1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Túng sủng kim bài yêu hậu - Hư Vọng Phù Sinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Cảnh xuân vô hạn, máu mũi bay tứ tung

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      muốn tiếp tục chuyện này, Uất Trì Nghiên San quyết đoán chuyển đề tài, “Phụ thân, nếu ngày con ······ gián tiếp phá hoại thanh danh của Uất Trì gia, làm người còn mặt mũi nữa, người có trách con ?”

      “Phá hoại thanh danh, làm ta mất mặt?” Uất Trì Văn Cảnh nhíu mày : “Ví dụ?”

      “Ví dụ như ······ Có kẻ nào đó làm ra việc tổn hại đến mặt mũi và tôn nghiêm của người, mà vì nguyên nhân nào đó lại thể động tới kẻ ấy, bởi vậy rất có khả năng hại người trở thành trò cười cho kẻ khác nhạo báng, thậm chí còn tổn hại đến tôn nghiêm nam tử hán nữa······”

      Uất Trì Văn Cảnh yên lặng nhìn nàng hồi lâu, trong ánh mắt như có như lóe ra ám quang.

      Lúc lâu sau, ông mới cười : “Vậy con thấy, cứ để vi phụ bị người ta lừa gạt đùa bỡn, để những kẻ ấy tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, hay là trừng phạt cho đúng người đúng tội, để những kẻ ấy trả giá đại giới vì những chuyện mình từng làm, cái nào thống khoái hơn?”

      “Mấy chuyện mặt mũi này, vi phụ từng để ý sao?” Uất Trì Văn Cảnh ý vị thâm trường tiếp tục: “Để ý mới bị thương tổn, dõi mắt khắp thiên hạ, chuyện duy nhất đời này vi phụ để ý cũng chỉ có con mà thôi, những kẻ khác, đều là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh có cũng được mà có cũng chẳng sao.”

      (*Giáp Ất Bính Đinh: tương tự với cách người A/B/C/D thường gặp ở Việt Nam)

      “Con muốn làm gì cứ thoải mái mà làm , chỉ cần cam đoan chính mình bị thương tổn là được. Vô luận xảy ra chuyện gì, trời sập cũng có vi phụ đỡ cho con.”

      Nhìn bóng dáng phụ thân rời , hai mắt Uất Trì Nghiên San khỏi nhòe lệ, đáy lòng lạnh băng được rót vào dòng nước ấm ôn nhuận.

      Đêm, yên tĩnh tiếng động.

      đạo bóng dáng cao gầy như tia chớp chui vào trong viện tử thanh u nào đó, trước mặt thủ vệ phủ tướng quân sâm nghiêm, lại giống như tiến nhập chỗ người, nhanh đến quỷ mị.

      Đẩy cửa phòng ra, mùi hương thanh nhã thơm ngát phả vào mặt, gian ngoài lịch tao nhã vắng tanh, bóng người.

      Hoàng Phủ Vũ Trạch nghi hoặc nhíu mày, đóng cửa phòng lại rồi vào bên trong.

      trễ thế này, nữ nhân kia ở trong phòng còn đâu?

      Bỗng nhiên, “Uyển Quân? Đặt quần áo ghế là được rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi .”

      Có lẽ người nào đó “có tật giật mình”, vừa nghe thấy giọng ấy, trong lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên cả kinh, lắc mình cái nhảy hẳn lên xà ngang trần nhà.

      Nhưng mà, ở chỗ cao, màn nhìn tới, cũng suýt nữa làm cả kinh rớt luôn xuống dưới!

      Phía sau bình phong lớn, mỹ nhân dục đồ ràng ra trước mắt !

      Mái tóc như mực được bới cao, lộ ra cái cổ và tấm lưng trắng nõn như ngọc, mấy cánh hoa nổi bập bềnh khó có thể che khuất nửa bộ ngực mặt nước, đáy nước mờ mờ phủ lên cảnh xuân vô hạn bên dưới, lại làm bộ ngực sữa như như càng thêm mê người.

      Mũi nhất thời nóng lên, dòng nước ấm chuẩn bị phun ra! Hoàng Phủ Vũ Trạch gắt gao bịt mũi lại, trái tim bùm bùm nhảy lên mãnh liệt, nơi nào đó thân thể tựa hồ có chút động tĩnh.

      Rất muốn nhắm mắt lại để ý tới màn “phi lễ chớ nhìn” này nữa, nhưng ánh mắt chết tiệt của giống như được dính thân thể của nàng vậy, vô luận thế nào cũng rời được nửa phần, thậm chí ngay cả chớp cũng chớp lấy cái! [TND: Đùa, ràng là ‘phi lễ nhanh nhìn’, lại còn đổ cho ánh mắt làm gì nữa :))]

      Chết tiệt! Nữ nhân này đến tột cùng có ma lực gì vậy? Nữ nhân bên cạnh Hoàng Phủ Vũ Trạch chẳng phải có ý đồ quyến rũ , kể cả cởi hết đứng trước mặt bày ra các loại tư thế trêu chọc cũng hề ít, chỉ là, luôn cảm thấy vô cùng ghê tởm!

      Nhưng nữ nhân này, chỉ bằng phần da thịt tí ti lõa lồ, lại có thể làm cho nổi lên loại xúc động trước nay chưa từng có như vậy?!

      Nhưng mà, suýt hỏng mất chỉ vì chuyện đó, mà sau đó ······

      Giai nhân trong thùng tắm bỗng nhiên đứng lên, cứ như vậy, nửa người hoàn mỹ tỳ vết giữ lại cái gì ra trước mắt ! Xương quai xanh xinh đẹp, eo thon bàn tay cũng có thể nắm chặt, cùng với nơi nào đó mãnh liệt ······

      Còn chờ kịp phản ứng lại, giai nhân bất ngờ nhấc chân dài tinh tế cân xứng lên, bước ra ngoài! Khu vực thần bí nhất, xuân sắc mê người nhất, cứ như vậy bại lộ ràng!

      “Ầm” tiếng, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cảm thấy đầu óc chính mình chợt trống rỗng, trái tim điên cuồng kịch liệt đập như hận thể nhảy khỏi cổ họng ! [TND: Tèn ten, ác lang biến thân thành sắc lang :))]

      loại ngây thơ trước nay chưa từng có dâng lên, Hoàng Phủ Vũ Trạch ghen tị đám nước tắm dừng người nàng, ghen tị vì chúng nó có thể thân mật như vậy, kiêng nể hôn lên thân thể của nàng như vậy, nhấm nháp mỹ vị của nàng như vậy!

      cỗ nham thạch nóng cháy ở bụng dưới điên cuồng sôi trào, toàn bộ thân thể tựa như bình hỏa, dòng máu nóng rực bắt đầu khởi động lan tràn khắp cả người. Thậm chí, Hoàng Phủ Vũ Trạch còn cảm thấy, cứ như vậy mãi, hôm nay rất có khả năng vỡ mạch máu mà chết!

      “Tách”— giọt máu ấm từ cạnh bàn tay rơi xuống, hạ bộ ngực sữa ngọc ngà của giai nhân, giống như đóa hồng mai diễm lệ đến loá mắt nở rộ tuyết phong, xinh đẹp mà vô cùng mị hoặc.

      Uất Trì Nghiên San nghi hoặc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, xấu hổ quẫn bách và cả kinh hoảng sợ cùng dâng lên.

      Theo phản xạ có điều kiện, Uất Trì Nghiên San há cái môi đào định kêu to, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức nhảy xuống bịt chặn miệng nàng lại, thở dốc ở bên tai nàng, trầm giọng : “ được kêu! Nếu vương ngại ‘làm’ ngươi luôn!”

      Đáng chết, nhìn lén nữ nhân tắm rửa đến chảy cả máu mũi đủ mất mặt rồi, nếu để người bên ngoài biết được việc hôm nay, sau này Hoàng Phủ Vũ Trạch biết lấy thể diện ở chỗ nào?!

      Nghe lời này của , mặt Uất Trì Nghiên San nhất thời đỏ bừng, lại nghĩ đến thân thể đương nhiên bị nhìn sạch , khuôn mặt tuyệt mỹ nhắn nháy mắt liền hồng giống như muốn trào máu luôn, trái tim “thình thịch” đập loạn, liên tục gật đầu ý bảo nàng biết, kêu bậy.

      Đợi Hoàng Phủ Vũ Trạch vừa buông lỏng, nàng liền vội vàng thoát khỏi ôm ấp của , lấy tay rút kiện ngoại bào nhanh chóng mặc lên, che khuất cảnh xuân mê người lại.

      Ôn hương nhuyễn ngọc vừa rời khỏi vòng tay, Hoàng Phủ Vũ Trạch chợt thấy mất mát trong lòng, trái tim đột nhiên trầm xuống tựa như bị rút thứ nào đó.

      Nhưng nhìn đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng của nàng, tâm tình mất mát lập tức lại tốt hơn cách khó hiểu, trong lòng dâng lên loại ác thú, cười tà trêu đùa: “ tại mới che phải quá muộn rồi sao? Nên nhìn hay nên nhìn, vương cũng nhìn vài lượt rồi.”

      Uất Trì Nghiên San nghe vậy, khuôn mặt như muốn phát hỏa, ánh mắt ngượng ngùng mơ hồ, lại nhìn thấy vệt đo đỏ dưới mũi , khỏi cười ra tiếng.

      cố ý đùa giỡn nàng để che giấu xấu hổ quẫn bách của mình sao?

      Mỹ nhân thản nhiên cười cái, hào quang sáng rực, người nào đó ngắm nhìn đến độ hồn xiêu phách lạc.

      Nâng khăn tay mềm mại, ôn nhu tận tình lau vệt máu , hai người đối mặt gần gũi như thế, hô hấp cũng hòa vào hô hấp ấm áp của đối phương, quyến luyến triền miên, ôn nhu ái muội.

      Mâu quang Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm xuống, hô hấp dồn dập hơn, tầm mắt dính vào cánh môi nàng phấn nộn trơn bóng trước mặt, cổ họng khô nóng, ánh nhìn cũng dần trở nên sâu thẳm mê ly.

      Cánh tay sắt bất giác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại, dùng sức kéo sát, làm cho thân thể của và nàng dán chặt vào nhau, sót khe hở nào.

      Thậm chí, Uất Trì Nghiên San còn có thể nghe được ràng tiếng tim đập “thình thịch” của bản thân. Mắt thấy môi càng ngày càng gần, mâu quang bất giác lóe lên, theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng có chút sợ hãi, có chút khẩn trương, nhưng càng nhiều phần mong chờ ······

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Những gì qua đều thể lấy lại.

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      Nhưng mà đợi hồi lâu cũng chẳng thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch có động tác tiếp theo, Uất Trì Nghiên San chậm rãi mở mắt ra.

      Vẻ mặt thống khổ mê mang, tay ôm ngực, dục vọng mê ly trong mắt rút từ lâu, thay vào đó, chỉ còn lại phức tạp khó hiểu cùng sắc bén, thậm chí con ngươi đen thẳm cũng dần trở nên đỏ quạch!

      Vì sao? Vì sao mỗi lần tới gần nàng, tâm lại đau như vậy?

      Thân thể ràng khát vọng nàng, con tim ràng cũng muốn tới gần của nàng, nhưng vì sao vừa đến thời khắc mấu chốt, tâm lại đau đớn cứ như bị trùy băng hung hăng nện vào, đau đến hít thở thông!

      Đừng tới gần nàng, nàng là kẻ có tâm, nếu nàng ngươi nhất định chết có chỗ chôn!

      Nếu nàng ngươi nhất định chết có chỗ chôn!

      Nếu nàng ngươi nhất định chết có chỗ chôn!

      Những lời này tựa chú ngữ lặp lặp lại mãi thôi, đầu như muốn bạo liệt nổ tung cả ra, lộ ra đầy con ngươi là sắc thái thống khổ giãy dụa!

      Chợt!

      Hoàng Phủ Vũ Trạch hung hăng đẩy thiên hạ trong lòng ra, thả người nhảy vào bên trong màn đêm, biến mất thấy.

      Ngã ngồi xuống đất, Uất Trì Nghiên San cứ ngơ ngác nhìn hướng rời , bỗng nhiên, nước mắt tuôn rơi.

      Đến tột cùng nàng phải làm như thế nào đây, phải làm thế nào mới có thể chiếm được tâm lần nữa?

      Vũ Trạch, chàng trở về được ? Ta sai rồi mà······ Ta biết sai rồi, van chàng đấy, trở về được ? Nếu ngay cả chàng cũng vứt bỏ ta, ta phải làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì nữa đây ······

      Nàng vô lực nằm mặt đất, hai tròng mắt vô thần nhìn lên trần nhà, con ngươi có tiêu cự, giống như đứa trẻ bị câu mất hồn phách, còn sinh khí, chỉ duy nước mắt ngừng chảy xuống là chứng minh nàng vẫn sống.

      Cho dù tháng bảy nóng bức, nàng lại cảm thấy hàn đến tận xương, giống như khắp thiên địa chỉ còn mình nàng, tịch đến khôn cùng quay chung quanh bóng dáng đơn bạc gầy yếu ấy, trở nên tang thương bi thống chịu nổi.

      “Tiểu thư! Tiểu thư người sao vậy? Sao lại ngủ sàn nhà vậy?”

      Vừa cầm quần áo sạch tiến vào liền thấy màn làm người ta lo lắng như vậy, Uyển Quân lập tức buông đồ trong tay, chạy lên nâng nàng dậy. Nhìn tiểu thư thất hồn lạc phách rơi lệ đầy mặt, Uyển Quân chỉ thấy cái mũi chua xót, suýt nữa cũng rơi lệ theo.

      “Tiểu thư người sao thế? Tự dưng lại khóc như vậy? Người có chuyện gì với Uyển Quân , người đừng như vậy mà, Uyển Quân đau lòng lắm!”

      “Uyển Quân!” Uất Trì Nghiên San ôm cổ Uyển Quân, rốt cuộc nhịn được gào khóc: “Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi mà, vì sao vẫn chịu tha thứ cho ta? rồi, cần ta nữa, bao giờ trở lại nữa! Ta phải làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì đây?!”

      “Rốt cuộc phải làm thế nào mới bằng lòng tha thứ ta, mới bằng lòng trở lại bên người ta? Uyển Quân, ta rất nhớ ······ Rất nhớ rất nhớ······ Lúc , ta khinh thường. Đến lúc ta biết trân trọng, mất rồi······ Vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy? Vì sao? Vì sao chứ?!”

      “Nếu cho ta cơ hội nữa, ta nhất định cho ······ Ta thương . Nhưng ta biết những lời này ta có còn cơ hội ra hay , biết phần tình này có thể nhắc đến hay đây ······”

      Nước mắt ấm áp làm ướt vạt áo hai người, gió thổi qua cũng khiến tâm lạnh đến băng hàn, chính là tâm của Uất Trì Nghiên San giờ phút này.

      Nhìn tiểu thư ngã vào lòng mình mà khóc nức nở như đứa bất lực, Uyển Quân cũng chua xót rơi lệ, ôn nhu vỗ về nàng, ôn nhu an ủi :

      “Tiểu thư, đừng khóc nữa, tất cả vẫn còn kịp mà, chỉ cần người buông tay. Uyển Quân tin tưởng, nhất định trở về. người nhất a, làm sao có thể bỏ người mình thương tâm khổ sở như thế chứ?”

      Tuy nàng biết “” trong miệng tiểu thư là ai, cũng hiểu tiểu thư có đoạn khúc mắc như vậy với nam tử từ khi nào, nhưng nàng lại biết, “” kia đối với tiểu thư mà nhất định là phi thường trọng yếu.

      sao? còn kịp sao? trở lại bên ta sao ······” Hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt, nàng mê man bất lực khẽ lẩm bẩm, từng chữ đều kể hối hận cùng bi thương trong lòng.

      Con người, cứ phải đau mới hiểu được, luôn phải mất rồi mới biết nên quý trọng.

      Bất tri bất giác, nhân sinh cho dù có thể ngẫm lại, nhưng thể vãn hồi những thứ qua.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Trẫm muốn nàng.

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      “Công tử, ngài mệt chưa? Uống trà nghỉ ngơi chút .” Hồng Y bưng chén cười duyên, lúc xoay người buông ly trà còn dùng bộ ngực mềm mại cố ý nhàng ma sát cánh tay Uất Trì Duẫn hai cái.

      Uất Trì Duẫn chỉ thấy tâm thần rung động, loại cảm giác xa lạ mà kỳ dị nháy mắt chảy khắp toàn thân, ánh mắt kinh ngạc, ngẩn người nhìn bộ ngực cao ngất của Hồng Y, khỏi nghĩ đến, chẳng biết nơi đó của nàng có phải cũng mềm mại thần kỳ như lời đám bằng hữu hay .

      Lục Ngạc thấy biểu tình của , suy nghĩ luân chuyển, chu môi, lắc eo thon đến bên người Uất Trì Duẫn, phong tình vạn chủng : “Công tử, để nô tỳ giúp ngài xoa bóp nhé?”

      xong, đợi Uất Trì Duẫn trả lời, đôi tay bé mềm mại xương liền phóng tới vai , bắt đầu nhàng xoa bóp.

      Hương thơm của nữ tử mê người, xúc cảm đôi tay non mềm mang đến, còn có thứ đầy đặn mềm mại như có như ma sát phía sau, càng làm Uất Trì Duẫn nhộn nhạo tâm thần. loại cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hải, tâm can ngày càng xúc động.

      biết sao, Uất Trì Duẫn bỗng nhớ tới những lần thảo luận chuyện khuê phòng với đám bạn cùng trường, trong lòng khỏi dâng lên cỗ khát vọng, rất muốn tìm hiểu xem, loại chuyện này có tốt đẹp như lời họ hay , rất muốn biết thân thể nữ nhân có mất hồn như vậy hay ······

      Hồng Y cùng Lục Ngạc đều là chuyên gia trong phương diện này, vừa nghe thấy hô hấp hơi dồn dập và thân thể cũng dần cứng ngắc của , hai người khỏi nhìn nhau cười cười.

      Đầu tiên, Lục Ngạc thử thăm dò, đưa tay chuyển qua trước ngực nhàng vuốt ve qua lại, thấy ngăn cản, ngược lại hưởng thụ nhắm mắt, Hồng Y cũng to gan ngồi xuống bên người, nâng bàn tay của khẽ vuốt lên mặt mình, cổ mình······

      Vừa va chạm vào da thịt nữ tử non mềm, thân hình Uất Trì Duẫn khỏi giật mình, định phản xạ rút tay về, nhưng Hồng Y sao có thể để lùi bước được?

      Bàn tay bé mềm mại cần phí nhiều khí lực ngăn trở đường lui lại. Mắt đầy xuân sắc, tay cũng làm càn hơn, hơn nữa thỉnh thoảng ngâm lên vài tiếng mê người, câu Uất Trì Duẫn đến tâm ngứa khó nhịn.

      Thể nghiệm mới mẻ làm cho tiểu thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh hưng phấn đến cực điểm, trong đầu thỉnh thoảng ra những hình ảnh từng thảo luận, khát vọng đáy lòng ngày càng thâm, lá gan cũng lớn hơn trước, đồng thời cũng cảm giác được biến hóa của thân thể mình.

      Số nam nhân Hồng Y, Lục Ngạc từng hầu hạ ít nhất cũng đến vài trăm, thấy phản ứng như vậy sao lại có người động tình chứ?

      Hai người nhìn nhau, đắc ý tươi cười, trước “tay nghề” bọn họ, cho dù mấy “lão ong mật” hàng năm lưu luyến bụi hoa cũng khó cưỡng lại nổi, huống chi là tiểu chim non chưa trải đời như thế này?

      “Công tử, tỷ muội chúng ta hầu hạ ngài có thoải mái hay ?” Lục Ngạc ái muội tiến đến bên tai nhàng ngâm nga.

      Uất Trì Duẫn thư thái, thậm chí xương cốt cũng mềm sụn ra, liên tục : “Thoải mái ······ thoải mái lắm······”

      “Vậy công tử, ngài có muốn càng thoải mái càng mất hồn hơn ạ?”

      Loại thoải mái của lần đầu thể nghiệm chuyện nam nữ làm cho Uất Trì Duẫn khó có thể cự tuyệt, nhưng cũng thể biết xấu hổ mở miệng cho phép, đành dùng trầm mặc thay thế.

      Tuy nhiên, tục ngữ , phủ nhận tức là đồng ý, hai nàng lập tức cho cơ hội đổi ý, trực tiếp kéo về phía sàng đơn trong thư phòng.

      Trong tâm tình phấn khởi cực độ, năm ấy, Uất Trì Duẫn mười ba tuổi lần đầu khai trai. Lại thêm hai kẻ rành nghề hoan ái toàn lực xuất chiêu, lăn lộn lần lại lần, muốn cho vừa ăn nghiện mùi, từ nay về sau rời nữ nhân được nữa!

      Mà lúc này Uất Trì Duẫn vui thích đến cực điểm cả về thể xác lẫn tinh thần lại biết, đặt chân vào con đường tự hủy diệt.

      “Tiểu thư!” Uyển Quân vội vàng tới bên người Uất Trì Nghiên San, kề sát vào tai nàng giọng : “Bước đầu tiên thành công.”

      “Sao?” Uất Trì Nghiên San kinh hỉ nhíu mày, trong mắt nhanh chóng lên chút ánh sáng quỷ dị, “Làm tốt lắm, kế tiếp chắc cần các nàng chủ động có người ngứa ngáy khó nhịn rồi!”

      “Ban cho mỗi người ngàn lượng, đây là bổn tiểu thư thưởng thêm, nếu các nàng có thể tiếp tục biểu làm cho ta vừa lòng như trước, tính phần bàn trước đó, bổn tiểu thư còn có thể thưởng thêm rất nhiều!”

      Quả nhiên, bản tính vẫn là như thế, chỉ cần thêm chút dụ dỗ, lập tức tước vũ khí đầu hàng.

      “Dạ, nô tỳ biết.”

      “Đúng rồi tiểu thư, đây là thư của người, chúng ta nhặt được trong viện, mặt có viết tên tiểu thư.”

      Nghi hoặc tiếp nhận lá thư tay Uyển Quân, vừa ghé mắt cái, sắc mặt Uất Trì Nghiên San lập tức thay đổi!

      “Ngươi lui xuống trước .”

      “Dạ, nô tỳ cáo lui.”

      Tối nay, giờ tý, chỗ cũ.

      Bên dưới là ký hiệu phong diệp.

      Siết chặt bức thư, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đáy mắt xinh đẹp trở nên sâu thảm thấy đáy, bùng lên hận ý điên cuồng như muốn hủy thiên diệt địa!

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong!

      Ban đêm.

      Vừa lên thuyền hoa xa xỉ, Uất Trì Nghiên San liền ngã vào vòng tay lạnh lùng cứng rắn.

      “San Nhi, rốt cục nàng đến, trẫm rất nhớ nàng.”

      Uất Trì Nghiên San khỏi trào phúng cong môi, nàng từng tham luyến ôm ấp này đến cỡ nào, mà tại, ôm ấp này, hơi thở này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ chỉ để lại cho nàng vô tận chán ghét và oán hận!

      nhàng đẩy gã ra, cố nén ham muốn xé gã thành trăm mảnh, nàng cung kính : “Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

      “San Nhi nàng làm gì thế? Giữa hai ta đâu cần làm vậy!” Hoàng Phủ Nhiễm Phong vội vàng kéo tay nàng, ra vẻ ôn nhu.

      Uất Trì Nghiên San thầm rút tay lại, thản nhiên : “Xưa nay bất đồng, nay ngài là quốc quân nước, Nghiên San dám làm càn.”

      “San Nhi······” Hoàng Phủ Nhiễm Phong có chút vô thố nhìn nữ tử trước mặt, ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng gã cứ luôn cảm thấy nàng tựa hồ có chỗ khác biệt, hình như ······ càng thêm hấp dẫn.

      Rốt cuộc khác ở chỗ nào?

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong hồ nghi đánh giá nữ tử trước mắt.

      Uất Trì Nghiên San thấy gã trầm lặng nhíu mi thầm giật mình, sao nàng lại có thể quên mất, nam nhân này nổi danh mẫn cảm đa nghi được nhỉ!

      Trấn tĩnh lại, Uất Trì Nghiên San giấu băng sương nơi đáy mắt, mở miệng: “Ngươi sao vậy? Vì sao lời nào?” Vẫn thản nhiên, nhưng còn lạnh lùng nữa, ngược lại có vẻ giống tiểu nương giận dỗi hơn.

      có gì, chỉ nhận ra San Nhi của trẫm hình như càng ngày càng xinh đẹp, làm trẫm bất tri bất giác nhìn đến ngây người.” Hoàng Phủ Nhiễm Phong phong lưu cười , cũng rối rắm nghi hoặc nữa.

      Uất Trì Nghiên San ra vẻ thương tâm oán trách: “Làm trò! Chỉ giỏi lời ngon tiếng ngọt!”

      “Sao vậy? San Nhi trách trẫm lâu như vậy cũng đến thăm nàng sao?”

      “Nghiên San dám, tại ngài là hoàng thượng, là đại nhân!” Uất Trì Nghiên San tự nhiên ra, phấn môi khẽ chu lên như thuyết minh: Ta thực mất hứng!

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong cười khẽ, tâm tình tốt mở miệng: “San Nhi đừng tức giận, trẫm vừa mới đăng cơ, rất nhiều chuyện to trong triều đều chờ trẫm giải quyết mà.”

      “Nhiều ngày thể gặp San Nhi, trẫm có thể là trà uống cơm ăn, đến hôm nay chịu nổi nỗi khổ tương tư nữa, trẫm liền vứt hết thảy vụ để gặp nàng đây này. San Nhi, thông cảm cho trẫm chút, được ?”

      Cố nén cảm giác buồn nôn, Uất Trì Nghiên San ra vẻ cao ngạo: “Hừ, coi như người còn có lương tâm, ta cứ tưởng, trong cung mỹ nhân như mây, ai đó quên ta từ lâu rồi ý chứ.”

      “Sao có thể chứ? Đám nữ nhân kia so với San Nhi của trẫm, tính là mỹ nhân được? Chỉ là đám dong chi tục phấn khó coi!”

      Uất Trì Nghiên San lười diễn tiết mục liếc mắt đưa tình với gã, sợ mình nhịn nổi mà lỡ phun ra tràng, liền mím môi thèm nhắc lại, chỉ ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, cũng giấu lạnh lùng tối tăm và sắc bén trong đáy mắt.

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong do dự : “Trẫm nghe nàng và đại hoàng huynh······ trao đổi tín vật đính ước?”

      Quả nhiên là vì việc này!

      Uất Trì Nghiên San thầm cười lạnh tiếng, “Đúng vậy.”

      “Tại sao? Chẳng lẽ San Nhi đối với đại hoàng huynh ······”

      “Ta với thế nào? phải người muốn ta cố gắng quyến rũ , để ta sao?! tại còn tới hỏi tội à? Chính người cũng tin ta?” Uất Trì Nghiên San giả bộ thương tâm : “Ta làm hết thảy đều vì người, sao người có thể hoài nghi ta như vậy!”

      Thấy Uất Trì Nghiên San rơi lệ xấu hổ và giận dữ, bộ dáng cũng giống giả vờ, cuối cùng Hoàng Phủ Nhiễm cũng thả lỏng, vội vàng ôm nàng, ôn nhu an ủi: “Chớ khóc, là trẫm tốt, là trẫm quá nàng, quá sợ phải mất nàng, mà đại hoàng huynh vĩ đại như vậy, trẫm thực sợ nàng ······”

      “Nếu nàng ly khai trẫm, trẫm nhất định điên mất!” Hoàng Phủ Nhiễm Phong động tình : “San Nhi, nàng biết , trẫm rất nàng, thể có nàng được.”

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong “thâm tình” nhìn nàng, : “San Nhi, trẫm muốn nàng, cho trẫm, được ?”

      Uất Trì Nghiên San nhất thời cả kinh, ngờ kiện trọng sinh dẫn tới đống chuyện, mà lại đúng chuyện này nhảy tới đầu tiên!

      Làm sao bây giờ? Nàng hoàn toàn dự đoán được hôm nay có hành động như vậy, cũng hoàn toàn chưa chuẩn bị, nên làm gì bây giờ?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Thế thân

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương


      “Hoàng thượng, đừng!” Uất Trì Nghiên San nâng tay ngăn trở môi gã càng gần hơn, gương mặt hồng rực, khó xử : “Ta······ ta······ Mấy hôm nay tiện ······”

      Đáy mắt lóe lên tia sắc bén, Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhíu mi: “Có gì mà tiện? Chẳng lẽ San Nhi muốn chân chính trở thành nữ nhân của trẫm?”

      “Đương nhiên phải! Chỉ là ······ chỉ là ······” Uất Trì Nghiên San đỏ bừng cả hai bên tai, sau lúc rối rắm mới xấu hổ giậm chân, gắt giọng: “Ai nha! Chính là ‘cái kia’ đó, hàng tháng con đều có vài ngày tiện ý!”

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong nghi hoặc nhăn mày, chợt nghĩ tới cái gì, do dự hỏi lại: “Ý của nàng là ······ quỳ thủy?”

      “Vâng ······” Uất Trì Nghiên San thẹn thùng cúi đầu, cảm thấy lệ khí tản ra từ người gã, khóe môi bất giác cười lạnh.

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong như quả bóng cao su bất ngờ bị chọc thủng, tâm tình thoáng cái trở nên vô cùng buồn bực!

      Nguyên bản từ lúc để nàng quyến rũ Hoàng Phủ Vũ Trạch, gã có chút lo lắng, sợ nàng bị Hoàng Phủ Vũ Trạch câu hồn, đến lúc đó bản thân mình tiền mất tật mang.

      Nay lại vừa nghe nghe tin đồn nàng lén trao đổi tín vật đính ước với Hoàng Phủ Vũ Trạch, còn cái gì mà “Lưỡng tình tương duyệt, chí tử du”, trong lòng gã càng thêm bất an hơn nữa.

      Muốn hoàn toàn chinh phục nữ nhân, nhất định tránh được việc ‘hành giường’ hồi, gã có cũng đủ tin tưởng, chỉ cần đoạt trinh tiết, nàng nhất định hoàn toàn thần phục dưới khố !

      Nữ nhân mà, nhất là với người đàng hoàng, trinh tiết so với tính mạng còn quan trọng hơn rất nhiều. khi nàng thành nữ nhân của gã, nàng tất nhiên mực chung thủy, chuyên tâm làm việc cho gã, giết chết Hoàng Phủ Vũ Trạch!

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong này tuyệt đối cho phép quân cờ gã nhìn trúng lại trở thành vật sở hữu của người khác, nhất là, đó lại là kẻ mà gã hận nhất đời!

      Nhưng ngàn tính vạn tính, cũng ngờ tới kiện như này!

      là đáng giận!

      Đáy mắt u sắc bén, khuôn mặt ngụy trang ôn hòa cũng lập tức phủ đầy mây đen, khủng bố đến cực điểm.

      Thu lại nụ cười lạnh lùng, Uất Trì Nghiên San “ cẩn thận” : “Chàng sao vậy? Tức giận?”

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong giấu đii cảm xúc tiêu cực, cười cười: “Đâu có. Chuyện này cũng phải loại có thể kiểm soát được, trẫm chỉ hơi thất vọng thôi. Vất vả lắm mới xuất cung được chuyến ······”

      Nếu phải nữ nhân này còn có tác dụng rất lớn, tạm thời còn chưa thể lộ ra mặt muốn người ta biết, gã việc gì phải khó xử như thế này!

      Bất kể nàng có quỳ thủy hay , chính gã cao hứng là được!

      Nhưng là ······ Haiz!

      Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Nhiễm Phong ngày càng trầm, Uất Trì Nghiên San cười duyên: “Hoàng thượng, việc gì phải như vậy chứ, về sau còn có cơ hội mà, còn nhiều thời gian mà ······”

      Ám chỉ ràng như thế, Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhất thời tươi cười nở hoa, tà khí : “Như vậy cũng tốt, đợi thêm mấy ngày nữa······ Bảo bối, chờ trẫm đến thương nàng nhiều nhé.”

      “Hoàng thượng!”

      Uất Trì Nghiên San mị nhãn như tơ, mị thái kiều pha chút hờn giận, làm cho tâm thần Hoàng Phủ Nhiễm Phong nhộn nhạo thôi.

      Ngọc nhan tươi đẹp tựa như xuân hồng, lúm đồng tiền thanh tú hơn cả kiều hoa, hương thơm xử nữ thanh nhã xông vào mũi, tâm can lòng người đều say.

      Lửa nóng trung bụng nhanh chóng dâng trào, càng ngày càng mãnh liệt!

      Nơi nào đó thân thể thức tỉnh, dục vọng điên cuồng rít gào!

      Hai tròng mắt gã tràn đầy dục hỏa trắng trợn đảo khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng, tà tứ xâm lược thân thể mềm mại đường cong lả lướt, thậm chí làm cho Uất Trì Nghiên San có loại cảm giác bản thân bị lăng nhục ngay tại chỗ. Quá mức ghê tởm!

      Uất Trì Nghiên San thầm siết chặt tay, cố nén oán hận chán ghét trong lòng lại, lập tức tiến thêm bước, : “Hoàng thượng, Nghiên San tiện ở lâu bên ngoài, xin cáo lui trước.”

      “San Nhi!” Nhìn bóng dáng giai nhân rời , đáy mắt Hoàng Phủ Nhiễm Phong phủ đầy sắc thái tà nịnh ngoan, “Đáng chết! Uất Trì Nghiên San, sớm muộn gì trẫm cũng phải hung hăng ngươi dưới thân, bắt ngươi thần phục hoàn toàn dưới khố trẫm!”

      Chết tiệt, gã muốn khẩn cấp xé rách lớp mặt nạ kiêu ngạo thanh cao kia của nàng!

      biết sau khi từng lớp từng lớp bị xé , nàng ở giường có bộ dáng dâm đãng như thế nào đây?

      Làm cho nữ nhân thường ngày nhìn như thần thánh thể xâm phạm luân hãm trở thành đồ chơi giường của mình, nhất định phi thường thú vị, đúng ?

      Bạc môi chậm rãi gợi lên độ cong lãnh tà tứ, cảm thấy lửa nóng trong thân thể ngừng bành trướng, kịch liệt sưng phồng, gã khó chịu đến cực điểm!

      Mày kiếm nhíu chặt, oán hận mắng tiếng rồi lập tức lắc mình rời khỏi thuyền hoa.

      “Ai?!” Uất Trì Hàm Tranh cảnh giác nhìn bóng đen vừa xông vào phòng. Đến khi thấy người tới, bỗng dưng kinh hô: “Hoàng thượng?”

      Hoàng Phủ Nhiễm Phong lời, trực tiếp áp đảo người vào trong lòng, chút thương tiếc hôn môi, chà đạp thân thể mềm mại trước mặt, làm cho giai nhân thở gấp từng trận. chờ nàng ta chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng Phủ Nhiễm Phong khẩn cấp đẩy hạ thân tiến vào.

      Uất Trì Hàm Tranh nhất thời đau đớn, kinh hô ra tiếng, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, khỏi có chút oán hận khẩn cấp của gã hôm nay.

      Nhưng rất nhanh, Uất Trì Hàm Tranh liền luân hãm hoàn toàn dưới công kích cuồng dã mãnh liệt của gã, từng thanh ái muội phiêu đãng khắp phòng.

      Nhìn khuôn mặt trước mắt, Uất Trì Hàm Tranh khỏi nhớ tới nam nhân tuấn mỹ như thiên thần kia, tâm thần dao động.

      Nếu có thể cá nước thân mật với hồi tốt biết bao?

      Đáng tiếc, chỉ là Vương, thể thỏa mãn khát vọng quyền thế của mình.

      Nhìn khuôn mặt trước mắt tương tự với vài phần, Uất Trì Hàm Tranh bất giác hoảng thần, trong giây phút hoảng hốt ấy, nàng cảm thấy chính nam nhân lãnh khốc khí phách kia mới là người đè lên thân thể mình! (TND: *mãnh liệt phun* là, YY cũng quá ghê tởm, thể chấp nhận được!)

      Uất Trì Hàm Tranh cảm thấy vui vẻ, thân thể càng phóng đãng hơn, chữ “Trạch” trong cổ họng cũng bật thốt ra mấy lần!

      hồi hoan ái, hai người đạt cao trào ngừng, nhuần nhuyễn đến độ trước nay chưa từng có!

      Nhưng hai người cũng chưa từng nghĩ đến, đối phương đều tự ảo tưởng đem mình trở thành người khác, thân thể hoàn mỹ phù hợp, nhưng tâm lại cách nhau đâu chỉ vạn dặm.

      Lại đến Uất Trì Duẫn, vừa mới nếm thử trái cấm, đúng như Uất Trì Nghiên San nghĩ, cậu ta lkhông thể quay đầu.

      Cuộc sống dĩ vãng ngoài học tập vẫn là học tập, nhưng hôm nay, mỗi khi lên lớp xong rồi trở lại phủ, cậu ta liền khẩn cấp gọi hai người Hồng Y, Lục Ngạc vào phòng trong lăn lộn.

      Kỹ xảo hai nàng cao siêu mà đa dạng, mỗi lần đều đem lại kích thích mới mẻ bất đồng, ép cậu đến dục tiên dục tử muốn ngừng mà được, thậm chí, ngay cả thời điểm học cũng luôn nghĩ đến thân thể nữ nhân, tưởng tượng xem hôm nay các nàng có trò gì khác biệt.

      Sau lần hoan ái nào đó, bọn họ “vô ý” tiết lộ tin tức — nương thanh lâu trong phương diện này người người đều có tay nghề rất cao, đa dạng đến nỗi các nàng cũng phải mặc cảm.

      Uất Trì Duẫn vừa nghe, tâm liền ngứa ngày. Hai người này lợi hại như thế này, mà nương thanh lâu còn lợi hại hơn nữa, vậy chẳng phải là muốn ép nam nhân trở thành thần tiên luôn sao?

      Càng nghĩ, trong lòng càng khó nhịn. Hơn nữa, tại cậu ta khai trai, ngày thường cũng có chung đề tài để bàn luận với đám bạn ở trường, có gì làm đều tụ tập “tham thảo tham thảo” vui thú khuê phòng.

      Qua vài lần bạn hữu dụ dỗ, Uất Trì Duẫn ỡm ờ bước chân vào cánh cửa thanh lâu, bắt đầu cuộc sống ăn chơi đàng điếm xa xỉ của cậu ta.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Mẫu tử giằng co

      Edit: Tiểu Nguyệt Dương




      “Ngươi cái gì? Tam công tử tới thanh lâu? Còn lưu luyến cả ngày quên luôn đường về?!” Tần Nhu hung hăng đập bàn cái, khó có thể tin.

      Tiểu Thất co cổ, nhát gan : “Dạ, ······ nhiều ngày rồi······”

      “Ngu ngốc! Vì sao báo sớm với ta?!”

      “Công tử bảo, nếu là nô tài dám ······ cho ngài, cậu ấy đánh gãy chân nô tài!” Tiểu Thất nơm nớp lo sợ: “Nô tài chỉ nghĩ, công tử nhất thời tò mò mới thế······ Qua vài ngày, chờ cậu ấy biết rồi, chơi chán rồi thôi, ai mà ngờ được······ công tử lập tức bị nghiện như vậy, càng ngày càng thể quay đầu. Nô tài dám che giấu ······”

      “Đồ ngu! Ngươi muốn chết đúng ?! Lúc ta phái ngươi đến bên người công tử cái gì, hả? Ngươi dám bằng mặt bằng lòng với ta? Ta ······ ta ······”

      Tần Nhu tức giận suýt nữa lên cơn đau tim, quát liền hơi rồi lập tức ôm ngực trợn mắt, trong lòng thầm kêu chữ ‘Hận’!

      Khó trách mấy ngày gần đây bà ta cứ luôn thấy nhi tử có vẻ mệt mỏi, cứ tưởng nó chuyên tâm đọc sách quá, trong lòng còn cao hứng phen.

      Mỗi lần cho bạc bà cũng quản nhiều, chỉ nghĩ nó dùng để ăn cơm uống trà với đám bạn trong trường, nào có hay nó lại xin bạc để vào thanh lâu tìm nữ nhân uống hoa tửu*!

      (*hoa tửu: loại rượu có mỹ nhân như hoa như ngọc ngồi bên cạnh hầu hạ)

      Phải làm sao đây? Nhìn nó như bây giờ, ràng là tham luyến thân thể đàn bà mà!

      muốn con trầm mê nữ sắc từ sớm mà làm hỏng tiền đồ, bà có thể là hao hết tâm cơ ngày phòng đêm cũng phòng!

      Nay lại ······

      Uất Trì Hàm Tranh bên cạnh đỡ lấy mẫu thân, giúp bà thuận khí, lên tiếng an ủi: “Di nương, người bớt giận , nhân bây giờ còn kịp, chúng ta mau tìm Duẫn đệ khuyên bảo !”

      “Đệ ấy luôn nghe lời người mà, chắc chắn, chỉ cần người ra, đệ ấy nhất định minh bạch.”

      “Đúng! Đúng! tìm Duẫn nhi, tại luôn!”

      xong, Tần Nhu liền dẫn nữ nhi và đống người hầu chậm rãi về sân của Uất Trì Duẫn.

      Sau khi hỏi hạ nhân, biết rằng Uất Trì Duẫn ở thư phòng, trong lòng Tần Nhu còn có chút an ủi, cũng may con nó còn biết chăm chỉ đọc sách.

      Nhưng ai mà ngờ được, vừa tới gần thư phòng, mặt Tần Nhu vừa xanh vừa đen, mấy kẻ phía sau cũng luân phiên qua đủ ngũ sắc rực rỡ.

      “Rầm” tiếng, bản hòa ái muội dâm mỹ trong thư phòng im bặt!

      “Di ······ di nương!” Uất Trì Duẫn kích động lăn khỏi người Lục Ngạc, vội vàng kéo quần áo che khuất thân mình trần trụi, sắc mặt kinh hãi.

      Hồng Y, Lục Ngạc thấy đám người tự dưg xông tới như vậy, khỏi sợ hãi kêu tiếng, chui vào trong chăn để che khuất cảnh xuân.

      cẩn thận” lộ ra nửa bộ ngực sữa, dấu vết ái muội vẫn còn in đầy đó ràng lộ ra trước mắt mọi người. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện gì vừa phát sinh. Mấy tiểu nha đầu thậm chí còn đỏ bừng cả mặt, quay đầu sang chỗ khác, dám liếc mắt thêm cái nào nữa.

      “Được ······ được lắm ······” Tần Nhu tức giận đến run rẩy cả người, ngón tay chỉ thẳng vào bọn Hồng Y Lục Ngạc, ngoan độc quát lên: “ đôi tiểu tiện nhân! Người đâu, lôi hai con tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho ta!”

      Mấy bà hầu nghe vậy lập tức tiến lên túm người, hai nàng vừa giãy dụa vừa khóc :

      “Di nương tha mạng a!”

      “Cầu di nương tha cho chúng con, chúng con dám nữa!”

      Ai ngờ, vừa giãy dụa liền lộ ra thân thể trần như nhộng của hai nàng ngay trước mắt mọi người.

      thấy thôi chứ vừa nhìn cái, Tần Nhu suýt nữa tức đến nổ phổi. Uất Trì Hàm Tranh cũng hoảng sợ, đáy mắt còn có tia thần sắc cổ quái.

      người bọn họ, chỗ nào cũng là dấu vết đỏ tím ái muội, vết cào, vết roi quất hãy còn rướm máu, vệt sáp nến dán lên da thịt hồng hồng, còn vết dây thừng cổ tay cổ chân, ngay cả mặt đùi trong cũng lưu lại dấu vết bạo lực!

      Phàm là những người từng trải đều có thể nhìn ra, Uất Trì Duẫn, ràng là kẻ “khẩu vị nặng”!

      Tần Nhu thể ngờ rằng, nửa tháng trước con trai vẫn là đứa nhóc đến nữ nhân còn chưa từng chạm vào, bây giờ lại có thể bày ra nhiều phương diện đa dạng như thế ······

      Nhất thời, Tần Nhu vừa tức giận đỏ bừng vừa xanh đen cả mặt, chỉ cảm thấy mặt mũi mình bị mất sạch rồi!

      Càng nghĩ trong lòng bà ta càng tức, lại hận Hồng Y và Lục Ngạc đến tận xương, lạnh lùng ra lệnh: “Còn chờ cái gì nữa? Lôi hai tiện nhân vô liêm sỉ ra đánh chết ngay!”

      “Dạ, Nhị nương.”

      “Đừng mà! Xin người tha cho chúng con!”

      “Tha mạng Nhị nương ơi! Công tử, người cứu chúng ta công tử ơi!”

      “Đúng vậy công tử, tỷ muội chúng ta thiệt tình người mới làm như vậy······ Chỉ tại kìm lòng nổi mà thôi!”

      “Công tử ơi······”

      Uất Trì Duẫn vẫn chỉ là tiểu thiếu niên mười ba tuổi, mà Hồng Y, Lục Ngạc lại là hai người chơi đùa người nam nhân biết bao năm tháng rồi, về vấn đề thân thể, Uất Trì Duẫn luân hãm từ lâu, cộng thêm mấy lời tâm tình động lòng người ngày thường đều ngọt đến chảy mật, các nàng dĩ nhiên chiếm cứ phương trời riêng trong lòng Uất Trì Duẫn.

      Quan trọng nhất, bất luận nam hay nữ, “lần đầu tiên” của mình luôn luôn đặc biệt.

      Nay nhìn bộ dáng hoa lê đẫm mưa đáng thương của hai người, Uất Trì Duẫn vô cùng khó chịu, lại thấy bọn họ vì mình mới lưu lạc đến tình cảnh nay càng thể ngồi yên được nữa.

      “Di nương, người tha cho hai nàng ấy ······”

      “Câm miệng!” Con trai cầu tình càng như lửa cháy đổ thêm dầu vào đầu Tần Nhu! “Hai con tiện tỳ này hôm nay chết chắc, mày ngậm miệng cút sang bên !”

      Bị mẹ rống tiếng như vậy, Uất Trì Duẫn cũng mất hứng, đáy mắt lên tia nghiền ngẫm.

      Từ trước biết mẹ rất cường thế, cái gì cũng phải quản, cái gì cũng phải làm chủ mới được, nhưng tại mình trưởng thành rồi, sao bà có thể giẫm lên thể diện tôn nghiêm của mình trước mặt bao nhiêu hạ nhân như vậy, lại còn trước mặt nữ nhân của mình nữa. Sau này mình còn có thể để mặt vào đâu được nữa!

      Thân là người nam nhân, nếu ngay cả nữ nhân của mình còn che chở được, sau này chẳng phải bị người khác chê cười đến chết luôn sao?!

      Uất Trì Duẫn thầm siết tay, bình tĩnh : “Di nương, các nàng là người của con, phải xử trí như thế nào cũng là chuyện của riêng con!”

      “Mày…!” Tần Nhu kinh ngạc trợn mắt nhìn, Uất Trì Hàm Tranh bên cạnh cũng nhịn được mà nhíu mày, mở mồm giáo huấn: “Duẫn đệ, được chuyện với di nương kiểu đấy!”

      Lần đầu tiên chống đối với mẫu thân, trong lòng Uất Trì Duẫn cũng có chút yên, có chút bất an. Nhưng vừa nghĩ đến, nếu lần này cậu tỏ ra cường thế hơn, về sau muốn tự làm chủ nhất định càng khó, thậm chí trở thành kẻ nhu nhuộc trong mắt mọi người, bị cười nhạo đến chết mất. Chút bất an áy náy ngay lập tức tan thành mây khói.

      Hồng Y Lục Ngạc đúng, đến lúc phải cho mẹ biết, con trai của bà trưởng thành rồi, nam tử hán chân chính rồi, kiên quyết thể để bà tùy tiện quản đông quản tây hay an bài nhân sinh cho cậu như cho đứa con nít nữa!

      Hồng Y Lục Ngạc thấy thần sắc ngày càng kiên định của cậu ta, khỏi thầm nhìn nhau cười gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :