1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túy khách cư - Na Chích Hồ Ly(35c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: thể cầu (1)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Sáng sớm ở Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, lười biếng mà ấm áp. Aiz, dù sao cũng chỉ buôn bán ban đêm thôi. Nhưng mà, vì sao……

      “Tiểu Đinh, hôm nay sao phải là Tùy công tử đến chứ?” Tiểu Trúc vẻ mặt cười quyến rũ hỏi ta,vô cùng ngạc nhiên.

      “Đúng vậy, đúng vậy. Còn có Hành ca ca cũng lâu chưa tới.” Tiểu Tương nhíu mày liễu gắt giọng.

      Tiểu Cửu bên cạnh vốn uể oải cũng lên, “Ta vẫn thích tiểu Lộ hơn.” Hai gò má nàng phiếm hồng, cười duyên .

      “Đúng vậy. Người ta cũng vậy ~ tiểu Cửu đừng tranh cùng người ta ~”

      “Tiểu Lộ rất đáng ~”

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Ta có chút co giật nhìn đám nương này. tại là dịu dàng mê người, khi thấy tiểu nhị của ta, quả nhiên là như lang như hổ a! Còn có: Tùy công tử, Hành ca ca, tiểu Lộ. là vừa nghe liền hiểu được địa vị khác biệt a!

      “Tiểu Đinh tỷ tỷ ~”

      Oa, nũng nịu đáng sợ, quả thực có thể so với độc dược của Tần Tố a!

      “Lần sau ngươi để tiểu Lộ đến nha ~” đám nương đến gần, hờn dỗi.

      “Còn đến? nếu lại đến còn bị các ngươi ăn sạch xương cốt cũng chừa sao.” Nguyệt di vén mành ra, khẽ kêu, “Các ngươi đám nha đầu chết tiệt kia, khi nào đổi chủ rồi?”

      “Nào có a ~”

      Các nương cười vui vẻ.

      “Đinh Đinh a, con đừng cho mấy tên tiểu nhị kia của con đến đây.” Nguyệt di cũng cười, “Nhìn xem đám nãi nãi này của ta, đều giống như đại nương hoài xuân vậy. Còn như vậy nữa, ta đây cũng cần làm ăn nữa, mọi người đều ăn khí !”

      Các nương vẫn cười ngừng.

      “Tiểu Đinh, ngươi đừng nghe ma ma bậy. Lần sau phải cho bọn họ đến a. Tỷ muội chúng ta chỉ dựa vào việc này để sống thôi đó ~” Hồng bài Lạc Nhi cười .

      “Lạc Nhi tỷ tỷ ~”

      “Đám nha đầu chết tiệt kia. biết xấu hổ! Ma ma như ta còn xấu hổ đây!” Nguyệt di cười đẩy các nàng, “ , nên làm gì làm !”

      Các nương vui cười bỏ .

      Ta thở dài, ngẫm lại cũng buồn cười.

      “Đinh Đinh a, cười cái gì?” Nguyệt di đến bên người ta, tiếng vẫn mềm mại uốn éo, thói quen nghề nghiệp sao? “Chẳng lẽ là việc hôn với công tử nhà Thượng Thư?”

      Nụ cười của ta lúc này cứng đờ. Sao mọi người đều biết chuyện chưa đâu vào đâu này thế?

      Nguyệt di cười, “Nhìn con xem, có cái gì phải xấu hổ a? lớn gả chồng, cũng phải chuyện xấu gì.”

      phải việc này, Nguyệt di.” Ta bất đắc dĩ a……

      “Con thích ?”

      “Cũng ghét.”

      Nguyệt di nhàng nhíu mày, “Chuyện này thể qua loa. Nếu con lòng thích, cần phải đáp ứng.”

      “Dạ.” hổ là Nguyệt di, mọi việc đều nghĩ cho ta trước.

      “Gia thế nhân phẩm sao chứ? Nếu lòng cam, ngày sau vẫn cảm thấy ủy khuất.” Nguyệt di khẽ thở dài, giống như tự .

      “Biết ạ, Nguyệt di. Thở dài nữa già đó.” Ta sờ sờ mặt của người.

      “Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả ngươi cũng……” Nguyệt di lúc này cười rộ lên.

      “Được rồi, con về.” Ta quay đầu làm mặt quỷ, “Uống nhiều sữa đậu nành , dưỡng nhan nha!”

      Sau lưng tiếng cười như chuông bạc ngừng vang lên. Ta cũng cười rồi ra ngoài. Tiếp theo ta liền thấy Thạch Chước.

      Aiz. Ta cười cười với xem như chào hỏi.

      nhìn nhìn Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu phía sau ta.“Ngươi đến nơi này làm cái gì?”

      rất thích nhíu mày.

      “Đưa sữa đậu nành a.” Ta vẫn tiếp.

      “Thương thế của ngươi đỡ rồi?” ở bên người ta, hỏi.

      “Ừm.” Ah, thời tiết cuối tháng mười, lạnh a……

      “Ngươi mặc quá ít .”

      Hở? Ta ngẩng đầu nhìn nhìn . Ngươi mặc cũng nhiều a. Hơn nữa biết vì cái gì, tiểu nhị trong điếm ta đều mặc áo đơn, lạnh sao? Làm cho ta cũng khác thường.

      “…… Làm sao vậy?” có chút khó chịu hỏi.

      có.” Ta dùng sức lắc đầu,“Thạch gia đây là làm sao?” Sao phải theo ta chứ?

      “Ta có tên……” bất mãn thấp giọng oán giận, “ ăn điểm tâm.” Hợp tình hợp lí.

      “Trong nha môn lo việc điểm tâm sao?” Ta khỏi nở nụ cười.

      “Ta cũng phải trả tiền.” nghiêng đầu.

      “Hả? Thạch gia đến điếm của ta à?” Ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

      “Ta có tên.” đột nhiên dừng bước, nghiêm túc ,“Vì cái gì ngươi……”

      “Thạch Chước?” Ta cười cười, “ biết, biết.”

      lại sững sờ chút. Lập tức có chút tức giận tiếp tục .

      – gia thế nhân phẩm sao chứ? Nếu lòng cam, ngày sau vẫn cảm thấy ủy khuất.. — đột nhiên nhớ tới lời Nguyệt di . Lòng cam? Ta? Nếu là lời ta , sao nhỉ? Nguyệt di dù sao cũng có , mới có thể như vậy. Như vậy, chưa từng như ta sao?

      “Ngươi……”

      quay đầu, “Cái gì?”

      Ta thở dài, “…… có gì.”

      cũng hỏi nhiều.

      Trầm mặc như vậy, thẳng đến cửa Túy khách cư.
      B.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: thể cầu (2)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.


      Trầm mặc như vậy, thẳng đến cửa Túy khách cư.

      “Đinh nhi.” Khách Hành lập tức xông lên, phen đỡ lấy ta, “Vết thương của nàng còn chưa lành,sao phải tự mình đưa sữa đậu nành chứ, việc này giao cho ta là được rồi.”

      “Ừm.” Ta vẫn chưa thích ứng kịp, đành phải cứng ngắc gật đầu.

      “Muốn ta ôm nàng lên lầu nghỉ ngơi hay ?” Khách Hành cười, làm cho ta lạnh cả người.

      cần. Ta còn phải tính toán sổ sách.” Ta tận lực phối hợp .

      “Ngươi cẩn thận thân thể a. Ta đau lòng.” Khách Hành nhíu mày, .

      biết ~” Làm buồn nôn chút thử xem, phải muốn diễn trò sao? Ta xuất ra thực lực của mình đây!

      Nụ cười này đúng là hữu hiệu. Khách Hành liền sửng sốt, vừa nhíu mi vừa : “Biết là tốt rồi ~”

      Ha ha. “Mau vào a. Bên ngoài lạnh lắm.” Ta đẩy đẩy Khách Hành.

      “À. Được.” Lần này đổi thành Khách Hành thích ứng kịp.

      Lòng cảm thấy buồn nôn, thân thiết gắn bó vào trong điếm. Ta cười ghé sát vào Khách Hành, giọng : “Có phải rất khoa trương hay ?”

      cũng cười cúi đầu giọng : “ . Diễn tốt a, Đinh nhi ~”

      “Quá khen quá khen ~”

      “Khách khí khách khí ~”

      Ôi, ta đây đáng thương, cảm giác lành lạnh lưng, tạm thời mất nổi rồi……

      ……

      Tiểu nhị trong điếm ta đều là người mù sao? hiểu bọn họ! Tần Tố tuyệt sắc như vậy, ta là nữ nhân cũng nhìn rời mắt, bọn đàn ông này sao đều bộ dạng hờ hững? Khách Hành còn chưa tính, những người khác như thế nào…… Khiếi thẩm mỹ thưởng thức bất đồng sao? Mỹ nhân như vậy aiz, sống đời, có mấy cơ hội có thể nhìn thấy? Nhìn xem khách đến trong điếm này, ánh mắt đều nhìn chằm chằm, các ngươi là……

      nương.” Tần Tố đột nhiên tới.

      Giọng nghe hay, quả thực như tiếng suối trong sơn cốc …… Nàng chủ động chuyện với ta a!“Tần nương gọi ta tiểu Đinh được rồi. Có chuyện gì sao?”

      “Ngươi thích ?” Tần Tố đưa tay chỉ vào Khách Hành ở bên cạnh.

      Bút trong tay ta lập tức rơi xuống. thẳng thắn a.

      “Ách…… Đúng.” Ân cứu mạng lớn như vậy sao?

      cũng thích ngươi?”

      Ánh mắt của nàng trong suốt, tựa như thủy tinh, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cuồng ngạo coi thường mọi việc, lạnh như băng tuyết. Ha ha, khó trách người ta , thủy tinh là băng ngàn năm. Chỉ là, vì sao nàng hỏi việc này, lại tức cũng buồn?

      “Này……” Ta nên trả lời như thế nào mới tốt đây.

      “Đúng.”

      Tiếng của Khách Hành, có vẻ nghiêm túc chân . Ta ngẩng đầu nhìn nhìn , lại nhìn Tần Tố. Theo bản năng lui lại mấy bước. nhưng mà lui cũng có tác dụng gì. Trời biết ta khi nào bị hạ độc.

      ?” Tần Tố hỏi, nghe ra tia buồn vui.

      “Đương nhiên.” Khách Hành đáp, cũng có tí cảm tình.

      Tần Tố lại nở nụ cười. “Sâu đậm?” Nàng cười hỏi, đẹp như hoa đào.

      Khách Hành là người mù hay sao? Mỹ nữ như vậy aiz…… Aizzz……

      “Còn ngươi?” Khách Hành hỏi lại.

      Tần Tố rũ mắt xuống, lại quay đầu nhìn ta. biết vì cái gì, bị nàng nhìn như vậy, mặt của ta lại đỏ lên. Ta biết bản thân lúc này tuyệt đối là cười vô cùng sượng sùng.

      “So với nàng sâu hơn.” Tần Tố dời mắt, .

      Việc này cũng nhìn ra được sao?

      Khách Hành nở nụ cười.“ quan trọng.” quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt có tia kỳ quái.

      Tần Tố ngước mắt, “Ta hiểu.”

      hiểu? Hiểu cái gì? Kỳ cái gì cũng có nha! Ta như vậy có tính là hại người ? Có thể gặp báo ứng hay a?

      “Tần nương……” thôi. Bằng cả đời lòng bất an.

      “……” Tần Tố cười cười với ta, “ nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

      Ách? Sao lại hỏi đến việc này chứ.“Mười tám.”

      “Ta mười bảy.” Tần Tố vuốt cằm, “Sau này ta liền gọi ngươi là tiểu Đinh tỷ tỷ, được ?”

      Ách? Tỷ tỷ?

      “Ơ……. được.”

      “Sau này nếu tỷ tỷ có chuyện gì, liền báo tiếng, Tần Tố làm hết sức.” Lời của nàng, lộ ra thành khẩn làm cho người ta kinh ngạc.

      Vì cái gì nàng hoàn toàn ngại, còn có thể như vậy? Nàng phải rất thích Khách Hành thôi, còn điên cuồng đuổi theo vài tỉnh sao. Đây là ý gì?

      Khách Hành mặt nhăn nhíu. “Ngươi……”

      Tần Tố cười, hoàn toàn có tạp niệm. “Người ngươi thích, ta cũng thích. Người ngươi muốn che chở, ta cũng che chở. Ta cưỡng cầu, ngươi có thể yên tâm.”

      Tâm tính thiện lương làm ta chấn động chút. Trời ạ! Trong thiên hạ lại có người như vậy sao? Đúng là băng ngàn năm: Cao ngạo, minh khiết, bất nhiễm tục trần. Ta là nữ nhân cũng động tâm. Khách Hành, ngươi tuyệt đối là người mù lại thêm ngu ngốc!

      Khách Hành sắc mặt thay đổi. Quả nhiên cũng bị cảm động rồi. nương tốt như vậy. Hay là ngươi cân nhắc chút, ta giải thích ràng việc này cho?

      “Tội gì……” mở miệng.

      Tần Tố nhàng nhíu mày, “Tội gì?” Ánh mắt của nàng tràn đầy khó hiểu, “Có ý gì?”

      Ách…… Nàng nghe hiểu sao? Khách Hành rất dễ hiểu mà. Vậy mà nàng lại hiểu đời như thế…… Chẳng lẽ…… Nàng thuộc nhân gian, là tiên tử do băng tuyết ngàn năm hóa thành?

      Khách Hành nhìn nàng, xoay người với ta: “Ta dìu nàng lên lầu nghỉ ngơi.”

      A? Vì cái gì? Ách…… Ta là lần thứ hai bị người như vậy ôm lấy mà 1 lời…… Aiz…… Ngươi phải “dìu” ta lên lầu nghỉ ngơi thôi, ngôn hành (lời hành động) đồng nhất a.

      Tần Tố đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn mang vẻ khó hiểu như trước.
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: thể cầu (3)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Tần Tố đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn mang vẻ khó hiểu như trước.

      Ta ngẩng đầu nhìn quần chúng, hơi nhíu mi, ánh mắt phức tạp mà lại thâm sâu. Vội vã tìm lý do rời như vậy, chẳng lẽ……

      “Khách Hành……” Ta cười, giọng mở miệng.

      “Hở?” vẫn nhìn phía trước, như suy nghĩ việc gì.

      “Ngươi thích Tần Tố.”

      Bước chân lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Quả nhiên. ra ngươi phải người mù lại ngu ngốc a. Ta hiểu lầm ngươi.

      “Cái …… Cái gì?”

      May mắn cách gần, bằng đúng là nhìn ra mặt đỏ.

      có gì.” Như vậy a, như vậy a, như vậy a, ha ha ha ha.

      “Cười cái gì a! Còn cười nữa ta buông tay !” cũng cười lên.

      “A, ta sai rồi ta sai rồi, ngươi đừng buông tay a!” Bị quăng như vậy, khẳng định rất đau, ta lập tứcvươn tay ôm .

      “Ngươi ràng còn cười!” cố ý thả lỏng tay chút, vẻ mặt cười vừa tức vừa giận.

      “A — cười phạm pháp a? Ta cũng phải cười ngươi!”

      “Còn cãi!”

      Này có tính là liếc mắt đưa tình ? Ha ha……

      “được rồi, đến cửa phòng ta, ngươi muốn buông tay liền buông tay !” Ta nhịn cười, .

      cũng thu hồi ý cười, nhưng có buông tay ra.

      “Đinh nhi……” mở miệng, ánh mắt vẫn ở nơi khác.

      “Gì vậy? Hành ca ca ~” Ta học nương Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, mềm giọng .

      cười, vẻ mặt đơn nhìn ta, “…… Ta…… xứng với nàng ấy sao?”

      ra, thích là chuyện phiền toái như vậy…… xác thực, nữ tử giống như Tần Tố, chỉ sợ có mấy người nam nhân dám có ý nghĩ an phận. Chẳng lẽ là vì điều này, cho nên mới muốn ta diễn trò? Có phải có chút ngốc hay a?

      “Sâu đậm?” Ta chớp chớp mắt, dùng lời Tần Tố hỏi lại .

      nở nụ cười, quả nhiên. buông tay ra, để hai chân ta chạm đất. “So với ngươi sâu hơn.” cười , mang theo ý trêu chọc.

      “Aizz. Ta bị bỏ rơi……” Ta than thở, “Yên tâm, ta cũng cưỡng cầu……”

      thể nào.” lại gần ta, vẻ mặt cười xấu xa, “Ta tình thâm ý trọng, quyết thay đổi tình cảm, Đinh nhi ~”

      “A? Gì chứ?” Lần này đến lượt ta kinh ngạc,“Ngươi phải……”

      “Thứ chiếm được, đừng nên cưỡng cầu. Đây là gia huấn nhà chúng ta.” thiếu nghiêm túc xong, làm cho người ta đoán ra lời là thiệt hay giả.

      chiếm được? Lưỡng tình tương duyệt vì cái gì chiếm được?

      hiểu? Chờ ngươi có người trong lòng liền hiểu được.” vẫn cười.

      “Sao lại như vậy a ~ người trong lòng của ta phải là chàng sao? Hành ca ca ~” Đoán ra đoán, đây là gia huấn của nhà ta.

      “Ta rất cao hứng a, Đinh nhi ~”

      “Khụ khụ……”

      Có người cố ý ho hai tiếng.

      Bà mối? phải chứ? Cũng tốt, giải quyết ràng việc kia luôn.

      “Ngươi là tiểu nhị nơi này !” Bà lên đến, trừng mắt nhìn Khách Hành, “ là hạnh kiểm xấu.”

      Aiz. Bà vì cái gì ngay cả Thạch Chước cũng đem lên a?

      “Đến đến, tiểu Đinh a, ngươi cùng Thạch công tử tâm .” Bà mối vui vẻ đem Thạch Chước đẩy tới.

      Lại tới?

      Thạch Chước vẫn cau mày, cố ý nhìn ta.

      “Lí ma ma, đây là lỗi của bà. Ta cùng Đinh nhi tình đầu ý hợp, sao bà lại bổng đả uyên ương?” Khách Hành cười oán giận.

      “Uyên ương? Ngươi cũng nhìn xem thân phận mình?” Bà mối thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

      “Ai u, lời này của ma ma thôi.” Khách Hành vẫn cười cười. ra cười có thể sâu như vậy, sâu thấy đáy.

      “Thạch công tử người ta là đường đường là Thượng Thư công tử, văn võ song toàn, nhất biểu nhân tài. Thạch Giang hai nhà lại là thế giao, cùng tiểu Đinh chúng ta là trời đất tạo nên đôi. Ta khuyên ngươi cũng đừng chen vào.” Bà mối vẻ mặt khinh thường, “Ngươi có phải hay , Thạch công tử?”

      Thạch Chước nhìn ta cái, vẫn trầm mặc.

      “Việc này cùng Thạch công tử có cái liên quan gì? Đúng , Đinh nhi?” Khách Hành lập tức mở miệng.

      “Ừm……” Nên làm như thế nào mới tốt đây?

      “Ai u, tiểu Đinh a, ngươi làm sao vậy?” Bà mối lập tức lôi kéo ta, “Tiểu tử này lai lịch bất chính, lại là con quỷ nghèo, sao so được với Thượng Thư công tử. Ngươi phải bị ngốc chứ?” Nàng giọng , nhưng mọi người đều có thể nghe được.

      “Ta……” đời này, mỗi người đều nịnh hót, ta, cũng giống vậy sao?

      “Toàn bậy!”

      Tần Tố!

      Tần Tố tới, người đầy sát khí. Nàng liếc liếc mắt nhìn Thạch Chước, lại nhìn chằm chằm bà mối : “Hừ. Thượng Thư công tử?” Nàng nở nụ cười,“Nam Cung thế gia phú khả địch quốc, thống ngự giang hồ hắc bạch lưỡng đạo, chẳng lẽ so ra còn kém Thượng Thư nho ?”

      Hả? Có ý gì? Nam Cung thế gia? Có liên quan sao?

      Sắc mặt Khách Hành có chút cổ quái.

      “Ngươi cái gì?” Bà mối hiểu lớn tiếng .

      Đúng vậy, cho dù là nơi này của chúng ta chỉ là trấn vô danh quan tâm đến chuyện giang hồ, cũng từng nghe qua uy danh Nam Cung thế gia, lúc này lại đem ra, làm cho người ta khó hiểu a.

      chính là thiếu chủ Nam Cung thế gia.” Tần Tố cười khẽ, “Như thế nào, so ra còn kém Thượng Thư công tử sao?”

      Thiếu chủ Nam Cung thế gia?! phải chứ! Giống Khách Hành biết nấu cơm làm thức ăn may vá thêu thùa đốn củi nấu nước ngâm thơ đối câu đánh mã điếu bài cửu khoác lác láo coi tướng xem bói…… Mọi thứ, là thiếu chủ Nam Cung thế gia cao cao tại thượng? Gạt người. Nhưng mà…… Tần Tố, gạt người sao?

      Khách Hành khẽ nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ cười cười, “Tại hạ Nam Cung Thước, tự Bắc Thần. biết xứng với Giang nương hay .”

      Bà mối sợ run hồi lâu. “Này……”

      “Nam Cung Thước?” Đây là nguyên nhân vì cái gì chịu cho ta biết tên. Nam Cung thế gia, đia vị lớn, là sợ ta biết dám giữ lại……

      “Gọi ta Bắc Thần là được, Đinh nhi.” nhìn ta, trong ánh mắt mơ hồ có ý xin lỗi.

      Ta có tức giận a, chỉ là…… có chút giật mình……“Bắc Thần.”

      “Vị công tử nhà Thượng Thư này, ngươi phải muốn cướp thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia chứ?” Tần Tố nghịch nghịch tóc, cười .

      Thạch Chước cũng khẽ cười, quay đầu với ta: “Ta đây.”

      “……” Phải gì mới tốt đây?

      Bà mối nhìn cất bước, lập tức đuổi theo, “Aiz, Thạch công tử, Thạch công tử, ngươi đừng a……”

      Khách Hành thở dài, “Ngươi đây là cố ý cho ta xuất đầu sao?” nhìn Tần Tố, .

      Tần Tố đồng ý, “Ngươi nếu thích tiểu Đinh tỷ tỷ, ta liền chấp nhận có người phá hoại.”

      Đây là lý luận gì? Aiz, loạn……

      “Như vậy chính là giúp ta?”

      nếu còn hết hy vọng, ta giết .” Tần Tố vẻ mặt lòng.

      Ách…… thẳng thắn……

      “Ngươi……” Khách Hành khỏi nở nụ cười, hơi tức giận.

      Nên cái gì mới tốt đây? có thân phận cao quý là thiếu chủ Nam Cung thế gia, vì sao lại cảm thấy mình xứng với Tần Tố? Nếu đối phương sâu, vì sao còn muốn thành toàn cho tình địch của mình? Nếu , vì sao lại cưỡng cầu? Như vậy, có phải rất vất vả hay ? Nếu đổi lại là ta, lại làm như thế nào?……

      ra, trong ái tình, đều đau khổ nhất, phải “cầu được”, mà là “ thể cầu”……
      B.Cat thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Hỏi tình.(1)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Này…… Đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Ta nhìn đại sảnh người kín hết, thở dài. biết vì cái gì, trong đêm, mọi người đều biết “Thiếu chủ Nam Cung thế gia luyến mộ nữ chưởng quầy khách điếm, Thượng Thư công tử thề chết nhường người vợ có hôn ước” “Chuyện tình động lòng người”. Trời biết bên trong bỏ thêm bao nhiêu dầu mỡ cùng dấm chua, khiến cho đám người nhàm chán đến cực điểm này mới sáng sớm chạy đến trong điếm ta đến xem diễn. Chẳng qua, buôn bán là rất loạn thất bát tao (rối loạn)…… Vì sao…… cuộc sống của ta sao lại biến thành như vậy a?

      Ta nhìn Tần Tố nhàn nhã bóc đậu phộng ăn ở trước mặt, nhiễm hạt bụi như vậy, đáng vô tà như vậy, nhưng mà — hai ngày qua, nàng có ý đồ hạ độc đối với ba mươi người muốn động tay động chân với nàng hoặc người nàng xem vừa mắt. Aizz, giang hồ hiệp nữ đều như vậy sao?

      “Tỷ tỷ, ăn đậu phộng ?” Tần Tố vẻ mặt xinh đẹp tươi cười, đưa qua mớ đậu phông lột vỏ.

      “Ừm.” Ta tiếp nhận. “…… Tần nương, ……”

      Tần Tố nhìn ta, chờ ta tiếp.

      thực thích Khách…… phải…… Nam Cung Thước?”

      Tần Tố gật gật đầu.

      “Vì sao?” Hỏi như vậy có lỗ mãng quá hay ?

      “Tỷ tỷ sao?” Tần Tố hỏi lại. Nàng rất thích hỏi lại nha.

      “Ách……” Ta như thế nào lại có vì sao? Ta cùng chút quan hệ cũng có a!

      Tần Tố nhíu mày. “Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc là sâu bao nhiêu……”

      Ngươi trắng ra như vậy ta ngượng ngùng nha. “Kỳ cũng thể sâu hay sâu …..” thực tế, căn bản có việc kia đâu!

      “Vì sao?”

      Vì sao? Lại là vì sao? Ta như thế nào biết vì sao? Sớm biết ta hỏi vì sao!

      “Tần nương……” Chuyển hướng đề tài trước, “Kỳ , cùng Nam Cung Thước quen biết trước, luận sắc đẹp tài mạo, ta cũng bằng phần ngàn của , cảm thấy Nam Cung Thước thích ta?”

      “Tỷ tỷ sao lại ra lời ấy?” Nàng khó hiểu nhìn ta.

      “Ta chỉ là cảm thấy, có lý do gì thích ……” Khách Hành, cảm tạ ta , ta đây giúp ngươi a!

      Ánh mắt của nàng đột nhiên có chút tức giận. “ Chuyện tình cảm, thể đến thứ tự trước sau, tỷ tỷ cần lo nhiều. Về phần dung mạo, tỷ tỷ chẳng lẽ cảm thấy Nam Cung Bắc Thần là loại người trông mặt mà bắt hình dong sao?”

      Tức giận? phải chứ? có lý do gì nha?

      “Vì sao tỷ tỷ thể lòng ?”

      Những lời này làm ta sợ tới mức đậu phộng trong tay cũng rơi xuống nhất. thế giới sao lại có người cầu tình địch của mình thích người trong lòng mình chứ? Trời ạ! Nàng có phương thức tư duy gì vậy a?

      “Tần nương, tình phải nghĩ như vậy……” Giải thích ràng là tốt nhất, vũng nước đục này ta lội nữa đâu!

      “Là vì ta sao?” Tần Tố nhíu mày.

      “Hả?”

      “Nếu là bởi vì ta làm cho tỷ tỷ tâm sinh nghi kỵ, ta có thể rời khỏi nơi này.” Lời của nàng có kiên quyết làm cho người ta dám nhìn gần.

      đúng đúng……” Ta lập tức lắc đầu. đúng, Khách Hành làm nhiều việc như vậy, phải là vì làm cho nàng sao? Nhưng mà, loại tình huống này……

      “Tỷ tỷ, là có ý trung nhân khác?” Nàng nhìn ta, khiến cho ta khẩn trương.

      có……”

      “Vì sao?”

      Lại là vì sao…… Ta mới muốn hỏi vì sao a……

      “Ô, Thạch bộ khoái ngài tới rồi, mời vào bên trong.” Thanh Khách Ức, đúng lúc cắt ngang cuộc giằng co chúng ta.

      Tần Tố lại có vẻ mặt trầm. “Vì ?”

      “Hả?”

      Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thấy ngón giữa của Tần Tố cầm mấy cây châm , châm sắc lam. phải chứ? Chẳng lẽ?

      Mắt thấy nàng nâng tay lên muốn phóng, có người đúng lúc bắt được tay nàng.

      Hô…… Dọa người.

      “Làm gì thế?” Khách Hành cau mày mở miệng.

      “Nếu giết người kia, tiểu Đinh tỷ tỷ cả đời này cũng toàn tâm toàn ý đối với ngươi.” Tần Tố đúng là hợp tình hợp lí.

      “Như vậy nàng toàn tâm toàn ý với ta sao?” Khách Hành khỏi nở nụ cười, “Nếu có người giết nàng, ta liền toàn tâm toàn ý đối với ngươi sao?”

      Tần Tố thể gì, “Ta……”

      “Tần nương, coi như ta xin ngươi, ngươi buông tha ta có được ?” Khách Hành buông tay nàng ra, .

      Tần Tố ngẩng đầu nhìn .

      “Thứ ngươi muốn ta cho nổi. Phiền ngươi giơ cao đánh khẽ, cho ta yên ổn sống có được ?” Vì sao, khi ta nghe những lời này, cảm thấy người đáng thương lại là Khách Hành chứ?

      “Ta cái gì cũng muốn……”

      “Đủ rồi!” Khách Hành cơ hồ là rống lên, “Tần nương, ân cứu mạng của ngươi tại hạ kiếp sau nhất định báo, kiếp này vô duyên, cầu xin ngươi!”

      Tần Tố cười yếu ớt, nhìn ra thương tâm thống khổ. “Nếu tiểu Đinh tỷ tỷ đối với ngươi như vậy, ngươi hết hy vọng sao?”

      Khách Hành nghiêng đầu, “Ta còn có cơ hội, nhưng ngươi có.”

      Tần Tố hề gì, xoay người lên lầu.

      “Chậc, lại thất bại.” Khách Hành thở dài, bất đắc dĩ .

      “Hả?”

      Vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười, “Như vậy cũng giận bỏ , xem ra công phu của ta còn chưa đủ.”

      Có phải có câu là “Giận làm tăng thêm can đảm” hay ? Ta đại khái chính là tâm tình này. Ta từ quầy ra, đất có vết máu, vết máu hơi đen. Độc châm của Tần Tố sợ là đâm vào trong tay mình rồi. Nàng dù sao cũng phải là băng ngàn năm, phải tiên tử thất tình bất động.

      “Nàng trúng độc.”

      Khách Hành chấp nhận cười, “Yên tâm, y độc vốn là nhà, nàng làm sao có việc gì chứ.”

      Vì sao có thể cười như vậy? cần sao? ……

      “Ngươi nàng sao?” Ngay cả ta cũng có thể nghe được tức giận trong giọng của mình.

      “Ngươi gì vậy, Đinh nhi? Chẳng lẽ là ghen tị?” vì sao còn cười được?

      Nếu khắc kia ta đánh cái tát, ta nhất định giận đến bị nội thương mất. Ta quyết định hạ quyết tâm, bình tĩnh vươn tay, bình tĩnh quăng cho cái tát.

      “Nghe đây! Ta quản ngươi là Khách Hành hay là Nam Cung Thước, ta chơi nữa!” Ta lớn tiếng quát .

      sửng sốt chút, cũng có đưa tay sờ mặt mình, “Đinh nhi……”

      “Đừng gọi ta! Ta quen ngươi!” Ta lập tức xoay người, chạy ra khỏi Túy khách cư.
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Hỏi tình.(2)

      Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

      Nhất định giận đến bị nội thương …… Bình tĩnh bình tĩnh…… Sao có khả năng bình tĩnh chứ!!! đời sao lại có loại nam nhân này? ràng là thích Tần Tố a, như thế nào lại nhẫn tâm? …… Tức chết ta!!!

      Ta đến bên con sông trấn, hô hấp từng ngụm từng ngụm.

      “Này……”

      đừng gọi ta!” Ta đột nhiên xoay người, hô.

      Thạch Chước? Ta thu hồi tay chỉ vào , “Có việc sao?”

      “Ngươi đừng nghĩ quẩn nha……” Thạch Chước cẩn thận mở miệng.

      Nghĩ quẩn? Ta lúc này mới phát chỗ mình đứng được tốt lắm.

      “Ta nhảy xuống sông.” Ta lui lại mấy bước. Vì cái loại người này mà nhảy sông? Ta phi!

      “Ngươi, giống người vì loại chuyện này mà tức giận.” tới, ngồi ở bên bờ sông.

      “Ngươi chỉ cái gì?” Tức giận đến ta cũng mệt mỏi, ngồi chốc lát vậy.

      “Trong lòng nương khác.” Thạch Chước nhìn nước sông.

      “A, phải việc này……” Ta là loại người này sao? Nhưng mà ngẫm lại chuyện vừa rồi, xác thực, mỗi người chắc đều nghĩ ta ghen a……

      “Ngươi thích ?”

      phải!” Tức chết ta, phiền ngươi đừng nhắc đến có được ?

      Thạch Chước sửng sốt chút, “Ta quả nhiên vẫn đoán được tâm tư của ngươi……” dường như tự , giọng điệu là lạ.

      “Cái gì?” .

      “Ngươi…… chưa từng nghiêm túc nhìn qua ta nhỉ?”

      Có a! Ngươi là soái ca rất thích cau mày, ta đối với vật xinh đẹp luôn luôn quan sát cẩn thận a!

      “Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Vì sao hôm nay mọi người đều kỳ quái như vậy?

      “Cha ta đúng, ta xứng với ngươi……” nhặt viên đá lên, ném vào sông.

      “Ách…… Ngươi là lời Tần nương lần trước à? Ngươi đừng để ý những lời đó. Nam Cung thế gia sao chứ……” Còn nhớ à. Có điều, bị đả kích như vậy rất là mất mặt .

      “Còn giận à?” Thạch Chước đột nhiên nở nụ cười.

      “A?”

      “Muốn móc trái tim ra cho ngươi xem sao?” vẫn như cũ cười, “Thiếu chủ Nam Cung thế gia là thân phận thế nào chứ, lừa gạt ngươi.”

      căn bản từ đầu tới đuôi đều gạt người! ra câu nào thực câu nào giả cũng biết!

      “Ngươi sao phải giúp chuyện chứ?” Rất kỳ quái nha.

      “Ta có a. thôi.” Thạch Chước nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc.

      Ta khỏi bật cười. Chuyện gì a!…… nghĩ tới, lại chạy tới an ủi ta. Hôm nay là ngày lành gì đây?

      “Ngươi phải ghét ta như vậy chứ?” Ta đưa tay vỗ vỗ vai .

      sửng sốt chút, “Ghét?”

      “Đúng vậy. Tuy rằng ta biết ngươi muốn lấy ta làm vợ, nhưng mà đem ta giao cho nam nhân khác như vậy, phải ghét là cái gì? Aizz, Thạch bá bá đáng thương phen khổ tâm a……” Ta ra vẻ thương tâm.

      nhàng khẽ cười, “Ta ra vẫn nghĩ, là ngươi ghét ta.”

      Hả? Ngay từ đầu là quá thích, nhưng mà có ghét a.

      “Xin Thạch gia về sau cần xen vào việc của người khác. Nơi này thị phi phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi vậy. Cái gì công lý, chính nghĩa, sớm thể thực được …… Ngươi với ta như vậy.”

      Ách…… Nhớ ràng a, ta nhanh quên rồi.

      “Lúc đó, ngươi cho ta là đứa ngốc nhỉ……” cúi đầu nhặt hòn đá.

      Ta muốn thẳng thắn : có. Nhưng mà……

      “Luôn khinh thường ta nhỉ?” Hòn đá ở mặt nước nhảy vài cái.

      có.” Rốt cục có thể hùng hồn ra. Chưa từng khinh thường , chỉ là…… Có lẽ là khinh thường chính mình……

      quay đầu, nở nụ cười, “Cho dù như vậy, cũng nghĩ tới phải gả cho ta?”

      Nghĩ tới……

      “Ngươi…… Có ý gì?”

      phủi phủi bùn đất tay, “Ta từng đồng ý nghiêm túc nghĩ tới…… cưới ngươi.”

      Ta biết mặt mình đỏ, nghiêm túc……

      “Cưới nữ nhi của Giang thúc thúc ngươi?” Ta cười chút, với như vậy.

      nhìn ta, “Ngươi……”

      “Ta nếu phải họ Giang, ngươi ngay cả liếc mắt cũng nhìn ta nhỉ?” Ta mình khi đó vì sao lại như vậy, ta muốn làm gì chứ? Lại muốn chứng minh cái gì sao?

      nở nụ cười khổ. “Ngươi cùng người mình thích thành thân sao?”

      Hỏi sao? Hay là chỉ hỏi vậy thôi? Nhưng vô luận là cái gì, ta chỉ có đáp án.

      .”

      “Đối với ngươi .” tuyệt kinh ngạc ra đáp án của mình.

      , thích ta sao……

      “Biết ? Ta sớm biết rằng ngươi nhất định nhất thiết phải gả cho người mình thích. Nếu cha ta chính thức tới cửa cầu hôn, ngươi đáp ứng việc hôn nhân này.” nhìn ta như vậy, làm cho ta cảm thấy mình thực đáng thương.

      “Ta cùng Nam Cung thế gia đoạt thiếu phu nhân…… Chỉ là…… Ngươi chưa từng cười với ta như vậy……”

      Ngươi có biết hay , ta chưa bao giờ cười với ai như vậy, trừ khi diễn trò……

      “Ngươi sao lại……” Ta nên hỏi sao?“…… Thích người như ta vậy……”

      khẽ cười, “Ta cũng biết. Người như ngươi…… Dịu dàng mềm mại, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức với ngươi chút quan hệ đều có. Bằng mặt bằng lòng, nịnh bợ dối trá, tự do lười nhác, có chí lớn …… Người như ngươi vậy, ta hẳn là phải khinh thường nhất mới đúng……”

      Vì sao ta như vậy, ta lại có cách gì để tức giận……

      “Nhưng mà, thời điểm biết ngươi là nữ nhi của Giang thúc thúc, ta…… …… Cảm thấy cao hứng……” ngẩng đầu, nhìn trời, “Ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ quái…… Ngươi…… Đến tột cùng là tốt ở chỗ nào……”

      có cách nào mở miệng. Lần đầu tiên, cùng người khác chuyện, phải bởi vì phản đối mà trầm mặc, chỉ là, có cách nào mở miệng……

      “Nhưng mà ta rất cao hứng. Người ta từng hạ quyết tâm muốn kết hôn, ra là ngươi…… Chính là như vậy……” quay đầu nhìn ta, “Nhưng mà, ta lại quên, ta đối với ngươi mà chỉ là tên bộ khoái có tính chính nghĩa……”

      Có lẽ, đúng. Ít nhất, ta có vì là con của Thạch bá bá mà cảm thấy cao hứng, với ta mà , đại khái chỉ là tên bộ khoái có tính chính nghĩa……

      “Yên tâm, ta bảo cha ta nhắc tới việc thành thân ……” cười cười, “Ít nhất, trong lúc ngươi thích Nam Cung Thước……”

      Vì sao, ta có cách nào phản bác, có cách nào cho , ta cùng Khách Hành kỳ chỉ là diễn trò thôi? Ta đến tột cùng là sợ hãi cái gì?

      “Ta đây.” đứng dậy.

      “Ách……”

      “Ta còn phải làm việc a.” cúi đầu, cười cười với ta.

      Thẳng đến lâu rồi, ta mới phát mình vẫn ngồi ở chỗ kia. Ta đột nhiên nhớ tới Khách Hành …… Muốn đả thương người thích mình khó, ta thậm chí, ngay cả dũng khí để cùng chuyện cũng có. Vì sao Khách Hành lại có thể? Ta thích Thạch Chước, nhưng mà thích Tần Tố, vì sao làm được. Có phải hay , nếu thể hồi báo đối phương, phải khiến cho đối phương hoàn toàn hết hy vọng? Nhưng mà, trong tình huống như thế nào mới có thể thương tổn đối phương, mà vẫn làm cho đối phương hết hy vọng đây? Chuyện tình cảm, ta đúng là vẫn hiểu……

      “Vì sao lại thích ta? Ta phải là người bằng mặt bằng lòng, nịnh nọt dối trá, tự do lười nhác, có chí lớn, chút lý do khiến ngươi thích cũng có sao? Vì sao? phải bởi vì ta họ Giang, ngươi mới muốn kết hôn với ta sao?……” với con sông như vậy, có thể có đáp án sao? “Vì sao, bởi vì ta thích ngươi, nên cưới ta à? Vì sao tranh đoạt, mà lại buông tay?…… giống như Tần Tố ……”

      ra là chuyện phiền toái như vậy. , hay là , hoặc là bị , đều phiền toái đến đòi mạng!…… Nhưng mà, cái gì là chứ? Tâm lý của ta, đến tột cùng có qua ai hay ? Nếu ta người, như thế nào đây?……

      A…… Ta cũng biến thành đứa ngốc rồi, ta mà lại làm chuyện phiền phức nhất gian nan nhất ngốc nhất đời này: Hỏi tình……
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :