1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Túng sủng đụng ngã sư muội - Như Nhược Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Vân Phiêu

      Chương 39: phố bất ngờ đánh

      Nữ nhân quen biết này nhìn nàng? Nàng còn chán ghét nữ nhân này!

      Dám động đến đồ của nàng, nàng cũng muốn nàng kia nếm thử ngân châm của nàng.

      Tuyết Lang rung đùi đắc ý đến bên người Mộ Dung Tiểu Tiểu giả đáng , tiểu chủ nhân đáng , tuy rằng nó cũng có thể ngụm cắn đứt tay của tên kia.

      Dạ Nguyệt Ly ghen tuông ngập trời, sao người khác để ý đến mà nha đầu ra tay? Chẳng lẽ nàng để ý con cẩu kia hơn ?

      Trong lòng ý tưởng lại kiên định lần nữa, kế hoạch dạy dỗ phải tiếp tục thực , rất cấp bách!

      Bắc Thần Vũ cùng Mộ Dung Vũ Phỉ nội tâm cả kinh, nghĩ tới tiểu nương này mới tám tuổi mà tâm ngoan thủ lạt đến vậy.

      Bắc Thần Thụy bên môi cũng là nụ cười ôn nhu, tròng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu mang theo tia sủng nịnh mà chính y cũng biết, xem ra dù là động vật được nan quan tâm cũng rất là hạnh phúc , tốt.

      Nhìn thị vệ kia còn run rẩy, Bắc Thần An tâm sợ hãi, nhìn đến bộ dáng kiêu ngạo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nộ khí dâng lên, răng nanh cắn chặt, “Hoàng huynh!” Băc Thần An gầm lên.

      Dạ Nguyệt Ly xem đến lúc này, hàn quang trong mắt càng sâu, lão hoàng đế kia tức giận còn chỉ dám giấu, nhóm người này tốt nhất nên tự tìm chết.

      “Được rồi, An nhi, cung của ngươi cũng có ít chim quý hiếm, thiếu con cũng đâu có gì?” Băc Thần Vũ sờ sờ cái mũi, đây phải là giúp Mộ Dung Tiểu Tiểu, mà là ngại thân phận của Dạ Nguyệt Ly, tại là muốn lôi kéo người này, có thể nào vì việc nho này mà làm hỏng?

      Băc Thần An mắt phượng trừng trừng, dám tin hoàng huynh ruột thịt của mình lại giúp người ngoài!

      “Hoàng huynh, ngươi đáng giận! Ta với mẫu phi người giúp ta!” Bắc Thần An nổi giận quát.

      Cái câu “ngươi đáng giận” kia quả thực chọc giận Bắc Thần Vũ, Bắc Thần Thụy ở đây, muội muội mình lại cho mình mặt mũi, huống chi ở đây vẫn là đường lớn!

      Bắc Thần Vũ hai mắt híp lại, nhìn về phía Bắc Thần An ánh mắt mang chút cảnh cáo, “ Lại hồ nháo trở về !” Nữ nhân chính là ngu xuẩn, xem ra quá xem trọng nàng, bộ dạng xúc động này còn muốn quyến rũ Dạ Nguyệt Ly?

      Thái độ của Bắc Thần Vũ làm cho sắc mặt của Bắc Thần An trầm xuống, lần này rốt cuộc thể lời nào.

      “Tiểu Tiểu, ta muốn chọn lễ vật, ngươi cùng được ?” Băc Thần Thụy thanh nhàng đột nhiên vang lên.

      “Ừ?” Mộ Dung Tiểu Tiểu sửng sốt, vẫn sửa sang lại tay áo. Dạ Nguyệt Ly bên cạnh nhìn nàng vật lộn với tay áo như có thâm cừu đại hận, trong mắt lóe lên ý cười, thông tả đến trước mặt tiểu nhân nhi, cúi xuống ôm nàng lên, hết sức chuyên chú sửa sang lại tay áo giúp nàng.

      Vẻ mặt chuyên chú ngón tay linh hoạt, lưu loát rất nhanh đem tay áo cột chắc, còn làm hai cái nơ con bướm xinh đẹp.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu ngốc lăng, nghĩ tới chỉ dạy sư huynh có lần, sư huynh liền nhớ kỹ cách kết này.

      màn kinh ngạc này rơi vào trước mắt mọi người, Mộ Dung Vũ Phỉ có lẽ biết thân phận Dạ Nguyệt Ly, nhưng Bắc Thần Vũ lại rất ràng.

      Ở Bắc Địch quốc nam tử có địa vị tôn quý, tại ngoài đường khom người trước nữ tử quan tâm đó là đối với thân phận của mình khinh thường, lại nghĩ đến thân phận đặc thù Lương thương nhân của Dạ Nguyệt Ly, cảm thây bất khả tư nghị, thể tưởng tượng là xuất phát từ loại tình cảm nào mới làm được như vậy?

      Bắc Thần Thụy cũng biết nam tử nên như vậy, nếu chính là người mà mình để ý, là nữa nhân làm sao? Tiểu hài tử làm sao? căn bản quan tâm ánh mắt của người ngoài. Chính là ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly nhìn đến làm cho cảm thấy quái dị, lại nghĩ tới Dạ Nguyệt Ly suốt ngày ôm Tiểu Tiểu rời, chẳng lẽ…..?

      Bắc Thần Thụy lúc này lòng có tính toán, người kia có thể lấy thân phận sư huynh ở bên cạnh nàng, thế nào? muốn dùng thân phận gì quan tâm bên cạnh Tiểu Tiểu?”

      Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu ngọt ngào vô cùng, nghe được lời mời của Bắc Thần Thụy cũng muốn cự tuyệt, tâm tình vô cùng tốt trả lời, “Tốt nhị hoàng tử chọn lễ vật cho ai đây?”

      Dạ Nguyệt Ly tay vừa thu hồi nhịn được có chút run run, , cũng có thể đánh mông nàng ?

      Nha đầu kia ngu ngốc sao? làm như vậy còn gợi lên được lực chú ý của nàng?
      Last edited: 18/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Lâu lắm òy mới thấy chương mới

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39.2

      editor: Vân Phiêu

      Lần này lại đến Bắc Thần Vũ tức giận công tâm, vất vả mới có cơ hội này, sao cuối cùng lại tặng cho Bắc Thần Thụy? Nào có chuyện tốt như vậy?...Xem ra lời mẫu phi chưa hề sai, Bắc Thần Thụy kia luôn lấy khuôn mặt dối trá lừa bịp người khác!

      Mộ Dung Vũ Phỉ biết tại sao đột nhiên Bắc Thần Vũ thay đổi sắc mặt, nhưng là thức thời ở phía sau phát ra thanh.

      “Nhị hoàng đệ có lòng, chắc là vì sinh nhật của hoàng hậu nương đúng ?” Bắc Thần Vũ trong lời có ý mỉa mai, mặc cho ai cũng nghe hiểu.

      Mọi người đều biết hoàng hậu và nhị hoàng tử từ thân cận, Bắc Thần Vũ như vậy là cố ý.

      Lời châm chọc vẫn chưa kích thích được Bắc Thần Thụy, lời của vẫn bình thản, “Chỉ là phần tâm ý thôi.”

      “Này hoàng đệ đúng là hiếu thuận nha.”

      “Chắc vậy.”

      Bắc Thần Vũ sắc mặt xấu hổ, nghĩ tới tự làm mình mất mặt, như vậy cũng chọc giận được người kia.

      Lúc này đầu mọi người đều xuất bóng đen, Dạ Nguyệt Ly sớm cảnh giác, còn chưa kịp tới chỗ tiểu nhân nhi, Bắc Thần An thét lên tiếng kinh hãi liền hướng tới ngã xuống, Dạ Nguyệt Ly thân thể so với tư tường nhanh hơn, lắc mình cái tránh thoát, mà đứng phía sau là Toái Nguyệt.

      Toái Nguyệt vốn là mặt đổi sắc nay có chút đờ đẫn, mắt cũng chớp cái, đạp cước bất động thanh sắc.


      Bắc Thần An bị cước này làm ngốc lăng rơi xuống, ngồi dưới đất hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      “Buông nàng ra!” Dạ Nguyệt Ly vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn người tới, xem ra là cố ý đem Bắc Thần An ném qua bên này của , thừa dịp hỗn loạn qua bắt tiểu nha đầu.

      “Rất muốn cứu người sao?” Người tới trầm giọng cười lạnh.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu thể động đậy, người này bất tri bất giác ở phía sau điểm huyệt nàng, thế nên nàng bị người khống chế, thân thủ của mình cũng cách nào triển khai. Con mắt cố gắng chuyển động, dư quang liếc về phía người bên cạnh, hình dáng rất quen thuộc, toàn thân hắc y, đầu đội mũ đen, ngay cả đôi tay cầm lấy bả vai nàng cũng đeo găng tay màu đen.

      Huyết môn môn chủ!

      “Xem ra môn chủ rảnh rỗi, vài cứ điểm biến mất cũng tạo thành ảnh hưởng gì.” Dạ Nguyệt Ly sâu kín .

      “Đâu có đâu có, chuyện này bổn tọa cũng buồn rầu biết phải xử lý như thế nào, ở đây bổn tọa đúng là phải tiếng cảm tạ.” Khuôn mặt bị hắc sa che khuất nhìn biểu tình, chỉ bằng thanh đều đều giống vui sướng mà cảm tạ người khác.

      “Cái kia ngươi cũng thể làm sạch .” Dạ Nguyệt Ly thanh sâu thẳm lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục.

      “Bổn tọa mỏi mắt mong chờ.” Dứt lời tay đem Mộ Dung Tiểu Tiểu hướng ngoài thành bay .

      Dạ Nguyệt Ly sát theo sau, ánh mắt liên tục nhìn đến người Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Bên này Bắc Thần An và Bắc Thần Vũ đều bị dọa cho choáng váng, gắt gao nắm áo của Bắc Thần Thụy trốn ở phía sau.

      Bắc Thần Thụy vung kiếm chém tên hắc y nhân phía sau, hướng tới gần xe ngựa, nhíu mày , “Lên xe ngựa, hồi cung mau!”

      Bắc Thần huynh muội ngây ngốc biết làm sao, mờ mịt nhìn đám hắc y nhân trước mặt.

      Lại đá thêm người, Bắc Thần Thụy đau đầu quát, “Lên xe, hồi cung!!!”

      “a, a, a.” Bắc Thần Vũ dùng cả tay cả chân bò lên xe ngựa, bên trong bối rối biết làm sao thiếu chút nữa quên đằng sau còn có Bắc Thần An, suýt nữa quất roi vào mông ngựa cứ thế mà chạy thẳng.

      Bắc Thần Thụy nhìn ra được đến bây giờ đám hắc y nhân này vẫn chưa hạ sát chiêu, nếu mình cũng thể cầm cự được lâu như thế, sắc mặt lo lắng nhìn phương hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu bị bắt , buồn bã vì bị người cuốn lấy thể rời khỏi.

      Mà Toái Nguyệt, sớm ở bên chủ từ nhà mình, phi thân rời ngay phía sau.
      Last edited: 18/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40.1: muốn
      editor: Vân Phiêu
      Dạ Nguyệt Ly luôn cùng người phía trước duy trì khoảng cách đến trượng, lướt qua tầng tầng mái hiên, cảnh sắc từ phồn hoa biến thành vắng vẻ, thẳng đến khi phòng ốc thưa thớt, người đường cũng có, người phía trước mới dừng lại ở chỗ đất trống.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu sắc mặt trầm tĩnh, chút hoảng hốt. Từ lúc ở Liễu thành, nàng biết huyết môn môn chủ này vỗ công kém, cũng nhờ vậy mà thiên quyết mới có thể đột phá tầng thứ 4, đến bây giờ cũng điểm huyệt nàng, người này chắc hiểu được thể liều mạng cùng sư huynh .

      Dạ Nguyệt Ly đáp xuống, ánh mắt lạnh như băng sắc mặt ngoan lệ, “Mục đích?”

      “Tiêu dao trang chủ quả nhiên thích , nếu sao vừa nhìn thấy bổn tọa kêu giết, cứ như thế bổn tọa có thời gian cùng trang chủ ngồi xuống hảo hảo chuyện.” Ngữ khí pha chút bất đắc dĩ, sau lúc lâu lại : “Cho nên bổn tọa mới nghĩ ra chiêu này.” Tay phải chậm rãi đặt vai Mộ Dung Tiểu Tiêu, ngón tay trỏ trong chiếc găng tay đen như có như lướt qua hai má của Mộ Dung Tiểu Tiểu, chậc chậc thở dài: “Trang chủ có diễm phúc, tiểu mỹ nhân trưởng thành chắc hẳn xinh đẹp vô song, ánh mắt đẹp.”

      Cái bao tay thô ráp vuốt phẳng qua da thịt mềm mại của Mộ Dung Tiểu Tiểu, mang theo chút ngứa ngứa, trong mắt nàng lộ vẻ chán ghét, nàng ghét đụng chạm với người khác trừ sư huynh!

      Dạ Nguyệt Ly hiểu được tiểu nhân nhi chán ghét, nhìn chằm chằm ngón tay của Huyết môn môn chủ lãnh ý trong mắt càng sâu, “Huyết Thiên xem ra ngươi muốn chuyện tử tế?”

      “Trang chủ đừng hiểu nhầm, bổn tọa chỉ cảm thấy trang chủ quá mức sa vào nữ nhân, quên chuyện phải làm của mình.” Ngón tay có chút động lời trầm.

      Khi huyết môn môn chủ mới xong câu đó mũi chân Toái Nguyệt vừa vặn chạm xuống đất, lúc này hai tròng mắt lạnh lùng nhiễm lên lo lắng, nghe ra ý trong lời , nhưng mà, làm sao mà Huyết Thiên biết được? rốt cuộc là ai?

      Nên làm gì? Sư huynh có chuyện gì phải làm? Mộ Dung Tiểu Tiểu suy nghĩ nhìn thẳng vào mắt sư huynh, nàng biết huyết thiên căn bản muốn giết nàng, bằng sớm động thủ, tin rằng sư huynh cũng nhìn ra điều đó, huyết thiên bắt nàng chính là muốn dẫn lại đây.

      “Cần ngươi quan tâm sao?” Trong mắt Dạ Nguyệt Ly lãnh ý tràn ra bức người.

      “Được rồi, Dạ trang chủ, bổn tọa xong, nhớ nhanh chóng tìm nam dục, bằng …” Ngón tay lướt qua động mạch cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó nhàng xoẹt qua, “Lần sau cũng thể nào nguyên vẹn như thế này.”

      Mặc dù nhìn thấy biểu cảm sau tầng hắc sa, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu biết huyết thiên đùa, đầu ngón tay kia của mang tia lãnh ý, sát khí xuyên thấu qua đôi găng tay, hướng đến ngay cổ nàng.

      muốn giết nàng!

      “Ngươi cho rằng có lần sau sao?” Dạ Nguyệt Ly lạnh giọng .

      “Muốn diệt huyết môn? Bổn tọa chờ trang chủ đại giá quang lâm, ha ha ha ha…..” Vừa cười lớn vừa đem Mộ Dung Tiểu Tiểu ném về phía trước, bóng dáng lập tức phóng về phía sau lao nhanh .

      “Nha đầu.” Dạ Nguyệt Ly ôm lấy cả người tiểu nhân nhi, giải huyệt đạo, ánh mặt mang vẻ xin lỗi nhìn Mộ Dung tiểu Tiểu, dù thế nào cũng tại làm tiểu nha đầu bị liên lụy.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu mi tâm khẽ nhíu, nội tâm than , “Sư huynh, chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi cũng có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh ta.” Cũng chỉ vì võ công của nàng bằng người ta, vốn tường rằng luyện đến tầng thứ tư của thiên linh quyết nàng cần lo lắng khi đối mặt với cao thủ, đúng là quên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

      Xem ra, nàng phải nhanh chóng tu luyện tiếp, tranh thủ sớm ngày đột phá.

      “Ai thể, mặc kệ là lúc ngươi ăn cơm hay ngủ,hay cả tắm rửa, ra ngoài phải có sư huynh ở bên cạnh, như vậy sư huynh mới yên tâm.” Dạ Nguyệt Ly tà tà cười, gần đây tiểu nha đầu muốn tăm với , bây giờ sao lại đồng ý? Nghĩ đến đây, hai tròng mắt lộ vẻ trêu tức.

      được!” Mộ Dung Tiểu Tiểu vội vàng phản bác, dứt lời miệng khẽ mím, khuôn mặt rối rắm, đánh chết nàng cũng cần cũng sư huynh tắm rửa, luôn cùng sư huynh lột trần từ đầu tới chân làm sao có thể?
      Last edited: 24/11/15
      fujjko thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: Vân Phiêu
      Chương 40.2

      “Nha đầu, chuyện này phải ngươi quyết định.”Dạ Nguyệt Ly mặt mày hớn hở, trực tiếp bác bỏ.

      Mặc kệ lưng phải mang cái gì, tương lai có phát sinh chuyện gì, chỉ cần có nàng bên cạnh, bao giờ lùi bước…

      Toái Nguyệt phía sau cũng cùng lúc đáp xuống, cũng may, chủ tử xem ra sao rồi, hai mắt tò mò quan sát Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng rốt cuộc có bản lãnh gì, mà có thể khiến tâm tính của chủ tử bị rối loạn khi nghĩ về chuyện quá khứ?


      “Ta muốn!” Quá xấu hổ rồi, nàng cũng quên hôm qua hai người thiếu chút nữa “lau súng cướp cò.”

      “Sư huynh muốn.” ngu ngốc mà bỏ qua những cơ hội tiếp xúc thân mật với nàng tốt như vậy.

      *Dạ ca quá phúc hắc rồi….=^^=*

      “Ta muốn.” Sư huynh chỉ biết ăn đậu hũ của nàng thôi.

      “Sư huynh muốn.” ăn cũng uổng.

      muốn!”

      muốn cái gì?”

      “Cùng nhau tắm rửa!”

      Lúc này hai người đáp xuống đường phố nhộn nhịp, lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu hét lớn, mọi người xung quanh quay đầu lại nhìn quỷ dị, à hiểu, cùng nhau tắm rửa nha, tất cả bọn hộ đều nghe được.

      “Mẫu thân, tỷ tỷ này lười nha, lớn như vậy còn muốn ca ca tắm cho, Bảo Nhi còn có thể tự tắm rồi đấy.” tiểu oa nhi ba tuổi nắm tay mẫu thân của mình, rất tự hào .

      Mộ Dung tiểu Tiểu sắc mặt đỏ lên, đứa trẻ phá phách kia! Dám cười nhạo nàng?

      Có thể tìm cái lỗ để cho nàng chui vào được ?

      Nhìn cảm xúc của tiểu nhân nhi trong lòng thay đổi trong nháy mắt, Dạ Nguyệt Ly quan tâm đem khuôn mặt nhắn của nàng quay vào trong ngực mình, tốt bụng mở miệng “Ừ, cùng nhau tắm rửa.”

      Cảm giác người trước ngực căng thẳng, người nào đó cao giọng cười to.

      Mặt trời lúc chính ngọ, bóng dáng của hai người xếp chồng lên nhau, dường như cứ như vậy chặt chẽ, thân thiết dây dưa với nhau cả đời, cũng biệt ta ngươi. Mà trong mắt Dạ Nguyệt Ly chút lo lắng cuối cùng cũng bị nụ cười thay thế.

      Toái Nguyệt theo phía sau lưng chủ tử, im lặng nhìn tất cả trước mắt, như thế cũng yên tâm.

      Trở lại phủ, Mộ Dung Tiểu Tiểu ngạc nhiên khi thấy Bắc Thần Thụy cũng ở đây.

      Tầm mắt dừng ở cửa chờ đợi lâu, thấy bóng dáng của Dạ Nguyệt Ly vừa xuất , cũng phi thân bay lên cười hắc hắc : “ trở về, trở về, nhìn , ta có việc gì rồi mà.”

      Đường Tuên Tuyên vẻ mặt ưu tư nhìn lại, sao nàng lại có cảm giác rất vui mừng? Là nàng suy nghĩ nhiều sao?

      Ngay lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu xuất lo lắng của Bắc Thần Thụy cuối cùng cũng được gỡ xuống, giọng điệu mừng rỡ, “Tiểu Tiểu, ngươi bị thương chứ?”

      Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu cái, yếu ớt cười : “Ta sao.” Bởi vì sợ nàng bị thương ảnh hưởng tới việc ngày mai trị liệu cho thái hậu, cho nên mới canh giữ ở cửa thấy nàng bình yên trở về mới an tâm rời , nàng lại : “Yêm tâm , ngày mai vẫn như bình thường tiếp tục châm cứu cho thái hậu.”

      Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly vừa mới trầm xuống lập tức tưới tắn trở lại. tệ, ưu điểm nhanh thông suốt này của nàng tệ, nghiêng đầu nhìn qua Bắc Thần Thụy trong mắt mang vẻ hả hê.

      đắc ý quá sớm chứ? Đừng có nhếch môi khinh thường như vậy, thực khẳng định tiểu nhân nhi màng phát ra sao?

      Nghe được lời hơi cam đoan của Mộ Dung Tiểu Tiểu, ý cười bên môi Bắc Thần Thụy bị kìm hãm,nét vui vẻ nhanh chóng khôi phục, “Tốt, có việc gì là tốt rồi.” Trong nội tâm lại là ý cười chua sót, trong lòng thầm nhớ…quá, ra là rất lo lắng cho nàng, nên mới luôn đợi ở nơi này, cũng phải vì hoàng nãi nãi.

      Khuôn mặt khẽ nhíu, như vậy là xong rồi? Đùa giỡn như vậy còn chưa đủ mà?

      “Nhị hoàng tử, người xem bây giờ cũng qua bữa trưa rồi, bằng người hãy ở lại dùng bữa ?” Bộ dạng cười nịnh hót kia, nhìn là biết muốn làm lửa giận của Dạ Nguyệt Ly càng lớn hơn, biết còn tưởng nợ nhị hoàng tử cái gì.

      Chớp mắt cái yên tĩnh.

      Dạ Nguyệt Ly kiêu ngạo rời , bờ môi mang nụ cười như có như , chỉ là đáy mắt mang theo ánh sáng lạnh hó có thể phát giác.

      Mộ Dung Tiểu Tiểu hoàn toàn tự biết, căn bản biết có người chờ xem nang diễn kịch.

      Đường Tuyên Tuyên nhìn bên này chút, bên kia chút, xảy ra chuyện gì sao?

      Bắc Thần Thụy làm sao có thể hiểu được khí cổ quái này, nho nhã cười, “ cần, ta còn có việc trước.” xong xoay người ra cửa, bóng lưng cao lớn, bóng dáng dưới chân dấu được đơn.

      Ra khỏi cửa phủ bước chân của Bắc Thần Thụy bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, ngày mùa hè trời trong, vạn dặm bóng mây, nắng ấm gió , thế nhưng lại cảm thấy có chút lạnh.

      Vì sao, lại muốn rời ?
      Last edited: 24/11/15
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :