1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túy khách cư - Na Chích Hồ Ly(35c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Song ti võng.(1)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Aiz…… Ta ngồi ở nội sảnh Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, thở dài lần thứ mười ba trong sáng hôm nay.

      “A. Đinh nhi tỷ tỷ.” Quân Lâm nằm giường êm ái cũng thở dài, “Ngươi cứ thở dài như vậy, ta cũng thương tâm theo a.” Nàng phe phẩy quạt tròn trong tay, dịu dàng .

      “Phe phẩy quạt gì chứ? lạnh sao?” Ta liếc nàng cái, tiếp tục thở dài.

      Quân Lâm là đầu bài nương ( nương nổi tiếng nhất) ở nơi này, Lâm An tuyển hoa khôi, mấy ngày trước mới trở về. Nàng tinh quái có tiếng, bình thường ta có thể tránh liền tránh, nếu phải chuyện trong điếm ta biến thành “Thiếu chủ Nam Cung thế gia khó bỏ người tình cũ là mĩ nữ giáp, lão bản nương tiểu khách điếm dùng sức đánh tình lang bạc bẽo”…… cần phải , mỹ nữ giáp chính là Tần Tố …… Chỉ là đánh cái tát, cần biến thành “ra sức đánh” chứ…… Dù sao, Túy khách cư ta cũng có cách nào ở lại. Chỉ có thể đổ thừa ta lúc ấy nhất thời xúc động, aiz, tại là hối hận kịp a……

      là, Đinh nhi tỷ tỷ nghĩ rằng nô gia muốn quạt sao? Đây phải là công việc cần sao.” Quân Lâm lười biếng buông cây quạt.

      tranh luận cùng nàng là tốt nhất, còn nhớ hai năm trước khi nàng bán mình đến nơi đây ta cũng có mặt ở trường, lúc ấy nàng bốn câu, là như chuyện mới ngày hôm qua: “Nơi này là thanh lâu sao?” “ nương có phải bao ăn bao ở hay ?” “Có phải chỉ buôn bán buổi tối hay ?” “Vậy được rồi, ta tới bán thân.”…… Nhớ lại nàng khi đó bất quá là tiểu nương mười ba tuổi, là…… Nhưng mà, nàng xác thực có thiên phú trong phương diện này: Mềm mại quyến rũ, phong tình vạn chủng, mắt đen lấp lánh, chưa cười…… Nếu đứng cùng Tần Tố, nhất định rất đẹp mắt……

      “Nô gia nghe , chỗ Đinh nhi tỷ tỷ có bốn tiểu nhị tuấn tú à?” Giọng của Quân Lâm, mềm mại , rất là dễ nghe.

      “Ừ.” Tiếp tục thở dài.

      “Ha ha, nô gia cũng muốn nhìn xem a……” Quân Lâm nhíu mày, “Các tỷ tỷ , bọn họ đến đưa sữa đậu nành, vì sao ta chưa gặp qua?”

      “Bởi vì gần đây là ta đưa sữa đậu nành.” khát, uống ngụm trà trước.

      “A ~ vậy phải là nô gia phải vào điếm ngươi mới nhìn thấy sao?” Nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ cái.

      Oa. Đừng tới a! Nơi đó rất loạn rồi, ta thể chiếu cố ngươi đâu. “Kỳ cũng có gì hay để xem.” Nam nhân thôi, ngươi gặp qua so với ta nghe qua còn nhiều hơn.

      “Nô gia chỉ là nhìn thôi, cũng tranh với tỷ tỷ ngươi.” Nàng cười, “Tỷ tỷ phải có Thạch công tử sao ~”

      Ta phun hết trà ra ngoài. “Khụ khụ……”

      Thạch Chước…… Ta cố gắng muốn nghĩ tới nữa ……

      “Ngươi đó, lại ở chỗ này hưu vượn.” Nguyệt di bưng điểm tâm vào, kiều .

      “Nô gia nào có ~” Quân Lâm vẻ mặt vô tội, “Là Đinh nhi tỷ tỷ cho nô gia nhìn tiểu nhị trong điếm nàng thôi ~”

      “Ai u, ngươi cũng muốn nam nhân à?” Nguyệt di qua, chỉ chỉ đầu nàng.

      “Hì hì, thiên hạ này, nữ nhân muốn nam nhân, có cái gì đúng? muốn, mới là cổ quái đó ~”

      đúng là có đạo lý.

      “Ha ha, vậy ngươi là coi trọng người nào?” Nguyệt di ngồi xuống, cười hỏi.

      “Nô gia ngay cả người còn chưa có gặp a ~” Vẻ mặt ai oán a.

      “Lại tiếp, Đinh Đinh a, con bảo Khách Tùy có thời gian rảnh qua đây chuyến.” Nguyệt di quay đầu với ta, “Con quỷ này tuyển hoa khôi, đánh đàn khiến ngay cả ta cũng cảm thấy dọa người. Để Khách Tùy dạy nàng là tốt nhất.”

      “Ừm, để con hỏi .”

      Quân Lâm lập tức tiến sát trong lòng Nguyệt di, “Vẫn là ma ma tốt nhất ~”

      “Ha ha, ngươi tốt nhất đừng lòng thích người ta a, ma ma còn phải dựa vào ngươi để kiếm bạc đó.” Nguyệt di cười giáo huấn nàng.

      “Ma ma ~ nô gia còn , hiểu cái gì là thích nha ~” Quân Lâm cười duyên.

      “Ngươi hiểu?” đám nương cười tiến vào, “Các tỷ tỷ dạy ngươi a ~”

      “Tốt, tỷ tỷ ~”

      “Nếu ngươi gặp người mình thích, ngươi nhanh mồm nhanh miệng lập tức trở thành cà lăm.” Tiểu Trúc cướp .

      “Có phải hay a?”

      “Còn có còn có, ngươi đến lúc đó liền trà nhớ cơm nghĩ, chỉ muốn gặp người kia ~” Tiểu Tương mở miệng.

      “Bình thường ngươi vô cùng hung dữ, thấy , cũng liền dịu ngoan như con mèo vậy ~” Tiểu Cửu vừa vừa cười.

      “Nếu đối xử tốt với nương khác, trong lòng ngươi thoải mái ~” Tiểu Trúc lại bổ sung.

      “Sao ta càng nghe càng cảm thấy là các tỷ tỷ ta nhanh mồm nhanh miệng vừa hung dữ lại đạo lý vậy?” Quân Lâm nhíu mày.

      phải sao!”

      Các nương đều cười khanh khách.

      Đây chính là thích à? nương thanh lâu đúng là hiểu biết nhiều…… Chậc, đám người cùng phe phẩy quạt tròn, là lạnh a……

      ……

      Ta vừa hít hít cái mũi vừa về Túy khách cư, aiz, là, vì sao ta ngay cả trốn cũng thể thế? Qua giờ Ngọ, trong điếm hẳn là có khách đâu……

      Quả nhiên. Ta thở dài, tìm cái bàn ngồi xuống, đưa tay châm trà.

      Ơ? Bóng râm từ đâu đến thế?

      “Vì sao lại trốn tránh ta?” Khách Hành đứng ở cạnh bàn, nghiêm túc mở miệng.

      Ta lập tức đứng lên. “Ngươi suy nghĩ nhiều quá……” Lúc này , còn đợi đến khi nào?

      “Đợi chút.” vươn tay giữ chặt ta, “Là ta đúng, nên những lời này, ngươi…… đừng giận……”

      Vì sao phải giải thích với ta? Nên giải thích, là ta mới đúng chứ. Ta quay đầu nhìn , “Ta có tức giận……”

      buông tay ra, “Đổi cho ngươi.”

      Hả? Cái gì?

      cái tát kia của ngươi, là dùng toàn lực a.” sờ sờ hai má.

      Hả? Việc này…… “Thực xin lỗi……” đúng, dù ta muốn xin lỗi, nhưng cũng nên ở tình huống này chứ!

      “Được rồi, hòa nha.” vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai của ta.

      Bị lừa……“Khách Hành!”

      “Oa, ngươi phải lại muốn đánh chứ?” tỏ vẻ hoảng sợ.

      Đánh? Đùa cái gì hả. Bản lĩnh của thiếu chủ Nam Cung thế gia như thế nào, nếu phải cố ý, ta sao có khả năng đánh được chứ. Quên , để ý tới !

      “Aiz, Đinh nhi, ngươi đừng để ý tới ta nha!” lên vài bước, chặn đường của ta, “Chúng ta phải làm hòa rồi sao ~”

      có a!” Đường cũng phải chỉ có cái.

      “Được rồi được rồi, ta cho ngươi đánh tới hết giận được ……” Thân pháp quỷ gì a? Nhanh như vậy!

      “Ta……” Vì sao ta phải tức giận a? Ta cũng phải là người gì của …… Muốn tức giận cũng có phần của ta đâu? Hơn nữa, tình huống này, sao lại cách mục tiêu “ muốn tiếp tục cùng diễn kịch” xa như vậy chứ?

      “Ta……” Vì sao ta phải tức giận a? Ta cũng phải là người gì của …… Muốn tức giận cũng có phần của ta đâu? Hơn nữa, tình huống này, sao lại cách mục tiêu “ muốn tiếp tục cùng diễn kịch” xa như vậy chứ?

      “Chậc chậc chậc, ngay cả độc môn khinh công cũng dùng tới, đại khai nhãn giới (mở rộng tầm nhìn)……” giọng lâu nghe từ bên cạnh vang lên.

      Ôn Văn?

      Ta quay đầu, Ôn Văn ngồi trong góc, vừa lắc đầu vừa uống trà.

      “Ôn đại phu.”

      “A, tiểu Đinh nương.” Ôn Văn quay đầu, cười .

      “Ôn đại phu lâu đến tiểu điếm a.” biết như thế nào, ta cảm thấy mình chuyện có chút là lạ. nếu thường đến, chẳng phải là trong điếm luôn có huyết quang tai ương hay sao?

      “Aiz, gần đây rất bận a……” Ôn Văn thở dài, “Cũng biết tại sao, luôn có người trúng độc……”

      Tần Tố…… liên quan đến ta a, quan phủ nhúng tay vào chứ?

      “Ách, vừa rồi Ôn đại phu cái gì độc môn khinh công?” Chuyển đề tài là tốt nhất.

      “Nha. Ha ha, vừa rồi khi vị tiểu ca này chặn đường ngươi, dùng độc môn khinh công ‘U ảnh huyễn hành’ của Nam Cung thế gia, quả nhiên là đại khai nhãn giới.”

      Trách được nhanh như vậy, ra…… rất gian trá!

      “Ôn đại phu là thấy nhiều hiểu rộng.” Khách Hành cười cười.

      Cười cười thôi, sao phải có bộ dáng đề phòng chứ.

      “Ha ha, lang trung nho làm sao có hiểu biết gì chứ, chỉ là nghe nhắc tới, vừa vặn đón trúng mà thôi.” Ôn Văn vẫn nhàn nhã như cũ.

      “Ôn đại phu khách khí. bộ khinh công này của Nam Cung thế gia, người tập luyện rất ít. giang hồ người gặp qua bộ khinh công này có thể đếm được đầu ngón tay. Ôn đại phu có thể liếc mắt cái liền nhìn ra, tại hạ là bội phục.” Khách Hành chắp tay, cười sâu sắc.

      “Quá khen quá khen. Ôn mỗ tam sinh hữu hạnh, được tận mắt nhìn thấy bộ tuyệt thế khinh công truyền nam bất truyền nữ, truyền nội bất truyền ngoại này a.” Ôn Văn cũng chắp tay đáp lễ.

      Sao ta lại cảm thấy bọn họ chuyện thuận tai chút nào, cửu khúc thập bát loan, biết rốt cuộc cái gì.

      biết Ôn đại phu tục danh là gì, ra mọi người kết giao bằng hữu.”

      “A, kẻ hèn tên chữ chữ ‘Văn’, đáng nhắc đến.”

      “Ôn Văn?”

      “Tần Xuyên?!”

      Thanh Tần Tố đột nhiên vang lên, đoạn đối thoại nhiễu lai nhiễu khứ (vòng tới vòng lui) này cũng theo đó mà ngừng ngang.

      Ôn Văn sửng sốt chút, quay đầu cách khó khăn.

      ra ngươi ở nơi này.” Tần Tố tới.

      Ôn Văn vẫn chưa thu nụ cười, Khách Hành liền cười mở miệng: “ ra là thánh thủ độc y, thất kính thất kính.”

      “Nam Cung thiếu chủ khách khí.” Ôn Văn gật gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      “Sao ngươi ở chỗ này?” lại quay đầu giọng hỏi Tần Tố.

      “Ta đuổi theo a.” Tần Tố cho là đúng.

      “Trách được nhiều người trúng độc như vậy.” Ôn Văn thở dài, “Ngươi cũng là, độc chết phải tốt hay sao, sao phải biến thành nửa chết nửa sống, hại ta mệt nhọc!”

      “Ta ép ngươi cứu bọn họ.”

      “Ta là đại phu nha, cứu bọn họ ta dựa vào cái gì để kiếm cơm đây. Aiz, hay là, lần sau ngươi dùng độc thể trừ tận gốc ấy, ta kiếm thêm vài nét bút (kiếm thêm nhiều tiền), có mấy khách quen cũng tốt.”

      “Ngươi ở phương thuốc của mình mà động tay động chân chứ.”

      thể làm ràng như vậy được.”

      Vì sao đoạn đối thoại tà ác như vậy, lại dùng lượng như vậy, ta lại nghe ràng như vậy chứ? Như vậy bảo ta làm sao tin tưởng lương y như từ mẫu, nhân tính bản thiện đây?

      Lúc này, Ôn Văn đột nhiên xoay người lại, phen cầm tay Khách Hành, “A, Nam Cung công tử, sư muội này của ta độc như rắn rết, ác như sài lang, tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma…………………… Ngài có thể đảm nhận !”

      đời có người lại sư muội mình như vậy sao? Chê bai nhiều như vậy……

      Khách Hành rút tay mình ra, gì, chỉ đành phải cứng ngắc gật đầu.

      “A, Nam Cung công tử quả nhiên diện mạo bất phàm, lòng dạ rộng rãi, phong thái trác tuyệt, long phượng trong loài người……………………”

      Trong lúc Ôn Văn thao thao bất tuyệt, ta đột nhiên thấy đối với Tần Tố cố ý vô tình lắc lắc đầu. Mà ánh mắt Tần Tố nháy mắt ảm đạm xuống, yên lặng xoay người lên lầu.

      Hả? Tò mò quá nha?…… Còn có, Ôn Văn này, hay là Tần Xuyên, hay là cái gì thánh thủ độc y, rốt cuộc có xong đây?

      ……

      “Có việc sao?”

      Nhìn Khách Tùy chỉnh dây đàn, ta lại ngơ ngác đến quên ý đồ đến đây.

      “Ách…… Nguyệt di bảo ta hỏi ngươi, khi nào ngươi rảnh có thể dạy vị nương chỗ nàng chơi đàn hay ?” Ta lập tức hoàn hồn mở miệng.

      “Được.” cười cười, tiếp tục chỉnh dây đàn.

      là lợi hại a. Ta nhìn nhìn bài trí trong phòng . ràng là phòng trống đơn sơ lầu, lại có thể bố trí lịch tao nhã như vậy. Thực nhìn ra là người Tây Hạ. Ta vẫn luôn nghĩ người ngoại tộc đều là man nhân thôi.

      “Làm sao vậy?” Khách Tùy ngẩng đầu.

      “Ừm? có gì.” Ta lắc đầu.

      “Đứng hoài mệt sao?” dời đàn cổ, “Ngồi xuống .”

      Lần đầu tiên nha. Tiểu nhị tuy là ở tại trong điếm, ta lại rất ít đến phòng bọn họ. Ngồi như vậy, là lần đầu tiên……

      “Có chuyện gì phiền lòng sao?” rót ly trà, đưa cho ta.

      “Hả?”

      “Mặt ủ mày chau, giống ngươi lúc bình thường đâu.” cười, ấm áp như là ly trà trong tay.

      “……” Phải như thế nào đây? Phải bắt đầu từ điểm nào? Phải dùng giọng điệu gì để ?

      “Ta đoán,” cũng rót cho mình 1 ly trà, “Có liên quan với Thạch công tử?”

      Ta biết đoán trúng.“Ừm……” Ta gật gật đầu, “ , lấy ta ……” biết vì cái gì, có chút chuyện muốn cho người khác nghe, nhưng lại nguyện ý cho nghe.

      nhíu mày, “Vì sao?”

      muốn cùng Nam Cung thế gia tranh thiếu phu nhân.” phải muốn, chỉ là thể, tóm lại là “” tranh đoạt thiếu phu nhân cùng Nam Cung thế gia.

      Khách Tùy lúc này liền nở nụ cười, “ là hiểu lầm a.”

      “Hả? Ngươi cũng biết ta cùng……” ra……

      “Ngốc tử mới nhìn ra các ngươi diễn trò a?” Khách Tùy uống ngụm trà, trong giọng tràn đầy ý cười, “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ta thấy người biết, chỉ có Tần nương cùng Thạch công tử thôi.”

      “Cũng đúng.” Nước trà, ấm.

      “sao với ?”

      “Ừm…… thể ……”

      thể hay là muốn ?” Khách Tùy buông ly trà, hỏi.

      muốn……” Ta sợ hãi, , “Ta biết nếu ràng , biến thành cái dạng gì……”

      “Ngươi muốn gả cho ?”

      “…… Khách Tùy, ngươi……” Ta ngước mắt nhìn , cẩn thận mở miệng,“…… Ngươi cùng người mình thích thành thân sao?”

      khẽ nhíu mày, “ .”

      “Vì sao?” Buột miệng ra, ta hỏi như vậy.

      “Vì sao lại cùng với người mình thích thành thân?” hỏi lại.

      Quả nhiên…… Chỉ có mình ta suy nghĩ giống người thường sao? “Nhưng mà, ta ……”

      “……”

      “Ta chỉ là cảm thấy, dù sao cũng khác nhiều lắm! Cũng phải mỗi người đều có thể cùng người mình thích thành thân.” Khách Tùy , vì sao lời nào?“Ta chỉ là muốn sống an an ổn ổn……”

      “Vậy ngươi vì sao cùng Thạch công tử giải thích ràng?” thở dài, hỏi.

      cùng ngươi giống nhau, chỉ lấy nương mình thích.” Ta muốn cười, “Nhưng mà, ta cũng, nếu cưới ta, phải rất thiệt thòi sao!”

      như vậy?” Khách Tùy lại nhíu mày.

      phải.” Có phải giận hay ? Ta sai cái gì? “Ta vốn là tưởng hậu trứ kiểm bì tùy tiện gả, nhưng là, là nghiêm túc, hơn nữa…… Nếu ta thích là Khách Hành, miễn cưỡng ta…… Ách, cứ như vậy, ta lại thấy ngượng. Nếu gả cho , tổng cảm thấy hình như là lừa gạt ……” biết như thế nào, cảm thấy mình hồi hộp muốn chết, ly trà sắp bị bóp nát.

      Khách Tùy nhìn ta, nghiêm túc nghe.

      “Ha ha, cho nên…… chuyện này…… rất khó ……” Ta cười đến nhất định thực ngốc.

      muốn lừa , cho nên mình phiền não?” Khách Tùy cũng cười, “Nha đầu ngốc, chuyện tình cảm sao có thể tính như vậy!”

      Phải ? phải như thế sao? “Vậy, nếu là Khách Tùy, nếu là nương mình thích có người trong lòng, ngươi làm sao?”

      “Ta dễ dàng nhường như vậy. Nếu may mắn được kết làm vợ chồng, ta nhất định dùng hết khả năng của mình, làm cho nàng hạnh phúc.” Khách Tùy như vậy, kiên quyết giống như lời thề.

      nương được ngươi thích hạnh phúc.” khắc kia, ta đột nhiên cảm thấy đơn. ra, thích người, ngoại trừ phương thức của Tần Tố cùng Thạch Chước, còn có loại này…… phải tốt hơn so với người trước hay sao!

      “Ngươi gặp người như vậy.” Khách Tùy nở nụ cười, ôn nhu như thường.

      Tâm tình đột nhiên tốt lên, tổng cảm thấy cùng Khách Tùy chuyện, có cảm giác thực nhàng. “ ra ta cũng hy vọng xuất người làm cho ta thích như vậy.” Ha ha, như vậy có phải rất lớn mật hay ?“Nếu như vậy, ta đại khái tùy tiện tìm người gả cho!”

      hưu vượn!” Khách Tùy giọng điệu giận dữ, “Cho dù gặp, cũng thể tùy tiện tìm người nào đó gả cho.”

      Bị giáo huấn a. Nhưng là, vì sao phải giáo huấn ta? Nhưng mà, vì sao ta lại thầm gật đầu.

      Khách Tùy thở dài, vươn tay, sờ sờ đầu của ta, “Nha đầu ngốc……” Trong mắt có ôn nhu rất sâu rất sâu, làm cho người ta thể rời mắt.

      Đột nhiên, muốn có người như vậy canh giữ ở bên người. Cho dù cái gì cũng có, có ôn nhu như vậy, cũng đủ rồi…… Muốn được như vậy …… Cả đời cả kiếp……
      B.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Trầm túy.(1)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      nên chạy đến Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu tị nạn …… Aiz…… Trải qua vài ngày quạt tròn công kích, ta cuối cùng chỉ có thể chóng mặt choáng váng gặp đại phu.

      “Bị phong hàn, sốt.” Ôn Văn ngay cả mạch cũng chưa xem, cứ như vậy dùng khẩu khí đồng tình với ta, “Ta kê đơn cho ngươi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, rất nhanh liền khỏe lại.”

      “A……” Ta hít hít cái mũi, ai oán .

      “Sợ đắng sao?” xoay người bốc thuốc, hỏi.

      “Tàm tạm……” Đầu choáng.

      “Tạm à?” mở ngăn kéo bên cạnh, “Để cho ngươi thêm chút quế chi vậy.”

      “Làm phiền, Ôn đại phu.” Aiz, cổ họng đau quá .

      “Thời tiết này, ngươi ăn mặc cũng quá ít rồi.” Ôn Văn thở dài.

      a…… người trong điếm ăn mặc còn ít hơn ta, nhưng vẫn khỏe mạnh a……” Vẫn cảm thấy quạt tròn của các nương gây họa.

      Ôn Văn cầm gói thuốc, “Bọn họ có nội lực hộ thể, ngươi có ?”

      Nội lực? Có phải hay ? Lợi hại như vậy, ngay cả quần áo cũng cần mặc? Sớm biết thế, ta cũng nên luyện ……

      “Đừng chỉ lo đẹp, thân thể là quan trọng nhất. Đây.” đem gói thuốc bốc giao cho ta, thở dài.

      nha. Ta lấy thuốc, đột nhiên nghĩ tới việc, “Ôn đại phu, cái này thêm thứ gì kỳ quái đó chứ?”

      Tay Ôn Văn bưng trà lúc này cứng đờ. lập tức che miệng của ta, nhìn khắp mọi nơi, : “Xuỵt — ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? có, có!”

      Khẩn trương như vậy a. Ta còn nghĩ đến người có loại danh hiệu tà ác như “Thánh thủ độc y” này có bao nhiêu đáng sợ a.

      “Ta chỉ là hỏi chút mà thôi a……” Ta tránh tay , .

      “Tần Tố với ngươi cái gì?” Ôn Văn ngồi xuống, cắn răng .

      “Cái gì cũng chưa a.” Tần Tố là người huyên thuyên sao?

      “Chậc, ta chỉ biết gặp gỡ nàng có chuyện tốt! Ta vất vả tìm nơi có người quen biết ta để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, nàng liền ma xui quỷ khiến đến nơi này, làm tổn hại danh dự của ta , còn muốn ta giúp nàng……” Khi Ôn Văn đến cao hứng, đột nhiên ngoài dự tính ngừng câu chuyện.

      “Giúp nàng cái gì?” Ta khịt khịt mũi, có việc gì hỏi câu.

      Ôn Văn mang trà lên uống ngụm, vẻ mặt thống khổ, “Tiểu Đinh a, có việc gì trở về nghỉ ngơi .” cười giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

      Quên , ta cũng vô tình bật lên câu hỏi thôi, “Ừm, ta .”

      “Tiểu Đinh……” Ôn Văn đột nhiên gọi ta lại.

      Sao lại có loại biểu tình kỳ quái này? “Có phải thêm thứ gì kỳ quái hay ?”

      có, có!” vẻ mặt hàm oan ủy khuất, “Ta là ngươi, tên Nam Cung thiếu chủ kia, ngươi tốt nhất là đừng quá mức thân cận ……”

      “Hả?” Sao đột nhiên việc này chứ?

      thương , chỉ tăng thêm thống khổ thôi.” Ôn Văn nhàng cười.

      Lời này, hình như hẳn là nên với Tần Tố mới thích hợp a. Hay là, muốn ta đừng cản trở Tần Tố. Cũng đúng nha, người Khách Hành thích là Tần Tố, ta nếu thích , xác thực thống khổ …… Aiz, ta là càng ngày càng ràng lắm Khách Hành có phải thích Tần Tố hay …… Vô duyên vô cớ bị kẹt ở giữa cũng rất thống khổ a!

      “Tiểu Đinh, ngươi nghe ta đó?” Tiếng thở dài của Ôn Văn, gần ở bên tai.

      Oa, khi nào đến bên cạnh ta! Đáng sợ!

      biết, biết, yên tâm , ta tuyệt đối thương !” Ta lui lại mấy bước, vừa có lệ vừa ra khỏi Hồi Xuân Đường.

      “Là tốt rồi……”

      nhàng, ta nghe thấy lời cuối cùng của Ôn Văn.

      ……

      Aiz…… Đầu choáng…… Dưới tình trạng này còn phải tự mình sắc thuốc, là đáng thương …… Cha từng qua: Con người bị bệnh trở nên yếu đuối. là có đạo lý a. Bằng , vì sao ta đột nhiên lại cảm thấy có cha mẹ là việc thê lương như vậy chứ?

      Ba chén nước sắc thành chén…… Hình như chờ rất lâu a……

      “Tiểu Đinh tỷ tỷ……”

      Quay đầu, Tần Tố đứng ở cửa phòng bếp. Trời lạnh như thế, nàng vẫn mặc thân sa y hồng nhạt đơn sơ, làm cho ta tự giác cảm thấy lạnh hơn …… Nội lực hộ thể? Chậc, là lợi hại……

      “Có việc sao? Tần nương?” Ta cố nở nụ cười.

      Nàng vào, “Tỷ tỷ bị bệnh?”

      “Ừ.” Nhìn là biết mà.

      Vị đắng của thuốc theo hơi nóng lan ra, nàng hít sâu hơi, “Thêm nhiều quế chi như vậy, tỷ tỷ sợ đắng sao?”

      Việc này chỉ ngửi cũng biết sao? Y độc quả nhiên nhà. Nếu Ôn Văn là cái gì “Thánh thủ độc y”, Tần Tố lại là sư muội , y thuật hẳn là cũng tệ đâu.

      ra cũng tạm, Ôn đại phu đại khái là sợ ta bị đắng thôi.”

      “Ôn đại phu?” Tần Tố mặt nhăn nhíu, “…… Tần Xuyên.”

      “Ừm……” xác thực, tên hình như là Tần Xuyên a. Aiz, lại nghĩ đến, nơi này của ta đến tột cùng có mấy người dùng tên đây?

      dùng thuốc chưa bao giờ cẩn thận như vậy.” Tần Tố cười cười, “Tỷ tỷ…… giống người thường đâu……”

      Hả? Chuyện này cùng việc kia có liên quan gì mà? Ta vẫn rất bình thường, nếu đến xuất chúng, hẳn là chính kìa.

      “Ha ha, phải ?” Ta chỉ có thể cười gượng.

      Tần Tố cũng cười, nhìn chằm chằm ta, làm cho ta cảm thấy là lạ.

      “Làm sao vậy?” Ta khụt khịt mũi, hỏi.

      “……” Nàng rũ mắt xuống, “Ta chỉ là cảm thấy, Nam Cung Bắc Thần chọn ta là đúng.”

      Lại tới nữa? Mỹ nhân như vậy, rốt cuộc là tự ti cái gì chứ?

      “Tần nương, đây phải mạt sát ta sao?”

      Tần Tố lắc đầu, “Ta từ liền cùng sư phụ ở tại Tuyết vực, rất ít tiếp xúc cùng người khác. Sư phụ ở giang hồ được người ta gọi là ‘Y thần’, đến Tuyết vực, nhiều nhất chính là bệnh nhân……” Nàng xong, trong ánh mắt lộ vẻ chán nản, “Ta cũng biết, bệnh trong thiên hạ khó trị nhất, là chết tâm. Sư phụ y thuật cao minh đến mức nào, gặp nó, cũng phải thúc thủ vô sách. Nhưng mà, tỷ tỷ lại có thể làm nó biến mất. Chỉ điểm này thôi, Tần Tố cả đời cũng thể so sánh với tỷ tỷ……”

      Tâm chết? Ai tâm chết? Làm biến mất? Ta sao? Ta sao lại biết?

      “Tần nương, ta hiểu lắm……” Ta mờ mịt gãi gãi đầu.

      “Tỷ tỷ ?” Tần Tố có kinh ngạc, “Ta lâu nhìn thấy nở nụ cười như vậy.” Trong ánh mắt của nàng có vẻ quyến luyến, sâu.

      ? Khách Hành? Khách Hành vẫn luôn cười mà, vừa gian trá vừa xảo quyệt……

      “Ta vẫn hiểu……” Ta phải quá ngu ngốc chứ?

      “Người sắp chết cười như vậy……” Tần Tố nở nụ cười, cười đến thê lương.

      Chết? Rốt cuộc cái gì?

      Khách Hành…… sắp chết?” Trong nháy mắt, tim đập nhanh.

      “Đúng…… Nhiều nhất còn nửa năm…… chưa nhắc tới cùng tỷ tỷ sao?”

      Đương nhiên có! có khả năng đâu, vui vẻ như vậy, sao giống sắp chết? Nửa năm? Gạt người a……

      …… có khả năng đâu?”

      giấu giếm việc này, chắc là sợ tỷ tỷ thương tâm.” Tần Tố gật gật đầu.

      ……” có khả năng……“ bị bệnh gì? Sư phụ phải là ‘Y thần’ sao, chẳng lẽ cứu được ?”

      phải bệnh, là trúng độc.‘Ngũ hóa công tán’, tỷ tỷ có lẽ chưa từng nghe qua. Lấy năm loại độc vật chí chí hàn điều chế, mặc dù thể xưng là kì độc, nhưng giải dược khó cầu. Người trúng độc năm ngày sau, hàn độc công tâm, chết ngay thể cứu. Sư phụ lấy châm phong bế huyết mạch lại, dùng thuốc, trì hoãn độc phát. mới……” Giọng của Tần Tố dần phiền muộn.
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Trầm túy.(2)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      phải bệnh, là trúng độc.‘Ngũ hóa công tán’, tỷ tỷ có lẽ chưa từng nghe qua. Lấy năm loại độc vật chí chí hàn điều chế, mặc dù thể xưng là kì độc, nhưng giải dược khó cầu. Người trúng độc năm ngày sau, hàn độc công tâm, chết ngay thể cứu. Sư phụ lấy châm phong bế huyết mạch lại, dùng thuốc, trì hoãn độc phát. mới……” Giọng của Tần Tố dần phiền muộn.

      “Nếu là độc, phải có giải dược chứ?”

      “Ừm. Sư phụ hết sức điều chế, nhưng còn thiếu thứ: Phi diệp chích tâm thảo. Loại cỏ này phải ba năm mới có hiệu lực…… Sư phụ tìm được gốc duy nhất, mới được năm……”

      “Chẳng lẽ có cách khác…… có người khác có thể giải sao?” có khả năng, sao lại như vậy chứ?

      “Thầy thuốc trong thiên hạ, đứng đầu là Tuyết vực. đời này, còn ai có thể cứu ……”

      Đột nhiên, biết gì nữa. Thời điểm cha mẹ chết, ta tuổi còn , tâm tình ngay lúc đó cũng nhớ . Cho nên, đây, có lẽ là lần đầu tiên ta tự mình trải qua sinh tử……

      “Tỷ tỷ, ta……” Tần Tố mở miệng, trong giọng mang chút thê lương, “Ngươi có thể để theo ta trở về Tuyết vực hay ?”

      …… Vì sao lại hỏi như vậy?

      biết thời gian của mình nhiều, mới rời khỏi Tuyết vực. Nhưng mà, thiên hạ ngoại trừ Tuyết vực, còn có nơi nào có thể cứu ?…… Ta muốn chết.”

      Ngữ khí của Tần Tố khi câu cuối cùng, phải kiên định, mà là tùy hứng.

      “Nếu tỷ tỷ mở miệng, nhất định trở về Tuyết vực, có lý do gì bỏ người chết, đúng hay ?”

      ra, là như thế…… Bởi vì là thế này, Khách Hành mới có thể : Thứ gì chiếm được cưỡng cầu. Cho nên mới muốn Tần Tố hết hy vọng. Có lẽ như vậy, nàng cố chấp như thế, cũng quan tâm sống chết của …… ra, ta cho tới bây giờ đều có chân chính hiểu biết qua , khổ tâm, bất đắc dĩ, đều hòa vào vẻ tươi cười kiêng kỵ gì…… người, phải như thế nào mới có khả năng nhẫn nhịn giấu tình cảm như thế…… Ta , cũng thể hiểu được.

      “Ta có ý nghĩ an phận, tỷ tỷ, cho theo ta được ? Ta…… xin ngươi……”

      Tần Tố loại người cuồng ngạo luôn coi thường mọi chuyện, lúc này lại hóa thành kinh hoàng luống cuống. Người như nàng vậy, lại mở miệng “xin”…… Khách Hành nghĩ rất đơn giản, động tâm dễ, chẳng lẽ hết hy vọng đơn giản sao?

      “Cho dù ta mở miệng, có lẽ cũng ……” người hạ quyết tâm, ta sao có thể lay động được tâm chứ.

      “……” Tần Tố nhìn ta, hồi lâu, nàng nở nụ cười, “Ngươi đúng…… Phải rời khỏi người , dễ hơn làm, bản thân ta cũng làm được a……”

      phải, phải như thế…… Ngươi vì sao lại hiểu chứ? Đây là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường” sao?

      “Tỷ tỷ, ngươi biết ? Ta sinh ở Tuyết vực, nhưng mà, ta chưa từng cứu người nào, chỉ chuyên tâm luyện độc thuật. đời này, mọi người đều có sống chết. Mệnh số đến, thầy thuốc bản lĩnh cao cường, cũng uổng công. Thầy thuốc đều làm việc nghịch thiên…… Ta vẫn nghĩ như thế……” Nàng xong, trong mắt ngấn lệ, “Ta cho tới bây giờ đều có nghĩ tới cứu người…… Thậm chí, trơ mắt nhìn bệnh nhân chết …… Đây là lần đầu tiên ta muốn cứu người, nhưng mà, ta hết lần này tới lần khác làm được, ta cứu được người duy nhất đời này ta muốn cứu…… Đây là ông trời trừng phạt ta, phạt ta mười bảy năm vô tình……”

      Nước mắt rơi, trong suốt như thủy tinh.

      “Ta muốn cứu a, ta thành tâm thành ý muốn cứu a…… Vì sao? Vì sao khư khư là chứ?”

      “Tần nương……”

      Muốn an ủi nàng như thế nào đây? Vì sao ta từng cảm thấy sinh tử tương hứa (hứa hẹn sống chết) buồn cười, đến tột cùng là vì sao mà buồn cười?

      “Thực xin lỗi……” Tần Tố nhìn ta, cười đến thê tuyệt, “…… Ta thể nhìn chết……”

      Đột nhiên nhớ tới lời của Ôn Văn: thương , chỉ tăng thêm thống khổ thôi. ra, là việc này……. có nhiều đau khổ đây?

      “…… Tỷ tỷ……” Tần Tố lau nước mắt, có chút nghẹn ngào, “Ngươi thể lòng sao?”

      Ta…… Ngươi…… Aizz……

      “…… Coi như là…… Thay ta……”

      Muốn thay như thế nào đây? Trong lòng Khách Hành, ngươi là người có thể thay thế sao? Nhưng mà, khắc này, ta lại gật đầu. Ta đột nhiên biết nên lựa chọn như thế nào, là giúp Khách Hành, hay là giúp Tần Tố……

      Nàng nở nụ cười, ngay cả đồng tử cũng lóe sáng. “Chỉ cần có tỷ tỷ, hết hy vọng nhanh như vậy. Ta nhất định tìm được phi diệp chích tâm thảo…… Cho dù có bị trời phạt, cũng là phạt ta, như vậy mới công bình.” Nàng cười như thế, trong sáng ngây thơ.

      Ta khỏi cũng cười ,“Ừm……”

      “Việc này nên chậm trễ, ta tại liền xuất phát……” Tần Tố xoay người.

      “Ách……”

      “Cho dù tìm khắp thiên hạ……” Nàng dừng bước, mở miệng, “…… Ta cho chết, tuyệt đối……”

      Nhìn bóng dáng nàng rời , ta đột nhiên biết nên khóc hay nên cười……

      Ta yên lặng tới cửa, ngay lúc đó, ta lại phát , Khách Hành ngay tại ngoài cửa.

      dựa tường, có vẻ vô lực.

      “Nàng rồi……” Lời Tần Tố , hẳn là đều nghe được……

      ngước mắt nhìn ta, “Ừ.”

      “Đây là kết cục ngươi muốn?”

      khẽ cười, nhìn ra cảm xúc, “Ừ.”

      hối hận?” Vì sao lại hỏi như vậy, bản thân ta cũng biết.

      rời khỏi tường, đứng thẳng lên. Vỗ vỗ bụi lưng, thở dài, “Hối hận!” cười, vẫn như trước đây thiếu nghiêm túc mà trêu tức, “Lúc ấy sao ta lại Tuyết vực chứ? quen nàng mới là tốt ~”

      Đoán được, thời khắc đó tâm tình của ……

      “A, đúng rồi, ta là tới nhắc ngươi, trong quầy có rượu.” Khách Hành cười .

      “Hầm rượu có a.”

      “Ai u ~ ngươi phải quên chứ?” Khách Hành thở dài, “Ngươi cho ta uống trộm, nên giữ chìa khóa hầm rượu a ~”

      Bỗng nhiên hiểu được vì sao thích rượu như vậy……

      “A, nhớ rồi.” Ta xoay người hầm rượu.

      “Phiền phức như vậy đừng có khóa!”

      “…… Này thôi……” Vẫn là khóa .

      mọn!” oán giận.

      đón khách , dài dòng!”

      ……

      Trong hầm rượu, vẫn lãnh u ám như vậy, hôm nay lại có loại thương cảm khác thường. Rượu…… Khách Hành, là vì rượu mới lưu lại…… bình “Trầm túy” kia có thể làm cho trầm mê, làm cho dứt bỏ tất cả sao?

      Nghĩ như vậy, khỏi muốn thử lần.

      Mở giấy dán ra, ta khỏi cười khổ chút. Phong hàn như vậy, làm cho ta ngay cả hương rượu cũng ngửi thấy……

      “Trầm túy”, mơ hồ nhớ lại gia gia từng qua: “Lan bội tử, cúc trâm hoàng, ân cần lý cựu cuồng. Dục tương trầm túy hoán bi lương, thanh ca mạc đoạn trường.” (Ngọc bội hoa lan tím, trâm cài hoa cúc vàng, ân cần điên cuồng để ý người xưa. Muốn say lúy túy để đổi lại thê lương, thanh ca chớ đoạn trường)…… Là trường đoản cú của Yến Thúc Nguyên…… Túy khách cư, dường như thứ gì cũng có lai lịch……

      Bi thương sao? Trước kia cũng biết, tại hình như hiểu…… Người chỉ có thể mượn rượu để giải sầu, sợ là người bi thảm nhất đời này……

      Ta nhàng uống ngụm, tay cầm vò rượu liền cứng đờ. biết như thế nào, nước mắt liền thể tự ức chế rơi xuống, lọt vào trong rượu, làm rối loạn bóng hình trong rượu……

      Ta rốt cục tin tưởng, người có thể cười khóc ……

      Đây là trò đùa lớn nhất đời…… rượu tên “Trầm túy” này, dùng cái gì để say lòng người? Phong hàn làm cho rượu trở nên có mùi vị gì cả…… “Trầm túy” của Túy khách cư, ngay từ đầu chỉ hoàn toàn là nước lã…… Có lẽ đây cũng chính là “Trầm túy” chân chính…..

      …… Rốt cục hiểu được, ý nghĩa của “Trầm túy”……

      …… Dục tương trầm túy hoán bi lương, thanh ca mạc đoạn trường……
      B.Cat thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Biết chờ đợi ai (1).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Nước lã sao có thể say lòng người? Ít nhất, ta say. Thứ gọi là tình này, lợi hại.

      Trời mưa …… thời tiết thê lãnh (thê lương, lạnh lẽo) như vậy….. là bất đắc dĩ cho bệnh nhân như ta, còn phải đuổi theo người a!

      “Tần nương!”

      Màu hồng nhạt như vậy, trong sắc trời u như nơi này, lại có vẻ tịch như thế.

      Tần Tố quay đầu, “Tỷ tỷ?”

      “Tốt quá, đuổi kịp !” Ta nhìn nàng, thầm cảm thấy may mắn.

      “Có việc sao?” Nàng cười chút, hỏi.

      Tay nắm lại có chút cứng ngắc, lạnh. “Theo ta trở về!” Ta kéo tay nàng.

      “……” Nàng có chút khó hiểu.

      rồi, hối hận cả đời.” Nếu nàng biết chân tướng……

      ……

      “Khách Hành, mở cửa!” Làm cái gì thế? Sớm như vậy liền nghỉ ngơi?

      Cửa chậm rãi được mở ra, Khách Hành ngáp cái, “Đinh nhi, chuyện gì a?”

      Tần Tố đột nhiên vọt lên vài bước, cầm tay Khách Hành.

      Ta khỏi sững sờ tại chỗ. Đây lại là làm sao vậy? Ta cái gì cũng chưa a……

      Khách Hành cũng sửng sốt, “Ngươi, phải rồi sao?”

      “Tỷ tỷ, tỷ có rượu ?” Tần Tố khẩn trương , để ý đến lời của Khách Hành.

      Lúc này mới phát , Khách Hành sắc mặt tái nhợt, chuyện cũng là hữu khí vô lực. Mà tay Tần Tố, ràng là bắt mạch.

      “Có.” Dường như hiểu được tình có tính nghiêm trọng. Ta lập tức gật đầu.

      “Tần nương……” Khách Hành rút tay mình về, “Đây là phòng của ta, ngươi ra ngoài trước .”

      tại phải thời điểm việc này!” Tần Tố có chút tức giận.

      Khách Hành thở dài, “ phải chuyện ghê gớm gì, ta có thói quen……”

      Hả? Đây rốt cuộc……

      “Ngũ hóa công tán, khi phát tác như hàn châm thấu cốt, khí huyết điên loạn, nếu hơi vô ý liền có thể chết. Đây chẳng lẽ phải là đại sao?” Trong giọng của Tần Tố tràn đầy vẻ lo lắng.

      “Sống chết của tại hạ phiền Tần nương lo lắng……” Khách Hành ngước mắt nhìn ta cái, ánh mắt phức tạp.

      “Ngươi rốt cuộc muốn gạt nàng tới khi nào?” là coi được! “Ngươi cho rằng như vậy, nàng để ý đến sống chết của ngươi sao?”

      Khách Hành nhíu mày.

      Tần Tố cũng quay đầu nhìn ta.

      “Tần nương.” Ta hít vào hơi, “Người thích là !”

      “Đinh nhi, ngươi rốt cuộc bậy bạ gì đó?” Khách Hành lên, lôi kéo tay của ta. Tay , lạnh.

      bậy?” Ta nhìn thẳng , “Tốt, ngươi tại thề với trời, ngươi từ đầu tới cuối đều có thích qua nàng, ngươi thà chết cũng muốn gặp nàng!”

      “Ngươi……”

      dám?” Đương nhiên .

      “Tiểu Đinh tỷ tỷ…… tỷ cái gì?” Tần Tố nhìn ta, giọng có chút run rẩy.

      “Ta thề với trời,” Khách Hành đột nhiên cười mở miệng, “Ta Nam Cung Thước, chưa từng thích Tần Tố, ta thà rằng……”

      “Đủ!” Ta cắt ngang nghĩ đằng nẻo, “Ngươi rốt cuộc lừa ai? Ngươi sao lại nhẫn tâm đối với nàng như vậy?!”

      “Vì sao……” Khách Hành nhìn ta, vẻ mặt bi thương hòa lẫn trong nụ cười.

      “Ta thể giúp ngươi……” Ta cúi đầu, tránh ánh mắt , “Đây căn bản phải là giúp ngươi a!”

      “Đừng như vậy, tỷ tỷ.” Tần Tố đột nhiên mở miệng với ta, “Tỷ kích thích như vậy, ……”

      Khách Hành xoay người, “Ta rồi, cần ngươi……” còn chưa kịp xong, liền kịch liệt ho khan. Tình huống thể ức chế càng nghiêm trọng, cơ thể lập tức thoát lực, cả người đổ xuống.

      Ta bị dọa ngây người. Nên làm cái gì bây giờ?

      “Tỷ tỷ, giúp ta dìu giường!” Tần Tố chút do dự đưa tay đỡ lấy .

      “Ừm.”

      “Tỷ tỷ, tiểu nhị trong điếm, ai có nội lực tốt nhất?”

      “Hả? Ta biết a……”

      Trời ạ! bắt đầu hộc máu !

      “Tỷ bảo bọn họ đến đây!”

      “Được!”

      ……

      ra, người có nội lực mạnh nhất trong điếm ta, chính là Khách Ức.

      Mưa dần dần lớn hơn, đứng ở hành lang, làm cho ta cảm thấy có chút lạnh.

      “Tiểu Đinh, có khỏe ?” Khách Tùy tới, hỏi.

      “Ừm.” Ta là cười nổi.

      vươn tay, sờ sờ trán của ta, “ phát sốt.”

      Ừm…… Đương nhiên rồi, ta còn chưa uống thuốc nữa……

      “Trở về nghỉ ngơi , nơi này ta cùng Khách Lộ coi chừng……”

      cần…… Ta sao ……” như thế nào, cũng là ta làm Khách Hành giận đến hộc máu…… Nếu có việc gì, ta cả đời lương tâm bất an……

      Cửa đột nhiên bị mở ra. Khách Ức vẻ mặt thống khổ ra, “Hừm…… Độc là lợi hại, ngay cả ta cũng cảm thấy rét lạnh.”

      có việc gì chứ?” Nhất định phải có việc gì a!

      “Đại khái……” Khách Ức xoa bóp vai, “Vận công chữa thương ta cũng quá thành thạo……”

      “Giúp ta lấy rượu mạnh nhất đến!” Tiếng của Tần Tố, cấp thiết.

      “Được!”

      Khách Tùy ngăn ta, “Ta là được rồi.”

      “Chìa khóa hầm rượu còn ở chỗ ta a.” Ta đẩy ra, bước nhanh xuống lầu.

      ……

      “Như vậy được ?” Nhìn Tần Tố thuần thục đem thuốc hòa vào trong rượu, ta cẩn thận hỏi.

      “Được.” Nàng gật gật đầu, “Rượu có thể giảm bớt đau đớn khi bị độc phát……”

      . ra, đây cũng là nguyên nhân uống rượu……

      có khỏe ?” Ta nhìn nhìn Khách Hành ngồi khoanh chân giường, giọng .

      “Chỉ là nhất thời khí huyết ngược chiều, có gì đáng ngại……” Tần Tố bưng bát rượu thuốc kia lên, qua.

      Nên làm cái gì bây giờ…… Ta…… phải xin lỗi sao?

      “Nam Cung……” Giọng Tần Tố, ôn nhu.

      “……” Khách Hành mở to mắt, cũng nhìn nàng, “Ngươi ……”

      “…… được.” Tần Tố nở nụ cười, “Ta dù sao cũng là thầy thuốc, có đạo lý bỏ bệnh nhân.”

      “Ta phải bệnh nhân……” Khách Hành ngước mắt, “Chỉ là người sắp chết.”

      “Ngươi chết!” Vì sao nàng có thể kiên định như vậy?

      “Phải như thế nào mới có thể khiến ngươi hết hy vọng?” Khách Hành cười khổ chút, “Rốt cuộc, muốn ta phải làm như thế nào?”

      “Ngươi cái gì cũng cần làm. Ta chết tâm.”

      “Cho dù ta chưa bao giờ thích ngươi?” Vì sao đến lúc này, vẫn chịu ra chân tâm của mình chứ?

      “Ngươi thích ai, ta xen vào. Ta chỉ biết, ngươi là người duy nhất đời này ta muốn cứu……”

      “Tội gì……” cười, “Ta có thể cho ngươi cái gì?”

      “Ta ngay từ đầu cái gì cũng muốn…… Vì sao ngươi còn muốn trăm phương nghìn kế tránh ta?” Tần Tố nhìn , trong giọng mang theo ủy khuất, “Ta cầu ngươi thích ta, cũng qua muốn ở lại bên cạnh ngươi, ta chỉ là…… muốn cứu ngươi, như vậy cũng được sao?”

      được!” Thanh của Khách Hành, giận dữ, “Cứu người chắc chắn phải chết, ngươi là kẻ ngốc sao? Ngươi nếu muốn giúp ta, liền đao giết ta, cũng giảm thống khổ!”

      “……” như vậy, làm cho Tần Tố thể phản bác.

      “Vì sao ngươi làm được? Vì sao phải khiến ta hối hận khi đến Tuyết vực, hối hận quen ngươi, hối hận mình ngoại trừ thương tâm cái gì cũng thể cho ngươi…… Ngươi cho ta thanh thản tìm chết được ……”

      Trong nháy mắt đó, Tần Tố cúi đầu, hôn lên môi , che lại mọi lời của . giả giả, cần phải phân biệt nữa, chỉ cần biết tâm của nhau, có lẽ như vậy là đủ rồi……

      Nhìn chằm chằm cảnh đau mắt hột này…… Ta thở dài, lui ra ngoài, nhàng khép cửa lại. Kỳ …… Ta rất muốn xem thế nào…… Aizz ~
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Biết chờ đợi ai (2).

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      ……

      Quả nhiên…… phong hàn của ta tăng thêm ……

      tại hoàn toàn thể dựa vào cái mũi để hô hấp, ngay cả nghe tiếng động cũng có chút khó khăn…… Aiz…… Ta cũng muốn luyện nội công! Aiz…… Có lẽ nên ngoan ngoãn sắc thuốc uống . Có khi nghĩ lại, có tình nhân như Tần Tố vậy tệ, nhìn xem cuộc sống Khách Hành hạnh phúc! Nếu mỗi ngày có mỹ nhân hầu hạ đút thuốc, ta cũng nguyện ý bệnh dậy nổi a ~ aiz……

      “Sớm……” là, chính mình nghe giọng của mình cũng cảm thấy hữu khí vô lực.

      Khách Lộ xoay người, “Sớm.”

      bếp lò, siêu thuốc bốc lên từng đợt từng đợt khói……

      “Tần nương cũng có tâm…… Mới sáng sớm liền sắc thuốc rồi……” là càng ngày càng hâm mộ Khách Hành rồi……

      “…… Đây là thuốc của .” Khách Lộ qua, cầm lấy siêu thuốc, đem thuốc đổ vào trong bát. “Hẳn là được rồi.”

      “Của ta?” phải bệnh nặng quá, nghe nhầm chứ?

      “Đúng.” Khách Lộ cẩn thận lọc cặn thuốc, “…… Nấu sữa đậu nành, thuận tiện……”

      Tuy rằng , nấu sữa đậu nành cùng sắc thuốc có gì thuận tiện, nhưng mà, đột nhiên có cảm giác tâm nguyện đạt thành……

      “Cám ơn.” Ta tiếp nhận chén, khỏi cảm động.

      nhàng nở nụ cười, “…… Nóng……”

      Đúng nha, thực nóng, là bệnh đến hồ đồ rồi, thiếu chút nữa liền uống hơi cạn sạch…… vất vả thổi nguội, vừa uống ngụm , ta thiếu chút nhổ ra rồi. ra hương vị trong đắng có vị ngọt là khủng bố như vậy……

      “Làm sao vậy?”

      ngọt…… phải, đắng……” Quế chi có phải bỏ nhiều quá hay ?

      “……” Khách Lộ nhìn ta, có chút luống cuống.

      “Ha ha, thuốc đắng dã tật!” Ngọt như vậy, còn hiệu quả trị liệu hay a! Mặc kệ, uống xong trước rồi sau!

      Cuối cùng, bát thuốc này, vẫn là dùng phương thức uống hơi cạn sạch để uống hết. Ta vẻ mặt thống khổ nhìn Khách Lộ, đáng thương hề hề : “Sữa đậu nành……”

      Có lẽ là thuốc quá khó uống, hay là bệnh khiến ta còn phân biệt mùi vị gì, uống sữa mới ra lò, lại cảm thấy gian tràn đầy hương vị ngọt ngào.

      “Khá hơn chút nào ?” Khách Lộ hỏi, ấm áp giống như sữa đậu nành vậy.

      “Ừm!” Mơ hồ thấy, trong mắt có ý cười.

      xoay người, tiếp tục làm chuyện của mình.

      “Khách Lộ.” lời nào có phải rất buồn hay ? “Có cảm thấy Tần Tố cùng Khách Hành rất xứng đôi hay a?”

      “Có.” Trả lời như vậy, quả nhiên là phong cách của Khách Lộ.

      “Đừng chỉ ‘có’ thôi. chút ý kiến nghe xem a.” Bưng bát theo phía sau , có phải có chút ngốc ?

      “Ta có gì……” đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người, đón nhận ánh mắt của ta, “…… thích Khách Hành?”

      “Hả?” ra còn ! “Ngay cả huynh cũng tin? nghĩ tới ta diễn tốt như vậy!” Bất quá, đây cũng kỳ quái a. Khách Lộ vốn phải người nghĩ nhiều, tuy rằng thoạt nhìn có chút thâm trầm, chỉ tiếc, trong suốt thấy đáy luôn a!

      “……”

      Đột nhiên nhớ tới lời Khách Tùy : Ngốc tử mới nhìn ra các ngươi diễn trò! Ha ha ha ha ha ha……

      “Cười cái gì?” hình như có chút tức giận, “Loại chuyện này vốn nên lấy ra vui đùa……”

      Muốn cười khó, muốn giận càng khó…… Ta đột nhiên có cảm giác thành tựu.

      “Ha ha, cần tức giận đâu. Ta là bệnh nhân a, huynh nhường ta chút ~” Loại tình huống này, giống như có thể được voi đòi tiên, làm càn làm nũng chút.

      “……” Khách Lộ nhìn ta, nhất thời biết nên trả lời như thế nào.

      Ta liền hiểu.

      “Được rồi được rồi. Chỉ đùa chút thôi, cần có biểu tình này, giống như ta khi dễ huynh.” thực tế, ta hình như là khi dễ …… thể trách ta nha, có câu tục ngữ rất hay, nhân thiện bị nhân khi (người tốt bị người bắt nạt) a.

      Khóe môi bất giác nhếch lên đường cong tuyệt đẹp, “…… lại ……” cười oán giận như vậy, trong thanh lộ ra vẻ thản nhiên bất đắc dĩ, lập tức, tiếp tục chăm sóc nồi sữa đậu nành.

      Đột nhiên cảm thấy tim đập sót hai nhịp. Kỳ , mọi người bên người ta cười nhìn rất tốt a, hoặc là tươi đẹp, hoặc là tuấn lãng…… nở nụ cười, biết có phải bởi vì hiếm thấy hay , luôn làm cho ta cảm thấy có chút giống,…… Chậc, cảnh đẹp ý vui a…… Nếu mỗi ngày đầu nhìn thấy, ừm…… Trái tim chịu nổi……

      “Đinh tỷ tỷ……”

      vui vẻ, thình lình Khách Ức giống như du hồn xuất ở cửa phòng bếp, ta thiếu chút nữa bị dọa rớt bát trong tay.

      “Tiểu Ức…… Ngươi dậy rồi?”

      “Ừm.” Khách Ức đôi mắt đen thui, hiển nhiên là đêm ngủ. “Khách Lộ ca ca, ta muốn uống sữa đậu nành……” hữu khí vô lực vào.

      “Có khỏe ?” Khách Lộ đưa sữa đậu nành, hỏi.

      tốt……” Khách Ức cầm bát, thở dài, “Toàn thân xương cốt đều rã rời, chút khí lực cũng dùng được…… Đáng ghét, hảo hảo đập Khách Hành trận, ta thấy có lỗi với chính mình!”

      Vận công chữa thương nguy hại lớn như vậy sao?

      “Ngươi nội lực tuy mạnh, nhưng phương pháp vận khí đúng. Thay người chữa thương xác thực có chút miễn cưỡng……” Khách Lộ giọng điệu bình thản, “Đợi ta giúp ngươi dùng thuốc lưu thông khí huyết, hẳn là khá hơn nhiều.”

      Khách Ức nở nụ cười, “Ha ha, vậy cám ơn huynh, Khách Lộ ca ca.”

      Vì thế, trái tim của ta hôm nay lần thứ hai đập sai nhịp……

      “Ta phải uống sữa đậu nành a.” Giọng của Khách Hành, vẫn lười nhác như vậy.

      “Ta lấy là được!” Tiếng của Tần Tố, như trước vẫn trong trẻo êm tai như vậy.

      “Vài bước thôi mà.”

      “Chàng có thương tích trong người a.”

      Hai người liền như vậy ngươi câu ta câu, rất ăn ý đồng thời nhảy vào nhà bếp.

      “A, nhiều người như vậy a?” Khách Hành cười, có chút dấu hiệu độc phát hôm qua.

      “Khách Hành ca ca tâm tình tốt a ~ mới sáng sớm liền liếc mắt đưa tình rất có tinh thần ~ đáng thương cho ta a, vì cứu người nào đó, eo lưng đau nhức , còn công tổn thất nội lực ~~~ aizzzz ~~~” Khách Ức lập tức ngoài miệng buông tha người châm chọc khiêu khích.

      “Nha, lại có việc này sao?” Khách Hành lập tức ứng biến, “ nghĩ tới tiểu Ức ngươi tuổi còn trẻ, lại có lòng hiệp nghĩa có thể cứu người phù thương, ta đây làm trưởng bối là cảm thấy bằng a!”

      Khách Ức nghiêng đầu nhìn , “Hừ, dám nhận dám nhận……”

      “Khách khí khách khí ~”

      “Chàng phải muốn uống sữa đậu nành sao?” Có đôi khi cảm thấy Tần Tố là người thẳng thắn đơn thuần, nghe đoạn đối thoại quẹo quẹo lại như vậy, lực nhẫn nại của nàng so với ta còn kém hơn nhiều.

      Khách Hành liếc nhìn nàng cái, “Đúng vậy. Ta cũng chưa uống mà?” hơi hơi cau mày. Tuy rằng giọng điệu vẫn là xa cách, nhưng mà, ta có thể tinh tường cảm giác được, có chút gì đó xác thực quả cải biến.

      Có phải mĩ mãn hay ? Ta bệnh lợi hại như vậy, các ngươi lại hạnh phúc ngọt ngào như vậy…… công bằng!

      Ta đến trước mặt Khách Hành, chuẩn bị tâm lý tốt, “Khách Hành…… Chàng có việc gì ……” Bởi vì do phong hàn, nước mắt đến là đến a, “Ta nghĩ, ta còn được gặp lại chàng …… Ta biết, thời điểm này ta nên những việc này, nhưng mà, nếu , ta nhất định hối hận……Ta có lẽ, là thích chàng ……”

      mảnh yên tĩnh. là rất giống như , ta cũng nhịn được bội phục bản thân ta.

      “Đinh nhi…… ……”

      Khách Hành biểu tình là…… Tần Tố bộ dáng tò mò quái ghê. A, Khách Ức ngươi bình thường khôn khéo vô cùng, còn phải bị diễn xuất phi phàm của ta làm chấn động sao ! Ha ha ha…… Nhịn xuống, nhịn xuống, thể cười ra a!

      Nhưng mà, lại có người phá.

      Lần đầu tiên, nhìn thấy Khách Lộ cười như vậy. nhìn ta, trong ánh mắt là áy náy, nhưng lại cười dừng được, “…… Ta…… Ta phải cố ý ……” tránh ánh mắt phẫn nộ ta, cười đến toàn thân run rẩy.

      Nguy rồi……

      “Đinh nhi! Trò này cũng dám đùa a! Ta bị huyết mạch ngược chiều có biết hay !” Khách Hành cắn răng, hung tợn .

      “Đinh tỷ tỷ, tỷ là……” Khách Ức vẻ mặt khóc ra nước mắt.

      Tần Tố thở ra, “Ta còn nghĩ ……”

      “Ta thấy khí khẩn trương, giải trí chút thôi!” Thẳng thắn được khoan hồng.

      khí làm sao khẩn trương ?” Trăm miệng lời a……

      ràng kế hoạch thất bại, ta vì sao còn vui vẻ như vậy chứ? Sáng sớm rét lạnh như vậy, bị nhiều người cùng nhau phê bình như vậy, sao lại làm ta cảm thấy ấm áp? Là do thuốc? Hay sữa đậu nành? Hay là do cười nhiều quá? Cái mũi hình như còn bị tắc a…… Ha ha……

      Đột nhiên, cảm thấy có chút khiếm khuyết…… Có phải thiếu cái gì hay ? biết vì sao, khắc kia ta nghĩ đến Khách Tùy…… Nhưng mà, thời khắc đó ta lại phát giác, vận mệnh từng bước đem tương lai nó xếp đặt tốt phô bày trước mặt ta……
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :