1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Trộm vặt ban đêm

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy hơn nửa ngày cuối cùng cũng đến trấn thành. Thành Vi Nhạc là thành yên bình, nơi hai nước giao nhau, tường thành tự nhiên được dựng lên từ những phiến đá cực kỳ rắn chắc, cũng bởi vậy cho nên trong thành có thương nhân của hai nước lưu lại tại đây, các loại tửu lâu, khách điếm, quán trà đều mọc lên rất đông, người đường nối đuôi dứt, trong đó có xen lẫn thanh rao hàng, hết sức nhiệt tình.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu quyết định nghỉ tại đây đêm. người sói nghi ngờ gì trở thành tiêu điểm đường, người sau thành tiêu điểm của sợ hãi, người đường cảm thán tiểu nương xinh đẹp tinh xảo nhưng khi nhìn đến nàng ngồi thân con sói lực lưỡng, lập tức chạy như thủy triều tràn đến.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bực mình, nàng có khủng bố như vậy sao? Sư phụ nàng đáng nha, sờ sờ đầu Tuyết Lang, Tuyết Lang phát ra thanh 'hừ hừ', nó cũng rất vô tội có được ?(Muội à, người thấy rồi, sói thấy rồi, nhưng người cưỡi sói a, là cưỡi sói nha......)

      Mộ Dung Tiểu Tiểu thầm nghĩ, chưa thấy người bao giờ sao, thấy được con sói trắng của nàng có bao nhiêu đáng sao, lại kiêng rè gì, chạy như bay là sao chứ.

      Ngẩng cao đầu tiếp tục về phía trước, tìm khách điếm quyết định ở chỗ này đêm.

      Lập tức Mộ Dung Tiểu Tiểu xuống ngựa, a , là xuống khỏi lưng sói, "Tiểu Bạch, hôm nay nghỉ tại đây đêm, phỏng chừng có thể ngày mai sư huynh tới." Tuyết Lang cọ cọ vào thân thể bé của Mộ Dung Tiểu Tiểu tỏ vẻ đồng ý.

      Mộ Dung Tiểu tiểu dẫn đầu vào khách điếm, tiểu nhị chuẩn bị nhiệt tình tới của đón khách, bỗng vừa thấy Tuyết Lang, bị hù dọa lui vài bước lớn, cả người run cầm cập, "Khách quan. Dừng chân hay là ở trọ a."

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn đến tiểu nhị cùng ánh mắt sợ hãi thêm đánh giá của khách trong điếm, trực tiếp ném thỏi bạc,

      "Cho gian phòng hảo hạng, thêm mấy món ngon, chuẩn bị nước ấm." Dẫn Tuyết Lang chuẩn bị lên lầu, quay đầu nhìn đến tiểu nhị còn đứng chỗ cũ nhúc nhích, nhíu nhíu mày, "Ngươi dẫn ta ta làm sao mà biết là gian nào?"

      Tiểu nhị sợ hãi "Dạ, dạ dạ, đến đây."

      là, cùng gọi Tiểu Nhị nhà nàng làm sao lại đáng đâu. Ai. nhìn ánh mắt khác phía sau theo dõi lâu.

      Sau khi tắm xong mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ ửng, thoạt nhìn đáng , chia hơn phân nửa đồ ăn cho Tuyết Lang bắt đầu ăn cách tự nhiên.

      Ăn no xong liền ghé vào bậc cửa sổ, rầu rĩ lẩm bẩm, "Tiểu Bạch, ngươi có khả năng sư huynh qua phía dưới kia ?"

      Trả lời nàng tự nhiên là tiếng"Hư hư".

      "Ai, vẫn là ngủ sớm chút."

      Trong ngõ cuối đường, tiểu nam tử lén lút chạy vào trong, sau khi dừng lại hổn hển thở gấp, trong mắt che giấu được hưng phấn."Lão Đại, ta thấy được, là tiểu nữ oa tầm tám tuổi, nhưng là bên người nàng chỉ có con Tuyết Lang chưa trưởng thành đâu. Nếu chúng ta bắt được tuyệt đối có thể bán tốt giá."

      thanh khác có vẻ kinh ngạc , "Nga? Chỉ có tiểu nữ oa sao?"

      "Lão Đại, nữ oa chúng ta có thể bán cho Xuân Hoa viện, hắc hắc." thanh đáng khinh truyền tới.

      "Dạ, dạ, ha ha." Có người phụ họa , xem ra, còn có vài cái đồng lõa.

      "Cẩu Tử, ngươi theo ta , chuẩn bị tốt mọi thứ, Tam Nha Tử, các ngươi tới canh chừng, có chuyện gì lập tứ đến báo." Tên Lão Đại phân phó.

      Ban đêm, khách điếm đều ngủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi ở giường tiếp tục tu luyện Thiên Linh quyết, lại lần nữa tự thân điều động nội lực thử phá giải tầng thứ tư, thử qua vài lần vẫn có kết quả, dứt khoát luyện nữa. Hướng phía sau liền ngã xuống giường nằm thành hình chữ đại, nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ sư huynh nàng giống như ánh trăng vậy, sai, nàng chính là cảm thấy sư huynh là vầng trăng giữa đêm đông, mặc dù hơi lạnh, cũng may lạnh đến nàng.

      Tuyết Lang nằm bên giường cũng híp mắt ngủ gật, nhưng vào lúc này, lỗ tai giật giật.

      Đồng thời Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn mắt, ai da, có ý tứ, thực coi nàng như tiểu hài tử có thể khi dễ sao?

      Được rồi, coi như là luyện tập lần đầu tiên rồi, này đêm dài đằng đẵng nhàn rỗi cũng lại nhàm chán .

      Trong khí có quen thuộc mùi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nín thở xoay người cái đến bên Tuyết Lang đút viên gì đó vào miệng nó, nhìn nó nghe theo nuốt xuống, thế này mới vọt đến bên cửa sổ.

      Quay đầu trừng mắt nhìn Tuyết Lang trừng mắt, chỉ vào cửa sổ ra dấu tay.

      đất Tuyết Lang cúi hạ lỗ tai, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng trừng mắt nhìn lại.

      người sói trao đổi xong.

      Vài cái động tác liên tục lưu loát chưa phát ra tiếng động dù là rất , cửa sổ khẽ mở, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhảy, tay bé hơi bám xà ngang, chuẩn bị nhảy cú lên đến nóc nhà.

      Nhưng vào lúc này, cửa sổ cách vách mở rộng ra!

      Ách. . .

      Cùng người đối diện tiếng động mắt trừng mắt lớn.

      Cổ Hân sớm còn chưa hiểu tình huống cũng cảm giác được có người xông vào trong lòng mình, nhất thời trong đầu nghĩ tới phòng bị.

      Ngẩn người, cúi đầu xem tiểu thân thể trong lòng, hai mắt đẫm lệ mông lung, tựa hồ bị cái gì làm kinh sợ thân thể run nhè , mà đôi tay bé căng thẳng túm quần áo eo , trong hai tròng mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, bé đáng lại làm người thương tiếc.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngay thẳng đánh giá , người đối diện chỉ tùy tiện khoác chiếc áo bào màu lam hoa, tóc còn ướt nước, nhìn ra vừa tắm rửa xong, diện mạo cũng bình thường. Chính là biết vừa vặn mở cửa sổ ra phát nàng? Hay là nghe thấy động tĩnh mới hành động? Nếu như là vế sau. . .

      Chính Cổ Hân biết làm sao, tiểu nương trong lòng kinh hoảng mở miệng, "Ca ca xinh đẹp, nhanh chút, có người xấu đên phòng ta, Tiểu Bạch còn ở mình bên trong đó." Hắc hắc, nếu như là người vế sau lời giao công lao trừ hại giúp dân cho .

      Vừa nghe, vẻ mặt Cổ Hân lập tức biến sắc, "Mau dẫn ta !" Hoàn toàn quên lúc trước trong đầu còn mơ hồ vô số nghi hoặc.

      Xoay người nhấc chân, Mộ Dung Tiểu Tiểu tốt bụng bổ sung, "Bọn họ còn có đồng lõa nữa đó, ca ca xinh đẹp mình ngươi có thể chứ?" Nàng còn chưa biết thân thủ của nam tử hoa phục xinh đẹp này đâu.

      "Đừng sợ." Cổ Hân tưởng nàng quan tâm bèn cất tiếng an ủi. Đồng thời có nam tử áo đen cách vách ra, nhìn đến Cổ Hâ cung kính cúi đầu, liền phi thân hướng tới địa phương giấu chuột kia.

      Lúc này kẻ xông vào phòng Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm giác được thích hợp, hạ thuốc mê được lúc chúng tiến vào mà vẫn chưa thấy chính chủ, luôn luôn trông chừng có thể đâu được chứ? Chỉ có Tuyết Lang ‘ bị mê choáng váng ’ nằm mặt đất.

      lúc buồn bực nhưng cũng nghĩ lãng phí thời gian, trực tiếp chỉ huy người phía sau lấy dây thừng chuẩn bị động tác.

      Tên gọi là Cẩu Tử sau khi đến gần còn dùng chân đá đá xác nhận có hôn mê hay , tuy rằng nửa lượng thuốc mê cũng đủ, nhưng đây chính là con sói lớn, dám khinh thường, ngồi xổm xuống bắt đầu buộc chặt.

      Đột nhiên, mắt Tuyết Lang mở lớn, nam tử giật mình kinh hãi, còn chưa kịp kêu lên, liền cảm thấy tay trận như tê liệt đau đớn, ngay sau đó đó là trận choáng váng mắt hoa.

      dừng lại Tuyết Lang trực tiếp đánh úp về mục tiêu phía dưới, thân sói cao lớn nhảy lên liền đem nam tử đẩy ngã dưới móng vuốt, tư thế chuẩn khi bắt được con mồi!

      ‘ Aaaaaa ’ Trong kinh ngạc của phòng bị cước đá văng.

      Nhìn đến màn trước mắt, sắc mặt Cổ Hân kì quái, khóe miệng run run, nghĩ đến Tuyết Lang trước mắt đó là ‘ Tiểu Bạch ’ thôi.(*gật gù* ta rồi mà, ai cũng phải toát mồ hôi với thiên phú đặt tên của muội đó Tiểu Tiểu)

      Đối với khả năng của Tuyết Lang hầu cận của lấy làm lạ, người Bắc Địch đều biết Tuyết Lang lợi hại .

      Tuyết Lang nhìn đến Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt sói sáng xanh, cũng còn quản móng vuốt của mình dọa người, rung đùi đắc ý chạy tới bên người nàng cọ xát lung tung hồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng làm động tác tương tự ôm đầu lớn của Tuyết Lang, hô to, "Wow, Tiểu Bạch ngươi có việc gì tốt quá, làm ta sợ muốn chết." Vừa còn dùng tay dính chút nước miếng chấm chấm vào khóe mắt.

      "Hu" nó hảo gì a.

      Tên là Lão Đại nhìn hết thảy trước mắt, vì sao tự bản thân nhận chưa bao giờ sơ xuất lần này lại bại thảm như vậy.

      cũng tốt gì a.

      Mộ Dung nho đem trong phòng vấn đề lưu cho Tuyết Lang xử lý mình nóc nhà chính là tưởng duy nhất giải quyết, bất quá đối với sau này có người đại lao nàng vẫn là rất thích toan tính .

      Cảm giác được Cổ Hân vẫn còn bên cạnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhắn lên cảm động, "Đa tạ, may Tiểu Bạch có việc gì."

      "Tại hạ Cổ Hân, cũng làm cái gì, tiểu nương vì sao mình ở trọ tại đây, có cùng người nhà ?" Có thế Cổ Hân mới nhớ tới nghi hoặc của bản thân lúc trước, cũng quên lúc đó nàng muốn trèo nóc nhà, tiểu nha đầu này là có ý tứ nha.

      "Ta gọi Tiểu Tiểu, có người thân cùng, ta cùng Tiểu Bạch đợi sư huynh tại đây." Thấy giúp nàng giệt trừ mấy con chuột, nàng hảo tâm cho biết đại danh của nàng. Vừa vẫn còn quên ‘ chớp chớp nước mắt ’.

      Nghe được Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời như vậy, Cổ Hân cũng còn nhẫn tâm truy hỏi. Lúc này thuộc hạ của Cổ Hân cũng trở về, đối với gật đầu rồi đứng sau lưng .
      Mai Trinh, fujjkoPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Sư huynh đến

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, liền nghe hồi đập cửa. Đáy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu phát điên. A a a, có để cho người ta ngủ hay a, nhưng là nàng vẫn phải tức giận rời giường!

      Tối hôm qua sau khi tiểu nhị báo quan phủ nàng biết kế tiếp Cổ Hân có nghi vấn, vì tránh phiền toái, nàng lấy cớ bị kinh hách nghĩ sớm chút nghỉ tạm liền lấy tốc độ nhanh chóng trốn vào trong phòng.

      Còn trong giấc mộng liền bị đánh thức Mộ Dung Tiểu Tiểu cực kỳ khó chịu, lúc mở cửa vẫn còn tức giận, chờ đến khi nhìn thấy Cổ Hân nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười siêu cấp đáng để đối phó.

      "Cổ ca ca, có chuyện gì sao?" có biện pháp, ai kêu tối qua nhờ vả người ta hỗ trợ chứ.

      Vừa mới rời giường gương mặt của Tiểu Tiểu ửng đỏ , ánh mắt mang theo mờ hồ vừa mới tỉnh ngủ, thanh chuyện mềm mại uyển chuyển, thân thể nho miễn cưỡng tựa vào cánh cửa thoạt nhìn đáng . Cổ Hân thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu như thế nhịn được khẽ cười, " Ừ, Tiểu Tiểu, ta mang ngươi ra ngoài dùng đồ ăn sáng ."

      Dường như hàng năm Cổ Hân đều đến Vi Nhạc Thành tuần tra việc buôn bán làm ăn của gia tộc, ở trong thành có mấy cửa hàng, bởi vậy đối Vi Nhạc thành cũng xa lạ. Nghĩ môt tiểu oa nhi như Mộ Dung Tiểu Tiểu ở tại khách sạn cũng yên tâm, dù sao còn ở trong thành vài ngày, vẫn nên quan tâm nàng chút.

      Tối hôm qua khi nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn thấy nàng lần đầu tiên cảm thấy có hứng thú với nàng, tiểu oa nhi nửa đêm dám trèo nóc nhà sao? A, biết điều. Kỳ thực rất thích tiểu nương như vậy, biết nàng có gia nhân còn mình ra cửa, trong lòng chẳng biết tại sao đau lòng lạ thường. Nghĩ ở trong vài ngày này đối tốt với nàng, nếu có thể mang theo nàng dạo khắp nơi cũng tốt. (ảo tưởng sức mạnh à cưng hừ hừ…)


      , Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn , như vậy chút thời gian đó còn bằng cho nàng hảo hảo ngủ giấc.

      nghĩ tới nên từ chối như thế nào, Cổ Hân mở miệng lần nữa,

      "Ta biết nơi này có quán ăn hương vị rất tốt, Tiểu Tiểu cũng cùng nếm thử sao?"

      Sờ sờ bụng , nàng dường như cũng có chút đói bụng.

      Lập tức thoải mái đáp ứng.

      Rửa mặt xong mang theo Tuyết Lang theo Cổ Hân chậm rãi ra khỏi quán trọ, theo sau Cổ Hân vẫn là hắc y nam tử đêm qua.

      Tuy là sáng sớm nhưng đường náo nhiệt, xe như dòng chảy, người đường như mắc cửi, thanh thét to của tiểu thương rất có lực xuyên thấu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu của vài con ngựa, còn có mùi hương của đủ loại đồ ăn mê người phiêu tán trong khí. Đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu lại thành tiêu điểm, nam là phải người thường, nữ đáng gì sánh được, hơn nữa còn có con sói lớn.

      tổ hợp đặc biệt.

      Cổ Hân mang theo Mộ Dung Tiểu Tiểu tới quán ăn nhà mình, khai thân phận cũng có kiêng dè nàng, chưởng quầy cung kính dẫn người trực tiếp lên phòng lầu hai.

      Nhìn thấy màn này trong con ngươi của Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp nhoáng qua tia kinh ngạc, lập tức lại khôi phục bộ dáng thiên chân vô tà (là ngây thơ choong soáng đó http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif. Nếu phải thân phận đặc thù, vì sao lại có người hầu ưu tú như vậy?

      Đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Tuyết Lang cũng ngồi xổm bên cạnh thân của nàng. Mộ Dung Tiểu Tiểu giương cái đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại ngã tư đường.

      "Tiểu Tiểu, như thế nào, có phải còn muốn ăn gì ở dưới đó hay ?" Tầm mắt luôn luôn rời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, Cổ Hân tò mò mở miệng hỏi.

      " phải, ta đợi sư huynh." Đầu cũng lười quay lại tiếp tục nhìn quanh.

      Lại là sư huynh, đây là lần thứ hai Cổ Hân nghe Mộ Dung Tiểu Tiểu nhắc tới.

      "Sư huynh hôm nay trở lại, sư huynh đối với ta rất tốt." Cũng còn chờ Cổ Hân mở miệng hỏi, liền tự động giải thích.

      "Sư huynh của Tiểu Tiểu là ai, sư phụ các người ở nơi nào?" Hiển nhiên lời giải thích của Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người nào đó (lười phải gọi tên luôn).

      Nhìn vẻ mặt tò mò của người nào đó Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn gì, nhưng vẫn phải nhẫn nại tính tình lại bổ sung, "Sư huynh a. . ." Nghiêng đầu ngưng mi chu miệng bộ dáng rất chân thành.

      Cổ Hân nhìn nàng khích lệ, ý bảo rất có nhẫn nại chờ nàng trả lời.

      "Sư huynh a, sư huynh chính là sư huynh a." Thập phần vô tội.

      ngất.

      Khóe miệng của Cổ Hân run rẩy.

      Vào lúc này tất cả đồ ăn đều được bưng lên, hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bàn. Tuyết Lang trong cốc cũng bị nàng nuôi đến hỏng vị giác rồi, những món này nọ đúng là chướng mắt, đủ để thấy những thứ kia cũng tệ lắm.

      người sói chỉ kém nước miếng chảy ròng ròng.

      Cổ sớm nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu như vậy cười thành tiếng, phân phó nàng ăn mau .
      Trong lòng càng bắt đầu thương tiếc, trong mắt tràn đầy ôn nhu đến bản thân cũng biết, khiến cho hắc y thị vệ bên cạnh vô cùng kinh ngạc. cũng chưa từng gặp qua thời điểm công tử nhà quan tâm đến người khác bao giờ.

      Đồ ăn tinh xảo tỏa ra từng trân hương thơ mê người, nhanh chóng thúc giục con côn trùng háu ăn trong bụng Mộ Dung Tiểu Tiểu, hai người ăn ngấu nghiến bất cứ lời nào, vừa ăn cũng quên đút cho Tuyết Lang, người sói là hài hòa.

      Sau hồi Cổ Hân cũng sớm quên việc hỏi sư phụ nàng ở nơi nào, tựa hồ là sợ lại được đáp án dở khóc dở cười, vì thế chẳng thèm hỏi.

      lát yên tĩnh bên ngoài bị người khác phá vỡ.

      Người tới mười hai mười ba tuổi, thân váy hồng phấn, bỏ qua khinh thường lên giữa hai hàng lông mày xem ra cũng là tiểu nương xinh đẹp, vừa vào phòng liền nhắm thẳng vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, mặc dù mắt nhìn Cổ Hân nhưng lời nhằm vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Ca, này là ai a." Nhíu mày bất mãn.

      Cổ Tuyết Nhi thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn uống có ý tứ sớm vừa mắt, dã nha đầu từ đâu đến hiểu quy củ.

      Thừa dịp lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu uống nước phát dã nha đầu lớn lên cư nhiên lại đáng như thế, tức thời đối với nàng chán ghét lại tăng thêm vài phần.

      "Tuyết Nhi, sao muội lại tới đây?" Cổ Hân kinh ngạc vì sao muội muội cũng tới rồi nơi này, trừng mắt nhìn đám tùy tùng theo sau Cổ Tuyết Nhi.


      , Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn , như vậy chút thời gian đó còn bằng cho nàng hảo hảo ngủ giấc.

      nghĩ tới nên từ chối như thế nào, Cổ Hân mở miệng lần nữa,

      "Ta biết nơi này có quán ăn hương vị rất tốt, Tiểu Tiểu cũng cùng nếm thử sao?"

      Sờ sờ bụng , nàng dường như cũng có chút đói bụng.

      Lập tức thoải mái đáp ứng.

      Rửa mặt xong mang theo Tuyết Lang theo Cổ Hân chậm rãi ra khỏi quán trọ, theo sau Cổ Hân vẫn là hắc y nam tử đêm qua.
      Mai Trinh, fujjkoPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2

      Tuy là sáng sớm nhưng đường náo nhiệt, xe như dòng chảy, người đường như mắc cửi, thanh thét to của tiểu thương rất có lực xuyên thấu, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu của vài con ngựa, còn có mùi hương của đủ loại đồ ăn mê người phiêu tán trong khí. Đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu lại thành tiêu điểm, nam là phải người thường, nữ đáng gì sánh được, hơn nữa còn có con sói lớn.

      tổ hợp đặc biệt.

      Cổ Hân mang theo Mộ Dung Tiểu Tiểu tới quán ăn nhà mình, khai thân phận cũng có kiêng dè nàng, chưởng quầy cung kính dẫn người trực tiếp lên phòng lầu hai.

      Nhìn thấy màn này trong con ngươi của Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp nhoáng qua tia kinh ngạc, lập tức lại khôi phục bộ dáng thiên chân vô tà (là ngây thơ choong soáng đó http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif. Nếu phải thân phận đặc thù, vì sao lại có người hầu ưu tú như vậy?

      Đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Tuyết Lang cũng ngồi xổm bên cạnh thân của nàng. Mộ Dung Tiểu Tiểu giương cái đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại ngã tư đường.

      "Tiểu Tiểu, như thế nào, có phải còn muốn ăn gì ở dưới đó hay ?" Tầm mắt luôn luôn rời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, Cổ Hân tò mò mở miệng hỏi.

      " phải, ta đợi sư huynh." Đầu cũng lười quay lại tiếp tục nhìn quanh.

      Lại là sư huynh, đây là lần thứ hai Cổ Hân nghe Mộ Dung Tiểu Tiểu nhắc tới.

      "Sư huynh hôm nay trở lại, sư huynh đối với ta rất tốt." Cũng còn chờ Cổ Hân mở miệng hỏi, liền tự động giải thích.

      "Sư huynh của Tiểu Tiểu là ai, sư phụ các người ở nơi nào?" Hiển nhiên lời giải thích của Mộ Dung Tiểu Tiểu chưa thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người nào đó (lười phải gọi tên luôn).

      Nhìn vẻ mặt tò mò của người nào đó Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn gì, nhưng vẫn phải nhẫn nại tính tình lại bổ sung, "Sư huynh a. . ." Nghiêng đầu ngưng mi chu miệng bộ dáng rất chân thành.

      Cổ Hân nhìn nàng khích lệ, ý bảo rất có nhẫn nại chờ nàng trả lời.

      "Sư huynh a, sư huynh chính là sư huynh a." Thập phần vô tội.

      ngất.

      Khóe miệng của Cổ Hân run rẩy.

      Vào lúc này tất cả đồ ăn đều được bưng lên, hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bàn. Tuyết Lang trong cốc cũng bị nàng nuôi đến hỏng vị giác rồi, những món này nọ đúng là chướng mắt, đủ để thấy những thứ kia cũng tệ lắm.

      người sói chỉ kém nước miếng chảy ròng ròng.

      Cổ sớm nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu như vậy cười thành tiếng, phân phó nàng ăn mau .
      Trong lòng càng bắt đầu thương tiếc, trong mắt tràn đầy ôn nhu đến bản thân cũng biết, khiến cho hắc y thị vệ bên cạnh vô cùng kinh ngạc. cũng chưa từng gặp qua thời điểm công tử nhà quan tâm đến người khác bao giờ.

      Đồ ăn tinh xảo tỏa ra từng trân hương thơ mê người, nhanh chóng thúc giục con côn trùng háu ăn trong bụng Mộ Dung Tiểu Tiểu, hai người ăn ngấu nghiến bất cứ lời nào, vừa ăn cũng quên đút cho Tuyết Lang, người sói là hài hòa.

      Sau hồi Cổ Hân cũng sớm quên việc hỏi sư phụ nàng ở nơi nào, tựa hồ là sợ lại được đáp án dở khóc dở cười, vì thế chẳng thèm hỏi.

      lát yên tĩnh bên ngoài bị người khác phá vỡ.

      Người tới mười hai mười ba tuổi, thân váy hồng phấn, bỏ qua khinh thường lên giữa hai hàng lông mày xem ra cũng là tiểu nương xinh đẹp, vừa vào phòng liền nhắm thẳng vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, mặc dù mắt nhìn Cổ Hân nhưng lời nhằm vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Ca, này là ai a." Nhíu mày bất mãn.

      Cổ Tuyết Nhi thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn uống có ý tứ sớm vừa mắt, dã nha đầu từ đâu đến hiểu quy củ.

      Thừa dịp lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu uống nước phát dã nha đầu lớn lên cư nhiên lại đáng như thế, tức thời đối với nàng chán ghét lại tăng thêm vài phần.

      "Tuyết Nhi, sao muội lại tới đây?" Cổ Hân kinh ngạc vì sao muội muội cũng tới rồi nơi này, trừng mắt nhìn đám tùy tùng theo sau Cổ Tuyết Nhi.

      "Cổ ca ca chúng ta ăn no rồi." Đẩy ghế ra Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng dậy. Vừa sờ sờ đầu Tuyết Lang, tự tiện chủ trương bỏ lại đám người.

      "Hu hu" nó còn có ăn no được . Mộ Dung Tiểu Tiểu nheo mắt, ‘ ngươi có ý kiến? ’ thấy được phiền toái tới rồi sao?

      "Hu hu." Tuyết Lang lập tức nịnh hót cọ xát Mộ Dung Tiểu Tiểu, tỏ vẻ nó tuyệt đối ý kiến.

      "Chúng ta về trước nha." đợi Cổ Hân trả lời nhanh chóng rút lui.

      "Đứng lại!" Nhìn đến Tuyết Lang, hai mắt Cổ Tuyết Nhi sáng lấp lánh.

      "Bắt nó lưu lại!" Tuyết sói này nàng muốn, mang về nhà làm sủng vật có thể diện.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Cổ Tuyết Nhi, dẫn Tuyết Lang lập tức hướng cửa mà .

      "Càn rỡ." Cổ Hân nhìn muội muội thập phần thương sủng nịnh.

      "Tiểu Tiểu, bọn ngươi xuống dưới , Cổ ca ca đưa ngươi trở về khách điếm." Lôi kéo tay Cổ Tuyết Nhi đến trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu giới thiệu: "Đây là Tuyết Nhi muội muội ta, Tiểu Tiểu chúng ta cùng thôi."

      Cổ Tuyết Nhi tức giận theo sau lưng huynh trưởng, nàng khi nào bị người khác xem như vậy, ở trong nhà, cha mẹ che chở, huynh trưởng thương, chỉ có thích chiếm được.

      "Ta với ngươi, ngươi nghe thấy sao?" Vừa ra khỏi quán ăn liền tránh thoát khỏi tay huynh trưởng, thở phì phì chắn trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      "Nghe thấy được, thế nào?" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ mở miệng, ai quy định nàng nhất định phải trả lời người nào đó hỏi?

      "Vậy ngươi vì sao trả lời!" Dã nha đầu chính là dã nha đầu, tuyệt biết lễ phép.

      "Ngươi muốn ta đáp ứng ta liền đáp ứng ta đây rất mặt mũi a." Ai, đại tiểu thư bị làm hư .

      "Ngươi!" Cổ Tuyết Nhi khó thở, "Ngươi , muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng cho ta."

      " bán."Tiểu Bạch nhà nàng thông minh như vậy sao có thể tùy tiện bán cho người.

      Ở Thần Phong cốc sinh sống hơn tám năm rồi, Tuyết Lang cũng bồi nàng vẻn vẹn tám năm, nàng đối với nó sớm có cảm tình. Há chi là ngoại nhân bán câu là nàng phải bán?

      "Hừ, dã nha đầu thức thời!" Nếu phải thấy nàng có quen biết đại ca, nàng mở miệng còn khách khí, trước kia nghĩ muốn cái gì nàng đều trực tiếp thưởng tiền cho người ta.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn trừng mắt. Vòng qua Cổ Tuyết Nhi lại về phía trước. Trong lòng suy nghĩ, sư huynh thế nào còn chưa tới, bên ngoài có ý tứ.

      "Tuyết Nhi, đừng làm rộn, đó là sủng vật của Tiểu Tiểu." Cổ Hân thực biết làm sao, muội muội đúng là bị làm hư rồi.

      "Hừ, muốn ta động thủ phải ?" Đẩy huynh trưởng nhà mình ra, lưu loát rút roi ngựa bên hông, liền phóng tới hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu, động tác thuần thục dường như làm vô số lần.

      Roi ngựa đúng là cẩu huyết a, thứ cần thiết cho tiểu thư kiêu ngạo lại ưa thô bạo. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu oán thầm.

      Tiếng xé gió đến gần, chuẩn bị né tránh, bên hông đột nhiên bị lực đạo nắm chặt, xoay tròn đúng lúc tiểu thân thể đụng vào lồng ngực, ấm áp , mùi hương quen thuộc, trong nháy mắt khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn ngập tươi cười. Cũng còn chờ người tới chuyện, Mộ Dung Tiểu Tiểu xoay người ôm lấy thắt lưng người nào đó nỗ lực cọ xát, thanh ngọt ngào hô lên, "Sư huynh. . ."

      Cứu người nhanh như vậy Cổ Hân cũng làm được.

      Hết chương 5
      Mai Trinh, fujjkoPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Mang nàng chơi

      "Sư huynh, ngươi về rồi." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn của sư huynh mình, nở nụ cười.

      Gương mặt Dạ Nguyệt ly trầm quét mắt vòng khắp tiểu thân thể, xác định có vấn đề gì, có thế mới an tâm.

      "Sư huynh, ta là tới đón ngươi, ngươi xem, ta đây phải là tiếp đón ngươi sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy sư huynh quan tâm thầm vui sướng.

      Dạ Nguyệt ly chưa đáp lại, ánh mắt nhìn Cổ Hân ngầm có ý nguy hiểm cùng cảnh cáo, khiến cho Cổ Hân thể run rẩy.

      Nam nhân này khí thế mạnh! Mày nhíu lại, nam tử như vậy còn chưa bao giờ gặp qua,cùng tuổi với , ngay cả võ lâm minh chủ cũng có loại khí thế cường đại này.

      Phía sau Tuyết Lang nhìn đến Dạ Nguyệt ly, sợ hãi rụt đầu lại.

      Mà cổ Tuyết Nhi dường như ngây dại, trừ bỏ huynh trưởng của nàng, nàng còn chưa bao giờ xem qua tuấn mỹ nam tử như thế , tâm khống chế được nhảy loạn , hai má nhuộm hồng đáng ngờ.

      "Phốc."

      Trong mắt tất cả mọi người ngạc nhiên khi thấy roi ngựa rơi vào trong tay Dạ Nguyệt Ly!

      Tiếp theo, Dạ Nguyệt Ly động thủ! Mục tiêu, nhằm thẳng Cổ Tuyết Nhi!

      Cổ Hân kịp nhiều lời, buộc lòng cúi người đứng trước, liên tiếp dùng hai tay chế trụ roi ngựa! Cổ tay run lên, đau!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt sắc đảo qua có chút tơ máu chảy theo ngón tay cái. Nhíu mày, xem ra sư huynh thực tức giận a.

      Mà cổ Tuyết Nhi bị màn trước mắt làm cho kinh hãi miệng mở lớn, nàng biết đây là như thế nào, nam tử này lại động thủ với nàng?

      Dạ Nguyệt Ly tản ra hơi thở lạnh lẽo, đem khí xung quanh hạ xuống vài độ, người đường như thủy triều lui tán, sợ trễ bước liền gặp phải tai ương.

      "Tại hạ thay muội tử xin được thứ lỗi." Ánh mắt của Cổ Hân chớp lên, sư huynh này của Tiểu Tiểu, đơn giản!

      "Hừ."

      "Sư huynh" Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu ớt mở miệng lần nữa.
      " sai, lá gan ngươi cũng ?" Ngữ điệu lạnh như băng dị thường đồng thời trực tiếp đánh tới hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu.

      "Sư huynh, ngươi đừng sinh khí, Tiểu Tiểu biết sai rồi." Cắn cắn môi, muốn Dạ Nguyệt ly sinh khí lại để ý đến nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu chủ động nhận sai.

      Nàng thích trong ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly có chút tình cảm nào, điều đó làm cho nàng sợ hãi, sư huynh là người thân của nàng!

      Níu Dạ Nguyệt ly vạt áo, tay bé run nhè , ánh mắt đáng thương tội nghiệp, khiến Cổ Hân đau lòng.

      "Sư huynh, ngươi mấy tháng trở lại, Tiểu Tiểu nhớ ngươi." muốn Dạ Nguyệt ly hiểu lầm nàng ham chơi Mộ Dung Tiểu Tiểu mở miệng giải thích,

      Bốn chữ sau cùng gần như thể nghe thấy, lại làm cho Dạ Nguyệt Ly trong nháy mắt thu lãnh khí về, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

      "Toái Nguyệt, dắt ngựa ." Xoay người ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lên ngựa, hướng về phía trước.

      Toái nguyệt mở to mắt, đây là chủ tử nhà ư, cũng nhìn sai thấy quan tâm trong mắt chủ nhân, , đây phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chủ nhân ôm đứa này! Ở trong ấn tượng của Toái Nguyệt, chủ nhân nhà chính là có tình người .(haiz, mấy hầu cận nào cũng chưa từng thấy chủ nhân thế này thế kia ...bla bla bla...)


      Dù sao cũng là thủ hạ của Dạ Nguyệt ly, kinh ngạc cũng chỉ là cái chớp mắt, liền cất kỹ tâm tình của mình.

      Trở lại khách điếm, đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở giường, xem nàng muốn khóc lại dám khóc bộ dáng ủy khuất, Dạ Nguyệt ly sờ sờ đầu nàng, tóc mềm mượt, xúc cảm tốt lắm.

      Từ lần đầu tiên ôm lấy Tiểu Tiểu nàng vẫn là tiểu oa nhi mới sinh, nghĩ đặt nàng ở trong lòng bàn tay cưng chìu, đây là tiểu nha đầu của mình .

      "Chuyện lần này bỏ qua, được tái phạm." đúng cho rằng nàng là thiên hạ vô địch rồi, lão nhân kia cũng để tùy ý hồ nháo sao?

      Từ đầu tới đuôi hoàn toàn thấy Tuyết Lang núp ở bên, liền tính như thế, Tiểu Bạch vẫn là cúi đầu tránh ở bên nỗ lực làm trong suốt hình dáng.

      "Sư huynh, ngươi lần này trở về có thể nán lại bao lâu a." Cảm giác được an toàn lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới lên tiếng.

      " biết." Có đôi khi đột nhiên phát sinh tình vẫn phải là chính tự mình chuyến.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chu lên cái miệng nhắn.

      "Sư huynh, vất vả ra khỏi cốc chuyến ngươi dẫn ta ra ngoài chơi , tám năm cũng chưa rời cốc, đều biết bên ngoài là cái dạng gì đây này." Nghĩ đến mỗi ngày ngốc trong cốc nhàm chán, Mộ Dung Tiểu Tiểu cầm lấy tay áo người nào đó, nhàng lay động.

      Động tác làm nũng vô thức này nhất thời làm mềm lòng mỗ sư huynh nào đó. Bất quá lần này trở về bản thân chính là nghĩ mang nàng ra ngoài chơi .

      "Qua tháng nữa liền có hồi võ lâm đại hội, đến lúc đó xem ."

      "Nga, sư huynh tốt nhất." vui vẻ ở trong lòng người nào đó cọ xát.
      Mai Trinh, fujjkoPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.2

      (Chương này làm buồn ngủ quá nên tách làm đôi, mọi người thông cảm nha. Sao mà ta ghét con bé Cổ Tuyết Nhi thế biết, có ai ghét ẻm ấy như ta ???)

      Nghỉ ngơi vài ngày, thời gian này Cổ Hân có mang theo Cổ Tuyết Nhi đến muốn xin tạ lỗi chuyện ngày đó với nàng, đều bị Dạ Nguyệt Ly từ chối rồi, sau Cổ Hân cũng đến nữa.

      Ở khách sạn làm tổ vài ngày, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhàm chán, liền quấn quít lấy Dạ Nguyệt Ly mang nàng dạo, những thứ hay ho nàng còn chưa có xem mắt, ngày mai phải xuất phát Liễu Thành rồi, hôm nay dạo lần cũng quá phận .

      Dạ Nguyệt ly phản đối, dùng điểm tâm, Toái Nguyệt theo phía sau, ba người hướng trong thành dạo.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sớm phát sư huynh lần này trở về bên người có hơn người, nhưng là lười hỏi nhiều, nàng mới quan tâm.

      Dọc theo đường , Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải, giống như người nhà quê vào thành. Cũng đối, Thần Phong cốc phải là ở nông thôn à.

      Dạ Nguyệt ly luôn luôn theo phía sau Mộ Dung Tiểu Tiểu, thấy nàng vô cùng tò mò nơi này xem nơi kia sờ, thường thường phát ra những tiếng hô, nụ cười khóe miệng thản nhiên luôn luôn chưa từng biến mất, mắt chứa sủng nịch, Toái Nguyệt bên cạnh thấy kinh sợ vô cùng, đây là chủ tử nhà sao? (Lần thứ bao nhiêu xuất câu này nhỉ bà con???)

      Mắt thấy phía trước Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng bất động ở trước quán bên đường lâu, Dạ Nguyệt ly cất bước tiến lên, nhìn đến màn là nàng cầm hai cái dây buộc tóc rối rắm thôi, chợt cảm thấy buồn cười.

      "Lấy cả hai cái phải tốt lắm sao."

      Tựa hồ nha đầu cho tới bây giờ chưa từng hảo hảo trang điểm, nhiều năm như vậy đầu chỉ là chiếc dây cột tóc đơn giản.

      "Sư huynh, làm người thể quá tham lam , Tiểu Tiểu mua cái là đủ rồi." Tiểu nhân nhi (người đó hí hí) lắc lắc đầu, chiếc dây cột tóc sắp hỏng rồi.

      Dạ Nguyệt Ly Mộ Dung Tiểu Tiểu vì sao như vậy, thể quá tham lam sao?

      Tay cầm lấy dây buộc tóc màu tím nhạt tay nàng, trực tiếp phân phó Toái Nguyệt trả bạc.

      nhàng gỡ xuống dây buộc cũ đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu, chậm rãi vì nàng thay dây mới.

      Ánh nắng mặt trời phía sau lưng Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhuộm lên thân hình bé bỏng tầng kim sắc long lanh, chiếu rọi nụ cười đơn thuần thỏa mãn của nàng, Dạ Nguyệt ly phảng phất nghe thấy thanh đáy lòng đập rộn ràng.

      muốn đem hết thảy tốt đẹp nhất của thế gian dâng đến trước mặt nàng, nhưng hôm nay nhìn đến bộ dáng dễ thỏa mãn như vậy của nàng có chút bất đắc dĩ.

      Cổ Hân mang theo Cổ Tuyết Nhi mới ra cửa nhìn thấy màn này, tiểu nương thuần khiết cười thỏa mãn như nắng ấm trong mùa đông, tựa hồ có thể chiếu sáng lên nội tâm mịt mờ của người kia. Bên cạnh nàng nam tử cao lớn trong mắt che giấu ôn nhu cùng thương, bức tranh hài hòa hoàn mỹ làm cho người ta đành lòng đánh vỡ, tựa hồ ai cũng thể lại đặt chân trong đó.

      Nhưng có người cố tình tức thời .

      "Hừ, đồ vật này có gì đẹp mắt ." Cổ Tuyết Nhi khinh thường chu môi.

      Hai mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh dần, hàn khí quét về phía Cổ Hân, khiến cho tự chủ được rùng mình cái.

      "Quản tốt người của ngươi!"

      Cổ Tuyết Nhi vừa nóng vừa giận, có ý tứ gì, người nàng loại trang sức nào thể so với sợi dây buộc tóc kia chứ.

      Cổ Hân lôi kéo tay Cổ Tuyết Nhi, ý bảo nàng đừng lung tung nữa.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cười lạnh, lần này mặc dù muốn Tiểu Bạch của nàng. Bất quá Đại tiểu thư này làm cho người thích được a, liên tiếp đến gây chuyện với nàng.

      Thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu dính vào bên cạnh Dạ Nguyệt Ly, Cổ Tuyết Nhi càng ghen tị, dựa vào cái gì nàng ta có sư huynh tốt như vậy. Nhưng nàng dám mở miệng lung tung nữa, muốn lưu lại ấn tượng xấu với tuấn mỹ nam tử này. Căn bản là quên người nào đó giống như từ đầu đến cuối cũng nghiêng mắt nhìn qua nàng liếc mắt cái.

      "Tại hạ Cổ Hân của Cổ gia bảo, đây là xá muội Cổ Tuyết Nhi, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"

      "Dạ Nguyệt Ly."

      "Dạ huynh là sư huynh của Tiểu Tiểu, xin hỏi sư phụ của hai người là ai?" Cổ Hân do dự chút, vẫn hỏi tiếp.

      "Thần Phong cốc." Dạ Nguyệt ly cũng còn giấu diếm, lại cũng cần giấu diếm.

      Cổ Hân trừng mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Thần Phong cốc! Nguyên lai và Tiểu Tiểu đều là đệ tử của võ lâm Chí Tôn Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương! Người trong giang hồ nhân đều muốn bái làm môn hạ của Thần Phong lão nhân!

      "Thất kính, thất kính." Cổ Hân thu lại kinh ngạc trong mắt, chắp tay .

      phải nên sớm nghĩ ra mới phải , hơn nữa Tiểu Tiểu cũng tới đây là chờ sư huynh, thử nghĩ bé như thế nào lại quá xa, cách Thần Phong cốc gần nhất cũng là Nhạc Bình thành này. cảm thấy Dạ Nguyệt ly giả, hôm qua nhìn người nọ liền thấy đơn giản, vô luận là khí chất quanh thân hay là võ công đều là thượng thừa. Ngược lại còn là chậm chạp, nhưng ngờ rằng đến Thần Phong lão nhân sở dĩ thu đệ tử là sợ phiền toái lại thu nạp đồ đệ, vừa thu nạp là thu hai người liền.


      Hết chương 6!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :