1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Editor: Vân Phiêu

      Chương 63: Nằm mơ mà thoát được!

      Trong đại lao u ẩm ướt, Dao phi lẳng lặng cuộn mình trong góc phòng giam, nàng ta đem mặt hướng ra ngoài, lúc cười, lúc khóc.

      “Mộ Dung Dao, chắc là phát điên rồi .” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhje giọng cười .

      Vì Bắc Thần Thụy muốn việc mau thành, nên nàng cũng phải nhanh chóng báo thù, chiếm khối then thể này, tất nàng làm mọi chuyện có thể.

      Dao phi chậm rãi ngẩng đầu, nhíu mày, nàng ta thể ngờ rằng cho đến lúc này Bắc Thần Nghiêu còn phái người tới trị thương cho nàng ta.

      Nhìn xung quanh bốn phía, cai ngục bị đánh mất, Dao phi cảnh giác , “Ngươi tại sao lại vào được? Ngươi muốn làm gì?”

      “Ngươi còn nhớ được Mộ Dung Chiến Thiên và Tuyết Nhàn ?” Mộ Dung Tiểu tiểu đáp mà hỏi, trực tiếp vào chuyện chính, sớm xong việc, nàng còn muốn ngủ chút nữa, vất cả mới khuyên được sư huynh sau khi ăn xong ở bên ngoài chờ nàng, nếu lâu còn chưa ra, chắc chắn sư huynh xông vào, nàng muốn sư huynh nhìn thấy nàng giết người.

      “Ngươi là….” Dao phi tinh tế đánh giá Mộ Dung Tiểu Tiểu, lông mi, ánh mắt, cái mũi, chỗ nào giống….

      Đột nhiên nàng ta trừng lớn mắt, “Ngươi phải ….”

      “Ta phải chết rồi sao?” Mộ Dung Tiểu Tiểu lạnh lùng cười, nheo lại hai con mắt, hai tay chắp lại đằng sau, tiếc nuối , “Đúng là có chết, à, đúng rồi, Thiên linh quyết cũng ở chỗ ta này.”

      Đúng vậy! Nếu nhìn cẩn thận thấy, khuôn mặt này có phần giống với Mộ Dung Chiến Thiên! Dao phi đột nhiên đứng dậy, lúc này tìm nàng ta, là muốn trả thù sao?

      Nàng ta cố gắng lui lại phía sau, phát sua lưng mình lại là góc tường, nàng ta kinh hoàng xua tay, “, , phải ta, là Mộ Dung Cẩn Thiên ra tay, ngươi tìm nhầm người, là muốn đoạt địa vị gia chủ, phải…”

      Dao phi sợ hãi trừng lớn mắt, gấp đến mức nước mắt dàn dụa, khuôn mặt kinh hoảng bấn loạn, nàng ta sợ hãi phát , diennn $%&nl &quydooon yết hầu của mình lại thể phát ra thanh! Nàng ta điên cuồng lắc đầu, hy vọng Mộ Dung Tiểu tiểu tin tưởng nàng ta liên quan, ngay sau đó, thân thể nàng ta mềm nhũn ngã xuống đất, thể nhúc nhích, con mắt ra sức đảo, lại nhìn đến đôi giầy trắng noãn nhiễm hạt bụi của Mộ Dung Tiểu Tiểu, mũi và mắt thể kìm chế máu tươi trào ra.

      “Ngươi cứ hưởng thụ tốt, lâu đâu, chỉ hai ngày mà thôi.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến vui vẻ, vừa nghe thấy gian ngoài vang lên tiếng bước chân.

      Trong nội tâm thở dài, đúng là sư huynh thể đợi được lâu rồi.

      Khi về đến phủ, chuẩn bị ngủ, hai người lại tiếp ngay người mới đến.

      Mộ Dung Tiểu tiểu dựa trong khủy tay Dạ Nguyệt Ly, con mắt lóng lánh như ngọc lưu ly đánh giá nam nhân trước mắt: cẩm bào tím sậm, táy áo thêu hoa cẩm vân bằng tơ vàng, ngũ quan góc cạnh ràng, giống như tượng thần Hy Lạp được điêu khắc, gì nhưng cũng gây ra cho người ta loại áp bách, nhưng khi nhìn Dạ Nguyệt ly hơi thở bức người nhanh chóng thu lại, hoàn toàn chỉ có cung kính!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp động đôi mi thanh tú, người này đơn giản. Nhưng mà, vì sao nàng cảm thấy người này có chút quen thuộc?

      “Long thần bái kiến trang chủ.” Nam tử cac quý ngạo nghễ cung kính cúi đầu, lời mang ý kính trọng, con ngươi đảo đến trước Mộ Dung tiểu tiểu lại có lấy chút ý định đánh giá nào, khóe môi khẽ mở, “Long thần bái kiến tiểu thư.”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu chú ý tới việc, gọi sư huynh là trang chủ, nhưng hướng Toái Nguyệt gọi chủ tử, Long thần? Long?

      Đồng tử nàng chợt co rút nhanh, ra là thế!

      Nàng cảm thấy, sao nhìn người này lại quen thuộc đến thế, bộ dạng của khá giống Bắc Thần Vũ, Bắc Thần Thụy lại giống với Bắc Thần Nghiêu, như vậy chính là vị hoàng tử cuối cùng, người mà nàng vẫn chưa gặp qua, Bắc Thần Tinh!

      Dạ Nguyệt Ly vui vẻ nhướn mày, nha đầu của thạt thông minh!

      Long thần cũng ngạc nhiên, Toái Nguyệt nữa oa được trang chủ thương chính là nàng , thân người nhắn đáng , đôi mắt lóe ra thông minh mẫn tuệ, địa vị cũng giống như trang chủ.

      “Xemra tiểu thư đoán được.” Long thần khẽ cười , mặc kệ là hài tử hay trưởng thành, đối với trang chủ Dạ Nguyệt Ly, ta bao giờ sinh ra nửa chút lòng phản kháng.

      Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly cụp xuống, nhìn khuôn mặt của ngươi trong lòng có chút suy nghĩ, cũng quấy rầy nàng.

      “Toái Nguyệt.” lạnh giọng gọi.

      “Long hộ pháp, mời xem qua.”

      Long thần cúi đầu nhìn mật thư, mày kiếm khẽ động, “Trang chủ, lần này Long thần tới đây cũng là vì chuyện này, còn muốn xin trang chủ trợ giúp tay.” quỳ gối xuống cung kính cầu xin.

      Hai tròng mắt của Dạ Nguyệt ly vụt qua ánh sáng lạnh, đôi mắt tham sâu khó dò, thanh lạnh lẽo phát ra, “Tam hoàng tử.”

      Nghe lời này, chân còn lại của long thần cũng hạ xuống, ánh mát của cúi thập thấp, trịnh trọng , “Tính mạng này của long thần là d trang chủ cứu, nguyện lòng trung thành với trang chủ, nhưng thù của mẫu thân thê báo, mong trang chủ hãy hiểu cho.”

      Dạ Nguyệt Ly tà tà dựa vào lưng ghế, ngón cái xoa mu bàn tay mềm mại bé, bễ nghễ nhìn xuống người quỳ dưới đất, con ngươi để lộ cảm xúc, nưng ánh mắt lại lộ ra mũi nhọn, bá khí đứng toàn thiên hạ.

      Khóe môi cong lên, lạnh nhạt , “Ngươi cần quỳ ta, từ nay về sau ngươi còn là người của Tiểu Dao sơn trang, ta trợ giúp ngươi, nhưng cũng có điều kiện.”
      Last edited: 14/3/16
      B.Cat thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      63.2
      Long thần chậm rãi đứng lên, đôi mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly mang theo cảm kích, “Sau này long thần nhất định vô vô điều tuân theo.”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ghé vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly ngủ, được bọc lại bằng áo ngoài của sư huynh, hai má nằm xuống da thịt bóng loáng đàn hồi như tơ, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể sư huynh, nàng phát , nàng vô cùng vô cùng thích loại cảm giác này.

      Cái đầu khẽ dụi dụi, cái mũi nhàng dán vào trong ngực ngửi hương vị của riêng sư huynh.

      “Nha đầu?” Thanh Dạ Nguyệt Ly cất lên có chút trầm thấp.

      “Sao?” thanh tràn ra từ môi, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy còn chưa đủ, lại vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm , DLQ_Donnnn thuận đường ở trong ngực người nào đó lưu lại vệt dài ướt át, ánh sáng phản xạ, óng ánh ái muội.

      Dạ Nguyệt Ly ở bên cạnh gắt gao nắm chặt hai tay, ngón tay trở nên trắng bệch, chết tiệt, đúng là quá kích thích!

      Lá gan của nha đầu này, đúng là càng lúc càng lớn, lại dám trắng trợn khiêu khích như vậy, rốt cuộc nàng có biết mình làm cái gì ?

      “Nha đầu muốn hỏi cái gì?” cố gắng duy trì hô hấp bình thường , muốn sang chuyện khác để dời lực chú ý của cơ thể, trong mắt ngoài vui thích còn nhẫn thống khổ. (Phiêu phiêu: ahaha….cho ngươi nhẫn a!!! Nhẫn chết ngươi…ai bảo cái đồ luyến đồng….hahahahaha….DNL: người tới, giết cho ta! PP: ta chayj~~ dùng khinh công chạy~~~ ahaha..)

      “Bắc Thần Tinh ở hoàng cung à có ngời biết sao?”

      “Thế thân…” Nhẫn…..

      muốn đoạt ngôi vị hoàng đế?” Tiếp tục liếm…..

      “Ừm….” Thanh hừ

      “Bắc Thần Thụy thoạt nhìn quan tâm tới ngôi vị hoàng đế, xem ra cái ghế này về tay Bắc Thần Tinh rồi, sư huynh vì sao lại lưu loại người nguy hiểm này bên người?” Dòng dõi đế vương đều thâm trầm khó đoán, lời cả Hoa hạ mấy ngàn năm vẫn chưa sai bao giờ.

      dám hành động lỗ mãng.” Đôi mắt của Dạ nguyệt Ly bỗng chuyển ngoan tuyệt, ngay sau đó lạnh lẽo lại tán loạn nhanh chóng, lại lần nữa dãy dụa trong thống khổ.

      “Khó trách sư huynh muốn ra khỏi trang.” Nếu như lòng khao khát hoàng quyền, sao có thể an phận? Đấy chính là quả bom hẹn giờ!

      Tiếp tục nhẫn….

      “Sư huynh cứu khi nào?” Khuôn mặt nhắn cọ cọ lồng ngực rắn chắc, cảm giác đầu lưỡi có chút bị ngăn cản, đôi mày thanh tú cau lại, liếc về phía trong ngực có điểm hồng hồng, nhất thời đôi mắt sáng ngời, giống như tìm được món đồ chơi mới, lập tức dời xuống.

      “A……!”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nâng mắt nhìn, nghĩ đến mình cắn đau, lo lắng nhìn sư huynh, mà đôi mắt vốn đen như mực của nay lại phiếm màu đỏ tươi kiều diễm, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như là sói đói thấy con mồi.

      Đôi mắt đẹp khẽ trừng, đôi môi khẽ nhếch, rồi nhìn mắt sư huynh lại nhìn vào lồng ngực nay là bóng loáng toàn nước, nàng nhất thời hiểu ra!

      Mặt nàng đỏ lên mắt thường có thể thấy được, từ hai má bắt đầu tràn ra tới cổ, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận ra vừa rồi mình lam chuyện ngu ngốc gì! Nàng khiêu khích nam nhân trưởng thành!!!

      Nàng nhanh như chớp thoát khỏi lồng ngực người nào đó, hai tay mới chạm xuống giường, chỉ kịp nghĩ ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách! Trong giây lát! Trời đất đảo ngược! Mộ Dung Tiểu Tiểu khóc ra nước mắt, xong đời….

      Dạ Nguyệt Ly cười đến tà ác, con mắt tràn đầy lửa nóng giống như có thể thiêu đốt da nàng, làm cho cái đầu nhắn của nàng tự giác đổ mồ hôi, có nguy hiểm!

      “Sư huynh..Tiểu Tiểu quyết định ngày mai tìm Mộ Dung Cẩn Thiên…” Báo thù.

      Lời biến mất giữa đôi môi của hai người, nội tâm Dạ Nguyệt Ly đắc ý hừ hừ, trêu chọc xong lại muốn chạy, cả đời này, đừng mơ thoát khỏi !
      Last edited: 14/3/16
      fujjkoB.Cat thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64.1: phải Tiểu Tiểu (Nữ chính trưởng thành)


      Kinh thành Bắc Địch cách Dương thành nửa tháng lộ trình, nếu ra sức thúc ngựa hơn mười ngày là tới. Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nhân nhi nhàn hạ nằm tựa xe, rời khỏi kinh thành.

      Mạc Du Ly muốn theo Đường Tuyên Tuyên về Đường môn nên thể cùng đờng, nghe sư huynh là đến đó cầu thân.

      Trước khi ly biệt Đường Tuyên Tuyên khóc đỏ cả mũi, thiếu cút nữa làm Mạc Du Ly đau lòng đến chết, trong nháy mắt, hận thể mọc thêm hai cái chân, đạp bọn họ nhanh nhanh , lạ dmas là tiểu hạt tiêu của khóc, đáng giận!

      Dạ Nguyệt Ly ôm tiểu nhân nhi đường lên xe, cũng thèm để ý đến người bên cạnh. Ở hía xa xa sau lưng Bắc Thần Thụy cười khổ, nam nhân kia đúng là keo kiệt, chỉ muốn nhìn mặt nàng chút mà cũng keo kiệt cho, Bắc Thần Thụy đứng xa nhìn cho đến khi xe ngựa chỉ còn điểm , ta còn bần thần đứng tại n chỗ hồi lâu.

      “Chủ tử, tam hoàng tử trở lại.” Thị vê bên cạnh tấp giọng hồi báo.

      “Ừm, thôi.” ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, chờ tất cả mọi chuyện đều kết thúc, DLQ_Donnn ta mới có thể du lịch khắp nơi trong thiên hạ này, chừng ngày nào đó có thể gặp lại mặt trời trong lòng .

      Xe ngựa đường hết sức bình thường, trừ người mặt than đổi đánh xe là Toái Nguyệt, tất cả mọi thứ đều vô cùng bình thường, tuy Toái Nguyệt có bộ dạng đầu gỗ chút nhưng cũng rất tuấn tú, người đường hai bên con mắt đều rơi vào người đánh xe này.

      Bên trong xe ngựa mọi thứ đều xa hoa tinh xảo, đệm lông mềm, điểm tâm nước trà đều đầy đủ, Tuyết Lang thức thời nằm im lặng trong góc xe.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vô lực nhìn tốc độ chậm chạp của xe ngựa, hịn được mở miệng hỏi, “Sư uynh, chúng ta đây là báo thù sao?”

      “Nha đầu yên tâm , ta chạy được.” Dạ Nguyệt Ly cười , mấy khi nha đầu có chuyện tìm giúp đỡ, người này chắc chắn thể thoát rồi.

      Hít sâu hơi, Mộ Dung Tiểu Tiểu đến bên người nào đó, nắm hai má, kéo mạnh sang hai bên, nghiến răng nghiến lợi , “Nghiêm túc cho ta!”

      “Toái Nguyệt, tốc đô nhanh ơn .” Thanh thay đổi truyền tới trong tai Toái Nguyệt, sau nửa giây trố mắt hiểu, trong mắt ta xoẹt qua ý cười, rồi sau đó vung roi trong tay lên.

      Ngày thứ năm đường , từ kinh thành truyền đến tin tức, đại hoàng tử cùng tả tướng tạo phản, tam hoàng tử bỗng nhiên bình thường lại cùng với nhị hoàng tử cứu giá ngăn cơn sóng dữ, cứu hoàng đế Bắc Thần Nghiêu bị uy hiếp. Dân chúng ồ lên ngạc nhiên, ngờ hoàng tử bị bọn họ quên lãng nhiều năm, lại có thể giỏi giang quyết đoán đến vậy! Bắc Thần Nghiêu lúc nầy đẫ bệnh dậy nổi, cho người lập thánh chỉ, tam hoàng tử có công cứu giá, mặc dù bị xa cách nhưng hề nản lòng, kiên trì thông minh, quyết đoán, vừa có trí vừa có dũng, lập tức truyền ngôi đăng vị. Mặc dù vẫn có nhiều thế lực cản trở, nhưng Bắc thần Tinh lại có thế lực bí lớn tương trọ nên cuối cùng cũng thuận lợi đăng cơ.

      Từ đó quốc thổ Bắc Địch cũn xem như yên ổn, đến nay, vẫn có ai dám có ý kiến gì.

      Sau khi Bắc thần Tinh lên ngôi, điều đầu tiên làm là làm chân tướng cái chết năm đó của mẫu phi là Dao phi hại.

      Nhân tội danh bát cóc hoàng hậu lúc trước, Dao phi trong ngục sợ tội tự sát.

      Đến đây, cả nhà tả tướng bị định tội mưu pản trảm cả nhà, còn đại hoàng tử Bắc Thần Vũ bị phạt thủ hoàng lăng, cả đời thể ra ngoài, nhị hoàng tử được phong vương,ngay lập tức về đất phong, còn hoàng thái hậu Diệp Mạn Thanh đến giờ vẫn tung tích.

      Tin này chính là tin tức Toái Nguyệt nghe được đường , lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biết được, Bắc Thần Tinh trở về kết cục của Bắc Thần Nghiêu đúng là quá thê thảm rồi, bị đoạt quyền, còn bị nhốt trong cung cấm với lý do an hưởng tuổi già.

      lâu về sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biết rằng, Bắc Thần Nghiêu từng lần chạy ra ngoài cung, mình tìm kiếm hoàng hậu mất tích. Lúc này Bắc Thần Tinh cũng bí mật phái người vẽ tranh gửi cho quan phủ truy tình tung tích thái thượng hoàng, nhưng đến khi thấy người thi thể, trong tay vẫn nắm chặt trâm Phượng minh của hoàng hậu. Quan phủ lúc này mới thông báo, thái thượng hoàng nhớ thương hoàng thái hậu cầm trâm phượng tìm, ay gặp thổ phỉ bị sát hại. Mọi người cũng nghi ngờ môt hồi, nhưng có chứng cứ gì, đành phải để chôn cất trong lăng mộ.

      Đến lúc này, ngôi vị hoàng đế ngồi cũng vững!

      Càng về phía nam, nhiệt độ khí càng cao, lúc này là giữa hè, người Mộ Dung Tiểu Tiểu là váy áo bằng thiên tằm ti, lúc này chân chính thể tác dụng, ngồi ỏng xe lâu ngày mà đổ chút mồ hôi, vô cùng mát mẻ, mười hai canh giờ trong ngày cơ bản Dạ Nguyệt Ly hề rời khỏi tiểu nhân nhi bên cạnh.

      Đoàn người sau hơn mười ngày tới Dương Thành, Mộ Dung thế gia là gia tộc lớn nhất ở nơi này, Mộ Dung Tiểu Tiểu tính nghỉ ngơi đêm, ngày mai tìm Mộ Dung Cẩn Thiên.

      Ban đêm, nàng ghé vào trong ngực người nào đó, hai tay chống cằm, “Sư huynh, xong chuyện này sau này chúng ta đừng xuất cốc nữa được ?”

      Nơi này cách Thần phong cốc xa, sau khi báo thù xong, nàng muốn trở về cốc sống cuộc sóng yên ả, tranh giành gì với các thế lực bên ngoài.

      “Tốt, nghe lời ngươi’’ Chỉ cần là điều nàng muốn đều đáp ứng.

      Thành Kiêu Dương nóng bức như lửa, cả đất đai đều có cảm giác bị mặt trời đốt cháy khét.

      Mấy ngày gần đây Mộ Dung Cẩn Thiên đều thấy tâm tình yên, nôn nóng thể bình tĩnh, giống như cảm thấy có chuyện lớn sắp phát sinh!
      fujjko thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64.2

      Khi biết được tin tức Mô Dung Dao chết ở kinh thành. Vị trí tân hoàng cũng có, nữ nhi duy nhất của ta từ nay cũng pải thủ hoàng lăng, ta thấy bi phẫn muốn chết! Đều là lỗi của ta! Biết hoàng cung là chỗ ăn thịt người, lại còn để Phỉ nhi ở lại, cứ như vậy mà có kết cục như thế! Là do , nghĩ Mộ Dung gia đủ lớn mạnh, lại tự tay đem nữ nhi đẩy vào hố lửa! Đời này chỉ sợ còn được gặp lại nữa nhi.

      Mộ Dung Cẩn Thiên , thân thể vô cùng tốt, lại thiếu thê thiếp, vì sao lại có con kế thừa gia nghiệp? Thủ hạ mới bẩm báo ngoài thành có người có phương pháp sinh con gia truyền, ta quyết định tự mình xem, bằng đến khi gài có nhiều thê tử cũng thể làm được gì.

      phố nhiệt khí bốc lên, Mộ Dung Cẩn Thiên lau mồ hôi trán, đá mạnh xuống bụng ngựa phía dưới, đẩy nhanh tốc độ ra ngoài thành.

      ta chú ý tới Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rì rì phi thân theo sau.

      “Sư huynh, chuyện này cho phép ngươi nhúng tay!” Lông mày Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu lại, nàng nghĩ muốn tư mình trả thù cho chủ nhân khối thân thể này, nàng giết Mộ Dung Dao, rồi lại giết Mộ Dung Cẩn Thiên, cuối cùng nàng cũng tha cho Mộ Dung gia.

      Dạ Nguyệt Ly nháy mắt nhìn lại, trng lòng muốn tiểu nhân nhi mình ra tay, với , có gì quý trọng bằng nàng! Vạn nhất Mộ Dung Cẩn Thiên đả thương nàng, làm sao bây giờ.

      Nàng nhìn ra lo lắng của sư huynh, nàng liền cười , “Sư huynh ta có chuyện gì, tin tưởng ta.” Lần này nàng vừa vặn lấy Mộ Dung Cẩn Thiên làm thí nghiệm xem Thiên Linh Quyết luyện đến đâu.

      “Nha đầu….” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly mang theo năn nỉ, muốn mạo hiểm.

      “Sư huynh, ngươi pahir luôn ở bên cạnh ta sao, ta đây là ti tưởng sư huynh bảo hộ tốt ta!”

      Nhìn bộ dạng sư huynh vẫn còn phiền muộn, Mộ Dung Tiểu Tiểu bất đắc dĩ hôn lên bạc môi mỗ nào đó, ghé vào bên miệng dụ hoặc , “Sư huynh, trở về ta có thưởng lớn nha.” Nàng mang ý cười dạt dào nhìn , kiểu ngươi hiểu rồi chứ.

      tại nàng hôn môi sư huynh ngày càng tự nhiên, có khi cũng bỗng nhien nghĩ đến, cả đời này ở bên cạnh sư huynh, đây cũng là chuyện bình thường, nàng dự tính hỏi sư huynh, có muốn vĩnh viễn cùng nàng ở chung chỗ.

      Nội tâm Dạ Nguyệt Ly than , tuy rằng rất muốn được thưởng, nhưng cũng muốn cứ như vậy bị thu mua, nhưng mà với nàng cũng có biện [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 64.3

      từ xưa đến nay gặp chuyện đều luôn bình tĩnh, sao lại có chuyện hoảng hốt thế này? Dạ Nguyệt Ly cười tự diễu, ánh mắt nhìn xoáy lâu vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, nha đầu, tốt hất nên gặp chuyện gì.!

      Mộ Dung tiểu Tiểu nhàm chán mím môi, nàng lười cùng ta lời vô nghĩa, nâng mắt nhìn lên mặt trời phía , nhật thực bắt đầu, toàn bộ quá trình nhật thực toàn phần khoảng bốn đến sáu phút, ở trong lúc trời mảng đen tối nàng muốn nghĩ cách lập tức giết Mộ Dung Cẩn Thiên, bằng sư huynh chắc chắn nhúng tay vào chuyện này!

      Thân ảnh màu trắng phút chốc vọt đến chỗ Mộ Dung Cẩn Thiên, trong tay Mộ Dung Tiểu Tiểu cầm sẵn cây đoản đao, hàn quang lên, giống hư xé rách khí mà đến, ngoan độc hướng về phía cánh tay Mộ Dung Cẩn thiên.

      “Xoẹt..” Vải vóc vỡ tan! Cánh tay Mộ Dung Cẩn Thiên xẹt qua vết thương sâu, máu cứ thế trào ra, ưng mâu của ta híp lại, trong lòng bực bội! là đồ đệ của thần phong lão nhân, sao có thể chỉ là võ giả bình thường?

      Thu hồi kinh thường trong mắt, ta bắt đầu nhìn thẳng vào tiểu nữ oa này, ta cũng cho rằng kẻ xông pha giang hồ lão luyện như mình lại bại dưới tay tiểu nữ oa tám tuổi!

      Hai người nháy mắt đánh thành đoàn, ngươi đến ta , Mộ Dung Tiểu Tiểu thân hình nhắn, né tránh cực kỳ linh hoạt, chiêu chiêu đều là cận chiến, có sát ý ngầm, lần rat ay đều nhằm đến tử huyệt cơ thể!

      Nàng biết có hai con mắt vẫn luôn nhìn đến người mình, nàng vừa rat ay, sư huynh cũng nhìn được ra manh mối, ciêu thức của nàng vừa ngoan vừa độc! Hơn nữa sư phụ của nàng cũng chỉ cao thủ dụng độc, cho tới bây giờ, nàng cũng muốn từ bỏ thân thhur trước kia của mình, nếu muốn giấu, trf khi cả đời ra tay! Đương nhiên điều đó là thể nào!

      Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên vô cùng kinh ngạc, chiêu thức ngoan độc lại lưu loát như vậy, giống như sát khí lãnh của người từng trải trwsc cái chết, sao tiểu oa nhi mới tám tuổi lai có được?

      Đột nhiên, Mộ Dung Cẩn Thiên phát thân thể có chỗ bình thường! Tứ chi bắt đầu vô lực, động tác chậm lại! Rồi sau đó lại nhìn tiểu oa nhi cười đế đắc ý ở đối diện, chợt hiểu ra, bị hạ độc rồi! Là khi nào? Cơn đau cnahs tay lại bất chợt truyền tới, đột nhiên tỉnh ngộ, nữ oa này quá giảo hoạt, tất cả đều tính kế tốt!

      “Ti bỉ, Uổng cho ngươi là đệ tử của thần phong lão nhân!” Mộ Dung Cẩn Thiên [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :