1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tú tài nương tử - Điền Tiểu Điền (89 Chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Tai bay vạ gió (trung)…

      tình phức tạp hơn so với tưởng tượng của Thẩm Nghị.

      Bọn họ bị nhốt ba ngày, trong ba ngày này vô luận Thẩm Nghị kêu như thế nào, kêu bằng cách nào cũng có người để ý đến bọn họ. Thẩm Nghị tính toán ngày giờ, chỉ còn ngày, bắt đầu thi.

      chán nản dựa vào tường, đợi năm năm mới có thể tham gia khoa cử, lần này xem như uổng phí công sức rồi!

      Cảm xúc của mọi người trong Trần gia cũng dần ổn định lại. Trần đại nhân còn điên cuồng giống như ngày đầu tiên bị nhốt, trở nên vô cùng trấn tĩnh, kể cả lúc Trần phu nhân nức nở hỏi bọn , bọn họ có thể ra ngoài được hay , còn có thể an ủi Trần phu nhân.

      thực tế, Thẩm Nghị từ thần sắc lụn bại của Trần đại nhân đoán ra được, Trần gia muốn bình an vô , quá khó khăn.

      “Minh Chi, ta với bọn họ ràng, ngươi chỉ là đến quý phủ của chúng ta làm khách, để cho bọn họ mau mau thả ngươi ra ngoài!” Trần địa nhân vuốt ve đầu con trai, ôn hòa với Thẩm Nghị. Trần công tử từ ngày đầu tiên bị nhốt vào đây liền kinh sợ đến phát sốt, ba ngày qua cơ hồ đều là trôi qua trong mê man.

      Ba ngày trong lao ngục chịu tai ương, cũng đủ để cho hai người cùng chung hoạn nạn trở thành bằng hữu.Thẩm Nghị nhìn ra trời đất bên ngoài cửa sổ kia, cười cười tự giễu, “Bọn họ thả ta dễ dàng như vậy.”

      Trần đại nhân nhìn đứa con ngủ mơ màng trong lòng mình, lại nhìn nữ nhi trong phòng giam đối diện, khẽ với Thẩm Nghị, “Minh Chi, ta biết lão Phùng nhất định nghĩ biện pháp cứu chúng ta, nhà của ta… là thoát được, nhưng ngươi có thể! Ta chỉ cầu xin ngươi chuyện, ngày sau… Nếu ngươi nghe được tin tức thê tử và nữ nhi của ta bị bán làm quan kỹ…” Trần đại nhân cắn chặt môi dưới thực gian nan ra hai chữ “Quan kỹ”.

      “Chỉ cầu ngươi, có thể nghĩ biện pháp cứu các nàng! Đừng để cho các nàng phải chịu khổ cực!” Trần đại nhân lệ nóng doanh tròng, chờ đợi nhìn Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị chỉ cảm thấy cổ họng mình xiết lại. cũng có thê tử cùng con , quả thực khó có thể tưởng tượng tâm tình của Trần đại nhân lúc này như thế nào mới có thể ra những lời này!

      Biết chính mình khó mà thoát khỏi tội chết, biết chính mình có năng lực bảo vệ người nhà, thậm chí biết nhà chính mình sắp gặp phải chuyện xấu gì…

      Thẩm Nghị vội vàng , “Trần đại nhân, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ chân tướng đúng như lời bọn hõ , ngài tham ô… Cho dù là như vậy, cũng phải là tội chết a!”

      Trần địa nhân nghiêng người dựa vào tường, ha ha cười thảm vài tiếng, “Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*! Ngươi chớ phải hỏi lại, quan trường phải chuyện gì cũng có thể ràng! Chỉ hận Trần Dịch ta là người mang chức vị, cản đường kẻ khác, nhất định bị đá văng ra! Chỉ có thể liên… Đáng thương nhất là hai đứa này…” Trần đại nhân lại khóc lên.

      *Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, sợ tìm ra lý do. Hay nếu muốn vu oan giá hoạ, lời gì mà chẳng được.

      Thẩm Nghị đành lòng nhìn, lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác. nhớ tới khuôn mặt trắng nộn hồng hào của con, lại nhớ tới nụ cười ôn nhu của Trinh nương. có thể cũng chết tại chỗ này hay ?

      “Minh Chi, người đọc sách ngoài ý nghĩ muốn có được công danh lợi lộc đền đáp quốc gia. Niệm tình ngươi cùng chung hoạn nạn, lão phu khuyên ngươi câu, đường vào quan trường sâu như biển, có chức vị khó, làm quan tốt càng khó hơn! Cái gì mà thanh quan? đời này nào có quan viên nào thân liêm chính tham luyến! Lão phu phải là quan tốt, nguyên nhân cũng vì lão phu phải là quan tốt mới có thể bị người ta nắm được nhược điểm! Nếu ngươi có thể ra ngoài, con đường tương lai nên cẩn thận cân nhắc lại …” Trần đại nhân lau khô nước mắt, có lòng tốt khuyên giải an ủi Thẩm Nghị.

      Bên ngoài phủ nha, tửu lâu Xuân Hi.“Lương đại nhân, đến đến, uống chén rượu này!”

      Thẩm Huy cười khuyên Lương đại nhân chén. Lương đại nhân ngửi hương rượu, mỹ mãn nhấp ngụm, khen, “Rượu ngon! trăm năm ấp ủ! Sơn trường* thế nhưng lại có thể bỏ ra rượu tốt như vậy cho lão phu uống, lão phu tại sao lại biết thư viện Tùng Nhân thế nhưng lại có nhiều tiền như vậy. Sớm biết thế này, năm đó lão phu nên ở lại thư viện, làm cái đồ bỏ ngự sử này làm cái gì!”

      (Sơn trường = Hiệu trưởng)

      Thẩm Huy cười lại rót cho Lương đại nhân thêm ly, “Nếu năm đó Lương đại nhân ở lại thư viện, hôm nay chức sơn trường này cũng đến phiên đệ tử đảm đương, rượu này… là chưởng quầy hiệu buôn Hưng Duyên đưa, đệ tử bất quá chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi!”

      Trong mắt Lương đại nhân chợt lóe lên tinh quang, “Chưởng quầy hiệu buôn Hưng Duyên? Tấn vương phủ kia…”

      Thẩm Huy vẫn cười ấm áp như trước, “Sau lưng hiệu buôn Hưng Duyên cũng phải chỉ có mình Tấn vương phủ đâu. Lương đại nhân, đệ tử cùng ngài vài chuyện… Ngài cảm thấy như thế nào?”

      Lương đại nhân uống cạn chén, trầm ngâm lúc lâu sau, đột nhiên hỏi câu, “An vương gia gần đây tốt chứ?”

      câu đầu cuối, Thẩm Huy lại nghe hiểu được. Thẩm Huy cười , “Đệ tử tháng trước mới tới An vương phủ bẩm báo chuyện trong thư viện. An vương gia khí sắc hồng nhuận, thân thể vô cùng khỏe mạnh!”

      Lương đại nhân nâng mắt nhìn Thẩm Huy lát. Thẩm Huy vẫn trấn định tự nhiên rót rượu cho . Trong mắt Lương đại nhân lộ ra nét khen ngợi, sau đó tỏ vẻ bình thản gắp miếng đồ ăn, “ nhà Trần Dịch được, tuy nhiên huynh đệ ngươi chỉ là giúp người khác tới quý phủ đưa tin tất nhiên là có vấn đề gì, chỉ là… Khoa cử năm nay, ngàn vạn lần thể tham gia.”

      Thẩm Huy thầm thở ra hơi, mặt cũng để lộ chút nào, cười đáp ứng, “Lương đại nhân đúng. Đệ ấy cũng chỉ là thư sinh thi, nào biết cái gì khác! Thân là người đọc sách lại biết tự lo cho thân mình, về nhà đọc lại vài năm sách vở cũng đúng thôi! Đa tạ Lương đại nhân!”

      Lương đại nhân cười lạnh trong lòng, chỉ là thư sinh thi? Tùng Nhân thư viện của ngươi có người chống lưng là An vương gia, Sau lưng hiệu buôn Hưng Duyên lại là Tấn vương gia, hơn nữa ngày hôm qua ta mới nhận được thư của thượng thư đại nhân… Vì tên tú tài nho , vận dụng quan hệ cũng ít a!

      Trong lòng Lương đại nhân mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt cũng lộ ra nửa phần. Thẩm Huy ngồi bên cạnh vừa mời rượu vừa chuyện khác. Lương đại nhân cũng vui tươi hớn hở đáp lại. Hai người cũng nhắc lại chuyện này, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Lúc đưa Lương đại nhân xuất môn, Thẩm Huy nhàng đưa tấm thiệp qua, Lương đại nhân hơi liếc mắt nhìn cái, được, sơn trường Tùng Nhân thư viện này cũng rất thức thời, đều dùng ngàn lượng tờ ngân phiếu.

      Cười vui vẻ lời từ biệt với Thẩm Huy, Lương đại nhân cảm thấy mỹ mãn tiêu sái.

      Tiễn bước Lương đại nhân, Thẩm Huy quay trở lại chỗ vừa rồi ngồi xuống. Lo lắng mấy ngày vừa rồi cuối cùng cũng biến mất. Sau lưng có tiếng bước chân, Thẩm Huy quay đầu, chỉ nhàng hỏi, “Bên kia chuẩn bị tốt rồi chứ?”

      Người tới nhàng ừ tiếng.“Lần này ít nhiều cũng nhờ có ngươi, nếu … Ai…” Thẩm Huy day day thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu.Thanh của người nọ trầm thấp, cúi đầu câu, “Ta chỉ muốn con nàng còn như vậy mà có cha thôi.”

      Thẩm Huy nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, lại gì thêm.

      **********

      “Đến đến đến, đều lên! Trần đại nhân, thôi!” tên cai ngục hạng bét tiến vào, leng keng loảng xoảng đánh thức mọi người, lúc đến gần nhà tù của Thẩm Nghị, mở cửa lao nhìn Trần đại nhân.

      “Các ngươi… Muốn làm gì?” Trần đại nhân kinh hô tiếng sau đó lui lại. Trần công tử bị dọa cho oa tiếng khóc lên.

      Tên ngục tốt tà ác nở nụ cười, “Làm gì? Đương nhiên là muốn thẩm vấn ngài!”

      Thẩm Nghị nhìn ra ngoài của sổ, bên ngoài trời tối đen như mực, thẩm vấn lúc nửa đêm? thèm để ý đến tiếng khóc la của người trong Trần gia, Trần đại nhân rốt cuộc cũng bị mang . Rất nhanh trong ngục lại khôi phục yên tĩnh vốn có. Trong lòng mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an, biết kế tiếp chuyện gì phát sinh…

      Trần công tử co rúm lại ở góc ngục, Thẩm nghị nhìn nổi, qua nhàng ôm vào trong ngực. Đứa này kể từ ngày đó bị dọa cho sợ hãi, vào trong lao cơm nước lại bẩn thỉu ghê tởm, căn bản có ai có thể ăn được, cũng mới trải qua có ba bốn ngày, khuôn mặt vốn hồng nhuận nhanh chóng trở nên xanh xao gầy yếu.

      Nó còn lớn bằng Tranh nhi, phải chịu khổ như thế này! Thẩm Nghị nhanh chóng ôm chặt đứa , trong lòng nổi lên trăm thứ tư vị.

      Trần công tử gắt gao túm lấy vạt áo của , run rẩy sợ hãi giống như con chim .(vốn là con chuột nhưng ta để con chim cho hay hơn)

      biết qua bao lâu, Trần đại nhân còn chưa thấy trở về, Thẩm Nghị dám ngủ, ban đêm rất khó đoán biết, sợ lại phát sinh chuyện gì.

      Lại có tiếng bước chân đến gần, Thẩm Nghị cảnh giác nhìn ra cửa lao.Là Triệu Thiên Đao, mang theo vài người, Thẩm Nghị nhìn mặt từng người đều là vẻ mặt đáng khinh.

      “Mang !” Triệu Thiên Đao ra lệnh tiếng, vài tên kia liền lên lôi Trần công tử trong lòng Thẩm Nghị ra.Thẩm Nghị vội đứng lên, kéo Trần công tử lại bảo hộ sau người, lớn tiếng hỏi, “Các ngươi muốn làm gì? vẫn là đứa !”

      Trần phu nhân ở phòng lao đối diện hoảng sợ hô, “Các ngươi muốn dẫn con ta làm gì! Các ngươi muốn dẫn con ta làm gì!”

      Đôi mắt con chuột của Triệu Thiên Đao hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Nghị, sau đó cất tiếng cười to, đột nhiên xoay người, đánh quyền lên mặt Thẩm Nghị. Thẩm Nghị bị đánh ngã xuống đất, sau đó lập tức có bóng người lướt qua đem Trần công tử vốn ở sau lưng xách lên.

      Triệu Thiên Đao bước nhanh lên, vốn định đánh thêm vài quyền vào Thẩm Nghị lại bị tên lâu la giữ chặt, “Triệu gia, Triệu gia!” giọng vào bên tai Triệu Thiên Đao, “Người này…” tay còn khoa chân múa tay vài tư thế.

      Triệu Thiên Đao hất người nọ ra, lên, túm lấy cổ áo của Thẩm Nghị, dùng thanh lạnh lẽo ghé vào lỗ tai giọng , “Ngươi có vẻ rất dũng cảm đó… Ngày đó che chở Trần gia nương, hôm nay lại che chở Trần công tử… Cha bị dùng hình nặng như vậy mà vẫn chịu khai nhận, lãng phí bao nhiêu thời gian của huynh đệ chúng ta, đành để cho con bồi thường huynh đệ chúng ta chút vậy, tính là quá đáng nhỉ…”

      Ánh mắt Thẩm Nghị trừng lớn, “Các ngươi… Lũ súc sinh này!” trừng mắt hết mức, hai tay xiết chặt thành quyền đánh tới! Bọn chúng thế nhưng lại muốn…

      Triệu Thiên Đao chặn lại quyền của , dùng đầu gối kê cằm của Thẩm Nghị, tay vỗ vỗ mặt , dâm tà cười, “Hôm nay là nhi tử của , ngày mai là nữ nhi của … Xem lão già kia có thể chịu đựng được bao lâu…Tiểu tử, đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có người chống đỡ mà có thể kiêu ngạo chuyện với lão tử như vậy!”

      Triệu Thiên Đao đột nhiên nhớ tới cái gì, cười ha hả , “Nga, đúng rồi, ta quyên mất là ngươi muốn thi tú tài… Tuy nhiên, khoa cử hôm nay mở mất rồi… Ngươi nha… Đợi ba năm nữa !”

      xong khoát tay chặn lại, mấy người kia túm được Trần công tử giãy dụa ra ngoài. vừa buông Thẩm Nghị ra, Thẩm Nghị liền đứng lên, rống giận vọt lên, đánh mạnh quyền vào gáy Triệu Thiên Đao. Triệu Thiên Đao mạnh mẽ xoay người, tung quyền hung ác đánh vào bụng Thẩm Nghị. Thẩm Nghị phun ra búng máu, chậm rãi té mặt đất.

      “Tiểu tử, gia là người được huấn luyện chuyên nghiệp, đừng hòng lấy nổi điểm của gia! Ở nơi này, gia chính là trời!” Triệu Thiên Đao hung hăng câu, đắc ý dào dại tiêu sái bỏ .

      “Súc sinh! Các ngươi là lũ súc sinh!” Thẩm Nghị để ý đến vết thương của chính mình, nắm chặt lan can loạng chạng đứng lên, hai mắt đỏ hồng trừng mắt nhìn theo phương hướng bọn chúng bỏ . Trần công tử vẫn giãy dụa, ánh mắt hoàng sợ trừng lớn khẩn cầu nhìn , khóc hô, “Ca ca cứu ta… Cứu ta… Các người buông…”

      (Đứa bé này với tỷ tỷ nó là hai người khổ nhất chuyện. Ghét bọn kia thế. Edit mà chỉ muốn giết tụi nó thôi)

      “Các ngươi thả nó! Nó vẫn chỉ là đứa ! Nó vẫn chỉ là đứa ! Các ngươi có nghe thấy ! Buông nó ra… Nó vẫn chỉ là đứa …” Thẩm Nghị rốt cuộc cũng nhịn được, khóc té mặt đất, “Nó vẫn chỉ là đứa …” thào

      Hôm nay, là ngày đầu tiên mở khoa cử, cũng là ngày thứ tư bọn họ bị nhốt.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41: Tai bay vạ gió (hạ)…


      TĐHS: đây là giai đoạn Thẩm Nghị trưởng thành, chung là lột xác rồi, trở nên đáng tin cậy hơn. Quá khứ của tam ca cũng bắt đầu được hé mở, chung là a cũng chẳng vừa >.<


      Hừng đông hôm sau, Trần đại nhân được mang về, toàn thân có chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn, cả người cũng rơi vào trạng thái bán hôn mê. Ngục tốt nâng như nâng chó, tùy tiện ném vào ngục, sau đó lấy nước lạnh hắt lên người . Trần đại nhân lúc này mới bắt đầu rên rỉ…

      “Trần đại nhân! Trần đại nhân!” Thẩm Nghị dám động đến , chỉ có thể nhàng nâng đầu dậy. Máu của Trần đại nhân theo dòng nước trôi bám vào người Thẩm Nghị.

      “Bảo nhi, Bảo nhi…” Trần đại nhân kêu tên nhũ danh của con trai, thần trí vẫn ràng.

      Trần phu nhân ở đối diện khóc rống, cố gắng la gọi Trần đại nhân, “Lão gia… Lão gia… Ngươi tỉnh tỉnh… Lão gia.. Người tỉnh tỉnh a…”

      Ánh mắt của Trần đại nhân hơi hé mở, mới đầu còn có chút mờ mịt, sau đó như nhớ tới cái gì, nắm chặt cánh tay Thẩm Nghị, “Bảo nhi… Bảo nhi…”

      Trong mắt Thẩm Nghị rưng rưng, nhàng , “Bảo nhi… Còn chưa trở về…”

      Trần đại nhân nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống, “ đám súc sinh…” thào , trong giọng tràn ngập hận ý.

      Nước mắt Thẩm Nghị cũng rơi xuống, biết, đám cầm thú kia nhất định là ở trước mặt Trần đại nhân trà đạp đứa kia.

      Thẩm Nghị rốt cục nhịn nổi nữa, “Trần đại nhân, bọ họ muốn hỏi cái gì… Ngài cứ nhận tội ! Triệu Thiên Đao hôm qua là Bảo nhi, hôm nay… Chính là tiểu thư…”

      Trần đại nhân mở to hai mắt, sau lúc lâu lại vô lực khép xuống, “Ngươi cho rằng ta và ngươi nhận tội bọn chúng bỏ qua cho chúng ta hay sao? Minh Chi, ngươi rất đơn thuần… Ngươi hiểu quan trường hắc ám… tại ta muốn sống cũng được…”

      “Bọn họ chỉ muốn đá văng ta ra, còn muốn thông qua lời khai của ta đạp đổ đám người khác nữa… Minh Chi… Tội mà bọn họ chuẩn bị chờ cho chúng ta chính là tru di cửu tộc a… Nếu ta nhận tội… Phụ mẫu ta, thân bằng quyến thuộc của ta còn có con đường sống, nữ nhi của ta cùng lắm cũng chỉ sung quan kỹ, sung quân…Nếu ta nhận tội… Tất cả đều sống được…” Trần đại nhân suy sụp .

      “Ta thậm chí được phép chết… Ta mà chết, bọn họ có thể trực tiếp gán tội cho ta…” Trần đại nhân thống khổ khóc lên.

      Đây là quan trường sao? Quan to hơn đè chết người dưới, nghe lời, vướng bận gì đều bị quét sạch. Vậy đọc sách để làm gì? Tranh giành công danh lại là vì cái gì? Tân hoàng mới đăng cơ hai năm, tuy rằng cuộc sống của dân chúng có vẻ giàu có yên vui, nhưng mà quan trường hắc ám như thế này, chính mình nóng vội muốn vào hay sao?

      Thẩm Nghị nhớ tới cuộc sống ấm áp ở nhà, nhớ tới đám đáng trong thôn Bạch Hà kia.

      Nếu có chức vị mà ngay cả thê tử, con cái của chính mình cũng thể bảo hộ, làm quan như vậy có ý nghĩa gì đâu? Thẩm Nghị cho tới bây giờ cũng phải là con người cao thượng gì. có loại tâm ý muốn lòng quyết tâm phụ trợ quân vương, cũng có tâm ý muốn hi sinh vì dân vì nước. muốn thi cử đoạt lấy công danh cũng chỉ vì đây dường như là việc duy nhất có thể làm. Từng đứa khi sinh ra đều được cha mẹ ân cần dạy dỗ, nên chăm chỉ đọc sách, về sau thi lấy chức vị công danh.Nhưng sau đó sao?

      chính là như thế, chăm chỉ đọc sách, thi lấy công danh. Cũng chưa từng có người nào từng với , con đường sau khi đạt được công danh là gì? Chức vị gì? Làm quan như thế nào? phải hiểu quan trường cần phải giao dịch như thế nào. Hàng năm nhị ca đều phải hiếu kính các loại quan viên quan trường, lấy cái gì cam đoan để cuộc sống mình chịu ảnh hưởng. cũng muốn làm loại quan như vậy sao? Thu lấy món tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, để mình tiêu xài hoặc là mang lên hiếu kính quan sao?

      Hay là làm quan giống như Trần đại nhân đây? Thời điểm phong quang nhất chính là lúc làm tri phủ châu, thời điểm vô dụng nhất lại chỉ như đôi giày cũ, thậm chí bị người ta mưu hại… Mấy ngày nay cùng ở chung với nhau, biết Trần đại nhân tham ô. Có quan viên nào mà tham ô cơ chứ? Cứ cho là vì tham ô cũng làm sao có thể rơi vào loại kết cục như thế này? Nhân sinh có hay chỉ có con đường là đọc sách, tranh công danh, chức vị?

      Nhìn thảm trạng nhà Trần đại nhân, Thẩm Nghị cảm thấy trái tim băng giá, càng cảm thấy kinh hãi ghê sợ. tình nguyện cần chức vị, cũng chỉ muốn có thể bảo trụ thê tử của mình cả đời bình an.

      Rầm, cửa lao bị mở ra.

      Trần công tử giống như con búp bê rách bị ném vào trong. Trần phu nhân nhìn thấy nhất thanh nhị sở* thảm trạng của con mình, hét lên tiếng hôn mê bất tỉnh.

      (Nhất thanh nhị sở: Nhìn thấy mồn )

      Quần áo Trần công tử còn là bộ quần áo lúc bị mang , bộ này biết dùng cái vỏ bao tải nào quàng ở người . Thậm chí đến cả chỗ đó của cũng hoàn toàn che được. Nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ, đó còn ràng vệt năm ngón tay. Khóe miệng có vết máu. Hai mắt vô thần nhìn nóc nhà tù.

      (Bọn súc sinh!!!!)

      cánh tay, người loang lổ dấu hôn ngân tím bầm lại còn có cả vết máu chạy dọc từ đùi quang lõa (ko có đồ che đậy) chảy xuống.

      Thẩm Nghị ôm lấy , nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Trần công tử. nhìn khắp người Trần công tử, thận chí ngay cả chỗ đó cũng đều dày đặc vết cắn, vết hôn ngân.Vẻ mặt Trần công tử đờ đẫn. Trần đại nhân giãy dụa qua, kinh hoàng hô, “Bảo nhi, Bảo nhi…”

      Trần công tử có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.

      Triệu Thiên Đao đến. Thẩm Nghị phẫn nộ nhìn theo , ôm sát vào lòng đứa ngây ngốc đầy người vết thương này.

      Triệu Thiên Đao chú ý tới động tác của , khinh miệt nở nụ cười lạnh, “Lão tử đối với nam hài có hứng thú.” lấy chân đá đá Trần đại nhân, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm của Trần đại nhân, “Thế nào, lão già kia, nghĩ kĩ chưa? Nhận tội hay nhận tội đây?”

      Trần đại nhân cừu hận nhìn , nhổ ngụm nước miếng có cả máu lẫn vào lên mặt , “Các ngươi là lũ súc sinh! Ngay cả đứa cũng buông tha!”

      Triệu Thiên Đao lau nước miếng mặt , giận giữ nhìn cười. vươn tay sờ sờ lên mặt Trần công tử. Thẩm Nghị cảnh giác ôm lấy Trần công tử lùi lại phía sau vài bước.

      Triệu Thiên Đao hắc hắc cười tiếng, “Lão già kia, tối hôm qua ta là người duy nhất chạm vào con trai ngươi. Tuy nhiên, ngươi còn nữ nhi nữa đúng hay …”

      “Chậc chậc, tối hôm qua, mới có bốn người muốn làm con trai ngươi thôi, thành cái loại đức hạnh này. Hôm nay nếu có tới những mười người muốn làm nữ nhi của ngươi… Ngươi ngẫm lại xem nữ nhi ngươi có thể biến thành cái bộ dáng gì nữa đây? Đám huynh đệ này của ta nhịn lâu như vậy, lại gặp được đứa phấn nộn tươi ngon như vậy…” Triệu Thiên Đao dâm uế cười cười, sau đó thần sắc trở nên cực kỳ ngoan độc, “Lão già kia! Nếu ngươi còn nhận tội! Lão tử lại làm giống như tối hôm qua, ngay trước mặt ngươi làm như vậy với nữ nhi của ngươi!”

      Trần đại nhân cực hận, trừng mắt nhìn , “Nếu ngươi dám động đến nữ nhi của ta, ta có biến thành quỷ cũng buông tha cho ngươi!”

      Triệu Thiên Đao tà mị cười, “Biết lão tử lăng trì bao nhiêu người ? Ngươi cho rằng danh hào này của lão tử còn trắng hay sao? Nếu lão tử sợ quỷ, sợ nhân quả báo ứng, lão tử sớm chết rồi!” Ngữ khí của đột nhiên trở nên thực bình thản, “Trần đại nhân, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhận tội , làm gì phải khiến cho hài tử của mình chịu nhiều khổ cực như vậy chứ?”

      Hai tay Trần đại nhân nắm chặt thành quyền, cả người run lên, “Tội thông đồng với địch bán nước, nếu mà ta nhận, toàn bộ tộc Trần thị của ta đều còn đường sống! Triệu Thiên Đao, ngươi hỏi cái kẻ đứng kia của ngươi, chỉ là tên hoạn quan, vậy mà lại vọng tưởng nắm giữ triều chính triều đình! Phải bị tội gì! Các ngươi cá mè lứa, sớm muộn gì hoàng thượng cũng xử trí hết các ngươi!”

      Triệu Thiên Đao phun ngụm nước bọt, “Tốt! Tốt! Trần đại nhân rất có cốt khí!”

      “Người đâu…” lớn tiếng gọi người, lập tức khiến cho đám súc sinh bên cạnh vốn còn kiên nhẫn chờ, hai mắt sáng rực lên.

      “Triệu Thiên Đao! Các ngươi đều là người có vợ có con, ngẫm lại vợ con của mình! Bọn họ vẫn chỉ là đứa , các ngươi làm sao có thể xuống tay! Trần đại nhân còn chưa có nhận tội, các ngươi thể động đến người nhà của ! ngày còn chưa nhận tội, vẫn là mệnh quan triều đình! Các ngươi muốn sống nữa sao!” Thẩm Nghị túm lấy tay Triệu Thiên Đao kéo lại. nhịn nổi! nhịn nổi nữa! Thảm trạng của Trần công tử ở ngay trước mắt, lại đứa khác cũng phải chịu khổ dưới độc thủ của chúng nữa sao?

      nhóm này của chúng ta, đều là người con cái! Tiểu tử, lão tử có thê tử, cũng có con cái! Sống đời này ngày nên sống cho khoái hoạt ngày! Ngươi cho rằng lão già kia nhận tội chúng ta có cách nào ép nhận hay sao? Cái gì mà mệnh quan triều đình! tại cái gì cũng phải!” Triệu Thiên Đao lơ đễnh .

      Tuy nhiên, cau mày lại, tên thư sinh này phiền toái, cố tình bên lại lệnh xuống thả ra, lại có người chuẩn bị xong xuôi, đánh cũng thể đánh, động cũng thể động! Triệu Thiên Đao nghĩ nghĩ, gọi người bên cạnh tới, “Lại đây, với Lương đại nhân…”

      lát sau, người nọ vội vàng chạy tới, gật gật đầu.

      Triệu Thiên Đao nâng tay lên, tên ngục tốt vọt vào trong lao túm lấy Thẩm Nghị lôi ra bên ngoài, vừa lôi vừa , “Coi như tiểu tử ngươi vận khí tốt! Lương đại nhân muốn thăng đường thẩm tra ngươi!”

      Trong lòng Thẩm Nghi cảm thấy quái dị, biết bọn họ đùa cái trò gì. Tuy nhiên, giờ điều lo lắng phải mình mà là hai đứa đáng thương kia. Thẩm Nghị quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thiên Đao, tức giận , “Bọn chúng vẫn chỉ là đứa , ngươi được làm như vậy…”

      Triệu Thiên Đao lại vung tay lên, tên ngục tốt khác cũng tới túm lấy cánh tay của Thẩm Nghị, kéo ra ngoài, vừa còn vừa hùng hổ , “Ngươi nhanh chạy thôi, tên thư sinh rắc rối, chậm trễ việc vui của ta!”

      Thẩm Nghị cố gắng quay đầu, thấy Triệu Thiên Đao nhe răng cười, dẫn đầu vào trong phòng giam dành cho nữ quyến Trần gia, nghe được “Kịch” tiếng, lại nghe thấy tiếng người kinh hoảng la lên, “Tiểu nương này cắn lưỡi rồi!”

      nghe thấy tiếng Triệu Thiên Đao mắng tiếng, “ chết chưa?”

      “Chưa chết!”

      “Chưa chết tiếp tục!”

      “Các ngươi buông… A…”

      Thẩm Nghị hận thể cắt hai tai của mình, có như vậy mới nghe thấy tiếng hét chói tai của Trần tiểu thư, nghe được tiếng cười dâm đãng của đám người bằng cầm thú kia, nghe được tiếng quần áo bị xé rách…

      “Bọn chúng chỉ là đứa ! Các ngươi thể làm như vậy! Các ngươi là lũ cầm thú!” Thẩm Nghị hét lớn tiếng, nhưng mà lại bị lôi vất lên công đường.

      Mới ra khỏi lao, ánh dương bên ngoài sáng đến chói mắt, Thẩm Nghị theo phản xạ nhắm mắt lại, cảm thụ ánh mặt trời chiếu lên mặt.

      Nước mắt Thẩm Nghị nhịn được chảy xuống dưới.

      Kế tiếp, cái gọi là thăng đường xét xử diễn ra thuận lợi cách thái quá. Lương đại nhân kia giả vờ giả vịt nhìn bức thư, sau đó Phùng tiên sinh đứng lên làm chứng. Thẩm Nghị từ đầu đến cuối chưa khai được câu nào, được phán là vô tội phóng thích.

      Thẩm Nghị rời khỏi nhà ngục nhốt mình suốt năm ngày.Khi trở lại khách sạn, Thẩm Huy và Phùng tiên sinh thấy râu mọc tùm lum, thần sắc hoảng hốt, hai mắt đều đỏ. Phùng tiên sinh lệ rơi ồ ạt, liên tục thầm, “Đều do ta hại Minh Chi… Đều do ta hại …”

      Thẩm Nghị rốt cục cũng khôi phục lại thần trí. Trước mắt là cửa sổ sáng rực, còn là mảnh trời xíu bức tường kia. Bên tai là tiếng xe ngựa chạy, là tiếng tiểu thương rao bán hàng hóa, còn là tiếng khóc thê lương thảm thiết nơi lao ngục. Bên người là tam ca Thẩm Huy và Phùng tiên sinh quen thuộc, phải là Trần đại nhân huyết nhục mơ hồ và Trần công tử thương tích đầy mình kia nữa…

      Thẩm Nghị ôm lấy tam ca Thẩm Huy, ô ô khóc lên, cũng chỉ năm ngày, mà cứ như mấy đời.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42: Kết cục của Trần gia…
      Ở khách sạn nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần Thẩm Nghị cuối cùng cũng tốt hơn nhiều. Phùng tiên sinh vì chuyện này mà áy náy thôi, thường xuyên trách nếu phải tại mình nhờ Thẩm Nghị truyền tin, Thẩm Nghị cũng phải chịu loại khổ sở này…

      Nhưng mà trong lòng Thẩm Nghị lại luôn nhớ đến Trần gia.

      “Tam ca, chúng ta có biện pháp cứu bọn họ hay sao? Cứu Trần đại nhân được, ít nhất cũng có thể cứu hai hài tử của chứ…” Nhắc tới hai hài tử kia, trong lòng Thẩm Nghị lại tràn ngập đau xót.

      Thẩm Huy liếc mắt nhìn , “Đệ cho là cứu được đệ ra khỏi đó dễ dàng lắm sao? Lá thư mà Phùng tiên sinh đưa cho đệ sớm bị bọn chúng treo đầu dê dán thịt chó thành thư thông đồng với địch bán nước rồi. Thiếu chút nữa là đệ biến thành gian tế rồi! May mà Phùng tiên sinh là học trò cũ của Dương đại nhân nên coi như có vài phần mặt mũi, lấy mình ra đảm bảo, hơn nữa còn nhờ hiệu buôn Hưng Duyên và Tùng Nhân thư viện ra mặt mới có thể cứu đệ ra. Nếu dù ta có đắp vào đó bao nhiêu tiền cũng cứu nổi cái mạng của đệ đâu!”

      “Lão sư…” Thẩm Nghị cầu xin nhìn Phùng tiên sinh được lời.

      Phùng tiên sinh mạnh mẽ thở dài, “Người trong triều đều nhờ cậy hết, nhưng phần lớn đều sợ mang họa vào thân. nhà Trần Dịch… Dữ nhiều lành ít! Ta cũng có cách nào…”

      Thẩm Nghị vô lực ngã ngồi lên giường. Chẳng lẽ có cách nào cứu hai hài tử kia sao?

      Thẩm Huy ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh tịch dương bên ngoài, “Lão tứ, ta muốn đệ quên chuyện này . Từ nay về sau ngậm miệng bao giờ đến nó nữa.”

      “Đệ biết tầm quan trọng của chuyện này, nhưng mà! Đệ hứa với Trần đại nhân, dùng mọi cách cứu lấy hai hài tử của ! Hai người có biết hay … Hai hài tử kia có bao nhiêu đáng thương…” Hốc mắt Thẩm Nghị lại đỏ lên, kiên định đem hết tát cả mọi chuyện xảy ra hết lần.

      Nghe tới đoạn hai hài tử kia trước sau bị đạp hư trước mặt Trần đại nhân, chỉ thanh của Thẩm Nghị nghẹn ngào, mà cả Phùng tiên sinh cũng thống khổ chảy nước mắt.“Đáng thương cho hai hài tử Bảo nhi và Vân Xảo…”

      (Vân Xảo là tên của Trần tiểu thư)

      mặt của Thẩm Huy cũng lên nét đành lòng, nhưng cũng có quên tình cảnh giờ của Thẩm Nghị, “Lão tứ, ta nghĩ đệ hiểu được chuyện. Đầu tiên là Trần đại nhân quả có phạm vào tội tham ô. Bởi vì có liên quan đến đệ, cũng bởi vì Trần đại nhân vẫn chưa có nhận tội, nên phong thư thông đồng với địch bán nước kia mới có tác dụng. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta có thể cứu được đệ ra.”

      “Trần đại nhân tuy rằng thông đồng với địch bán nước, nhưng mà từ trong phủ lại tra xét ra đồ vật tương tự như áo hoàng bào, cái tội danh ý đồ mưu phản này nhất định trốn thoát. Mấy ngày nay ta có hỏi thăm tin tức. Trần đại nhân nhận tội rồi. Hình bộ phán quyết hình phạt xuống rồi. Trần đại nhân lăng trì xử tử, nữ quyến trong nhà bị xung làm quan kỹ, nam toàn bộ sung quân.”

      Thẩm Huy thở dài, ngoại trừ Trần đại nhân tham ô là , mưu phản gì đó, tất cả đều là bị người ta hãm hại. Nhưng mà dù có biết là như vậy cũng có cách nào đâu?

      “Thiên ân mênh mông cuồn cuộn. Nếu Trần đại nhân nhận tội. Phụ mẫu cùng với thân bằng quyến thuộc đều được miễn tội chết, nhưng mà phải tịch thu toàn bộ gia sản, trọn đời thể vào triều làm quan.”

      Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi, tất cả đều giống như Trần đại nhân , lăng trì xử tử! Sung làm quan kỹ! Bảo toàn tính mạng cho toàn tộc! Trần đại nhân sớm đoán được cái kết cục này, mới cần phải hỏi nhiều sao? Hay là , Trần đại nhân ngay từ đầu tính tới việc hy sinh cả nhà để cứu toàn bộ người trong tộc của mình? Cái này mà là thiên ân cuồn cuộn sao? Trần đại nhân tha thiết mong chờ hoàng thượng sớm ngày điều tra việc này, nhưng mà hoàng thượng phải biết chuyện này mà vẫn ra phán quyết như vậy hay sao? giống như mong muốn của Trần đại nhân xử trí lúc hỗn đản kia hay sao? Lòng Thẩm Nghị vừa đau đớn lại vô cùng mê mang.

      “Mà đệ,” Thẩm Huy nhìn Thẩm Nghị, trong mắt tràn ngập kiên định cùng tin tưởng, “Tuy rằng đệ có việc gì, nhưng cũng thể khinh thường. Loại chuyện như mưu phản này, khi dính vào, chính là vạn kiếp bất phục! Ngày mai đệ theo ta đến thư viện nghỉ ngơi, bộ dạng bây giờ của đệ về nhà cũng chỉ dọa đệ muội thôi.”

      Trong lòng Thẩm Nghị tuy rằng thoải mái, nhưng cũng thể thừa nhận điều Thẩm Huy là đúng. tại phải lập tức rời khỏi nơi này, tránh chuyện này. Nhưng mà…

      “Đệ cầu mong có thể cứu được Trần đại nhân, nhưng chỉ mong có thể cứu được hai hài tử kia…” Thẩm Nghị vẫn cố gắng. thủy chung cách nào quên được ánh mắt hoảng sợ của Bảo nhi đêm đó cùng với bộ dạng giống như như con búp bê rách ngày hôm sau, cũng như quên nổi tiếng khóc thê lương của Trần tiểu thư kia…

      Tiếng Bảo nhi kêu “Ca ca cứu ta…” vẫn mãi vang vọng trong cơn mơ của , khiến cho cả đêm yên.

      Thanh của Thẩm Huy có chút mơ hồ, “Trần công tử tuổi còn quá , chịu nổi gian khổ trong lao, ngày hôm qua sớm lìa đời.”

      “Làm sao có thể!?” Thẩm Nghị nhảy dựng lên. Tuy rằng Bảo nhi năm nay vẫn còn , vào trong lao cũng luôn luôn sinh bệnh, nhưng mà làm sao có thể nhanh mất như vậy!

      Phùng tiên sinh xiết chặt hai tay, khuôn mặt già nua kia lưu lại hai hàng lệ. Cho dù trải qua biết bao tang thương, nhưng khi nhìn thấy thân thể lúc chết của Bảo nhi, vẫn nhịn nổi hung hăng mắng đám ngoạn độc kia trong lòng. Đứa đó có thể bị ngược đãi đến mức nào mới có thể chết cách thảm khốc như vậy! Toàn thân đều là vết bần tím, nơi nơi là vết cắn, đến cả…

      “Minh Chi, chúng ta sợ con biết khổ sở… Cho nên…” Phùng tiên sinh đành lòng . mặt Thẩm Huy cũng tràn ngập thương tiếc, “Quan phủ cho phép chúng ta nhặt xác. Nửa đêm ngày hôm qua ta mới nhờ người tới bãi tha ma bế nó trở về, tìm chỗ để chôn.”

      Thẩm Nghị dùng sức đấm mạnh vào bàn, rống giận khóc , “Lũ súc sinh đó! Nhất định là bọn chúng! Nhất định là bọn chúng! Ngay cả đứa cũng buông tha!”

      Thẩm Huy ôm lấy hai vai của , “Bình tĩnh chút! Bình tĩnh chút!” Lớn tiếng ngăn cản động tác của .

      “Ngày mai chúng ta phải rời . Phùng tiên sinh cùng chúng ta tới thư viện. Tùng Nhân thư viện sau lưng có An vương gia chống đỡ, những người đó dám động đến chúng ta. Nơi này thể ở lâu.” Thẩm Huy an bài.Phùng tiên sinh cũng gật đầu. Thẩm Nghị tuy rằng được phóng thích nhưng mà dù sao cũng từng ở cùng chỗ với nhà Trần đại nhân. tại nơi này trở thành chỗ thị phi, thể ở lâu.

      Vào ban đêm, Thẩm Huy và Phùng tiên sinh mang theo Thẩm Nghị tới trước mộ phần của Bảo nhi. Nấm mồ nho , phía trước ngay cả tấm kia cũng thể dựng, từ xa nhìn lại cũng chỉ giống như gò đất bình thường, trong đó là đứa đáng thương nằm ngủ.

      “Mỗi con gà con chết Diệu nhi đều lập cho chúng tấm bia gỗ… Ha ha…” Thẩm Nghị cười nhạt, nước mắt lại rơi xuống.

      “Sau này tính sau.” Phùng tiên sinh xong, vùi con chấu chấu làm bằng lá tre vào trong, “Từ Bảo nhi thích động vật ! Bảo nhi a, bá bá đếm thăm con… Bé ngoan, đời này chịu khổ, kiếp sau đầu thai nhớ tìm gia đình tốt…”

      Hương cũng dám đốt, Phùng tiên sinh lau nước mắt, dông dài vài chuyện nhặt khác, sau đó ba người rời .

      Ngày hôm sau, xe ngựa về phía thư viện, ai mở miệng, trong lòng mỗi người dường như đều chất chứa tâm .

      Thẩm Nghị nhìn núi non trải dài liên miên ngoài của sổ, “Bảo nhi… Tuy rằng còn, nhưng còn tỷ tỷ …”

      Phùng tiên sinh nhìn ngọn cỏ trong tay mới ngắt từ cạnh xe, mặt chút thay đổi, trầm giọng , “Việc này các ngươi cần quan tâm. Lão phu là thế bá của bọn chúng, lão phu tất nhiên tìm Vân Xảo.”

      Về tới thư viện, Hoa Đào cái gì cũng hỏi, chỉ an bài cho bọn họ vào trong căn phòng sớm chuẩn bị đầy đủ.

      Thẩm Nghị có chút kinh ngạc. đường mọi người đều gọi tam ca là sơn trường. Từ khi nào tam ca trở thành sơn trường của Tùng Nhân thư viện.

      Tuy nhiên, giờ có tâm tư nghiên cứu chuyện này. Thẩm Nghị nằm giường, trong mộng đều là ánh mắt mở to hoảng sợ của Bảo nhi, “Ca ca cứu ta…” Lúc sau lại là tiếng Trần tiểu thư kêu khóc thê lương…

      Đột nhiên lại xuất bóng Triệu Thiên Đao nhe răng cười , “Chưa chết tiếp tục!” Rồi mặt Triệu Thiên Đao lại biến ảo thành gương mặt tràn đầy máu và nước mắt của Trần đại nhân. đau khổ cầu xin Thẩm Nghị, “Minh Chi… Cầu ngươi, nhất định phải bảo trụ hai đứa con của ta…”

      “A!” Thẩm Nghị giật mình bật dậy, mới phát chính mình toàn thân đầy mồ hôi lạnh, lại là giấc mộng lặp lại mỗi đêm kia.

      Ba ngày sau, truyền đến tin tức, Trần đại nhân bị lăng trì xử tử, kẻ hành hình chính là Triệu Thiên Đao. Trần phu nhân và Trần tiểu thư chờ cho tất cả đám nữ quyến bị sung vào quan kỹ, mẫu tử hai người chịu nổi nhục, cắn lưỡi tự sát.

      Thẩm Nghị kiên trì cùng với Phùng tiên sinh nhờ người cùng nhau lặng lẽ thu thập lại thi thể của bọn họ. Trần đại nhân chỉ còn lại bộ xương trắng, bị róc ngàn đao, thịt đều bị đám chó, chim hoang dã cắn nuốt hết rồi.

      Từ nơi bí mật gần đó, đợi mười ngày, cho đến tận khi xác định còn người theo dõi nữa, bọn họ mới dám nhặt xác.

      Thảm trạng di thể của Trần phu nhân và Trần tiểu thư Thẩm Nghị chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt chỗ khác, nhân dịp đêm tối, cố nén lệ mai táng nhà bốn người bọn họ, còn phải san bằng mô đất chôn, dám lưu lại chút dấu vết nào.

      Làm xong tất cả, Thẩm Nghị về tới thư viện liền bệnh nặng hồi. Phùng tiên sinh cũng nản lòng thoái chí, nhưng dưới cầu mãnh liệt của Thẩm Huy, vẫn tạm thời ở lại Tùng Nhân thư viện.

      Đợi cho bệnh tình của Thẩm Nghị khỏi hẳn, là hơn tháng chín. vô tâm đối với kết quả của cuộc thi Hội năm nay. Ngắn ngủi chỉ có tháng, tâm tính của Thẩm Nghị biến hóa rất lớn. cảm thấy dường như già rất nhiều. chỉ Thẩm Nghị, Phùng tiên sinh cũng già vài tuổi, nét tang thương mặt. Cái tinh thần nghiêm túc ngày trước của Phùng tiên sinh dường như còn, tại chỉ còn nét tro tàn của năm tháng, còn là Phùng tiên sinh tiêu sái tràn ngập nhân sinh của ngày trước nữa.

      Có đôi khi Thẩm Nghị cảm thấy chuyện này giống như giấc mộng. Trần đại nhân, Trần phu nhân, Trần công tử và Trần tiểu thư, còn có Triệu Thiên Đao, tất cả đều là giấc mộng mà thôi. Còn , vẫn là Thẩm Nghị ngày nào. tới tham gia kỳ thi Hội, chỉ là vì bị bệnh, bởi vì thời gian quá lâu gặp ác mộng, sau đó tất cả đều trở lại như cũ.

      Nhưng mà đây phải là mộng. nhớ ràng từng chi tiết, nhớ ràng từng người.

      hận! Ở trong vòng lao ngục, hận chính mình bất lực. tại, hận kẻ hại chết hai đứa vô tội kia, bao gồm Triệu Thiên Đao, bao gồm tên hoạn quan kia, bao gồm cả kẻ làm hoàng đế kia nữa.

      Nhưng mà lại mê mang, biết mình nên làm cái gì bây giờ… Ban đêm mơ về Trần gia, rơi lệ, rồi sau đó vô cùng tưởng niệm Trinh nương và con. còn có thể nghĩ đến tương lai…

      Hoa Đào đem hết thảy mọi chuyện thu vào trong mắt. Nàng phải Thẩm Huy. Thẩm Huy thầm sốt ruột, nhưng mặt thể ra. Nàng giống vậy, nàng có gì đấy.

      “Con người cũng phải chỉ có con đường để , việc cũng phải chỉ có cách để giải quyết.” Đây là trong buổi tối Thẩm Huy từng với nàng, nàng nhắc lại y nguyên cho Thẩm Nghị.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43: Lựa chọn lúc trưởng thành…


      Quà 30/4-1/5 nhé, 4 chương truyện kết thúc tại đây!!!!!!

      Thẩm Huy mời Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh cùng nhau phẩm trà.

      Thẩm Nghị ở thư viện dưỡng thương nửa tháng, sức khỏe đà gần như hồi phục hoàn toàn, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện của Trần gia, nên mặt mũi vẫn còn chút cau có.

      Tùng Nhân thư viện nằm trong tòa nhà nằm lưng chừng sườn núi, chung quanh là rừng trúc rậm rạp, là bộ dáng điển hình của thư viện. Khung cảnh u tĩnh, trong thư viện phải là đệ tử chính là tiên sinh, chỉ có chút kỳ quái là tuổi của những tiên sinh trong thư viện đều khá trẻ, giống với những thư viện khác, tất cả đều là lão nhân cả.

      Phía sau núi của Tùng Nhân thư viện có tiểu đình nằm phía , đứng trong đình có thể xem toàn bộ cảnh sắc trong thư viện, còn có thể nhìn núi non trùng điệp phía xa chung quanh đó, là nơi tuyệt vời để ngắm phong cảnh.

      Giờ phút này, ba người Thẩm Huy, Thẩm Nghị, Phùng tiên sinh ngồi ở trong đình phẩm trà.Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh đều có tâm tình thưởng thức khung cảnh tú lệ xung quanh. Hai người cúi đầu uống trà, sắc mặt đều chút thay đổi. Thẩm Huy nhìn người này, lại nhìn người kia, gì thở dài.

      Cũng thể trách Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh. người tự mình trải qua chuyện tàn khốc như vậy, người tận mắt nhìn thấy kết cục bi thảm của bằng hữu cùng trường ngày trước. Đây cũng tính là chuyện đáng giá để cao hứng.

      “Năm đó ta cũng đơn giản là vì Tôn thị qua đời mới nản lòng thoái chí buông tha cho khao cử.” Thẩm Huy uống trà, chậm rãi mở miệng.

      Hai người vẫn có phản ứng gì.Thẩm Huy cũng để ý tới, vẫn tiếp tục , “Lúc ấy ta có danh là cử nhân, dùng chút tiền cũng có thể xin chức quan . Chỉ là ta muốn vào triều làm quan, vừa vặn lại gặp chuyện Tôn thị, cho nên mới buông tha cho cái gọi là tiền đồ tốt đó.”

      Động tác hai người có hơi chút thay đổi.Thẩm Huy cười , “Ta muốn vào triều làm quan, là vì…” cố ý nốt nửa câu sau, ngược lại lại đứng dậy thêm trà cho Phùng tiên sinh và Thẩm Nghị.

      Thẩm Nghị ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Huy, “Vì sao?” muốn biết, thực muốn biết nguyên nhân vì sao tam ca muốn làm quan. Lúc ở trong lao ngục, rất nhiều lần suy nghĩ, nếu lúc trước tam ca làm quan, chuyện đó có thể khác hay ? Cho dù cứu nổi Trần đại nhân, cũng có thể cứu được hai hài tử đó. Nhưng mà tam ca làm quan, chỉ là tiên sinh.

      Thẩm Huy nhấp ngụm trà, hờn giận liếc mắt nhìn Thẩm Nghị, “Lão tứ, trải qua nhiều chuyện như vậy, còn chưa học được cái gì gọi là ổn trọng ư?”

      Thẩm Nghị nghẹn lời.Lúc này Phùng tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Huy, trong mắt có chút nghi ngờ, “Tuổi ngươi còn trẻ như vậy, làm sao có thể trở thành sơn trường của Tùng Nhân thư viện?”

      Trong mắt Thẩm Huy tràn ngập ý cười, “Phùng tiên sinh hổ là nhà nho lớn đương triều, lời thẳng vào ý chính. Chỉ là trước khi đệ tử trả lời tiên sinh vấn đề này, đệ tử muốn hỏi câu. Tiên sinh đối với chuyện của Trần gia, có suy nghĩ gì?”

      “Còn đệ nữa, có suy nghĩ gì?” Thẩm Huy lại chuyển hướng sang Thẩm Nghị, cùng vấn đề hỏi thẳng vào suy nghĩ trong lòng của Thẩm Nghị.

      Có suy nghĩ gì? có thể hận sao? Hận những kẻ đó! Hận cái tên hoạn quan mà mình biết tên kia! Thậm chí hận cả hoàng đế! Cái chết của Trần đại nhân, nghĩ có thể hiểu được. Trần đại nhân quả phải là quan tốt gì. tham ô, nhận hối lộ, đút lót. Chỉ bằng ngần đó tội danh cũng hoàn toàn đủ để cho Trần đại nhân thân bại danh liệt, rời khỏi vũ đài chính trị! Nhưng nhìn lại đoạn dài cho dù là vì quét sạch đối thủ, muốn Trần đại nhân phải chết, vậy mình chết cũng đủ hay sao? Tội danh đó liên lụy đến thê nhi , vì sao ngay cả Trần phu nhân và bọn hỏ đều thoát khỏi bị tra tấn!?

      “Lão tứ, có đôi khi hận mình bất lực gì đó, ta nghĩ đệ có cảm thụ sâu sắc hơn ta! Đệ cần học che giấu cảm xúc của chính mình, hận thù của đệ,” Thẩm Huy nhìn vào hai mắt Thẩm Nghị, nâng tay chỉ vào, “Tất cả đều ở trong mắt!”

      “Mấy năm nay, là do mấy ca ca chúng ta bảo hộ đệ quá cẩn thận! Đệ giống như đóa hoa mỏng manh, chịu nổi chút gió táp mưa sa. Vốn cho rằng đệ cứ như vậy thuận theo dòng đời mà sống cũng được, đoán được thế nhưng đệ lại gặp phải loại chuyện thị phi này… tại, đệ có thể tiếp tục lựa chọn làm đóa hoa , các ca ca tiếp tục che chở cho đệ. Cũng có thể lựa chọn làm thân cây độc lập, tự bảo hộ chính mình, cũng như bảo hộ cho đệ muội và đứa .” Thẩm Huy thản nhiên xong, chút giấu diếm.

      Thẩm Nghị có chút kinh ngạc. chưa bao giờ biết các ca ca dùng ánh mắt như vậy nhìn . Nhưng mà nghĩ lại cuộc sống từ trước đến nay của , lại thể thừa nhận rằng những gì Thẩm Huy rất đúng.

      Phùng tiên sinh trải qua hơn nửa đời mưa gió, trải qua rất nhiều chuyện, tâm tính so với Thẩm Nghị kiên định hơn rất nhiều! Liên hệ với những hành động trước đó của Thẩm Huy, trong lòng cũng có chút hiểu được Thẩm Huy là người vô cùng đáng tin cậy, lập tức đứng dậy trước.

      “Ta và lão Trần cùng trường mười năm. vô cùng tích cực luồn cúi, ta lại vui vẻ thưởng thức nhân sinh (đời người), điều này khẳng định hai chúng ta cùng con đường. Nhiều năm qua ta khắp nơi du ngoạn, cũng chỉ là mong muốn hiểu biết thêm nhiều điều. Còn vào triều làm quan… Khoảng cách từ lần từ biệt lúc trước là tám năm… Tám năm sau, chúng ta thiên địa cách biệt!” mặt Phùng tiên sinh toát lên vẻ thê lương, nhưng trong đó cũng là loại cảm xúc kiên cường.

      “Lão Trần mặc dù tham, cũng hề bóc lột từ con dân lương thiện. chỉ tham tài vật của đám thương nhân… Lão phu đánh lòng để chịu nhục mãi, ta muốn vì lật lại bản án! Chẳng sợ sức ta đủ, cũng muốn trả lại cho trong sạch cho , cũng muốn dùng khả năng của mình để sửa lại mộ phần cho .” Phùng tiên sinh kiên định .

      Thẩm Nghị giật mình, ngẩng đầu nhìn Phùng tiên sinh. Quang mang trong mắt Phùng tiên sinh vẫn chiếu đến tận sâu trong lòng .

      “Phùng tiên sinh… Đệ tử bái phục!” Thẩm Huy đứng lên, hành cái đại lễ.Thẩm Nghị chậm rãi nhắm mắt lại. Trần đại nhân, ta thể bảo trụ được nữ nhi của ngươi, vậy ta trả lại cho trong sạch cho ngươi có được ?

      Lúc mở mắt ra, bàng hoàng, mê mang cùng áy náy trong mắt Thẩm Nghị hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại kiên nghị, “Tam ca có chủ ý gì ? Vì Trần đại nhân lật lại bản án nên làm như thế nào?”

      Thẩm Huy uống ngụm trà, khẽ cười , “ có chủ ý nào cả, làm cái gì cả.”

      “…”

      Thẩm Nghị nổi câu gì. Tam ca đùa sao? nửa ngày cũng chỉ là muốn suy nghĩ cẩn thận con đường sau này. còn tưởng rằng tam ca đối với chuyện Trần gia có tính toán gì đó chắc chắn rồi cơ. Kết quả là suy nghĩ cẩn thận rồi tam ca lại làm cái gì cả.

      Phùng tiên sinh buồn bực nhiều ngày, sảng khoái cười to, “Minh Chi đừng vội, đợi ngày mai lão phu lên kinh. Nhiều năm nay ta cũng có ít đệ tử cùng bằng hữu cũ. Ta tin là có người có thể giúp ta!”

      Thẩm Huy lại lắc đầu, “Tiên sinh đừng nóng vội vì chuyện Trần gia mà bôn tẩu. giờ chuyện Trần gia đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Cho dù bây giờ tiên sinh lên kinh cũng chỉ mang thêm phiền toái thôi. Nếu tiên sinh muốn , có thể đến kinh thành thăm vài bằng hữu cũ và vài đệ tử, chỉ đơn thuần là du ngoạn, chuyện khác, chớ nhắc đến.”

      Phùng tiên sinh sửng sốt, “Vì sao?”

      Thẩm Huy chậm rãi phân tích cho bọn họ, “Hoàng thượng tuy rằng đăng cơ hai năm, nhưng lại vô cùng tin tưởng tên bề tôi hầu hạ mình từ . chính là hoạn quan Cao Chuẩn. Mà Cao Chuẩn này, hai năm nay cũng dần dần xây dựng lực lượng. Trong triều kẻ nào tôn kính hoặc là mở miệng buộc tội , trước sau đều bị xử phạt. Chuyện Trần đại nhân chính là do Cao Chuẩn tự mình phê duyệt. Tiên sinh muốn lật lại bản án, chính là khó càng thêm khó. Việc này chi bằng nên bàn bạc lại cho kỹ càng hơn.”

      danh nghĩ Tùng Nhân thư viện là trường học tư nhân, nhưng thực tế chính là do An vương gia xây dựng lên. Cũng nhờ may mắn mà ta lọt vào mắt của vương gia. Cho nên năm ngoái mới có thể thế chỗ sơn trường trước, phụ trách tất cả công việc trong thư viện. Nhị ca nhà ta buôn bán có qua lại lợi ích với hiệu buôn Hưng Duyên. Bên ngoài là do Tấn vương gia chống lưng, nhưng sau lưng là có hoàng thân quốc thích nào ai cũng thể biết chính xác. An vương gia là thúc thúc ruột của hoàng thượng, người bình thường dám đắc tội. Lần này vì cứu lão tứ, cũng là nhờ An vương gia và hiệu buôn Hưng Duyên ra mặt hộ, cho nên ngự sử Lương đại nhân kia mới có thể dễ dàng đáp ứng như vậy.

      “Muốn lật lại bản án cho Trần đại nhân, nhất định phải đánh đổ được Cao Chuẩn. Nhưng mà muốn đánh đổ Cao Chuẩn dễ dàng như vậy. Cho nên việc này, còn phải bàn bạc lại cho kỹ.” Thẩm Huy mội hơi xong mới nâng chén trà lên uống ngụm.

      Phùng tiên sinh nghĩ ngợi, sau đó cũng sảng khoái đáp ứng. Tính vốn là nhàn vân dã hạc*, nhưng nếu nhận định chuyện gì lại vô cùng cố chấp, nếu việc khó khắn, vậy từ từ tính toán, lập tức cũng có ý kiến gì, đồng ý ngay lập tức.

      (Nhàn vân dã hạc: Ý chỉ người sống nhàn tản quan tâm đến đời)

      khi như vậy, vậy chúng ta nên tính toán cẩn thận lại phen, cần lão tử làm gì, lão tử nhất định chết cũng từ!” Trong lòng Phùng tiên sinh hiểu được, thực tế Tùng Nhân thư viện là do An vương gia lập ra, muốn dùng thư viện này vào mục đích bồi dưỡng quan viên, tạo thế lực cho mình. Thẩm Huy là sơn trường, có lẽ cũng là người bày mưu tính kế sau lưng cho An vương gia. Lại nghĩ đến loạt hành động lúc trước của Thẩm Huy, trong lòng Phùng tiên sinh càng khẳng định. Trong triều, An vương gia nhất định cũng rất hận Cao Chuẩn, mới có thể để Thẩm Huy mượn danh nghĩa của mình ra mặt cứu người, nhờ thế mới khiến cho Trần Dịch bị phán tội danh là thông đồng với địch bán nước.Thẩm Huy gật đầu. Sau này việc cần Phùng tiên sinh cũng ít, có lời này của cũng đủ rồi.

      “Đệ nghe theo lời sai bảo của tam ca!” Thẩm Nghị chút do dự, trực tiếp thể thái độ.

      Thẩm Huy khẽ cười chút, “Đệ về trước , vết thương cũng khỏi rồi. Ta sợ đại ca và đệ muội lo lắng. Chuyện của ngươi ta chưa ra ngoài, quay về nhớ tĩnh dưỡng cho tốt.”

      “Nhớ kỹ, đường phải chỉ có ! Ngươi là người có vợ có con, nên lấy việc bảo hộ các nàng mà tính toán, thể hành động giống như tiểu hài tử nữa!” Thẩm Huy ân cần dạy .

      “Dạ!”

      Hai mươi mốt tuổi, Thẩm Nghị trải qua đau khổ lớn nhất trong cuộc đời, cũng lột xác trở nên thành thục hơn trước.

      Nhìn theo chiếc xe ngựa chở Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh trở về Tú Thủy trấn dần đần xa, Thẩm Huy có chút hoảng hốt. Từ phía sau có người chậm rãi đến, thanh trầm thấp, “Đừng để can thiệp quá sâu.”

      Thẩm Huy bất đắc dĩ cười, “Chỉ là muốn cho cứ mê mang rồi tự trách như vậy mà thôi. Ngay cả ta cũng thể can thiệp quá sâu, có muốn vào cũng thể được bao nhiêu đâu.”

      Người nọ ừ tiếng, “Lại bị lần như vậy nữa, ta cũng còn tiền để cứu .”

      Thẩm Huy quay đầu, chỉ cảm khái câu, “ thể thừa nhận, ở phương diện này, còn bằng ngươi.”

      Người nọ cúi đầu cười tiếng, “Ngươi sai rồi. So với ta kiên định hơn rất nhiều. Ít nhất… Nếu lúc ấy người bị nhốt vào lao ngục là ta, bằng tính tình tại của ta, ta thể có được quyết định như vậy.”

      “Rồi tốt thôi.” Thẩm Huy cúi đầu câu.

      Hai người lại gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn tới bóng chiếc xe chỉ còn là điểm nơi chân trời.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Thẩm Nghị về nhà…
      Chờ về đến trấn Tú Thủy, là hơn tháng mười . Chỉ là lúc , Thẩm Nghị nghĩ nhất định mình mang danh cử nhân trở về, đoán được tại người trở lại, cũng là thay đỏi nghiên trời lệch đất.

      Thẩm Phong và Trinh nương còn biết Thẩm Nghị ở tình gặp phải loại chuyện này. Thấy Thẩm Nghị trở lại, liền vô cùng cao hứng.

      “Thế nào? Thi cử thế nào?” Thẩm Nghị vừa xếp đồ xuống xong xuôi, Thẩm Phong liền hỏi ngay lập tức.

      Thẩm Nghị có chút mệt mỏi, “Đại ca, tại đệ rất mệt. Đệ muốn nghỉ.”

      Thẩm Phong có chút kinh ngạc, nhưng cũng hỏi thêm điều gì, “Được được, đệ nghỉ ngơi .”

      Trở lại phòng, Thẩm Nghị liền sốt ruột nhìn con. Tuy rằng Trinh nương có cảm giác được cảm xúc của có chút thay đổi, nhưng cũng hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ đem Minh nhi đưa cho Thẩm Nghị.Thẩm Nghị ôm Minh nhi mềm mềm trắng trẻo trong lòng, nhìn theo bóng Trinh nương vội vàng thu thập hành lý cho mình, mới cảm giác được ít kiên định trong lòng. Lúc trong nhà lao, chỉ có ước muốn duy nhất là nhìn thấy con và thê tử. tại về nhà, cảm giác được trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp.

      Minh nhi nửa tuổi chỉ ăn sữa cũng rất mập mạp, luôn lắc lắc thân mình muốn lấy miếng ngọc bội ở bên eo của Thẩm Nghị. Thẩm Nghị hôn mạnh cái lên mặt nó. Minh nhi liền hắc hắc nở nụ cười, sau đó lại cúi đầu tiếp tục cố gắng túm lấy miếng ngọc bội.

      Thẩm Nghị thấy vậy liền cởi miếng ngọc bội ra cho nó nghịch. Minh nhi cầm miếng ngọc bội nhìn nửa ngày, liền bỏ nó vào miệng cắn. Nước miếng dây ra, dính hết lên bề mặt ngọc bội.

      Trinh nương vừa thu dọn quần áo vừa cười, “Chàng cẩn thận chú ý nó chút, răng mới mọc, đừng để cho nó cắn mạnh đau răng.”

      Thẩm Nghị nghe thấy vội lấy miệng ngọc bội ra khỏi miệng Minh nhi. Nhìn cái lợi hồng hồng của nó nhô ra hai cái răng nho , Thẩm Nghị a ha cười rộ lên, “Tiểu gia hỏa này lớn nhanh , càng ngày càng nghịch ngợm.”

      “Tiểu hài tử luôn lớn rất nhanh. tại nó thấy cái gì liền cắn cái đó, nước miếng dây ra khắp nơi.” Trinh nương xong liền bảo Tam Nha mang nước ấm tiến vào.

      Thẩm Nghị liếc mắt nhìn ngực Trinh nương sau khi sinh càng thêm đầy đặn, “Nó cắn nàng sao?”

      Mặt Trinh nương đỏ lên, xấu hổ sẵng giọng, “Vừa trở về đứng đắn rồi.”

      Minh nhi với nửa ngày cũng lấy được ngọc bối, oa tiếng khóc lớn. Trinh nương vội chạy đến ôm lấy nó dỗ dành. Vừa chui vào lòng mẫu thân, Minh nhi liền dùng sức dụi dụi vào ngực nàng.

      Tam Nha bưng nước ấm vài rồi lui ra. Trinh nương ngồi phản, quay lưng lại với Thẩm Nghị rồi vén áo lên, đặt nhũ hoa vào miệng Minh nhi. Minh nhi lầm bầm chút rồi bắt đầu ăn.

      đường mệt mỏi, chàng tắm rửa cho sạch .” Trinh nương chỉ vào nước ấm với Thẩm Nghị.Thẩm Nghị lấy khăn lau mặt, lại dùng số nước ấm còn lại ngâm chân, cảm thán , “Ở nhà vẫn là tốt nhất. Ở chỗ tam ca cũng thoải mái bằng ở phòng mình.”

      Trinh nương vừa uy Minh nhi uống sữa vừa dỗ nó ngủ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Huy, “Chàng còn tới chỗ tam ca sao?”

      Thẩm Nghị gật gật đầu, giọng hỏi Trinh nương, “Con ngủ chưa?”

      Trinh nương vỗ về lưng Minh nhi, cảm thấy nó ngủ mới cẩn thận nâng nó lên, dùng khăn cẩn thận lau khóe miệng dính đầy nước miếng cho nó, rồi nhàng đặt vào nằm trong nôi, để cho Thẩm Nghị nhàng đưa nôi, còn mình rửa mặt chải đầu.

      Thổi tắt ngọn nến, Trinh nương vừa bước lên giường bị Thẩm Nghị gắt gao ôm vào lòng. Tay Thẩm Nghị trượt theo vạt áo tiến vào, vuốt ve cái lưng láng mịn của nàng. Trinh nương có chút tránh né, sau đó hơi ngượng ngùng. Từ biệt nửa năm, từ sau khi hai người thành thân đây là lần đầu tiên cách xa nhau lâu như vậy.

      “Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm nàng cái.” Thanh của Thẩm Nghị có chút đè nén, cũng có chút sợ hãi và chút thoải mái.

      Trinh nương nghe tiếng hít thở của , lẳng lặng lời nào.“Ta tham gia khoa cử, xảy ra rất nhiều chuyện….” Cũng biết trải qua bao lâu, Trinh nương sắp ngủ, Thẩm Nghị mới mở miệng. Trinh nương giật mình cái, cố gắng tỉnh táo lại, sau đó chăm chú nghe Thẩm Nghị kể lại rất cả mọi chuyện.

      Trong toàn bộ quá trình Trinh nương câu nào, chỉ có nước mắt ngừng rơi xuống. Đến cuối cùng nghe thấy Thẩm Nghị muốn trả lại trong sạch cho Trần gia, muốn sau này lập lại tấm bia cho nhà bốn người Trần gia, Trinh nương thể gật đầu.

      “Nàng có trách ta ? Buông tha cho khoa cử… Ngay cả sau này cũng…”

      “Quan trường vô tình, tướng công, ta chỉ mong chàng cùng con có thể bình bình an an mà trải qua cả đời này. cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu ba người nhà chúng ta có thể bình an vô nắm tay nhau đến già.” Trinh nương kiên định với Thẩm Nghị.

      “Về phần mấy chuyện kia, chàng muốn làm gì ta cũng ngăn cản, nhưng chỉ có điều,” Trinh nương xoay người, nhìn vào mắt Thẩm Nghị, kiên định , “Đừng khiến cho chính mình gặp nguy hiển, ta và con có chàng được!”

      Thẩm Nghị lấy tay đè gáy nàng xuống, nghiêng người xuống, hôn lên môi nàng, “Ta biết, ta làm chuyện gì hồ đồ.”

      Thẩm Nghị lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, nụ hôn chậm rãi sâu sắc. Nến đỏ từ từ cháy, chiếu ánh áng lên khung cảnh triền miên.

      Ngày thường, trong lúc nửa đêm, Minh nhi luôn luôn khóc nháo. Đêm nay, dường như nó hiểu được cha mẹ nó cần cái gì, im lặng ngủ suốt đêm, hề khóc nháo.

      Ngày hôm sau, Thẩm Nghị và Thẩm Phong ở trong thư phòng chuyện nửa ngày, sau khi bước ra, sắc mặt Thẩm Phong trầm, vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghị, “Người xảy ra việc gì là tốt rồi, tạm thời cứ ở nhà .”

      Với bên ngoài, Thẩm gia đều Thẩm Nghị lên thành, khí hậu hợp nên bị bệnh, chậm trễ kỳ thi. Trấn Tú Thủy có nhiều người nghe thấy vậy đều đáng tiếc.

      Những ngày ở nhà vô cùng thư thái. Mỗi ngày Thẩm Nghị đều chơi đùa với con. Diệu nhi thấy trở lại cũng rất vui vẻ. Diệu nhi sáu tuổi, chiều nào từ học đường về, chuyện đầu tiên làm chính là chơi đùa với Minh nhi, lấy cái trống bỏi hoặc con ngựa gỗ, Minh nhi đều khiến mấy món đồ chơi đó của dính đày dấu răng.

      Đối tượng vẽ tại của Diệu nhi chủ yếu là Minh nhi. Minh nhi khóc, cười, , ngồi, đủ các loại bộ dáng. Thẩm Nghị cẩn thận nhìn vẽ, quay đầu thương lượng với Trinh nương, “Diệu nhi vẽ rất có năng khiếu, có nên mời họa sư tới dạy cho nó ?”

      Trinh nương sớm có ý nghĩ này. Từ sau chuyện Thẩm Nghị gặp phải lúc lên tỉnh, nàng liền mong muốn Diệu nhi cũng bước chân vào con đường làm quan. Nếu Diệu nhi có thể được danh sư chỉ điểm, lấy họa xử thế (ý đại khái là dùng tranh kiếm cơm), cũng chính là loại cuộc sống.

      Hai vợ chồng cùng nhau thương lượng. Thẩm Nghị liền chuẩn bị nhờ Phùng tiên sinh tìm giúp hộ họa sư có tiếng, để có thể dạy dỗ tốt cho Diệu nhi.

      Tuy rằng Thẩm Nghị vẫn thường xuyên nhớ đến nhà Trần đại nhân, tuy nhiên tại hiểu được rằng, chuyện Trần đại nhân, nhất định vào ngày nào đó được tra lại công đạo. tin rằng ngày đó quá xa.

      Có đôi khi, làm gì cũng chính là loại công việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :