1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      nam9 tức giận rồi :059::059: nữ được sủng quá á

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 Lợi ích đạt được

      Dạ Nguyệt Ly biết sau khi rời được lát, tiểu nha đầu đuổi theo người khác, nữ nhân Đường Môn kia có bản lĩnh.

      Đến khi nhận được tin tức lòng nóng như lửa đốt, nàng còn quên cho ‘ kinh hỉ lớn ’, nhìn , nhìn tiểu nha đầu trong lòng . (Kinh hỉ = Kinh ngạc vui mừng)

      Dọc đường Mạc Du Ly phẫn nộ dẫn theo hai người phía sau, biết làm sao. Nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nữ oa phải về hướng phủ viện của , dở khóc dở cười, người này đúng là thích ghi hận.

      "Mạc Du Ly, quản tốt nữ nhân của ngươi." Dạ Nguyệt Ly đen mặt kiên nhẫn, lần sau còn dám tùy tiện bắt cóc tiểu nha đầu của xuất trước mặt mà còn sống.

      Hai mắt Mạc Du Ly sáng lên, im lặng, tranh cãi.

      Nhưng mà, cái gì gọi là nữ nhân của ? thừa nhận tiểu nữ oa là bị tiểu lạt tiêu (quả ớt ) quấn quít kéo , là trách nhiệm của . Tuy nhiên, tình cảm của đối với Tiểu Lạt tiêu, thực ràng như vậy sao?

      đợi ai đó mở miệng tra hỏi, Dạ Nguyệt Ly ôm người trở về phủ viện của mình.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ném lên giường nặng , nghiêng đầu, con ngươi đen láy lúng liếng hiểu nhìn về phía sư huynh.

      Dạ Nguyệt Ly khẽ nhíu mắt, cười quỷ quái, ", làm sai điều gì!"

      Nụ cười cực kì kinh dị khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu e sợ co người vào trong giường. . .

      Động tác này trong nháy mắt khiến mặt vị sư huynh nào đó sắp nổi phong ba (gió bão), giọng so với lúc đầu còn nàng hơn, "Nha đầu, lại đấy."

      Đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức đong đưa giống như cái trống bỏi, nàng phải kẻ ngốc, sư huynh đột nhiên thay đổi, chắc chắn là có vấn đề!

      Dạ Nguyệt Ly đen mặt tiến lên thuận tay kéo tiểu nhân nhi lại, giam ở trong ngực, cười như cười, "Muốn chạy đâu?"

      "Sư huynh, ta yếu như vậy ." chạy được, thản nhiên đối mặt, dù sao sư huynh cũng đánh nàng. Kỳ thực Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ lại chỉ có thể là chuyện kia. Lúc đó, nhất định là sư huynh hi vọng mình có thể chờ tới cứu, mà phải bản thân nàng mạo hiểm. Trong lòng than , sư huynh coi nàng như tiểu hài tử tám tuổi.

      "Sư huynh phải trừng phạt tiểu nha đầu như thế nào đây?" Dạ Nguyệt Ly ra vẻ buồn rầu lo lắng, giọng trầm thấp quanh quẩn bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, hơi nóng phả lên khuôn mặt nhắn trắng noãn của nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy đầu mơ màng, nhưng mà ......

      " được đánh đòn!" đợi Dạ Nguyệt Ly có kết luận, Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng duy Trì tỉnh táo kháng cự lại.

      Người lớn trừng phạt tiểu hài tử rất thích đánh đòn, kiếp trước ở nhi viện cũng thế. Mặc dù tại nàng mang thân thể tiểu hài tử, nhưng linh hồn là người trưởng thành bình thường! Nàng muốn bị đánh mông mất mặt như vậy, hơn nữa còn là bị sư huynh. . .

      Nghĩ đến màn kia, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ ửng, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của sư huynh nhà mình.

      Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, cũng muốn đánh mông nàng, nha đầu sợ cái này? Nhìn nàng luống cuống chân tay, mặt đỏ tai hồng bộ dáng đáng , nhất thời cười khẽ tiếng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ cười này làm cho hiểu ra sao cả. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của sư huynh là nụ cười vui vẻ, miệng nhắn khẽ nhếch, đây là tình huống gì?

      Ánh mắt sư huynh tối lại, gò má Tiểu Nhân Nhân ửng đỏ, mắt như nước, môi như đóa hoa đào, bình tĩnh nhìn . Càng nhìn càng thấy ánh mắt người nào đó thâm thúy, nha đầu như vậy khiến trong lòng xúc động. khỏi ảo não, đáng chết! Bây giờ chưa phải là lúc!

      Thực đầu bị choáng rồi, trừng phạt cái gì, phải là tra tấn bản thân mình à.

      Thôi, Dạ Nguyệt Ly cúi người khẽ hôn gò má Tiểu Nhân Nhân, nụ hôn xẹt qua như chuồn chuồn lướt nước, đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu mở lớn, sư huynh đây là. . .

      Hơn tám năm , mặc dù cùng ăn cùng ở với sư huynh, nhưng, sư huynh chưa bao giờ từng hôn nàng như vậy, điều này đại biểu cho điều gì? Là thân mật giữa người thân?

      Tiểu nha đầu nào đó còn biết, trong lúc ngủ mơ bản thân bị hôn vô số lần. . .

      "Sư huynh, phạt được ? Tiểu Tiểu biết sai rồi." Xem cảm giác biết tên vừa rồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn tưởng su huynh giận dỗi nên thành xin lỗi.

      "Được, quy củ cũ." Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly mang chút nghiền ngẫm, được động vào nàng, cũng phải tạm thời thu chút lợi.

      "Dạ." Dù sao phải đánh đòn là được rồi.
      Ten ten ten tèn.... ..........cảnh nóng đây, cảnh nóng đây, tỷ muội dưới 16 30 được xem, miễn cho bị kích thích quá mà chảy máu mũi aaaaaaa [​IMG]*cười gian*

      Phòng tắm, hơi nước mờ ảo, giống như phủ lên tầng lụa mỏng.

      "Ừ, dùng sức chút." Nam tử thoải mái than thở.

      ". . ."

      "Cứ như vậy, sai, phía dưới. . ."

      ". . ."

      "Nha đầu, dùng lực thêm chút nữa."

      "Sư huynh!" Nha đầu thể nhịn được nữa, cánh tay bé của nàng rất mỏi, rốt cục còn muốn mát xa bao lâu nữa đây.

      Dạ Nguyệt Ly sung sướng cười ra tiếng, "Tốt lắm, xem lần sau ngươi còn dám tái phạm ." Thấy tiểu nha đầu đen mặt, tâm tình của sư huynh cực kì tốt."Giúp sư huynh ngươi đấm bóp lưng."

      "Hừ, sư huynh hư hỏng." Nhưng mà nha đầu vẫn nghe lời thân hình nhắn bước vào, tay ngắn chân ngắn đúng phiền toái.

      Thân hình bé ngâm trong nước ấm lên màu hồng nhạt, bàn tay nhắn của tiểu nhân nhi trắng mịn xoa lên tựa như làm mềm lưng, Dạ Nguyệt Ly cảm thấy cả người khô nóng, lại thầm bực bội vì thất sách. (Thất sách = tính sai, hỏng kể hoạch. Ở đây có ý chỉ ảnh Dạ nhà ta muốn trừng phạt tiểu nha đầu nhưng hóa ra là tra tấn chính mình.)

      khỏi có phần muốn chạy trốn khỏi nơi làm cho khó chịu cực điểm này.

      Thời gian khó khăn lâu dài rốt cục qua, giúp tiểu nhân nhi bôi thuốc lên vết ửng đỏ cổ, Dạ Nguyệt Ly đen mặt nghiêm túc ôm người xuống phòng giam dưới lòng đất, Toái Nguyệt, Tức Mặc Tuyết Dương theo phía sau, đều hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại có biểu cảm như vậy, có phần giống như. . .

      Hai người ăn ý nhìn nhau cái trao đổi tin tức, hẹn mà cùng gật đầu,

      Dục cầu bất mãn! (Dục vọng được thỏa mãn, bị nghẹn, bị ... .....hờ hờ ta lại nhảm nhảm)

      Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly liếc qua, hai người cung kính cúi đầu.

      Trong lòng người nào đó hừ lạnh, chờ xem, sớm hay muộn cũng nuốt vào bụng!

      Nhà tù vắng vẻ, giam giữ cách biệt Hắc Báo, Trì Hàm Yên cùng Thiên Sơn Bách.

      Hắc Báo bình tĩnh ngồi ở góc ngẩng đầu, Trì Hàm Yên bỏ lỡ cơ hội chữa thương, nàng biết những người này nếu muốn giết nàng sớm ra tay, lúc này nàng ta lo lắng.

      Đến bây giờ, cũng chỉ có thể chờ Môn chủ tới cứu bọn họ, nhưng mà, Môn chủ có đến ?

      Thiên Sơn Bách ngừng bám vào song cửa, la hét đòi gặp người, lúc nhìn thấy người đến ngừng lại.

      "Rốt cuộc ngươi là ai!" Thiên Sơn Bách hỏi những lời này cũng là câu hỏi trong lòng Hắc Báo và Trì Hàm Yên, bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc đối phương là ai, lúc trước cùng Các chủ Thanh các, tại lại quen thân với Tiêu Dao sơn trang, còn có tiểu nương ở trong lòng . Quan hệ giữa Tiêu Dao sơn trang cùng Thanh các là gì?

      "Dẫn người xuống." Dạ Nguyệt Ly trực tiếp phân phó, ngay tức khắcTức Mặc Tuyết Dương nhận mệnh ra tay.

      Ai bảo tối hôm qua bỏ lại tiểu nữ oa, từ tối qua cho đến tại vẫn bất an yên, rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: chủ tử, sảng khoái!

      Toái Nguyệt nhìn thấy bộ dáng Tức Mặc Tuyết Dương như lên đoạn đầu đài, khóe miệng rút gân co giật. (Đoạn đầu đài là nơi dùng để chặt chém phạm nhân)

      Thiên Sơn Bách bị đưa đến bên kia nhà tù.

      Dạ Nguyệt Ly mở miệng lần nữa, "Ra tay ." Lại dám đụng đến người của , làm cho kẻ đó hối hận vì xuất đời này.

      Tức Mặc Tuyết Dương đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bằng chủ tử đánh cho trận, toàn bộ Tiêu Dao sơn trong trang ai chẳng biết Tức Mặc Tuyết Dương cuồng sạch , bắt chính phải ra tay hành hình phạm nhân, đây là, so với giết còn khổ hơn.

      Thiên Sơn Bách này cũng là, tại sao phải đắc tội bọn họ, đắc tội bọn họ cũng thôi, còn cố tình bắt tiểu nữ oa để uy hiếp, tại liên lụy đến ôi ôi.

      Dạ Nguyệt Ly ôm người xoay bước , "Nhanh lên, chúng ta ở bên ngoài."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu bên trong xảy ra chuyện gì, mà tất cả những điều này, đều vì nàng. Trong lòng dâng lên ngọt ngào, sư huynh đối với nàng tốt.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Trân trọng nàng

      Lúc này trong phòng giam truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, từng tiếng , như muốn xé rách vách tường u ẩm ướt, khiến da đầu người ta run lên.

      Mặc dù Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên biết bên kia xảy ra chuyện gì nhưng mà họ biết Thiên Sơn Bách phải chịu đau đớn mà người thường khó có thể chịu được. Hắc Báo coi như khá hơn chút, nhưng hai bàn tay nắm chặt tiết lộ lo lắng. Còn Trì Hàm Yên cuộn mình góc ngừng run rẩy.

      Càng nhìn thấy, mới càng khiến cho bản thân sợ hãi. . .

      "Sư huynh, xem chút ."

      "Ngươi xác định?"

      " Vâng."

      Sư huynh vì nàng chắc chắn bỏ qua, còn có cái gì nàng chưa từng xem qua, tuy rằng kiếp trước nàng phải dệ nhất sát thủ, nhưng mạng người tay cũng thiếu, thấy máu tươi là cực kỳ bình thường .

      Dạ Nguyệt Ly nhíu đôi lông mày, muốn cho tiểu nha đầu nhanh chóng trưởng thành, nhưng mà lại sợ phản tác dụng. Cuối cùng dưới ánh mắt của tiểu nha đầu lại đến cửa.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhảy khỏi vòng ôm, lập tức vào, thực chỉ nhìn thoáng qua, sau đó trở về vòng ôm của sư huynh.

      Bên trong, đập vào mắt là hình ảnh cực kỳ khó coi, đao pháp của Tức Mặc Tuyết Dương thần tốc, lấy từng mảnh từng mảnh thịt của Thiên Sơn Bách, mỏng như cánh ve, máu kịp chảy, vừa cắt vừa xoa lên cái gì đó, mùi gắt mũi, trong nháy mắt vô số con giống như con kiến chui thẳng vào chỗ vết thương, giống như bị cái gì đó kích thích điên cuồng xông vào phát ra tiếng 'xèo xèo', cả người Thiên Sơn Bách run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt đột nhiên dữ dội, là khủng bố! Thế nhưng bị khóa thoát được, chỉ có thể kêu gào đau khổ!

      Trừng phạt như vậy nàng mới gặp lần đầu, có phần giống lễ tế côn trùng của Ai Cập cổ đại. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng thấy có gì đặc biệt, cũng phải xảy ra ở người nàng, đơn giản là nàng chỉ tò mò mà thôi.

      Dạ Nguyệt Ly có chút lo lắng liếc mắt nhìn thiên hạ (thiên hạ ở đây có ý chỉ Tiểu Tiểu) trong lòng cái, rất bình tĩnh, nhất thời trong lòng thở phào nhõm.

      Chân bước ra khỏi phòng giam, " đến chỗ Mạc Du Ly."

      Xế chiều, đường hai bên ở ngã tư vài tiểu thương vội dọn quán, ngay cả hai người hấp dẫn tầm mắt, nhưng vì bận rộn nên chỉ bơt chút thời gian nhìn thoáng qua lại tiếp tục chuyện bằng đỉnh đầu. (Trường hợp này ta nên giải thích chút kẻo có bạn hiểu, " chuyện bằng đỉnh đầu" dùng trong trường hợp khi khi hai hay nhiều người với nhau cùng chuyện nhưng đối phương thích nghe, muốn nghe hay dùng im lặng để phản đối, nhưng trong trường hợp này chỉ đơn giản là vì họ quá bận nên rảnh mắt để nhìn nhưng khi cúi đầu xuống dọn dẹp vẫn có thể bàn tán.)

      "Sư huynh, Mạc Du Ly ở đây sao?" Tiểu Bạch vẫn còn ở chỗ cũ.

      "Ừ."

      "Vì sao lần này tiện tay để cho Mộ Dung cẩn thiên ngồi lên vị trí minh chủ?" Như vậy người của Huyết Môn cũng tìm đến sư huynh của mình.

      "Bọn họ dám động." Trái ngược với người giang hồ, Hoàng thất cũng phải là dễ động vào như vậy .

      Huynh trưởng của sủng phi chết, chính Hoàng đế cũng thể cho dân chúng cùng giang hồ câu trả lời thỏa đáng.

      bàn cơm, vẻ mặt Mạc Du Ly sụp đổ, vì sao? Chẳng lẽ trời sinh là số mạng vất vả, đuổi tình địch giúp bây giờ còn phải ngồi thay kẻ khác lên vị trí minh chủ, ông trời là bất công!

      Đây phải huynh đệ, đây là lá chắn! (Nguyên văn là "ngăn tên bài" hay còn gọi là "bia đỡ đạn")

      Mạc Du Ly thở phì phì, "Ông đây mặc kệ!" Chẳng có gì tốt đẹp, dựa vào cái gì.

      "Đường Tuyên Tuyên." Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ hộ ra ba chữ. Kỳ thực nàng cũng muốn sư huynh làm minh chủ võ lâm đáng ghét này, vừa vặn để cho Mạc Du Ly, nàng thấy bình thường cũng khá rảnh rỗi .

      Hai mắt Mạc Du Ly tỏa sáng, "Ngươi có biện pháp?"

      Ngay sau đó khuôn mặt lại trầm xuống, "Ngươi có biện pháp gì, ngươi cũng phải đại ca của nàng.” Sao có thể làm chủ được.

      "Ta giữ nàng cho nàng trở về Đường Môn."

      "Đồng ý!" Mạc Du Ly tin tưởng trăm phần trăm, tiểu nữ oa này thể xem , có thể thực có biện pháp.



      Mạc Du Ly liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly đầy ý, hừ, là ta nể mặt mũi của ngươi.

      Người nào đó liếc mắt cái, thèm đáp lại, nhưng nụ cười môi che giấu được, tay vẫn cứ ân cần gắp thức ăn.

      Mạc Du Ly vốn buồn bực ăn ngon, bây giờ rất ngon miệng. Có trời mới biết đại hội kết thúc Tiểu Lạt tiêu muốn theo Đường Viễn Kiến trở về Đường Môn, sốt ruột biết chừng nào. Lúc trước thích, nhưng càng ở chung càng bị hấp dẫn, Tiểu Lạt tiêu ngang ngược, thích!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhai kĩ nuốt chậm, có vẻ đăm chiêu.

      Ban đêm

      Đường Viễn Kiến cùng tiểu muội nhà mình đến từ biệt, sáng sớm ngày mai bọn họ khởi hành trở về Đường Môn, buổi lễ tiếp nhận minh chủ mới cũng lười đến dự. Nhìn thấy hai người Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu đều có mặt, cũng chào tiếng.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy này lạnh như băng nam tử, Đường Viễn Kiến biết người này thâm sâu lường, biết là bằng hữu của Mạc Du Ly nên cũng để ý nhiều. Mà tiểu nữ oa trong lòng , với chút năng lực ngày hôm qua, kính trọng nàng vài phần. Nàng cũng phải là người bình thường.

      Mạc Du Ly vừa nghe hai người phải , vội vàng mở miệng,

      "Ta Viễn Kiến huynh, chúng ta cũng lâu gặp, ngươi ở đây thêm mấy ngày để huynh đệ chúng ta ôn chút chuyện cũ ." Nhân tiện để Tiểu Lạt tiêu ở lại cùng chúng ta. (Ta Mạc huynh, vô sỉ nó cũng phải vừa vừa thôi chứ, lý do củ khoai thể mà cũng nghĩ ra được.......ai ai, vào là cái gì trang chủ, cái gì các chủ vứt hết ra sau đầu* ôm gối*)

      "Có cái gì tốt mà , Mạc Du Ly, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Đường Tuyên Tuyên hung dữ cướp lời, nàng vừa nghĩ tới ngày đó bị đùa giỡn ở đại hội võ lâm, mặt nàng nóng ran lên, bừng bừng lửa giận.

      "Đúng đúng đúng, ngươi xem, lần này ngươi phải cho qua chuyện rồi sao." Mạc Du Ly tranh thủ bưng lên khuôn mặt tươi cười, nhảm, lúc này tranh thủ chờ khi nào.

      Chỉ cần người ở lại, mọi việc đều dễ rồi.

      Mọi người kinh ngạc.

      Đầu của Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi ở trong lòng sư huynh cố gắng cười ra tiếng, ôi má ơi, nàng cười chết mất.

      Trong mắt của mỗ sư huynh lên ý cười, nhàng vuốt ve phía sau lưng Tiểu Nhân Nhân, tránh cho nàng cười quá mà bị sặc. (Từ "mỗ" có nghĩa là "nào đó" nhưng mình để nguyên gốc đọc vui miệng hơn, từ này được hiểu trong trường hợp bạn nhắc đến nhân vật thứ 3 mà bạn muốn nhắc tên, hay đơn giản trường hợp bạn đá đểu ai đó)

      Đường Tuyên Tuyên nhìn người đối diện, quái lạ, sao người này lại đối nghịch với nàng?

      Nhìn biểu cảm của hai người, trong lòng Đường Viễn Kiến sáng tỏ, chẳng qua mặt để lộ chút manh mối, "Mạc Du Ly, hẳn là người vừa ý Tuyên Tuyên."

      "Ai vừa ý nàng!"

      "Ai muốn vừa ý!"

      nam nữ cùng giậm chân, Đường Tuyên Tuyên trách móc, "Đại ca, ngươi sai rồi, tên háo sắc này dám vừa ý ta, ta hành hạ đến chết!" Vừa vừa nhăn mặt giương nanh múa vuốt. Nàng còn nhớ ngày đó tên háo sắc này nhìn chằm chằm nữ nhân của Huyết Môn, tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi, hừ.

      trở thành háo sắc từ khi nào? Mạc Du Ly hiểu, cũng dám tùy tiện lên tiếng tiếng, lần lỡ lời ăn bậy bạ chọc Tiểu Lạt tiêu, con đường của còn rất dài . . .

      " thích Tuyên Tuyên sao? Vậy có cách nào rồi, ta rất coi trọng ngươi." Vừa Đường Viễn Kiến vừa đấm đầu vai Mạc Du Ly, giọng điệu có chút nuối tiếc.

      Sau đó lại tung ra quả bom động trời

      "Lần trước biểu đệ họ hàng xa nhà ta có tới cửa cầu thân, ta thấy dáng vẻ đường hoàng, học rộng hiểu sâu, cũng xứng đôi với Tuyên Tuyên." ("Biểu đệ" là em con chú, có thể rất gần, có thể bắn đại bác tới, "cầu thân" : cầu hôn")

      "Cái gì?"

      "Cái gì!"

      Mười ngón tay của Đường Tuyên Tuyên túm vạt áo huynh trưởng nhà mình, mắt đen mở lớn, việc cầu thân lớn như vậy mà nghe được chút tin tức nào?

      "Đại ca, chuyện xảy ra khi nào!" Mẫu thân nhắc với nàng.

      "Còn phải là sau khi muội rời được mấy ngày, đại ca ra ngoài muộn hơn muội mới biết được ."

      Đường Tuyên Tuyên cúi đầu thầm nghĩ, nàng muốn xuất giá (lấy chồng) sớm như vậy, được! Nàng phải nghĩ biện pháp chạy trốn!

      Lúc này trong lòng Mạc Du Ly nóng như lửa đốt, khỏi nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu cầu cứu.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, lúc này mới nhớ tới nàng? Tên ngu ngốc này.

      "Tuyên Tuyên tỷ phải trở về nhà sao? Tiểu Tiểu còn tưởng tỷ sẽở lại chơi cùng với ta?" Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếc nuối thở dài.

      Giọng phát ra như ban phúc!

      Tuyên Tuyên gật đầu như giã tỏi."Được, được, chúng ta cùng !"

      Ánh mắt ba nam nhân ở đây chợt lóe lên.

      Mạc Du Ly là kích động thầm rơi nước mắt, lợi hại, câu đối phó được!

      Dạ Nguyệt Ly thầm khó chịu, hy vọng có người phân tán lực chú ý tiểu nha đầu của .

      Đường Viễn Kiến bất đắc dĩ lắc đầu.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu này vừa mới mở miệng mà Đường Tuyên Tuyên đắc ý thôi, nhìn vẻ mặt này của muội ấy muốn về mới là lạ. . .
      Mai Trinhfujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24 Giúp đỡ đối phương
      Đường Viễn Kiến nhìn muội muội của mình cúi đầu thầm cười trộm, mặc dù nụ cười có phần bất đắc dĩ nhưng lại tràn ngập cưng chiều, , chúc phúc bọn họ.

      Lúc đến bên cạnh Dạ Nguyệt Ly, khẽ, "Muội muội của tại hạ, mong được chiếu cố." hiểu được, nam tử lạnh lùng này tuyệt đối đơn giản như bề ngoài, tin tưởng Mạc Du Ly, cũng tin tương bằng hữu của . (Chiếu cố: trông coi, chăm sóc)

      Sau đó, đem muội muội nhà mình giao cho Mạc Du Ly, thấy được Tuyên Tuyên chưa hiểu lòng của mình, chỉ mong lần sau Tuyên Tuyên trở về có thể nghe được tin tức tốt.

      Quả nhiên, ngày tiếp theo dưới thúc đẩy của người nào đó, vị trí minh chủ bất ngờ những cũng trong dự liệu rơi xuống đầu Mạc Du Ly. Tứ chối tất cả cái gọi là chúc mừng, Mạc Du Ly phái thuộc hạ đắc lực thay trông coi Sơn Trang của Minh Chủ.

      Buồn cười, chẳng lẽ muốn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia làm Minh Chủ? cần!

      Trong đình viện, hai nữ nhân lớn cùng con sói trắng, "Tiểu Tiểu, khi nào chúng ta xuất phát?" Ánh mắt Đường Tuyên Tuyên sáng rực, vừa được vui chơi mà phải lập gia đình, tốt.

      "Sớm thôi."

      Sư huynh nhắc đến với nàng Mộ Dung Cẩn Thiên cùng Bắc Thần Vũ bày mưu tính kế, Mộ Dung Vũ Phỉ xuất ở đại hội võ lâm cũng xác nhận suy đoán của nàng. Điều kiện trước tiên của liên hôn hoàn thành, nàng cũng tin thực bỏ qua.

      Tiếp theo, Mộ Dung Cẩn Thiên như thế nào đây? Nếu đúng như nàng suy đoán . . .

      Nàng muốn mắc nợ chủ nhân của thân thể này, chuyện sau này, nàng muốn sống vui vẻ ở trong cốc cùng với sư huynh.

      Cuộc sống sát thủ kiếp trước sớm làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, cuộc sống tự do tự tại nhàn nhã ở kiếp này nàng cảm thấy rất tốt, có sư huynh làm bạn , sư phụ quan tâm nàng, trong cốc còn có tiểu nhất tiểu nhị Tiểu Tam, Tiểu Bạch Tiểu Hắc, vậy là đủ rồi. (Vẫn sợ cái cách nàng đặt tên >"<)

      Chỉ có thực trải qua đơn và đau khổ mới có thể thấu hiểu cuộc sống yên ổn đáng quý cỡ nào.

      Mặc dù nàng biết sư huynh còn nhiều điều che giấu nàng, nhưng tuyệt đối nàng bỏ lại sư huynh mình trở về trong cốc.

      Tương lai là phúc hay họa, nàng cùng phải ở bên cạnh ! (Lúc này em nó tự phát lời thề bán đứng bản thân rồi >~>)

      Dạ Nguyệt Ly cùng Mạc Du Ly cùng nhau tim tiểu nữ nhân của mình, hai người vừa đến đình viện, ngay sau đó còn có hạ nhân đến báo nhị vị hoàng tử đến cửa thăm hỏi.

      còn cách nào khác Mạc Du Ly đành phải tạm thời buông tha cơ hội ‘ bồi dưỡng cảm tình ’ cùng với Tiểu lạt tiêu.

      "Sư huynh, ta cũng muốn xem."

      Dạ Nguyệt Ly dang cánh tay dài, ôm người nàng vào trong ngực, " thôi."

      "Tuyên Tuyên ngươi trở về phòng trước , xong việc ta tới tìm ngươi." cũng muốn Đường Tuyên Tuyên kết giao với người của hoàng thất. (Kết giao: làm quen, quen biết)

      " cần, ta cũng muốn ." Nàng cảm thấy hai ngày này Mạc Du Ly rất kì lạ, nhưng lại được nguyên nhân vì sao.

      "Được rồi, vậy ngươi chú ý bản thân chút." Trong lòng Mạc Du Ly than , chỉ là lo lắng Tiểu Lạt tiêu bậy đắc tội với người khác mà biết.

      "Ta biết." Cảm giác được Mạc Du Ly quan tâm, Đường Tuyên Tuyên đối chọi với .

      Mạc Du Ly giả bộ bình tĩnh, nhưng kìm nén được kích động trong lòng. cuối cùng Tiểu Lạt tiêu còn ác cảm với , kế tiếp cần phải cố gắng hơn chút nữa.

      Tiền viện. (nhà trước, có thể coi là phòng khách.)

      Bắc Thần Vũ cùng Bắc Thần Thụy ngồi ở trong phòng, Mạc Du Ly ôm quyền, "Gặp qua hai vị hoàng tử."

      Đường Tuyên Tuyên cũng chào như vậy, Dạ Nguyệt Ly vẫn ôm người như cũ gật đầu với đối phương sau đó ngồi an ổn ở bên cạnh.

      Trong lòng Bắc Thần Vũ kiên nhẫn, từng tới, thấy bọn người trong giang hồ quá đáng tâm tình của thể tốt được.

      Nếu phải trước khi đến Bắc Thần Thụy lại căn dặn phải lấy đại sư làm trọng, Bắc Thần Vũ cố gắng bắng bọn người kia quỳ tại chỗ vì tôi bất kính. (Đại làm trọng: coi trọng việc chính, yếu tố chủ yếu)

      "Các vị cần đa lễ, bản cung tới đây là vì chúc mừng Mạc Các chủ vinh danh tiếp nhận vị trí minh chủ, thứ hai cũng là có chút chuyện muốn nhờ." Bắc Thần Thụy mỉm cười, giọng điệu bình thường.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, người người đều Các chủ thanh các may mắn có được vị trí minh chủ, nhưng Nhị hoàng tử Bắc Thần Thụy này hai chữ chúc mừng hoàn toàn là chân thành, chút chế nhạo trong đó.

      thầm đánh giá con trai duy nhất của đương kim hoàng hậu, ba búi tóc đen dùng trâm Thúy Trúc vén lên, tơ tằm trắng chế thành ngoại bào đơn giản lại thể che hết vẻ cao quý thanh khiết của người này, bộ mặt nhu hòa, ngũ quan hoàn mỹ thể soi mói, con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly lại sâu thấy đáy. Cho dù chỉ ngồi yên ở đó, phong thái cũng cực kỳ xuất sắc, làm cho người ta cảm thấy lịch nho nhã, cảm giác bình dị gần gũi, nhưng tầm mắt chạm đến nụ cười nơi khóe môi ràng lộ ra hờ hững xa cách.

      hổ đến từ hoàng cung phức tạp, mâu thuẫn cùng hài hòa.

      Đại hoàng tử Bắc Thần Vũ có thể nhìn hơn, vui buồn đều viết ở mặt, nếu phải hai khuôn mặt có phần tương tự nàng thực nghi ngờ hai người này phải cùng cha sinh ra.

      Chợt thấy trong lòng bàn tay ngứa ngáy, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn bàn tay bé của mình trong lòng bàn tay của sư huynh, ngước mắt đối diện với ánh mắt u của sư huynh, trong nháy mắt hiểu nổi. Sư huynh lại làm sao? (Ghen chứ sao nữa hắc hắc *Dạ ca: dám ý kiến >~>* )

      Dạ Nguyệt Ly nhìn Bắc Thần Thụy ở đối diện, ánh mắt lộ ra nụ cười, chợt lóe rồi biến mất.

      " dám dám, biết Điện hạ có chuyện gì muốn hỏi tại hạ?"

      Giọng Mạc Du Ly vừa cất lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng quên nghi hoặc vừa rồi, ru rú tại sư huynh trong lòng nghe hai người đối thoại.

      "Trước tiên, bản cung muốn hỏi Minh Chủ có biết hành tung của Tiêu Dao trang chủ?" cũng hiểu dễ dàng gì lôi kéo được người này, chỉ bằng ở đại hội này có phái thuộc hạ đều tìm được, người này so với tưởng tượng của đơn giản. (Hành tung: dấu vết, vết tích, tung tích....)

      "Điều này, thực dám giấu diếm, tại hạ cũng muốn tìm người kia hỏi cho ràng vì sao chiến thằng nhưng lại tiếp nhận vị trí minh chỉ." Người nào đó ở trước mặt Mạc Du Ly lại biết người đó ở đâu, sắc mặt thể nhìn ra nửa điểm khiêm tốn, quả nhiên là thẳng thắn vô tư.

      Dạ Nguyệt Ly cũng có biểu cảm gì.


      "Bản cung cũng rất tò mò về người này, Minh chủ biết còn cách nào khác." Bắc Thần Thụy đáng tiếc than .

      "Lần này Bản cung tới Liễu Thành chỉ vì đại hội võ lâm, cũng là nhận lệnh của phụ hoàng tìm người." đến đây, Bắc Thần Thụy bất đắc dĩ lắc đầu, "Bệnh của Thái hậu kéo dài lâu, ngự y trong cung cũng đành bó tay. Nghe đồn Thần Phong lão nhân y độc song tuyệt (ý khả nằng dùng độc và chưa bệnh đều cực kì xuất chúng), nhưng chưa từng có người nào vào được Thần phong cốc, bản cung khổ công mà cũng đành chịu. Lần này tới tìm Minh Chủ, là muốn hỏi Minh chủ có qua lại với Thần phong cốc, nếu có thể giúp đỡ vậy bản cung vô cùng cảm kích ."

      Trong mắt Mạc Du Ly ánh lên tia hắc ám, mặt chưa biểu lộ cảm xúc gì, vừa muốn mở miệng, có người dành trước.

      "Sư huynh, người này muốn tìm sư phụ." Giọng non nớt vang lên, mềm yếu mang theo mấy phần hồn nhiên mơ mộng.

      "Ừ." Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, thuận theo lời của nàng.

      Bắc Thần Thụy kinh hãi từ chỗ ngồi đứng dậy, ly trà vì động tác bất ngờ của mà tràn ra ngoài, nước bắn ra rất nóng, nhưng dường như chưa phát , giọng giấu được kích động, "Vị công tử này, ngươi là đệ tử của Thần Phong lão nhân?"

      "Ừ." Dạ Nguyệt Ly ôm chặt Tiểu Nhân Nhân trong lòng, mặc kệ nàng muốn làm như thế nào, đều làm cùng nàng.

      Vài người ở đây cũng kinh ngạc kém, Mạc Du Ly hiểu lớn ở đây tính toán chủ ý quỷ quái gì.

      Miệng nhắn của Đường Tuyên Tuyên khẽ nhếch, trách được nho nhở sử dụng độc tốt như vậy, ra là thế . . .

      Bắc Thần Vũ ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhị đệ thực tìm được. Người khác biết vì sao thất lễ như vậy, nhưng biết , nhị đệ này của từ ở bên cạnh Thái hậu.

      Mẫu hậu . . . . . .
      fujjko thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Đào hố, lọt hố :v
      Truyện hay quá nàng ơi
      Hóng hóng chương sau :yoyo53:.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :