1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 89: Cho ăn no
      Editor: Taiga


      Mục Trạch Dương rất thoải mái, nha đầu còn chưa làm bữa tối cho thôi, ngay cả sáng nay cũng thấy bóng người đâu! Đều do tên tiểu thử thúi Dạ Nguyệt Ly, đáng ghét! Dám cướp mất phúc lợi ăn cơm của .

      có cách nào, Mục Trạch Dương nghĩ đến cảnh phải ngồi chờ bằng đến xem chút bệnh tình của Nam Cung Nguyệt Bân, có thể nhanh chưa khỏi bệnh cho , nha đầu có thể có phần thưởng cho ?

      nghĩ đến là vừa mới tới liền thấy Nam Cung Nguyệt Bân khí huyết công tâm, coi như là mạng chưa đến lúc chấm dứt, cũng cần làm bậy như vậy?

      “Ta này Nam Cung Nguyệt Bân, ngươi sợ muốn đập vỡ bảng hiệu của lão đầu ta?” nét mặt già nua của Mục Trạch Dương nhăn lại, trực tiếp lướt tới cạnh Nam Cung Nguyệt Bân, nắm lấy cổ tay của bắt mạch, vẫn ổn, chỉ là khí tức có chút hỗn loạn!

      Nam Cung Nguyệt Bân im lặng , tùy ý để khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Thanh Phong, im lặng cảnh cáo nàng được tùy tiện hành động.

      Bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Nguyệt Bân nhìn đến, Ninh Thanh Phong vừa khẽ mở miệng lại nhanh chóng mím chặt môi, cho dù nàng , Mục Trạch Dương cũng biết từ lâu, chủ tử như vậy chỉ là tự dối mình dối người thôi.

      Lúc này Mục Trạch Dương mới chú ý đến Ninh Thanh Phong đứng bên, sắc mặt mất vẻ tự nhiên, còn có vết bầm cổ còn chưa kịp biến mất cho thấy chủ tứ bọn họ vừa xảy ra tranh cãi, chừng lại cũng vì tiểu nha đầu nhà .

      “Ngươi, chuẩn bị những thứ này, chuẩn bị cho chủ nhân nhà ngươi ngâm mình hôm nay.” Mục Trạch Dương vẫy tay để Ninh Thanh Phong lui ra, tạm thời phá vỡ khí có chút quye dị này.

      Ninh Thanh Phong cảm kích nhìn Mục Trạch Dương, giọng : “Thanh Phong ngay, xin tiền bối đợi chút.”

      Thấy Nam Cung Nguyệt Bân lo lắng đến bất động, Mục Trạch Dương khẽ kéo , nhướng mày : “ thôi, ngươi lo lắng cái gì, ngại bệnh tình chưa đủ nặng sao?”

      “Tiền bối, Tiểu Tiểu nàng…” Nam Cung Nguyệt Bân ấp úng, mặc dù rất muốn hỏi chút tình huống của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng khó có thể mở miệng.

      “Tiểu tử, lão đầu ta chỉ muốn , vật là của ngươi tất là của ngươi, vật phải của ngươi, dù cưỡng cầu cũng được, nếu ngươi cố tình muốn vậy, lão đầu ta ngăn cản nhưng hậu quả thế nào cũng chỉ mình ngươi gánh chịu.”

      Mục Trạch Dương cũng cho rằng chỉ mấy câu khiến Nam Cung Nguyệt Bân thức tỉnh, nhưng là chuyện nên , số mệnh Nam Cung Nguyệt Bân là ở Nam Dục, và Tiểu Tiểu có kiên quan, nghe vào tai là tốt nhất, cho dù nghe vào, cho tiểu tử thúi Dạ Nguyệt Ly kia chút áp lực cũng tốt, ai bảo tôn kính người già?

      Nam Cung Nguyệt Bân vô lực cười, nụ cười đau khổ vô cùng.

      hiểu được, nếu như làm điều gì đó, thể chấp nhận được oán hận và chán ghét của Tiểu Tiểu, nhưng nếu là như thế phải buông tay?

      Trong biệt viện Ly vương.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu còn trong chăn chui vào hướng nguồn nhiệt, thỏa mãn hừ tiếng, thầm nghĩ mùa đông ngủ như này là thoải mái nhất, dĩ nhiên nếu bụng kêu đói.

      Đột nhiên, Mộ Dung Tiểu Tiểu mở mắt!

      Vẻ mặt tuấn gần trong gang tấc, cặp mắt thâm tình kia rạng rỡ nhìn nàng. Thậm chí Mộ Dung Tiểu Tiểu còn thấy sáng chói trong chốc lát, nhưng ngay sau đó nàng liền khôi phục, chuẩn bị rời giường.

      “A—”

      Cả người đau nhức khiến cho Mộ Dung Tiểu Tiểu hiểu được người nam nhân trước mặt hôm qua mãnh liệt như thế nào, làm cho nàng hôm nay rời giường được.

      Cảm giác được nụ cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu mất tự nhiên, trong nháy mắt Dạ Nguyệt Ly bối rối, hai cánh tay đặt bên hông nàng nâng lên, coi Mộ Dung Tiểu Tiểu như loại trân bảo ôm trở về trong ngực, khẩu khí mang theo vẻ tự trách và khẩn trương: “Làm sao, còn đau chỗ nào?”

      Nhất thời Mộ Dung Tiểu Tiểu đen mặt, người này, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!

      Nhận thấy sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu cực kém, đột nhiên Dạ Nguyệt Ly ôm nàng chặt, thân thể lại khẽ run rẩy, lời mang theo vẻ bất an: “Nha đầu, muội hối hận?” hối hận giao bản thân mình cho ?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa định để ý đến nhất thời động tác cứng đờ, nàng có chút buồn cười, nam nhân này sau khi hai người kết hợp tối qua, thề non hẹn biển như những lãng tử bạc tình trong thiên hạ, cũng cố ý những lời ngon tiếng ngọt, hoặc giống như những người vô tình coi nàng như người lạ, mà là lo sợ nàng đổi ý, những chuyện như này hẳn người nên lo lắng là nữ nhân mới phải.

      Nàng trừng mắt, nhìn mình bị hai tay khóa chặt trước ngực, bỗng nhiên nhớ đến lúc mình vừa mới từ kiếp trước đến, tứ chi bị đông cứng lạnh như băng gặp được nam nhân này, cũng chưa từng cảm nhận được. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau trải qua mùa đông ở bên ngoài, dù trời rét lạnh nhưng tâm vẫn ấm áp.

      Hoài niệm, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ động. nụ cười từ từ đỏ bừng, nàng xấu hổ vùi mặt sâu vào ngự Dạ Nguyệt Ly, lời của nàng tức giận lại chứa hạnh phúc khó phát : “Người cũng là của huynh rồi, sao có thể hối hận đây?”

      Nếu hối hận, hôm qua nàng cự tuyệt , nhất định để đặt được mục đích, cả trinh tiết đáng quý nhất của nữ tử cổ đại nàng cũng giao cho , chẳng lẽ còn hoài nghi?

      Lời này của Mộ Dung Tiểu Tiểu chính là khẳng định tình cảm của mình, Dạ Nguyệt Ly nghe thấy lại khẩn trương, cho rằng Mộ Dung Tiểu Tiểu giao bản thân mình cho vì thế thể hối hận.

      Dạ Nguyệt Ly ôm chặt eo nàng, như muốn đem nàng nhập vào thân thể , bá đạo lớn: “Mộ Dung Tiểu Tiểu! Muội được hối hận! Huynh cho muội biết, đừng nới đời này, sau này đời đời kiếp kiếp muội cũng thuộc về huynh! Muội muốn cũng được, hối hận cũng được, cũng thể thay đổi huynh chắc chắn là nam nhân của muội, huynh nhất định để muội rời khỏi huynh!”

      Lần hẹn ước này khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng cười, hỏi: “Ly, muội hối hận khi nào?”

      Nhìn đến dung nhan tinh tế dỏ ửng của nàng, đầu tiên Dạ Nguyệt Ly ngẩn ra, sau đó đôi mắt dao động mãnh liệt, mà khóe miệng của dường như rộng đến mang tai, nâng lên khuôn mặt nhắn của nàng, triền miên hôn, làm cho nàng đắm chìm sâu.

      hồi lâu.

      “Huynh nghĩ muốn…”

      Bị hôn đến chóng mặt, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới vừa thanh tỉnh trở lại chút, lại nghe người khác lớn mật đòi hỏi.

      “A, nhưng chúng ta làm nhiều lần…” Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu ớt lên án.

      Bỗng nhiên nàng nhớ đến kiếp trước có nghe qua câu : nam nhân sau khi được nếm thử thức ăn mặn thành con sói.

      Hôm nay nàng có thể nghiệm chứng làm sao có thể thỏa mãn con sói bên cạnh nàng đây?

      “Hôm nay còn chưa có…” Dạ Nguyệt Ly mặt đầy vẻ nghiêm túc.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng.

      Cho nên nàng lại trầm luân lần nữa.

      Nhưng là.

      Làm được lần có lần thứ hai, lại có tiết chế làm đến lần thứ ba, rốt cuộc Mộ Dung Tiểu Tiểu bùng nổ!

      “Dạ Nguyệt Ly, huynh có dừng lại ? Muội chết đói rồi!”

      “Tại sao huynh lại thấy đói?” gương mặt tuấn Dạ Nguyệt Ly đầy nghi ngờ.

      “Muội làm sao biết!” Mộ Dung Tiểu Tiểu phẫn nộ.

      “Huynh cho rằng cho muội ăn rất no rồi, xem ra vẫn chưa đủ.” Dạ Nguyệt Ly tự cho mình tìm ra điểm mấu chốt.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng im lặng, đây phải là cho nàng ăn no, đây là muốn ép khô nàng, là cho chính ăn no thôi?

      “Đến, ngoan, há miệng.” biết Dạ Nguyệt Ly móc từ đâu ra cái hộp , lấy ra từ bên trong viên thuốc trắng như tuyết đưa đến miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng dụ dỗ.

      Trong nháy mắt mùi hương truyền đến mũi làm Mộ Dung Tiểu Tiểu thanh tỉnh, nàng vui mừng hỏi: “Cái này phải là…”

      “Ừ, nhanh ăn .” Dạ Nguyệt Ly sủng ái sờ sờ đỉnh đầu nàng, khẽ cười đáp.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngụm nuốt viên băng liên hoàn xuống bụng, chép miệng vài cái rồi hỏi: “Sư phụ cho?”

      “Ừ”

      Dạ Nguyệt Ly nhàng đứng dậy, rồi sau đó ôm lấy người , chẫm rãi vào phòng trong tắm rửa.

      Nàng còn mình là vị thành niên? Lo rằng thân cận quá sớm ảnh hưởng đến cơ thể? ra ở Nam Dục, nữ nhân mười bốn tuổi là được thành thân, những giống như nàng cũng sớm sinh con nối dõi, nên mười lăm tuổi cũng có gì ổn.

      Chẳng qua là theo lời nha đầu an toàn, cũng muốn tương lai xảy ra chuyện thống khổ, mà băng liên hoàn có thể giúp nha đầu tăng cường thể lực, ngoài bách độc bất xâm còn có thể tăng cường nội lực, như vậy cũng yên tâm.

      Nhưng cũng hối hận chút nào vì muốn nàng lúc này, với chuyện nàng hoàn toàn trở thành người của là quyết định sáng suốt nhất, cũng làm thỏa mãn chuyện, nàng, cho phép bất cứ kẻ nào mơ ước nàng, mà trước đây nàng chính là được nhận định là của mình…

      Trong Hiên Vương phủ.

      ràng mặt trời nhô cao, băng tuyết tan ra nhưng trong Hiên vương phủ lại u ám, gió lạnh từng trận.

      Lúc này Nam Cung Nguyệt Bân cũng còn vẻ tự tin như vài ngày trước đó, xem ra Nam Cung Quân Hạo kiên quyết yên lặng, tức giận lan tràn, nô bộc nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an, chỉ sợ khiing cẩn thận chết thể thảm như tên nô tài kia, chốc lát mạng sống còn.

      Nhanh chóng xuyên qua chỗ hành lang gấp khúc, Nam Cung Nguyệt Hiên đến thư phòng, cước đá mở cửa phòng.

      “Huyết Thiên lại đến kinh thành?’ Nam Cung Nguyệt Hiên trầm giọng hỏi.

      “Hồi bẩm Vương gia, vẫn chưa.” thep phía sau là tâm phúc của Nam Cung Nguyệt Hiên, khom người đứng cạnh thư án, cau mày lại : “Vương gia, thứ tội thuộc hạ nhiều lời, thuộc hạ cho là thể quá tin tưởng Huyết Thiên. đến việc Huyết Thiên vô cùng thần bí trong giang hồ, tu luyện ma công, là tà môn võ công tàn nhẫn, Huyết Thiên hành tẩu giang hồ lại thân ở kinh thành theo dõi động tĩnh triều đình, thể hoài nghi có mục đích thể cho ai biết.”

      Nam Cung Nguyệt Hiên phất tay áo, hai mắt híp lại, : “Trước mắt cần quản chuyện của , Bổ vương và cũng tính là quan hệ hợp tác.” tiết lộ chuyện Huyết Thiên cho binh phù cho bất kể kẻ nào, theo càng ít người biết chuyện này càng tốt.

      “Dạ”

      “Rốt cuộc là Bân vương phủ xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên vừa chìm xuống, vốn định ngồi xem hai người Nam Cung Nguyệt Bân và Nam Cung Nguyệt Ly tranh đấu, mà lúc này hai người lại đấu, Nam Cung Nguyệt Ly còn phái người đến chữa bệnh cho Nam Cung Nguyệt Bân? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      “Hồi bẩm vương gia, thuộc hạ tra , người kia chính là Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương.”

      “Cái gì?” Nam Cung Nguyệt Hiên thẳng người, kinh ngạc hỏi, “Làm sao Nam Cung Nguyệt Ly mời người đến được?”

      “Hai người Ly vương gia và họ Mộ Dung kia chính là đồ đệ của Thần Phong lão nhân.”

      “Lại còn có chuyện như vậy, khó trách vì sao Nam Cung Nguyệt Ly còn sống, hóa ra là có cao nhân giúp đỡ.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 90: Gả cho .

      Editor: Tư Di

      Nam Cung Nguyệt Hiên thể cắn răng nghiến lợi, ngờ Nam Cung Nguyệt Ly lại may mắn nhứ thế, có thể trở thành đệ tử của Thần Phong lão nhân! Có ai biết Thần Phong cốc đây? Bao nhiêu cao thủ võ lâm vắt óc suy nghĩ tìm cách đến đó bái sư, ngờ Nam Cung Nguyệt Ly lại từ đó mà ra!

      Về phần Mộ Dung Tiểu Tiểu, xem ra còn quá xem thường nữ nhân này rồi, cho là nàng chỉ có tướng mạo xinh đẹp, khó trách hoàng yến lần trước có thể dễ dàng thắng Triệu Thi Nhân như vậy, ra là kế thừa Thần Phong cốc giống Nam Cung Nguyệt Ly, xem ra lão già biết từ sớm!

      Nam Cung Nguyệt Hiên híp hai mắt, ánh mắt hiểm độc ác: "Có tra ra thân thế Nam Cung Nguyệt Bân có gì đáng ngại hay ?"

      "Đối với bên ngoài Bân Vương chỉ là ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, chỉ là theo như thám tử hồi báo, ngày nào Thần Phong lão nhân cũng đến Bân Vương phủ và lại thời gian ở lại chơi cũng ít."

      "Hả? Nếu là ốm đau bình thường càng cần phải mới đến Thần Phong lão nhân." Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ cong khóe môi, ngón trỏ vuốt cằm, giọng sâu xa.

      "Thuộc hạ cũng cho là như thế, chỉ lạ thuộc hạ thể đến gần quá mức sợ bị người của Bân Vương phát ." Vẻ mặt Hà Khôn nghiêm túc.

      "Ngươi làm đúng lắm, trước cần bứt dây động rừng quá sớm."

      Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ tựa vào sau ghế, trong lòng suy nghĩ quay cuồng, nghĩ tới rốt cuộc thân thế Nam Cung Nguyệt Bân là như thế nào, cũng biết lão già có biết hay .

      Năm đó hạ phệ tâm độc Nam Cung Nguyệt Bân nhưng ta vẫn có thể sống sót, hiển nhiên có thể thấy năng lực của Nam Cung Nguyệt Bân.

      Có điều, việc quan trọng nhất tại là làm sáng tỏ rốt cuộc Nam Cung Nguyệt Ly muốn làm cái gì, bây giờ phải là lúc đối chọi gay gắt như nước với lửa với Nam Cung Nguyệt Bân.

      Nam Cung Nguyệt Bân bị bệnh phải là cực kỳ có lợi cho Nam Cung Nguyệt Ly hay sao? Chẳng lẽ quên Nam Cung Quân Hạo cố tình lập Nam Cung Nguyệt Bân làm Thái tử? Nếu Nam Cung Nguyệt Bân lên ngôi vị Hoàng Đế, Nam Cung Nguyệt Ly sợ ngày nào đó Nam Cung Nguyệt Bân cướp mất Mộ Dung Tiểu Tiểu sao?

      tin Nam Cung Nguyệt Ly lại có lòng tốt như vậy, rốt cuộc là hai người này thầm chơi mưu quỷ kế gì, vẫn nên nhẫn nhịn suy nghĩ nên động thủ trước.

      "Biệt viện Ly Vương hôm nay như thế nào?"

      Hà Khôn biết chủ tử muốn hỏi gì, lập tức đáp: "Thuộc hạ bất tài, biệt viện Ly Vương vẫn như cũ, khó có thể tiếp cận được."

      Bởi vì bọn họ lỗ mãng, lần trước nhóm bí mật lẻn vào biệt viện Ly Vương liền bị giết chết, Hà Khôn nuốt ngụm nước bọt, tình cảnh lúc ấy vẫn còn ra trước mắt, cảnh tượng lúc đó quả chính là màn đuổi giết, mà người của bọn họ chịu nổi kích, cả quá trình căn bản thấy Ly Vương xuất lần nào.

      Nếu phải thoát được nhanh lúc này căn bản có khả năng đứng ở nơi này, tình cảnh nhìn thấy ở biệt viện Ly Vương lúc đó có lẽ cũng chỉ là góc tảng băng chìm mà thôi, thậm chí còn hoài nghi lần đó có lẽ đối phương cố tình thả trốn thoát. Hà Khôn dám những chuyện này cho Nam Cung Nguyệt Hiên, bởi vì đó chỉ là suy đoán trong lòng , nếu đúng như thế, Ly Vương cũng quá kinh khủng rồi. Mặc dù chuyện xảy ra cách đây mấy tháng nhưng mỗi lần nhớ lại tim lập tức ngừng đập nhanh.

      "Xem ra phải tìm cách thăm dò tình hình thực tế." Nam Cung Nguyệt Hiên rũ mí mắt, tay trái vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bích ngón tay cái, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

      Nam Cung Nguyệt Bân thể bứt dây động rừng, Nam Cung Nguyệt Ly lẻn vào được, có cách nào thăm dò tình hình thực tế, muốn tới vài lời khách sáo càng thể, muốn để chuyện bình thường tử tế với Nam Cung Nguyệt Ly có chút khó. như vậy, chỉ còn cách chủ động xuất kích xem xem rốt cuộc hai người này đùa trò quỷ gì!

      " biết Vương gia có tình toán gì ?"

      " phải sắp đến sinh nhật của Tĩnh trắc phi sao? phát thiệp mời, Bổn vương nên vì ái phi duy nhất chuẩn bị tiệc thọ, mời bọn họ nhất định phải tham gia." Nam Cung Nguyệt Hiên lạnh lùng cong khóe môi, nữ nhân muốn có chỗ dùng phải xem nam nhân sử dụng như thế nào.

      Cũng giống như Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, rốt cuộc Nam Cung Nguyệt Bân và Nam Cung Nguyệt Ly có quan hệ như thế nào, phải nhìn mới biết được, nếu như là hai nam tranh nữ, khiến tuồng vui càng trở nên đặc sắc.

      "Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."

      "Lui xuống ."

      Chờ Hà Khôn rui ra ngoài, hai ngón tay Nam Cung Nguyệt Hiên kéo tay cầm mã não dưới ngăn kéo thư án, nhàng chuyển động, ngay sau đó trận tiếng động vang lên, chỉ thấy phía dưới án thư lộ ra gian to bằng lòng bàn tay, vật nằm bên trong lúc này địch thực là binh phù màu thiên thanh. Nam Cung Nguyệt Hiên lấy đồ từ trong đó ra, để trong lòng bàn tay thưởng thức, ánh mắt đột nhiên sắc bén, bàn tay nắm chặt binh phù, đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ, cái vị trí kia, ngoài ra còn ai?

      Lại mấy ngày nữa qua , nắng ấm chiếu xuống làm băng tuyết tan ra, thời tiết càng lúc càng lạnh.

      Khi thiệp mời sinh nhật đưa đến biệt viện Ly Vương Dạ Nguyệt Ly cầu hôn, kết quả khỏi nghĩ cũng biết, đồ vật bị vỗ chưởng đánh bay!

      Mấy ngày qua cố ý hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu tập tục kết hôn kiếp trước, mà khi nàng đến cầu hồn sắc mặt hứng khởi, cho đến bây giờ vẫn nhớ.

      Theo lời nàng cái đó được gọi là lãng mạn.

      Cầu hôn trước thành thân sau, đây là điều thể thiếu chính vì vậy mới có màn cầu hôn trước mắt này:

      Tay Dạ Nguyệt Ly nâng hoa mai kiều diễm ứt át, tiên lên nắm bàn tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, dưới vô số ánh nhìn soi mói, hừng hực nóng bỏng, ưu nhã quỳ chân đất, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy nghiêm túc, chân thành cầu xin: "Nha đầu, gả cho ta nhé."

      Xung quang, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo vang lên, thậm chí giờ phút này ngay cả ám vệ cả ngày mình trong bóng tối cũng ngăn được mình, nhao nhao lộ ra cả thân hoặc lộ ra cả cái đầu, rất có cảm giác xem rất hứng thú, mấy ngày nay, bọn họ sớm nhận ra trang chủ đại nhân lạnh lùng ra là người rất si tình.

      "Á…" Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ nhìn Dạ Nguyệt Ly cầm trong tay bó mai đỏ lớn quỳ đầu gối xuống trước mặt mình, ban đầu hoa hồng bởi vì nàng phát cơ bản ở Nam Dục quốc ai biết hoa hồng là vật gì, có lẽ cũng có phát triền ở thế giới này nhưng ít ra mùa này tuyệt đối có, cho nên khi tay Dạ Nguyệt Ly nâng bó mai đỏ lớn Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy hạnh phúc, phải bởi vì được cầu hôn mà hạnh phúc, mà là…, khóe môi bất giác cong lên.

      Vẻ mặt Mục Trạch Dương tuyệt đối là khoa trương nhất, giận đến mức giậm chân, nếu phải vì Y Na ở bên lôi kéo chắc muốn tiến lên đạp Dạ Nguyệt Ly cước, tiên hỗn tiểu tử này, muốn bắt cóc nha đầu để nha đầu thành người nấu cơm của riêng sao! (tác giả: ra chính ngươi cũng có ý nghĩ này ~)

      phẫn nộ, oa oa kêu to: "Cái tên tiểu tử thúi này, tại sao ngươi lại cầu hôn, lão tử ta đồng ý! Nha đầu, ta là sư phụ, ta quyết định! Nghe ta sai, tiểu tử này nhờ vả được!"

      Giờ phút này Mục Trạch Dương hoàn toàn quên mất ban đầu là ai lúc nhặt Mộ Dung Tiểu Tiểu về hạ quyết tâm gả nàng làm vợ Dạ Nguyệt Ly, nếu vì sao lúc đầu lừa Dạ Nguyệt Ly mang theo Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng ăn cùng ngủ?

      Được rồi, Mục Trạch Dương thừa nhận lúc trước mình lười biếng nên mới giao người cho Dạ Nguyệt Ly, nhưng thề, tuyệt đối muốn bán người cho Dạ Nguyệt Ly, dĩ nhiên, ý tưởng này nảy sinh sau khi biết Mộ Dung Tiểu Tiểu nấu ăn rất ngon….

      Y Na dở khóc dở cười, sao sư huynh cao tuổi rồi mà hành động như đứa trẻ thế này? Bộ mặt nàng bất đắc dĩ: "Sư huynh, ngươi đừng càn quấy, cũng nhìn chút xem tình hình thế nào, vợ chồng son người ta to tiếng với nhau, ngươi xen vào làm cái gì?"

      "Sư muội, nhưng Tiểu Tiểu nàng…." Khuôn mặt Mục Trạch Dương uất ức.

      "Khôn phải còn có ta ở trong cốc sao, ta làm cho ngươi ăn được ?" Y Na rất nhân nhượng.

      " sao?"

      "."

      "Vậy tốt quá!"

      Ở nơi này Mục Trạch Dương chỉ là tiết mục , mà đôi tình nhân Tức Mặc Tuyết Dường và Di Tinh này theo trình độ tăng dần mà cũng là dạng bỉ ồi.

      Hai người cưới đến sằng sặc, cùi trỏ của Di Tinh chọc vào bụng Tức Mặc Tuyết Dương, bàn tay trắng nõn nhẹn nhàng vuốt cằm, gật đầu : "Chiêu lên xe trước mới mua vé bổ sung sau của chủ tử áp dụng tốt, quá lợi hại, quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi."

      Tức Mặc Tuyết Dương nghĩ tới điều gì đó, hai mắt đột nhiên sáng lên, hưng phần hỏi: "Tinh Nhi, ngươi cảm thấy Tiểu Tiểu có đồng ý ?

      Di Tinh cũng quay đầu lại, bộ mặt cảm động: "Có thể đồng ý sao…"

      Ha ha! Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương nhất thời cười điên cuồng, như thế, cũng có thể cầu hôn rồi? Mà nàng cũng đồng ý? Ừm, có thể thử xem, lát ở lại tìm chủ tử thỉnh giáo chút.

      Ngược lại Toái Nguyệt vẫn là mặt cọc gỗ tiêu chuẩn.

      Ngư Nhi níu chặt lấy ống tay áo của Tần Thương, vui vẻ đến rối tinh rối mù, cuối cùng tiểu thư cũng thành thân với Ly Vương gia rồi, tốt quá!

      Tần Thương liếc nhìn ánh lệ chợt lên mắt Ngư Nhi rồi sau đó nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu lâu, cũng hi vọng tiểu thư của có thể hạnh phúc mãi mãi về sau.

      Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Dạ Nguyệt Ly tự động bỏ qua, chỉ thâm tình ngắm nhìn người trước mắt, mong đợi nàng cho câu trả lời khẳng định.

      "Nha đầu, ta ngươi, gả cho ta ." Dạ Nguyệt Ly trầm giọng mê hoặc lòng người, nhưng lại êm tai dễ nghe như vậy.

      Mà chút tiếng huyên náo cũng truyền vào được thế giới của Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Ở nơi cổ đại này, cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, tôn ti ràng, ngay cả nam tử trong nhà bình thường cũng có địa vị tôn quý hơn nữ tử, huống chi là Vương gia Nam Dục, nhưng lại quỳ xuống cầu hôn nàng trước mặt nhiều người, mặc dù hau tâm tốn sức nhưng ít ra giờ phút này nàng bị làm cho cảm động.

      Hạnh phúc ở ngay trước mắt, tại sao nàng thể đưa tay ra bắt lấy đây.

      Nàng chậm rãi nở nụ cười, lên tiếng dứt khoát: "Được."

      Mọi người rối rít ồn ào, xung quanh nhất thởi nháo loạn hết cả lên…..

      Dạ Nguyệt Ly cũng nhịn được cảm giác ngọt ngào như cỏ dại lan tràn, tay ôm ngang người mang trở về phòng, khẽ đặt nàng ở giường, giây tiếp theo trực tiếp cúi đầu bắt lấy môi của nàng….

      Mộ Dung Tiểu Tiểu có thể cảm nhận được hết tất cả nhiệt tình, tình của qua nụ hôn, cho đến khi Dạ Nguyệt Ly nhẫn nhịn được mà xé rách y phục của nàng, rốt cuộc nàng cũng lấy lại được tỉnh táo sau khi đắm chìm trong nụ hôn kia.

      "Ly, sao huynh lại muốn rồi?

      "Muội có nguyện ý gả cho ta ? Nha đầu." Dạ Nguyệt Ly nặng nề cười khẽ, cũng vội vàng ép nàng, nhưng lại buông màn che xuống, cũng nằm xuống giường giống nàng.

      "Tối hôm qua chúng ta làm nhiều như vậy, sao huynh…" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút lo lắng, cứ thường xuyên làm như vậy, nàng sợ chẳng mấy chốc nàng thăng cấp làm mẹ mất.

      Mặc dù rất mong đợi có đứa bé của riêng bọn họ nhưng tóm lại vẫn thể hình dung được tình cảnh lúc đó.

      "Cũng mấy ngày rồi, chỗ của nàng cũng nên thích ứng với ta." Gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly cực kỳ tà mị, ánh mắt nóng rực như lửa liếc về phía nơi nào đó của nàng.

      "Huynh…huynh…." Người nam nhân này, sao có chút….thế này...

      Dạ Nguyệt Ly nâng trán của nàng lên, hôn triền miên lên đôi môi mền mại của nàng, đề nghị: "Đợi chúng ta làm lần lúc đó cũng sai biệt lắm đến giờ ăn trưa rồi."

      Tin mới là lạ, mỗi lần đều như vậy, kết quả chắc chắn là 100% phải sang ngày tiếp theo mới xuống được giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng bĩu môi.

      "Huynh cam đoan." Dạ Nguyệt Ly híp con mắt đỏ rực, động tác tay trở lên nhanh chóng, vài giây sau lột sạch người nào đó.

      Vì vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại trầm luân theo . . . . . .

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 91: Đây là dị ứng
      Editor: Taiga


      Trong biệt viện Ly vương.

      Hôm đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn trưa rồi nghỉ đến gần hoàng hôn mới thức dậy, chỉ thấy Tiểu Ngư khóe môi tươi cười đến hầu hạ, Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút hiểu, hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?”

      Tiểu Ngư cười hì hì, “Tiểu Ngư cũng biết có chuyện gì, hôm nay Ly vương gia tâm tình rất tốt, ban thưởng cho toàn bộ người trong biệt viện.”

      Khóe môi Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ co rút, đột nhiên hiểu Dạ Nguyệt Ly vui mừng như vậy là vì chuyện kia.

      “A, Tiểu thư, người làm sao vậy!” tay Tiểu Ngư chỉ vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, mặt đầy kinh ngạc nhìn những vết đỏ dày đặc đó.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, sau khi nghe Tiểu Ngư luống cuống kéo cổ áo cao lên che , nàng khẽ ho, nghiêm túc : “ có việc gì, ăn nhầm đồ linh tinh nên bị dị ứng thôi.” Ánh mắt nàng ngừng né tránh, lý do khiên cưỡng như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt người đơn thuần như Tiểu Ngư.

      Nhớ đến lúc trước Dạ Nguyệt Ly muốn ngủ trưa cùng nàng, thựa tế là muốn có cơ hội lại ăn nàng sạch . Để ngăn Tiểu Ngư nhìn ra manh mối gì, nàng bước xuống giường mặc thêm y phục.

      “A? ra là như vậy.” Tiểu Ngư giật mình hiểu ra.

      Dị ứng là cái gì Tiểu Ngư biết, trước kia lúc còn trong Cốc nàng bị dị ứng phấn hoa, tuy khi đó trong cốc có đại phu nhưng lại tìm ra nguyên nhân, cho nên từ nàng dám đến quá gần hoa tươi, nếu chỉ mũi khó chịu mà còn bị nổi mẩn đỏ. Sau này khi tiểu thư đến cốc mới cho nàng biết đây là dị ứng, còn giúp nàng trị hết căn bệnh lâu năm này.

      sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười gượng gạo, sắc mặt ràng là làm việc trái với lòng, sợ Tiểu Ngư lại hỏi tiếp, Mộ Dung Tiểu Tiểu hậm hực ra khỏi phòng.

      “Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, người choàng áo khoác lông chồn rồi hãy .” Tiểu Ngư ở phía sau la lên, sao tiểu thư lại nhanh như nghe thấy nàng vậy.

      Tại chỗ hành lang gấp khúc, “PHANH” tiếng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đụng phải lồng ngực ấm áp, vừa ngửi thấy mùi quen thuộc, nàng liền biết người này là ai.

      “Đau!” Mộ Dung Tiểu Tiểu vuốt cái mũi , hai mắt ngấn lệ, khuôn mặt nhắn ủy khuất hừ .

      cánh tay Dạ Nguyệt Ly ôm chặt nàng, kéo nàng vào trong áo khoác, tay khác nhanh chóng xoa chóp mũi Mộ Dung Tiểu Tiểu, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng, “Có sao , rất đau sao? Di Tinh! Di Tinh đâu!” Thấy tiểu nữ nhân trong ngực hai mắt ngấn lệ, đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời Dạ Nguyệt Ly cao giọng la lên.

      “Ly, muội sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu hít mũi cái, nội tâm khẽ thở dài, trách nàng có tật giật mình, cũng nhìn đường.

      Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt lông mày, đau lòng vô cùng, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực ra ngoài giọng dụ dỗ : “Là huynh tốt, ngoan, đừng lộn xộn, trở về phòng huynh giúp muội thoa thuốc.”

      Nhìn chóp mũi đỏ bừng, Dạ Nguyệt Ly tự trách dứt, bực mình sao lại chú ý làm nàng bị thương.

      “Ly, huynh làm quá rồi, muội sao lại yếu ớt như vậy.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giãy dụa nữa, hai tay ôm lấy eo Dạ Nguyệt Ly, cười đến chói lọi.

      ?” Dạ Nguyệt Ly khẽ nhếch môi, hồng mâu chứa chút hoài nghi.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười dán lên lồng ngực Dạ Nguyệt Ly, lắng tai nghe nhịp tim đập của , nội tâm tràn ngập ngọt ngào, toét cái miệng nhắn cười : “Vậy huynh xoa bóp giúp ta.”

      Tay Dạ Nguyệt Ly vẫn chưa rời khỏi chóp mũi nàng, nghe nàng như vậy, nhất thời bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhắn tinh tế kia, cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi nàng…

      Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm lại, nàng là xoa, phải là hôn có được ?

      “Tiểu thư, người chậm –“Tiểu Ngư ôm áo lông chồn lúc này mới đuổi theo đến nơi, nhìn thấy hình ảnh làm cho người khác mặt đỏ tim đập kia nhất thời bước chân dừng tại chỗ, ách, xem ra nàng tới đúng lúc.

      chuẩn bị xoay người rời , Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng : “Mang áo khoác đến đây.”

      Tiểu Ngư mừng rỡ vì Dạ Nguyệt Ly quan tâm với Mộ Dung Tiểu Tiểu, vội vàng tiến lên đưa áo lông chồn cho , nàng tiến đến oán trách vị gia tương lại này, “Vương gia, tiểu thư bị dị ứng rồi, người nhớ lần sau được để tiểu thư ăn đồ linh tinh nữa, Tiểu Ngư lui xuống trước.”

      “Dị ứng?” động tác Dạ Nguyệt Ly ôn nhu mặc áo lông chồn cho người trong ngực, gương mặt tuấn tú đầy nghi ngờ, sao lại bị dị ứng?

      “Hừ!” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhếch mặt lên, lại còn dám hỏi nàng? Còn phải kiệt tác của sao? Làm hại nàng xấu hổ trước mặt Tiểu Ngư.

      Cẩn thận giúp nàng kéo chặt vạt áo, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới nhàng nở nụ cười, nghi ngờ trong ánh mắt đỏ càng sâu: “Nha đầu đổ bệnh?” dứt lời nắm lấy cổ tay trắng nõn tinh tế của nàng, hai ngón tay đặt lên bắt mạch cho nàng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vung bàn tay trắng nõn, tức giận : “ cho phép hỏi nữa, muội đói bụng, bây giờ muốn ăn cơm!”

      Tay Dạ Nguyệt Ly đột nhiên trống rỗng, hơi thở toàn thân nhất thời thay đổi, “Ngoan, rốt cuộc có chuyện gì.” ôm lấy nàng, khẽ hôn lên trán nàng, nhưng mỗi lần chỉ cần tiếp xúc với hương thơm mềm mại từ nàng đều thể khống chế được, cho nên đường hôn xuống dưới, đến vành tai trắng mịn của nàng, sau đó khàn giọng hỏi.

      đợi nàng trả lời, hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, ánh mắt trầm xuống, lời mang theo vẻ chính đáng, “ tại muốn cũng được, trước tiên cho ta ăn no, rồi từ từ hỏi.” dứt lời, nơi nào đó thân thể sưng lên cố ý chạm vào nàng…

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị hôn đến thất thần, hơi thở Dạ Nguyệt Ly bao trùm quanh nàng, làm nàng còn chỗ nào để trốn, cảm giác được dị vật nổi lên chạm vào người mình, nháy mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt đỏ dữ dội, nàng mới cần cho ăn, người này luôn thay đổi biện pháp muốn ăn nàng!

      “Ừ, hay là nha đầu muốn ?” Dạ Nguyệt Ly buồn bực cắn lên vành tai nàng lần nữa, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đau muốn chạy trốn, nhưng Dạ Nguyệt Ly lại bá đạo giữ nàng lại, hôn lên môi nàng, kịch liệt và thâm tình.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, lại cũng thấy Dạ Nguyệt Ly nhìn chằm chằm mình, thuận theo buông nàng ra, hơi thở hỗn loạn : “Nha đầu, muội ngoan, nếu muội có bệnh mà ta biết, muốn ta phải lo lắng sao?”

      tuyệt đối cho phép nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì!

      Nhìn ánh mắt đỏ xinh đẹp kia che dấu chút nào vẻ lo lắng và đau lòng kia, tim Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên, lúc trước kiên nhân nên thất bại, thậm chí nàng cảm thấy được, chút chuyện này có cần khiến tức giận? Lại khiến có cảm giác an toàn, việc thân mật giữa tình nhân là chuyện bình thường, nàng là người đến từ đại, sao sau khi đến cổ đại lại để ý những chuyện nhặt này? Đây giống nàng chút nào!

      Cảm giác bất an như làm sai chuyện gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu buông lỏng khuôn mặt, sắc mặt đỏ lên, “Lúc vừa rời giường bị Tiểu Ngư nhìn thấy dấu vết cổ, cái kia, muội lừa nàng là mình bị dị ứng, chuyện chỉ có vậy, huynh nên hỏi nữa.”

      Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, trong nháy mắt sáng tỏ mọi việc, thở phào cái, ngay sau đó tà mị cười ra tiếng, “ lâu nữa kết hôn, sao có thể dễ dàng xấu hổ như vậy được, những chuyện như vậy sau này còn nhiều.”

      Tâm tình Dạ Nguyệt Ly vô cùng tốt, kể từ sau khi cầu hôn thành công, đẵ bắt đầu bố trí hôn rồi, mặc dù Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn sống cố định tại nơi có mùa đông khắc nghiệt này, nhưng vẫn ảnh hưởng đến hôn của , vô cùng mong chờ nàng gia nhập vào dòng họ Dạ gia nhà .

      “Muội đói bụng, ăn thôi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn tiếp tục đề tài này, khuôn mặt nhắn rầu rĩ chông trước ngực .

      Dạ Nguyệt Ly cười gì, tay ôm lấy nàng bước từng bướ dài đến bàn ăn.

      Dùng bữa, Tức Mặc Tuyết Dương đến, cầm trong tay thiệp mời bị Dạ Nguyệt Ly chưởng đánh bay mấy ngày trước, kiên trì hỏi: “Chủ tử, ngày mai Hiên Vương mời ngài và tiểu thư tham gia tiệc chiêu đãi mừng sinh nhật Tịnh trắc phi.”

      Mấy ngày nay bọn họ chịu đựng lạnh lùng của trang chủ đại nhân, mặc dù vẫn thường xuyên tươi cười, vì chủ tử cẩn thận chuẩn bị hôn , Hiên Vương lại đến phá hoại khí, tổ chức cái yến hội gì đó. Chủ tử nhà , hiểu rất , chỉ là người có hứng thú với ngôi vị hoàng đế kia, lần này Hiên Vương muốn tổ chức yến hội này, chắc chắn là có mục đích, nhưng mắt thấy mai chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật rồi, dường như chủ tử nhà mình căn bản là để tâm chuyện này, rốt cuộc là có hay vẫn nên hỏi lại chủ tử.

      .” Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lại gần đặt ngồi lên đùi mình, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, lấy trán mình đặt chán nàng, cẩn thận chọn thịt cả tỉ mỉ rồi mí đút cho Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn, thấy tiểu nữ nhân híp mắt, ăn hết miếng, mặt Dạ Nguyệt Ly mới thay đổi trả lời.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa trong ngực Dạ Nguyệt Ly, nuốt xuống miếng thịt cá trơn nhẵn, ánh mắt nàng chợt chớp, tiệc sinh nhật? Nam Cung Nguyệt Hiên muốn mời bọn họ tham gia? Nàng tò mò hỏi, “A? Mời những người nào?”

      Tức Mặc Tuyết Dương muốn lui ra lại nghe thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lên tiếng, đáp: “Nghe quan nhị phẩm trở lên đều nhận được thiệp mời.”

      “Nghĩa là mời cả bân Vương? Nhưng phải bị Nam Cung Quân Hạo cấm túc … Ai nha!” bên hông đột nhiên truyền đến lực mạnh, khiến thân thể mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu run lên, kịp đề phòng kinh sợ kêu lên.

      “Lui xuống!” ánh mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng quét qua Tức Mặc Tuyết Dương, thâm ý trong đó Tức Mặc Tuyết Dương hiểu được.

      Tức Mặc Tuyết Dương cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, biết vậy làm, Toái Nguyệt chết tiệt biết chạy đâu, nếu cũng phải làm chuyện phạm thượng này, chủ tử bất công, lại muốn động đến những ngày nghỉ của và Di Tinh, sao lại xui xẻo như vậy?

      Mắt thấy Tức Mặc Tuyết Dương phải lui ra, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại nghe được câu trả lời mình muốn, môi đào khẽ nhếch, để ý đến miếng thức ăn Dạ Nguyệt Ly đút tới miệng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly, nàng lên án: “Huynh lại ăn dấm lung tung!”

      Dạ Nguyệt Ly hừ lạnh tiếng, trực tiếp chấp nhận, “Ai bảo Nam Cung Nguyệt Bân muốn tranh giành nàng với huynh, muội yên lòng về , huynh phái người xem xét thay muội.”

      cũng tức giận, giọng dụ dỗ: “Ngoan, há miêng, ăn miếng nữa.”

      Hồng mâu híp lại, đáy mắt lên tia u ám. Nam Cung Nguyệt Bân chết tiệt, cấm túc còn chưa đủ lại như hồn bất tán?

      Dạ Nguyệt Ly nhất thời có chút hối hận, sớm biết như vậy sáng nay nên đáp ứng nàng để hôn lễ lùi lại đến mùa xuân năm sau, lại khiến cho kẻ khác có cơ hội.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt đầy hắc tuyến, người này sao lại ghen lung tung nữa rồi?

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 92: Ngươi lưu manh

      Editor: Tư Di

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn xuống món ngon gắp đến miệng, để ý tới dụ dỗ dịu dàng ngàng của Dạ Nguyệt Ly, kiên quyết quay mặt : "Muội ăn no rồi."

      Mặc dù còn muốn ăn nhưng bời vì Dạ Nguyệt Ly gắp cho nàng món măng giòn nàng thích nhất nên nàng lại cảm thấy mất hứng muốn ăn.

      Nàng khỏi chau đôi mày thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên, thể nuông chiều nam nhân! Giống như Dạ Nguyệt Ly, đối tốt với , liền được voi đòi tiên, cái gì cũng muốn quản, cả người nàng đều là của , còn yên lòng cái gì? Luôn ăn dấm chua như vậy khiến nàng cực kỳ khó chịu.

      Dạ Nguyệt Ly chăm chú nhìn dung nhan tinh sảo của người bên cạnh, híp cặp mắt đỏ rực thâm thúy tối tăm, sâu xa: "Nếu như nha đầu có khẩu vị, huynh ngại ngay bây giờ ôm muộn trở về phòng, giúp muội 'thực cho ăn no…'."

      Tay Dạ Nguyệt Ly cầm đũa vẫn bỏ xuống, giờ mập mờ kèm hơi thở ấm áp phả vào vành tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, trực tiếp khiến cơ thể mềm mại của nàng khẽ run, gương mặt nóng lên cách nào khống chế được sắc đỏ từ mặt lan ra đến cổ, nàng tức giận quay đầu trợn trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, môi đào mấp máy, lại thấy Dạ Nguyệt Ly cười như cười ngắm nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà tà mị, nàng cắn răng nghiến lợi thét lên: "Muội ăn!"

      Hình như còn chê mặt nàng đủ đỏ, đầu lưỡi trơn trơn của càn rỡ liếm lên vành tai mềm mại của nàng, bất đắc dĩ : "Xem ra, vẫn phải trở về phòng đút…"

      Con mắt mờ sương của Mộ Dung Tiểu Tiểu càng lúc càng mơ hồ, gò má bắt đầu càng lúc càng nóng lên, giọng nàng run rẩy: "Huynh…huynh tên lưu manh…"

      Giọng nàng run run lên án vào tai Dạ Nguyệt Ly lại thành nũng nịu, hết sức dễ nghe, con mắt đỏ rực của thoáng lên nụ cười đến mức khó có thể nhận ra, lời lạnh lùng nghiêm nghị cho phép từ chối: "Ăn thêm chút nữa nếu huynh nghĩ là muội huynh nữa, thậm chí huynh gắp món ăn cũng ăn."

      Thấy hàm răng nàng cắn môi dưới, thân thể mềm mại cũng ức chế nổi mà xui lơ trong lồng ngực , cười , nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, giọng khàn khàn, buồn rầu : "Lưu manh? Ừm, huynh thích, giờ huynh liền muốn lưu manh với muội, làm thế nào đây? Dĩ nhiên, nếu muội còn lại lần nữa huynh lập tức biến danh hiệu này thành ."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe xong sợ hết hồn hết vía, bởi vì cảm nhận nhận được đỉnh nhọn của dị vật chọc vào người nàng nên liền há miệng ra theo bản năng, chỉ sợ Dạ Nguyệt Ly muốn măm măm nàng ngay trong phòng ăn.

      Tiếng cười trầm thấp vang lên, Dạ Nguyệt Ly hôn lên trán trơn bóng như bạch ngọc của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó khẽ thở dài, giọng bị đè nén cơ hồ rung lên: "Như vậy mới ngoan, muội gầy như vậy ăn nhiều chút sao được."

      Dứt lời, bỏ miếng măng giòn lạnh từ lâu xuống, gắp miếng măng giòn khác đưa lên miệng nàng, ánh mắt giống như vô tình lướt qua bụng dưới của người nào đó, sau này, nơi nay chứa đựng kết tinh của hai người bọn họ, nuôi nàng cho tốt nào có được.

      Mỗi tấc da tấc thịt của Mộ Dung Tiểu Tiểu như bị thiêu đốt, nàng vừa hờn vừa giận nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên chuyện, trọng miệng lại như nhai sáp nến, ăn ngon.

      Đè xuống tiếng thở dài nặng trĩu, Dạ Nguyệt Ly nhịn được thỏa hiệp : "Được rồi, đừng nhìn huynh như vậy, ngày mai chúng ta tham gia tiệc, chỉ là sau khi thăm Nam Cung Nguyệt Bân cho phép muội còn nghĩ đến ta nữa."

      Thôi, nàng khó chịu, cũng khó chịu theo, tại sao hạnh phúc của hai người bọn họ lại bị kẻ quen biết ảnh hưởng?

      Thân thể cứng ngắc của Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, hàng lông mi dài kích động, ánh mắt vẫn còn mang theo nghi ngờ nhìn Dạ Nguyệt Ly, chuyện gì xảy ra với người này? Đầu tiên là cho nàng sao giờ lại thay đổi ý kiến rồi?

      Đôi môi đỏ mọng chợt đau nhói, lại thấy Dạ Nguyệt Ly giày xéo nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi, gấp gáp câu: "Đồng ý với huynh !"

      "Được." Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ mở miệng.

      Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly khẽ dao động, bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, vội vàng : "Nha đầu, cả đời huynh muốn gì khác, trừ muội ra! cho phép nghĩ về mãi nữa, người muội là huynh!"

      Coi như cố gắng hết sức che dấu nỗi sợ hãi nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhận ra sâu nơi đáy mắt đau đớn và lo lắng, nàng nuốt thức ăn trong miệng, nhàng thở dài tiếng, giải thích: "Ly, muội chỉ muốn xác nhận thân thể Việt Bân còn gì đáng ngại, nếu khồng mặc dù muội hạnh phúc nhưng lương tâm muội lo lắng."

      "Nha đầu, huynh rồi, muội nợ , huynh trả." Dạ Nguyệt ly nghiêm túc nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, lời lúc trước của phải xuông mà là làm như thế.

      Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm chặt lấy cổ của , mỉm cười bất đắc dĩ, còn có thể cái gì nữa đây? Cũng thể bởi vì khoản nợ của nàng mà khiến thoải mái theo.

      Nàng phản đối, nụ cười lại lên gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly, ai nhượng bộ phải là chuyện tốt? Buông tay đúng lúc, nàng tự mình tiến lại gần hơn….

      Bị Dạ Nguyệt Ly giày vò đến qua nửa đêm, Mộ Dung Tiểu Tiểu gần như ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh, nghĩ đến việc dù sao cũng tới trễ nên nàng cũng mặc cho Dạ Nguyệt Ly nhanh chậm ôm nàng rửa mặt.

      "Chủ tử, tất cả chuẩn bị xong."

      Lúc Toái Nguyệt vào tay cầm hộp quà, Dạ Nguyệt Ly vừa dụ dỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu uống xong bát canh, vì để thân thể nàng càng trở nên tốt hơn, trong thời gian này, luôn tìm cách bồi bổ cho Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      Mục đích là gì, cần cũng biết.

      "Ừ, thôi." Dạ Nguyệt Ly bế ngang Mộ Dung Tiểu Tiểu ra khỏi phòng.

      "Chuẩn bị tặng quà gì?" Vùi ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Toái Nguyệt.

      "Thưa tiểu thư, bình ngọc phật mà thôi." Vẫn giữ khuôn mặt gỗ tuấn tú, Toái Nguyệt trầm giọng đáp.

      "Sao lại tặng đồ tốt như vậy?" Hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chăm chăm vào hộp quà, gương mặt đau lòng.

      Ngọc phật mà thôi? Nàng nhịn được khóe mắt giật giật, nên trách nàng hẹp hòi, nàng có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với Nam Cung Nguyệt Hiên, cung yến lần trước công khai cười nàng cũng thôi , lại còn phải tặng quà cho Hiên Vương phủ, là nàng cam tâm tình nguyện mà.

      "Nha đầu cần lo lắng, những thứ đồ này trong phủ còn nhiều mà."

      Cho là nha đầu lo lắng đến vấn đề tài lực của , Dạ Nguyệt Ly vuốt ve khuôn mặt nhắn phấn nộn của nàng, cười sao cả.

      Tiêu Diêu sơn trang của căn bản thiếu tiền tài!

      Dĩ nhiên nàng biết có tiền!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu im lặng bĩu môi, Tiêu Diêu sơn trang là thương nhân bán lương thực, hôm nay lại có Vương gia của nước, thiếu tiền mới là lạ.

      Bắt gặp sắc mặt của người nào đó vẫn còn khó chịu, Dạ Nguyệt Ly ôm người nhảy lên xe ngựa, khóa chặt nàng ở trong ngực của mình, lúc này mới cười tà : "Nha đầu sót tiền cho huynh sao?"

      "Hừ!" Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng hừ tiếng.

      Mặt mày Dạ Nguyệt Ly cười tươi như hoa, gõ xuống cánh môi nàng, cười tà : "Ngoan, sao, của huynh chính là của muội."

      Bao gồm mạng của huynh.

      câu cuối cùng, Dạ Nguyệt Ly thầm với lòng mình...

      Đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu lóe sáng, hai tay níu chặt vạt áo của Dạ Nguyệt Ly, hỏi xác nhận lại: "Huynh sao?"

      Ở cái thế giới này, chỉ có đứa ngốc mới có thể ngại tiền nhiều hơn, huống chi, vốn nàng chính là người phàm, tiền, đương nhiên càng nhiều càng tốt, cộng thêm tiền chính nàng kiếm ra được, phải là nàng cũng được xứng danh tiểu phú bà rồi sao?

      Nhất thời, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến mức mở cờ trông bụng.

      Nhìn nàng vẫn còn hả hê, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly càng trở nên dịu dàng, chợt nghĩ lại đến cái gì đó, Dạ Nguyệt Ly liếc mắt lạnh đến chỗ cạnh hộp quà, mập mờ : "Nha đầu, nếu chúng ta thành thân sớm chút, đến lúc đó tiền mừng thu về còn quý giá hơn gấp nhiều lần thứ này."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhướng nhướng đôi mày thanh tú, cười sáng tỏ: "Ly, đừng nghĩ muội dễ lừa như vậy."

      Gương mặt tuần tú của Dạ Nguyệt Ly liền ngơ ngác, rồi sau đó uể oải : "Nha đầu, muội thể mơ mơ màng màng lần được à?"

      Xe ngựa từ từ đánh về phía Hiên Vương pủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu vùi trong ngực Dạ Nguyệt Ly nên có tí cảm giác lắc lư nào, nàng cười tươi roi rói thương lượng: "Lần tới muội xem xét chút…."

      ngăn cản được ngọt ngào lan tràn trong lòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu thầm than, ra nàng đủ mơ mơ màng màng rồi, so với kiếp trước, kiếp này từ đến lớn, chỉ cần Dạ Nguyệt Ly ở bên người nàng cũng cần nàng quan tâm đến cái gì cả, tất cả những gì liên quan đến nàng, dù lớn dù , nam nhân này hết mực quan tâm, căn bản đời này thực chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm, tranh giành đấu đá, cuộc sống nhàn hạ kiếp này của nàng khác xa trời vực với kiếp trước, giờ nàng chỉ cảm thấy kiếp trước giống như giấc mộng xa xôi.

      Mà tất cả chỉ vì . . . . . .

      "Ly. . ." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước khuôn mặt nhắn, si ngốc nhìn đáy mắt của Dạ Nguyệt Ly, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo này, chỉ cần tầm mắt vừa chạm đến nàng, giờ nào khắc nào cũng làm nàng đắm chìm trong dịu dàng cùng cưng chiều, đặc biệt là chỉ dành riêng cho nàng.

      "Nha đầu…" Dạ Nguyệt Ly khép hờ hai mắt, thâm tình ngắm nhìn nàng, rất thích nàng gọi là "Ly", mỗi lần gọi là lại khiến tâm cảm thấy mềm nhũn.

      "Ly, muội muốn hôn huynh." Nàng mê muội nhìn vào .

      "Có gì thông thể?" cười đến cuồng dã hấp dẫn, nhất thời liền cúi đầu xuống hôn rất sâu lên gương mặt hồng hào…

      Ngoài đường gió thổi mãnh liệt, nhưng ở trong gian nho này lại tỏa ra ôn tình nồng đậm….

      Ngay đêm đó Dạ Nguyệt Ly ôm ấp Mộ Dung Tiểu Tiểu cùng nhau xuất tại Hiên Vương phủ, khi đó cả đại sảnh to bỗng chốc trở nên yên tĩnh, vẻ mặt cả đám thay đôi khác nhau.

      Dạ Nguyệt Ly vẫn mặc thân cẩm bào đen như mực, bễ nghễ nhìn mọi người, toàn thân tự tản ra lạnh lẽo khiến người ngoài càng cảm thấy tôn quý thể xâm phạm, ngũ quan vô cùng lãnh tuấn, sắc bén lạnh lẽo cộng thêm cặp mắt đỏ rực khát máu, coi như chỉ đứng xa xa ở đó, lời cũng làm người ta kìm nén được sợ hãi liền cúi đầu.

      Mà khi thu hối ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trong ngực trong chớp mắt hai mắt muốn đóng băng đột nhiên trở nên dịu dàng như muốn chảy ra nước, mọi người lại thể kinh ngạc thầm than, quả nhiên như lời bên ngoài đồn, Ly Vương cưng chiều Vương phi tương lai như bảo bối.

      Quả hổ với danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân của nước Nam Dục Quốc, lấy hết những từ ngữ tốt đẹp cũng đủ để miêu tả nữ tử này, dưới áo lông trắng tinh thuần của tuyết hồ là dung nhan khuynh thành, chỉ cần nhìn cái cũng nhớ như in thể nào quên được, nàng đứng đó chỉ cười nhạt, coi như bị Ly Vương ôm kín trong ngực cũng kiêu ngạo, phần cư xử lạnh nhạt này mấy người có thể học được?

      Mọi người khỏi sợ hãi than, Ly Vương và vị Vương phi tương lai này quả xứng đôi.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp bỏ qua những ánh mắt thưởng thức hoặc ghen tỵ hoặc kỳ thị kia, nàng nhíu mày, giọng : "Xem ra chúng ta tới tính là quá trễ."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa lên tiếng, lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên mới phục hồi lại tinh thần, phá vỡ khí quỷ dị này, kinh ngạc mở miệng: "Ha ha, Tam Hoàng đệ, Mộ Dung nương, Hoàng huynh ta còn tưởng là các ngươi tới, may mắn Hoàng huynh còn đặt biệt giữ lại vị trí cho các ngươi, mau tới ngồi ."

      Đáy mắt Nam Cung Nguyệt Hiên thoáng qua tia thâm ý, trong lòng khẽ thở phào cái, cuối cùng cũng đến rồi!

      Nếu , biết kịch vui hôm nay còn có thể diễn nữa.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 93: Tất cả đều có
      Editor: Taiga


      Khuôn mặt lạnh nhạt của Nam Cung Nguyệt Hiên trong nháy mắt tràn đầy nụ cười, vẻ mặt vui vẻ kia có thể đánh lừa đám quan lại, cho là và Dạ Nguyệt Ly có nhiều huynh đệ, chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên tự biết hôm nay thể bỏ qua cơ hội tốt này để dò xét lần.

      Mọi người đối với Nam Cung Nguyệt Hiên hơi kinh ngạc chút rồi lập tức hoàn hồn, rối rít hành lễ: “Tham kiến Ly Vương.”

      Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, phất tay áo, chán ghét : “Đứng dậy .”

      Gương mặt tuấn tú của giận dỗi, những tên này biết nhìn người, trong buổi cung yến bình thường lần trước, mấy lão già này nhìn chằm chằm nữ nhân của , làm hận xông lên móc mắt chó của đám người kia ra!

      Mọi người chậm rãi đứng dậy, vừa thấy sắc mặt đen thui của Ly vương lập tức hoảng sợ, nghi ngờ dứt, ngươi nhìn ta rồi ta nhìn người, gương mặt tuấn tú như mùa xuân tháng ba của Ly vương vừa rồi sao lại trở nên u ám?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Dạ Nguyệt Ly ôm chặt chẽ trong ngực, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt ngoài tấm áo khoác lông chồn, mặc dù nàng giải thích được vì sao tâm tình đột biến, nhưng bàn tay trắng nõn nhàng từ trong áo khoác lông chồn đưa ra, cầm tay an ủi, khuôn mặt nhắn ngẩng lên cười với .

      “Nhờ Vương gia nhà ta ưu ái, riêng thần thiếp được tổ chức tiệc sinh nhật, tại đây thần thiếp xin đa tạ Ly vương và Ly vương phi tương lại đến, bên ngoài gió lớn, kính mời Ly vương mau vào trong ngồi, Mộ Dung nương cũng vậy, cẩn thận đừng để bị lạnh.”

      Âu Dương Tĩnh đứng dậy từ chỗ ngồi, bước đến trước mặt Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu, dịu dàng cúi đầu, tiếng như chim vàng thanh thúy dễ nghe, lông mày thanh thoát, ánh mắt như nước mùa xuân, môi tô son kiều diễm ướt át, khuôn mặt nhắn trang điểm , da nhẵn mịn tinh tế như ngọc, nàng mặc y phục màu đỏ nhưng cũng có vẻ nịnh hót chút nào, đai thắt gọn gàng, càng nhìn kỹ phát ra này có vẻ khác rất thú vị.

      Dạ Nguyệt Ly cực kỳ hưởng thụ tiếng ‘vương phi tương lai’ này, sắc mặt cũng dịu lại chút, khẽ nhếch môi, vòng tay qua bên hông Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nắm chặt, động tác đoạt lấy, đồng thời cũng là tuyên cáo với mọi người: Mộ Dung Tiểu Tiểu thuộc về !

      Mộ Dung Tiểu Tiểu căn bản chú ý đến động tác trẻ con như vậy, nàng tinh tế đánh giá Âu Dương Tĩnh, người này là nữ chủ nhân duy nhất trong biệt viện Hiên Vương phủ, dù chỉ lằ trắc phi nhưng bản lãnh tầm thường.

      Ba năm trước nàng được gả vào Hiên Vương phủ, mặc dù có điểm nào nổi trội, nhưng có thể khiến cho Nam Cung Nguyệt Hiên hạ nàng xuống, còn để nàng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của Hiên Vương phủ, nếu nàng dựa vào bối cảnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu cho là như vậy, chỉ bằng ánh sáng thỉnh thoảng xẹt qua trong đáy mắt nàng ta, Mộ Dung Tiểu Tiểu biết đây là nữ nhân thông minh.

      Âu Dương Tĩnh cũng trông chờ Dạ Nguyệt Ly trả lời câu hỏi của mình, Ly vương lạnh lùng mọi người sớm biết, có thể khiến đối đãi đặc biệt chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân bên cạnh kia, chẳng qua là nàng cần quan tâm đến những chuyện này, nàng chỉ cần hoàn thành chuyện mà Nam Cung Nguyệt Hiên giao phó, chuyện kế tiếp căn bản tốn nhiều sức đối với nàng.

      Nàng nhàng bước tiếp, nã nhặn lịch cười, với Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Mộ Dung nương nhanh chóng đến ngồi cùng với nữ quyến bên này, để cho các vị vương gia bàn chuyện.”

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới phát , trong phòng lớn được đặt nhiều bàn tiệc, tất cả khách mời đều sớm ngồi yên ổn, quan lại cũng ngồi cùng thê thiếp mà là nam nữ ngồi riêng, ở giữa chỉ dùng loại sợi tơ tằm màu xanh trong suốt để phân tách, nhìn ra được phân biệt ràng.

      Đối với Bắc Địch quốc, Nam Dục quốc dù bảo thủ hơn nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu cho là như thế này là khoa trương, nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, ràng là tình nguyện, thay vì ngồi chung với đám nữ nhân kia nàng chẳng thà ngồi chung với Dạ Nguyệt Ly.

      Sắc mặt Âu Dương Tĩnh thay đổi, vì chuyện gì khác, chỉ vì Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đến ngồi bên phía nam nhân, như vậy làm sao được!

      “Mọ Dung nương, các vị vương gia ngồi cùng nhau để đàm luận chuyện triều chính, nữ nhân chúng ta đềi nghe hiểu, chẳng bằng cùng ngồi với nhau, như vậy có thể cùng nhau tâm chút, Mộ Dung nương thấy thế nào?”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu tạm ngừng bước chân, nàng rũ mắt xuống, bàn tay trắng nõn chống cằm, bộ dáng như vậy khiến người khác cho là nàng suy nghĩ, mà ở góc độ người khác nhìn thấy, đáy mắt nàng nhanh chóng lên tia giảo hoạt.

      Có biến!

      Cũng tốt, cuộc sống thỉnh thoảng có chút gia vị như vậy nàng cũng thấy chán ghét.

      “Như vậy cũng tốt.” Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ ngước mắt cười .

      Mi tâm Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua Âu Dương Tĩnh, đối với chuyện nàng tự tiễn quyết định vô cùng bất mãn, phải biết rằng rất muốn tách ra khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, định lên tiếng phản đối, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại lên tiếng lần nữa.

      “Ly, ăn cơm xong là được rồi.”

      Trong ống tay áo lông chồn rỗng rãi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nắm lấy bàn tay Dạ Nguyệt Ly, mắt hạnh cười lên vẻ thích thú, Dạ Nguyệt Ly nhất thời sáng tỏ tâm tư của nàng.

      Mi tâm giãn ra, Dạ Nguyệt Ly bất đắc di than , khẽ nghiêng người giúp nàng sửa sang lại áo khoác lông chồn, khép vạt áo lại chặt rồi cúi người xuống bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, giọng : “Nếu có người ức hiếp muội, lập tức gọi ta, nếu muội muốn gọi cũng có thể tự mình trả đũa lại, cần để ý chuyện gì khác, mọi chuyện đầu có huynh.”

      Dứt lời, xoay người, tại góc độ mọi người nhìn thấy, đưa lưng về phía bữa tiệc, khẽ cắn vành tai nàng, rồi sau đó còn cố liếm vài cái, nhìn vành tai trắng xinh kia mập mờ dính nước, ngay sau đó từ từ ửng hồng, Dạ Nguyệt Ly hài lòng liếm môi, ánh mắt khó chịu giảm xuống chút.

      “Ừ…” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng hiểu tiếng này là trả lời Dạ Nguyệt Ly hay là bời vì chịu nổi tùy ý liếm láp, vì kiềm chế được mà hừ , gò má nàng nóng lên, thân thể mềm mại nhịn được run rẩy, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nhanh chóng chui vào trong lồng ngực .

      Dạ Nguyệt Ly cười khẽ tiếng, đợi nàng khôi phục bình thường mới ôn nhu , “Được rồi, ta bên này, nhớ lời ta ,”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mím môi , suy nghĩ chút, cũng biết bị lông chồn áo khoác dính vào, mới bị Dạ Nguyệt Ly cắn chút, nàng cảm thấy vành tai có chút ngứa, cũng dám đưa tay lên vuốt, chỉ đành vùi khuôn mặt nhắn vào áo khoác lông chồn, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, rầu rĩ theo Âu Dương Tĩnh về phía nữ quyến bên kia.

      Hành động của Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu đều bị mọi người nhìn thấy, cũng ai dám có bất kỳ ý kiến gì, đương kim Ly vương gia trời sinh tính lạnh lùng tàn ác, ngay từ sáu năm trước lúc mới đến Nam Dục được chứng kiến, bọn họ còn dám có ý kiến gì với vị vương gia lạnh lùng này, mà những người ở đây đa số đều tham gia buổi cung yến đêm đó, vị Ly vương phi tương lai này của Ly vương thi thố tài năng trong bữa tiệc tốn chút sức lực nào biến Triệu Thi Nhân thành phế nhâ, cho tới bây giờ trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, có người nhát gan nhớ đến màn kia, dạ dày dường như cuộn trào lên.

      Trấy Dạ Nguyệt Ly xoay người đến bên này, Nam Cung Nguyệt Hiên tán thưởng nhìn Âu Dương Tĩnh, quả nhiên vẫn thích nữ nhân thông minh, nếu chỉ xinh đẹp, cũng chỉ xứng để phát tiết giường.

      Nụ cười Âu Dương Tĩnh mềm mại, hôm nay nàng tuyệt đối để Nam Cung Nguyệt Hiên thấy vọng đối với nàng!

      Trong nội tâm nàng cũng suy tính, quả nhiên Ly vương cưng chiều này như châu như ngọc, cũng uổng công nàng tính toán ra tay từ này, nếu muốn thuyết phục Ly vương tách ra ngồi, chừng nàng được chú ý đến, mà Nam Cung Nguyệt Hiên cũng báo trước cho nàng tình cảnh trước đó của Mộ Dung Tiểu Tiểu, có thể nắm chặt được tâm tư Ly vương, có thể thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu tầm thường, nàng tuyệt thể coi thường, làm xong chuyện lúc này, chừng địa vị nàng trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên tăng lên.

      Sau khi Dạ Nguyệt Ly xoay người liền thu lại nụ cười, ánh mắt quét đến người ngồi bên tay phải Nam Cung Nguyệt Hiên là Nam Cung Nguyệt Bân, nghiêm mặt, làm cho người khác thấy tâm tình.

      Mắt Dạ Nguyệt Ly híp lại, vốn định để Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi cùng mộ chỗ, làm Nam Cung Nguyệt Bân nhìn hoàn cảnh, ôm ảo tưởng nữa, xem ra việc hôm nay để nàng ngồi cũng đám nữ quyến bên kia vẫn có thể xem là việc sáng suốt, chỉ là mặc dù có thể nhất thời làm Mộ Dung Tiểu Tiểu chú ý đến Nam Cung Nguyệt Bân, nhưng lại thể bảo đảm nàng phát Nam Cung Nguyệt Bân.

      Nhưng nàng thuộc về , buông tay!

      Coi như Nam Cung Nguyệt Bân cứu Mộ Dung Tiểu Tiểu mạng, biện pháp xấu nhất chính là giết Nam Cung Nguyệt Bân…

      “Ly vương đối xử tốt với Mộ Dung nương, hai người nhìn khăng khít, là ao ước của chúng ta.” Âu Dương Tĩnh dẫn Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi bên phải chính mình, phân phó hạ nhân đem bát đũa lên, nàng che miệng trêu ghẹo .

      Cùng ngồi tại chỗ này đa số đều là Cáo Mệnh phu nhân trong triều, lần này dẫn khuê nữ nhà mình đến, rối rít phụ họa Âu Dương Tĩnh:

      “Đúng vậy, Ly vương lại tuyên bố chỉ lấy mình Mộ Dung nương, chuyện này ở Nam Dục là lần đầu tiên xảy ra.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, Mộ Dung nương là thiên tư quốc sắc…”

      “Ta thấy là cực kỳ xứng đôi với Ly vương…”



      chỉ có Âu Dương Tĩnh cố ý làm ra vẻ có giao tình tốt với Mộ Dung Tiểu Tiểu, cùng chỉ vì Mộ Dung Tiểu Tiểu là Ly vương phi tương lai, lúc này nịnh nọt nàng làm cho nàng lưu lại ấn tượng tốt, tóm lại sai.

      Nghe xung quanh ngừng tán thưởng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng duy trì cười nhạt, cho nên mới nàng cũng tình nguyện đến ngồi bên này, chỉ mong trò hay bắt nàng phải đợi quá lâu.

      Bởi vì Mộ Dung Tiểu Tiểu thường xuyên sống tại biệt viện, cực ít ra ngoài, khiến bên ngoài đồn đại nàng như thần, những người đến cung yến cực kỳ mọng đợi được nhìn thấy hình dáng Mộ Dung Tiểu Tiểu, chẳng hạn như Triệu Thi Mộng, còn có Triệu phu nhân.

      Triệu Thi Mộng đầy mặt ghen ghét che dấu, hai tay nắm chặt dưới khăn trải bàn, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay nàng cũng có cảm giác, nàng muốn Mộ Dung Tiểu Tiểu có diện mạo xinh đẹp kinh người như thế, trách được Ly vương gia lại vứt bỏ tỷ tỷ mà cưới nữ nhân này, trách được mọi người muốn lấy danh hiệu của tỷ tỷ cho nữ nhân này, trách được phu quân tương lại Bân vương của nàng bị nữ nhân này hấp dẫn!

      Chỉ vì nữ nhân này có vẻ mặt dụ dỗ nam tử!

      Triệu thị hận thù Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt tràn đầy ác độc, nàng gắt gao nắm chặt đôi đũa, thân hình phát run, nếu phải trong yến tiệc, nàng muốn tiến lên đao đâm chết nữ nhân đáng chết này!

      Chính là nàng! Làm hại Thi Nhân ngây ngốc như đứa trẻ ba tuổi! Sao nàng còn mặt mũi ra đây ngồi dự tiệc? sợ gặp báo ứng sao?

      Hai mẹ con Triệu thị che dấu chút nào thù hận, mọi người ngồi quanh bàn cũng phát , nhất thời đều dừng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :