1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Mở ra điểm mấu chốt

      bàn cơm, Mộ Dung Tiểu Tiểu hưởng thụ người khác phục vụ, khẩu vị tương đối tốt.

      Đường Tuyên Tuyên bên cạnh rất hiếu kì, đáng lẽ Mạc Du Ly hại nàng xấu mặt nàng chuyện với nữa, nhưng kìm nén được, lúc này mới nháy mắt cho Đường Viễn Kiến muốn hỏi giúp.

      Đường Viễn Kiến cưng chiều muội tự nhiên xin gì được nấy, mặc dù có hiểu vì sao muội muội của mình muốn mở miệng hỏi, nhưng mà cũng rất may gặp đối thủ nào. Lúc ấy bốc thăm xong tất cả mọi người trực tiếp xuống đài, Mạc Du Ly hỏi qua cũng biết là người nào có đối thủ.

      "Mạc Du Ly, ngươi đấu với ai?"

      "Cổ Hân." Cực kỳ dứt khoát, nha đầu đanh đá (tiểu lạt tiêu) này muốn biết sao hỏi mình?

      "Vậy à." Chắc chắn Mộ Dung Cẩn Thiên đánh tráo vô ích, trái lại Đường Viễn Kiến lo lắng ngày mai, đánh lại đánh là được, nhất định có thể nhìn ra.

      Đường Tuyên Tuyên hiểu , nàng thừa nhận mình lo lắng cho nên mới hỏi, hừ.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bới cơm lúc này mới hiểu vẻ mặt của sư huynh buổi sáng nay rồi, nhưng mà vẫn có chút nghi ngờ, sư huynh rất ghét Cổ Hân sao? Ghét đến nỗi muốn Mạc Du Ly mượn cớ đấu võ dạy dỗ , dường như Cổ Hân có đắc tội gì với sư huynh?

      "Ăn cơm của ngươi ." Chuyện của người lớn tiểu hài tử cần lo. Chẳng lẽ còn trông cậy vào tiểu nha đầu này hiểu ý nghĩa trong đó? Dạ Nguyệt Ly than thở trong lòng.

      Kẻ làm sư huynh nào đó tuyệt đối cảm thấy hành vi của mình buồn cười mà ấu trĩ cỡ nào, theo ý , dạy dỗ tình địch tuyệt đối thể nương tay, dĩ nhiên, nếu là đối phương biết điều đến lúc đó có thể tha cho lần.

      Mạc Du Ly biết bí mật bên trong, chỉ cảm thấy Dạ Nguyệt Ly thực buông tha cho người ta chút được gọi là cơ hội.

      Mà vẻ mặt huynh muội Đường gia đầy thắc mắc.

      bàn cơm của nhóm người Mộ Dung Tiểu Tiểu bên này khí cổ quái, bàn cơm của huynh muội Cổ gia bên kia cũng quá bình tĩnh.

      Cổ Tuyết Nhi nghĩ mãi vẫn hiểu, rốt cuộc đại ca xảy ra chuyện gì? Chỉ là tiểu nha đầu tám tuổi thôi, vì sao luôn muốn tìm nàng ta? Hơn nữa ánh mắt vị sư huynh của nàng ta quá đáng sợ, nhớ tới tình cảnh ngày đó nàng liền sợ. Buổi chiều đại ca còn phải thi đấu với các chủ Thanh Các, bộ dạng u sầu như thế này, ra sân có thể xảy ra chuyện gì ? nghĩ ra nên mở miệng hỏi, "Đại ca, rốt cuộc huynh suy nghĩ gì?"

      "Tuyết Nhi, huynh sao." sai người tìm được chỗ ở của Tiểu Tiểu, nhưng xác định nên hay , đám người kia, dường như rất thích mình.

      " huynh có chuyện gì chứ?" Cổ Tuyết Nhi hoài nghi nhìn huynh trưởng của mình, suy nghĩ chút lại , "Sư huynh, người kêu Tiếu Tiểu chỉ là nha đầu lỗ mãng tám tuổi, chúng ta quen biết với nàng huynh cần gì phải nhiệt tình vơi người ta như vậy, phải huynh coi trọng tiểu nha đầu nhà người ta chứ." xong, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, che cái miệng nhắn cười ngừng.

      Mà Cổ Hân nghe được câu cuối cùng cả người run lên, coi trọng Tiếu Tiểu? Coi trọng tiểu nương tám tuổi? Chính cũng tâm tư của mình rồi.

      Mà trong sơn trang của Minh Chủ, Võ Lâm Minh Chủ Thiên Sơn Bách dùng bữa mình trong căn phòng nào đó lại tập trung, mới vừa rồi người của Huyết Môn tới tìm .

      Buổi sáng Trì Hàm Yên nể mặt mũi giết người địa bàn của , giờ phút này đối mặt với Trì Hàm Yên và Hắc Báo tự nhiên có sắc mặt tốt, trực tiếp trầm mặt mở miệng, "hai vị hộ pháp Huyết Môn tìm lão phu có chuyện gì?" Lúc này tới tìm , nếu như bị người trong chính đạo nhìn thấy còn biết suy đoán cách làm người của như thế nào, thậm chí có thể đeo lưng tội danh cấu kết với tà giáo, càng nghĩ trong lòng lại càng tức giận hai người phách lối.

      "Minh chủ đại nhân, trước ta muốn ngài chuẩn bị tâm lý tốt, lúc này trở lại, chỉ là tiếp tục chủ đề lúc nãy." Hắc Báo trầm mở miệng. Khi vừa đến Liễu Thành sớm bàn bạc qua với Thiên Sơn Bách, nếu là lần này bọn họ có được vị trí minh chủ bắt tay nhau giết chết minh chủ mới, coi như báo đáp, lần này Võ Lâm Minh Chủ vẫn do đảm nhiệm như cũ, thử nghĩ minh chủ mới nhận chức lại bị giết, vị trí này tất nhiên vẫn là của . Điều kiện là từ đó về sau làm việc vì Huyết Môn.

      "Hừ, ngươi xem ta là ai, cho là lão phu thông đồng với ta giáo các người làm điều xằng bậy sao?" thẳng thể nào.

      Nghe được Thiên Sơn Bách như vậy, Trì Hàm Yên vàvHắc Báo tránh được nổi ý định giết người, lúc này Thiên Sơn Bách mới phản ứng được lời nên , nhất thời mặt có chút cứng ngắc. Ho khan cái, mở miệng lần nữa, "Huống chi, nhất định là lão phu thua!"

      " tới Tiêu Dao trang chủ, chỉ bằng Mộ Dung Cẩn Thiên, Minh Chủ vẫn cảm thấy phần thắng rất lớn sao? Trước kia nếu phải là Mộ Dung Cẩn Thiên tham dự, ngươi cho rằng vị trí minh chủ này còn có thể rơi vào đầu của ngươi sao?" Hắc Báo cười lạnh, Thiên Sơn Bách này đúng là biết tự lượng sức mình.

      ". . . Ngươi!" Thiên Sơn Bách chợt cảm thấy lúng túng, tuy biết Hắc Báo , nhưng chuyện này nếu thực được ra, làm sao còn mặt mũi nữa. Quả thực năm xưa Mộ Dung Cẩn Thiên thành danh trong giang hồ, võ công cao cường, rồi sau đó lại say đắm Vu gia tộc, càng ít lại giang hồ, nhưng danh tiếng của Mộ Dung Cẩn Thiên trong giang hồ vẫn vang dội như cũ. Khi đóThiên Sơn Bách cũng nhất định là đối thủ của Mộ Dung Cẩn Thiên, lúc này, sợ rằng càng phải.

      "Ta minh chủ đại nhân, nhận thấy ngài rất lưu luyến sơn trang rực rỡ tráng lệ, thấy được tại ngài dùng cẩm y ngọc thực (gần như câu "Ăn ngon mặc đẹp" ở Việt Nam), dĩ nhiên, những điều này đều phải là trọng điểm, trọng điểm là, ngồi ở vị trí võ lâm minh chủ hưởng thụ vô số người trong giang hồ kính ngưỡng sùng bái, cảm giác như ở đỉnh núi cao nhất chẳng lẽ ngài còn chưa sao?" Trì Hàm Yên bắt đầu giả vờ như để ý, mà lui về phía sau từng chữ mê hoặc lòng người. Hắc Báo nghe thấy liếc xéo cái.

      Trì Hàm Yên hừ lạnh trong lòng, nàng cũng chỉ là bốc thuốc đúng bệnh thôi, đối phó với mỗi loại người phương pháp phải khác nhau, loại người quanh năm nắm quyền thế, từ lâu tâm bị quyền thế đục rỗng. Nhưng mà càng là loại người này lại càng dễ đối phó, nghĩ đến nhiệm vụ lần này chắc có vấn đề rồi.

      Mà lúc này Thiên Sơn Bách giống như đắm chìm trong cảm giác sống ở địa vị cao ngày trước, trong mắt tất cả đều là tham lam điên cuồng đối với quyền thế, mỗi khi nhìn mọi người khỏi tôn sùng cùng kính ngưỡng, cảm giác thỏa mãn của càng lớn, làm sao nguyện ý rời chỗ ngồi kia? Năm năm qua muốn gió được gió muốn mưa có mưa, sao có thể đánh mất tất cả! Nghĩ càng nhiều, phát mình càng lưu luyến với địa vị chí tôn giang hồ này.

      Trong mắt tản mát ra ác độc, đập nồi dìm thuyền (quyết tâm đánh đến cùng) ở nơi này lần, Thiên Sơn Bách muốn đánh cuộc lần!

      "Vậy các ngươi phải bảo vệ lão phu yên ổn ngồi lên vị trí minh chủ!" Thiên Sơn Bách nghĩ thông suốt hạ quyết tâm.

      "Yên tâm , dựa vào thực lực Huyết Môn chúng ta có vấn đề ." Trì Hàm Yên cười duyên.

      "Còn nữa, được tùy ý xuất trước mặt lão phu." Điểm này tuyệt thỏa hiệp.

      " biết, minh chủ đại nhân của ta."

      Kế tiếp sau hồi mưu đồ bí mật, lúc này Trì Hàm Yên và Hắc Báo mới rời khỏi Sơn Trang.

      Sau khi hai người kia rời Thiên Sơn Bách vẫn sững sờ ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nghĩ lại vừa rồi, trong mắt đều là độc ác!

      Ăn trưa xong Mộ Dung Tiểu Tiểu chơi đùa cùng với Tuyết Lang, sau đó mới trở về phòng rửa tay thay y phục. Đoàn người tiến về phía Sơn Trang.

      đài tỷ võ, Mạc Du Ly cười như cười nhìn Cổ Hân ở đối diện vẫn còn thỉnh thoảng nhìn tiểu nha đầu trong ngực người khác. Nghĩ thầm người này đúng là sợ chết. Len lén liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của nam nhân nào đó, nội tâm than thở lần nữa, số là khổ, tấn công tình địch của người khác chuyện như vậy cũng rơi vào đầu , còn phải gây khó dễ, thói đời là gì a.

      Lúc này gương mặt của Mạc Du Ly có chút kiên nhẫn, "Aiz, ta Cổ Hân này làm sao ngươi cũng chết tâm đây?"

      "Dường như chuyện này liên quan gì đến Thanh các chủ." Cổ Hân cười lạnh, vốn kính trọng vì là các đứng đầu, nhưng là liên tiếp ngăn cản cho dù tính tình có tốt cũng nhịn được.

      "Được, ta nhiều, chính ngươi nhìn bọn họ , bọn họ có khi nào tách ra chưa? Ngươi cảm thấy ngươi có thể chen chân vào sao?"

      "Ta. . ." Lúc này Cổ Hân lại càng rối loạn. Đúng vậy, từ khi lên đài Tiếu Tiểu cũng liếc qua cái. . .

      "Được rồi được rồi đánh thôi." Cũng quản nội tâm Cổ Hân giãy giụa dứt thế nào, trực tiếp ra tay, chỉ muốn đánh bại người nào đó để sớm hoàn thành giao phó của người nào đó. Đấu võ luân phiên, Cổ Hân phải là đối thủ của .

      Hai người đều dùng quyền, Mạc Du Ly là càng đánh trong lòng càng tức giận, bởi vì Cổ Hân hoàn toàn chú tâm, này còn đánh đấm nỗi gì?"Cổ Hân, ngươi đánh xuống, ngươi như vậy là muốn gì?" Nhất thời tức giận, coi chuyện ra gì sao?

      Mà điều khiến thể tưởng tượng nổi, Cổ Hân, ngây ngốc xuống đài? !

      Mọi người dưới đài hiểu xảy ra chuyện gì, thế nào vẫn chưa đầy nén hương Cổ gia công tử lại đánh, là tự biết đánh lại Mạc Các chủ cho nên mới nhận thua sao?

      Cổ Hân hoảng hốt trở lại chỗ ngồi, trong lòng của mực nghĩ tới từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nương xinh đẹp như thế, tim của giống như vẫn có người như vậy, hiểu tại sao mình lại như vậy, luôn muốn nhìn thấy nàng. Chẳng lẽ thích tiểu nương này rồi hả ? Suy nghĩ chút lại cảm thấy rất có khả năng, đường đường là nam nhi bảy thước sao lại thích tiểu oa nhi tám tuổi. Bỏ qua tư vị đau nhức trong nội tâm, Cổ Hân lắc đầu cái, trong lòng thở dài, từ lúc bước lên đài, Tiếu Tiểu cũng nhìn qua , cho tới bây giờ khi xuống, nàng vẫn liếc mắt nhìn , thấy nàng vùi ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly dáng vẻ vô cùng an tĩnh càng làm cho biết là gì tư vị, thôi, này lần đấu võ này cũng chưa từng để trong lòng, thua thua.

      Chỉ là, Cổ Tuyết Nhi chứng kiến tới bộ dạng mất hồn mất vía của đại ca ở đài cũng biết là kết quả này, con ngươi tràn đầy hận ý trừng mắt về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, đều do dã nha đầu này làm hại đại ca phân tâm! Nhưng khi đối mặt với con ngươi lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly nàng liền sợ hãi, đúng rồi, nàng dám đối với nàng ta như thế nào. Hừ, tốt nhất về sau chớ rơi vào tay nàng, nếu , nàng cho biết tay!

      Mạc Du Ly cũng trợn tròn mắt, sao lại biết mình có tài ăn tới mức này, hai câu lui tình địch? Được rồi, mặc dù là tình địch của mình, nhưng thực biết lời ra khỏi miệng lại hiệu quả tốt như vậy a, vậy càng tiết kiệm công phu của . Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ coi như là hoàn thành.

      Mà đầu sỏ gây nên chuyện này là Mộ Dung Tiểu Tiểu lại ngủ gà ngủ gật trong ngực sư huynh mình, ừ, ngủ trưa thực là buồn ngủ. Nàng còn buồn bực vì sao sư huynh mình muốn giáo huấn Cổ Hân, đầu nỗ lực nhớ lại từ ngày đón sư huynh xảy ra chuyện gì, suy nghĩ hồi tìm được nguyên nhân, nên cũng suy nghĩ nữa. Căn bản phát được bởi vì nàng mà có người lần đầu tiên trong đời đau khổ vô cùng, càng biết mình và sư huynh nhà mình bị người ta gán ghép là đôi ai có thể chen chân vào.

      Nàng đánh cờ với Chu Công . .

      Nhìn huynh muội Cổ gia ra khỏi cửa trang, Dạ Nguyệt Ly hừ lạnh, muốn cướp người của , cho là chết rồi sao? Đối với Cổ Hân, cũng cảm thấy đáng thương. Nhưng mà lúc này Dạ Nguyệt Ly có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc tiểu nha đầu của hiểu? Hay là vẫn chưa hiểu đây?

      Ừ, chỉ cần hiểu là được, đối với người khác, mơ hồ như vậy, cảm thấy tốt vô cùng. . .
      Mai Trinh, fujjkohonglak thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      nhảy hố :yoyo14::yoyo14::yoyo14: nhảy nhiều hố quá biết làm sao xuể:031::031:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Ngươi phải là

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị mùi hương của đồ ăn làm tỉnh giấc, có cách nào khác, nếu an ủi côn trùng tham ăn trong bụng nàng tạo phản. Mở mắt mơ màng nhìn thấy sư huynh nhà mình bày đĩa đồ ăn lên bàn, nhàng cẩn thận như vậy, sợ phát ra tiếng động làm phiền nàng. Lập tức Mộ Dung Tiểu Tiểu ảo giác, dường như cuộc sống như vậy của hai người rất lâu rồi. Cảm giác này, sao lại có chút giống vợ chồng già đây? Dừng lại, tay bé gõ đầu bản thân suy nghĩ lung tung, chắc tại ngủ quá nhiều rồi.

      Dùng cả tay chân bò xuống giường, đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, "Thơm quá a." Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười.

      "Lại đây." , Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt đùi, gắp thức ăn cẩn thận bón cho tiểu nha đầu ở trong lòng.

      Cảm giác ấm áp như thế mê hoặc người, như dòng nước ấm chảy qua, nháy mắt vây quanh Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Tức thời nàng cảm thấy muốn rơi nước mắt, bao lâu, bao lâu rồi, làm cho nàng cảm thấy những đau khổ từ kiếp trước dường như chưa từng xuất . Sư huynh luôn dễ dàng tác động cảm xúc của nàng, giống như lúc này cẩn thận chọn lựa món ăn giúp nàng, có món nào phải là món nàng thích ăn .

      Cảm giác như thế, nàng rất muốn trân trọng cả đời , cả đời ăn bám người nào đó.

      "Sao lại ăn nữa?" Dạ Nguyệt Ly thấy tiểu nha đầu mới ăn nửa chén cơm, đành chịu, như vậy, ăn nhiều làm sao nhanh lớn lên được? (Ta ca này, nóng ruột quá rồi đó nha, định bỏ qua tư bản chủ nghĩa à - Nam 9 *lườm lườm* ngươi có ý kiến sao? (^^^) )

      Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu, "Sư huynh, ôm ta ." Hai tay ôm trầm cổ Dạ Nguyệt Ly, khuôn mặt nhắn cọ xát gò má của Dạ Nguyệt Ly.

      Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly tối lại, đậu hủ dâng lên thích ăn, nhưng tiểu nha đầu của , hôm nay hơi lạ chút.

      "Đúng rồi, trận đấu chiều này thế nào?" Nhớ tới nàng còn chưa biết kết quả trận tỷ võ của Mạc Du Ly cùng Cổ Hân kết thúc ra sao, nàng mơ hồ nhớ đến lúc ấy dưới trận có chút ồn ào, bất quá buồn ngủ quá nồng xem rót.

      "Mạc Du Ly thắng."

      "Nha." Vậy à.

      Ngày tiếp theo tỉnh lại, bên cạnh thấy Dạ Nguyệt Ly nữa , Mộ Dung Tiểu Tiểu rửa mặt ra sân. Tuyết Lang chờ ở cửa, vỗ đỉnh đầu của nó,Tuyết Lang nghiêng đầu, sói lưỡi đỏ tươi vươn như liếm tay bé Mộ Dung Tiểu Tiểu là nịnh nọt, làm nàng bị ngứa nở nụ cười ‘ khanh khách ’.

      Lúc này ở trước sân có nam tử quần áo màu lam nhạt cất bước đến. Trong ấn tượng của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sư huynh nhà nàng có vẻ cực kỳ chung thành với màu trắng, chưa bao giờ thấy mặc quần áo màu khác, kỳ thực diện mạo của sư huynh nàng tin tưởng sư huynh mặc quần áo màu khác lại càng đẹp hơn.

      Người vừa tới đến gần, ngay tức khắc sát khí quanh thân Mộ Dung Tiểu Tiểu tăng vọt! Sát khí chưa từng bộc lộ trong tám năm qua trong nháy mắt tỏa ra bên ngoài, hơi thở biến đổi, tay bé nhanh chóng ra chiêu, đánh tới tử huyệt người vừa tới! Chiêu tấn công đầu tiên thành, lại ra tay, trong lúc ra tiếp chiêu, xảo quyệt đủ đường, đánh thẳng vào điểm yếu cả đối thủ, đánh nhau vô cùng kịch liệt sử dụng hết tất cả những kỹ xảo có thể sử dụng!

      Người tới dường như ngờ tới nàng cảnh giác như vậy, xem tiểu nương trước mặt này, thân pháp nhanh nhẹn, ra tay đều là những chiêu thức ngoan độc đánh thẳng vào điểm yếu. Sắc mặt người mới đến đông lại, lại mấy chiêu tiếp theo, nam tử dám chêu trọc nữa, lập tức giơ hai tay lên, "Ngừng ngừng ngừng, là ta!"

      Mà Tuyết Lang ở bên cạnh cũng xù lông toàn thân, chân trước hạ thấp xuống, nhe răng gầm , lúc này bản tính hung ác của sói biểu toàn bộ. Động vật rất nhạy cảm với hơi thở, chắc cũng nhận ra người này phải là Dạ Nguyệt Ly.

      Tay Mộ Dung Tiểu Tiểu vuốt ve Tuyết Lang cảnh giác cao độ, khiến nó thả lỏng cảm xúc. Lúc này mới chăm chú nhìn kỹ nam tử, từ dáng người đến khuôn mặt, rồi đến ánh mắt, khẽ nhíu mày, "Là ngươi."

      "Ngươi biết ta là ai?" Nam tử dường như rất kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận ra , nhưng là nàng nhận ra, hay là bởi vì Tuyết Lang ở bên cạnh đây?

      "Tối hôm qua phải gặp sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút kiên nhẫn. , nàng cực kỳ khó chịu khi người khác dùng khuôn mặt của sư huynh nàng, khiến nàng có loại xúc động muốn tiến lên kéo lớp mặt nạ kia xuống, hung hăng đập nát. Người này vừa tới nàng biết phải là sư huynh, cũng lười hỏi là ai, trực tiếp động thủ. Mà nàng cũng hiểu vì sao cùng là gương mặt của sư huynh, nhưng gương mặt này nàng càng xem lại càng ghét, chẳng lẽ là bởi vì hoá trang quá kém cỏi nên bị nàng liếc mắt cái nhận ra sao?

      lâu sau đó nàng mới biết được chiếc mặt nạ này xuất phát từ sư phụ của mình Mục Trạch Dương, chính là tinh phẩm ngàn vàng khó cầu, khi đó Mộ Dung Tiểu Tiểu hoài nghi hỏi Mục Trạch Dương, nếu là chế tác của sư phụ vì sao dễ dàng bị người nhìn ra như vậy, Mục Trạch Dương tức giận dậm chân, ngờ còn dám hoài nghi kiệt tác của ! Còn người nào đó ở bện cạnh nở nụ cười ngọt ngào.

      Lúc này nam tử đối diện mắt mở lớn, ràng như vậy sao? cũng cho rằng chủ tử nhà mình cho nàng nghe, chẳng lẽ là tiểu nha đầu này nhìn ra được sao?

      "Sư huynh của ta đâu? Tức Mặc Tuyết Dương." Nhíu mày, nhìn bộ dáng kinh ngạc của người trước mắt, nhớ tới đêm ngày tỷ võ đầu tiên tìm đến sư huynh báo cáo tình hình, khi đó nàng chỉ thấy có chút tương tự, nhưng dám kết luận, hôm qua khi lên sân khấu nàng xác định. Đây là thói quen nghề nghiệp còn sót lại khi làm sát thủ đời trước, nhớ kỹ ánh mắt của đối phương, bất kể mục tiêu thay đổi bề ngoài như thế nào, ánh mắt thay đổi.

      Tức Mặc Tuyết Dương là người của sư huynh, như vậy chủ nhân chân chính đằng sau Tiêu Dao sơn trang chắc chắn là sư huynh nhà mình. Nàng luôn luôn biết sư huynh có bí mật, nhưng mà, trừ sư huynh ra, người khác nàng muốn quan tâm.

      Tức Mặc Tuyết Dương suy nghĩ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, hiểu vì sao sắc mặt nàng kiên nhẫn, hình như đây là lần đầu tiên chuyện với nàng. Nhưng mà nha đầu kia đơn giản, tuổi còn mà thông minh như vậy. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân chủ tử coi nàng là bảo bối? Còn phái đến bảo vệ. . .

      "Chủ tử mang theo Toái Nguyệt làm việc, chắc về muộn chút ." Tức Mặc Tuyết Dương thành thực lại lời Dạ Nguyệt Ly sai bảo.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu đôi mi thanh tú, có chuyện gì mà sư huynh phải đích thân ra tay mới có thể giải quyết?

      Trong lúc suy nghĩ Tức Mặc Tuyết Dương lột mặt nạ da người xuống, vẻ kiên nhẫn mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu mới dần dần biến mất, trái ngược với Toái Nguyệt đầu gỗ, ngũ quan của Tức Mặc Tuyết Dương lại hơi có vẻ nhu hòa, người cũng như tên, như nắng ấm làm tan băng tuyết mùa đông.

      Sau khi đến thế giới này, nàng gặp toàn là mỹ nam tử.

      Tức Mặc Tuyết Dương nhìn mặt nạ da người trong tay, nghĩ mãi mà hiểu sơ hở của lộ liễu như vậy sao, ràng mặt nạ được chế tác cực kỳ hoàn mỹ .

      Thời gian ăn sáng Mạc Du Ly nhìn thấy Tức Mặc Tuyết Dương dường như rất vui vẻ, ôm hai vai lực lượng của , tức khắc khiến Tức Mặc Tuyết Dương xù lông như mèo nhảy ra xa, "Mạc Du Ly, đừng thân thiết với tại hạ như thế, tại hạ có người trong lòng , đừng ác độc hãm hại tại hạ !"

      Tại hạ. tại hạ . . . Lại là bản cũ rích này.

      trán Mộ Dung Tiểu Tiểu lên vài vạch đen.. . .


      Ánh mắt Mạc Du Ly sắc như đao, hung hăng chém vào người nào đó. . .

      Sở dĩ như vậy, người đội mặt nạ màu bạc ngồi ở vị trí trang chủ Tiêu Dao sơn trang, ai khác chính là sư huynh nhà mình.

      Mà Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Tức Mặc Tuyết Dương lúc này dịch dung, hai người vóc dáng xấp xỉ, đổi mặt nạ cũng nhìn ra chút sơ hở, vậy mà nàng liếc mắt cái phân biệt được. Ánh mắt quét vòng xung quanh, Đường Tuyên Tuyên trước sau như hết sức phấn khởi vẫy tay với nàng, Đường Viễn Kiến ở bên cạnh thuận tay đem Đường Tuyên Tuyên ấn xuống chỗ ngồi, đối với muội muội ngừng kích động của mình tỏ vẻ bất đắc dĩ, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng mỉm cười gật đầu với Đường Tuyên Tuyên và Đường Viễn Kiến.

      hiểu vì sao hôm nay Cổ Hân chưa tới, là vì hôm qua bị đánh bại nên cảm thấy hôm nay cần thiết phải đến? Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biết trong lòng Cổ Hân sớm có ý với nàng, kể cả biết, nàng cũng để ý. Cổ Hân, coi như xấu, nhưng mà từ phương thức đối xử với cổ Tuyết Nhi có thể thấy được người này làm việc do dự, quả quyết, đối với muội muội lại càng cưng chìu quá mức, có số việc phân biệt ràng.

      Điều này lại lần nữa chứng minh, ngay từ đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt người này ở trong lòng, nếu để nàng biết nguyên nhân sư huynh nhà mình giáo huấn Cổ Hân, đoán chừng cực kỳ buồn cười.

      Sau khi Minh Chủ Thiên Sơn Bách tuyên bố, bắt đầu khiêu chiến. Tiến vào vòng khiêu chiến hôm nay có năm người, người chiến thắng ngày hôm qua Hà Chân, Đường Viễn Kiến, Tức Mặc Tuyết Dương, Mạc Du Ly, Mộ Dung Cẩn Thiên.

      Mạc Du Ly cũng lời khách khí, trực tiếp bay người lên lôi đài, chắp tay với người đối diện, "Bản Các chủ lên trước, có ai tới khiêu chiến?"

      Đường Viễn Kiến thấy có ai muốn hành động, đành phải lên trước, nhưng là lên đài tỷ thí, mà là lên đài nhận thua. Mọi người ồ lên, dù sao Đường Viễn Kiến lười quản những điều này, bản thân đánh lại Mạc Du Ly, phải nhận ra, chẳng lẻ muốn dùng độc? lại làm được.

      cần để ý tới mọi người.

      Tiếp theo tên nam nhân gọi là Hà Chân lên đài, cũng nhận thua, trước mặt cao thủ, biết mình còn thua kém, so với đánh để rồi bi thương, bằng bản thân nhận thua, giang hồ vẫn quý trọng sinh mạng .

      Thấy có hai người tự động nhận thua, mọi người dưới đài chờ mong nhìn hai người còn lại, bọn họ đến là để xem cao thủ quyết đấu, đừng hai vị này lại nhận thua tiếp.

      Trong tiếng ồn ào, Tiêu Dao trang chủ ‘ Tức Mặc Tuyết Dương ’ bay lên lôi đài. Mà làm cho người ta phải rơi tròng mắt, đường đường là đệ nhất Các chủ, lại thong thả xuống đài? ! Mọi người lại ồ lên, khỏi cảm thán hôm nay là thế nào đây?

      Mục tự do mặc kệ người khác khó hiểu như thế nào, nhiệm vụ của xem như hoàn thành, lắc lư xuống đài.

      Đường Tuyên Tuyên rất mừng vì huynh trưởng nhà mình cùng Mạc Du Ly đều nhận thua, , nàng cũng biết người phía sau rất lợi hại , càng muốn hai người bọn họ bị thương, nàng tuyệt đối nhận là mình lo lắng người nào đó .

      Nhìn đến đây, làm sao mà Mộ Dung Tiểu Tiểu còn hiểu nữa? Sư huynh là vì nàng! Với hiểu biết của sư huynh, Tức Mặc Tuyết Dương dưới tay mình đối phó với hộ pháp của Huyết Môn hoàn toàn có phần thắng, nhưng là chống lại Mộ Dung Cẩn Thiên xác định được, Mạc Du Ly cũng vậy. Mà khẳng định sư huynh nếu đến đây, muốn mạo hiểm như vậy, lát sau mới tự mình lên sân khấu. Biết Mộ Dung Cẩn Thiên có thể là kẻ thù của mình, làm sao có thể để ngồi lên vị trí này? Nếu phải vì nàng, sư huynh cần gì phải đoạt vị trí minh chủ, với thực lực của sao lại thể so sánh với vị trí minh chủ nhoi này?

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu biết trong lòng là loại tư vị gì, vô vị, là chua xót, là ngọt ngào, hay là đau khổ, tất cả đều có. Vẫn như vậy, mỗi hành động của người này luôn dễ dàng khuấy động tâm tình của nàng, nếu , vì sao lúc này mũi nàng lại chua xót đây?

      Người này, bảo nàng làm sao có thể buông tay ?
      Mai Trinh, fujjkohonglak thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      truyện hay lắm, lúc có chương mới nhơ tag ta nghe @wjuliet43

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: toại nguyện

      Nam tử đài, thân hình cao lớn rắn rỏi dưới ánh nắng in xuống bóng dáng nghiêng dài, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, ngay cả khi tầm mắt hai người gặp nhau, nhưng trực giác của Mộ Dung Tiểu Tiểu mách bảo ánh mắt của luôn luôn tập trung vào nàng. Khóe miệng nhếch lên đầy thâm thúy, mặc dù hiểu , nhưng khóe môi dịu dàng này giành cho mình nàng.

      Cho tới bây giờ nàng chưa từng hỏi , chỉ có mục trạch dương nhắc đến với nàng, với nàng có cùng quá khứ bị vứt bỏ. Nam tử này, là cây cỏ cứu mạng nàng thoát khỏi độc, là toàn bộ thế giới của nàng. Mà lòng của nàng, tránh được loại cảm giác rung động. Tay, chậm rãi xoa ngực, ai có thể cho nàng biết, loại cảm giác xa lạ này là cái gì?

      Khóe mắt Dạ Nguyệt Ly phát thần sắc Mộ Dung Tiểu Tiểu dường như có chút kì lạ, liếc mắt Tức Mặc Tuyết Dương cái, lúc này mới quay đầu Mộ Dung Cẩn Thiên phía đối diện, ánh sáng trong mắt khiến người nhìn hiểu được.

      Thời khắc chú ý Tức Mặc Tuyết Dương nhận được mệnh lệnh của chủ tử, khi đến gần chỉ thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc lắc đầu . Xem ra, chủ tử nhà lo lắng dư thừa rồi, tiểu nha đầu này có gì tốt cả.

      Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu than , xem , chỉ hành động khác lạ Tiểu Tiểu của nàng người kia cũng chú ý tới, cho dù lúc này ở bên người nàng. (ngọt ngọt quá )

      Kìm nén suy nghĩ khác thường trong lòng, lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu chăm chú nhìn lên lôi đài.

      Dưới đài tiếng động, hai đại võ lâm cao thủ đánh nhau thể nghi ngờ thu thút chú ý của vạn người.

      Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên hèn mọn khinh thường , muốn đánh bại đệ nhất võ lâm oai phong cõi như kẻ này còn chưa sinh ra, tuổi còn trẻ như vậy mà biết khiêm tốn, kết cục về sau có thể đoán được. mặt lại biểu lộ điều gì, "Người trẻ tuổi, lão phu gặp qua ngươi." (Tự kì thấy gớm)

      Dạ Nguyệt Ly cũng mặc kệ ánh mắt người đối diện nhìn ra sao, để cho Mộ Dung Cẩn Thiên được như ý nguyện. mưu của lão ta và Bắc Thần Vũ sớm biết được, muốn ngồi lên vị trí minh chủ khiến Bắc Thần Vũ cho nữ nhi nhà mình vị trí hoàng tử phi sao?

      Bản thân Dạ Nguyệt Ly khinh thường vị trí này, những cũng tuyệt đối để cho Mộ Dung Cẩn Thiên ngồi lên. nghĩ người đó vô tội, có hay tham dự chuyện năm đó. Nếu để Mộ Dung Cẩn Thiên ngồi lên địa vị cao, sau này nha đầu điều tra rất phiền toái. hi vọng bản thân có thể làm tất cả vì nàng, vậy liền tận dụng hết khả năng làm cho tiểu nha đầu về sau cần quá cực khổ.

      Hai người đấu với nhau, quần chúng dưới đài ồn ào, nhìn , đây mới là cao thủ quyết đấu, căn bản cần dò xét dư thừa, đây mới gọi là thực lực!

      Hai người cũng sử binh khí, quyền cước và từng đợt chứa sức mạnh to lớn, mấy người đứng gần nhanh chóng rời xa, chỉ sợ vô tội bị đánh trúng. Chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người lao nhanh, mang theo nội lực lớn va chạm lại nhanh chóng cách ra, tốc độ cực nhanh làm người ta líu lưỡi thôi.

      Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên bắt đầu có chút ngạc nhiên, dường như nghĩ tới Tiêu Dao trang chủ này cũng có chút bản lãnh, mấy chục chiêu mặc dù chiếm được chút ưu thế tay lão, nhưng lão cũng thể gây chút tổn thương nào đến người này . Xem ra, xem thường Tiêu Dao trang chủ này. Nhưng càng đánh Mộ Dung Cẩn Thiên lại càng thấy đúng, thân pháp người này có chút kỳ quái, dù chưa có sử dụng chiêu thức mạnh nhất, nhưng có thể dài thời gian như vậy bại dưới tay lão, mà lão cũng biết cách đánh này cực kỳ tiêu hao thể lực với lão.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sớm biết , tuy rằng tại nàng còn chậm chạp chưa đột phá tầng thứ tư Thiên Linh quyết, nhưng nàng vẫn có thế nhìn ra được sư huynh sử dụng công pháp giữ cân bằng kéo dài thời gian. Ngay từ đầu chưa muốn tốc chiến tốc thắng là vì sư huynh có tính toán khác sao?

      Nhưng thực lực chân chính của sư huynh nhà nàng đâu chỉ dừng lại ở đó, dù sao được mục trạch dương khen ngợi cũng phải là thuận miệng .

      Giờ phút này, vẻ mặt của Dạ Nguyệt Ly dưới mặt nạ lạnh như băng giống như trước đây, đáy lòng hừ lạnh, phải Mộ Dung Cẩn Thiên rất muốn vị trí minh chủ sao? Thực lực chân chính dùng muốn thắng sao, khỏi quá xem trọng bản thân rồi.

      Quả nhiên, cùng lúc đó Mộ Dung Cẩn Thiên ý thức được tình huống trước mắt đơn giản giống như trong tưởng tượng của mình, hét lớn tiếng, lập tức dưới đài có người ném lên tới thanh bảo đao có vỏ bằng vàng, dường như dài đến thước. Mộ Dung Cẩn Thiên giương tay đón lấy, bất ngờ rút đao, tức thời ánh sáng lóe lên.

      Kim Long đao! Mọi người liên tục hít khí, khuôn mặt kinh ngạc cảm thán.

      Những người có kiến thức giang hồ đều biết đây là vũ khí Mộ Dung cẩn sáng luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới sử dụng, từ chuôi xuyên dọc thân đao khắc hình Kim Long (rồng vàng) sống động, đây đúng là Kim Long đao! Mộ Dung Cẩn Thiên lấy Kim Long đao chiến đấu với địch thủ chưa bao giờ thất bại, mọi người khỏi kết luận lần này vị trí minh chủ bị người đứng đầu nhà Mộ Dung đoạt được rồi, mà Tiêu Dao trang chủ dù lợi hại thế nào cũng chỉ là tiểu tử mới ra nhập giang hồ, địch nổi người từng trải đâu.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khép hờ đôi mắt, bảo vật của Mộ Dung gia nhiều, Thiên Linh quyết, tại lại là Kim Long đao. Thế nhưng ánh vàng lấp lánh nàng quả dám khen tặng, ai, Kim Long này, cảm thấy có chút tầm thường sao? Nhìn bộ dáng chút sứt mẻ sư huynh nhà mình, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng đoán ra giờ phút này dưới lớp mặt nạ là gương mặt biểu cảm.

      "Người trẻ tuổi, ngươi là đối thủ đầu tiên khiến lão phu phải lấy Kim Long đao ra chính thức chiến đấu, tốt lắm." Đây là lần đầu tiên có người ép lão thể lấy vũ khí ra, lão muốn nhìn chút người này có thể hóa giải được những chiêu thức tiếp theo của lão hay .

      Dạ Nguyệt Ly hai lời trực tiếp lắc mình tiến lên, quyền đánh tới Mộ Dung Cẩn Thiên thầm mang theo nội lực hùng hậu, còn chưa kịp cảm thán Dạ Nguyệt Ly kiêu ngạo vô cùng Mộ Dung Cẩn Thiên bị lục lớn đánh thẳng vào mặt, bất chấp tất cả, trực tiếp dùng thân đao ngăn cản, ‘ oành keng ’ tiếng trầm đục phát ra, dường như đánh trúng tim tất cả mọi người ở đây, nháy mắt làm cho con ngươi co rút nhanh. ... Mộ Dung Cẩn Thiên thể tin được, Kim Long đao chỉ ngăn trở được phần lực, còn lại đánh thẳng vào ngực , máu chảy cuồn cuộn, Mộ Dung Cẩn Thiên liều mạng nuốt xuống, trong mắt giấu được kinh ngạc, nội lực thâm hậu như vậy tiểu tử mới nổi danh giang hồ có được sao?

      Lúc mới bắt đầu lão còn tưởng rằng hôm qua đánh nhau với Huyết Môn là thực lực chân chính của người này, nghĩ đến người này lại che giấu! Mộ Dung Cẩn Thiên khỏi suy nghĩ, vị trí minh chủ này lão có thể dễ dàng có được sao?

      Lão bắt đầu hoài nghi chính mình . . .

      chỉ Mộ Dung Cẩn Thiên, Hắc Báo ngồi ở cách đó xa ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, có vẻ đăm chiêu. Trì Hàm Yên giật mình ‘ Tức Mặc Tuyết Dương ’ để lộ thực lực, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên thái dương, khỏi cảm thấy may mắn hôm qua Tức Mặc Tuyết Dương nặng tay, nếu tại nàng cũng thể ngồi an ổn ở đây .

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Du Ly run rẩy, rốt cuộc Dạ Nguyệt Ly có hiểu thế nào thu lại hay , bộc lộ thực lực như vậy ở trước mặt mọi người có chuyện gì sao? Nhưng mà nghĩ nghĩ lại, dường như muốn Dạ Nguyệt Ly thu lại là có khả năng.

      Dạ Nguyệt Ly cực kỳ thờ ơ nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên ràng bị nội thương lại cố nén. Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, phải đoán trước được rồi sao?

      Lại xoay mình tung người lên, song chưởng dồn nội lực đánh thẳng xuống người đối diện, Mộ Dung Cẩn Thiên lắc mình tránh né hề có lực chống đỡ, chỉ có thể lần lại lần dùng thân đao để đỡ, nhưng vẫn thể tránh được trúng mấy chưởng, thầm nuốt máu xuống chịu nổi nhưng khống chế nhất định phun ra.

      Mà lúc này trong mắt mọi người ‘ Tiêu Dao trang chủ ’ lại có động tác, mọi người lập tức ngừng thở, hai mắt mở to nhìn màn trước mắt này, thể tin được chính mình được chứng kiến, đứng thứ nhất thứ hai giang hồ Mộ Dung gia chủ bị đá cước xuống đài? ! Kim Long đao của Mộ Dung gia còn chưa kịp phát huy thực , cứ như vậy bị đá xuống đài sao? Thời gian như thế này, cũng quá ngắn rồi? Nhìn lại nam tử mang mặt nạ bạc tỏa ra khí lạnh toàn thân, mọi người khỏi rùng mình cái, cao thủ. . .

      Dưới đài Mộ Dung Cẩn Thiên ngã xuống đất được người khác nâng dậy, chính là hai người Mộ Dung Vũ Phỉ cùng Bắc Thần Vũ.


      Bắc Thần Vũ cẩn thận nâng đỡ Mộ Dung Cẩn Thiên trở về chỗ ngồi, mặc dù mặt cố hết sức biểu lộ cảm xúc, nhưng đáy mắt ảo não giấu được người khác, xem ra chính mình quá coi trọng người gọi là cữu cữu (cậu) này rồi, ngay cả kẻ mới ra nhập giang hồ cũng đánh lại, còn muốn tròe cao tới Hoàng thất bọn họ. Ngay cả chút thực lực ấy Mộ Dung Cẩn Thiên cũng có, tự mình đến nâng đỡ mà tiếng cảm tạ cũng có, hừ! Chỉ là muốn miệng lưỡi mọi người để ý tình thân.

      Trong lòng Mộ Dung Vũ Phỉ sợ hãi, làm sao bây giờ, phụ thân thể thành công vậy hôn của nàng cùng biểu ca chẳng phải là. . . ? Nhìn thoáng qua Bắc Thần Vũ ràng vui , trong lòng Mộ Dung Vũ Phỉ lại càng sốt ruột, cản trở Bắc Thần Vũ, mà phụ thân mình lúc này lại bị thương nên cũng thể gì, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên lại mang theo chút oán trách. (Mụ này bị teo não rồi, cha mình bị thương lo lo ánh mắt cái tên tinh trùng lên não làm gì)

      Lúc này đây, Mộ Dung Cẩn Thiên chú ý tới, dám tin nhìn Kim Long đao trong tay mình, lại quay đầu nhìn này ‘ Tiêu Dao trang chủ ’ vô cùng tao nhã đài, trong lòng tràn ngập kinh hãi, , thua?

      Nhìn màn này trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười, cả nhà Mộ Dung Cẩn Thiên đúng là có ý tứ. . .

      Bắc Thần Thụy lắc đầu than , hoàng huynh này của , thể học nổi giấu diếm vui buồn. . . Nhưng mà, điều này cũng chứng minh coi trọng Tiêu Dao trang chủ này đúng là nhân tài, nhưng mà biết có nguyện ý vì Hoàng thất hay , có thực lực, người trong giang hồ luôn có ngạo khí của mình, huống chi, người này đơn giản. . . (Dạ huynh thèm vào, sau này bị bắt làm vua mà còn khinh phép hứ hứ)

      Yên lặng lâu, tiếng Thiên Sơn Bách vang lên, giống như ném viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, kéo suy nghĩ của mọi người trở về.

      "Lão phu tự nhận võ công bằng Tức Mặc Trang chủ, lúc này lão phu xin nhận thua." Chắp tay bất đắc dĩ mở miệng.

      "Giữa trưa ngày mai lão phu tổ chức nghi thức tiếp nhận tân Minh Chủ, thỉnh các vị hùng hảo hán ở đây tới tham dự, ở lại đây cùng chúc mừng Tức Mặc Trang chủ ." Thiên Sơn Bách che giấu cảm xúc trong mắt, với thực lực của như vậy lên cũng bị thua. Nhưng mà, kết quả cuối cùng còn chưa có kết luận được đâu.

      Mà trong lúc mọi người lên tiếng nghị luận Tiêu Dao trang chủ mang theo đám người thong thả rời khỏi cửa sơn trang.

      Đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng đứng dậy.

      Ngày mai sao? . . .
      Mai Trinh, fujjkohonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :