1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Túng sủng kim bài yêu hậu - Hư Vọng Phù Sinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Bi kịch thăng cấp

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Vị bộ đầu này là người khoảng hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh sợ cường quyền, mà lòng tốt của mình lại đưa tới cái tát vô cùng nhục nhã, ta lập tức nổi giận.

      “Được, tiểu nhân là sâu bọ hạ lưu.” Bộ đầu trẻ tuổi châm chọc : “Như vậy mời vị tiểu thư ‘Cao quý’ phong lưu đêm với chục tên khất cái theo tiểu nhân chuyến nào!”

      “Ngươi cái gì?!” Uất Trì Hàm Tranh như con mèo bị dẫm phải đuôi, giương nanh múa vuốt nhảy dựng lên, khuôn mặt nhắn vặn vẹo: “Ta muốn giết tên dân đen nhà ngươi!”


      xong, Uất Trì Hàm Tranh vận công bổ chưởng về hướng bộ đầu. Người ta trẻ như vậy được làm bộ đầu, đương nhiên phải hạng ngồi , dễ dàng cản lại công kích của Uất Trì Hàm Tranh, cũng có thể bẻ quặt hai tay nàng ta ra sau lưng.

      đến việc giết nhiều người như vậy, tại dám tập kích bộ đầu hả? Hừ, làm phiền tiểu thư ‘Cao quý’ tới quan phủ cùng tiểu nhân!”

      “Người đâu, đưa ta , nếu an phận đem trói lại!”

      Bộ đầu trẻ tuổi chút lưu tình mặt mà ra lệnh, giao Uất Trì Hàm Tranh cho thủ hạ rồi lập tức lấy khăn ra chà xát tay, sau đó tùy tiện vứt bỏ, cứ như đó có bệnh khuẩn vậy.

      Mọi người thấy vậy đều phá lên cười, tiếng cười tràn ngập trào phúng và hèn mọn, lời cũng bay vào trong tai Uất Trì Hàm Tranh, nàng ta chẳng những xấu hổ, ngược lại oán hận những người này vô tình lãnh khốc với mình.

      Tâm tính cực đoan lại càng thêm vặn vẹo.

      “Lớn mật! Buông ra! Đám dân đen hèn mọn các ngươi có biết bổn tiểu thư là ai ? Ta là thiên kim tiểu thư của Uất Trì gia, các ngươi dám đối xử với ta như vậy, phụ thân nhất định bỏ qua các ngươi!”

      Ai ngờ bộ đầu kia chỉ cười nhạo tiếng, châm chọc : “Thiên kim tiểu thư của Uất Trì gia? Cái gì mà thiên kim tiểu thư chứ? Uất Trì gia chỉ có Đại tiểu thư, ấy là Uất Trì Nghiên San.

      Còn ? Thứ nữ do tiểu thiếp sinh mà cũng dám tự xưng tiểu thư cơ đấy? Đừng chẳng phải kim chi ngọc diệp chính quy gì, cho dù phải sao nào? Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Đưa !”

      “Ngươi! Ngươi ······” Uất Trì Hàm Tranh bị lời làm tức giận đến trắng mặt, cả người run run, lại thể phản bác lại nửa lời.

      Bộ đầu khinh thường liếc nàng ta cái, vứt cho hai gã bộ khoái phía sau ánh mắt, họ lập tức lôi lôi kéo kéo Uất Trì Hàm Tranh mất.

      Mặc kệ cả người nàng ta trần trụi, thậm chí còn cố ý áp giải chậm rì rì đường, khiến càng nhiều người có thể quan sát ràng thân thể mềm mại của vị thiên kim tiểu thư “cao quý” ấy.

      Mở mồm hết “dân đen” “sâu bọ”, trong lòng ai cũng chẳng thoải mái nổi, thể trả thù công khai, chẳng lẽ lại cấm người ta thầm mờ ám?

      Uất Trì Hàm Tranh vừa phải chịu đựng hàng loạt tầm mắt nóng cháy lăng trì, vừa phải chịu đựng đau đớn từ lòng bàn chân truyền lên, vậy mà còn chanh chua chửi đổng, hoàn toàn quên hết cái gọi là hình tượng.

      Lúc này, bầu trời bỗng nhiên có ngàn vạn tờ giấy rớt xuống, tràn ngập khắp nơi nơi, mọi người vừa nhặt lên nhìn cái, ông trời của ta—!

      Đông cung đồ nữ với hơn mười nam siêu cấp cường hãn!

      Mấy bức họa khẩu vị nặng ấy vô cùng chân , mọi người đều mặt đỏ tim đập thôi, nhìn kỹ lại, cảnh tượng đó hình như khá là quen thuộc phải?

      Mười mấy tên nam nhân ở , người người thân thể dơ bẩn rối bù, thậm chí mặt người còn mụn nhọt, mà nữ nhân vật chính trắng nõn non mịn xinh đẹp như hoa, dung mạo này······

      Trời ạ! phải chính là vị “Thiên kim tiểu thư” trần truồng dạo phố kia sao!

      Đông cung đồ này, nhất định là tả cảnh ái ân đêm qua đây mà!

      Bất đồng ở chỗ, Uất Trì Hàm Tranh trong đó rất thanh tỉnh, vô cùng vui thích mà phối hợp các loại trò chơi khẩu vị nặng, thậm chí còn dùng miệng lấy lòng bọn họ, tạo thành vô số hình ảnh làm cho người ta sợ hãi······

      là người thể nhìn tướng mạo, chả ai nghĩ phía dưới lớp lăng la tơ lụa lại là thể xác dâm đãng lẳng lơ như vậy!”

      “Còn hạ lưu hơn cả đám kỹ nữ thanh lâu!”

      “Người như thế sống đời quả là tội lỗi, ném chết ả !”

      “Đúng! Ném chết ả!”

      Vừa có người đầu, đám đông liền vang lên rất nhiều tiếng phụ họa, mọi người cùng lấy đồ ăn trong giỏ hoặc trứng gà quầy hàng ra, rau hỏng cỏ thối đều chút khách khí ném hết lên người Uất Trì Hàm Tranh, miệng còn ngừng mắng to.

      Uất Trì Hàm Tranh chỗ tránh né, bị trúng trứng gà vài lần, lửa giận trong lòng bùng nổ, vừa mở mồm định quát mắng, lại biết vị thần nhân nào quăng ngay quả trứng thối vào miệng nàng ta!

      Ọe! Mùi trứng thối ghê tởm làm dạ dày Uất Trì Hàm Tranh kịch liệt khó chịu, lập tức nôn ọe như điên giữa đường, nôn đến trời đất quay cuồng cả lên.

      Cũng bởi vậy, đại bộ phận này nọ bị quần chúng quăng đều trúng thân thể nàng ta, bộ dáng vốn chật vật chịu nổi lại càng thêm khó coi, chả kém gì đám khất cái vừa nãy.

      Tình huống nơi này rất nhanh truyền khắp kinh thành, Hộ quốc Đại Tướng quân phủ tất nhiên cũng ngoại lệ.

      Vừa xem đông cung đồ khó coi bọn hạ nhân mang về, Tần Nhu lập tức cả kinh đến chết ngất luôn.

      Còn Uất Trì Văn Cảnh, ngoại trừ vẻ châm chọc chợt lóe mà qua bên ngoài có bất cứ phản ứng gì, thậm chí tức giận cũng , ý tứ cứu người càng chẳng có.

      Phản ứng cứ như thể kẻ gặp chuyện may kia chỉ là người qua đường A, khiến đám hạ nhân thể tùy tiện suy đoán.

      Tuy là Đại tướng quân quan tâm tới hai đứa con thứ xuất, thậm chí việc ông lạnh lùng coi bọn họ như người xa lạ là bí mật được công khai ở kinh thành rồi, nhưng chuyện lớn như vậy xảy ra mà ông vẫn thèm để ý, phải hơi quá chứ?

      “San Nhi.”

      “Phụ thân.” Uất Trì Nghiên San tươi cười trong suốt nghênh đón, đưa tay kéo phụ thân tới bên bàn tròn , : “Phụ thân mời người ngồi.”

      Uất Trì Văn Cảnh từ ái vỗ tay nữ nhi, ngồi xuống uống ngụm trà do Uyển Quân dâng, do dự cất lời: “Chuyện của Hàm Tranh, con nghe chưa?”

      “Dạ, vừa mới nghe .” Nhắc đến chuyện này, trong lòng Uất Trì Nghiên San cũng kinh ngạc vạn phần, biết là người nào có thể ra tay ngoan độc như thế với nữ nhân.

      Tuy nhiên, trạng này của Uất Trì Hàm Tranh, nàng xin vui vẻ đón nhận, tuy thủ đoạn hơi ngoan độc chút, nhưng hợp tâm ý nàng vô cùng!

      “Chuyện này là con làm?” Uất Trì Văn Cảnh cẩn thận hỏi, trong giọng chỉ có nghi vấn chứ hề trách móc nặng nề hay bất cứ cái gì khác, chỉ thuần túy muốn biết chân tướng mà thôi.

      Uất Trì Nghiên San thành thực lắc lắc đầu: “ ạ.”

      “Cha biết.” Uất Trì Văn Cảnh nhàng gật gù, hoàn toàn tin tưởng nàng, tia nghi ngờ dư thừa cũng có.

      Kỳ , với ông mà , việc này có phải Uất Trì Nghiên San làm hay cũng chẳng có vấn đề gì, hỏi chỉ vì muốn biết cái kết quả, tiện cho việc quyết định xử lý như thế nào mà thôi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: May mắn hay bất hạnh?

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Uất Trì Hàm Tranh vừa xảy ra chuyện, tình chắp cánh bay khắp ngóc ngách kinh thành, đến nửa canh giờ, toàn bộ phố lớn ngõ đều truyền khẩu vài câu, thậm chí có người còn thủ phần đông cung đồ sinh động như kia.

      Trong cung, Hoàng Phủ Nhiễm Phong vừa nghe tin này, lập tức long nhan giận dữ, mà khi tận mắt nhìn thấy đông cung đồ suýt nữa tức đến nổ phổi.

      Gã chỉ thấy mặt mũi nóng chảy, ngẩng mặt trông lên tựa hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu xanh mượt đống*!


      (*Ở Trung Quốc “đội mũ xanh” cũng tương đương với việc đàn ông bị cắm sừng. Mà “ đống xanh mượt đỉnh đầu” của tác giả chính mang hàm ý này)

      kẻ cao ngạo như gã, sao có thể chấp nhận loại khiêu khích nhục nhã ấy? Lúc này, cái gọi là thích sủng ái gì đó căn bản đều là chó má!

      Gã chỉ biết là, tôn nghiêm của đáng cửu ngũ chí tôn bị nữ nhân kia dẫm nát dưới lòng bàn chân rồi!

      Hơn nữa, chỉ nghĩ đến nữ nhân chính mình từng hưởng dụng giờ bị nhiều khất cái dơ bẩn ghê tởm như vậy trèo lên, cảm giác như nuốt trọn con ruồi, miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm.

      Càng nghĩ gã lại càng tức, cuối cùng lập tức tay vung áo hạ khẩu dụ, lệnh Đại lý tự điều tra cẩn thận, nên xử lý thế nào cứ xử lý, tuyệt đối thể làm việc thiên tư trái pháp luật!

      Bên Đại lý tự vừa nhận được khẩu dụ của thánh thượng lập tức hết băn khoăn, hai lời trực tiếp bắt Uất Trì Hàm Tranh tới hậu thẩm, thái độ khắc nghiệt nghĩa tình.

      Khẩu dụ của thánh thượng còn ràng sao? Đó là muốn mệnh Uất Trì Hàm Tranh a!

      Tục ngữ vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, mà trước đám đông Uất Trì Hàm Tranh hơi giết mười mấy người. Bằng chứng như núi, giết người đền mạng!

      Nhưng mà, cũng có kẻ muốn nàng ta chết, vì cứu người có thể là hao hết tâm tư.

      Sáng sớm hôm sau vào triều, biết là do ai mở đầu, cả đám quan thần triển khai nghị luận kịch liệt.

      thể ngờ đến, phe kiên trì giết người đền mạng và phe thỉnh cầu hoàng thượng khai ân lại mỗi bên chiếm phần ba, phần ba còn lại đương nhiên đứng ở trung lập.

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong bị mọi người dồn ép làm trướng cả đầu, rối rắm thể đưa ra kết luận cuối cùng.

      Hôm qua nhất thời xúc động hạ lệnh nghiêm trị, đợi cơn xúc động qua lại có chút đành lòng, dù sao đó cũng là người từng thích······

      Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Nhiễm Phong khỏi nhìn đến Uất Trì Văn Cảnh vẫn mím môi đứng ở bên lời nào chỉ như xem diễn, thản nhiên : “Hộ quốc Đại tướng quân cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào?”

      Mọi người nghe vậy đều ngừng tranh luận, đợi câu trả lời của ông.

      Uất Trì Văn Cảnh cung kính : “Hết thảy hoàng thượng làm chủ, muốn giết muốn chém, vi thần tuyệt dị nghị!”

      Lời này vừa ra, đám nhất thời kinh ngạc, ai cũng nghĩ tới, thân là phụ thân mà lại nhẫn tâm như vậy.

      “Ông······ Hổ dữ ăn con, đó là nữ nhi nhà mình, ông làm phụ thân sao lại nhẫn tâm như vậy được!” Hữu tướng Lục Đào khó tin chỉ vào Uất Trì Văn Cảnh.

      Uất Trì Văn Cảnh thản nhiên liếc mắt cái: “Quốc có quốc pháp, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Sao có thể vì thiên kim tiểu thư mà bỏ qua vương pháp chứ?

      Nó giết người trước mắt toàn thành dân chúng, ai ai cũng tận mắt nhìn thấy, nếu dễ dàng tha thứ như vậy hoàng thượng nên công đạo với dân chúng trong thiên hạ thế nào? khi có tiền lệ này, ngày sau hoàng thượng phải thống trị quốc gia thiên hạ thế nào? Còn ai chân thành thần phục quốc gia của ta?

      Pháp bất dung tình! Uất Trì gia là thế đại trung liệt, Uất Trì Văn Cảnh ta tuyệt nguyện làm kẻ thiên tư trái pháp luật, dao động quốc pháp lung lạc lòng dân!”

      “Hảo! Uất Trì Đại tướng quân đúng lắm!”

      “Hành động quân pháp bất vị thân của Uất Trì Đại tướng quân quả là vĩ đại, ta đây bội phục! Bội phục!”

      “Uất Trì Đại tướng quân thâm minh đại nghĩa như thế, hạ quan mặc cảm a!”

      ······

      “Ngươi ······ các ngươi ······”

      Lục Đào nhất thời bị nghẹn còn gì để , lại thấy Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhíu mày trầm tư, e sợ gã bị Uất Trì Văn Cảnh ảnh hưởng rồi ban lệnh giết Uất Trì Hàm Tranh, ông ta lập tức sử ánh mắt về người phía sau .

      Người nọ thấy thế, lập tức bước ra cung kính với Hoàng Phủ Nhiễm Phong: “Khởi bẩm hoàng thượng, tình của Uất Trì nương vô cùng kỳ quái. Trước đến, những bức họa khó coi là người phương nào làm ra, chính là, Uất Trì nương dù gì cũng là mỹ nhân yểu điệu, sao có thể để ý tới đám khất cái ấy được?

      Hiển nhiên là có người lén giở trò quỷ. Hoàng thượng! Uất Trì nương là kẻ bị hại, nhất thời khó có thể chấp nhận mà làm ra chuyện sai lầm, về tình có thể dung thứ, nữ tử phải chịu đả kích lớn như thế chẳng nhẽ còn phát điên sao? Thỉnh hoàng thượng khai ân!”

      “Cầu hoàng thượng khai ân!”

      “Cầu hoàng thượng khai ân!”

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong đau đầu day day huyệt Thái Dương. Gã đương nhiên biết Uất Trì Hàm Tranh bị người hãm hại, nếu sao gã để nàng ta sống đến bây giờ? Nàng ta mà dám có ý này, gã tuyệt đối chút do dự lôi chặt đầu luôn!

      Nhưng Uất Trì Văn Cảnh cũng đúng, nếu gã tha cho Uất Trì Hàm Tranh, tất làm dân chúng phục, mà gã vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa ổn, thể làm dân chúng phẫn nộ được!

      Cho nên, Uất Trì Hàm Tranh ······ sợ là giữ nổi mạng!

      Đáy mắt Hoàng Phủ Nhiễm Phong lên tia quyết tuyệt, đương chuẩn bị hạ lệnh, lại nghe Lục Đào khẩn thiết :

      “Hoàng thượng, ngài vừa mới đăng cơ, đại xá cả nước, tử tù tội ác tày trời còn được khoan dung, vì sao thể phóng nàng con đường sống chứ? Nàng cũng là người bị hại thôi, tốt như vậy mà bị đạp hư ······”

      Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, tranh luận nửa ngày, bọn họ lại quên mất việc đại xá thiên hạ nhân dịp tân hoàng đăng cơ, bây giờ mà xử tử Uất Trì Hàm Tranh, phải vả miệng chính mình sao?

      Xem ra mạng Uất Trì Hàm Tranh chưa mất được.

      Tâm tình rối rắm của Hoàng Phủ Nhiễm Phong lập tức trở nên thoải mái hơn, kim khẩu mở ra. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Lệnh Uất Trì Hàm Tranh tĩnh dưỡng ba ngày rồi lập tức tới am ni cắt tóc thành sư, làm bạn với Phật tổ và đèn chùa để rửa sạch tội nghiệt của bản thân.

      Lục Đào còn muốn gì đó, Hoàng Phủ Nhiễm Phong quyết đoán nhìn ông ta nữa, lập tức hạ triều chạy mất.

      Đây nhượng bộ lớn nhất của gã rồi, lưu nàng ta mạng, coi như ân sủng cuối cùng , đoạn nghiệt duyên chết tiệt từ nay kết thúc!

      Dân chúng biết phán quyết của Uất Trì Hàm Tranh đều vì thể xử trảm ả mà tiếc hận thôi, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, ai bảo mạng người ta tốt vậy, vừa vặn trúng ngay ngày lành đại xá thiên hạ chứ!

      Uất Trì Hàm Tranh biết chính mình sao cả, lập tức vui mừng vô cùng, hoàn toàn xem câu cuối “Ba ngày sau lập tức tới am ni cắt tóc thành sư”.

      thương tiếc mở mồm đem từ xuống dưới tất cả người trong Đại lý tự ra chửi mắng mấy lần rồi vênh váo tự đắc ly khai.

      Nào có biết, hồi ác mộng hủy diệt ở phía trước cách đó xa chờ đợi.

      Nếu để nàng ta sớm biết phát sinh chuyện gì, sợ là có người càng tình nguyện hôm nay bị phán tử hình luôn mới tốt.

      Đáng tiếc, kiếp trước tạo nghiệt quá sâu, sâu đến ngay cả ông trời cũng chấp nhận nổi, cho nên mới để nàng ta tiếp tục sống, hảo hảo sống để chờ đợi thời khắc hủy diệt cuối cùng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Tình thâm phụ tử

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương



      Có lẽ vì sợ quá dọa người, ngày Uất Trì Hàm Tranh xuất ngục, mẹ đẻ nàng ta hề tới đón mà chỉ phái cỗ kiệu với bốn kiệu phu đến.

      Uất Trì Hàm Tranh biến sắc, lệ : “Vì sao chỉ có các ngươi?”

      Bốn kiệu phu nghe vậy thầm xem thường, khinh khỉnh hừ lạnh tiếng. Ả nghĩ xuất ngục là có thể rửa sạch dơ bẩn người mình chắc?Nếu phải chỉ là đám nô tài, chẳng thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, có cho tiền bọn này cũng đến tiếp loại đàn bà hạ lưu đâu!

      Lời này đương nhiên thể ra miệng được.


      Trong đó, kiệu phu theo phân phó trả lời: “Hồi Nhị nương, di nương bị bệnh nằm giường, Đại tiểu thư tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.”

      Nghe xong lời này, Uất Trì Hàm Tranh mới thoáng thoải mái chút, tâm tính vặn vẹo cũng bởi vậy mà tốt hơn, nhưng đôi mi thanh tú vẫn nhíu lại.

      “Vậy Tam công tử đâu?” Thân là đệ đệ ruột mà ngay cả cái mặt cũng lộ ra hả?

      Kiệu phu hơi ngượng nghịu chút rồi do dự : “À ······ Tam công tử hai ngày chưa hồi phủ, là tới nhà bằng hữu.”

      “Hừ, cái loại tim phổi!” Uất Trì Hàm Tranh nhướng mày, bất mãn hừ lạnh, tiến vào cỗ kiệu: “Hồi phủ!”

      “Dạ. Khởi kiệu!”

      Mấy kiệu phu như lấy được đại xá, vội vàng nâng cỗ kiệu bước như bay qua đám đông, mãi đến khi rất xa rồi họ vẫn còn cảm giác được những ánh mắt hèn mọn châm chọc phóng tới người.

      Cỗ kiệu dừng ở phủ Hộ quốc Đại tướng quân, Uất Trì Nghiên San gọi hết mọi người ra chờ trước cửa, vừa thấy Uất Trì Hàm Tranh hạ kiệu, nàng liền đỏ mắt, :

      “Cuối cùng bình an trở lại, muội muội ủy khuất quá rồi.”

      Uất Trì Nghiên San đau lòng nhìn nàng ta, nhận lấy chồi non từ trong tay Khởi Lăng đưa lên, nhúng nước rồi vẩy lên người nàng ta, lại nhịn được mà nức nở :

      “Xui xẻo biến , hy vọng về sau muội muội tránh xa điều xấu, bình an hạnh phúc khoái hoạt.”

      câu “Hạnh phúc khoái hoạt” giống như chùy băng nện vào đáy lòng Uất Trì Hàm Tranh.

      Mình như vậy, hoàng thượng tuyệt đối cần nữa, còn gì là hạnh phúc khoái hoạt đây? Nhân sinh của mình hoàn toàn bị hủy!

      Bị hủy! Bị hủy hết rồi!

      Nghĩ nghĩ, Uất Trì Hàm Tranh nhất thời lệ khí đầy mặt, dữ tợn : “Cút ngay! cần ngươi ở đây giả mù sa mưa!”

      “Làm càn!” luồng chân khí thâm hậu gầm lên khiến khí huyết mọi người chấn động.

      Theo hướng giọng phát ra, chỉ thấy Uất Trì Văn Cảnh trầm tới, tầm mắt lợi hại mà lạnh như băng lưu tình quất người Uất Trì Hàm Tranh.

      “Nghịch nữ! Ai cho nha đầu do tiện thiếp đẻ như ngươi lá gan chuyện như thế với Đại tiểu thư của Uất Trì phủ? Ngươi cho ngươi là cái thá gì hả?” Uất Trì Văn Cảnh chút che giấu chán ghét của mình, quát lên: “Xin lỗi! Lập tức!”

      “Phụ thân ······”

      “Câm miệng! Xưng hô này, ngươi xứng!”

      Các loại ánh mắt từ chung quanh phóng tới làm cho Uất Trì Hàm Tranh hận thể lập tức chui vào địa động nào đó, nhưng lực sát thương của ánh mắt có mạnh thế nào cũng thể đả thương người ta bằng lời phụ thân .

      Từ , trong mắt phụ thân vốn có đôi tỷ muội này, thậm chí tiếng “Phụ thân” cũng được gọi.

      Mà toàn bộ quan tâm sủng ái phụ thân đều dành cho mình Uất Trì Nghiên San, thời điểm ta nằm trong lòng phụ thân làm nũng, bọn họ chỉ có thể chật vật trốn trong góc nhìn.

      Hàng năm, đến sinh nhật Uất Trì Nghiên San, phụ thân nhất định tổ chức chúc mừng bốn phía, thậm chí tiêu tốn thời gian cả năm đến kiếm tìm các loại kỳ trân dị bảo khắp nước, hận thể đem đồ tốt nhất trong thiên hạ đem hết về.

      Nhưng còn sinh nhật mình, phụ thân chưa từng nhớ······

      Cho nên, ta hận Uất Trì Nghiên San đến chết!

      Hận ta đoạt ánh mắt sủng ái của phụ thân, hận thân phận trưởng nữ, hận ta cái gì cũng vĩ đại hơn chính mình, hận tất cả!

      Muốn ta cúi đầu xin lỗi con tiện nhân kia? bao giờ!

      Uất Trì Hàm Tranh tự cho là che giấu cảm xúc tốt lắm, làm sao có thể thoát được tầm mắt lăn lộn giữa quan trường hai mươi năm như Uất Trì Văn Cảnh?

      Bắt được ngoan tàn khốc toát ra từ đáy mắt nàng ta, chuông cảnh báo trong lòng Uất Trì Văn Cảnh kêu vang, sát khí hiển !

      Ông tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới con của mình!

      Tinh tế nhận được hơi thở đột biến từ phụ thân, Uất Trì Nghiên San vội bước lên trước ôm lấy cánh tay ông, ôn nhu : “Phụ thân xin người bớt giận, tâm tình của muội muội, nữ nhi hiểu mà. Đột nhiên xuất biến cố lớn như vậy······ Phụ thân đừng trách muội muội, được ?”

      Thanh tuyệt vời của con đáng như dương quang ấm áp chiếu vào nội tâm băng hàn, Uất Trì Văn Cảnh nhất thời thu sát khí lại, sủng nịch nhìn nữ nhi, bất đắc dĩ mở miệng:

      “Con nha, cứ tiếp tục như thế ta thấy mẫu tử ba người bọn họ cũng sắp quên luôn thân phận của mình rồi, cũng quên cả cách phân chủ tớ đến nơi. Hôm nay nó dám làm càn như thế, phụ thân nhất định phải nghiêm trị, coi như là cảnh cáo tâm địa bất chính của kẻ nào đó chút. Con lão tử tuyệt đối để bất luận kẻ nào khi dễ!”

      dòng nước ấm áp rót vào đáy lòng, Uất Trì Nghiên San ngọt ngào cười: “Phụ thân, nữ nhi biết người đau lòng, nhưng xin phụ thân tin tưởng nữ nhi được ? Có số việc, chính nữ nhi có thể xử lý, phụ thân hôm nay bán cho nữ nhi phần mặt mũi mà, tha cho muội muội nhé?”

      Uất Trì Văn Cảnh yên lặng chăm chú nhìn nàng lúc lâu, ra câu hai nghĩa: “Được rồi, bất luận con làm cái gì, phụ thân đều ủng hộ.”

      Uất Trì Nghiên San nghe vậy, mắt đẹp nhất thời cười lên cong cong như vầng trăng, “Phụ thân tốt!”

      “Nha đầu ngốc, ngươi là con của phụ thân, phụ thân tốt với con còn với ai vào đây nào?” Uất Trì Văn Cảnh sủng nịch vuốt tóc nữ nhi nhà mình.

      màn phụ từ nữ hiếu trước mắt này lại đâm đau trái tim Uất Trì Hàm Tranh, hai tay nàng ta siết chặt lại, hận ý điên cuồng ăn vào tận xương tủy.

      Thấy vậy, Uất Trì Nghiên San thầm nhếch môi, rồi trở lại bộ dáng tỷ muội tình thâm :

      “Muội muội, mau bước qua chậu than. chuẩn bị nước ấm trong phòng đấy, muội vào nhà rồi tắm rửa . Tỷ đun cháo tổ yến muội thích nhất ở phòng bếp rồi, đợi tắm rửa xong có thể ăn ngay.”

      Uất Trì Hàm Tranh bị kích thích xảy ra biến hóa lớn, lại thêm hận ý điên cuồng với Uất Trì Nghiên San, nàng ta khó chịu hừ lạnh tiếng rồi lập tức vọt qua chậu than, vào phủ.

      Dân chúng vây xem xung quanh, bao gồm cả hạ nhân trong phủ, thấy vậy càng hèn mọn phỉ nhổ nàng ta. Còn hình tượng Uất Trì Nghiên San trong lòng mọi người lại nhảy lên vài bậc nữa, tiếng tán dương vang lên bên tai mãi dứt.

      Hộ quốc Đại tướng quân nghe thế, còn cao hứng hơn cả khi đánh thắng trận trở về, bản tính trẻ con tăng cao, ông vênh cằm đắc ý, bộ dạng rất đáng đánh đòn.

      Uất Trì Nghiên San thấy vậy khỏi buồn cười lắc lắc đầu rồi đỡ phụ thân về phủ con đường đá cuội quanh co, nàng bỗng do dự mở miệng:

      “Phụ thân, lần này có thể cứu muội muội về, Hữu tướng đại nhân có thể là công thần lớn nhất, con nghĩ, có phải nên thiết yến mời ngài ấy tới quý phủ đáp tạ phen hay ?”

      “Sao? Con muốn mời Hữu tướng?” Uất Trì Văn Cảnh hơi kinh ngạc nhíu mày, trầm tư lát rồi bỗng nhiên kín đáo : “Có cần phụ thân hỗ trợ cái gì ?”

      Uất Trì Nghiên San sửng sốt, ngược lại khẽ cười: “Tạm thời cần, phụ thân phụ trách đưa thiếp mời cho người ta là được rồi. Nếu đến lúc đó mà có chỗ cần phụ thân phối hợp, phụ thân cũng đừng làm nữ nhi thất vọng đấy nhé.”

      Uất Trì Nghiên San chớp chớp mắt cười, thi triển kiều thái tiểu nữ nhi.

      Uất Trì Văn Cảnh cười lớn, vỗ vỗ bộ ngực tinh tráng dày rộng của mình, : “Lão phụ thân của con tốt xấu gì cũng là cái Đại tướng quân, lãnh binh đánh giặc mà có suy nghĩ đánh thế nào được?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Lấy vợ với giá trời

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Trong ttiểu uyển với đủ loại trúc tía thanh u, nam tử thân cẩm bào màu đen viền vàng chắp tay sau lưng mà đứng, ánh mắt xa xăm thâm thúy giống như ngắm trúc, suy nghĩ bay đến chín tầng mây.

      Hoa văn thêu xiêm y làm tăng thêm vài phần thần bí nguy hiểm mà cao quý uy nghiêm, khuôn mặt tuấn mỹ được tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ cũng khiến người ta liếc mắt cái khó mà dời được.

      Khí chất lãnh liệt và hơi thở nguy hiểm tùy thời phóng thích loại cảm giác “chớ có lại gần”, kết hợp với bạc môi mỏng mím lại cách gợi cảm càng lộ ra hương vị lạnh bạc vô tình.

      Ai nhìn vào cũng thể hoài nghi, đây tuyệt đối là nam nhân mị hoặc lòng người mà nguy hiểm trí mạng, nếu đem so với hoa, nhất định là loại Mạn Châu Sa Hoa kịch độc .

      trận gió thổi tới, tay áo tung bay, nam tử cứ như theo gió rời bất kỳ lúc nào, bóng dáng độc lập tao nhã ấy biết mê mị bao nhiêu ánh mắt trái tim con người.


      Lắc mạnh đầu, Ảnh khỏi thầm cười khổ, nhìn Vương mười mấy năm vậy mà vẫn thường xuyên nhìn đến thất thần như vậy, chỉ trách Vương quá hoàn mỹ, ngay cả đại nam nhân như cũng khó chống đỡ nổi.

      Bỏ qua cảm xúc trong lòng, thanh thanh cổ họng, : “ nghĩ tới nữ nhân kia có thể tránh được kiếp này, Vương, có cần thuộc hạ trực tiếp ······”

      “Tránh được rồi sao? Chưa chắc.” Giọng từ tính mang theo thản nhiên, cực kỳ dễ nghe, nhưng hàn trong đó lại khiến đáy lòng phát lạnh, “Có đôi khi, chết lại là loại giải thoát, còn sống, hẳn là ông trời ban ân.

      Còn nữa, xem tình hình ngày ấy, Uất Trì Nghiên San hẳn cũng đoán được chuyện đó do nội tặc gây nên, muốn tìm ra hung phạm cũng khó.

      vương cũng cho rằng, Uất Trì Nghiên San dễ dàng buông tha nàng ta đâu, khi như vậy, giữ mạng tiện nhân lại để nàng xả giận .”

      Trong đầu chợt ra khuôn mặt tuyệt sắc kia, đáy mắt thâm thúy toát ra tia lo lắng ngay cả chính cũng nhận ra.

      là lần thứ bao nhiêu nhớ nàng rồi? Kể từ ngày hôm đó, bóng dáng của nàng, nụ cười dung nhan ấy thường xuyên xuất trong đầu cách bất ngờ.

      Ăn cơm, làm việc, khi ngủ nữa ······

      Nàng giống như có mặt ở khắp mọi nơi vậy.

      Rất muốn gặp nàng, nhưng biết vì sao lại chẳng thể bước ra, phải vấn đề tôn nghiêm hay mặt mũi gì hết, mà là loại tình cảm mâu thuẫn ngay cả bản thân đây cũng ràng.

      chính tà, khí thế ngang nhau, tranh đoạt quyền chủ đạo trong thân thể chính mình.

      Hoàng Phủ Vũ Trạch khẽ thở dài: “Bên phía nàng có động tĩnh gì ?”

      Ảnh hơi hơi sửng sốt, hồi mới nghĩ ra “nàng” là ai, “Thuộc hạ nghe , Hộ quốc Đại tướng quân đưa thiếp mời tới văn võ bá quan, là ngày mai thiết yến trong phủ.

      Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hình như là Uất Trì Đại tiểu thư ······”

      “Gọi Vương hậu.” Hoàng Phủ Vũ Trạch khó chịu nhíu mày.

      “Là.” Giấu kinh ngạc vào lòng, Ảnh tiếp tục : “Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hình như là Vương hậu đề nghị mở tiệc chiêu đãi Hữu tướng và đám quan viên cầu tình giúp Uất Trì Hàm Tranh triều, mà Hộ quốc Đại tướng quân muốn đối xử phân biệt nên đưa thiếp tới tất cả văn võ bá quan.”

      Nghe vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm mặc, ám quang lóe ra từ ánh mắt, hiển nhiên tự hỏi.

      Sau lúc lâu, Hoàng Phủ Vũ Trạch tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm: “Chuyện này······ vương thấy thế nào cũng có vẻ như bão táp ập đến phải?”

      Tuy biết trong hồ lô của nàng chứa cái gì, nhưng trực giác cho , có lẽ có động tác lớn rồi đây, lớn đủ để khiếp sợ toàn bộ kinh thành!

      Ảnh do dự : “Ý Vương là… Yến hội này có biến cố?”

      “Nếu vương đoán sai, ngày mai có trò hay xem đấy.” Bạc môi chậm rãi gợi lên ý cười cổ quái: “Nàng ấy đơn giản đâu, có khi tại thầm tính kế ai ý chứ.

      vương có nhận được bái thiếp hay ?”

      “Nhận ạ, Vương định ······”

      “Chuẩn bị lễ , ngày mai cùng vương xem diễn.”

      “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!”

      “Đúng rồi, Vương, còn có nửa tháng nữa là đến hôn kỳ của ngài và Vương hậu rồi.”

      Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên : “Đợi đến ngày mai hãy thương nghị với Hộ quốc Đại tướng quân sau.”

      “Hả?” Ảnh lần này trực tiếp trợn mắt há mồm, Vương luôn luôn bá đạo chuyên chế của bọn họ mà định thương nghị trưng cầu ý kiến của người khác á?

      Chuyện này ······ Trời đổ hồng vũ à?

      Nhưng mà, thiên lôi cuồn cuộn còn chưa đình chỉ.

      “Về phần sính lễ, theo quy cách cao nhất, trăm hai mươi người nâng. Hoàng kim trăm vạn lượng, Thiên tàm ti trăm cuộn, tơ lụa Huỳnh Quang trăm cuộn, trân châu Nam Hải trăm viên, Hãn Huyết bảo mã ngàn con ······ Đúng rồi, thêm cả bộ Nghê Thường vũ y bảy sắc nữa.”

      (“Nghê” là cầu vồng. Sách Tàu ngày xưa chỉ nhận có năm màu.

      “Thường” là xiêm, để che phần hạ thân của người.

      “Nghê Thường” có nghĩa là xiêm cắt bằng năm màu.

      “Vũ y” là áo dệt bằng lông chim. Hay có nghĩa là kiểu áo theo hình cách chim.

      “Nghê Thường vũ y“, ta có thể cho đó là những bộ áo được tạo hình từ lông chim, còn quần bằng lụa phất phới ngũ sắc.

      Theo truyền thuyết (sách “Dị văn lục”) khúc ca Nghê Thường Vũ Y do Đường Minh Hoàng du Nguyệt điện về chế ra cho những người cung nữ múa hát.

      đêm Trung Thu, niên hiệu Khai Nguyên đời nhà Đường (713-741), vua Minh Hoàng thấy trăng sáng, mơ ước được đặt chân đến đấy xem chơi. Có đạo sĩ tên La Công Viễn (có sách chép là Diệp Pháp Thiện), người có phép tiên mới dùng giải lụa trắng, hóa thành chiếc cầu đưa nhà vua đến Nguyệt điện.

      Trong điện bấy giờ sáng rực. Tiếng nhạc du dương. Những nàng tiên trong những xiêm y xinh tươi, lộng lẫy, uyển chuyển múa hát như đàn bướm đủ màu tha thướt, bay lượn bên hoa. Đường Minh Hoàng càng nhìn càng thấy say mê, quên cả trời gần sáng, nếu có La Công Viễn nhắc quên trở về.

      Nhờ ghi nhớ cách điệu nên khi trở về triều, Đường Minh Hoàng chế thành khúc “Nghê Thường vũ y” để tập cung nữ múa hát. Rồi cứ đến đêm rằm tháng tám, Đường Minh Hoàng cùng với Dương Quý Phi uống rượu dưới trăng, ngắm đoàn cung nữ xiêm y rực rỡ, uyển chuyển múa khúc Nghê Thường để tưởng như sống trong cung Quảng Hàn, điện Nguyệt.) – Theo 4phuong.net

      Hoàng Phủ Vũ Trạch mỗi phần sính lễ ra, hàm Ảnh mở thêm phần, đến cuối cùng, cả khuôn mặt tuấn tú đều rút gân biến hình, tâm can đau đớn!

      rất muốn hỏi câu: Vương, ngài muốn cưới vợ hay phá sản đấy?

      Cho dù bọn họ có đất phong giàu có cũng thể tiêu tiền như nước thế được!

      trăm vạn lượng hoàng kim là số lượng xưa nay chưa từng có, đến hai loại bảo bối Thiên tàm ti và tơ lụa Huỳnh Quang hàng năm mới ra mấy chục cuộn, trân châu Nam Hải lại là trân bảo muốn mà thể cầu, còn có Hãn Huyết bảo mã, cả đất phong tổng cộng quá năm ngàn con ······

      Làm cho kinh ngạc nhất vẫn là bộ Nghê Thường vũ y bảy sắc, sắc màu rực rỡ rạng ngời, lông chim lấy từ đuôi của thần thú phượng hoàng đấy nhé! Nghe nó còn chưa tác dụng nghịch thiên kỳ lạ gì đó nữa······

      Ảnh khỏi lau mồ hôi lạnh trán, gian nan nuốt nước miếng mở miệng: “Vậy chim nhạn sao? Giờ là trung tuần tháng chín, chim nhạn bay về phía nam ······”

      Hoàng Phủ Vũ Trạch khó hiểu nhíu mày, “Vì sao phải là chim nhạn?”

      “Ơ ······” Tiếp tục đổ mồ hôi, hóa ra cũng có chuyện Vương nhà biết này, “Bởi vì chim nhạn đều có đôi có cặp , nếu con mất, con còn lại tự sát hoặc đau buồn mà chết theo.

      Trong sính lễ thành thân đặt đôi chim nhạn cũng là do hàm ý tốt đẹp trong đó, đương nhiên, nếu bắt được chim nhạn cũng có thể dùng loài khác thay thế, mà cần cũng được.”

      con mất , con còn lại cũng theo sao?” Hoàng Phủ Vũ Trạch vô ý thức nỉ non: “Sống rời, chết cũng chia.”

      “Vương?” Ảnh chần chừ gọi tiếng, chưa từng thấy Vương như vậy bao giờ, chẳng lẽ Vương động tâm với Vương hậu rồi sao?

      Phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Vũ Trạch phất phất tay: “Ngươi xuống phân phó bên đất phong chuẩn bị sính lễ và việc đại hôn , về phần chim nhạn······ vương tự có chủ trương.”

      “Dạ, thuộc hạ cáo lui!”

      Trời, dần dần trầm xuống, áp lực đến quỷ dị. hồi bão táp người hay biết sắp bộc phát.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Lấy lòng nhạc phụ

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Uất Trì Văn Cảnh phát thiệp mời ra, đương nhiên có người dám nể mặt, bất luận kính nể con người ông cũng được, sợ hãi thân phận ông cũng thế, dù sao văn võ bá quan bây giờ xuống dốc gần hết rồi.

      Chủ nhà chỉ có cha con Uất Trì Văn Cảnh và Uất Trì Nghiên San ra mặt, kính rượu văn võ bá quan chu toàn.

      Vài ly rượu uống xong, Hữu tướng Lục Đào cuối cùng nhịn được hỏi: “Vì sao thấy di nương và nữ nhân khác trong phủ?”


      khí náo nhiệt chợt hơi đông lại, ánh mắt hướng về Lục Đào cũng trở nên cổ quái khó hiểu, lại nghe Uất Trì Nghiên San vô vị cười :

      “Hữu tướng đại nhân xin đừng trách móc, di nương và Hàm Tranh muội muội, cả Tam đệ nữa, thân thể khoẻ cho nên tới tham dự ······”

      Mẫu tử ba người đồng thời bị bệnh? Có chuyện trùng hợp đến thế sao?

      Uất Trì Nghiên San giải thích thôi, lời giải thích này lại làm cho người ta cảm thấy cổ quái hơn nữa.

      Vốn là xảy ra chuyện lớn như vậy , thân là mẫu thân của đương , hai người Uất Trì Hàm Tranh và Tần Nhu chịu được đả kích mà đổ bệnh cũng hợp tình hợp lý, nhưng tại, mọi người bỗng thấy hoài nghi cách khó hiểu.

      Chẳng lẽ Uất Trì Đại tướng quân dưới cơn thịnh nộ xử trí Uất Trì Nghiên San, mẫu và đệ liên quan cũng chịu tao ương theo?

      Vừa nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt Lục Đào khỏi khó coi hơn hẳn, mơ hồ yên lòng.

      “Minh Vương giá lâm!”

      tiếng truyền đến, mọi người đều cả kinh.

      Mãi đến khi mạt bóng dáng phong hoa tuyệt đại xuất tại trước mắt, mọi người mới phản ứng lại, vội vàng cung kính: “Tham kiến Minh Vương!”

      “Miễn lễ.” Giọng lạnh lùng giống như gió đông thổi quét đáy lòng mọi người, “ vương quấy rầy nhã hứng chư vị chứ?”

      có—”

      “Minh Vương quá lời rồi!”

      Mọi người bảy mồm tám miệng liên tục , nịnh nọt lấy lòng đủ kiểu, thần sắc sợ hãi lộ cả ra.

      “Minh Vương giá lâm hàn xá, quả là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Liếc thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch, sắc mặt Uất Trì Văn Cảnh tối đen trầm, đến lúc Uất Trì Nghiên San bên cạnh kéo kéo tay áo, ông mới nghiêm mặt thuận miệng bỏ cho hai câu.

      “Minh Vương, mời ngồi.”

      Hoàng Phủ Vũ Trạch bị bộ mặt đen sì của Uất Trì Văn Cảnh làm cho hoang mang, chính mình chọc vị chuẩn nhạc phụ này mất hứng chỗ nào.

      Dù vậy, cũng nghĩ nhiều làm gì, Hoàng Phủ Vũ Trạch chưa từng để ý cái nhìn và ánh mắt người khác bao giờ! Trừ nàng ······

      Đối diện với ánh nàng mắt ôn nhu như nước, Hoàng Phủ Vũ Trạch như ngâm cả người trung ôn tuyền, cao thấp toàn thân đều thư sướng vô cùng.

      Ánh mắt hai người tương giao, từng đợt từng đợt giao triền nhàng quấn lấy nhau, chém đứt, để ý còn loạn.

      Nhếch môi cái, Hoàng Phủ Vũ Trạch tao nhã ngồi lên ghế , phất phất tay với Ảnh đằng sau, thản nhiên : “Đây là tâm ý nho của vương, thỉnh Uất Trì Đại tướng quân vui lòng nhận cho.”

      Ảnh hợp thời lên trước, mở rương trong tay ra, hai bình rượu tinh xảo ra ràng trước mắt mọi người.

      Chỉ nghe Ảnh giải thích: “Đây là đặc sản đất phong chúng ta — Dao Thai, lần này Vương đến kinh thành chỉ mang theo ba bình. mở rồi, chỉ còn hai bình này, mong Uất Trì tướng quân chớ ngại lễ bạc.”

      tồi! tồi!” Vừa nghe hai chữ “Dao Thai”, Uất Trì Văn Cảnh hai mắt tỏa sáng, đói khát nhìn chằm chằm hai bình rượu mới được đem ra.

      Mọi người đều biết, thế hệ Chiến thần cần vàng bạc mỹ nhân, chỉ ngụm rượu ngon mà thôi, thậm chí còn có thể coi là rượu thành si a!

      Mà Dao Thai lại là rượu cực phẩm, rượu thành si như ông sao có thể ngăn cản loại dụ hoặc như vậy được?

      Chỉ tại hàng năm sản lượng Dao Thai quá ít, dựa vào thân phận địa vị của ông, muốn chiếm hai vò cũng phải tiêu tốn vạn kim, có khi còn phải có tiền có quyền mà chiếm được ấy chứ.

      Hoàng Phủ Vũ Trạch lại tốn tâm tư chuẩn bị thế này, thể làm cho người ta hoài nghi, hình như cố ý lấy lòng nha.

      Nghĩ đến “quan hệ” hai người bọn họ, mọi người hiểu , ràng là vì tiểu mỹ nhân đây mà ······

      Trong nhất thời, mọi người lại thấy ánh mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch và Uất Trì Nghiên San trong luôn hàm chút sắc thái ái muội.

      Khuôn mặt nhắn của Uất Trì Nghiên San ửng đỏ, mặt hạnh má đào còn kiều hơn hoa, ít nam tử ở đây nhìn đến mặt đỏ tim đập si mê mãi thôi.

      Còn khuôn mặt tuấn tú Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức đen kịt, lãnh khí “ầm ầm” bạo phóng, ánh mắt lãnh lưu tình chút nào nhào lên lăng trì đám người dám khuynh đảo vì mỹ nhân.

      Nhận thấy luồng sát khí làm người ta sợ hãi kia, mọi người còn có thể sao?

      hùng giận dữ vì hồng nhan kìa!

      Tâm can run lên, liên tục lau mồ hôi lạnh trán, những ánh mắt dừng người Uất Trì Nghiên San vội lấy thế sét đánh kịp bưng tai thu về.

      Hoàng Phủ Vũ Trạch bấy giờ mới vừa lòng thu liễm sát khí, “hung tợn” trừng mắt cảnh cáo Uất Trì Nghiên San, ngờ mỹ nhân lại cười đến càng thêm vui thích.

      Liếc mắt thấy phụ thân bên cạnh còn ôm hai vò rượu ngây ngô cười si ngốc, Uất Trì Nghiên San vạn phần bất đắc dĩ cười cười, giật tay áo ông, khẽ gọi: “Phụ thân.”

      “Sao vậy, San Nhi?” Uất Trì Văn Cảnh khó hiểu nhìn nàng.

      Uất Trì Nghiên San dở khóc dở cười, nháy mắt quên bản thân ở chỗ nào có chuyện gì rồi à phụ thân?

      Bất đắc dĩ lắc đầu, sử cái ánh mắt ý bảo ông nhìn về phía trước, Uất Trì Văn Cảnh mới giật mình, xấu hổ cười : “Xin lỗi chư vị , mọi người cũng biết đấy, khẩu vị của ta ······”

      Mọi người tỏ vẻ lý giải, thiện ý cười cười, cho dù có ý tưởng khác cũng chỉ có thể chôn trong lòng.

      Vốn cầm Kim Long quyền trượng trong tay, địa vị trác tuyệt, giờ con nhà người ta lại là hoan hỉ của Minh Vương nữa ······

      thể , chiêu này của Hoàng Phủ Vũ Trạch ra vô cùng đáng giá, Uất Trì Văn Cảnh mới nãy còn đen mặt lạnh lùng giờ lộ ra chút mỉm cười, “Đa tạ Minh Vương.”

      Ngữ khí tuy thân cận ôn hòa là bao nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều, hiển nhiên, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm a.

      “Uất Trì Đại tướng quân cần khách khí, nếu ngài thích, ngày khác vương lại sai người đưa vài vò từ đất phong đến.”

      Vừa nghe lời này, Uất Trì Văn Cảnh cười tươi như hoa nở rồi nâng chén say mê mời rượu.

      Con rể này, càng nhìn càng thuận mắt rồi đấy ······

      Cảm thấy vẻ co quắp của những người khác, Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi dịu giọng điệu lại, thản nhiên : “Chư vị tùy ý, đừng gượng ép, vương chỉ tới giúp vui, cứ coi như vương tồn tại là được, nên thế nào cứ như vậy .”

      Mọi người nghe vậy đều cười khổ thôi, bọn họ cũng muốn thế, nhưng làm được!

      Cho dù có là người mù cũng bỏ qua nổi khí thế vương giả đủ để bất luận kẻ nào đều phải thần phục như vậy đâu!

      Cuối cùng, dưới cố gắng của Uất Trì Văn Cảnh và Uất Trì Nghiên San, cộng thêm nhóm mỹ nhân ca múa, khí náo nhiệt dần dần bùng lại.

      Rượu quá ba vòng, người hơi đỏ mặt, mơ mơ say, tâm tình buông lỏng ít.

      “Hữu tướng đại nhân, di nương mời ngài qua chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng.” thị nữ Tướng quân phủ đến châm rượu cho Lục Đào bất động thanh sắc thầm.

      Mâu quang Lục Đào ngưng lại, sắc bén đảo tới người nha đầu kia, lại nhìn thấy cây trâm trong cổ tay áo thị nữ chần chừ.

      Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lục Đào gật đầu, thầm đứng dậy cùng thị nữ về hướng hậu viện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :