1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 53: Sư huynh thông minh

      Bắc Thần Vũ thấy cũng sao cả, Mộ Dung Vũ Phỉ có cự tuyệt , chính là do uống quá nhiều rượu, nên mới nhịn được mà muốn nàng.

      Hậu viện của có thêm nữ nhân cũng nhiều lắm, huống hồ, cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu, trước đây chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

      Tròng mắt nhất thời để lộ ra tia ham muốn.

      Mộ Dung Cẩn Thiên lắc đầu than , khuôn mặt dày dạn kinh nghiệm cũng như già mấy tuổi, lúc này cũng chỉ là người phụ thân đau lòng cho nhi nữ, đúng là tức chết , Phỉ nhi nguyện ý còn có thể làm thế nào? Việc đến nước này còn nghi ngờ cái gì nữa? Chỉ có thể tận lực tranh thủ quyền lợi cho Phỉ nhi thôi.

      xoay người nhặt quần áo đất, nén lại cho người giường, sau đó nâng cánh tay buông màn che, “Mặc y phục vào nhanh.” xong, bình tĩnh quay đầu nhìn hai mẹ con Dao Phi cùng Bắc Thần Vũ lạnh lung , “ ra tiền điện chuyện, việc này đừng nghĩ như ậy là xong, hừ!”

      Dao phi sớm đứng thẳng được, tay nàng ta túm chặt cạnh bàn chống đỡ cho cơ thể bị ngã xuống, nàng ta sợ buông lỏng chút, lập tức đứng dậy được.

      Tốt, nàng ta nghi ngờ sao tự nhiên đại ca lại đến kinh thành, lúc đầu còn tưởng nhớ đến tình cảm huynh muội, nghĩ tới còn chiêu ngầm này! Nữ nhi kai của cũng phải tốt lành gì, tuổi còn quyến rũ người, người đó lại còn là con của nàng ta!

      Vũ nhi sao lại hiểu chuyện như vậy, nàng ta sớm dặn thể động tới nữ nhân này, nghĩ rằng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

      Nàng ta liếc mắt nhìn phía màn trướng đầy khinh thường, bên trong truyền ra tiếng mặc y phục loạt xoạt, ánh mắt lại liếc qua bóng dáng Mộ Dung Cẩn Thiên ở phía trước, thầm cắn môi, nghĩ rằng bọn hộ như vậy rồi nàng ta có cách sao? Muốn vị trí hoàng tử phi, dễ dàng như vậy!

      Ngày mai Bắc Thần An chắc chắn ban thánh chỉ lập thái tử trước triều đường, nàng ta cũng tin đại ca lại làm gì để cho Diệp Hạo Nhiên đối thủ mất còn với mình nâng đỡ Bắc Thần Thụy hơn nữa, đến lúc đó chỉ còn cách hướng các gia tộc lớn cùng gia tộc của Diệp Mạn Thanh ngang nhau cầu hôn, như vậy mới có cơ hội đạp đổ Bắc Thần Thụy.

      Lúc này Bắc Thần Vũ cùng Mộ Dung Cẩn Thiên ngồi trước bàn, Mộ Dung Cẩn Thiên sắc mặt nghiêm nghị, Bắc Thần Vũ lại bộ dạng có chuyện gì nhìn Dao phi, Mộ Dung Cẩn Thiên thấy vậy nhíu mày.

      lâu sau, Mộ Dung Vũ Phỉ cũng ra, vài sợi tóc rơi xuống còn chưa kịp sửa sang lại, sắc mặt nàng ta đỏ bừng, đôi mất còn ánh đầy nước mắt, cúi đầu hạ mi, tất cả đều là bộ dáng sợ hãi.

      Nàng ta nhàng tới trước bàn, bàn tay trắng nõn cần lên ấm trà men xanh, rót trà cho cả ba người, diennn $%&nl &quydooon Mộ Dung Cẩn Thiên nhìn thấy nẽ nhi dịu ngoan như vậy, chút trách cứ trong nội tâm cũng biến mất vô tung, chỉ còn cảm thấy vô cùng đau lòng.

      Dao phi lạnh lùng nhìn, đôi tay đưa tới rót trà khẽ run, ánh mắt tạm thời che khinh thường tronng đó.

      Bắc Cực Vũ nhíu mày, biểu muội này cuẩ cũng làm cái gì sai, vừa mới làm nàng ta mệt như vậy, mẫu phi lại nhìn nàng ta kỹ như thế, cũng thực ủy khuất nàng ta.

      liền chỉ cái ghế bên cạnh, săn sóc mở miệng, “Đến đây, Phỉ nhi, ngồi bên cạnh biểu ca này.”

      Mộ Dung Vũ Phỉ cảm kích ngẩng đầu, trong mắt lệ quang tràn đầy, khuôn mặt lại nhàng mang theo chút tình ý, Bắc Thần Vũ thấy vậy đau lòng thôi, vừa rồi nàng ta đẩy ra, cũng rất bực bội. Đây là lần đầu tiên của Phỉ nhi, hẵn cũng nhàng chăm sóc, muốn trách cũng phải trách mẫu phi,đột nhiên xông vào, nhất định làm Phỉ nhi sợ hãi.

      Lại nhìn đến mỹ nhân miễn cưỡng cười, Bắc Thần Vũ lại hạ thêm quyết tâm, biểu muội này nhất định phải thú!

      Chỉ có Dao phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ, nhanh như vậy thu được tâm của Phỉ nhi?

      Bản tính của nàng ta vốn nhát gan? Hay tất cả từ trước tới giờ chỉ là gải vờ, chất nữ này của nàng ta, tâm kế cũng quá sâu .

      Nàng ta so đo chuyện này, Vũ nhi nhất định phải lấy người kia rồi, nàng ta muốn thử xem, chất nữ này về sau tìm cơ hội như thế nào.

      Nhưng tại, nàng ta phải đem điều bất lợi gạt bỏ trước, “Đại ca, cho dù Phỉ nhi là người của Vũ nhi, muội muội cũng thể để nàng ấy làm chính phi, huynh nếu cảm thấy như vậy là ủy khuất nàng ta, muội muội cũng có biện pháp.”

      Sau khi xong Dao phi bèn im lặng, thái độ kiên quyết, cho phép thương lượng.

      “Ngươi, nàng ấy là người thân, là chất nữ, lại còn vừa bị con ngươi làm…..” Mộ Dung Cẩn Thiên suýt chút nữa ra ba chữ mất trinh tiết, nghĩ đến tâm tư nữ nhi, lời mới đến bên miệng bèn nuốt xuống, biểu muội này của ở hoàng cung, học được cái gì hay, nhưng vô tình tâm ké lại vô cùng nhuần nhuyễn!

      “Tốt lắm! Ta cũng gạt các ngươi, ngày mai hoàng thượng sắc phong Bắc Thần Thụy làm thái tử, nếu tìm cho Vũ nhi chỗ dựa vững chắc, như vậy chúng ta nhất định bị Diệp gia dẫm nát dưới chân!” Ánh mắt Dao phi vụt qua ánh sáng lạnh, tròng mắt để lộ ra gió nổi mây vần, thầm hận Bắc Thần Nghiêu làm cho nàng ta trở tay kịp!

      Nàng ta mang theo chút cảm tình nào liếc nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ, “Ngươi ở đây, chính mình .”

      Muốn vị trí chính phi vốn có khả năng, trước hết vẫn là gả vào phủ đại hoàng tử , chờ thời gian, ngôi vị hoàng hậu kia còn phải của Mộ Dung Vũ Phỉ nàng ta!

      Tin tức động trời này, giống như quả đại pháo nổ ở bên tai Bắc Thần Vũ, làm cho cả cơ thể phân liệt, hỗn độn chịu nổi.

      Khuôn mặt dại ra hỏi, “Mẫu phi…..sao lại biết tin này…?”

      Mộ Dung Vũ phỉ cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nội tâm lại nổi lên gió bão, làm sao có thể như vậy? Ngôi vị thái tử định rồi, vậy còn biểu ca? Biểu ca làm hoàng đế, vậy nàng ta làm sao bây giờ?

      Trong tay áo, hai tay vò nát chiếc khăn, nàng ta hồi tường lại những lời Dao phi .

      Nghe giọng điệu của như vậy, chắc chắn buông tha ngôi vị thái tử!

      Mặc kệ có chuyện gì, thâm nàng trao , còn đường lui! Nếu phải hoàng hậu cũng là vương phi! Có cái gì phải sợ!

      “Ngươi cần xen vào chuyện này, Di%^%N l%uy donn ngươi phải hiểu rằng, qua chuyện này, ngươi nào tranh giành!”

      Phải nhanh chống bố trí mọi chuyện,nếu Bắc Thần Thụy lên ngôi, tuyệt đối diệt trừ Vũ nhi.

      Mà nàng ta, vĩnh viễn cũng thua bởi Diệp Mạn Thanh, rốt cuộc cũng đừng nghĩ tới chuyện xoay mình.

      “Phụ thân, người đừng nữa, Phỉ nhi cũng biết người muốn tốt cho Phỉ nhi, nhưng nữ nhi cũng cầu già cao xa, chỉ cầu có thể ở gần biểu ca là được rồi!” Mộ Dung Vũ Phỉ bỗng nhiên , sau đó cũng khôi phục bình tĩnh mở miệng, “ , phỉ nhi hiều mấy chuyện này kia, nếu cảm thấy như thế nào là tốt nhất với biểu ca cứ an bài , chỉ cần,chỉ cần có thể…..” Nàng ta nghẹn ngào ra tiếng, ngây ngốc nhìn Bắc Thần Vũ, lệ quang trong mắt rốt cuộc thể kìm nén, mãnh liệt tràn ra.

      Bắc Thần Vũ vô cùng cảm động, đôi mắt nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ ôn nhu trìu mến, lúc này nghe được tin tức bất lợi với như vậy, àm biểu muội vẫn muốn gả cho , xem ra, nàng ấy tâm muốn cùng ở chung chỗ.

      Nàng ta mang thân thể trao cho , lại còn biết lấy đại cục làm trọng, nữ tử nhu thuận hiểu biết như vậy, tìm ở đâu được? Có người nữ nhân nào lại cầu danh phận?

      Như vậy, càng phải cưới nàng!

      Nếu trong phòng có người, muốn tiến lên ôm lấy giai nhân, dịu dàng an ủi chút.

      “Thôi thôi, tùy các ngươi, phụ thân già rồi, thể giải quyết chuyện của các ngươi nữa.” Mộ Dung Cẩn thiên vô lực xua tay, lời phản bác cuối cùng khoonng thể ra.

      Nét mặt của gài nua, khẽ thở dài, “Dao nhi, ngươi an bài cho tốt , dù sao Phỉ nhi cũng là chất nữ của ngươi, đừng có bạc đãi Phỉ nhi.”

      Đôi mắt Dao phi tràn đầy kinh ngạc, nàng ta còn tưởng rằng phải nháo phen, nghĩ tới nhanh như vậy liền giải quyết?

      “Đại ca, người yên tâm .” Dừng chút, nàng ta đáp, mặc kệ chat nữ nhút nhát này của nàng ta là lòng hay tính toán, hôm nay thoái lui, ngày sau nhất định nàng ta cho người làm Phỉ nhi khó xử.

      nóc nhà Mộ Dung tiểu Tiểu sắc mặt đổi nhìn tất cả màn diễn, mím môi, thú vị chút nào, nàng còn tưởng bọn họ nháo loạn, vậy mà Mộ Dung Cẩn Thiên lại thỏa hiệp, xem ra, ta tâm yeu thương Mộ Dung Vũ Phỉ.

      Nàng ý vị thâm trường liếc nhìn Mộ Dung Vũ Phỉ, mím môi cười lạnh, người chân chính lợi hại nhất là nữ nhân này, tiếng động có thể bắt được tâm của Bắc Thần Vũ, làm cho Dao phi vừa có chút hoài nghi với nàng ta cũng buông lỏng địch ý,chắc là ngay từ đầu nàng ta cũng biết mình thể làm chính phi, tranh ngôi vị, bước đầu phải thoái lui nhượng bộ,sau này mới chân chính đoạt lại mỹ danh.

      Ngày sau, nếu Bắc Thần Vũ làm hoàng đế, hậu cung chắc chắn bị Mộ Dung Vũ Phỉ làm cho trời long đất lở, cũng phải gà chó yên.

      Thoáng hồi tưởng lại lúc trước, Bắc Thần Nghiêu mãi chưa vào Phượng khuyết cung, Bắc Thần Thụy lúc ấy ra ngoài, mà Dao phi lại dời khỏi trước đó, tình như vậy nàng cũng hiểu được.

      Chắc Dao phi là vô tình nghe lén được .

      Bắc Thần Nghiêu hoàn hảo là minh quân, hiểu được Bắc Thần Thụy mới đảm đương được ngôi vị này.

      Trực giác cho nàng biết, đêm nay theo cha con Mộ Dung gia làm nàng cảm thấy thất vọng.

      Cái đầu bé chui vào trong ngực sư huynh, xoay xoay cái cổ trắng nõn, nhìn xung quanh lâu như vậy, cả người nàng đều mỏi.

      bàn tay to tiếng động hướng về phía sau gáy nàng , cũng học thủ pháp “Mát xa” trước khi nàng dậy, nhàng nắn bóp…

      Mộ Dung Tiểu Tiểu thoải mái nằm trong ngực sư huynh, khoang mũi trần ngập mùi hương tươi mát, nàng đột nhiên phát sư huynh rất thông minh nha, mặc kệ là chuyện gì, dù là thắt nơ con bướm hay mát xa cũng đều học rất nhanh.


      Dạ Nguyệt Ly biết rằng tiểu nha đầu trong ngực vui vẻ hưởng thụ, nội tâm liền cảm thấy ngọt ngào, mà nếu biết nàng nghĩ “Thông minh” theo kiểu như thế biết tức hộc máu đến mức nào?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng khuôn mặt nhắn, trong mắt long lánh như ngọc lưu ly, đôi mắt rời khỏi chỗ cha con Mộ Dung Cẩn Thiên, mở miệng tiếng động “Sư huynh, đuổi kịp họ.”
      fujjko thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 54: Chân tướng năm đó

      Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, đôi đồng tử đen như mực khẽ nhíu lại, tay trái ôm tiểu nhân nhi trong, lòng tay phải dùng lực, thân người lưu loát đứng dậy, ngay cả áo ngoài cũng chút tiếng vang.

      Mộ Dung Cẩn Thiên mang theo Mộ Dung Vũ Phỉ hướng về phía cửa cung, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung tiểu Tiểu theo sát phía sau.

      Đôi mắt của Mộ Dung Tiểu Tiểu sắc bén lạnh lùng, chỉ mong mọi chuyện đêm nay làm nàng thất vọng.

      Trở lại khách điếm, Mộ Dung Cẩn Thiên cũng cho Mộ Dung Vũ Phỉ lập tức nghỉ, mà kéo nàng qua lo lắng hỏi, “Phỉ nhi, sao lúc nãy để phụ thân vì ngươi tranh cãi thêm chút, chừng ….”

      thể nào!” đợi Mộ Dung Cẩn Thiên xong, thanh nặng nề của Mộ Dung Vũ Phỉ đánh gãy, diennn $%&nl &quydooon tròng mắt cúi xuống tràn đầy tàn nhẫn, cái nữ nhân kia sao có thể đồng ý, bức nàng ta nóng nảy, Mộ Dung Vũ Phỉ có gả được hay cũng là vấn đề.

      “Phỉ nhi, con thành cho phụ thân biết, chuyện hôm nay có phải Bắc Thần Vũ bức con ?” bây giờ ngoài bốn mươi tuổi, chỉ có mình nữ nhi này, nâng trong tay sợ vớ, ngậm trong miệng còn sợ tan, sao có thể để nữ nhi chịu nửa điểm ủy khuất, nay lại còn thất thân làm thiếp! Ngẫm lại liền thấy cam lòng!

      “Cha, Phỉ nhi tại là người của biểu ca!” Thanh của Mộ Dung Vũ Phỉ đột nhiên bén nhọn, ra , nghĩ đến mà còn nhớ đến chút tình thân? Ở trong mắt nàng ta, chỉ có lợi ích mới là hết!

      Nhìn thấy nét mặt Mộ Dung Cẩn Thiên tràn đầy lo lắng, ngoan ý nơi đáy mắt của Mộ Dung Vũ Phỉ tan ý mấy phần, nàng ta nũng nịu cười ,”Cha, người càng lo lắng, bằng thông minh của Phỉ nhi, ở trong cũng có việc gì.”

      Thần sắc nàng ta ngạo nghễ, đó là do nàng ta tự tin, từ ở bên người mẫu thân mưa dầm thấm đất, đùa giỡn tâm cơ, bất quá đều nằm trong tay nàng ta hết.

      “Hoàng cung là chỗ ăn thịt người.” làm sao có thể để Phỉ nhi trở thành Mộ Dung Dao thứ hai?

      Dù sao nàng ta cũng là độ nữ thân sinh, sợ về sau nàng ta chịu nhiều ủy khuất, nội tâm mặc dù vẫn do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định, nên bí mặt chôn sâu trong lòng.

      “Phỉ nhi, chuyện phụ thân với con sau đây, trăm ngàn lần thể để người thứ 3 biết được, chuyện này là để cho con sau này có thể kìm chế . Phụ thân sợ tương lai nàng ta độc ác, phụ thân lại thể lúc nào cũng bên cạnh con, sau này, con cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Hai ngày sau phải trở về Dương thành, vụ trong tộc bỏ lại hơn tháng nay, lo lắng.

      Mộ Dung Vũ Phỉ giật mình, nàng ta lo lắng sua này làm sao chống lại , thủ đoạn của nàng ta có thể giấu diếm được , hai lần nhưng thể giấu được mãi, Sao có thể qua mắt được người sống quá lâu trong chốn thâm cung? Đến lúc bị vạch trần, biểu ca vốn nghe lời , đến lúc đó biết thế nào.

      Như vậy, chỉ có thê dựa vào chính mình!

      “Phụ thân, là chuyện gì, người cứ ?”

      nóc nhà Mộ Dung Tiểu Tiểu kìm lòng được túm vạt áo sư huynh, tìm tư thế thoải mái để nghe chuyện, trong mắt nàng có chút mũi nhọn mang hàm súc , hàm răng hung hăng cắn môi dưới, giống như với chuyện mộ Dung Cẩn Thiên sắp , nàng rất chờ mong lại có cút khẩn trương, mà tiểu thân thể cũng run nhè , nhìn Dạ Nguyệt Ly trong mắt đều là phức tạp.

      Dạ Nguyệt Ly đem tiểu thân thể cứng nhắc trong lòng ôm tới, bạc môi hơi ẩm ướt khẽ chạm vào đôi môi nhắn, làm cho nàng giật mình nhìn lại, đầu lưỡi nhàng đẩy hai hàm răng của nàng, giải cứu bờ môi bị nàng cắn in dấu răng sâu.

      Lông mày gắt gao nhíu lại, giống như chuyện Mộ Dung Tiểu Tiểu ngược đãi chính mình làm vô cùng bất mãn.

      Khẽ trừng phạt cắn đầu lưỡi tiểu nhân nhi, trong con ngươi ánh sáng óng long, mà chỗ sâu nhất cũng là đau lòng tự trách!

      hận chính mình sao gặp nàng sớm chút!

      Nhưng mà, may mắn, may mắn tại và cả tương lai đều bên cạnh nàng, mà cũng chỉ có mới bên nàng!

      Mà lúc này, trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu khóc ra nước mắt, sư huynh lại ăn đậu hủ của nàng!

      Nếu phải nóc nhà nghe lén chuyện người ta, nàng muốn ngửa mặt lên trời mà chửi thề!

      Này, nàng làđang kích động! Kích động được ? Sao nhìn sư huynh lại là bộ dạng vô cùng đau lòng?

      Chuyện Mộ Dung Cẩn Thiên và Dao phi thông đồng với nhau, cùng với chuyện tám năm trước chắc chắn liên quan đến nhau!

      Nàng có dự cảm, chuyện Mộ Dung Cẩn Thiên sắp , chắc chắn là bí mật này!

      Trong phòng, Mộ Dung Cẩn Thiên nắm chặt hai nắm đấm, điều chỉnh lại hô hấp, đôi mắt nhìn về phía bàn, ánh nến lay động, suy nghĩ của trôi , hồi tưởng lại tám năm trước muội muội mình sai người đưa tới bức mật hàm.

      Cũng chính vì lá thư này, mới làm cho có quyết định để đoạt được vị trí như giờ.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngưng thần tập trung lắng nghe, rốt cuộc cũng hiểu được năm đó xảy ra chuyện gì.

      Mộ Dung Cẩn Thiên và Mộ Dung Dao đều là thứ xuất, nhưng là là đích hay thứ có sao, cố tình Mộ Dung Cẩn Thiên này lại có hùng tâm tráng chí, từ đều lấy vị trí gia chủ làm mục tiêu phấn đấu, đồng thời để chứng minh mình ưu tú hơn đại ca Mộ Dung Chiến Thiên, diennn $%&nl &quydooon sớm xông pha lưu lạc giang hồ để tăng thêm kinh nghiệm.

      đến Mộ Dung Chiến Thiên cũng là người tài trí, từ rất thông minh, có thiên phú tập võ, lại là công tử tuấn tú, diện mạo tuấn mỹ, nho nhã lễ độ, là con trai trưởng duy nhất khiến lão gia chú ý.

      Chỉ tiếc, từ đại ca mắc căn bệnh là, lão gia dùng nhiều năm để tìm mọi cách bảo trụ tính mạng của ta: đó cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến lão gia lao lực mất sớm.

      Mộ Dung Cẩn Thiên nghe tin gia phụ mất vội vàng quay về, lúc ấy mẫu thân Mộ Dung Chiến Thiên lại vì bệnh của muốn cũng chết sớm bèn bắt luyện Thiên Linh quyết. Mộ Dung Chiến Thiên tất nhiên là muốn, chỉ mình cũng còn sống được bao lâu, chẳng bằng đem cơ hội giao lại cho đệ đệ.

      Nhưng cuối cùng cũng thể thuyết phục mẫu thân, Mộ Dung Gia vốn có gia quy, chỉ có người tiếp nhận vị trí gia chủ mới được phép luyện Thiên linh quyết.

      Mộ Dung Cẩn Thiên trở lại nghe được tin này, cam tâm! Thiên Linh quyết là bộ võ công thượng thừa! Chỉ bằng Mộ Dung Chiến Thiên bệnh tật kia sao có thể tranh giành với ?

      Dù mẹ cả có giải thích chuyện Mộ Dung Chiến Thiên thoái nhượng lại cũng thể ngăn cản phẫn nộ trong lòng , cuồng bạo bên trong làm cho ra tay đả thương Mộ Dung Chiến Thiên, lúc đó lại nghĩ rằng mẫu thân của mình lại thay Mộ Dung Chiến Thiên đỡ chưởng này! Chưởng lực phát ra từ nổi giận bên trong còn mang theo nội lực, sao rút lại được?

      Cứ như vậy đánh mẫu thân mình đến hộc máu.

      vì sao mẫu thân lại đỡ thay cho người khác, mẫu thân lại quanh năm ở trong tộc, tất cả mọi chuyện đều do Mộ Dung Chiến Thiên thay mặt lo cho bà, sinh bệnh ta cũng tự tay nấu thuốc mang đến, nhiều năm như vậy, cho dù mình có cự tuyệt Mộ Dung Chiến Thiên vẫn luôn chăm sóc đến cùng.

      Mộ Dung Cẩn Thiên tất nhiên là tin, cho rằng tất cả mọi người đều dối, nhìn mẫu thân chết ngay trước mắt, oán hận ngập đầu mà có chỗ phát! Nhưng sau chuyện này, nửa năm sau mẫu thân của Mộ Dung Chiến Thiên cũng qua đời, tự nhiên cũng thấy ngại ngùng, tự thấy có lỗi với mẹ cả, sinh tử con người thể trước, bà thể bỏ mặc con trai cũng đủ sức níu lại người chồng ra , chỉ có thể chôn dấu đau khổ mất mát sâu trong lòng, vì vậy đau lòng buồn khổ mà chết.

      Mẹ cả mất , quả cũng khiến cho Mộ Dung Cẩn Thiên im lặng hai năm, nhưng điều đó cũng thể làm buông nỗi oán giận trong lòng nhiều năm qua! Từ khi Mộ Dung Chiến thiên tu luyện Thiên linh quyết, cũng dẫn dắt Mộ Dung gia lên đỉnh cao, mà lại biến cho Mộ Dung gia thành gia tộc bình lặng, với mỹ danh gia tộc lâu đời. Sau sso lại cưới thê tử, sa vào nữ nhi tình trường!

      Đúng lúc này, mật tín của Mộ Dung Dao đến, nàng ta đề nghị huynh trưởng đoạt lại thiên linh quyết và nắm toàn bộ quyền thế gia tộc, nếu có thiên linh quyết này, nàng ta liền giúp đoạt được chức võ lâm minh chủ, đến lúc đó nàng ta ở trong cung địa vị chỉ là thứ nữ của thế gia giang hồ nho !

      Do nhiều năm nay cam lòng lại vì Mộ Dung Dao xui khiến, Mộ Dung Cẩn Thiên cuối cùng cũng hạ quyết tâm đoạt quyền, muốn chấn hưng lại Mộ Dung gia như ngày xưa!

      hồi mưu kia được hai huynh muội Mộ Dung Dao tính toán cặn kẽ, cuối cùng đến khi thê tử của Mộ Dung Chiến Thiên sinh con đánh lén thành công. Mộ Dung Chiến Thiên chết, thê tử của và đứa trẻ sơ sinh cũng rơi xuống vách núi đen, chỉ tiếc là tìm được thiên linh quyết.

      Giết sạch những người mà trước kia liên quan đến Mộ Dung Chiến Thiên, bất luận là gia nô người hầu hay những kẻ có quyền trong gia tộc, toàn bộ đều chết đêm hôm đó, máu, nhiễm đỏ phủ Mộ Dung!

      Sau đó liền tuyên bố với mọi người rằng, đại ca của bị ngoại nhân ám sát vì Thiên linh quyết, đại tẩu của cũng rơi xuống vách núi tung tích.

      Mộ Dung Cẩn Thiên thuận lợi ngồi lên vị trí gia chủ……

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 55: Được tấc lại muốn tiến thước.

      Đêm qua hơn nửa, Mộ Dung Tiểu Tiểu về đến nơi thoáng rửa mặt bèn đến bên giường nằm, lại phát rằng mình thể nào ngủ được.

      Hai mắt nhìn lên đỉnh màn, hết sức u ám.

      Tuyết Nhàn.

      Cái tên mà Mộ Dung Cẩn Thiên ra, chính là thê tử của Mộ Dung Chiến Thiên, cũng là mẫu thân của khối thân thể này,

      Trượng phu bị hại, nữ nhi vừa mới sinh ra cũng bị bức phải chia lìa, khi đó nàng ấy, phải thống khổ đến mức nào?

      Nàng ấy nhảy xuống vách núi đen kia, vậy xác người đâu?

      Sư phụ nhặt nàng về, có thể biết tình trong đó?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng biết trong lòng mình nay có cảm giác gì, thân nhân sao, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều có, cái gọi là thân tình, chính là giống nàng và sư huynh, dù thế nào cũng thể gạt bỏ ra khỏi cuộc sống? Dù thế nào, nàng cũng thể tưởng tượng ra được, bởi vì nàng và Mộ Dung Chiến Thiên cùng Tuyết Nhàn chưa bao giờ ở chung, đối với bọn họ nàng cảm thấy xa lạ.

      Mà bọn họ cũng thể giống sư huynh, bởi ai có thể thay thế sư huynh.

      Mộ Dung Cẩn Thiên đem bí mật này cho Mộ Dung Vũ Phỉ, đơn giản là để ngày nếu Dao phi tuân thủ ước định, lấy chuyện này hảo hảo nhắc nhở, tay nàng ta có rất nhiều mạng người.

      Mấy năm nay Dao phi ở trong cung xây dựng được sức nặng lớn, nhưng cũng có nhiều oán hận, nếu có thể áp chế nhược điểm của đối phương, đến vạn bất đắc dĩ, thể xé rách da mặt.

      Nàng, cho huynh muội Mộ Dung Cẩn Thiên sống thêm vài ngày nữa…

      “Ngủ , trời sắp sáng rồi.” Dạ Nguyệt Ly ra từ dục phòng, liền nhìn thấy tiểu nha đầu ngẩn người, khoác áo nằm bên giường, ôm lấy thân thể nho mềm mại, bàn tay to lớn vỗ sau lưng nàng, giống như dỗ dành nàng ngủ yên.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu dịch sát vào trong lòng sư huynh, hít sâu cái mùi hương tươi mát sau khi mới tắm rửa, rầu rĩ , “Sư huynh, chuyện lần này xong rồi mà về cốc sao?”

      Nàng có chút nhớ Mục Trạch Dương, ra ngoài hai tháng, biết sư phụ có tốt , có nàng nấu cơm cho ông, ông có bị đói ?

      “Muốn trở về?” Tiếng của Dạ Nguyệt Ly trầm thấp, ôn nhu hỏi.

      “Vâng.”

      “Được.” Dạ Nguyệt Ly khép lại đôi mắt tối tăm phảng phất như mặt hồ sâu thẳm, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng , chỉ cần là chuyện ngươi muốn, sư huynh đều đáp ứng.

      Sáng sớm hôm sau.

      Ngã tư kinh thành phá lệ chật chội, đâu đâu cũng toàn đầu người, tiếng nghị luận khắp nơi, các quán trà trong thành, sinh ý vô cùng tốt, còn chỗ trống.

      Chuyện thứ nhất, hoàng thái tử của Bắc Địch Quốc được định ra, đó là nhị hoàng tử thanh nhã như tiên nhân Bắc Thần Thụy.

      Tin này đúng là khiến cả triều đình khiếp sợ, bách quan ngạc nhiên, hoàng thượng của bọn họ là kín tiếng, chút tin tức cũng cho lọt ra từ trước.

      Những thần tử đứng phía trung lập nội tâm tán thưởng, hoàng thượng quả nhiên là minh quân, như thế, ra làm giảm tinh phong huyết vũ trong việc tranh đoạt hoàng quyền, tuy , chỉ có hai vị hoàng tử có thể kế thừa ngôi báu, nhưng hai hổ tranh chấp, tất có thương tổn, hoàng thượng nay còn thiếu con nối dòng, tam hoàng tử thân thể suy nhược, như thế cũng giảm tranh đoạt.

      Về phần chuyện thứ hai, cái hoàng bảng kia lại có thể dám cái thông báo nổi bật!

      Chuyện gì?

      Đường đường là công chúa cả nước lại dám cùng người khác đương vụng trộm!

      thể nghi ngờ chuyện này thành quả bom oanh tạc kinh thành, dân chúng điên cuồng! Trong quán trà mọi người tám chuyện ầm ầm, chứng minh, chuyện bát quái, chỗ nào cũng mong ngóng.

      Thẳng đến khi quan phủ cho người ngăn chặn tin tức, cũng nghiêm lệnh trừng trị, như vậy mới áp chế được chút những lời đồn đại.

      Thời gian sáng sớm, dân chúng phát nữ tử hôn mê bất tỉnh nằm trong chỗ tối, liền báo quan phủ.

      đến tri phủ kinh thành này, liếc, mắt nhìn người cái nhận ra ngay, đây phải là nữ tử bình thường, đây chính là công chúa, là nữ nhi của Dao phi được hoàng thượng sủng ái!

      Rất khéo là, tri phủ này từng coi trọng Bắc Thần An, nhưng nàng ta lại là công chúa tâm cao khí ngạo, ghét bỏ người làm tri phủ xứng với nàng ta. Chuyện này tri phủ ta cũng bị người đời mang ra châm chọc, làm cho ta ở kinh thành bị nhiều công tử danh môn khác mỉa mai châm chọc, khiến nửa năm liền cũng dám ra khỏi cửa.

      Cái gọi là kẻ thù gặp lại, hết sức đỏ mắt, bình thường nàng ta là công chúa thể làm gì, lúc này ra cái dạng này, còn phải để cho định đoạt?

      phố náo nhiệt! An công chúa cùng người đương vụng trộm! Nam nhân kia độc ác, xong chuyện liền chạy! Đem công chúa quăng chỗ!

      Bắc Thần An quần áo rách rưới bị người nâng vào kiệu mang vào cung. Trong khi đó dân chúng thỏa sức nhìn thân thể mềm mại, cảnh xuân kịp che đậy…

      Dao phi trong cung sớm bị đả kích mệt mỏi chịu nổi, lúc này lại nghe công chúa của mình lại bị người chà đạp, lần này chịu nổi, ngất xỉu, làm cho cung nhân Dao vũ cung hoảng loạn.

      Hoàng đế nghe tin Bắc Thần An, rồi lại được báo Dao phi ngã bệnh, sắc mặt vẫn bình tĩnh chỉ hai chữ “Nghiệt tử”, sau đó gì nữa.

      Dao phi nghe thái độ của hoàng thượng như vậy, người vừa mới tỉnh lại ngất .
      Gió khẽ thổi, hương hoa thoang thoảng, trong hoa viên mảng phong cảnh hữu tình.

      Tâm tình hôm nay của Mộ Dung Tiểu khá tốt sáng sớm dậy ăn chút điểm tâm, trong tay cầm đĩa điểm tâm sư huynh mới đưa, hai chân ngắn ngủn khe khẽ lắc lư, cái miệng nhắn ngụm lại ngụm khẽ cắn.

      Sư huynh , sau này sai người chú ý hành động của huynh muội Mộ Dung gia, cần nàng quan tâm nữa.

      Nàng nghĩ, dù sao cũng biết tình, giao chuyện còn lại cho sư huynh cũng sao, nàng yên lặng nhắm mắt tàn nhẫn nơi sâu nhất, mạng của hai người kia, nàng nhất định tự mình lấy

      Đường Tuyên Tuyên ở phía trước hai tay vung lên, biểu tình mặt vô cùng phong phú, đem tất cả mọi chuyện phát sinh phố kể lại, xong khuôn mặt lại làm ra vẻ vô cùng hài lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu lại bình tĩnh như vậy, đôi môi phấn hồng khẽ mím, oán giận , “Tiểu Tiểu, ngươi thấy buồn cười chút nào sao?”

      Nàng ta nghe được mọi người , cái công chúa kia chính là người thích sư huynh của Mộ Dung Tiểu Tiểu, bây giờ công chúa kia bị như vậy, chẳng lẽ Tiểu Tiểu cảm thấy hả giận?

      Buồn cười? Chuyện này phải là sư huynh muốn cho nàng hết giận sao?

      Mộ Dung Tiểu Tiểu để ý chút nào nuốt xuống ngụm cháo, nội tâm có chút nhè ngọt ngào, hai chân lại càng lắc mạnh hơn.

      Ngón tay Dạ Nguyệt Ly nhàng mơn trớn khóe môi của tiểu nhân nhi, lau chút điểm tâm còn sót lại dính môi, trong mắt tràn đầy sủng nịch, bên môi tràn đầy ý cười thản nhiên, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.

      Dạ Nguyệt Ly từ trước tới giờ đều là cường thế khiếp người, nay lại giống như là bảo mẫu hầu hạ tiểu nữ oa, khóe miệng của Mạc Du Ly mãnh liệt co rút.

      “Tốt lắm, mệt rồi, lại đây ăn chút gì .” Mạc Du Ly bất đắc dĩ lắc đầu, trong con mắt là ý cười sủng nịch, giọng khuyên nhủ.

      “Ta đói bụng.” Đường Tuyên Tuyên đầu cũng ngoái lại chút, xua tay đáp. Hôm nay trùng hợp là nàng ta và Mạc Du Ly cùng ở đây, gặp nhau phố náo nhiệt kia.

      đói bụng cũng đến ăn chút, bây giờ cách ngọ thiện lâu.”

      Đường Tuyên Tuyên trả lời Mạc Du ly ngay mà ngược lại từng bước tới chỗ Mạc Du Ly, nhìn chăm chú chút, nhíu mi , “Mạc Du Ly, ta sớm cảm thấy kỳ quái, ngươi xem sao gần đây ngươi lại lạ vậy? Sao tự nhiên lại đối với ta tốt như vậy?” ta cùng nàng ta cãi lộn, đúng là quen nha.

      Bây giờ nàng ấy mới phát ta đối tốt với nàng ấy!

      Mạc Du Ly dở khóc dở cười, “Nàng lung tung cái gì, ta khi nào tốt với nàng?” Nữ nhân vô tâm này.

      “Ngươi tốt với ta khi nào?” Đường Tuyên Tuyên sắc mặt vô cùng nghi ngờ, đôi mắt thu thủy xoay tròn chuyển động, giống như thực cố gắng nhớ lại khi nào Mạc Du Ly đối tốt với mình.

      Mạc Du Ly cười khổ, làm cái gì? Sao tiểu hạt tiêu này có ấn tượng với kém đến vậy? ( ai bảo huynh lưu manh a~~~ -__-!!!)

      vô lực , “Đúng, đúng, đúng, bây giờ ta đây đối tốt với nàng, biết chưa?” bị nàng đánh bại rồi.

      “Tốt tốt, nhưng ta quen.” Đường Tuyên Tuyên nghiêng đầu, trong mắt là vô tội.

      “Đường Tuyên Tuyên, nàng đừng có được tấc lại muốn tiến thước!” Mạc Du Ly phát hỏa!

      “Đúng đúng, phải như vậy, phải như vậy! Haha ha!” Nàng ta cảm thấy như vậy mới đúng.

      Khuôn mặt nhắn của Đường Tuyên Tuyên cười như hoa nở.

      Mạc Du Ly sắc mặt đen như đít nồi. ( :)))) cái này là tự tạo nghiệt thể trách ai. MDL: ngươi muốn chết!!!....VP *xách dép chạy*)

      đúng là còn gì để .

      Bên trong phủ viện nào đó ở kinh thành.

      Mới đập vào mắt chính là mảng xanh biếc, cây cối tinh xảo, thanh nhã vô cùng. diennn $%&nl &quydooon

      Gió khẽ thổi, lá trúc bay bay, nam tử toàn thân áo trắng, đầu tóc đen chỉ dùng chiếc trâm ngọc cài lên, hơi hơi cúi đầu, thần sắc chăm chú, con ngươi đen như mực khẽ che khuất ánh sáng nơi đáy mắt, khóe miệng cười nhợt nhạt, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ chấp bút vẽ tranh.

      Bỗng nhiên mảng lá cây bị gió thổi bay tới, sắp rơi xuống trang giấy nam tử khẽ phất tay áo cái, mà tay phải vẫn chấp bút vẽ, bị ảnh hưởng chút nào.

      Mà bên trái của , người toàn thân hắc y quỳ, có thể nhìn ra được đây chính là ám vệ.

      “Chủ tử.” Ám vệ nhìn đống lá trúc mới rơi xuống oán giận, làm quấy nhiễu chủ tử nhà mình, tốt.

      “Lần sau chú ý chút là tốt rồi.”

      chậm rãi thu tay lại, nhìn khung cảnh trong bức tranh, bên môi gợn ra ý cười, giọng hỏi, “Thế nào rồi?”

      “Thuộc hạ sắp xếp ổn thỏa.”

      “Ừ.”

      Hai bàn tay như bạch ngọc của nam tử khẽ gấp trang giấy, tinh tế xem xét, giống như cực kỳ vừa lòng, ý cười bên môi cũng đậm hơn chút, “Lui xuống .”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.” Lúc này ám vệ thấy bức tranh, là tiểu nương, lớn lắm, hẳn là đến mười tuổi. thân quần áo lụa trắng muốt, mái tóc mượt mà chỉ buộc sợi lụa mỏng, nàng ngoái đầu lại cười, mang theo chút nghịch ngợm, mắt to mũi nhắn, khuôn mặt nhắn tinh xảo như hoa sen mới nở, rất xinh đẹp, mà trong tay nàng lại nắm con chim , giống như muốn bay .

      Ám vệ buồn bực rời , người chủ tử vẽ là ai?

      (Ta cũng buồn bực….người này là ai đây??? Miêu tả giống tiểu thụ quá trời _ _!!!)

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 56: Hoàng hậu bị bắt

      Đêm, lạnh như nước.

      Trong ngự thư phòng đột nhiên truyền ra tiếng rống giận, ngay sau đó, đồ vật “Rầm” rơi xuống đất…

      Phúc Yên hoang mang tiến vào trong nội điện, nhìn thấy Bắc Thần Nghiêu mạnh mẽ đánh quyền bàn, thanh mạnh mẽ kia vẫn còn đọng trong đầu, làm cho xương cốt toàn thân ta run lên trận!

      chưa bao giờ nghĩ hoàng thượng lại giận dữ mất khống chế như vậy!

      Bắc Thần Nghiêu hai mắt bắn ra, tròng mắt lãnh tàn nhẫn, gân xanh ở thái dương cuồn cuộn nổi lên, hơi thở ồ ồ, có thể nhìn ra là tức giận thể kiềm chế!

      Phúc Yên lo lắng gọi, “Hoàng thượng…”

      xày ra chuyện gì?

      “Hỗn trướng!” Bắc Thần Nghiêu gầm lên.

      “Hoàng thượng xin người bớt giận trăm ngàn lần đừng tổn thương thân thể mình, long thể quan trong hơn.” Phúc Yên cả kinh, hai tay khẽ run.

      Bắc Thần Nghiêu phủi phủi lại tay áo, trầm giọng , “Lui ra , trẫm sao.”

      “Vâng..” Lau mồ hôi lạnh trán, ta lo lắng lui ra.

      Bắc Thần Nghiêu lần nữa ngồi vào chỗ của mình, hai tay nắm hai bên sườn long ỷ, bàn tay nắm chặt giống như phát tiết.

      nghiến răng nghiến lợi, “Dạ Nguyệt Ly, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?!”

      Công chúa cùng người khác phố hẹn hò?

      Nếu có tâm với người kia, làm gì có chuyện này xảy ra.

      chỉ hủy mặt mũi của hoàng thất Bắc Địch quốc, còn đánh vào mặt cái tát.

      Thực coi hoàng đế Bắc Địch là chết?!

      Hôm qua Thụy nhi đến giải thích tiểu nữ oa kia cùng An nhi ở trong ngự hoa viên cãi nhau tranh chấp, sau đó An nhi đến oán giận kể tội cũng chỉ cho qua chuyện, chỉ là hai cái tiểu oa nhi nháo thôi, huống chi, tiểu nương kia còn chữa bệnh cho thái hậu, mặc dù thân cận với thái hậu, nhưng là vua của nước, chữ hiếu vẫn phải làm tròn.

      Đêm hôm đó nghĩ rằng nam tử tâm cơ độc ác kia, lại trả thù!

      Vì sao lại chắc chắn như vậy? đa cho người điều tra, gần đây An nhi vẫn chưa đắc tội ai, ngày hôm trước ở phố cũng là xung đột với hai người kia, hôm qua An nhi lại vừa cùng oa nhi kia cãi cọ, buổi tối liền xảy ra việc này, người nào đứng sau, nghĩ cút là hiểu ngay.

      Còn đợi ra lệnh bắt người, đạo mật hàm “Cảnh cáo” đến tay!

      Dám đụng tới người , năm nay xác định thiếu lương ?

      Bắc Thần Nghiêu lên ngôi việc thất bại nhất đó là thể nắm giữ lương thực của toàn Bắc Địch trong tay, theo biết, Nam Dực mặc dù cũng bị người ngoài nắm gĩ nửa lương thực, diennnn%^&y donnn nhưng cũng đến nỗi như , vì Nam Dực ở phía nam, đất đai rộng lớn phì nhiêu chỗ nào cũng có, lương thực sinh sản mạnh mẽ hơn ở Bắc Địch, bộ phận triều đình nắm giữ kia cũng đủ tự cấp tự túc, có chút lo lắng gì.

      Nhưng Bắc Địch của hoàn toàn được như vậy, ngya cả có binh hùng tướng mạnh, lại ở phương Bắc nhiệt độ khí thấp, hàng năm lương thực sản lượng thu về thấp, nếu có lương thương nhân giao nộp lương thực, Bắc Địch quốc đừng mơ có thể chống đỡ được năm! khi có lwong thực, Nam Dực tấn công, chắc chắn thảm bại!

      Dạ Nguyệt Ly này rốt cuộc là ai? Sao có thể được lương thương nhân chống lưng cho như vậy? Thậm chí tiếc gì vì uy hiếp cả vua của nước?

      sợ Bắc Thần Nghiêu trở mặt sao?

      Sát tâm của Bắc Thần Nghiêu nổi lên, nhưng lại ngại Bắc Địch vừa mới trải qua mùa đông, lương thực còn lại nhiều lắm, mà chờ tới vụ thu hoạch sau còn rất lâu, vạn nhất bị Nam Dực biết được bất hòa với lương thương nhân, nhân cơ hội đó tấn công đến, dân chúng nhất định sợ hãi, dân tâm cũng rung chuyển!

      tại Thụy nhi vừa mới lên làm thái tử, lúc này tuyệt đối thể có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra!

      Nhân vật Thụy nhi mời trở lại rốt cuộc là người phương nào? Có chỉ đơn giản là đệ tử của Thần Phong lão nhân? Xem ra, mấy người này thể đề phòng, nếu ta lại hề cố kị Bắc Thần Nghiêu như vậy, Bắc Thần Nghiêu chắc chắn nhân nhượng nữa! (Ông có muốn nhân nhượng người ta cũng chả thèm nhá!!!! ^^)

      Bắc Thần Nghiêu sao có thể bị khiêu khích tới hai, ba lần mà làm gì!

      Lương thương nhân sao, xem ra đúng là có khả năng chung sống hòa bình rồi, như vậy, đừng trách tâm ngoan thủ lạt!

      thể để cho Bắc Địch bị người khác uy hiếp, càng thể để Thụy nhi sau khi lên ngôi rồi cũng giống như , như vậy, đây cũng là lúc nên khảo nghiệm năng lực của Thụy nhi.

      chọn Thụy nhi là người kế vị, chính là nhìn trúng tính tình trầm ổn của Thụy nhi, hỉ nộ lên mặt, giống với Vũ nhi nóng lòng muốn thành công, tính cách vội vàng dễ xao động. Nhớ tới đứa con thứ ba kia, Bắc Thần Nghiêu ánh mắt nhàng nhíu lại, tam hoàng tử vốn là con nối dòng nhất của , khó khăn mới có ba hoàng tử, nhưng lão tam cuối cùng lại là người si ngốc. Cũng may, lão nhị đủ mạnh, cũng là bổ sung chút nuối tiếc của .

      Cứ như vậy, chuyện của An công chúa ở hoàng thành, bị dồn thổi ra trăm bản khác nhau!

      Mộ Dung Tiểu Tiểu bỏ chút thời gian vào cung giúp thía hậu thi trâm, ngày thường cũng là nhàn nhã ở trong phủ, ngẫu nhiên chơi với Tuyết lang, cũng thường nháo với Đừng Tuyên Tuyên.

      Ở kinh thành mọi người cũng là sợ hãi thôi, cho dù là giữa ban ngày, cũng có mấy người ra đường hoạt động, thường thường có thể thấy thị vệ và binh lính lại đường, điều tra từng nhà , mặt dân chúng đều nghi hoặc, lùng bắt như vậy, chẳng lẽ là đào phạm? Hay là hoàng cung mất cái bảo bối gì?

      Cho dù chỉ là có chút thời gian vào cung thi châm cho thái hậu, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng cảm giác được khí trong hoàng cung nặng nề quái dị, sóng ngầm mãnh liệt, hư có tầng u ám bao phuur hoàng cung, áp lực vô cùng. Mọi cung nhân đều cúi đầu mà làm việc, cảnh tượng hoang mang rối loạn, ở nơi ngự hoa viên vốn là chỗ chúng phi tử vui chơi, lúc này cũng có lấy bóng người, chỉ cảm thấy phá lệ lạnh lùng.

      Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biết người trong hoàng cunng mất tích, người đó lại là đương kim hoàng hậu!

      Bắc Thần Nghiêu trầm mặt rống giận, mấy ngày đầu còn giữ kín ra, sai người lén tìm, hoàng cung, kinh thành, ngoại ô,….

      Ba ngày sau, vẫn có lấy nửa điểm tin tức nào, Bắc Thần Nghiêu rốt cuộc bạo phát, sai người phong tỏa toàn thành, nếu vẫn tìm ra người, bỏ qua cho chuyện này!

      Ban đêm Diệp Mạn Thanh là bị người im lặng bắt , trong Phượng Khuyết cũng có chút dấu vết đánh nhau nào, trừ bỏ tất cả cung nữ trong điện đều chết…

      Bên trong hoàng thành Bắc Địch, có người buôn, cũng có người vui.

      Bắc Thần Nghiêu ngồi ghế cao gân xanh trán đều nổi lên, bút long soi năm trong tay bị bóp vớ nát, nhìn tấu chương vò nát dưới tay, cán bút gãy đam vào lòng bàn tay, máu tươi mãnh liệt chảy ra làn tràn giấy tuyên thành, lại như có cảm giác, chỉ thấy trấn định mấy ngày trước nay thể khống chế, đối với những người quỳ phía dưới rống giận, “Cái gì mà có tin tức! Nàng ấy là mẫu hậu của ngươi! Ngươi rốt cuộc có dụng tâm tìm kiếm hay !”

      “Hoàng thượng, tay của người….”

      Trong lòng Dao phi mặc dù hận Bắc Thần Nghiêu quá thương Diệp Mạn Thanh, nhưng dù sao đây cũng là nam nhân nàng ta thương hơn hai mươi năm, vừa nhìn thấy Bắc Thần Nghiêu bị thương, lại có chút đau lòng. Bất chấp việc tới xem kịch vui, vội vàng lên tiếng quan tâm.

      Cũng là vì Dao phi lên tiếng mới làm cho Bắc Thần Nghiêu chú tới bên cạnh vẫn còn người khác, vừa mới nghe Thụy nhi tiến cung, liền vui sướng tới gặp tưởng là có tin tốt của Thanh nhi, đxa vô tình quên còn có người ở đây.

      để ý tới chút mặt mũi nào của Dao phi, lón tiếng quát, “Cút xuống !”

      “Hoàng thượng, nô tỳ là quan tâm tay của người.” Dao phi quyết buông tay, để cho Bắc Thần Nghiêu thấy nàng ta quan tâm .

      “Đừng để trẫm phải tới lần thứ hai!”

      Dao phi lúc này mới sợ hãi lui về phía sau, hia mắt tàn đầy dám tin, cảnh cáo nàng ta! lại có thể vì Diệp Mạn Thanh mà đối xửa với nàng ta như vậy!

      Dao phi cam lòng cúi đầu, “Vâng, nô tỳ cáo lui.” Từng bước ra tới cửa điện, sắc mặt nàng ta đột nhiên chuyển, trong mắt toàn là ác độc.

      Diệp Mạn Thanh, ngươi đáng chết! Ngươi dám đoạt nam nhân của bản cung! Con ngươi lại đoạt địa vị của con ta! Mẫu tử các ngươi đều được chết tử tế!!!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 57: Tạo đống tội nghiệt

      Giữa mùa hè, mây đen đầy trời, lại hồi giông tố sắp đến.

      Bão, tới dồn dập, làm cho lòng người vô cùng nặng nề.

      Ở góc phố hoặc hàng quán tránh mưa, dân chúng mặt chút thay đổi nhìn quan binh qua lại, còn nhiệt nhiệt thảo luận như lúc đầu nữa.

      Hiển nhiên, mãi cũng thành thói quen.

      Bắc Thần Thụy mấy ngày thức trắng đêm điều tra, sớm mệt mỏi chịu nổi, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm, rơi thành nhiều điểm trong điện, tuy vậy nhưng cũng gây tổn hại gì đến khí chất thanh nhã của , kiêu ngạo, siểm nịnh ngẩng đầu nhìn thẳng Bắc Thần Nghiêu, “Phụ hoàng, người cũng đó là mẫu hậu của nhi thần.” Là mẫu thân của chính mình, còn dốc hết sức tìm?

      Bắc Thần Nghiêu có chút suy sụp, thân thể ngày xưa kiên cường như vậy, lúc này dường như có chút chống đỡ nổi, lẩm bẩm , “Thanh nhi, nàng ở đâu?”

      Người, rốt cuộc là ở đâu?

      Bộ dạng kia định cho ai thấy! Đấy lòng Bắc Thần Thụy khinh thường cười lạnh, sắc mặt vẫn như thường đáp, “Bây giờ nhi thần lại tìm kiếm!”

      nay ở hoàng cung Bắc Địch, ai ai cũng ngừng kêu khổ,gần đây tính tình hoàng thượng đại biến, tính cách rất dễ tức giận, làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, đến cung nhân vô tội bị xử lý, quan lại vô ý đụng tới hoàng thượng, chắc hẳn bị bãi quan ngay lập tức.

      Kiên nhẫn bấy lâu của Bắc Thần Nghiêu dùng hết, cả ngày sắc mặt đều ủ dột, lãnh, cho dù có hiền thần khuyên ngăn cũng thẻ ảnh hưởng tới quyết sách của .

      Chuyện này là cho thần tử của Bắc Đị ch phải than vãn, người địa vị cao, nhất định phải lấy thiên hạ làm trọng, mặc dù việc quốc gia chi mẫu mất tích cũng là đại , cũng phải phái người tìm, nhưng cũng nên làm xao động dân chúng. nhiều ngày tìm kiếm như vậy, gây trở ngịa cho cuộc sống hằng ngày của dân chúng, hình tượng minh quân hoàng tượng tích lũy bao nhiêu năm tràn ngập nguy cơ, chẳng lẽ nữ nhân mà bị chôn vùi?

      Thời gian lâm triều qua , các đại thần lục tục ra về, nhưng mà ngay lúc này, lại có người lời chính nghĩa:

      “Đúng là hồng nhan họa thủy! Chỉ mấy ngày vậy làm huyên náo dư luận, hại hoàng thượng tâm lao lực quá độ, nữ tử như vậy, sao có thể làm quốc gia chi mẫu? Hoàng thượng chẳng lẽ cứ định tìm như vậy? nay dân chúng người người thấp thỏm lo âu, cho dù tìm được, cũng phải trị tội! Há có thể tha cho nữ tử làm đảo lộn Bắc Địch quốc, làm nghiêng ngả hoàng thượng?!

      Sắc mặt người chuyện vô cùng phiền muộn, trong lời khó nén nổi trào phúng.

      Lập tức có người phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, hữu thừa tướng đúng, ta nghe gần đây vì việc này mà hoàng thượng thèm ăn cơm nước, hữu tướng ngài xem, hoàng thượng sao lại biết trân trọng long thể như vậy?”

      “Đại nhân đúng, người còn cố tình khong nghe chúng ta khuyên ngăn, như vậy còn ra cái dạng gì, làn bao nhiêu thần tử vô tội bị bãi quan.”

      “Ai…Đại nhân người sai rồi, sao lại có người tự nhiên như thế, dạy dỗ nữ nhi kiểu gì cúng làm cho người ta bớt lo?”

      Đúng lúc lời ấy vang lên Diệp Hạo Nhiên dừng bước lại, vốn định bỏ mặc, nhưng nhóm người này dù cố ý hay vô ý cũng đem mọi tội lỗi đổ hết lên người Thanh nhi, như vậy soa có thể chịu được?

      Đột nhiên quay đầu lại, phẫn hận , “Hoàng hậu là bị người ta bắt ! Đừng như kiểu là người hiểu quy củ tự mình trốn !”

      quốc gia chi mẫu nay còn chưa tìm được, thủ phạm cũng chưa tìm ra, nay lại đem hết tội đổ lên nữ nhi của , nhóm người này sao lại tàn nhẫn như vậy?

      Lý Đăng chờ Diệp Hạo Nhiên phát tác lâu, nét mặt già nua của ta đổi sắc, nội tâm lại cười như nở hoa, “Sao tả tướng, ngài cho rằng hoàng thượng làm như thế này vì nữ tử là đúng? Tả tướng, ngài thể có ý nghĩ này, ngài đường đường à đơng triểu tả tướng, quyền cao chức trọng, hoàng thượng lại là toàn bộ Bắc Địch ta, nếu như long thể của hoàng thượng bị nữ nhi của ngài ảnh hưởng, tả tướng ngài có thể chịu trách nhiệm trước dân chúng toàn thiên hạ hay ?!”

      Đề tài chuyện nhất thời bị Lý Đăng khoa trương lên thành tình của toàn bộ dân chúng Bắc Địch quốc, Diệp Hạo Nhiên tức giận đến mức ngực phập phồng, hai nắm tay nắm chặt giấu trong tay áo run run, cố gắng che giấu nỗi tức giận bên trong, bảo làm sao mà trả lời? Lời muốn ra khỏi miệng, phải muốn hoàng thượng như vậy? Mà chuyện này sao có thể làm dân chúng kinh thành tâm bất an? Nếu như vậy phải làm tử tướng có ích gì rồi sao?

      Diệp Hạo Nhiên tự nhận hơn 30 năm làm quan trong triều, vẫn luôn trung thành và tận tâm với hoàng thượng, chưa bao giờ làm việc gì trái với lương tâm, thanh danh của cũng là tả tướng liêm chính! Cũng bởi vì hành động của quang minh chính đại, nên hoàng thượng mới dùng cho đến tận bây giờ.

      Hịên nay, Thanh nhi bị bắt, đứng góc độ là thần tử, việc hoàng thượng lo lắng như vậy đúngn là hơi quá, nhưng thân lại làm cha, sao có thể lo nghĩ cho an nguy của nữ nhi thân sinh? Trước kia, Diệp Mạn Nhu của trở thành Nghiêu Vương phi sau được hoàng thượng phong làm hoàng hậu, đến nay lại là Thanh nhi, Diệp gia có tới hai vị hoàng hậu, như vậy người nào mà đỏ mắt ghen tỵ? Vậy mới nhân cơ hội này chế nhạo !

      “Hữu tướng có thời gian ở đây nghĩ tới việc này, bằng đôn đúc Lý đô úy tăng mạnh tìm kiếm, sớm ngày tìm được hoàng hậu, cũng sớn ngày làm cho hoàng thượng và cả dân chúng kinh thành an tâm!”
      Tay áo của Diệp Hạo Nhiên vung lên, nghênh ngang mà .

      “Ngươi….” Ngươi cái tên hỗn đản Diệp Hạo Nhiên này, ý con của Lý Đăng này hành bất lực?

      Tên hốn đản đó!

      Dám nghĩ Lý Bình vì là con của tả tướng đương triều nên được làm đô úy, dưa vào cái gì dám áp dụng suy nghĩ cổ hủ của quan văn vào đây? ta mới giống Diệp Hạo Nhiên, dựa vào nhi nữ của mình, mới được từ tri phủ tới chức tể tướng như bây giờ!

      ta là dựa vào sức lực của chính mình, từng bước cho đến giờ, mặc dù cũng là quan văn, nhưng cũng biết qua chút binh pháp. Từ khi con trai ta được phong làm đô úy, chỉ cần nhìn chiens tích cũng có thể thấy mai sua có thể làm tướng quân!

      Những người vừa mới tới góp vui cũng dần thối lui, Lý Đăng vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, ngôi vị hoàng hậu đáng ra phải là của Lý gia ta! ta chính là quen nhìn Diệp Hạo Nhiên dựa vào nữ nhi mà sống! Lại còn thường tranh luận cùng ta triều! Nếu có khuôn mặt giống ý đúc hoàng hậu mất, như vậy sao ngôi vị hoàng hậu có thể rơi vào tay Diêp gia? Năm đó hoàng thượng là nghe công thần khuyên nhủ!

      Chờ hồi phục lại tinh thần, người xung quanh sớm hết, ta hung hăng trừng gã sai vặt bên cạnh, “Còn đứng đấy làm gì, về phủ!”

      Diệp Hạo Nhiên, chờ mà xm, kiếp sống tử tướng của ngươi đến đây là hết! Nghĩ đến việc để cho Diệp Hạo Nhiên hoành hành như vậy?

      ta đâu có ngốc!

      Diệp Hạo Nhiên cả người đều mệt mỏi trở lại Diệp phủ, Lâm thị chờ bên ngoài cửa ngại trời mưa, vội vàng looi kéo trượng phu mới vừa xuống xe ngựa hỏi, “Lão gia, tìm được Thanh nhi chưa?”

      vô lực xua tay, “Vào nhà rồi .”

      Vừa đến bên trong, Lâm thị lấy chiếc khăn trong tay thị nữ lau nước mưa dính người trượng phu, cho hạ nhân lui xuống, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi, “Lão gia, có tin tức gì của Thanh nhi ?”

      Diệp Hạo Nhiên nhìn thê tử toàn thân đều mộc mạc, mà gần đây mái tóc có chút hoa râm, khuôn mặt gầy gò lo lắng, cuối cùng cũng phải độc ác mà lắc đầu.

      Khăn rơi xuống đất, Lâm thị ngã xuống, sau lúc nước mắt tràn ra, bà nhẫn tiếng khóc, muốn khí nặng nề ảnh hưởng tới mọi người.

      nhàng thở dài, nâng Lâm thị dậy, “Phu nhân, đứng lên , ngày mai ta lại hỏi tin tức bên phía Thụy nhi.”

      Lâm thị đột nhiên ngẩng đầu, mặt còn lộ những vệt nước mắt, hai mắt có chút đục ngầu, trong mắt che kín tơ máu, nhìn ra được nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi tốt.

      Hai mắt bà sáng ngời, sau đó lại u ám trở lại, “Thụy nhi sao, Thụy nhi…..” Chắc vẫn hận chúng ta !

      Diệp Hạo Nhiên nhặt chiếc khăn rơi xuống đất, tự mình lau nước mưa mặt, hai mắt trống rống, thanh có chút xa xăm, từ từ , “Phu nhân, đây đều là do chúng ta tự tạo nghiệt!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :