1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Phi lễ chớ nhìn

      Nếu như ở Bắc Địch thời tiết ngày hè ấm áp ở vùng ngoài kinh thành 30 dặm lại có nơi gió lạnh, những gốc cây khô héo đầy rẫy khắp nơi, cực kỳ hoang vắng, phóng tầm mắt nhìn về phía xa đều thấy bóng dáng con người.

      “Ngài về, mọi chuyện như thế nào rồi!?” nữ tử áo đỏ chói mắt, tóc đen búi cao thành kiểu mĩ nhân, lộ ra cả nửa bộ ngực, da thịt trắng như tuyết, dù là cúi đầu cũng giấu được vẻ quyến rũ giữa lông mày xinh đẹp, kính sợ đứng sau lưng người mới tới, lời mang theo kích động.

      “Trì Hàm Yên, ngươi nên quản những chuyện phỉa của mình, ngươi có nhớ là vì sao, ngươi mới trở thành vật thí nghiệm giống như đám người phía trong kia.” Người chuyện chính là kẻ mới rời , Huyết môn môn chủ Huyết Thiên, tầng hắc sa kia che lại mặt mũi, nhìn thấy diện mạo và cảm xúc của , nhưng Trì Hàm Yên có thể cảm thấy hai đạo ánh mắt lãnh mang theo sát khí hướng thẳng tới phía mình.

      Môn chủ tức giận!

      “Thuộc hạ đáng chết, nên mạo phạm môn chủ, Hàm Yên chỉ là nhất thời bực tức nhịn nổi, muốn bỏ qua cho kẻ thù dễ dàng như vậy, còn Hắc Báo cũng vậy…” Trì Hàm Yên trong lòng đầy bi phẫn, đến Hắc Báo đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt còn chưa chút lệ quang, trông rất oan ức.

      Huyết Thiên đột nhiên xoay người hề báo trước, bàn tay bóp chặt cái cổ tinh xảo của Trì Hàm Yên, cười quỷ dị. Trong nụ này, Trì Hàm Yên nhìn thấy liền sởn tóc gáy.

      Ngón cái của nhàng vuốt vẻ động mạch chính cần cổ, từng chút từng chút.

      Trì Hàm Yên hoảng sợ mở to mắt, mặt sớm mất huyết sắc, người khác có lẽ biết, nhưng nàng ta hiểu . Môn chủ trừ lúc trừng phạt bọn họ thủ đoạn kinh khủng, thích nhất là cắt cổ khi giết người, nhìn dòng máu chảy lênh láng, thi thể vì mất máu mà trắng bệch, khi đó môn chủ vô cùng vui vẻ hưởng thụ cả quá trình!

      “Trì Hàm Yên, người có thể hù dọa bổn tọa còn chưa xuất , ngươi muốn làm người đầu tiên?” Huyết Thiên sâu .

      Trì Hàm Yên hoảng sợ vô cùng nhưng cũng làm cho Huyết Thiên thu hồi tay lại, ngón tay vuốt ve càng thêm chậm chạp, giống như suy nghĩ nên xuống tay từ chỗ nào, máu mới có thể chảy ra đẹp đẽ hơn.

      “Môn chủ, cần, Hàm Yên biết sai rồi.” Giộng của Trì Hàm Yên khàn khàn, cuống quýt cầu xin tha thứ, tơ vàng Mẫu Đơn ở trong tay áo, mười ngón tay nhiều lần định sử dụng, nhưng cuối cùng dám, bởi vì nàng biết, nếu làm như vậy, kết quả thảm hại hơn!
      Nàng ta kông nên vọng tưởng lừa gạt môn chủ, Hắc Báo quả bị nàng ghiết chết, nhưng là, đáng chết! lại có thể thừa dịp nàng ta bị bị thương mà cường bạo nàng ta! Tên bằng cầm thú đó, làm xong chuyện còn muốn giết nàng, nàng ta biết nhất định là do môn chủ coi trong nàng ta nên mới nổi sát tâm.

      Nhưng Hắc Báo đến chết cũng ngờ tới, nàng ta còn vũ khí trí mạng, chính là thứ mà môn chủ đưa cho.

      “Hãy nhớ lây, nếu ngươi có khuôn mặt này, ngươi cái gì cũng còn.” Huyết Thiên trầm những lời này xong, liền hướng đập tới hòn đá khác biệt bên cạnh, đất đột nhiên xuất cái động lớn mà người có thể vào.

      Bóng dáng đen như mực của Huyết Thiên biến mất ở chỗ cửa động, lúc này Trì Hàm Yên mới ngã xuống đất, chưa hoàn hồn, gió lạnh thổi từ cửa động tới, làm cho nàng ta rùng mình cái, sờ ra sau lưng, thấy thấm ướt mồ hôi lạnh.. Hai tay nàng ta run run sờ lên gương mặt mình, sắc mặt trắng bệch thốt lên hai chữ “ Hoàn hảo”. May mắn còn có gương mặt này, may mắn môn chủ trừng phạt nàng.

      Sau khắc, cặp mắt của Trì Hàm Yên nheo lại, ánh mắt đầy ác độc, Tiêu Diêu Sơn Trang, cứ chờ xem, Trì Hàm Yên ta nhất định trở lại báo thù. Nếu phải vì bọn hộ nàng làm sao lại phải chịu khổ như vậy! tại còn suýt bị môn chủ giết chết!

      Ngày ấy.

      Tức Mặc Tuyết Dương đem Thiên Sơn Bách bị tra tấn nửa sống nửa chết kia ra cho Trì Hàm Yên cùng Hắc Báo xem, đây chính là điều mà tên cuồng sạch như nổi cả đống da gà mới hoàn thành, vừa nhìn thấy là kiệt tác, dĩ nhiên là cấp cho người qua lại quan sát.

      Bộ dạng của Trì Hàm Yên hung tợn giống như nhận ra chính là người đá sau lưng nàng ta, nhưng dù sao Tức Mặc Tuyết Dương cũng mặc kệ, có bản lĩnh đến báo thù cũng được.
      Last edited by a moderator: 26/11/15
      fujjko thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41.2:

      Lúc ấy Thiên Sơn Bách còn hình người, thịt người nát bấy lồi lõm hình thù, trong đó còn có những con trùng chui rúc, quá mức ghê tởm.

      Tức Mặc Tuyết Dương cười cười, nhìn Trì Hàm Yên hai chân nhũn ra và Hắc Báo dám thở mạnh bộ dạng rất là buồn cười.

      Cho là dùng hình với bọn họ sao? Nghĩ hay lắm!

      Làn này có lẽ phải trở về trước hai ngày, nghĩ đến đây, trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương lại oán hận chủ tử mình nhẫn tâm.

      “ Trang chủ của chúng ta là người tốt, quyết định thả các ngươi , các ngươi tự chuẩn bị .”

      Trì Hàm Yên và Hắc Báo nửa tin nửa ngờ, Tức Mặc Tuyết Dương phất tay cái để thủ hạ thả người.

      làm việc theo chỉ thị của chủ tử, mặc dù có chút , nhưng vẫn nghe theo lời dặn của chủ tử theo phía sau quan sát.

      Quả nhiên tất cả đều giống như những gì chủ tử dự đoán, người chết, xác định người nào có bản lĩnh hơn, trở về báo tin.

      Ban đêm, khi Trì Hàm Yên ở trong phòng của khách điếm chữa thương, cửa phòng bị đá văng ra, người vào là Hắc Báo. Nàng ta định quát, Hắc Báo lại tiến lên giữ chặt thân thể nàng, Trì Hàm Yên bị thương nặng phải là đối thủ của Hắc Báo, cứ như vậy đành bị vũ nhục!
      Nàng ta hận, nàng ta mắng, nhưng này tất cả thể ngăn cản Hắc Báo cường bạo nàng ta!

      Cuối cùng, Trì Hàm Yên ngờ rằng, Hắc Báo còn muốn giết nàng ta!

      Nàng ta hỏi, “Vì Sao?”

      “Chỉ trách ngươi nữ nhân này luôn dùng khuôn mặt mê hoặc môn chủ, đoạt coi trọng của môn chủ với ta, ngươi là nữ nhân ngu ngốc chuyên làm hỏng việc, Huyết môn có ngươi tồn tại là mất mặt!” Hắc Báo phẫn nộ, bất bình nhìn Trì Hàm Yên chán ghét đến cực điểm.

      “Cái tên cầm thú này!” Trì Hàm Yên tức giận mắng.

      “Ả kỹ nữ này, sớm còn là trinh nữ, hừ, giết chết ngươi rồi coi như Hắc Báo ta giúp Huyết môn thanh lí môn hộ!” Về sau rốt cuộc cần ngày ngày đối mặt với nữ nhân này nữa, ả có tư cách gì làm hộ pháp giống !

      “Mạng của ta là của Môn chủ, ngươi tại thể giết chết ta rồi!”

      “Mạng của chúng ta cái nào phải là của môn chủ? Từ ngày uống vào cái loại thuốc đó, mạng của chúng ta sớm phải là của mình!”

      “Ý ta phải như vậy…” Như này.

      “Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết !”

      “A…..ngươi, ngươi, sao ngươi có thể…” Hắc Báo ngạc nhiên ngã xuống đất, vì sao tình thế lại thay đổi trong nháy mắt, chết nhắm mắt!

      Ngón trỏ của Trì Hàm Yên chậm rãi khởi động nhân ngọc tay, vừa rồi nàng sớm muốn giết , cũng đến vạn bất đắc dĩ nàng cũng dám ra tay, tự mình xử lý hộ pháp của Huyết môn, nếu chết cũng bị lột da, trừng phạt của môn chủ rất khinh khủng, nàng ta vĩnh viễn đều muốn thử!

      Chuyện đến nước này rồi, nếu giết Hắc Báo, người bị giết chính là nàng ta!

      Mặc dù nàng ta có gương mặt này, nhưng cũng chỉ là vì gương mặt này nên dù nàng giết Hắc Báo môn chủ cũng trừng phạt nàng, giết nàng, nhưng lại làm cho nàng sống bằng chết.

      Mặc kệ như thế nào, môn chủ ở đó, nàng liền dối mình và Hắc Báo đường đào thoát khỏi Tiêu Dao sơn trang bị người đuổi giết, Hắc Báo vì ngăn cản nên mới bị giết chết.

      Như vậy, nàng tạm thời có thể bảo trụ mạng sống!

      Bỗng nhiên lại nghĩ tới đôi mắt như chim ưng của nam tử kia - Hắc Ưng, cũng là trong tứ đại hộ pháp, và Hắc Báo quan hệ cực kỳ tốt, sau này, nàng cũng phải cận thận cho hán tìm ra manh mối!

      Tức Mặc Tuyết Dương buồn chán ngồi nóc nhà xem diễn, haizzz, thú vị, còn tường cuối cùng nam nhân này trở về Huyết Môn báo tin, nghĩ tới nữ nhân kia còn có vũ khí bí mật, có nên đoạt nó ?

      Ách, vẫn là nên , nên coi cảnh này chứ, phi lễ chớ nhìn, nữ nhân này có mặc y phục đấy!!
      *Vân: Tức Mặc nhìn hết rồi mới ngại ngùng…. :))))) đúng là chớt mất*
      Last edited by a moderator: 26/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: tàn nhẫn

      Màn đêm buông xuống, trong nhà sớm đốt nến, ánh sáng chiếu rọi khắp phòng.

      Bên trong phòng truyền đến nhiều tiếng , sau đó kèm theo tiếng bàn ghế di động, bất chợt, ‘ùm, ùm’ tiếng, lời chợt dứt.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu đen mặt nhìn quần áo của mình ướt sũng, nhìn lúc rồi nhắm mặt dựa vào cạnh bồn tắm cùng sư huynh, nhớ lại cả quá trình vừa rồi tại sao mình lại bị kéo vào bồn tắm, nghiến răng nghiến lợi , “Sư huynh!”

      Nàng tắm chung rồi!!!

      Dạ Nguyệt Ly chậm rãi mở nắt, đáy mắt tản ra ánh sáng quỷ dị, đột nhiên ngón tay chuyển động! Nhắm thẳng vào gương mặt của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sắc mặt nghiêm túc , “Nơi này!”

      Híp híp mắt, “Nơi này!” Ngón trỏ của tay kia chỉ về hướng cổ.

      Suy nghĩ trong chốc lát, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm trước ngực của tiểu nhân nhi.

      Ngay sau đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, đây là cái tình huống gì?

      “Sư huynh giúp ngươi trừ độc.” Đầu lưỡi khẽ liếm lên gương mặt nhắn của tiểu nhân nhi, xuống cổ, ràng cảm giác bả vai bên dưới có chút run run, biết là vì tức giạn? Hay sợ hãi? Dạ Nguyệt Ly trong mắt tràn đầy ý cười.
      (vân: Dạ ca quá lợi dụng thời cơ rồi….đáng quá mất!!! )

      Nếu như nàng nhớ nhầm, ban ngày Huyết môn môn chủ động tới hai nơi này người nàng, nhưng làm ơn, cách cái bao tay rồi mà!!!

      “Sư huynh, phải huynh luyến đồng chứ?” Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu cổ quái nhìn sư huynh.

      Người đối diện đôi mắt đen láy long lanh như nước, nhưng cách môi phiếm hồng mà thích kia lại ra những lời mà muốn nghe, Dạ Nguyệt Ly mặc dù hiểu như thế nào là “luyến đồng”, nhưng vẫn có thể căn cứ vào ý tứ của chữ để hiểu, thích trẻ con?

      “Sư huynh thể tình cảm cho ngươi xem.”

      “Ưmh”

      Dạ Nguyệt Ly khẽ cúi đầu khẽ cắm bờ môi của người bên dưới. Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đau kêu lên, Nhân cơ hội ấy, đầu lưỡi của Dạ Nguyệt Ly bá đạo xông vào, hơi thở mùi đàn hương tràn ngập quanh mũi của nàng.

      Nhìn thái độ của nàng với Bắc Thần Thụy, tạm thời so đo nàng cười với tên kia, thoáng trừng phạt cái là được rồi.

      Lại vậy nữa! Chẳng lẽ đời này nàng bị sư huynh ăn hết?
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      fujjko thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42.2

      Hoàng cung, Phượng Khuyết cung.

      “Bây giờ quá muộn rồi, nương nương, ngừng thêu thôi cẩn thận mỏi mắt.” Thị nữ nhàng mở miệng, mang cây đèn tới, làm ánh sáng thêm rực rỡ.

      khung phượng ỷ tơ vàng, Diệp Mạn Thanh vừa hoàn thành nửa bản vẽ hoa mai, quanh người đều trầm tĩnh, sắc mặt lạnh nhạt, lời lạnh lùng, “ sao, các ngươi cứ lui trước , nơi này cần hầu hạ.” Nâng tay phải lên cầm cây đèn mà cũng nữ kia mang đến.

      “Dạ , nô tỳ cũng mệt, nô tỳ ở đây với nương nương thôi.” Cung nữ bên cạnh vội vàng lắc đầu, tiếp tục cầm cây đèn soi lên phía trước. Ở nơi hoàng cung ăn thịt người này, người hầu trong Phượng Khuyết cung là thoải mái, tự tại nhất, bởi vì họ chưa bao giwof phải lo lắng phạm sia lầm bị chủ tử đánh chết hoặc bị phạt đến phòng giặt lao động. Nương nương mặc dù tính cách lạnh lùng chút, nhưng đối với mọi người cực kỳ tốt, mỗi khi đến dịp lễ tết đều ban thưởng, người chủ tử như vậy có thể tìm ở đâu được, Nam Nhi suy nghĩ trong lòng như vậy.

      Hôm nay, nàng nghe bên Dao Vũ cung có cung nữ mắc lỗi bị phạt đánh, bây giờ sống chết chưa .

      Diệp Mạn Thanh bờ môi mím , tay vẫn luôn thêu.

      Quanh thân nàng tản ra hơi thở xa cách, làm Bắc thần Nghiêu mới bước vào tẩm điện khỏi nhíu mày.

      Trong tay áo quả đấm tự chủ mà nắm chặt cũng dần thả lỏng, hít sâu cái, điều chỉnh cảm xúc, lúc này mới bước vào trong tẩm điện. cho cung nhân bẩm báo trước khi vào điện, là muốn xem xem lúc này nàng làm gì, ngờ trễ thế này nàng vẫn còn thêu.

      biết nhắc chủ tử nghỉ sớm sao? Ngươi làm nô tài kiểu gì thế hả?” Giọng uy nghiêm của Bắc Thần Nghiêu đột nhiên vang lên trong điện, Nam Nhi sợ quá quỳ đến bịch cái xuống đất, còn chưa kịp nghi ngờ vì sao hoàng thượng lại ở trong Phượng Khuyết cung, cũng để ý tay còn cầm đèn dầu, đầu đập cộp cộp xuống đất, “ Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng ta mạng!” Sáp nến chảy ra vào mu bàn tay, Nam Nhi cũng dám phát ra tiếng kêu than nào.

      Diệp Mạn Thanh mi tâm khẽ nhíu, “ có chuyện của ngươi, lui xuống .”

      Nam Nhi hốt hoảng lui ra ngoài tẩm điện.

      “Tham kiến hoàng thượng.” Diệp Mạn Thanh nhàng hành lễ.

      Bắc Thần Nghiêu nhàng đỡ cánh tay nàng dậy, “ cần hành lễ, tại sao còn chưa ngủ?” Lời ân cần tha thiết, trong mắt chưa toàn thương.

      Diệp Mạn Thanh mặt thay đổi nhấc tay ra, khẽ nghiêng người, lần nữa hành lễ, ‘Hoàng thượng, lễ thể bỏ.” Sau đó lạnh lùng , “ Nô tỳ chưa buồn ngủ.”

      Bộ dạng lạnh nhạt của nàng làm Bắc Thần Nghiêu sắc mặt thay đổi, “Thanh Nhi có cần phải đối với trẫm như vậy ?” ở cung Dao phi trằn trọc ngủ được, trong lòng toàn là hinh bóng của nàng, ngờ đến đây thái độ của nàng lại như vậy! Chân Chân đáng ghét!

      (* Chân Chân là tên thân mật của Diệp mạn Thanh nhá!)

      “Hậu cung nhiều tỷ muội như vậy, chắc hẳn rất nhớ thương hoàng thượng.” Diệp Mạn Thanh vẫn luôn cúi mặt, từ khi Bắc Thần Nghiêu tiến vào trong tẩm điện vẫn nhìn cái nào.

      “Hoàng hậu đây là muốn đuổi trẫm ?” Bắc Thần Nghiêu đột nhiên nổi giận.

      “Nô tỳ dám.” Nàng vẫn lạnh nhạt trả lời.

      “Diệp Mạn Thanh! Chớ quên mạng của ngươi do trẫm định đoạt!” Trong cả hậu cung này, chỉ duy nhất mình nàng đối đãi với như vậy!

      “Nô tỳ tất nhiên hiểu, nếu hoàng thượng muốn, lúc nào cũng có thể lấy .” Bờ môi của Diệp Mạn Thanh hé ra nụ cười lạnh lùng, nếu tính mạng của nàng phải do nàng quyết định, như vậy thà chết , cũng cần đến thân thẻ dơ bẩn này nữa.

      Bắc Thần Nghiêu nhìn bờ môi nàng đầy ý khinh thường, tay phải nhấc lên, bóp chặt cần cổ của Diệp Mạn Thanh, gầm . “Diệp Mạn Thanh, trẫn biết ngươi cần tính mạng này,nhưng mà, ngươi chớ quên người nhà của ngươi vẫn còn ở trong tay trẫm, trẫm muốn bọn họ chết, nhất định bọn họ lập tức chết.

      Lời của Bắc Thần Nghiêu ngoan độc, trong tay dùng sức, Diệp Mạn Thành từ đầu vẫn luôn mím chặt bờ môi, để phát ra thanh kêu đau đớn nào.

      “Đường đường là vua của nước lại ở đây uy hiếp người khác sao?” Nàng vẫn mãi cam lòng, cũng biết rằng nếu như vậy chọc nam nhân kia tức giận điên cuồng, nhưng nàng vẫn muốn hỏi, nếu hận ý của nàng có chỗ thoát ra.”
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      fujjko thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 42.3

      "Diệp Mạn Thanh, nàng cần khiêu khích kiên nhẫn của trẫm!" tức giận của Bắc Thần Nghiêu thể kiềm chế được.

      "Hoàng thượng từng thấy áy náy sao?" Diệp Mạn Thanh lúc này mới ngẩng đầu, nâng mắt, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Thần Nghiêu, giống như muốn nhìn thấy xấu hổ của .

      Bắc Thần Nghiêu dừng lại, như bị đâm vào chỗ đau, bàn tay vươn tới cái cổ trắng xanh của Diệp Mạn Thanh, bóp chặt, ánh mắt ác độc, khuôn mặt vặn vẹo, "Diệp Mạn Thanh ngươi là nữ nhân của trẫm, trẫm cần áy náy hay xấu hổ!" Lời này vừa là cho Diệp Mạn Thanh nghe, cũng vừa là cho mình nghe, tại sao phải áy náy? Tất cả mọi thứ của nước Bắc Địch đều là của ! Bao gồm cả nàng!

      "Ngươi gặp báo ứng." Thanh của Diệp Mạn Thanh khàn đục, sắc mặt chuyển xanh mét.

      "Có bị báo ứng hay trẫm biết, nhưng trẫm biết ngươi phải chịu lửa giận của trẫm!" Dứt lời, buông tay, đợi Diệp Mạn Thanh có thể thuận hơi, chặn ngang người nàng, vứt mạnh lên giường, tức giận quát, "Phúc Yên, cho phép bất kỳ kẻ nào vào, trái lệnh giết tha!"

      Ở ngoài phòng Phúc Yên run lên, khuôn mặt buồn bã, lắc đầu than , hoàng hậu cần gì phải làm vậy chứ, nhị hoàng tử lại sống ngoài cung, nước xa cứu được lửa gần.

      Lúc này Diệp Mạn Thanh nằm ở giường cặp mắt vô hồn, trong mắt mất hết tiêu cự, nàng mặc cho người bên điên cuồng xé rách quần áo, rách thành từng nảnh vụn, từng miếng từng miếng tán loạn bên giường, dưới đất, cho đến khi người chợt lạnh.

      Bắc Thần Nghiêm nhìn ra thịt trắng như ngọc của Diệp Mạn Thanh phía dưới, hai mắt của nhuộm đỏ, đáy mắt tràn đầy dục vọng điên cuồng, có gì báo trước, cứ như vậy thô bạo xỏ xiên qua thân thể mềm mại của nàng!

      Phía dưới chợt nhói đau, khiến trong mắt Diệp Mạn Thanh có chút hồi hồn.

      Lại là như vậy, đau đớn người đủ để át trái tim khổ sở của nàng, hai mươi năm rồi, loại chuyện hành hạ này nàng cũng quen.

      "Thanh Nhi, cần trốn tránh trẫm, trẫm nàng, trẫm cho nàng lạng nhạt với trẫm, trẫm đồng ý!" Cảm thấy Diệp Mạn Thanh bên dưới chống cự, thờ ở lạnh nhạt, động tác thô bạo của Bắc Thần Nghiêu dần dần chậm lại, hôm hai gò má của Diệp Mạn Thanh, thâm tình .

      "Ngươi ghê tởm." Làm chuyện bằng cầm thú còn có mặt mũi ra những chuyện như vậy, nàng thấy quá trơ trẽn! Ngay tiếp theo cảm giác người cũng ghê tởm!

      Hai mắt Bắc Thần Nghiêu mở to, nổi trận lôi đình, nàng dám ghét bỏ ! Nàng sao có thể !?

      Động tác phía dưới càng thêm cuồng bạo, để ý chút nào cơ thể mảnh mai phía dưới liệu có thể chịu đựng được , chỉ biết, rất cần phát tiết ngay lúc này.

      Hàm răng của Diệp Mạn Thanh hung hăng cắn môi dưới, nàng nhắm mắt vô lực, cặp mắt khô khốc khô kiệt nước mắt, ở nơi này ngày qua ngày, nước mắt nàng sớm cạn. . . . . .

      Trước khi nàng ngất , nội tâm kêu lên "Diệp Mạn Nhu, ta hận ngươi! Ta hận các ngươi! Tại sao ngươi chết lại muốn mang hạnh phúc của ta chôn theo? Ta hận cơ thể này, tại sao lại giống ngươi như đúc! Tại sao ngay cả quyền được chết ta cũng có!"
      Last edited: 28/11/15
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :