao? Ha ha, hạnh phúc của ta ngay cả thân nhân ta cũng chưa từng để ý, người ngoài như ngươi, đến tột cùng tự cho là đúng cái gì chứ?

      “…… Ta tốt lắm…… ……” Nếu ta có thể rống ra, cho cha nương, cho gia gia, bọn họ có phải bỏ hay ?

      Thạch Chước nhìn ta, có chút đơn. “…… Kỳ , ta hôm nay là tới chào từ biệt ……” tiếp tục chuyện vừa rồi, thay đổi đề tài.

      “Chào từ biệt?” Phải sao? Đúng vậy, chung quy là muốn ……

      “Cha ta bảo ta thượng kinh.” thở dài, “Ngày mai ……”

      “Nha, bảo trọng.” Ngoại trừ điều này, ta còn có thể cái gì đây?

      lại nhíu mày,“Nghe đây, Giang Đinh!” lớn tiếng, làm cho mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, “Ta trở về, cái loại người bạc tình hẹp hòi toan tính này đáng phó thác chung thân, biết ?”

      Đương trường chợt nghe tiếng cười của Khách Hành cùng Khách Ức, cười trộm……

      “Ngươi có ý gì?”

      thể gả cho cái tên thay đổi thất thường này!” hơi đỏ mặt, , “Cha ta đến cầu hôn ……”

      Gì? Cái gì cùng cái gì a?

      “Cứ như vậy, ta đây.” lập tức ra ngoài.

      Ta còn chưa cự tuyệt ngươi nha! Đừng ! Này –

      là nam nhân đáng ghét!” Tần Tố đến cửa điếm, căm giận , “Sớm biết vậy nên giết !”

      Hả? Sao mà cừu hận sâu tới như vậy?

      “Được rồi, đừng che ở cửa, còn buôn bán hay a?” Khách Hành qua, kéo nàng trở về.

      vừa rồi túm cổ áo chàng, trước mặt của ta nha!” Tần Tố mày liễu dựng thẳng, cả giận.

      “Ta dễ dàng khí huyết ngược chiều như vậy.” Khách Hành an ủi, quả nhiên giống với người thường.

      “Tốt nhất ,” Khách Ức khiêu mi, “Ta muốn giúp huynh chữa thương ……”

      “Gì hả? Ai cần?” Khách Hành cười , “Ngay cả vận khí cũng biết, khi nào chết ở trong tay ngươi cũng biết.”

      “Huynh……”

      “Tiểu Đinh tỷ tỷ,” Tần Tố để ý tới hai người kia, “Tỷ phát ngốc cái gì?”

      A? Phát ngốc? phải a, chỉ là biểu ra mà thôi……

      “Tỷ tỷ, tỷ phải thích Thạch Chước chứ?” Khách Ức cũng bắt đầu.

      có.”

      Khách Ức lại có chút sửng sốt. Trả lời trấn định mà lại chắc chắn như vậy rất kỳ quái sao? Nhưng mà, thích chính là thích, thích chính là thích, loại việc này trắng ra, rất ràng.

      Cười cái . Ta cổ vũ mình chút, “Ha ha, vì sao vẫn có cách nào hết hy vọng thế?”

      “Tỷ tỷ……”

      “Chậc, làm thế nào mới tốt đây? muốn tới cầu hôn a……” Ta thở dài.

      Khách Ức nhìn ta, dần dần nở nụ cười. “Tỷ tỷ, cần miễn cưỡng mình. Nếu mất hứng, liền thành thành mất hứng .”

      rất thông minh…… Nhưng mà, biết Dương Tu chết như thế nào ? Ta lập tức qua, “Đừng tự cho là đúng! Tiểu hài tử liền có bộ dáng tiểu hài tử cho ta!” Đưa tay gõ đầu vài cái, cảm giác tốt chút, “ sớm nhìn ngươi vừa mắt! Còn chuyện như vậy với ta, liền phạt ngươi chẻ củi tháng!”

      Khách Ức vẫn cười cười, “Ta sao cả a, chỉ cần tỷ tỷ lo cho củi!”

      Quả thực, chẻ củi, cho tới bây giờ cũng chưa có ví dụ thành công hoàn mỹ. Đáng giá lần nữa lo lắng a ~

      “Tốt,– Tần nương, có thuốc gì có thể khiến người ta câm ?”

      Tần Tố gật gật đầu,“ tại muốn sao?”

      Khách Ức lập tức chạy , “A ~ ta sai rồi ~”

      “Đừng chạy!– Tần nương, đem thuốc cho ta!”

      “Được.”

      “Aiz, Tần Tố, Đinh nhi giỡn với nàng thôi. Đừng tưởng .” Khách Hành bất đắc dĩ .

      phải giỡn a!” Ta cười biện bạch.

      đừng khi dễ nàng đơn thuần a!” Khách Hành cười cảnh cáo ta.

      “Ai nha, quả nhiên là bội tình bạc nghĩa, có người mới liền cần ta ~” Như vậy, tâm tình cũng cởi mở lên.

      ……”

      “Ô…… đáng thương……” Nhìn biểu tình Khách Hành dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

      “…… Ta bị khí huyết ngược chiều nha……” Trong oán giận cuối cùng, tràn đầy ý cười.

      ……

      Buổi sáng làm cho loạn thất bát tao, gần đây ta cũng trở nên là lạ, lại có thể với Nguyệt di như vậy. xin lỗi, hôm nay ngủ được đâu……

      xin lỗi……” Hình như hơi , nghe thấy đây?

      Nguyệt di thở dài, miễn cưỡng uống trà, “ là con lớn thể giữ, vì người goài, đuổi ta ra khỏi cửa như thế ~”

      “Nhưng…… Có chút quá mức ……” Thanh vì sao lại càng .

      Nguyệt di khẽ cười lạnh, “Người làm nghề này như chúng ta, luôn quá phận như vậy, thế nào, nhìn quen sao?”

      “Con……” Phải giải thích như thế nào mới tốt đây!

      “Đinh Đinh a, ta phải giận con.” Nguyệt di buông ly trà, “Là giận nam nhân kia!”

      Hả? Vì sao? Khách Tùy đến tột cùng làm cái gì vậy?

      “Ta nhìn con lớn lên, mười mấy năm qua, ta cũng coi như nửa mẫu thân con……” mặt Nguyệt di có tia u sầu,“ là người nào, mới ngắn ngủn mấy tháng có thể để con che chở như vậy……”

      “À ~” Ta lập tức làm nũng, “ ra, Nguyệt di của con là ghen tị a ~”

      Nguyệt di khỏi nở nụ cười, “ bậy! Ta ăn dấm chua của nam nhân để làm chi!”

      “Con đây xin lỗi, người sao còn giận a ~” Ta tiến sát vào trong lòng Nguyệt di, “Được rồi, nương giận nữ nhi, nhỉ?”

      “Con a ~” Nguyệt di bất đắc dĩ nở nụ cười.

      “Như thế nào lại lời xin lỗi với nô gia?” Quân Lâm phe phẩy cây quạt, yếu ớt thong thả vào.

      Này……

      “Lâm nhi, gì thế.” Nguyệt di mở miệng, giáo huấn.

      phải sao?” Quân Lâm cười, “Nô gia tình thâm ý trọng, lại bị Đinh nhi tỷ tỷ đuổi ra như vậy, rất là thương tâm a ~”

      ngại a……” Ta cười giả dối, mở miệng.

      sao cả. Chỉ là, nô gia xin khuyên câu. Tỷ tỷ đừng cùng nô gia cướp người là được.” Quân Lâm cười, xinh đẹp gì sánh được.

      biết vì sao, trong lòng dường như có cảm giác cực kỳ khó chịu, làm cho ta hận đến nghiến răng.

      “Nha đầu chết tiệt kia, hưu vượn.” Nguyệt di cười quở trách, “Ngươi nghĩ Đinh nhi tỷ tỷ ngươi là cái gì, giống ngươi coi trọng cái loại nam nhân này sao?”

      chừng ~” Quân Lâm phong tình vạn chủng ngồi xuống, “Có phải hay , Đinh nhi tỷ tỷ?”

      Phải? phải? Ta cũng lắm a? Ừm…… đúng…… Nhớ lần trước các nương thanh lâu cái gì nhỉ? Hình như là: Nếu gặp gỡ người mình thích, nhanh mồm nhanh miệng lập tức cà lăm…… Đây, quả ta đến trước mặt Khách Tùy có tài ăn gì, hoàn toàn giống khi đối mặt với người khác ba có thể ăn khéo léo a…… Hình như còn: ngươi bình thường hung dữ, thấy , liền dịu ngoan như con mèo …… như vậy, cũng có chút đạo lý a, ta bình thường đánh đánh Khách Ức, cay độc cay độc với Khách Hành, ngay cả Khách Lộ ta cũng khi dễ, duy độc Khách Tùy, nhìn thấy , ta dám lỗ mãng…… Còn có còn có: Nếu là đối tốt với nương khác, trong lòng ngươi thoải mái …… đối tốt với nương khác ta còn chưa gặp qua, nhưng mà, hôm nay Quân Lâm đối tốt với khiến cho ta cả người khó chịu, trong lòng thoải mái đến cực điểm……

      Chẳng lẽ là…… Ta thích Khách Tùy? Nghĩ như vậy, rất giống a! Lần đầu tiên nhìn thấy , liền cảm thấy rất thân thiết, chẳng lẽ giống như bọn Khách Ức lúc ấy trêu chọc, là nhất kiến chung tình sao? Còn có, mỗi lần sờ đầu của ta, ta cũng cảm thấy thoải mái a…… Trời ạ, chẳng lẽ…… Có phải hay a……

      “Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc là có thích hay a?”

      Bản thân ta cũng có thể cảm giác được nhiệt độ mặt mình……

      “Ừm…… Đại khái…… Thực xin lỗi a, Quân Lâm……”

      Quân Lâm sắc mặt lúc này thay đổi, “Tỷ ……”

      Nguyệt di sắc mặt cũng thay đổi, “Ai u, Đinh Đinh của ta a……”

      “Ách…… Kỳ ta cũng biết…… Có lẽ ……”

      khí hình như quá thích hợp a…… Ách, rốt cuộc sao lại thế này a? Ta thích Khách Tùy sao? Nhưng mà, điều kiện đều phù hợp a…… Trời ạ, đây cũng là số mệnh an bài à?
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Chỉ xích thiên nhai* (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Thích, thích, thích, thích, thích, thích…… Thích? Thích! Ta nhìn hoa cúc trong hậu viện bị ta tàn phá còn mấy đóa, làm sao bây giờ đây ~

      “Tiểu Đinh.”

      Vào lúc này à?!

      Ta cứng ngắc quay đầu, “Khách…… Khách Tùy.”

      nở khẽ cười, “Còn chưa ngủ a.”

      Sao có thể ngủ được chứ?

      tới, ngồi bên cạnh ta, “Làm sao vậy, hoa cúc này chọc giận ?”

      “Ách…… phải, ta muốn làm bánh hoa cúc…… Ha ha……” Quả nhiên, ta nhanh mồm nhanh miệng hoàn toàn cà lăm.

      “Bánh hoa cúc?” Khách Tùy nở nụ cười, “Chưa từng ăn qua.”

      “Ách…… Chờ làm xong, ta đem cho huynh……” Hiền dịu như con mèo ?

      “Vậy cám ơn trước.” nhìn ta, đôi mắt ôn nhu làm ta thất thần. “Hôm nay…… khiến gặp phiền phức.”

      “Hả?” Hôm nay? Quân Lâm? A, quả nhiên hận đến nghiến răng. “ thể nào. Nhưng mà, Nguyệt di người có ác ý.”

      “Ta biết……” Nụ cười của lẳng lặng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt phiền muộn.

      Làm sao vậy? Cảm giác trong lòng này, là lạ, chẳng lẽ là thích?

      “Tiểu Đinh……” đột nhiên mở miệng, “Ta……”

      Cái gì?

      nhìn ta sâu, làm cho ta có chút bối rối. Tim đột nhiên đập nhanh, hô hấp cũng tự giác mà đình chỉ.

      “Ừm……” dời tầm mắt, khẽ thở dài, “Hay là quên , có gì……”

      Hả ~ đây tính là gì?…… Ta phải người thích tự mình đa tình, nhưng mà, như vậy làm ta hiểu lầm …… Nếu là hiểu lầm……

      “Ta trở về phòng, cũng nghỉ ngơi sớm chút .” đứng dậy, cười mở miệng.

      “Ừm……” Ta chỉ có thể gật đầu. Gặp gỡ , ta chút biện pháp cũng có ……

      Aiz, hoa cúc ơi, cho ta biết đáp án …… Thích, thích, thích……

      ……

      Mất ngủ…… Quả nhiên. Ta mở to mắt đầy tơ máu, ở trong quầy ngáp.

      Đột nhiên, đỉnh đầu của ta xuất bóng râm lớn.

      “Ách……” Ta lớn như vậy, lần đầu tiên biết “đại hán vạm vỡ” bốn chữ này viết như thế nào.

      “Ngươi là chưởng quầy nơi này?” Lúc này đây, ngay cả “tiếng như chuông đồng” ta cũng biết.

      “Ách, đúng vậy. Khách quan ngài cần gì?” Tươi cười tươi cười……

      Đại hán kia sắc mặt trầm xuống, “Xin hỏi chưởng quầy câu, thiếu chủ nhà của ta có ở quý điếm quấy rầy hay ?”

      Thiếu chủ nhân? Ai a?…… Nam Cung thế gia! Má của ta ơi, trách được ánh mắt hung ác như vậy, nhất định là nghe được lời đồn mới đến, nhất định là đến ngăn ta cùng thiếu chủ nhà bọn họ…… Ta , lúc ấy nên đáp ứng cùng Khách Hành diễn trò ~ danh tiết a ~

      “Chưởng quầy ?”

      cần lớn tiếng như vậy, ta nghe thấy mà! “Đúng, đúng vậy.” Ô, cánh tay của còn to hơn đùi của ta…… Nếu ta có việc gì hay xảy ra, liền dựa vào ngươi cả đời, chia rẽ ngươi cùng Tần Tố! Ngươi chờ đó cho ta, Khách Hành!

      “Hừ, ta muốn cầu kiến thiếu chủ, có tiện chưởng quầy?”

      Tiện, tiện vô cùng! “……”

      “Hàn đại ca, người ta là nương gia, ngươi thể ôn nhu chút sao?” Giọng của Khách Hành, tự nhiên vang lên ở sau lưng.

      “Thiếu chủ!” Đại hán vạm vỡ kia biểu tình lập tức thay đổi.

      “Cái gì thiếu chủ a, ta có tên rất hay mà, là Bắc Thần.” Khách Hành cười.

      “Thiếu chủ.” Đại hán nhíu mi, người này bộ dạng vốn hung ác, cứ như vậy càng thêm dữ tợn……

      “Ha ha, Đinh nhi, ngươi sợ cái gì?” Khách Hành vỗ vỗ vai của ta, “ là Hàn Chí, là huynh đệ ta ~”

      Cái gì gọi là “Sợ cái gì”? thấy vẻ mặt sát ý, quả thực cho ta là Ðát Kỷ Bao Tự Dương Ngọc Hoàn (những mĩ nhân mê hoặc quân vương, làm khuynh đổ các triều đại) hay , ta có thể sợ sao?

      “Đến, Hàn đại ca, đây là Đinh nhi.” Khách Hành cười giới thiệu.

      “Đinh nương.” Đại hán kêu Hàn Chí kia khinh thường liếc ta cái, ôm quyền .

      “Ách…… Hàn đại ca……” Ngoại trừ chiếu theo lời Khách Hành , ta còn có thể làm cái gì?

      “Thiếu chủ, thuộc hạ tới đón ngài hồi phủ.” Hàn Chí để ý ta, ngược lại cung kính với Khách Hành .

      “Ta ở chỗ này rất tốt, định hồi phủ……” Khách Hành chẳng hề để ý .

      Hàn Chí trừng mắt nhìn ta, làm cho ta toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên……. chuyện liên quan đến ta a ~ aiz, vừa giải quyết Tần Tố, lại thêm Hàn Chí, cuộc sống của ta sao lại yên ổn như vậy chứ ~~~

      “Ngươi…… có lẽ nên trở về ……” Ta giọng với Khách Hành.

      muốn ~” Khách Hành cau mày, kháng nghị.

      Vì thế, ánh mắt Hàn Chí lại lạnh lẽo vài lần……

      “Thiếu chủ, chủ thượng cùng phu nhân rất nhớ ngài, ngài nên cùng thuộc hạ trở về .”

      “Đó là chuyện của bọn họ……” Khách Hành nở nụ cười, “ phải bọn họ đuổi ta ra khỏi nhà sao, tại muốn ta trở về, có phải rất buồn cười hay ?”

      “Đó là chủ thượng nhất thời tức giận, thiếu chủ đừng tưởng .” Hàn Chí vẫn như cũ cung kính hữu lễ, cùng vẻ ngoài của là tương phản rất lớn a……

      “Ha ha, hay giả, chỉ có chính biết……” Khách Hành đồng ý .

      “Thiếu chủ!”

      Ánh mắt đáng sợ nha……

      “Ngươi là ai?” Tiếng nhàng êm tai, nhưng trong giọng có chút tức giận.

      Hàn Chí ngoảnh đầu, khỏi giật mình chút. Cũng đúng, Tần Tố nhân gian tuyệt sắc như thế, đó là phản ứng bình thường…… Cũng chỉ có người trong điếm của ta, mới bình thường……

      nương là?”

      Giọng cũng trở nên ôn nhu luôn! Phân biệt đẳng cấp để đối xử a!

      “Tần Tố.” Tần Tố nhìn , dùng dáng vẻ cuồng ngạo coi thường mọi chuyện.

      ra là ‘Diễm tuyệt thiên hạ, độc bố giang hồ’ Tần nương a, tại hạ mắt kém.” ra Tần Tố nổi danh như vậy a, nghe khẩu khí này của Hàn Chí, quả thực là như thấy hồng thủy mãnh thú……

      dám nhận. Ở trong mắt Nam Cung thế gia, Tần Tố bất quá cũng chỉ là nữ nho biết dùng độc thôi.” Tần Tố nở nụ cười, ánh mắt tia ấm áp.

      “Tần nương hà tất phải tự coi mình.” Hàn Chí khách khí, nhưng nhìn dáng vẻ của , căn bản chính là bày thế trận sẵn sàng đón quân địch a.

      “Có phải bé hay ta biết, nhưng mà, đối phó những người ngoài kia, chút năng lực ấy, Tần Tố vẫn còn có.”

      Hàn Chí sắc mặt chợt biến.

      Người ngoài kia? Ta thò đầu nhìn, lúc này mới phát , ngoài điếm có nhiều người vạm vỡ, lợi hại a, thức ăn của Nam Cung thế gia tuyệt đối kém!

      “Hàn đại ca……” Khách Hành thở dài, “Ngươi tốt nhất là tin tưởng nàng, các huynh đệ kiếm miếng cơm cũng dễ dàng.”

      “Thiếu chủ, người……” Hàn Chí xoay người cả giận , “Người ham sắc đẹp, lưu luyến hoa cũng coi như xong! Sao có thể cùng giang hồ tà đạo thông đồng làm bậy chứ?”

      Khách Hành nhíu mi lại.

      Tần Tố lại ngọt ngào nở nụ cười, “Tà đạo? rất đúng…… Năm đó cũng biết là đương gia thế gia nào, quỳ gối ở Tuyết vực cầu sư phụ ta trị liệu. Chính đạo của các ngươi, cũng giỏi hơn bao nhiêu!”

      “Làm càn! Năm đó chủ thượng là vì cứu người thân nên mới…… Căn bản phải loại người ham sống sợ chết như ngươi !”

      “Ta mặc kệ ai cứu ai. Ta chỉ biết, các ngươi tự xưng là người chính phái, bình thường khinh thường chúng ta, đến lúc sống còn, lại trưng ra bộ mặt khác. Cũng chỉ có sư phụ ta thánh nhân như vậy, mới nguyện ý lãng phí dược liệu người các ngươi!”

      Đột nhiên phát , tài ăn của Tần Tố cũng phải là vừa. Liền thấy Hàn Chí mặt lúc xanh lúc trắng, trông rất đẹp mắt.

      “Đừng nữa……” Khách Hành có chút mất hứng.

      Tần Tố liếc cái, “Ta mắng cha ngươi, phục mắng lại . Bảo ta dừng tay như vậy, ta làm được.”

      Bội phục…… có gì , chỉ có thể bội phục……

      Khách Hành nở nụ cười, “Nàng có ý gì a?”

      “Chàng là chàng, ta là ta. Đúng là ta thích chàng, nhưng mà, ta ghét bọn người chính phái này cũng là ……

      Tiếp tục bội phục……

      Khách Hành bất đắc dĩ nhìn Hàn Chí, “Hàn đại ca, ngươi cũng nghe rồi. Ta cũng muốn trở về, sau đó làm cho nàng ngay cả ta cũng chán ghét a ~”

      “Thiếu chủ ngươi……” Hàn Chí sắc mặt càng khó xem.

      “Chàng đương nhiên thể trở về. Chàng phải theo ta về Tuyết vực.” Tần Tố xong, vẻ mặt đương nhiên. Nàng tuyệt đối biết lời của nàng khiến người biết chân tướng — cũng chính là Hàn Chí — lỗ tai, có bao nhiêu ý vị thâm trường.

      “Thiếu chủ, người còn muốn cùng nữ này Tuyết vực?” Hàn Chí thể tin nhìn Khách Hành, lại liếc ta vài lần.

      Nhìn cái gì vậy? Căn bản chuyện liên quan đến ta a.

      được sao?” Tần Tố khinh thường, “Nam Cung Hạo mặc kệ con mình, chẳng lẽ người khác cũng được cứu sao?”

      “Cứu?” Hàn Chí có chút hiểu.

      Khách Hành sắc mặt khẽ biến,“Tần Tố.”

      Tần Tố nhìn nhìn , “Ta khuyên ngươi cần hành động thiếu suy nghĩ, nữ cũng dễ chọc a……” Nàng lạnh lùng quẳng câu cho Hàn Chí, xoay người tránh .

      Đúng á, nếu bị Tần Tố đầu độc nguy rồi…… Trong trấn chỉ có duy nhất đại phu, lại là sư huynh của nàng. Chậc chậc, ngoại trừ chờ chết, có đường ra đâu……

      Aiz…… Hàn Chí này, đến tột cùng là muốn cùng Khách Hành mắt to trừng đôi mắt bao lâu a? Ta còn muốn buôn bán, có được đây?

      ……

      Chú thích: *Chỉ xích thiên nhai: Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. (QT)
      B.Cat thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Chỉ xích thiên nhai (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      ……..

      Đột nhiên hiểu ra việc! Ta hà tất phải phiền não chuyện thích hay thích như vậy chứ! Tìm người có kinh nghiệm hỏi chút chẳng phải biết sao!…… Đương nhiên, Nguyệt di thể hỏi……

      “Tiểu Tần.” Phát tên Tần Tố tốt, ngay cả gọi thân mật cũng nghe hay như vậy.

      Tần Tố ngồi ở cạnh bàn, lẳng lặng uống trà.“Hửm?”

      Vừa ăn xong cơm chiều, trong điếm mọi người đều tự nghỉ ngơi, vào lúc này, đúng là thời cơ tốt để thỉnh giáo. Hơn nữa Tần Tố lại đơn thuần — cũng có thể là quá mức cuồng ngạo, cho nên khinh thường để ý tới chuyện của người khác — hiểu sai. Đúng là lựa chọn thích hợp nhất ~

      “Thích người là cảm giác gì?” Mọi người đều là nữ tử, hỏi như vậy phải quá đột ngột đâu nhỉ.

      Tần Tố vẫn mang vẻ mặt bình thản, “Thích à?” Nàng tiếp tục uống trà, “Ta lắm……”

      Gì? phải chứ…… Cẩn thận ngẫm lại, Tần Tố ghét giang hồ chính phái như vậy, sao lại thích người của Nam Cung thế gia? Hơn nữa, với tính cách coi thường mọi chuyện của nàng, sao có thể đối với người khăng khăng lòng chứ? Còn nữa, thích người, có thể bỏ được đem tặng cho người khác sao? Chẳng lẽ, Tần Tố chỉ cảm thấy Khách Hành có vẻ đặc biệt, cho nên đơn thuần muốn cứu , mà phải lòng thích? Chẳng lẽ…… Trời của ta a! Cái dạng này, còn thỉnh giáo được sao?

      “Vậy đối với Khách Hành……” Có lẽ nên thỉnh giáo .

      Tần Tố buông cái chén,“Ta cứu .”

      Như vậy…… Ta hình như hỏi sai người rồi……

      “Vì sao lại cố chấp như vậy chứ?” Quên , thỉnh giáo liền miễn, thành nghe bát quái thôi.

      “Vì sao?” Tần Tố rũ mắt xuống, “Ta cũng biết……”

      “Ha ha, vậy hai người gặp gỡ như thế nào?”

      “……” Tần Tố nghĩ nghĩ, “Nửa năm trước, ôm đứa trẻ đến Tuyết vực cầu y. Khi đó, sư phụ ra ngoài hái thuốc, vì thế, ta với , trừ phi trời có tuyết, nếu , ta quyết cứu người. Thời tiết ngày đó, phi thường tốt nha. Ta muốn tự động bỏ cuộc, nhưng lại dùng kiếm lướt qua tuyết đọng đất, làm cho trời đất như đổ tuyết……” Tần Tố mặt lộ ra ý cười, ôn nhu thể tưởng tượng được, “Ta sau này mới biết được, sớm thân trúng kịch độc, kiêng kị nhất chính là vọng động chân khí, nhưng mà, lại vì đứa bé thân chẳng quen làm như vậy…… Sau khi sư phụ trở về, giáo huấn ta phen, nếu ta chữa trị tốt cho thiếu chủ Nam Cung gia, về sau cũng đừng gọi người là sư phụ. Cho nên……”

      ra là bị bắt buộc a.” Có chút thất vọng aiz ~

      “Đúng vậy,” Nàng cười,“Ta chưa bao giờ cứu người. Hơn nữa, hình như cũng để tâm trị liệu, chỉ là mỗi ngày uống chút rượu, rồi tản bộ…… Mãi cho đến khi, độc phát tác càng ngày càng thường xuyên, ta mới phát giác, bản thân ra phải vì sư phụ mới luôn giúp trị liệu…… là người kỳ quái, vô luận độc phát kịch liệt đến thế nào, luôn cười như có việc gì…… Theo lẽ hẳn là rất thống khổ a…… Lúc ấy, ta nghĩ, nếu có thể thay chịu thống khổ, tốt bao nhiêu……”

      Khách Hành…… Vô luận thống khổ ra sao cũng hy vọng người bên cạnh chia sẻ với , đáng tiếc, ôn nhu như vậy, cũng là loại ích kỷ……

      “Vì thế, ta cho , là người duy nhất đời này ta muốn cứu, ta quyết để chết.” Tần Tố cười khổ chút,“Sau đó, ngày hôm sau liền từ mà biệt……”

      Xem ra, lúc ấy Tần Tố nên : Ta chút cũng muốn cứu ngươi, ngươi tốt nhất nhanh tìm chết . chừng, Khách Hành ở lại bên người nàng…… Đúng là suy nghĩ cổ quái!

      biết vì sao,” Tần Tố tiếp đó vừa bực mình vừa buồn cười , “Ta , ta cái gì cũng muốn, chỉ muốn cứu , nhưng càng liều mạng tránh ta…… Giống như, ta là ôn thần vậy……”

      Ha ha, cũng chỉ có người để trong lòng, mới có thể như vậy…… Đổi lại là người qua đường giáp ất bính đinh, mới lười khiến bọn họ thương tâm.

      “…… Cho dù là như vậy……” Tần Tố cười chút, “Cho dù là như vậy, ta cũng thể mặc kệ .”

      “Nếu……” Ta phải dội nước lã nha, “Ta là nếu…… trị được?”

      “……” Tần Tố trầm mặc, “Ta biết…… Ta dám nghĩ……”

      ra, nàng cũng có chuyện dám. Đây đại khái chính là thích …… Như vậy nếu Khách Tùy…… Ách…… Xong rồi, ta hình như cũng dám nghĩ……

      “Tỷ tỷ……”

      “Hả?” Làm sao bây giờ a?

      thích ta sao?”

      “Gì?” Ta lập tức trừng lớn ánh mắt nhìn Tần Tố, “Đương nhiên! Nếu làm gì để ý thương tâm hay chứ?” Đừng khiến ta phí công nhọc sức a!

      “Nhưng mà…… làm như vậy, ta càng thương tâm a……” Trong đôi mắt trong veo của Tần Tố lộ vẻ nghi hoặc.

      Cho nên ta mới Khách Hành ích kỷ mà! Tùy tiện liền thay người khác ra quyết định, quả thực tự cho là đúng đến cực điểm!

      Đợi chút…… Hình như, có chuyện gì ta quên……

      trúng độc rồi mới đến Tuyết vực, mà vừa rồi Hàn Chí ràng biết trúng độc. Còn có, cha mẹ đem đuổi ra khỏi nhà, đời làm sao có thể giúp đứa trúng độc mà để ý cha mẹ? Trừ phi, cũng giống như tình huống của Tần Tố, mọi việc đều là……

      Đáng giận! Nam nhân này là……

      “Làm sao vậy?” Tần Tố hơi nhíu mi.

      “Tiểu Tần, đáp ứng ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng thể giúp Khách Hành!” Cho dù khí huyết ngược chiều cũng được, người như thế, bị tức chết cũng được! Miễn khiến người khác tức chết!

      Tần Tố có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

      Ta lập tức xoay người xông lên lầu.

      Hàn Chí vẫn như cũ đợi Khách Hành ở ngoài cửa phòng, thề sống chết chịu bỏ .

      “Tránh ra!” Cao lớn như vậy để làm gì chứ? Cản đường!

      Hàn Chí ràng sửng sốt chút.

      Ta đẩy cửa ra, vọt vào, khiến Khách Hành hoảng sợ.

      “Đinh nhi…… Làm sao vậy?” Giọng n1oi của có chút run rẩy.

      “Nam Cung thiếu chủ, chúng ta nơi này là tiểu điếm, chấp nhận được đại chủ như ngươi vậy. Phiền ngươi, trở về !”

      Khách Hành sửng sốt chút, “Ngươi cái gì?”

      “Ta bảo ngươi a! Nam Cung Thước!” hiểu sao?

      “Ngươi cái gì vậy? Đinh nhi?”

      “Ngươi phải rất thích như vậy sao? Biết bản thân sắp chết, liền khiến người khác thương tâm, để khi ngươi bị chết, có người rơi nước mắt! Ta biết mình xứng để ngài tự mình động thủ, đành phải tự mình đến. Ta tại nhìn thấy ngươi liền tức giận! Ước gì ngươi lập tức biến mất khỏi thế giới này! Hiểu chưa?”

      Ta biết, chỉ có Khách Hành ngây ngẩn cả người, ngay cả Tần Tố phía sau ta cùng Hàn Chí cũng kinh ngạc ra lời.

      “Nam Cung thiếu chủ rất giỏi sao? Ngươi cho là mình rất vĩ đại à? cho ngươi biết, ta ghét nhất người giả vờ vĩ đại! Ngươi ra ngoài cho ta!” Giọng của ta quá lớn, lớn đến mức khiến vài người khác cũng kéo đến đây.

      “Làm càn, dám chuyện với thiếu chủ như vậy!” Hàn Chí dũng cảm đứng ra, tẫn trách (làm hết trách nhiệm) .

      “Câm miệng! Ngươi đủ tư cách chuyện!” kỳ quái, sợ hãi của buổi sáng hôm nay, bây giờ lại biến mất còn mảnh.

      Hàn Chí kinh ngạc há to miệng, nên lời.

      “Ngươi…… biết cái gì sao……” Khách Hành mở miệng. Những lời này ràng là phản bác.

      “Ngại quá, ta cái gì cũng biết!” Sợ ngươi sao? “Ta chỉ biết, nếu ngươi chết, ta đại khái còn có thể khóc hồi! Nghĩ đến điều này, ta liền khinh thường mình!”

      “……”

      “Ngươi rốt cuộc có biết hay ?” nhất định là biết. “Vô luận ngươi làm như thế nào, đều vô dụng! Chẳng lẽ ngươi khiến Tần Tố thương tâm, nàng để ý đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi khiến cha mẹ tức giận đuổi ngươi ra khỏi nhà, bọn họ liền có thể hỏi đến sinh tử của ngươi?…… Nam Cung Thước, ngươi đừng khinh thường người khác!”

      Sắc mặt trở nên có chút tái nhợt……

      “Như thế nào? Khí huyết ngược chiều? Rất đau sao?” Đừng nghĩ rằng như vậy ta liền dừng tay, “Người bị ngươi tổn thương, so với ngươi còn đau hơn nhiều! Ngươi nghĩ làm như vậy là vì tốt cho bọn họ? Đừng tự cho là đúng!”

      “……”

      Đột nhiên phát , ai dám lên tiếng. Ta rốt cuộc làm cái gì? Ta cùng bất quá là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp gỡ), muốn đả thương người nào, muốn rời nhà trốn , muốn sống hoặc chết, rốt cuộc cũng đâu có liên quan gì tới ta? Ta tức giận như vậy làm gì? Ta…… có tư cách gì như vậy……

      Nhưng mà……

      “Vì sao, đời có người như ngươi vậy…… Vì sao…… Ngươi có cha có nương, vì sao lại muốn tổn thương bọn họ……” Ta khóc…… Ta ràng rất cố gắng nhịn xuống a…… Người thân của ta vì sinh tử của ta mà lo lắng sao? Ta còn có người thân sao?…… Vì sao người cái gì đều có, lại quý trọng vậy? công bằng, đây căn bản là công bằng!

      “Đinh nhi……” tới, vươn tay.

      “Mời trở về , Nam Cung thiếu chủ!” Ta lau khô nước mắt, .

      “……” ngẩng đầu nhìn Tần Tố cái, “Ta kém như vậy……”

      “Đâu liên quan gì tới ta?! Ta chỉ cho ngươi biết, phải chết xa chút!” Thời điểm như vậy, nước mắt lại rơi xuống.

      nhìn ta, hồi lâu, mới yên lặng mở miệng,c“ biết…… Ta trở về là được……”

      “Ngươi trở về liên quan gì……”

      Ta còn chưa xong, đưa tay thay ta lau nước mắt mặt.

      xin lỗi……” như vậy.

      với ta làm gì?” Ta trừng .

      nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, “Ta đáp ứng ngươi, trở về Nam Cung thế gia, sau đó…… sau ……” thở dài, “Được rồi được rồi, đừng khóc, Đinh nhi a, ngươi như vậy ta trở về được a! Ngươi có biết hay vừa rồi, Khách Lộ Khách Ức Khách Tùy dùng ánh mắt có thể giết người nhìn ta a? Như vậy cần chờ ta độc phát, ta phải gặp diêm vương báo danh rồi ~”

      Nhàm chán……

      “Còn có, ngươi giận cả đời, lần sau ta làm sao có thể Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu ăn uống phải trả tiền đây? Đừng mà, nương nơi đó rất đẹp ~”

      Vì sao ta lại cười ra, là rất tổn hại hình tượng ……

      “Như vậy là được rồi.” cũng cười, lập tức, vẻ mặt ai oán nhìn ngoài cửa, “…… Tiểu Ức, phiền ngươi, chân khí của ta hình như rối loạn……”

      “Là ai ta ngay cả vận khí cũng biết, khinh thường ta chữa thương cho ?” Thời điểm này, cũng chỉ có Khách Ức mới có thể như vậy.

      “Ta sai rồi còn được sao?” Khách Hành biểu tình là muốn bao nhiêu bất đắc dĩ có bấy nhiêu bất đắc dĩ.

      “Ha ha, như vậy a ~ cân nhắc chút ~” Khách Ức lập tức được tấc lại muốn tiến thước.

      “Chàng sao chứ?” Tần Tố lập tức lên, vươn tay đỡ Khách Hành.

      Khách Hành nhìn nàng, trong ánh mắt có loại cảm xúc nên lời.“Ừm……. Cám ơn.”

      Tần Tố đột nhiên đỏ mặt,“…… Ách, chàng……”

      Như vậy tốt rồi…… Ta quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt Khách Tùy, vẻ mặt của ngưng trọng, mặt chút ý cười…… Tim của ta khỏi bị thít chặt.

      Chuyện kế tiếp, ta nhớ lắm, chỉ biết, cả tối mình đều nghĩ đến Khách Tùy khi đó ngưng trọng…… ra, ràng gần trong gang tấc, tâm tư lại xa nơi chân trời, căn bản thể suy nghĩ. Như là Khách Hành, như là Khách Tùy, như là…… bản thân a……
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Vô xảo bất thành thư (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.



      Hối hận hối hận thực hối hận…… Ta ngày đó sao lại phải chạy mắng Khách Hành hả? tại khiến cho Tần Tố cùng Hàn Chí mỗi ngày đều ở trong điếm của ta mở đại hội biện luận, vì vấn đề Khách Hành về Nam Cung thế gia trước hay là Tuyết vực trước tranh cãi dứt…… Aiz, tranh liền tranh thôi, sao phải động thủ chứ? Khiến cho nơi này của ta luôn có người trúng độc hoặc bị thương, aiz, Ôn Văn nhất định cười trộm đến chết……

      hưu vượn! Nam Cung thế gia uy chấn giang hồ, chẳng lẽ còn tìm ra gốc cỏ nho sao?” Giọng của Hàn Chí, vang tận mây xanh.

      “Phi hiệp chích tâm thảo sợ gió sợ nước sợ ánh sáng, thiên hạ có mấy chỗ như vậy chứ? Ngươi cho là cỏ dại sao? Ven đường liền có đống lớn!” Tần Tố hừ lạnh.

      Vì thế, rút đao rút đao, rút kiếm rút kiếm, khí lại có mùi hương kỳ dị. Khách Hành đứng bên cạnh bọn họ, vừa vuốt trán dùng sức thở dài, vừa nhìn khách trong điếm chạy tán loạn.

      biết, ta có thể đến hỏi Nam Cung thế gia bồi thường hay ? Aiz, ta cũng phải thôi, miễn cho ở trong này bị liên lụy……

      ……

      khí hậu viện quả nhiên tươi mát hơn nhiều…… Hả? giá kia là cái gì thế?

      “Tiểu Bạch?” Ta nhìn chằm chằm con bồ câu kia, bồ câu cũng nhìn chằm chằm ta.

      Ha ha, là bồ câu đưa tin của gia gia! “Đến, Tiểu Bạch ngoan, xuống dưới a ~” Ta nắm vốc đậu, dụ dỗ .

      Tiểu Bạch nghiêng đầu, biết có phải cố ý để ý tới ta hay .

      “Tiểu Bạch ~” Vóc người là chịu thiệt!

      Bồ câu vỗ vỗ cánh, tiếp tục khinh thường ta.

      Con chim chết tiệt! Tin ta hủy cái giá hay ?!

      “Tiểu Đinh.”

      Giọng này làm cho ta tự giác khẩn trương lên.

      làm gì vậy?” Khách Tùy tới, có chút khó hiểu. Cũng đúng, vây quanh cái giá chạy tới chạy lui như vậy, ngốc……

      có gì, là cái kia……” Ta vừa định chỉ vào con bồ câu, để chứng minh tâm thần của ta tuyệt có gỉ khác thường, nhưng ngay lúc này, Tiểu Bạch lại giương cánh, thản nhiên bay xuống, dừng ở vai Khách Tùy.

      Hả? Cái gì a? Tiểu Bạch là gia gia nuôi lớn, bình thường rất đáng ghét, ngay cả ta cũng thèm để ý. Thỉnh thoảng bảo nó đưa tin, nó đều tự cao tự đại, hôm nay như thế nào lại…… Chẳng lẽ…… Tiểu Bạch là bồ câu mái?

      Khách Tùy ôm bồ câu xuống, giao cho ta,“Bồ câu đưa tin a.”

      “Ừm.” Ta cảm kích tiếp nhận, liền cảm giác Tiểu Bạch ở trong tay ta giãy dụa. Ta vừa gỡ bức thư, nó liền bay trở về vai Khách Tùy, còn thân thiết mổ mổ tóc Khách Tùy.

      Bồ câu chết tiệt, xem ta có đem ngươi nấu thành đồ ăn ! Mà khoan, ta tức giận như vậy làm gì? Ta phải ngay cả bồ câu cũng ăn dấm chua chứ? Quên , xem thư quan trọng hơn!

      “……” Ta ngây ngốc nhìn bức thư, nhíu mày.

      “Làm sao vậy?” Khách Tùy giọng hỏi.

      “Ách, ông nội của ta ông sắp về đến.” Ta gãi gãi đầu. a, ông vẫn vân du thiên hạ, vui đến quên cả trời đất, thỉnh thoảng gửi thư về cũng chỉ là cảm tưởng về chuyến , ghi đặc sản gì đó. Như thế nào lần này lại trở về chứ?

      Khách Tùy nhàng nhíu mày, chút bất an xẹt qua trong mắt.

      “Đại khái là trở về mừng năm mới……” Ta tự giải thích cho mình nghe. biết, gia gia nhìn thấy nơi này của ta có nhiều nam nhân lai lịch như vậy, có vẻ mặt thế nào……

      Ta ngước mắt cười nhìn Khách Tùy, lại phát tầm mắt tránh nơi khác.

      “Ách……”

      phục hồi tinh thần lại, có lỗi cười cười, “Tốt lắm a.”

      “Ừm.” suy nghĩ cái gì……

      “Ta về phòng trước.” lại lần nữa đem Tiểu Bạch giao cho ta, xoay người rời .

      Ta nhanh cầm lấy Tiểu Bạch cho nó lại quấy rầy người khác, trong đầu lại đột nhiên trống trơn …… Aiz, ta làm sao vậy chứ……

      ……

      Gia gia là loại người về về ngay, luôn quản đến tình hình của người khác. Làm cháu , là rất bất đắc dĩ a…… Ta khiêng cây lau nhà, cầm khăn lau, mang theo thùng nước, đứng ở cửa phòng gia gia, thở dài. Ta còn nghĩ rằng ông thèm trở lại…… Lại tiếp, gian phòng này ta cũng có gần năm có đặt chân tới …… Quét tước nhất định rất vất vả……

      Quả nhiên, ta vừa mở cửa liền ho đến chết khiếp. cửa sổ lâu mở ra, trong phòng u , ngay cả khí cũng ẩm mốc. Bụi bặm mạng nhện tích tụ đến trình độ này, gia gia nhìn thấy chắc chắn nổi bão. Phải bắt đầu quét tước từ nơi nào đây? Đột nhiên, ta liếc thấy vật, khiến cho ta lưng phát lạnh trận……

      Nguy rồi…… Ta nhìn chậu hoa cảnh bày bên giường, tự giác run lên. Ngẫm lại bốn năm trước, gia gia bảo bối dường như mang nó về, trồng trong phòng. Lúc đầu ta còn tưới nước cho nó, cho nó phơi nắng gì đó, nhưng thời gian sau, ta liền quên nó sót chút gì. Đại khái là chết…… thể hoàn toàn trách ta a, chính ông đem về, tự mình chiếu cố . Nhưng mà…… Aiz, gia gia khẳng định nổi bão……

      Ta qua, phủi lớp bụi hoa. Hắc, hình như còn chưa chết! Tuy rằng đất trong chậu đều khô nứt, nhưng hoa lá còn no đủ, có dấu hiệu ủ rũ. Oa, kỳ tích a ~ ha ha, sức sống mạnh mẽ, lá cây hồng hồng, đẹp nha…… Hả? Hồng hồng ?……“Phi hiệp (lá đỏ)”? Ta lập tức ngừng lau, hạ khăn lau, buông thùng nước, bưng chậu hoa lên. “Kị gió kị nước kị ánh sáng”? Những điều kiện đó nơi này lại có thể hoàn toàn phù hợp a. Như vậy cũng chết được…… Chẳng lẽ……

      Ta lập tức cầm chậu hoa, thẳng tiến xuống lầu.

      Dưới lầu, Tần Tố cùng Hàn Chí chuẩn bị bắt đầu đợt biện luận thứ hai trong hôm nay.

      “Tiểu Tần!” Ta đem hoa cỏ đến trước mặt nàng, bắt đầu thở.

      “……” Vẻ mặt kia của Tần Tố, ràng là kinh ngạc đến sững sờ. “Phi…… Phi hiệp chích tâm thảo?!”

      sao?!

      “Tỷ tỷ, đây là làm sao mà có?” Tần Tố phen đoạt lấy chậu hoa, khó có thể tin nhìn chằm chằm nó.

      “Trong phòng ông nội ta…… là phi hiệp chích tâm thảo?” phải trùng hợp như vậy chứ?

      “Đúng.” Tần Tố gật gật đầu, sau đó ngược lại nghi hoặc nhìn chằm chằm ta.

      “Ách…… Đây là ông nội của ta mang về, ta còn nghĩ là loại hoa kì quái gì chứ……” nên nhìn ta, ta cũng biết a.

      “Nó bao nhiêu năm?” Tần Tố lại hỏi.

      “Tuyệt đối vượt qua ba năm……” Điểm này có thể yên tâm, ta phỏng chừng khoảng thời gian dài như vậy tưới nước cho nó……

      Chung quanh có chút kỳ quái, vào lúc này phải hẳn là nên hoan hô sao? Nhưng mà, chuyện này quả phát sinh quá mức ly kỳ, nhất thời chưa phản ứng kịp cũng đúng ……

      “Nhìn thấy ? Ta có phi hiệp chích tâm thảo! đương nhiên phải theo ta về Tuyết vực!” Tần Tố ôm chậu hoa, đắc ý nhìn Hàn Chí.

      Ta nghe được thiếu chút nữa té xỉu.

      bậy, chính là bởi vì tìm được nó, thiếu chủ mới càng nên trở về Nam Cung thế gia!” Hàn Chí phản ứng là nhanh nhẹn.

      “Hừ! Cỏ là của ta, ta cho Nam Cung thế gia!” Tần Tố ghé mắt.

      “Ngươi……”

      Vì thế, màn buổi sáng lại tái diễn……

      Ta quay đầu, Khách Hành vẻ mặt cổ quái ở ngẩn người.

      “Làm sao vậy, huynh hẳn là nên cao hứng a!” Ta vỗ vỗ vai , an ủi .

      Cái miệng của bất giác co rúm chút, “Ta đột nhiên cảm thấy, ta giống như bị đùa giỡn ……”

      Ách…… Đúng vậy, chuyện như vậy tới có chút đột nhiên, hơn nữa có chút kỳ lạ, nhưng mà, người phải nhìn nhận a…… Mặc kệ thế nào đây là chuyện tốt phải sao?

      Khách Hành khẽ cười, “Ta cuối cùng cũng cảm thấy, là người rất thể tưởng tượng……”

      Hả? Như thế nào lại kéo qua ta rồi?

      “Có ý gì?”

      Khách Hành bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện lớn gì, đến nơi này của , đều như là phong quá hoa lạc (gió thổi hoa rơi), tự nhiên như vậy, liền trở nên có việc gì…… có phải rất thể tưởng tượng hay ?” cười, vẻ mặt phấn khởi.

      Có sao? Nơi này của ta có phát sinh đại gì sao? có mà……

      “Bản thân có phát giác à?” vẫn cười, ngẩng đầu nhìn bốn phía,“Túy khách cư, là nơi kỳ quái……”

      Rất kỳ quái sao?…… Ngươi đừng chuyện huyền bí như vậy chứ! Ta rất sợ chuyện quỷ thần đó ……

      nhìn ta, trong ánh mắt có cảm kích, “ may, ta đến đây.”

      “Ách…… Đừng khách khí.” Ta nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đáp câu này.

      cười cười, tới chỗ Tần Tố đó. “Hai người cần cãi! phiền aiz ~”

      “Thiếu chủ, ngài về Nam Cung thế gia, đúng !” Hàn Chí vác đại đao, giận đỏ mặt .

      “Ách…… Này……”

      “Chàng về Tuyết vực, giải độc là chuyện cấp bách!” Tần Tố cũng nhường.

      “Ách…… Cái kia……”

      “Thiếu chủ!”

      ……

      Ta biết, Khách Hành tại nhất định rất hối hận vào trong trận biện luận này…… Aiz, phiền muốn chết. Mặc kệ bọn họ, ta làm việc của ta…… Ta muốn làm gì nhỉ? A, đúng rồi, quét tước! Mau quét dọn ! Ta cũng muốn nhiều người nổi bão a……
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :