1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Editor: Vân Phiêu

      Chương 43.1: Diệp Mạn Thanh (1)

      Hàng vạn tia nắng chiếu xuyên qua hàng cây rực rỡ, làm cả sắc xuân như lan tràn khắp nơi. Giữa tháng ba, Kỳ Vân sơn ngập tràn sắc hồng của mười dặm hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, hương thơm ngát ngập tràn khí, tiếng chim ca ríu rít tâm tình.

      Rất nhiều nam thanh, nữ tú chưa có hôn ước đến Kỳ Vân sơn, nơi tiên cảnh như như này, chỉ vì muốn tìm tình nhân, đều phân biệt già trẻ, , trai.

      Trong rừng đôi nữ hài tử xiêm ý phấn hồng chạy ngang qua, tiếng cười thanh thúy bên tai mãi dứt.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem, bên kia nhiều thứ hấp dẫn chưa kìa.” Tiểu hài tử thoạt nhìn mới mười tuổi đứng bên trái , hai mắt trong trẻo, gò má ửng hồng, tươi cười ngọt ngào, giọng ngây thơ.

      “Thanh Nhi, muội chậm chút, tỷ tỷ theo kịp.” Nhìn lại, cũng là bé hồng y xinh đẹp, chính là gương mặt tái nhợt kia lên nàng có bệnh trong người.

      Làm người ta ngạc nhiên chính là, khuôn mặt của hai tỷ muội lại giống nhau như đúc, xinh đẹp tinh xảo như đôi tiên đồng lạc vào rừng hoa.

      “Tỷ tỷ, tỷ chậm chút, thân thể lại khó chịu.” Phấn y tiểu oa nhi chu miệng than phiền, tuy là muốn, nhưng cái bàn tay bé mũm mĩm đầy thịt kia vẫn nắm chặt bàn tay của tỷ tỷ mình.

      “Ta chỉ muốn cùng muội.” Nàng ủy khuất cúi đầu, lễ hội hoa đào này, chỉ có những cặp nam nữ đến tuổi cập kê mới được tới, nhưng màng vất vả lắm mới xin được phụ thân cho tới đây xem náo nhiệt, màng cũng muốn giống như Thanh Nhi, vui vẻ như vậy, chạy nhảy tung tăng như vậy.

      “Diệp Mạn Nhu! Tỷ lại như vậy!” Khi nàng mềm dẻo, giọng ủy khuất, chắc chắn tỷ tỷ nàng phải thỏa hiệp.

      Diệp Mạn Thanh giọng vẫn còn mang chút khó chịu, con mắt mang vẻ nuối tiếc.

      Lúc nàng nghe mọi người trong phủ , sở dĩ cơ thể tỷ tỷ nhiều bệnh như vậy, là vì lúc ở trong bụng mẫu thân nàng đoạt hết dinh dưỡng cuả tỷ tỷ.

      Lúc đó cả người nàng như bị sét đánh, như vậy sao? Là nàng hại tỷ tỷ sao?

      Từ đó về sau, nàng cũng bao giờ tranh giành cái gì với tỷ tỷ nữa, bao giờ cố tình gây vì phụ thân cùng mẫu thân cưng chiều tỷ tỷ hơn. Nàng thấy được phụ thân cùng mẫu thân rất vui mừng, nhưng mà, trong lòng nàng chua sót cũng ngày càng nhiều, nàng tình nguyện người mắc bệnh là mình.

      Nhưng chuyện này tất nhiên thể xảy ra, cho nên, nàng chỉ có thể đối tốt với tỷ tỷ, thậm chí, muội muội là nàng thoạt nhìn càng giống tỷ tỷ hơn!

      “Thanh Nhi….” Diệp Mạn Nhu lay lay cánh tay bé của Diệp Mạn Thanh .

      Diệp Mạn Thanh bất lực thở dài, gọi thị nữ cách đó xa, “Ngươi ở đây chăm sóc tỷ tỷ, ta chút nhanh trở lại.” Sau đó vỗ vỗ đôi tay bé của Diệp Mạn Nhu, “Tỷ tỷ, chờ chút, Thanh Nhi hái cho tỷ bông hoa đẹp nhất.”

      “Ừ.” Diệp Mạn Nhu nhu thuận gật đầu.

      Diệp Mạn Thanh chạy giữa rừng đào, nhìn ngó bên này bên kia, chọn lấy nhành hoa nàng cho là đẹp nhất. Tiểu oa nhi chạy nhiều mà ửng hồng cả hai má, giống như quả đào chín mọng, làm cho người ta nhìn thấy nhịn được muốn cắn ngụm.

      Bắc Thần Nghiêu theo phía sau lúc lâu, nàng là tinh linh trong vườn đào sao?

      biết tiểu nương này ruốt cuộc làm gì, miệng ngâm nga thành khúc, phía dưới nhảy chân sáo cánh tay trắng nộn vung lên cao cao hái hoa, miệng hát mấy từ loạn thất bát thao.

      Diệp Mạn Thanh bỗng nhiên nhìn thấy, khuôn mặt nhắn quay qua, con ngươi tinh nghịch xoay tròn, “Ngươi, lại đây cho bổn tiểu thư!”

      Nam tử kia thân hắc bào, thân hình cao lớn, nổi bật giữa rừng hoa đào phấn hồng, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt như điêu khắc, thoạt nhìn mười lăm, mười sau tuổi, quý khí tôn quý quanh thân thể bỏ qua.

      Trong mắt Bắc Thần Nghiêu lên tia nghiền ngẫm, nhíu mày, ngón tay chỉ lên chóp mũi, “Ngươi ta?”




      Editor: Vân Phiêu

      Chương 43.2

      “Vô nghĩa, bổn tiểu thư gọi ngươi gọi ai, mau lại đây cho ta!” Diệp Mạn Thanh khinh thường nhìn lại, giọng điệu sai bảo.

      Ánh mắt Bắc Thần Nghiêu sáng ngời, có ý tứ! Tạm thời chơi đùa cùng nàng.

      nén hương sau, khuôn mặt Bắc Thần Nghiêu đen như đít nồi, khóe môi ức chế run rẩy, lại cầm bó hoa đào to, thề, vừa rồi tuyệt đối phải muốn chơi đùa!

      Diệp Mạn Thanh mình hát, cơ thể bé ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm lấy bó hoa, nhưng bàn tay quá bé, vừa mới đứng dậy liền bị rơi mấy cành, thể để rơi như vậy, nàng lại ngồi xổm xuống, cứ như thế lập lại vài lần Diệp Mạn Thanh vô cùng tức giận, “Này, ngươi biết giúp ta chút sao?”

      Bắc Thần Nghiêu nhìn mà buồn cười, tiểu ngu ngốc này đúng là cực phẩm. Bất quả quả suýt phì cười, nếu vậy khẳng định tiểu nah đầu này bao giờ để ý đến nữa.

      chuẩn bị tiến lên, phía sau có tiếng động.

      Bắc Thần Nghiêu nhíu mày, “Ngươi chờ ta chút, ta trở lại ngay!” Lời bỏ lại rồi vội vã dời ngay.

      Chờ trở lại chỗ cũ, thấy người đâu?

      Bắc Thần Nghiêu bực bội, cái đồ tiểu ngu ngốc!

      Bên kia.

      “Thanh Nhi, tỷ tỷ khát nước, muội có thể lên xe ngựa lấy nước cho tỷ ?” Lời của Diệp Mạn Nhu mềm , ánh mắt sáng quắc.

      Diệp Mạn Thanh thêm lời nào liền đứng dậy, căn bản nghĩ tới vì sao chỉ lấy nước mà tỷ tỷ gọi hạ nhân, bởi vì nhiều năm cảm thấy có lỗi làm nàng có thói quen đáp lại mọi cầu của Diệp Mạn Nhu.

      Trong mắt Diệp Mạn Nhu ánh lên lệ quang, Thanh Nhi, tỷ tỷ xin lỗi ngươi,coi như ngươi báo đáp tỷ tỷ cho ngươi thân thể khỏe mạnh .

      Lúc trước, nàng vẫn theo sau Thanh Nhi, ở xa xa nhìn thấy nàng cùng nam tử kia gặp nhau, thấy nàng trò chuyện vui vẻ cùng , khí xung quanh hai người hài hòa, nàng hâm mộ, nàng ghen tị, nàng cũng biết, mới liếc mắt nhìn cái nàng động tâm.

      Tới khi nam tử kia nàng liền xuất , đứng bên dưới ngửi hương hoa thoang thoảng, bảo Thanh Nhi mang nàng ra ngoài chơi, Thanh nhi nghe xong quả nhiên đưa nàng tới rừng hoa đào chơi.

      Nàng biết, nam tử kia tuyệt đối lại tới.

      Quả đúng như nàng đoán, lâu sau đến chỗ nàng đứng, vừa đến chỗ trước mặt nàng liền cười mắng, “Tiểu ngu ngốc, phải ta ngươi chờ ta sao? Tại sao lại nhanh như vậy?”

      mặt đánh phấn hồng che khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh trạng, nàng biết, như vậy nàng mới giống Thanh Nhi.

      “Thân thể có chút thoải mái, cho nên mới .” xong nhe răng cười, may mắn là, giọng của nàng và Thanh Nhi cũng gần giống nhau.

      ? tại tốt chỗ nào? Còn nữa, ngươi tên gì?” Ánh mắt Bắc Thần Nghiêu nhìn kỹ người nàng.

      “…Tên ta là Diệp Mạn Nhu.”

      “Cầm cái này! Ba năm sau! Chờ ba năm sau bổn vương tới thú ngươi! Nhớ kỹ!” Bắc Thần Nghiêu vội vàng, dứt lời vận khí phi thân dời .

      ‘Bổn vương?’ là vương gia! Trời ơi, người nàng xem trọng ngờ lại có thân phận cao quý như vậy!

      “Này, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Lúc Diệp Mạn Thanh trở về nhìn thấy Diệp Mạn Nhu thần sắc ngây ngốc, khuôn mặt phiếm hồng, mà trong tay cầm ngọc bội hình Giao Long.

      “À, có việc gì, chúng ta mau trở về thôi.” Ánh mắt của Diệp Mạn Nhu né tránh, hai tay bối rối cất miếng ngọc bội.

      Nàng thể để Thanh nhi biết, bằng hạnh phúc mất dễ như trở bàn tay!

      Ba năm sau.

      Diệp Mạn Thanh nhìn thấy Diệp Mạn Nhu như ý nguyện gả cho người trong lòng, lúc đón dâu chú rể kia lộ mặt, nàng nhìn liền hiểu.

      ra là !

      Nàng nhớ .

      Rừng hoa đòa, đường , Giao Long ngọc, tỷ tỷ động tâm, vương gia, thành thân.

      Từ nàng thông minh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng nàng vẫn hiểu được

      Nàng vừa câu “Là ”, ràng thân thể của tỷ tỷ trong khăn voan run rẩy.

      Là lần nàng dẫn tỷ tỷ xuất môn sao?

      A, tất cả đều ró ràng.

      Nàng mỉm cười, “Tỷ tỷ, chúc tỷ hạnh phúc.” Nàng lòng chúc phúc.

      Ngày hôm ấy, hoa đào bay tán loạn, ta với người gặp nhau.

      Người biết tình ta, ta tưởng người vô tình.
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      fujjko thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Editor: Vân Phiêu

      Chương 44.1: Tâm tư bị nhòm ngó

      Đêm tối qua , trời mới tờ mờ sáng, ánh nắng mai tinh sương chiếu rọi, nhanh chóng yên tĩnh.

      Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ trong tiểu viện của Mộ Dung Tiểu Tiểu, từ thanh có thể nghe được, người tới rất vội vàng.

      Khuôn mặt nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu che lấp trong khuỷu tay sư huynh bị đỏ bừng hết cả, kiên nhẫn dụi dụi vào bên trong, muốn tránh khỏi tiếng ồn ào quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

      Dạ Nguyệt Ly chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng, giống mới vừa tỉnh ngủ chút nào.

      “Hoàng hậu bị bệnh.” Lời lạnh nhạt.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ, làm sao vậy? Ngày hôm trước phải còn tốt lắm sao? “ xem chút thôi.”

      Dù sao cũng cần phải vào cung. Mộ Dung Tiểu Tiểu từ trong chui ra ngáp dài cái, hai tay dang ra, chờ người khác mặc quần áo cho nàng.

      thanh trong viện biến mất, nghĩa là bị Toái Nguyệt ngăn lại, như vậy sư huynh cũng biết tình huống rồi? Lại là dùng truyền mật?

      Trong mắt Dạ Nguyệt Ly lóe lên ý cười, nha đầu này đúng là hiểu được hưởng thụ hầu hạ, nhưng mà muốn chính là loại hiệu quả này.

      Tập thành thói quen tự nhiên.

      Động tác sư huynh lần nữa thong thả chậm chạp làm Mộ Dung Tiểu Tiểu cau mày, nếu như nàng nghĩ sai, bên kia hoàng cung chắc rất gấp gáp. Là mẫu hậu của Bắc Thần, nàng nên giúp chút.

      tốt rồi.” Dạ Nguyệt Ly sắc mặt khó chịu, đồng ý cho tiểu nha đầu chuẩn bệnh cho mẫu thân tình địch rồi, còn muốn để tăng nhanh tốc độ? Nha đầu này có lương tâm.

      Dưới ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly chậm rì rì chỉnh trang cho người trong lòng xong, lúc này mới ôm người từ trung phi thân đường đến hoàng cung, cũng chậm hơn so với kiệu mềm được phái tới đón.

      Vừa tới cửa cung có người lo lắng ở đó chờ đợi, “ nương mời cùng lão nô bên này.”

      Phúc Yên xoa xoa mồ hôi trán rơi xuống, trong nội tâm than thở lần nữa, hai người hoàng thượng hoàng hậu là hành hạ lẫn nhau, tối hôm qua vừa mới nháo xong, hôm nay hoàng hậu liền bị bệnh, hoàng thượng lòng lo lắng như lửa đốt. Thiếu chút nữa ngay cả thượng triều cũng rồi, vẫn là hết lời khuyên can mới khuyên được người .

      Ngược lại nhị hoàng tử lại ngay lập tức có biện pháp mời đồ đệ của thần y đến chuẩn bệnh, giống hoàng thượng, chỉ biết gấp đến độ xoay quanh, lại dám thăm hoàng hậu.

      Vừa vào Phượng Khuyết cung, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền cảm giác khí bất thường, cung nhân sắc mặt tái nhợt cúi thấp đầu, tiêu điều lạnh lẽo, đau thương buồn bã, riêng có tiểu cung nữ còn núp ở bên lên lén khóc thút thít, thanh như muỗi kêu.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc, xảy ra chuyện gì?

      vào cửa tẩm điện, thanh quen thuộc từ trong điện truyền ra, là Bắc Thần Thụy, chỉ là giọng trầm thấp, mang theo tia đau lòng.

      “Mẫu hậu, nhi thần mời đồ đệ của thần y tới, người thử khám chút xem sao.”

      Vừa mới bước vào tẩm điện, thấy cảnh này, Bắc Thần Thụy quỳ ở trước giường, Diệp Mạn Thanh đắp cái chăn gấm mình, nghiêng người mà nằm, hướng mặt vào trong giường, thấy cảm xúc của nàng.

      “Hoàng hậu nương nương, nhị hoàng tử.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đáp xuống khỏi vòng tay của sư huynh, nhàn nhạt lên tiếng.

      “Tiểu Tiểu, ngươi đến rồi, nhanh, mau tới xem cho mẫu hậu chút.” Bắc Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu y hệt như cứu tinh, con mắt vằn đầy tia máu, nét mặt chờ đợi.

      Nụ cười bên môi kéo xuống vặn vẹo, Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy cứng nhắc tới cực điểm, muốn bao nhiêu khổ sở có bấy nhiêu khổ sở.

      Trong nội tâm Bắc Thần Thụy cười khổ, cũng muốn ở trước mặt Tiểu Tiểu lộ ra bộ mặt như vậy, nhưng thể thay đổi, nếu là thái y trong cung tới xem bệnh, mẫu hậu càng đồng ý.

      Tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Bắc Thần Thụy như vậy, râu ria đầy mặt, xiêm y nhăn nhúm, cũng còn hình tượng của công tử thanh nhã, nàng khẽ nhíu mi, “Ừ.”

      có thân mẫu, vì sao thể thương?

      Chỉ là người đáng thương thôi.

      Lông mày Dạ Nguyệt Ly nhíu lại, thích tiểu nha đầu quan tâm chuyện của người khác! Tiểu nha đầu của chỉ cần quan tâm là đủ!Dư quang nơi khóe mắt liếc xéo Bắc Thần Thụy mặt đất, tròng mắt dấu diếm tia ánh sáng lên.

      “Mẫu hậu, đứng lên cho Tiểu Tiểu xem chút , lần là được rồi.” Lời Bắc Thần Thụy còn là khuyên bảo, mà gần như là cầu xin.

      Diệp Mạn Thanh vẫn lên tiếng, trong viện đột nhiên yên tĩnh lại.
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      fujjko thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Vân Phiêu

      Chương 44.2

      Lúc Bắc Thần Thụy chuẩn bị mở miệng khuyên bảo lần nữa, yên tĩnh trong điện bị phá vỡ, chữ đột ngột vang lên:

      “Cút.”

      Mặc dù Diệp Mạn Thanh , nhưng lại giống như tiếng chuông vang dội trong tim Bắc Thần Thụy, mặt mũi khổ sở, hai tay đặt mặt thảm cả mười đầu ngón tay đều cắm sâu vào da thịt, tự như bất mãn, tựa như khổ sở, giãy giụa dứt, rồi sau đó, bất thình lình
      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :