1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Có đến mà có về

      Đình ngắm trăng (ý nghĩa ngay ở cái tên, thường xây ở giữa hồ), trong đình viện yên tĩnh truyền đến tiếng đàn giống như dòng nước chảy róc rách, dáng người ngồi ngay ngắn ngón tay trắng muốt khẽ gảy đàn, ngón tay cong lên, kéo, vuốt xuống, kỹ xảo thuần thục như có như .

      khúc 《 Trích hạ mãn thiên tinh 》được Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi gảy trôi chảy. Kiếp trước hay kiếp này nàng chỉ biết loại nhạc cụ là đàn tranh, khúc nhạc này, là trong những khúc nhạc mà nàng thích. (Khúc nhạc đó có thể gọi tắt là Hái sao)

      Sau khi trở lại phủ Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn ngồi ở trong viện, thưởng thức hoa quỳnh trong đình viện, đóa hoa trắng như tuyết chen chúc cành, băng thanh ngọc khiết (trong sạch như băng), dường như mỗi đóa hoa có bàn tay lớn vậy. Gió thổi qua , hoa quỳnh múa theo gió, đong đưa sinh động, thực rất đẹp. Nhìn cảnh sắc yên tĩnh trong đình, thế nhưng trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu lại rất hỗn loạn. Chỉ là buổi sáng thấy sư huynh nàng quen như vậy? Cho đến khi mặt trời lặn, Tuyết Lang vẫm luôn ở bên cạnh, người sói dường như giống như vị lão hòa thượng.

      Tất nhiên nàng hiểu sư huynh thể về sớm. Dùng xong bữa tối muốn tiếp tục tu luyện Thiên Linh quyết lại phát bản thân có phần nóng lòng yên, mà đây chính là tình huống kiêng kị nhất khi luyện công, nếu tẩu hỏa nhập ma.

      Tạm thời ngủ được, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ bằng đánh đàn giết thời gian. Trong viện này Mạc Du Ly sớm sắp xếp nếu người nào được phân phó được phép vào trong viện. gọi ai, tự nàng ôm đàn đến trong đình, mà Tuyết Lang ghé vào bên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

      Mạc Du Ly theo phía sau Dạ Nguyệt Ly nhìn thấy màn này, bàn tay trắng nõn của tiểu nương như bay lượn, khuôn mặt bé non nớt hơi ngẩng lên, nhìn trời đầy sao, con ngươi lóe sáng, mặt nước xung quanh xao động như tưởng nhớ về sông, từng đợt từng đợt, liên miên dứt.

      Đêm nay cùng Dạ Nguyệt Ly chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ chờ đối phương ra tay. Mà lúc này nghe thấy thuộc hạ bẩm báo tin tức của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly lập tức bỏ vứt bỏ sau đầu tất cả, để ý khuyên can vội vàng trở về, Mạc Du Ly khó thở lại càng thêm bất đắc dĩ, đành phải cùng . Bây giờ nhìn bộ dáng ngu ngơ trước mắt của Dạ Nguyệt Ly , tiếng động thở dài, thôi thôi, đành liều mình theo quân tử, ai bảo cùng Dạ Nguyệt Ly là huynh đẹ sống chết có nhau.

      Dạ Nguyệt Ly nhàng cất bước hướng tới gần tiểu nhân nhi (người a), ánh trăng tịch mịch, sao rải đầy trời, quỳnh hoa bay tán loạn,Tiểu nhân nhi của lòng gảy đàn trong đình, cảm thấy tâm như si như say (say mê), hành lang dài dường như mãi hết, quyết định đứng lại bên, chờ nàng gảy xong.



      Trong lòng Dạ Nguyệt Ly hơi thỏa mãn, rốt cuộc tiểu nha đầu hiểu rồi sao? Nghe Toái Nguyệt hôm nay tiểu nha đầu ngồi yên cả ngày dáng vẻ rất nhiều tâm biết ngay tiểu nha đầu nhớ , ở bên người khẳng định quen, tốt lắm, tốt lắm. (Ai đó có thấy ảnh cười đến ghê tởm )

      Chính là muốn từ từ hình thành thói quen cho nàng. chờ nhiều năm cuối cùng cũng tới, nóng lòng, nguyện ý chờ chút, đương nhiên, nếu tiểu nha đầu của sớm hiểu lại càng thỏa mãn. Chỉ cần trong lúc đó xuất tình địch giống Cổ Hân rất nhẫn nại . . .

      Gảy xong khúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt sờ sờ đỉnh đầu Tuyết Lang, trước kia ở trong cốc mỗi lần đánh đàn nó đều lẳng lặng nằm bên lắng nghe như vậy, là người nghe trung thành nhất của nàng.

      Nhìn theo tầm mắt của Tuyết Lang, thấy người ngoài dự đoán lúc này đừng cách sau lưng nàng xa, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, ngay sau đó là kinh ngạc, phải lúc này sư huynh bận rộn nhiều việc hay sao?

      Thấy Tiểu nhân nhi kinh ngạc, Dạ Nguyệt Ly cất bước dài, ôm lấy Tiểu nhân nhitrong đình.

      "Dẫn ngươi xem cuộc vui." Giọng trầm thấp kèm theo chút vui vẻ, dễ dàng an ủi suy nghĩ lo lắng cả ngày của Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Tiếp tục giấu thân phận, Dạ Nguyệt Ly lại đeo mặt nạ màu bạc, ngồi ở vị trí đứng đầu, từ đầu đến cuối Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ôm vào trong ngực, đứng phía sau là Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương, Toái Nguyệt là luôn theo bên người Dạ Nguyệt Ly , vĩnh viễn là kẻ ít , giống cái đầu gỗ. Mà Tức Mặc Tuyết Dương ở bên kia là mới theo , ánh mắt nhìn chủ tử cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu chứa ý cười, lúc này hồi phục diện mạo của mình.


      Lúc này Mạc Du Ly nhẩm tính lại kế hoạch của mình, cuối cùng bổ sung thêm câu, "Dạ Nguyệt Ly, hay là sau đó ta cần xuất , miễn cho bị người khác đuổi giết."

      "Được."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước mắt liếc vòng cảnh vật xung quanh, ở Liễu Thành có phủ viện nổi danh, ở trong này chính là người củaTiêu Dao sơn trang, nghĩ đến sư huynh mới vừa đem nàng đến xem trò vui, kế tiếp, diễn sân khấu như thế nào đây?
      *Bổn tiểu thư lau mồ hôi, nhà này chuyện giết người là xem kịch, coi mạng người như cỏ rác aaaaaaaaa)

      Đêm, càng u, mặt trăng dần núp vào những đám mây.

      Chỗ tối, toàn thân Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở, mắt lạnh quan sát ở cự Ly ngắn đám người mặc đồ đen che mặt tiếng động đột nhập vào trạch viện. Lại là người của Huyết Môn sao? Lần trước theo dõi Tức Mặc Tuyết Dương, nghĩ đến từ sáng sớm Huyết Môn theo dõi Tiêu Dao sơn trang của sư huynh rồi.

      Tức Mặc Tuyết Dương tuân theo mệnh lệnh của Dạ Nguyệt Ly, tùy thời ở bên bảo hộ tiểu sư muội của chủ tử. Lại kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở nhanh như thế, trong nháy mắt cũng cảm nhận được tồn tại của nàng ở quanh đây. Nhớ tới lần trước khi cùng nàng so chiêu, võ công của nàng chưa từng nhìn thấy, trong lòng buồn bực, phải nàng và chủ tử đều thuộc phái Thần Phong ư, vì sao chiêu số của nàng cùng chủ tử hoàn toàn khác nhau? Nhưng mà phương thức tấn công xảo quyệt hơn cả sát thủ của Tiêu Dao sơn trang, ngày khác phải thỉnh giáo tiểu sư muội của chủ tử mới được. Tức Mặc Tuyết Dương chưa bao giờ sơ ý, đối với việc có thể nâng cao năng lực của thủ hạ, chỉ có , ngay cả những trợ thủ đắc lực khác của chủ tử cũng rất vui khi được gặp mặt.

      ra căn bản Dạ Nguyệt Ly chưa bao giờ thực nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ra tay, ở trong cốc tám năm, cuộc sống của bọn êm ái yên ổn, Mộ Dung Tiểu Tiểu ra khỏi cốc càng có cơ hội động thủ. Muốn so với Mục Trạch Dương ư, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa muốn lãnh đủ.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu biết Tức Mặc Tuyết Dương tán thưởng thân thủ của nàng, nhìn trời gì, dù sao đây cũng chỉ là huấn luyện cơ bản nhất của sát thủ khi chiến đấu ở kiếp trước thôi. cần dùng nhiều chiêu thức, chiêu có thể lấy tính mạng đó mới là bản lãnh , tuy rằng đa phần nàng đều dùng súng. Mà võ thuật Trung Quốc, Judo, triệt quyền đạo, Thái Quyền vân vân, các nàng làm sát thủ có cái nào biết.

      Hắc y nhân đứng lại ở bên tường viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ này, thầm nghĩ, tốt lắm, ít nhất có gần bốn mươi người tới, cũng dứt khoát nấp thân hình, người người đứng thẳng tắp ở trong viện.

      nam tử áo đen đứng đầu nhìn trạch viện yên tĩnh, nhíu mày, nâng tay ngăn cản đoàn người phía sau tiếp tục phía trước. Dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), đúng là thời cơ tốt cho bọn họ hành động, nhưng xung quanh yên tĩnh đến kì quái khiến dám khinh thường, chẳng lẽ đối phương phát ? đúng, người của bọn họ canh giữ ở bên ngoài thấy động tĩnh gì, mà người bọn họ mang đến cũng đủ đối phó với đối phương .

      Để an toàn hơn, nam tử áo đen đứng đầu ngoảnh mặt về phía sau, nam tử che mặt khác cung kính cúi đầu xin chỉ thị, chỉ thấy nam tử kia dáng người thấp bé, khom lưng, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn qua tình huống chung quanh, nâng tay kéo miếng vải đen mặt xuống, cả khuôn mặt nhìn qua cực kì quái dị, lên bộ mặt chỉ có da bọc xương, xương gò má nhô cao, lộ ra đôi môi lại là màu đen! Hơn nữa còn là màu đỏ thâm đen!

      "Hắc Báo, bổn tọa cho mời ngươi đến đây, ngươi còn có gì phải lo lắng ?" Giọng u vang lên trong đêm.

      Hắc Báo thở cũng dám thở mạnh, trong môn ngoại trừ Môn chủ, bọn họ thường xuyên tiếp xúc nhiều nhất với đại hộ pháp, nhiệm vụ được phân phó xuống hơn phân nửa là do đại hộ pháp sắp xếp. Tuy rằng Môn chủ khiến cho người ta sợ hãi, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ có việc gì. Mà đại hộ pháp lại càng khiến cho bọn họ sợ hãi, chỉ có thua kém trừng phạt thủ đoạn của Môn chủ, toàn thân mang hơi thở tà, ở bên cạnh thường phải cực kỳ đè nén, mà Hắc Báo lúc này có cảm giác như vậy.

      "Dạ, xin nghe theo sắp xếp của đại hộ pháp." Hắc Báo dám nhìn thẳng đại hộ pháp, luôn luôn cúi đầu.

      Trì Hàm Yên ở bên cạnh trong lòng thầm mắng, lão già chết tiệt này là ghê tởm. Bình thường nàng thích nhất đồ đẹp, bây giờ nhìn đến gương mặt này nàng muốn nôn luôn. Nhưng lại thông minh lộ nửa điểm chán ghét, Trì Hàm Yên nàng cũng sợ hãi lão già này.

      "Yên tâm ." còn dẫn theo những thứ rất tốt.

      Nhưng vào lúc này, tiếng kêu rên truyền đến từ phía sau, hai mắt của đại hộ pháp Trần híp lại thành đường , ra lệnh cho mọi người, "Lên!" Tiêu Dao trang chủ lại ra tay sớm hơn , xem ra phải kẻ có thực lực .

      Lúc này Dạ Nguyệt Ly phân phó nhóm người hành động, bản thân mang theo Toái Nguyệt xuất ở trong viện,

      "Đại hộ pháp, có qua có lại mới toại lòng nhau." Muốn động đến người của , làm cho bọn họ có đến mà có về!

      Tiêu Dao sơn trang của phải nơi có người muốn chọc vào mà an toàn ra.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20 Tập cho nàng thành thói quen

      Editor: Tiểu Phi Tuyết

      Hai bên giao chiến hỗn loạn, Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương chia nhau chống lại Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên.

      Mặc dù bình thường Toái Nguyệt nhiều lắm, cảm giác tồn tại cũng rất thấp, suốt ngày trưng ra mặt tượng sau chủ tử mình, nhưng là thuộc hạ tuyệt đối trung thành. Bởi vậy nên luôn luôn theo phía sau Dạ Nguyệt Ly, tại làm việc cho ‘ Tiêu Dao trang chủ ’, để phòng ngừa Huyết Môn nhận ra, Toái Nguyệt có động chút tay chân lên khuôn mặt. (Động tay chân có nghĩa là có tác động vào việc gì đó, ở đây chỉ gương mặt để người khác nhận ra)



      "Tức Mặc Tuyết Dương, ngươi cũng ." Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng còn chưa yếu đuối đến mức cần người bảo vệ mọi lúc, huống chi, khi nàng che giấu hơi thở người khác rất khó phát , kiếp trước, nàng vì loại bỏ mục tiêu, cứ thế núp ở bên quân địch hai ngày hai đêm cũng bị phát , cho đến khi tìm được thời cơ ra tay tốt nhất, lần tấn công hạ gục đối phương. Ngoài khả năng bắn súng, đây là niềm kiêu ngạo nhất của nàng.

      "Vẫn là nên ." Chủ tử phân phó dám cãi lại.

      "Bảo ngươi ngươi phải , dài dòng cái gì?" Biết thân thủ của Tức Mặc Tuyết Dương tệ, thêm nhiều người bên cạnh sư huynh nàng cũng yên tâm hơn.

      "Vậy, thôi được rồi." Phát Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút kiên nhẫn, Tức Mặc Tuyết Dương mới ra, kỳ thực cũng yên tâm an toàn của chủ tử, nhập cuộc cũng có thể đối phó được mấy người.

      "Vậy ngươi mau ." Lo lắng căn dặn.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, xua tay để cho nhanh.

      Toái Nguyệt cũng như Tức Mặc Tuyết Dương, đều là trong tứ đại hộ pháp của Sơn Trang, thân thủ tự nhiên kém Tức Mặc Tuyết Dương, chống lại ma công của Hắc Báo cũng kém chút nào.

      Tức Mặc Tuyết Dương yên lặng đánh với Trì Hàm Yên, kỳ thực trước khi động thủ muốn đổi với Toái Nguyệt, nhưng khối đầu gỗ kia lại xông vào tìm Hắc Báo đầu tiên.

      Tức Mặc Tuyết Dương có lựa chọn nào khác, cũng quan tâm Trì Hàm Yên chưa ‘ biến thân ’ cùng các huynh đệ bên trong trang động thủ, đánh lén từ phía sau, chiêu trực tiếp, ngã ngay tại chỗ! Trì Hàm Yên bị thương nặng hơn, lần này ả ta ngã xuống đất dậy nổi. Oán hận nhìn nam tử phía sau chỉ kém chửi ầm lên tên này đê tiện vô sỉ. (Khổ thân, đẹp trai mà mưu hèn kế bẩn :))

      Tức Mặc Tuyết Dương hừ lạnh, cho là ngu ngốc chờ nữ nhân này dùng ma công sao? Sớm ra tay sớm xong việc. Tuyệt đối cho là mình bắt nạt nữ nhân .

      Lúc này phát được bộ dáng đám huynh đệ xung quanh xấu hổ vô cùng, bọn họ biết da mặt dày như vậy, biết.||~.`~""||

      Tầm mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa rời khỏi sư huynh nhà mình, nhìn đánh với đại hộ pháp của Huyết Môn.

      "Có thể được Tiêu Dao trang chủ nhận biết, Trần mỗ thập phần vinh hạnh." Trần chắp tay cười nham hiểm.

      "Môn chủ Huyết Môn chỉ phái vài người như vậy thôi sao?" Ngữ khí Dạ Nguyệt Ly lạnh như băng, quanh thân tỏa ra khí lạnh khỏi làm hai phe đánh nhau chủ động cách xa trượng. (Trượng là đơn vị đo chiều dài, trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng......bao nhiêu đó *lau mồ hôi* "")

      "Đương nhiên phải, từng này người khẳng định đủ để Tiêu Dao trang chủ xem, tại hạ chuẩn bị phần đại lễ, tuyệt đối xứng với thân phận Trang chủ của ngài ."

      "Vậy à?" Dạ Nguyệt Ly nhíu mày cười như cười?", "Cưu nhật hồng?" (Tên loại độc dược)

      Trần mở lớn hai mắt vốn mười phần giống tiểu nhân, hiểu vì sao ngay cả Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên cũng chưa báo cho cái gọi là ‘ thứ tốt ’ bị Tiêu Dao trang chủ biết, chẳng lẽ vẫn luôn ở dưới mắt của người khác? ! Tay tự giác sờ lên nơi nào đó người, lưng hơi trùng xuống khó để nhận ra run rẩy, trong mắt đều là kinh hãi.

      "Đúng vậy? biết có Cưu nhật hồng Tiêu Dao trang chủ cho rằng thoát được sao?" Thoát được đêm nay, cũng chạy thoát khỏi ngày mai khi mặt trời lên cao!

      "Ai bản trang muốn chạy thoát?" Đôi mắt lạnh lẽo nhằm thẳng đến Trần , a? Có sao?

      Tập trung mục tiêu, Dạ Nguyệt Ly đánh tới đối phương, từng chiêu nhanh như tia chớp, ra tay hề nể tình, muốn tốc chiến tốc thắng, miễn làm hại đến tiểu nha đầu.

      Lúc này Trần mới thực hiểu ý đồ của đối phương, độc ác nhìn nam tử đeo mặt nạ bạc.

      Trần sử dụng ma công lại dám ham chiến, lúc trước từng nghe Hắc Báo , nam tử đối diện này có nội lực thực rất mạnh thể cẩn thận, nam tử còn ít tuổi mà có thân thủ như thế, xem ra, lần này trở về cùng Môn chủ phải thương lượng lại, người này, tuyệt đối thể giữ lại!

      Ngăn cản muốn giữ độc dược, Trần bị bó tay bó chân, lại dám rải độc vào lúc này, đến lúc đó bản thân được, cẩn thận cơn gió thổi qua bản thân hít vào cũng phải chết. Nhưng mà, cũng tuyệt đối thể để cho người này cướp mất, nếu , nhiệm vụ Môn chủ giao phó chưa xong lại để mất thứ kia, cái mạng của cũng đừng mong được bảo toàn. Đằng nào cũng là chết, lại bị ép xuất chiêu được, Trần cực kì phẫn nộ!

      Dạ Nguyệt Ly có nhẫn nại chơi trò ngươi tranh ta giành, trực tiếp rút vũ khí ở trong tay ra, thanh kiếm chỉ thẳng mặt Trần , muốn lại lãng phí thời gian nữa!

      Chỉ thấy quanh thân kiếm nổi lên tầng ánh sáng trắng, Dạ Nguyệt Ly chém thẳng vào vai trái Trần , kiếm chém phát ra thanh 'roẹt roẹt' chói tai, Trần hoảng sợ nhìn công pháp bản thân vẫn luôn kiêu ngạo vậy mà dưới kiếm của nam tử đối diện lại chịu nổi chiêu, kiếm sắc bén giống như chẻ tre, kịp né tránh, ‘ Phập ’ tiếng, kiếm đâm vào thân thể, máu của phun trào phát ra tiếng động!

      Tay phải của ! còn! ! !

      Năm ngón tay của Dạ Nguyệt Ly bắt lấy, nội lực khẽ hút lấy, tức thời bình sứ màu hồng rơi vào trong tay.

      "A ----" tiếng khóc thét thảm thiết xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, người dân trong thành còn trong mộng bừng tỉnh lại chui rúc vào trong chăn, mỗi năm võ lâm đại hội bọn họ đều run như cầy sấy, chỉ sợ bỗng dưng bị liên lụy.

      Trần chật vật ngã xuống đất, tay ôm bả vai ngừng chảy máu tươi, hai mắt dường như mất tiêu cự.

      Hắc Báo nhìn thấy đại hộ pháp bị trọng thương, trong lòng u ám, chẳng lẽ, lần này phải chết như thế sao? Trì Hàm Yên sớm bị người của Tiêu Dao sơn trang đánh ngã sang bên. Ngại hành vi ‘ vô sỉ ’vừa rồi của Tức Mặc hộ pháp, người bên trong trang tiếp tục ra tay, chờ Trang chủ xử lý cuối cùng.

      Người Huyết Môn chết khá nhiều, Tiêu Dao sơn trang chỉ có vài người bị thương .

      Nhìn đến đây, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại cảm thán sư huynh mạnh mẽ, á, xem ra lần này hết bận rộn chuyện tốt với sư huynh, cảm giác hoàn toàn biết gì thực giống như mình là gì cả.

      Đột nhiên, Dạ Nguyệt Ly nở nụ cười! Ngay sau đó, kiếm trong tay nhàng xẹt qua cổ Trần !

      Trần ngã xuống đầu đối diện quay thẳng về phía Hắc Báo, nhìn bộ dáng đến chết vẫn nhắm mắt khiến Hắc Báo run rẩy, ! muốn chết như vậy!

      Dạ Nguyệt Ly bỏ kiếm lại, trở lại tìm tiểu nha đầu của .

      "Nhốt người lại, đừng để cá lọt lưới!" Bỏ lại mệnh lệnh, nhân tiện ánh mắt lạnh lẽo liếc Tức Mặc Tuyết Dương cái.

      Toàn thân Tức Mặc Tuyết Dương nhịn được run rẩy, chủ tử tức giận, xong đời, sớm biết thế này bỏ tiểu nữ oa kia lại. Toái Nguyệt cũng vứt cho Tức Mặc Tuyết Dương ánh mắt tự cầu nhiều phúc, lúc này mới mang theo thủ hạ hành động.

      Náo loạn hơn nửa đêm, cuối cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể ngủ.

      Vừa thấy Dạ Nguyệt Ly vào phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu vội chạy tới chui thẳng vào trong lòng Dạ Nguyệt Ly , từ bên hông truyền đến tiếng than vãn, "Sư huynh. . ."

      Dạ Nguyệt Ly ôm nàng đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn kỹ lần nữa biểu tình của tiểu nha đầu, sai, sợ hãi chút nào. Diễn diễn tối nay nàng nhìn từ đầu đến đuôi sao?

      nên trách tàn nhẫn, ngay cả khi nàng chỉ có tám tuổi cũng ngăn cản được muốn lòng nàng nhanh lớn lên, nữ nhân của , về sau phải sóng vai đứng chung chỗ với , đây chỉ là trường hợp máu tanh nhoi mà tiếp thu nổi, mang theo nàng xem lần thứ hai, lần thứ ba. . .(Đây có gọi là vấy bùn ???)

      Thẳng đến khi trở thành thói quen. . .

      Giống như là thói quen của nàng. . .

      "Mệt ?" Tâm tình Dạ Nguyệt Ly tệ, cằm cọ xát đỉnh đầu của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhàng .

      "Ừ."

      "Nha đầu ngủ trước , sư huynh tắm." Buông Tiểu nhân nhi ra, Dạ Nguyệt Ly vào nội thất.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      "sóng vai đứng chung" thích -ing

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21 Vua của các loại độc

      đến nửa đêm, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu rất buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ phải hỏi , cố mở to mắt chờ sư huynh tắm rửa xong.

      Tắm rửa xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu cọ mặt vào bộ ngực trần lộ ra mảng lớn da thịt của sư huynh, mềm mềm , trơn bóng . Mà người nào đó nhắm mắt hưởng thụ ‘ tiếp xúc da thịt ’ ngắn ngủi này, nhiệt độ cơ thể dần dần có xu thế tăng lên, thầm than trong lòng, sờ được mà ăn được đúng là tra tấn. (Lau lau nước miếng)

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhớ tới ‘ Cưu nhật hồng ’, đây chính là vua của các loại độc.

      ‘ Cưu nhật hồng ’, nhớ lại, độc dược được lấy chủ yếu từ trong cơ thể của loài chim Trấm, trong đó còn chứa bảy bảy bốn chín vị thuốc cực độc, được luyện vào ngày trăng tròn. Cụ thể như thế nào Mộ Dung Tiểu Tiểu biết, thời độc này thất truyền, có người nào có thể chế ra, chỉ sợ ngay cả sư phụ của nàng mục trạch dương cũng biết cụ thể bốn mươi chín loại độc kia. (chim Trấm: Loại chim có chất độc trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay)

      Độc này kinh khủng ở chỗ chỉ cần rắc lên chút, nơi bị rơi trúng, bất kể là người hay vật đều được tiếp xúc với ánh mặt trời, khi tiếp xúc ánh nắng, chất độc phát tán trong khí, mấy dặm xung quanh ngọn cỏ, người hoặc vật nếu hít phải khí độc suy kiệt mà chết. Phương pháp giải cứu duy nhất là trời đổ mưa to, ít nhất phải ba ngày ba đêm nước mưa mới có khả năng cọ rửa phần nào khí độc, người hít phải có thuốc giải.

      Đây là loại độc đáng sợ, mục trạch dương từng qua với nàng. Lúc đó nàng còn cảm thán nếu loại độc này dùng để hành quân đánh giặc là vũ khí lợi hại, may mà độc này có tung tích nhiều năm, nếu , thiên hạ đại loạn! Nhưng hiểu sao tại loại độc này lại xuất .

      "Sư huynh, Huyết Môn có oán hận gì với Tiêu Dao sơn trang ?" Hận thù tới mức nào mà phải dùng tới ‘ Cưu nhật hồng ’ ?

      Tay vẫn vuốt khẽ lưng của tiểu nha đầu, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly lóe lên, à, tiểu nha đầu của bắt đầu quan tâm sao? Đây cũng là điểm tốt.

      "Người quen biết mà thôi ." Muốn nắm giang hồ trong tay có thế, nhưng mà mơ tưởng động đến đầu của chính là ngu xuẩn.

      ". . ."

      "Sư huynh, ngay mai huynh thực muốn làm Minh chủ à?" nàng tưởng tượng nổi sư huynh của nàng ngồi ở vị trí minh chủ thống lĩnh đám hán tử giang hồ là tình cảnh gì.

      "Nha đầu cảm thấy thế nào?" Nếu nàng thích cũng ngại, vốn võ lâm nằm trong khống chế của , chẳng qua, sau này kế hoạch càng nhiều, đều bằng thay đổi của tiểu nha đầu trong lòng . Những thứ kia mất, có Tiểu nhân nhi, muốn so đo nữa.
      "Như vậy nhàm chán lắm, có sư huynh là đủ rồi." Mơ hồ lẩm bẩm , Mộ Dung Tiểu Tiểu ghé vào trước ngực Dạ Nguyệt Ly mí mắt cao thấp bắt đầu đánh nhau.

      "Ừ."

      ". . . . . ."

      Dạ Nguyệt Ly nhàng nghiêng người, đem Tiểu Nhân Nhân ôm vào trong ngực thay đổi vị trí thoải mái hơn để nàng ngủ tiếp.

      Bờ môi lên nụ cười dịu dàng, Dạ Nguyệt Ly hôn trán Tiểu Nhân Nhân, bình phục xôn xao trong lòng, lúc này mới ngủ.

      Ngày hôm sau.

      Bên trong sơn trang võ lâm, tới tham dự nghi thức tiếp nhận tân minh chủ võ lâm tất cả mọi người nhận được tin tức kinh hoàng, minh chủ võ lâm của bọn họ lại dám cấu kết với tà giáo hạ độc với tân nhậm Minh Chủ!

      Mọi người nổi giận!

      Tiêu Dao trang chủ rất vất vả mới đánh bại được tà giáo, bọn họ cũng muốn bị tà giáo thống lĩnh, nghĩ tới tiền nhiệm Minh Chủ là kẻ ăn cây táo rào cây sung lại liên hợp với người của Huyết Môn, bây giờ còn rơi vào cảnh bị chính người của Huyết Môn chỉ đích danh tại chỗ.

      Máu nóng sôi trào, các hán tử giang hồ khinh miệt tại chỗ, đáng đời!

      Thiên Sơn Bách bị vây ở giữa nhất quỳ xuống đất tóc tai rối loạn chịu nổi, cả người nhìn qua chật vật thôi, y phục người chỗ nào cũng có nếp nhăn còn có dấu vết nước miếng ở , cúi đầu, vài sợi tóc rủ xuống, làm cho người ta thấy cảm xúc mặt .

      Thiên Sơn Bách vẫn nhớ lại mọi việc đêm qua, mang người theo Huyết Môn tiến vào trạch viện lâu sau nhìn thấy tình huống phát sinh, bỏ mọi người lại vội vàng rút lui, chỉ sợ chậm trễ được. nghĩ tới chạy chưa tới nửa khắc đồng hồ bị người đuổi theo! ( khắc = 15', nửa khắc là 15 : 2 = ???? *bấm ngón tay*)

      Trong lòng Thiên Sơn Bách căm giận ngút trời, tay nắm chặt nổi gân xanh. Đám người Huyết Môn kia là "thành đủ, bại có dư", cơ hội tốt như vậy là lại thất bại, còn sớm bị người ta biết được. (Thành đủ, bại có dư ~ Thành công ít mà thất bại nhiều)

      Càng cam lòng, nếu nắm trong tay ‘ Cưu nhật hồng ’ tuyệt đối để cho bản thân rơi vào kết cục như vậy, lúc này, nhất định là ngồi ở vị trí minh chủ!

      Xung quanh người trong giang hồ vô cùng căm ghét, chỉ trích tức giận mắng mỏ ảnh hưởng chút nào tới Thiên Sơn Bách, chỉ biết, nếu cho cơ hội nữa tuyệt đối thất bại!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ở bên vẻ mặt biểu cảm nhìn trò khôi hài này. Sư huynh ở bên cạnh, cùng là Mạc Du Ly, huynh muội Đường gia. Đường Tuyên Tuyên nhất định phải kéo nàng lay chuyển được, quyết định cùng nhau.

      có ý tứ, đơn giản chính là nghe người ta chỉ chỉ mắng mỏ.

      Lúc này Mạc Du Ly cùng Đường Tuyên Tuyên ngầm đọ sức, im lặng , quả ớt này thực để ý đến rồi sao? được, Mạc Du Ly là công tử tuấn tiêu sái như vậy làm sao lại bị ghét bỏ? ( tuấn tiêu sái = trai đẹp mà gờ a ga, lờ ăn lăng ý )

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ở bên cạnh nhìn Mạc Du Ly quấn quít lấy Đường Tuyên Tuyên, quả thực là ép người ta bực tức mà.

      "Mạc Du Ly, ngươi phiền thấy phiền à. . . !"

      Trong lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ngáp dài đột nhiên cảm thấy ánh nắng đỉnh đầu bị che khuất, ngay sau đó bản thân bị kẻ nào đó nắm chặt cổ!

      Kẻ ra tay nhanh chóng vọt qua bên.
      Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, lời của Đường Tuyên Tuyên đột nhiên ngừng lại, Mạc Du Ly cảnh giác quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu bị uy hiếp lập tức ngăn lại Đường Viễn Kiến muốn ra tay.

      Đường Viễn Kiến khó hiểu nhìn Mạc Du Ly, Mạc Du Ly chưa trả lời, khuôn mặt tươi cười bất cần đời trước sau như lúc này lại vô cùng thận trọng.

      "Thiên Sơn Bách, thả người ra, tha cho ngươi khỏi chết!" Đáng chết! Dưới mắt dám làm ra loại chuyện như vậy, trở về Dạ Nguyệt Ly còn lột sống ! (Chết cái tội tuấn tiêu sái ha ha)

      "Mạc các chủ, chuẩn bị ngựa tốt cùng ngân lượng, lão phu đến nơi an toàn thả người!" tại Thiên Sơn Bách càng khẳng định bản thân bắt được bảo bối rồi, mấy ngày trước chỉ thấy đường đường Mạc các chủ lại theo bên người tiểu nữ oa tám tuổi, hôm nay nếu phải là nữ nhân Đường Môn này quát làm chú ý đến, dù sao cũng phải chết, bằng lại đánh cuộc lần! nghĩ tới, thành công rồi!

      "" Hung dữ ra lệnh cho người bên cạnh, "Còn mau !" tuyệt thể để cho tiểu nữ oa gặp chuyện may, chưa kể tới là người của huynh đệ mình, nhìn nàng thuận mắt cũng muốn cứu nàng an toàn.

      Lúc này xung quanh có người lên tiếng, "Mạc các chủ, làm sao có thể giữ lại kẻ cặn bã như vậy?"

      "Đúng vậy đúng vậy a, Mạc các chủ có quyền như vậy."

      "Đúng vậy, thể thả người!"

      ". . ."

      "Dám lớn tiếng nữa, bản Các chủ giết kẻ đó!"

      Tiếng vừa dứt, sân yên tĩnh, còn người nào dám phát biểu nghị luận, ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa cợt. Các chủ Thanh các cũng dễ chọc .

      Lúc này Đường Tuyên Tuyên mới hồi phục tinh thần, nhất thời ngón tay chỉ Thiên Sơn Bách chửi ầm lên, "Lão tặc, mau thả Tiểu Tiểu!" Trong mắt hề che giấu lo lắng. Nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng ‘ dũng cảm ’ bỗng chốc vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào an ủi, "Tiểu Tiểu, ngươi đừng sợ, Tuyên Tuyên tỷ tới cứu ngươi!" hu hu, nếu nàng bị người ta bóp cổ như vậy nàng sớm sợ tới mức kêu khóc lớn rồi, nào có như Tiểu Tiểu ‘ gặp nguy loạn ’. (Gặp nguy hiểm nhưng vẫn rất bình tĩnh) *Trời, chẳng qua là bả tự tin sư huynh bả cứu thôi, nên lười buồn lo lắng*

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn đến đây, thể ngăn cản trán rơi xuống vài vạch đen, trợn trừng mắt, cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là nằm mà cũng trúng đạn!

      Cùng lắm nàng chỉ chán ghét phía dưới nhàm chán thôi, nhanh như vậy có việc tìm tới nàng.

      Thân mình hơi chuyển động, khốn kiếp (thực ra ở đây là câu chửi thề nhưng ta giảm tránh), siết cổ bà đây thở nổi. Đừng kinh ngạc, bình thường đây chính là xưng hô của nàng, đúng, là kiếp trước.

      "Đừng nhúc nhích, nếu lão phu mạnh tay chút cái mạng của ngươi còn!" Thiên Sơn Bách vì trong tay là tiểu nương mà mềm lòng chút nào.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu gì nhìn trời, có phải phải kiếp này trôi qua quá yên bình, khiến nàng thoạt nhìn vô hại như vậy?

      Đúng lúc này, có mấy bóng dáng bay tới giữa trung, người hạ xuống sau cùng, từng bước hướng tới Thiên Sơn Bách. . .

      ‘ Cộp, cộp ’ gót giầy chạm vào mặt đất, khí lạnh xâm nhập xung quanh, cẳm giác độ ấm da thịt giảm xuống đột ngột, làm cho người ta ảo giác mùa xuân ấm áp quay lại mùa đông giá rét. Người tới vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng đến tay của nam tử siết cổ tiểu nương. (Chị xin chia buồn với Bách đệ, lão đệ khôn quá hóa ngu, chọc phải tổ kiến lửa rồi.)

      Mọi người xung quanh tản ra, Thiên Sơn Bách bị ánh mắt quá mức lạnh lùng chiếu tới hơi run sợ, biết vì sao bản thân lại như vậy, nhưng đối với người vừa lên, con ngươi lạnh lẽo khiến có phần kiểm soát được. từng gặp người này, là nam tử hay cùng tiểu oa nhi trong tay, mặc kệ thế nào, chỉ cần tiểu oa nhi này còn trong tay , người của bọn họ dám động đến .

      Nghĩ vậy, trong lòng Thiên Sơn Bách bớt lo lắng.

      Tất nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu biết lúc này sư huynh rất tức giận, đợi Dạ Nguyệt Ly mở miệng, giọng an ủi,

      "Sư huynh, đừng lo lắng, Tiểu Tiểu có việc gì." Phát ra thanh có chút khàn khàn, trấn an lửa giận cuồn cuộn trong lòng Dạ Nguyệt Ly, nhưng lại càng làm cho lạnh lẽo trong mắt càng sâu.

      "Ngươi xem." Trong chớp mắt, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu tối sầm lại, cầm dao găm trong tay đâm vào huyệt tay phải của Thiên Sơn Bách!

      nhát thành công!

      Bất ngờ phòng thủ bị đánh lén, tay Thiên Sơn Bách run lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu thừa dịp sơ hở lao vọt vào trong lòng người nào đó!

      Dạ Nguyệt Ly ôm chặt lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, lập tức bên cạnh có người tiến lên kiềm chế Thiên Sơn Bách.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm thắt lưng sư huynh, nghe tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực của người nào đó, chợt cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng là sư huynh ôm nàng vuốt ve chặt, nàng thở nổi.

      "Sư huynh?"

      "Dẫn người !"

      Toái nguyệt ở phía sau nhận được mệnh lệnh nhanh chóng chỉ huy thủ hạ.

      "Trở về tính sổ với ngươi sau!" Nghe sư huynh nhà mình dường như nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nghi hoặc.

      Sư huynh sao vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :