1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Túng sủng kim bài yêu hậu - Hư Vọng Phù Sinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Độc tâm

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương



      “Xin hỏi di nương, hai nàng ấy phạm tội gì mà thể tha thứ được, để người phải đối xử tàn nhẫn như vậy cơ chứ?” Uất Trì Duẫn cả giận : “Đừng hôm nay ta tuyệt đồng ý xử tử nàng ấy, mà cho dù ta đồng ý, người cũng thể động vào họ được!”

      “Ý đệ là gì?” Uất Trì Hàm Tranh liếc qua mẫu thân bị tức trợn trắng mắt tựa vào người mình, khó hiểu cất lời.

      “Đánh chó phải ngó mặt chủ, hai người ấy là do đại tỷ tặng ta, trong phủ từ xuống dưới trừ bỏ phụ thân, còn có kẻ nào đủ tư cách động vào chắc?”

      “Mày ······ Cái thằng bất hiếu này!”

      Vốn tức giận thôi, Tần Nhu vừa nghe đến lời này, cơn tức trong lòng lại tạch ầm ầm bùng nổ. Cả Uất Trì Hàm Tranh cũng ngậm miệng, oán hận trừng mắt nhìn hai kẻquỳ mặt đất, sâu trong đáy mắt lộ ra tàn nhẫn độc khôn cùng.

      Vì cái gì? Vì cái gì mà con tiện nhân Uất Trì Nghiên San may mắn như vậy?

      Dung mạo xinh đẹp hơn, thiên phú luyện võ cao hơn, mà ràng đều là nữ nhi của phụ thân, vì sao chỉ có tiện nhân kia mới được phụ thân sủng ái, mà bất luận mình làm gì cũng đổi được ánh mắt của người?

      Điều đáng chết nhất, cùng là con Uất Trì gia, vậy mà người ngoài nhắc tới Uất Trì gia lại chỉ biết Đại tiểu thư Uất Trì Nghiên San!

      Mà mình sao, “Nhị nương”, ngay cả tiếng “Tiểu thư” cũng có!

      Phân biệt xuất thân, cái loại phân biệt xuất thân chết tiệt!

      Uất Trì Nghiên San, sớm hay muộn cũng có ngày ta nhất định phải hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân, xé nát cái mác hoa lệ người ngươi!

      Hít mấy hơi sâu, Uất Trì Hàm Tranh biết đệ đệ sai, ai trong số những người này có khả năng động tới hai tiện tỳ đó!

      Tinh tế cân nhắc hồi, Uất Trì Hàm Tranh dùng sức kéo Tần Như sắp sửa bạo phát lại, kề sát bên tai bà ta, thấp giọng : “Di nương, vạn vạn thể hành động theo cảm tình! Duẫn đệ đúng, hai tiện tỳ này thể động vào.”

      Tần Nhu khinh thường: “Ta dù gì cũng là trưởng bối, dù động vào người của nó nó có thể làm gì được ta cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hai con tiện tỳ mà trở mặt với ta?”

      “Có lẽ trở mặt, nhưng trong lòng ả tất nhiên có oán khí. Người cứ làm vậy phải tương đương với việc tát vào mặt ả cái ngay trước mắt mọi người đấy sao? Ả oán giận mới là lạ!”

      “Nếu như vậy, sau này ả nhất định tạo cơ hội đáp trả chúng ta. Di nương đừng quên, cho dù chúng ta muốn thừa nhận thân phận ả cũng cao hơn mình. Chưa kể, nếu để phụ thân biết chuyện, ông ấy ······”

      Uất Trì Hàm Tranh hết lời nhưng Tần Nhu hiển nhiên hiểu ra, thân mình kìm chế được mà run rẩy.

      Cho dù sợ Uất Trì Nghiên San nghĩ ra cái gì để đối phó, nhưng bà lại quên mất, sau lưng tiểu tiện nhân còn có còn có núi lớn để dựa vào!

      “Nhưng······ Chẳng lẽ buông tha cho hai con tiện nhân này như vậy thôi sao?” Tần Nhu cắn răng cam lòng, ánh mắt nhìn Hồng Y và Lục Ngạc như hận thể lăng trì hai người họ ngay lập tức!

      Uất Trì Hàm Tranh cười lạnh: “Người thấy con là cái loại biết nén giận sao? Cụ thể thế nào chờ chúng ta trở về hãy , đây cũng phải chỗ để chuyện.”

      Nghĩ nghĩ, Tần Nhu cũng thất lời nữ nhi có lý, thở phì phì quăng lại câu “Về sau đừng hòng xin tao văn tiền nào cả” rồi lập tức phất tay chạy lấy người.

      hồi trở lại phòng mình, Tần Nhu rốt cuộc nhịn được nữa, vơ lấy mọi thứ quăng đập bừa bãi như phát điên, chỉ lát sau, tất cả đồ đạc bày trong phòng đều bị đập cho biến dạng hoàn toàn.

      Uất Trì Hàm Tranh đứng từ xa phất phất tay, cho đám tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

      “Mẹ, đừng tức giận mà hại thân.”

      “Con bảo ta tức thế nào được chứ? Con trai hiếu thảo của ta cũng là đệ đệ tốt của con biến thành bộ dáng như hôm nay, vậy mà ngay cả hai ả tiện tỳ chết tiệt kia ta cũng xử trí được!”

      “Ta ······ ta nuốt trôi được cơn tức này!”

      Vừa nghĩ đến lần đầu tiên con trai chống đối mình lại chỉ vì hai đứa tiện tỳ, quét sạch mặt mũi của mình ngay trước mặt đám hạ nhân, tim gan phèo phổi trong người bà đều tức giận muốn chết.

      thể hận con của mình, bà liền đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu Hồng Y với Lục Ngạc, đương nhiên cũng chưa quên “đầu sỏ gây chuyện” – Uất Trì Nghiên San.

      “Mẹ bớt giận . Duẫn đệ còn trẻ hiểu chuyện nên mới bị hai ả mê hoặc, chỉ cần đem giải quyết chúng, người lại dạy bảo đệ ấy cẩn thận, nhất định Duẫn đệ trở lại như trước kia thôi.”

      “Giải quyết? Phải giải quyết thế nào đây?” Tần Nhu khẩn cấp hỏi, bà vẫn luôn yên tâm với tâm cơ của con mình, cho nên vừa rồi mới dễ dàng bỏ qua như vậy.

      “Người là do Uất Trì Nghiên San đưa, vậy tìm ả đòi công đạo là được. Con tin ả biết chuyện hai tiện nhân kia làm ra rồi còn có thể ngồi yên động đến. Nếu còn động người bên ngoài biết được dèm pha thế nào? Nhất định ả cũng phải loại ngu xuẩn.”

      “Ả mới là đầu sỏ gây chuyện! Nếu phải ả kiên quyết đưa hai tiện tỳ kia cho Duẫn nhi, Duẫn nhi của ta sao có thể trở nên hoang đường như vậy được? Ta ······ ta hận thể xé nát ả ta ra!” Tần Nhu nghiến răng nghiến lợi .

      “Sao con lại muốn giết chết tiện nhân ấy chứ? Nhưng là, bây giờ ả còn chưa thể chết được, phía hoàng thượng ······” Uất Trì Hàm Tranh oán hận giật khăn tay, trong lòng tràn đầy cam tâm.

      Hai mHaHaẹ con họ đều trầm mặc, chẳng phải muốn đối phó Uất Trì Nghiên San, mà vì đại kế ngày sau, bọn họ thể động tới đầu ngón tay của ả!

      cam tâm! rất cam tâm!

      Bỗng nhiên, Uất Trì Hàm Tranh đảo mắt, tươi cười ngoan độc, “Chúng ta tạm thời giết ả, nhưng có thể bắt ả sống bằng chết!”

      “Ý gì?” Tần Nhu bức thiết .

      “Làm ả thất trinh!” Uất Trì Hàm Tranh hiểm mở miệng: “Minh Vương phải có ý với ả sao? Con lại muốn nhìn thử xem, trong đêm tân hôn, nếu Minh Vương phát thê tử của mình chỉ là con đàn bà mất trinh dơ bẩn, có loại phản ứng nào đây!”

      “Nhỡ Minh Vương giết ả luôn sao? Vậy kế hoạch ······”

      ! Thân phận của tiện nhân kia chính là người kế thừa sản nghiệp và quân đội của Uất Trì gia, con chẳng tin Minh Vương thèm muốn! Tuy vậy ······ tiện nhân ấy tuyệt đối cũng thể an nhàn sung sướng được. Con khẩn cấp muốn biết, Minh Vương tâm ngoan thủ lạt đến tột cùng ra tay tra tấn ả như thế nào.”

      “Còn phía hoàng thượng, tuy ả chỉ là quân cờ trong tay ngài nhưng thể phủ nhận là dung mạo dáng người đó vô cùng quyến rũ câu hồn người, con chỉ sợ hoàng thượng luyến tiếc ả ta.”

      “Lấy tính tình đa nghi của ngài ấy, rất có khả năng đoạt trinh tiết ả ngay trước khi xuất giá để bảo đảm chắc chắn mọi chuyện. Mà con muốn cả hai bọn họ đều thể có được tấm thân trong sạch của ả ta! Con muốn bọn họ đều cho rằng, tiện nhân kia căn bản chỉ là con đàn bà đê tiện lẳng lơ, biết liêm sỉ!”

      Uất Trì Nghiên San, hoàng thượng là của ta, Minh Vương cũng tuyệt đối phải của ngươi!

      Cho dù ta có được Minh Vương cũng tuyệt đối để ngươi có cơ hội ấy!

      Ngươi chỉ là quân cờ, căn bản có tư cách đạt được hạnh phúc hay chân tình!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Tức đến hôn mê

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      “Nô tài bái kiến Đại tiểu thư.”

      “Miễn lễ.” Uất Trì Nghiên San cười nhạt: “Làm việc tồi, bổn tiểu thư rất vừa lòng.”

      “Đây ······ đây là bổn phận nô tài phải làm.” Tiểu Thất nhát gan trả lời, tuy trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy với công tử, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

      “Đại tiểu thư, mẹ nô tài······”

      “Yên tâm , bổn tiểu thư đáp ứng ngươi đương nhiên nuốt lời.” Uất Trì Nghiên San cười : “Uyển Quân, lấy ngàn lượng cho Tiểu Thất.”

      “Dạ.”

      Tiếp nhận ngân phiếu ngàn lượng, Tiểu Thất cảm động đến rơi nước mắt: “Cám ơn Đại tiểu thư, cám ơn Đại tiểu thư!”

      Cẩn thận cất ngân phiếu vào trong ngực, Tiểu Thất chỉ cảm thấy trái tim cũng trở về được vị trí cũ.

      Có số bạc này tức là mẹ có canh nhân sâm trong tháng tới rồi ······

      “Nghe cha ngươi chết sớm, trong nhà chỉ còn mẫu thân bệnh tật và đôi đệ muội tuổi còn ?”

      “Dạ.” Tiểu Thất đáp , tâm vừa mới buông lỏng bỗng nhiên lại trở nên bất an.

      “Haiz, là đáng thương, đệ muội còn biết kiếm ăn, mẫu thân lại bệnh nặng nằm liệt giường, mỗi ngày lại cần uống canh nhân sâm bổ thân······” Nghe những lời này, nước mắt Tiểu Thất chảy xuống.

      Uất Trì Nghiên San tựa tiếu phi tiếu : “ nhà ba mệnh đều đặt cả vào ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì hay, vậy mẫu thân và đệ muội ở nhà ······”

      “Đại ······ Đại tiểu thư!” Tiểu Thất cả kinh, run run dập đầu: “Đại tiểu thư tha mạng! Nô tài ······ nô tài biết gì hết, cũng cái gì hết ! Đại tiểu thư tha mạng!”

      Nhìn cái trán bị đập sưng đỏ, khuôn mặt non nớt tràn đầy hoảng sợ, Uất Trì Nghiên San cũng có chút đành lòng, chẳng phải nàng nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu, chỉ là·····

      “Nhớ kỹ lời ngươi vừa ! Nể tình ngươi hiếu tâm như vậy, lần này bổn tiểu thư tạm tha cho ngươi mạng, quản miệng mình cho tốt, bằng ······ đừng trách bổn tiểu thư tâm ngoan thủ lạt !”

      Môi hồng cong lên độ cong lãnh, : “Nghe đệ muội nhà ngươi có bộ dạng tệ, hẳn là thiếu quan to quý nhân thích chơi đùa loại ấy đâu.”

      Tiểu Thất thầm giật mình, thân hình gầy mãnh liệt run rẩy, hàn khí trầm từ đáy lòng lan tràn ra khắp cả người.

      “Đại tiểu thư, xin người thả cho chúng con đường sống ! Nô tài ······ nô tài thề, việc này nô tài nhất định nuốt vào trong bụng, đến chết cũng mang nó quan tài cùng chứ tuyệt đối phun ra chữ! Đại tiểu thư, nô tài xin người ······”

      “Được rồi, chỉ cần ngươi tuân thủ lời thề hôm nay, bổn tiểu thư bảo đảm cả nhà ngươi đều bình an!” Uất Trì Nghiên San lạnh lùng : “Lau nước mắt rồi cẩn thận trở về.”

      “Dạ dạ dạ, đa tạ Đại tiểu thư khai ân! Đa tạ Đại tiểu thư khai ân! Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui ······”

      Cùng lúc đó, Uyển Quân cũng yên lặng thở phào, vui vẻ đứng cười ở bên cạnh.

      Bởi chuyện Uất Trì Duẫn mà có lần kín đáo phê bình việc tiểu thư trở nên lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, nhưng qua ngày hôm nay, xem ra hiểu lầm tiểu thư mất rồi.

      Tuy rằng biết vì sao tiểu thư đột nhiên nhắm vào Tam công tử, nhưng ít nhất biết, bản chất tiểu thư vẫn chưa hề thay đổi, cái này là đủ rồi.

      “Uyển Quân, đưa Hồng Y với Lục Ngạc xuất phủ , cấp cho mỗi người thêm năm ngàn lượng, giúp bọn họ trốn càng xa càng tốt.”

      “Nhưng tiểu thư, hai nữ nhân kia sợ là chẳng đáng tin cậy đâu ······” Uyển Quân lo lắng , hai người họ ràng đều là loại vừa thấy tiền sáng mắt, nếu bị người nào lợi dụng······

      Uất Trì Nghiên San cười lạnh: “Yên tâm , ta an bài hết rồi, tất nhiên có người đảm bảo việc này!”

      Uyển Quân nghe vậy mới tạm yên lòng, lòng người hiểm ác, nếu cứ lương thiện mãi có khi chỉ biết gây phiền toái cho bản thân, thậm chí trở thành nhược điểm trí mạng.

      “Tiểu thư, Nhị nương và Nhị nương đến.” Khởi Lăng cung kính bẩm báo.

      Uất Trì Nghiên San thản nhiên cười : “Cho mời.” Tới nhanh , vậy, chủ ý hẳn là thương lượng tốt rồi?

      “Dạ, tiểu thư.”

      Chỉ chốc lát sau, Uất Trì Hàm Tranh liền đỡ Tần Nhu “ốm yếu” đến.

      “Hàm Tranh bái kiến tỷ tỷ.”

      “Muội muội cần đa lễ.” Uất Trì Nghiên San tỏ vẻ lo lắng hỏi: “Di nương sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế?”

      Tần Nhu bắt đầu than thở khóc lóc kể lể: “San San, Duẫn đệ của con, nó ······”

      Sau màn biểu diễn khoa trương đầy nước mắt nước mũi của Tần Nhu, tình huống tại của Trì Duẫn được ra, tuy vậy, trong ngoài đều đổ hết sai lầm lên đầu bọn Hồng Y, Lục Ngạc.

      Câu dẫn chủ tử giường, khuyến khích vào thanh lâu, xúi giục mê hoặc chống đối trưởng bối ·······

      Mỗi câu ra đều hùng hồn đầy lý lẽ, chi tiết cặn kẽ cứ như chính mắt nhìn thấy chính tai nghe được vậy.

      Cuối cùng còn bỏ thêm câu “Ta muốn chết!”

      Uất Trì Nghiên San nghe mà thầm trợn mắt, rất muốn đáp lại “Chết từ từ, tiễn!”

      “Di nương, người cái gì chứ? Gì mà chết với chết? Chẳng nhẽ người muốn ta áy náy mà chết sao?” Uất Trì Nghiên San đầy mặt vẻ xấu hổ : “Việc này ta nghe , là ta có lỗi với Tam đệ, có lỗi với di nương.”

      nghĩ nhất thời mềm lòng mua hai tiện tỳ về thôi mà lại thành hại Tam đệ như vậy! Di nương đừng trách Tam đệ, đều tại ta tốt, tại ta nhìn lòng người nên mới bị chúng lừa gạt, ta chưa từng nghĩ bọn chúng là cái loại người như thế!”

      “Di nương, nếu người tức cứ đánh mắng ta , trăm ngàn đừng nén giận mà tổn hại thân thể.”

      Hai tay bị Uất Trì Nghiên San nắm chặt, Tần Nhu suýt nữa lại trực tiếp nhắm mắt ngất .

      Bà cũng muốn đánh ả mắng ả, chỉ là trạng huống cho phép thôi!

      Nguyên bản định kéo chuyện này liên lụy chút tới tiểu tiện nhân, ít nhất cũng bị ít trừng phạt, cuối cùng lại bị câu “ nhìn lòng người, bị chúng lừa gạt” mà thổi bay hết cả!

      bên tự chứng minh mình cũng là “người bị hại”, bên lại ra vẻ áy náy mà tự xin trách phạt ······ Như vậy, Tần Nhu dù muốn mượn chuyện này mà giở trò cũng hết cách, nếu chẳng phải bà ta trở thành người chấp nhặt nhen sao?

      Uất Trì Hàm Tranh thầm nghiến răng, thầm đẩy Tần Nhu cái.

      Tần Nhu đương nhiên hiểu ý nữ nhi, lập tức oán hận lau nước mắt, : “San San, con đừng tự trách, di nương biết con chỉ có lòng tốt thương Duẫn đệ thôi mà, di nương sao có thể trách con chứ?”

      “Di nương······” Uất Trì Nghiên San “cảm động vạn phần” nhìn Tần Nhu, đáy mắt chan chứa loại tình cảm sâu xa.

      Tần Nhu tận lực che giấu chán ghét dưới đáy mắt, do dự : “Nhưng hai con tiện tỳ kia San San nhất định phải trừng trị nặng mới được! thể lưu lại cái loại ấy······”

      “Di nương yên tâm, ta nhất định lưu lại chúng!”

      Tần Nhu nghe vậy nhất thời thầm kêu tiếng thống khoái trong lòng, nhưng câu kế tiếp của Uất Trì Nghiên San cũng trực tiếp đạp bà từ chín tầng mây lăn về mặt đất, suýt nữa chết luôn!

      “Ta vừa mới phân phó người đuổi bọn chúng rồi.”

      Uất Trì Nghiên San còn chưa dứt lời thấy Tần Nhu trợn mắt, thân mình mềm nhũn, lập tức hôn mê.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Cạm bẫy liên hoàn

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      “Di nương!”

      “Di nương sao vậy? Mau tỉnh lại !”

      Uất Trì Hàm Tranh cuống quít đỡ lấy Tần Nhu, lo lắng lắc lắc người bà ngừng, Uất Trì Nghiên San cũng kinh hoảng kêu lớn lên, “luống cuống tay chân” chọc vào huyệt nhân trung, vừa vội vừa hoảng nên kiềm chế được lực tay, cứ thế mà làm Tần Nhu đau đến tỉnh lại luôn.

      Vừa mở mắt, bất chấp đau đớn, bà lớn tiếng quát mắng Uất Trì Nghiên San: “Ai cho ngươi dễ dàng đuổi hai con tiện tỳ kia như thế?! lũ tiện nha đầu biết xấu hổ dám hại Duẫn nhi nhà ta thành như vậy, nên giết mới đúng!”


      “Di nương ······” Uất Trì Nghiên San “trợn mắt há mồm” nhìn vẻ mặt Tần Nhu hung ác như người đàn bà chanh chua ngoài chợ , Uất Trì Hàm Tranh đứng bên vội vàng thầm nhéo vào hông mẫu thân nhà mình.

      Tần Nhu bỗng ngẩn ra, nhận thấy biểu quá mức của mình, vội hỏi: “San San, con đừng để ý, ta ······ ta tức quá nên mới vậy ······”

      sao, ta có thể lý giải tâm tình di nương mà.” Uất Trì Nghiên San tỏ vẻ hiếu thảo và thông cảm, “Bọn họ quả chết cũng chưa hết tội, nhưng di nương à, trời cao có đức hiếu sinh, mạng của nha đầu hay nô tài cũng là mạng, ta thấy······ nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng vẫn hơn.

      Dù họ có phạm sai lầm lớn cũng chẳng phải chết mới có thể giải quyết vấn đề, đuổi họ khỏi phủ, cho tiếp xúc với Tam đệ nữa là được mà, ta tin di nương dốc lòng bảo ban, Tam đệ nhất định có thể là lãng tử hồi đầu.

      Di nương thấy thế nào?”

      Mọi người chỉ cảm thấy, trong khoảnh khắc ấy, cả người Đại tiểu thư dường như đều tỏa ánh hào quang chói mắt mà nhu hòa, chỉ cảm thấy, giờ phút ấy, nàng tựa như thánh thần bất khả xâm phạm, trong lòng khỏi xuất loại sùng bái.

      “Chuyện này ······ Ta ······” Tần Nhu tức giận sắp nổ cả phổi, đối diện với cả đống ánh mắt nóng rực như vậy, bà lại thể phản bác lời của Uất Trì Nghiên San.

      Uất Trì Hàm Tranh thấy mẫu thân bị tức đến năng lộn xộn, vội vàng tiến lên mở miệng: “Tỷ tỷ phải lắm. Tỷ tỷ thiện tâm như vậy, làm muội muội kính nể và hổ thẹn vô cùng, ngày sau muội muội nhất định lấy tỷ tỷ làm gương noi theo.

      Nếu còn người như thế bên Duẫn đệ nữa chúng ta cũng có thể yên tâm.

      Mong tỷ tỷ thứ lỗi, hôm nay di nương chịu quá nhiều kích thích, thân thể khỏe, muội muội muốn đỡ di nương trở về nghỉ ngơi trước, ngày khác lại đến quấy rầy tỷ tỷ.”

      “Được rồi, muội muội phải chiếu cố di nương cẩn thận nhé, tốt nhất là mời đại phu tới bắt mạch . Người già rồi thân thể cũng chẳng được như trước nữa , nhất định phải chú ý nhiều hơn.”

      Nghe thêm câu này, Tần Nhu vốn bị kích thích nhiều lần chỉ trong canh giờ ngắn ngủn rốt cuộc chịu được nữa, trút ra hơi rồi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.

      “Di nương ······”

      Sợ Uất Trì Nghiên San lại thêm lời nào làm người ta sôi máu, Uất Trì Hàm Tranh vội ngắt lời: “Tỷ tỷ cần lo lắng, muội muội đưa di nương về viện mời đại phu.”

      xong, Uất Trì Hàm Tranh liền gọi tỳ nữ bên người Tần Nhu tới giúp tay, mấy người từ từ ra ngoài.

      Phía sau, gương mặt Uất Trì Nghiên San từ vẻ lo lắng gợi thành nụ cười lãnh thị huyết bên khóe miệng.

      Tần Nhu, Uất Trì Hàm Tranh, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

      Mẹ con Tần Nhu tưởng rằng, chỉ cần bên người Uất Trì Duẫn còn hai tiện tỳ đó tâm tư cậu ta cũng từ từ thu hồi lại, ai có thể ngờ rằng, Uất Trì Duẫn từng hưởng thụ tư vị tốt đẹp của nữ nhân, giờ lòng dạ đắm chìm vào đó.

      Hồng Y và Lục Ngạc rời làm tinh thần cậu ta sa sút mấy ngày, nhưng chỉ mấy ngày thanh tịnh ấy cũng đủ để làm cậu ta khó chịu đến cực điểm. Dục vọng trong cơ thể thiếu niên vừa trưởng thành bị hai người kia cộng thêm đám kỹ nữ thanh lâu dụ dỗ ra từ lâu rồi.

      Chẳng hề khoa trương khi rằng, ngày mây mưa thất thường với nữ nhân phen cậu ta liền hoảng, càng hoảng lại càng muốn, càng muốn lại càng hoảng, cứ như thế······ Kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết thế nào.

      Do dự hồi lâu, Uất Trì Duẫn vẫn nhịn được dục vọng trong người, quyết định lén tới thanh lâu!

      Nhưng mà, Tần Nhu chặt đứt khoản tiêu vặt của cậu, mấy đồng bạc hồi trước ăn chơi đàng điếm hết từ lâu rồi.

      có bạc đến thanh lâu hưởng thụ kiểu gì đây?

      lúc phiền não khổ sở nhất, từ bên ngoài “ngẫu nhiên” truyền tới cuộc chuyện phiếm của Tiểu Thất và nô tài khác.

      “Tiểu Thất ca, nghe mẫu thân huynh bệnh nặng, mỗi ngày đều cần uống canh bổ dưỡng à?”

      “Đúng vậy, ngày cũng được dừng đâu.”

      “Nhưng hàng tháng huynh chỉ nhận có bốn lượng bạc tiền tiêu vặt, mà thường ngày được cho nhiều nhất cũng quá năm mươi lượng, lấy đâu ra bạc mua nhiều nhân sâm thế? Đừng bảo là Tiểu Thất ca lén lút làm cái gì đấy nhé?”

      “Thôi , đừng có bậy!” Tiểu Thất cả giận gắt lên.

      Nhìn trái nhìn phải hồi rồi mới cố ý giọng thầm: “ cho đệ biết, cũng bởi vì mấy bát canh của mẹ, ta còn biện pháp nào khác nên vài ngày trước phải tới sòng bạc thử tay nghề chút, đệ đoán kết quả thế nào?”

      “Thắng ít tiền trinh à?”

      “Xùy! Cái gì gọi là thắng ít tiền trinh chứ? trăm lượng tiền vốn đổi lấy ngân phiếu ngàn lượng đem về, gấp mười lần đấy! Tổng cộng chỉ gần canh giờ! Đệ thử xem, tiền này tới có nhanh cơ chứ?”

      “Thiệt hay đùa đấy? Tiểu Thất ca dối đấy chứ? Đệ nghe mà trong lòng cũng ngứa.”

      “Ta lừa đệ làm chi? Nếu thắng tiền, vì sao mỗi ngày còn có nhiều người tới sòng bạc như vậy? Đệ nghĩ người ta đều ngốc hết à? Vừa vặn đêm nay ta cũng muốn tiếp chuyến, nếu muốn cùng .”

      “Được, vậy đêm nay chúng ta cùng , nếu thắng được tiền, ngày mai đệ mời huynh uống rượu!”

      “Được, lời định!”

      Nghe vậy, Uất Trì Duẫn tựa hồ thấy hy vọng rạng đông, trái tim vì kích động mà đập loạn lên, dù vậy trong lòng vẫn có chút bất an.

      Nhưng đến hôm sau, biết bọn Tiểu Thất mỗi người lại thắng hơn ngàn lượng, Uất Trì Duẫn hoàn toàn ngồi yên được nữa.

      Hai tên nô tài ngu ngốc còn lợi hại như vậy, chẳng lẽ chủ tử như mình mà hơn được chắc? Bọn chúng có thể thắng lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại ?

      muốn sòng bạc, kế tiếp lại vì vấn đề tiền vốn mà tiếp tục phiền não, Uất Trì Duẫn qua lại trong phòng suy nghĩ hồi, cuối cùng quyết định — tới chỗ đại tỷ Uất Trì Nghiên San, người giàu có nhất trong nhà và cũng là người dễ thương lượng nhất!

      Quả nhiên, Uất Trì Nghiên San làm thất vọng, cậu ta vừa nhăn nhó mở miệng trình bày, Uất Trì Nghiên San hai lời lập tức cho cậu năm trăm lượng.

      Còn , coi như đây khoản tiêu vặt tỷ tỷ cho, cần trả lại, ngày sau còn cần thêm cứ đến đây cũng được.

      Uất Trì Duẫn nghe lời này mà uất ức, thậm chí cảm thấy nàng mới là người hiểu mình nhất đời, còn địa vị mẹ ruột và tỷ tỷ ruột trong lòng cũng bất tri bất giác xảy ra biến hóa.

      Cầm năm trăm lượng trong tay, Uất Trì Duẫn bước vào sòng bạc lần đầu tiên liền chọn loại đơn giản nhất: Đại-Tiểu.

      Lúc khởi điểm, cậu ta chỉ dám đánh lẻ, về sau ngày càng nhiều bạc chảy vào túi, lá gan cũng ngày càng lớn hơn, bắt đầu vung lớn, kêu to tiếng hào khí!

      tới nửa canh giờ, năm trăm lượng biến thành hai ngàn ba trăm lượng, khiến cho cậu ta hưng phấn muốn điên luôn.

      Nhét hơn hai ngàn lượng bạc vào ngực, cậu ta lập tức chạy tới thanh lâu gọi liền tù tì mười mấy nương tới xa xỉ phen, vung tiền như rác, xa hoa hưởng thụ, từ đầu đến chân tràn ngập cảm giác thích thú như bồng bềnh giữa đám mây, lưu luyến quên cả đường về.

      Vài ngày kế tiếp, nhà-thanh lâu-sòng bạc thành đường cố định. Sách cầm đến từ lâu, bút cũng còn chạm vào, thậm chí học đường cũng “ rảnh”, cả thân cả tâm cậu ta chỉ chăm chăm nhào vào người mỹ nhân.

      Có bạc phải hưởng thụ, bạc phải đánh cược, ngày qua ngày vô cùng hạnh phúc vui vẻ.

      Nhưng cậu ta biết, ác mộng của mình buông xuống đến nơi

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Bất cẩn trúng chiêu

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      “Uyển Quân, Khởi Lăng vẫn chưa về à?” Uất Trì Nghiên San nhíu mi, chỉ ra ngoài mua ít đồ mà lâu như vậy sao?

      biết vì sao, trong lòng nàng cứ thấy có gì đó ổn, ổn.

      Nha đầu Khởi Lăng tuy hơi ngờ nghệch, bình thường lại thích hóng hớt, nhưng cũng chẳng phải biết nặng , loại tình huống này chưa bao giờ phát sinh.

      Uyển Quân cũng có chút lo lắng: “Đúng ạ, chả biết có phải gặp chuyện gì gấp hay nữa.”

      “Tiểu thư, hay để nô tỳ ra ngoài tìm thử nhé?”

      cần, chờ chút , có lẽ trở lại ngay thôi.”

      Hai người bất an đợi thêm nửa canh giờ, kết quả vẫn đợi được Khởi Lăng mà chỉ xuất phong thư và cái vòng tay!

      “Tiểu thư, của Khởi Lăng!” Uyển Quân cả kinh.


      “Ta biết.” Nàng sao có thể biết chứ? Vòng tay là do chính nàng tặng cho nha đầu kia vào dịp sinh nhật, ngày thường đều được coi như bảo bối, ngẫu nhiên mới lấy ra đeo hồi.

      “Tiểu thư, trong thư gì ? Có phải Khởi Lăng xảy ra chuyện?” Nếu gặp chuyện cái vòng sao có thể lọt vào tay kẻ khác được!

      “Khởi Lăng bị bắt.” Siết chặt tờ giấy mỏng manh trong tay, hai tròng mắt Uất Trì Nghiên San lạnh lùng như hàn băng, nàng mở miệng: “Thư viết, nếu muốn mạng Khởi Lăng trong vòng nửa canh giờ phải lập tức mình tới miếu đổ bên ngoài thành.”

      được! Tiểu thư thể !” Uyển Quân lo lắng : “Đây ràng là cạm bẫy nhắm vào người, chỉ chờ người nhảy vào trong mà thôi!”

      “Nếu ta , Khởi Lăng nhất định phải chết thể nghi ngờ!”

      “Này ······ Vô luận thế nào tiểu thư cũng thể ! Nếu người vì Khởi Lăng mà xảy ra thương tổn gì, nô tỳ tin Khởi Lăng cũng nguyện ý đâu! Tiểu thư, cứ để nô tỳ , chỉ cần nô tỳ còn hơi thở cũng nhất định đem Khởi Lăng về!”

      Uyển Quân ứa lệ đầy mắt, trịnh trọng cất lời. Khởi Lăng với giống như muội muội vậy, cho dù tương liên huyết mạch, nhưng so với thân nhân còn thân thiết hơn rất nhiều.

      để tiểu thư mạo hiểm cứu muội ấy chẳng phải vì thương lo, chỉ là ······

      Bảo vệ tiểu thư mới là đại quan trọng nhất, cái gì có thể so sánh được, tin, trong lòng Khởi Lăng nhất định cũng nghĩ như vậy.

      “Nha đầu ngốc, nếu ngươi , cũng chỉ nhiều thêm đứa chịu chết thôi. Người ta điểm danh ta rồi. Cho dù lần này tránh được kiếp, kẻ kia tuyệt đối từ bỏ ý đồ, nhất định còn có lần thứ hai, lần thứ ba nữa, kết quả đều giống nhau cả thôi, sớm hay muộn cũng cần ta đối mặt.

      có nguy hiểm như vậy, sớm trừ bỏ mới tốt, đỡ phải nháo ra mấy con thiêu thân phiền toái làm gì, có đúng nào?

      Còn nữa, tiểu thư nhà ngươi mạnh mẽ thế này, có thể dễ dàng bị đả đảo sao? Đừng quên, tốt xấu gì tiểu thư đây cũng là Võ linh tướng, thế gian có bao nhiêu kẻ đủ tư cách làm đối thủ của ta.”

      Lời tuy như thế, nhưng Uyển Quân vẫn lo lắng thôi, vừa định mở miệng chuyện bị Uất Trì Nghiên San điểm huyệt, thân mình thể nhúc nhích, trong miệng cũng chẳng phát ra được thanh nào, chỉ đành trừng mắt nhìn nàng cầu xin.

      “Ta chỉ có nửa canh giờ, thể lãng phí nữa, hai khắc sau huyệt đạo tự giải.” Uất Trì Nghiên San cười nhạt: “Nha đầu ngốc, yên tâm, ta cam đoan nhất định bình an đưa Khởi Lăng về nhà.

      Đúng rồi, huyệt đạo giải rồi cũng đừng việc này cho bất luận kẻ nào trong phủ, biết ? KẺ dám bắt Khởi Lăng uy hiếp ta, tất nhiên phải biết tầm quan trọng của muội ấy, hản là người quen gây ra.”

      Nhìn bóng dáng Uất Trì Nghiên San quyết đoán mà kiên định, nhất thời, nước mắt Uyển Quân rơi xuống như mưa.

      Dắt bảo bối “Truy Vân” được phụ thân tặng ra khỏi chuồng, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, đường giục ngựa chạy như điên, tư thế hiên ngang oai hùng khiến người qua đường phải đứng lại tán thưởng mãi thôi.

      Nhưng mà, hàn khí đông chết người thân nàng cũng làm ít kẻ run rẩy cả tâm can. Trong đôi mắt xinh đẹp giờ chỉ còn duy nhất sát khí lãnh tràn lan.

      Có vài người, quả , để đơn chút chịu nổi rồi!

      Được! Được lắm!

      Thù mới hận cũ, chúng ta tính luôn lượt!

      Sau hai khắc dày vò như ngồi chảo nóng, huyệt đạo quả nhiên tự giải, cả người Uyển Quân gấp tới độ lo lắng chạy qua chạy lại, mày liễu nhíu chặt.

      Lúc này đuổi theo hẳn là đuổi kịp, mà mình đuổi cũng cứu được ai, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Theo ý tiểu thư chắc kẻ thầm đứng sau rất có khả năng chính là người trong phủ, hoặc là có tai mắt trong phủ.

      khi báo mọi người nghĩ cách cứu viện, đối phương nhất định biết tin, đến lúc đó, chừng còn lộng xảo thành chuyên* mà hại tiểu thư và Khởi Lăng cũng nên.

      (*lộng xảo thành chuyên: chữa tốt thành xấu, có thể hiểu nó tương tự với câu “chữa lợn lành thành lợn què”)

      Làm sao bây giờ ······ Phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Uyển Quân gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, thân mình khỏi run lên, nôn nóng đầy khủng hoảng.

      A!

      Mắt đẹp sương mù bỗng ngời sáng, từ trong bế tắc nháy mắt mở lỗ hổng.

      Tiểu thư chỉ bảo đừng cho người trong phủ chứ chẳng ám chỉ thể xuất phủ xin viện trợ! Nếu tại sao chỉ điểm huyệt mình hai khắc?

      Đúng, nhất định là như vậy!

      Nhưng mà, bên ngoài mình có đủ năng lực để cầu ai đây?

      Mà ai mới có đủ năng lực để chắc chắn cứu tiểu thư trở về?

      Đúng rồi! Là gia tương lai ······ Minh Vương!

      Công lực bí hiểm, thuộc hạ lại có ít người năng lực trác tuyệt, thân phận cũng là vị hôn phu của tiểu thư. Việc cứu người để còn ai nữa chứ!

      Uyển Quân nhất thời cười lớn, hung hăng lau nước mắt mặt rồi chạy vội ra ngoài.

      ***

      Bên ngoài biệt viện của Hoàng Phủ Vũ Trạch.

      “Vị tiểu ca này, ta là tỳ nữ bên người Uất Trì Đại tiểu thư, có việc gấp cầu kiến Minh Vương, làm phiền tiểu ca thông báo dùm tiếng, được ?”

      Thị vệ canh cổng thấy người đến là tỳ nữ của Vương hậu tương lai, lại nhìn bộ dạng lo lắng hốc mắt hồng hồng, chỉ sợ Vương hậu xảy ra chuyện, lập tức dám trì hoãn, để lại chữ “Chờ” liền chạy vào bẩm báo.

      Rất nhanh, thị vệ canh cổng đưa Uyển Quân vào phủ.

      Tiến vào lương đình, vừa thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch, Uyển Quân lập tức quỳ xuống.

      “Nô tỳ Uyển Quân bái kiến Minh Vương! Xin Minh Vương cứu tiểu thư, cầu xin ngài, nô tỳ dập đầu cầu xin ngài nhất định phải giúp tiểu thư, nếu ······ nếu tiểu thư sợ là ······ sợ là khó thoát được kiếp a!”

      Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình, gặng hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi làm sao?”

      Ngay sau đó, Uyển Quân liền ngắn gọn giản lược báo toàn bộ tình cho biết. Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe xong việc này, thầm mắng tiếng “Ngu xuẩn”, dưới chân lại trì hoãn khắc nào, trận gió thoáng qua thấy bóng người.

      Sải bước nhảy lên lưng hãn huyết bảo mã rồi nóng lòng như lửa đốt lao thẳng về phía miếu đổ ngoài thành, người xưa nay biểu lộ hỉ giận ra ngoài như , giờ phút này cũng đầy mặt lo lắng yên, đáy mắt thậm chí còn mơ hồ ra tia bối rối.

      Nhưng mà cùng lúc đó, Uất Trì Nghiên San đến nơi.

      Nhảy xuống ngựa, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nàng vừa cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía vừa cẩn thận về phía miếu đổ.

      Vừa vào trong, Uất Trì Nghiên San thấy Khởi Lăng bất tỉnh nằm mặt đất, chung quanh bóng người.

      “Khởi Lăng? Khởi Lăng?” Uất Trì Nghiên San liên tiếp gọi vài tiếng, Khởi Lăng vẫn nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vô cùng mỏng manh!

      Cảnh giác dò xét bốn phía vẫn thấy bóng người nào như trước, thậm chí ngay cả cảm giác của nàng cũng nhận ra có người thứ ba tồn tại, tuy nghi hoặc khó hiểu, ngừng lo lắng trong lòng, nhưng nàng vẫn nắm kiếm cẩn thận rồi về phía Khởi Lăng.

      Ai ngờ vừa tới gần Khởi Lăng, Uất Trì Nghiên San đột nhiên ngửi được mùi hương cổ quái, chuông cảnh báo trong lòng lập tức kêu vang!

      Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, đầu nàng rơi vào choáng váng, thân mình cũng dần mềm oặt.

      Đáng chết, quả nhiên quan tâm ắt loạn nên mới bất cẩn trúng chiêu như vậy, nàng chỉ nghĩ võ công của mình cao cường mà xem mấy thứ độc thuật kiểu này ······

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Kẻ nào động nàng, chết!

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Uất Trì Nghiên San tự cắn mạnh vào đầu lưỡi. Mùi máu tươi tanh nồng tràn ra trong khoang miệng, kích thích đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh hơn chút, nhưng thân thể vẫn mềm oặt vô lực như trước.

      Rơi vào đường cùng, nàng chống kiếm xuống đất, quỳ gối xuống đất rồi dồn phần lớn sức nặng lên thân kiếm, gắng gượng cho chính mình ngã xuống.

      Trong lòng nàng rất ràng, khi ngã xuống, nàng còn khả năng đứng lên nữa, đến lúc đó chỉ có thể làm cá nằm thớt mặc người chém giết.


      Chỉ chốc lát sau, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, Uất Trì Nghiên San lập tức đề cao cảnh giác, siết chặt kiếm trong tay, thân thể gồng lên tựa như loài báo vận sức chờ tấn công!

      Đám người tới đại khái khoảng mười tên. Chúng cẩn thận nhìn lát, đến khi thấy Uất Trì Nghiên San trúng mê dược, mới đồng thời cất tiếng cười đáng khinh, bước nhanh vào trong miếu đổ.

      “Chậc chậc, quả là tiểu mỹ nhân trăm năm khó gặp! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta có phúc!”

      tồi tồi, hai mỹ nhân lớn , chỉ nghĩ thấy mất hồn CMN rồi!” Ánh mắt tham lam của tên đàn ông nào đó nhìn chằm chằm vào Uất Trì Nghiên San, thậm chí khóe miệng còn chảy ra chất lỏng ghê tởm.

      Uất Trì Nghiên San lãnh trừng mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng cất lời: “ muốn chết đừng chạm vào bọn ta! Nếu , chỉ cần bổn tiểu thư còn hơi thở, chắc chắn có thể bầm thây vạn đoạn các ngươi!”

      Mấy người bị khí thế của nàng làm cho sợ hãi chấn động, cả đám sững sờ lúc lâu rồi mới phục hồi tinh thần lại, tươi cười ngu ngốc: “Huynh đệ chúng ta đều là đồ tể bán mạng, còn có thể sợ chết sao?”

      “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Hôm nay nếu được ái ân cùng tiểu nương tử này, cho dù lập tức đòi mạng, lão tử cũng xin cam tâm tình nguyện!”

      “Đúng vậy! CMN, cả đời lão tử cũng chưa gặp được mỹ nữ như thế này bao giờ, chỉ nhìn thôi hưng phấn lắm rồi, biết sờ vào da thịt thân thể này có loại cảm giác gì······”

      xong, nam tử đáng khinh đầu tới bên cạnh Uất Trì Nghiên San, giơ tay định chạm vào khuôn mặt nhắn như ngọc trước mặt.

      Đáy mắt Uất Trì Nghiên San lóe lên tia tàn nhẫn, nhanh chóng giương kiếm đâm vào trong ngực ta!

      Máu tươi phun ra, nam tử mắt mở trừng trừng, cam lòng đình chỉ hô hấp.

      Uất Trì Nghiên San chán ghét lau máu tanh bắt mặt, lưu tình rút nhuyễn kiếm lại, thân thể cao lớn lập tức đổ ầm xuống dưới chân nàng.

      Chín người còn lại đến lúc ấy mới kịp phản ứng, tận mắt nhìn huynh đệ của mình bị giết, bọn chúng đều nảy sinh ác độc, rút vũ khí quây lấy nàng.

      “Tiểu tiện nhân mày được lắm, dám giết huynh đệ của lão tử? Quả là rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!”

      “Thiếu giáo dưỡng như vậy để lão tử đặt ngươi dưới thân dạy dỗ phen tốt !”

      “Mọi người cẩn thận chút, nhưng lỡ tay giết mất tiểu mỹ nhân nhé, chúng ta còn chưa được hưởng hương vị của người ta đâu đấy.”

      “Tiểu tử ngươi yên tâm đê, cho dù muốn giết cũng phải chờ các huynh đệ thương xong cái , đúng ?”

      Ô ngôn uế ngữ lọt vào tai, cho dù trong lòng Uất Trì Nghiên San có phẫn nộ như thế nào vẫn chỉ mím môi được lời.

      Bị mê dược tra tấn lâu như vậy, nàng sắp chống đỡ nổi nữa rồi, đứng được ở đây khá là miễn cưỡng, căn bản thể lãng phí thêm khí lực để đấu võ mồm với chúng.

      Nàng muốn giải quyết toàn bộ đám người này trước khi mình ngã xuống, nếu ······

      Sát khí trong mắt bùng nổ, nhuyễn kiếm trong tay cũng quyết đoán mà sắc bén đâm tới!

      có sức để huy động nội lực, nàng chỉ có thể dựa vào kiếm chiêu cao thâm và kinh nghiệm phong phú để ra tay.

      Tệ hơn là, bởi vì mê dược tác dụng, toàn thân nàng chẳng còn chút khí lực nào, chỉ dùng ý chí để cố gắng chiến đấu mà thôi.

      Từng đợt choáng váng lại xuất , tầm mắt trở nên mơ hồ hơn hẳn, Uất Trì Nghiên San cẩn thận cái liền bị chém phải cánh tay trái, sâu đến lộ cả xương!

      Tuy vậy, nàng lập tức tập trung lại, kiếm vung về phía cổ người nọ, nhàng vẽ ra đường chỉ hồng, máu tươi lập tức tràn ra.

      Cùng lúc đó, trường kiếm sắc bén cũng từ phía sau lưng đâm vào vai phải của nàng!

      Uất Trì Nghiên San kinh hô tiếng đau đớn, tay phải run lên, nhuyễn kiếm rơi xuống.

      tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, Uất Trì Nghiên San loạng choạng ngã xuống đất, hai má trắng nõn sưng đỏ, khóe miệng chảy ra tia đỏ sẫm, đầu óc vốn hỗn loạn giờ lập tức đình chỉ hoạt động, lăn ra bất tỉnh nhân .

      “Tiện nhân, dám giết ba huynh đệ của lão tử!”Nam tử hung tợn nhổ ngụm nước bọt, sắc mặt trầm.

      “Ôi đại ca, sao huynh chả biết thương hương tiếc ngọc gì thế, mỹ nhân bị đánh hủy cả dung rồi đây này.” Nam tử đáng khinh cười : “Muốn trừng phạt lột nàng ra rồi đặt dưới thân hung hăng trừng phạt chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”

      “Tên tiểu tử có tiền đồ!” Nam tử được gọi là ‘đại ca’ hiểm cười tiếng: “Dù vậy, lão tử cũng thích!”

      “Roẹt”— Uất Trì Nghiên San chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh. Ngoại sam đơn bạc bị xé bỏ, cái yếm màu vàng nhạt và xuân sắc khôn cùng cứ như vậy bại lộ trước mắt đám đàn ông đáng khinh.

      “A ······ Quá đẹp!”

      “CMN, hổ là tiểu thư nhà giàu, nhìn làn da này cái, mềm mại vắt ra cả nước cũng nên!”

      Thủ cung sa đỏ tươi cánh tay nàng đập vào mắt, đám đàn ông lại bắt đầu buông tiếng cười đáng khinh quái dị, “Còn là xử nữ kìa, lão đại, có phúc lớn rồi!”

      Trong chốn u mê, Uất Trì Nghiên San vẫn có thể cảm thấy có bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve cánh tay lõa lồ của mình ngược xuôi, loại ghê tởm và khuất nhục dâng lên tận họng.

      Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay nàng khó mà thoát được kiếp này? Muốn nàng hủy thân dưới tay đám sâu bọ dơ bẩn ghê tởm này, chẳng thà cho nàng kiếm thống khoái mà chết còn hơn!

      Trước mắt chợt lên khuôn mặt tuấn mỹ, nhất thời, nước mắt Uất Trì Nghiên San tuôn rơi như mưa.

      Cứ nghĩ, lần trọng sinh, nàng có cơ hội giao bản thân thuần khiết cho , vậy mà lại như hôm nay ······

      Vũ Trạch, xin lỗi, xin lỗi chàng, ta thể bảo vệ chính mình, thể gìn giữ tấm thân thuần khiết này… Ta sắp trở nên sạch rồi, có phải cũng mất tư cách chàng hay ?

      Nhưng phải làm sao bây giờ, được chàng, vậy ta nên làm cái gì nữa đây?

      thể lại chàng, vậy về sau ta phải làm sao đây? Phải dùng lý do nào để tiếp tục sống sót đây?

      Vũ Trạch ······ Vũ Trạch ······ chàng ở đâu? Chang có biết hay , ta nhớ chàng, rất nhớ chàng ······

      “San San!”

      Khi giọng quen thuộc vang lên bên tai, Uất Trì Nghiên San chỉ cảm thấy cõi lòng chấn động, chảy lệ, tươi cười.

      đến rồi, đến rồi, Vũ Trạch của nàng đến rồi ······

      Vừa xông vào miếu đổ nát nhìn thấy màn trước mắt này, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ thấy trái tim như bị xé nát ra, bật thốt lên tiếng, lập tức gọi ra cái tên vô cùng quen thuộc mà lại xa lạ kia.

      Y phục nàng rách tung, hai má sưng đỏ, cánh tay còn đổ máu ······

      Đáy mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch dần bùng nổ vẻ lo lắng, mà hơn cả thế là loại sát khí hủy thiên diệt địa bao trùm toàn bộ gian miếu đổ. Tầm mắt lạnh băng mang theo chút độ ấm nào, sắc bén tựa đao, chém lên người đám đàn ông kia. Thanh vang lên giống như chuông câu hồn đòi mạng vọng lên từ địa ngục:

      “Kẻ nào động nàng, chết!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :