1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 58: Ngoại tuyện Diệp Mạn Thanh (2)

      Tháng ba vào dịp màu xuân, gió ấm áp, cũng là lúc Nghiêu vương phi về nhà lại mặt.

      Mười dặm kinh thành trải đầy thảm đỏ, xa hoa khác gì ngày thành thân hôm đó, Diệp Mạn Nhu ngày hôm nay, thể nghi ngờ là người mà tất cả nữ tử kinh thành đều vô cùng hâm mộ.

      Diệp Hạo Nhiên là tri phủ kinh thành, lại chỉ thú duy nhất thê tử đó là Lâm thị, năm đó Lâm thị mang thai song sinh hai nữ hài tử, từ đó được Diệp Hạo Nhiên coi như trân bảo, chỉ tiếc, trưởng nữ Diệp Mạn Nhu thẻ chất cực kỳ kém, từ đều thể thoát khỏi thuốc thang. May mà thứ nữ Diệp Mạn Nhu có chuyện gì, chỉ nhu thuận lanh lợi, mà còn hiếu thảo làm phụ mẫu đều vui vẻ.

      Đối với người làm cha mẹ, do thân thể nữ nhi từ tốt nên vô cùng áy náy, nên vô tình dành hết mọi sủng ái cho đại nữ nhi, vô hình bên trong đó xem tiểu nữ nhi.

      Trời vừa tảng sáng, Lâm thị liền vào trong phòng thứ nữ, nhìn thấy tiểu nữ nhi trang điểm, trong lòng rất an ủi, bà liền với lấy cây lược gỗ bên cạnh, cẩn thận chải tóc cho Diệp Mạn Thanh.

      “Thanh nhi, hôm nay tỷ tỷ con lại mặt, mẫu thân biết con là chuyện gì xấu hổ, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con, trăm ngàn lần đừng làm sai cái gì, đến lúc đó có thể tỷ tỷ con ….”

      “Người yên tâm , Thanh nhi hiểu được mà.” Diệp Mạn Thanh lên tiếng chặn đứng lời của mẫu thân, nàng làm chuyện đoạt hạnh phúc của người khác, nhất là người đó lại là tỷ tỷ.

      Diệp Mạn Thanh quay đầu nhìn Lâm thị cầm cây lược gỗ trong tay, nàng để ý cười , “Mẫu thân người phải làm cái gì nhanh , Thanh nhi chuẩn bị chút nữa là xong rồi.”

      Nàng vốn quên lần trước mẫu thân giúp mình chải tcs là khi nào chác là lúc còn rất , lâu rồi nàng đều nhớ nữa.

      Nàng đoạt khỏe mạnh của tỷ tỷ, nên vì vậy phải dùng tình thương của mẹ để hoàn lại?

      sao, nàng sớm học được cách tự chiếu cố mình, những việc nhr như chải đầu mặc quần áo, cần đến người khác giúp.

      Diệp Mạn Thanh tùy ý đen tóc đen vấn lên, mặt chút phấn son trang điểm, thân áo tím trang sức rất ít chỉ như vậy cũng vô tình tranh giành ánh nhìn của người khác lại càng giống như đóa nhược lan u tĩnh, thanh nhã như cúc.

      Lông mày mới dãn ra của Lâm thị mới dãn ra chút, nay lại nhíu chặt lại. Thanh nhi nhi cùng Nhu nhi mặc dù ngoại hình giống nhau, nhưng người Thanh nhi luôn toát ra khí chất thanh nhã, đứng giữa đám người, nhất định hấp dẫn tất cả ánh nhìn.

      Bà lại lo lắng , “Thanh nhi lát nữa phải tự mình chú ý, đừng xuất đường đột trước mặt vương gia.” Lại càng muốn ngươi cướp nổi bật của tỷ tỷ ngươi.

      Lâm thị bước ra khỏi phòng, khóe môi duy trì nụ cười nhàng cũng biến thành trào phúng, đều như vậy, mẫu thân vẫn còn lo lắng?

      Bắc Thần Nghiêu thân hắc bào thêu tơ vàng, khuôn mặt nghiêm nghị, toàn thân tản ra khí thế tôn quý khiếp người, bộ dạng tuấn tú, nhất thời hấp dẫn ánh nhìn của vô số dân chúng xung quanh.

      Con mắt lạnh lung tối tăm như mặc của đảo qua, đám người xung quanh nhất thời im lặng.

      Xuống xe ngựa, vẫn chưa lập tức vào Diệp phủ, mà bàn tay quay trở lại vươn vào trong xe, nhàng đem nữ tử bên trong ôm xuống.

      Người xung quanh hít khí lạnh, ai cũng biết Nghiêu vương gia là hoàng tử được thánh thượng quý nhất, lại câu phải nữ nhi của tri phủ kinh thành lấy làm vương phi, mà có thể, sau này Nghiêu vương gia lại còn có thể làm hoàng đế!

      sủng ái vương phi như vậy làm rất nhiều người kinh ngạc, nhìn cử lớn của Diệp phủ vô cùng cung kính, ngày sau, chắc chắn Diệp phủ này thể coi thường, nghiêu vương phi này tương lai có thể trở thành hoàng hậu!

      Diệp Mạn Nhu thẹn thùng cúi đầu, từ khi Bắc Thần Nghiêu ôm nàng ta xuống xe, đãi ngộ như vậy, DLQ_donn trong toàn bộ các vương phủ cũng chỉ có nàng ta mới được, ngay cả khi vương phi có bầu cũng chưa từng có ai được vương gia của mình trân trọng như vậy.

      Ánh mắt giống như đãng liếc qua những nữ tử hâm mộ bên cạnh, ý cười nơi khóe môi Diệp Mạn Nhu càng phát ra kiều mỵ, nội tâm tràn đầy kiêu ngạo vì thân phận tôn quý này, cũng vì nam tử ai sánh bằng đứng bên cạnh.

      Trong lúc vô tình nhìn đến góc Diệp Mạn Thanh quỳ, khuôn mặt nàng ta khẽ cúi, ánh mắt lên tia mũi nhọn.

      “Cung nghênh vương gia, vương phi”. Mọi người của Diệp phủ đều quỳ ở ngoài cửa nghênh đón, Diệp Mạn Nhu liền giãy dụa muốn xuống, nàng ta vội vàng , “Phụ thân, mẫu thân cả thanh nhi nữa, các người mau đứng lên.”

      Tay Bắc Thần Nghiêu nắm chặt vẫn buông ngời trong lòng ra, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịch, giọng , “Nhu nhi, đừng lộn xộn.” Ánh mắt ngược lại nhìn về phía đám người Diệp Hạo Nhiên, trầm giọng , “Đều đứng lên , bổn vương cùng vương phi lại mặt cần đa lễ.”

      đợi mọi người đứng dậy, Bắc Thần Nghiêu lập tức ôm Diệp Mạn Nhu vào trong phủ, thẳng đến khi đạt người xuống ghế ngồi ổn thỏa mới để ý đến những người khác.



      màn này những người di theo phía sau đều nhìn trong mắt, đôi mắt đau lòng của vương gia, tựa như chỉ cần người trong lòng khó chịu, liền thấy vô cùng đau lòng, khó chịu vô cùng.

      Diệp Hạo Nhiên cùng Bắc Thần Nghiêu chuyện, Lâm thị phân phó hạ nhân bưng trà và điểm tâm, Diệp Mạn Nhu lại ôn nhu gọi, “Thanh nhi, sao lại đứng ở kia, lại đây ngồi bên cạnh tỷ tỷ.”

      Mọi người lúc này mới quay lại nhìn, sắc mặt Diệp Hạo Nhiên lo lắng, biết vì sao đại nữ nhi lại đột nhiên lên tiếng như vậy?

      Chân tướng chuyện ba năm trước đây cũng biết. Nhưng do đại nữ nhi đau khổ cầu xin, thể thuận lòng, ngay cả cảm thấy ủy khuất tiểu nữ nhi cũng nghĩ tới, nhiều năm qua dau lòng thân thể nữ nhi ốm yếu, cuối cùng cũng khiến thỏa hiệp, cũng may tiểu nữ nhi nhu thuận do được Lâm thị dạy bảo từ , cũng có phản kháng gì, như vậy Nhu nhi mói có thể được gả cho người trong lòng như ý nguyện.

      Nhưng bây giờ như vậy, phải làm cho vương gia chú ý? Vạn nhất bị phát ra , phải làm thế nào?

      Sắc mặt Lâm thị kiên nhẫn, bà sớm dặn tiểu nữ nhi phải chú ý, nay làm như vậy chẳng lẽ là bất mãn với dặn dò của bà?

      (Hai ông bà này quá độc ác rồi ><!!! Quá phân biệt đối xử rồi…..bất công với DMT quá)

      Diệp Mạn Thanh đem biểu tình của phụ mẫu đều thu lại trong mắt, nàng chỉ cảm thấy trái tim băng giá, cố gắng cười chút, nàng đáp, “Vẫn là nên , hôm nay thân thể muội muội có chút khỏe, vân là nên về phòng nghỉ ngơi.”

      Như vậy, các người chắc chắn vui vẻ .

      Đôi mắt của Diệp Mạn Nhu nhất thời dâng lên lệ quang, ủy khuất đến cực điểm, Bắc Thần Nghiêu thời thời khắc khắc chú ý đến Diệp Mạn Nhu sắc mặt lạnh lùng lên tiếng, “Đứng lại.”

      Diệp Mạn Thanh quay người lại chút, khẽ bối rối cắn môi dưới, nàng cúi đầu , “ biết vương gia có gì phân phó?”

      “Tỷ tỷ ngươi gọi ngươi, mà thái độ của ngươi như vậy?” Sắc mặt của Bắc Thần Nghiêu lạnh như băng, sớm nghe Nhu nhi qua về muội muội này, đoạt khỏe mạnh của Nhi nhi , trong lòng lại còn thầm hận phu phụ Diệp thị lạnh nhạt với nàng, những năm gần đây hường xuyên để ý tới Nhu nhi. Làm muội muội lại có thể đối đãi với tỷ tỷ của mình như vậy, mất công Nhu nhi của còn quan tâm tới nàng, Nhu nhi gọi nàng tới ngồi nàng còn tỏ ra xa cách, đáng giận!

      Diệp Mạn Thanh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt và lời của nàng đều lạnh lùng, “Thanh nhi sợ bệnh của mình truyền cho tỷ tỷ, đành phải lui ra, vương gia cho rằng như vậy có gì ổn?”

      Nàng hết hy vọng với từ lâu, từ lúc nhận sia người kia, nàng xác định đời này nàng với thể có chuyện gì.

      Từ lúc Diệp Mạn Thanh ngẩng đầu kia Bắc Thần Nghiê ngạc nhien tới mức nên lời, nữ tử này lại có thể giống Nhu nhi như đúc, đây Nhu nhi thứ hai.

      thu hồi lại cảm xúc mặt, tuy biết nhị tiểu thư Diệp gia mỹ mạo phi thường, nhưng lại hề biết ra tỷ muội hai người lại giống nhau như đúc, nếu phải nhìn thấy Nhu nhi trước, hai người mà đứng cùng nhau như vậy, quả có chút nhận ra.

      xuống .”

      Thời điểm Bắc Thần Nghiêu nhìn Diệp Mạn Thanh Diệp Mạn Nhu có chút bất an, móng tay nàng ta hung hăng đâm vào lòng bàn tay con ngươi cúi xuống cảm xúc, đợi đến khi Bắc Thần Nghiêu xuống, trong lòng nàng ta mới thở phào nhõm.

      Nàng ta sợ Bắc Thần Nghiêu nhìn ra manh mối, nhưng nàng ta lại càng muốn cho Diệp Mạn Thanh biết nàng ta hạnh phúc ra sao, từ nàng ta hận, mọi người luôn nghĩ từ nàng ta được phụ mẫu thương, muội muội che chở?

      Sai! Nàng ta muốn thân thể khỏe mạnh, bọn họ có thể cho?

      Từ lúc vào Diệp Mạn Thanh lại là bộ dạng thèm để ý mới làm nàng ta hận, nàng ta vốn là đoạt tất cả của nàng, lại còn khuyên cha mẹ thuận theo nàng ta, chẳng lẽ trong lòng Diệp Mạn Thanh hận nàng ta chút nào?

      Nội tâm Diệp Mạn Nhu cười lạnh, Diệp Mạn Thanh ngươi cứ cải trang , ta biết ngoài mặt ngươi càng bình tĩnh, trong lòng lại càng thống khổ!

      Mà Diệp Mạn Nhu nàng ta lại càng đắc ý! (bà điên _ _!!!)
      Last edited: 5/3/16
      fujjko thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 59: Đối với nàng ta như vậy

      Bên trong mật thất u, vách đá ánh nến mập mờ, ánh sáng toát ra loang lổ vách tường, tối đến mức quỷ dị, trầm cực điểm.

      cái giá gỗ dựng giữa phòng, bên người xiêm ý hỗn loạn, tay chân bị trói, tóc đen hỗn độn, có thể thấy đây là nữ tử, mái tóc buông xuống nhìn khuôn mặt, chỉ thấy khóe miệng có vệt máu dài chảy ra, dưới tình huống ánh sáng tại đây, nhìn vô cùng thảm hại.(VP:nhìn như nữ quỷ hình a…DMT:quỷ cái đầu ngươi *phi dép*)

      “Cộp, cộp…” tiếng gót giầy va chạm với mặt đất, có thể thấy, có người xuống dưới.

      Nữ tử bị buộc giá gỗ cười trào phúng, người tra tấn nàng ta lại tới nữa.

      Đây là ngày thứ mấy? Nàng ta nhớ được nữa, mỗi ngày đều rất hỗn loạn, tại nơi có chút ánh sáng mặt trời thế này, nàng ta thể suy đoán thời gian.

      Người đến trước mặt, nhưng nàng ta vẫn ngẩng đầu.

      Ánh nến u cũng che hết được quần áo hoa lệ, đôi hài mạ vàng, nàng ta biết, người tới là nữ nhân.

      “Như thế nào? Ta có trăm việc bận rộn, nay đến thăm ngươi, bây giờ ngươi lại có biểu tình như vậy?”

      Người tới giọng điệu khinh thường, đối với bộ dạng thờ ơ của nữ tử kia tập thành thói quen, giống như ban đầu, diennn $%&nl &quydooon người này khinh thường nàng ta, nàng ta liền phẫn nộ giơ chân đạp, chỉ là bây giờ, nhìn nữ nhân này trầm mặc nàng ta liền cảm thấy vui sướng.

      “Diệp Mạn Thanh, ngươi cũng thể nghĩ rằng ngày kia bị rơi vào tay ta .” Dao phi năm lấy cằm của Diệp Mạn Thanh nhấc lên, khiến cho nàng ta phải đối mặt với mình, bàn tay vỗ hai gò má bẩn chịu nổi, sau đó giống như sợ bị dơ, ghét bỏ thu hồi bàn tay, cầm khăn dùng sức lau.

      cho ngươi biết, ngươi đúng là nhận được rất nhiều ân huệ, người khắc cả mọi nơi đều tìm ngươi, chậc chậc, ngươi thấy được bộ dạng sốt ruột kia của , làm ta nhìn cũng thấy đau lòng.”

      “Cũng đúng, từ khi ngươi theo , lúc nào cũng vô cùng chán ghét, sao có thể đau lòng được?” Dao phi thầm cười rộ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạn Thanh, nhìn thấy ngay cả mắt nàng ta cung chưa từng mở cực phẫn nộ, bộ dạng thảm hại đến mức này, lại có thể dám nhìn mình!

      Ánh nến chiếu qua, mặt Dao phi hai mảng sáng tối như bóng ma, nửa sáng ngời, nửa chìm trong bóng tối, nhìn qua vặn vẹo tới cực điểm.

      Nàng ta chú ý, chỗ lông mi bị tóc che mất của Diệp Mạn Thanh có chút rung động, nhàng mở ra.

      Nghĩ đến chuyện ban ngày bị Bắc Thần Nghiêu lạnh nhạt Dao phi tức giận vung roi.

      An nhi của nàng ta còn bị người chà đạp, mà còn lo cho nữ nhân Diệp Mạn Thanh này!

      Dao phi cuối cùng vẫn muốn thừa nhận người nàng ta hai mươi mấy năm lại có thể nhẫn tâm như thế, bên này trọng bên kia khinh, lúc này nàng ta mang hết lửa giận trút lên người Diệp Mạn Thanh, nàng ta cho rằng, nấu phải khuôn mặt này làm điên đảo Bắc Thần Nghiêu, sao Bắc Thần Nghiêu lại đối với nàng ta như vậy? Tất cả đều là lỗi của Diệp Mạn Thanh kia!!!

      Nàng ta lại vung roi, ý cười tàn nhẫn, rồi sau đó, cánh tay vung lên, mạnh mẽ quất xuống!

      “Ba” tiếng xé gió rợn người, đánh lên da thịt mềm mại của Diệp Mạn Thanh, nhất thời làm da tróc thịt bong, huyết quang dâng trào.

      Diệp Mạn Thanh hét lớn tiếng rồi gắt gao cắn chặt môi dưới, cho chính mình phát ra tiếng kêu đau.

      “Tiện nhân! Gọi ngươi là tiện nhân bản cung còn thấy quá coi trọng cho ngươi! Đều là ngươi tự tìm đến, tự tìm đến,……hahahahahahahaha.”

      Roi của nàng ta liên tục hạ người của Diệp Mạn Thanh, nhìn bộ dạng kiên cường của người kia, lại dùng sức vung roi, tiếng va chạm chói tai kinh người, bộ mặt cực độ điên cuồng văn vẹo, tại nơi tối tăm này, khuôn mặt u của Dao phi đáng sợ như quỷ, chỉ liếc mắt cái, trầm làm da đầu người ta run lên.

      Sau nửa ngày, nàng ta giống như mệt mỏi, vứt roi trong tay xuống, nghiến răng nghiếng lợi , “Diệp Mạn Thanh ngươi chờ đó, bản cung kết thông gia với tể tướng, ngươi hãy chờ xem con ngươi bị kéo xuống khỏi ngôi vị thái tử! Ngươi tưởng ngồi lên ngôi vị thái hậu sao? Haha, đúng là mộng xuân thu!”

      Chờ tới khi tiếng cười của Dao phi xa, Diệp Mạn Thanh mới buông môi dưới, máu tươi tràn ra ngay lúc đó, nàng ta vô lực nhăm mắt, lại rơi vào mê man.

      Tĩnh, yên tĩnh dị thường, ngoài tiếng hít thở mơ hồ, tiếng tim đập mỏng manh, nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.

      Có thể ngửi thấy mùi hương của dược thoang thoảng, lông mi của Diệp Mạn Thanh khẽ run rẩy, đôi mắt cố gắng mở ra khe hở, đúng là người kia, thay nàng ta bôi thuốc.

      Con trai của nàng ta, Thụy nhi.

      “Mẫu hậu, cố chịu chút, rất nhanh tốt lên. đau đớn nữa, nhi thần cam đoan đây là lần cuối cùng, tin tưởng nhi thần!”

      Sau đó còn cái gì nữa, Diệp Mạn Thanh nghe thấy, nàng ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ chút, liền cứ như vậy ngủ, lần nữa tỉnh lại, nàng ta lại phát , sau hơn hai mươi năm giấc mộng kia lại xuất .

      câu chuyện hoang đường, cơn ác mộng….


      Bóng đêm nặng nề, Bắc Thần Thụy đứng yên trong viện, quanh thân tràn ngập hơi thở đau thương, thanh nhã như trích tiên, thân áo trắng như tuyết, liếc mắt cái, làm người ta thấy đau lòng.

      Ám vệ quỳ phía sau, nhìn chủ tử như vậy, biết mở miệng thế nào, bọn họ được bồi dưỡng ra, chỉ biết phục tùng, đối với cảm xúc biến hóa của chủ tử, bọn hiểu. (VP:mấy ám vệ đúng là tượng sáp a~~~ làm sao sánh bằng mấy ám vệ đáng vô tận của Dạ ca….BTT muốn chết *phi dao*. VP *né né* chạy a~~~)

      Lúc trước chủ tử khác so với các ám vệ khác nên mới an bài bên người, nhưng ngoài giết người vẫn là giết người.

      Dù có cố tư duy như người thường, nhưng rốt cuộc vẫn thể nhìn ra cảm xúc của chủ tử.

      “A xa, mọi chuyện đến đâu rồi?” Bắc Thần Thụy đột nhiên mở miệng, thanh mang theo hút u ám, ta quay đầu, hai tay nắm ở phía sau, ánh mắt nhìn về phương xa.

      “Thưa chủ tử, an bài tốt.” A xa thu hồi nghi hoặc, cung kính đáp.

      “Ừ, hai ngày sau liền động thủ .”

      “Vâng!”

      nhìn, là vị trí mà Mộ Dung Tiểu Tiểu ở.

      biết vì sao lúc này lại nhớ đến Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng lúc này, vô cùng tưởng niệm tới lần nàng quay đầu lại tươi cười rực rỡ, ánh mắt của nàng lại giúp trấn tĩnh, làm cho ấm áp.

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu nằm thoải mái trong lòng người nào đó, trong đầu suy nghĩ đến chuyện vì sao hoàng hậu mất tích, nàng có dự cảm, chuyện này sư huynh chắc chắn biết!

      Cái đầu của nàng khẽ dúi, đôi tay bé luồn từ ven hông đến lưng áo, chặt chẽ ôm, lúc này mới chuẩn bị hỏi.

      Dạ Nguyệt Ly bị đôi tay bé kia lầm nội tâm ngứa ngáy, bàn tay vươn ra bắt được đôi tay làm loạn, phòng ngừa nàng lại lộn xộn, cười , “Muốn gì?”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên thò đầu lên, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm sư huynh, bộ dạng ai biết cái gì, làm Dạ Nguyệt Ly bật cười, nhàng điểm cái mũi , DLQ_Donnnnn trêu ghẹo ,” sư huynh chính là con giun trong bụng muội rồi, muội nghĩ cái gì chẳng lẽ ta lại biết.”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu tạm thời cũng muốn hỏi, thuận miệng theo lời sư huynh, “Sư huynh, uhmmm giun đũa hình như từ chỗ đó ra…..huynh xác định là giun đũa trong bụng Tiểu tiểu sao?”


      Nháy mắt khuôn mặt của Dạ Nguyệt Ly đen lại,hai gò má tuấn run rẩy, “Dù phải con giun trong bụng ngươi, sư huynh liếc cái cũng biết được ngươi tính toán cái gì.”

      Nha đầu nghịch ngợm này!

      nhàng túm lấy tay sư huynh, “ sao?”. Có lúc sư huynh chỉ cần liếc cái liền biết nàng nghĩ gì, có đôi khi nàng chưa kịp hỏi, sư huynh trả lời xong, nàng tin tưởng thế gian này, có ai có thể hiểu nàng như vậy nữa, cũng có ai hiểu sư huynh bằng nàng.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu vì suy nghĩ đó mà cười đến ngọt ngào.

      Khóe mắt xinh đẹp của Dạ Nguyệt Ly cũng lên ý cười, nàng cũng hề phát , khi ở chung với nàng càng ngày càng thoải mái, hai ngời cũng ngày càng hòa hợp.

      cúi đầu đặt nụ hôn lên khóe miệng nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười chút, có lùi lại phía sau, mà còn dán lại gần sư huynh, cái miệng nhắn , “Sư huynh, ngươi có biết làm như vậy là có ý gì ?”

      Dạ Nguyệt Ly bị đôi môi kia ma sát nhàng, tâm ngứa ngáy khó chịu, hận thể hôn xuống sâu, ngăn lại đôi môi mềm mại làm loạn, nhàng nhìn khuôn mặt nhắn của nàng , “Biết.”

      Trong mắt lên tình ý sâu, tình thương từ tám năm trước sớm trở thành tình thể thay đổi được, sợ làm nàng sợ, vì thế luôn cố khắc chế, từ tốn , tiếng trầm thấp êm tai, “Chính vì biết nên mới như vậy với ngươi..”

      Lời vừa xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu tiến tới mạnh mẽ cắn lên đôi môi kia, sợ răng nanh làm chảy máu, nàng cũng lùi lại…..
      Last edited: 5/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 60: Trẫm phế ngươi
      Editor: Vân Phiêu

      Ngày mùa hề trời trong xanh, chin cây kêu vui vẻ,tâm tình Dạ Nguyệt ly vô cùng tốt, khóe miệng giương lên vẫn chưa từng hạ xuống.

      Ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, ung dung ngồi dựa vào ghế, cầm miếng dưa hấu ướp lạnh đưa đến cái miệng nhắn của người trong lòng, nhìn màng thỏa mãn híp đôi mắt nhro ngồi trong lòng mình.

      Đôi môi đào nhiễm nước trái cây trở nên kiều diễm, làm cho thể dời tầm mắt, nghĩ đến nàng hôm qua chủ động, trong mắt lại toát lên ngọn lửa.

      đem khuôn mặt tuấn mỹ bức người áp sát lại khuôn mặt mềm mại của nàng nhàng vuốt ve , đôi môi giống như vô ý lướt qua, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị ôm có chút run rẩy.

      Thanh của vô cùng ôn nhu, “Nha đầu….”

      “Sư huynh…” Mộ Dung Tiểu Tiểu mơ hồ trả lời, nuốt xuống ngụm dưa hấu, hai con mắt trng suốt nhìn khuôn mặt người thân cận với mình, lại nhìn xuống đĩa dưa hấu.

      “Còn muốn ăn?” Tiếng trầm thấp lại vang lên, mang theo ý nghi hoặc.

      “Vâng.” Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu khẳng định, rồi sau đó tầm mắt lại chuyển về phái đĩa dưa, cuối cùng chỉ có miếng…….

      Dạ Nguyệt Ly tà mị cười khẽ, “Sư huyh cũng muốn ăn….”

      “……À” Mộ Dung tiểu tiểu đau lòng nhắm mắt lại, nghĩ tới bình thường sư huynh vô cùng tốt với mình,diennn $%&nl &quydooon lý gì chắc chắn miếng dưa hấu cũng cho?

      Cuối cùng vươn tay chậm rãi lấy miếng cuối cùng, đưa tới bên miệng sư huynh.

      Ánh mắt chờ mong nhìn về phía sư huynh, đoi mắt như tỏa sáng muốn ăn cho ngon .

      Ý cười lan ra tràn ngập khóe môi, Dạ Nguyệt Ly nhàng cắn, rồi sau đó trước con mắt mong chờ cả tiểu nhân nhi chuẩn bị cắn miếng khác.

      Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của nghiêng qua bên, đẩy dưa hấu mới cắn được vào miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu!

      Đầu lưỡi của khẽ đẩy, đem dưa hấu đưa vào, nhân lúc nàng còn giật mình, công thành đoạt đất. (VP: Dạ ca quá lưa manh rồi….luyến đồng chi phích a, khổ thân Tiểu Tiểu dễ thương~~~~DNL: Ngươi có ý kiến *trừng mắt lạnh, khẽ rút đao*….VP *run rẩy* cứ tiếp tục, tiếp tục a~~~).

      thỏa mãn cười, nhìn nàng ngơ ngác nuốt xuống.

      Toàn bộ quá trình, Mộ Dung Tiểu Tiểu đều ngẩn người, chờ đến khi phản ứng được sư huynh vừa làm cái gì, mặt liền đỏ bừng như trái gấc.

      “A, đỏ rồi.” Dạ Nguyệt Ly cúi đầu cười, tiếng có chút khàn khàn, êm tai.

      Đường Tuyên Tuyên cứng ngắc đứng ở chỗ khúc quẹo sau núi giả, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh vừa diễn ra.

      Nàng đứng trong gió, đầu óc hỗn độn, thế giới này, quá điên cuồng rồi!

      Hai tay nàng nắm chặt, mạnh mẽ hít vào hơi, nhắm mắt lại, chu cái miệng …….

      Lam ảnh chợt lóe!

      Cái miệng nhắn của Đường Tuyên Tuyên vừa định thét lên bị vật thể mềm mại chặn lại, cuối cùng cũng thể phát ra thanh!

      Lam ảnh vội vàng ôm người chạy .

      Tròng mắt của Dạ Nguyệt Ly miễn cưỡng đảo qua, nội tâm hừ lạnh, coi như tới kịp lúc, nếu tối nay, cũng đảm bảo người còn ở trong phủ….

      Gần hai ngày sau trong cung truyền ra lời đồn, người bắt hoàng hậu chính là thái tử, muốn thân mẫu cả ngày rằng, liền bắt nàng ra khỏi hoàng cung. Mọi người trong cũng đều hiểu vì sao thái tử lại làm vậy, hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nhận được vô vàn sủng ái, chẳng phải về sau thái tử lên ngôi, hoàng hậu trở thành hoàng thái hậu sao?

      Người có tâm lại , hoàng thượng và hoàng hậu nhiều năm bất hòa, thường xuyên nghe người của Phượng khuyết cũng , mỗi khi hoàng thượng sủng hạnh xong, hoàng hậu bệnh nặng trận, chuyện trong đó mọi người có thể tự hiểu.

      Việc này rơi vào tai Phúc Yên, khi đó hoàng cung xôn xao.

      Phúc Yên vội vàng báo cáo lại, chờ Bắc Thần Nghiêu hạ lệnh ngăn cản lời đồn.

      Ngồi phía cao, Bắc Thần Nghiêu sắc mặt tiều tụy, sáu ngày rồi thấy Diệp Mạn Thanh, cũng sáu ngày ta ngủ được, ta muốn thừa nhận rằng có Diệp Mạn Thanh ta thể yên ổn, ta rời được nàng ấy.

      ta thề, chỉ cần tìm được nàng, ta bao giờ bắt buộc nàng nữa, tất cả đều tùy nàng, chỉ cần nàng mãi mãi ở bên ta!

      ta tin được việc này là Thụy nhi làm , tuy rằng lần trước Thụy nhi cầu ta thả nàng, nhưng chắc chắn Thụy nhi cũng làm ra việc ngu xuẩn như vậy, chỉ vừa mới lên làm thái tử, chẳng lẽ Thụy nhi sợ mất tất cả?

      Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Thần Nghiêu nheo lại, hàn quang chợt lóe “Người đâu!”

      Mặc kệ có phải hay , cũng muốn kiểm chứng lần.

      Nháy mắt trong điện có bốn ám vệ xuất , ai ai cũng hắc y che mặt, cung kính cúi đầu.

      tới phủ thái tử điều tra, nhớ được kinh động tới thái tử.”

      Ám vệ tiếng động biến mất, trong lòng Bắc Thần Nghiêu than , Thụy nhi, ngươi đừng để trẫm thất vọng!

      Mặt trời rực rỡ mới lên, DLQ_Donnn phía chân trời kim quang dần bao phủ hoàng thành, ánh nắng phản xạ lên long ỷ, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

      Trong ngự thư phòng, Bắc Thần Nghiêu nhẫn phẫn nộ, nhìn xuống Bắc Thần Thụy, thanh phá lệ trầm thấp, “Mẫu hậu ngươi ở đâu?”

      Mặc dù ám vệ tìm được người, nhưng lại thấy phượng bào, ta cũng muốn biết, đứa con trai dám có suy nghĩ gì mà cãi lại ta!

      sợ chọc giận ta, cũng sợ ta thu hồi tất cả?

      “Nhi thần biết phụ hoàng có ý gì?” Bắc Thần Thụy quỳ ở dưới ánh mắt hỗn loạn mang vài phần nghi hoặc.

      “Bắc Thần Thụy, trẫm có thể cho ngươi lên làm thái tử, cũn có thể làm cho ngươi còn cái gì.” Đôi mắt Bắc Thần Nghiêu u .

      Đứa con trai này của , tư chất vô cùng tốt, trí tuệ trầm ổn, hiểu cách sử dụng mưu, am hiểu sâu sắc đọa lý của đế vương, vui buồn lộ ra mặt, mặc dù tâm đủ độc ác, nhưng la người khiến cho Bcaws Thần Nghiêu thấy tốt nhất, nhất định sau này trở thành vị vua tốt. Chính vì nhìn trúng những ưu điểm đó, nên mới chọn làm người thừa kế ngai vàng, cho dù từng cầu ta thả Thanh nhi.

      Nếu phải do Thanh nhi sinh ra, mà là con của phi tử khác, ta sớm giết từ lâu!

      phải giống như bây giờ, mất sơi tóc nào quỳ gối ở nơi này, để ta phải chờ cái giải thích hợp lý!

      “Nhi thần cũng biết tung tích của mẫu hậu.” Bắc Thần Thụy kiêu ngạo siểm nịnh , nhin thẳng vào đôi mắt u của người phía , tấm lưng gầy yếu chưa từng cúi thấp thêm chút nào.

      cái ngôi vị thái tử sao có thể so sánh với mẫu hậu?

      “Hỗn láo!” Bắc Thần Nghiêu sắc mặt thay đổi, lông mày lập tức nhíu lại, hai tay trong tay áo nắm chặt nắm đấm, ngón tay trắng bệch, lộ các khớp xương căng cứng.

      Phúc Yên căng thẳng, ôi, hoàng thượng và thái tử làm sao vậy, xem tình hình này, hoàng thượng động thủ với thái tử mất.

      kiên trì tiến len khuyên nhủ, “Điện hạ, ngài mau với hoàng thượng, đừng cùng hoàng thượng phát sinh hiềm khích nữa.”

      Vừa ta vừa nháy mắt với Bắc Thần Thụy, hy vọng đừng làm Bắc Thần Nghiêu tức giận nữa.

      Bắc Thần Thụy nhìn Phúc Yên thường xuyên chiếu cố lạnh nhạt, cười trả lời.

      tình đến nước này, làm đến cuối cùng, dừng lại!

      Phúc Yên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Bắc Thần Thụy, nét mặt già nua muốn khóc rồi!

      “Nếu như trẫm tìm ra mẫu hậu ngươi, đến ngươi, cả mẫu hậu ngươi cũng chịu phạt vì hành động lỗ mãng của ngươi, ngươi chờ xem chính mình tự tạo nghiệt .”

      Khóe môi Bắc Thần Nghiêu kéo lên, lạnh lùng cười.

      cũng từng nghĩ tới chuyện có người vu oan, từ khi Thanh nhi bị bắt đến khi trong cung nổi lên những lời đồn đãi, lại đến khi ta có chứng cứ trong tay hướng tới Thụy nhi, cũng từng nghĩ tới có kỳ lạ, bằng , tại sao lời đồn chỉ hướng về Thụy nhi?

      Nhưng lời đồn nay tất phải tin đồn vô căn cứ!

      Lâu có tin tức của Thanh nhi, kiên nhẫn của sớm dùng hết, những ngày Thanh nhi ở đây, Quốc tích trữ được xử lý, đại thần oán than, dan chúng sợ hãi, tất cả đều quan tâm, tại chỉ là mmotj nam nhân đánh mất nữ nhân của mình, chỉ là nam tử bình thường tâm tình hoảng loạn.

      ta cũng phải biết trong cũng mọi người đều gần đây tính tình ta tàn bạo, tất cả mội người đều khủng hoảng, nhưng cũng thể ức chế lệ khí người, hán đành lòng tin là Thụy nhi vì muốn mẫu hâu suốt ngày buồn phiền nên đưa người , cho dù chuyện này có là đại nghịch bất đạo, ta cũng muốn nghĩ tới việc Thanh nhi bị người có dã tâm bắt .

      Hai mươi năm chung sống, ta đem nàng làm người thay thế của Nhu nhi, mà tình cảm của ta với nàng là tình , thể so sánh với Nhu nhi!

      ta sợ hãi, ở nơi ta biết, Thanh nhi phải chịu tra tấn cực khổ!

      Càng sợ sắc đẹp của nàng bị người phát , bị người chà đạp!

      Mất Thanh nhi, ta có thể làm gì?

      Thu hồi nhớ thương, quanh thân Bắc Thần Nghiêu tràn ra hơi thở lạnh nhạt, trong mắt là mưa gió vần vũ, hết sức căng thẳng!

      “Trẫm hỏi ngươi lần cuối cùng, mẫu hậu ngươi ở đâu? Nếu Trẫm phế ngươi!”

      (Nữ chủ sắp trưởng thành, mọi người hãy cùng ta cố gắng nha nha~~~~)
      Last edited: 5/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61: Sắp bị vạch trần

      Bước ra từ ngự thư phòng, là sáng hôm sau, mấy ngày liền ngủ khiến Bắc Thần Thụy có chút suy yếu, cố nén chút khí huyết cuồn cuộn trong ngực, do chịu cước của phụ hoàng, cứ cho là chọc giận phụ hoàng phải trả đại giới lớn là ngôi vị thái tử, nhưng có thể đổi lấy tự do sau này của mẫu hậu, thấy đáng giá.

      Đôi mắt của trầm tĩnh như nước, lúc này có chút ảm đạm, phụ hoàng, nếu biết trước có ngày hôm nay, trước kia cần gì phải vậy?

      Rốt cuộc ngài cũng thể có được, tâm của mẫu hậu.

      ngẩng đầu lên, ngũ quan nhu hòa lộ ra dưới ánh mặt trời, tuy là ánh mặt trời có chói mắt, nhưng rất hưởng thụ, đến khi hai con mắt chịu nỏi khẽ nhíu lại, ánh sáng làm mắt đau đớn, rồi đến khi tầm mắt bắt đầu mơ hồ dần…


      Trước đây, mẫu hậu luôn muốn thân cận với , thậm chí ngay cả muốn gặp mặt cũng khó khăn. còn nhớ lần đâu tiên biết viết chữ, cao hứng chạy tới chỗ mẫu hậu, luôn nghĩ nhất định được mẫu hậu ôm cái ấm áp nên rất vui vẻ, đến nơi giang hay tay cao lên, hưng phấn cho người nhìn, nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng khinh thường, chữ viết đầu tiên mà tỉ mỉ viết được cũng vì thế mà rơi xuống cơn mưa, lúc đó bị mẫu hậu ghét bỏ, nội tâm đau đớn thất vọng vô cùng.

      Mẫu hậu muốn ở cùng , chắc chắn là vì hận phụ hoàng, bởi vì là con của phụ hoàng, nên mẫu hậu mới muốn gặp.

      từ học được chuyện, đem hết tất cả những lỗi lầm này quy hết lên người phụ hoàng, dù trong lòng cũng hiểu được, như vậy đối với phụ hoàng cũng có bất công.

      Phụ hoàng thương tổn mẫu hậu, nhưng lại đối xử với rất tốt.

      Nhưng điều muốn, chưa bao giờ có được, vì vậy liền càng muốn có….

      Về phần ngôi vị kia, vì mẫu hậu, có thể dễ dàng buông tha mà chút do dự.

      Mặt trời lên cao, khung cảnh trong Dao Vũ cung cũng vừa sáng tỏ.

      Mặc dù biết có chuyện gì vui, nhưng chủ tử vui vẻ, tất cả cung nữ bọn họ cũng vui vẻ.

      Dao phi ngờ, việc truyền ra lời đồn lại có kết quả tốt như vậy, Bắc Thần Nghiêu phế Bắc Thần Thụy

      Nàng ta ngày càng vì quyết sách của mình mà mừng rỡ thôi, Diệp Mạn Thanh mất tích, đứng mũi chịu sào chính là Bắc Thần Thụy, người sớm có tâm tư muốn Bắc Thần Nghiêu thả mẫu hậu của , hơn nữa thời gian qua nhiều ngày mà tìm được người, lại có lời đồn như vậy truyền ra, ở trong phủ thái tử lại tìm được quần áo của hoàng hậu, như vậy Bắc Thần Nghiêu có cảm nhận thế nào?

      Nữ nhân mà ta nhất dời xa ta, đứa con ta xem trọng nhất phản bội ta, ở trong lòng chắc chắn có cảm giác bị ruồng bỏ, cũng tín nhiệm Bắc Thần Thụy nữa.

      Như vậy, sau này chỉ cần làm cho Vũ nhi lọt vào mắt Bắc Thần Nghiêu, ngôi vị thái tử phải dễ như trở bàn tay?

      Bắc Thần Vũ cũng giống Dao phi, đáy lòng cười đến điên cuồng, bất quá, dù còn chướng ngại vật, vẫn rất lo lắng, đến khi nào mới có thể loại bỏ vĩnh viễn tai họa ngầm này…

      ngày náo loạn dần khép lại, màm đêm cũng từ từ buông xuống.

      Hy vọng tìm người của Bắc Thần Nghiêu lại thất bại, phát điên mất!

      Nhưng đúng là chính tạo nên kết quả hôm nay.

      Hai mươi năm qua tình của trở thành tra tấn, thâm nhập vào tận cốt tủy, khắc vào máu thịt, tình của trở thành loại độc dược, làm Diệp Mạn Thanh bị thương, cũng tự tra tấn chính mình. Khi nào người thay thế này, dần dần vượt qua cả chính chủ mà cho là duy nhất, làm kiên định lúc đầu của thay đổi, cũng khiến lại mắc thêm lỗi lầm lần nữa.
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Tiểu Hỏa viết:
      Bóc tem nhaz..Ta có chút tò mò chả lẽ từ lúc cưới DVT tới h BTN vẫn chưa pik chân tướng năm đó sao..có cần ngu z k trời =.="
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      phải ngu đâu....mà quá quá ngu luôn ý http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif tới tận tại BTN cũng vẫn biết chân tướng năm xưa đó!!!!Ai nha....hình như chả có mấy ai hóng chương mới....ta bận lâu vậy mà cũng có ai giục bài..._ _!!! Thôi ta tự mình đa tình vậy a~~~~

      Chương 61.2

      Đêm, áp lực nặng nề.

      Phía hoàng cung, có bóng dáng xẹt qua, hướng về phía Dao Vũ cung.

      Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu theo sát ngay sau đó, thẳng đến khi người phía trước vào điện, mới ôm nàng tới góc bí mặt quan sát.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mở to đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn kỹ mấy bóng dáng vọt vào điện, lâu sau, bóng đen ra, nhìn xung quanh dò xét, thấy có gì đáng ngại mới ôm người ra.

      Tóc đen hỗn độn, xiên y lam lũ, nhìn ra mới bị tra tấn, người này chính là Diệp Mạn Thanh!

      Mộ Dung Tiểu tiểu than , ai lại nghĩ tới, cả thành lùng bắt người, người lại chưa từng dời khỏi hoàng cung, chỉ là bị giam tại chỗ bí mật nào đó.

      Là Dao phi rất thông minh hay Bắc Thần Nghiêu quá ngu xuẩn?

      Người ở cuối cùng ôm Diệp Mạn Thanh vẫn chưa lập tức dời , hắc ý nhân ở bên cạnh nghi hoặc “chủ tử”?

      Toàn thân Bắc Thần Thụy đen như mực, chỉ lộ ra đôi mắt ôn nhuận, nhìn vào nơi cách đó xa, bước chân tới.

      Tiểu Tiểu, ngươi ở đây .

      Mấy ngày nay an bài của ta, tất cả mọi chuyện, chắc hẳn người tên Dạ Nguyệt Ly đều biết tất cả, xem ra chuyện gì có thể lừa được .

      Nhiều ngày thấy Tiểu Tiểu, biết tại nàng có khỏe ?

      Nghĩ đến chuyện này nội tâm lại tự giễu, nàng có thể khỏe sao, có nam tử kia ở bên cạnh, sao có thể để cho nàng có chút thương tổn nào?

      Đôi mắt lại rơi vào Diệp Mạn Thanh mê man, nghĩ tới lần đầu tiên được ôm mẫu hậu lại là trong tình huống này.

      Khóe môi ta khẽ nhếch cách tự giễu, “ có chuyện gì, cứ theo kế hoạch làm việc.”

      thu hồi ánh mắt, chút lưu luyến dời .

      Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, bị phát rồi sao?

      Người họ Dạ nào đó vô cùng khó chịu nhìn người trong lòng còn nhìn chằm chằm bóng người rời kia, giọng ê ẩm , “Nha đầu cho phép nhìn nữa.”

      Mộ Dung Tiểu Tiều sắc mặt cổ quái nhìn sư huynh bên cạnh, đối vói giậ dỗi của đột nhiên , nàng là nhìn Diệp Mạn Thanh mà? Mỗ tiểu nha đầu căn ản là nghĩ tới khác lạ của sư huynh nhà mình.

      Nhìn đôi mắt long lanh của người trong lòng, vươn tay kéo lại làm cho nàng càng gần hơn với mình, trng con ngươi đều là ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, đáy lòng lạnh nghĩ, Bắc Thần Thụ muốn cướp người của ? Nằm mơ !

      Trong Vĩnh Thọ cung.

      Thái hậu còn chưa ngủ, để cung nhân dùng tinh dầu tinh tế lau hai tay.

      “Thụy nhi sao rồi?” Thái hậu phiền chán thu tay về, vất vả mới đợi được đến ngày Thụy nhi lên làm thái tử, mói được mấy ngày, sao phế liền phế rồi? Bà hiểu tại sao Bắc Thần Nghiêu lại làm vậy, tìm Thụy nhi muốn đòi lại hoàng hậu? Sao ta lại có thể nghĩ tới chuyện như vậy?

      “Hồi thái hậu hoàng thượng hạ lệnh cấm tức, nhị điện hạ từ nay phải trở về phủ nhị hoàng tử.” Cung nữ cung kính trả lời.

      Lông mày thái hậu khẽ nhíu, từ Thụy nhi luôn thông minh, cho dù có lòng muốn mang hoàng hậu ra khỏi cung, cũng chọn lúc này, ít nhất là đợi đến sau khi nắm được quyền.

      Việc này hoàng thượng có thể biết, nhưng bà hiểu được, chắc chắn mười phần là tiện nhân Dao phi kia dở trò quỷ!

      tịa Thụy nhi thất thế, chỉ trng cậy vào tả tướng có thể cứu vãn thôi.

      Chờ Thụy nhi ngồi ngôi cao, mỗi ngày của bà trôi qua cũn tốt hơn rồi.

      Đến lúc đó Diệp Mạn Thanh muốn quản chuyện hậu cung, quyền hành đương nhiên rơi vào tay bà rồi.

      Chỉ sợ là, Dao phi bên kia có hành động.

      Bà cũng giận Bắc Thần Thụy, sao lại mặc kệ mọi chuyện quản, làm chuyện tốt vào tay Dao phi?!

      xuống .”

      Cung nữ hai bên lui ra, thái hậu đứng dậy phất phất hai tay, thở dài , “Đáng tiếc a, dù biết chân tướng lại có đủ chứng cứ, có chứng cứ làm sao lật mặt con tiện nhân kia được!” Bà tức giận bất bình.

      “Cho ngươi chứng cứ, ngươi có dám hay ?” cả tẩm cung im lặng, bồng đột ngột vang lên giọng của nam nhân, thái hậu sợ tới mức suýt thét chói tai, nhưng trước ngực rất nhanh bị ngời điểm huyệt, thanh đến cổ bị tắc nghẹn! Thân thể cứng đờ!

      Bà vô cùng hoảng sợ trừng hai mắt, thái hậu phát , cũng nữ sớm còn ai, nhất thời khuôn mặt tối lại, kinh hãi mở to mắt, trong lòng muốn hét lên, cần phải tổn thương bà!

      Hắc y nhân mới đến, chỉ lộ ra đôi mắt, lạnh lùng nhìn qua sợ hãi của thái hậu, khinh thường cười , “Yên tâm, ta làm gì ngươi.”

      Cho bà ta, bà ta chắc hẳn phải cảm kích .

      Hắc ý nhân cầm tới cái bao tải vứt tới bên chân thái hậu, rồi sau đó cúi xuống lấy đồ vật trong bao ra.

      Cái túi có chút phập phồng giống như có sống, ánh mắt xuống chút nữa thấy lộ ra góc áo giống của cung nữ.

      Đây à ý gì? Thái hậu định thần lại, bây giờ bà có thể xác định, người tới phải muốn tính mạng bà, nếu ra tay ngay từ đầu chứ phải điểm huyệt bà.

      Hắc ý nhân kéo nữ nhân tóc đen dài che khuất khuôn mặt trắng nõn ra, lập tức ngũ quan lộ , hai mắt thái hậu trừng lớn, kinh hãi còn lớn hơn khi mới bị hắc y nhân điểm huyệt., nếu phải tại bị điểm huyệt, chắc chắn bà lại thét lên!

      “Thấy ? Ta tin ngươi biết phải làm thế nào lợi dụng cơ hội tốt này.”

      Sau khi , người vọt ra cửa sổ, vào bóng đêm mờ mịt.

      Thái hậu mạnh mẽ nuốt xuống ngụm nước miếng, nhìn cung nữ hôn mê kia, sau lúc lâu, đôi mắt hoảng sợ dần dần bị thay thế bởi hưng phấn!

      Trời đúng là tuyệt đường người, ngày tốt của bà, đến rồi!

      (Nhược Yên: Báo a~~~~ chương tiếp theo là nữ chủ bắt tay vào chuyện báo thù cùng trưởng thành, sau nữa là câu chuyện trưởng thành hoàng tráng a!!!!)
      Last edited: 14/3/16
      fujjkoB.Cat thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 62: Cũng nên tính sổ rồi

      Khí hậu tháng sáu tại hoàng thành Bắc Địch, ánh nắng vẫn chói chang như vậy.

      Tình huống trong hoàng cung chắc hẳn rất nhộn nhịp rồi, hiếm có khi Mộ Dung Tiểu Tiểu xem kịch vui, chỉ trốn trong phủ ngủ ngon.

      Dạ Nguyệt Ly đơn giản ngồi ở cạnh giường với nàng, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ôn nhu dậy dỗ lại chuyện tối qua, “Nha đầu, ngươi thấy Bắc Thần Thụy thế nào?” Dạ Nguyệt Ly đặc biệt chuyện trước với tiểu nhân nhi trong lòng, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng thấy giật mình, nàng vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn ẩm hơi nước.

      Sư huynh khẽ mím môi, hô hấp trầm ổn, con ngươi lạnh lùng, bình tĩnh nhìn nàng, giống như rất chờ mong câu trả lời của nàng.

      Bình thường sư huynh thường bao giờ quan tâm đến người ngoài, đến nhìn qua cũng có, vậy mà sao tự nhiên lại hỏi nàng như vậy?

      Bị thái độ của người kia tác động, đôi mi thanh tú của Mộ Dung tiểu Tiểu khẽ chớp, còn ra vẻ suy nghĩ, nàng , “Bắc Thần Thụy sao?”

      “Ừm.” Hai mắt dạ Nguyệt Ly có chút trợn to, bàn tay siết chặt tấm chăn ngoài, ngay cả chính cũng phát , có bao nhiêu lo sợ khẩn trương chờ đáp án của nàng..

      lúc lâu sau.

      “Quả làm cho người khác thấy đau lòng thay.”

      “Roẹt..” Chăn gấm trong tay cứ thế bị Dạ Nguyệt Ly dùng nội lực đánh nát, vậy mà tiểu nhân nhi trong lòng có chút tổn thương gì, đủ thấy nội lực sâu đến mức nào.

      Mộ Dung Tiểu tiểu chớp đôi mắt nhìn qua, cái tình huống này là gì đây?

      Đôi mắt mang ý cười tà tứ của Dạ Nguyệt Ly nheo lại, thanh càng làm lòng người hồn xiêu phách lạc, “Nha đầu đau lòng thay sao?”

      Cẩn thận nghe thấy, giọng của là phát ra từ kẽ răng, khóe miệng tươi cười càng mở rộng thêm.

      “Vì sao ta phải đau lòng?” Vẻ mặt của nàng khó hiểu.

      Bây giờ đến lượt nghi hoặc, “ phải nha đầu làm người khác đau lòng?”

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới bừng tỉnh hiểu ra, “Ý của at phải vậy, ra có cha mẹ giống như chúng ta cũng rất tốt. Còn Bắc Thần Thụy tuy có phụ mẫu nhưng lại chẳng hề có thân tình.”

      ta có mẫu thân thân sinh, nhưng hơn 19 năm cũng muốn gặp chính mình, tuy rằng Diệp Mạn Thanh có lý do nữa, nhưng dù nàng có làm sao cũng thể hiểu hai mẫu tử họ.

      Dạ Nguyệt Ly dở khóc dở cười, ra là thế, bất quá từ “chúng ta” ki thấy vô cùng dễ nghe.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cười, “Sư huynh làm sao?”

      Nhìn mắt cá chân trắng noãn của nàng đá đá cái chăn, đùa đến vui vẻ, đầu Dạ Nguyệt Ly rơi đầy hắc tuyến, cái chăn rách nát này có gì mà chơi vui như vậy?

      vung tay vứt hết đống chăn xuống dưới giường, rồi sau đó ôm lấy người trong lòng, đặt nàng nằm úp sấp ngực , cởi ra vạt áo ngoài, đem nàng bọc lại, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng.

      Khuôn mặt nhắn úp xấp vào lồng ngực trắng nõn của sư huynh, ý cười của Mộ Dung Tiểu Tiểu bị kìm lại, thanh thanh thúy vang lên, “Đêm nay cần chăn sao?”

      Tuy rằng cũng lạnh, nhưng mà, chẳng lẽ cứ ngủ như vậy cả đêm?


      Dạ Nguyệt Ly nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, trả lời câu liên quan gì, “Nha đầu thích sư huynh hay thích Bắc Thần Thụy?”

      Câu hỏi này cũng có điểm chú ý, vì sao phải “Nha đầu thích Bắc Thần Thụy hay là sư huynh?”

      Đối với , chỉ có tên của người trong ngực này mới được xép cùng chỗ với , còn người khác chỉ có thể mãi ở phía sau.

      “Thích sư huynh!” Lời ngay lập tức thốt ra có chút nào cần suy nghĩ, nháy mắt lấy lòng được mỗ Dạ nào đó, cúi đầu cười ra tiếng, ngay sau đó cao giọng cười to.

      tiếng thôi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc cái xem thường, hơn nửa đêm mà còn cười to như vậy, nghĩ phiền Toái Nguyệt ở phòng bên sao?

      “Ưm…” Nàng chỉ là muốn giọng xuống, chứ phải muốn dùng miệng của chính mình để im lặng! Trong lòng ai oán!

      Chương 62.2

      “Ọc ọc…..” Dạ Nguyệt Ly bị thanh từ bụng của tiểu nhân nhi quấy nhiễu, thoáng nhìn qua cửa sổ, mặt trời lên cao, cũng nê ăn chút gì đó.

      nhàng nhéo cái mũi nhắn, ôn nhu cười , “Nha đầu, rời giường.”

      Cái miệng nhắn bật ra vài tiếng mơ hồ nghĩa, người khác nghe hiểu, nhưng Dạ Nguyệt Ly nghe cái liền hiểu được.

      “Đến giờ ăn rồi.” Ý cười môi lại càng lớn, nha đầu của , rất thích.

      “Kịch hôm nay còn vui hơn, muốn xem chút sao?” Dạ Nguyệt Ly lại dụ dỗ .

      “Sư huynh, ôm cái.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng mở nửa mắt, thấy ánh sáng chiếu tới, lại vội vàng chui vào trong cổ sư huynh.

      Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ khẽ cười, nghe lời ôm nàng rời giường, mặc y phục, rửa mặt, chải đầu, tất cả đều vô cùng chu đáo.

      Tựa trong lòng sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngáp dài vào trong sảnh dùng bữa, Mạc Du Ly vừa thấy, ánh mắt ái muội liếc qua Dạ Nguyệt Ly, có thể rời giường rồi?

      Dạ Nguyệt Ly qua sát người , ôm người trong ngực đặt xuống ghế, múc chén cah gà , cần thận đút cho nàng.

      tiếng động nhìn tới tiểu nhân nhi trong lòng mình, nàng chính là do từ tỉ mỉ nuôi nấng, tất cả mọi thứ đều do lo, nở nụ cười quỷ dị, rồi lâu nữa, chính đến thu hoạch thành quả.

      Mạc Du Ly tức giận đến cái mũi muốn nổ, người này, dùng nhà của ta, ăn cơm của ta, vậy mà dám nhìn đến ta.

      “Tuyên Tuyên đâu?” Mộ Dung tiểu Tiểu rốt cuộc cũng phst thiếu người.

      “Khụ khụ!” Mạc Du Ly nhất thời bị sặc, hạt cơm văng lên bàn.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ghét bỏ nhìn Mạc du ly, lại nhìn bàn đồ ăn thơm ngon bị dính đầy cơm mà tiếc nuối.

      Hai người này, đúng là vật họp theo loài! Lớn tì để ý đến ta, ghét bỏ ta!

      ta như vậy là do ai gây nên? Muốn hôn cũng phải chọn địa phương kín đáo, bị người bắt gặp, còn bắt ta giải quyết!!!

      Bất quá, ta cũng dám càu nhàu gì.

      Uống ngụm nước trà lớn, Mạc Du Ly xấu hổ , “Ta tìm Tuyết Lang chơi.” Dứt lời ta vội cầm mấy món ăn chạy vọt , bỏ trốn mất dạng.

      Nuốt xuống ngụm canh gà, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày , “ ta cùng Đường Tuyên Tuyên xảy ra chuyện gì vậy?”

      Mỗ nha đầu nào đó còn biết, chính mình là dọa người ta sợ.

      “Toái Nguyệt.”

      “Dạ.” Toái Nguyệt ở ngoài cửa phân phó người làm đồ ăn, rồi sau đó vào trả lời, mặt gỗ tiêu chuẩn.

      Dạ Nguyệt Ly sang chuyện khác, “ muốn biết trong cung buổi sáng xảy ra chuyện gì sao?”

      Tiểu nhân nhi vui vẻ gật đầu, đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu tỏa sáng nhìn chằm chằm Toái Nguyệt.

      Mỗ Dạ nào đó đen mặt, xem ra, về sau phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, bớt cho nàng lại nhìn chằm chằm nam nhân khác, làm khó chịu.

      “Thái hậu tìm được chứng cứ, chính là tỳ nữ bị mất tích bên cạnh hoàng hậu, tỳ nữ này mới tỉnh kêu khóc Dao phi bắt cóc hoàng hậu, Dao phi nghe vậy chối cãi nhận, rồi sau đó Bắc Thần Nghiêu cho người lục soát phát trâm phượng của hoàng hậu, dù tìm được người, nhưng Dao phi cũng ị nhốt vào thiên lao, Mộ Dung Cẩn Thiên cũng bị truy nã.
      Mộ Dung Tiểu Tiểu đem chút canh còn lại nuốt xuống, còn chờ Toái Nguyệt bình luận chút, nhưng canh uống xong, người cũng , chuyện này, như vậy xong?

      biết vì sao nàng có chút nhớ Mạc Du ly, nếu ở đây, câu chuyện tuyệt đối sinh động như .

      “Tại sao người kia còn sống?” Sư huynh lấy tay lau chút nước bên mép nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức hỏi.

      “Thưa tiểu thư, tría tim của người kai khác người bình thường, trái tim nằm bên phải.” Toái Nguyệt hờ hứng đáp, nếu cẩn thận nghe qua, cũng kính với Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng giống với Dạ Nguyệt Ly.

      Cái này khéo, người có chết, sao bọn họ từ trước laị phát ? Trâm cài kia cũng sợ là có người cố ý, Diệp Mạn Thanh hận Bắc Thần Nghiêu như vậy sao có thể mang trâm cài ta tặng.? Như vậy mà Bắc Thần Nghiêu cũng tin? Muốn tìm người, tìm được mới lạ.

      Như vậy, nếu Diệp Mạn Thanh có thoát được, cũng khó sống yên ổn sau này, nên nhớ thiên hạ này dù sao cũng là quốc thổ của Bắc Địch.

      người cũng là do Dao phi bắt, bị nhốt vào thiên lao, cũng là tự mình gio gió gặp bão.

      Bắc Thần Thụy nếu muốn đem người tổn hao gì rời , tính toán trước sau, thời gian chắc hẳn phải là lúc này, nàng cung nên tính toán chuyện cũ với huynh muội Mộ Dung gia thôi.

      Nhưng nàng cũng thể để Mộ Dung Cẩn Thiên rơi vào tay Bắc Thần Nghiêu.

      Đôi mắt nàng nheo lại, tự tiếu phi tiếu nhìn sư huynh nhà mình, tính mạng của hai người kia, chính tay nàng là người phải chấm dứt.

      Đáy mắt Dạ Nguyệt Ly sáng ngời, tiểu nha đầu rốt cuộc cũng chủ động tìm giúp đỡ, tốt lắm, đây đúng là khởi đầu tốt đẹp.
      Last edited: 14/3/16
      fujjkoB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :