1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 109.3: Đại kết cục – Trung
      Editor: Taiga Sae



      Binh quyền Nam Dục quốc chia làm ba, trong tay nắm năm vạn Ngự lâm quân Hoàng cung, trong tay Triệu Kỳ Nghị là binh phù điều khiển năm mươi vạn đại quân trông coi biên thùy, cuối cùng là Binh phù Bộ binh điều khiển ba bạn tướng sĩ bảo vệ kinh thành.

      Tướng sĩ Nam Dục quốc từ trước đến nay chỉ nhìn Binh phù nghe lệnh, vì thế cho dù là hoàng đế nước, nhưng tại thời khắc này cũng chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp. May mắn quân số Ngự lâm quân đông đảo, nếu hôm nay gặp nguy. Nam Cung Quân Hạo tức giận thôi, trong lòng càng hối hận, năm đó diệt cả nhà Dạ gia, nên nhổ cỏ tận gốc, nếu cũng xảy ra nhiều chuyện như thế này!

      “Hoàng thượng, khoan !” người lên tiếng là Thượng Thư Bộ Binh Liễu Minh mới nhậm chức nửa năm trước, ngoài 30 tuổi, thoạt nhìn là nam tử trung niên nghiêm nghị.

      Thân thể Nam Cung Quân Hạo tựa vào long án thở gấp, gương mặt gầy gò tái nhợt còn giọt máu, lại thở mạnh hơi, khôi phục lại thần thái lúc trước lại ra lệnh lần nữa: “Liễu Thượng thư nếu có chuyện đợi lát bẩm báo sau, Triệu tướng quân, ngươi nhanh thi hành mệnh lệnh!”

      “Hoàng thương! Binh phù vẫn còn ở chỗ vi thần!”

      Từ lúc nghe thấy thị vệ bẩm báo Kinh vệ quân (quân đội bảo vệ kinh thành) làm loạn, trong đầu có chút mơ hồ, đến lúc Nam Cung Quân Hạo ra lệnh Triệu Kỳ Nghị dùng vũ lực trấn áp Kinh vệ quân, muốn bắt Ly vương, mới bừng tỉnh tinh thần vội vàng hô lên.

      Nam Cung Quân Hạo và Triệu Kỳ Nghị vội vã kinh ngạc, ddlqđ-taiga có thể thấy được vẻ thể tin trong mắt mình!

      “Liễu thượng thư, có như vậy ?” Nam Cung Quân Hạo hỏi.

      Tuy là Liễu Minh hiểu chuyện gì, nhưng cũng biết chuyện này đơn giản, lập tức trả lời: “Hai tháng trước có người phụng chỉ Hoàng thượng giao Binh phù cho thần? Người còn dặn dò vi thần phải giữ bí mật, được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

      Người trong điện hai mặt nhìn nhau, biết là rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng bọn họ lại biết được chuyện, Binh phù bộ binh từng bị thất lạc, lại còn trong lúc Hoàng thượng hay biết gì xuất ở Bộ Binh rồi, trong lúc này hiển nhiên có thể thấy được tin đồn ràng.

      “Vậy Binh phù ở đâu?” Nam Cung Quân Hạo vội vã hỏi, bất kể trong lúc này có ấm mưu gì, trước tiên llaasylaij binh phù mới là quan trọng.

      “Vi thần vẫn để ở chỗ bí mật trong Bộ Binh, đảm bảo có ai biết chỗ này, xin Hoàng thượng phái người cùng vi thần lấy về.” Liễu Minh lập tức chắp tay .

      “Hoàng thương, việc này thể chậm trễ, tránh cho tổn thất càng lúc càng lớn, mạt tướng tình nguyện nhanh chóng cùng Liễu Thượng thư lấy lại Binh phù!” Triệu Kỳ Nghị lập tức xin chỉ thị, bên ngoài Kinh vệ quân và Ngự lâm quân giao chiến, ddlqđ-taiga ếu chậm trễ tổn thất nhiều hơn. Khóe mắt phát Ly vương vẫn trấn định như trước, chợt cảm thấy chuyện này có chút ly kỳ rồi, là người có lòng giúp đỡ, hay tất cả là do tay Ly vương gây nên? Nếu như vậy, Ly vương có mục đích gì?

      “Trẫm lệnh cho hai người các ngươi nhanh lấy trở về, nhanh chóng dẹp yên náo loạn ngoài cửa cung!”

      “Tuân chỉ!”



      Chỉ khắc nữa thành công có thể nắm trong tay, giây sau mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, ai có thể cho biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Từ lúc Liễu Minh ra binh phù cất giữ ở Binh bộ, Nam Cung Nguyệt Hiên giống như ngã vào trong hầm băng, trong nháy mắt, máu như ngừng chuyển từ đầu đến chân, cả người tê liệt thể nhúc nhích dù chỉ chút!

      kinh ngạc nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, thấy Dạ Nguyệt Ly vẫn duy trì vẻ tự nhiên tự do tự tại hưởng thụ rượu và món ăn ngon, ánh mắt chợt lóe chậm rãi hoàn hồn, được, thể tự làm loạn thế trận trước, Bộ Binh có binh phù sao, tại vừa hay có thể xem binh phù ở bộ Binh là hay giả? Huyết Thiên lừa gat , Huyết Thiên đối với Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Quân Hạo đích thực là hận ý ngập trời, nếu để lộ ra ý nghĩ muốn đích thân chính tay đâm Dạ Nguyệt Ly mà lại nhẫn nhịn, chỉ vì muốn nhìn thấy hai người Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Quân Hạo phụ tử tương tàn! Thậm chí vì mà trộm binh phù từ trong tay Dạ Nguyệt Ly, lại tặng thuốc cho giúp đối phó với lão gia này, cũng giúp loại bỏ mấy ám vệ của lão gia, những điều này là do tận mắt nhìn thấy, như vậy binh phù kia sao có thể là giả?

      Chẳng qua là vì sao lại chậm chạp về, phải hẹn trước khi cửa cung có náo loạn trở về bẩm báo sao?

      thể ngồi chờ chết, phải nghĩ ra biện pháp ứng phó tình huống.

      Khóe môi Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng cong lên, Nam Cung Nguyệt Hiên bắt đầu luống cuống tay chân? Lúc này mới bắt đầu hành động, ra hiệu bằng tay ở sau lưng, nhất thời bóng dáng Tức Mặc Tuyết Dương nhảy đến cửa điện!

      Nam Cung Nguyệt Bân nhíu mày càng chặt, rốt cuộc Dạ Nguyệt Ly muốn diễn tuồng gì?

      Bên này có động tĩnh lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, người mới động thủ ràng chính là thủ vệ của Ly vương ngăn lại gã ám vệ áo đen ngoài cửa điện.

      “Oan khuất của Bổn vương còn chưa rửa sạch, Hiên vương tốt nhất là chớ động thủ, còn chư vị đại nhân, ddlqđ-taiga tránh lát nữa Bổn vương sai thủ hạ giết nhầm người, như vậy cũng thể trách Bổn vương.”

      Tiếng của Dạ Nguyệt Ly trầm thấp dễ nghe vang lên trong điện, có vẻ lười nhác nhưng cũng che giấu sát ý trong đó, đôi mắt đỏ mị mê hoặc nhiều người nhìn quanh vòng, gia quyến các đại thần vội vã co lại góc trong điện.

      Ôm chặt lại người ăn no trong ngực, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới có thời gian rót cho mình ly rượu, từ từ uống.

      “Ly vương, lời này của ngươi có ý gi! Chỉ là Bổn vương nghĩ phái thủ hạ ra bên ngoài xem chút tình huống ra sao, còn cần phải báo trước cho ngươi? Phụ Hoàng vẫn ở đây, Ly vương ngươi đừng có làm càn!”

      Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn đám ám vệ bị khống chế, thiếu chút nữa bị đè bẹp, thái dương nổi gân xanh, thấy Nam Cung Quân Hạo dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nhất thời thầm thề trong lòng, đợi đấy, hôm nay nhất định diệt trừ tên Dạ Nguyệt Ly chết tiệt này!

      “Người đâu, bắt Ly vương lại cho trẫm!” ngoài dự liệu của mọi người, Nam Cung Quân Hạo hạ lệnh.

      Lúc này có người lên tiếng: “hoàng Thượng, chuyện này liên quan đến Ly vương, vì sao lại hạ lệnh bắt Ly vương?”

      “Bất kể có phải do Ly vương dùng Binh phù điều binh hay , Ly vương là người đáng nghi nhất điều động Kinh vệ quân, để thể trong sạch của mình trước chịu giam trong Thiên Lao, sau này Trẫm tái thẩm vấn sau.” lại, Nam Cung Quân Hạo lại tiếp: “Ái khanh có dị nghị gì ?”
      Nhất thời người vừa lên tiếng sợ hãi : “Vi thần dám.”

      khí càng thêm ngưng trọng, mà đại thần có chút tâm ý dường như lại sáng tỏ tâm tư đế vương vì sao lại làm như vậy.

      Hai tròng mắt Nam Cung Nguyệt Hiên sáng ngời, vô cùng vui mừng, nhưng che giấu vô cùng tốt, sắc mặt thay đổi, nhưng trong lòng ngăn được cười lớn, xem , cho dù Dạ Nguyệt Ly ngươi vô tội sao, chỉ có , cả lão gia cũng nổi lên sát tâm!
      Triệu Thi Mộng trốn trong đám người, ánh mắt long lánh điên cuồng, sắc mặt vui mừng, ông Trời có mắt, cuối cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu khó có thể thoát được kiếp, muốn nhốt vào Thiên Lao sao? Nàng muốn nàng ta có mạng vào mà có mạng trở ra ngoài!

      Âu Dương Tĩnh đứng cách Triệu Thi Mộng xa, cau mày nhìn Triệu Thi Mộng, lập tức dời tầm mắt về phía Nam Cung Nguyệt Hiên trong đại điện, trong đáy mắt có chút chuyển động, ddlqđ-taiga biến khóa khó thấy được.

      Nam Cung Nguyệt Bân vẫn ngồi ngay ngắn đối diện đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu, có thị về đến muốn mời tạm thời lui sang bên, lại bị cái nhìn ôn nhu như nước liếc qua, lời vừa định ra khỏi miệng lập tức nghẹn lại trong cổ. Là ảo giác của sao? Sao cảm thấy ánh nhìn của Bân vương lạnh lẽo, mang theo nguy hiểm?

      Vài giây, mười mấy tên thị vệ bao vây đám người Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, chậm rãi : “Ly, ta nghe nhầm chứ? Ông ta muốn mời chúng ta đến Thiên Lao làm khách?”

      Thiên Lao? Đây phải là xác định phạm tội ròi sao? Sau thẩm vấn lại? Lời như vậy Nam Cung Quân Hạo cũng có thể ra được.

      Dạ Nguyệt Ly nhìn thị vệ quanh mình, cười gật đầu uv[í Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Ừ, nha đầu nghe nhầm.”

      Thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Ly chút động tĩnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc mắt, khuôn mặt nhắn bình tĩnh nhắc nhở: “Trong phòng giam có đồ ăn, cẩn thận hài tử của huynh kháng nghị.”

      Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly nhíu lại, vung tay lên: “Người đâu, bảo vệ phu nhân, nhớ kỹ, phu nhaankhoong thể thấy máu.”

      “…” khóe mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ co rút, còn quan tâm, biết nàng mang thai thể ngửi mùi máu tươi.

      Trong nháy mắt, khoảng mười người áo đen bịt mặt từ nóc điện nhảy xuống, vừa xuống hang hái đá bay thị vệ vậy quanh Dạ Nguyệt Ly, thay vị trí thị vệ phía sau, đưa lưng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu và mấy người trong điện.

      Nhất thời khí huyết trong lồng ngực Nam Cung Quân Hạo dâng trào cuồn cuộn, trong cơn giận dữ, siết chặt tay, nắm chặt lấy tay vịn, giận giữ nhìn chằm chằm đám Hắc y nhân kia, thiếu chút nữa tức giận đến mức thổ huyết.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu đầu đầy hắc tuyến, còn Dạ Nguyệt Ly lại cười vô cùng dịu dàng tà mị, tiếng trầm thấp vang lên: “Nha đầu hài lòng ?”

      “…” vô cùng hài lòng.

      Dạ Nguyệt Ly liếc nhìn mọi người, ddlqđ-taiga lạnh lùng tặng thêm câu: “Nếu dọa đến phu nhân, giết cần hỏi!”
      “Dạ!” moijt người trăm miệng lời, mang theo sát khí lạnh lùng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu quyết định tiếp tục đề tài này nữa, nàng : “Nam Dục các người xảy ra chuyện gì, Binh phù là hay giả cũng phân biệt được?”

      Nàng rất yên tĩnh, nhíu mày suy nghĩ, nếu hôm nào nàng cũng làm cái binh phù, điều binh vui chơi chút?

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ cua rnanfg, Dạ Nguyệt Ly buồn cười xoa lỗ mũi nàng : “Muội cho rằng mọi người đều mù cả sao?”

      Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, bàn tay trắng nõn nắm lấy áo Dạ Nguyệt Ly, khẳng định : “Huynh có tham gia.”

      Dạ Nguyệt Ly nhịn được hôn lên mũi của nàng: “Người hiểu ta như vậy chỉ có nha đầu.”

      “Huynh tham gia bao nhiêu?”

      chút xíu.”

      chút xíu là bao nhiêu?”

      nhiều lắm, chỉ là chút xíu.”

      “…”

      Hai người giọng chuyện coi ai ra gì ngươi hỏi ta đáp, còn lại hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời yên lặng dùng ánh mắt xin chỉ thị Nam Cung Quân Hạo.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 110.1: Đại kết cục – Hạ.

      Editor: Tư Di

      khí trong điện đóng băng, trừ hai người Mộ Dung Tiểu Tiểu và Dạ Nguyệt Ly bàn luận xôn xao bên ngoài điện còn có thể loáng thoáng nghe được thanh giao chiến bên ngoài cửa cung.

      Bọn thị vệ xin chỉ thị từ chỗ Đế vương ngồi cao, chần chừ tiến lên. Câu kia của Ly vương "Nếu dọa dến phu nhân, giết cần hỏi" vẫn còn vang bên tai, từ trước đến giờ Ly vương quan tâm lý lẽ, thủ đoạn giết người tàn nhẫn mọi người đều biết, mà năm đó chiến bại của Nguyệt Nga quốc khi Ly vương trở về Nam Dục chính là ví dụ tốt nhất.

      Nhìn màn hai phe giằng co trước mắt, khóe môi Nam Cung Nguyệt Hiên che giấu ý cười tràn ra, trong mắt lóng lánh vẻ kích động, trong mắt lão già sớm chấp nhận được Dạ Nguyệt Ly kỳ quái này, lúc náo loạn tỏ vẻ vô tội, còn phải muốn mượn tạo thành náo loạn rồi thầm trừ khử Dạ Nguyệt Ly sao?

      Chưa bao giờ hài lòng với tính ngang ngược càn rở của Dạ Nguyệt Ly như tại, tình hình dễ dàng thỏa hiệp này, hai người này nháo nên còn phải là được lợi sao? Tốt nhất, Dạ Nguyệt Ly làm lão già tức chết đại điện, rất hợp với tâm ý của .

      Trong mắt Nam Cung Nguyệt Hiên xẹt qua nghiêm túc, trong lòng thầm tính toán, sau phần dược Lâm Lộc hạ, nếu lão già bị cái gì kích động quá lớn, tối nay chết cũng thành phế nhân, trước khi Triệu Kỳ Nghị quay về đại điện phải làm mọi cách đẩy bữa tiệc lên cao trào nhất.

      Về phần chuyện quỷ dị của binh phù, trước ai biết có binh phù, mặc kệ là hay giả, chờ thành người duy nhất kế thừa ngôi vị Hoáng đế, ai còn muốn tìm cái chết mà mạo phạm ?

      Trong nháy mắt, tâm tư trong đầu Nam Cung Nguyệt Hiên thay đổi mấy lần, nhanh chóng đưa ra quyết định.

      "Tam Hoàng đệ! Phụ hoàng chính là Vua của nước, sao ngươi có thể đại nghịch bất đạo cãi lại lời của Phụ hoàng? Ngươi coi Phụ hoàng là cái gì?" Nam Cung Nguyệt Hiên lên tiếng chất vấn, năng có khí phách. Dạ Nguyệt Ly coi thường thể diện của Vua nước, còn phải là coi thường lão già sao? Trong lòng hài lòng, cũng tin lão già có thể kìm nén cơn giận này!

      Tầm mắt của sáng quắc nhìn về phía Nam Cung Quân Hạo, tuy mặt hết mực tôn kính, nhưng trong lòng điên cuồng cười to, tư vị bị chính nhi tử mình vứt bỏ lúc trước nể mặt mũi sao có thể dễ chịu.

      Quả nhiên, hơi thở Nam Cung Quân Hạo đột nhiên dồn dập, đôi măt như chim ưng lộ ra tia nham hiểm, hung hăng bắn về phía Dạ Nguyệt Ly, bỗng nhiên, nhếch môi cười lạnh, hết sức chịu đựng cánh tay run rẩy chậm rãi ngồi xuống, thở ra hơi khí đục, đè nén giọng : "Đây là Ly Vương muốn chất nhận tội danh tạo phản?"

      Đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt, quả nhiên Nam Cung Quân Hạo che giấu tâm tư của mình chút nào, phải thừa nhận muốn danh chính ngôn thuận giết Dạ Nguyệt Ly sao? nhận tội phải ngoan ngoãn theo lênh hạ vào thiên lao để thể trong sạch, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn muốn phải giết Dạ Nguyệt Ly. Tuy là vua của nước nhưng dẫu sao cũng là phụ thân ruột của Dạ Nguyệt Ly, sao vẫn tha cho Dạ Nguyệt Ly?

      Nàng ngưng mắt nhìn ánh mắt như nước của Dạ Nguyệt Ly khỏi có chút đau lòng. Khóe môi Dạ Nguyệt Ly nâng lên, cười cười an ủi người trong ngực: "Đối với huynh mà ddlqd-di, sớm là người xa lạ có chút liên quan, hận huynh cũng được, muốn giết huynh cũng được, cũng thể khơi gợi cho huynh chút rung đông."

      Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu giật giật, được thôi, nàng suy nghĩ nhiều.

      nhíu mày nhìn Nam Cung Quân Hạo, giọng lạnh lẽo trầm thấp mang theo chút tình cảm nào : "Bổn vương muốn ngôi vị Hoàng đế có thể tự tay lấy được, cần gì dùng đến tạo phản." Dứt lời, cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, như có như châm chọc.

      Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương và Di Tinh đứng ở phía sau cũng đồng ý, sai, thực là chủ tử có năng lực này, nếu muốn có ngôi vị Hoàng đế còn phải là chuyện hơi mở miệng sao?

      Trong nháy mắt Nam Cung Nguyệt Hiên bị chọc giận, tiến lên bước, cắn răng nghiến lợi : "Ngươi ít xằng bậy ở chỗ này !"

      Đột nhiên ý thức được mình luống cuống, Nam Cung Nguyệt Hiên lại sâu xa với Nam Cung Quân Hạo: "Phụ hoàng, Tam Hoàng đệ tôn trọng trưởng bối, nhi thần nhìn nổi, tạm thời Phụ hoàng hãy đè xuống cũng tốt, khiến Tam Hoàng đệ tỉnh táo chút."

      đè kinh hoàng trong lòng xuống, an ủi mình tuyệt đối có ai biết náo động tối nay là gây nên, sai, nhất định là suy nghĩ nhiều.

      Nam Cung Quân Hạo nheo mắt lại, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng quát: "Lui ra!"

      Đừng tưởng rằng biết đứa con lớn nhất này có tính toán gì, muốn lợi dụng ? Muốn ngôi vị Hoàng đế cũng phải khiến lòng cam tâm tình nguyện cho!

      "Dạ…." Nam Cung Nguyệt Hiên thu lại phẫn hận trong mắt, cam lòng lui ra.

      Tầm mắt Nam Cung Quân Hạo như ngấm đầy loại độc cắn chặt Dạ Nguyệt Ly, cả người Dạ Nguyệt Ly tản ra loại khí phách tôn quý giống như vị hùng dũng mãnh, mà già nua đến mức răng gần như muổn rụng hết, mà cũng có ngày vị trí bị cướp mất!

      Binh phù bị trộm, kháng chỉ cự hôn, ám vệ của Dạ Nguyệt Ly mất lần xuất quỷ nhập thần trong cung thậm chí là từ từ chờ đợi bên người , tất cả điều này cho biết chỉ cách nào nắm trong tay số mệnh của Dạ Nguyệt Ly, càng thêm cường đại khiến cách nào tưởng tưởng được, khiến thể tin tưởng Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối có khả năng tán nhẫn kéo từ chỗ cao cao tại thượng xuống!

      Nhưng cũng chính bởi vì như thế mới càng khiến có ý nghĩ diệt trừ Dạ Nguyệt Ly! Nhưng, thực có khả năng này? Giống như náo động hoàng thành tối nay, từ đầu tới cuối Dạ Nguyệt Ly vẫn bình tĩnh, tất nhiên mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay. Cũng giống , đến chân tướng trong đó cũng nhìn thấu. Khiến thừa nhận mình già rồi, bằng cái tên chết bầm đó. , cam lòng!

      Nam Cung Quân Hạo càng nghĩ hơi thở càng yên, cảm thấy hơi sức trước giờ vẫn mạnh mẽ chống đỡ sắp tan hết, ngay cả ngồi ngay ngắn long ỷ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, hơi thở của càng lúc làng gấp gáp, cặp mắt sắc bén như ưng trước đây thường ngày sáng loáng giờ đục ngầu chịu nổi.

      Lâm Lộc thấy dáng vẻ Đế vương như thế vội vàng dâng trà sâm lên, lồng ngực Nam Cung Quân Hạo nhấp nhô ổn định, cũng biết là vì tức giận hay là vì tình trạng vô lực giờ gây ra, bởi vì uống trà mà thân thể thoáng nghiêng về phía trước suýt ngã xuống.

      tay Lâm Lộc bưng trà, tay khác lập tức đỡ thân thể Đế vương suýt đập đầu xuống bàn, mà màn này, tất nhiên rơi vào trong mắt của tất cả mọi người trong điện.

      Bờ môi Đế vương run rẩy, nước trà từ khóe môi tràn ra, thấm ướt áo, trong nháy mắt, uy nghi ngày xưa tan biến, thoáng lên vẻ thảm hại.

      Đôi mắt Nam Cung Quân Hạo tối sầm lại, cánh tay gầy như que củi hất văng ly trà, Lâm Lộc mất thăng bằng, nhất thời ly trà rơi xuống bậc thang, tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên trong điện an tĩnh, đại thần và gia quyến trong điện cũng theo đó co rúm lại, mà đáy lòng những người khôn khéo am hiểu sâu sắc về phong vân triều đình bắt đầu tính toán, mệnh Đế vương sắp hết, mà chính bọn họ lúc này cần cảnh giác cao độ mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất, rồi sau đó vẫn hưởng vinh hoa phú quý, hiển hách đời.

      Phất tay áo, ngăn cản Lâm Lộc tiến lên giúp lau áo, Nam Cung Quân Hạo hít thở sâu, sắc mặt căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt, mà chính vẻ mặt càng khiến hốc mắt lõm sâu vào lộ ra vẻ gian nan vất vả, thậm chí ngay cả sợi tơ bạc nơi thái sương cũng cực kỳ ràng, làm cho người khác chú ý, bởi vì bệnh nặng bộc phát này nên có vẻ khô cằn rồi ddlqd-di. cũng từng mưu kế thâm trầm, uy hiếp triều đình và dân, nhưng tất cả là quá khứ, giờ phút này, ngổi ở trong triều, mặc dù là thiên tử như cũ, vẫn phải có thủ đoạn quản mọi người như cũ, nhưng ngăn cản được bệnh nặng tuổi già mà bỏ lỡ uy nghiêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con bê từng đắn đo trong tay bị khống chế, bụng dạ khó lường. Nhưng, là Hoàng thượng tối cao của Nam Dục quốc. Địa vị của bọn họ là ban cho, sao bọn họ dám càn rỡ như thế.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trong lòng thể kìm nén được bi thương trào ra, ánh mắt nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly có chút thỏa mãn, cũng may, người nàng phải loại người trầm mê quyền thế. Ngay sau đó Mộ Dung tiểu Tiểu vừa đắc đầu buồn cười, nếu Dạ Nguyệt Ly tham luyến quyền thế nàng sao coi trọng đây?

      Dạ Nguyệt Ly mập mờ trừng mắt nhìn người trong ngực, : "Có phải bảo bối càng ngày càng thích huynh hay ?"

      Trán Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngáy mắt lên ba vạch đen.

      Dạ Nguyệt Ly tinh mắt nhìn thấy giữa mi mắt nàng có tia buồn ngủ, bàn tay phủ lên bụng người trong ngực, trong lòng thoáng mềm mại, giọng : "Ngủ lát , đợi lát nữa có kịch hay huynh gọi muội dậy."

      "Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng quan tâm có hợp thời điểm hay , cười chui vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, hôm nay nàng là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ.

      Dạ Nguyệt Ly ôm chặt người trong ngực, ánh mắt trầm trầm. Nhanh thôi, qua tối nay tất cả điều thành cát bụi…..

      Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nhìn dung nhan tinh xảo ngủ của Mộ Dung Tiểu Tiểu phía đổi diện, rồi sau đó tầm mắt như có điều suy nghĩ xẹt qua Dạ Nguyệt Ly, vội, cũng muốn xem Dạ Nguyệt Ly muốn làm gì.

      Cảm thấy phía đối diện có ánh mắt nhìn về phía mình, Dạ Nguyệt Ly cũng ngẩng đầu, cắp mắt đỏ rực sâu thẳm bí , nhàng dịu dàng vuốt sợi tóc của người trong ngực, khóe môi nâng lên, Nam Cung Nguyệt Bân à Nam Cung Nguyệt Bân, cái lễ này dâng bằng hai tay, ở lại tiếp nhận nhé. Sau lần này, kiều quy kiều, lộ về lộ*, ai nợ ai, nếu như mơ tưởng người trong ngực , đừng trách lòng dạ độc ác.
      *cầu quy cầu, lộ về lộ: hiểu nôm na là cái gì ở đâu nên về đúng chỗ và chức vụ của nó.

      Nam Cung Nguyệt Hiên có chút khó duy trì bình tĩnh, thấy Nam Cung Quân Hạo cũng để ý tới Dạ Nguyệt Ly nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi giông như ngủ long ỷ khiến lòng thầm khẩn trương, thời gian trôi qua càng lâu càng lo lắng, vì sao Hà Khôn mãi chưa về? Rốt cuộc bên ngoài như thế nào rồi?

      oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, nếu phải Dạ Nguyệt Ly ngăn cản, ám vệ sớm trở lại bẩm báo tin tức, đáng chết!

      Hơn giếng sau.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị giọng vang dội của Triệu Kỳ Nghị đánh thức: "Hoàng thượng, náo loạn yên." Giọng Triệu Kỳ Nghị vàng lên, chúng thần trong điện khỏi thở phào cái.

      Cùng với Triệu Kiên Nghị còn có thủ lĩnh tướng sĩ xông vào cung lần này Vương thủ thành, sau khi tiến vào trong điện liền quỳ xuống đất, ánh mắt khẽ lên cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng thứ tội, ty chức thể nhận biết binh phù giả mới bị tặc nhân có cơ hội có thể lợi dụng, tổn thất mấy ngàn tướng sĩ, mong Hoàng thượng có thể tha thứ cho các tướng sĩ, ty chức nguyện gánh chịu tội lỗi mình!"

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 110.2: Đại kết cục – Hạ
      Editor: Taiga Sae


      Lúc này Nam Cung Quân Hạo khôi phục chút tinh thần, thầm nghĩ tốt, tổn thất vài ngàn so với tất cả bị tiêu diệt vẫn tốt hơn. “Nếu là binh phù giả, tại sao lúc trước lại nhận ra?” khẩu khí trở lại bình thường, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, tiếng trầm thấp khàn khàn.

      Ba binh phù của Nam Dục quốc được chế tạo từ chất liệu vô cùng đặc biệt, ba cái hình dạng như nhau, chỉ có chữ viết ở mặt sau là khác nhau, trong Nam Dục quốc, ddlqđ-taiga ngoài thiên tử và các tướng quân được nhìn qua hình dạng của nó, căn bản là có ai được nhìn thấy. Cho nên khi nghe thấy Vương thủ thành bẩm báo nhận sai binh phù, cảm thấy kinh ngạc.

      “Ty chức đáng chết, đến khi Triệu tướng quân cầm binh phù đến ty chức mới biết bị kẻ gian lừa gạt, phạm phải sai lầm ty chức chấp nhận trừng phạt, chỉ xin Hoàng thượng tha tội cho các tướng sĩ.”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu, Vương thành thủ này cũng là nam tử đỉnh thiên lập địa, chuyện làm sai dũng cảm chịu trách nhiệm mà tìm lý do thoái thác, tuyệt đối liên lụy đến tướng sĩ, cũng khiến nàng xem trọng, mặc dù căn bản là người này làm sai chuyện gì.

      vậy lúc ấy Vương thành thủ nhất định là nhìn qua binh phù , đây chính là theo lời Dạ Nguyệt Ly ‘tham dự chút xíu’ thôi? Chẳng qua nàng hành động tối nay của Dạ Nguyệt Ly là có mục đích gì? Chẳng qua , nàng cũng hỏi nhiều, tin chắc rằng lát nữa được phơi bày ràng.

      Dạ Nguyệt Ly biết Mộ Dung Tiểu Tiểu có nhiều nghi vấn, chỉ là nàng lên tiếng hỏi khỏi làm thở phào nhõm.

      Ngón tay thon dài xoay khuôn mặt nhắn của người trong ngực về phía mình, trong mắt đỏ bất mãn, : “Yên tâm , người này chết được đâu.” Cho nên nàng có thể đừng nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng qua là nhìn Vương thành thủ nữa, ddlqđ-taiga lúc này Dạ Nguyệt Ly mới hài lòng.

      “Trẫm đáp ứng ngươi. Ngươi thành trả lời, là kẻ nào đưa ra binh phù giả cầu điều binh?” Nam Cung Quân Hạo khàn giọng hỏi, nhất định phải biết , rốt cuộc là kẻ nào tự lượng sức, mơ tưởng dùng Kinh vệ quân tạo phản buộc thoái vị.

      Vương thành thủ nhất thời cau mày, tuy là võ tướng nhưng cũng nhận ra tối nay mình và các tướng sĩ qua đời chính là vật hy sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị của các Hoàng tử, nhưng cũng trách người nào, các triều đại thay đổi đều như vậy, chỉ là may mắn, chẳng qua là có chút khổ sở vì phải bỏ mạng oan. liếc nhìn chủ mưu Ly vương vẫn thảnh thơi ngồi bên, phải người ngu, chuyện xảy ra hơn canh giờ, Ly vương còn có thể bình yên vô ngồi ngay ngắn trong điện, đủ để thấy chuyện đơn giản, nhưng vẫn bẩm báo chi tiết: “Kẻ cầm binh phù chính là thủ hạ của Ly vương, Tức Mặc thị vệ.”

      “Lúc nào ngươi nhận được binh phù sai điều binh?” Nam Cung Quân Hạo nặng nề dựa toàn bộ sức nặng toàn thân vào bên tay ghế, cố gắng chống đỡ tinh thần lần nữa hỏi.

      “Bẩm Hoàng thượng, vào giờ Dậu, sau khi ty chức tiếp nhận mệnh lệnh lập tức bí mật tập hợp tướng sĩ, đến khi cung yến bắt đầu mới dẫn binh xông vào cửa cung.” Vương thành thủ thành trả lời.

      Tất cả ánh mắt trong chốc lát rơi vào người Dạ Nguyệt Ly và người vẫn đứng phía sau Tức Mặc Tuyết Dương, các triều thần bắt đầu bàn luận:

      “Chúng ta cũng bắt đầu vào cửa cung lúc giờ Dậu, trách được đoàn người Ly vương đến muộn, ddlqđ-taiga hóa ra là trước đó đến cửa thành ra lệnh.”

      “Có khả năng, khó trách đoàn người Ly vương có sợ hãi, lại dám trái lệnh Hoàng thượng.”

      sai, Binh phù giả kia nhất định là trong tay tên thị vệ kia.”

      Vừa mấy câu, đám ám vệ áo đen xung quanh Dạ Nguyệt Ly nhất thời ánh mắt đầy sát khí trợn mắt nhìn về phía những người vừa lên tiếng, các quan lại nhất thời im bặt như ve mùa đông.

      Dạ Nguyệt Ly nhíu mày lời nào, ánh mắt Tức Mặc Tuyết Dương lạnh lùng trào phúng, mấy tên ngu ngốc này gió chiều nào xoay chiều ấy, đừng chủ tử muốn tạo phản, cho dù người muốn tạo phản, ai có thể cản lại?

      Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu dường như sáng tỏ chút, trách được người đến tối nay là Tức Mặc Tuyết Dương mà phải Toái Nguyệt, còn đối với mục đích tối nay của Dạ Nguyệt Ly, nàng càng lúc càng hiếu kỳ.

      “Người đâu, áp giải Vương thành thủ vào Thiên Lao chờ ngày xét xử.” Nam Cung Quân Hạo khàn giọng ra lệnh, tay chống trước trán, rang cơ thể thể chống đỡ được nữa.

      nghĩ là do Tam hoàng đệ gây ra, người khỏi làm … phụ hoàng thất vọng? ddlqđ-taiga Cũng là …làm mấy ngàn tướng sĩ hy sinh ngoài cửa cung thất vọng?”

      Cả đêm trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên thể là thấp thỏm lo âu, mặc dù biết tại sao binh phù lại biến thành hàng giả, nhưng ngay từ đầu chuẩn bị hai phương án. Nghĩ rằng ban đầu Dạ Nguyệt Ly cố ý dùng binh phù giả dụ dỗ Huyết Thiên, nhưng Dạ Nguyệt Ly thông minh cũng ngu, gậy ông đập lưng ông, phải Dạ Nguyệt Ly trộm binh phù sao? Hôm nay thấy rơi vào hoàn cảnh này cũng có gì là oan uổng?

      Dạ Nguyệt Ly cười lạnh ra tiếng, lười nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên cái, tâm tư Nam Cung Nguyệt Hiên như thế nào sao lại biết, chỉ là tương kế tựu kế mà thôi, mượn tay Nam Cung Nguyệt Hiên đưa cho Nam Cung Nguyệt Bân phần đại lễ.

      Thấy Dạ Nguyệt Ly nhìn mình, Nam Cung Nguyệt Hiên cũng tức giận, trong lòng hừ lạnh, sắp chết đến nơi rồi, cũng chỉ có thể làm càn được lúc này thôi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Dạ Nguyệt Ly!

      quay mặt nhìn Nam Cung Quân Hạo, chắp tay : “Phụ hoàng, Tam hoàng đệ biết hối cải, người tuyệt đối thể nuông chiều làm càn!”

      cũng sợ để lại tượng độc ác trong lòng quan lại, chỉ biết lúc này thuận theo tâm tư lão gia chắc chắn là sai.

      Cuối cùng, cũng quên kéo Nam Cung Nguyệt Bân xuống nước: “Nhị hoàng đệ, tin rằng đệ cũng phải người hiểu đạo lý, hôm nay Tam hoàng đệ để cho hoàng huynh quá thất vọng đau lòng rồi, nhị hoàng đệ có ý kiến gì ?” vừa , tầm mắt lại cố tình làm như vô ý lướt qua Mộ Dung Tiểu Tiểu trong ngực Dạ Nguyệt Ly, thâm ý trong đó, tin rằng Nam Cung Nguyệt Bân nhìn thấy hiểu.

      Ngớ ngẩn, quá ngu xuẩn, trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân cười lạnh, mặt cũng biểu lộ chút tâm tình nào, buông mắt khẽ xoay ly rượu cầm trong tay, ddlqđ-taiga đến lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên còn chưa nhìn tình, quá ngu xuẩn.

      Nam Cung Nguyệt Hiên rốt cuộc thấy trong mắt Dạ Nguyệt Ly có chút bối rối nào sao? Mà Nam Cung Nguyệt Bân từ trước đến nay muốn cái gì đều dựa vào thực lực của chính mình giành được, chưa từng phải dựa vào người khác? Nam Cung Nguyệt Hiên cho là chỉ cần dựa vào việc hai người bọn họ cùng hợp tác kéo Dạ Nguyệt Ly xuống, liền có được Tiểu Tiểu? Vậy cũng quá ngây thơ rồi, chưa đến hậu quả là Tiểu Tiểu vĩnh viễn liếc nhìn cái, cho dù dùng cách này có thể được, cho là Dạ Nguyệt Ly dễ đối phó như vậy, nam nhân có thể khiến coi là đối thủ, sao có thể đơn giản như vậy?

      chậm rãi ngẩng mặt lên, câu: “Bổn vương có lời nào để .”

      Nam Cung Nguyệt Hiên biến sắc, khá lắm, tên ngu xuẩn biết điều, ra ám hiệu ràng rồi, lại còn chút động lòng? Hừ, phối hợp cùng được, đợi xử lý xong Dạ Nguyệt Ly, người tiếp theo chính là Nam Cung Nguyệt Bân ngươi!

      Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Nguyệt Ly giống như kết tầng băng mỏng, khóe miệng lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, nụ cười vô cùng mê người, : “, dần tên đó lên.”

      Rất tốt, Nam Cung Nguyệt Hiên công khai muốn đối phó , cũng để ý, chẳng qua là đem chú ý động đến nha đầu, kẻ đó chính là tự tìm đường chết rồi, thầm nghĩ nhất định tìm cho Nam Cung Nguyệt Hiên cái chết xứng đáng, uổng công và Nam Cung Nguyệt Hiên quen biết lần trong đời…

      Tức Mặc Tuyết Dương lập tức nhận lệnh dời , xoay người nhưng vẫn liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên tự tìm chết, trong miệng lẩm bẩm: “Ai nha, là ngu ngốc, động phải người tâm tư tốt, lại…” quá u mê, chủ tử có người trong ngực, người sáng suốt vừa nhìn biết, nhưng tên này lại ngu ngốc phạm phải, phải là muốn chết sao.

      Lông my Nam Cung Nguyệt Bân khẽ chớp, ddlqđ-taiga thân thể ngồi thẳng, a? Trò hay bắt đầu sao?

      Nam Cung Quân Hạo ngồi cao nhíu chặt mày, biết Dạ Nguyệt Ly rốt cuộc muốn bày trò gì, thu lại chút nào tàn nhẫn trong ánh mắt, bất kể như thế nào, kết quả cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly cũng chỉ có , đó là chết!

      Trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên vừa động, Tức Mặc Tuyết Dương tại sao lại nhìn chính mình như vậy? Dạ Nguyệt Ly còn chiêu khác nữa sao? lập tức khôi phục sợ hãi trong lòng, có cách nào, cũng còn chiêu khác, Dạ Nguyệt Ly tuyệt đối thể tránh được.

      Tức Mặc Tuyết Dương lôi vào hắc y nam tử, dưới ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người ném vào trong điện, phủi tay, cất giọng : “Cũng nhìn cho ràng ha ha.”

      Nam tử cao lớn run rẩy bò mặt đất, thở hổn hển, nhìn ra được là bị trọng thương, nhưng trong chớp mắt khi vừa ngẩng mặt lên, trong điện nhất thời vang lên tiếng hít hơi, trong đầu mọi người xuất nghi vấn lớn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      “Trời ạ, giống nhau như đúc? Chẳng nhẽ là huynh đệ song sinh của Tức Mặc Tuyết Dương?”

      “Nhưng chưa từng nghe , nếu là , sao có thể bị đánh thành như vậy?”

      “Chẳng lẽ đây mới chính là thủ phạm cầm binh phù giả mạo danh thủ hạ Ly vương?”

      “Ta thấy có thể là như vậy…”



      “Các ngươi nhìn chưa?” Tức Mặc Tuyết Dương rat ay nhanh chóng, mặt nam tử lột xuống mảnh mặt nạ da người, bộ mặt của nam tử nhất thời lộ trong khí.

      “Hà thị vệ, tại sao lại là ngươi?” người lên tiếng chính là Triệu Kỳ Nghị, nhanh chóng nhận ra người này, ddlqđ-taiga lúc Triệu Thi Mộng chịu nhục, chính là đưa nàng về, vì thế ấn tượng về người này vẫn khắc sâu.

      Thị vệ thiếp thân của Hiên vương trong triều cũng rất nhiều người biết, mọi người lập tức hoài nghi, chẳng nhẽ người tạo phản là Hiên vương? Ngược lại Ly vương là bị hãm hại?

      “Khá lắm Ly vương, Bổn vương còn suy nghĩ vì sao thị vệ của Bổn vương lại mất tích tin tức, lại nghĩ là do Ly vương bắt , ngươi cho là đem mặt nạ da người lên thị vẹ của Bổn vương có thể rửa sạch tội của ngươi sao?”

      Nam Cung Nguyệt Hiên từ trong ngơ ngẩn nhanh chóng hồi phục, lúc Tức Mặc Tuyết Dương kéo Hà Khôn vào xuất dự cảm xấu, quả nhiên, nghi ngờ vì sao Hà Khôn lại chậm trể trở về, ngờ là bị Dạ Nguyệt Ly sai người bắt được, nghĩ đến chuyện Dạ Nguyệt Ly đoán được kế hoạch của , khó trách ngay từ đầu sợ hãi. Trong lòng hừ lạnh, bắt Hà sao, chỉ bằng tên thị vệ bị vứt bỏ này cũng muốn đối phó với sao?

      Hông mâu Dạ Nguyệt Ly khẽ nheo lại, tầm mắt đầy ý tứ hàm xúc khó phân biệt nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên, khóe môi nở nụ cười ngầm có ý lãnh phúng (Lạnh lùng + trào phúng), xem trước khi chết giãy dụa chút, liền nhìn xem chút.

      Tức Mặc Tuyết Dương khinh bỉ liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, biết Nam Cung Nguyệt Hiên có chết cũng thừa nhận, ngồi xổm xuống, lục lọi người Hà Khôn nằm mặt đất hồi, sau đó ném vật tìm được mặt đất.

      Vì trước đó Triệu Kỳ Nghị trình lên Binh phù , mọi người nhanh chóng hiểu được Binh phù mặt đất này là giả, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nam Cung Nguyệt Hiên.

      Nam Cung Nguyệt Hiên tức giận quét mắt nhìn những gương mặt đầy hoài nghi của đám thần tử kia, rồi sau đó nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly noi: “Ly vương là tốn tâm tư, bắt thị vệ của Bổn vương đeo lên mặt nạ da người gánh tội thay cũng thôi, lại còn nghĩ lấy ra binh phù giả từ người Hà Khôn, đây là muốn đổ hết tội lỗi lên người Bổn vương? Nào có chuyện tốt như vậy?”

      “Chỉ mong ngươi còn có thể chuyện lý lẽ hùng hồn như vậy.” Dạ Nguyệt Ly sâu kín , ddlqđ-taiga lười tranh chấp cùng Nam Cung Nguyệt Hiên.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 110.3: Đại kết cục – Hạ.

      Editor: Tư Di

      Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly lại cúi thấp đầu xuống, trong lòng bắt đầu sắp xếp tất cả các tin tức, cân nhắc mục đích cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly. Trong lòng nàng mơ hồ đại khái có phương hướng, chỉ là vẫn thể khẳng định, nàng còn phải xem lại chút.

      Sắc mặt Hà Khôn tái lại, trán đổ mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hình như cực kỳ thống khổ. mở đôi môi dính đầy máu, vô lực phát ra tiếng "a,a", lại nên câu, từ trong ánh mắt của lại có thể nhìn ra áy náy sâu sắc, dùng toàn lực đưa cánh tay ra lại với tới vạt áo của Nam Cung Nguyệt Hiên, chân muốn cử động nhưng vừa cử động lại tê liệt đau đớn, biết nhất định chân mình phế rồi.

      Nam Cung Nguyệt Hiên đến nhìn cũng chưa từng nhìn Hà Khôn còn hơi thoi thóp mặt đất, có thể tại căn bản có ý định bố thí ánh mắt cho con cờ bị vứt bỏ, lúc này toàn bộ tinh thần của đều đặt người Dạ Nguyệt Ly, dám có chút phân tâm, sợ bị Dạ Nguyệt Ly thừa cơ ám hại.

      Dạ Nguyệt Ly liếc mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương, ý bảo đánh nhanh thắng nhanh, Tức Mặc Tuyết Dương ngượng ngùng cười tiếng, vội vàng móc chứng cứ sớm chuẩn bị tốt ra, cất cao giọng : "Bẩm Hoàng thượng, Hà thị vệ khai ra toàn bộ mọi chuyện, đây là lời khai tự tay đồng ý."

      "Trình lên!" Nam Cung Quân Hạo cũng thấy đại khái, nghĩa là đứa con lớn này của lập mưu kế hại Dạ Nguyệt Ly nhưng thành còn bị ta dùng kế phản lại.

      Sau khi nhìn xong lời chứng, Nam Cung Quân Hạo nhìn Hà Khôn nằm mặt đất, càng ngày càng nhận ra đứa con lớn nhất này của ngu xuẩn ai bằng, dùng người thân cận có thể tin tưởng làm chuyện đại quá mạo hiểm, chỉ khi nào việc bại lộ, người gọi là thân cận nhất này chắc chắn bán đứng chủ tử, vì sao? Khi dùng cực hình sao có thể dũng cảm? Tối thiểu tốt nhất cũng nên dùng tử vệ chẳng may thất bại cũng cần lo lắng bị phản lại.

      Đây chính là nguyên nhân vẫn xem thường đứa con lớn nhất này, có dã tâm, lại chưa đủ thông minh.

      Khi ánh mắt hiểu tất cả của Nam Cung Quân Hạo từ chỗ cao nhìn thẳng vào mình toàn thân Nam Cung Nguyệt Hiên giống như ngâm trong nước đá, lạnh thấu xương, , thất bại? , tin!

      "Ly Vương, ngươi cho rằng bằng tờ chứng thư là có thể chứng minh việc Kinh Vệ Quân tạo phản là do Bổn vương sao? Tuy Hà Khôn là thị vệ của Bổn vương nhưng khó có thể đảm bảo phải Ly Vương bắt lại sử dụng sau đó tự vu oan giá họa." Dứt lời, mạnh mẽ nhìn về phía Hà Khôn: "Còn ngươi nữa, Bổn Vương bạc đãi với ngươi, vì sao ngươi lại hãm hại Bổn vương? Ly Vương buộc ngươi như thế nào? Ngươi cứ việc ra , Bổn vương tha cho ngươi mạng!"

      Tức Mặc Tuyết Dương nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên trơ trẽn, vẫn còn vùng vẫy giãy chết càng khinh bỉ, người này có gan tạo phản lại có can đảm thừa nhận, là thứ hèn nhát.

      Nhìn lại Hà Khôn, dưới ánh mắt cực kỳ tức giận của Nam Cung Nguyệt Hiên càng thêm thê lương, rất muốn với chủ tử của mình muốn bán đứng chủ tử, nhưng kinh khủng khi gặp người có trái tim băng giá như Ly Vương, loạt hình phạt như ác mộng ddlqd-di. khi thử qua hình phạt kinh khủng như địa ngục đó thể giữ vững lòng trung thành, mà muốn chết! Chính là bởi vì trải qua những thứ đồ đáng sợ kia, càng cảm thấy phải còn sông là điều tốt đẹp dường nào, mà Ly Vương sâu đến mức khó lường.

      sai lầm rồi! , và chủ tử cũng sai lầm rồi! Bọn họ phải là đối thủ của Ly Vương, muốn chân tướng cho chủ tử, nhưng chỉ có thể phát ra giọng yếu đuối: "Ma…ma quỷ…. Buông tha a… Chủ….chủ tử."

      Nam Cung Nguyệt Hiên dám tin trừng lớn hai mắt, Hà Khôn giúp chính mình rửa sạch tội danh thôi, lại thẳng trong đại điện khiến buông tha. Giận từ trong lòng, nhất thời Nam Cung Nguyệt Hiên đá cước lên ngực Hà Khôn, đá ta văng ra mấy thước mới cảm thất hả giận, oán hận : "Hừ, nô tài đáng chết! ngờ vu oan cho Bổn vương, chết chưa hết tội!"

      "Tin rằng ai phải ai trái, trong lòng các vị đại thần đều có tính toán rồi, Bổn vương cũng sớm Bổn vương nhất định phải cởi bỏ hiểm nghi, giờ chân tướng ràng, các vị đại thần xem nên xử trí hung thủ tạo phản như thế nào?" Cuối cùng, cười như cười nhìn về phía Nam Cung Quân Hạo: "Nhi thần dính dáng đến tạo phản muốn tống vào thiên lao, tại chứng Hiên Vương chính là hung thủ, Phụ hoàng, ngài cho là nên như thế nào mới có thể cho nhi thần câu trả lời thỏa đáng? Tránh cho nhi thần cảm thấy oan uổng"

      Nam Cung Nguyệt Hiên hít hơi lạnh, lùi bước dài, sau lứng nổi lên làn khí trắng lạnh, ánh mắt hết sức lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, hận thể dùng kiếm giết chết chướng ngại vật chướng mắt này: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm ra việc, Dạ Nguyệt Ly chớ tùy tiện hắt nước bẩn lên người Bổn vương!"

      Trong phút chốc xoay người quỳ về phía Nam Cung Quân Hạo, đau đớn : "Phụ hoàng, nhi thần biết vì sao Tam Hoàng đệ lại như thế, nhưng nhi thần tự nhận là chưa bao giờ đắc tội với Tam Hoàng đệ, kính xin Phụ hoàng tra cho ."

      Trong lòng Nam Cung Quân Hạo thể thất vọng, hiểu tâm lý muốn nhận tội tạo phản của Nam Cung Nguyệt Hiên, bời vì khi thừa nhận liền thể chuyển mình, cả đời đeo lưng tội danh bất kính tạo phản. Ban đầu Nam Cung Nguyệt Hiên nghĩ ra biện pháp mà đổi hết tội lỗi cho Hà Khôn cũng thôi , còn muốn đá chết người. Giờ còn muốn tìm ca bài đồng tình, ngu xuẩn! quá ngu xuẩn! Thua trong mưu kế chính mình lập là đáng đời, làm hại cũng chịu hại theo, là mua dây buộc mình!

      Hai mắt lõm sâu vào trong hốc mắt của Nam Cung Quân Hạo sâu thẳm như nước, nặng nề hô hấp thở gấp, lời phí sức từ trong lồng ngực tràn ra: "Người đâu, bắt Hiên Vương vào thiên lao, chờ thẩm vấn sau."

      Vậy mà Nam Cung Nguyệt Hiên hiểu hết nỗi lòng muốn giấu diếm bảo vệ của Nam Cung Quân Hạo cho , trong nháy mắt lên tiếng kinh hô: "Phụ hoàng, nhi thần vô tội, lòng dạ Dạ Nguyệt Ly mới xấu xa, ngay từ cung yến lần trước để ý định bại lộ thể nghi ngờ, Phụ hoàng, ngài thể thả hổ về rừng!"

      Ý đồ của là chỉ Dạ Nguyệt Ly nguy hiểm để nhắc nhở Nam Cung Quân Hạo chỉ có giữ lại mới là cách làm sáng suốt, nếu ngày kia bị Dạ Nguyệt Ly kế vị, bọn họ chết có chỗ chôn!"

      Toàn thân Nam Cung Quân Hạo là hơi thở lạnh lùng, cặp mắt như ưng của đột nhiên bắt lệ quang nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên ngầm cảnh cáo: "Dẫn !"

      Chuyện cho tới nước này còn thấy tình hình, coi như giúp Nam Cung Nguyệt Hiên lên ngôi vị cao sợ cũng bị người có dã tâm kéo xuống.

      Trong nội tâm Nam Cung Quân Hạo than , nếu vội vàng nhốt Nam Cung Nguyệt Hiên vào thiên lao, chỉ bằng giọng điệu cầu giải thích vừa rồi của Dạ Nguyệt Ly ràng muốn Nam Cung Nguyệt Hiên chết.

      tuyệt đối cho phép, Nam Cung Nguyệt Bân còn sống được lâu nữa, Dạ Nguyệt Ly lại càng trong phạm vi suy xét của , vì bây giờ chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế cho nên phải giữ được tia hi vọng cuối cùng này, nếu sau trăm tuổi sao có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tôn hoàng gia Nam Dục.

      "Cút ngay cho Bổn vương!" Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng động đậy, ánh mắt thâm trầm, sát khí nồng đậm, hai thị vệ nhất thời dám tiến lên.

      cười lạnh, lão già vô dụng! Sợ mình đấu lại Dạ Nguyệt Ly thôi , còn muốn chịu nhục theo sao? Bắt vào thiên lao? Chỉ sợ còn mạng vào mà thể ra ngoài.

      Nam Cung Quân Hạo tức giận đến mức toàn thân phát run, hơi nghẹn ở trong cổ lên được xuống cũng xong, trong chớp mắt sắc mặt trắng như tờ giấy, mắt trừng lớn như chuông đồng nháy mắt cái, nhưng quên phất tay để thị vệ nhanh lên bắt Nam Cung Nguyệt Hiên.

      "Thái y, mau truyền thái y!" Triệu Kỳ Nghị mực quan sát tình thế phát triền, vừa thấy Đế vương khác thường, lập tức lên tiếng.

      "Tất cả đều lui ra cho Bổn vương, xem ái dám động vào Bổn vương! đám biết phân biệt!" Theo giọng vừa mới cất lên của Nam Cung Nguyệt Hiên, nhóm lớn áo đen lại xông vào trong điện, nhìn qua có khoảng chừng gần năm mươi người ddlqd-di, dẫn đầu là nữ tử mặc hồng y cùng nam tử có con mắt sắc như ưng, sau khi đợi mọi người xông vào trong điện, lúc này liền bay tới mùi hôi thối khó ngửi, giống như thịt thối, trong đó lại xen lẫn chút mùi gay mũi của thuốc.

      "Chư vị đại thần vẫn là nhìn cho tình hình, bụng dạ Ly Vương khó lường, Bân Vương bệnh lâu rồi, ai mới là vua Nam Dục quốc tương lại tin rằng trong lòng mọi người tự có tính toán, Bổn vương hi vọng các vị có thể hiểu ràng, chớ để lầm đường."

      Lời vang dội trong đại điện của Nam Cung Nguyệt Hiên giống như nhắc nhở lại giống như cảnh cáo, đông đảo đại thần trong nháy mắt quên mùi hương lạ trong mũi.

      "Hiên Vương có ý gì? Chẳng lẽ muốn ép buộc chúng đại thần?" Triệu Kỳ Nghị kịp phản ứng đầu tiên, sau khi chuyền chân kí cho Nam Cung Quân Hạo liền chất vấn Nam Cung Nguyệt Hiên trong điện, ngờ hiểu nhầm Ly Vương rồi, từ đầu đến cuối chính là Hiên Vương rắp tâm hại người.

      nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại người áo đen sắc mặt trắng nhợt tản ra mùi khó ngửi, trong lòng hiểu ra nhất định Hiên Vương liên hiệp với tà đạo muốn ép Đế vương thoái vị. tại Kinh Vệ Quân và Ngự Lâm quân vừa mới ngừng chiến chỉnh đốn, căn bản còn kịp triệu tập lần nữa, huống chi Hiên Vương cũng cho cơ hội điều binh lần nữa, nhìn lại phía Ly Vương có chừng mười ám vệ, khỏi yên lặng cầu nguyện, chỉ mong tay Ly Vương chỉ có chừng này nhân thủ, nếu hôm nay khó thoát khỏi kiếp rồi.

      Triệu Thi Mộng còn chưa vui vẻ được bao lâu liền nghe được lời đại nghịch bất đạo này của phụ thân, nàng lập tức chạy từ trong nhóm nữ quyến ra, can đảm chạy vòng qua những người áo đen đáng sợ kia, cố làm vẻ thẹn thùng đứng bên người Nam Cung Nguyệt Hiên : "Vương gia, phụ thân vô tình như vậy, ngài đừng để trong lòng."

      Mắt nàng cực kỳ oán hận phẫn nộ nhìn Triệu Kỳ Nghị, nàng sớm , giúp nàng thôi, đừng mong ngăn cản nàng, nàng nhất định phải làm chủ Trung cung làm mẫu nghi thiên hạ, sau đó từ từ chỉnh tiện nhân Mộ Dung Tiểu Tiểu kia. Ánh mắt nàng lóe sáng giống như có thể nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm rạp dưới chân nàng cầu xin tha mạng, và hình ảnh đẹp đẽ Nam Cung Nguyệt Bân cực kỳ hối hận khi từ hôn nàng….

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ánh mắt độc ác nhìn chăm chú làm cả người thoải mái, cũng tài nào nghĩ được mục đích sâu xa cuối cùng của Dạ Nguyệt Ly, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thi Mộng rồi tiếng động than , nếu phải nàng và Đường Tuyên Tuyên gây ra chuyện chắc hẳn Triệu Thi Mộng cũng mất trinh, cho cùng vẫn là nàng có lỗi.

      Nàng tinh mắt phát lúc Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn về phía Triệu Thi Mộng có mang tia sát khì, nhất thời trong lòng giật mình, xem ra câu hỏi vừa rồi của Triệu Kỳ Nghị thực chọc giận Nam Cung Nguyệt Hiên rồi, sau đó cũng hận Triệu Thi Mộng thôi, có lẽ, mạng Triệu Thi Mộng nàng cần phải cứu giúp.

      "Là vô tình sao Triệu tướng quân? Chúng thần ngồi có thể cho Bổn vương hay , Bổn vương có chút ép buộc nào hả?" Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh giọng hỏi, nhìn đông đảo đại thần lộ ra vẻ sợ hãi mới hài lòng thu hồi tầm mắt, nhưng sát khí mặt giảm chút nào.

      "Vi thần dám." Chúng thần đồng thanh .

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 110.4: Đại kết cục – Hạ

      Editor: Taiga

      Nam Cung Quân Hạo sớm kiệt sức, hai tròng mắt cố gắng chống đỡ tạo ra đường , tầm mắt lại mơ hồ , vừa thấy Nam Cung Nguyệt Hiên kia to gan những lời ngông cuồng tự cao tự đại kia, khống chế được, trước mắt tối sầm, ngất .

      Tất nhiên Lâm Lộc chú ý đến khác thường của hoàng đế, khuôn mặt già nua được bôi phấn trắng bệch lên nụ cười, thấy có ai chú ý đến chỗ này, vội vàng che dấu tâm tình, làm bộ như có chuyện gì xảy ra.

      Âu Dương Tĩnh đứng trong đám nữ quyến lại nhếch đôi môi đỏ mọng cười, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thi Mộng khó giấu nổi vẻ châm chọc, nữ nhân a, chỉ có quyền thế và sinh đẹp là đủ, còn có đầu óc cũng phải đủ thông minh. Mà Triệu Thi Mộng lại nhằm đúng khoảnh khắc Nam Cung Nguyệt Hiên sắp thành đại dính lấy, còn phải khiến cho người ta chán ghét sao? Người nào thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, nàng tin tưởng trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên tự cố chủ trương, Triệu Thi Mộng a Triệu Thi Mộng, lúc đó ngươi chen vào tranh giành tình cảm với bổn phi, bổn phi chắc chắn ‘bạc đãi’ ngươi…

      Triệu Kỳ Nghị bị Triệu Thi Mộng làm phân tâm, nhanh chóng tiến lên kéo nàng trở về chỗ nữ quyến, ddlqđ-taiga lúc này mới tạm thời yên tâm.

      “Mau động thủ bắt Ly vương lại cho Bổn vương, nhốt cả đám người đó vào Thiên Lao.”

      Nam Cung Nguyệt Hiên muốn chậm trễ thời gian nữa, mặc dù mọi người bộ dáng khúm núm nhìn khiến cảm thấy rất thích thú, nhưng sợ thời gian càng kéo dài xảy ra chuyện gây trở ngại, chung quy lại dnnl là tai họa lớn.

      “Tức Mặc Tuyết Dương, chúng ta tiếp tục giải quyết chuyện lần trước chưa xong.” Vừa nghe Nam Cung Nguyệt Hiên hạ lệnh, Trì Hàm Yên chút do dự lần nữa chọn Tức Mặc Tuyết Dương làm đối thủ, giết tên nam nhân này, nàng giải được mối hận trong lòng.

      Chuyện gì vẫn chưa giải quyết xong? khuôn mặt xinh đẹp của Di Tinh nổi lên nghi ngờ, liếc nhìn Trì Hàm Yên vô cùng xinh đẹp, cân nhắc quan hệ giữa nàng và Tức Mặc Tuyết Dương, nàng oán hận trừng mắt liếc cái, tức giận : “Trở về ta tính sổ với ngươi.”

      Vẻ mặt Tức Mặc Tuyết Dương lập tức như đưa đám, chuyện này liên quan gì đến a, Di Tinh làm gì mà nhìn như hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)?

      Hắc Ưng lập tức phi thân lên, vẩy tràn ra trung gói bột màu trắng, dương dương tự đắc rải xuống chỗ đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu và Dạ Nguyệt Ly, ngay sau đó điều khiển dược nhân (chắc là tử nhân á, giống xác sống ) ddlqđ-taiga dùng chiêu thức bén nhọn đối đầu với ám vệ.

      Hai bên giao thủ, quan lại trong điện hận thể chui vào trong vách tường, càng giảm bớt tồn tại của mình càng tốt, ai cũng dám vọng tưởng xuyên qua nơi giao chiến chạy ra ngoài cửa điện, chỉ sợ gặp xui xẻo bị chết oan tại chỗ.

      Thanh Phong che chắn cho Nam Cung Nguyệt Bân tạm lui sang bên, nhưng nàng phát tầm mắt cua rhawns cũng dời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng tin chắc chắn khi phát Mộ Dung Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm, do dự chút nào phi thân lên cứu nàng, trong lòng Thanh Phong cay đắng nghĩ.

      Dạ Nguyệt Ly vẫn nhúc nhích, Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, cẩn thận quan sát những dược nhân này, tất cả đều có sắc mặt xanh trắng, có bất kỳ biểu cảm gì, cảm giác có sinh khí, đặc điểm lớn nhất quả giống lời Dạ Nguyệt Ly , rất thối.

      Nhìn những dược nhân kia liều mạng chạy về phía nàng và Dạ Nguyệt Ly, trong nháy mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu được là do bột nhấn ban nãy thu hút. Cuộc chiến cũng kéo dài, ám vệ nhanh chóng chém nhát xuống đỉnh đầu dược nhân, động tác lưu loát nhanh nhẹn, trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu , xem ra ám vệ của Dạ Nguyệt Ly phải chỉ hai lần giao thủ với người Huyết môn.

      Những dược nhân này là vũ khí giết người lợi hại, nếu biết được điểm mấu chốt giải quyết triệt để, đây loại vũ khí giết người hàng loạt, dù sao người thường cũng bị ảnh hưởng bởi thương tích, còn những dược nhân này cho dù đứt tay hay gãy chân cũng vẫn ngừng công kích.

      Rất nhanh, dược nhân Nam Cung Nguyệt Hiên mang đến bị người của Dạ Nguyệt Ly giết gần hết, Trì Hàm Yên lòng muốn lấy lại tín nhiệm từ chủ tử của mình, vậy Tức Mặc Tuyết Dương cũng chút nào thương hương tiếc ngọc tàn nhẫn đánh ngã nàng, mà Hắc Ưng cũng bị ám vệ bắt lại phế võ công.

      Nam Cung Nguyệt Hiên chán nản ngồi tại chỗ, mặt lên vẻ tuyệt vọng, nhất thời biết lấy dung khí từ đâu, nhặt thanh trường kiếm mặt đất đưa lên cổ, thay vì rơi và tay thuộc hạ của Dạ Nguyệt Ly, chẳng thà tự sát chết cách sảng khoái.

      ‘Dang’ tiếng, ly rượu từ trong tay Dạ Nguyệt Ly bắn thẳng về phía chuôi kiếm trong tay Nam Cung Nguyệt Hiên, trường kiếm rơi xuống mặt đất, Tức Mặc Tuyết Dương cũng cần chủ tử nhà mình ra lệnh, lập tức điểm huyệt Nam Cung Nguyệt Hiên còn sững sờ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nực cười, ddlqđ-taiga dám đánh chủ ý lên Mộ Dung Tiểu Tiểu, chủ tử sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy?

      trận náo loạn nhanh chóng kết thúc, mọi người thấy trong đại điện là trận hỗn độn, Ly vương dẫn theo đám người vừa náo loạn nghênh ngang rời , lập tức rời khỏi cung.

      “A—Mộ Dung Tiểu Tiểu! Ngươi chết !”

      Triệu Thi Mộng thường xuyên nhớ lại tình cảnh nhục nhã ngày đó bị Nam Cung Nguyệt Hiên máu lạnh vô tình làm nhục, như mồi lửa thiêu đốt trong lòng nàng, loại đau đớn này đau thấu tim, cả cuộc đời này của nàng cũng thoát khỏi ác mộng. Nàng thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lấy tư thái của người thắng cuộc bước ra cửa điện, khi bước ra khỏi cửa điện này, quảng đời còn lại của nàng còn cơ hội báo thù nữa, bời vì lợi thế duy nhất của nàng là Nam Cung Nguyệt Hiên thua rồi.

      Nàng cách nào kiềm chế được thù hận, vì thế nàng lựa chọn buông tha nó, trong nháy mắt, trong lòng xuất cảm giác điên cuồng muốn đồng quy vu tận (cùng chết), tay nàng cầm dao găm nhằm thẳng trái tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đâm tới, liều lĩnh xông đến diệt trừ kẻ gây ra thống khổ cho nàng và tỷ tỷ.

      Ánh mát Mộ Dung Tiểu Tiểu ý bảo Dạ Nguyệt Ly cần động thủ, thời điểm Triệu Thi Mộng xông về phía nàng, tay nàng bắn ra điểm huyệt nàng ta, trong nháy mắt, thân thể Triệu Thi Mộng bất động, nàng lạnh nhạt : “Ta giết ngươi, hai chúng ta ai nợ ai.”

      Ý là việc Triệu Thi Mộng thất thân nàng có liên quan, nhưng Triệu Thi Mộng mơ tưởng muốn giết nàng, nàng cũng so đo tính toán với nàng, hai chuyện này bù trừ cho nhau là ai còn nợ ai nữa, bởi vì từ trước đến nay nàng chưa từng thủ hạ lưu tình đối với kẻ muốn giết mình, mà tỷ muội Triệu gia này cũng phải là ngoại lệ.

      mặt Triệu Thi Mộng chảy ra nước mắt tủi nhục, ddlqđ-taiga Mộ Dung Tiểu Tiểu! Cả dời này nàng cũng giết được nàng ấy.

      Thân ảnh Triệu Kỳ Nghị run sợ, nghĩ sau năm nay, bao giờ… đặt chân lại kinh thành nữa, Triệu Kỳ Nghị nên ở ngựa chiến cả đời, quả nhiên đến trấn thủ biên cương vẫn là sảng khoái nhất.

      Trở lại biệt viện, Dạ Nguyệt Ly giao Nam Cung Nguyệt Hiên cho Tức Mặc Tuyết Dương, đường ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếng nào trở về phòng.

      Đến giờ Tý, lo lắng nàng đói bụng, ôm nàng đến trong chăn đệm ấm, Dạ Nguyệt Ly quan tâm hỏi: “Nha đầu có muốn ăn chút gì đó , hay là ngủ trước rồi lát dậy ăn sau?”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh lắc đầu, muốn tránh ra khỏi ngực Dạ Nguyệt Ly.

      “Nha đầu, đừng như vậy, có chuyện gì với ta, chỉ cần muội hỏi.” Dạ Nguyệt Ly biết chắc chắn Mộ Dung Tiểu Tiểu đoán được mục đích tối nay muốn làm, nhưng sợ nàng đối xử lạnh lùng với , thể chấp nhân jđược.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chuyện, cứ nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly như vậy, nàng đưa mắt nhìn hồng mâu xinh đẹp mê hoặc lòng người như Hồng Bảo Thạch của , ánh mắt thâm thúy trầm xuống, dường như chìm đắm trong dịu dàng trong đó, cũng phảng phất hấp dẫn nàng vào đó, nơi đó chỉ có chân thành, chỉ có tình .

      Đều ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nàng biết lừa gạt nàng, vì thế nàng hỏi: “Huynh có biết huynh trả nợ thay ta, điều đó có phải là chuyện muốn ?”

      Muốn nàng tin tưởng Dạ Nguyệt Ly kéo Nam Cung Quân Hạo và Nam Cung Nguyệt Hiên xuống là muốn chính mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia là nực cười, nam nhân của nàng, nàng vẫn còn tự tin nhìn sai, mà ngồi lên ngôi vị hoàng đế người còn lại còn có ai khác?

      Hắng từng nhiều lần với nàng muốn thay nàng trả món nợ kiếp trước nàng thiếu, nàng cảm động thỏa mãn nhưng cũng nghĩ rằng lấy ngôi vị hoàng đế để trả, Việt Bân thích sao? Đáp án dĩ nhiên là , nàng có ước mơ được tự do, ddlqđ-taiga Việt Bân cũng vẫn hướng đến điều đó như cũ, đó là điều mà kiếp trước bọn họ mong ước cả đời mà thể thành thực.

      Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng cười tiếng, mang theo đau đớn: “ muốn chính là muội, muội cho rằng huynh cho sao?”

      ngoài nàng ra, cái gì cũng có thể cho Nam Cung Nguyệt Bân. Nên chọn thứ tốt nhất mình có hoàn lại cho Nam Cung Nguyệt Bân, mặc dù có thể muốn, mặc dù bản thân có lẽ cũng có năng lực tranh đoạt kia, nhưng là cho, ý nghĩa lại giống nhau.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu liền giật mình, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý tứ trong lời Dạ Nguyệt Ly. Đúng vậy a, chuyện cho tới bây giờ nàng còn quan tâm có tác dụng gì? Còn phải càng tăng thêm đau khổ sao, vì sao học cách ích kỷ chút vì hạnh phúc của mình? Huống chi Việt Bân bao lâu nữa phát hạnh phúc luôn chờ bên người…

      Sau khi nghĩ thông suốt, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười, nàng nắm tay Dạ Nguyệt Ly : “ thôi, chúng ta cùng phụ và bà ngoại cùng nhau đón giao thừa, đêm giao thừa, mọi người nhà phải cùng nhau ở chỗ, mọi người được ở cùng nhau cả đời bình an.”

      Dạ Nguyệt Ly gật đầu cười, bước đến cẩn thận ôm nàng vào ngực, ôm nàng chặt, nhàng ra khỏi phòng, trong lòng vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. thâm tình ngắm nhìn nữ nhân vô cùng thích trong ngực, còn có kết tinh tình của và nàng trong bụng nàng, thầm cảm ơn an bài của ông trời, tin rằng phải trải qua thời gian khá dài gian nan độc là vì đợi đến ngày gặp nàng, từ đó đột nhiên phát con đường mà cho rằng mình bao giờ có thể vượt qua sớm bị bỏ lại sau lưng, còn bên cạnh luôn có nàng, có lẽ bao lâu nữa bên cạnh và nàng xuất thêm ‘’ và ‘nàng’ thu nữa, mà và nàng che chở bảo vệ bọn chúng vui vẻ trưởng thành…

      trăm năm đời người, may mắn người nàng gặp đầu tiên chính là , sau đó bảo hộ nàng, ddlqđ-taiga từ trong tối tăm nàng…

      Thời gian là gánh nặng, từng nghĩ như thế, nhưng từ thời khắc này, bắt đầu hiểu được thế gian có nhiều chuyện vui vẻ, thời gian dài hai người bên nhau là khoảng thời gian tuyệt vời nhất, khiến ngừi ta trầm mê trong đó…

      Nắm tay nhau hết quãng đời, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :