1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 94: Là nguyện ý.

      editor: Tư Di

      Có thể ngồi vào chỗ nữ quyến của bữa tiệc đều là chính thê và dòng chính nữ của triều thần, và lại cũng đều tham gia cung yến đêm đó, nhóm người bọn họ bất giác nhớ tới ân oán giữa Triệu gia và vị Ly Vương phi tương lai này, vội vàng im lặng.

      là Bân Vương phi tương lai, là Ly Vương phi tương lai, họ đều muốn đắc tội với trong hai người.

      Hôm nay, Bân Vương có tiếng nhất, nếu các nàng nịnh nọt Mộ Dung Tiểu Tiểu mà đắc tội với Triệu Thi Mộng, tương lại Bân Vương trèo lên ngôi vị Hoàng đế bọn họ liền chịu nổi rồi.

      chỉ vì các loại ân oán giữa Mộ Dung Tiểu Tiểu và Triệu gia lúc trước, gần đây bên ngoài nổi lên tin đồn Bân Vương chung tình với Mộ Dung Tiểu Tiểu, tin đôn này thể nghi ngờ giống như cái bạt tai tát cái vang dội lên mặt Triệu Thi Mộng vị Bân Vương phi tương lai này, trước đoạt vị trí của tỷ tỷ, hôm nay lại mập mờ với phu quân tương lại của Triệu Thi Mộng, có thể hiểu tại Triệu Thi Mộng có bao nhiêu oán hận với Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Mặc dù Bân Vương có hi vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng bây giờ vẫn chưa lập Thái tử, ý Vua khó dò, vị Vương gia nào cũng là nhân trung chi long*, kết cục như thế nào cũng thể biết được. Mà họ, mặc dù chỉ ở nơi nhà cao cửa rộng nhưng cũng có nghĩa là biết gì cả, hôm nay thiên về bên nào mới là cách làm sáng suốt nhất, tạm thời xem kịch vui thôi.
      *nhân trung chi long: người tài giỏi hơn hẳn người bình thường

      Chỉ có người cho là như thế, đó chính là Âu Dương Tĩnh.

      Tròng mắt nàng cười yếu ớt, thế này mới đúng như mong muốn của nàng, Nam Cung Nguyệt Hiên giao phó cho nàng phải vô thanh vô tức khơi lên mâu thuẫn tranh chấp giữa Triệu gia, Bân Vương và Ly Vương, giờ nàng còn chưa mở miệng mẫu tử Triệu gia nhịn được rồi, quả nhiên là kẻ thù gặp nhau tức giận oán hận đến đỏ mắt, nếu Mộ Dung Tiểu Tiểu được Ly Vương sủng ái bị uất ức ân oán giữa Triệu gia và Ly Vương càng lấn sâu hơn, và lại Bân Vương cũng đau lòng mỹ nhân thôi, Triệu gia nên tự xử lý như thế nào đây?

      Mặc dù muốn Nam Cung Nguyệt Hiên lấy bữa tiệc của nàng làm việc riêng của nhưng nàng lại thể tỏ ra chút vui nào, nàng gả cho Nam Cung Nguyệt Hiên nên phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với , chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên tốt lên nàng mới có tương lại sáng lạng, mới có cơ hội mang thai con nối dòng, mới có thể bò được lên cao hơn. Coi như muốn lợi dụng nàng lấy được thứ gì đó, nàng cũng chỉ có thể chập nhận hỗ trợ, đây chính là nỗi sót xa của nữ nhân.

      Chỉ là, nàng Âu Dương Tĩnh, cũng phải là người ngu xuẩn, tương lai ra sao phải xem nàng ra tay như thế nào.

      khí bàn khẽ dừng lại, Âu Dương Tĩnh làm như nhận ra điều gì, bàn tay trắng nõn của nàng bưng ly trà thị nữ vừa mới rót lên, đôi môi chậm rãi nhấp ngụm , rồi sau đó lấy khăn gấm chấm môi : "Các vị phu nhân tiểu thư sao lại thất thần thế, nhanh nếm thử các món ăn, khó có được cơ hội các phu nhân tiểu thư hội tụ cùng bàn như thế này, ta phải cảm ơn Vương gia nhà ta tốt mới được." Âu Dương Tĩnh cười đến thẹn thùng, mặt cũng lập tức đỏ ửng lên.

      khí tạm thời dịu lại, các nữ quyến rối rít cầm đũa gắp đồ, tuy Âu Dương Tĩnh là trắc phi nhưng bằng việc ba năm nay Vương gia nạp thêm người mới chứng tỏ bản lĩnh của nàng. Chỉ là, họ quá mức hâm mộ, từ xưa đến nay, trong phủ các quan phải chỉ nghe người mới cười, thấy người cũ khóc sao? Nữ nhi xinh đẹp như hoa của các nàng cũng có cơ hội gả vào Hoàng thất, phải là có ba Vương gia sao, họ cũng tin các nam nhân vĩnh viễn thủy chung.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ uống trà gì, trước khi đến bị Dạ Nguyệt Ly dụ dỗ uống bát canh nên nàng cũng cảm thấy đói.

      Âu Dương Tĩnh này nàng có nghe qua, tuy phụ thân chỉ là Học sĩ Ngự lâm viện trong triều nhưng lại là môn sinh đắc ý của Thái phó đương triều, mặc dù dưới gối Thái phó có con thừa tự nhưng môn sinh trải rộng triều đình, đối xử với phụ thân Âu Dương Tĩnh càng thân thiết như con, mà Nam Cung Nguyệt Hiên lấy Âu Dương Tĩnh là có mục đích, muốn chờ ủng hộ của Thái phó ddlqd-tưdi. Chỉ là nghe từ xưa đến nay Thái phó luôn chính trực, cuối cùng Nam Cung Nguyệt Hiên có đạt được mong ước , bây giờ còn khó đưa ra kết luận.

      "Tĩnh trắc phi quá rồi, muốn gặp mặt được như thế này cũng dễ dàng, nhìn Vương gia thương Tĩnh trắc phi như thế, chắc muốn gì được nấy."

      Người lên tiếng là Triệu Thị, lời này ý vị khó hiểu, nàng buồn rười rượi quét mắt qua chỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi, từ xưa đến nay Nam Dục quốc lấy bên phải vi tôn, nàng ta và Mộng Nhi đều là chính phi Vương gia tương lai, tại sao trắc phi nho lại xếp cho Mộng Nhi bên trái? Họ Triệu gia còn nổi danh là công thần của Nam Dực, mà Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ là nữ nhi giang hồ, cách xếp như thế này của Tĩnh trắc phi là xem thường bọn họ?

      Hận ý của Triệu Thị với Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng chờ người liên quan như Âu Dương Tĩnh khơi máo.

      Đáy mắt Âu Dương Tĩnh thoáng qua tia lạnh lẽo, chỉ thoáng qua thôi rồi biến mất, nhấn mạnh nàng trắc phi đây phải là nhắc nhở địa vị của nàng kém hơn con cái nàng ta Triệu Thi Mộng sao? Nay còn chưa lên làm Bân Vương phi như thế, nếu làm , chẳng phải là dẫm nàng dưới lòng bàn chân sao?

      Có điều, mục đích hôm nay phải là để Triệu Thị với mình xảy ra bất hòa, tuy nàng là thọ tinh* nhưng cũng phải là nhân vật chính hôm này.
      *thọ tinh: người có sinh nhật

      Nghe lời châm điếm của Triệu Thị, khóe môi Âu Dương Tĩnh lại khẽ nhếc, nàng giống như khổ não than : "Vương gia thương ta…ta đương nhiên là cảm kích, bụng ta đây lại có tiền đồ, ba năm này Vương gia nạp người mới, Vương gia chung tình là tốt nhưng ta lại sợ Vương gia làm theo cách làm của Ly Vương, đến lúc đó ta lại thành tội nhân."

      chiêu lấy lùi làm tiến rất hay! Vây là đá quả bóng sang cho nàng….

      Mộ Dung Tiểu Tiểu rũ mắt suy nghĩ, rốt cuộc mục đích hôm nay của Âu Dương Tĩnh là gì, có ý sắp xếp cho nàng ngồi chung với mẫu tử Triệu gia, chỉ đơn gian là muốn nhìn mâu thuẫn giữa bọn họ tăng lên thôi sao? Vẫn là có mưu đồ khác.

      Làm như nghe thấy gì, nàng nhàng thổi lá rà trôi nổi trong ly trà, bất kỳ câu nào.

      Lới thẳng của Âu Dương Tĩnh khiến chúng nữ quyền ngoài nghẹn họng trân trối còn làm hai mắt sáng lên, trong này có ít người thầm ái mộ Nam Cung Nguyệt Hiên, mà những người khác sớm muốn đưa nữ nhi mình vào Vương phủ đồng loạt vui mừng khác thường, họ còn từng tưởng rằng Âu Dương Tĩnh cho phép người mới, mà xem câu trả lời của nàng ta, là cho các nàng biết các nàng có cơ hôi.

      Nhất thời liền có người phụ họa: "Tĩnh trắc phi sai rồi, cả Vương phủ lớn như thể chỉ có mình nữ nhân là ngài, đủ để thấy được ngài có bao nhiêu sủng ái từ Vương gia, về phần con cháu, đây còn phải là nước chảy thành sông* sao?
      *nước chảy thành sông: điều đương nhiên xảy ra.

      "Đúng vậy… Đúng vậy…." Mọi người rối rít phụ họa.

      Lúc này, ánh mắt chúng nữ quyền nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu ý tứ , hận nàng tới cùng tỏ thái độ.

      Đối với việc mình nàng độc chiếm Ly Vương trong lòng bọn họ sớm có oán hận, vì Ly Vương sớm tuyên thề nên nếu Ly Vương tái giá đó chính là phản bội, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu khác, nếu nàng chấp thuận, người khác chỉ biết tán thưởng nàng là rộng lượng. Đương kim Hoàng thượng vốn ít con cháu, các Vương gia đều là hàng bán chạy, lại để mình nàng độc chiếm người, nay Âu Dương Tĩnh thẳng đồng ý, bọn họ càng nhìn chăm chăm Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Triệu Thị bớt chút tức giận, mặc dù chưa châm chọc xong Âu Dương Tĩnh nhưng có thể để Mộ Dung Tiểu Tiểu dễ chịu, nàng cũng vui vẻ coi như việc thành, sao lại chỉ lấy người, quả thực là chuyện cười, nàng chiếm được Ly Vương nhất thời, chẳng lẽ còn chiếm được cả đời? Qua thời gian, ngày nào đó có người khác cướp mất. Đây chính là nhân quả báo ứng.

      Sắc mặt Triệu Thi Mộng cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng, hận được cho Âu Dương Tĩnh cái tát, nàng đột nhiên quay đầu lại trừng mắt với Triệu Thị, Triệu Thị nghe ra ý ngoài lời của Âu Dương Tĩnh, nàng lại nghe ràng, đây là ám chỉ trào phúng Triệu Thi Mộng nàng, cười nhạo nàng gả cho Bân Vương mà bằng Hiên Vương, Ly Vương chung tình.

      Đáng chết! tại ở Nam Dục quốc có ai biết Bân Vương mập mờ với Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng còn chưa gả cho Bân Vương, Bân Vương lại có ý định lên người nữ nhân khác, lại vẫn còn so sánh nàng bằng lão bà ba năm sinh được con.

      Có điều đáng hận nhất là đầu sỏ Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, nếu phải vì nàng ta tham lam ăn trong chén nhìn trong nồi, sao Triệu Thi Mộng nàng có thể để trắc phi nho châm chọc trào phúng đây.

      Âu Dương Tĩnh lười phải để ý đến Triệu Thi Mộng, nàng ta muốn nghĩ như thế nào tùy, nàng chỉ cần dẫn mâu thuẫn lên người Mộ Dung Tiểu Tiểu, có được kết quả như mong muốn của nàng là được.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu yên lặng làm khí bàn nhất thời có chút xấu hổ, ngay cả nàng thờ ơ, mọi người cũng thể ép buộc nàng, dù sao thân phận khác biệt, ai cũng biết Ly Vương cưng chiều nàng, họ còn muốn đắc tội với Ly Vương lạnh lùng tàn khốc đâu, nếu mà đắc tội thể nghi ngờ gì chỉ có tìm chết.

      Triệu Thi Mộng giận quá thành cười, nàng ưỡn ngực, mở miệng liền khách khí chuyện với Mộ Dung Tiểu Tiểu: "Ta thấy Mộ Dung nương muốn, cực khổ lắm mới lấy được tâm của Ly Vương, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác. Có điều, điều này cũng dễ hiểu ddlqd-tưdi, nữ tử mà, dĩ nhiên ai cũng muốn muốn phu quân chỉ cưng chiều mình, chỉ là, nếu biết trân trọng, vẫn còn vọng tưởng muốn đồ của người khác, cẩn thận được còn mất tất!"

      Căn bản Mộ Dung Tiểu Tiểu biết bên ngoài đồn thổ chuyện của nàng với Nam Cung Nguyệt Bân, lúc này thấy Triệu Thi Mộng ăn dấm chua nàng có chút hiểu, đây là cái gì với cái gì?

      nghĩ ra chuyện gì nên Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng phí thêm nhiều tâm tư, nàng liền đàng hoàng đáp: "Ừ, là cẩn thận."

      Trong nháy mắt mọi người trở nên si ngốc, nàng, chẳng lẽ nàng biết cách che giấu sao? Đây cũng quá thành rối.

      "Được rồi, ta biết Mộ Dung nương có chút hiểu lầm với Triệu nương, dù sao bảo sao nghe vậy. Hôm nay là sinh nhật của ta, hay làm mọi người tạm thởi bỏ qua ân oán, coi như là nể mặt ta, có được hay ?"

      Âu Dương Tĩnh cười xoa dịu khí, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy nàng ta cũng chẳng tốt bụng như thế, mặc dù nghe hiểu họ có ý gì nhưng nàng lại lười phải đặt câu hỏi, chì cảm thấy tiệc hôm nay cực kỳ thú vi, chằng bằng về nhà ôm Ly, thế giới chỉ có hai người.

      Ừm, làm thế nào bây giờ, mới tách ra có lúc mà nàng nhớ đến rồi.

      Triệu Thi Mộng lạnh lùng hừ , chờ, thù này chưa báo được, nàng vẫn còn cơ hội khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu xấu mặt, tàn nhẫn với tỷ tỷ cũng đành thôi, còn muốn dính lấy nam nhân của nàng. Nàng cho nữ nhân giang hồ lỗ mãng này thấy lợi hại của nàng.

      Nữ quyến bên này châm chọc chế giễu, khí bên nam cũng có chút quỷ dị, ai ba người đàn bà thành cái chợ? Hôm này, ba nam nhân cũng có thể dựng thành cái sân khấu, dĩ nhiên, nếu như Dạ Nguyệt Ly chịu phối hợp.

      Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Nguyệt Bân chia ra ngồi bên trái và bên phải Nam Cung Nguyệt Hiên, Triệu Kỳ Nghị ngồi phía bên phải Nam Cung Nguyệt Bân, còn lại đều là quan viên Nhất phẩm đương triều.

      Cả mặt Dạ Nguyệt Ly chút thay đổi, cộng thêm thỉnh thoảng tỏa ra lãnh khí khiến quan viên cả bàn thấp thỏm lo âu, sắc mặt rất tự nhiên, Nam Cung Nguyệt Hiên cũng thể làm gì khác hơn là xuống tay với Nam Cung Nguyệt Bân trước.

      nặng nề vỗ bả vai Nam Cung Nguyệt Bân, cười sáng lạng : "Nhị Hoàng đệ, Hoàng huynh ta vất vả mới xin được Phụ hoàng cho ngươi tạm thời xuất phủ, có phải ngươi nên từ từ bồi Hoàng huynh ta tốt , từ biệt tám năm, khiến Hoàng huynh ta rất nhớ ngươi."

      Nam Cung Nguyệt Bân chỉ cảm thấy bả vai bị đau, dòng khí trong cơ thể nhất thời có chút ổn, ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai lại có chút tái nhợt, càng lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng giống như ánh sáng tỏa ra hôm cung yến, vốn mất chút sinh khí nhưng lại tăng thêm mấy phần tiên khí giống hệt phong cách tiêu diêu tự tại.

      ------ lời ngoài lề ------
      (Lời tác giả)

      Ngao ~ xem ra ta có chút viết được đoạn lục đục đấu đá ~ chỉ mong mọi người đọc đừng đánh ta ~ ô ô ~

      gõ chữ ~ hẹn ngày mai ~

      Cám ơn mọi người vẫn còn ủng hộ ta mỗi ngày ~

      Thương mọi người ~ hôn hôn hôn ~

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 95: Huynh cũng nhớ muội
      Editor: Taiga


      Từ lúc Nam Cung Nguyệt Bân xuất tại bữa tiệc sinh nhật thu hút ánh nhìn của nhóm người nữ quyến, thậm chí có vài người lớn mật liếc mắt đưa tình với , nhưng Bân vương gia vui vẻ ôn nhu như gió xuân từ đầu đến cuối lại thờ ơ, tựa như mỹ nhân xinh đẹp trong mắt có ý nghĩa gì.

      ra đối với người nào cũng ôn hòa, kỳ thực chính là rất vô tình.

      thần ổn định lại khí huyết, Nam Cung Nguyệt Bân cười nhạt làm như có chuyện gì xảy ra, “Đương nhiên đệ uống cùng Hoàng huynh vài chén.”

      Mặc dù biết Nam Cung Nguyệt Hiên làm cách nào thuyết phục được Nam Cung Quân Hạo, nhưng cũng quan tâm, cho dù có Nam Cung Nguyệt Hiên cầu xin cũng nhất định đến gặp Tiểu Tiểu, chuyện cấm túc nhặt này làm khó được .

      được.” Nam Cung Nguyệt Hiên đồng ý khoát tay, mặt nghiêm túc:“Xem sắc mặt nhị đệ tốt, nhất định còn chưa khỏi bệnh, tại thể uống nhiều. Bổn vương nghe Tam hoàng đệ mời sư phụ Thần Phong lão nhân đến trị bệnh cho đệ, biết đệ khỏe hơn chút nào chưa?”

      khiến hoàng huynh phải lo lắng, đệ khỏe hơn nhiều rồi.” Nam Cung Nguyệt Bân ôn hòa cười yếu ớt, Thần Phong lão nhân mỗi ngày đều đến phủ của , Nam Cung Nguyệt Hiên thăm dò được cũng là chuyện bình thường, mà cũng chưa từng nghĩ muốn giấu diếm chuyện này.

      Quả mỗi ngày bài độc có chuyển biến tốt, chẳng qua nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly thân thiết ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu vào, trái tim khống chế được đột nhiên đau nhói. Cho dù Mục Trạch Dương nhiều lần nhắc nhở phải tĩnh tâm, nếu vô cùng bất lợi đối với bệnh tình của , ngay cả đau đớn của thân thể cũng thể ngăn được tâm tư yên ổn của . Dường như phân biệt được đau đớn là do độc phát tác hay là đau đớn chua xót vì trong mắt nàng .

      Ánh mắt quét qua Dạ Nguyệt Ly, sớm biết nam nhân này vô cùng bá đạo, cũng nghĩ đến từ đầu đến cuối đều cố ý khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận thấy có mặt của mình.

      “Vậy tốt, đến lúc hoàng đệ khỏi bệnh, huynh tâu với phụ hoàng Tam đệ chính là công thần.” cười với Dạ Nguyệt Ly.

      Dạ Nguyệt Ly ngẩng đầu hơi uống cạn ly rượu, cũng nhìn hai người Nam Cung Nguyệt Hiên và Nam Cung Nguyệt Bân lạnh lùng đáp: “ cần.”

      có nhàn rỗi mời lão đầu trị bệnh cho tình địch, Nam Cung Nguyệt Bân sống hay chết liên quan gì đến ?

      Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Hiên khóa chặt Dạ Nguyệt Ly, bỏ xót bất cứ biểu nào khuôn mặt , vừa nghe trả lời như vậy, nụ cười Nam Cung Nguyệt Hiên có chút gượng gạo, nhưng trong lòng nảy sinh nhiều nghi ngờ? phải tự mình mời người đến trị bệnh sao? Sắc mặt khó chịu này là có ý gì?

      Ngón tay trắng thon dài mân mê ly rượu, Dạ Nguyệt Ly cười lạnh, Nam Cung Nguyệt Hiên muốn giở trò gì đều hiểu , nhưng chuyện này cũng đồng nghĩa có tâm tư phối hợp, đối với thay vì ngồi cùng đám người nhàm chán này, bằng ôm nha đầu tâm tình. Nghĩ vây, Dạ Nguyệt Ly quyết định hay là sớm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy Nam Cung Nguyệt Bân, chỉ cần biết bình an vô , bọn họ có thể nhanh chóng trở về phủ.

      Tầm mắt Dạ Nguyệt Ly thỉnh thoảng rơi vào tấm bình phong bằng lụa mỏng màu lam kia, dường như muốn xuyên thấu qua nó đến người ngồi bên kia, Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn chăm chú Dạ Nguyệt Ly tự nhiên cũng bỏ qua ánh mắt đầy ý tứ này, đáy mắt lên tia sáng, nhất thời trong lòng hiểu !

      ra là như vậy!

      nghĩ sao Dạ Nguyệt Ly có thể rộng lượng như vậy, ra Thần Phong lão nhân là do người khác mời đến chữa bệnh.

      Xem ra Mộ Dung Tiểu Tiểu và Nam Cung Nguyệt Bân mập mờ ràng, Dạ Nguyệt Ly là vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng quản được, mất thể diện. Đổi là là , loại nữ nhân này sớm bị loại bỏ, tránh nàng bôi nhọ đến mình? Chẳng qua những chuyện này cần quan tâm, hẳn chỉ cần xác định chuyện muốn biết là đủ.

      yến tiệc, sóng ngầm bắt đầu nổi lên, các quan viên chỉ lo cúi đầu uống rượu, bất cứ lời nào.

      Còn Triệu Kỳ Nghị kia hai mắt híp lại, tại thời điểm mấu chốt trợ giúp Nam Cung Nguyệt Bân, tại càng thêm chắc chắn Ly vương có tâm tư đối với ngôi vị hoàng đế. Cho dù là để thành toàn tâm nguyện của nữ nhi, hay là bản thân rất hài lòng Nam Cung Nguyệt Bân, còn bài xích hoàng gia như lúc trước, Bân vương có lẽ trở thành phu quân của Mộng nhi, về phần lời đồn giữa Bân vương và Mộ Dung Tiểu Tiểu, cho rằng đây là lời đồn đại vô căn cứ, tình ý giữa nàng và Ly vương giống như giả bộ, nếu như Bân vương có lòng riêng, chắc chắn Ly vương nhượng bộ, Hoàng thượng cũng đồng ý, Triệu gia bị từ hôn lần, hôm nay nộp lên binh phù, chắc chắn thể từ hôn lần nào nữa!

      Nhưng cần thiết phải mời đến Thần Phong lão nhân, rốt cuộc Bân Vương bị bệnh gì? Có thể khỏi hoàn toàn hay ? Những điều này muốn biết ràng.

      Nam Cung Nguyệt Hiên tự mình cầm bầu rượu lên, rót rượu vào chén trống của Dạ Nguyệt Ly, dường như nhớ ra điều gì, lên tiếng đánh vỡ khí trầm lặng, “Tam hoàng đệ ngươi cũng vừa, sớm bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, có phải định ngày thành thân rồi ? Lại báo cho Hoàng huynh và Nhị đệ, hôm nay chúng ta phải bắt Tam đệ chịu phạt vài chén.”

      Con ngươi Nam Cung Nguyệt Bân chợt co rút, nhưng rất nhanh rũ mắt xuống, ánh mắt trầm xuống, nắm chặt ly rượu trong tay, có chút khống chế được mà run rẩy, ổn định tâm tình, giống như có chuyện gì khẽ nhấp miệng, lại cảm thấy chất lỏng qua miệng lưỡi khó khăn nuốt xuống, nhói đau trong lồng ngực sớm khiến đau đến chết lặng, ánh mắt cũng chưa từng nhìn lên, giọng : “ biết Tam hoàng đệ định ngày thành thân là ngày nào?”

      Tiểu Tiểu cố ý muốn gạt ? nghĩ đến tin tức này là nghe được từ người ngoài khiến kịp ứng phó. Vì sao kiếp trước dùng cả tính mạng bảo vệ nàng đổi lại kiếp này lại là nội tâm đau đớn tột cùng, Mộ Dung Tiểu Tiểu, sao nàng đối xử với bất công như vậy!

      nên hận Dạ Nguyệt Ly đoạt mất người của ? Hay là nên oán nàng vì quên chuyện cũ, tiến vào trong ngực nam nhân khác?

      Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Hiên mờ mịt khó lường, dù Nam Cung Nguyệt Bân chưa lộ ra sơ hở, nhưng chắc chắn phải là có phản ứng. Khóe môi khẽ cười, chuyện hôm nay muốn làm làm được, tiếp theo là làm thế nào để đẩy mâu thuẫn này lên cao.

      Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, ánh mắt lại phát sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân dường như có chút tái nhợt, trong lòng càng mất kiên nhẫn, Nam Cung Nguyệt Hiên muốn nhắm vào Nam Cung Nguyệt Bân quản, nhưng hôm nay lại muốn lợi dụng kích thích Nam Cung Nguyệt Bân, cực kỳ khó chịu, phải biết là bệnh tình Nam Cung Nguyệt Bân mà nặng thêm, nha đầu chắc chắn lo lắng, nàng lo lắng khiến khó chịu, đây là vòng tuần hoàn tệ hại, tuyệt đối cho phép!

      Đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu lên uống cạn, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn đến Nam Cung Nguyệt Hiên, cười như cười : “Đến lúc đó phải huynh biết sao?”

      Ngay sau đó, lúc mọi người ngạc nhiên, Dạ Nguyệt Ly ném ly rượu lên bàn, lạnh lùng xoay người dời .

      Bữa tiệc kết thúc trong khí vui vẻ.

      Bên này Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi đến nhàm chán kéo tay áo khoác lông chồn, bên tai bỗng vang lên tiếng trầm thấp quen thuộc, nàng thu hồi ánh mắt, cười đến chói lọi như hoa lê, vui vẻ : “Ly?”

      Mỹ nhân quay đầu cười cái khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người, giống tia nắng mặt trời làm tan chảy băng tuyết đỉnh núi tuyết, cho dù thế gian nhiễm cát bụi, lại làm tan chảy băng, trong chốc lát liền nghe thấy tiếng chuông linh đinh rung động, như mùa xuân ấm áp quay lại thay thế cho mùa đông lạnh giá, trăm hoa đua nở, xung quanh tràn đầy hương thơm ngấm vào lòng người, nhất thời lấn át mọi người.

      Bất kể là nữ quyến may mắn thấy được cảnh này hay là nam nhân nhìn thấy, đều kiềm chế được bản thân mà đắm chìm trong nụ cười quyến rũ động lòng người đó.

      Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt mi tâm, ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu vào trong ngực, trong nháy mắt áo khoác lông chồn che kín dung nhan của nàng, chỉ còn lộ ra đôi mắt đẹp xao động khiến nhớ nhung và vui vẻ, khuôn mặt đầy ý cười, “Nhớ huynh ?” ôm được nàng trong lòng mới cảm thấy trống trải trong lòng được lấp đầy.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chút do dự gật đầu, cảm nhận được vòng tay ấm áp kia, bàn tay trắng nõn đặt lên eo , chỉ nghe tiếng nàng trong vắt đáp: “Nhớ.”

      Dạ Nguyệt Ly cúi đầu, để ý mọi người ngồi đó, trước mặt nhiều người hôn lên khuôn mặt làm mê muội này, sủng nịnh : “Huynh cũng nhớ muội.”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cười tươi như trăng rằm, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao bây giờ? Nàng càng ngày càng thể rời xa , lần này mới tách ra bao lâu, nàng rất nhớ .

      Nhưng có người luôn luôn giết chết phong cảnh:

      “Tam Hoàng đệ và Mộ Dung nương ân ái như vậy, khỏi khiến mọi người ao ước?” giọng Nam Cung Nguyệt Hiên đột nhiên vang kên, kéo suy nghĩ viển vông của đám quan lại trở về.

      Âu Dương Tịnh phục hồi tinh thần đầu tiên, nàng còn sửng sốt vì hành động lớn mật của hai người này trước mặt mọi người, nàng bước đến cạnh Nam Cung Nguyệt Hiên, che miệng cười khẽ: “Vương gia, thiếp thân nên cẩn thận chọn quà mừng, xem ra chuyện tốt của Ly vương và Ly vương phi tương lại cũng sắp đến.”

      “Tịnh trắc phi rất có lý.” Nam Cung Nguyệt Hiên tán thành.

      Dạ Nguyệt Ly trừng mắt, lạnh lùng quét mắt qua Nam Cung Nguyệt Hiên chuyện cùng khách mời, nhìn chằm chằm đám người nữ quyến kia, môi mỏng dương lên cười lạnh : “Vậy trước tiên ta phải cảm tạ tâm ý của Hiên vương rồi.”

      “Tam hoàng đệ cần cảm tạ, đây là chuyện hoàng huynh nên làm, Nhị hoàng đệ, đệ xem?” Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu mày, lập tức , chuyển chủ đề sang cho Nam Cung Nguyệt Bân.

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới chú ý đến Nam Cung Nguyệt Bân, lông mi khẽ chớp, nàng bỗng nhiên im lặng, sao nàng lại quên mục đích của mình khi đến đây? Quả nhiên nàng bị làm cho mơ hồ, hờn dỗi trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, muốn trách trách , hại nàng vừa vào phòng tiệc mặt đỏ tim đập vì động tác lớn mật của .

      Dạ Nguyệt Ly bên tai nàng, “Trờ về tùy ý muội xử phạt.” dứt lời thổi khí nóng lên vành tai nàng, làm nàng vùi mặt vào lồng ngực .

      Nam Cung Nguyệt Bân buông mắt xuống, phải muốn nhìn thẳng nàng, sợ vừa ngẩng đầu lên tiết lộ hoàn toàn cảm xúc quay cuồng trong mắt, nàng, nhưng muốn làm khó nàng trước mặt mọi người.

      tự giễu cười tiếng, kiếp trước cũng vì nàng mà che giấu tình cảm, nghĩ đến kiếp này cũng nhát gan như vậy, trời xanh cho cơ hội, lại bị bỏ qua, có thể trách ai?

      Cần phải buông tay, muốn!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu chặt mày, trong lòng hơi đau xót, Việt Bân muốn nhìn nàng, là vì nàng làm tổn thương ? Xem ra đúng như lời sư phụ lúc trước, có lúc nàng phải nhẫn tâm, nên xuất trước mặt , nếu nàng gặp là hại .

      “Nguyệt Bân ca ca, huynh làm sao vậy, thân thể chưa khỏe lại sao?” thanh mềm mại vang lên, là Triệu Thi Mộng lên tiếng, mặt nàng đầy lo lắng, muốn tiến lên đỡ lấy Nam Cung Nguyệt Bân lại bị im lặng cự tuyệt.

      Nam Cung Nguyệt Bân bình thản lùi về sau hai bước, cười nhạt xa cách: “Tạ nương quan tâm, bổn vương có chuyện gì.”

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 96: Trước mặt mọi người cự tuyệt hôn .

      Editor: Tư Di

      Hai mắt Triệu Thi Mộng mở to dám tin, đột nhiên cao giọng: "Nguyệt Bân ca ca, ta là Mộng Nhi! Ngươi nhận ra ta sao?"

      thể nào tin nổi nam tử trước mặt từng là thanh mai trúc mã, là Nguyệt Bân ca ca , hai đứa vô tư ngày đó, nàng vất vả chờ đến cơ hội này có thể chuyện với , lại thấy ánh mắt nhìn nàng giống như người xa lạ.

      Triệu Thi Mộng rưng rưng nước mắt, chỉ tám năm, quên nàng rồi sao?

      Triệu Kỳ Nghị tới bên cạnh nữ nhi của , vừa dùng ánh mắt trách cứ Triệu Thi Mộng lễ tiết, vừa cung kính với Nam Cung Nguyệt Bân : "Vương già, từ Mộng Nhi bị cựu thần nuông chiều thành quen, tính tình có chút tùy hứng, chỉ là tám năm gặp mặt Vương gia, lúc này liền mất lễ nghi, mong Vương gia thông cảm."

      "Sao Triệu Tướng quân lại như thế, ai chẳng biết Nhị Hoàng đệ và Triệu tiểu thư chơi thân với nhau từ , và lại Phụ hoàng vì hai người mà ban hôn, giờ Tướng quân ngược lại quá khách khí rồi." Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn ánh mắt thâm tình của Triệu Thi Mộng nhìn Nam Cung Nguyệt Bân, cười như cười .

      Triệu Thi Mộng vừa nghe lời của Nam Cung Nguyệt Hiên vẻ mặt nhất thời e thẹn, hai gò má ửng hồng, kiều diễm ướt át, nàng xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân lại xanh tím khó phân biệt, nhíu chặt lông mày, ánh mắt càng trờ nên thâm trầm, biết, nếu cự tuyệt hôn e rằng Nam Cung Quân Hạo đồng ý, nhưng có nghĩa là vì thế mà thỏa hiệp, mặc kệ dùng loại biện pháp nào, cũng phải cự tuyệt mối hôn này, ở đời này, có nữ nhân nào có thể sánh bằng nàng trong lòng .

      Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân chợt tái nhợt nhưng lời lại kiên định: "Xin lỗi Triệu Tướng quân, thứ cho Bổn vương thể đồng ý mối hôn này."

      Mọi người xôn xao.

      Đây là Bân Vương kháng chỉ bất tuân sao? Rốt cuộc ý là như thế nào? Chẳng lẽ cũng muốn bắt chước Ly Vương chỉ thích mỹ nhân cần giang sơn sao?

      Mọi người nuốt ngụm nước bọt, đầu tiên liên tưởng đến những tin đồn kia rồi rối rít dời tầm mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy ngường mộ, rốt cuộc nữ tử này có tài đức gì khiến các Vương gia ưu tú nhất Nam Dục để mắt tới? Mọi người nhìn chăm chăm vào nhan sắc khuynh thành kia, trong đầu nhớ tới hình ảnh trước đây lâu mỹ nhân quay đầu lại nhìn rồi cười cái, hình như trong lòng có chút sáng tỏ, xem ra, bất kể ở triều đại nào, luôn luôn thích mỹ nhân, nhưng qua cũng phải lại, đây chính là nữ nhân của Ly Vương.

      Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc, Nam Cung Quân Hạo gả Triệu Thi Mộng cho Việt Bân?

      Xem ra gần đây cuộc sống của nàng trôi qua quá thoải mái rồi, nàng gần như biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài, cứ tiếp tục như thế này cũng tốt.

      Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly bắt gặp lông mày nhíu chặt của người nào đó, trong mắt có thể thấy được lo lắng, môi mỏng của khẽ mím, đôi mắt đỏ rực híp lại, trong ánh mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Bân tỏa ra sát khí.

      "Bân Vương vậy là có ý gì?" Giọng Triệu Kỳ Nghị sắc lạnh, từng lùi bước lần, làm sao lần này có thể để cho nữ nhi duy nhất còn bình thường hối tiếc cả đời. Bân Vương muốn từ hôn, nào có dễ dàng như vậy?

      Trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên sớm kìm lại được mà điên cuồng cười lớn, náo náo loạn lên , huyên náo càng lớn, càng thể vãn hồi, lại càng có lợi với hăn. Lão già cũng tốt, Triệu Kỳ Nghị cũng tốt, đầu tiên là nhìn trúng Nam Cung Nguyệt Ly, hôm nay vừa chuẩn bị nâng Nam Cung Nguyệt Bân thượng vị, đáng tiếc, người ta lại cảm kích, vì nữ nhân lại muốn học theo Dạ Nguyệt Ly kháng chỉ, hôm nay màn này lại tái diễn, xem lão già và Triệu Kỳ Nghị xử lý như thế nào?

      Nghĩ đến đây chuẩn bị thêm chút lửa liền khiển trách: "Nhị Hoàng đệ, sao người có thể hồ đồ như vậy, ý chỉ Phụ hoàng hạ xuống sao có thể cho phép ngươi tùy ý thay đổi?" Dừng chút, lại nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ như tin đồn bên ngoài, ngươi chung tình với Mộ Dung nương?"

      Câu hỏi thử hai của Nam Cung Nguyệt Hiên vừa cất lên, sắc mặt tất cả khách mời trong yến tiệc ở đại sảnh đều biến sắc, lời đồn như vậy họ chỉ dám lén lút bàn tán, lại ngờ tới Hiên Vương lại trực tiếp thẳng, ánh mắt mọi người mấy lần chuyển qua chuyển lại giữa các Vương gia, Vương phi tương lai và Triệu Kỳ Nghị, liền nhận ra có gì đó bất thường, bọn họ còn chưa muốn tham gia vào cuộc đấu tranh vị của Hoàng thất sớm như vậy, vì vậy mím môi , trong lòng đều thấp thỏm.

      "Bổn Vương muốn liên lụy người khác, cũng phải nhằm vào Triệu Tướng quân." Nam Cung Nguyệt Bân cười nhạt , sau đó ánh mắt ôn hòa như nước đột nhiên lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, lạnh lùng trào phúng : "Lời đồn đại bên ngoài Hiên Vương đừng lấy ra để ở nơi này, tránh mạo phạm đến người khác, giảm uy phong của Hiên Vương."

      Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên lúc xanh đen lúc trắng bạch , lửa giận trong lòng càng thêm sôi trào, sao có thể nghe ra được châm chọc trong lời của Nam Cung Nguyệt Bân, giận quá hóa cười: "Hả? Vậy có phải Nhị Hoàng đệ nên giải thích chút hay , hôm nay bộ phận triều thần đều ở đây đều nghe lời kháng chỉ của Nhị Hoàng đệ, tôn trọng Phụ hoàng, có phải nên có lời giải thích ràng khiên Phụ hoàng vừa lòng hay , tội trạng này xem ra định rồi."

      Lông mày Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng nhíu chặt, xem ra, lúc nàng sống quá nhàn nhã trong viện ngày này qua ngày khác bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện nàng biết, nhưng mà lúc này trong lòng nàng hiểu .

      Về phần Triệu Thi Mộng, mặc dù nàng ghét nhưng cũng phải thích, Việt Bân muốn cự tuyệt hôn nàng hiểu, căn bản Triệu Thi Mộng hợp với , và lại nàng và Việt Bân đều là hai người có tư tưởng đại, sao có thể đồng ý cuộc ép hôn của cổ đại. Chỉ là, sau khi Việt Bân cự tuyệt hôn phải đối mặt với loạt phiền toái, còn có ràng lúc này lòng dạ Nam Cung Nguyệt Hiên khó lường….

      Triệu Kỳ Nghị quét mắt nhìn vẻ mặt lo lắng đến nóng nảy của Triệu phu nhân, rồi sau đó nhìn sang nét mặt vừa hận vừa ghen tỵ của Triệu Thi Mộng, giọng cảnh cáo: "Mộng Nhi, được kích động." liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu cách đó xa ddlqd-tưdi, mặc dù nữ tử này làm Thi Nhân trở nên ngây dại khiến cực kỳ thích nhưng thể bội phục nàng, dù nàng ở hoàn cảnh nào cũng luôn bình tĩnh tự nhiên.

      Bề ngoài Triệu Thi Mộng xinh đẹp nhu nhược nhưng tính tình nàng thực quyết liệt, sao nàng có thể lắng nghe khuyên can của Triệu Kỳ Nghị, sao có thể cho phép mất hạnh phúc lớn nhất cuộc đời đây? Vì vậy, nàng đột nhiên hất cánh tay của Triệu Kỳ Nghị ra, hai tay nhấc chiếc váy lộng lẫy bồng bềnh như mây, chạy mấy bươc liền tới trước mặt Nam Cung Nguyệt Bân, lần đầu tiên nhìn thẳng mặt sau tám năm, nghiêm túc quan sát nam tử nàng từ , nước mắt rưng rưng, giọng vẫn còn oán trách: "Việt Bân ca ca, ngươi quên từng đồng ý với ta, tương lai lấy ta sao?"
      (Hình như tác giả nhầm lẫn ở đây rồi, Việt Bân ràng là tên của Bân ca ở đại mà :v sao Triệu Thi Mộng biết hay vậy :)))

      "Mộng Nhi, được làm loạn!" Triệu Kỳ Nghị ngờ bình thường Triệu Thi Mộng nhu nhược điềm đạm nho nhã giờ phút này lại làm náo loạn như vậy, sắc mặt lập tức tái xanh, chuyện này tự nhiên có Hoàng thượng làm chủ, căn bản cần nàng tới chất vấn, quân thần khác biệt, nếu mạo phạm, làm sai cũng trở thành có rồi.

      Triệu Thi Mộng lớn mặt khiến tất cả nữ quyến trong yến tiệc nghẹn họng nhìn trân trối, trong đó có ít người thầm Nam Cung Nguyệt Bân, sắc mặt các nàng nhất thời cũng có chút thích, có điều cũng dám tùy ý lên tiếng. Mặc dù Bân Vương cố ý từ hôn, chỉ là lần này vẫn thể kết luận bừa, tránh việc đắc tội với người khác.

      Đối mặt với tình cảm sâu nặng của Triệu Thi Mộng, đôi mắt đẫm lệ nhạt nhòa, Nam Cung Nguyệt Bân nhúc nhích chút nào, biết "Nam Cung Nguyệt Bân" có cam kết như thế với Triệu Thi Mộng , thế nhưng có nghĩa đó là quyết định của , từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có người, cho dù là ai cũng đều thể thay thế được.

      "Thực dám dấu diếm, tám năm trước Bổn Vương trúng phải kỳ độc, đến nay vẫn chưa giải được hoàn toàn, còn có thể giữ lại thân thể tàn này sống đến nay, cũng chỉ nhờ vào việc làm phiền thần ý giúp đỡ, có thể sống bao lâu, chính bản thân Bổn Vương cũng khó có thể đoán trước được." đến "tám năm trước" Nam Cung Nguyệt Bân cười như cười nhìn sang Nam Cung Nguyệt Hiên.

      Cái nhìn kia bao hàm thâm ý mà chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên hiểu ràng, lòng liền kinh hãi, Nam Cung Nguyệt Bân, phát ra rồi?

      Tám năm trước, phệ tâm độc. . . . . .

      Nam Cung Nguyêt Bân lời sâu xa, ràng giọng nhàng lại như sấm sét đánh vào lòng người khác, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó, đại sảnh yến tiệc liền bùng nổ.

      " ra là vậy, tám năm trước Bân Vương muốn đó đây chu du các nước, hóa ra là dưỡng bệnh…"

      "Đùng là, khó trách sắc mặt Bân Vương cực kém như vậy, nhưng mà, sao Bân Vương lại vô duyện vô cớ trúng độc…?"

      "Đúng vậy, khó trách được vì sao Bân Vương muốn từ hôn…"

      . . . . . .

      Khóe môi Mộ Dung Tiểu Tiểu trong áo lông cáo khẽ cong lên, Việt Bân đúng là….

      Vì từ hôn mà thủ đoạn nào cũng dùng, nàng thấy, nếu Nam Cung Quân Hạo đồng ý, phải lại chuẩn bị học theo Dạ Nguyệt Ly đào hôn sao?

      Nam Cung Nguyệt Bân bỏ qua nụ cười thoáng qua rồi biến mất trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, biết nhất định nàng đoán ra được suy nghĩ của , ban đầu vì độc tái phát mà kịp giải thích với nàng, nhưng mà bây giờ cũng muộn.

      Chỉ cần nàng tin rằng cho tới bây giờ trong tim của chỉ có nàng.

      Săc mặt Triệu Kỳ Nghị trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, : " biết Hoàng thượng có biết Bân Vương trúng kỳ độc hay ?"

      " biết, có điều Bổn Vương cũng có ý định giấu diếm, tin rằng sau khi biết tin Phụ hoàng nhanh chóng cử ngụ ý đến chẩn bệnh." Nam Cung Nguyệt Bân nở nụ cười , mặt thấy chút bi thương nào."

      Vậy phải là Bân Vương xem thường sống chết sao?

      Triệu Kỳ Nghị gật đầu, phải vì từ hôn mà Nam Cung Nguyệt Bân cố ý giả tạo cái gọi là "chân tướng", nếu như Hoàng thượng viết Bân Vương trúng kỳ độc chắc đưa Bân Vương vào trong phạm vì cân nhắc làm Thái tử, quốc gia chỉ muốn lớn mạnh mà còn càng cần dài lâu, hôm nay Bân Vương sống được bao lâu cũng chắc, việc hôn này….

      nháy mắt cho Triệu phu nhân, giúp Triệu Thi Mộng còn sững sờ kéo trở về ddlqd-tưdi, lúc này mới thấy ánh mắt Triệu Thi Mộng trống rỗng ngốc nặng, chỉ ngừng lẩm bẩm: "Thế này là thế nào, sao lại như vậy…."

      Âu Dương Tĩnh vốn còn nghĩ sau yến tiệc dẫn khách mời thưởng mai, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, lại ngờ tiệc sinh nhật tốt đẹp lại rơi vào tình trạng bất ngờ này, tan rã trong vui.

      . . . . . .

      đường trở về biệt viện, trong xe ngựa.

      Thân hình cao lớn của Dạ Nguyệt Ly đè Mộ Dung Tiểu Tiểu dưới thân, để nàng muốn tránh cũng được, cặp mắt đỏ híp lại, cúi đầu nặng cắn vào cặp môi đỏ mọng mềm mại của nàng, u oán : "Nha đầu đúng là quan tâm Nam Cung Nguyệt Bân mà."

      Trước khi còn sai Toái Nguyệt truyền lời cho Nam Cung Nguyệt Bân, cái gì mà đợi nàng tự mình qua thăm , còn cái gì mà nếu cần giúp đỡ cứ tìm nàng, hừ, cũng chết được, còn lo lắng cái gì? Nam Cung Nguyệt Bân súc sinh lại lấy được đồng tình!"

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng hít hít mũi, mặt nghiêm túc: "Ly, huynh có ngửi thấy mùi vị chua chua ?"

      Gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly sững sờ, nhất thời kịp phản ứng theo hiểu lời Mộ Dung Tiểu Tiểu là có ý gì.

      "Hì hì." tiếng, ngay sau đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười ha ha, nàng cười đến mức run hết cả người, nàng vùng vẫy muốn ôm bụng : "Ôi ôi, được rồi, đau bụng quá…"

      "Có gì buồn cười?" Vẫn chưa hiểu ý của nàng, Dạ Nguyệt Ly nhíu mày hỏi lại. Vừa nghe nàng đau bụng, lập tức đau lòng giúp nàng cởi áo lông cáo ra, bàn tay dán vào bụng của nàng, nhàng giúp nàng xoa.

      ------ lời ngoài lề ------
      (Lời tác giả)

      Được rồi ~ chương sau ta quyết định viết thịt ~ mu ha ha ha ~

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 97: Chỉ lưu manh với muội
      Editor: Taiga


      Xoa được lúc, nàng cảm thấy da thịt dưới tay có chút nóng lên, , phải là nàng.

      Đáy mắt màu đỏ kia lóe lên dục vọng, còn có bàn tay luồn vào trong váy áo nàng, phủ lên ôm trọn bộ ngực nàng vuốt ve nhàng…

      “Còn xe ngựa.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi .

      “Ừ, huynh biết.” Dạ Nguyệt Ly ngắm nhìn khuôn mặt nhắn hoàn mỹ của Mộ Dung Tiểu Tiểu, theo bản năng liếm vành tai nàng.

      “Dạ Nguyệt Ly!” bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy gương mặt tuấn tú của sang bên, khóe môi co quắp: “Đừng làm loạn, ít nhất cũng phải nhịn đến khi về đến nhà cho muội.” Toái Nguyệt còn ở bên ngoài, nàng muốn nghe được.

      Dạ Nguyệt Ly giọng than thở, thân thể tránh sang bên cạnh, ôm chặt người vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của vùi vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, hít lấy hương thơm của nàng, khàn khàn : “Nhưng huynh muốn…”

      Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu vỗ về , thay chỉnh lại những lọn tóc bị gió thổi tung, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, những lời này khiến nàng cảm thấy giống như tiểu hài tử đòi kẹo, là đáng .

      Nhưng nàng với : “Ly, huynh thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia.” xong, sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu từ từ chuyển hồng, cho dù uống thuốc của Mục Trạch Dương, nhưng nàng mới mười lăm tuổi, còn là vị thành niên.

      “Huynh nghĩ rất khó.” Dạ Nguyệt Ly thành .

      “Huynh phải kiểm chế.” Mộ Dung Tiểu Tiểu quay mặt qua bên.

      “Xấu hổ?”

      “… có.”

      “Vậy tại sao đáp ứng?”

      “Lúc này được.”

      lúc sau.

      “Huynh nghĩ muốn…”

      “Muội lúc này được!”

      “…”

      khí có chút kỳ dị, cảm giác được xe ngựa dừng lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng mặt nhìn, thấy Dạ Nguyệt Ly cười tà mị, nàng ngỡ ngàng : “ về đến nhà?”

      Dạ Nguyệt Ly chỉ cười , sau khi xuống xe ngựa lập tức tay ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu từ chỗ ngồi ra ngoài, lời nào thẳng đến phòng ngủ trong biệt viện, cúi đầu nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi căng thẳng, cười đến tà tứ: “Ừ, về đến nơi.”

      “Muội cảm thấy có chút choáng váng, muội thấy hay là nghỉ ngươi trước .” Liệu nàng giả bộ bệnh có thể tránh được ?

      “Nha đầu có thể nằm bất động, huynh đảm bảo khiến cho muội mệt mỏi.” Dạ Nguyệt Ly tay mở cửa, cảm thấy có chút buồn cười đối với việc Mộ Dung Tiểu Tiểu tìm lý do tạm thời trốn tránh.

      “Huynh là tên lưu manh!” cái gì gọi là nàng chỉ cần nằm bất động? Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa đỏ mặt vừa tức giận.

      “Ừ, huynh chỉ lưu manh với muội.” Dạ Nguyệt Ly rộng lượng thừa nhận.

      “Huynh…” da mặt dày

      Mộ Dung Tiểu Tiểu giơ lên khuôn mặt nhắn, gương mặt ửng đỏ đột nhiên cười đến vô cùng phóng túng, cắn răng : “Muội nghĩ trước khi thành thân chúng ta có nên tách ra ngủ hay …”

      Dạ Nguyệt Ly nhàng thả Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống giường, cởi bỏ toàn bộ y phục của mình, toàn thân trần trụi nhảy lên giường, ánh mắt màu đỏ chứa đầy dục vọng mê hoặc, nhiếp hồn đoạt phách, từng thử qua, mành che màu tím nhàng buông xuống, kèm theo thanh thanh thúy của chuông gió vỏ sò màu tím, cười đến mê hoặc: “Bảo bối, lát nữa huynh thảo luận vấn đề này cùng muội…”

      Chống lại cặp mắt long lanh như thủy tinh kia, trong đôi mắt lưu ly tràn ngập hờn dỗi, đầy hơi nước như phủ sương mù, làm cho ánh mắt nàng lại càng như hồ nước mùa xuân, Dạ Nguyệt Ly phản ứng theo bản năng, tay giữ lấy bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt lên đỉnh đầu nàng, cánh tay còn lại chậm rãi cởi ra sợi đai bên hông nàng…

      Toàn bộ thân thể cường tráng của Dạ Nguyệt Ly ra trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, theo tầm mắt dọc theo bả vai của xuống là cơ bụng sáu múi cứng rắn, nàng khỏi nuốt ngụm nước bọt, thể tưởng tượng nổi, bình thường nàng đều nhắm mắt dám nhìn, đây là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ.

      Ánh mắt dời xuống chút nữa, là vùng tam giác hoàn mỹ, bắp đùi rắn chắc, tầm mắt chếch chút là…

      ‘Oanh—‘

      Đầu óc Mộ Dung Tiểu Tiểu ầm tiếng, ràng rất muốn dời tầm mắt chỗ khác, nhưng lại cảm thấy ánh mắt bị giữ chặt lại, nàng chỉ đành trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng, rồi lại giống như pháo hoa nổ vang trong bầu trời đêm, trong nháy mắt thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại, cả người khống chế được nóng lên…

      Khóe môi Dạ Nguyệt Ly nhếch lên, hai mắt tràn đầy ý cười, toàn bộ tâm tình biến hóa của nàng trong khoảnh khắc kia đều nhìn , buông tay Mộ Dung Tiểu Tiểu ra, nắm chặt bàn tay bé của nàng dẫn đến nơi tầm mắt nàng nhìn đến, khi hai người tiếp xúc, Dạ Nguyệt Ly dường như khống chế được rên thành tiếng, mắt đỏ càng trầm xuống, thanh mờ ám : “Bảo bối, thích ?”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ dữ dội đến mức như nhuộm máu, nàng gắt gao nhắm chặt hai mắt, cũng dám liếc nhìn nữa, trong lúc giãy dụa muốn lấy tay ra lại chạm vào chỗ kia của , nóng đến bỏng tay.

      Người nam nhân này sư có bản lĩnh khiến nàng im lặng.

      Từ đầu đến cuối môi Dạ Nguyệt Ly vẫn tràn đầy nụ cười, hai mắt thâm tình nhìn người làm say đắm, làn da nàng trắng như tuyết, khiến muốn ngừng mà được, hô hấp đột nhiên dừng lại, mỗi tế bào đều như bị mê hoặc, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của hai người, cho dù có được nàng, nhưng lúc này thân thể vẫn run rẩy kích động, trong lồng ngực tràn đầy hạnh phúc, giống như có được toàn bộ thế giới.

      sai, nàng chính là toàn bộ thế giới của .

      “Nha đầu, huynh muội…”

      Dứt lời, Dạ Nguyệt Ly giữ đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu, môi đè lên, nóng bỏng và vội vàng hôn nàng sâu, trong nháy mắt hơi thở của bao trùm cả người phía dưới, ép nàng đến đầu váng mắt hoa…

      Thân thể Mộ Dung Tiểu Tiểu mềm mại, vô lực trong lồng ngực nóng bỏng của , bị giam trong lồng ngực, nàng chỉ có thể bất lực thở dốc, môi đào cũng thể khống chế phát ra tiếng rên khẽ…

      Nghe được thanh dễ nghe kia, Dạ Nguyệt Ly cảm nhận được mỗi tế bào đều điên cuồng kêu gào, nơi nào đó càng trướng đau hơn, dường như khó có thể khống chế, gầm lên tiếng lập tức thô lỗ xé rách toàn bộ xiêm y của Mộ Dung Tiểu Tiểu, áo khoác lông chồn trân quý bị quăng như đồ bỏ , lụa mỏng trắng như tuyết bị xé vụn thành từng mảnh , rải đầy khắp giường.

      Làm da trắng mịn như tuyết, đây là đường cong duyên dáng thanh nhã của nàng.

      Bàn tay đan vào tóc nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng lên khuôn mặt nhắn, lông mi hơi run rẩy, dung nhan xinh đẹp tinh tế của nàng đỏ ửng nằm trọn trong lòng bàn tay , môi khẽ nhếch, đôi môi đào kiều diễm ướt át, tựa như bông hoa mở ra trong lòng bàn tay , chỉ chờ đến ngắt lấy.

      Lúc này hai người thẳng thắn đối diện với nhau, bên trong phòng đủ lò than, cộng thêm hơi ấm tỏa ra từ thân thể hai người, lại hôn lần nữa mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, cẩn thận như đối đãi với trân bảo.

      Tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đập càng lúc càng nhanh, lông mi lay động, cảm giác được thương khẽ hôn, nàng thử mở hai mắt ra chút, nhưng trong nháy mắt đắm chìm vào hồng mâu sâu thẳm của , dùng ánh mắt giăng lưới, đem nàng bao vậy chặt bên trong, nhúc nhích được nửa phân.

      “Ly…” nàng nhu tình gọi, khóe mắt nhất thời chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, đáng thương : “ khó chịu…”

      Bàn tay dao động người nàng, dọc theo hông nàng, nhàng di chuyển lên dùng ngón tay vẽ vài vòng lên bụng nàng, làm cho mỗi tấc da thịt của Mộ Dung Tiểu Tiểu đều như có dòng điện chạy qua, khiến nàng vừa thoải mái lại vừa khó chịu.

      “Ngoan, chờ chút nữa tốt.” Dạ Nguyệt Ly khàn khàn , cũng khó chịu chịu được, nhưng còn chưa đủ, lúc này nàng còn chưa chuẩn bị xong, phải kiên nhẫn chút.

      Cảm giác được nàng run rẩy, Dạ Nguyệt Ly mới kết thúc nụ hôn làm hai người thở dốc ngừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nước mắt mông lung nhìn lại, tim đập như trống, toàn thân như bốc hỏa, nóng đến khó có thể chịu được.

      Dạ Nguyệt Ly ôn nhu cười : “Nha đầu, muội đẹp quá…”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngưng mắt nhìn ngũ quan vô cùng tuấn mỹ của Dạ Nguyệt Ly, đôi mắt đỏ xinh đẹp như viên Hồng Bảo Thạch thượng hạng, phát ra ánh sáng chói mắt, lên ràng khuôn mặt nhắn ửng đỏ của nàng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân cao thấp bị nổ tung khi nhìn chăm chú thâm tình như vậy,

      Khó có thể chịu được nữa, bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu bắt đầu làm loạn trước ngực Dạ Nguyệt Ly, nàng muốn nhanh chóng kết thúc khoảng thời gian giày vò này.

      Đây ràng là hành động đốt lửa, khiến Dạ Nguyệt Ly rên lên hai tiếng, hai tròng mắt đỏ thâm thúy cúi đầu nhìn nàng ở trước ngực, gặm cắn xương quai xanh của nàng, đồng thời dùng lưỡi miêu tả vẻ đẹp của nàng, lưu luyến từng tấc da thịt của nàng, lần lượt phủ lên những vết mập mờ màu tím.

      Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu níu chặt lấy áo ngủ bằng gấm, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, lập tức làm cho nàng rên khẽ, toàn thân khống chế được run rẩy.

      Phản ứng của nàng làm cho ánh mắt Dạ Nguyệt Ly trầm xuống, huyết mạch cả người sôi trào dưới bàn tay mềm mại, thanh động tình kia làm càng thêm vuốt ve an ủi nàng, môi mỏng đưa đến vành tai nàng liếm láp khẽ cắn, dừng lại lúc, khó có thể nhịn được thở dốc lên tiếng: “Nha đầu…”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sớm mềm nhũn như nước, ánh mắt mông lung dưới người nức nở: “Ly…”

      Thanh vô cùng cầu khẩn, loại cảm giác tuyệt đẹp này khiến cho toàn thân Dạ Nguyệt Ly run rẩy, trầm thấp cười ra tiếng, giọng đáp: “Ngoan, huynh đến đây.”

      Cảm giác được cỗ lực đột nhiên đánh tới, Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, thân thể cũng khống chế được khẽ cong lên, nàng vẫn có chút chưa thích ứng được.

      Đầu lưỡi Dạ Nguyệt Ly khé liếm lấy nước mắt nơi khóe mắt nàng, đợi thân thể nàng thả lỏng chút mới bắt đầu động…

      Cố gắng ôm chặt lấy bờ vai , tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu lơ lửng, vẻ quyến rũ trong mắt nàng khiến Dạ Nguyệt Ly thể đè nén dục vọng của mình được nữa…

      Bên trong hoàng thành tuyết rơi, biết từ lúc nào bông tuyết bay lả tả trong trung, tiếng động rơi xuống mặt đất, vắng vẻ nhưng đẹp đẽ.

      Tức Mặc Tuyết Dương hừ khẽ đến biệt viện, muốn bẩm báo tin tức mới nhất lại nghe thấy tiếng nữ nhân rên khẽ cùng tiếng thở dốc của nam nhân, ngẩn người, biết được chuyện gì xảy ra, sờ sờ lỗ mũi, lập tức hậm hực rời .

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 98: Có mục đích gì.

      Editor: Tư Di

      "Sao quay lại nhanh vậy?" Di Tinh bưng đĩa điểm tâm phỉ thúy, đứng ở hành lang chờ Tức Mặc Tuyết Dương, lại thấy cười mờ ám chạy tới, nàng cầm miếng điểm tâm lên, miệng cắn miếng, nghi ngờ hỏi.

      "Chủ tử bận, rảnh nghe ta báo cáo, dù sao cũng phải tin tức khẩn cấp, ta đến làm phiền." Tức Mặc Tuyết Dương cười ha ha đáp, lấy nửa miếng bành còn lại tay Di Tinh nhanh chóng cho vào trong miệng ăn.

      " tự mình lấy được à?" Di Tinh nhếch môi lên, trợn trừng mắt.

      "Ngươi ăn dở nên ăn càng ngon." Tức Mặc Tuyết Dương nhanh chóng nuốt miếng điểm tâm, hai mắt mỉm cười nhìn Di Tinh.

      "Miệng lưỡi trơn tru*." Di Tinh hờn dỗi mắng.
      *miệng lưỡi trơn tru: khéo ăn . Trong trường hợp này là khéo nịnh.

      "Tinh Nhi." Bộ mặt Tức Mặc Tuyết Dương đột nhiên nghiêm túc.

      "Hả?" Nàng lên tiếng.

      "Chúng ta thành thân ." Vẻ mặt mong đợi.

      "Được." Nàng dứt khoát đáp.

      "Á. . ." ngạc nhiên, Di Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy?

      "Sao thế? phải ngươi muốn thành thân sao, làm gì mà ngu người ra thế?" Nàng nhíu mày khinh bỉ .

      " có, ngờ ngươi lại thực đồng ý…" nháy nháy mắt, có chút khó tin.

      "Hừ, chủ tử cũng muốn thành thân rồi, chúng ta cũng thể rớt lại phía sau phải sao, lại , nếu ta lại gả thành lỡ . Tức Mặc Tuyết Dương, ta chờ sính lễ của ngươi, nếu để cho lão nương hài lòng, cẩn thận lão nương mất hứng gả cho ngươi nữa, hừ hừ." Di Tinh hừ hừ uy hiếp, bưng điểm tâm nghênh ngang rời .

      "Được… Được…" Để lại Tức Mặc Tuyết Dương vẫn còn đứng nguyên tại chỗ cười khúc khích.

      Nếu lúc này Tức Mặc Tuyết Dương biết được lâu về sau "đột nhiên có tai họa bất ngờ đến", đoán chừng lúc này thế nào cũng thể cười ra tiếng…

      Triệu phủ, trong khuê phòng nhị tiểu thư Triệu gia.

      "Thôi, đừng khóc nữa, Mộng Nhi, mẫu thân đau lòng." Vẻ mặt Triệu phu nhân buồn bã thê lương, đau lòng lau vệt nước mắt mặt Triệu Thi Mộng, buồn bã than thở, lên tiếng khuyên nhủ.

      Chỉ thấy ban ngày Triệu Thi Mộng còn rực rỡ chói mắt, dịu dàng xinh đẹp, giờ phút này lại ngồi trước gương đồng nhìn gương ngẩn người, bóng dáng phản xạ vào trong gương, chỉ thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt, sắc mặt chán nản, hai vai nàng khẽ lay động, nàng khóc, khóc thút thít, bỗng nàng đứng lên lấy tay hất hết đồ đạc bàn trang điểm xuống đất, nàng giống như phát điên níu chặt lấy hai tay của Triệu phu nhân, quát: "Mẫu thân! Nhất định là Bân Vương dối, chắc chắn là vậy. Nhất định là bởi vì nữ nhân kia nên mới muốn thành thân với con, cho nên mới dối để từ hôn!"

      "Mộng Nhi! Sao con lại đề cao chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình!" Đột nhiên Triệu phu nhân quát lớn, đôi tay gắt gao bóp chặt cổ tay thon thon như ngọc của Triệu Thi Mộng, ánh mắt trầm độc ác, gương mặt phủ đầy lớp son phấn hung dữ cực kỳ đáng sợ, thoáng làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi.

      "Mẫu thân?" Triệu Thi Mộng vẫn còn trong cơn cuồng loạn bị kinh sợ mà giật mình, lo lắng gọi Triệu phu nhân, nàng chưa từng thấy vẻ mặt kinh khủng như thế của mẫu thân, gương mặt khiến lòng nàng phát lạnh, ngay cả đau đớn cổ tay cũng chú ý đến.

      "Mộng Nhi! Ngươi muốn rơi vào tình cảnh giống tỷ tỷ sao?"

      Nàng quên đại nữ nhi số khổ của nàng bị chính Mộ Dung Tiểu Tiểu tàn nhẫn độc ác hãm hại, nàng sớm muốn báo thù cho nữ nhi nhưng lại có cơ hội xuống tay, và lại Triều Kỳ Nghị cũng cấm nàng, đồng ý cho nàng hành động thiếu suy nghĩ, nếu dễ dàng tha thứ cho nàng ta! Nhưng làm sao nàng nuốt trôi được cơn tức giận này? Hôm này, nàng chỉ có thể gửi hi vọng lên người Mộng Nhi, nếu Mộng Nhi sợ hãi phải trúng gian kế của nư nhân kia rồi sao?

      Trong giây lát, mặt nàng lại đăm chiêu ủ dột: "Mộng Nhi, mẫu thân thể trông cậy vào phụ thân con được rồi, mẫu thân hi vọng con có thể báo thù cho tỷ tỷ, có thân phận Vương phi con mới ngồi ngang hàng với nữ nhân kia, nếu nàng vẫn làm mưa làm gió đầu chúng ta."

      Triệu Thi Mộng đột nhiên hất hai tay nắm chặt của Triệu phu nhân ra, mắt thấy mẫu thân lảo đảo té ngã mặt đất nhưng nàng lại thờ ơ lạnh nhạt, nàng cười đến châm chọc: "Mẫu thân muốn hy sinh con để báo thù cho tỷ tỷ sao?

      Mặc dù nàng nghi ngờ Nam Cung Nguyệt Bân dối, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Bân Vương phải loại người ngu xuẩn, chủ động mắc tội lớn khi quân sao, huống chi lấy nàng chính là được phần binh quyền trong tay phụ thân nàng ủng hộ, muốn thiên hạ ổn định, cưới nàng ắt thể thiểu! Hôm nay cự tuyệt nàng, có thể vì chắc có thể sống được bao lâu nên muốn liên lụy đến nàng.

      "Mộng Nhi, sao con lại chuyện như thế với mẫu thân! Mẫu thân cũng vì muốn tốt cho con, nếu như con lùi bước, nữ nhân kia cũng thấy thế mà dễ dàng bỏ qua cho con, tỷ tỷ của con phải là ví dụ tốt nhất hay sao!" Triệu phu nhân chật vật nằm mặt đất, giọng nghiêm túc.

      Ra vẻ trang nghiêm! Đáy lòng Triệu Thi Mộng chửi trơ trẽn.

      "Từ mẫu thân chỉ thương tỷ tỷ! Tỷ tỷ ngu dại, mẫu thân vẫn như thế! ngờ bây giờ còn muốn lợi dụng Mộng Nhi!"

      Nàng hung hăng nhìn chăm chăm Triệu phu nhân, giọng chất vấn: "Chẳng lẽ mẫu thân quên Bân Vương sắp chết sao? Hay là mẫu thân muốn nhìn thấy nữ nhi tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết?"

      "Hỗn xược!" Đột nhiên cả viện vang lên tiếng gầm giận dữ khiến hai người còn đắm chìm trong phẫn hận của chính mình kiếp sợ đến hoảng hốt luống cuống, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Triệu Kỳ Nghị uy nghiêm khiếp người thân thể đều kẽ run rẩy.

      "Lão gia. . ."

      "Phụ thân. . ."

      " là đại nghịch bất đạo! Các ngươi có biết là nếu những lời kia bị người ngoài nghe được các người sao có thể có kết quả tốt?" Triệu Kỳ Nghị vô cùng đau lòng khi nhìn thấy màn trước mắt kia, trong đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.

      Triệu phu nhân, Triệu Thi Mộng chỉ đành phải cúi thấp đầu, bời vì Triệu Thi Mộng nhớ tới giọng điệu nguyền rủa của mình vừa rồi, sợ rằng tội chém đầu cũng quá đáng.

      "Triệu Thị, vì lời và việc làm, cấm túc ba tháng, lui xuống ." Triệu Kỳ Nghị lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Thị, trầm giọng khoát tay, trong lòng than , nữ nhân ngu dốt.

      "Mộng Nhi, phụ thân nghĩ cách xác định thân thể Bân Vương có đáng ngại hay , và lại Hoàng thượng cũng có hành động, tiếp đó, tự bản thân suy nghĩ tốt ddlqd-tưdi, rốt cuộc có muốn gả hay , sau đó phụ thân hỏi con."

      Dứt lời, Triệu Kỳ nghị chắp tay rời . Bây giờ biết việc mình làm là tốt hay xấu cho nữ nhi. Giờ phút này, lần đầu tiên trong đời sâu sắc cảm nhận được mình già rồi, cuối cùng cũng còn dùng được nữa.

      Hiên vương phủ.

      Từ lúc tiệc sinh nhật của Âu Dương Tĩnh giải tán, Nam Cung Nguyệt Hiên trở về thư phòng cho đến tận đêm cũng ra ngoài, Âu Dương Tĩnh muốn lấy lý do đưa bữa tối cũng thể gặp.

      Bên trong thư phòng chỉ đốt chiếc nến, có chút ảm đạm, chỉ nghe tiếng nến cháy thỉnh thoảng "tanh tách" vang vọng, trong đêm đầy tuyết, nổi bật lên trong phòng yên tĩnh dị thường.

      Nam Cung Nguyệt Hiên cúi thấp đầu, thân ở sau án thư, ánh nến hắt lên bên mặt , nửa kia chìm trong u khó lường.

      nhíu chặt lông mi lại, trong tay vuốt vuốt "binh phù" lấy từ trong mật các ra, lúc này mới cảm thấy thoáng bình phục chút bất an.

      Nghĩa là Nam Cung Nguyệt Bân có chứng cớ, nếu ngay từ tám năm trước tố giác rồi.

      Phệ tâm độc.

      Mặc dù độc chết , nhưng nghe lời của Nam Cung Nguyệt Bân lúc ban ngày, có lẽ mấy năm nay cũng chịu nổi.

      giờ chỉ là hoài nghi , như thế, cần lo lắng, huống chi, trong tay của còn nắm giữ binh phù, năm đó có cách nào bắt được , tám năm sau cũng dễ dàng bị quật ngã.

      Còn có, để xem Triệu Kỳ Nghị còn cố ý muốn gả Triệu Thi Mộng cho Nam Cung Nguyệt Bân nữa hay , nếu như Triệu Kỳ Nghị vẫn biết tiến lui, ngại thầm động chút tay chân.

      Về phần Dạ Nguyệt Ly, hôm nay vẫn có động tĩnh gì, từ đêm cung yến hôm đó vô duyên vô cớ nhảy ra vô số hắc y nhân đến xem, người này sâu lường được, cho là vì thương Dạ Nguyệt Ly mà lão già truy cứu, xem ra, cũng vì làm gì được ta.

      "Hà Khôn." Nam Cung Nguyệt Hiên thả binh phù lại chỗ cũ, lạnh giọng kêu.

      "Có thuộc hạ." Hà Khôn khom mình hành lễ.

      " thông báo với Huyết Thiên, Bổn vương có chuyện quan trong cần thương lượng, bảo hẹn địa điểm." híp con mắt lại, gương mặt dưới bóng tối càng làm cho người ta thể do thám được tâm tình của lúc này.

      "Vâng…" Hà Khôn có chút chần chừ, có điều vẫn lĩnh mệnh rời .

      Nam Cung Nguyệt Bân trúng kịch độc, lâu sau tin tức này lan truyền cách nhanh chóng, dĩ nhiên Nam Cung Quân Hạo trong hoàng cung cũng nghe được, cực kỳ ngạc nhiên và nghi ngờ, đợi lâm triều, lập tức phái mấy vị ngự y y thuật cao minh đến Bân Vương phủ, mà khi các vị ngự y trở lại, liền hỏi: "Là ?"

      Câu hỏi đầu tiền phải hỏi thân thể có gì đáng ngại hay mà là hỏi xác nhận giả…

      Các ngự y hai mắt nhìn nhàu, cuối cùng do vị lão ngự y có thâm niên nhất tiến lên bước bẩm báo, sắc mặt nặng nề đáp: "Hồi bẩm Hoàng thượng, quả là Vương gia bị trúng kịch độc, mặc dù ngoài mắt có gì đáng ngại nhưng bên trong sớm thể chống đỡ nổi, kể cả là trái tim. Thứ cho cựu thần kiến thức nông cạn, khó có thể nhận ra loại độc, nhưng theo Thần Phong lão nhân , loại độc này có tên là phệ tâm độc, cựu thần cho là thần y giống như dối, hơn nữa, hơn nữa…"

      Ngự y có chút ấp úng, biết có nên tình hình thực tế hay , biết Đế vương ngồi ngay ngắn sau án thư kia có dưới cơn nóng giận mà hạ lệnh giết bọn họ ?

      Trong cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo xẹt qua tia sắc bén, : "."

      Các ngự y đồng loạt rối rít nặng nề dập trán xuống đất, lão ngự y thấp thỏm lo âu : "Bân Vương… Trúng độc này được….được tám năm rồi..."

      Dứt lời, tất cả các ngự y đều liên tục dập đầu, cầu khẩn : "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…"

      Ở đây có người từng được phái đến chẩn bệnh cho Bân Vương lúc còn trẻ, ngờ mãi đến lúc này mới phát ra chuyện lớn như vậy ddlqd-tưdi, rất sợ Đế vương trong cơn giận dữ chém đầu bọn họ.

      loạt tiếng cầu xin tha thứ xen lẫn với tiếng dập đầu "thùng thùng", Nam Cung Quân Hạo càng cảm thấy bực bội nóng nảy, sắc mặt tức giận: "Câm miệng cho Trẫm!"

      Nhất thời, trong thư phòng yên tĩnh trở lại.

      "Có phải thời gian của Bân Vương còn nhiều đúng ?" Cặp mắt như chim ưng của Nam Cung Quân Hạo híp lại, lạnh lùng hỏi.

      "Hồi bẩm Hoàng thượng, chỉ…e rằng…là …" Mồ hôi lạnh của ngự y chảy ròng ròng, chuyện cũng có chút run run.

      "Có thể tin Thần Phong lão nhân hay ?" Trước đó Nam Cung Quân Hạo coi như chỉ biết được Dạ Nguyệt Ly kế thừa Thần Phong cốc, nên vừa nghe ngự y nhắc tới Thần Phong lão nhân liền hoài nghi Dạ Nguyệt Ly, có rắp tâm gì?

      "Hoàng thượng, cựu thần tự mình xem Thần Phong lão nhân chế thuốc cho Bân Vương, quả y thuật cao hơn bọn thần, mặc dù thể trị hoàn toàn tận gốc độc cho Bân Vương, nhưng lại thể có tác dụng áp chế độc, khống chế Bân Vương phát bệnh, và lại, và lại có thể tạm thời kéo dài tuổi thọ…."

      Nam Cung Quân Hạo gì, chỉ cụp con mắt xuống, nhìn tấu chương vửa mới mở ra bàn, nơi đó, đại thần đề nghị sơm lập Thái tử, ổn định triều chính…

      tay vuốt trán, mặt có bất kỳ biểu tình gì, chậm rãi nhắm mắt, giống như ngủ…

      Thấy Nam Cung Quân Hạo có lời động tác gì, Lâm Lộc thái giám bên cạnh quyết định để các ngự y rối rít lui ra.

      . . . . . .

      lúc sau.

      "Lâm Lộc, bây giờ còn có ai có thể đảm nhận xây dựng giang sơn Nam Dục?" Nam Cung Quân Họa mở mắt, lời có lên xuống, bình thường giống như hỏi "thời tiết hôm nay như thế nào".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :