1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      Cố lên naz hehe:yoyo14:

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70.2

      Nam Cung Quân Hạo ngồi phía sớm tức giận ngập trời, Nam Cung Nguyệt Ly chút cố kỵ, thái độ như vậy là sớm để vào mắt, trầm giọng , “Ly nhi, dù sao ngươi cũng là vương gia, hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần của nhị ca ngươi, ngươi phải chú ý chút.”

      Ngoài mặt Nam Cung Quân Hạo là bất đắc dĩ khuyên bảo, nhưng ánh mắt nhìn sang lại mang trầm cảnh cáo! Dứt lời, tròng mắt của lạnh lẽo liếc qua Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu ngươi cũng đừng có hồ nháo cùng Ly nhi.” Nội tâm lại thầm mắng, đúng là hồng nhan họa thủy!

      “Phụ hoàng, ngài yên tâm, nhị hoàng huynh để ý, đúng nhị hoàng huynh?” Dạ Nguyệt Ly tựa tiếu phi tiếu đẩy vấn đề sang cho Nam Cung Nguyệt Bân, hồng mâu của híp lại, trong mắt nhìn ra cảm xúc gì.

      “Phụ hoàng, sao cả đâu.” Nam Cung Nguyệt Bân ôn hòa cười , chỉ là tầm mắt vẫn như có như rơi vào người Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc nãy cho rằng nàng phải Tiểu Tiểu, nhưng cái kiểu vân đạm phong khinh chút để ý mọi chuyện kia quá giống!

      “Bân nhi, ngươi…” Nam Cung Quân Hạo uất nghẹn.

      Nam Cung Nguyệt Hiên bỏ qua ánh nhìn phẫn hận trong mắt Triệu Thi Nhân, lại bỏ thêm chút lửa, “Tốt xấu gì người ta cũng từng thiếu chút nữa thành Ly vương phi, vậy mà hoàng đệ nhẫn tâm? Nay lại thấy hoàng đệ ôn nhu với giai nhân bên cạnh, giống tác phong của ngươi chút nào, chẳng lẽ hoàng đệ thiên vị mỹ nhân? Bạn đọc truyện tạ *******************. Nhưng Triệu tiểu thư cũng từng là đệ nhất mỹ nhân Nam Dục chúng ta nga, nhưng nếu bây giờ mà so sánh hai người, nếu sau này đệ phát giai nhân bên cạnh đệ bằng người ta sao đây, lại bỏ r lấy người khác sao?” Dứt lời ánh mắt nhìn về Mộ Dung Tiểu Tiểu mang theo chút cảm thương, trong lòng lại nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng. (VP: ta phi…tên này năng uốn éo làm ta edit cũng đổ mồ hôi!!! )

      Lời này của Nam Cung Nguyệt Hiên chỉ khơi lên mâu thuẫn của Dạ Nguyệt Ly và Triệu gia, mà còn đồng thời chỉ trích Dạ Nguyệt Ly chỉ chú trọng dung mạo, vứt bỏ người khác, lại châm chọc Mộ Dung Tiểu Tiểu lấy dung mạo quyến rũ người, làm Dạ Nguyệt Ly có biết bao nhiêu sủng ái, lại còn tuyên cáo thiên hạ khiến boa nhiêu người ghen tỵ, lời của thành công châm ngòi ly gián.

      Triệu Tại Nghị trong lòng mặc dù rất bất mãn, nhưng cũng nghe được Nam Cung Nguyệt Hiên cũng phải nhằm vào Triệu gia bọn họ, các hoàng tử tranh đấu, ta cũng dại gì mà nhúng tay. ta đau lòng nhìn nữ nhi nhà mình, nhàng thở dài, bây giờ dù Thi Nhân có cam lòng Ly vương cũng bao giờ là của nàng ta được nữa.

      Chỉ là, Dạ Nguyệt Ly chút để ý đến cảm nhận của nữ nhi mình, làm cho lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, những ấn tượng tốt về Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biến mất còn chút nào.

      Ưng mâu của Nam Cung Quân Hạo khẽ nhíu, cảm thấy may mắn vì Nam Cung Nguyệt Ly lấy Triệu Thi Nhân, bằng từ năng lực của Nam Cung Nguyệt Ly làm ta đau đầu đến mức nào, chừng ngôi vị này dù muốn nhưng cũng đấu đến cuối cùng. Đối với Nam Cung Nguyệt Ly này, ta hận chỉ thể sớm giết chết, chỉ là tạm thời thê đánh rắn động cỏ. Bạn đọc truyện tạ *******************. Nam Cung Quân Hạo khinh thường nhìn Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu, bên này có thể bỏ, nhưng quan hệ của ta với Triệu Tại Nghị thể đoạn! Chưa đến binh phù tay , ta còn chưa đoạt lại, nếu Triệu Tại Nghị này cũng sinh dị tâm, Nam Dục có thể tràn ngập nguy cơ, ta cũng muốn mình bị người ta áp chế!

      (Bởi vì NC Quân Hạo này coi Dạ ca là con trai nên gọi dạ ca là Nam Cung Nguyệt Ly, còn với mọi người bình thường vẫn gọi ảnh là Dạ Nguyệt Ly nhá ^ ^)

      Cho nên ta lớn tiếng quát, “Hiên nhi, được làm càn!”

      Chúng thần trước trận tranh đấu hoàng thất này sớm im lặng dám lên tiếng, người có chút nhát gan trực tiếp đem mình chui xuống gầm bàn, yến hội vốn tốt đẹp sao lại bỗng nhiên thành sóng ngầm mãnh liệt, phong ba bão táp thế này! Chỉ khổ bọn họ làm thần tử ở đâu, được mà ở cũng xong!

      Khuôn mặt tuấn lãnh của Dạ Nguyệt Ly lập tức kết thành bang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Nam Cung Nguyệt Hiên, “Hiên vương hình như rất bất nãm với bổn vương? Nếu Hiên vương đau lòng mỹ nhân vậy xin phụ hoàng tứ hôn .”

      ngại người ta chỉ trích , nhưng mà thể để tiểu nha đầu cũng bị chỉ trích, thể tha thứ!

      Cảm giác được hàn ý nhàng xuyên qua quần áo tiế tới da nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị sư huynh ôm ngồi chan khẽ vòng tay vuốt lưng , đôi môi nhàng cười.

      Dạ Nguyệt Ly giật mình, hơi thở lạnh lẽo cũng tản , sợ nàng hiểu lầm, vội vàng thu hai tay ôm chặt, rồi lại vội vàng giải thích. “Nha đầu, đừng nghe bậy.”

      Nàng tất nhiên biết sư huynh để mình thành Triệu Thi Nhân thứ hai, nàng căn bản là để ý, tại nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của , đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn ngập ý cười , “Ta biết.”

      “Biết cái gì?” khẩn trương hỏi.

      “Biết ngươi .” Nàng lắc đầu khẽ cười, sư huynh ngốc nghếch này.

      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….” nỉ non cảm thấy mình may mắn vô cùng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, xem ra Hiên vương này muốn nhắm vào nàng và sư huynh, đúng là phải ngồi , cũng đúng, vương gia của nước sao có thể đơn giản?

      Hai ngón tay Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ bóp ly rượu, dù dùng nội lực cái chén cũng phát ra tiếng vang ‘răng rắc’, trong hoàn cảnh im lặng dị thường này lại càng ràng, lại như để ý uống hết ly rượu rồi cười ra tiếng, “Triệu tiểu thư chỉ là muốn gả cho ai kia thôi chắc chắn để ý đến người khác đâu, bổ vương chẳng qua là bất bình thay, lại để ý mà ra suy nghĩ của mình, hoàng đệ để ý đến cảm nhận của nàng như vậy, phải cũng hơi quá đáng .”

      ra cũng muốn cưới Triệu Thi Nhân, nhưng việc này cũng phải có đồng ý của nàng ta! Cho dù có nhà ngoại mẫu phi chống lưng, nhưng lão già chết tiệt này lại chỉ nghĩ đến Dạ Nguyệt Ly kia! Làm tức giận vô cùng!

      “Ai muốn gả cho !” Triệu thi nhân cuối cùng cũng hết nhẫn nại, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước nay bị oán khí vặn vẹo xấu xí vô cùng. Nàng ta nhìn Nam Cung Nguyệt hiên ghét bỏ, lạnh lùng cười, tta tưởng ở trước mặt mọi người chỉ trích Ly vương, lại đỡ nàng ta mấy câu, nàng ta cảm kích sao? Nằm mơ!
      Nam Cung Quân Hạo ngồi phía sớm tức giận ngập trời, Nam Cung Nguyệt Ly chút cố kỵ, thái độ như vậy là sớm để vào mắt, trầm giọng , “Ly nhi, dù sao ngươi cũng là vương gia, hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần của nhị ca ngươi, ngươi phải chú ý chút.”

      Ngoài mặt Nam Cung Quân Hạo là bất đắc dĩ khuyên bảo, nhưng ánh mắt nhìn sang lại mang trầm cảnh cáo! Dứt lời, tròng mắt của lạnh lẽo liếc qua Mộ Dung Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu ngươi cũng đừng có hồ nháo cùng Ly nhi.” Nội tâm lại thầm mắng, đúng là hồng nhan họa thủy!

      “Phụ hoàng, ngài yên tâm, nhị hoàng huynh để ý, đúng nhị hoàng huynh?” Dạ Nguyệt Ly tựa tiếu phi tiếu đẩy vấn đề sang cho Nam Cung Nguyệt Bân, hồng mâu của híp lại, trong mắt nhìn ra cảm xúc gì.

      “Phụ hoàng, sao cả đâu.” Nam Cung Nguyệt Bân ôn hòa cười , chỉ là tầm mắt vẫn như có như rơi vào người Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc nãy cho rằng nàng phải Tiểu Tiểu, nhưng cái kiểu vân đạm phong khinh chút để ý mọi chuyện kia quá giống!

      “Bân nhi, ngươi…” Nam Cung Quân Hạo uất nghẹn.

      Nam Cung Nguyệt Hiên bỏ qua ánh nhìn phẫn hận trong mắt Triệu Thi Nhân, lại bỏ thêm chút lửa, “Tốt xấu gì người ta cũng từng thiếu chút nữa thành Ly vương phi, vậy mà hoàng đệ nhẫn tâm? Nay lại thấy hoàng đệ ôn nhu với giai nhân bên cạnh, giống tác phong của ngươi chút nào, chẳng lẽ hoàng đệ thiên vị mỹ nhân? Bạn đọc truyện tạ *******************. Nhưng Triệu tiểu thư cũng từng là đệ nhất mỹ nhân Nam Dục chúng ta nga, nhưng nếu bây giờ mà so sánh hai người, nếu sau này đệ phát giai nhân bên cạnh đệ bằng người ta sao đây, lại bỏ r lấy người khác sao?” Dứt lời ánh mắt nhìn về Mộ Dung Tiểu Tiểu mang theo chút cảm thương, trong lòng lại nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng.

      Lời này của Nam Cung Nguyệt Hiên chỉ khơi lên mâu thuẫn của Dạ Nguyệt Ly và Triệu gia, mà còn đồng thời chỉ trích Dạ Nguyệt Ly chỉ chú trọng dung mạo, vứt bỏ người khác, lại châm chọc Mộ Dung Tiểu Tiểu lấy dung mạo quyến rũ người, làm Dạ Nguyệt Ly có biết bao nhiêu sủng ái, lại còn tuyên cáo thiên hạ khiến boa nhiêu người ghen tỵ, lời của thành công châm ngòi ly gián.

      Triệu Tại Nghị trong lòng mặc dù rất bất mãn, nhưng cũng nghe được Nam Cung Nguyệt Hiên cũng phải nhằm vào Triệu gia bọn họ, các hoàng tử tranh đấu, ta cũng dại gì mà nhúng tay. ta đau lòng nhìn nữ nhi nhà mình, nhàng thở dài, bây giờ dù Thi Nhân có cam lòng Ly vương cũng bao giờ là của nàng ta được nữa.

      Chỉ là, Dạ Nguyệt Ly chút để ý đến cảm nhận của nữ nhi mình, làm cho lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, những ấn tượng tốt về Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biến mất còn chút nào.

      Ưng mâu của Nam Cung Quân Hạo khẽ nhíu, cảm thấy may mắn vì Nam Cung Nguyệt Ly lấy Triệu Thi Nhân, bằng từ năng lực của Nam Cung Nguyệt Ly làm ta đau đầu đến mức nào, chừng ngôi vị này dù muốn nhưng cũng đấu đến cuối cùng. Đối với Nam Cung Nguyệt Ly này, ta hận chỉ thể sớm giết chết, chỉ là tạm thời thê đánh rắn động cỏ. Bạn đọc truyện tạ *******************. Nam Cung Quân Hạo khinh thường nhìn Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu, bên này có thể bỏ, nhưng quan hệ của ta với Triệu Tại Nghị thể đoạn! Chưa đến binh phù tay , ta còn chưa đoạt lại, nếu Triệu Tại Nghị này cũng sinh dị tâm, Nam Dục có thể tràn ngập nguy cơ, ta cũng muốn mình bị người ta áp chế!

      (Bởi vì NC Quân Hạo này coi Dạ ca là con trai nên gọi dạ ca là Nam Cung Nguyệt Ly, còn với mọi người bình thường vẫn gọi ảnh là Dạ Nguyệt Ly nhá ^ ^)

      Cho nên ta lớn tiếng quát, “Hiên nhi, được làm càn!”

      Chúng thần trước trận tranh đấu hoàng thất này sớm im lặng dám lên tiếng, người có chút nhát gan trực tiếp đem mình chui xuống gầm bàn, yến hội vốn tốt đẹp sao lại bỗng nhiên thành sóng ngầm mãnh liệt, phong ba bão táp thế này! Chỉ khổ bọn họ làm thần tử ở đâu, được mà ở cũng xong!

      Khuôn mặt tuấn lãnh của Dạ Nguyệt Ly lập tức kết thành bang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Nam Cung Nguyệt Hiên, “Hiên vương hình như rất bất nãm với bổn vương? Nếu Hiên vương đau lòng mỹ nhân vậy xin phụ hoàng tứ hôn .”

      ngại người ta chỉ trích , nhưng mà thể để tiểu nha đầu cũng bị chỉ trích, thể tha thứ!

      Cảm giác được hàn ý nhàng xuyên qua quần áo tiế tới da nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị sư huynh ôm ngồi chan khẽ vòng tay vuốt lưng , đôi môi nhàng cười.

      Dạ Nguyệt Ly giật mình, hơi thở lạnh lẽo cũng tản , sợ nàng hiểu lầm, vội vàng thu hai tay ôm chặt, rồi lại vội vàng giải thích. “Nha đầu, đừng nghe bậy.”

      Nàng tất nhiên biết sư huynh để mình thành Triệu Thi Nhân thứ hai, nàng căn bản là để ý, tại nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của , đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn ngập ý cười , “Ta biết.”

      “Biết cái gì?” khẩn trương hỏi.

      “Biết ngươi .” Nàng lắc đầu khẽ cười, sư huynh ngốc nghếch này.

      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi….” nỉ non cảm thấy mình may mắn vô cùng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, xem ra Hiên vương này muốn nhắm vào nàng và sư huynh, đúng là phải ngồi , cũng đúng, vương gia của nước sao có thể đơn giản?

      Hai ngón tay Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ bóp ly rượu, dù dùng nội lực cái chén cũng phát ra tiếng vang ‘răng rắc’, trong hoàn cảnh im lặng dị thường này lại càng ràng, lại như để ý uống hết ly rượu rồi cười ra tiếng, “Triệu tiểu thư chỉ là muốn gả cho ai kia thôi chắc chắn để ý đến người khác đâu, bổ vương chẳng qua là bất bình thay, lại để ý mà ra suy nghĩ của mình, hoàng đệ để ý đến cảm nhận của nàng như vậy, phải cũng hơi quá đáng .”

      ra cũng muốn cưới Triệu Thi Nhân, nhưng việc này cũng phải có đồng ý của nàng ta! Cho dù có nhà ngoại mẫu phi chống lưng, nhưng lão già chết tiệt này lại chỉ nghĩ đến Dạ Nguyệt Ly kia! Làm tức giận vô cùng!

      “Ai muốn gả cho !” Triệu thi nhân cuối cùng cũng hết nhẫn nại, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước nay bị oán khí vặn vẹo xấu xí vô cùng. Nàng ta nhìn Nam Cung Nguyệt hiên ghét bỏ, lạnh lùng cười, tta tưởng ở trước mặt mọi người chỉ trích Ly vương, lại đỡ nàng ta mấy câu, nàng ta cảm kích sao? Nằm mơ!

      Tròng mắt Triệu Thi Nhân u ám nhìn Dạ Nguyệt Ly, lên án , “Ly vương, sao ngài có thể làm vậy với Thi Nhân!”

      Con ngươi của Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu lại nguy hiểm, nữ nhân này lại muốn lôi lại chuyện xây dựng lại quan hệ với Ly vương kia? Nếu phải thấy nàng ta còn có tác dụng, ta sao có thể hảo tâm mà giúp nàng ta chuyện? Ngu xuẩn!

      Nam Cung Quân Hạo thấy chuyện vô cùng gay gắt, thể cứu vãn, tức giận vỗ án đứng lên, ly rượu bàn rơi xuống đất tan tành, mày kiếm của ta dựng thẳng lên, tức giận quát, “Các ngươi đều phản rồi!”

      Chúng đại thần giật mình sợ hãi cuống quýt đứng dậy, trong chốc lát đều quỳ xuống hô, “Hoàng thượng bớt giận!”

      Nam Cung nguyệt bân, Nam Cung nguyệt hiên đều khom người cúi đầu , "Phụ hoàng bớt giận.”

      Đôi mắt Nam Cung Nguyệt Bân mang teo chút lo lứng nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, tuy rằng nàng phải người muốn tìm kiếm, nhưng hăn scuxng muốn nàng bị khi dễ.

      Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nha đầu dang ngồi ngay ngắn trong lòng mình, bộ dạng mọi chuyện liên quan đến ta, bỗng nhiên lại bị Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo dậy, nàng muốn lại trở thành tiêu điểm đâu, lát nữa biết khi nào mới được trở về, nàng mới muốn ở lại xem diến trò.

      chống lại được nàng, Dạ Nguyệt Ly đành thuận thế đứng lên, vô lực , “Phụ hoàng bớt giận.”, Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy vậy vừa bực lại vừa buồn cười, sư huynh có thể nghiêm túc chút hay ?

      “Nha đầu, sư huynh nghe lời của ngươi rồi, về phải thưởng cho ta nha.” Thanh ái muội của Dạ Nguyệt Ly nhàng vang lên, chỉ đủ cho hai người nghe, tay cũng thuận thế ôm thắt lưng mềm ại của nàng, ở bên tai nàng nhàng thổi khí, chọc cho thân thể nàng run rẩy, bàn tay bé khẽ vòng đến sau lưng mỗ nào đó véo mạnh!

      Dạ Nguyệt Ly nhắn nhó mặt ủy khuất , “Nha đầu nhẫn tâm.”

      “Đừng nháo.” Mộ Dung Tiểu Tiểu trừng mắt cái.

      Triệu Thi Nhân mặc dù quỳ nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, thấy hai người liếc mắt đưa tình, tức giận đến xanh mét mặt, tất cả đều tại tiện nhân này! Đoạt vị trí của nàng ta, lại còn dám cướp tâm của Ly vương! Triệu Thi Nhân nàng thề đội trời chung với Mộ Dung Tiểu Tiểu kia!

      “Hoàng thượng xin người hãy ân chuẩn cho thần nữ cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu kia luận võ quyết đấu” Triệu Thi Nhân đột nhiên đứng dậy, ném chiếc khăn gấm bị mình xé rách xuống dưới, tuy là lời thỉnh cầu, nhưng cũng có ý thể thương lượng!

      Triệu Tại Nghị giật mình ngẩng đầu nhìn lên, thấp thỏm lo âu , “Hoàng thượng, than nữ tuổi còn hiểu chuyện, xin hoàng thượng tha mạng!”

      Nam Cung Quân Hạo cũng thấy Nam Cung Nguyệt Ly vì nàng kia mà mới hành lễ với mình, trong lòng mặc dù cũng vui mừng, nhưng cân nhắc lại, nếu đáp ứng Triệu Thi Nhân kia, có lẽ cũng tốt, nếu nàng ta thắng, Triệu tại Nghị cũng để việc này trong lòng nữa, như thế cũng có thể mượn tay nàng ta giáo huấn hai người kia, chắc chắn Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đánh bại tam nhi kia của cũng còn chút mặt mũi nào!

      khoát tay áo, “Triệu tướng quân đứng lên , về phần thỉnh cầu của Thi Nhân, nếu Tiểu Tiểu cũng đáp ứng, trẫm gì.” cũng đồng ý ngay, vì bay giờ vẫn chưa đến lúc cùng Nam Cung Nguyệt Ly trở mặt thành thù, nếu Triệu Thi Nhân thông minh, chắc chắn có thể hiểu ý tứ của . Truyện được edit và đăng tại *******************

      “Hoàng thượng, người phản đối là tốt rồi.” Hai mắt Triệu Thi Nhân sáng ngời, ngạo nghễ ngẩng cao đầu nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, “ Mộ Dung nương, ngươi có dám nhận khiêu chiến của ta?”

      Tiện nhân! Đêm nay nàng ta phải đánh cho Mộ Dung Tiểu Tiểu kia ngóc đầu lên được! Đem nàng dẫm nát dưới chân! Hung hăng lăng nhục nàng! Cũng cho Ly vương biết, nàng ta mới là tốt nhất!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn màn trước mắt, ràng là Nam Cung Quân Hạo muốn mượn tay Triệu Thi Nhân làm sư huynh mất mặt, nhưng mà, bọn họ cũng quá coi thường nàng? Nghĩ nàng là quả hồng mềm tùy ý bóp nát sao? Chẳng lẽ ai biết nàng và sư huynh là người của thần phong cốc?

      Dạ Nguyệt Ly giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng khẽ , “Bọn họ cũng biết đâu.”

      lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Thi Nhân, ánh mắt kia lạnh lẽo tới cực điểm làm nàng ta cơ hồ thở nổi!

      “Nha đầu cần để ý đến!” Dạ Nguyệt Ly ôn nhu khuyên nhủ.

      Triệu Thi Nhân nghe vậy, cắn răng lên tiếng, “Mộ Dung Tiểu Tiểu, ngươi mau trả lời cuối cùng có đáp ứng ? Ngươi như vậy là nhát gan , ta biết ngươi cũng có võ công!” Nội tâm nàng ta lại thầm nghĩ, Ly vương, ngươi nhất định hối hận!

      “Tốt.” Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời sư huynh, nàng thản nhiên cười , khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp mang biểu tình sao cả , “Nhưng mà, luận võ đương nhiên phải có phần thưởng rồi?”

      Mọi người sửng sốt!

      Trong lòng Dạ Nguyệt Ly lại tràn đầy vui mừng, ôn nhu trong mắt lan tràn, nha đầu là vì mới đánh sao? Rất tốt rất tốt, cũng thực màn hùng cứu mỹ nhân nếu nàng muốn!

      A, cảm giác này, thích!

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 71: là của ta

      Editor: Vân Phiêu

      Mọi người đều tò mò nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, đoán xem nàng ra điều kiện gì.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa tiếu phi tiếu , “Triệu tiểu thư vốn là do lựa chọn của sư huynh làm khó chịu trong lòng, vậy nếu hôm nay Triệu tiểu thư thua, từ nay về sau cũng nên mơ tưởng đến sư huynh nhà ta nữa nha. Nếu làm được trận này cần đánh nữa.”

      Hai tay nàng khoanh lại, bộ dạng nếu Triệu Thi Nhân đồng ý cũng đánh.

      “Bổn tiểu thư mơ tưởng đến Ly vương?”Con ngươi Triệu Thi Nhân trừng lớn, ngón tay chỉ thẳng mũi mình, thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân! “Mộ Dung Tiểu Tiểu ngươi nên ràng, ta vốn do hoàng thượng khâm điểm làm Ly vương phi, nếu phải do ngươi giữa chừng nhảy ra, hôn lễ của ta sao phải hủy bỏ?” Còn hại nàng ta bị toàn bộ người dân Nam Dục chê cười.

      Tất cả những điều này đều do tiện nhân trước mặt mà ra, nàng còn mặt mũi nàng ta mơ tưởng Ly vương, đời này còn có nữ nhân nào biết xấu hổ như vậy? là tức chết nàng ta mà!

      “Ngươi sai rồi, Triệu tiểu thư.”

      Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ vẻ bí hiểm, nàng nhàng giơ ngón trỏ lắc lắc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ta và sư huynh là thanh mai trúc mã, sớm đính ước, theo đạo lý mà , là Triệu tiểu thư giữa đường nhảy ra, phải ta nha.”

      “Hừ! cho ai nghe, ai biết các người có phải sư huynh muội hay , từ sáu năm trước khi Ly vương trở về, người cũng xuất lần nào!”

      “Ngươi hoài nghi ý chỉ của trẫm?” Nam Cung Quân Hạo đột nhiên lên tiếng, tiếng uy nghiêm hùng hậu, cũng mang theo nhè tức giận, còn tưởng Triệu Thi Nhân có năng lực gì, cuối cùng cũng chẳng ra sao!

      “Hoàng thượng thứ tội, nữ nhi của lão thần chỉ là quá chung tình với Ly vương, cho nên mới nhất thời hồ đồ, năng lỗ mãng, xin hoàng thượng tha mạng!” Triệu Tại Nghị vèo quỳ xuống, sắc mặt nghiêm túc quát, “Nghịch nữ, quỳ xuống!” Đáy lòng ta vô lực ai oán, Thi Nhân sao có thể hồ đồ như thế, trước mặt mọi người nghi ngờ vua của nước, đó chính là tội mất đầu!

      Triệu Thi Nhân bừng tỉnh nhớ ra mình gì, nhất thời khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên quỳ xuống, “Hoàng thượng tha mạng, thần nữ dám nghi ngờ hoàng thượng, chỉ là nhất thời lỗ mãng nên mới…”

      Nàng ta oán độc trừng ắt nhìn Mộ Dung tiểu Tiểu, đều do tiện nhân chết tiệt này, nàng ta khẳng định nàng cố ý! Chính là làm cho nàng ta giận quá mà bừa! Tốt, kế hay! Lại dám tính kế nàng ta nhìn bộ dáng thuần khiết vô tội, nội tâm lại vô cùng ác độc, nàng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của tiện nhân này, cho Ly vương thấy ràng! Miễn cho ngày lại bị tiện nhân này tính kế!

      “Hừ, niệm tình phụ thân ngươi có công với nước, trẫm bỏ qua cho người lần này, đứng lên !”

      Lần này xem như cho Triệu Tạ Nghị nhân tình, sau này tìm cơ hội lấy binh quyền về! Triệu Tại Nghị tuy tận trung nhưng khó đảm bảo sau này vì nữ nhi mà sinh dị tâm, nếu cứ phải lúc nào cũng đề phòng, vậy chẳng thà thu hồi binh quyền về trong tay!

      “Tạ hoàng thượng!” Hai cha con Triệu Tại Nghị vội vàng tạ ơn.

      Triệu Tại Nghị cảm thấy may mắn vô cùng, phải biết rằng tội chết có thể miễn, nhưng khó bị phạt cái gì, uy nghiêm vua của nước đâu có dễ bị xúc phạm như vậy, khó đảm bảo hoàng thượng trừng trị, đến lúc đó Thi Nhân chắc chắn vô cùng khổ sở! Xem ra hoàng thượng vẫn rất coi trọng rồi!

      Nguy hiểm qua, Triệu Thi Nhân lại hướng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu , “Ta đáp ứng cầu của ngươi, còn nếu ngươi thua?”

      “Cho dù ta mơ tưởng đến sư huynh nhà ta, nhưng thánh chỉ hạ, Triệu Tiểu thư cũng thể tái giá, như vậy, nếu ta thua, Triệu Tiểu thư tùy ý quyết định .”

      Mọi người mang vẻ mặt khó hiểu với câu dứt khoát của Mộ Dung Tiểu Tiểu, người có đầu óc đều biết Triệu Thi Nhân là bất mãn với hôn lễ của nàng và Ly vương nên mới khiêu chiến, dien$@%$#%lequ&*&(*donn, nhất định nếu thắng giáo huấn nàng để giải hận, mà nữ tử này lại ràng như thế, sợ Triệu tiểu thư tra tấn nàng đến chết sao? Cho dù là sư muội ly vương, nữ tử có chút võ công sao có thể bằng tiểu thư con nhà tướng?

      “Tốt, đây chính là ngươi ra, tất cả mọi người làm chứng! Mộ Dung nương, chúng ta bắt đầu !”

      Triệu Thi Nhân cười ngạo nghễ, vẻ mặt tự tin, nàng ta nhất định đánh bại tiện nhân này, sau đó đem nàng xử trí, lúc đó kể cả là Ly vương cũng được cái gì!

      “Mời..” Hai bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ mở, nụ cười ôn nhu của mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, làm tất cả mọi người đều si mê trong đó, đáng tiếc, tiểu mỹ nhân rất nhanh bị đánh đến mặt mũi bầm dập mất thôi, Triệu tiểu thư chắc chắn hạ thủ tàn nhẫn. Tất cả mọi người trong này đều nhìn Triệu Thi Nhân với ánh mắt thầm oán hận!

      Mi tâm Triệu Thi Nhân khẽ nhăn, ánh mắt mọi người xung quanh vô cùng kỳ quái làm nàng ta hiểu ra sao. Nhưng mà, nàng ta cũng thèm quản, chỉ cần nàng ta thắng tiện nhân kia, rồi đem nàng nhục nhã trước mọi người, như vậy mọi chuyện trước đây đều có thể vãn hồi rồi!

      Cảm giác được sư huynh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút nghi hoặc, nàng nâng mắt nhìn đôi hồng mâu sáng bừng như ngọc, đôi mắt tràn đầy thâm tình khiến nàng xao động, mà khóe môi là ý cười ôn nhu vô cùng làm nàng cũng ngốc lăng, cảm giác được cánh tay dài bên hông bỗng nhiên xiết chặt!

      Dạ Nguyệt Ly ôm trọn tiểu nha đầu vào trong lòng, rồi sau đó khẽ hôn lên trán nàng , “Nha đầu, bốn lần…”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng nỉ non, “Cái gì…”

      Dạ Nguyệt Ly khẽ cười, vui vẻ sáp lại gần mặt nàng, ý cười bên môi vẫn ấm áp, hảo tâm nhắc nàng nhớ lại, “Sư huynh nhà ta…”

      Đúng vậy, nha đầu của “Sư huynh nhà ta..” bốn lần, đây chính là cái khó lắm mới phát , hóa ra nha đầu muốn nhanh chóng biến thành của nàng rồi? Nhưng mà, còn muốn chờ chút!

      Hoàn hồn lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa tiếu phi tiếu nhìn người lâng lâng trước mặt, rồi thấy đột nhiên phì cười, nàng lạnh nhạt , “Còn cười, có cái gì buồn cười?”

      Nàng tức giận xem thường, nghĩ nàng ăn no rửng mỡ tranh giành nam nhan với nữ nhân khác sao? Nếu phải sư huynh chọc hoa đào, sao lại có phiền tóai như vậy? Nàng còn muốn về nhà ngủ đây! Truyện được edit và đăng tại *******************.

      Dạ Nguyệt Ly nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, thiếu chút nữa nhịn được muốn hôn nàng! Khuôn mặt tràn đầy sung sướng, khóe môi lại nhếch lên chút cười tà, “Nha đầu ghen tị…haha..”

      Đây là lần đầu tiên nha đầu ghen vì nha, bộ dạng phụng phịu như vậy, chết mất! (Vp: Dạ ca cuồng ngược!!! Thiên a~~~)

      “Tránh ra, ta muốn luận võ, hừ!”

      Nam nhân này bộ dạng khó coi, suất mà làm nàng chướng mắt, dám trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng vui chút nào khi có nữ nhân khác lúc nào cũng nhìn chằm chằm nam nhân của nàng!

      Trở về nàng phải cảnh cáo mỗ nam nhân nào đó, đừng có suốt ngày chọc ruồi bọ rồi lại bắt nàng phải đuổi , như thế chẳng phải bắt nàng phiền chết sao? Trước kia là nàng chưa xác định tình cảm, tại xác định sư huynh là vật sở hữu của mình, tự nhiên chấp nhận được bị người khác nhòm ngó!

      Hai người vừa rồi nhìn nhau đắm đuối làm cả toàn trường đều ngây người, lại dám tự tiện phá đám. Sáu năm nay, Ly vương gia cường thế và là bộ dạng lãnh lẽo như hàn băng, đều làm cho bọn họ dám đắc tội. Chỉ là, thái độ của Ly vương với nàng kia cũng làm bọn họ líu lưỡi thôi, nếu như bình thường đối mặt với họ là mùa đông khắc nhiệt, đối diện với nữ nhân trước mặt này lại là mùa xuân tháng ba, vẻ mặt đầy ý cười ôn nhu kia, lần nữa lại làm bọn họ hoài nghi đây có đúng là Ly vương , phải biết là, sáu năm qua ai kể cả người hầu trong phủ thấy Ly vương cười lần!

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 72: Nhân tiểu quỷ đại
      Editor: Taiga

      Khuôn mặt nhắn thanh tú của Cát Tường tràn đầy vẻ hiểu, vì sao chủ tử lại hỏi vấn đề kỳ quái này? gãi đầu, nghiêng đầu đáp: "Chủ tử, nô tài hiểu, thói quen hai mươi mấy năm, vì sao phải thay đổi?"

      Nam Cung Nguyệt Bân ngẩng mặt lên, bóng đêm ngày càng dày đặc, chỉ còn rải rác vài ngôi sao tô điểm bầu trời đêm, mùa thu sương lạnh, thở ra hơi, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia, giọng : " thôi, trở về vương phủ.”

      Cát Tường vẫn hiểu, nhưng cũng lên tiếng nữa.

      Dạ Nguyệt Ly ôm người đường bay thẳng ra cửa cung, vừa vào xe ngựa, liền nhịn được tràn ra ngọt ngào, cúi đầu bắt được môi người...

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ hôn nóng bỏng bất thình lình ập đến làm cho tay chân có chút luống cuống, bị động thừa nhận nhiệt tình của , cả người như nhũn ra, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đáy mắt lên vẻ cười tà, bàn tay mềm mại xương tiếng động mở ra vạt áo bên hông Dạ Nguyệt Ly...

      Chưa bao giờ thấy may mắn vì quần áo nam nhân cổ đại đều dễ dàng cởi ra như lúc này, chỉ cần cong ngón tay cái! Tay ngọc trắng noãn của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chui vào trong áo lót người nào đó, xoa đến lồng ngực trơn bóng...

      Bắt đầu đốt lửa!

      tại nàng cũng sợ sư huynh kích động mà ăn mình, bằng hiểu biết của nàng đối với sư huynh, chỉ cần nàng hô ngừng, sư huynh tuyệt đối dừng lại! Chẳng qua, chuyện tối nay đừng nghĩ nàng cứ cho qua như vậy!

      Trước kia tạm thời tính, tại là của nàng, lại còn quyến rũ ong bướm đến? thể tha thứ!

      Mắng chửi, thích hợp, đánh đập, nàng nỡ, vết thương lần trước đoán chừng còn chưa hồi phục. Cho nên, hôm nay loại vừa hành hạ người, vừa thương tổn đến thân thể này là phương pháp tốt nhất. Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng phải chưa từng thấy heo chạy, khơi lên dục hỏa của nam nhân, còn phải dễ như trở bàn tay?

      Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tà ác, người còn lại toàn thân vừa khó chịu lại vừa thoải mái!

      Nha đầu nguyện ý trao bản thân cho sao? Nhưng bây giờ còn xe ngựa, mặc dù muốn nàng lâu, bất quá, cũng hy vọng lần đầu tiên của hai người lại ở nơi lãng mạn này! còn muốn chờ nàng đến tuổi cập kê, hoặc là khi cưới nàng trong đêm động phòng hoa chúc.

      "Sư huynh..." khuôn mặt nhắn tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười mị hoặc, thanh phảng phất như mang theo loại ma lực nào đó, Dạ Nguyệt Ly bị thanh này khẽ gọi khiến cả người tê dại, trái tim đập loạn nhịp!

      "Nha đầu, sư huynh thích ngươi!" ngay cả khi dục vọng mãnh liệt, Dạ Nguyệt Ly vẫn cố gắng khắc chế thân thể kêu gào, mặt biểu lộ thâm tình.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như nghe thấy, bàn tay trắng nõn chống đỡ lồng ngực, nhàng đẩy, Dạ Nguyệt Ly thuận thế ngã xuống trong xe ngựa, nàng ngồi người , giống như nữ vương cười ngạo nghễ, lại mang theo sức quyến rũ trí mạng mê hoặc lòng người, nàng chậm rãi cúi đầu, phun khí lên khuôn mặt tuấn tú động tình của .

      "Sư huynh của ta, xem huynh sai ở đâu? Hả?" Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn lên môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mỉm cười , tay bé cũng ngừng dao động lồng ngực , thầm nghĩ, trơn, cảm xúc tốt!

      Ngay cả lúc cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập dữ dội, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng nghĩ dừng lại nửa chừng, vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị? Rất có cảm giác đạt được thành tựu? Quả nhiên, trong tiềm thức, nàng đích thực to gan!

      Lúc đầu sau khi Dạ Nguyệt Ly thấy nàng chủ động có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khắc liền thấy trêu cợt trong mắt nàng, liền biết nàng thay đổi biện pháp để trừng phạt chuyện tối nay! cười khổ, khàn giọng , "Nha đầu, có thể đứng lên rồi chuyện ?"

      chỉ cảm thấy cả người muốn cháy rồi! Nơi đó trướng đau khó chịu! Tiếp tục như vậy nữa, nhịn nổi muốn nàng ở chỗ này! d.d.l.q.d

      "Dạ Nguyệt Ly! Nếu huynh dám lộn xộn, sau này đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa!" dường như biết suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức tàn nhẫn cảnh cáo.

      Mỗi lần gọi "Dạ Nguyệt Ly", chính là nàng tức giận, Dạ Nguyệt Ly biết vậy.

      giọng dụ dỗ, "Được, ta động, ta động, nha đầu, đứng lên chuyện được ?" như vậy quá hành hạ người!

      " được, huynh phải mình sai ở đâu!" tối nay Triệu Thi Nhân là muốn hủy dung nàng! Ruồi nhặng lần sau tìm đến, có phải muốn mạng nàng hay ? 
      Dạ Nguyệt Ly nhẫn, thái dương cũng xuất gân xanh, biết nàng muốn cái gì, vẻ mặt vô tội : "Nha đầu, sư huynh có trêu chọc nàng ta, trước hôm nay ta cũng chưa từng nhìn nàng ta cái!"

      "Dạ Nguyệt Ly! Huynh còn chối! Mau khai ra!" Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hỏa, tiếp theo tay liền dùng sức!

      "Ưm..." Dạ Nguyệt Ly vừa thoải mái vừa thống khổ rên lên, trán từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống. muốn phát điên rồi! Nha đầu muốn hành hạ chết sao?

      "Lỗi của ta lỗi của ta, ta bảo đảm sau này nhìn nữ nhân khác cái, , cho dù liếc nhìn cũng !" Ly vương điện hạ lãnh khốc trước toàn dân Nam Dục quốc lúc này lại bỏ xuống tất cả dáng vẻ, hết sức ôn nhu lấy lòng nữ tử trước mặt.

      Dạ Nguyệt Ly ngoài mặt đau khổ, nội tâm lại cười đến thoải mái, nha đầu còn biết bộ dạng ghen tuông này của mình đáng tới cỡ nào, tới hôm nay mới biết ra ham muốn giữ lấy của nha đầu lại mạnh đến như vậy, nha đầu này chết mất.

      "Được rồi, hôm nay so đo với huynh, lần sau còn như vậy nữa đừng nghĩ ta tha thứ cho huynh!" nhìn bộ dáng nhẫn khó chịu của sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu suy tính dừng tay, kiếp trước nàng nghe người ta qua, nếu ham muốn của nam nhân được giải tỏa, chỗ đó có chuyện!

      ra trong lòng nàng cũng hiểu chuyện này trách sư huynh được, nhưng trong lòng nàng thoải mái, nam nhân thuộc về nàng, sao lại để nữ nhân khác nhúng chàm? giết Triệu Thi Nhân, tạm thời chỉ có thể trút giận lên 'người đầu sỏ gây chuyện này'.

      Từ từ bò xuống khỏi eo , lúc trước vì ngồi bụng sư huynh nên lần này xuống, Mộ Dung Tiểu Tiểu đương nhiên là đụng phải nơi nào đó, cả người ngẩn ra, liền giống như bị điện giật, muốn nhanh chóng xuống!

      "A..."

      Trời đất đảo lộn, hai người liền thay đổi tư thế! Lần này đến lượt Dạ Nguyệt Ly làm chủ! cười tà, híp mắt lại trêu tức nhìn nàng!

      "Sư huynh, huynh so đo!" Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt ửng đỏ, cất tiếng lên án! Bàn tay trắng nõn của nàng chống lại lồng ngực , dưới bàn tay là da thịt nóng lên, mà vật kia chọc vào bụng của nàng!

      Gương mặt lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly lúc này tràn đầy ham muốn kiềm chế được, thân thể hai người chặt chẽ dán chung chỗ, Mộ Dung Tiểu Tiểu gần như cũng có thể cảm giác được nhiệt khí xuyên thấu qua y phục hai người, chạm đến da thịt nàng!

      "Nha đầu yên tâm... Sư huynh muốn muội lúc này..." giọng khàn khàn trầm thấp, hơi thở nặng nề bên tai, vành tai bị Dạ Nguyệt Ly ngậm lấy, Mộ Dung Tiểu Tiểu thể suy nghĩ điều gì!

      Quả nhiên vành tai là điểm mẫn cảm nhất của nha đầu, ha ha, đáy mắt Dạ Nguyệt Ly lên ý cười.

      Cảm giác được lời của sư huynh ở cổ mình, hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy sương mù, thầm than, xong rồi, dấu vết lần này phải mất mấy ngày mới có thể biến mất?

      Chỉ đáng thương cho Toái Nguyệt đánh xe ngựa bên ngoài, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt...

      Mới vừa vào cửa lớn biệt viện, trong nháy mắt, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị Dạ Nguyệt Ly ôm như công chúa cảm thấy trong khí có điều gì đó đúng. Biệt viện tối nay an tĩnh dị thường! Vào tiền thính, liền thấy Tức Mặc Tuyết Dương, Di Tinh khom người cúi đầu đứng bên, sau khi thấy chủ tử trở về, Tức Mặc Tuyết Dương lập tức báo cáo, "Chủ tử, đúng như ngài dự đoán, Huyết Thiên tới rồi!”

      Nhìn thấy thuộc hạ, vẻ mặt ôn nhu của Dạ Nguyệt Ly lập tức trở lại lãnh khốc, thẳng về phía chủ tọa, người trong ngực bị ôm ngồi ở chân, cầm lấy chén trà bàn bên cạnh, dùng tay thử nhiệt độ chén trà chút rồi cẩn thận cho Mộ Dung Tiểu Tiểu uống.

      nhíu mày, lúc này mới : "Vậy sao? lấy thứ đó rồi?"

      "Dạ đúng"

      Di Tinh nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu sau khi vào, liền thấy vết đỏ mập mờ cổ nàng, nhìn nàng cười đến thú vị.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cố gắng duy trì sắc mặt tự nhiên, khuôn mặt hếch lên, cũng chỉ có thể làm như vậy! Bất quá Huyết Thiên đến? Còn lấy cái đó? Là cái gì?

      "Kết quả theo dõi của Ảnh Phong như thế nào?" Dạ Nguyệt Ly híp mắt, trầm giọng hỏi.

      "Chủ tử, đến Hiên Vương phủ." Khuôn mặt tuấn tú của Tức Mặc Tuyết Dương lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu, : "Chử tử, người cho rằng muốn làm gì?"

      "Ảnh Phong là ai?" Mộ Dung Tiểu Tiểu tò mò hỏi, vậy là có chuyện nàng biết sao? 
      Thấy chủ tử nhà mình liếc mắt đến, Tức Mặc Tuyết Dương nhận lệnh giải đáp, “Chính là ong mật, chúng ta gọi là Ảnh Phong vì giang hồ nổi tiếng huấn luyện côn trùng. Người này có hứng thú với bất cứ chuyện gì, chỉ có hứng thú với mấy tiểu động vật buồn nôn kia, Ảnh Phong này là tâm đắc nhất của , dùng để theo dõi cao thủ, vừa bí mật, vừa an toàn.”

      “Cũng là thủ hạ ở Tiêu Dao sơn trang?” thủ hạ của sư huynh nhiều người tài như vậy à.

      từng bị người ta đuổi giết, được chủ tử ngang qua cứu mạng, là vì báo ân, hai là dựa vào bóng đại thụ tất có lợi.”

      “Được rồi, lui xuống , còn chuyện gì ngày mai bàn tiếp.” Dạ Nguyệt Ly lên tiếng, Tức Mặc Tuyết Dương tuy đầy nghi ngờ nhưng cũng lên tiếng nữa, mang theo Di Tinh ra khỏi phòng khách.

      “Sư huynh, binh phù bị trộm?” nàng nhớ rằng sư huynh Huyết Thiên là người của Nam Cung Quân Hạo, lúc này tới trộm đồ chắc chắn là vì binh phù mà mấy ngày trước nhắc đến.

      “Hừ, thứ cầm chỉ là đồ giả!” thanh Dạ Nguyệt Ly vô cùng u ám, nhưng ngay sau đó khẽ cười , “Được rồi, nhanh rửa mặt rồi ngủ .” nha đầu trong cung mệt mỏi, giờ cũng còn sớm nữa. d.d.l.q.d

      Tắm rửa xong, hai người ôm nhau nằm dài giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu có thói quen dựa vào người sư huynh, thân thể mềm mại hòa cùng hơi thở của , lúc này nàng cảm thấy vô cùng an tâm.

      “Sư huynh, có phải Huyết Thiên có thâm thù đại hận gì với huynh ?” gương mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh, nàng cho rằng Huyết Thiên nguyện ý khuất phục triều đình mà là người cam tâm tình nguyện làm việc vì triều đình, nếu , vì sao trộm binh phù lại trực tiếp giao cho Nam Cung Quân Hạo mà lại giao cho Nam Cung Nguyệt Hiên? Chuyện này tuyệt đối có gian trá!

      Dạ Nguyệt Ly rất hưởng thụ thân thể mềm mại lồng ngực, trong đầu còn nghĩ về động tác lớn mật trong xe ngựa, nhất thời dục hỏa phát tác.

      Cảm giác được dị vật nổi lên, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nháy mắt đen lại, đôi mi thanh tú khẽ chau, liền xoay người xuống giường, động tác Dạ Nguyệt Ly nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng khóa chặt hai tay, bản thân cũng dở khóc dở cười, “Đừng, cứ để nguyên như này là được.”

      Cảm giác được khát khao từ trong giọng trầm thấp của sư huynh, nàng : “Sư huynh, huynh phải kiềm chế, huynh rất dễ xúc động.”

      Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng đau đớn, dường như Dạ Nguyệt Ly làm ra chuyện thiên lý bất dung. Nàng thể giải thích được nàng chỉ nằm sấp như vậy, có trêu chọc đến sư huynh. Vì sao lại dễ xúc động như vậy…
      Sư huynh có đánh mông nàng hay , nha đầu ngốc này!

      Phải biết rằng mỗi nam nhân đều là dã thú, nữ nhân mến nằm bên cạnh, hóa thân thành sói tệ rồi, lại cho phép thỏa mãn chút? Nha đầu vô tình!

      vô lực than , trả lời vấn đề lúc trước của nàng, “Sư huynh biết là có thâm cừu đại hận hay nhưng đúng là Huyết Thiên nhằm vào ta, cần nóng nảy, sau này biết.”

      “Nha…”

      Ngày tiếp theo, có khách tới biệt viện. Vừa nghe thấy giọng quen thuộc, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy hoài niệm, mỉm cười.

      “Tiểu Tiểu, là muội, ô ô, muội có chuyện gì tốt quá! Mạc Du Ly với tỷ, tỷ còn tin, tỷ nhất định phải tới đây xem, còn chịu, có phải quá đáng quá , ta chỉ là mang thai thôi, có gì đáng ngạc nhiên.”

      Đường Tuyên Tuyên vừa nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chạy đến ôm nàng, dọa Mạc Du Ly thiếu chút nữa buông hài tử ôm trong tay! Thấy nàng yên ổn đến bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc này mới yên tâm. Mà tiểu hài tử trong tay dường như phát giận với phụ thân của mình, tức giận lên tiếng, “Phụ thân xấu xa, phụ thân xấu xa, lại muốn vứt bỏ Bảo Nhi!”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa kịp câu chào gặp mặt, Đường Tuyên Tuyên liền hung dữ quay đầu lại, “Mạc Du Ly! Ngươi chán sống! Bảo Nhi! Đến đây với mẫu thân, mẫu thân giới thiệu con với a di, ngoan, gọi a di!”

      Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu co quắp, nghĩ thầm sau này biệt viện muốn náo nhiệt cũng được.

      “Tiểu Tiểu, mấy năm gặp càng ngày càng xinh đẹp, tốt, muội còn sống tốt, ô ô.” Đường Tuyên Tuyên lại bắt đầu nước mắt tràn lan thiếu chút nữa khiến Mạc Du Ly đau lòng muốn chết!

      an ủi, “Tuyên Tuyên, nàng đừng khóc, nàng mang thai, khóc đối với con tốt.” Mạc Du Ly vừa vừa nháy mắt với Mộ Dung Tiểu Tiểu, hy vọng nàng có thể vài lời làm Đường Tuyên Tuyên khóc nữa.

      Sáu năm gặp, Mạc Du Ly vẫn tuấn như năm đó, nhưng cũng phóng khoáng như trước, thoạt nhìn chững chạc hơn rất nhiều, quả nhiên là người có gia đình có hài tử.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười ôn nhu, nàng nhìn đến bụng nhô lên của Đường Tuyên Tuyên, tim bỗng nổi lên chút hâm mộ, nàng vươn bàn tay trắng ra giúp nàng lau nước mắt, khẽ cười , “Muội sao, Tuyên Tuyên, tỷ đừng khóc, mang thai cần phải chú ý, tỷ còn là tiểu hài tử nữa.”

      Nàng nghiêng mắt nhìn đến tiểu hài tử đáng bước từng bước tới, nhàng kên tiếng, “Bảo Nhi đúng , mau đến đây giúp mẫu thân con ngừng khóc.”

      “Chào a di, mẫu thân, a di xinh đẹp, sau này Bảo Nhi trưởng thành cưới người làm nương tử có được ?” giọng trẻ con non nớt mềm mại, khuôn mặt nhắn lại mang vẻ nghiêm túc, kéo tay áo Đường Tuyên Tuyên, chỉ vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, biểu thị đây là ý nguyện vĩ đại nhất từ lúc sinh ra đến giờ!

      Cho nên sau sáu năm mới gặp lại, Mạc Du Ly vừa gặp huynh đệ tốt Dạ Nguyệt Ly xong, nháy mắt lại đắc tội ! Là con của đắc tội với người khác!

      Mạc Du Ly giờ phút này chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời, ta còn muốn sống thêm hai ngày nữa!

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 73: mưu từ từ nổi lên

      “Mạc Du Ly!”

      Đôi mắt sắp bốc lửa, tràn ngập tức giận, gắt gao nhìn Mạc Du Ly, Dạ Nguyệt Ly thể cắn răng nghiến lợi. Tự nhiên lại xuất tiểu hài tử xấu xa miệng còn hôi sữa, ngay cả nữ nhân của cũng dám nghĩ đến! Cẩn thận đánh mông tiểu tử này nở hoa!

      Mạc Du Ly lắc mình, vội vàng ôm lấy Bảo nhi, cười hắc hắc : “Hiểu lầm, hiểu lầm, lời của tiểu hài tử sao có thể coi là được, ngươi đúng .”

      Gương mặt méo xệch, Mạc Du Ly biết vậy làm, sao lại đem tiểu ác ma này đến, nên ném Bảo nhi cho phụ mẫu! lại quên mất tiểu tử này thấy mỹ nhân liền bổ nhào đến, mặc dù rất có phong độ của năm đó, nhưng cũng nên bày ra lúc này, đây phải nó muốn gài bẫy Mạc Du Ly sao?

      “Phụ thân, Bảo nhi , ngoài mẫu thân đây là a di xinh đẹp nhất mà Bảo nhi gặp!”

      Chẳng biết từ lúc nào, tay bé của Mạc Bảo kéo tóc Mạc Du Ly, tròng mắt đen chợt lóe, mặt vô cùng nghiêm túc giải thích sai lầm của phụ thân nhà mình.

      Mạc Du Ly bị túm tóc đau nhói, nhe răng trợn mắt, nếu như phải bị Mạc Bảo nắm tóc, thề, nhất định ném thằng nhóc này xuống! Nhất định!

      Mạc Bảo năm tuổi, vì thân thể nhó bé nên bị Mạc Du Ly tay ôm bên người, đối mặt với lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly tạm thời sợ hãi, khó khăn ngẩng gương mặt nhắn mềm mại mũm mĩm lên bĩu môi, nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu cười xấu hổ, kiên quyết để cho nàng phát ra thiếu mất hai chiếc răng cửa, sửa đổi lại, ngọt ngào , “Tỷ tỷ, người có thể chờ Bảo nhi vài năm được , chờ Bảo nhi trưởng thành, gả cho Bảo nhi được !”

      Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu rơi xuống ba vạch hắc tuyến, khóe mắt co rút, chờ vài năm nữa cưới nàng? Nàng đột nhiên phát , nàng vô lực chống đỡ, tiểu tử này đúng là cực phẩm.

      Mắt thấy gương mặt tuấn tú trầm của sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy buồn cười, phải ngay cả dấm chua của tiểu hài tử sư huynh cũng ăn chứ?

      Đường Tuyên Tuyên ngơ ngác đóng cằm lại, mặc dù Tiểu Tiểu làm vợ cũng tệ, nhưng nàng có người , phi phi phi, nàng nghĩ lộn xộn cái gì! Liếc mắt nhìn người của Mộ Dung Tiểu Tiểu! Sắc mặt tối sầm như sắp xuống nước đen, ánh mắt nhìn chằm chằm hài tử của nàng như muốn ăn thịt nó! Trong nháy mắt, Đường Tuyên Tuyên làm ra quyết định sáng suốt nhất, nàng : “Bảo nhi, chờ con lớn lên, a di sớm lập gia đình, cho nên Bảo nhi thể cưới a di.”

      Mạc Bảo hít mũi, nhất thời thất vọng, khuôn mặt nhắn rũ xuống.

      Đường Tuyên Tuyên bỗng nhiên mềm lòng, đầu nàng chợt lóe linh quang, đề nghị: “Bất quá đợi a di cùng thúc thúc thành thân, rồi a di của con hạ sinh muội muội, con có thể cưới nàng về nhà!” nàng chỉ vào Dạ Nguyệt Ly bày kế cho Mạc Bảo.

      Đảo mắt liền thấy sắc mặt Bảo nhi khẽ thay đổi, trong nháy mắt Đường Tuyên Tuyên vì mình thông minh tuyệt đỉnh mà tự đắc dứt.

      Nghe được hai câu phía trước, sắc mặt Dạ Nguyệt Ly tốt lên chút, nhưng nghe được câu cuối cùng, nổi giận!

      “Người đâu!” tiếng Dạ Nguyệt Ly vừa dứt, trong viện đột nhiên xuất loạt hắc y nhân, mọi người bày trận sẵn sàng chờ địch, như lang như hổ nhìn chằm chằm nhà Mạc Du Ly!

      Chết tiệt! chỉ nữ nhân của mà ngay cả nữ nhi của cũng dám nghĩ đến, Mạc Du Ly muốn chết phải ! ngần ngại đích thân tiễn tên này xuống địa ngục!

      Nội tâm Mạc Du Ly kêu rên dứt, được rồi, hoàn toàn đắc tội với

      Mắt thấy khí căng thẳng, Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ ho, Dạ Nguyệt Ly mắt vẫn rời người, lắc mình cái, ôm lấy eo mềm của nàng, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì? Nha đầu có chỗ nào thoải mái?” dứt lời nhấc tay đặt lên cổ tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, vẫn quên giận dữ hét: “Tiễn khách!”

      Mạc Du Ly đợi hắc y nhân xuất thủ, tay trái ôm người lớn, tay phải ôm đứa , hướng cửa lớn biệt viện chạy trối chết!

      Lúc này trốn còn đợi lúc nào?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vỗ trán, dở khóc dở cười, “Sư huynh, ta sao, khó được khi Tuyên Tuyên mang thai lại ngại ngàn dặm xa xôi đến thăm ta, sư huynh lại đuổi người , phù hợp.”

      “Sư huynh quan tâm! Tiểu hài tử kia những nghĩ đến nha đầu còn dám nghĩ đến nữ nhi bảo bối của chúng ta!” con nít biết gì, Dạ Nguyệt Ly thở phào nhõm, nhưng mặt vẫn rất khó coi.

      chặt người thành vài khúc tệ rồi, Mạc Du Ly lại còn vọng tưởng chiêu đãi tốt? Nằm mơ! Xuống địa ngục !

      Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ thay đổi trở nên mất tự nhiên, ánh mắt nàng né tránh, vệt ửng đỏ thoáng lên, sau đó thẹn quá hóa giận: “Ai muốn cùng huynh sinh nữ nhi?” Nữ nhi bảo bối? Chữ bát còn chưa có chổng lên đâu, nghe sư huynh như tất cả xong hết rồi vậy.

      Nhìn bộ dạng thẹn thùng của tiểu nương này, Dạ Nguyệt Ly rất động lòng, giương cằm tinh xảo, vẻ mặt như chợt hiểu ra: “ ra nha đầu thích nữ nhi! sao, nhi tử cũng tốt, dù sao chỉ cần là nha đầu sinh, là nam hay nữ sư huynh đều thích!”

      Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ bừng, muốn thoát ra khỏi ngực , hai tay Dạ Nguyệt Ly lại ôm chặt, vui vẻ cười lớn.

      Ở Nam Dục Mạc Du Ly cũng có sản nghiệp của riêng mình, lúc này vừa về đến phủ viện mới thả lớn xuống cách ổn thỏa, Mạc Bảo buồn bực lên tiếng: “Phụ thân, sao người lại chạy, con còn chưa xác định được nương tử tương lai!”

      “Con còn !” Mạc Du Ly nổi giận đột ngột đánh vào đầu Mạc Bảo cái, dạy dỗ: “Ta cho con biết, Mạc Bảo, người mình muốn, phải tự mình tranh thủ, đừng khiến phụ thân ta vướng vào phiền toái!” tránh cho đến lúc đó Dạ Nguyệt Ly tìm khai đao!

      “Mạc Du Ly, ngươi vô pháp vô thiên! Bảo nhi, nhanh bôi thuốc, ta giúp con giáo dục tốt cha con!” Đường Tuyên Tuyên kéo vạt áo Mộ Du Ly đường đến hậu viện.

      Xen lẫn trong tiếng hùng hùng hổ hổ là tiếng cầu xin tha thứ ngừng, Mạc Bảo khoanh tay: “Được rồi, lại đêm ra khỏi cửa, vì sao mẹ luôn học khôn ra được vậy?

      Mạc Bảo chắp tay bé tròn trịa toàn là thịt phía sau, khuôn mặt nhắn bầu bĩnh nhăn lại, có chút bất đắc dĩ : “Xem ra ngày mai mình phải hỏi chuyện “nương tử tương lai” rồi, dựa vào cha mẹ được rồi” dứt lời, thân thể bé đột nhiên ngồi xổm xuống, mặt đầy thống khổ che đầu “Ôi, đau đầu quá! Cha ra tay độc ác!”



      Bóng đêm yên tĩnh, sương lạnh.

      Dân chúng bình thường phần lớn ngủ từ sớm, từ cao quan sát, ngoại trừ hoàng cung, trong thành chỉ còn lại vài điểm sáng đèn.

      Trong Hiên Vương phủ, lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên vẫn chưa nghỉ ngơi, như có điều suy nghĩ, ngồi thẳng phía sau bàn sách, cẩn thận nhìn vật trong tay, nhìn ra nó được làm từ chất liệu gì, xung quanh thân viền vàng, sờ vào lạnh như băng, mặt ngoài có khắc chữ “Quân” cứng cáp, có lực.

      so sánh với trang giấy có trong tay, hình dạng vật vẽ đó đúng là thứ cầm trong tay, tất cả phác thảo đều tương tự, từng thấy vật này ở ngự thư phòng, ngoại trừ chữ phía sau thể đội quân khác, đây chính là trong những binh phù của Nam Dục Quốc.

      vẫn buồn phiền vì có hậu thuẫn, lúc này lại có người đưa đến binh phù mà hằng mong muốn. Lúc ấy vui mừng ngớt! Phải biết rằng trước lúc Nam Cung Nguyệt Ly và Nam Cung Nguyệt Bân còn chưa trở về Nam Dục, hoàng cung chỉ có hai hoàng tử là cùng Tam hoàng đệ (Nam Cung Nguyệt Phàm chết, ra là Tứ hoàng tử). Lúc đó tuy lão gia vẫn coi trọng , nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có . Để ngồi lên vị trí kia, phải ra tay độc ác!

      Cho nên sau khi thầm diệt trừ Nam Cung Nguyệt Phàm, mặc dù lão gia có nghi ngờ nhưng lại có chứng cứ cho thấy là gây ra, song thái độ của lão gia đối với cũng còn như trước, nhưng cũng lo lắng, ở Nam Dục trừ Nam Cung Nguyệt Bân còn ở ngoài biết khi nào trở về chỉ còn lại hoàng tử là , chờ im hơi lặng tiếng diệt Nam Cung Nguyệt Bân, lão gia dù muốn cũng chỉ có thể truyền ngôi vị hoàng đế lại cho !

      Chẳng qua là nghĩ tới lão gia kia lại từ đâu tìm về “Tam hoàng tử” lưu lạc bên ngoài Nam Cung Nguyệt Ly, tuy Nam Cung Nguyệt Ly có hẫu thuẫn gì giống nhưng lại khiến cho cảm thấy uy hiếp trước nay chưa từng có, chỉ vì Nam Cung Nguyệt Ly làm việc quái dị, tính cách quái đản khiến đoán được, vừa tới Nam Dục liền lập nhiều công lao, lão gia đối với Nam Cung Nguyệt Ly lại càng thêm tín nhiệm, bất kỳ chuyện gì cũng thuận theo Nam Cung Nguyệt Ly , thậm chí còn muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho !

      Như vậy cũng chưa , ít nhất trước mắt Nam Cung Nguyệt Ly biểu lộ ước muốn đối với ngôi vị hoàng đế, nếu vị trí Thái tử này sớm thuộc về . nghĩ đến Nam Cung Nguyệt Bân biến mất tám năm lại có thể trở lại.

      Nam Cung Nguyệt Hiên thể tức giận, buồn phiền dứt!

      Tám năm trước, trừ bỏ Nam Cung Nguyệt Bân thất bại, nghĩ tới lại còn sống, cho dù Nam Cung Nguyệt Bân chu du bên ngoài nhưng cũng chưa bao giờ phớt lờ. Chẳng qua là Nam Cung Nguyệt Bân vô cùng giảo hoạt, vừa ra khỏi kinh thành liền tra được tung tích của , qua tám năm lại trở về Nam Dục!

      Vốn cho rằng cùng Nam Cung Nguyệt Bân, Nam Cung Nguyệt Ly đứng cùng hàng, nhưng tại có binh phù, ngôi vị hoàng đế còn phải là vật trong túi sao? là trời giúp !

      Nhưng sau khi tỉnh táo lại liền cảm thấy chuyện này đơn giản, chưa vì sao Huyết Thiên lại có binh phù bộ Binh, mà vì sao lại đưa binh phù cho ? Lão gia có biết binh phù mất hay ? nên nộp lại binh phù, hay giữ trong tay yên lặng theo dõi diễn biến?

      “Chẳng lẽ Hiên Vương còn hoài nghi bổn tọa?” tiếng đột ngột vang lên, trận gió thổi qua, thư phòng bỗng nhiên xuất thêm người.

      Nam Cung Nguyệt Hiên giật mình, nhưng rất nhanh nhận ra người mới đến là ai, bất động thanh sắc giấu binh phù vào trong tay áo, trầm giọng hỏi: “Huyết môn chủ tối nay lại đến gặp mặt, phải chăng có chuyện muốn bàn?”
      Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên trầm xuống, môi khẽ nhếch, chính người này tự xưng là môn chủ Huyết môn, tối qua lúc mới trở về từ hoàng cung, sớm nấp trong thư phòng, giao cho đạo binh phù này, chỉ mong sớm ngày đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi lặng lẽ rời .

      Trước đây chưa từng gặp người này, nghe mới chợt nhớ ra trong giang hồ có Huyết môn, là tà phái đứng đầu, mà bộ mặt của môn chủ lại rất ít người được biết, chỉ vì Huyết Thiên ít lộ diện trước mặt mọi người, lại thêm lúc nào cũng che mặt, căn bản ai biết đến gương mặt của .

      “Thỉnh Hiên Vương tin tưởng thành ý này của bổn tọa, đây là binh phù đêm qua bổn tọa trộm lấy từ Ly vương phủ. Thực dám giấu, trước đây bổn tọa làm việc cho Hoàng đế Nam Cung Quân Hạo cha ngài, cũng chính ông ta cầu bổn tọa đoạt lại binh phù. Chẳng qua là so với Hoàng đế, bổn tọa nguyện ý cùng Hiên Vương hợp tác hơn, vì bổn tọa và Hiên Vương có cùng kẻ thù.”

      Lời Huyết Thiên bình tĩnh, lại như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt ra khiến Nam Cung Nguyệt Hiên vô cùng kinh hãi trợn to mắt, tức giận : “Huyết môn chủ muốn hãm hại bổn vương?”

      Chết tiệt! còn nội tình này, chưa vì sao Nam Cung Nguyệt Ly lại có binh phù trong tay, mà ràng Huyết Thiên vốn bán mạng làm việc cho lão gia, vì sao lại muốn đoạt lại binh phù giao cho ? Chẳng lẽ muốn làm cho lão gia hiểu lầm có lòng soán vị? Mặc dù rất muốn kéo lão gia xuống, nhưng dại dột làm bại lộ chính mình quá sớm, đối với lúc này, binh phù chính là củ khoai lang nóng phỏng tay!

      “Đêm qua ta giao binh phù cho Hiên Vương, đến tại Hiên Vương vẫn hao tổn gì ngồi tại nơi này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh? Ta nghĩ Hiên Vương cũng điều này.” Huyết Thiên hiểm .

      Nội tâm Huyết Thiên cười lạnh, vật này cũng cầm ngày, bây giờ mới lo lắng phải quá muộn sao, nếu phải đêm qua Nam Cung Quân Hạo ở chỗ đó chờ giao đồ, tối nay cũng phải them chuyến rồi, chẳng qua đúng là cần phải báo tin cho Nam Cung Nguyệt Hiên.

      Nam Cung Nguyệt Hiên ổn định lại tinh thần, híp mắt đánh giá nam nhân trước mặt, dù Huyết Thiên toàn thân hắc y cùng khí tràn ngập quanh thân, còn có mùi tử thi thỉnh thoảng xẹt qua mũi , làm cho ngoài cảm thấy ghê tởm càng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

      Nam nhân nguy hiểm!

      “Vì sao Huyết môn chủ phải giúp bổn vương?” Nam Cung Nguyệt Hiên tạm thời giấu tâm trạng bất an, ngây thơ cho là miếng bánh tự nhiên từ trời rơi xuống, Huyết Thiên vô duyên vô cớ giúp mình, làm như vậy nhất định là có điều kiện.

      “Bổn tọa muốn ngài khơi lên nội chiến giữa Nam Cung Quân Hạo và Nam Cung Nguyệt Ly, càng tranh đấu gay gắt càng tốt, Nam Cung Nguyệt Ly sớm biết bổn tọa là người của Nam Cung Quân Hạo, tin rằng đoán được việc bổn tọa trộm mất binh phù nhưngvẫn lộ ra chuyện binh phù mất, mà Nam Cung Quân Hạo vẫn cho rằng binh phù còn trong tay Nam Cung Nguyệt Ly, Hiên Vương cho rằng liệu phụ tử hai người bọn họ còn có thể hòa hảo với nhau sao? Hiên Vương chỉ cần để tâm đối phó Bân Vương, ngôi vị Hoàng đế kia còn phải dễ như trở bàn tay?

      “Môn chủ cùng Nam Cung Quân Hạo, Nam Cung Nguyệt Ly có thù oán sao?” thấy được sắc mặt Huyết Thiên dưới hắc sa, long mày Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu lại, mơ hồ cảm thấy Huyết Thiên vô cùng hận lão gia và Nam Cung Nguyệt Ly, nhưng vì sao lại trực tiếp tới cửa trả thù mà muốn dùng biện pháp vòng vo như vậy làm cho hai người tranh đấu?

      “Chuyện này cần Hiên Vương bận tâm, việc cần bổn tọa xong, mặt khác, Thanh Các các chủ Mạc Du Ly hôm nay tới kinh thành, hơn nữa là bằng hữu tốt của Nam Cung Nguyệt Ly, Hiên Vương hành động cần chú ý chút.”

      Dứt lời, Huyết Thiên giống như bóng ma thân vào bóng đêm, bỏ lại mình Nam Cung Nguyệt Hiên sững sờ…

      Mạc Du Ly ngăn cản Mạc Bảo hai ngày cho ra ngoài, rốt cuộc dưới uy hiếp của nương tử Đường Tuyên Tuyên, đồng ý cho nhi tử tìm a di xinh đẹp Mộ Dung Tiểu Tiểu, để quản gia đánh xe ngựa, tự mình dẫn Mạc Bảo đến biệt viện Ly Vương, Mạc Du Ly thầm mắng gia môn bất hạnh, sao lại có người cùi chỏ hướng ra ngoài, coi trọng nữ nhi còn chưa ra đời nhà Dạ Nguyệt Ly, đến lúc gặp khó khăn tuyệt đối giúp đỡ Mạc Bảo! Mạc Du Ly nghĩ như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :